1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng Phi Đường - Đinh Đông Nhất (Full 116C - đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      trung thu vui vẻ:yoyo55::yoyo55::yoyo55:
      Ngân NhiHenlun thích bài này.

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 20.Có thai
      Edit: Ngân Nhi

      Sau khi lưu luyến rời Lâm Tam Tư, Hoắc Dực sáng sớm liền ra cửa hành lễ với đương kim hoàng thượng, lĩnh mệnh xong liền cùng quân binh lao ra biên cương.Lâm Tam Tư cả đêm ngủ ngon giấc, đến khi Hà Tất Kỳ đến cho nàng biết là điện hạ bình an ra khỏi thành, nàng vẫn lo lắng thôi, cơm cũng muốn ăn, nằm xuống giường mơ mơ màng màng thiếp .

      “Tiểu thư, tiểu thư…”

      Giọng quen thuộc khiến Lâm Tam Tư ngồi bật dậy, dám tin nhìn người quỳ đất, do dự mở miệng hỏi: “Bách Hợp?”

      “Là em, tiểu thư!” Bách Hợp sớm nước mắt giàn giụa, hai chân quỳ xuống di chuyển tới cạnh giường, nhào vào ôm đùi Lâm Tam Tư, : “Tiểu thư, người chịu khổ rồi!”

      Lâm Tam Tư vẫn ngỡ như nằm mơ, liền dùng sức nhéo mạnh vào đùi, cơn đau truyền tới cho nàng biết đây phải là mộng. “Bách Hợp, ta vẫn ở phủ thái tử sao?”

      “Dạ.” Bách Hợp ngừng khóc, : “Thái tử điện hạ sai người tìm được nô tỳ, nên nô tỳ lúc này mới có thể vào phủ hầu hạ tiểu thư…”

      Nghe lời Bách Hợp , Lâm Tam Tư mới biết ra lời điện hạ hôm đó phải là đùa, chàng quả nhiên tìm được Bách Hợp, là người trước kia hầu hạ nàng ở Lâm phủ.Nghĩ tới đây, trong lòng Lâm Tam Tư lại vô cùng đau xót, tại muốn đến trước mặt chàng tiếng cảm ơn, nhưng biết còn phải đợi đến khi nào!

      “Bách Hợp, em mau dậy .” Lâm Tam Tư kéo Bách Hợp dậy, : “Mau cho ta nghe, sau khi em rời khỏi Lâm phủ đâu? Có khỏe ? Những người trong phủ có còn liên lạc với nhau ?”

      Bách Hợp nghe vậy nước mắt lại chảy ra, “Tiểu thư chỉ lo quan tâm nô tỳ thôi, còn tiểu thư người sao? Bây giờ ở nơi này, có ai hầu hạ, người phải chịu khổ rồi!”

      “Ta ở đây yên ổn lắm, thái tử đối xử với ta rất tốt, phải còn giúp ta tìm em về đó sao!”

      Bách Hợp nghĩ cũng thấy đúng, nhưng lòng vẫn thể hiểu, mọi người đều thái tử là người lãnh khốc vô tình, nhưng qua dáng vẻ của tiểu thư dường như tiểu thư sống rất tốt cùng thái tử! Nhưng thái tử điện hạ dù sao cũng ra khỏi thành rồi, nàng cũng được gặp, cho nên liền vứt nghi vấn, trả lời câu hỏi của Lâm Tam Tư: “Lúc ấy người kiểm tra và tịch thu tài sản là hộ bộ thị lang Tôn Hữu Bình, và lão gia có chút thân quen nên cũng làm khó chúng em, ngược lại còn giúp những nhi nhà như chúng em nữa. Nhưng thể ở lại kinh thành được, chỉ có thể rời những huyện khác, em nghĩ ngày nào đó tiểu thư ra ngoài, muốn rời kinh thành, nên tìm mấy công việc lặt vặt để làm, cố gắng chống đỡ đến bây giờ…”

      Lâm Tam Tư hơi nắm chặt tay Bách Hợp chút, mặc dù rất nhàng, nhưng nàng hiểu nương mà phải nghĩ cách sinh tồn ở kinh thành khó khăn đến cỡ nào! “Phục Linh đâu? Các em với nhau sao?”

      Bách Hợp lắc đầu, sắc mặt có chút bi thương: “Nô tỳ vốn cùng với Phục Linh tỷ, sau tỷ ấy lại bị Tần đại nhân nhìn trúng, muốn lấy về làm thiếp, Phục Linh tỷ vốn muốn, sau lại hỏi thăm được là Tần đại nhân có liên quan đến vụ án của Thẩm lão gia, Phục Linh tỷ nghĩ có thể từ Tần đại nhân mà nghe ngóng được chút thông tin, cho nên liền đáp ứng rồi…”

      “Cái gì!” Lâm Tam Tư nghe đến đó sắc mặt trắng bệch, nàng cắn chặt môi, chán nản vô lực : “Phục Linh, em ấy… tại thế nào rồi?”

      “Phục Linh tỷ sau khi bị Tần đại nhân đưa vào phủ, lúc mới đầu còn có thể liên lạc được, sau lại bị Tần phủ theo dõi chặt nên lâu có tin tức của tỷ ấy, biết giờ tỷ ấy ra sao rồi!”

      “Bất kể thế nào, khi gả cho tên Tần Đinh Vượng kia cuộc sống hẳn trôi qua tốt, huống hồ họ Tần kia lấy về trước đó mười thị thiếp rồi, Phục Linh vào đó chỉ còn biết ủy khuất thôi!”

      Bách Hợp nhìn dáng vẻ tức giận của Lâm Tam Tư, giọng : “ tại là 16 người rồi…”

      Sau Phục Linh, Tần Đinh Vượng lại lấy về ngay năm thiếp nữa, có thể tưởng tượng cuộc sống ở Tần phủ bi thảm cỡ nào! Lâm Tam Tư nhắm mắt lại, nghĩ đến cuộc sống buồn lo của nàng, Phục Linh và Bách Hợp ở Lâm phủ trước kia, trong lòng lại cảm thấy rất khó chịu, đột nhiên dạ dày cuộn trào, kìm chế được mà nôn ra!

      “Tiểu thư, tiểu thư, người sao vậy?” Bách Hợp sợ hãi hiểu chuyện gì, đột nhiên nghĩ đến Hà Tất Kỳ vẫn còn ở trong phủ, liền la lớn: “Hà đại nhân, Hà đại nhân, tiểu thư bị nôn!”

      Hà Tất Kỳ là người luôn suy nghĩ mọi chuyện hết sức chu toàn, lúc tìm được Bách Hợp, thấy khí sắc của nàng rất kém, liền tìm đến Hoa đại phu nhờ ông trị liệu cho Bách Hợp, lúc này vừa mới trả xong bạc cho đại phu, định đưa đại phu xuất phủ đột nhiên nghe thấy tiếng gọi, khiến Hoa đại phu còn chưa ra khỏi cửa bị vội vàng kéo vào trong lần nữa, trong lòng Hà Tất Kỳ kêu khổ thấu trời, điện hạ mới rời lúc sáng mà bây giờ có chuyện rồi! là người đọc sách, đương nhiên biết thể vào phòng của tiểu thư người ta, nhưng chuyện mà điện hạ giao phó, chút cũng muốn mắc sai lầm, lập tức chút do dự đẩy cửa vào.

      Bách Hợp đỡ lấy Lâm Tam Tư vẫn còn nôn, nước mắt giàn giụa nhìn Hà Tất Kỳ, “Hà đại nhân, tiểu thư bị nôn…”

      Vừa dứt lời Lâm Tam Tư còn nôn nữa, cảm thấy cũng có vấn đề gì, liền : “Hà đại nhân đừng lo lắng, có thể là do ta ăn phải đồ hỏng, nha đầu này chưa từng thấy ta như vậy nên mới làm kinh động đến Hà đại nhân, tại sao rồi, Hà đại nhân tiễn Hoa đại phu ra ngoài .”

      Hà Tất Kỳ thấy sắc mặt tái nhợt của Lâm Tam Tư, liền : “Điện hạ giao phó cho thuộc hạ là phải chiếu cố Lâm tiểu thư, nếu Hoa đại phu tới đây, vậy Lâm tiểu thư hãy để cho Hoa đại phu chẩn bệnh xem thế nào! Cũng coi như khiến mọi người an tâm hơn.”

      Lâm Tam Tư nghe vậy liền đáp ứng.

      Hà Tất Kỳ bảo Hoa đại phu ở trong phòng chẩn bệnh cho Lâm Tam Tư, còn mình khom lưng cúi đầu lui ra ngoài, đưa tay kéo cửa lại, nghiêm trang đứng dưới mái hiên, trong lòng hối hận thôi.Vẫn là Tống Cảnh Ngưỡng thông minh, điện hạ quan tâm Lâm tiểu thư như vậy, nếu có chuyện gì may e rằng có chết cũng hết trách nhiệm! Chẳng bằng theo điện hạ tung hoành sa trường, dù có chết trận ở đó cũng hổ danh là đấng nam nhi!

      Hà Tất Kỳ còn suy nghĩ linh tinh Hoa đại phu mở cửa ra ngoài, mặt tràn ngập nụ cười, : “Hà đại nhân, tin vui a tin vui a!”

      Hà Tất Kỳ hỏi: “Tin vui gì?”

      “Lâm tiểu thư có tin vui!”

      “Hả?”

      Hoa đại phu ngửa mặt lên cười: “Điện hạ có người nối nghiệp rồi!”

      Hà Tất Kỳ mặt nhăn lại như trái khổ qua, chiếu cố cho nương được điện hạ thương vốn rất khó khăn, giờ nương được điện hạ sủng ái kia còn mang trong mình đứa con nối dõi của điện hạ nữa, khó nay càng thêm khó hơn rồi!

      ***

      Tuấn mã nối nhau chạy như điên đường, bụi đất cuồn cuộn nổi lên, ngồi ngựa là những nam nhân mặt mũi lạnh lùng nghiêm nghị, trừ những tiếng “Giá!” thỉnh thoảng vang lên nghe thấy bất kì thanh nào nữa.

      “Điện hạ, gần đến trưa rồi, nơi này trước người sau nhà, chẳng biết lúc nào mới tìm được phòng trọ, bằng ăn tạm chút lương khô rồi tiếp tục lên đường.”

      Tống Cảnh Ngưỡng mặc mình áo giáp sắt, trông vốn vô cùng tuấn lãng và cương nghị, nhưng so với Hoắc Dực đứng bên cạnh cũng thân áo giáp như vậy, vẻ khí phách và tư thái lạnh lẽo bị giảm rất nhiều.

      “Ừm.” Hoắc Dực gật đầu, tung người xuống ngựa, động tác vô cùng soái.

      Tống Cảnh Ngưỡng đưa tay ý bảo mọi người dừng ngựa nghỉ ngơi, liếc thấy động tác của Hoắc Dực bèn ghi nhớ rồi bắt chước, lúc xuống ngựa cũng thuận thế giơ chân lên, nhưng con ngựa của biết vì sao lại đột ngột cất vó hí dài tiếng, thiếu chút nữa khiến bị ngã từ lưng ngựa xuống.

      Tống Cảnh Ngưỡng đập cái vào lưng con ngựa, thầm : “Nhiều người ở đây như vậy mà cũng biết cho chủ nhân của ngươi chút mặt mũi!”

      Mọi người chuẩn bị cười nhạo Tống Cảnh Ngưỡng lại thấy Hoắc Dực tiếng động nhướn mày lên, ánh mắt lộ ra ý cảnh giác, yên lặng ra hiệu cho mọi người được lên tiếng.Đều là chiến tướng ở dưới trướng nhiều năm, lúc này thấy vậy liền biết ngay là điện hạ phát điều gì! Mọi người im lặng đưa tay giữ chặt lấy kiếm bên hông, bình tĩnh quan sát về cùng hướng.

      Quả nhiên lâu sau, đường xuất người, người kia ngồi lưng ngựa đuổi đến nên căn bản nhìn thấy tướng mạo.

      Hoắc Dực thấy vậy gương mặt cương nghị hơi giãn ra, ngồi xuống chỗ ăn lương khô.Mọi người thấy như vậy cũng buông lỏng cảnh giác, dù sao người muốn gây bất lợi cho họ hành động ngu ngốc đến thế, nếu muốn ra tay chọn ra tay giữa ban ngày, càng mình ngựa mà phi tới.

      Tống Cảnh Ngưỡng biết có nguy hiểm gì, liền xoa xoa lên chỗ mà mình vừa đánh của con ngựa, : “Tiểu tử ngoan, xem ra phải là ngươi muốn làm chủ nhân mất thể diện, mà là muốn nhắc nhở phía sau chủ nhân có người đúng ?”

      Tuấn mã trầm thấp hí tiếng, coi như là đáp lại.

      Đến khi con ngựa kia tới chỗ họ, Tống Cảnh Ngưỡng mới cười tiếng, : “Điện hạ, thuộc hạ biết người này, là người theo Hà Tất Kỳ huynh.”

      Hoắc Dực vốn trầm mặc bỗng nhíu mày lại, trong lòng hiểu vì sao lại căng thẳng, khối lương khô cầm trong tay chẳng biết bị vỡ từ khi nào.

      Người kia cưỡi ngựa nhảy xuống, dáng vẻ mệt mỏi quỳ trước mặt Hoắc Dực : “Điện…Điện hạ, Hà…Đại nhân sai…sai thuộc hạ tới… với người…”

      điểm chính.”

      Hoắc Dực lạnh lùng , hai mắt giống như mũi tên nhọn, mày nhíu lại vô cùng chặt, tựa như con sư tử có thể nổi giận bất cứ lúc nào.

      Gã sai vặt kia vốn là tới để báo tin vui, nhưng vì dọc đường cưỡi ngựa phi như điên nên hơi thở ổn định, nên lời, tại bị Hoắc Dực lạnh lùng quát sợ đến vỡ cả tim gan, tiếng ràng: “Có rồi!”

      Câu này chỉ khiến mặt Hoắc Dực trở nên lạnh hơn, mà đến cả Tống Cảnh Ngưỡng cũng chịu nổi, : “Huynh đệ à, có cái gì? Ngươi ràng chút ! Chúng ta cũng phải con giun trong bụng ngươi, ai mà biết lời ngươi có ý gì chứ!”

      Gã sai vặt vừa nãy bị dọa đến bể mật, nhưng dù sao cũng là người theo Hà Tất Kỳ lâu, nên mau chóng ổn định lại được, : “Điện hạ, Lâm tiểu thư có tin vui! Hà đại nhân bảo nô tài chạy tới với điện hạ…”

      Lời còn chưa hết, thân thể Hoắc Dực đứng bật dậy, động tác nhanh đến mức ngay cả Tống Cảnh Ngưỡng đứng bên cạnh cũng nhìn , ngạc nhiên há to mồm, hồi lâu sau mới phản ứng lại được.

      Hoắc Dực tay giữ chặt dây cương, tung người nhảy lên ngựa, thân thủ mạnh mẽ cùng biểu tình lạnh lùng mặt khiến người ta sợ hãi, chậm rãi : “Các ngươi trước , đừng làm trễ nải hành trình, ta tới sau!” Dứt lời liền giương giày lên, lập tức điều khiển ngựa quay trở về.

      Khói bụi bốc lên làm Tống Cảnh Ngưỡng ho sặc sụa, vất vả mới hết, cố gắng hô lên: “Điện hạ, ngài đâu vậy?”

      Hoắc Dực quay đầu lại, chỉ thản nhiên hai từ: “Hồi phủ!”

      Hồi phủ…Hai chữ tuy rất đơn giản ngắn gọn nhưng lại làm Tống Cảnh Ngưỡng nghe xong mà đau cả đầu, điện hạ thoải mái rồi, nhưng còn khổ đây! Nhìn bóng dáng lãnh ngày xa, Tống Cảnh Ngưỡng vẻ mặt đau khổ xoay người lại, tức giận quát lên với đám người đứng ngây ngốc: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau hóa trang cho ta , mấy ngày tới này điện hạ của các ngươi chính là ta, là ta, biết chưa hả!”

      Mấy người theo đều là tâm phúc của Hoắc Dực, hiển nhiên cũng từng chứng kiến qua việc Tống Cảnh Ngưỡng cải trang thành Hoắc Dực rồi, cho nên ai cảm thấy ngạc nhiên cả, lập tức cuống cuồng giúp Tống Cảnh Ngưỡng cải trang.

      Tống Cảnh Ngưỡng ngừng kêu khổ trong lòng, vạn phần hối hận vạn phần hối hận a, vẫn là Hà Tất Kỳ huynh thông minh, chỉ việc hầu hạ Lâm tiểu thư được điện hạ sủng ái nhất, đến việc được ăn uống no đủ, mà lúc này Lâm tiểu thư lại có bầu, Hà Tất Kỳ huynh càng thêm có công hơn, sau này điện hạ nhất định đối đãi với huynh ấy tốt hơn nhiều!
      minhminhanhngoc, amandatruc, noair91 others thích bài này.

    3. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      chết cười vs 2a này
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. Banashi

      Banashi Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      74
      Huhuhh, tuy co thai thi mung, nhung tu gio se nhiu ngu hiem. Mong ca 2 som gap nhau.
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Chết cười vs 2 a thân tín của Thái tử, hâm mộ lẫn nhau. Sao lại có thai đúng thời điểm phải xa nhau này :-/ mong a Thái tử nhanh r về
      139Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :