1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng Phi Đường - Đinh Đông Nhất (Full 116C - đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Aliren

      Aliren Active Member

      Bài viết:
      100
      Được thích:
      81
      cám ơn bạn. chương mới là món quà tuyệt vời ngày chủ nhật
      Ngân Nhi thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      chị chuẩn bị thành còn dê béo cho thái tử gặm. her her. thái tử biết lo lắng cho chị vậy là tình cảm 2 người có tiến bộ. ngóng chương mới của nàng quá . thanks edit nhiều nha. moah moah moah
      ChrisNgân Nhi thích bài này.

    3. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 9
      Edit: Ngân Nhi

      Lâm Tam Tư tới lui trong phòng mà vẫn thấy Hoắc Dực đến.

      Nàng tới trước cửa sổ, lúc trước Dung bà bà xếp phòng của Lâm Tam Tư và phòng của điện hạ ở cách nhau ba gian, như vậy chỉ giúp nàng thuận tiện sinh sống với điện hạ, mà còn vừa duy trì khoảng cách nhất định, quấy rầy đến điện hạ.

      Nàng ngó ra nhìn về hướng phòng của điện hạ, thấy bên trong vẫn còn sáng đèn rất bối rối, biết có nên tìm cái cớ để tới đó thăm dò chút đây?

      Nếu giống như rằng nàng là người biết chừng mực, dù sao nàng cũng chỉ là người được phái tới để chăm sóc điện hạ thôi, nếu điện hạ đến đây ngủ nàng cũng có quyền quản! Nếu nhỡ đâu lúc nàng ngủ rồi mà điện hạ lại tới, vậy phải là quá bất kính sao? Huống chi trong lòng nàng lúc này còn tràn ngập cảm giác áy náy với Hoắc Dực.

      Lâm Tam Tư do dự lâu, nghĩ dù có hay cũng ổn cả, vậy cứ ! Bằng suốt đêm cũng ngủ ngon giấc! Lúc tới trước cửa phòng điện hạ, nàng vừa mới đưa tay gõ tiếng đồng thời lúc đó, đèn trong phòng cũng đột ngột…tắt! Đúng vậy…Chính là tắt!

      Tình huống này hoàn toàn ngoài dự đoán của nàng, khiến nàng phản ứng kịp, chỉ biết là trong giây phút đó, cảm giác của nàng phải là trong lạnh ngoài nóng, trong lòng ràng là vô cùng vô cùng lạnh, nhưng mặt lại nóng bừng bừng!

      Lâm Tam Tư cuối cùng cũng phản ứng lại được, chuẩn bị quay người chạy trối chết cửa lại được mở ra, Hoắc Dực mặc đồ ngủ xuất trước mặt nàng, vì được ánh trăng chiếu xuống, nên bóng dáng của như bị phần trong ánh trăng, Lâm Tam Tư chỉ biết há hốc miệng mà thốt ra được câu nào, chức năng tạm thời bị mất .

      Hoắc Dực mở cửa, thấy Lâm Tam Tư tư thế quái dị đứng bên ngoài khỏi nhìn chằm chằm nàng vài giây rồi mới : “Có chuyện gì?”

      Lâm Tam Tư cực kỳ lúng túng, ngay cả khi nàng rất muốn ôm đùi vàng của thái tử điện hạ nữa chung quy nàng vẫn có lúc ngượng ngùng và hồi hộp của nữ tử, muốn nàng trực tiếp hỏi điện hạ tối nay có đến phòng nàng ngủ khác nào khiến nàng mất hết mặt mũi! Hít sâu hơi, nàng mực cung kính : “Điện hạ, khi nào người nghỉ? Nô tỳ tới trải giường chiếu cho người.”

      Hoắc Dực nhíu mày gật đầu, nghiêng người, dùng ánh mắt ý bảo Lâm Tam Tư vào trải giường chiếu, Lâm Tam Tư rụt cổ qua Hoắc Dực, mi mắt cũng vì run sợ mà cụp xuống, lo lắng ánh mắt hút hồn kia nhìn thấu tâm tư của nàng mất.

      Lâm Tam Tư cảm thấy như da mặt mình bị thiêu đốt, nhưng vẫn kiên trì tới bên giường, cẩn thận trải chăn đệm, chỉ có điều động tác bởi vì căng thẳng nên có phần cứng ngắc chậm chạp.

      Cũng may là ánh mắt của Hoắc Dực cũng chăm chú dán lên người Lâm Tam Tư, điều này khiến nàng thở phào nhõm, vất vả mới trải chăn xong, thấy Hoắc Dực vẫn lên tiếng liền tới trước bàn đọc sách, : “Điện hạ, giường chuẩn bị xong, người nghỉ sớm .” xong liền xoay người chuẩn bị rời , nhưng lúc liếc thấy bản vẽ đặt bàn lập tức ngẩn người.

      Hoắc Dực trầm tư nhíu mày nhìn tấm bản đồ bàn, tựa hồ như gặp chuyện rất khó giải quyết, lông mày lạnh lùng khẽ chau lại, ánh mắt trở nên u tối trầm.

      Lâm Tam Tư nhớ là thời gian này ở biên ải xảy ra chiến tranh, người Hồ và người Man Di từ hai bên đông tây ồ ạt xâm chiếm Nam Dạ quốc, trong phút chốc nhận được khẩn cầu gấp từ biên ải.Địch tướng quân vì nhiều lần đánh lui được người Man Di, biết được sơ qua về sách lược tác chiến của họ nên được hoàng thượng hạ chỉ đánh giặc!

      Song việc khó giải quyết nhất chính là việc số lượng người Hồ tăng lên còn kinh khủng hơn cả người Man Di.Người Hồ vô cùng ngang ngược và tàn nhẫn, từ sau khi bại trận dưới tay Hoắc Dực ba năm về trước, từ đó liền mai danh tích, sau khi ngủ đông thời gian liền hăng máu muốn lần đánh bại Nam Dạ quốc.Đối mặt với đội quân người Hồ mạnh mẽ hung hãn như vậy, khiến cho toàn dân từ xuống dưới của Nam Dạ quốc người nào dám xin giết giặc.Quân nhà Hồ còn nghe tin Hoắc Dực người mà bọn chúng nghe tên sợ mất mật lại bị nhốt ở phủ thái tử nên chúng càng thêm kiêng kị, tuyên bố trong ba tháng chiếm đóng thủ đô của Nam Dạ quốc, chính tay đâm chết Hoàng đế bệ hạ!

      Lúc ấy Lâm Tam Tư ở Hoán Y Cục của Ninh Vương phủ, nhưng nàng có quan hệ rất tốt với nha hoàn của vị vương phi được Ninh Vương sủng ái, nên muốn biết mấy chuyện này cũng phải là việc khó khăn, có chuyện ngay cả thái tử điện hạ cũng còn biết.

      Ninh Vương là người rất hiểm xảo trá, thầm mượn hơi các đại thần trong triều, sai người dâng tấu xin tạm thời thả cho Hoắc Dực tự do, để Hoắc Dực dẫn quân đánh người Hồ, lấy công chuộc tội, còn Ninh Vương thầm lừa gạt, khiến cho Hoắc Dực có đường về! Hoàng thượng đối với hai mẹ con Hoắc Dực luôn sủng ái có thừa, tuy Hoắc Dực bị cấm bế hai năm nhưng cũng nhẫn tâm tước bỏ ngôi vị thái tử của , Ninh Vương hiến kế này chính là muốn thử lòng đế vương, để cho tình phụ tử giữa hai người tan vỡ đến vĩnh viễn thể hàn gắn lại.

      Lâm Tam Tư thấy dáng vẻ nghiêm túc của Hoắc Dực trong lòng cảm thấy đáng chút nào, người ta hao tâm tổn trí muốn hại vẫn hề hay biết, còn ngồi đây nghiên cứu bản đồ tác chiến!

      Hoắc Dực ngẩng lên thấy Lâm Tam Tư đứng trước bàn chờ phân phó khẽ híp mắt lại, che giấu mệt mỏi, nhàng : “Ngươi , tối nay ta qua đó đâu.”

      “Vâng.” Lâm Tam Tư đáp lời, nhưng trong lòng tính xem biết nên với thái tử điện hạ về mưu của Ninh Vương như thế nào đây? ra rất dễ, nhưng nàng dù sao cũng là người được phái tới từ Ninh Vương phủ, muốn điện hạ tin lời của nàng quả thực rất khó khăn! Có khi điện hạ còn nghĩ là nàng thông đồng lập mưu với Ninh Vương, khiến nàng chưa kịp ôm đùi vàng của điện hạ bị đuổi ra phủ rồi cũng nên! Lâm Tam Tư liếc thấy chậu cây xanh được đặt bàn mấy hôm trước, : “Điện hạ, chậu cây này nên thay nước rồi, nô tỳ cũng ngủ được, bằng đem nó thay nước.”

      Hoắc Dực tiếp tục đắm chìm trong tấm bản đồ, nghe thấy lời Lâm Tam Tư, chỉ theo bản năng mà gật đầu.

      Lâm Tam Tư tuân lệnh cầm chậu cây tới ao nước bên cạnh, tranh thủ thời gian thay nước để diễn tập mấy lần lời mà mình muốn , cảm thấy ổn rồi mới lấy dũng khí quay về phòng, lại thấy bản vẽ bàn được cất , người kia đứng chắp tay đứng ở cửa sổ, như thể mất kiên nhẫn vì chờ đợi.

      Hoắc Dực quay đầu nhìn nàng, môi mỏng phun ra mấy chữ: “Mang cây tắm rửa sao?”

      Lâm Tam Tư lắc đầu, lúng túng nở nụ cười, cúi đầu chột dạ : “Trong chậu hơi bẩn nên phải rửa lại mấy lần.”

      Hoắc Dực đáp, chỉ chăm chú nhìn nàng, ánh mắt thâm thúy nhìn thấy đáy, giống như bầu trời rực rỡ đầy sao khiến cho người ta mê luyến.

      Lâm Tam Tư bị Hoắc Dực nhìn đến mất tự nhiên, cố gắng sang chuyện khác: “Điện hạ, ngài xem xong gì đó rồi sao?”

      Hoắc Dực theo thói quen mím môi, nhàng đáp: “Còn xem nữa chậu cây gặp tai ương mất.”

      Lâm Tam Tư toát mồ hôi, ràng cố chuyển chủ đề rồi, vậy mà còn bị điện hạ vòng trở lại, mà khiến cho nàng phát điên chính là, điện hạ phải nghĩ nàng cố tình vòng vo ở đây là vì muốn qua đêm với điện hạ đấy chứ?

      Hoắc Dực thấy dáng vẻ Lâm Tam Tư tuy muốn lên tiếng giải thích nhưng lại nên lời đột nhiên nở nụ cười hiếm thấy, Lâm Tam Tư cho là mình nhìn nhầm rồi, lúc nàng cẩn thận nhìn kỹ lại ánh mắt của lại khôi phục như bình thường, lạnh lùng như tảng băng thể phá vỡ.

      Lâm Tam Tư có phần nhụt chí, : “Điện hạ, nô tỳ hầu hạ ngài nghỉ ngơi được ?”

      “Được.”

      Lâm Tam Tư ngờ là Hoắc Dực lại đáp ứng nhanh như vậy, nàng vừa thay nước cho cây xong, tay vẫn còn chưa lau khô, nhất thời liền luống cuống biết phải làm sao, bèn vội vàng xoa xoa tay vào áo, tới trước mặt Hoắc Dực, kiễng chân lên giúp cởi áo, mặc dù sống chung nửa tháng, nàng hầu hạ ngủ cũng phải lần lần hai, nhưng tối nay ánh nến dường như sáng hơn bình thường, khoảng cách gần sát nhau, ánh sáng chiếu vào hai người, lập lòe mặt khiến nàng quen.

      “Ta thấy ngươi để ý đến bản vẽ bàn, thế nào, ngươi nhìn có hiểu ?” Hoắc Dực thờ ơ , ánh mắt có phần đắc ý, làm Lâm Tam Tư run bắn cả lên, ngón tay đặt cúc áo khẽ cứng lại.

      Phản ứng này qua khỏi mắt của Hoắc Dực, ánh mắt bắt đầu chậm rãi nheo lại.

      Lâm Tam Tư làm bộ thoải mái : “Điện hạ đùa rồi! Cha nô tỳ tuy là quan triều đình, nhưng cũng chỉ là quan văn, có thể dạy nô tỳ biết được vài chữ tệ rồi! Sao có thể xem hiểu những thứ khác được? Vừa nãy chỉ là nô tỳ thấy giấy vẽ rất nhiều đường thẳng nên nhất thời tò mò, muốn nhìn nhiều chút mà thôi.”

      Hoắc Dực nhàn nhạt cười, : “Cái ngươi vừa nhìn chính là bản đồ tác chiến vùng biên ải.”

      Lâm Tam Tư đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Hoắc Dực, trong lòng bắt đầu hoảng hốt, ràng cái gì nàng cũng biết, vậy mà phải giả bộ như biết gì, là làm khó người ta quá!

      Lâm Tam Tư hít sâu hơi, chiến biên cương quá nhiễu loạn, nàng thể làm bộ như biết gì được.Giúp Hoắc Dực cởi áo ngoài ra rồi đặt lên bình phong, chậm rãi : “ ra là bản đồ tác chiến, chẳng trách mà lắm đường cong đường thẳng như vậy! Có phải là chuyện của người Hồ và người Man Di ? Lúc ở Ninh Vương phủ nô tỳ từng nghe qua, tuy nhiên vị trí của Hoán Y Cục thường rất ít người lui tới, nên chuyện nghe được cũng nhiều.”

      Hoắc Dực nhìn Lâm Tam Tư, : “Bên ngoài thế nhiễu loạn, ngươi lo lắng sao?”

      “Lo lắng cũng đâu giúp được gì!” Lâm Tam Tư mím môi cười, “ tại nô tỳ ở phủ thái tử, chuyện quan trọng nhất là chăm lo cho điện hạ, đó đối với nô tỳ mới là chuyện cấp thiết nhất bây giờ!”

      Lâm Tam Tư đảo mắt, ngồi xuống bên cạnh Hoắc Dực, lấy tay chống cằm, nghiêm túc : “Điện hạ, nô tỳ biết năm đó người đánh đuổi được người Hồ, trận đó tuy nô tỳ được tận mắt chứng kiến, nhưng cũng có thể tưởng tượng được lúc đó người dũng như thế nào! Nhưng mà tại thân thể của người khỏe, nên quan tâm đến những chuyện này, tốt cho sức khỏe! Cứ coi như nếu có người tới muốn điện hạ dẫn quân ra biên cương người cũng nên lấy lý do bệnh mà từ chối, đại phu trong thời gian tới người thể tùy ý hoạt động!”

      Hoắc Dực nhàn nhạt đáp tiếng: “Ta biết rồi.”

      Lâm Tam Tư thấy bàn còn non nửa chén thuốc còn chưa uống xong, liền tới sờ thử, thấy vẫn còn ấm liền hầu hạ Hoắc Dực uống thuốc, : “Điện hạ, người nghỉ , nô tỳ ra tắt nến.”

      “Ừm.”

      Lâm Tam Tư vừa thổi tắt nến, trong phòng liền chìm trong bóng tối, tuy mắt chưa thể thích ứng ngay được nhưng nàng cũng dám ở lại quá lâu trong phòng, sợ Hoắc Dực lại nghĩ là nàng muốn ! Mới vừa quay người lại nàng lại đụng phải thứ cứng rắn, ban đầu cứ ngỡ là tường, nhưng lúc đưa tay lên sờ mới biết là lồng ngực ấm áp, muốn thốt lên nhưng môi bị chặn lại rồi, hơi thở mãnh liệt mang theo mùi thuốc chậm rãi lan tràn trong miệng nàng theo nụ hôn nóng bỏng, tay đặt ngực bị nắm chặt, thanh vốn lạnh như băng giờ tăng thêm chút độ ấm, : “Tối nay ngủ ở chỗ ta .”
      minhminhanhngoc, Miley, amandatruc76 others thích bài này.

    4. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 10.Khoảng cách
      Edit: Ngân Nhi

      Trời mới tờ mờ sáng, Lâm Tam Tư thấy bên cạnh có động tĩnh, mở mắt ra thấy Hoắc Dực rời giường.

      Lâm Tam Tư toàn thân rã rời, mơ hồ nhớ được nơi này là phòng của Hoắc Dực, khỏi thắc mắc sao lại dậy sớm như vậy? Chần chừ chút rồi : “Điện hạ?” Vì quá mệt mỏi nên giọng cũng xíu.

      Hoắc Dực xoay người lại thấy Lâm Tam Tư cố gắng chống người ngồi dậy, cổ và cánh tay có nhiều vết hồng, ánh mắt liền ánh lên chút đắc ý và thỏa mãn, miệng khẽ mỉm cười, thấy nàng còn vật lộn muốn ngồi dậy bèn tới áp nàng xuống giường, cúi đầu trao cho nàng nụ hôn triền miên, sau đó hài lòng vỗ mặt nàng : “Ngủ , ta bảo Lý tẩu tử làm điểm tâm rồi.”

      “Lý tẩu hôm nay lại tới sao?”

      “Ừ.”

      “Vâng…” Lâm Tam Tư vốn định là nàng hứa với Lý tẩu là làm bữa ngon để đãi bà, nhưng là nàng buồn ngủ quá, vừa ậm ừ tiếng liền ngủ thiếp mất.

      Hoắc Dực đứng dậy đẩy cửa ra, thấy có hai người đứng quay lưng trước cửa ba thước khỏi sa sầm mặt, mắt híp lại, lộ ra hơi thở nguy hiểm.

      Hà Tất Kỳ và Tống Cảnh Ngưỡng đều là những nhân vật nổi danh lừng lẫy, nhưng lúc này nghe thấy tiếng động từ đằng sau ai dám nhúc nhích, cảm giác được có mùi nguy hiểm ập tới, cuối cùng liền xoay người quỳ xuống, “Điện hạ.”

      Hoắc Dực lạnh lùng nhìn hai người quỳ gối trước mặt, : “Vì sao lại ở đây?” Giọng giận mà uy, khiến hai người đều hẹn mà đồng loạt dựng đứng cả lông tơ!

      “Chức trách của thuộc hạ là phải thời thời khắc khắc bảo vệ cho an toàn của điện hạ.”

      “Chức trách của thuộc hạ là phải thời thời khắc khắc bảo vệ cho an toàn của Lâm nương.”

      Nghe xong câu trả lời đầy chính nghĩa của hai người, biểu tình của Hoắc Dực càng lạnh hơn, trực tiếp lướt qua bọn họ rồi vào thư phòng, Hà Tất Kỳ và Tống Cảnh Ngưỡng đều biết lần này xong rồi, vị chủ tử này của bọn họ trở mặt liền trở mặt, hơn nữa tốc độ trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách!

      Hai người cùng nhau chạy tới, chủ động thừa nhận sai lầm: “Điện hạ, thuộc hạ chưa được đồng ý của người canh giữ bên ngoài phòng quả đúng, nhưng thuộc hạ cũng chỉ là quá lo lắng cho an toàn của người, thêm nữa thuộc hạ bảo đảm là bọn thuộc hạ hề nghe thấy gì hết!” Hà Tất Kỳ vừa xong liền cùng Tống Cảnh Ngưỡng nhét bông đút trong lỗ tai ra làm bằng chứng: “Điện hạ, những lời thuộc hạ đều là ! Mong người minh giám!”

      Hoắc Dực nhìn đống bông kia, vẻ mặt khó chịu : “ nhét nhiều thế rồi đứng bên ngoài có ích gì ?”

      Hà Tất Kỳ và Tống Cảnh Ngưỡng liếc nhìn nhau, nhét được a, nếu điện hạ mà biết ban đầu bọn họ nghe được cái gì kết quả chính là sống bằng chết!

      Ba người từ thư phòng vào mật thất, trái với trạng thái thả lỏng ban nãy, lúc này vẻ mặt ai cũng cực kỳ nghiêm túc.

      Hà Tất Kỳ trình lên tấu chương, : “Điện hạ, chuyện ngài lường trước quả sai! Người của Ninh Vương trình tấu chương, thỉnh cầu phê chuẩn người làm tướng soái cho trận này, nếu có vấn đề gì mấy ngày tới có thánh chỉ tới.”

      Hoắc Dực nhận lấy tấu chương kia, toàn thân tựa như băng sơn, lạnh lẽo đến mức tận cùng.

      Tống Cảnh Ngưỡng tiếp lời : “Lần này Ninh Vương bụng dạ khó lường, điện hạ bị giam ở đây hai năm, biết thế cục bây giờ, những binh sĩ trong trận này cũng phải là những binh sĩ năm đó nữa! Ninh Vương ràng muốn mượn cơ hội này để ra tay với điện hạ! Những chuyện này chỉ cần vừa nhìn là biết, song lòng vua khó lường, biết lần này hoàng thượng phản ứng thế nào, thuộc hạ kiến nghị điện hạ nên án binh bất động, trước cứ đợi phản ứng của hoàng thượng rồi tính tiếp.”

      Hà Tất Kỳ cũng gật đầu, Hoắc Dực bị giam bế từ hai năm trước vì bị vu khống là có tội với triều đình, mang ý đồ mưu phản, chịu khinh bỉ chế nhạo của mọi người.Lấy thế lực của Hoắc Dực, ngôi vị hoàng đế đối với quả dễ như trở bàn tay, chính bởi vậy nên hoàng thượng mới giết , càng tước bỏ ngôi vị thái tử của , nhưng hoàng thượng cũng phải vạn phần kiêng kỵ với thế lực của , nên mới gán cho cái danh là đại nghịch bất đạo, có ý đồ mưu phản.

      Những thuộc hạ trung thành của Hoắc Dực mặc dù luôn lòng muốn khuyên thái tử điện hạ đoạt ngôi vị hoàng đế, nhưng cũng biết phải là người vì ngôi vị hoàng đế mà giết cha mình, chuyện này cứ mãi quyết định được, cuối cùng kéo dài đến hai năm.

      “Thuộc hạ đồng ý với Tống Cảnh Ngưỡng.” Hà Tất Kỳ mặc dù có vóc người cường tráng, nhưng hành động lại hết sức linh hoạt, lại trong mật thất cũng mấy khó khăn. “Nếu lần này hoàng thượng phê duyệt tấu chương của Ninh Vương, để điện hạ đảm nhiệm việc dẫn quân ra trận, vậy thuộc hạ mong điện hạ đừng nên do dự nữa, trực tiếp giết người!”

      “Thuộc hạ xin điện hạ hãy trực tiếp giết người!” Tống Cảnh Ngưỡng cũng ôm quyền quỳ xuống.

      Hoắc Dực chắp tay cười lạnh, ánh nến chiếu lên gương mặt , soi sáng dung nhan tuy tuấn lãng nhưng cũng lãnh khốc vô cùng.Trái ngược với thái độ mãnh liệt của hai người kia, vẫn tỉnh táo dị thường, trầm mặc lát rồi : “Lương Vương có động tĩnh gì ?”

      Hà Tất Kỳ cười lạnh : “Lương vương phi sinh hạ hoàng tôn, Lương Vương mấy ngày nay đều tấc rời canh giữ bên người Lương vương phi, ngay cả việc triều đình cũng báo nghỉ, rất nhiều vụ phải hồi bẩm và thương lượng với , nay đột nhiên tham dự nên mọi chuyện đều phải trì hoãn, các lão thần trong triều đều buông lời chỉ trích, nhưng dù sao đây cũng là vị hoàng tôn đầu tiên được thuận lợi sinh ra ở Nam Dạ quốc, được hoàng thượng coi như trân bảo, cho dù có lời muốn cũng dám ra, chỉ có các vị lão thần kia bóng gió trước mặt hoàng thượng chứ dám ràng.”

      Tống Cảnh Ngưỡng cười lạnh chế nhạo : “Cái gì mà bóng gió? Cái gì mà dám ? Hừ, chiêu chuồn chuồn lướt nước này của chẳng qua là muốn cho hoàng thượng hiểu rằng, cái triều đình này thể thiếu Lương Vương rồi! Tuy hoàng thượng bị bệnh ít, nhưng cũng chưa đến nỗi mất hết sức lực. cũng quá nóng vội rồi!”

      “Ngươi đừng quên, nay trong hậu cung vị Ngu phi được sủng ái kia chính là biểu tỷ của Lương Vương! Chỉ cần Ngu phi tốt về vài câu trước mặt hoàng thượng là coi như có chuyện gì rồi! Cho nên mới , nữ nhân ấy mà, là loài động vật vô cùng đáng sợ!” Chẳng hiểu tại sao khi những lời này, Tống Cảnh Ngưỡng lại nhìn Hoắc Dực, phát biết từ lúc nào ánh mắt của điện hạ lạnh lùng trừng mình sợ hãi suýt cắn vào lưỡi, cuống cuồng xua tay : “Điện hạ, thuộc hạ đến Ngu phi, là Ngu phi a, người nên hiểu lầm.”

      Hoắc Dực khẽ cười tiếng, ánh mắt lạnh lùng đảo qua người Tống Cảnh Ngưỡng, chuyển đến Hà Tất Kỳ, : “Cảnh Ngưỡng gần đây miệng đắng lưỡi khô, cần phải sửa chữa, Hà Tất Kỳ, ta giao cho ngươi.”

      Tống Cảnh Ngưỡng mở to hai mắt nhìn Hà Tất Kỳ có chút hảo ý nào, muôn phần đau xót ngửa mặt lên trời kêu: “Điện hạ, rốt cuộc là thuộc hạ sai điều gì…”

      Hoắc Dực nhướn mi nhìn Tống Cảnh Ngưỡng, chẳng buồn đáp lại, Tống Cảnh Ngưỡng cảm thấy lông tơ người dựng hết lên rồi.

      “Điện hạ minh, thuộc hạ nguyện chịu phạt!” xong vẫn quên trừng mắt lườm Hà Tất Kỳ nhìn mình cười hả hê.

      ---

      Lâm Tam Tư lúc tỉnh dậy phát trời sáng, kịp thu dọn liền chạy vội tới phòng bếp lại thấy Lý tẩu làm điểm tâm rồi.

      “Lý tẩu tử?”

      “Lâm nương, ngươi tỉnh rồi à?” Lý tẩu tử vui vẻ chào hỏi Lâm Tam Tư, “Hồi sáng ta có vào phòng ngươi nhưng thấy ngươi ở đó, sau mới biết là đêm qua ngươi nghỉ trong phòng điện hạ, sao ngủ thêm chút nữa?”

      Lý tẩu tử khí thế ngất trời đứng trước bếp lò nấu ăn, lúc chuyện cũng cực kỳ vui vẻ, nhưng Lâm Tam Tư vẫn cảm thấy được tự nhiên, hôm qua là lần đầu tiên nàng nghỉ ở phòng Hoắc Dực, bị Lý tẩu tử trắng ra như vậy, khiến nàng chỉ hận thể chui mặt xuống đất!

      Lý tẩu tử thấy nàng đỏ mặt, liền nhận ra lời mình khiến nàng thẹn thùng, bèn vội vàng chuyện khác: “Lâm nương, ngươi nếm thử bánh vừng ta làm .” xong liền bưng đĩa tới trước mặt Lâm Tam Tư.

      Lâm Tam Tư nhận thấy những chiếc bánh vừng kia được làm hết sức tinh xảo, phía được rắc rất nhiều vừng, thêm chút mỡ làm tăng thêm độ bóng của bánh, khiến người ta nhìn mà muốn ăn.Nàng cầm lấy cái rồi ăn thử, mới cắn miếng mà trong miệng ngập tràn hương thơm, “Lý tẩu tử, tài nấu nướng của ngươi tốt.”

      Lý tẩu tử thích nhất là được nghe người khác khen tài nấu ăn của mình tốt, huống hồ đây còn là nữ hài tử mà nàng cực kỳ thích, lập tức cả gương mặt đều tràn ngập ý xuân. “Bánh vừng là món bánh gia truyền của nhà ta, nếu làm tốt danh hiệu Lý gia có thể bị gỡ xuống rồi!” xong, nàng lại nhớ ra chuyện, tò mò : “Đúng rồi, sáng sớm lúc gặp điện hạ, điện hạ có với ta cái gì mà ngó sen chiên, là ngươi làm sao?”

      Lâm Tam Tư gật đầu: “Là sen nhồi thịt chiên, giống với Lý tẩu tử, là món ăn gia truyền của nhà ta.”

      “Chẳng trách mà điện hạ lại là muốn ăn.” Lý tẩu tử tay cầm thìa, : “ tại tay của ngươi thể động, lát nữa ngươi cứ để ta làm, chờ điện hạ xong việc mang lên.”

      Lâm Tam Tư cầm bánh ăn vui vẻ, đáp: “Được.”

      Lý tẩu tử hổ là đầu bếp của phủ thái tử, mặc dù là lần đầu tiên làm sen nhồi thịt chiên, nhưng qua chỉ đạo của Lâm Tam Tư, cuối cùng món ăn nếu đem so sánh với của Lâm Tam Tư làm cũng khác là bao!

      Hai người bận rộn làm bàn điểm tâm thịnh soạn, Lâm Tam Tư quay đầu nhìn thấy bóng dáng lạnh lùng kia đến đình nghỉ chân, liền cùng Lý tẩu tử bưng bữa sáng tới.

      Hoắc Dực ngờ Lâm Tam Tư lại ở trong bếp cùng Lý tẩu tử, ánh mắt liền dừng lại vài giây người nàng, dù gì nhưng nụ cười sâu xa khóe môi cũng đủ khiến cho người ta dám nhìn thẳng, nàng cúi đầu xuống, ngoan ngoãn theo Lý tẩu tử bưng thức ăn lên bàn.

      Lý tẩu tử nhìn bàn đồ ăn, vỗ đầu cái rồi : “Ai da, coi nô tỳ xem, nô tỳ còn món nữa chưa làm! Điện hạ xin hãy dùng trước mấy món này, để nô tỳ vào làm nốt.”

      Lý tẩu tử chân trước vừa , Lâm Tam Tư cũng chân sau muốn theo đuôi, nhưng lại bị Hoắc Dực gọi lại.

      “Ở lại đây.” Hoắc Dực nhàn nhạt lên tiếng, ánh nắng chiếu lên gò má , vẻ mông lung khiến cho khí chất vốn cao ngạo lãnh khốc nhất thời giảm chút, nhưng lại càng nổi bật lên tuấn mỹ của . “Ngồi đây ăn cùng ta .”

      Hoắc Dực mang thân phận thái tử cao quý, từ phải rời xa mẹ đẻ Tĩnh phi, mình sống ở Đông cung, sau tuổi lớn hơn chút chuyển vào phủ thái tử, có thể từ đến lớn số lần dùng cơm với người khác là cực kỳ ít, cho dù ở trong quân doanh cũng có ai dám dùng cơm cùng .Hai năm qua bị giam bế ở phủ thái tử, độc càng thêm sâu, Dung bà bà từ trong cung tới nên càng tuân thủ quy tắc của hoàng tộc, dám vi phạm!

      Có lẽ thói quen dùng bữa của Hoắc Dực được mọi người ghi nhớ kỹ, nên khi ra câu này, chỉ khiến cho Lâm Tam Tư kinh ngạc, mà ngay cả Lý tẩu cũng lấy làm kinh hãi.

      Lý tẩu tuy ra khỏi đình nghỉ mát nhưng vẫn cố quay lại nhìn hai người cái, mặt dần lên nụ cười ấm áp, liền chạy nhìn nữa.

      Lâm Tam Tư chậm chạp quay người lại rồi tới trước bàn, mặc dù điện hạ chỉ ăn mình nhưng theo quy tắc vẫn phải để thêm mấy cái bát dự phòng bên cạnh, cho nên nàng vừa mới ngồi xuống Hoắc Dực đẩy ngay cái bát gần người nhất đến chỗ nàng.

      Lâm Tam Tư cúi thấp đầu, từ đầu đến cuối dám nhìn Hoắc Dực đến lần, mỗi khi chạm phải ánh mắt của Hoắc Dực, nàng lại tự chủ được mà nhớ đến đêm qua.Bởi day dứt áy náy trong lòng mà đêm qua nàng nhiệt tình chủ động hơn ngày thường rất nhiều, mấy lần Hoắc Dực bị nàng trêu chọc mà kìm chế nổi, giày vò đến lúc trời tờ mờ sáng, hai người mới kiệt sức nằm ngủ.

      Bây giờ nghĩ lại…

      Lâm Tam Tư hận thể cầm khăn che kín mặt mình lại!

      “Sao gắp thức ăn?”

      Lúc Lâm Tam Tư còn vùi cả mặt vào bát nghe thấy thanh của Hoắc Dực truyền tới, tất nhiên là biết lý do vì sao nàng lại lúng túng như vậy, nhưng lại nhịn được muốn trêu chọc nàng phen, cho nên lúc thấy nàng từ phòng bếp đến, liền cố ý nhìn chằm chằm nàng rời! cũng cảm thấy hành động của mình có hơi khác thường, nhưng cứ thuận theo cảm xúc mà làm thôi.

      Tiếp đó Hoắc Dực làm việc mà từ trước đến nay chưa từng làm, đó là gắp miếng thịt bò để vào trong bát Lâm Tam Tư.Lâm Tam Tư thấy vậy liền cười với cái, coi như là thể ý muốn cảm ơn của mình.
      minhminhanhngoc, Miley, amandatruc94 others thích bài này.

    5. Lim-0403

      Lim-0403 Member

      Bài viết:
      51
      Được thích:
      57
      Ôi thái tử dễ thương quá, thích là a sủng, với bảo vệ luôn. Cảm ơn bạn edit nhé truyện hay lắm
      Shin Bèoo, hysyphy113Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :