1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng Phi Đường - Đinh Đông Nhất (Full 116C - đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 37
      Edit: Ngân Nhi

      Trước lều vốn trống trải nhưng bởi vì có chuyện náo nhiệt nên dẫn đến ít quan binh tới vây xem, Tống Cảnh Ngưỡng thấy người ngày càng đông, liền xua tay bảo người ta mau kéo nàng ta , lại ngờ đúng lúc này Hoắc Dực từ trong lều bước ra.

      Trong ánh đuốc sáng bừng, Hoắc Dực xuất trong bộ áo giáp oai phong, dáng vẻ tuấn phi phàm, khiến cho nữ nhân ngừng giãy dụa lập tức yên tĩnh lại, ánh mắt nhu hòa si mê nhìn Hoắc Dực.

      Hoắc Dực thờ ơ lướt qua mọi người lượt, cục diện hỗn loạn bỗng chốc trở nên yên tĩnh hẳn, lúc này mới đưa mắt nhìn thẳng nữ nhân kia.Nữ nhân kia vô cùng sung sướng, cũng dùng ánh mắt say mê nhìn lại Hoắc Dực.Nếu phải bị người ta giữ lại e là nàng ta sớm lao tới ôm Hoắc Dực rồi.

      Hoắc Dực híp mắt, lạnh lùng : “Về lại với phụ vương của ngươi, trong ba ngày tới mà xuất , ta san bằng cả Hồ tộc các người.”

      Giọng thâm trầm nhấn mạnh từng chữ lọt vào trong tai nàng, nhưng hề thấy nàng có vẻ gì là hoảng sợ, ngược lại Tống Cảnh Ngưỡng rất bất ngờ, nhanh chóng lấy vải nhét trong miệng nàng ta ra, hỏi: “Ngươi là công chúa Hồ tộc sao?”

      Nàng ta nghe xong chỉ quay ra dùng ánh mắt xem thường Tống Cảnh Ngưỡng có mắt như mù, quay đầu tươi cười nhìn Hoắc Dực, : “Chàng biết thân phận của ta sao?”

      Hoắc Dực chỉ lười biếng liếc nàng ta cái rồi thôi, trong ánh mắt chút hứng thú, “Thân phận của ngươi chẳng có ý nghĩa gì đối với ta cả.”

      “Ai !” Nữ nhân vô cùng tức giận, kiêu ngạo : “Phụ vương ta sủng ái ta nhất, ta cha làm gì cha làm ngay!”

      Hoắc Dực nghe nàng ta cực kỳ phiền chán, xoay người muốn vào trong lều, nữ nhân kia lập tức cuống lên : “ phải chàng muốn gặp phụ vương ta sao? Ta có thể làm được.”

      Hoắc Dực muốn tốn lời nữa, thèm quay đầu mà thẳng vào trong lều, thuận tiện giơ tay lên với Tống Cảnh Ngưỡng, Tống Cảnh Ngưỡng hiểu ý, lập tức dùng mắt ra hiệu với đám quan binh, mấy người kia lại lập tức dùng lực lôi nữ nhân kia ra ngoài quân doanh, mặc cho nàng ta có khóc lóc om sòm cỡ nào cũng chẳng ai quan tâm.

      Nữ nhân kia thấy còn chút hy vọng nào, liền hô to lên: “Hoắc Dực, chàng đừng coi thường ta, ta tên là Thái Nhã, chuyện ta nhất định làm được, ta tới tìm chàng…”

      Thanh của Thái Nhã dần dần biến mất trong sơn cốc, tựa như tình cảm mới nảy mầm của nàng bỗng chốc bị bóp chết.

      ***

      Đến trung tuần tháng mười, khí trời trở lạnh, Lâm Tam Tư ăn cơm tối xong liền dạo trong sân.Nghĩ cũng lạ, những nữ nhân khác mang thai ai cũng có phản ứng mạnh, ba tháng đầu ăn cái gì cũng nôn, nhưng nàng chỉ trừ sau lần hội ngộ Bách Hợp bị nôn lần ra chút phản ứng khác cũng có, ăn uống thoải mái đầy đủ, thân thể và khí sắc cực kỳ tốt.

      Bách Hợp vào trong sân, trong tay còn cầm cái áo choàng mấy ngày trước thái hậu nương nương đưa tới, giúp Lâm Tam Tư mặc vào: “Thời tiết trở lạnh rồi, tiểu thư phải chú ý sức khỏe.”

      Lâm Tam Tư cười : “ biết có phải vì mang thai mà ta còn sợ lạnh hay nữa.”

      “Đương nhiên rồi, nô tỳ nghe khi mang thai cũng là mang theo nhiệt lượng của hai người, cơ thể cũng vì thế mà nóng hơn bình thường.”

      Lâm Tam Tư nghe vậy liền vỗ bụng, : “Bảo bảo có nghe thấy ? Mẫu thân có con rồi nên sợ lạnh nữa!”

      Bách Hợp cười : “Tiểu thư, nô tỳ thường xuyên thấy người nhìn bụng chuyện, nhưng mà đứa bé…Có thể nghe thấy sao?”

      “Tất nhiên là nghe thấy rồi, ta làm vậy là để dưỡng thai, nếu chuyện nhiều với đứa trẻ cảm nhận được.Lúc nó ra đời, đặc biệt nhạy cảm với thanh của ta, bởi vì đó là thanh mà nó vẫn thường nghe khi ở trong bụng.”

      “Nô tỳ mặc dù nghe hiểu, nhưng nô tỳ biết những điều tiểu thư đều rất có đạo lý.” Bách Hợp dùng ánh mắt sùng bái nhìn Lâm Tam Tư, “Trước kia lão gia là tiểu thư thông minh hơn người, ngay cả đại thiếu gia và nhị thiếu gia cũng thể sánh bằng đâu!”

      Lâm Tam Tư định đáp lại lại nghe có tiếng gõ cửa, sau đó là giọng Lý tẩu hỏi: “Trễ thế này rồi ai còn đến vậy?”

      Tiếng người bên ngoài rất nên nàng nghe , hồi lâu lại nghe Lý tẩu : “ ra là tìm Lâm nương sao?”

      Lâm Tam Tư thể ngờ rằng người đến gặp nàng lại là Diêu Bội Oánh.

      Lâm Tam Tư vốn định mời Diêu Bội Oánh vào phòng trước ngồi, nhưng nghĩ Diêu Bội Oánh lại như thể quen biết đường lối lại tiến thẳng đến chỗ nàng đứng trong sân, gương mặt vẫn duy trì nụ cười hiền hòa, người khác nhìn vào có khi lại tưởng là hai người rất thân nhau.

      Lâm Tam Tư hướng Diêu Bội Oánh hành lễ, lại được Diêu Bội Oánh đích thân đỡ dậy, “Lâm tiểu thư cần đa lễ, trễ như vậy còn tới tìm, ngươi trách ta chứ?”

      “Sao có thể như vậy, An vương phi đến thăm, đối với ta là vinh hạnh.” Lâm Tam Tư bảo Bách Hợp rót nước, còn mình dẫn Diêu Bội Oánh vào Thanh Lan các, mời nàng ngồi xuống ghế, Lâm Tam Tư đứng ở bên.Lần trước ở trong cung, vì nàng thiếu tính nhẫn nại nên chọc giận Diêu Bội Oánh, giờ Diêu Bội Oánh lại đến tìm nàng làm gì đây?

      Diêu Bội Oánh đánh giá đồ đạc bên trong nhà, ánh mắt trong lúc lơ đãng khẽ toát ra thâm độc, tuy nàng ta cố gắng che dấu nhưng Lâm Tam Tư vẫn phát ra được.

      “Lâm tiểu thư cũng ngồi xuống .” Diêu Bội Oánh cười, dáng vẻ như thể mình mới là nữ chủ nhân ở đây vậy, thờ ơ : “Lâm tiểu thư ở nơi này cũng kém hơn ta chút nào.”

      Lâm Tam Tư nghe trong lời Diêu Bội Oánh có chút ý, liền cười đáp: “An vương phi đùa rồi, chỗ này của ta sao có thể so sánh được.”

      Diêu Bội Oánh nghe vậy cũng chỉ cười , đổi chủ đề: “Lần trước ở trong cung vội vã từ biệt, nhưng ta vẫn cảm thấy ta và Lâm tiểu thư rất hợp ý nhau, cho nên ta thỉnh cầu tỷ phu của ta, mới có thể vào phủ thái tử này, thực dễ dàng gì.”

      Lâm Tam Tư thầm nghĩ, nàng ta chịu tốn nhiều tâm tư như vậy để được vào phủ thái tử tìm nàng, nhất định phải vô duyên vô cớ, nhưng đối phương chưa nàng cũng chưa thể đoán được nguyên do Diêu Bội Oánh đến đây, thể làm gì khác là đáp lại: “An vương phi còn nhớ ta, khiến ta bất ngờ.”

      “Lâm tiểu thư cần quá khiêm tốn, ngươi cũng xuất thân là thiên kim cành vàng lá ngọc, tâm tư trong sáng, chỉ vì hoàn cảnh nên mới phải vào đây.Sau khi biết chuyện, ta đành lòng.” Diêu Bội Oánh ăn rất có cảm xúc, dáng vẻ vô cùng thương tiếc cho Lâm Tam Tư, : “ ra , chúng ta từng gặp nhau lần rồi!”

      Mối nghi ngờ trong lòng Lâm Tam Tư càng thêm sâu, đoán ra tâm tư của Diêu Bội Oánh. “Ta nhớ, đêm hoa đăng Nguyên tiêu hôm đó, là lần đầu ta gặp An vương phi.”

      “Lâm tiểu thư quả nhiên còn nhớ, dù gì cũng lâu như vậy rồi, ta còn tưởng rằng ngươi quên!” Diêu Bội Oánh dùng khăn gấm che miệng, khẽ cười, tựa như lơ đãng nhìn Lâm Tam Tư cái, : “Nếu chúng ta có duyên như vậy, bằng ngươi theo ta ?”

      Lâm Tam Tư lòng trùng xuống, mắt nhìn thẳng Diêu Bội Oánh, : “An vương phi vậy là có ý gì? Ta nghe hiểu.”

      “Ta rất thích những người có tính cách như ngươi, huống hồ chúng ta còn có duyên như vậy, ta có tâm muốn giúp ngươi thôi.” Diêu Bội Oánh từ ghế đứng lên, cầm tay Lâm Tam Tư : “Ngươi từ chỗ tỷ phu ta đến đây, nếu như ta ra mặt xin tỷ phu nhất định có thể đổi người khác đến đây thay cho ngươi.”

      Hành động động chạm của Diêu Bội Oánh khiến Lâm Tam Tư chán ghét, bây giờ nàng hiểu mục đích Diêu Bội Oánh đến đây là gì rồi.Lâm Tam Tư rút tay về, nhã nhặn từ chối: “Tâm ý của An vương phi ta xin nhận, nhưng việc vào phủ thái tử là lựa chọn của riêng ta, phải do ai bắt buộc cả, mong An vương phi hiểu cho.”

      Khoảng cách gần sát nhau, ánh mắt nhu hòa của Diêu Bội Oánh đột nhiên híp lại, giống như rắn độc khiến người ta khiếp sợ, sau đó lại mím môi khẽ cười, tựa như cảnh tượng vừa rồi chỉ là ảo giác. “ như vậy cũng còn cách nào, là ta nghĩ nhiều rồi.”

      Lâm Tam Tư : “Tạ ơn An vương phi suy nghĩ cho ta.”

      còn sớm nữa, ta phải trở về rồi, nếu ngày nào đó ngươi muốn rời , có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào.”

      Diêu Bội Oánh cùng nha hoàn rời khỏi phủ thái tử, miệng vẫn duy trì nở nụ cười, nhưng ngay sau khi cửa lớn đóng lại, sắc mặt nàng ta lập tức thay đổi, ánh mắt trở nên hung ác và tàn độc hơn bất cứ lúc nào.

      Nhược Tố đỡ tay Diêu Bội Oánh, giọng : “Vương phi, nếu nàng ta vẫn biết xấu hổ, chịu theo người, vậy chúng ta phải làm thế nào đây?”

      Diêu Bội Oánh giống như nghe thấy lời của Nhược Tố, : “Ngươi có nhìn thấy bụng của nàng ta ?”

      Nhược Tố cau mày suy nghĩ, lắc đầu đáp: “Nô tỳ đứng canh ở phòng ngoài nên nhìn.”

      “Nàng ta mang thai rồi.” Diêu Bội Oánh đau đớn nhắm mắt lại, chính nàng cũng biết lúc nãy ở bên trong nàng nhẫn nhịn như thế nào, lúc nàng nhìn thấy cái bụng nhô ra của Lâm Tam Tư, nàng chỉ hận thể đạp vào bụng Lâm Tam Tư cước, “Hai tháng trước gặp nàng ta trong cung, nàng ta vẫn bình thường mà, sao hôm nay…”

      “Vương phi, người khẳng định trong bụng của nàng ta có cốt nhục của thái tử điện hạ…”

      “Tính toán thời gian hẳn là sai biệt lắm.”

      “Vậy người định xử lý như thế nào?”

      Diêu Bội Oánh hít sâu hơi, vừa rồi nàng có thể nhịn được, nhưng tại .Hài tử trong bụng Lâm Tam Tư nhất định phải mau chóng phá bỏ, nhưng người làm chuyện này thể là nàng được. “Ngày mai Hiền quý phi cho gọi tỷ tỷ vào cung đúng ?”

      “Vâng, buổi tối nhận được ý chỉ truyền đến từ trong cung.”

      “Được, vậy chúng ta về phủ gặp tỷ tỷ .”

      Nhược Tố kinh hãi : “Vương phi, người…Tính nhờ Ninh Vương phi sao?”

      Diêu Bội Oánh lạnh lùng cười : “Có gì mà được? Vì điện hạ, ta có thể hy sinh bất cứ kẻ nào.”
      minhminhanhngoc, amandatruc, noair65 others thích bài này.

    2. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      ả điên, nghĩ hoắc Dực k ở nhà thích làm gì làm chắc, loại rắn rết này cứ phải cho thừa sống thiếu chết, muốn sống k đc, muốn chết k xong, thế mới biết mùi khổ
      AikoNguyen, thuytNgân Nhi thích bài này.

    3. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Diêu Bội Oánh đáng sợ đấy, ác độc lại còn ảo tưởng nữa chứ. Đáng ghét!!!!!!! Mong Lam Tư và bảo bảo ko bị sao :-( Thái tử mau mau về thôi
      AikoNguyenNgân Nhi thích bài này.

    4. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 38
      Edit: Ngân Nhi

      Sáng sớm, Lâm Tam Tư ăn xong bữa sáng rồi đến thư phòng tưới nước cho cây, lau dọn tủ sách.Ngày nào nàng cũng quét dọn thư phòng, cho nên cũng bẩn lắm, lau lượt mà khăn vẫn sạch, nhìn khăn lau trong tay, Lâm Tam Tư cười ra tiếng, biết từ lúc nào mà việc dọn dẹp thư phòng trở thành thói quen của nàng.

      Mặt trời mới mọc nên ánh nắng rất chan hòa, Lâm Tam Tư ngồi xuống bên cạnh cửa sổ thư phòng, hôm nay hẳn là phải có thư đến.

      Đột nhiên, ngoài hành lang phủ thái tử đột nhiên vang lên tiếng pháo nổ và hoan hô của mọi người.Lâm Tam Tư đứng lên ra ngoài nhìn, nhưng vì bức tường quá cao, có kiễng chân hết sức cũng nhìn thấy gì bên ngoài.

      Thấy Bách Hợp về phía thư phòng, nàng liền hỏi: “Bách Hợp, bên ngoài có chuyện gì vậy?”

      biết nữa ạ, Lý tẩu ra ngoài xem rồi, lát nữa có tin tức.” Bách Hợp bưng bát nho xanh rửa sạch đưa tới, Lâm Tam Tư tiện tay cầm quả bỏ vào miệng, Bách Hợp nhìn mà chảy nước miếng, : “Tiểu thư, lúc rửa nho nô tỳ ăn thử quả, chua muốn rụng răng luôn, người thích ăn chua như vậy, trong bụng có thể là tiểu vương gia đấy!”

      “Câu ăn chua sinh con trai ăn cay sinh con thể tin được.” Lúc , Lâm Tam Tư lại cầm quả nho ném vào miệng: “Người ta còn bụng nhọn là nam hài, bụng tròn là nữ hài, em nhìn cái bụng tròn của ta , nếu như vậy chính là nữ hài rồi! Cho nên ấy mà, nên quả tin tưởng vào mấy câu kia.”

      Bách Hợp cong miệng cười: “Tiểu thư, nếu người sinh đôi cả nam cả nữ tốt quá nha!”

      “Chuyện này cũng phải do ta quyết định được!” Lâm Tam Tư vỗ về cái bụng bốn tháng, : “Với lại vài ngày trước Hoa đại phu tới bắt mạch là chỉ có bảo bảo thôi mà!”

      “Tiểu thư, lần sau Hoa đại phu đến, tiểu thư bảo ông ấy bắt mạch xem là tiểu vương gia hay tiểu quận chúa !”

      Lâm Tam Tư bật cười: “Mệt em quá, người ta là đại phu chứ đâu phải thần tiên, sao có thể nhìn ra trong bụng ta có nam hài hay nữ hài được!”

      Bách Hợp muốn tiếp thấy Lý tẩu từ phòng ngoài chạy vào, liền hỏi: “Lý tẩu, là nhà ai thành thân sao?”

      Lý tẩu liên tục xua tay,vui vẻ : “ phải nhà ai thành thân, mà là điện hạ sắp về kinh rồi!”

      Bách Hợp cũng vui theo, vội vàng tới hỏi tiếp: “Điện hạ sắp về rồi sao?”

      “Đúng vậy! Ta hỏi mọi người sao lại đốt pháo nhiều thế, ra là điện hạ của chúng ta đánh thắng trận rồi, bọn Hồ nhân man rợ hoàn toàn quy phục Nam Dạ quốc, khiến dân chúng trong kinh thành đều hồ hởi ăn mừng!” Lý tẩu xong liền vội vàng bước nhanh tới trước mặt Lâm Tam Tư, “Lâm nương cuối cùng cũng hết khổ rồi, chờ điện hạ trở về, hoàng thượng cũng giải trừ lệnh cấm, Lâm nương chờ hưởng phúc !”

      Lời của Lý tẩu vang lên rất ràng bên tai, nhưng lại khiến Lâm Tam Tư trở nên mơ hồ, ràng nàng nhớ điện hạ phải mất đến năm mới đánh bại được quân Hồ cơ mà, sao giờ lại nhanh như vậy? Chẳng lẽ sau khi sống lại, mọi chuyện đều khác so với lúc trước?

      “Lý tẩu, chuyện điện hạ trở về kinh, Hà đại nhân thể nào biết, sao thấy tới đây thông báo vậy?”

      Lâm Tam Tư trong lòng có chút sợ hãi, mọi chuyện xảy ra vượt quá phạm vi hiểu biết của nàng, kiếp trước Hoắc Dực trở về kinh trong tình trạng bị thương nặng, còn kiếp này biết thế nào.Hà Tất Kỳ là người vô cùng thận trọng, nếu nhận được tin điện hạ sắp trở về nhất định tới đây báo cho nàng biết mới phải, nhưng bây giờ ngay cả bóng dáng của cũng thấy đâu.

      Liệu có phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn ?

      Nghĩ tới đây, Lâm Tam Tư cảm thấy tim mình như bị bóp chặt lại, thể thở được.

      Lý tẩu và Bách Hợp nghe Lâm Tam Tư hỏi vậy ngẩn cả người, cùng liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ. “Đúng vậy a, tin điện hạ chiến thắng trở về, theo lý mà Hà đại nhân phải là người biết đầu tiên.”

      Bách Hợp : “Hay là Hà đại nhân còn phải chuẩn bị đón điện hạ trở về? Hoặc mới biết tin nên đường tới đây?”

      “Chắc đâu.” Lâm Tam Tư lắc đầu, Hà Tất Kỳ làm việc đâu ra đấy, đương nhiên bận đến mức ngay cả thời gian tới đây báo tin cũng có. “Lý tẩu, ngươi có hỏi được là khi nào điện hạ về kinh ?”

      “Ngoài kia họ bảo là năm ngày nữa.”

      “Năm ngày nữa, vậy điện hạ lên đường được mấy ngày, nếu thế Hà Tất Kỳ chắc chắn phải biết rồi.” Lâm Tam Tư cố gắng giữ bình tĩnh, : “Lý tẩu, ngươi tìm cách báo cho Hà đại nhân là ta muốn gặp .”

      “Nô tỳ biết.” Lý tẩu gật đầu rồi bước nhanh ra ngoài.

      Bách Hợp thấy sắc mặt Lâm Tam Tư căng thẳng, biết phải làm thế nào để an ủi, chỉ : “Tiểu thư, người đừng nóng vội, nô tỳ ra đường hỏi thăm chút tin tức xem sao.”

      Lâm Tam Tư nghĩ cũng chỉ có cách đó, ba người các nàng bị nhốt ở phủ thái tử, tình hình bên ngoài đều là Hà Tất Kỳ báo, nếu Hà Tất Kỳ còn chưa tới, vậy thà để cho Bách Hợp hỏi thăm chút chuyện, như vậy còn dễ chịu hơn là cái gì cũng biết. “Cũng được, em , chú ý an toàn.”

      “Tiểu thư yên tâm.”

      Sau khi Lý tẩu và Bách Hợp rời , chỉ còn lại mình Lâm Tam Tư ở trong phủ, trong lòng nàng lo lắng nên đứng ngồi yên, cứ tới lui trong hành lang, thỉnh thoảng lại nhìn ra phía cửa, cuối cùng quyết định ra cửa chờ.

      Lý tẩu và Bách Hợp cũng rất nhanh chóng trở về.

      Bách Hợp mang về tin tức khác gì mấy so với điều Lý tẩu , điện hạ dũng chiến thắng, bắt được Hồ vương, Hồ tộc hoàn toàn khuất phục, ít ngày nữa trở về.

      Còn tin tức Lý tẩu mang về lại khiến cho Lâm Tam Tư càng thêm sinh nghi, đêm qua Hà đại nhân đột ngột rời khỏi kinh thành, đến giờ vẫn chưa về, người của Hà phủ cũng biết là Hà đại nhân đâu.

      Mọi chuyện xảy ra trùng hợp khiến nỗi lo lắng trong lòng Lâm Tam Tư càng thêm sâu hơn, nàng đoán nhất định xảy ra chuyện quan trọng nên Hà Tất Kỳ mới thông báo như vậy, mà nơi , khẳng định là có liên quan đến Hoắc Dực.

      Nguyên ngày Lâm Tam Tư lo lắng u sầu, cơm cũng nuốt nổi mấy miếng, ngay cả chuyện vào thư phòng luyện chữ sau giờ ngọ cũng gác lại.

      “Tiểu thư, người ăn thêm chút .” Mắt thấy trời tối, mà Lâm Tam Tư hầu như chưa ăn được gì, Bách Hợp và Lý tẩu rất lo lắng, cơm tối cứ nguội rồi lại đem hâm nóng lại nhiều lần, các nàng mà khuyên nhủ sợ là Lâm Tam Tư còn chẳng ăn được miếng cơm. “Điện hạ nhất định xảy ra chuyện gì đâu, người đừng nên suy nghĩ nhiều, đói bụng lại hại thân thể, điện hạ thấy đau lòng.”

      “Đúng vậy Lâm nương, người nên suy nghĩ theo chiều hướng tốt .” Lý tẩu thấy Bách Hợp khuyên nhủ hồi lâu mà Lâm Tam Tư vẫn xoay chuyển, liền : “Vả lại, nếu điện hạ xảy ra chuyện trong kinh thành có ai mà biết? Nếu thế mọi người hoan hô ăn mừng như vậy đâu!”

      Lâm Tam Tư trong lòng cười khổ, phải là nàng quá bi quan, mà là sau khi trải qua nhiều chuyện, nàng hiểu được đời này lòng người hiểm ác cỡ nào, có những chuyện đến người trong cung còn biết, huống hồ là người bình thường?

      Lâm Tam Tư thấy Lý tẩu và Bách Hợp cũng mệt mỏi cả ngày rồi, còn vẫn kiên trì tìm mọi cách dỗ nàng, trong lòng có phần áy náy, : “Hai người ăn xong về phòng nghỉ ngơi trước , ta ngồi chút nữa rồi ngủ.”

      “Tiểu thư…”

      Bách Hợp còn muốn khuyên nữa nhưng Lâm Tam Tư xua tay, : “Ta sao, hôm qua ngủ nhiều nên bây giờ chưa buồn ngủ, để ta yên tĩnh mình chút .”

      Lý tẩu thấy Lâm Tam Tư vẫn cố chấp liền ra hiệu cho Bách Hợp, : “Lâm nương, trong bếp còn nhiều việc chưa làm xong, nô tỳ và Bách Hợp ngủ ngay, nếu người có việc gì hãy gọi chúng nô tỳ tiếng.”

      Lâm Tam Tư gật đầu : “Ta biết rồi.”

      Lý tẩu và Bách Hợp vừa ra khỏi Thanh Lan các nghe thấy tiếng đập cửa, sau đó là giọng rất quen thuộc vang lên.

      Hà Tất Kỳ đứng bên ngoài : “Ta là Hà Tất Kỳ, mau mở cửa.”

      Lý tẩu nghe vậy liền vội vàng chạy ra mở cửa, Bách Hợp cuống quýt chạy ngược lại, vừa chạy vừa la: “Tiểu thư, Hà đại nhân tới, Hà đại nhân tới.”

      Lâm Tam Tư ngồi ở hành lang đương nhiên cũng nghe thấy tiếng đập cửa, lại nghe tiếng Bách Hợp kêu, liền mau chóng đứng lên bước ra khỏi Thanh Lan các.

      ---
      Editor: Chương sau thái tử trở về rồi :hoho: Có ai muốn đọc chương tiếp theo ngay đêm nay nào :060:
      Last edited: 16/2/17

    5. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Sao Nhi ngắt khúc này cơ chứ. Thanks
      Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :