1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng Phi Đường - Đinh Đông Nhất (Full 116C - đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 5.Gặp mưa

      Lâm Tam Tư nhanh chóng ăn xong điểm tâm, đem bát đũa rửa sạch rồi mới chạy vào thư phòng.Giờ gần trưa, ánh mặt trời chiếu vào phủ thái tử rộng lớn, đâm vào mắt khiến người ta thể nhìn thẳng.

      Lâm Tam Tư đặc biệt sợ nóng, vừa mới thay quần áo sạch mà lúc này lại thấy hơi ướt rồi, nâng tay lau mồ hôi trán, ánh mắt từ trong vách tường cao nhàng nhìn ra phía ngoài!Trước đây mỗi khi thời tiết nóng bức, phụ thân và mẫu thân đều nhanh chóng sai người mua băng đặt trong phòng nàng, khí lạnh từ khối băng tỏa ra lập tức thổi bay bầu khí khô nóng.Nghĩ lại khiến cho lòng Lâm Tam Tư vô cùng khó chịu, biết giờ cha mẹ thế nào rồi? Tuyên nhi ở nhà bá phụ có quen ? Tuy rằng nàng vào phủ thái tử hầu hạ điện hạ mục đích là để cứu tiểu đệ Tuyên nhi ra, nhưng trong Lâm phủ sớm còn ai, nàng cũng thể chiếu cố cho Tuyên nhi được, liền dùng hết số bạc người để đưa Tuyên nhi ra khỏi ngục rồi gửi cho bá phụ chiếu cố.Chỉ có điều Tuyên nhi từ chưa từng rời xa cha mẹ, e là cần thời gian dài mới có thể thích ứng được.

      Lâm Tam Tư muốn tìm cơ hội để ra phủ, tới nhà đại bá thăm Tuyên nhi chuyến, nghĩ xong liền chạy đến thư phòng.

      Lâm Tam Tư thoáng có chút kinh ngạc, thường ngày cửa thư phòng luôn đóng, nhưng lúc này cửa lại mở toang, từ bên ngoài nhìn vào, nàng thấy Hoắc Dực đứng ở trước bàn, tay nắm bút lông lộ ra khớp xương ràng viết cái gì đó, con ngươi đen tản ra khí tức trầm ổn, sườn mặt nhìn vô cùng lạnh lùng, ống tay áo dài ra, giống như tiên nhân lạnh lùng tuyệt tình.

      Lâm Tam Tư thấy vậy nhưng vẫn gõ cửa.“Điện hạ.”

      “Vào .”

      Lâm Tam Tư bước bước vào, sau đó đứng ở bên, tiếp vào trong nữa.

      Hoắc Dực nâng mắt nhìn Lâm Tam Tư, thấy nàng lẳng lặng đứng ở cửa chờ, động cũng , lông mi đen nhánh dài mảnh cụp xuống nhìn như cánh bướm, xinh đẹp và mềm mại.

      Hoắc Dực môi mỏng hơi nhếch lên, :“Tới đây.”

      Lâm Tam Tư vâng lời đến, nàng đoán là Hoắc Dực gọi nàng đến thư phòng để giúp mài mực, nhưng tại lại phủ định suy đoán này, lấy tính tình lạnh nhạt của Hoắc Dực tuyệt đối cần nàng ở bên cạnh hầu hạ.Dù là như thế nàng vẫn như cũ đứng bên cạnh bàn đặt nghiên mực, lẳng lặng chờ.

      Hoắc Dực đặt bút xuống, : “Cầm lấy cái này rồi bôi vào tay .”

      Trong lòng Lâm Tam Tư vô cùng kinh ngạc, buổi sáng vội vàng làm việc nên vết thương ở mu bàn tay chưa kịp thoa thuốc, vừa rồi tắm xong thấy nổi mụn nước, giờ có chút sưng đỏ.Nghe Hoắc Dực , Lâm Tam Tư bỗng cảm thấy vết thương mu bàn tay nhói đau, như thể gân cốt bị người ta chọc vào vậy! Lâm Tam Tư kín đáo dùng ống tay áo che lại vết thương, ngẩng đầu nhìn Hoắc Dực, thấy mặt lạnh lẽo như dòng sông băng, thể ra điều gì khác thường, liền nhìn theo hướng chỉ, thấy bàn có chiếc hộp xanh hình tròn, lớn hơn nửa bàn tay, hộp có khắc bông hoa màu trắng, Tam Tư biết đó là cao ngọc linh rất quý giá, trong phòng mẫu thân nàng từng có hộp, là do phụ thân phải vất vả nhờ các mối quan hệ mới có được, mẫu thân nàng luôn xem nó như báu vật, nếu bị thương chỉ cần bôi cao ngọc linh là được, chỉ mau lành mà còn để lại vết sẹo nào.

      “Điện hạ, cái này cho nô tỳ sao?” Lâm Tam Tư do dự nhìn Hoắc Dực, có chút kinh ngạc .

      Hoắc Dực rũ mắt nhìn chằm chằm vào nét mực chưa khô, hờ hững gật đầu, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng.

      Sau khi được thái tử xác nhận, trong lòng Lâm Tam Tư tồn tại nghi hoặc thể giải thích được, bàn về nhan sắc, nàng tự nhận mình rất bình thường, thả vào trong đám đông khẳng định thể nổi bật được, mà người cao quý như thái tử điện hạ biết gặp qua bao nhiêu thiên kim tiểu thư, quốc sắc thiên hương rồi, hà cớ gì lại chú ý đến nàng? Còn về thời gian, nàng dẫu sao cũng chỉ mới hầu hạ thái tử điện hạ mấy ngày mà thôi, nên cũng thể nảy sinh tình cảm gì được... khi vậy vì sao điện hạ còn muốn đưa cao ngọc linh cho nàng?

      Lâm Tam Tư đoán ra tâm tư của Hoắc Dực, nhưng cũng tự biết là thân phận của mình nay khác trước, nếu quyết định ôm đùi vàng của thái tử nàng thể tỏ ra quá khác người được, tránh cho điện hạ lại cảm thấy nàng biết điều. Nàng cầm lấy cao ngọc linh, cúi người trước điện hạ: “Tạ ơn điện hạ ban thưởng.”

      Hoắc Dực phất tay với Lâm Tam Tư, ý bảo nàng có thể ra ngoài, Lâm Tam Tư chuẩn bị rời lại liếc thấy trong nghiên mực sắp hết mực viết rồi, trước đây nàng cũng quen với việc mài mực cho phụ thân, bèn mở miệng : “Điện hạ, mực sắp hết rồi, để nô tỳ giúp người mài mực.”

      Lời vừa ra khỏi miệng, Lâm Tam Tư hối kịp, nàng lại quên mất là mình ở thư phòng, nơi đây giống như là cấm địa vậy, điện hạ vốn dễ dàng cho người khác vào, nhưng lời ra thể thu lại, nàng có chút ảo não đứng yên tại chỗ, chờ bị thái tử điện hạ đuổi ra ngoài.

      Hoắc Dực nâng mắt liếc Lâm Tam Tư, tròng mắt tối tăm lạnh lùng nhìn, cảm giác như có bức tường ngăn được tạo ra để chia cách hai người vậy. “Lúc ta luyện chữ thích có ai đứng bên cạnh.”

      Lâm Tam Tư cảm giác như từ cổ mình trở lên đều đỏ rực như bị thiêu đốt, đều là do vừa nãy quá mức kích động, chỉ sợ điện hạ lại cho rằng nàng được đằng chân lân đằng đầu, chỉ là hộp cao ngọc linh mà thôi, nàng vì thế mà có những suy nghĩ quá phận đâu! Muốn lên tiếng giải thích nhưng lại sợ càng bôi càng đen, hơn nữa nhìn sắc mặt điện hạ hình như người được vui cho lắm.“Vâng, nô tỳ xin phép cáo lui.” Nàng cũng dám ngốc nghếch ở đây lâu hơn nữa, bèn cầm chặt cao ngọc linh trong tay rồi xoay người ra ngoài.

      Ra khỏi thư phòng, áng nắng chói chang chiếu vào khiến Lâm Tam Tư cảm thấy bừng tỉnh, tuy vào phủ mấy ngày, nhưng tính tình điện hạ hỉ nộ vô thường, vừa nãy còn khiến cho người ta cảm động muốn rơi nước mắt, thế mà lát sau lại thay đổi chóng mặt làm người ta biết phải làm sao! Nàng xòe tay ra, nhìn cao ngọc linh mà chỉ biết miễn cưỡng nở nụ cười. Giờ cũng còn sớm nữa, nàng phải giặt sạch đống quần áo thay hôm qua, sau đó chuẩn bị cơm trưa, rửa rau đong gạo này nọ, bôi cao ngọc linh bây giờ cũng có tác dụng, nên nàng đành cất nó vào trong túi áo.

      Có kinh nghiệm làm việc ở phòng y phục phủ Ninh vương rồi nên lúc này Lâm Tam Tư giặt quần áo cũng vất vả lắm, huống hồ chỉ có hai bộ quần áo của điện hạ và nàng, lại là y phục mỏng mùa hè nên giặt rất nhanh là xong! Phơi y phục xong, nàng liền vào phòng bếp chuẩn bị thức ăn, xào món đầu tiên sắc trời bỗng thay đổi, giống như trời sắp mưa, nàng nghĩ chắc phải lúc mới mưa nên định làm xong món đầu tiên rồi mới rút quần áo.Nhưng chưa đợi nàng làm xong món đầu tiên sấm chớp ập tới, mưa bắt đầu rơi!

      Lâm Tam Tư kịp lấy áo che mưa mà vội vàng xách giỏ đựng y phục rồi hấp tấp chạy ra ngoài, trong lòng hối hận vì mình quá chủ quan.Y phục của nàng cần để ý, nhưng y phục của điện hạ nhất định được để bị ngấm mưa.

      Hoắc Dực vừa mới viết xong chữ, bỗng cảm thấy hơi nóng ruột, ngoài cửa sổ gió lùa vào từng cơn làm đống giấy bàn bị thổi bay tán loạn, từng tờ giấy sột soạt rơi xuống, tựa như đêm mưa hai năm trước, phủ của bị cấm vệ quân bao vây, bốn phía đèn đuốc sáng rực, chiếu vào khiến mắt đau nhói, thanh của ánh lửa và tiếng mưa đan xen hôm đó đến bây giờ vẫn quên được, sau đêm đó, bị phụ hoàng đoạt binh quyền, cướp mất tự do, đơn ở trong phủ thái tử có lấy chút sinh khí, người bên ngoài nhìn vào đều cảm thấy giống như cái xác hồn vậy!

      Hoắc Dực đến trước cửa sổ nhìn ra ngoài, ánh mắt bỗng trở nên rét lạnh, hình ảnh trước mắt khiến cho cảm thấy như bị áp lực vô hình nào đó xuyên thủng, làm cho người ta sợ hãi.

      Lúc Lâm Tam Tư chạy ngang qua thư phòng thấy Hoắc Dực đứng trước cửa sổ, nàng cũng kịp hành lễ mà vội vàng chạy vút qua Hoắc Dực như cơn gió, miệng vẫn quên giải thích: “Điện hạ, y phục vẫn còn phơi bên ngoài, nô tỳ phải rút về…”

      Hoắc Dực thu hồi lại suy nghĩ, nghe vậy khỏi nhíu mày, nghiêng người nhìn ra bên ngoài, từ sau khi bị giam cầm, đám đầy tớ trong phủ cũng bị bắt hết, chỉ để lại và Dung bà bà, Dung bà bà dù sao cũng lớn tuổi, lại khó khăn, vì để tiện làm việc nên thu phạm vi sinh hoạt, đem chỗ ăn, mặc, ở, lại gộp chung vào nơi! Lúc này chỉ cần hơi nghiêng người là có thể nhìn thấy chỗ phơi quần áo rồi.

      Lâm Tam Tư vội chạy đến chỗ dây phơi, mưa rơi như trút nước, nàng nhanh chóng lấy quần áo của điện hạ xuống, cẩn thận đặt vào trong giỏ được phủ áo mưa lên, bảo đảm mưa làm ướt quần áo điện hạ rồi mới xoay người tới chỗ phơi quần áo của mình.Mưa rất to, nàng chỉ chậm chân tí là y phục bị ướt gần hết rồi, nàng nhanh chóng lấy y phục của mình xuống, sau đó ôm vào trong ngực rồi chạy về.

      Mưa càng lúc càng to khiến người Lâm Tam Tư ướt sũng, biết có phải do mưa làm tầm mắt của nàng mờ hay mà lúc chạy nàng nhìn đường , chân bị vấp nên cả người bổ nhào xuống đất, nàng theo bản năng giơ cao cái giỏ trong tay lên, còn mình nặng nề ngã xuống, đồng thời tay lại bị đập vào khối đá nhọn, toàn thân cực kỳ đau đớn!

      Lâm Tam Tư nhịn đau rồi chật vật bò dậy, bỗng nhiên lại cảm thấy xung quanh mình mưa còn rơi nữa, ngẩng đầu nhìn lên thấy Hoắc Dực biết đứng trước mặt nàng từ bao giờ, bạch y trắng như tuyết, dáng vẻ tuấn, đôi mắt thâm sâu nhìn thấy đáy, sắc mặt buồn vui , khiến cho nàng cảm thấy thấp thỏm lo âu.

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 6. Nhu tình

      “Điện hạ…” Lâm Tam Tư tuy tay rất đau nhưng lại biểu ra bên ngoài, chịu đựng đau đớn bất an đứng trước mặt Hoắc Dực.

      Chiếc ô rất lớn, đủ để che hết cho hai người.

      Hoắc Dực cúi xuống nhìn Lâm Tam Tư, thân phận của nàng sớm biết , đường đường là con của viên quan tứ phẩm mà lại có thể cúi đầu trước mặt người khác như vậy, thể ngờ được.Nghĩ tới thời gian còn ở phủ Ninh vương kia cũng dễ chịu gì cho lắm, Hoắc Dực nhíu mày, thái độ vẫn lạnh lùng như trước, :“Chỉ là vài bộ quần áo mà thôi, sao phải liều mạng như vậy làm gì?”

      Lâm Tam Tư rũ mi đứng trước mặt Hoắc Dực, cho dù nàng nhìn , nhưng cũng có thể cảm giác được là nhìn mình.Ánh mắt đạm mạc kia luôn có khí thế bức người, cho nên vào phủ nhiều ngày, nàng chút cũng cảm thấy người bệnh tật đầy mình hơn nửa năm nay.Dường như chỉ trong vài giây thôi là có thể mặc áo giáp và ra chiến trường ngay được! giọt nước mưa chảy xuống dọc theo hai bên tóc mai, nàng ngẩng đầu cười nhìn , thành trả lời: “Bà bà cho nô tỳ biết, rằng điện hạ ghét nhất là trời mưa, ghét nhất quần áo bị mưa làm ướt.”

      Tảng băng lạnh lẽo trong lòng Hoắc Dực khẽ tan chảy, nhìn Lâm Tam Tư, cặp lông mi dài của nàng bị nước mưa làm ướt, trở nên linh động tỏa sáng, nữ tử vô tội thiện lương trong sáng như vậy, cho dù là kẻ máu lạnh chăng nữa cũng nỡ nặng lời, “Về sau đừng làm vậy nữa!”

      Nghe như vậy, Lâm Tam Tư cũng thành gật gật cái đầu đáp: “Vâng.”

      Ô tuy lớn nhưng cũng chịu được trận mưa to, vạt áo dài của Hoắc Dực cũng bị mưa xối ướt, Lâm Tam Tư thấy vậy khỏi lo lắng cho thân thể của Hoắc Dực, liền giơ tay muốn cầm lấy ô: “Để nô tỳ.” Tay vừa vươn ra, do phải dùng lực nên có chút đau, nàng khỏi nhăn mày, hai cánh tay cũng cứng đơ lại.

      Biểu của nàng qua khỏi ánh mắt của Hoắc Dực, nhìn Lâm Tam Tư chút, sau đó mắt nheo lại nhìn bàn tay nàng, chỉ thấy lòng bàn tay kia giống như bị vật sắc nhọn cứa phải, máu theo đó chảy ra, tay áo nhiễm vệt máu cùng nước mưa hòa vào nhau, cho nên nhìn kĩ phát ra.

      Ánh mắt Hoắc Dực trở nên thâm trầm, câu nào cầm lấy cái giỏ quần áo trong tay Lâm Tam Tư, ra lệnh cho nàng: “ theo ta!”

      Lâm Tam Tư ngoan ngoãn theo sau Hoắc Dực, nhìn bóng lưng mà nghĩ ngợi. xuất thân là vị hoàng tử cao quý, khí chất vương giả bất đồng với những người khác, hơn nữa do ở trong quân doanh nhiều năm, lại thêm khí phách ngang ngược dũng cảm, cho dù bị giam cầm ở phủ thái tử trong hai năm, nhưng loại khí chất này vẫn hề vì thế mà mất .

      Lâm Tam Tư theo Hoắc Dực tới thư phòng, thấy từ trong ngăn kéo lấy ra lọ thuốc, với nàng “ hơi đau, ngươi cố gắng chịu đựng lát.”

      Loại dược này vô cùng quen thuộc đối với Lâm Tam Tư, ca ca là người của quân doanh, trong phủ hàng năm đều có chuẩn bị những loại thuốc trị thương thượng hạng này. Nàng còn từng giúp ca ca bôi thuốc lên vết thương, nên biết rất loại dược này có công hiệu mạnh như thế nào, nhưng bôi vào thấy rất đau! Lâm Tam Tư cắn răng chịu đựng “Điện hạ, nô tỳ có thể chịu được!”

      Hoắc Dực giúp Lâm Tam Tư rửa miệng vết thương rồi bôi thuốc cho nàng, ngay lúc dược được bôi lên, tay Lâm Tam Tư run lên mãnh liệt, cơn đau thấu tới tận xương tủy khiến sắc mặt nàng trắng bệch.

      Hoắc Dực dường như sớm đoán được điều này, khẽ nắm chặt cổ tay nàng thêm chút, lúc này mới thuận lợi bôi dược lên vết thương của nàng, sau đó dùng băng gạc quấn lên.

      Lâm Tam Tư thấy Hoắc Dực bôi dược và băng bó khá thuần thục, trong lòng có chút khó hiểu, sau nghĩ lại cũng dần ngộ ra. mặc dù thân là thái tử, nhưng hàng năm đều dẫn đầu quân chinh chiến xa trường, vết thương người đương nhiên hề ít, trong quân doanh lại cho phép nữ tử ra vào, mấy nam nhân tay chân đều vụng về, e là bình thường họ đều tự băng bó vết thương cho mình.Nghĩ tới đây trong lòng Lâm Tam Tư càng thêm bội phục Hoắc Dực.Lần đầu tiên dẫn quân ra chiến trường, chỉ mới mười mấy tuổi, chưa đến mưu trí, chỉ riêng việc ăn chơi sa đọa là thắng vô số các quý công tử nhà quan khác rồi!

      Lâm Tam Tư thừa dịp Hoắc Dực chú ý liền vụng trộm quan sát chút, trong mấy vị hoàng tử, xuất chúng nhất tất nhiên là thái tử Hoắc Dực rồi! Mẫu phi của là Tĩnh quý phi, trưởng nữ của Mẫn Nam Vương, là đệ nhất mỹ nhân của kinh thành. Hoắc Dực kế thừa diện mạo tú lệ của mẫu phi, vượt xa hơn hẳn so với hoàng đế và các vị hoàng tử khác!

      Hoàng đế rất sủng ái Tĩnh quý phi cho nên ai cả đường lối về, hoàng đế đối với Hoắc Dực cũng thập phần thương. cũng phụ sủng ái của hoàng đế, mười bốn tuổi mang quân xuất chinh, đánh xuống biên cảnh Ô Ương quốc rồi chiến thắng trở về, từ đó về sau mỗi lần chinh chiến đều bách chiến bách thắng, chiến tích theo đó ngày càng nhiều.

      Tuy vậy mọi người đều đồn đại là rất lãnh khốc và tàn nhẫn, thủ đoạn máu lạnh,…thậm chí còn đồn có mưu đồ đoạt vị, cuối cùng bị hoàng đế giam cầm… Chút chuyện năm đó Lâm Tam Tư nghe đều cảm thấy quá mức xa vời, giống như chỉ xuất trong phim vậy, ngờ nay nàng lại cùng Hoắc Dực ở chung dưới mái hiên.

      Hoắc Dực ràng đứng trước mặt nàng, nàng cảm thấy những chuyện kia cũng giống như lớp áo khoác vậy, lột bỏ lớp áo đó ra cũng tầm thường như bao vị công tử khác mà thôi!

      Hoắc Dực băng bó xong, mắt cũng thèm nâng lên mà “Nhìn đủ chưa?” Ở khoảng cách gần, giọng của lọt vào tai Lâm Tam Tư trở nên dễ nghe hơn bình thường.

      “…” Lâm Tam Tư xấu hổ cụp mắt xuống, suy nghĩ lung tung nữa, lòng bàn tay lại khẽ nhói đau!

      Hoắc Dực thấy dáng vẻ ngượng ngùng của nàng, trong lòng biết tại sao lại sinh ra khác thường. “Ngọc linh cao đâu?”

      “Ở đây.” Lâm Tam Tư hiểu ra sao, từ trong tay áo lấy ngọc linh cao ra rồi đưa qua.

      “Lấy nó bôi lên miệng vết thương mu bàn tay.” Hoắc Dực cầm lấy, lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng, thản nhiên “Bôi xong rồi về phòng nghỉ ngơi !”

      Lâm Tam Tư nhớ tới mấy món ăn còn làm dở trong bếp, : “Nhưng cơm trưa nô tỳ vẫn chưa làm xong!”

      Hoắc Dực vừa muốn mở miệng lại nghe thấy ngoài phòng có tiếng động truyền tới, liền : “Ta tự biết thu xếp!”

      Lâm Tam Tư sửng sốt chút, thấy sắc mặt trầm vui, nàng ngoan ngoãn mở hộp ngọc linh cao ra, lấy chút thoa lên chỗ bị thương.

      Lâm Tam Tư bôi dược xong vội vàng đứng lên.Chịu ân huệ của Hoắc Dực đương nhiên thể cứ thế mà được, thấy bàn bị vương ít nước thuốc, nàng bèn đưa ngón tay chấm lên, sau khi thu dọn chai lọ bàn xong, nàng lại thấy Hoắc Dực hai tay chắp sau lưng đứng trước cửa sổ, tuấn nhan bất phàm, thanh lãnh phiêu diêu khiến cho người ta dám lại gần, tuy vậy nàng vẫn kiên trì bước tới phía Hoắc Dực.

      “Tạ điện hạ ban dược, tay nô tỳ còn đau nữa.” Dừng lát, thấy vẫn mở miệng, Lâm Tam Tư đành tiếp: “Vậy nô tỳ về phòng trước, có gì sai bảo điện hạ cứ gọi nô tỳ!”

      Hoắc Dực nhìn Lâm Tam Tư, chỉ gật đầu tỏ ý biết.

      …….

      Mưa càng lúc càng lớn, khung cảnh ngoài trời là màu trắng xóa, nhưng dù mưa lớn đến đâu cũng mảy may làm ảnh hưởng tới tâm tình của Hoắc Dực lúc này.

      “Điện hạ!” Tống Cảnh Ngưỡng quỳ gối xuống, bên ngoài tuy mưa lớn, nhưng người cũng có bị mưa làm ướt.

      “Chuyện gì?” Hoắc Dực xoay người, tới bàn thấy những bình dược ngổn ngang nãy giờ gọn gàng chỉnh tề, lọ ngọc linh cao được mang . bàn có hai chữ “Cảm ơn” được viết bằng nước chưa khô.Thấy hai chữ đó, khóe miệng khỏi nhếch lên nụ cười .

      Tống Cảnh Ngưỡng ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy cảnh này, liền mở to mắt như thể nhìn thấy chuyện rất kỳ lạ vậy, nhất thời quên mất phải gì.

      “Sao?” Hoắc Dực híp con ngươi đen sẫm nhìn Tống Cảnh Ngưỡng, thấy bộ dạng ngây ngốc nhìn mình chằm chằm, bèn cầm quân cờ đen trong hộp cờ ném vào người Tống Cảnh Ngưỡng.

      Tống Cảnh Ngưỡng theo phản xạ đưa tay bắt lấy, thời điểm điện hạ ném quân cờ vào , Tống Cảnh Ngưỡng liền biết hôm nay tâm tình Hoắc Dực tệ, lo lắng trong lòng liền tan biến, cười “Điện hạ, nếu ngài tức giận, muốn đánh muốn phạt tùy ngài, cần gì phải dùng quân cờ để ném thuộc hạ!”

      “Bớt lắm lời !” Hoắc Dực tiện tay từ giá sách rút ra lá thư, thờ ơ : “Biến mất mấy ngày, chuyện thế nào rồi?”

      Tống Cảnh Ngưỡng nghe vậy lập tức thu lại ý cười, nghiêm túc trả lời: “Điện hạ liệu như thần, Lương Vương hôm qua mang theo Lương Vương phi cùng với hoàng tôn tiến cung thỉnh an thái hậu.Thái hậu từ xưa thích Lương Vương, nhưng lại rất mến hoàng tôn Hoắc Thiên Thành của mình, nếu phải Hoắc Thiên Thành tuổi còn quá thái hậu giữ bọn họ ngủ lại trong cung rồi!”

      tới đây Tống Cảnh Ngưỡng lạnh lùng cười tiếng, “Lương Vương lòng muốn đoạt ngôi vị thái tử, để đạt được mục đích, cư nhiên lại còn đưa cả thê nhi tiến cung để tạo niềm vui cho thái hậu. kế này làm chơi ăn , đúng là muốn bất chấp tất cả!”

      Hoắc Dực nghe vậy chỉ cười lạnh, “Mẹ đẻ Lương Vương là Đình phi vào cung được hoàng tổ mẫu thích, cho nên Lương Vương từ khi ra đời được hoàng tổ mẫu chào đón, nếm trải bao nhiêu khổ sở. Lần này lợi dụng việc hoàng tổ mẫu quý hoàng tôn mong ngóng từ lâu, Lương Vương hiểu tâm tình hoàng tổ mẫu, nên mới chủ động tiến cung thỉnh an, muốn giành được thương của hoàng tổ mẫu, bất chấp tình trạng sức khỏe của thê nhi.Trong lòng Lương Vương biết, chỉ cần có được ủng hộ của hoàng tổ mẫu, tiến gần hơn bước tới ngôi vị thái tử!”

      Tống Cảnh Ngưỡng lo lắng : “Điện hạ, Thái hậu vì Hoắc Thiên Thành mà đứng về phía Lương Vương sao? Người Thái hậu thương nhất chính là điện hạ mà?”

      “Nếu chuyện này thực đến bước đó, hoàng tổ mẫu cũng có quyền lựa chọn!” Ánh mắt Hoắc Dực thâm thúy, tâm tình dị thường phức tạp, khi bị giam cầm, hoàng tổ mẫu biết được tình để ý tới việc tuổi già sức yếu, cố ý ngồi xe ngựa xuất cung tới thăm , ôm khóc : “Dực nhi, Hoàng tổ mẫu lớn tuổi, rất nhiều chuyện ta có cách nào làm được, nhưng hoàng tổ mẫu tin ngươi, chỉ cần ta còn sống ngày nào, có phải liều cái mạng già này ta cũng quyết bảo vệ ngôi vị thái tử cho ngươi!”

      Hai năm trước, hoàng tổ mẫu làm được như hứa, chỉ là hai năm sau tình biến hóa quá lớn, địa vị thái tử của cũng dần suy yếu, mà Lương Vương cùng Ninh Vương hai thế lực ngày càng mạnh mẽ giống như mặt trời ban trưa.Trong lòng Hoắc Dực hiểu , lần này hoàng tổ mẫu cùng Lương Vương thân cận, bất quá chỉ là làm ra vẻ cho mọi người xem, kéo dài thời gian cho mà thôi! Những điều này người ngoài biết, chỉ Hoắc Dực là hết sức ràng, hoàng tổ mẫu cho dù có lòng thích Hoắc Thiên Thành chăng nữa cũng có khả năng đứng cùng phe với Lương Vương, người bao giờ quên chuyện Đình phi hại chết của .

      Tống Cảnh Ngưỡng tính tình nóng vội kiềm chế được: “Điện hạ, vậy chúng ta bây giờ nên làm gì, thể cứ ngồi chờ chết như vậy được!”

      Hoắc Dực thản nhiên nhếch môi cười, nụ cười thập phần quỷ dị hòa với tiếng mưa rơi khiến cho người ta nắm bắt được điều gì. “Gấp cái gì, chuyện này có người còn vội hơn cả ngươi, ngươi chỉ cần pha ấm trà rồi từ từ thưởng thức, thuận nước đẩy thuyền là được rồi!”

      Tống Cảnh Ngưỡng nghe có chút mơ hồ, nhưng cũng biết Ninh Vương kia sớm như kiến bò chảo nóng rồi! : “Nhưng chúng ta làm sao mà biết lúc nào thuận nước đẩy thuyền đây?”

      Hoắc Dực liếc nhìn cái, hơi nhếch mi lên: “Ngươi thử nghĩ lại xem, gần đây đưa ai tới đây?”

      “Có sao?” Tống Cảnh Ngưỡng đưa tay gãi đầu, đem tình cẩn thận suy nghĩ lần nữa, bỗng nhiên nhớ tới chuyện, liền hưng phấn vỗ tay cái to, “Lâm Tam Tư?! Thuộc hạ sao lại quên mất nàng ta chứ! Nàng ta được đưa đến từ Ninh Vương phủ! Điện hạ ngài…?”

      Hoắc Dực nghe Tống Cảnh Ngưỡng mở miệng gọi tên Lâm Tam Tư khỏi nhíu mày, lạnh lùng cắt đứt lời , lơ đãng : “Ngươi vừa gọi nàng là gì?”
      Last edited: 12/2/17
      minhminhanhngoc, Miley, amandatruc83 others thích bài này.

    3. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 7: Hằng ngày

      Hoắc Dực nghe Tống Cảnh Ngưỡng mở miệng gọi tên Lâm Tam Tư khẽ nhăn mày, lạnh lùng cắt đứt lời , lo đãng : “Ngươi vừa gọi nàng là gì?”

      Tống Cảnh Ngưỡng ngơ ngác đưa tay sờ đầu, : “Lâm… Lâm Tam Tư!”

      Hoắc Dực sắc mặt có chút vui, thanh lạnh lùng tạo áp lực cho người nghe: “, lại, , lần, nữa.”

      “Lâm…” Tống Cảnh Ngưỡng thấy thái độ của Hoắc Dực khác thường có chút khẩn trương, đột nhiên nghĩ tới Lâm Tam Tư người mà và Hà Tất Kỳ luôn đề phòng sớm là nữ nhân của điện hạ rồi, điều này lại còn do chính miệng điện hạ với ! Thế mà còn gọi thẳng tên của nàng ta, là có phần bất kính với điện hạ.

      Tống Cảnh Ngưỡng bị dọa suýt nữa tiểu ra quần, sắc mặt cũng trắng bệch, ầm tiếng quỳ mặt đất : “Thuộc hạ sai lầm, phải gọi là Lâm phu nhân, cầu điện hạ trừng phạt!”

      Hoắc Dực xoay người, vạt áo tuyết trắng theo bước phập phồng lay động, lạnh lùng : “ ra ngoài, vả vào miệng 30 cái cho ta!”

      Tống Cảnh Ngưỡng ngoan ngoãn đến hành lang quỳ xuống lãnh phạt, theo điện hạ nhiều năm như vậy, đương nhiên biết điện hạ trị quân nghiêm minh, tuyệt đối nhân nhượng. lập tức tự tát mình 30 cái, cuối cùng mặt mũi sưng đỏ vào, lúc quỳ xuống định tiếp nhận thấy môi đau đến tê tâm liệt phế: “Điện hạ, vả xong 30 cái rồi!”

      Hoắc Dực chả buồn liếc mắt nhìn, : “Ngươi nhớ cho kĩ, nàng tuy là nữ nhân của ta, nhưng bây giờ vẫn chưa có danh phận, ngươi hãy gọi nàng là Lâm tiểu thư!”

      Tống Cảnh Ngưỡng biểu vô cùng kỳ quái: “Thuộc hạ !”

      Bên ngoài mưa cũng tạnh dần, Hoắc Dực liền nhớ ra chuyện, lại : “Trong sân có khối đá để đúng chỗ, ngươi sửa lại !”

      Tống Cảnh Ngưỡng che miệng đau, “Bây giờ sao?”

      “Bây giờ!”

      Tống Cảnh Ngưỡng tự biết sai lầm của bản thân nên chút cũng dám cò kè mặc cả, “Thuộc hạ lập tức sửa lại!”

      Tống Cảnh Ngưỡng vừa mới tới cửa lại bị Hoắc Dực gọi lại: “Ngươi biết nấu cơm ?”

      Tống Cảnh Ngưỡng quả thực cho là mình nghe nhầm, điện hạ sao lại kỳ lạ vậy, và điện hạ cùng nhau lớn lên, trừ lúc đọc sách, tập võ có lúc nào nấu cơm đâu!

      “Thuộc hạ… biết…”

      Hoắc Dực thấy vẻ mặt Tống Cảnh Ngưỡng mờ mịt phất tay : “Thôi, ngươi làm việc !”

      *

      Lâm Tam Tư bận rộn đến tận trưa, lại bị thương , cộng thêm việc đêm qua ngủ ngon giấc, nghĩ rằng Hoắc Dực nếu sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa nàng cứ ngủ bù giấc trước .

      Lúc nàng tỉnh lại sắc trời tối, mưa cũng tạnh hẳn, bữa trưa và bữa tối đều chưa ăn nên lúc này rất đói bụng.

      May mắn phòng bếp có sẵn nguyên liệu nấu ăn, Lâm Tam Tư xắn tay vào làm bát cơm rang Dương Châu, lúc nàng ăn xong chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi đột nhiên nghĩ tới đống quần áo thu về hồi sáng vẫn còn để trong giỏ, trời nóng như vậy, quần áo lại để trong giỏ che kín cả ngày, chắc chắn là bốc mùi rồi, phải giặt lại rồi phơi thôi, nhưng nàng tìm vòng rồi mà cũng thấy đâu.Lúc này nàng mới nhớ là lúc ra thư phòng, nàng chỉ cầm theo mỗi hộp ngọc linh cao và cái áo ướt của mình chứ đem theo cái giỏ quần áo kia.

      Hoắc Dực mặc dù biết băng bó vết thương, nhưng mấy chuyện như phơi quần áo e rằng để ý đến, Lâm Tam Tư liền xách đèn tới thư phòng, cửa thư phòng đóng chặt, đèn cầy trong phòng vẫn sáng, chiếu lên bóng dáng thon dài cao lớn của Hoắc Dực.

      Lâm Tam Tư nhàng gõ cửa, “Điện…”

      Lời vừa mới cất lên lại bị giọng lạnh lùng cắt đứt.

      “Vào .”

      Phản ứng của Hoắc Dực nhanh như vậy, khiến Lâm Tam Tư có chút ngoài ý muốn, tựa như ngồi sẵn đó để chờ nàng gõ cửa vậy. Nàng đem đèn đặt ở cửa, sau đó đứng dậy nhàng đẩy cửa ra, thấy Hoắc Dực ngồi ghế đọc quyển sách, bàn có tập giấy trắng, bút nghiên được đặt ngay ngắn, hình như cả buổi chiều luyện chữ rồi.

      Thấy Lâm Tam Tư tiến vào, ánh mắt chỉ liếc nàng cái, sau đó lại tập trung vào trang sách.

      Lâm Tam Tư có chút lúng túng, : “Điện hạ, nô tỳ tới lấy quần áo hồi trưa để lại đây.”

      Hoắc Dực gật đầu, ánh mắt thoáng nhìn góc cửa, Lâm Tam Tư theo tầm mắt nhìn theo thấy cái giỏ đựng quần áo được che kín đặt ở đó.

      Lâm Tam Tư tới cầm giỏ lên, lại thấy Hoắc Dực nhìn mình, liền khom người xuống trước , muốn mở miệng xin cáo lui lại nghe thấy : “Bữa tối làm xong chưa?”

      Đại não Lâm Tam Tư như bị điện giật, chẳng lẽ điện hạ còn chưa ăn cơm tối sao? phải tự biết tự thu xếp sao? Hay là ý là bữa trưa? Còn bữa tối chưa lo? Hàng loạt câu hỏi lên trong đầu Lâm Tam Tư, nàng khó khăn nuốt nước bọt, : “Điện hạ… chưa ăn tối sao?”

      Hoắc Dực thấy lời của Lâm Tam Tư có phần kỳ quái, bèn ngước mắt lên nhìn nàng.Khuôn mặt được bao phủ dưới ánh nến, càng tăng thêm vẻ tuấn lãng và trầm tĩnh. nhíu mày hỏi ngược lại: “ lẽ ta nên ăn rồi à?”

      Ngụ ý của là, ngươi nấu cho ta ta ăn cái gì?

      Lâm Tam Tư nhìn khuôn mặt u lạnh lùng kia chút ý muốn giải thích cũng có! Tự biết là mình đuối lý, liền hỏi : “Điện hạ muốn ăn gì? Nô tỳ làm ngay.”

      Hoắc Dực hiển nhiên có phần kinh ngạc với đáp án này, mặt đổi sắc : “Vừa rồi ngươi ở trong bếp làm cái gì?”

      Lâm Tam Tư thân thể cứng đờ, lúc sau mới phản ứng lại được! Khó trách Hoắc Dực lại tự nhiên hỏi nàng làm xong cơm tối chưa, ra là biết chuyện nàng vào bếp, chắc tưởng rằng nàng vào đó để nấu bữa tối cho , lại thấy nàng mở miệng gọi ăn cơm nên mới chủ động hỏi nàng! Nghĩ tới đây Lâm Tam Tư càng cảm thấy có lỗi với Hoắc Dực, liền thành thực : “Điện hạ, lúc nô tỳ… tỉnh lại trời tối, cho rằng điện hạ dùng bữa rồi, nên nô tỳ chỉ vào bếp rang chén cơm…Nô tỳ ăn hết rồi…”

      “…..”

      Hoắc Dực người có kinh nghiệm sa trường, khiến địch nhân nghe tên sợ mất mật lúc này lại nghẹn lời, nhưng mặt lại rất bình tĩnh tỏ thái độ, chỉ là con ngươi thâm thúy khiến cho người ta nhìn ra hỉ nộ!

      Lâm Tam Tư thấy Hoắc Dực lâu sau vẫn gì, liền cả gan ngẩng lên nhìn, chỉ thấy gập sách lại rồi từ ghế đứng dậy, đứng từ xa nhìn nàng. Lâm Tam Tư chuẩn bị sẵn tinh thần bị mắng lại nghe : “Ngươi cũng rang cho ta chén cơm !”

      Trách cứ biến thành thỏa hiệp, Lâm Tam Tư trong lòng ngoài việc cảm thấy may mắn ra khỏi có chút đau lòng. người vốn luôn được vị thái tử trẻ tuổi có khí phách, thông minh hơn người, nhưng chỉ vì có chiến tích hiển hách mà khát máu như ma quỷ, lãnh khốc ác độc, lại từ khi nào thu lại tài năng, trở thành người bình thường như lúc này đây?

      Hoắc Dực thấy Lâm Tam Tư đứng ở cửa nhúc nhích, ánh mắt mơ hồ trong lòng có chút buồn cười, nàng vào phủ thời gian tuy lâu, nhưng cũng đủ để biết nàng là người có tính tình ngay thẳng, mang tâm kế, thường xuyên lơ đãng mất hồn khiến người ta hiểu nổi! nheo mắt lại, : “Thế nào, còn mau ?”

      Nghe thấy thanh lạnh như băng truyền tới, Lâm Tam Tư mới hoàn hồn lại : “Nô tỳ ngay, xin điện hạ chờ lát.” Dứt lời liền xoay người chạy , chân cuống quýt chạy nên bị giẫm lên váy, nếu phải nàng nhanh tay đỡ lấy khung cửa e là ngã sấp mặt xuống đất rồi.Nàng ngượng ngùng quay đầu nhìn Hoắc Dực, thấy khóe môi mỉm cười nhất thời giật mình. phải nàng chưa từng thấy qua nam tử có dáng vẻ tuấn tú phi phàm, chỉ là vẻ tuấn lãng phi phàm của Hoắc Dực cùng người khác hề giống nhau, có phần lạnh lùng hơn hẳn, nhất là khi cười, khiến cho người ta tuy thể lại gần nhưng cũng nỡ rời mắt.

      Lâm Tam Tư làm việc cực nhanh, bận rộn trong bếp chút là bưng ra được cả bàn thức ăn vào thư phòng.

      Trừ món cơm chiên Hoắc Dực cầu ra, nàng còn làm thêm đĩa bánh bao, đĩa tôm nõn xào mướp, sen kẹp thịt chiên còn thừa từ sáng và chén canh trứng , tuy phải là sơn hào hải vị gì, nhưng mùi thơm hấp dẫn cũng lan tỏa ra khắp nơi.

      Hoắc Dực vẫn chưa là từ trưa tới giờ vẫn chưa ăn gì, tuy trong phòng có điểm tâm, nhưng thích đồ ngọt, càng dễ gì ăn chúng, cho nên lúc này sớm bụng đói kêu vang.Đồ ăn còn chưa được mang vào mà ngửi thấy mùi thơm rồi, bèn lập tức tới ngồi trước bàn ăn.

      Lâm Tam Tư nhân lúc Hoắc Dực dùng bữa liền đem quần áo giặt sạch lần nữa, lo lắng ban đêm trời mưa nên chọn hành lang làm nơi phơi quần áo.

      Lúc nàng phơi xong quần áo, quay người lại liền thấy Hoắc Dực nghiêng người tựa hành lang, bạch y tuyết trắng, vẻ đẹp tuấn mỹ, ánh mắt nhìn nàng chăm chú.Nếu phải khí chất của quá mức lạnh lùng, Lâm Tam Tư cảm thấy cứ sống cùng như vậy cũng tệ.

      Lâm Tam Tư cười : “Điện hạ dùng xong rồi? Để nô tỳ dọn bát đĩa.” Đột nhiên nghĩ tới chuyện, nàng lại vội : “Nô tỳ chút nữa quên mất, thuốc sắc xong rồi, nô tỳ bưng tới đây.”

      Hoắc Dực lại ngăn nàng lại, chỉ cần cánh tay vững chắc ôm nàng vào trong ngực, dưới màn đêm ánh mắt sáng rực, so với các ngôi sao bầu trời còn sáng hơn, lời ít ý nhiều : “Thuốc cần uống hàng ngày, giờ cũng muộn rồi, cứ để ngày mai rồi thu dọn sau!”

      Lâm Tam Tư nghiêng đầu nhìn Hoắc Dực, trong nháy mắt liền hiểu được ý , hai gò má thoáng cái liền ửng hồng, xấu hổ cúi đầu xuống, quả nhiên ăn uống no đủ, có khí lực liền muốn giày vò nàng!
      minhminhanhngoc, Miley, amandatruc96 others thích bài này.

    4. Aliren

      Aliren Active Member

      Bài viết:
      100
      Được thích:
      81
      truyện rất hay bạn ạ. xin chân thành cám ơn bạn.
      vo tamNgân Nhi thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 8: Bắt cá

      Cuộc sống của Lâm Tam Tư ở phủ thái tử so với thời gian ở Ninh vương phủ rất nhàng, nàng chỉ cần hầu hạ tốt thái tử điện hạ là được.Tuy điện hạ lạnh lùng nhưng cũng phải là ác ma khát máu, chỉ cần nàng hiểu được sở thích của , cẩn thận từng li từng tí, hầu hạ có sai lầm, nàng tin rằng nhất định có thể đối phó được!

      Sở thích của điện hạ rất khó nắm bắt, dường như cái gì cũng được, nhưng phải lúc nào cũng thế, cho nên nàng thấy rất áp lực, nhưng đây cũng phải chuyện áp lực nhất. Áp lực lớn nhất chính là, sau khi nàng tắm xong trở về phòng ngủ, lại phát Hoắc Dực đợi mình ở đó sẵn rồi!

      Nhớ đến mấy lời đồn này nọ, nàng cảm thấy thể tin được, thái tử điện hạ quả là quá mãnh rồi! Từ lúc nàng vào phủ thái tử, mười lăm ngày liên tiếp thái tử đều ngủ ở phòng nàng, cho nên nàng hiểu, thái tử điện hạ dũng mãnh như thế, nhưng ngay cả nha đầu thông phòng cũng có, rốt cuộc là thế nào!

      lòng mà , Hoắc Dực đối xử với nàng tệ. tỳ nữ thân mang tội, bỏ mặc nàng, cũng hạn chế tự do của nàng, hơn nữa cho dù nàng nấu món gì, cũng ăn hết, nàng chuẩn bị quần áo cho , cũng chưa bao giờ bắt bẻ.

      Nghĩ lại , có lẽ là bởi trong phủ ngoài Hoắc Dực cũng chỉ có nàng, nên mới gây khó khăn gì, nhưng cũng chính vì vậy nên Tam Tư đến giờ vẫn chưa hiểu được sở thích của !

      “Điện hạ”, Tam Tư mài mực, nhìn Hoắc Dực viết chữ. Vào phủ nửa tháng, tiến triển lớn nhất là nàng có thể tự do ra vào thư phòng nhìn viết chữ rồi. Gần đây mỗi lần viết chữ, nàng ở bên mài mực. chỉ viết có 2 chữ, là tĩnh, là nhẫn. Ngẫm lại có thể hiểu được, vốn là thái tử điện hạ, đế vương tương lai, nhiều năm bị nhốt trong phủ, nếu thể tĩnh và nhẫn, chỉ sợ sớm phát điên rồi! “Trong hậu viên của phủ có cái hồ, vài ngày trước sau khi mưa trong hồ có rất nhiều cá. Lát nữa nô tỳ bắt mấy con để buổi tối làm cá kho được ?”

      “Được.” Hoắc Dực viết xong nét bút cuối cùng, nhấc bút, thản nhiên : “Hấp .”

      “Hấp?” Tam tư có hơi hiểu, nàng nhớ lúc mới vào phủ, ma ma dặn là điện hạ thích ăn đồ hấp, sao lúc này lại muốn nàng làm cá hấp? Nhưng nàng mở miệng hỏi cũng ổn, liền xác nhận lại: “Điện hạ muốn ăn cá hấp sao?”

      Hoắc Dực nhắm mắt lại, môi mỏng hơi nhếch lên: “Ừ.”

      “Vậy để nô tỳ bắt cá.”

      Hậu viên vốn là hoa viên của phủ thái tử, dù rộng như ngự hoa viên trong cung nhưng chỗ nào cũng tinh xảo, hoa cỏ cũng kém so với ngự hoa viên, chỉ là sau khi Hoắc Dực bị nhốt, người làm vườn đều bị đuổi, ma ma lớn tuổi, có sức chăm sóc mấy thứ hoa hoa cỏ cỏ này, dần dần hoa viên bị bỏ hoang.

      Lâm Tam Tư trước khi xuyên qua học cách gieo trồng rau dưa hoa quả, sau khi xuyên qua trở thành thiên kim tiểu thư quần áo đến tay, cơm đưa tới miệng, những gì học được có chỗ dùng. Về sau đến hoán y phòng ở Ninh vương phủ cũng làm ít việc vặt, chẳng có liên quan gì đến chuyên ngành của nàng, sau đó lúc nàng cùng đám người trốn khỏi Ninh vương phủ đột nhiên bị chết, vốn tưởng là được trở về đại, ngờ lại trở về năm trước, vào lúc nàng vừa mới vào Ninh vương phủ! Tất cả đều bắt đầu lại, lúc này nàng chọn thái tử điện hạ, ngờ lại phát hậu hoa viên phủ thái tử còn có mảnh đất rất tốt, nàng quyết định cải tạo hoa viên chút, biến thành vườn rau xanh, trồng thêm chút hoa quả rau dưa. Chỉ là thời gian gieo còn ngắn nên hạt giống chưa nảy mầm.

      Tam Tư theo con đường đến bờ hồ, trời mưa cả đêm, đường có hơi lầy lội, may mà nàng đổi dép cao su, nếu thể nào được rồi. Hồ trong phủ thái tử thông với sông Hồi Xuân ở nội thành, đêm qua mưa, rất nhiều cá theo dòng nước chảy vào đây. Chỉ cần đứng bên cạnh ao, cầm lưới quăng vào trúng, rồi nhìn đúng lúc mấy con cá lượn vòng trong lưới mạnh tay thu dây lại là được!

      Tam Tư đem cá mắc trong lưới bỏ vào chậu, nhưng vì chậu quá nông nên vừa mới bỏ mấy con cá vào có hai con bật nhảy ra, nàng lập tức vươn tay bắt. Nào ngờ vừa bước bước trơn chân ngã, những chẳng bắt được cá mà cả mặt còn cắm xuống đất. Lúc ngã, cả vai đè lên chậu cá làm cả chậu lật ngửa, tất cả cá bên trong đều nhảy loạn lên rồi nhảy vào trong hồ.

      mặt và miệng toàn bùn, Lâm Tam Tư đau đớn ngẩng đầu lên thấy trước mắt nàng xuất đôi giày mà nàng cực kỳ quen thuộc, nàng hoảng sợ nhìn lên thấy khuôn mặt của chủ nhân đôi giày – thái tử điện hạ!

      “Điện hạ, sao người lại tới đây?”

      Lâm Tam Tư thể tin được dùng tay lau mắt, trái lại còn bôi thêm càng nhiều bùn lên mặt hơn, đem chính mình biến thành tượng đất. Hoắc Dực thể nhìn nổi : “Ngươi bắt cái này hả?”

      Lâm Tam Tư quay đầu nhìn chậu cá bị lật, xấu hổ buông tay : “Vốn bắt lên được, bây giờ chúng lại trở về hồ hết rồi!”

      Hoắc Dực nhìn mặt Lâm Tam Tư toàn bùn lại biết làm thế nào, khuôn mặt như sông băng vạn năm đột nhiên thả lỏng chút, môi mỏng thoáng nhếch lên, lúc chưa giương cao khôi phục lạnh lùng như ban đầu.

      Lâm Tam Tư nhìn thấy thay đổi của Hoắc Dực, thấy đứng trước mặt, vẻ mặt lạnh lùng như thường, nàng thể đoán được tâm tư của , do dự chút rồi : “Vậy để nô tỳ quăng lưới thêm lần nữa.Vừa rồi có kinh nghiệm, bây giờ thất bại đâu! Xin điện hạ yên tâm, cá hấp buổi tối nhất định được làm xong xuôi có vấn đề!” Dứt lời liền khom người vươn tay cầm lưới lần nữa.

      “Quay về ngay!”

      thanh lạnh lùng của Hoắc Dực truyền đến, mang theo giọng ra lệnh, làm cho Lâm Tư càng hoảng sợ, theo phản xạ có điều kiện buột miệng : “Nhưng cá còn chưa bắt được…”

      Hoắc Dực đưa mắt nhìn Lâm Tam Tư, lạnh lẽo trong mắt dọa cho Lâm Tam Tư phải lập tức ngậm miệng, hồn phách bay vòng rồi mới run rẩy nhập lại vào cơ thể.

      “Trở về tắm , ta thích bùn.” Hoắc Dực chắp tay sau lưng nhìn Lâm Tam Tư, thoáng dừng chút, đột nhiên lại bổ sung câu rất kì lạ: “Hôm nay ta cũng thích ăn cá.”

      Đại não Lâm Tam Tư tạm dừng hoạt động lúc, lời điện hạ là có ý gì? Là thích ăn cá sao? Hay chỉ là buổi tối hôm nay thích ăn cá thôi?

      Lâm Tam Tư thấy Hoắc Dực chắp tay sau lưng ra bên ngoài hoa viên cũng nhanh chóng cầm chậu và lưới đuổi theo. Nàng sau lưng Hoắc Dực, nhìn bóng lưng lạnh lùng nhưng tuấn dật của , cảm thấy người với người thể so sánh được, đều là bùn, nhưng thân toàn bùn của mình bị ghét bỏ, còn thái tử điện hạ cũng bị bùn bắn lên nhưng khí chất vẫn phóng khoáng nho nhã, vô cùng cao lãnh, làm cho nàng muốn theo sau , giúp làm việc: “Điện hạ, y phục và giày của ngài đều dính rất nhiều bùn, sau khi về phòng ngài cởi ra, nô tỳ giúp ngài giặt!”

      Hoắc Dực nghe vậy liền xoay người, lông mày chau lại, trường sam màu trắng chiếu lên khuôn mặt tuấn của , khoảnh khắc này Lâm Tam Tư thể nào tưởng tượng với hình ảnh tướng quân làm rung chuyển cõi chiến trường, thái tử khởi binh tạo phản làm cả kinh thành chìm trong gió tanh mưa máu.

      “Ngươi biết là, ngươi mới là người cần giặt rửa nhất sao?” Hoắc Dực hết chỗ với nàng, vốn thích nhiều, ở trong phủ cùng ma ma hầu như cả ngày câu, nhưng gần đây lại nhiều hơn bình thường, điều này khiến cho chính cũng cảm thấy kì lạ.

      Lâm Tam Tư cúi đầu nhìn mình, á… thể thừa nhận là điện hạ đúng. Nhưng điện hạ dù sao cũng là điện hạ, nàng lòng muốn ôm đùi điện hạ rồi, thể để cho điện hạ mặc quần áo sạch được.Lâm Tam Tư trở về phòng lấy quần áo sạch, : “Điện hạ thay quần áo , lát nữa nô tỳ đem giặt luôn.”

      Hoắc Dực nhìn chằm chằm vào bàn tay còn quấn băng của nàng, sắc mặt trở nên khó coi: “Vết thương tay tốt hơn chưa?”

      “Tốt hơn nhiều rồi.”

      “Vậy chờ khỏi hẳn rồi làm.” Hoắc Dực chắp tay sau lưng, đôi mắt dài hơi liếc, thản nhiên : “Ta thích những người tay chân vụng về.”

      Lâm Tam Tư thầm nghĩ vừa rồi bắt được cá là chuyện ngoài ý muốn, chẳng liên quan đến chuyện tay nàng bị thương. Nàng thề nàng phải người tay chân vụng về đâu! Nhưng nhìn Hoắc Dực, nàng cảm thấy vẫn nên trái ý của , liền : “Vâng.”

      Lâm Tam Tư tắm rửa xong, thay quần áo sạch ra khỏi phòng, lúc này trời tối. Nàng suy nghĩ xem buổi tối nên ăn gì thấy phu nhân cầm theo hộp cơm về phía nàng.

      Lâm Tam Tư cho là mắt mình có vấn đề rồi. Trong phủ thái tử chỉ có hai người là nàng và thái tử, sao lại có thêm vị phu nhân vậy? nghĩ ngợi lung tung vị phu nhân đó tới trước mặt nàng.

      nương.” Vị phu nhân tầm bốn mươi tuổi, khuôn mặt trắng nõn, tóc búi lên, ăn mặc như người bình thường, rất khách sáo hỏi: “Ngươi tắm rửa xong rồi?”

      Lâm Tam Tư nghi ngờ nhìn trái nhìn phải, sau đó chần chừ gật đầu hỏi: “Người là…?”

      nương thấy ta rất lạ sao?” Phu nhân thoải mái cười, : “Ta vốn là đầu bếp của quý phủ, nhưng hai năm trước bị điều ra ngoài, điện hạ đối xử với chúng ta tệ, cho chút ít bạc, ta nghĩ ngày nào đó nếu có cơ hội trở lại phủ thái tử xa nữa, mà ở ngõ phía đông phủ thái tử làm ăn kiếm sống.À, ta họ Lý, trước khi xuất phủ mọi người đều gọi ta là Lý tẩu, nương nếu ngại cứ gọi ta là Lý tẩu cũng được!”

      Trong lời của phu nhân có thể biết nàng là người ngay thẳng, trọng tình. Lâm Tam Tư cười : “Lý tẩu, ta tên Lâm Tam Tư, người cứ gọi Tam Tư là được!”

      “Tam Tư nương đói bụng ?” Lý tẩu xong liền nhấc hộp cơm trong tay lên, cười híp mắt : “Ta làm đồ ăn cũng biết có hợp khẩu vị của ngươi , thôi, vào nhà ăn cơm.” Dứt lời liền vào phòng, vừa vừa chuyện. “Ta sao gần đây điện hạ lại truyền ta vào phủ làm đồ ăn nữa, ra là bởi có Tam Tư nương!”

      Lâm Tam Tư đằng sau Lý tẩu, thể nào hiểu được sao tự nhiên lại xuất người này, còn làm nhiều đồ ăn ngon cho nàng, ra đều là tâm ý của Hoắc Dực cả, trong lòng tự dưng có chút vui.

      Buổi chiều Hoắc Dực chê nàng tay chân vụng về, buổi tối liền tìm người vào phủ, đây là muốn nàng rời phủ sao? Tuy Tuyên Nhi được cứu ra, nhưng nàng còn cần điện hạ để giúp nàng cứu cha mẹ đấy!

      Lâm Tam Tư nhìn Lý tẩu, nghĩ lát rồi thử hỏi: “Lý tẩu, người trở về phủ làm việc sao? Trong phủ này chỉ có hai người là ta và điện hạ, rất lạnh lẽo buồn tẻ, có thêm người nữa náo nhiệt hơn nhiều!” Lâm Tam Tư cũng biết lúc mình những lời này biểu lộ vẻ mặt gì, đành phải cố cúi đầu thấp, để Lý tẩu nhìn thấy.

      Lý tẩu nghe vậy cũng nghĩ nhiều, lắc đầu cười cười: “Bản thân ta rất muốn trở về đây nhưng thể, chỉ có thể tạm thời lui tới thôi! Hôm qua Tống thị vệ bên người điện hạ vào phủ, lúc về ngang qua chỗ ta, chuyện ấp a ấp úng, ta ép hỏi mới biết là tay ngươi bị thương, điện hạ lại cho ngươi nấu cơm, cơm trưa còn chưa ăn, nhưng lại cho Tống thị vệ với chúng ta! Ta bảo Tống thị vệ xin điện hạ cho ta vào phủ, mấy việc như giặt quần áo nấu cơm ta đều có thể làm thay ngươi, chờ vết thương ở tay ngươi lành lại, ta tới nữa! nay là thời điểm đặc biệt, dù điện hạ là thái tử nữa cũng thể làm trái với thánh chỉ của hoàng thượng được!”

      Lý tẩu xong liền bắt đầu quan sát tay của Tam Tư, lắc đầu khuyên nhủ: “May mà vết thương của ngươi nặng lắm, mấy ngày này ngươi cứ an tâm tĩnh dưỡng , mấy việc vặt thường ngày cứ giao cho ta là được.”

      Tam Tư người cứng như khúc gỗ ngồi ghế, mặt vừa đỏ vừa trắng, trong lòng lại khó chịu biết làm thế nào mới được! Điện hạ ràng với nàng là tự biết thu xếp, vậy mà lại lừa nàng, cuối cùng ngay cả cơm trưa cũng ăn, vậy mà nàng còn nghi ngờ điện hạ! Nhìn bàn tay quấn băng của mình, nàng chỉ biết cười khổ trong lòng, so với Lý tẩu, nàng vẫn chưa thể coi là toàn tâm toàn ý chăm lo cho điện hạ.

      Trong lòng Tam Tư có tâm , hai mắt rũ xuống, thấp giọng : “Làm phiền Lý tẩu quá, cứ để ta tự làm.” Lâm Tam Tư nhận hộp cơm từ trong tay Lý tẩu, lấy ra hai món mặn với chén canh, dù chưa ăn nhưng mùi thơm đồ ăn tràn ngập trong phòng. Áy náy trong lòng Lâm Tam Tư lại nhiều thêm chút, tuy nàng biết nấu ăn, nhưng thể nào tốt như tay nghề của Lý tẩu. Nhưng thái tử điện hạ ăn đồ ăn nàng làm nửa tháng mà câu phàn nàn! Điều này khiến cho Lâm Tam Tư càng thêm khó chịu! Nàng nhìn Lý tẩu, do dự chút rồi hỏi: “Lý tẩu, điện hạ ăn chưa?”

      Lý tẩu liếc trộm Lâm Tam Tư, trong lòng hiểu ý nàng, che miệng cười : “ ăn ăn rồi! Hình như ngài lo ngươi đói bụng nên mới cố ý bảo ta đưa đồ ăn tới!” Lý tẩu nhìn thấy trong ánh mắt Tam Tư lên vui vẻ lên lời, nàng đánh giá kỹ lưỡng Tam Tư lần nữa, trong lòng vô cùng thỏa mãn, : “Nghĩ mới thấy Tam Tư nương có phúc đấy!”

      Lâm Tam Tư hiểu sai ý Lý tẩu, viên kẹo đường tí nữa mắc lại trong cổ họng: “Lý tẩu, cảm ơn ngươi tới giúp ta, còn làm đồ ăn ngon cho ta ăn nữa, lần sau mời ngươi vào trong phủ, nhất định ta làm bàn tiệc phong phú để tạ ơn. Xin lỗi, tay nghề của ta được tốt như ngươi, mong ngươi đừng ghét bỏ.”

      Lý tẩu là người làm trong phủ thái tử nhiều năm, lúc thái tử đỉnh vinh quang cũng gặp ít thiên kim tiểu thư muốn trèo cao, cả đám thấy thái tử lập tức biến thành kẹo kéo, trăm phương nghìn kế muốn dính chặt vào điện hạ. Nhưng khi thái tử xảy ra chuyện họ lập tức trở mặt, hận thể là mình biết thái tử, ngay cả thiên kim của thừa tướng đại nhân Bùi Ngọc Lan có hôn ước với thái tử cũng suýt hủy hôn! Cũng may thái tử tính cách lạnh lùng cao ngạo, có ai trong những thiên kim kia lọt vào mắt , đối với những nữ tử vội vàng phủi sạch quan hệ cũng chỉ cười tiếng cho qua! So sánh trước sau, cộng thêm cái miệng ngọt biết ăn của Lâm Tam Tư, việc Lý tẩu có thiện cảm với Lâm Tam Tư cũng là điều rất dễ hiểu.

      Lý tẩu là người bị buộc phải xuất phủ, nên tất nhiên thể ở lâu trong phủ, trò chuyện chốc lát là phải rời rồi. Lâm Tam Tư tiễn Lý tẩu, đoán là Hoắc Dực sắp tới nên liền ở trong phòng nấu nước tắm, đốt loại hương mà Hoắc Dực thích nhất, nàng quyết tâm đêm nay phải hầu hạ Hoắc Dực cho tốt mới được.
      minhminhanhngoc, Miley, amandatruc87 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :