1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng Phi Đường - Đinh Đông Nhất (Full 116C - đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Hôm nay p năng suất quá, liền lúc đk đọc hai chương liền. Cảm ơn p nhiều nhiều <3<3 cỡ chữ như này là vừa rồi p ạ
      thuytNgân Nhi thích bài này.

    2. vo tam

      vo tam Active Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      125
      Chữ hơi nàng ạ. Thank nàng
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 44

      Trời còn chưa sáng hẳn, bên ngoài cửa sổ chỉ có vài vệt sáng chiếu vào thư phòng, Hoắc Dực vừa bước vào nhìn thấy chậu cây xanh bày bàn sách, tuy chỉ là chậu cây nhưng mọc rất tốt, khóe miệng tự chủ được mà nở nụ cười, xem ra phải là nàng khoe khoang mù quáng.

      Hà Tất Kỳ nghiêm túc bước vào, xoay người đem cửa đóng lại.

      Hoắc Dực tới trước bàn đọc sách, đưa tay đặt lên chồng giấy bàn, hờ hững : “Ngươi biết tội của mình chưa?” Giọng nghiêm nghị vang lên khiến người ta hoảng sợ.

      Hà Tất Kỳ vẫn luôn im lặng, nhìn thấy vẻ mặt biểu lộ tâm tình của Hoắc Dực liền mạnh mẽ quỳ xuống, “Thuộc hạ hành chu đáo, phụ tín nhiệm của điện hạ, xin điện hạ trách phạt.” là người luôn phân biệt đúng sai, trong lời hề mang theo thái độ cầu xin tha thứ.

      Hoắc Dực nhìn , ngón tay dài đặt lên giấy trắng mực đen, nghiêm túc xem từng tờ, thỉnh thoảng lại đặt bút phê duyệt.

      Trong thư phòng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng Hoắc Dực lật mở trang giấy và tiếng bút lông viết xuống, từng thanh chui vào tai Hà Tất Kỳ, chẳng khác nào như tra tấn .

      lúc lâu sau, Hoắc Dực đặt bút xuống, đứng chắp tay lại, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo, : “Khi ta rời kinh giao cho ngươi nhiệm vụ gì?”

      Hà Tất Kỳ ánh mắt khẽ run, hai chân quỳ mặt đất cũng trở nên cứng nhắc, trầm giọng : “Bảo vệ cho an toàn của Lâm tiểu thư.”

      Hoắc Dực nhìn Hà Tất Kỳ, ánh mắt như muốn đâm xuyên : “Vậy ngươi làm gì?”

      “Thuộc hạ…” Hà Tất Kỳ quỳ gối nền đất lạnh lẽo buổi sáng sớm, nhưng sau lưng lại toát rất nhiều mồ hôi, sợ nhất là thái độ lãnh khốc đó của điện hạ, chẳng thà cứ phạt đánh còn khiến thoải mái hơn.Nghĩ lại cách Tống Cảnh Ngưỡng dạy đêm qua, liền cúi đầu : “Hôm đó thuộc hạ bị tuần phủ nha môn gọi , vì có án mạng nên muốn thuộc hạ giúp đỡ điều tra, thuộc hạ ngờ hôm đấy An vương phi lại tới…”

      Hà Tất Kỳ bỗng dừng lại, vì thấy ánh mắt của điện hạ ngày càng trở nên lạnh lẽo hơn, tựa như khiến cho khí xung quanh cũng đóng băng theo, lạnh đến mức làm thể tiếp được nữa.

      Hà Tất Kỳ mạnh mẽ nuốt nước bọt, trong lòng thầm đem Tống Cảnh Ngưỡng lăng trì vô số lần, cái gì mà điện hạ là người luôn phân phải trái, mọi việc chỉ cần nguyên nhân ràng điện hạ trách tội! Sao lại tin Tống Cảnh Ngưỡng cơ chứ?! Lâm tiểu thư này là ai, là người mà điện hạ đặt ở vị trí thứ nhất trong tim đấy! Sao có thể chỉ đơn giản là giải thích ràng được tha thứ!

      Tống Cảnh Ngưỡng, trở về ta xử lý ngươi! Hà Tất Kỳ ảo não thôi, sớm biết thế im lặng chịu phạt rồi.

      “Thời gian ngươi theo ta ngắn, vậy mà lại phạm sai lầm này.” Ánh mắt Hoắc Dực trở nên sắc bén, thanh rét lạnh : “Nếu có Ninh vương phi ở giữa hòa giải, ngươi có biết là xảy ra chuyện gì hay ?”

      Hà Tất Kỳ trong lòng rất xót xa, điện hạ sở dĩ bảo vệ Lâm Tam Tư như vậy, là vì muốn người ngoài biết là nàng mang thai, ở nơi kinh thành sóng ngầm mãnh liệt này, nếu có người phát ra nàng mang trong mình giọt máu của điện hạ, dù có bảo vệ nghiêm ngặt đến đâu nữa, bọn họ cũng nghĩ cách để hạ độc.Huống hồ điện hạ khi đó lại ở phủ thái tử, đám người đó càng nhân cơ hội hơn.

      Hà Tất Kỳ càng nghĩ càng sợ, gáy khỏi toát mồ hôi hột, khẩn thiết : “Cầu điện hạ trừng phạt.”

      “Ta có quyết định…” Hoắc Dực thờ ơ liếc Hà Tất Kỳ cái, lạnh lùng : “Hồi phủ, giam bế, ba tháng.”

      “Điện hạ.” Hà Tất Kỳ mặt như đưa đám, dáng vẻ đánh chết cũng dám tin, tính tình vốn trầm mặc, vẻ mặt chưa hề thể ra quá ba biểu cảm, nhưng giờ phút này lại vô cùng buồn bực, là gương mặt rất hiếm thấy của , “Điện hạ có thể đổi phương thức xử phạt thuộc hạ được , hạ bổng lộc và cấp bậc cũng được?” Bảo ba tháng được ra ngoài, này phải là muốn hành hạ đến muốn sống nữa sao?

      Hoắc Dực nghe vậy, mí mắt cũng thèm hạ xuống, : “Lời ta còn chưa đủ ràng sao?”

      Hà Tất Kỳ khẽ run, thấy Hoắc Dực hề có ý định đổi ý, liền cắn răng nặng nề đập đầu xuống đất, : “Thuộc hạ sợ khổ cũng sợ mệt, chỉ sợ thể được theo điện hạ, van cầu điện hạ cho thuộc hạ thêm cơ hội.”

      “Thời hạn ba tháng.” Hoắc Dực vẫn thay đổi ý định, có số việc có thể tha thứ, những có những việc tuyệt đối thể tha thứ, nhất là chuyện có liên quan đến Lâm Tam Tư. “Sau ba tháng đến gặp ta, ta quyết định xem có nên giữ ngươi lại hay .”

      Hà Tất Kỳ biết thể thương lượng được rồi, trong lòng vô cùng thống khổ và bi thương, nhưng cũng còn cách nào, tính của điện hạ hiểu rất , chỉ hai, xem ra lần này làm cho điện hạ thất vọng.

      Hà Tất Kỳ tinh thần rệu rã từ trong thư phòng bước ra, trùng hợp Bách Hợp cũng bưng nước nóng qua, liền đứng từ xa gật đầu chào , còn hình như nhìn thấy, chỉ sững sờ có phản ứng gì.

      Bách Hợp thấy vậy rất tò mò, Hà đại nhân tuy là người trầm tính, nhưng cũng rất lịch , hôm nay lại làm sao thế này? Nàng khỏi mở miệng hỏi: “Hà đại nhân, ngài làm sao vậy?”

      Hà Tất Kỳ nào có tâm tư chuyện với nàng, chỉ hờ hững lắc đầu rồi vòng qua nàng để rời , Bách Hợp ngây ngốc đứng yên tại chỗ, cảm thấy Hà đại nhân như người mất hồn vậy, chẳng khác nào mới chết sống lại.

      Lúc Bách Hợp trở lại Thanh Lan các Lâm Tam Tư còn chưa dậy, lúc nàng quét dọn phòng lượt tiểu thư mới mệt mỏi tỉnh giấc.

      “Tiểu thư, người dậy rồi!” Bách Hợp buộc hai bên màn che lại, cười : “Hôm nay thời tiết rất đẹp, tiểu thư ăn xong điểm tâm có thể ra sân sau dạo chút.”

      “Ừ.” Lâm Tam Tư gật đầu, nhìn xung quanh lượt, thấy Hoắc Dực đâu liền hỏi: “Điện hạ rời giường lâu chưa? Sao lại gọi ta?”

      “Điện hạ rời giường từ sớm rồi, điện hạ cho chúng nô tỳ đánh thức người, dùng xong điểm tâm liền đến thư phòng luôn.” Bách Hợp suy nghĩ chút, sợ Lâm Tam Tư lo lắng nên ra chuyện mình vừa mới gặp Hà đại nhân cho tiểu thư nghe. “Vẫn chưa thấy điện hạ ra ngoài, chắc hẳn còn ở trong thư phòng.”

      Lâm Tam Tư nghe xong chỉ khẽ cười, tay xoa bụng, dịu dàng : “Bảo bối à, chúng ta dậy thôi.” Rồi với Bách Hợp: “Đêm qua ta bảo Lý tẩu nấu canh nhân sâm, điện hạ có uống ?”

      uống rồi.” Bách Hợp tới, cẩn thận đỡ Lâm Tam Tư xuống giường, : “Tiểu thư, cả người và điện hạ đều khó hiểu đấy!”

      “Sao lại vậy?”

      “Điện hạ biết tiểu thư thích ăn thịt vịt muối, nên lúc dùng bữa bảo Lý tẩu đem món đó xuống, là để lại cho tiểu thư ăn.” Bách Hợp vui vẻ cười , điện hạ thương tiểu thư như vậy, nàng tất nhiên cầu còn được! “Mà tiểu thư sao, mới tỉnh dậy nghĩ đến việc điện hạ uống canh hay chưa! Tiểu thư xem, có phải cả tiểu thư và điện hạ đều rất khó hiểu hay ?”

      “Có gì lạ đâu, hai người ở bên nhau phần lớn thời gian đều suy nghĩ cho đối phương mà.” Lâm Tam Tư mỉm cười : “Chờ tương lai em thành thân, lúc đó em hiểu.”

      Bách Hợp nghe xong, gương mặt liền đỏ lên vì xấu hổ, lập tức vội vàng chuyển chủ đề, bưng nước tới hầu hạ Lâm Tam Tư rửa mặt.

      ***

      Diêu Bội Oánh lúc xuất cung liền lột bỏ ngay dáng vẻ dịu dàng khi ở trước mặt thái hậu nương nương và hiền quý phi nương nương, hùng hổ ngồi vào xe ngựa, thúc giục người lái xe mau chóng trở về phủ.Xe ngựa mới vừa dừng lại trước cổng Ninh vương phủ, còn chưa dừng hẳn nàng ta nhanh chóng xuống xe, trực tiếp đến chỗ của Ninh vương phi.

      “Tỷ tỷ, tỷ lại dám gạt ta?!”

      Ninh vương phi ngồi nghe bọn hạ nhân trong phủ lại thấy giọng tức giận của Diêu Bội Oánh vang lên, lập tức đoán ngay ra nguyên nhân là gì, cặp lông mày thanh tú khỏi cau lại, liền bình tĩnh phân phó hạ nhân lui xuống, còn mình bưng tách trà bàn lên rồi nhấp ngụm.

      Ninh vương phi thờ ơ ngước mắt nhìn Diêu Bội Oánh trong cơn giận dữ, chắc hẳn là quá tức giận nên búi tóc bên phải có hơi bị lệch cũng thèm quan tâm. “Muội muội mới sáng sớm kích động như vậy làm gì?”

      “Tỷ tỷ, tỷ đừng uống nữa!” Diêu Bội Oánh đưa tay giật lấy chén trà trong tay Ninh vương phi, bực tức : “Tỷ ra chuyện Lâm thị kia mang bầu cho hiền quý phi nương nương biết sao?”

      “Làm sao vậy?” Ninh vương phi ngồi ngay ngắn ghế, nàng tuy lớn hơn Diêu Bội Oánh mấy tuổi, nhưng dung mạo lại hề kém hơn nàng ta chút nào, cộng thêm gần đây nàng thanh tâm quả dục, cả người toát lên vẻ tao nhã thoát tục, còn Diêu Bội Oánh, đẹp đẹp , nhưng lại có gì đó rất tầm thường. “ lẽ tỷ tỷ phải chuyện đó cho hiền quý phi nương nương biết sao?”

      “Vậy tỷ tỷ định ư?” Diêu Bội Oánh tức đến mức mặt trắng bệch cả lại, nàng và Ninh vương phi lớn lên bên nhau từ , ở trước mặt nàng tất nhiên có gì phải giấu diếm, lập tức tỏ ra đầy căm hận, nghiến răng nghiến lợi : “Lâm thị mang trong mình cốt nhục của thái tử điện hạ, nếu tương lai hài tử bình an ra đời, đối với Ninh vương và tỷ tỷ đều có lợi.”

      Ninh vương phi bình tĩnh nhìn Diêu Bội Oánh, lạnh lùng : “Rốt cuộc là có lợi cho chúng ta hay có lợi cho muội muội vậy?”

      Diêu Bội Oánh trong lòng kinh sợ, nhìn Ninh vương phi : “Tỷ tỷ thế là có ý gì?”

      Ninh vương phi đột nhiên cười lớn, trong lòng bi thương, “Ý của tỷ tỷ, muội muội hẳn là phải hơn tỷ tỷ mới phải.”

      Diêu Bội Oánh áp chế bối rối trong lòng, quan sát vẻ mặt của Ninh vương phi, thầm nghĩ: , tỷ tỷ thể nào biết được chuyện kia đâu! Nghĩ vậy liền : “Ta hiểu.”

      “Ngươi hiểu tỷ tỷ cũng biết phải thế nào.” Ninh vương phi thu hồi nụ cười, ánh mắt trở nên rét lạnh: “Chẳng qua tỷ tỷ chỉ muốn để bàn tay muội muội phải dính thêm lớp máu tanh nào nữa.”
      Last edited: 12/8/17

    4. OliveHD

      OliveHD New Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      19
      :-*:-*:-*
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 45

      Diêu Bội Oánh đứng trong phòng, nghe ngữ điệu lãnh đạm của Diêu Bội Châu truyền vào tai, cảm thấy như có cơn gió lạnh thổi tới, làm hai chân nàng khẽ run lên.Ngước mắt nhìn gương mặt bình thản của Diêu Bội Châu, trong lòng nàng càng cảm thấy nghi ngờ nhiều hơn, liền cố gắng hòa hoãn lại, giọng cũng dịu dàng , cố gắng giải tỏa khí căng thẳng lúc này.

      “Tỷ tỷ làm sao vậy?” Diêu Bội Oánh vốn vẫn chắc chắn là Diêu Bội Châu hề biết chuyện xảy ra vào năm đó, cho nên khi ở trước mặt tỷ tỷ, nàng bao giờ cảm thấy chút áy náy, nhưng giờ phút này sắc mặt nàng lại trắng bệch, nhìn xung quanh lượt rồi đến trước mặt Diêu Bội Châu, kéo tay nàng : “Sao yên lành lại mấy lời đó?”

      Diêu Bội Châu nhìn Diêu Bội Oánh cười rất tự nhiên, trong lòng càng trở nên lạnh lẽo, vừa nghĩ đến chuyện tàn nhẫn mà Diêu Bội Oánh gây ra cho nàng, nàng liền đối với Diêu Bội Oánh hận đến thấu xương, nhưng cho dù vậy nàng cũng thể xuống tay trừng phạt Diêu Bội Oánh được, vì nàng ta là muội muội ruột thịt của nàng, dù có hận đến mấy nàng cũng hại muội muội của mình! Vốn tưởng rằng khi Diêu Bội Oánh theo An vương yên ổn cuộc sống rồi nàng cũng có thể buông mối hận này mà thoải mái sống tiếp, nhưng ngờ sau ba năm nàng ta trở lại, vừa nhìn thấy nàng ta nỗi đau trong lòng lại càng trở nên sâu đậm hơn.

      “Cũng phải.” Diêu Bội Châu cười , “Muội muội cứ coi như là tỷ tỷ hồ đồ ăn lung tung .”

      “Tỷ tỷ là, sao lại đem chuyện này ra để trêu chọc muội muội chứ?” Diêu Bội Oánh cố gắng mỉm cười, nhưng trong lòng hơi hoảng, tay nắm tay Diêu Bội Châu cũng theo đó mà run rẩy, thấy Diêu Bội Châu nhìn nàng, nàng vội vàng bỏ tay ra, vỗ ngực che dấu : “Tỷ tỷ cũng biết là từ muội rất nhát gan mà.”

      Diêu Bội Châu tiếp, chỉ có phần đắc ý nhìn Diêu Bội Oánh.

      Diêu Bội Oánh mượn cớ phải làm việc giúp An vương để rời khỏi chỗ Diêu Bội Châu, bọn nha hoàn theo nàng cũng bị nàng đuổi về trước rồi, lúc này nàng chỉ mình, dọc đường vẫn luôn cau mày, ngay cả khi nhầm đường cũng phát ra.

      Ninh vương Hoắc Tấn đêm qua say rượu, ngủ thẳng đến giữa sáng mới miễn cưỡng rời giường, nô tài tới nhắc nhở hôm nay là ngày 15, phải cùng vương phi ăn cơm hợp giường, nghe vậy liền thong thả tới chỗ của Diêu Bội Châu.

      Từ xa Ninh vương nhìn thấy Diêu Bội Oánh cúi đầu bước rất nhanh, hiểu tại sao mà Diêu Bội Oánh và vương phi của có vẻ ngoài rất giống nhau, cách ăn mặc cũng tương đồng, đáng lý ra từ khoảng cách xa như vậy thể dễ dàng phân biệt ai là ai, nhưng kỳ lạ là Ninh vương có thể nhận ra ngay người kia là Diêu Bội Oánh chứ phải Diêu Bội Châu.

      Ninh vương mất kiên nhẫn nhíu mày, trước đó vài ngày sau khi An vương phi trở về từ trong cung, liền có người trong cung đưa chút đồ ban thưởng tới, nàng ta nhìn chướng mắt thôi , thế nhưng lại đập hết, ngay cả đồ đạc tốt trong quý phủ của cũng bị nàng ta phá hỏng, làm bọn hạ nhân cứ phải chạy tới chạy lui. nghĩ mặc dù Diêu Bội Oánh là muội muội của vương phi , nhưng dù sao cũng là An vương phi, liền mặc kệ nàng ta, cho nàng ta đập phá thoải mái, nhưng càng ngày nàng ta lại càng biết chuẩn mực, nhìn thấy cái gì là đập cái đấy, cuối cùng phải ra mặt ngăn nàng ta lại. ngờ lúc tới trước cửa phòng nàng ta, nàng ta liền mở mạnh cửa ra, tóc tai bù xù nhìn , lại vẫn rất thoải mái khom người hành lễ, dịu dàng hỏi tìm tới có việc gì.

      Ninh vương lúc đó liền cảm thấy Diêu Bội Oánh này phải dạng vừa, biết phải đấu tranh tư tưởng trong phòng thế nào mà lúc ra ngoài lại có thể làm như có chuyện gì như vậy.

      Ninh vương thích những nữ nhân dịu dàng thùy mị, mà Diêu Bội Oánh vốn phải hình mẫu của , cho nên bị nàng ta náo loạn như vậy càng khiến nhức đầu thôi, chỉ mong Diêu Bội Oánh rời khỏi Ninh vương phủ, nhưng lại e ngại nên thể hạ lệnh trục khách, còn cách nào khác là thông qua Diêu Bội Châu nhắc nhở nàng ta chút.Diêu Bội Châu mỗi lần nghe xong chỉ khẽ cười, nàng có ý kiến gì, hết thảy để cho Ninh vương quyết định.

      Đối mặt với người dễ chuyện như vương phi, Ninh vương vô cùng buồn rầu, cho nên chuyện cứ như vậy bị trì hoãn tới bây giờ.

      đến gần, gã nô tài bên cạnh Ninh vương liền dừng bước, hướng Diêu Bội Oánh : “Nô tài thỉnh an An vương phi.”

      Đột nhiên vang lên tiếng khiến cho Diêu Bội Oánh giật bắn mình, nàng ngước mắt lên nhìn, ánh mắt hoảng sợ lo lắng vẫn chưa hoàn toàn biến mất, đúng lúc bị Ninh vương bắt gặp.

      Lúc này Diêu Bội Oánh mới nhận ra là mình nhầm đường, vội vàng khom người chào Ninh vương: “Ninh vương.”

      Ninh vương xua tay, : “ thăm tỷ tỷ của ngươi à?”

      Diêu Bội Oánh miễn cưỡng nở nụ cười: “ vài ngày Bội Oánh chưa gặp tỷ tỷ nên tới đây thăm tỷ tỷ lát.”

      “Ừ.” Ninh vương gật đầu, về phía trước, vừa vừa : “Bổn vương cũng giống ngươi, cũng mấy ngày gặp vương phi rồi, nên tới đây thăm nàng chút.”

      Diêu Bội Oánh vẫn đứng im tại chỗ, chờ Ninh vương qua mới xoay người trở về phòng mình, song lại nghe giọng chậm rãi của Ninh vương vang lên từ phía sau: “À phải rồi, An vương gửi thư tới.”

      Diêu Bội Oánh ngẩn người, : “An vương gì vậy?”

      “Thúc giục An vương phi mau chóng trở về lăng.”

      Diêu Bội Oánh trong lòng càng thêm bối rối, Hoắc Dực sắp trở về kinh rồi, nàng thể rời lúc này được, mãi mới có cơ hội lần nữa được ở chung chỗ với chàng, trở về lăng, nàng chỉ có thể tiếp tục cuộc sống cùng đám nữ nhân tranh giành ân sủng của An vương mà thôi.

      Cuộc sống đầy toan tính như vậy, nàng chịu đựng quá đủ rồi!

      Ninh vương đem vẻ mặt biến hóa của Diêu Bội Oánh thu vào trong mắt, từ đáy lòng phát ra trận cười, tiếp: “An vương phi mau thu xếp , An vương sớm cho người tới đón.”

      Diêu Bội Oánh đờ đẫn gật đầu, lần nữa xoay người , hai chân nặng như chì làm nàng thể bước nhanh nổi.

      ***

      Lâm Tam Tư vừa ăn xong điểm tâm nghe thấy ở trước phòng ở tiếng chim hót, trong trẻo rất êm tai, tuy trong phủ thái tử có mấy cái vườn, nhưng vì có ít người nên hoa cỏ cũng nhiều lắm, càng đừng nhắc đến chim, Lâm Tam Tư vào phủ lâu mà chưa có mấy lần được nghe tiếng chim hót.

      “Chim ở đâu ra vậy?”

      Lâm Tam Tư vừa hỏi vừa đứng dậy ra ngoài, Bách Hợp thu dọn bát đũa, nghe tiếng chim hót cũng liền bỏ việc đấy mà tò mò ra xem.

      Vừa ra khỏi phòng liền nhìn thấy Lý tẩu cầm cái lồng chim về phía này, bên trong lồng có hai con chim, tiếng hót cũng từ đó mà vọng tới.

      “Lý tẩu, đây là chim gì vậy?” Bách Hợp cười tươi nghênh đón, nàng vẫn chỉ là đứa trẻ chưa lớn, nhìn thấy cái gì lạ là rất thích.

      “Ta nào biết đây là loại chim gì, mà ta cũng chẳng quan tâm nó thuộc loại gì, chỉ cần có thể bay được ta gọi là chim hết.” Lý tẩu to át cả tiếng chim, nàng và Lâm Tam Tư sống cùng nhau thời gian nên nàng biết là Lâm Tam Tư có đọc sách, liền hỏi: “Nhưng mà, Lâm nương chắc chắn biết đây là loại chim gì.”

      Lâm Tam Tư có đọc qua rất nhiều loại chim được nhắc đến trong sách, nếu nhìn mà còn nhận ra nữa sống uổng phí quá rồi. “Đây là chim họa mi.”

      “Chim họa mi, tên này nghe hay quá!” Bách Hợp lại hỏi: “Ở đâu ra vậy?”

      “Tống thị vệ vừa đưa tới, là điện hạ sợ Lâm nương ở trong phủ buồn chán nên bảo vào chợ mua về.” Lý tẩu chọn chỗ trong hành lang rồi đứng lên ghế treo cái lồng chim lên, vừa cười vừa hỏi ý kiến Lâm Tam Tư: “Lâm nương nhìn thử xem, để ở chỗ này có được ?”

      Lâm Tam Tư trong lòng vô cùng ấm áp, thầm nghĩ điện hạ lại biết suy nghĩ chu đáo như vậy! Gật đầu : “Để ở chỗ đó , ra cửa ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy luôn.”

      Lý tẩu liền móc chặt cái lồng chim lại, hai con chim họa mi này hề sợ người lạ, hót liên hồi, lát lại bay lên bay xuống trong lồng.

      “Lý tẩu, lúc Tống thị vệ mang chim tới có đưa luôn thức ăn cho nó ?”

      “Có có! Xem đầu óc của ta này, sao lại quên mất chứ.” Lý tẩu cười vỗ đầu, từ trong ngực móc ra cái túi đưa cho Lâm Tam Tư, “Tống thị vệ người bán dặn là được cho chim ăn nhiều lúc, chỉ cho ăn ít thôi, duy trì hàng ngày mới có thể giúp chúng sống lâu được.”

      Lâm Tam Tư nghe vậy cười : “Là sợ nó ăn no quá rồi chết? Hay là sợ nó ăn nhiều rồi bay mất trở lại nữa?”

      “Điều này nô tỳ cũng , dù sao nương cứ nên cho chúng ăn ít thôi.”

      “Ta biết rồi.” Lâm Tam Tư bốc ít thức ăn cho chim từ trong túi ra, để lên cái đĩa rồi cho vào lồng, hai con chim vừa thấy thức ăn liền lao nhanh tới, cánh đụng vào nhau, hai con lảo đảo rơi xuống, làm cho ba người nhìn vào mà vui vẻ cười vang.

      “Lâm nương, điện hạ ở trong thư phòng luyện chữ, điện hạ bảo nếu người có chuyện gì qua chỗ điện hạ đấy!”

      “Được.”

      Lý tẩu đúng lúc phải quay vào bếp, liền cùng Lâm Tam Tư ra khỏi Thanh Lan các.

      “Lâm nương, hôm nay nô tỳ xuất phủ, nghe mọi người với nhau là điện hạ mấy ngày nữa mới về kinh, người xem có phải là điện hạ cố ý dời ngày , đêm qua điện hạ trở về phủ rồi mà?” Lý tẩu nghĩ gì nấy, chẳng che dấu gì.

      “Điện hạ an bài hết rồi.” Lâm Tam Tư chậm rãi bước , từ tối qua đến giờ thai nhi trong bụng đạp mấy lần, tay nàng cũng thường xuyên đặt bụng, muốn cảm nhận sinh mệnh trong bụng mình mọi lúc mọi nơi, mỗi lần thấy động là gương mặt lại nở nụ cười hạnh phúc. “Điện hạ có ý định thông báo chúng ta cũng đừng nên .”

      “Nô tỳ biết rồi, nô tỳ nhất định .” Lý tẩu gật đầu, bỗng nhiên nghĩ tới chuyện, lại : “Nô tỳ thấy hơi kỳ lạ, nô tỳ nghe người ta , điện hạ sau khi đánh bại Hồ nhân, Hồ nhân liền cam tâm tình nguyện cúi đầu phục tùng Nam Dạ quốc, lần này còn phái sứ thần vào kinh thành, nhưng ngờ vị sứ thần này lại là công chúa nhà Hồ.Lâm nương người nghĩ mà xem, nữ tử chưa thành thân sao lại có lá gan lớn như vậy, còn tuổi dám xuất đầu lộ diện, tập tục của Hồ nhân quá khác biệt so với Nam Dạ quốc chúng ta…”

      Công chúa nhà Hồ sao?
      Last edited: 12/8/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :