1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng Phi Đường - Đinh Đông Nhất (Full 116C - đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 2: Hầu hạ
      Beta: Ngân Nhi​
      Lâm Tam Tư hiểu vì sao việc hầu hạ thái tử lại có thể rơi xuống người mình, trong cung có nhiều nữ tử trẻ trung như vậy, còn nàng chỉ là người nhà của tội thần, bàn về thân phận hay dung mạo việc này cũng đến lượt nàng làm! Cho tới khi nghe thái giám tới truyền thánh chỉ, nàng mới bừng tỉnh đại ngộ.


      Tuy bị cấm túc, nhưng Hoắc Dực vẫn là thái tử, thể tùy tiện để cung nữ tới hầu hạ , phải là những nữ nhi con nhà quyền quý mới xứng với thân phận thái tử của , nhưng những đại thần sao có thể nguyện ý để nữ nhi của mình vào hầu hạ kẻ biết tương lai về đâu được cơ chứ? Đặc biệt là vị thái tử này lại có tin đồn sắp bị tước mất ngôi vị và khó giữ được tính mạng?


      Trong tình cảnh khó xử này, Lâm Tam Tư liền phát huy tác dụng, trong mắt người ta nàng sớm mất ánh hào quang, nhưng thân phận danh môn vốn có và giáo dục từ của nàng mãi mãi thể mất được!


      Lâm Tam Tư khom lưng trải chăn gấm, vì trong lòng căng thẳng nên nàng cắn chặt môi, hai tay ngừng run rẩy, trước khi vào phủ thái tử, đại nương từng chuyện với nàng, rằng nhiệm vụ của nàng khi ở đây đơn giản chỉ là giặt quần áo và nấu ăn, mà còn phải giải quyết nhu cầu sinh lý của Hoắc Dực nữa!


      Nghe thái tử đột nhiên bị cấm túc ngay trong ngày đại hôn, mà trước đó người ta rằng chưa từng có nha hoàn thông phòng, ở trong quân doanh nhiều năm cũng chưa từng có nữ nhân ra vào, cho nên có thể chắc rằng lời đồn này là !Chuyện này đối với thái tử mà đúng là khiến cho người ta phải kinh ngạc, cho nên người ta còn truyền tai nhau là Hoắc Dực bị bất lực, Lương vương hết lần này đến lần khác đưa nữ tử trẻ tuổi vào phủ, đơn giản là cố ý muốn để Hoắc Dực bị bêu xấu.


      Lúc Lâm Tam Tư trải xong giường tâm trạng cũng thay đổi biết bao nhiêu lần, nàng chậm rãi tới trước mặt Hoắc Dực, kiễng chân lên cởi nút áo , vì màu trắng quá chói mắt nên nàng thể tập trung cởi y phục ra được, càng cuống càng dễ mắc sai lầm, có cái nút áo mà nàng cởi mãi xong.


      Hoắc Dực tay chắp sau lưng đứng trong phòng, tùy ý để tay Tam Tư vòng tới vòng lui cổ áo , cho đến khi cảm thấy nếu mình ra tay bị cái nút áo làm ngạt chết, mới liếc mắt nhìn Lâm Tam Tư, thấy nàng nhíu mày, dáng vẻ có phần sầu não, đôi môi hồng mím chặt lại, biểu tự nhiên này khiến cho Hoắc Dực hề cảm thấy chán ghét giống như đối với những nữ nhân thô thiển khác.Hoắc Dực thầm bực bội trong lòng, Lương vương và Ninh vương đều quá phí tâm rồi!


      Nhận thấy ánh mắt của Hoắc Dực, Lâm Tam Tư càng cúi đầu thấp hơn, né tránh dám nhìn , mặt đỏ bừng cả lên.


      Bỗng nhiên Hoắc Dực nắm chặt tay nàng, cảm xúc lạnh lẽo khiến nàng giật mình, nếu như phải biết người đứng trước mặt mình là Hoắc Dực, có lẽ nàng nghĩ là mình vừa bị đẩy vào hầm băng.


      Hoắc Dực quan sát Lâm Tam Tư, đoán ra mục đích của Ninh vương khi đưa nữ nhân này vào đây là gì, dung mạo của nàng thanh tú nhưng cũng phải quá xuất chúng, vóc dáng cũng bình thường, trừ việc nàng ngoan ngoãn và ít ra nhìn ra được ưu điểm gì khác của nàng, khác hoàn toàn những nữ nhân mà phụ hoàng trước kia từng chọn lựa cho .


      Có lẽ Ninh vương chỉ thử dò xét mà thôi, vậy cứ thỏa mãn lần !


      “Ngủ thôi.”


      Giọng đạm mạc cảm xúc nhưng lại rất dễ nghe, giống như tiếng đàn vậy, chỉ cần gảy cái là có thể khiến cho lòng người rung động.


      Hoắc Dực chậm rãi tới giường, rất tự nhiên cởi nút áo ra, Lâm Tam Tư đỏ mặt đứng đằng sau , chỉ trong nháy mắt là Hoắc Dực cởi được áo ra đặt xuống giường, còn nàng cứ lúng túng đứng sau nhìn lưng , biết làm thế nào.


      Thấy phía sau có động tĩnh gì, Hoắc Dực xoay người lại, Lâm Tam Tư nhìn ánh mắt lạnh như băng của , hoảng hốt : “Nô tỳ, cũng phải cởi áo.”


      Hoắc Dực nghe xong lại hờ hững ngồi lên giường, Lâm Tam Tư cố bỏ qua ngại ngùng mà cởi áo ngoài ra, cuối cùng vẫn muốn giữ lại chút tự trọng, nên vẫn mặc áo trong rồi chậm rãi tới giường.


      “Tắt nến.”


      Nghe Hoắc Dực vậy, Lâm Tam Tư thở phào nhõm, nếu tắt nến khiến nàng an tâm hơn chút.
      Last edited by a moderator: 19/2/17
      minhminhanhngoc, Miley, amandatruc91 others thích bài này.

    2. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      Nhảy hố ngóng chương mới:yoyo63:

    3. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 2 (tiếp)

      Vừa trèo lên giường còn chưa nằm xuống, thắt lưng nàng bỗng nhiên bị nắm chặt, luồng nhiệt nóng bao trùm lấy nàng, Lâm Tam Tư cảm giác bị người ta ôm lấy ngã xuống giường rồi đặt dưới thân, nhiệt độ lạnh lẽo kia cần nghĩ cũng biết là ai.

      Lâm Tam Tư thừa biết thân phận mình là gì, nên tránh né cũng kháng cự mà chỉ thuận theo Hoắc Dực.Có lẽ vì nhẫn nhịn lâu lắm rồi nên đêm hôm đó Hoắc Dực giày vò Lâm Tam Tư đến kiệt sức, nên nàng ngay cả bản thân ngủ thiếp lúc nào cũng hay biết.

      Lâm Tam Tư mơ màng ngủ đột nhiên cảm thấy có người bên cạnh, nàng liền mở to mắt choàng dậy, chẳng là ở hoán y cục lâu, dẫu có mệt mỏi khốn cùng nàng vẫn luôn đề cao cảnh giác bất cứ lúc nào.

      “Điện hạ”, Lâm Tam Tư gọi , lẽ ra nàng phải xưng là thái tử điện hạ nhưng lại cố ý xoá hai tiếng thái tử, cảm thấy gọi là điện hạ nghe thân thiết hơn chút.

      Nghe tiếng gọi, Hoắc Dực cũng ngạc nhiên gì, vẫn tiếp tục mặc y phục, Lâm Tam Tư thấy thế liền cố nén đau nhức người, vội vàng đứng dậy, quỳ xuống hầu mang giày.Hoắc Dực cự tuyệt cũng lên tiếng, ánh mắt nhìn lên cánh tay của Lâm Tam Tư vài giây rồi lại hướng lên mặt nàng.

      Lâm Tam Tư vô tình chạm mắt với , nàng biết nên gì, đành nở nụ cười tươi, bởi lẽ với nàng nụ cười là công cụ hoá giải xấu hổ tốt nhất. Hoắc Dực có phản ứng gì, môi mỏng khẽ cong lên khiến càng trở nên xa cách, ăn mặc chỉnh tề xong, liền lập tức ra khỏi phòng.

      Lâm Tam Tư dám lên tiếng cũng dám ngủ tiếp, mà cũng chẳng biết bây giờ là canh mấy rồi. Trong phủ thái tử chỉ có Hoắc Dực, Dung bà bà và nàng, ngoài ra có người nào nhắc thời gian cả. Nàng bèn quay về phòng mình, ngồi bên cửa sổ, tay chống đầu đợi bình minh lên.

      ngờ là nàng lại gục xuống bàn ngủ mất, đến lúc tỉnh dậy trời sáng.

      Lâm Tam Tư vội vã súc miệng rửa mặt rồi chạy đến phòng bếp. Dung bà bà từng với nàng bữa sáng của điện hạ phải hết sức chú ý, bình thường buổi sáng phải dậy sớm để chuẩn bị tốt mấy món điểm tâm. May thay phòng nàng cách phòng bếp xa, chỉ mất mấy phút chạy bộ nên chắc là kịp làm điểm tâm cho Hoắc Dực.

      Lúc Lâm Tam Tư chạy vội tới phòng bếp Hoắc Dực ngồi ăn rồi, Dung bà bà đứng bên hớn hở cười, trong lòng nàng nghĩ là thảm rồi, liền vội chạy vào rồi quỳ xuống: “Nô tỳ ngủ quên, xin điện hạ trách phạt.”

      Hoắc Dực uống trà, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như thường, từ lúc nàng vào đến khi quỳ xuống thỉnh tội, vẫn ngồi yên chẳng buồn liếc mắt. Nàng biết mình sai rồi, hơn nữa cũng đoán trước được thái độ lạnh nhạt này của Hoắc Dực, cho dù nàng có bị phạt quỳ ngày cũng đủ mất.Nhưng sáng nay bà vú có công chuyện phải , nàng mà quỳ ai nấu cơm đây!

      lát sau, bà bà liền mỉm cười phá vỡ yên lặng:”Biết sai mà sửa là tốt, nhưng về sau ngủ nhớ chú ý giờ giấc”. Dung bà bà quả hổ danh là người sống trong cung nhiều năm, chuyện luôn khéo léo như vậy, nghe có vẻ là tha thứ cho nàng, nhưng ra là muốn nhắc nàng về sau được lấy lý do này nữa.

      Trong lòng Tam Tư hiểu rất điều này, liền bảo đảm lần sau tái phạm nữa, mắt lại nhìn sang Hoắc Dực, thấy uống xong chén trà, cầm khăn gấm khẽ lau miệng.Dung bà bà thấy vậy liền chống gậy tới, cười hỏi :“Điện hạ dùng xong rồi phải ?” xong liền giơ tay muốn dọn dẹp bát đũa.

      “Để nàng ấy dọn”. Giọng lạnh như băng khiến thân thể nàng chấn động, sống lưng cứng nhắc.Thái độ lạnh nhạt của lúc này so với đêm qua giống như hai người xa lạ.

      “Được, vậy Tam Tư nương mau tới đây.” Bà vú dường như sớm đoán ra chuyện này, nên ngạc nhiên mà còn cười : “Điện hạ, ngài luyện chữ .”

      Hoắc Dực đáp tiếng rồi đứng dậy rời , lúc ngang qua Tam Tư cũng thèm nhìn nàng lấy cái.Tam Tư cảm thấy như có trận gió lạnh thổi qua tai, bèn đứng yên dám nhúc nhích.

      Mãi đến khi bóng dáng màu trắng kia biến mất ở hành lang, Dung bà bà mới : “Ngươi đừng trách ngài ấy, ai ở trong hoàn cảnh của ngài ấy cũng trở nên lạnh lùng như vậy thôi.”

      Trong lòng Tam Tư mặc dù ấm ức nhưng nàng vẫn chịu đựng được, tình huống này trước đây nàng cũng từng tính đến rồi, huống hồ sau đêm qua khiến nàng cảm thấy còn điều gì khiến nàng mất tự nhiên nữa! “Bà bà người yên tâm, ta đến đây rồi tất nhiên cũng biết thân phận mình, biết mình nên làm gì.Hơn nữa chuyện hôm nay đúng là do ta ngủ quên, thể trách điện hạ được.”

      “Ngươi hiểu chuyện như thế ta yên tâm rồi.” Dung bà bà nghe vậy gật đầu hài lòng, bỗng thở dài hơi, nở nụ cười thâm sâu :” Thực ra sáng sớm ta định gọi ngươi dậy rồi, nhưng điện hạ cho.”

      Tâm Tư giương mắt nhìn bà bà, trong lòng nghi hoặc, lời này của bà bà là có ý tứ gì? miên man suy nghĩ lại nghe bà bà tiếp: “Người trẻ mà, làm việc thường hay tùy hứng để ý, nhưng cũng thể làm thường xuyên được, sau này lúc ngươi hầu hạ điện hạ, ngươi phải nhớ nhắc nhở người, phải lấy đại cục làm trọng, đừng phóng túng quá mà hại đến sức khỏe.”

      Mấy lời này khiếnTam Tư nghe mà xấu hổ hận thể chui xuốngđất, gương mặt đỏ hồng như muôn thiêu cháy, đành phải cúi đầu chùi bàn mạnh để che giấu quẫn bách, nhưng lại bị bà bà : “Đừng lau nữa, còn lau thế cái bàn bị ngươi làm hỏng mất.”

      Chiều hôm đó, Dung bà bà rời chiếc xe ngựa thuộc loại bình thường, lái xe ngựa là đôi phu thê ăn mặc cực kỳ mộc mạc, thái độ cung kính gọi bà là mẹ, thế nhưng sắc mặt của Dung bà bà vẫn tỏ vẻ bình thường, thái độ hề vui vẻ giống những bậc trưởng bối khi gặp con cái mình.

      Lâm Tam Tư tiễn bà bà rồi quay về viện. đường gặp phải Hoắc Dực, nàng vốn tưởng là đến tiễn bà bà, dù sao bà bà cũng là người chăm sóc bấy lâu nay, cũng bởi vì nên sức khỏe của bà bà mới suy giảm, tiễn biệt bà cũng là điều nên làm.

      Xem ra thái tử điện hạ đúng như lời đồn - con người cực kỳ lạnh lùng.

      Lâm Tam Tư sau khi quét tước sân vườn sạch xong liền ra thu lại mấy bộ quần áo mà buổi sáng giặt sạch, chuẩn bị gấp lại gọn gàng đưa cho Hoắc Dực lại phát chiếc áo trắng biết từ lúc nào lại xuất chấm đen như hạt đậu xanh.Tam Tư sửng sốt trong chốc lát rồi vẫn như trước gấp quần áo lại, đưa đến trước phòng Hoắc Dực.

      “Điện hạ.” Lâm Tam Tư gõ cửa.

      Yên lặng vài giây giọng trầm lạnh mới truyền ra “Chuyện gì?”

      “Quần áo của người chuẩn bị xong rồi.”

      Lại trầm mặc vài giây mới nghe thấy Hoắc Dực : “Vào .”

      Lâm Tam Tư nhàng đẩy cửa ra, cúi đầu bước bước vào phòng, sau đó đứng thẳng ở bên.Dung bà bà dặn nàng là thái tử thích người khác vào phòng mình, nàng chỉ cần đặt quần áo ghế gỗ là được.Lâm Tam Tư làm xong liền đứng yên chỗ, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn xuống mũi chân, dám nhìn ra xung quanh.

      Lúc này Hoắc Dực ngồi viết chữ, nghe thấy tiếng nàng mở cửa nhưng ngẩng đầu lên, chỉ liếc mắt nhìn Lâm Tam Tư cái rồi trầm lạnh hỏi: “Còn chuyện gì ?”

      “Điện hạ, áo của người bị vấy bẩn rồi, người có cần nô tỳ tẩy ngay ?”

      Làm việc ở hoán y cục lâu, Lâm Tam Tư hiểu phải làm gì để giữ bản thân an toàn, có những chủ tử mấy để ý đến những vết bẩn , mà nàng lại tự tiện đem giặt nàng bị mắng, nhưng cũng có những chủ tử xoi mói, dù là vết bẩn to hay cũng phải tẩy sạch ngay lập tức.Cho nên nàng cũng tinh ý hơn, trước khi muốn giặt hỏi ý kiến của chủ nhân.

      Hoắc Dực nheo mắt nhìn Lâm Tam Tư cầm chồng quần áo, sắc mặt dịu lại, ánh mắt giãn ra.Lâm Tam Tư tưởng thôi , nào ngờ lại chút do dự mà : “Giặt sạch vào.”

      Ách...
      Last edited: 22/7/16
      minhminhanhngoc, Miley, amandatruc82 others thích bài này.

    4. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 3.Tiếp xúc

      Tại mật thất trong phủ thái tử, Hoắc Dực nắm chặt mật thư trong tay, mười ngón tay thon dài siết lại, gân xanh mu bàn tay nổi lên, hai tròng mắt thâm trầm sắc bén, tầng khí tức tàn hắc ám bao phủ, lưu động quỷ dị trong mật thất.

      Chậm rãi đem mật thư ra trước ánh nến, giấy gặp lửa lập tức cháy trong tức khắc, cuối cùng hóa thành tro tàn. Làn khói chiếu vào trong mắt Hoắc Dực nhìn quỷ mỵ đến mức khiến cho người ta dám nhìn thẳng!

      Nam dạ quốc hai mươi năm cuối cùng cũng nghênh đón vị hoàng tôn mới được sinh ra – là con của Lương vương Hoắc Thiên Thành, lập tức dẫn đến việc cả triều dưới bàn luận sôi nổi. Lương vương gần đây chuyên chú vào triều chính, các quan cải cách dưới dẫn dắt của đạt được thành quả to lớn, đến cả Hoàng thượng người luôn kiệm lời khen cũng phải nhiều lần ca ngợi . Lần này tiểu vương gia ra đời lại càng khiến hoàng thượng coi trọng hơn, ngay lập tức, chuyện đổi thái tử yên lặng hai năm nay lại xôn xao trở lại.

      phản ứng thế nào?” Hoắc Dực khẽ nheo mắt lại, lời lạnh băng có hơi ấm phát ra từ đôi môi mỏng, như thể thanh kia phải từ trong miệng ra vậy.

      Hà Tất Kỳ quỳ mặt đất lập tức hiểu Hoắc Dực đến người nào, mắt cụp xuống, :“Hoàng thượng vô cùng vui mừng, hạ chỉ thưởng năm vạn lượng hoàng kim, năm vạn lượng bạc trắng, gia phong hai châu.”

      Hoắc Dực híp mắt lại, đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đạt được ý nguyện, có điều ban thưởng như vậy có hơi hẹp hòi! quay lưng lại với Hà Tất Kỳ, bóng dáng lạnh lùng bị ánh nến kéo dài, chiếu tường hề nhúc nhích. Hà Tất Kỳ có chút khó chịu trong lòng, liền cắn răng cái, đôi mắt đột nhiên tỏa sáng, : “Thuộc hạ nguyện ý vì điện hạ diệt trừ hậu hoạn vĩnh viễn về sau.”

      có ý chỉ của ta, ai được động thủ!” Hoắc Dực mạnh mẽ xoay người túm lấy cổ áo Hà Tất Kỳ, ánh mắt cảnh cáo nhìn , con ngươi đen lạnh lẽo tỏa ra khí lạnh, giống như chuẩn bị có tảng băng từ trong mắt bay ra, dễ dàng đâm thủng người đối diện.

      Hà Tất Kỳ ngửa đầu nhìn Hoắc Dực, cổ áo bị Hoắc Dực dùng lực nắm lấy khiến hô hấp có phần khó khăn, vẻ mặt rối rắm và chua xót vì đau lòng cho Hoắc Dực, nhưng vẫn có ý định lùi bước:“Điện hạ, ngài cần gì phải niệm tình thân, bọn họ lúc trước hãm hại người thế nào người nhớ sao?”

      “Niệm tình thân?” Hoắc Dực lạnh lùng , buông bàn tay nắm chặt ra rồi chậm rãi đứng lên, vẻ mặt căm tức khôi phục lại tuấn lãng, lại tiềm nét đáng sợ có thể bộc phát bất cứ lức nào, : “Ngươi cho rằng ta chỉ có chút ít năng lực này thôi sao?”

      Hà Tất Kỳ cau mày, nghiêm chỉnh quỳ mặt đất, trăm ngàn suy nghĩ thoáng qua trong đầu , dù mưu lược hơn so với người bình thường, nhưng đối với suy nghĩ của thái tử Hoắc Dực, lại luôn nắm được trọng điểm, nhìn thái tử như thần đứng trước mắt, thào mở miệng:“…Ý điện hạ là?”

      “Gậy ông đập lưng ông.” Hoắc Dực đứng tay chắp sau lưng, nhan sắc thanh lãnh tuấn dật như điêu khắc, Lương vương cùng Ninh vương liên thủ tặng đại lễ như vậy, sao có thể phụ lòng hai người đó được chứ?

      Hà Tất Kỳ trong lòng thập phần tự trách: “Điện hạ, chuyện của tiểu vương gia người ngăn cản thuộc hạ, thuộc hạ có thể hiểu. Nhưng nương kia, thuộc hạ nghĩ dù thế nào cũng thể để nàng ở bên cạnh người!” Hà Tất Kỳ nghiêm trang : “Thuộc hạ quan sát nàng nhiều ngày, tuy rằng có sơ hở gì, nhưng nàng dù sao cũng tới từ Ninh vương phủ. Để nàng ở bên người, thuộc hạ khó mà an tâm nổi!”

      Hoắc Dực : “Ngươi có cách nào khác tốt hơn ?”

      Hà Tất Kỳ ngờ là Hoắc Dực lại hỏi trực tiếp như vậy, lập tức ngây ngẩn cả người, phục hồi tinh thần : “Thuộc hạ là người thô kệch, trừ việc giết nàng ra còn biện pháp nào khác.”

      Hoắc Dực lạnh lùng : “Ngươi nghĩ Ninh vương phủ truy cứu nguyên nhân nàng ta chết, hay cho rằng ta đối phó được với nương chân yếu tay mềm?”

      Hà Tất Kỳ cười gượng : “Thuộc hạ dám! Điện hạ dũng mãnh như vậy, sao có thể trị được nương chân yếu tay mềm…”

      Hoắc Dực giương mắt lên, ánh mắt thể uy phong: “Vậy ngươi lo lắng cái gì?”

      “Thuộc hạ…” Hà Tất Kỳ mở to hai mắt nhìn, thoáng có chút nản lòng : “… Nữ nhân rất giỏi che giấu, vạn nhất nàng ta mê hoặc ngài…”

      Hà Tất Kỳ đến đây, vừa ngẩng đầu liền thấy đôi mắt Hoắc Dực ngập tràn khí lạnh, hoảng sợ sửa lại lời: “Thuộc hạ tin tưởng nàng ta thể mê hoặc được điện hạ …”

      Trong đầu Hoắc Dực tự giác xuất hình ảnh Lâm Tam Tư cắn môi nhịn đau dám kêu dưới thân , trong lòng cũng hơi hiếu kỳ, sao nàng ta lại phải nhẫn nhịn như vậy làm gì?

      Hà Tất Kỳ thấy Hoắc Dực có phản ứng, liền biết sống chết tiến lên bước, lấy tay huơ trước mặt Hoắc Dực, : “Điện hạ?”

      Hoắc Dực bình tĩnh lại, : “Còn việc gì nữa?”

      Hà Tất Kỳ nghe ra mất hứng trong lời của Hoắc Dực, hai năm nay cũng quen với tính tình dương bất định của Hoắc Dực, bèn lập tức thức thời : “Hồi điện hạ, còn chuyện gì nữa, thuộc hạ xin cáo lui.”

      “Ừm.”

      Sau khi Hà Tất Kỳ rời khỏi, Hoắc Dực đưa tay che lại ánh nến, mười ngón tay thon dài trắng nõn dưới ánh nến trở nên hơi hồng, ánh mắt tỏa ra hàn ý, nhanh chóng thổi tắt ánh nến trong ngọn đèn, căn phòng lập tức chìm trong bóng tối.

      Màn đêm buông xuống, Lâm Tam Tư ở thanh lan các giặt sạch quần áo lần nữa, lau khô tay rồi bê chậu quay người lại, vô cùng giật mình khi thấy thân ảnh biết từ khi nào đứng ngay sau lưng nàng, y phục màu trắng, dung nhan tuấn lãng, nhìn kĩ đó chính là Hoắc Dực.

      Lâm Tam Tư kinh hãi đặt tay lên ngực, cố gắng bình tĩnh : “Điện hạ, ngài đến đây lúc nào vậy?”

      Hoắc Dực đưa mắt nhìn đống quần áo ướt sau lưng Lâm Tam Tư, Lâm Tam Tư đợi mở miệng nhanh chóng giải thích: “Điện hạ, người yên tâm, lần này giặt xong đợi khô nô tỳ đưa vào phòng cho người.”

      Hoắc Dực lạnh nhạt đáp tiếng rồi xoay người về phía phòng mình, thân ảnh thanh lãnh dưới màn đêm tản ra từng trận khí lạnh. Lâm Tam Tư mặt suy đoán nguyên nhân Hoắc Dực đến, mặt khác cũng theo vào phòng.

      Vào phòng, Lâm Tam Tư liền bỏ chậu giặt xuống rồi nhanh chóng rót ly trà xanh đưa đến trước mặt Hoắc Dực: “Điện hạ, mời người dùng trà.” Sau đó đứng hầu ở bên.

      Hoắc Dực nhân lúc cúi đầu uống trà liền cẩn thận quan sát Lâm Tam Tư. Tuy rằng nàng vào phủ được vài ngày, nhưng trừ mỗi đêm nàng ở trong phòng nghỉ tạm bên ngoài, rất ít khi gặp nàng, chuyện với nhau cũng cực ít, giữa hai người dường như trao đổi. Lúc này mượn ánh nến mà nhìn, phát người trước mắt tuy phải quốc sắc thiên hương nhưng lại có ngũ quan tinh xảo, môi hồng răng trắng, khi cúi đầu nhìn thấy lông mi dài, coi như cũng có chút tư sắc.

      Lâm Tam Tư thấy Hoắc Dực chỉ uống trà , trong lòng khẽ dựng lông mao, cẩn thận hồi tưởng lại chuyện ngày hôm nay làm, hình như nàng có phạm sai lầm gì mà! suy nghĩ chợt nghe thấy giọng trầm của Hoắc Dực truyền tới.

      “Xong việc chưa?”

      Lâm Tam Tư ngây ngốc ngẩng đầu nhìn Hoắc Dực, đôi mắt tối đen như mực khiến cho lòng người say mê lưu luyến. Nàng vẫn muốn có cơ hội với Hoắc Dực, rằng tuy nàng từ Ninh vương phủ đến nhưng nàng phải là người của Ninh vương phủ. Nàng chỉ hi vọng có thể hòa hợp ở chung với thái tử điện hạ thôi… Nhưng khi đụng phải ánh mắt thâm sâu kia, nàng lại bắt đầu do dự và chùn bước, tục ngữ có rồi: Giấu đầu lòi đuôi! Nếu nàng thực ra thể tránh được việc bị điện hạ nghi ngờ vô căn cứ. Nghĩ vậy nên nàng thể ra được những câu chuẩn bị từ trước.

      “Hồi điện hạ, cũng… cũng gần xong rồi ạ.”

      “Ừm.” Hoắc Dực nhấp ngụm trà xanh, vị đắng tràn ra trong khoang miệng rồi trôi xuống,môi mỏng nhếch lên thể thái độ bất cần đời, lại khiến người ta có cảm giác rét mà run.

      “Vậy tạm nghỉ .”

      Lâm Tam Tư ngạc nhiên nhìn Hoắc Dực, thấy dáng vẻ rất thoải mái,hai tay bắt đầu cởi áo ngoài ra, nàng bèn vội vàng : “Điện hạ, cơm chiều còn chưa ăn…”

      Vẻ mặt Hoắc Dực tựa hồ dừng lát, động tác tay lại dừng, chớp mắt cởi áo khoác ngoài ra, con ngươi đen quét qua khuôn mặt sạch của nàng, vân đạm phong khinh : “Hôm nay cấm thực.”

      “A.” Lâm Tam Tư giật mình nghĩ, nàng chắc chắn rằng Dung bà bà chưa bao giờ nhắc tới chuyện điện hạ cấm thực, người có trách nhiệm như Dung bà bà tuyệt đối thể quên chuyện này! Nhưng đợi nàng nghĩ nhiều Hoắc Dực ngồi xuống mép giường, nàng đành phải chậm rãi tới cởi giày cho : “Điện hạ chỉ riêng hôm nay là cấm thực sao? Người ăn chút gì cũng đói bụng ư?”

      Hoắc Dực buông mi nhìn khuôn mặt trắng nõn trước mắt, trong lòng chợt thấy buồn cười, có những người chỉ ở chung mới mấy ngày thôi mà lại khiến cảm thấy dễ chịu hơn cả thân nhân ở bên hai mươi năm!

      Nghĩ đến đây, Hoắc Dực trong lòng rất buồn bực, thấy nàng ngẩng đầu nghiêm túc hỏi mình, đôi môi đẹp đến mê người, đột nhiên cánh tay dùng chút lực kéo Lâm Tam Tư vào trong lòng, đợi nàng mở miệng liền cúi đầu xuống hôn. Lâm Tam Tư mệt mỏi nguyên ngày, cơm chiều cũng chưa ăn, cả người có sức phản kháng bị trói chặt trong ngực.

      Rạng sáng hôm sau, Hoắc Dực theo lệ thường rời giường về phòng mình, tuy thân thể mỏi mệt chịu nổi, nhưng Lâm Tam Tư vẫn kiên quyết muốn đứng dậy giúp thay y phục. Hoắc Dực thấy sắc mặt nàng tốt, hồi tưởng lại việc giày vò nàng biết mệt mỏi cả đêm, bỗng nhiên có chút lương tâm, đưa tay ngăn nàng lại: “Ngươi cũng mệt mỏi rồi, cần hầu hạ ta.”

      Lâm Tam Tư bị giày vò đêm, mới vừa ngủ lát tỉnh, lúc này đầu có chút choáng kêu ong ong, nghe thấy lời Hoắc Dực liền đáp: “Điện hạ cũng mệt mỏi rồi, bằng người ở nơi này nghỉ tạm , lại lại nhiều tốt lắm.”

      Hoắc Dực nghe vậy có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm Lâm Tam Tư lát, thấy hai mắt nàng mơ màng, môi có chút sưng đỏ, vết bầm cũ ở tay chưa hết nay lại thêm vết mới,hiển nhiên là do dùng lực quá mạnh… nheo mắt, trầm giọng : “Ngươi ngủ .”

      Mới ra cửa chính Thanh lan các, Hoắc Dực liền đứng lại, thân ảnh cao ngất tựa như pho tượng, nghiêm trang đứng dưới ánh đèn.

      Hoắc Dực vung tay áo rộng, trầm giọng khiển trách: “Ra .”

      Trong gió đêm, thanh của lớn, nhưng lực xuyên thấu cực mạnh.

      Tiếp đó là tiếng sột soạt, ngay sau đó là bóng đen từ cao rơi xuống, nhàng mà vững chắc ở phía sau Hoắc Dực, quỳ gối xuống, : “Điện hạ.”

      Hoắc Dực quay đầu lại, chỉ lạnh lùng : “Là Hà Tất Kỳ sai ngươi đến?” Trong giọng thể kiên nhẫn.

      Tống Cảnh Ngưỡng cúi thấp đầu, tâm thái có đánh chết cũng khai: “Hồi điện hạ, là thuộc hạ tự mình muốn đến.”

      “Vậy sao?” Hoắc Dực khẽ hừ lạnh, : “Nếu vậy đúng vừa lúc ta có chuyện muốn ngươi làm đây.”

      “Xin điện hạ phân phó.”

      “Lâm nương mà Ninh vương phủ đưa tới, ngươi gặp qua chưa?”

      “…” Tống Cảnh Ngưỡng tự biết thể dối, liền : “ Thuộc hạ gặp lần.”

      “Nàng là người của ta.” Hoắc Dực ngửa đầu nhìn ánh trăng, nhìn như có vẻ gió êm sóng lặng, kì thực lại phong ba mãnh liệt. Tất cả mọi người đều muốn có danh hiệu thái tử của , vì đạt được vị trí thái tử mà tiếc đánh đổi điều gì. “Ngươi, hẳn là nên biết có chừng mực.”

      Chỉ vài câu được ra cách nhàng nhưng lại khiến Tống Cảnh Ngưỡng rét mà run!

      Nhanh như vậy mà trở thành người của Điện hạ rồi sao? Tống Cảnh Ngưỡng nghe vậy suýt chút nữa mất thăng bằng cắm đầu xuống đất!

      “Điện hạ, chuyện này…”

      “Làm sao?” Hoắc Dực xoay người, vạt áo dài bị gió thổi lên, càng làm nổi bật dáng vẻ lạnh lùng của , nhìn Tống Cảnh Ngưỡng, ánh mắt bình tĩnh : “Muốn ta phải nhắc lại lần nữa sao?”

      “Thuộc hạ dám.” Đêm mùa hè nóng bức, Tống Cảnh Ngưỡng sợ đến mức toát mồ hôi lạnh. “Thuộc hạ xin tuân lệnh.”
      minhminhanhngoc, Miley, amandatruc90 others thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 4. Ở chung


      Trời vừa tờ mờ sáng, trong phòng bếp phủ thái tử có mùi thơm tỏa ra.

      Lâm Tam Tư sáng ra ngồi bên bếp lò, Dung bà bà dặn trong ba bữa thái tử điện hạ coi trọng nhất là bữa sáng, vì thế mà Lâm Tam Tư phải hao tốn ít tâm tư để chuẩn bị.

      Lâm Tam Tư sau khi hỏi Dung bà bà biết là thái tử điện hạ thích ăn cháo vào buổi sáng, mà cháo đậu đỏ hay cháo đậu xanh tương đối dễ làm, nhưng thức ăn kèm có hơi phức tạp, ví dụ như xôi nắm, củ sen xào, thịt vịt, gà luộc, cá chưng xì dầu… làm khá mất thời gian, vì để cho thức ăn mất hương vị ban đầu, bình thường Lâm Tam Tư đều đợi điện hạ tỉnh dậy rời rồi mới vào bếp chuẩn bị, nhưng đêm qua hầu như ngủ nên sáng nàng dậy hơi muộn, lúc này hơi vội vàng chút.

      Đầu tiên là cháo đậu xanh, đầu tiên Lâm Tam Tư vo ít gạo rồi bỏ vào nồi, đổ thêm chút đỗ xanh, sau đó nhóm lửa đun; tiếp đó là đến xôi nắm, gạo nếp đêm qua ngâm nước lạnh rồi, thịt lợn cũng mới làm sạch hôm qua, nàng đem thịt lợn rửa lại rồi băm ra, cho gia vị và lòng trắng trứng vào trộn đều, nặn thành những viên tròn, bên ngoài bọc lớp gạo nếp, cuối cùng cho vào nồi hấp; sau khi làm xong vẫn còn dư lại rất nhiều nhân dùng tới, vừa lúc lại có rất nhiều ngó sen tươi, cho nên Lâm Tam Tư chuyển món sen xào thành sen kẹp thịt chiên.Đầu tiên nàng rửa sạch củ sen, cắt thành từng miếng lớn mỏng dày, khéo léo nhồi nhân thịt vào, lại nhúng vào chỗ lòng trắng trứng và bột mỳ trộn trước đó rồi cho vào chảo dầu, đợi đến khi từng miếng chuyển thành màu vàng óng ánh bỏ ra đĩa.

      Lâm Tam Tư vừa cắt sen vừa để ý đến nồi xôi hấp, để ý nên để bị cắt vào tay, máu đỏ lập tức chảy ra, đau thấu cả ruột gan, nước mắt lưng tròng, mắt thấy máu ngày càng chảy nhiều, nàng cũng dám chậm trễ mà tìm mảnh vải thưa sạch để băng ngón tay lại, sau đó tiếp tục nấu ăn, may mà vết thương sâu lắm, tuy vải có thấm ít vết máu đỏ sẫm, nhưng máu ở miệng vết thương ngừng chảy rồi.

      Vị trí phòng bếp phủ thái tử được chọn lựa kỹ từ trước, cách phòng ăn rất gần, chỉ cần xuyên qua cái hành lang gấp khúc và chòi nghỉ mát là đến.Cửa sổ phòng bếp đối diện với cửa chính phòng ăn và chòi nghỉ mát, đứng trước cửa sổ là có thể nhìn thấy chòi nghỉ mát và cửa phòng ăn.Bởi vì trời nóng, phủ thái tử lại có người bên ngoài, thái tử điện hạ liền đổi địa điểm dùng cơm từ phòng ăn chuyển ra chòi nghỉ mát, ngồi đó có thể nhìn thông được tứ phía, quan trọng là Lâm Tam Tư cần phải ghi nhớ thời gian giữa các bữa ăn nữa, chỉ cần Hoắc Dực ngồi xuống chỗ đình nghỉ mát là nàng tự động mang thức ăn lên.

      Hoắc Dực vừa ngồi vào chỗ củ sen chiên cũng vừa làm xong, thời gian vừa vặn sớm muộn, tâm Lâm Tam Tư vốn khẩn trương cuối cùng cũng được thả lỏng! Nàng múc chén cháo đậu xanh, bày sáu miếng sen chiên, bốn viên xôi thịt, ít dưa chua và thịt vịt ra đĩa rồi dùng khay bạc bưng ra chòi nghỉ mát.

      Sau khi đem thức ăn từ trong khay bạc xếp ra bàn, đặt ở trước mặt Hoắc Dực, Lâm Tam Tư liền cầm khay bạc lui ra phía sau hai bước, đứng nghiêm tại góc lương đình, lúc này y phục của nàng sớm ướt đẫm, tóc mái cũng ướt dính vào trán, dáng vẻ nhìn được tốt lắm.

      Trái lại hôm nay tinh thần của Hoắc Dực rất thoải mái, tuy người chỉ mặc bộ y phục trắng dài, nhưng cổ áo và tay áo lại được may thêm tầng gấm Tô Châu khác biệt, làm tăng thêm phong lưu phóng khoáng của , tôn quý vô cùng.

      Tâm tình Hoắc Dực tựa hồ rất tốt nên nhiều hơn thường ngày chút, nhìn thoáng qua mấy món ăn trước mặt, trong ánh mắt chợt lóe lên tia phức tạp, chỉ vào trong số các món rồi hỏi: “Đây là cái gì?”

      Lâm Tam Tư tiến lên bước, đáp: “Hồi điện hạ, đây là củ sen kẹp thịt chiên.”

      Hoắc Dực nghe xong, ánh mắt lạnh nhạt liếc qua mặt Lâm Tam Tư, thanh đạm mạc như thường : “Ngươi làm?”

      Lâm Tam Tư gật đầu: “Là nô tỳ làm.”

      Hoắc Dực chuyện nữa, ăn mấy thìa cháo đậu xanh cùng đồ ăn kèm, chiếc đũa thủy chung động vào món củ sen kẹp thịt chiên.Lâm Tam Tư thấy vậy liền gấp gáp vô cùng, món này phải ăn ngay khi vừa làm xong rất giòn và thơm, chờ lát nữa nguội và mềm , ăn còn ngon như trước nữa!

      Nhưng vội vẫn chỉ là vội, Lâm Tam Tư cũng thể trực tiếp mở miệng bảo điện hạ ăn món sen kẹp thịt chiên mà nàng làm a! Mắt thấy chén cháo đậu xanh chỉ còn lại nửa bát, nếu lên tiếng món đó nàng làm uổng công rồi! Lâm Tam Tư rất sốt ruột, bèn chỉ vào đĩa thức ăn, cắn răng mở miệng : “Điện hạ, người nếm thử sen…”

      Vừa mới mở miệng, Lâm Tam Tư liền trơ mắt nhìn Hoắc Dực đưa đũa hướng về phía đĩa sen chiên, gắp miếng rồi dừng lại, tầm mắt chuyển qua mặt nàng, lông mày hơi nhướn lên, thanh như nhạc khí phát ra từ đôi môi mỏng: “Ngươi cái gì?”

      Lâm Tam Tư ngưng bặt, chậm rãi thu tay về, đem lời muốn nuốt vào trong bụng, ngốc nghếch sửa lại: “Sen...Hôm nay thời tiết đẹp !”

      Nơi nào đó trong lòng Hoắc Dực như bị thứ gì đó cào , đáy mắt lạnh lẽo thế nhưng lại thoáng lên nét cười, khiến trong phút chốc cả tòa lương đình đều trở nên ấm áp, Lâm Tam Tư nhìn đến ngây người, vào phủ nhiều ngày, nhưng nàng chưa từng thấy Hoắc Dực cười như vậy, đợi nàng phục hồi lại tinh thần đôi mắt kia cũng khôi phục lại lạnh lùng thâm thúy như trước.

      Lâm Tam Tư hoảng hốt tưởng vừa rồi là ảo giác, bèn đưa tay xoa xoa mắt, bên tai lại truyền đến giọng của Hoắc Dực: “Ngươi rửa mặt rồi tới dùng bữa sáng luôn .” Dừng chút, thản nhiên tiếp:“Trong phủ cũng có người khác.”

      “Dạ?” Lâm Tam Tư nghiêng đầu nhìn Hoắc Dực, giống như là nàng chưa nghe gì.

      Xưa nay tính tình Hoắc Dực rất lạnh lùng, việc gì cũng muốn nhắc lại hai lần, Lâm Tam Tư hỏi như vậy khiến có chút kiên nhẫn, : “Ngươi nên tự nhìn mặt mình .” Hoắc Dực xong cũng nhìn Lâm Tam Tư nữa, lại tự mình gắp miếng sen chiên khác.

      Lâm Tam Tư dùng tốc độ nhanh nhất về phòng rồi cầm lấy gương soi, lập tức giật mình kêu to lên, má phải của nàng biết từ lúc nào lại bị dính vết nhọ nồi, đen thui đen thui…

      Lâm Tam Tư nhanh chóng rửa mặt, nghĩ Hoắc Dực ăn xong hẳn bận rộn làm việc nên nàng cũng vội chạy về lương đình mà tắm rửa, lúc thay y phục sạch quay về lương đình phát Hoắc Dực thế mà vẫn chưa ! Chưa ! Dưới ánh mặt trời, trong lương đình, đứng chắp tay ra sau lưng, gió thổi lên mái tóc đen cùng bộ áo trắng dài của , đôi mắt đen như mực, đẹp giống như bức họa, khiến người ta đành lòng phá vỡ.

      Hoắc Dực quay đầu thấy Lâm Tam Tư đứng ở dưới thềm đá, hai mắt hơi nheo lại, thản nhiên : “Đến đây.”

      Lâm Tam Tư có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng chạy chậm qua.“Thực xin lỗi, điện hạ, y phục của nô tỳ bị thấm mồ hôi, nên nô tỳ mới tắm rửa.” xong lại cảm thấy giải thích như vậy với nam nhân tựa hồ được tốt lắm, bèn xấu hổ ngậm miệng. “Nô tỳ lập tức thu dọn ngay.”

      Hoắc Dực buông mi nhìn nàng cái, ánh mắt lạnh nhạt liếc qua tay trái nàng, : “Dùng xong bữa sáng rồi đến thư phòng ta chuyến.” Sau đó liền nhàng rời .

      Lâm Tam Tư sững sờ tại chỗ, trong lòng chỉ cảm thấy rất kỳ quái, chẳng lẽ điện hạ ở lại chỗ này phải để ngắm phong cảnh sao? Hay là vì có chuyện muốn với nàng nên mới đợi ở đây rồi bảo nàng tới thư phòng?

      lẽ nàng lại làm sai chuyện gì rồi sao?

      Lâm Tam Tư ngồi vào bàn, thấy trong đĩa vốn có sáu miếng sen kẹp thịt chiên bây giờ chỉ còn lại hai miếng, trong lòng cảm thấy rất thỏa mãn, xem ra điện hạ rất hài lòng với tay nghề của nàng, tục ngữ phải rồi sao, bắt được dạ dày của nam nhân, chính là bắt được tâm của người ta luôn rồi, tâm của điện hạ nàng cũng mấy để tâm, mà cái nàng cần chính là quyền lực của người!
      minhminhanhngoc, Miley, amandatruc96 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :