1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sủng phi - Ái Hạ Lệ Tử

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 23:

      Editor: Búnn.

      "Mau tuyên Thái y!" Uyển Phương nghi hiển nhiên cũng bị tình huống này đánh cho trở tay kịp, nhưng thấy Nhạc phi nương nương ngẩn người nhìn váy của Chung Uyển, nàng lại đùng cái tỉnh táo hẳn.

      "A...!" Chung Uyển cũng phát tình huống của bản thân đúng, trong tình huống cấp bách, hét lớn tiếng rồi ngất .

      "Mau đưa nương nương trở về, phái vài người thông báo cho Hoàng thượng." Uyển Phương nghi vội vàng , sau đó nhìn thoáng qua Chung Linh có phản ứng: "Vân Nhi, còn mau nâng nương nương nhà ngươi dậy."

      "Chủ tử, người có thai, tiện nhúng tay vào việc này, vẫn nên về trước thôi." Hà ở bên cạnh bỗng nhiên mở miệng .

      Uyển Phương nghi do dự chút, gật gật đầu: "Nhưng người có mặt ở đây đều được , chờ quý phi nương nương đến đây rồi lại ."

      Mọi người quỳ đáp ứng, trong lòng đều yên, chủ tử xảy ra chuyện, người đầu tiên hay ho chính là nô tài.

      "Tỷ tỷ, tỷ có khỏe ?" Uyển Phương nghi quan tâm hỏi.

      "Ừ, sao." Cuối cùng Chung Linh cũng hồi phục tinh thần lại, thần sắc phức tạp nhìn Uyển Phương nghi: " Thân mình muội muội tiện, về trước nghỉ , bản cung theo đến Tập Phương hiên."

      Đến lúc Sầm Mặc tới liền thấy Chung Linh đứng ngẩn người ở cửa, hai mắt vô hồn.

      "Linh Nhi." Sầm Mặc đến phía trước nắm tay nàng.

      "Hoàng thượng, người đến rồi." Mặt Chung Linh tái nhợt, nhưng vẫn cố kéo nụ cười: "Hoàng thượng mau nhìn Chung Lương viện chút, chỉ sợ đứa giữ được rồi."

      Sầm Mặc nhìn nàng cái sâu, sau đó mới vào trong phòng.

      "Hoàng thượng vạn tuế." Thấy Hoàng thượng tiến vào, tất cả mọi người đều quỳ mặt đất.

      "Tình huống như thế nào?" dài dòng, Sầm Mặc trực tiếp hỏi.

      "Hồi Hoàng thượng, ngày thường Chung tiểu chủ có chút ưu tư quá độ, cộng thêm cơ thể có chút hư nhược, bởi vậy lần này bị ngã cùng sợ hãi, Long tự, chỉ sợ khó giữ được." Thái y ép sát đầu mặt đất, bất an trả lời.

      "Cố gắng giữ đứa ." Sầm Mặc thấp giọng phân phó câu, sau đó liền ra ngoài, nơi này cũng thích hợp để ở lại lâu.

      "Vâng. Thần tuân chỉ." Cuối cùng Thái y cũng yên tâm chút, ít nhất cũng giữ được đầu trong giây lát. Nhớ lại mạch tượng của Chung Lương viện, Thái y lắc đầu, chỉ có thể cố gắng thôi.

      "Hoàng thượng, Chung muội muội..." Giờ phút này Vân Quý phi cũng chạy đến nơi.

      " sao, trẫm để Thái y tận lực rồi." Thần sắc của Sầm Mặc ngưng trọng, quay đầu nhìn về phía nô tài quỳ đấy. "Ai có thể cho trẫm, rốt cuộc xảy ra chuyện gì ?"

      "Hồi Hoàng thượng, nương nương vốn tản bộ trong hoa viên với Uyển tiểu chủ, đúng lúc gặp phải Chung tiểu chủ, sau đó lại tán gẫu thêm mấy câu." Lâm di đứng dậy. "Nhưng lúc này bên cạnh bỗng nhiên xuất con rắn, Chung tiểu chủ thấy trước, liền lôi kéo chủ tử, sau khi chủ tử ngã đất, dường như Chung tiểu chủ bị cung nữ phía sau chặn đường lui, cũng ngã xuống, sau đó lại thấy đỏ."

      Cho dù Lâm di toàn bộ, nhưng trong đầu Sầm Mặc lên việc lúc đó, rồi tự nhiên hiểu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Nhìn Chung Linh cái, nhìn dáng vẻ của nàng giống như bị thương mới yên lòng.

      "Sao trong hoa viên lại có rắn?" Sầm Mặc chú ý tới vật đáng ra nên xuất trong đó.

      "Hồi Hoàng thượng, mỗi ngày nô tài đều phát người đến dọn dẹp chăm sóc hoa viên, mảnh đất này ẩm thấp, cũng chưa bao giờ có rắn hay gì đó xuất , con rắn này rất kỳ lạ." Đại thái giám phủ nội vụ lập tức quỳ xuống đất kêu oan: "Mong Hoàng thượng tra xét."

      "Vậy con rắn kia đâu?" Sầm Mặc tiếp tục truy hỏi, lại phát có ai chuyện?

      Đúng lúc sắp phát hỏa bóng hồng đứng lên: "Hồi Hoàng thượng, rắn bị nô tỳ ném rồi."

      Người chuyện là Chu Nhi, Sầm Mặc có nhớ được nàng, Chung Linh dường như nàng ấy có chút ngốc nghếch.

      "Hồi nô tỳ thường xuyên bắt rắn chơi, thấy nương nương sợ hãi, nô tỳ liền túm lấy nó vất ." Cho dù Chu Nhi chuyện hơi chậm, nhưng vẫn nhìn ra được nàng ấy cố gắng biểu đạt ràng rồi.

      "Hoàng thượng, nô tỳ thất trách khiến Chung muội muội xảy ra chuyện, mong Hoàng thượng trách phạt." Vân Quý phi lập tức khom người thỉnh tội.

      "Quý phi sai chỗ nào?" Sầm Mặc nhìn nàng ta cái, liền dời mắt : "Chuyện này, còn có lai lịch của con rắn kia, cần phải điều tra , có nghe thấy ?"

      "Nô tài lĩnh chỉ." Nhóm thái giám lo việc chủ quản quỳ ở phía trước cùng dập đầu, đồng thanh đáp lại.

      "Hoàng thượng, Uyển tiểu chủ sai người đến , lúc Chung tiểu chủ thấy rắn, vốn muốn kéo ngài ấy, nhưng Nhạc phi nương nương chắn trước mặt ngài ấy, cho nên mới bị nàng ta kéo qua." Vừa ra đến cửa, Lâm tới, giọng bẩm báo.

      Sầm Mặc nghe vậy, cũng im lặng, thẳng về phía Chung Linh.

      "Sợ sao?" Sầm Mặc giọng , giống như sợ thanh lớn hơn chút khiến Chung Linh sợ hãi.

      "Hoàng thượng, nô tỳ sao, Chung Lương viện, nàng ấy..."

      "Tay còn đau ?" Sầm Mặc nhìn bàn tay quấn băng gạc của nàng, phía còn chút máu khiến có chút đau lòng.

      "Nô tỳ đau, chỉ là Chung Lương viện gặp chuyện may, nô tỳ tránh khỏi liên quan, trong lòng nô tỳ rất sợ." Chung Linh mở lớn hai mắt, giống như muốn thu nước mắt ngược vào trong.

      "Nếu nàng ta vươn tay kéo nàng làm sao có thể xảy ra chuyện này được." Sầm Mặc cau mày vui: "Đúng là nữ nhân khiến người ta bớt lo, dưới loại tình huống kia còn muốn kéo người làm đệm lưng."

      Chung Linh cúi đầu chuyện, mặc dù nếu Chung Uyển kéo nàng nàng ngã xuống, nàng ta cũng gặp chuyện may, nhưng dù sao cũng vì nàng mà Chung Uyển mới bị ngã, vệt máu nhanh chóng lan tràn lúc đó khiến tim nàng đập nhanh.

      "Hoàng thượng, vi thần đáng chết, đứa của Chung tiểu chủ, giữ được nữa rồi." Lúc này, nhóm Thái y ở trong phòng vội vàng ra, quỳ xuống thỉnh tội.

      Sầm Mặc nghe vậy, chỉ hừ tiếng, phất ống tay áo, nhìn về phía Vân Quý phi: "Bảo nàng ta nghỉ ngơi cho tốt, tất nhiên trẫm tra ràng chuyện này."

      "Nô tỳ tuân chỉ." Vân Quý phi phúc thân: "Chỉ là Chung tiểu chủ mới mất đứa , chỉ sợ tinh thần có chút ổn định, bằng Hoàng thượng an ủi...."

      "Được rồi, trẫm muốn nhìn thấy nàng ta!" Sầm Mặc kiên nhẫn xoay người rời .

      "Nô tỳ biết sai, Hoàng thượng bớt giận." Vân Quý phi lập tức cúi đầu nhận sai, khóe môi thoáng nụ cười đắc ý, thêm dầu vào lửa chính là sở trường của nàng.

      Chung Linh có chút yên lòng về Vân Tường cung, Lâm di đưa ly trà nóng qua.

      "Tiểu thư, Chung tiểu chủ dụng tâm hiểm ác, bây giờ có đứa cũng là nàng ta gieo gió gặt bão, tiểu thư nên đổ sai lầm đó lên người mình."

      "Đều hậu cung hiểm ác, trước ta cảm thấy như vậy, nhưng bây giờ xem ra, cũng là do ta quá mức buông thả rồi." Nhận trà nóng, Chung Linh uống ngay, chỉ nắm trong tay, hai mắt mông lung nhìn về phía trước.

      "Giữa ban ngày, ở trong hoa viên lại có thể xuất rắn độc, ràng là có người cố ý làm việc này." Hồi tưởng máu sắc sặc sỡ của con rắn độc kia, Chung Linh chỉ cảm thấy rét run, nếu bản thân bị có cắn cái, dù là chết cũng mất nửa cái mạng: "Chỉ là biết con rắn đó dùng để đối phó với ai, bản cung cùng Uyển phương nghi thường xuyên tản bộ vào thời gian đó, bị người có tâm phát cũng phải là điều kỳ quái."

      "Nhưng bây giờ xem ra, ngay cả lúc bản cung bị kéo Chung Lương viện kéo đến trước người nàng dường như con rắn kia cũng có ý tấn công bản cung." Chung Linh cố gắng nhớ lại, suy nghĩ cũng dần ràng hơn, nhưng vẫn cảm thấy hình như bỏ qua điều gì.

      "Chủ tử đừng nghỉ nữa, để nô tỳ xem tay của ngài , Hoàng thượng ban thưởng thuốc trị thương tốt nhất, tuyệt đối để lại sẹo." Lúc này Tưởng Nhi nâng cái hộp bước vào.

      "Đúng rồi!" Chung Linh nghe vậy, đặt cái chén lên bàn, nhanh chóng đứng dậy: " mời Thái y vừa mới khám cho Chung Lương viện đến đây."

      "Vâng." Mặc dù cảm thấy hiểu vì sao nương nương lại làm như vậy, nhưng Tưởng Nhi vẫn theo lời mời.

      "Vi thần tham kiến Nhạc phi nương nương." Nhóm Thái y quỳ mặt đất, trong lòng than thở, làm thái y dễ dàng.

      "Đều đứng lên rồi trả lời." Giọng của Chung Linh truyền đến qua tấm màn ngăn cách: "Như các vị thái y chuẩn mạch, nguyên nhân dẫn đến Chung Lương viện đẻ non là gì?"

      "Hồi nương nương, Chung tiểu chủ đẻ non là do ngày thường ưu tư quá độ, thân mình vốn hư nhược, cộng thêm lần này bị va chạm cùng sợ hãi, nên mới đẻ non." Câu trả lời của Thái y cũng khác gì trước đó.

      Chung Linh hừ lạnh tiếng: "Câu trả lời của Thái y rất khôn khéo, là do bị va chạm, còn vì kinh sợ nên đẻ non hay là thân mình bị hư nhược nên mới đẻ non, ràng cho bản cung."

      Mồ hôi lạnh của Thái y chảy ròng ròng, hay là Nhạc phi nương nương biết chuyện gì rồi?

      "Hồi nương nương, như thần thấy, mạch tượng của Chung tiểu chủ rất mỏng, cũng phải là do chuyện lần này nên mới đẻ non, chỉ sợ là trước đó cũng có chút nguyên nhân, chuyện lần này chỉ là tác nhân khiến Chung tiểu chủ đẻ non thôi."

      Người chuyện lần này là giọng của người trẻ tuổi.

      Chung Linh nghe vậy, đầu run lên: "Theo y của ngươi, coi như có chuyện lần này, Chung tiểu chủ cũng đẻ non?"

      "Hồi nương nương, dựa theo mạch tượng đúng là như vậy, chỉ là trước đó phải là vi thần bắt mạch cho Chung tiểu chủ nên dám ngắt lời."

      "Ngươi tên gì?" Chung Linh im lặng chút, đột nhiên hỏi.

      "Vi thần là Từ Tử Nhược." Giọng này tiếp tục cung kính trả lời.

      "Thái y trước đó bắt mạch cho Chung tiểu chủ là ai?"

      "Hồi nương nương, là vi thần, Triệu Đĩnh." Thái y trả lời câu hỏi trước đó, quỳ mặt đất cung kính trả lời.

      "Ban đầu ngươi phát mạch tượng của Chung tiểu chủ có vấn đề?" Chung Linh lạnh giọng hỏi. "Bản cung cho ngươi cơ hội cuối cùng."

      "Hồi nương nương, mạch tượng của Chung tiểu chủ có vấn đề, mặc dù vi thần kê thuốc dưỡng thai, nhưng mạch tượng vẫn suy yếu từng ngày, vi thần chỉ nghĩ là do thai của Chung tiểu chủ hơi yếu, chứ nghĩ sâu xa. Là vi thần đáng chết, kịp thời phát , thỉnh nương nương thứ tội." Triệu Đĩnh run sợ trả lời.

      "Làm sao bản cung có thể định tội cho ngươi, tự nhiên có Hoàng thượng cùng Quý phi nương nương xử lý tội thất trách của ngươi." Chung Linh cười lạnh tiếng: "Ngươi tự mình tìm Hoàng thượng, toàn bộ những lời ngươi vừa cho ngài."

      "Vâng, vâng."

      "Triệu Đĩnh, bản cung lệnh cho ngươi điều tra xem tại sao mạch tượng của Chung Lương viện lại yếu như thế, có gì phải kịp thời hồi báo cho Hoàng thượng cùng bản cung."

      "Vi thần tuân mệnh." Triệu Đĩnh đáp.

      "Nương nương cảm thấy có người xuống tay với Chung Lương viện trước, sau đó vu oan cho nương nương?" Tần ma ma ở bên cạnh hỏi.

      "Có người xuống tay với Chung Lương viện là , nhưng bản cung chỉ là bị nàng ta liên lụy mà thôi. Chuyện này hẳn là người đứng sau màn cũng ngờ chuyện này có liên quan đến bản cung." Chung Linh cười lạnh: "Bản cung còn chưa làm gì mà có người muốn hắt nước bẩn lên bản cung rồi."

      ra nàng sớm nghĩ ra người có thể làm ra chuyện này rồi, để Triệu Đĩnh kiểm tra cũng chỉ là tìm ra chứng cớ xác thực, chứng minh phỏng đoán của nàng.

      Chung Uyển mang thai, tự nhiên biến thành hạt cát trong mắt người nào đấy, trong hoàng cung người làm việc này nhiều lắm, người có khả năng làm ra chuyện này càng nhiều.

      Mặc dù Chung Linh có suy nghĩ chính đáng, nhưng còn chưa kịp ra tay khiến người ta hắt nước bẩn người nàng, nếu rửa sạch về sau làm sao có thể sống yên ở hậu cung. Huống chi, phải cái gì nàng cũng biết.

      Nhìn băng gạc quấn tay, khóe miệng Chung Linh thoáng nụ cười lạnh lùng.
      Last edited: 31/10/15
      Chris, tart_trung, Phong nguyet5 others thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 24:

      Editor: Búnn.

      "Triệu Đĩnh, ngươi phát ra cái gì, thẳng trước mặt Hoàng thượng cùng Quý phi nương nương ." Chung Linh ngồi bên tay phải Hoàng thượng, nhìn Triệu Đĩnh quỳ mặt đất.

      "Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần phát vật này trong phòng của Chung Tiểu chủ." Triệu Đĩnh dùng hai tay nâng cái khay lên.

      "Đây là gì vậy?" Sầm Mặc cảm thấy có chút quen mắt, còn Vân Quý phi nhìn thấy vật đó vò khăn trong tay, sau đó lại bình tĩnh lại.

      "Hoàng thượng, là lần trước nô tỳ nghe Chung Lương viện bị phỏng, cố ý giữ lại thực cao cho nàng ấy." Vân Quý phi ra trước: "Chẳng lẽ vật ấy có gì tốt sao? Nô tỳ vẫn thường dùng mà?"

      "Hồi nương nương, tuy vật ấy là thánh phẩm mĩ dung, nhưng trong đó có chứa xạ hương, dù lượng nhiều lắm, nhưng cũng vô cùng nguy hiểm đối với phụ nữ có thai, huống chi như nha hoàn bên người Chung tiểu chủ , Chung tiểu chủ rất thích vật đó, cho nên mỗi ngày đều sử dụng." Ý bên ngoài chính là lần Chung Uyển đẻ non này tránh khỏi liên quan tới vật kia rồi.

      "Hoàng thượng thứ tội." Vân Quý phi lập tức quỳ xuống xin tha thứ. "Nô tỳ đưa thực cao cho Chung Lương viện cũng là xuất phát từ ý tốt, huống chi nô tỳ nghe nàng ấy là đợi sinh hoàng tử xong mới sử dụng thuốc, nô tỳ lo lắng thuốc đó quá bình thường, thể trừ hết sẹo nên mới để vật ấy lại cho Chung Lương viện, nhưng lại ngờ Chung Lương viện lại nóng lòng dùng ngay trong thời điểm vẫn còn mang thai như thế."

      Ngẩng đầu nhìn Sầm Mặc, thấy có ý trách tội, Vân Quý phi lại tiếp: "Hơn nữa, nô tỳ cũng là để Chung Lương viện dùng để trừ sẹo, ngờ nàng lại dùng ở nơi khác."

      "Ngươi xem, có đúng vậy ?" Sầm Mặc nhìn nha hoàn của Chung Uyển vừa được dẫn tới.

      "Bẩm Hoàng thượng, ngày đó Quý phi ương nương lưu thực cao lại cho tiểu chủ, cũng thêm là nên dùng vào thời điểm nào, tiểu chủ chỉ là thích tác dụng của thực cao cho nên mới sử dụng ngày ngày, tiểu chủ cũng biết chuyện này ạ." Hồng Thược quỳ mặt đất run giọng .

      Chung Linh cảm thấy kỳ lạ nhìn nàng ta cái, ràng là nha hoàn của Chung Uyển, nhưng giữa câu chữ nhìn giống như là phủi sạch quan hệ, nhưng thực chất là chỉ trích Chung Uyển tùy tiện sử dụng thuốc.

      Chẳng lẽ Vân Quý phi cho nàng ta cái gì tốt?

      "Quý phi đứng lên , trẫm biết phải là lỗi của nàng." Trầm ngâm hồi, dùng ánh mắt mang theo ý nhìn Vân Quý phi, Sầm Mặc mới cho nàng đứng dậy.

      Lòng Vân Quý phi nhảy lên, chỉ có thể cố gắng đè nén suy nghĩ, mặc dù nàng ta tặng thực cao, cách dùng từ trong lúc đó cũng có chút ám chỉ, nhưng làm ra việc này là dựa vào bản thân Chung Uyển, ngay cả tiểu nha đầu kia cũng chỉ ra và xác nhận rồi. Hoàng thượng đến mức trách cứ nàng ta được.

      Có điều đến cũng buồn cười, nàng ta vẫn còn nhớ tiểu nha đầu này, chính là người mà ngày đó bản thân trách phạt, xem ra biểu của Chung Uyển có chút làm mất lòng người, bản thân cho người chỉ điểm chút, tiểu nha đầu này liền đáp ứng lời của nàng ta.

      "Chung thị Tập Phương hiên, hành vi lỗ mãng, phẩm hạnh tốt, biếm xuống quý nhân, có việc gì được ra khỏi Tập Phương hiên bước." Sầm Mặc lạnh nhạt phân phó : "Mặt khác, Nhạc phi Chung thị có công bảo vệ Long tự, muốn gì khố phòng lấy."

      Sắc mặt Vân Quý phi lại thay đổi, nhưng vẫn gì, cũng may Hoàng thượng tăng phân vị của Nhạc phi, nếu nàng ta thể nhịn chuyện được.

      "Hoàng thượng, Chung Quý nhân sảy thai, suy cho cùng nô tỳ cũng có tội, dám lĩnh thưởng." Chung Linh cũng kinh ngạc, nhưng vẫn quỳ xuống tạ tội.

      Sầm Mặc tự mình nâng nàng dậy: "Trẫm nàng có công chính là có công, hơn nữa nàng cũng có công điều tra việc này, cũng có gì quá đáng. Chuyện Chung Quý nhân vì bề ngoài mà mất phẩm hạnh của nữ nhân liên quan gì đến nàng."

      "Nô tỳ tạ Hoàng thượng ưu ái." Chung Linh đứng lên.

      ***

      "Nương nương, cần tức giận, hại đến sức khỏe." Sau khi hồi cung, Vân Hạnh thấy biểu cảm của Vân Quý phi, nhịn được khuyên nhủ.

      "Bản cung có thể tức giận sao? Bản cung chỉ là có lòng tốt tặng này nọ cho Chung Quý nhân thôi mà Hoàng thượng lại đổ hoài nghi lên người bản cung." Vân Quý phi giận quá hóa cười: "Chuyện này Nhạc phi cũng tránh khỏi liên quan, vậy mà Hoàng thượng những trách phạt mà lại còn ban thưởng, nếu phải sợ ngăn được miệng của mọi người ngay cả tấn vị cũng có khả năng."

      "Nương nương cẩn thận lời ." Xuân Hạnh vội vàng .

      Vân Quý phi tự biết mình lỡ lời, cũng thu liễm chút: "Bây giờ Nhạc phi độc sủng hậu cung, hừ, bản cung cũng muốn nhìn xem nàng ta có thể được sủng ái bao lâu."

      Cuối cùng cũng có thể giải quyết người mang thai, còn lại người kia, ngại chậm rãi chút.

      ***

      Hậu cung ít người chờ để chê cười Chung Linh, còn đồn đại là nàng đẩy Chung Quý nhân, cho nên mới kiến Chung Quý nhân sinh non, cho dù Hoàng thượng thương bao nhiêu cũng thể để ý tới Hoàng tự. Nhưng kết quả xử lý được ban xuống khiến tất cả những người chờ xem náo nhiệt nhịn được thất vọng.

      Hoàng thượng những trừng phạt, còn tuyên cáo chân tướng việc, hơn nữa vì có công điều tra ra chân tướng, còn được phong thưởng, cách xa cả ngàn dặm với tình huống bị vắng vẻ như các nàng tưởng tượng. Chẳng những bị thất sủng mà ngược lại càng được Hoàng thượng thích rồi.

      Về phần Chung Uyển, trừ phi ngày nào đó thần kinh Hoàng thượng ổn lại nghĩ tới nàng trong hậu cung này, nàng ta đừng nghĩ đến việc xoay người nữa.

      ***

      "Linh Nhi có dị nghị gì với xử lý của trẫm ?" Sau khi Vân Quý phi rời , Sầm Mặc hỏi.

      "Hẳn là Hoàng thượng lo lắng chu toàn nên mới hạ quyết định." Bởi vì bình thường Sầm Mặc có chút chuyện triều chính mới nàng nên nàng cũng biết ít: "Vì bây giờ triều đình thể ly khai ngũ tướng nên Hoàng thượng thể đoạt thể diện của Vân Quý phi được."

      việc Triệu Đĩnh chỉ cho Hoàng thượng cùng Chung Linh, tìm được Dạ Lai Hương trong túi hương người Chung Uyển, mà Dạ Lai Hương này có lực hấp dẫn rắn.

      Tra từ túi hương này xuống, mặc dù có chút rích rắc, nhưng vẫn có thể tìm ra được ngọn nguồn.

      Nhưng dù tìm được cũng thể ra, càng thể trừng phạt người kia.

      Mà Triệu Đĩnh có thể phát chuyện này cũng là do nàng lén lút với , ngày đó con rắn đó giống như chỉ nhìn chằm chằm Chung Uyển, mới khiến Triệu Đĩnh bỏ nhiều tâm tư, sau đó phát ra túi hương kia.

      Mà sau chuyện này, Uyển Phương nghi càng thêm cẩn thận, chỉ sợ bước sai bước, bước lên khuôn mẫu của Chung Uyển.

      "Lần sau, nàng đừng chống đỡ thay người khác." Lúc hai người ở chỗ, Sầm Mặc vẫn nhịn được : "Nếu ngày đó nàng bị rắn cắn, trẫm...." Trong giây lát, lại biết nên gì.

      "Nô tỳ cũng nghĩ nhiều, chỉ là Uyển Phương nghi có thai, chịu được bất cứ tác động gì, cơ thể dĩ nhiên là hành động nhanh hơn đầu." Chung Linh thẹn thùng cười, ngày đó nàng vừa thấy Chung Uyển vươn tay ra muốn kéo Uyển Phương nghi, chỉ biết là được, cho nên lập trước che trước người nàng, nhưng nếu lúc đó thấy rắn trước, với lá gan như nàng nàng cũng dám: "Lần sau nô tỳ nhất định cẩn thận, để Hoàng thượng lo lắng nữa."

      Sầm Mặc mỉm cười, để Chung Linh tựa vào người , cứ như vậy đắm chìm vào khí yên tĩnh bình thản. lát sau, Sầm Mặc liền cúi đầu cười rộ lên.

      "Hoàng thượng cười gì?" Chung Linh hiểu nhìn , chẳng lẽ trong lúc vô ý nàng lại làm chuyện gì ngu xuẩn rồi?

      "Trẫm nhớ tới chuyện, nàng có nhớ chuyện Phiêu kỵ tướng quân muốn gặp nàng ?"

      "Đương nhiên là nô tỳ nhớ." Chung Linh gật gật đầu, đây cũng là điều khiến nàng cảm thấy khó hiểu.

      "Đại khái là qua hôm ấy, thấy hành vi của bản thân có chút đường đột, lại trình tấu chương, ngọn nguồn tình cho trẫm."

      "Trong này còn có thể có chuyện gì?" Chung Linh tò mò hỏi.

      "Chuyện này ít liên quan đến nàng, nhưng lại có chút quan hệ với nương của nàng." Sầm Mặc : " ra người trong lòng Phiêu Kỵ tướng quân thời niên thiếu là nương của nàng, chỉ là lúc đó nương của nàng thấy , cho nên thành thân với phụ thân của nàng, cũng vì thế mà sau đó vô cùng thương tâm, bảo là cả đời cưới thê tử, vùi đầu vào học võ học binh, cuối cùng lên làm tướng quân. Sau đó nương ép tìm nàng dâu rồi thành thân. Việc này cũng ồn ào trong kinh thành thời gian."

      "Tướng quân thích nương nô tỳ?" Chung Linh kinh ngạc mở rộng miệng, thầm cảm thán sức quyến rũ bất phàm của mẫu thân, chỉ là đáng tiếc là chọn đúng phu quân: "Vậy ông ấy muốn gặp nô tỳ làm gì?"

      "Đại khái là ai cả đường , hẳn là muốn xem nàng lớn lên trong như thế nào." Sầm Mặc lắc đầu: "Bùi Tướng quân là người si tình."

      Trong lòng Chung Linh lại cho là đúng, đa tình có, nhưng si tình chắc là chưa: "Nhưng nô tỳ cũng là nữ nhi của phụ thân, ông ấy sợ nô tỳ giống phụ thân, khiến ông ấy buồn phiền sao?"

      "Nếu nàng giống phụ thân nàng ngày đó trẫm cũng chọn nàng. " Sầm Mặc giả vờ nghiêm túc nhìn nàng, trong mắt lại hàm chứa ý cười.

      Chung Linh nghĩ chút, đổi mặt mình thành phụ thân, sau đó cùng Sầm Mặc...còn chưa nghĩ xong bật cười rồi.

      "Nô tỳ như thế sao nào." Chung Linh cười, lại nghiêm túc : "Tướng quân có thê thiếp, còn nhớ mãi chuyện trước kia, đối với ông ấy cũng phải là chuyện tốt."

      "Coi như hoàn thành tâm nguyện của ông ấy ." Sầm Mặc dịu dàng .

      Chung Linh gật đầu, cũng chỉ muốn nhìn nàng thôi mà, huống chi Sầm Mặc còn cần lực lượng của Bùi tướng quân kia, coi như là nàng giúp vậy.

      "Linh Nhi có muốn xuất cung ?" Suy nghĩ còn vây quanh vị Bùi Tướng quân bị câu của Sầm Mặc nhanh chóng kéo lại.

      "Xuất cung?" Chung Linh tin được lặp lại: "Nô tỳ là nữ nhân của Hoàng thượng, e là cả đời này có cơ hội rồi." Mặc dù miệng như vậy, nhưng trong lòng lại biết nếu Sầm Mặc vậy hẳn là có tính toán.

      "Xuất cung với trẫm lại là chuyện khác rồi." Sầm Mặc thoải mái .

      "Hoàng thượng muốn xuất cung?" Tin tức này làm vui sướng khi được xuất cung của nàng biến mất: "Hoàng thượng cũng thể làm vậy, long thể của Hoàng thượng trân quý, vạn nhất ra khỏi cung..."

      "Trước kia trẫm cũng thường xuyên xuất cung, huống chi phải bên cạnh trẫm có thị vệ, hơn nữa còn là đến phủ tướng quân, cần lo lắng." Sầm Mặc nhéo nhéo tay nàng.

      Chung Linh nghe vậy, trong lòng nhịn được di chuyển, nàng chưa bao giờ ra ngoài Chung phủ cùng Hoàng cung, cho dù Hoàng cung rất lớn, nhưng người bình thường trong cung cũng chỉ là thái giám và cung nữ, chẳng có chút thú vị nào.

      Vừa thấy biểu cảm của nàng, Sầm Mặc liền biết tâm của nàng động: "Trẫm cho ái phi phần lễ lớn như vậy, có phải ái phi nên hồi báo trẫm ?"

      Chung Linh hồi phục tinh thần, hiểu ý của , đỏ mặt, cũng làm bộ làm tịch, chu môi đỏ mọng lại gần.

      ***

      Mặc dù muốn xuất cung nhưng cũng phải qua mấy ngày, sau khi sắp xếp thỏa đáng mới có thể xuất cung, bởi vậy do biết trước tin tức nên mỗi ngày Chung Linh liền đứng ngồi yên.

      "Trước lúc xuất cung trẫm cho nàng biết." Sầm Mặc biết làm sao nhìn nàng: "Bình thường nhìn Linh Nhi trầm ổn, tại sao vì chút điểm này mà lại kích động như thế."

      "Lâu rồi nô tỳ ra ngoài, tự nhiên cảm thấy mới lạ." Chung Linh ngượng ngùng ngồi cạnh ghế tựa: "Đến lúc đó nô tỳ có cần chú ý gì ?"

      "Ừ, trang điểm giản dị chút, để người khác vừa liếc mắt nhận ra thân phận của nàng.

      "Nô tỳ hiểu rồi." Cuối cùng Chung Linh cũng tìm được việc để làm, rảnh rỗi liền ở trong cung nghiên cứu xem mặc gì tốt, đương nhiên việc này cũng là lén tiến hành, để cung nhân trong cung biết.
      Last edited: 31/10/15
      Chris, tart_trung, Phong nguyet6 others thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 25:

      Editor: Búnn.

      đầu Chung Linh đội cái mũ, dưới mặt mũ còn phủ tầng lụa mỏng, mặc dù thể hoàn toàn che chắn dung mạo của nàng, nhưng cũng khiến những người khác có cách nhận ra nàng là ai.

      Lúc này sắc trời tối, Sầm Mặc cũng mặc thường phục xuất bên cạnh nàng.

      "Lên kiệu ." Sầm Mặc thấp giọng .

      Chung Linh có chút lo lắng nhìn cái, sau đó ngồi vào chiếc kiệu tinh xảo trước mặt. Dọc quãng đường dài, kiệu rung lắc theo nhịp điệu, Chung Linh cũng từng vén rèm xe nhìn bên ngoài lần, nhưng trời tối, còn nhiều người ở ngoài đường, chưa đến lát khiến nàng cảm thấy chán nản.

      Nàng còn tưởng rằng xuất cung là mình ra ngoài chơi, ai ngờ chỉ là bí mật đến phủ tướng quân thôi.

      "Tiểu thư, đến." Giọng của Lâm di truyền đến từ bên cạnh cỗ kiệu, lúc này có người nhấc mành lên.

      Chung Linh hạ cỗ kiệu, cũng dám nhìn quanh, trực tiếp lắc người vào trong cửa.

      "Vi thần tham kiến nương nương." giọng lạnh nhạt, hữu lễ truyền tới, từ giọng nhìn qua, đúng là Vệ Khiêm.

      "Cữu cữu cũng ở chỗ này?" Chung Linh có chút kinh ngạc, ngờ Sầm Mặc cho biết chuyện này.

      "Là Hoàng thượng phân phó vi thần đợi ở chỗ này, mời nương nương cùng vi thần." Vệ Khiêm phía trước chuẩn bị dẫn đường.

      "Hoàng thượng đâu?" Chung Linh nhìn bốn phía, lại thấy bóng dáng quen thuộc.

      "Hoàng thượng ở bên trong chờ nương nương rồi." Hoàng thượng trực tiếp cưỡi ngựa tới, tự nhiên nhanh hơn Chung Linh ngồi kiệu nhiều.

      Dọc theo còn đường đá , rẽ ngang rẽ dọc, rất nhanh liền đến tiền sảnh.

      "Hoàng thượng." Cuối cùng cũng thấy bóng dáng quen thuộc, lúc này Chung Linh mới thở phào nhõm hơi, nghênh đón.

      "Linh Nhi." Sầm Mặc cảm thấy biểu của nàng có chút kỳ lạ, nhưng vẫn đỡ nàng: "Vị này chính là Phiêu kỵ tướng quân, Bùi Chiêu, Bùi Tướng quân."

      "Thần bái kiến nương nương." Bùi Chiêu ôm quyền hành lễ.

      Chung Linh nghêng người né tránh, vươn tay cởi mũ của bản thân: "Tướng quân cần đa lễ."

      Bùi Chiêu ngẩng đầu lên, nhìn dung mạo như từng quen biết của Chung Linh có chút hoảng thần.

      "Bùi tướng quân mau mời nương nương ngồi xuống ." Nhìn Bùi Chiêu có chút thất lễ, lúc này Vệ Khiêm lên tiếng, thời điểm gặp nàng cũng lộ ra biểu cảm kinh ngạc y như vậy.

      "A, là thần thất lễ, mời nương nương ngồi." Bùi Chiêu phục hồi tinh thần, mời Chung Linh ngồi xuống: "Là do dung mạo của nương nương tương đối giống cố nhân, mong nương nương bao dung."

      "Bùi tướng quân khách khí rồi, chỉ là Bùi Tướng quân phải biết rằng, dù cố nhân tốt, nhưng cũng đừng nên quên người bên cạnh." Chung Linh dịu dàng cười tiếng.

      Khuôn mặt có chút tục tằng lại lộ ra nụ cười dịu dàng tinh tế tương xứng.

      Sau đó Sầm Mặc bắt đầu tán gẫu chút chuyện quân với Bùi Chiêu, Chung Linh nghe thấy thú vị liền cáo lui ra ngoài trước.

      "Khiến cữu cữu phải cùng, Linh Nhi rất áy náy." Chung Linh có chút áy náy cười. Sầm Mặc sợ người Bùi phủ gặp nàng nên để Vệ Khiêm ra ngoài với nàng.

      "Nương nương cần như vậy, đây là việc vi thần nên làm." Vệ Khiêm lơ đễnh, thần sắc mặt vẫn mang theo vẻ lạnh nhạt như trước.

      "Nhìn dáng vẻ của cữu cữu, hình như là có quen biết với Bùi tướng quân?" Chung Linh nhớ tới chuyện vừa rồi Vệ Khiếm nhắc Bùi Chiêu thất lễ ở tiền sảnh, Bùi Chiêu nghe xong cũng cảm ơn, nghĩ đến hẳn là do hai người có chút giao tình.

      "Là ý tứ của Hoàng thượng." Vệ Khiêm lời ít mà ý nhiều.

      "Khiêm ca ca!" giọng thanh thúy của trẻ con từ phía trước truyền đến, sau đó lại thấy cái bóng màu xanh nhạt vọt tới bên cạnh Vệ Khiêm.

      "Khiêm ca ca! Nàng là ai?" Tiểu nương nhìn Chung Linh có chút cảnh giác.

      "Loan Nhi được vô lễ, đây là Nhạc phi nương nương." Vệ Khiêm có chút bất đắc dĩ nhìn nàng.

      "Nhạc phi nương nương?" Tiểu nương được gọi là Loan Nhi có chút mê man, cảm thấy cách gọi này có chút quen thuộc, cẩn thận nhìn mặt Chung Linh, Loan Nhi cũng lộ ra biểu cảm kinh ngạc, ra lời.

      "Loan Nhi sao thế?" Vệ Khiêm có chút lo lắng hỏi, mặc dù ngày thường Loan Nhi có chút ngang ngược, nhưng vẫn là người có tri thức hiểu lễ nghĩa.

      "Nhạc phi nương nương, giống hệt mỹ nhân trong bức tranh của phụ thân, còn giống hơn Khiêm ca ca." Lời Bùi Loan vừa , khiến cả Chung Linh cùng Vệ Khiêm đều có chút lúng túng.

      Có lẽ Bùi Chiêu giấu bức tranh của mẫu thân Chung Linh ở trong phủ, còn bị tiểu nha đầu này biết.

      "Loan Nhi được lung tung. Nếu cha muội biết mắng muội cho coi." Vệ Khiêm cau mày trách mắng.

      biết là vì biểu cảm của Vệ Khiêm, hay là do lời của mà Bùi Loan rụt cổ lại, sau đó theo đúng quy củ hành lễ với Chung Linh.

      "Tiểu nữ Bùi Loan bái kiến Nhạc phi nương nương." Thấy thân hình nho học người lớn hành lễ với mình khiến Chung Linh nhịn được muốn cười.

      Tự mình nâng Bùi Loan dậy, Chung Linh cười : "Loan Nhi mấy tuổi rồi?"

      "Hồi nương nương, Loan Nhi chín tuổi rồi." Bùi Loan cũng sợ người lạ, cứ như vậy nhìn nàng .

      "Nương của Loan Nhi đâu?" Sắc trời cũng còn sớm, làm sao có thể để đứa chạy ra ngoài, cũng sợ kinh động thánh giá.

      "Hồi nương nương, nương của Loan Nhi mất rồi." Bùi Loan lớn tiếng trả lời, dường như quen với loại câu hỏi này: "Là Loan Nhi bướng bỉnh, biết Khiêm ca ca đến đây, cho nên mới ầm ĩ muốn tới gặp Khiêm ca ca."

      Chung Linh nghe vậy ngẩn ra, xem ra từ Bùi Loan có mẫu thân. Sau đó lại nhịn được nhìn về phía Vệ Khiêm, nàng ấy gọi Vệ Khiêm là ca ca, vậy nàng là gì?

      "Nương nương, tiểu hài tử hiểu chuyện, nương nương nên so đo với nàng ấy." Hiển nhiên Vệ Khiêm cũng biết điểm ấy, vẻ mặt vô cùng xấu hổ.

      Chung Linh lắc đầu, tỏ vẻ bản thân cũng để ý: "Tốt hơn là cữu cữu đưa Loan Nhi về , đừng để cho nàng ấy chạy loạn nữa."

      Do dự chút, dường như suy nghĩ là ở lại với nàng hay là nghe theo lời nàng.

      "Mau , chẳng lẽ bản cung còn có thể lạc sao?" Chung Linh bất đắc dĩ cười cười: "Bản cung trở về tìm Hoàng thượng."

      Nghe Chung Linh vậy, Vệ Khiêm mới yên lòng, nơi này cách tiền sảnh cũng quá xa, vì vậy đồng ý dẫn Bùi Loan . về phía trước, Bùi Loan còn quay đầu lại nhìn Chung Linh, giống như nghĩ đến chuyện gì.

      Cũng may chỗ nào trong Bùi phủ cũng được đốt đèn lồng, hơn nữa ánh trăng rất sáng, Chung Linh vẫn có thể thấy đường lúc đến. Bùi phủ hoàn toàn khác với Hoàng cung, toàn bộ Bùi phủ được xây dựng mang phong vị Giang Nam.

      biết có phải trước đó Bùi Chiêu ra lệnh hay mà đến bây giờ Chung Linh phát hạ nhân nào... đúng.

      Chung Linh nhanh mắt phát hình như phía sau hồ núi có người, nếu phải bóng người chiếu xuống mặt đất nàng cũng phát ra. Chung Linh thầm nghi ngờ trong lòng, nếu là hạ nhân Bùi phủ có hành động lén lút như vậy, chẳng lẽ là thích khách?

      "Ai ở đó!" Chung dùng giọng dò hỏi, cái bóng vốn có chút lay động kia lập tức rụt lại, nhúc nhích.

      Chung Linh càng khẳng định suy đoán của bản thân, nhấc váy lên, chuẩn bị vòng qua núi giả tự nhìn chút. Ai ngờ vừa vòng qua núi giả bị người khác bịt miệng kéo đến chỗ bí mật.

      Chung Linh dùng sức giãy dụa, nhưng lại bị thứ gì đó lạnh như băng đặt lên cổ, nàng lập tức dám nhúc nhích. Nàng lấy hết dũng khí trợn mắt nhìn về phía đối phương, chống lại đôi mắt xanh biếc, bỗng nhiên mắt bị mảnh vải đen che kín.

      Quả nhiên là thích khách, trái tim Chung Linh đập nhanh dữ dội.

      "Nàng chính là Nhạc phi? Quả nhiên là mỹ nhân." Đối phương thấp giọng bên tai nàng, loại khẩu kỳ dị, còn trong khoảng cách dần như vậy đều khiến Chung Linh cảm thấy vô cùng vui, vì bị ta bịt miệng nên thể gì được, chỉ có thể nỗ lực trừng mắt nhìn .

      "Haha." Nam nhân này cúi đầu cười: "Nàng đúng là người thú vị, lần này tạm thời tha cho nàng."

      Vừa xong, mắt Chung Linh hoa lên, sau khi bình thường lại người kia mất rồi.

      Nhìn xung quanh chút, xác định tìm thấy được người kia, Chung Linh lập tức về phía đường đến.

      "Linh Nhi sao thế?" Thời điểm Chung Linh vừa nhìn thấy nàng liền phát nàng đúng, đến vẻ mặt lo lắng mà quần áo cùng đầu tóc cũng có chút hỗn loạn: "Vệ Khiêm đâu?"

      "Vừa rồi nô tỳ phát ở núi giả có thích khách!" Chung Linh trả lời vấn đề của Sầm Mặc, mà ra suy nghĩ nghĩ của bản thân trước: " kiềm kẹp nô tỳ, nhưng lại làm gì rời ngay lập tức."

      Mắt Sầm Mặc nhìn lướt qua, quả nhiên phát ở cổ Chung Linh phát vệt hồng ngân.

      "Vi thần đáng chết, là lỗi của vi thần." Bùi Chiêu kinh hãi, lập tức quỳ xuống nhận tội. Phủ đệ của mình lại có thích khách, nếu Hoàng thượng trách tội muốn biện hộ cũng biện hộ được.

      "Có nhìn thấy mặt thích khách ?" Sầm Mặc vung tay lên, để Bùi Chiêu đứng dậy, Sầm Mặc nghiêm túc nhìn Chung Linh

      "Tên thích khách này che mặt nên nô tỳ nhìn thấy, nô tỳ cảm thấy dường như phải là người của Tử Thần quốc, khẩu có chút kỳ lạ, màu mắt, hình như là màu xanh." Chung Linh hơi chần chừ ra suy đoán của bản thân.

      "Lại là bọn họ." Sầm Mặc nghe vậy cười lạnh tiếng, giống như biết cái gì.

      "Là người Chu Tước quốc." Hằng năm Bùi Chiêu ở biên quan, nên có chút hiểu biết với người quốc gia khác: "Nhưng mắt màu xanh là tượng trưng cho huyết mạch của Hoàng thất, làm sao bọn họ có thể biết hành tung của Hoàng thượng?"

      "Tự nhiên là người bên cạnh trẫm tiết lộ ra ngoài rồi." Sầm Mặc nở nụ cười có chút khát máu, lần này biết xuất cung ra ngoài cũng chỉ có vài người, sắp xếp việc điều tra cũng dễ dàng hơn.

      Lần trước lúc mượn dùng lực lượng của bọ họ, cũng bất tri bất giác chôn xuống bên người cái đinh, bây giờ có thể nhổ còn gì tốt hơn.

      Phục hồi tinh thần, Sầm Mặc có chút tức giận hỏi: "Vệ Khiêm đâu?"

      " đường nô tỳ gặp nữ nhi Bùi Tướng quân, nên để cữu cữu đưa nàng ấy trở về." Chung Linh giải thích : "Hoàng thượng nên trách cứ cữu cữu, là chủ ý của nô rỳ, nếu làm như vậy, nô tỳ cũng phát tên thích khách này, ngộ nhỡ..."

      "Được rồi, lần trước nàng đồng ý với trẫm như vậy." Dường như Sầm Mặc có chút tức giận: "Hồi cung."

      Chung Linh ấp úng ra lời, nàng biết Hoàng thượng vì nàng mới tức giận, vì lần trước lúc phát sinh chuyện rắn độc, nàng đồng ý với , toàn bộ đều lấy an nguy của bản thân làm trọng, nhưng mới qua bao lâu, bản thân nàng lại nuốt lời.

      Thời điểm phát thích khách, nàng nên làm bộ như phát , sau đó lập tức đến tìm Sầm Mặc, nhưng lại làm vậy, khó trách tức giận.

      Mặc dù biết Sầm Mặc tức giận vì nàng thương tiếc bản thân, nhưng nàng vẫn còn có chút khổ sở. Nàng cũng suy nghĩ vì thôi, tại sao lại suy xét hợp lý chứ.

      Sầm Mặc nhìn vẻ mặt ủy khuất của Chung Linh lại cho rằng Chung Linh ý thức được bản thân sai ở đâu, vẻ mặt cũng dần lạnh nhạt.

      ***

      "Tiểu thư, rốt cuộc ngài và Hoàng thượng xảy ra chuyện gì?" Lâm di có chút khó hiểu nhìn tiểu thư nhà mình, từ ngày trở về từ phủ Bùi Tướng quân, bốn ngày Hoàng thượng triệu kiến tiểu thư, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra, bà khỏi cảm thán, nếu phải ngày ấy vừa đến phủ tướng quân bị đưa đến thiên sảnh chắc chắn rơi vào tình trạng biết chuyện gì.

      Biểu bên ngoài cho thấy ràng là tiểu thư và Hoàng thượng giận nhau, nhưng lại chịu ra là vì sao.

      "Tiểu thư, dù sao Hoàng thượng cũng là Hoàng thượng, ngài là nương nương của Hoàng thượng, thể tức giận Hoàng thượng đâu." Lâm di tận tình khuyên nhủ, chỉ bảo.

      Làm sao Chung Linh biết bản thân thân là phi tử, thể giận dỗi với Hoàng thượng, nhưng ngày đó Hoàng thượng chẳng thèm hỏi han lạnh mặt với nàng, nàng cũng rất uất ức, muốn là người hòa giải trước. Nàng cũng biết việc nàng làm bây giờ chính là việc kiếp trước nàng xem thường, nữ nhân vào thời điểm đương thường cố tình gây , lúc này nàng có thể cảm nhận được tâm tình của những nữ nhân kia.

      Lâm di thấy khuyên bảo có tác dụng, cũng nữa, nhìn tiểu thư giống như người dễ chuyện, nhưng khi bắt đầu cố chấp có người khuyên bảo cũng thay đổi, chỉ hy vọng tiểu thư có thể sớm nghĩ thông suốt.

      Nơi nơi trong hậu cung này đều có nữ nhân chờ lấy lòng Hoàng thượng, tiểu thư làm vậy, thể nghi ngờ chính là tạo cơ hội cho người khác.
      Last edited by a moderator: 13/11/15
      Chris, tart_trung, Phong nguyet2 others thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 26:

      Editor: Búnn.

      số người có tâm trong hậu cung, thể nghi ngờ là rất nhanh phát giữa Hoàng thượng và Nhạc phi xuất khe hở, trong lòng nhịn được mừng thầm trận.

      "Bái kiến Hoàng thượng." An Quý nhân trang điểm cũng khoa trương, mà lại có vẻ thanh thanh đạm đạm, có chút cảnh đẹp ý vui, khiến Sầm Mặc nhìn nhiều hơn chút.

      "Đứng dậy ." Sầm Mặc nhàn nhạt phân phó, thân là Hoàng thượng, mặc dù có cách nào ân huệ cùng hưởng nhưng cũng thể quá mức bất công, quan tâm tới những người khác.

      "Tạ Hoàng thượng." mặt An Tâm Nhi nở nụ cười dịu dàng, nhàng đến gần Sầm Mặc: "Hoàng thượng có muốn dùng bữa ngay bây giờ ?"

      "Ừ." Sầm Mặc đáp lời, cảm thấy hình như An Tâm Nhi có gì đó khác lúc trước, nhưng hiểu biết của về nàng ta lúc trước cũng nhiều, bởi vậy mặc dù trong lòng có chút nghi vấn, nhưng vẫn cho là nàng dùng thủ đoạn khác để lấy lòng bản thân.

      Nhìn An Tâm Nhi chăm sóc mà cường thế chia đồ ăn cho bản thân, Sầm Mặc uống xong ly rượu. Đồ ăn hôm nay đều là những món thích ăn, mặc dù ngày thường biểu quá ràng, nhưng nếu cẩn thận quan sát vẫn có thể nhìn ra được.

      Chỉ là nàng ta thường làm bạn bên cạnh bản thân làm sao biết được những điều này? Sầm Mặc im lặng gì để An Tâm Nhi rót rượu cho mình.

      Ngày hôm sau, sau khi rời khỏi Tư Thủy hiên của An Tâm Nhi, liền hạ chỉ nhấc phân vị của nàng ta lên, từ chính thất phẩm Quý nhân thành Lục Phẩm Lương đễ.

      ***

      "Nương nương, tại sao phải bán nhân tình cho An Lương đễ, sở thích của Hoàng thượng cho nàng ta?" Trong Diên Hỉ cung, Xuân Hạnh hiểu nhìn Vân Quý phi: " duyên cơ lại để nàng ta được lợi trước mặt Hoàng thượng."

      "Như ngươi , chẳng lẽ bản cung phải bắt Hoàng thượng lưu lại ở Diên Hỉ cung của bản cung?" Vân Quý phi thèm để ý cười cười, cầm miếng điểm tâm trước mặt thả vào miệng: "Hiếm khi Hoàng thượng thả lỏng tâm tư với Nhạc phi, trong lúc này tự nhiên bản cung phải tìm người xuất ra, phân tán chú ý của Hoàng thượng."

      "Nương nương cao minh." Xuân Hạnh cái hiểu cái gật đầu.

      "Ngươi biết cái gì." Vân Quý phi sẵng giọng: "An Lương đễ là người thông minh, đáng tiếc gia thế có chút mỏng, nếu bản cung thích nàng, tự nhiên có thể để sai nàng ta đánh nơi nào làm sao phải chạy đâu."

      ***

      Dường như tin tốt của An Lương đễ cổ vũ đám người trong hậu cung, ngày nào chúng mỹ nhân phi tần trong hậu cung trang điểm cẩn thận, chỉ chờ Hoàng thượng tới là có thể thi triển khả năng của bản thân.

      Cũng may Sầm Mặc phụ mong đợi của mọi người, lại nhấc phân vị của hai người, là Chu Khả Dung, Dung Quý nhân, bây giờ thành Lương viện. người khác là Lương thường tại trước đó có tiếng tăm gì, tăng lên thành Quý nhân.

      Chung Linh phải biết những tin tức này, nhưng nghe Vân Nhi xong sắc mặt vẫn như thường, giống như thèm để ý.

      "Tiểu thư, thể tiếp tục như vậy đâu." Lâm di có chút đau lòng : " nửa tháng Hoàng thượng tới Vân Tường cung rồi." Như tiếp tục như vậy, việc Hoàng thượng bị vô số nữ nhân trong hậu cung làm hoa mắt là việc khó tránh khỏi.

      để các nàng trong lòng, nhưng có nghĩa là để Sầm Mặc ở trong lòng. Mấy ngày nay nhìn nàng như ngẩn người, nhưng mỗi ngày đều suy nghĩ, suy cho cùng Sầm Mặc là Hoàng thượng, coi như đối với bản thân tốt, nhưng bản thân cũng thể để tìm nữ nhân khác.

      có dã tâm với vị trí này, cũng quyết vì nàng mà giảm bớt. Tại niên đại này, nữ nhân chỉ là những vật phẩm phụ thuộc vào nam nhân mà thôi. Nếu Hoàng thượng tiếp tục còn quan tâm đến nàng liệu nàng có thể sống sót hay cũng là vấn đề.

      "Vân Nhi. Có phát điều gì đúng ?" Chung Linh miễn cưỡng quay đầu lại, nhìn về phía nha hoàn bên cạnh.

      "Hồi nương nương, có mấy tiểu thái giám cùng cung nữ thực có gặp mặt người trong cung khác." Vân Nhi cung kính .

      "Nhớ kỹ bọn họ, tìm chuyện đuổi ra ngoài." Chung Linh cũng mặc kệ bọn họ. Hoàng thượng chiến tranh lạnh với nàng, lại khiến nàng bình tĩnh hơn rất nhiều.

      "Vâng."

      "Nếu nương nương đến xem Uyển Phương Nghi?" Tưởng Nhi ở bên cạnh đề nghị.

      " , chừng Hoàng thượng ở đó, bản cung đến đó giúp vui." bây giờ nàng vẫn vì kiện ở Bùi phủ mà giận lẫy hoàn toàn phải, chỉ là sau này hồi tưởng lại giọng điệu và thần sắc lúc đó của đều khiến nàng có chút kinh hãi. Ngay cả bây giờ sủng nàng, nhưng giọng điệu ngày ấy ràng là người chuyện với người dưới.

      Nếu người lời này là phụ thân nàng nhất định nàng hai lời, nhận sai ngay lập tức. Nhưng người này là phu quân của nàng, cũng là Hoàng thượng, khẩu khí như vậy đánh nát chút ảo tưởng tồn tại của Chung Linh rồi.

      Nàng nhìn thái độ của Sầm Mặc đối với nàng luôn tốt, cũng thuận theo tự nhiên đặt ở vị trí ngang hàng với bản thân. Ngày thường làm nũng cầu xin, cũng chỉ cho rằng đó là tình thú giữa hai người. Nhưng ngày đó cũng cho nàng biết, những thứ đó vốn là ảo tưởng của riêng nàng.

      Đối với người khác, nàng có thể ăn khép nép, cung kính, nhưng chỉ riêng với Sầm Mặc, với người nên làm như vậy nhất nàng lại muốn làm vậy chút nào. Nếu bản thân nhận sai trước, có phải biểu đạt, từ nay về sau nàng chỉ là phi tần nho , giống với nữ nhân có thể bị tùy ý xử trí .

      Thời điểm nhìn phi tần khác, trong lòng nàng cũng có chút kiêu ngạo, có chút cảm thấy về khác biệt. Nàng biết bản thân giống với người khác, Sầm Mặc đối xử với nàng cũng giống người khác, nàng có lòng tham, muốn buông tha đãi ngộ như vậy.

      Thở dài hơi, Chung Linh tiếp tục ngẩn người, trước khi thuyết phục bản thân nghĩ thông suốt, nàng chỉ có thể ngẩn người như vậy thôi.

      ***

      Ỷ Trúc Hiên.

      "Hoàng thượng?" Uyển Phương nghi thử gọi tiếng.

      Phục hồi tinh thần, Sầm Mặc nhìn bụng Vương Uyển, sắc mặt cũng dịu chút: "Sao thế?"

      "Có phải Hoàng thượng nhớ đến tỷ tỷ ?" Vương Uyển cũng có nghe được đồn đại trong hậu cung, nàng vốn bán tin bán nghi có phải Hoàng thượng thay lòng hay , lại thấy nửa tháng nay thấy triệu kiến Nhạc phi, nhưng bây giờ xem ra, những lời đồn đại này có chút hữu danh vô thực rồi. Cho dù Hoàng thượng triệu kiến Nhạc phi Nhạc phi vẫn tuyệt đối có khả năng bị thất sủng.

      ", yên nhắc tới nàng làm gì?" Khẩu khí của Sầm Mặc có chút cứng ngắc. biết ngày ấy xảy ra vấn đề ở chỗ nào, chẳng qua bản thân chỉ sử dụng chút sắc mặt, vậy mà Chung Linh liền dùng dáng vẻ bi thương để tới gần. Hành vi như vậy thể nghi ngờ chính là chạm tới lòng tự tôn của Sầm Mặc, cũng khiến nhớ tới số chuyện thoải mái.

      "Sao Hoàng thượng lại giận tỷ tỷ, tình cảm của tỷ tỷ đối với Hoàng thượng, Hoàng thượng là người nhất rồi." Hoàng thượng có tâm với Nhạc phi, vậy nàng ta đưa ra nhân tình là được rồi.

      Sầm Mặc cau mày chuyện, nhưng cũng bác bỏ lời của Uyển Phương nghi.

      "Lý do Hoàng thượng tranh cãi với tỷ tỷ là gì?"

      "Trẫm thấy nàng làm sai chuyện, nàng hai câu, nàng liền ầm ĩ, tức giận với trẫm." Sầm Mặc có chút bất mãn mở miệng.

      "Việc này thể trách tỷ tỷ rồi." Vương Uyển dịu dàng cười.

      "Chẳng lẽ là trẫm sai sao?" Sầm Mặc trừng mắt.

      Vương Uyển đỡ bụng, làm như nhìn thấy: "Từ lúc gặp Hoàng thượng, tỷ tỷ chưa chịu chút uất ức nào, lần trước tần thiếp xảy ra chuyện, Hoàng thượng cũng trách phạt nửa câu. Nhưng lần này, Hoàng thượng răn dạy tỷ tỷ, trong lòng tỷ tỷ cảm thấy uất ức, cũng là dễ hiểu."

      "Nàng làm sai chuyện, chẳng lẽ còn được sao?" Sầm Mặc vui.

      "Người khác được, nhưng Hoàng thượng ." Vương Uyển cười : "Tỷ tỷ đối với Hoàng thượng cũng là lòng, bản thân bị người quan trọng nhất răn dạy, tự nhiên vô cùng thương tâm, làm sao còn có thể nhớ tới bản thân làm sai chuyện gì."

      Cũng biết là do 'người quan trọng nhất' hay 'thương tâm' kia tác động suy nghĩ của Sầm Mặc, vẻ mặt dịu ràng. Đúng rồi, Linh Nhi luôn bị làm hư, bỗng nhiên bị mình vài câu nặng lời, đại khái là bị dọa sợ rồi.

      Mặc dù nghĩ như vậy, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng bảo chủ động làm lành với Chung Linh người theo chủ nghĩa đại nam nhân như lại có chút mở miệng được.

      Lúc Vương Uyển hiểu chuyện mở miệng: "Nếu Hoàng thượng có tâm tha thứ cho tỷ tỷ, chỗ tỷ tỷ bên kia, tự nhiên là tần thiếp ."

      Sầm Mặc nghe những lời này, trong giây lát cảm thấy có chút xuôi tai, nhưng nghĩ lại , vẫn cự tuyệt lời của nàng.

      "Hoàng thượng?" Vương Uyển có chút kinh ngạc nhìn .

      "Uyển Phương nghi khéo hiểu lòng người, được lòng trẫm, thăng lên làm Dung Hoa ." Sầm Mặc bỏ lại những lời này, liền khởi giá hồi cung.

      Tiễn Hoàng thượng rời , nụ cười mặt Vương Uyển giảm . Quả nhiên nàng ta nghĩ sai, chỉ mới vài câu, bản thân lại tăng bậc, thành thứ ngũ phẩm Dung Hoa.

      Nhạc phi nương nương ơi Nhạc phi nương nương, rốt cuộc ngươi dùng phương pháp gì mà có thể khiến Hoàng thượng coi trọng ngươi như thế.

      ***

      Tới buổi tối, Chung Linh ngồi giường, ôm gối đầu tiếp tục ngẩn người.

      "Sao chủ tử ngươi lại thế kia?" Sầm Mặc đứng ở cửa, giấu thân mình, vui nhìn Vân Nhi.

      "Hồi Hoàng thượng, từ ngày đó trở về, nương nương liền trà nhớ, cơm nghĩ, có việc gì liền mình ngẩn người, nhóm nô tỳ khuyên như thế nào cũng được." Vân Nhi Tưởng Nhi lập tức quỳ xuống nhận tội, nhưng giọng lại vô cùng , hiển nhiên là dám để Chung Linh phát .

      để ý tới các nàng, Sầm Mặc thẳng vào trong, vốn chỉ muốn nhìn cái rồi , ai ngờ nàng lại gầy như thế, còn ngơ ngác ngồi rất lâu.

      "Bây giờ bản cung còn chưa muốn ngủ." Chung Linh cho rằng người đến là Vân Nhi: " ra ngoài trước ."

      "Muốn trẫm ra ngoài sao?" Giọng trầm thấp của Sầm Mặc vang lên.

      Chung Linh kinh ngạc quay đầu lại, lại thấy người ngoài dự đoán, cũng thỉnh an, cứ như vậy ngơ ngác nhìn.

      "Sao lại khóc?" Sầm Mặc có chút đau lòng lấy tay lau nước mắt của Chung Linh.

      Chung Linh vẫn phát , chỉ nhìn chằm chằm, nàng ngờ, lại tới nhìn nàng trước. Mặc dù bình thường giống như hiểu chuyện, nhưng nàng phát mình đối với Sầm Mặc có chút cố chấp.

      Nàng muốn đợi đến lúc bản thân còn cảm thấy uất ức nữa, điều chỉnh tốt tâm trạng, đến cửa xin lỗi.

      "Được rồi, đừng khóc, trẫm đau lòng." Sầm Mặc nhàng ôm lấy nàng.

      Chung Linh lời nào, cứ yên lặng lau nước mắt, ôm lại . Nàng chỉ cảm thấy, cuối cùng cũng đến đây, vậy dường như những uất ức trong lòng trước đó đều biến mất rồi.

      Trong lúc hề hay biết, nàng lặng lẽ gieo hạt mầm mang tên là 'Tình' với nam nhân này rồi. Chỉ là cả ngày ở cùng nhau nên mới phát .

      Ngày Bùi phủ ấy, chỉ vì thấy Sầm Mặc mà bản thân liền cảm thấy vô cùng bất an, khiến nàng cảm thấy hoàn toàn giống bản thân nàng. Nhưng vào lúc đó cũng có thời gian sắp xếp cho tốt, chỉ có thể đè nén ở trong lòng, ngay sau đó liền phát hỏa với nàng, toàn bộ những điều đó đều tới quá đột ngột.

      Nàng tự cho là có thể bình tĩnh biểu dáng vẻ mà Sầm Mặc muốn ở trước mặt , giống như biểu hai năm ở Chung phủ. Đè nén bản tính của bản thân, chỉ cần vừa ý là được. Nhưng chỉ có nàng mới ràng nhất, biểu ngày thường khi tiếp xúc với Sầm Mặc có vài phần diễn trò, có vài phần nghiêm túc. Cho dù nàng muốn thừa nhận, nhưng phần tình cảm đó từng chút từng chút cắm rễ trong lòng nàng.

      "Sầm Mặc, xin lỗi..." Chung Linh nhắm mắt ôm chặt , thực xin lỗi, ta luôn thẳng thắn thành khẩn đối xử với chàng, xin lỗi, để chàng tìm ta trước. Mặc dù xin lỗi, nhưng cũng cám ơn chàng, cám ơn chàng tới tìm ta trước. Khóe miệng của nàng khẽ nâng lên.

      Lúc Sầm Mặc nghe thấy tên bản thân có chút hoảng hốt, nhưng bên môi nhanh chóng cong lên, ý cười trong đôi mắt.

      chỉ cẩm thấy, hình như trong lòng nàng chân hơn rất nhiều, mà hình như những điều làm trước đó cũng được đáp lại rồi.
      Last edited by a moderator: 13/11/15
      Chris, tart_trung, Phong nguyet6 others thích bài này.

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 27:

      Editor: Búnn.


      "Sao lại gầy như vậy?" Sầm Mặc có chút đau lòng vỗ gương mặt của nàng.

      "Mấy ngày nay nô tỳ luôn nghĩ tới ít chuyện, có chút ăn vào." Chung Linh cười cười.

      " nghĩ gì?"

      " ra nô tỳ vẫn cảm thấy uất ức." Nhìn Sầm Mặc, Chung Linh nghiêm túc : "Cho tới hôm nay, nô tỳ vẫn cảm thấy uất ức. Có lẽ Hoàng thượng cảm thấy nô tỳ ỷ sủng sinh kiêu, nhưng đây là suy nghĩ trong lòng nô tỳ."

      "Ngày ấy, ta nên nặng lời như vậy." Dường như Sầm Mặc có chút áy náy .

      "Hoàng thượng nên như vậy." Chung Linh vỗ vỗ bàn tay đặt gò má mình: "Lúc Hoàng thượng hỏi nô tỳ, tại sao lại khóc, nô tỳ thầm nghĩ, trước đó nô tỳ mình suy nghĩ miên man cái gì."

      "Bây giờ nghĩ miên man nữa sao?"

      "Sau này, nô tỳ suy nghĩ miên man nữa." Bỗng nhiên Chung Linh nhớ tới hình như kiếp trước có câu như thế này, trong khoảnh khắc người khác, chính thời khắc đó mình thua.

      vậy chắc hẳn bản thân nàng vào thời điểm mà nàng biết nào đó, thua toàn bộ, còn lại cũng chỉ còn mình Sầm Mặc.

      Sầm Mặc yên lặng ôm nàng, tâm trạng cũng là trăm chuyển nghìn chuyển.

      Lúc trước để ý nàng như vậy, là vì thỉnh thoảng nàng lộ ra những biểu hợp với độ tuổi của nàng. Mặc dù chỉ có vài lần như vậy, nhưng cảm nhận được.

      Đặt nàng bên cạnh mình, cho nàng muôn vàn sủng ái, vậy mà nàng đối với , lại giống như vẫn bị ngăn cách bởi cái gì đó.

      Hoặc là , từ đầu tới cuối, nàng với vẫn còn tâm phòng bị, chỉ là ngẫu nhiên nàng lộ ra chút tiếc nuối cùng thương tiếc với , khiến muốn buông tha, thậm chí còn muốn nhiều hơn.

      cứ như vậy đối tốt với nàng, dù nàng luôn dùng khuôn mặt tươi cười đón chào, nhưng suy cho cùng nụ cười đó lại xuất phát từ đáy lòng. Ngày thường nàng ỷ lại, thuận theo, hoặc hờn dỗi với bản thân, có lẽ chính nàng cũng biết, nhưng lại nhạy cảm phát được, nàng lấy lòng . Làm người luôn được người khác lấy lòng, làm sao có thể phát ra.

      Theo lý thuyết, sau khi biết, nên giận tím mặt rồi tống nàng vào lãnh cung, hợp tâm ý, tại sao phải giữ ở bên người. Nhưng cuối cùng lại như vậy.

      Mặc dù biểu của nàng khiến vừa lòng, nhưng việc nàng đối tốt với cũng là . Như vậy cũng phi tần trong cung có ai đối với tốt? có.

      Chỉ là tốt của Chung Linh giống, nàng nguyện ý vì đứa của mà nhường nhịn, dù cũng để ý đứa trẻ này. Nàng nguyện ý vì cần mà nhận người quen làm cữu cữu, dùng khuôn mặt tươi cười đón chào. Nàng nguyện ý vì giúp lung lạc Bùi Tướng quân mà gặp ông ấy. Quan trọng hơn là thái độ của nàng. Làm mọi việc mà cần suy xét, để nàng làm như vậy, nàng vẫn đồng ý, dù có điều chưa . Đó là việc mà nữ nhân trong hậu cung cách nào làm được. Cũng có ai có thể dùng thái độ như vậy để làm.

      còn nhớ ở bữa tiệc trung thu, ánh mắt nàng khi nhìn , tràn ngập kinh ngạc, ái mộ, hoàn toàn che giấu.

      cũng quên ngày ấy ở Chung phủ, biểu cảm vui sướng cùng thả lỏng khi nhìn thấy . Đó là nàng sợ hãi thấy nữa, hoặc cần nàng nữa.

      cảm giác này kinh khủng, chính là cảm giác là duy nhất trong mắt nàng.

      cố ý phóng túng nàng, nhưng lại ép buộc nàng, khiến nàng biết, chỉ có là duy nhất.

      Có lẽ dùng tâm kế quá mức, nhưng có làm sao, những điều nắm trong tay trong thời điểm tại, đều là do từng bước tính kế mà nhận được. quen rồi.

      Chỉ cần vào thời điểm cần, nàng vẫn an ủi như lúc trước nhất định bao giờ buông tay nàng.

      hành động của đều là ngụy trang? Là giả dối? hẳn! Người am hiểu như sớm trộn lẫn giả với nhau, ngay cả cũng biết trong hành động của mình, có vài phần lòng, lại có vài phần giả dối.

      Mà nàng. Sầm Mặc cúi đầu nhìn Chung Linh, chắc chắn là người trong lòng bàn tay của .

      Chung Linh biết người trước mặt nàng nghĩ gì trong lòng, nếu biết, chỉ là sợ bị kinh sợ đến được câu nào, nàng tự cho mình thông minh, nhưng lại chưa bao giờ suy nghĩ, tất cả những điều nàng làm bị người khác nhìn thấu, còn tương kế tựu kế.

      "Gần đây trẫm có nhấc phân vị của vài người." Sầm Mặc rủ lông mi, giống như có chút áy náy .

      " phải là Hoàng thượng sớm đề cập chuyện này với nô tỳ rồi sao? Nô tỳ cũng thèm để ý." Nàng thể thừa nhận, đối phương chỉ của mình nàng, nhưng càng về sau, nàng càng phải là người cuối cùng bên cạnh .

      "Trẫm cố ý quan tâm nàng, vì gần đây trẫm thanh lý người bên cạnh, lo lắng họ chó cùng rứt giậu làm nàng bị thương." Sầm Mặc tiếp tục giải thích, mặc dù tới nhìn nàng, nhưng lại lén lút phái người bảo vệ nơi này.

      Chung Linh ngờ mấy ngày nay Hoàng thượng còn làm chuyện này, gật gật đầu, có chút xấu hổ vì hành vi luôn vùi đầu oán giận Sầm Mặc của bản thân.

      "Hình như Linh Nhi có chút thay đổi?" Sầm Mặc nhàng vuốt sợi tóc rủ xuống nàng.

      Chung Linh mở to đôi mắt trong suốt, cứ như vậy nhìn , mỉm cười, giống như mới gặp. Nụ cươi này khiến trái tim hơi ngừng lại.

      "Trước kia nô tỳ có chút sợ Hoàng thượng, vì Hoàng thượng có thể tùy thời xử trí nô tỳ, nô tỳ sợ nếu nô tỳ biểu tốt, Hoàng thượng chán ghét mà vứt bỏ nô tỳ."

      "Sao lại như vậy?" Sầm Mặc kinh ngạc, dựa vào biểu mà thỉnh thoảng nàng lộ ra, cũng làm như vậy.

      "Bởi vì nô tỳ biết Hoàng thượng nghĩ gì, Hoàng thượng thích gì cũng biểu ràng, thậm chí khiến nô tỳ có cách nào đứng vững được, vì vậy nô tỳ rất lo lắng." Chung Linh cúi đầu chậm rãi : "Thậm chí nô tỳ tận mắt thấy Hoàng thượng đón tỷ tỷ vào cung, sủng hạnh, sau đó lại ghét tỷ ấy, đương nhiên nô tỳ cũng nghĩ, ngộ nhỡ nô tỳ có ngày như vậy..."

      "Hai người giống nhau." Sầm Mặc cau mày, vui cắt ngang.

      "Nô tỳ biết." Chung Linh mỉm cười nhìn : "Nếu sau này nô tỳ học Vân Quý phi lấy lòng Hoàng thượng Hoàng thượng ghét nô tỳ sao?"

      "Trẫm ." Sầm Mặc nhìn nàng sâu.

      "Có điều, nô tỳ có câu lòng, đến bây giờ vẫn thay đổi." Chung Linh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt . "Chung Linh vẫn là người của Hoàng thượng, bây giờ là vậy, sau này cũng vậy."

      Dù là nhận Vệ Khiêm, hay là lui tới với Bùi Chiêu, đều phải là điều nàng mong muốn, nàng vốn chỉ muốn dựa vào che chở của Sầm Mặc mà sống sót trong hậu cung này, nếu có được sủng ái tốt, ngay cả chiếm được nó nàng cũng vì bản thân mà chiếm lấy vị trí để nửa đời sau cần e ngại.

      Nhưng nàng thích , nhận định , cam tâm bên cạnh xuất bóng dáng khác. khi như vậy, nàng là người luôn ở bên cạnh là được rồi.

      Cuối cùng ngày, nàng cũng muốn thẳng thắn thành khẩn đối xử với bản thân, mà chỉ là biểu tượng sủng ái như bây giờ.

      Sầm Mặc dùng sức hôn lên môi Chung Linh, hơi thở của bắt đầu hỗn loạn, điều thực muốn, chính là câu kia, chỉ là của , ai cũng đoạt được, tình của nàng, đau thương của nàng, đều là của !

      Chìm đắm trong khoái lạc, trong đầu Sầm Mặc, chuyển về khoảng thời gian điên cuồng nhất.

      Rất nhanh trong hậu cung liền biết, Nhạc phi nương nương, lại phục sủng rồi. Dù các nàng có ca thán như thế nào, nguyền rủa như thế nào, cũng thể thay đổi thực trước mắt này được.

      "Chúc mừng tỷ tỷ." Uyển Dung Hoa cười .

      "Nghe hôm qua muội vì tỷ tỷ mà ít lời hay trước mặt Hoàng thượng?" Chung Linh cười.

      "Nô tỳ chỉ suy nghĩ trong lòng cho Hoàng thượng, để Hoàng thượng bớt vài suy nghĩ đúng mà thôi." Vương Uyển trả lời, nhưng cũng là ngầm thừa nhận.

      "Tỷ tỷ nhận phần tình cảm này của muội." Tự nhiên Chung Linh nàng ta gì.

      "Tỷ tỷ gì vậy, chuyện lần trước của muội muội, nếu phải tỷ tỷ, sợ là muội thể êm đẹp đứng ở chỗ này được rồi." Vương Uyển , giống như trong lòng nàng ta vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

      "Bản cung làm vậy là vì suy nghĩ cho Hoàng thượng, muội muội cần cảm tạ, chuyện lần này, bản cung là nhớ kỹ nhớ kỹ, muội biết vậy là được." Trong giọng điệu của Chung Linh mang theo vẻ chân thận đáng tin.

      Sắc mặt Vương Uyển có chút biến đổi, gật đầu đồng ý, chỉ cảm thấy liệu có phải Chung Linh ở trong cung nửa tháng nên bị hỏng rồi ? Dường như thái độ quá giống ngày thường. Loại biến hóa này là tốt hay xấu, nàng ta cũng thể .

      "Gần đây thân thể muội muội như thế nào, có gì thoải mái ?" Chung Linh chuyển đề tài lên bụng Vương Uyển.

      "Hoàng tử rất ngoan, làm khó muội muội." Vương Uyển nhìn bụng của bản thân, mang theo nụ cười chân .

      "Bản cung từng để cập của muội muội với Hoàng thượng, dù muội muội có cách nào trở thành chủ cung, nhưng Hoàng thượng cũng đồng ý với bản cung, sau khi muội muội sinh Hoàng tử, đến thiên điện ở Vân Tường cung, cùng ở với bản cung." Chung Linh thản nhiên câu nặng .

      Vương Uyển biến sắc, nàng ta biết khả năng mình thể nuôi đứa của mình là rất lớn, nhưng vẫn nhịn được thầm cầu mong. Hơn nữa dường như thái độ của Hoàng thượng đối với nàng ta cũng có chút hòa dịu, bởi vậy, nàng ta mới có thể có ý niệm tự mình nuôi đứa . Nhưng Chung Linh ra những lời này đồng nghĩa với việc nàng ta thể nuôi đứa nữa rồi.

      Mà bản thân ở Thiên điện của Vân Tường cung, cách khác, tương lai đứa này để dưới gối của Chung Linh. Dù nàng ta cũng đoán được khả năng này, nhưng lúc nó tới, lại khiến nàng ta trở tay kịp.

      Nàng ta còn cơ hội đoạt lại đứa của mình ? Hoặc là nàng ta có thể may mắn ở gần chăm sóc nó? Rốt cuộc nàng ta vẫn còn quá trẻ, trong giây lát tâm loạn như ma.
      Rời khỏi Ỷ Trúc hiên, Chung Linh quay đầu nhìn lại, đương nhiên nàng phát lo lắng của Uyển Dung Hoa, chỉ là chuyện này, Sầm Mặc sớm với nàng, có điều lúc đó nàng vẫn còn băn khoăn, thể qua cửa ải của bản thân.

      Nhưng với nàng mà vấn đề này còn là vấn đề, nàng chỉ cần lo lắng, làm sao để có thể đứng bên cạnh là được rồi.

      Sau khi chuyện này với Uyển Dung Hoa, Chung Linh cũng ít tới Ỷ Trúc hiên, nghĩ đến, Vương Uyển cũng cần thời gian để lo lắng chuyện tương lai, hy vọng nàng ta có thể đưa ra kết luận khiến nàng thất vọng, cũng khiến nàng cảm thấy những nỗ lực nàng bỏ ra trước đó là uổng phí.

      "Nương nương, Hoàng thượng truyền ngài tới Dưỡng tâm điện." Vân Nhi ở bên cạnh cung kính , Chung Linh phục sủng, chuyện này đối với người làm nha hoàn như nàng thể tốt hơn, hơn nữa nàng lại cảm thấy chủ tử phải là người đơn giản.

      Ở trong hậu cung, theo chủ tử đơn thuần cũng phải là chuyện gì tốt.

      "Hoàng thượng có thêm gì ?" Vừa để Tưởng Nhi trang điểm, vừa tiện hỏi.

      "Tiểu thái giám đến truyền chỉ , chỗ Hoàng thượng có khách quý." Bởi vì thân phận của Chung Linh, rất nhiều nô tài đều nguyện ý bán tin tốt. Loại chuyện này cũng phải là điều bí mật, cho Nhạc phi nương nương cũng bị trách tội.

      "Khách quý?" Trong lòng Chung Linh có tính toán, phải là Bùi Chiêu cũng là Vệ Khiêm, thời điểm Hoàng thượng triệu kiến triều thần đều để Chung Linh tránh , duy chỉ có ba người Bùi Chiêu, Vệ Khiêm, Trác Ngôn Nghi .

      Hôm trước Trác Ngôn Nghi bị Hoàng thượng phái điều tra chuyện thích khách, nên chỉ còn lại hai người.

      Đến lúc Chung Linh đến Dưỡng Tâm điện, lại thấy Bùi Chiêu hay là Vệ Khiêm, mà là người ngoài dự đoán nhất.

      "Tiểu nữ Bùi Loan bái kiến Nhạc phi nương nương."
      Chris, Phong nguyetHalong-ngoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :