1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sủng phi - Ái Hạ Lệ Tử

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 58
      Editor: Chickenliverpate


      Sau khi dùng xong ngọ thiện, nghĩ đến thời điểm này hẳn là Sầm Mặc nghỉ ngơi, Chung Linh liền mang theo hai người Vân Nhi và Tưởng Nhi cùng đến Dưỡng Tâm điện.

      "Lâm công công?" Bình thường Lâm đều ở bên trong điện hầu hạ Hoàng thượng, sao bây giờ lại đứng bên ngoài. Chung Linh cảm thấy hơi kỳ quái.

      "Nô tài tham kiến Nhạc Phu nhân." Lâm cung kính cúi người hành lễ.

      "Lâm công công cần đa lễ, Hoàng thượng nghỉ ngơi sao?" Nhìn cửa cung đóng chặt, ngoại trừ nghĩ Sầm Mực nghỉ ngơi, nàng cũng nghĩ ra điều gì khác.

      "Hồi Nhạc Phu nhân, gần đây Hoàng thượng có chút mệt mỏi, dùng xong ngọ thiện cũng nghỉ ngơi." Lâm vẫn cúi đầu , cảm thấy tình huống này quá gay go.

      "Đúng rồi, Bổn cung hỏi ngươi, gần đây có phải Hoàng thượng có gì đó bất thường phải ? Cư nhiên thường xuyên đến chỗ Huyên Tiểu Viện?"

      "Hồi nương nương, tâm tư của Hoàng thượng nô tài dám tìm hiểu, Hoàng thượng muốn đâu bọn nô tài liền theo đến đó." Lâm thể làm gì khác hơn là cười giả lả với nàng.

      "Cũng biết ngươi ." Chung Linh để ý mỉm cười. " vậy Bổn cung tự mình tìm hiểu."

      "Nương nương!" Lâm khó xử tiến lên bước. Nhạc Phu nhân mang thai, nếu nhìn thấy tình cảnh diễn ra bên trong, chỉ sợ có mười cái đầu cũng đủ chém.

      "Thế nào? Bổn cung thể vào sao?" Chung Linh cũng nhận ra có cái gì đó đúng, nên thu lại nụ cười mặt.

      Khóe mắt đảo qua, liền nhìn thấy cung nữ mang canh bổ đến.

      "Mang canh cho Hoàng thượng? Đúng lúc, Bổn cung cũng muốn vào." Chung Linh cười lạnh, gọi tiểu cung nữ qua.

      Tiểu cung nữ nơm nớp lo sợ đến trước mặt nàng, liên tục cúi đầu, hai tay run rẩy.

      Nhìn thấy tình huống như vậy, Chung Linh còn chưa hiểu bên trong xảy ra chuyện gì trực tiếp ra lệnh cho tiểu thái giám đẩy cửa, mang theo tiểu cung nữ vào.

      Lâm yên lặng nhíu mày, sau đó cũng theo vào bên trong. thể ngăn cản Nhạc Phu nhân, chỉ hy vọng tình huống bên trong quá tệ như những gì nghĩ.

      Trong Dưỡng Tâm điện, sau chiếc bàn đọc sách bình thường Sầm Mặc vẫn hay ngồi xử lý chính vụ, tại trống , cũng có người ở đây. Chung Linh điều chỉnh hô hấp của mình, sau đó từ từ tiến vào nội thất.

      Thế nhưng vừa bước qua khỏi cửa. Thân thể Chung Linh đột nhiên khựng lại, bước chân cũng dừng hẳn. Lâm lặng lẽ đưa mắt nhìn, thầm kêu tốt.

      Sau bức mành màu vàng sáng chói kia, ngay lúc này thân thể của Sầm Mặc phủ lên người khác, đầu đặt ở hõm vai của nàng ta, nhúc nhích.

      Chung Linh cố gắng kềm chế cảm xúc, nhìn về phía cung nữ đứng sau lưng.

      Cung nữ tiếp nhận ánh mắt của nàng, nuốt nước miếng cái, nhọc nhằn mở miệng: "Hoàng thượng, canh được mang tới. . . . . ."

      Hoàng thượng thuận tay tóm lấy vật rồi ném tới, trực tiếp rơi xuống chân Chung Linh, khiến nàng giật mình lui về sau bước. Vân Nhi liếc mắt nhìn, rồi bước tới nhặt món đồ lên.

      "Linh Nhi?!" Sau khi ném đồ xong Sầm Mặc nâng người lên, lúc này mới nhìn thấy gương mặt nằm ngoài dự đoán, khỏi trực tiếp vọt tới trước mặt nàng.

      "Linh Nhi, ta. . . ." Sầm Mặc định giải thích.

      "Hoàng thượng?" Chung Linh kinh ngạc nhìn nam nhân đứng trước mặt, hai mắt thâm quầng, đầy tia máu, nhìn vô cùng tiều tụy. Nếu bộ dáng này của có hứng thú với nữ nhân, đánh chết nàng cũng tin, trong chớp mắt những hoài nghi lúc trước đều hóa thành đau lòng, lo lắng.

      "Hoàng thượng, người làm sao vậy?" Cũng chỉ có hai ngày nàng gặp thôi, sao lại biến thành bộ dáng này. "Lâm , ngươi chăm sóc Hoàng thượng như thế nào vậy hả?"

      Cho dù Hoàng thượng cố ý tránh gặp nàng, nhưng Lâm luôn ở bên cạnh hầu hạ, cũng mực gì, để cho Hoàng thượng trở nên như thế này đây.

      "Nô tài đáng chết." Lâm cũng giải thích, chỉ cúi đầu nhận sai.

      Lúc này Sầm Mặc mới nhớ đến bộ dạng của mình, nhưng nhìn lo lắng lên trong mắt Chung Linh, cảm thấy vô cùng an ủi.

      "Trẫm sao, Linh Nhi đừng lo lắng, mấy ngày nữa Trẫm đến gặp Linh Nhi, nàng về trước ." Mặc dù Sầm Mặc dùng lời lẽ dịu dàng để an ủi nàng, nhưng hơi thở nóng nảy xung quanh vẫn hề thuyên giảm.

      Nhớ tới dáng dấp lúc mới vào cửa nàng nhìn thấy, Chung Linh nhịn được nhìn về phía giường. người vốn nằm ở mép giường tại ngồi liệt mặt đất, hai mắt đăm đăm, chính là Huyên Tiểu Viện trong dự đoán.

      Chung Linh nhạy bén phát trạng thái của nàng ta được tốt, liền về phía nàng ta.

      "Linh Nhi. . . . . ." Sầm Mặc muốn ngăn cản nàng.

      Huyên Tiểu Viện hoàn toàn phát có người đứng trước mặt, hề nhúc nhích, vẫn như cũ ngồi mặt đất. Chỉ là khi đến gần nàng mới phát nàng ta run rẩy ôm cánh tay của mình.

      "Đỡ Huyên Tiểu Viện đứng lên." Chung Linh vì đứa bé trong bụng nên thể ngồi xuống tra xét, chỉ có thể cho người nâng nàng ta dậy.

      Khi Vân Nhi và Tưởng Nhi nâng nàng dậy, Chung Linh thể nhịn được lui về sau bước.

      Y phục Huyên Tiểu Viện xốc xếch, những chỗ lộ ra bên ngoài đều xuất nhiều vết tím bầm, thậm chí cổ còn có vết đỏ rệt, những dấu vết này dường như vừa mới được tạo ra.

      Liên tưởng tới bộ dáng vừa rồi của Sầm Mặc, nhìn như thế nào cũng giống vừa trải qua quan hệ kịch liệt, ngược lại giống như Sầm Mặc định giết đối phương .

      Nàng nhìn Sầm Mặc với ánh mắt ngạc nhiên, nếu thích Huyên Tiểu Viện, muốn diệt trừ nàng, cần gì phải chính tay động thủ. Sầm Mặc cũng là nghiêm mặt lời.

      "Nương nương, đây là vật vừa rồi bị Hoàng thượng ném qua." Vân Nhi cầm vật đó đưa tới trước mặt Chung Linh.

      Chung Linh muốn mở hộp ra xem bên trong là cái gì, bị Sầm Mặc cầm , sau đó vứt sang bên.

      Vẫn duy trì tình trạng hai tay trống , Chung Linh hoàn toàn có cách nào hiểu được hết thảy những gì nàng nhìn thấy hôm nay.

      "Hoàng thượng, cho nương nương biết ." Lâm bước đến nhặt cái hộp lên, cầm trong tay. "Nếu nương nương cũng thể an tâm trở về."

      "Đó là Ngọc Hương cao." Sầm Mặc còn chưa mở miệng, thanh yếu đuối vang lên bên tai nàng.

      "Ngọc Hương cao?" Chung Linh cau mày, đó là cái gì?

      Vân Nhi nghe được cũng biến sắc, nhưng lại nhịn xuống.

      "." Biến hóa của nàng sao có thể qua mắt được Chung Linh.

      "Hồi nương nương, Ngọc Hương cao là đồ vật bị triều đình hạ lệnh cấm sử dụng, nó có thể gây nghiện, sau đó từng bước làm thân thể người ta suy kiệt, dẫn đến, dẫn đến. . . . ." Vân nhi cúi đầu ra những gì mình biết được.

      Cả người Chung Linh lạnh lẽo, thuốc phiện? Nàng nghĩ đến ở niên đại này lại có thể xuất loại ma túy như vậy, hơn nữa lại bị nữ nhân đáng chết này dùng ở người Sầm Mặc.

      Cơ hồ lập tức nóng giận, đúng lúc khóe mắt Chung Linh nhìn thấy thanh bảo kiếm giắt giường, liền rút ra, gác lên cổ của Huyên Tiểu Viện.

      "Tiện nhân!" Chung Linh nghiến răng nghiến lợi. "Ngươi có biết ngươi làm cái gì hay ? Ngươi dám mưu hại Hoàng thượng!"

      Hại Hoàng thượng rốt cuộc có lợi gì cho nàng ta?

      Dường như hành động muốn giết nàng ta vừa rồi của Sầm Mặc làm cho tinh thần của nàng ta kiệt quệ, lúc này mới bình tĩnh trở lại: "Tần thiếp biết, tần thiếp chỉ biết vật này có thể làm cho người ta nghiện, làm cho người ta thể từ bỏ nó. Tần thiếp chỉ muốn Hoàng thượng nhìn tần thiếp nhiều hơn . . . ."

      Thay vì nàng ta trả lời Chung Linh, chi bằng nàng ta lẩm bẩm đúng hơn.

      Nàng ta vừa dứt lời, sắc mặt Sầm Mặc càng thêm khó coi, hiển nhiên đối với loại hành động này tức giận đến cực điểm.

      Dùng đến thủ đoạn này chỉ để Hoàng thượng lưu lại? Ngươi nghĩ có người nào phát ? Chung Linh tức giận đến ra lời, dứt khoát giơ kiếm đâm về phía đối phương. Dù sao nàng cũng giết người, giết thêm người nữa cũng chẳng sao.

      Chung Linh lửa giận ngập trời chỉ muốn tìm nơi phát tát.

      "Nương nương, được!" Vân Nhi và Tưởng Nhi liều chết giữ nàng lại, thân là Phu Nhân phân vị tôn quý hậu cung, xử trí Tiểu Viện là chuyện tương đối dễ dàng, nhưng thể do nàng tự ra tay, bằng lời đồn trong hậu cung chỉ sợ cũng như dao nhọn đâm tới.

      "Linh Nhi, được." Sầm Mặc cũng bước tới, sắc mặt tái nhợt "Giữ lại nàng, Trẫm còn có chỗ sử dụng."

      Nhìn thấy gương mặt của , Chung Linh khẽ buông tay, kiếm liền rơi xuống đất.

      "Hoàng thượng, có phải người nghiện cái đó rồi phải ?" Đối với thuốc phiện Chung Linh biết nhiều lắm, nhưng lại biết muốn từ bỏ cái này, là muôn vàn khó khăn.

      " có chuyện gì." Sầm Mặc an ủi nàng, "Trẫm dùng nhiều lắm, bắt đầu cai rồi."

      Nghe như vậy, Chung Linh thở phào nhõm, xem ra Sầm Mặc phát , cũng khó trách muốn giết chết Huyên Tiểu Viện. Nghĩ tới đây, nàng nhịn được hung hăng nhìn đối phương cái.

      "Linh Nhi, nàng mau trở về , hửm?" Thoạt nhìn vẻ mặt Sầm Mặc dường như có chút gấp gấp.

      Nhìn đôi tay run run, trán bắt đầu toát mồ hôi hột, Chung Linh tựa hồ phát ra chuyện gì. Khẽ mỉm cười, Chung Linh cầm tay để vùng bụng khẽ nhô lên của nàng.

      "Hoàng thượng phải nhanh lên chút, thần thiếp và hài tử đều chờ người." Nếu như nàng đoán sai, tại Hoàng thượng hẳn là lên cơn nghiện.

      Những lời này khiến cho đôi mắt Sầm Mặc trở nên ấm áp, nhưng chưa kịp đợi Chung Linh ra khỏi phòng, Sầm Mặc phát tác. Hiển nhiên nhẫn nại lâu như vậy, cuối cùng cũng thể chịu đựng thêm được nữa.

      Bụm chặt miệng lui về phía sau mấy bước, nàng đau đớn nhìn Sầm Mặc ôm đầu cuộn mình mặt đất phát ra những tiếng gầm cố nén, nước mắt cứ như vậy rơi đầy mặt, ngừng tuôn chảy.

      "Nương nương, được. tại ý thức của Hoàng thượng ràng, chỉ sợ làm tổn thương nương nương!" Lâm nhìn Chung Linh nhịn được muốn đến gần Sầm Mặc, liền ra hiệu bảo Vân Nhi Tưởng Nhi kéo Chung Linh lại.

      "Hoàng thượng!" Chung Linh muốn thoát khỏi hai người, lại cố kỵ đến thai nhi trong bụng, dám dùng quá sức, chỉ đau lòng đứng đó khóc chịu rời .

      Bây giờ Sầm Mặc còn nghe thấy gì nữa, trong lòng chỉ có cổ suy nghĩ muốn đập phá. Đúng lúc này, đột nhiên xuất mấy thị vệ thuần thục dùng chăn bao lấy Hoàng thượng, sau đó cố định ở giường. Sau khi hành lễ liền nhanh chóng rời .

      Nhìn loạt những hành động đó, Chung Linh ngẩn người tại chỗ, gần như muốn quỵ xuống đất. Hoàn hảo Vân Nhi và Tưởng Nhi bên cạnh đỡ được nàng, đưa ra ngoài nội thất.

      "Mang con tiện nhân kia tới đây." Nước mắt Chung Linh giờ phút này ngừng lại.

      Nhìn Huyên Tiểu Viện thất hồn lạc phách ngồi dưới đất, lửa giận của Chung Linh làm thế nào cũng nâng lên nổi, nhìn nàng ta tựa như người chết.

      Sầm Mặc trong mắt nàng cho đến bây giờ, là người kiêu ngạo, tự tin, có đôi chút yếu đuối, mẫn cảm, nhưng rất kiên cường. giống như ngày hôm nay, bị trói ở giường mất tự tôn, thống khổ, giãy giụa. Mà nàng lại có cách nào giúp đỡ.

      Bởi vì mới vừa vùng vẫy và khóc lóc nên thanh Chung Linh có phần hữu khí vô lực.

      "Hoàng thượng Bổn cung thể giết ngươi." Chung Linh nghiêng đầu nhìn Huyên Tiểu Viện sững sờ ngồi mặt đất. "Bổn cung cũng giết ngươi, thậm chí còn đối xử với ngươi tốt hơn, mỗi ngày tạo điều kiện cho người ăn uống thoải mái."

      "Vân nhi, phân phó với Ngự Thiện Phòng, thức ăn mỗi ngày đưa đến Kim Hi các phải hoàn hảo." Chung Linh lộ ra nụ cười nguy hiểm, nhìn về vật tay Lâm . "Chỉ là hết thảy những món ăn đó, đều phải bỏ thêm.....nó."

      Lúc này Huyên Tiểu Viện mới sợ hãi ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy van xin.

      Nàng ta tận mắt nhìn thấy bộ dáng Sầm Mặc lúc cơn nghiện phát tác, chết , nhưng nếu dính vào cơn nghiện, sống bằng chết.

      "Sợ?" Chung Linh lộ ra ý cười tàn nhẫn, nhìn nàng ta. "Ngươi sợ cần phải ăn. Nhưng nếu ngươi ăn, tuyệt thực mà chết, cũng đừng trách Bổn cung."

      Dứt lời, Chung Linh cũng thêm gì nữa, chỉ là sắc mặt lo lắng nhìn về phía nội thất, bên trong mơ hồ truyền đến tiếng gầm gừ khổ sở của Sầm Mặc. Vì đề phòng cắn trúng lưỡi bị thương, nên để ngậm miếng vải, vì vậy những thanh thống khổ của đều phát ra được.

      Mặc kệ Huyên Tiểu Viện phản ứng như thế nào, Chung Linh cho người trực tiếp kéo nàng ta ra ngoài.

      "Nương nương?" Tưởng Nhi cẩn thận phát sắc mặt của Chung Linh tái nhợt khác thường, tay trái vô thức ôm kín bụng.

      "Gọi Triệu Đĩnh tới ngay." Chung Linh chịu đựng đau đớn . Bụng của nàng ban đầu chỉ có cảm giác đau, nguyên bản chính là đau đớn thôi, nhưng bây giờ so với khi nãy lợi hại hơn nhiều rồi.
      Christart_trung thích bài này.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 59

      Rất nhanh Triệu thái y tới Dưỡng Tâm Điện, vội vàng vào trong điện, sau khi vội vàng thỉnh an, liền lấy tay nhấc cổ tay Chung Linh lên.

      "Nương nương bị như thế này bao lâu rồi?" Sắc mặt Triệu Đĩnh rất là nặng nề.

      "Mới có lúc thôi." Chung Linh tái mặt trả lời, "Bổn cung. . . . . ."

      "Nương nương bị động thai nên cần phải tĩnh dưỡng." Triệu Đĩnh nhanh chóng đưa ra kết luận, "Nương nương thích hợp cho việc lại nhiều nên các ngươi mau tìm chiếc xe kéo tới đây."

      Đợi xe kéo dừng trước ở cửa điện, Chung Linh từ ghế đứng lên, Vân nhi Tưởng Nhi vội vàng đứng ở sau lưng đỡ nàng. Đuôi mắt Tưởng Nhi nhìn thấy váy Chung Linh có dấu vết màu đỏ, khỏi hít vào ngụm khí lạnh.

      Phát Tưởng Nhi có điều đúng, Chung Linh nhéo cái tay nàng đỡ của mình, mặt đổi sắc thẳng về phía trước.

      Tinh thần Tưởng Nhi lập tức trở về, vội vàng dùng thân thể của mình để che cái dấu vết kia, sắc mặt nghiêm túc theo phía sau.

      Cho đến khi trở lại cung Vân Tường, Chung Linh mới thở phào nhõm, thân thể vốn được giữ vững cũng theo đó mà mềm nhũn xuống.

      "Chuyện này, khônh được truyền ra ngoài." Nằm ở giường, Chung Linh quên dặn dò.

      "Nương nương, hôm nay cảm xúc của người quá lớn nên động đến thai khí.” Triệu Đĩnh đứng ở bên, "Cũng may là có tạo ra tình thể cứu vãn, thần kê cho nương nương đơn thuốc. Chỉ là, nương nương cần phải chú ý, cẩn thận điều dưỡng, nên có cảm xúc kịch liệt như vậy nữa."

      cần suy nghĩ, Triệu Đĩnh cũng biết chuyện này có liên quan đến Hoàng thượng, dù sao Nhạc phu nhân cũng ở Dưỡng Tâm Điện mới xảy ra chuyện. Chỉ là chẳng biết tại sao, từ đầu tới cuối Hoàng thượng cũng có xuất , nhưng biết, mình biết càng ít càng tốt.

      "Bổn cung biết." Chung Linh gật đầu đồng ý.

      Nhìn Triệu Đĩnh sau khi rời , Lâm Di mới tới đây, bên là vì cái váy nhuộm máu huyết của Chung Linh, vừa : "Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, phải phu nhân đến chỗ Hoàng thượng sao? Làm sao lại xảy ra chuyện như vậy?"

      Vân nhi Tưởng Nhi cũng chỉ cúi đầu làm việc, im re.

      "Lâm Di, cần lo lắng." Chung Linh có chút yếu đuối an ủi, "Chuyện này, tuyệt đối được truyền ra ngoài, chỗ Hoàng thượng, cũng thể ."

      Ngay cả Hoàng thượng cũng muốn gạt? Lâm Di hoàn toàn hiểu, chỉ là ra ngoài chuyến, rốt cuộc ở trong xảy ra chuyện gì.

      Bùi Loan đứng ở trong góc phòng, nhưng có chút tin nhìn cái váy bị nhuộm máu có chút thay đổi, cho dù có mười phần nàng , nhưng cũng biết, chuyện này cùng với đứa trong bụng của Nhạc phu nhân có liên quan.

      Hoàng thượng sủng ái Nhạc phu nhân như vậy, nhưng tại sao lại xảy ra chuyện như vậy, chính Hoàng thượng cũng biết?

      Triệu Đĩnh kê đơn thuốc dưỡng thai ở trong còn chút bỏ chút thuốc an thần, vì vậy Chung Linh mới uống thuốc bao lâu, liền nặng nề ngủ thiếp. Nếu , chỉ sợ nàng có làm như thế nào cũng ngủ được, nếu như vậy, đối với việc nghỉ ngơi cũng cực kỳ bất lợi.

      Ngày thứ hai, Hoàng thượng viện cớ bệnh nên có lâm triều, đưa tới những nghị luận ầm ĩ của triều thần. Sầm Mặc cũng chưa từng có bất kì nguyên nhân gì mà vắng triều.

      Nhưng bọn họ cũng có nghĩ quá nhiều, có lẽ Hoàng thượng bị bệnh , thân thể thoải mái.

      Nhưng liên tiếp ba ngày, hoàng thượng cũng có vào triều, điều này làm cho số người nhạy cảm đánh hơi được mưu trong đó.

      "Hôm nay Hoàng thượng còn chưa vào triều?" Chung Linh hỏi, mặc dù mấy ngày nay nàng muốn tận lực cho mình suy nghĩ gì cả, nhưng chuyện xảy ra ngày đó lại như cũ ngừng lên ở trong đầu nàng, lúc ấy thanh thống khổ của Sầm Mặc, chỉ cần nàng nhắm mắt lại, vang lên ở bên tai.

      "Hoàng thượng vẫn còn cáo ốm nên vào triều." Vân nhi cúi đầu trả lời.

      Mặc dù , biết Hoàng thượng muốn phòng bị bao lâu, nhưng mà cũng phải trong vòng mấy ngày liền có thể giải quyết, nàng có thể làm, cũng chỉ có thể chăm sóc tốt hài nhi trong bụng.

      Mặc dù có mấy phần tâm tư, nàng lại khó có thể ngủ, lại lo lắng đối với con tốt, dám thường xuyên sử dụng thuốc an thần. Chỉ có đến thời điểm mệt mỏi, mới có thể ngủ lấy lát.

      ". . . . . ." Vân nhi mới ra ngoài, liền phát Hoàng thượng, biết từ lúc nào người tới đây, muốn hành lễ, lại bị ngăn lại.

      " ngủ?" Sầm Mặc giọng hỏi, mặc dù có chút gầy gò, nhưng tinh thần tốt rất nhiều.

      "Cả đêm nương nương chưa ngủ, tại mới vừa ngủ." Vân nhi cũng giọng trả lời.

      Sầm Mặc gật đầu, liền thận trọng đến gần bên trong, lo sợ đánh thức Chung Linh.

      Từ từ tới trước giường, tướng ngủ Chung Linh cũng an ổn, ngay cả chân mày cũng nhàn nhạt nhíu, hình như vẫn có cái gì quấy nhiễu nàng.

      Sầm Mặc ngồi ở bên giường lo lắng, liền đưa tay muốn vuốt lên giữa lông mày nàng, nhưng vẫn lo lắng đánh thức nàng. Chất độc của hơi có chút biến chuyển, liền vội vàng chạy tới.

      Mặc dù Chung Linh cho phép cho biết chuyện tình động thai khí, nhưng những thứ này làm sao có thể lừa gạt được , thậm chí ngay cả Bùi Loan cũng nhịn được mà chạy hỏi cha của mình, ngày đó xảy ra chuyện gì.

      Khi đó, nàng tức giận là phải thôi. Sầm Mặc khẽ mỉm cười, chợt cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, mấy ngày nay, cũng ngày nào gọi là ngủ ngon.

      Nằm ở bên người Chung Linh, cũng nhắm hai mắt lại, từ từ ngủ.

      Ngủ giác liền tỉnh, tinh thần Chung Linh khá nhiều, chỉ là sau khi mở mắt ra, lại cảm thấy hình như có chỗ nào đúng lắm, nhưng nhìn nhìn bốn phía, lại có cái gì bất đồng.

      "Nương nương nhìn cái gì?" Vân nhi nhìn bộ dáng nhìn quanh của Chung Linh có chút kỳ quái.

      "Có phải. . . . . . Là có ai tới hay ?" Chung Linh chợt câu thế này.

      "Nương nương, cũng có người nào tới." Trong lòng Vân nhi giật mình, nhưng vẫn tiếp tục cười . Đùa gì thế, nhưng Hoàng thượng rồi, ở bên trong vẫn còn "bệnh", chuyện lần này nhất định phải giữ bí mật.

      Cũng đúng, làm sao có thể có người kinh động, trừ khi Vân nhi các nàng xuống tới phòng ngủ của mình. Đổ tất cả lỗi lên chính mình vì mấy ngày gần đây mình nghỉ ngơi được tốt mà tạo thành ảo giác, Chung Linh cũng có tiếp tục để ở trong lòng.

      Ở chỗ này Chung Linh an tâm dưỡng thai, nhưng Ngũ gia bên đó cũng tương đối bị đả kích lớn.

      Hoàng thượng đơn độc triệu kiến ngũ tướng, lấy ra cái hộp đựng cao Ngọc Hương ngày đó, mặt cái hộp còn có ấn ký của Ngũ gia. Mà Huyên Tiểu Viện dùng cái này đối với Hoàng thượng, cũng khiến cho cả Ngũ gia cả kinh ra lời.

      "Nàng ta những hạ độc với Trẫm, mà cón hãm hại Nhạc phu nhân kinh động đến thai khí, tại chỉ có thể ở trong cung Vân Tường dưỡng thai, nếu phải thái y tới kịp thời, chỉ sợ tội danh của nàng, cũng ngừng như thế." Sầm Mặc lạnh nhạt cười tiếng.

      "Thần, quả đối với mấy cái này hoàn toàn biết, nhất định là Huyên Tiểu Viện giở trò, xin Hoàng thượng minh xét!" Cùng lúc này Ngũ cũng dám cậy già lên mặt, trực tiếp quỳ mặt đất. Nhưng trong lòng cũng biết, lần này mình muốn thoát thân cũng dễ dàng như vậy rồi.

      Hoàng thượng muốn đối phó với Ngũ gia cũng phải là chuyện ngày ngày hai rồi, lần này Huyên Tiểu Viện làm chuyện chẳng những có chứng cớ xác thực, hơn nữa xác thực nàng cũng là người Ngũ gia, nếu mình nàng làm, chỉ sợ người tin tưởng.

      tại, Ngũ tướng muốn tự mình giết chết nữ nhân kia, vốn tưởng rằng bản thân nàng cùng với nữ nhi của mình có dáng dấp giống nhau đến mấy phần, có thể khiến cho Hoàng thượng hoan tâm, ai biết lại làm được coi như xong, lại nghĩ ra cái trò ngu xuẩn này, riêng gì chính nàng, ngay cả Ngũ gia, lần này cũng là bị nàng dụ dỗ nữa!

      "Việc làm của Huyên Tiểu Viện, Ngũ tướng có biết hay , chuyện này trong tay ngươi chỉ có thể ngươi hiểu ." Sầm Mặc ưởn thẳng lưng lên, tại thời điểm mấu chốt như vậy cư nhiên cái nữ nhân đó lại ngu xuẩn ra tay. Chỉ là cũng đều nhờ nàng, mình mới có thể danh chánh ngôn thuận khiến Ngũ tướng xuống đài, cũng uổng chính đặt mình vào nguy hiểm.

      Chỉ là, bỗng nhiên lại đến với Chung Linh, còn động thai khí thiếu chút nữa sinh non, tâm tình Sầm Mặc ít cũng tốt liềnđứng lên.

      Ngũ tướng cũng là người thông minh, lời Sầm Mặc đến mọi việc đều quyết, còn có chỗn nào hiểu đạo lý.

      "Thần biết, ngày mai thần từ quan, đưa tới bản án Hoàng thượng." Cuối cùng, Ngũ tướng cũng chịu thua, nếu vẫn còn muốn kiên trì, đến lúc đó nhất định Sầm Mặc có chút khách khí nào mà truyền tin tức , đến lúc đó, bởi vì kẻ khả nghi mưu sát Hoàng thượng cùng với đắc tội hoàng tự, đối mặt với Ngũ gia chỉ có con đường thu tịch cả nhà tài sản giết kẻ phạm tội này.

      Nghe được lời của Ngũ tướng, Sầm Mặc chỉ cảm thấy cái gai người ít nhõm. Ngũ tướng nhất rơi đài, loại bỏ dựa những quan viên vào kia, nên tình cũng mắc công như vậy.

      Chỉ là sau khi , Sầm Mặc cũng ở bên trong phòng chuyển ra vòng luẩn quẩn đến đây. tại, rất muốn thấy Chung Linh, rất muốn để cho nàng biết được tin tức. Thế nhưng lại sợ khi vừa thấy nàng, thậm chí dám thấy nàng.

      Dù sao bởi vì chuyện này, thậm chí đứa bé của bọn họ cũng lần lọt vào hoàn cảnh nguy hiểm, điều này làm cho trong lòng hết sức đau lòng.

      "Hoàng thượng, nô tài cho người với người của cung Vân Tường, là Hoàng thượng lập tức đến." Lúc này Lâm lên, cúi đầu cung kính .

      "Cái người nô tài này, lại dám quyết định hành trình của Trẫm!" Sầm Mặc lớn tiếng trách mắng, chỉ là bước chân ra Dưỡng Tâm điện chậm.

      Lâm bước đuổi theo, trong lòng yên lặng lắc đầu, hoàn hảo theo bên cạnh Hoàng thượng nhiều năm như vậy, đối với tính tình có biết, lúc này mới trước an bài. Xem chút, ràng mới vừa rồi là Hoàng thượng khiển trách , nhưng mặt vẻ mừng rỡ cùng với nhõm che giấu được.

      Khi Chung Linh nhận được tin tức Hoàng thượng tới cũng ngẩn ra, hiển nhiên hiểu làm sao Hoàng thượng lại đột nhiên đến như vậy, bình thường muốn tới, cũng có cố ý thông báo.

      Chỉ là nàng cũng muốn gặp Hoàng thượng lâu rồi, biết cơn ghiền của hoàn toàn từ bỏ hay chưa, phải vì vậy mà người gầy rất nhiều. tại, cũng biết chuyện tình mình thiếu chút nữa đẻ non, mình cũng muốn tự cho biết, cần lo lắng nữa.

      Chỉ là đợi đến khi Sầm Mặc xuất tại trước mặt nàng, Chung Linh có chút ra lời.

      Sầm Mặc phải như thế, chỉ là mấy ngày thấy, cảm thấy giống như trải qua mấy năm. nhanh lên, cẩn thận cái bụng của nàng, ôm lấy nàng chặt vào trong ngực.

      "Hoàng thượng gầy rất nhiều." Chung Linh nhịn được , trong mắt cũng tự chủ ngấn nước, "Chỉ là tinh thần tốt hơn nhiều."

      “Lần đó,….Trẫm hù dọa nàng rồi phải ?" biết thời điểm mình phát bệnh ra cái dạng gì, chắc là rất đáng sợ, nhớ tới lần đó sau khi Kim Hi Các nhìn thấy bộ mặt độc ác của Huyên Tiểu Viện kia, có lẽ mình cũng khá hơn so với đối phương bao nhiêu.

      Mặc dù lần đó cố gắng đè nén mình, nhưng vẫn thể nào nhịn đến khi Chung Linh ra khỏi Dưỡng Tâm điện. Nếu nhìn thấy cái dáng vẻ kia của mình, nàng cũng thiếu chút nữa sinh non rồi. Trong lòng Sầm Mặc luôn tự trách mình.

      "Chàng dọa đến thiếp rồi." Chung Linh có chút oán trách mở miệng, trước kia nàng cũng nghe được chút tin tức, Ngũ tướng ngã đài rồi. Lại liên tưởng đến những việc làm của Huyên Tiểu Viện, nàng cũng là có thể đoán được hai, "Hoàng thượng cố ý dùng cao Ngọc Hương sao?"

      "Ngược lại cũng phải cố ý dùng." Sầm Mặc giải thích, "Trẫm vừa bắt đầu nhưng cũng nàng ta dùng vật kia, chỉ là sau khi phát mình luôn phiền não lo lắng, chỉ có ở nơi của Huyên Tiểu Viện mới hóa giải được, Trẫm liền phát có chỗ đúng."

      "Vốn là Trẫm nghĩ bởi vì chuyện tình Ngũ gia nên mới đau đầu, cư nhiên vào lúc này nàng ta lại đánh tới, cho nên Trẫm liền quyết định tương kế tựu kế."

      "Nhưng,… Tại sao Hoàng thượng lại có thể tự mình mạo hiểm?" Chung Linh vẫn là hết sức bất mãn, "Hơn nữa trước đó cũng chịu cho thần thiếp tiếng?"

      " ra cái ngày nàng , nàng bị người ta dở trò rồi." Sầm Mặc nhớ tới ngày đó cũng có chút hối hận, "Trẫm cũng ngờ nàng lại tới."

      "Mấy ngày kia, Hoàng thượng khác thường như vậy, đương nhiên thần thiếp lo lắng rồi." Chung Linh biết đối phương muốn giấu giếm mình nên mới để mình lo lắng cho , ai ngờ đây là bước ngoặt cuối cùng bị chính mình phát ra rồi.

      "Là Trẫm sai rồi." Sầm Mặc dịu dàng , "Bất quá Trẫm giả dạng, về sau, con của chúng ta mới có thể ra đời ở trong hoàn cảnh an ổn."

      Ngũ tướng bị đảo ngược, còn dư lại những thế lực kia, ở trong mắt của đáng giá nhắc tới.

      Chung Linh gật đầu cái, quá khứ qua cho nó qua, nàng chỉ muốn tốt, đủ hài lòng. Nàng chưa từng có phát , nguyện vọng của nàng lại bé như vậy.

      Cũng may, còn rất tốt.

      "Trẫm nghĩ xong tên cho đứa bé của chúng ta rồi." Sầm Mặc khẽ mỉm cười, "Gọi là Sầm An. An Bang Định Quốc, quốc thái dân an, còn nữa, cả đời bình an."
      Christart_trung thích bài này.

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 60

      Nghe được lời của Sầm Mặc, Chung Linh mỉm cười, nàng nghe ra được trong lời của Sầm Mặc đối với hài nhi trong bụng của nàng rất là kỳ vọng và mến.

      Ngũ tướng rơi đài, danh tiếng bên trong hậu cung cũng đủ thỏa đáng, bối cảnh lại rất tốt, cũng chỉ có Chung Linh. có Vệ Khiêm và Bùi Chiêu vẫn được Hoàng thượng trọng dụng và bồi dưỡng, đối với bản thân Nhạc phu nhân cũng được Hoàng thượng xem trọng và vượt xa với những Phi tần khác.

      Mà Bùi Loan là hòn ngọc quý duy nhất tay Bùi Chiêu sớm được Hoàng thượng gả cho Vệ Khiêm, nhà hai người vẫn giam giữ con ở người. Trước văn có Vệ Khiêm, quân có Bùi Chiêu, trong hậu cung lại có Nhạc phu nhân. Tất cả mọi người đều muốn leo lên này nhánh thế lực, lấy cái mưu kế tốt cho tương lai.

      Mà bản nhân Chung Linh hồn nhiên để mấy lời đồn đại nhảm nhí này ở trong lòng, chỉ quan tam chăm sóc thân thể của mình, mà mà chuẩn bị sinh hài nhi.

      "Đưa Bùi loan , có phải nàng cảm thấy có chút tẻ nhạt hay ?" Sầm Mặc ngồi ở bên trong nhà trò chuyện cùng với Chung Linh.

      "Làm sao , thần thiếp cũng thể giữ Loan nhi cả đời được." Ở đầu năm, thời điểm Bùi loan trở về Bùi phủ, chuẩn bị thành hôn cùng Vệ Khiêm, "Nếu giữ cả đời, chỉ sợ nàng cũng nghe theo. Trở lại, Thận nhi cũng hai tuổi rồi, nhìn thần thiếp cũng cảm thấy nhàm chán."

      "Rốt cuộc còn , hiểu chuyện, cũng sợ đụng phải ngươi." Sầm Mặc vẫn bày tỏ biểu đồng ý của mình, mỗi lần vào lúc tới, Sầm Thận liền trốn xa xa.

      "Thận nhi đối với người em trai này rất mong đợi vô cùng." Chung Linh khóe miệng cong lên, " vẫn luôn cho là nhất, cũng muốn cá so với đệ đệ còn hơn sớm ngày chăm sóc ."

      "Linh nhi, ngươi lời trong lòng với Trẫm." Giờ phút này cung nữ cũng ra ngoài hết, bên trong nhà chỉ có hai người bọn họ, "Đối với Thận nhi, nàng nghĩ như thế nào."

      Nụ cười khẽ thu lại, vẻ mặt Chung Linh cũng nghiêm túc lại: "Nếu muốn thần thiếp , tại Thận nhi còn , An nhi còn chưa ra đời, cái gì đều nhìn ra, lại có thể có ý nghĩa gì."

      "Chỉ là, thần thiếp nghĩ tốt nhất, chính là huynh đệ hai người có thể cùng nhau hòa thuận ở chung, nếu là An nhi có trách nhiệm chức trách tài năng lớn, thần thiếp hi vọng Thận nhi có thể ở bên cạnh phụ trợ, huynh đệ giúp đỡ nhau." Vẻ mặt Chung Linh nghiêm túc lại, "Dù sao hậu cung về sau, cũng chỉ có hai người bọn họ là Hoàng tử, cũng nuôi dưỡng ở dưới gối của thần thiếp, quả đành lòng nhìn thấy bọn họ trở mặt thành thù."

      Sầm Mặc nhìn sâu nàng cái, gật đầu cái. Nếu đây là hi vọng của Chung Linh, tự nhiên bồi dưỡng hai người hướng từng hướng cho hai người.

      "Chỉ là, nếu như Thận nhi đảm nhận nổi, Hoàng thượng cũng cần làm khó. Chỉ cầu để cho bọn họ giàu có sung túc an nhàn, cả đời bình an, nô tì cũng thỏa mãn." Mặc dù như vậy, nhưng Chung Linh cũng tránh được lo lắng. Nếu đứa bé của mình có đầy đủ năng lực, ở dưới mắt nhìn chằm chằm những người khác, có bảo toàn chính mình hay đây cũng là việc. Mình và Sầm Mặc chỉ bảo vệ được nhất thời, cũng chưa chắc bảo vệ được đời.

      Coi như Triệu thái y chuẩn đoán sai lầm rồi, phải là bé trai, tương lai, nàng có hoàng tử, cũng giống như nhau.

      Sầm Mặc cũng chỉ cười cười hề gì nữa, việc do người làm, chỉ cần bẩm sinh phải ngu dốt, đào tạo từ , làm sao lại có Đế Vương tài giỏi.

      Đúng rồi, nữ nhân nào lại muốn cho con trai của mình trở thành người có tài, hỏi lên như vậy, quả là uổng công vô ích.

      Nhìn vẻ mặt Sầm Mặc, Chung Linh biết trong lòng đối phương có tính toán, cũng có tra cứu tiếp nữa, muốn đổi đề tài, vẻ mặt lại nhịn được chượt biến đổi, kinh ngạc thốt lên tiếng.

      "Làm sao?" Sầm Mặc phục hồi tinh thần lại, mặt cũng hưng phấn, "Có phải An nhi đá nàng hay ? Ở đâu ở đâu?"

      Chung Linh dở khóc dở cười : "Hoàng thượng, chỉ sợ thần thiếp sắp sinh rồi!"

      Triệu thái y cũng cho nàng biết trước là nàng sắp sinh, mặc dù có chút căng thẳng nhưng cũng đến nỗi hốt hoảng.

      "Sắp sinh?" Theo bản năng, sau khi Sầm Mặc lặp lại câu, mới lập tức chạy ra khỏi cửa, báo cho thái giám cung nữ biết.

      Chung Linh sắp sinh, tất nhiên Sầm Mặc lo lắng là điều cần phải , cũng may thân thể Chung Linh cũng tệ, Hoàng tử cũng có đày đọa nàng, vì vậy khi đầu thai tới, coi như là hết sức dễ dàng.

      "Chúc mừng Hoàng thượng! Là Hoàng tử!" Mặc dù trước thái y chẩn đoán bệnh có thể là Hoàng tử, nhưng có sinh ra Hoàng tử hay lại thể khẳng định. biết là bởi vì có liên quan tới Đại hoàng tử hay , trước tiên thái y cùng với bà đỡ phải thấy được tình huống của Nhị Hoàng tử mới dám tới báo tin, "Là Hoàng tử hết sức khỏe mạnh!"

      Sầm Mặc vô cùng vui vẻ kết quả lát, rồi sau đó vô cùng phấn khởi để ý người làm khuyên can mà chạy vào phòng sinh. Nhìn thấy Chung Linh nhắm hai mắt lại nằm ở giường, vẻ mặt lập tức trở nên trầm.

      "Bẩm Hoàng thượng, bởi vì quá mức mệt nhọc nên nương nương mới ngủ mê man, thân thể cũng có gì đáng ngại." bên thái y lập tức thấy Sầm Mặc mà câu, vẻ mặt Sầm Mặc lúc này mới từ u ám chuyển sang sáng trong.

      Đợi đến khi Chung Linh khôi phục hơi sức tỉnh lại, nhìn thấy Sầm Mặc ở bên cạnh giường ngồi, mặt dịu dàng nhìn mình.

      Có chút tốn sức quay đầu , nhìn thấy đứa trẻ ở trong tã lót an tĩnh ngủ. Mặc dù cũng có nhiều nếp nhăn xấu xí hề hề, nhưng mà ở trong mắt Chung Linh nhưng cũng tự động trải qua mỹ hóa.

      Đây chính là đứa bé mình mang thai gần mười tháng mới sinh ra, là đứa bé của nàng cùng với Sầm Mặc. Nhìn , Chung Linh chợt có chút đa sầu đa cảm.

      "Làm sao vừa tỉnh lại khóc rồi? Thái y rồi, trong vòng tháng nàng được khóc." bên Sầm Mặc lấy ra cái khăn thay nàng lau nước mắt.

      Chung Linh bị lời của chọc cho nên nhịn được cười tiếng, làm sao thái y ra những lời khen người khóc như vậy.

      "Xem chút, Tiểu An của chúng ta." Sầm Mặc muốn đưa tay trêu chọc, lại lo lắng sợ đánh thức , "Cũng có tinh thần, khóc lúc lâu mới ngủ."

      Chung Linh chỉ cười, tiếp gì.

      "Đây là đứa bé của chúng ta." Trong lòng Sầm Mặc cũng phức tạp cực kỳ, nhưng hạnh phúc lại chiếm cứ hơn phân nữa, "Trẫm hạ chỉ, lập An nhi làm thái tử."

      Chung Linh cả kinh, nụ cười mặt cũng thu lại.

      "Trẫm biế, nàng cần phải gì." Sầm Mặc ngăn cản lời nàng muốn , " là hài nhi của Trẫm, Trẫm muốn từ phải tôn quý nhất."

      "Nhưng làm hư ." Mặc dù vô cùng lo lắng An nhi có thể trở thành cái gì đó để cho mọi người chỉ trích hay , nhưng sau khi các ý đó quay quay lại trăm ngàn lần , đều chỉ còn dư lại câu .

      Nếu Sầm Mặc dám như vậy, dám làm như vậy, tự nhiên mình cũng co nắm bắt.

      "Trẫm muốn tương lai hài nhi của mình trở thành Hoàng thượng, làm sao lại làm hư ." Sầm Mặc xem thường , về học thuật Đế Vương, cũng có tâm đắc của mình.

      Mặc dù nhìn bộ dáng hết sức tự tin của Sầm Mặc, nàng vẫn cảm thấy, tương lai còn phải cưng chiều An nhi hơn là mình.

      Sau khi Sầm Mặc rời , từ trong miệng Vân nhi Chung Linh mới biết, trong lúc mình ngủ mê man, Sầm Mặc làm rất nhiều chuyện. Đại xá thiên hạ, lập An nhi làm thái tử, mình lại tấn phong làm Hoàng Quý Phi. Chỉ đứng sau Hoàng hậu, cao hơn Quý phi.

      Nàng vốn cho là mình cao nhất cũng chỉ là phân vị Quý phi thôi, nhưng ngờ, lại trực tiếp đưa nàng đến vị trí cao nhất. ai tự tìm phiền phức lên dị nghị, cũng có ai dám nhắc tới dị nghị.

      Nâng đỡ Vệ Khiêm, Bùi Chiêu, sắc phong Nhạc phu nhân làm Hoàng Quý Phi, tất cả đều chặt chẽ ở liền cùng nhau, thể phân chia.

      Trong lòng mọi người cũng mơ hồ hiểu, tại sao Hoàng thượng nâng đỡ hai nhà Bùi Vệ mạnh như vậy, riêng gì ngoại trừ thế lực Ngũ tướng, đồng thời cũng là vì làm nền cho thái tử điện hạ tương lai.

      Lòng Đế vương, quả nhiên sâu lường được.

      Dĩ nhiên lễ đầy tháng của Thái tử cũng chưa từng có náo nhiệt, ngoại trừ nước như nước Tử Thần cũng phái người tới chúc mừng, ngay cả nước Chu Tước cùng với nước Huyền Vũ cũng cố ý phái người đưa tới quà tặng trân quý.

      Chỉ là, thời điểm Sầm An tiếp thụ lễ rửa tội, liền lộ mặt, tại bị đuổi về cung Vân Tường sớm. Hai con con mắt tròn vo của Sầm Thận nhìn chằm chằm vào đứa , muốn đưa tay sờ cái, nhưng cánh tay Sầm An vừa động, lại bị hù phải thu hồi cánh tay lại.

      "Xem Đại hoàng tử chút, thế nhưng lại thích Thái tử điện hạ rồi." Tưởng Nhi cười nhìn hai người chuyển động cùng nhau, vừa chuyện với Chung Linh.

      Vẻ mặt dịu dàng Chung Linh nhìn bọn họ, sau khi Sầm An ra đời, người trong cung Vân Tường cũng khó tránh khỏi chú ý đều chuyển lên người , chỉ là hình như Sầm Thận bất giác giống như vậy, mình cũng chỉ quan tâm tới tiểu đệ đệ vừa sinh ra. Vốn nàng còn lo lắng Sầm Thận cũng nhờ đó mà cáu kỉnh, nhưng bây giờ xem ra lại ngược với suy rất nghĩ nhiều.

      "Chỉ là nương nương có nhìn thấy lễ đầy tháng của Thái tử điện hạ, là đáng tiếc." Vân nhi ở bên , "Trường hợp lần này, so với thời điểm lần trước người của nước Chu Tước cùng nước Huyền Vũ tới còn náo nhiệt hơn!"

      Bởi vì cần phải nghỉ ngơi, bình thường lễ đầy tháng hoàng tử ruột thịt của mình mẫu phi đều tham gia, mà theo thông thường Hoàng thượng cũng chỉ đưa theo Phi tần có phân vị cao hơn các Phi tần khác ở bên cạnh.

      Nhưng mà, Chung Linh nghĩ cũng xa hơn chút, theo lời trước Sầm Mặc với nàng, ý đồ của nước Chu Tước cùng với nước Huyền Vũ đến cũng có chút suy nghĩ sâu xa đáng giá, như vậy, chỉ là lễ đầy tháng, hoàn toàn có cần thiết trịnh trọng tới chơi như thế, phần lớn là ở lễ trưởng thành của hoàng tử và lễ lên ngôi mới chính thức tới chơi.

      Ngày trước, hình như lại truyền tới chuyện biên giới hai nước Chu Tước Huyền Vũ có nhiều xung đột, như vậy lần này bọn họ đến, chỉ sợ cũng chỉ là vì chúc mừng lễ đầy tháng của thái tử rồi.

      Lắc đầu cái, quả nhiên mặc kệ là tình hình ngoại giao chính trị ở thời đại nào, đều là để cho người khác nhức đầu vô cùng.

      Bọn họ đến như vậy rồi, tất nhiên trong vòng ba đến năm ngày rời , mà cũng bởi vì bọn họ đến mà Sầm Mặc cũng trở nên bận rộn, so với thời gian ở cùng với thái tử lúc trước ít rất nhiều.

      "Nương nương, Hiền phi nương nương cầu kiến." Bây giờ phân vị Hiền phi ở Hoàng Qúy Phi, nhưng trong tay vẫn như cũ nắm giữ quyền lợi của hậu cung, thể bảo là xấu hổ.

      "Tham kiến Hoàng Quý Phi." Sắc mặt Hiền phi vân như thường tới hành lễ, mặc dù sớm biết có ngày này, nhưng chợt tới, nàng vẫn còn có chút thích ứng được.

      So với nàng lúc trước sau khi Cung Mẫn Hoàng hậu tiến cung, thế nhưng sau môt cái lại lên được vị trí Quý phi, ngày đó trong lòng của nàng cũng giống như hôm nay. Thậm chí, vẫn còn qua kịp.

      "Tỷ tỷ. . . . . ." Trong lời Chung Linh cũng có chút lúng túng, mặc dù Hiền phi thân là nữ nhân của Sầm Mặc, nhưng ở trong hậu cung lại có quan hệ tốt nhất với nàng, nếu phải ở cái thời đại này, đều là nữ nhân của Hoàng thượng, nhất định bọn họ có thể trở thành bằng hữu tốt nhất.

      " làm khó Hoàng quý phi rồi còn chịu gọi ta tiếng tỷ tỷ." Hiền phi hơi xúc động lắc đầu, từ đầu đến cuối nàng thủy chung xuất giá vì người, "Hậu cung vô chủ, Hoàng quý phi chính là người đứng đầu hậu cung, quyền lợi quản thúc hậu cung này, tự nhiên cũng phải cần giao cho Hoàng quý phi."

      Nàng xong lời này, phía sau tiểu cung nữ liền nâng khay bước lên phía bước, tấm vải đỏ trong mâm được nhấc lên, ở bên trong là ấn tỉ tượng trưng cho quyền lợi hậu cung.

      "Tỷ tỷ cần phải làm như vậy, hai người tỷ muội chúng ta vẫn như trước cùng nhau quản lý như vậy phải tốt hơn sao?" Ngược lại, lời này Chung Linh đều lòng, thời điểm trước kia hai người cùng nhau chia sẻ quyền quản lý hậu cung đúng là rất tốt. Những chuyện này đều rơi xuống người người, cũng giống trước thực dễ dàng như thế.

      "Trong hậu cung Phi tử có quyền lợi cao nhất là người quản lí hậu cung, nhưng chính miệng hoàng thượng rằng, thân là Tần phi làm sao có thể tuân theo." Hiền phi lắc đầu , "Trước hoàng thượng để cho hai người chúng ta cùng nhau trông coi, nhưng mà cũng chỉ là bởi vì danh hiệu Hiền phi vẫn ép được mọi người. Mà Hoàng quý phi cũng giống nhau lắm.”

      Nàng sớm xem ràng, mặc dù cho tới bây giờ chuyện cũng có mấy phần muốn, nhưng lại cũng thể bởi vì đối với quyền lợi này mà lòng lưu luyến mà đốt quách hành hành động này cho rồi.

      Hoàng quý phi vẫn còn trẻ tuổi, thiện tâm. Dựa vào chuyện mình hôm nay làm ra, chỉ sợ ở trong lòng nàng cảm thấy mình thiếu phần tình rồi. Chỉ dựa vào cái này, cộng thêm với thái độ mấy năm này của hoàng thượng đối với nàng, ngày sau ở nơi hậu cung này cũng có chỗ ngồi cho mình.

      Đợi đến khi Hoàng quý phi ngồi phân vị này lâu hơn chút, nàng cũng nghĩ đến những thứ cần thiết như này và cũng nghĩ nhiều nữa mà mềm lòng.

      CẢNH BÁO! CẢNH BÁO! CHƯƠNG SAU CÓ H NHA HIHI!....
      Christart_trung thích bài này.

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 61
      Editor: Chickenliverpate


      Sau khi tiếp quản quyền lực hậu cung từ tay Hiền phi, vị trí sủng phi của Chung Linh vô cùng vững chắc, còn ai có thể rung chuyển. Mới ra tháng bao lâu, nàng bắt đầu sử dụng quyền lực của mình. Trước kia ở bên cạnh Hiền phi cũng học hỏi được ít, vì vậy tại có cảm giác thuận buồm xuôi gió.

      Nếu gặp nhiều khó khăn cũng hẳn. phải bất cứ chuyện gì trong hậu cung cũng cần Hoàng Quý phi đích thân xử lý, người phía dưới cũng tự động an bài, lại thêm quy củ tổ thượng truyền lại, nên cũng xảy ra bất cứ sai lầm nào. Cái mà Chung Linh phải nắm giữ, chính là người bên dưới.

      Phàm là người đều có lòng riêng, những thái giám cung nữ quản ở lâu trong thâm cung sớm thành tinh. Bọn họ chỉ có thể sống đơn cả đời, rồi chết già trong cung, nên chuyển tình và khát vọng sinh lý thành tiền tài cùng vật chất.

      Nước quá trong ắt có cá, thể cầu bọn họ đều sống thanh liêm, nhưng Chung Linh quả quyết cho phép bọn họ hành động đầu nàng. Toàn bộ trương mục được đưa đến cho nàng điều tra từng cái. Chung Linh chỉ đơn thuần xem qua sổ sách, những chuyện nàng biết, xác định, tự nhiên có tâm phúc nghe ngóng.

      Những người này sớm được Hiền phi dùng qua, Chung Linh trực tiếp sử dụng cũng hết sức thuận tay, trong lòng khỏi có phần cảm kích Hiền phi. Bất quá nàng ấy cũng là tiền nhiệm, bọn họ vì cuộc sống đều muốn biểu tốt cũng là dễ hiểu, nhưng về lâu về dài còn có thể giống như bây giờ hay , đều tùy thuộc vào bản lãnh của Chung Linh.

      "Bên phía Giáng Tuyết hiên như thế nào?" Buông sổ sách xuống, Chung Linh hỏi. Mặc dù tiếp nhận nền giáo dục đại, mấy loại sổ sách này cũng xem như đơn giản, nhưng so với trước kia, những trương mục gần đây số lượng , gánh nặng cũng .

      " đến tháng nữa sinh. Xin nương nương yên tâm, tất cả đều được chuẩn bị chu đáo, có bất cứ sai lầm nào." Tưởng Nhi hồi đáp.

      Chung Linh gật đầu, thể để xảy ra sơ sót. Nàng vừa mới sinh hạ thái tử, nếu hài tử của Chu Dung Hoa ra đời ngoài ý muốn, người hậu cung nghĩ sao, người của triều đình nghĩ như thế nào. Dù sao nàng cũng là chủ hậu cung, trách nhiệm cũng đặt hết lên người nàng.

      "Nương nương, hoàng thượng tới." chìm đắm trong suy tưởng, chợt nghe Vân Nhi nhàng .

      Phục hồi tinh thần, Chung Linh vừa đứng lên, xoay người lại, nhìn thấy bóng dáng của Sầm Mặc.

      "Lui xuống hết ." Sầm Mặc ra lệnh.

      Vân Nhi và Tưởng Nhi cúi người, lui xuống.

      "Có chuyện gì sao?" Nhìn Sầm Mặc cho hạ nhân tránh , Chung Linh biết muốn chính với nàng.

      "Chuyện Chu Tước và Huyền Vũ phái sứ thần đến đây chắc nàng cũng biết." Dường như Sầm Mặc có điều gì phiền não.

      "Thần thiếp biết, chỉ là lễ đầy tháng của An Nhi sớm qua, vì cớ gì bọn họ vẫn chậm chạp chưa chịu rời khỏi?" Đối với chuyện này, Chung Linh vô cùng khó hiểu, hai nước đó giống như nương nhờ Tử Thần quốc. phải Tử Thần quốc nuôi nổi bọn họ, chung quy bọn họ cũng chỉ là người ngoại quốc.

      "Chu Tước quốc lúc nào an phận, luôn muốn khơi mào chiến tranh. Trước kia tấn công lãnh thổ Tử Thần quốc, nhưng Trẫm được Huyền Vũ thầm tương trợ, khiến cho bọn họ từ bỏ những suy nghĩ này." Sầm Mặc qua lại trong phòng. "Ngày hôm qua, bọn họ cuối cùng cũng ra mục đích đến lần này, đó là muốn kết đồng minh với Trẫm, đồng loạt đối phó Huyền Vũ quốc."

      Chung Linh cười lạnh: "Chu Tước quốc tính toán cái gì, bọn họ thể đoán ra Huyền Vũ quốc thầm tương trợ, vì sao dám đưa ra cầu như vậy."

      Trong lòng Chung Linh biết Sầm Mặc muốn chiến tranh, Tử Thần quốc bây giờ vẫn còn nghỉ ngơi dưỡng sức, thích hợp đại động can qua.

      "Đích xác là Trẫm đồng ý." Tán đồng nhìn nàng. "Nhưng lại nghĩ ra Chu Tước quốc có thể lấy tiến làm lùi, vẫn giữ cầu kết minh, bất quá lại muốn cầu Tử Thần quốc xuất chiến, chỉ cần chúng ta bảo trì trung lập."

      ra mục đích của Chu Tước quốc phải cầu Tử Thần quốc cùng xuất binh, chỉ là muốn Tử Thần tương trợ bên nào cả.

      "Điều kiện Chu Tước quốc đề xuất rất tốt?" Chung Linh vẫn hiểu, nếu chỉ như vậy quả cũng phải quá đáng.

      "Điều kiện khá hơn nữa Trẫm cũng đáp ứng." Sầm Mặc lắc đầu . "Thế nhưng chuyện này lại bị Huyền Vũ quốc biết được, cho nên mục đích chuyến này của bọn họ chính là vì ngăn cản Trẫm đồng ý điều kiện của Chu Tước quốc."

      "Nếu Hoàng thượng vốn có ý định đáp ứng, còn gì có thể ngăn cản?"

      Từ khía cạnh hai nước mà , tân hoàng Tử Thần quốc vừa lên ngôi, triều chính chưa hoàn toàn ổn định, thoạt nhìn vô cùng yếu ớt, nhưng nếu bị bất kỳ bên nào lôi kéo, đối với bên còn lại uy hiếp rất lớn.

      Chu Tước quốc muốn tấn công, mà Huyền Vũ lại cố tình phòng thủ, nhân tố quyết định cũng là rơi xuống Tử Thần quốc.

      "Huyền Vũ quốc chắc chắn yên lòng, suy cho cùng đời này có cái gọi là bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn." Sầm Mặc , " tại Trẫm thể đáp ứng cầu của bất kỳ bên nào, chỉ có thể để cho bọn họ tự tranh đấu. Tử Thần quốc rất cần thời gian để phát triển. Mà thời gian dài hay ngắn, còn tùy thuộc vào bọn họ có thể duy trì tình trạng tranh đấu trong bao lâu."

      Nhớ tới thời kỳ tam quốc, Chung Linh cũng gật đầu tán đồng: "Nhóm người Vệ đại nhân có ký kiến gì ?"

      "Phiền toái chính là ở đây." Sầm Mặc cười khổ, "Sau khi Trẫm cùng hai nước thương lượng, cuối cùng bọ họ đưa ra cùng kết luận."

      Nhìn thần sắc của Sầm Mặc, Chung Linh có dự cảm xấu.

      "Bọn họ muốn cùng Tử Thần kết thân." Sầm Mặc nhìn về phía Chung Linh, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ.

      Đúng rồi, kết thân là phương pháp đơn giản và hữu hiệu nhất. Hai nước đều yên lòng Tử Thần quốc, kết luận cuối cùng thế nhưng mưu mà hợp.

      Người Chu Tước quốc nếu có thể cùng người Tử Thần liên hôn, Huyền Vũ quốc dĩ nhiên cũng có thể. Mặc dù hai bên đồng loạt đề nghị kết thân, thoạt nhìn có vẻ như mất hiệu quả muốn có ban đầu, nhưng nếu trong hai bên làm như vậy bị bên còn lại chiếm lấy tiện nghi. Mặc kệ là Chu Tước hay Huyền Vũ đều muốn gặp tình huống như thế.

      "Kết thân. . . . ." Chung Linh có chút buồn cười, người thích hợp nhất để kết thân ở Tử Thần quốc thực chỉ còn lại người, đó chính là Sầm Mặc.

      Cho dù hoàng thất còn có những người khác có thể kết thân, bọn họ cũng yên tâm. Gả cho Hoàng thượng chính là bảo đảm lớn nhất.

      Chung Linh như thế nào cũng nghĩ tới, sinh thời nàng còn có thể gặp phải chuyện kết thân như thế này, hơn nữa đối tượng còn là trượng phu của nàng.

      Sầm Mặc cảm thấy thống hận bản thân vô cùng. Nếu phải còn chưa đủ cường đại, sao lại cần đến thủ đoạn kết thân như thế này. Nhìn vẻ mặt ảm đạm của Chung Linh, đau lòng dứt.

      Chung Linh, biết nàng muốn gì, cũng hy vọng cùng người mình ở cùng chỗ.

      Nhất sinh nhất thế nhất song nhân, có cách nào làm được. Vốn định sau khi bọn họ có hài tử, Tử Thần quốc cũng có thái tử, từ đây về sau để cho ai nhét người vào hậu cung nữa. Thế nhưng An nhi vẫn còn chưa đầy tuổi, xảy ra loại chuyện như thế này.

      "Trẫm cũng muốn bọn đưa người đến kết thân." Sầm Mặc nhíu mày. "Đối với Trẫm mà hữu của các nàng vô cùng phiền toái."

      Mỗi đối tượng liên hôn khẳng định đều có tâm tư của mình, nhưng vì e ngại thân phận của bọn họ, thể làm gì khác.

      Chung Linh bước tới nắm tay , muốn xoa dịu phiền não trong lòng .

      "Hoàng thượng, những gì người thần thiếp đều hiểu." Chung Linh mỉm cười. "Thần thiếp chọn đứng bên cạnh Hoàng thượng, đối với quyết định của người, những việc người muốn làm, thần thiếp nhất định ủng hộ."

      "Bản thân bọn họ cũng có gì đặc biệt, vậy cứ đưa tới thôi." Chung Linh khẽ nghiêng đầu. "Dù sao thần thiếp cũng là Hoàng Quý phi, ai lớn hơn thần thiếp. Đến lúc đó thần thiếp giúp người trông chừng bọn họ, có được hay ?"

      Sầm Mặc kinh ngạc nhìn Chung Linh, nên lời, cuối cùng cũng cười bất đắc dĩ ôm nàng vào ngực. Nụ cười bất đắc dĩ này phải dành cho Chung Linh, mà là cho bản thân .

      Nàng vẫn hoàn hảo ủng hộ , vẫn đứng bên cạnh .

      Chung Linh cũng dùng sức ôm lấy , trong mắt thập phần kiên nghị. Nàng lựa chọn Sầm Mặc, dĩ nhiên ủng hộ đến cùng. Nếu nàng cũng giống như những phi tử khác, lúc nào cũng để cho nhìn thấy nét mặt bi thương, sao nàng có thể được ưu ái đến bây giờ.

      Nàng nguyện ý trở thành sủng phi của Sầm Mặc, chứ phải là nữ nhân nhu nhược, suốt ngày than thở cho vận mạng của mình. Quan trọng hơn là, nàng có ưu thế mà người nào có. cần biết các ngươi là loại người như thế nào đến đây kết thân, nàng cũng để cho bọn họ biết Hoàng Quý phi vừa nhậm chức này, hảo hảo mài đao chờ đợi.

      "Linh Nhi. . . . . ." Dùng sức siết chặt cơ thể mềm mại trong vòng tay, Sầm Mặc cúi đầu hôn nàng.

      Chung Linh cũng rất lâu thân cận cùng Sầm Mặc, phát hơi thở gấp gáp của gần, kềm lòng đặng cũng nhắm mắt lại ngước mặt lên nghênh đón.

      Bình thường, Sầm Mặc đối đãi với tần phi đều ôn nhu chăm sóc, nhưng với Chung Linh lại có nhiều hơn mấy phần mạnh mẽ cùng dục vọng chiếm hữu. Hôn sâu lên đôi môi mềm mại, đỏ mọng của nàng, chút khách khí đoạt lấy cái lưỡi thơm mát của nàng.

      Có lẽ lâu nếm trải dư vị chăn gối, Chung Linh cảm thấy cả người mềm yếu, chỉ có thể vô lực dựa vào người chống đỡ thân thể mình, đồng thời ngước đầu bị động đón nhận cường thế của Sầm Mặc.

      Sầm Mặc dùng tay đỡ Chung Linh, tay còn lại an phận dao động người nàng, bàn tay lướt đến đâu, thân thể nàng tự chủ được nóng lên đến đó.

      Bất tri bất giác, y phục người nàng bị Sầm Mặc cởi bỏ hơn phân nửa, người chỉ còn sót lại nội y. Mặc dù thời tiết ấm áp, nhưng khi da thịt tiếp xúc với khí, Chung Linh tránh khỏi khẽ run lên.

      Sầm Mặc nhạy cảm nhận ra phản ứng của nàng, trực tiếp bế Chung Linh lên, ôm nàng về phía giường.

      Chung Linh thẹn thùng ôm lấy cổ , phải cơ thể hai người chưa từng trần truồng tiếp xúc, nhưng bị ôm ngang trong ngực như thế này, y phục người lại đầy đủ, khiến cả người nàng cũng đỏ lên vì xấu hổ.

      Sầm Mặc dĩ nhiên cũng bỏ qua biến hóa này của Chung Linh, hài lòng nheo mắt cười tiếng, nhàng đặt nàng lên giường. Thân thể mềm mại phiếm hồng của nàng nổi bật tấm vải lót giường màu đỏ thẫm, khiến bộ phận nào đó của nam nhân người cương cứng.

      "Cũng phải là lần đầu tiên, sao lại xấu hổ như vậy?" Sầm Mặc nhàng thầm bên tai nàng. Đối với những chuyện này, Chung Linh luôn thuận theo nhu cầu của bản thân, vì xấu hổ mà thốt ra tiếng.

      Chung Linh vô lực trừng mắt liếc cái, thoạt nhìn giống như quyến rũ người khác hơn. muốn để cho Sầm Mặc tiếp tục những điều nên , Chung Linh chủ động hôn .

      Trong lòng Sầm Mặc cười đến đắc ý, đối với loại chuyện như thế này Chung Linh thể trải qua ngôn ngữ kích thích. Mỗi lần cố ý những lời khuấy động, mặc dù nàng xấu hổ, nhưng phản ứng cũng chủ động hơn nhiều. Phúc lợi đưa tới cửa như vậy, đương nhiên từ chối. Nụ hôn lần này so với nụ hôn chiếm đoạt vừa rồi ôn nhu hơn rất nhiều, đầu lưỡi từ từ tìm kiếm cái lưỡi thơm tho của nàng, ngừng trêu chọc.

      Chung Linh cũng thuận ý hé mở miệng đào nhắn, vươn đầu lưỡi cuốn lấy , quấn quýt phát ra thanh như tiếng nước chảy, nàng bất giác co rúm lại, đồng thời trong đầu có cảm giác vô cùng ngứa ngáy, nhưng trống rỗng.

      Sầm Mặc còn hiểu thân thể Chung Linh hơn cả bản thân nàng, biết nàng vẫn chưa hài lòng. Bàn tay cũng nhàn rỗi, đặt lên bộ ngực mềm mại của nàng, bàn tay mạnh mẽ vuốt ve, bàn tay còn lại ngừng lôi kéo nhào nặn.

      "Ah. . . . . ." Chung Linh nhịn được rên lên, nhưng thanh còn chưa thoát ra bị Sầm Mặc nuốt xuống. Đối với hoan ái, nàng luôn thích mạnh mẽ chút, mà điểm này Sầm Mặc sớm phát ra.

      Xấu xa hé mắt, Sầm Mặc dời tay xuống cấm địa giữa hai chân Chung Linh. Chung Linh theo phản xạ khép chân lại, nhưng vẫn bị cường ngạnh tiến vào.

      Bàn tay Sầm Mặc bao phủ phía của nàng, thỉnh thoảng ấn xuống, khiến Chung Linh cảm thấy đủ. Bất mãn nghiêng đầu, nàng dùng ánh mắt chỉ trích uất ức nhìn chằm chằm .

      Nhếch miệng cười tiếng, cảm thấy ánh mắt của nàng chút uy lực nào. Ngược lại, sắc mặt phiếm hồng, hô hấp ổn định càng phong tình hơn.








      Christart_trung thích bài này.

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 62
      Editor: Chickenliverpate


      Chung Linh cảm nhận được Sầm Mặc cúi đầu ngực nàng, ngậm đỉnh hồng của nàng vào miệng, nhàng gặm cắn, hạ thân nàng sớm ẩm ướt thuận lợi cho ngón tay của tiến vào.

      Nàng dùng sức kẹp chặt hai chân, nhìn giống như cự tuyệt, ngược lại giống như để cho rút tay ra ngoài. Dù sao cũng gần năm hoan hảo, giai đoạn giữa thai kỳ vốn thành vấn đề, nhưng chuyện của Ngũ Huyên Huyên khiến nàng động thai khí, vì an toàn của đứa bé, Sầm Mặc cũng dám đụng vào nàng.

      Nắm chặt lớp chăn trải giường bên dưới, Chung Linh chỉ có thể dùng sức hô hấp, ngực nàng ướt mềm, những ngón tay dưới hạ thân khiến cho nàng mất khả năng suy nghĩ.

      Sầm Mặc hài lòng nhìn thân thể Chung Linh khẽ ưỡn lên, ánh mắt mê hoặc ra chiều chưa đủ. Sau khi sinh hài tử, thân thể nàng so với trước kia đẫy đà hơn, ngực cũng lớn hơn, nhạy cảm hơn. Những động tác giơ tay nhấc chân cũng phong tình hơn.

      nhẫn nhịn từ lúc nàng mang thai đến khi nàng ra tháng, tại nhìn dáng vẻ động tình của nàng, trong lòng thể kiềm chế. Nhưng gấp gáp trực tiếp công phá, ngược lại chỉ dung hai ngón tay đưa vào, tùy ý đùa bỡn hạ thể nàng, làm phát ra những thanh khiến người ta đỏ mặt tía tai.

      Hai ngón tay bên trong ngừng chọc khuấy, ngón cái đặt lên nụ hoa của nàng vân vê xoa nắn.

      "Ừm....ah . . ." Chung Linh cảm thấy vô cùng thoải mái lại vừa thống khổ, khoái cảm mãnh liệt ập đến, nàng chỉ có thể ôm lấy cơ thể Sầm Mặc, ngừng lắc đầu, tựa như muốn tránh thoát, tựa như hưởng thụ.

      Sầm Mặc ngẩng đầu lên quan sát phản ứng của Chung Linh, nhìn thấy gương mặt thất hồn của nàng liền gia tăng động tác tay. Đại khái là vì quá lâu có trải qua chuyện như vậy, chỉ dùng tay khiến Chung Linh đạt đến cao triều chỉ sau tiếng ngâm nga.

      Vẫn còn chìm đắm trong dư của cao triều, Chung Linh thất thần hé mắt nhìn Sầm Mặc cởi y phục, nàng tại khí lực chuyện cũng có.

      Thừa dịp nàng còn chưa hồi thần, Sầm Mặc rút tay ra, nhanh chóng thoát y phục, mở hai chân nàng ra, dùng sức đưa tiểu Sầm Mặc sớm căng cứng vào trong cơ thể nàng.

      "Ah. . . . . ." Chung Linh thể kềm chế kêu lên, vừa qua cao triều, thân thể dị thường nhạy cảm, thậm chí ngay cả khi tiến vào trong cơ thể nàng, ma sát rất cũng phóng đại lên vô cùng.

      Nhận thấy hoa huyệt của nàng vẫn còn co rút, Sầm Mặc tà ác cho nàng thời gian nghỉ ngơi, trực tiếp bắt đầu va chạm.

      "Sầm. . . Sầm Mặc. . . ." Chung Linh nâng cánh tay lên muốn chạm vào .

      Mười ngón tay đan xen, Sầm Mặc đặt tay nàng lên hai bên đầu, đồng thời cúi người xuống, Chung Linh phát ra thanh kiều. Tư thế này khiến cho tiến vào sâu hơn.

      "Thiếp. . . . Thiếp thể. . .. Ah. . . . " Chung Linh nhịn được cầu xin tha cho nàng, động tác của quá nhanh, để cho nàng thời gian hô hấp, cảm giác vừa vui sướng vừa khổ sở khiến nàng chỉ có thể cầu xin nương tay.

      Nhìn thấy nữ nhân mình thích ở dưới thân mình cầu xin, sao Sầm Mặc có thể dễ dàng buông tha nàng? Huống chi, nhịn lâu như vậy.

      Buông hai tay Chung Linh ra, Sầm Mặc ôm lấy eo nàng, dùng sức đặt nàng an vị trong lồng ngực , tốc độ nhất thời chậm lại.

      Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi được chút, Chung Linh mở mắt ra liền nhìn thấy ánh mắt ranh mãnh của Sầm Mặc, gương mặt bỗng chốc đỏ lên.

      "Chàng . . . làm sao vậy?" Nàng vừa mở miệng bị Sầm Mặc xấu xa đẩy vào cái mạnh, khiến nàng thốt nên lời.

      "Nàng thử tính toán xem Trẫm nhịn bao lâu rồi?" Hăn cố ý chuyện sát bên tai nàng, quả nhiên như liệu, cơ thể nàng khẽ run lên, phía dưới cũng đột nhiên co rút. " phải nàng nên hảo hảo bồi thường chút hay sao?"

      Chung Linh gì, chỉ ôm lấy cổ , ở tư thế ngồi trong lòng bắt đầu chậm rãi chuyển động. Là người chủ động, cho nên tốc độ và tần số đều nằm trong tầm kiểm soát của nàng. Tư thế này khiến tiểu Sầm Mặc thẳng tắp vào chỗ sâu nhất trong cơ thể nàng, khiến nàng vô cùng thoải mái ngửa đầu ra sau khoe chiếc cổ ngọc ngà thon thả, phía dưới cũng tự chủ co rúc phen.

      Sầm Mặc thích nhất chính là dáng vẻ này của nàng, chưa bao giờ để bản thân mình chịu ủy khuất, cho dù đó có là nhu cầu của , nàng cũng có phương thức từ trong đó tìm được vui sướng cho mình, đồng thời cũng là đáp ứng lớn nhất cho .

      "Ưm, ưm . . ." Hiển nhiên quyền chủ động cũng nằm trong tay Chung Linh quá lâu, Sầm Mặc bất mãn tốc độ của nàng, trực tiếp nắm eo nàng tăng nhanh tốc độ.

      Chung Linh cảm thấy bên trong bị chen vào lấp đầy, nụ hoa bên dưới cũng bị Sầm Mặc làm như vô tình chiếu cố nhiều hơn, khoái cảm mãnh liệt khiến nàng gần như bậc khóc, hạ thể lại ngừng co rút siết chặt.

      "Thế nào?" Động tác của Sầm Mặc vẫn chậm lại, nhìn đôi mắt ướt át của nàng, cố ý hỏi.

      " . . . được. . . . ." Biết cố ý hỏi, nhưng Chung Linh cũng chỉ có thể yếu ớt cầu xin, thân thể dị thường nhạy cảm, cho nên khoái cảm cũng bị phóng đại gấp mấy lần, từ đầu đến chân từng hồi tê dại.

      Phản ứng cơ thể Chung Linh lần này so với trước kia lớn hơn ít, siết chặt tiểu Sầm Mặc đến nỗi tưởng thể duy trì lâu được, Sầm Mặc đứng dậy đặt nàng dưới thân, nhanh chóng di chuyển.

      Đến khi thỏa mãn, trút hết tinh hoa vào trong cơ thể nàng. biết có phải vì xuất ra hay là bởi vì kích tình kết thúc, Chung Linh cuối cùng cũng thở phào nhõm. Cực khoái đến liên tục làm cho thân thể nàng vô cùng mệt mỏi, nếu Sầm Mặc còn tiếp tục nàng biết bản thân còn có thể chống đỡ thêm nữa hay .

      Nghĩ đến hình ảnh chính mình vừa rồi nắm lấy Sầm Mặc ngừng cầu xin, thân thể nàng nóng lên.

      Hoan ái qua, cảm giác buồn ngủ và an tâm khi có Sầm Mực bên cạnh khiến Chung Linh rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Sầm Mặc nhìn gương mặt say ngủ của nàng lâu, mới từ từ nhắm mắt lại.

      Sáng sớm hôm sau, Sầm Mặc mang tinh thần thoải mái rời khỏi Vân Tường cung, còn Chung Linh cũng vì vòng eo đau nhức, hạ thể bủn rủn, chỉ có thể nằm lại giường nghỉ ngơi.

      "Nương nương, người nghỉ ngơi nhiều chút sao?" Tưởng Nhi ôm Sầm An đến giường lớn cho nàng, trong mắt tràn đầy vui vẻ. Nhìn vẻ mặt của Hoàng thượng trước khi rời , lại nhìn đến dáng vẻ mệt mỏi của Chung Linh tại, chuyện tình đêm qua có bao nhiêu kịch liệt cũng cần phải .

      " được bậy." Chung Linh lườm nàng cái, rồi ôm lấy nhi tử bảo bối của mình. Tiểu hài tử mi thanh mục tú, chỉ là cũng chưa thể nhìn ra được gì, khi trưởng thành đến tột cùng giống ai đây.

      Chung Linh dĩ nhiên hi vọng Sầm An giống Sầm Mặc nhiều hơn, là tiểu nam tử hán.

      giống Sầm Thận, Sầm An lúc nào cũng nghịch ngợm, nếu có chỗ nào hài lòng, nó dùng sức khóc rống lên, cũng may tên tiểu tử này rất lệ thuộc Chung Linh, chỉ cần nàng ra tay, nó lập tức ngoan ngoãn.

      "Thận Nhi đâu?" Bình thường Sầm Thận đều dính lấy tiểu đệ đệ buông, sao bây giờ lại nhìn thấy nó.

      "Đại hoàng tử vẫn chưa dậy." Vân Nhi mím môi cười tiếng. "Nếu tỉnh dậy mà nhìn thấy Thái tử điện hạ, thế nào cũng ầm ĩ hồi."

      Sầm Thận bình thường rất khôn khéo, đối với đệ đệ này ôm mười phần hứng thú, mỗi ngày đều thương chơi đùa với nó, mặc dù còn tuổi, cũng biết cái gì nên làm cái gì nên làm, bao giờ làm đau đệ đệ.

      Sau khi tự mình cho Sầm An bú sữa, Chung Linh để cho Tưởng Nhi ôm xuống, nàng mệt mỏi, mới vừa rồi vẫn còn ngáp dài ngáp ngắn, có lẽ phải ngủ giấc bồi dưỡng tinh thần.

      Tuy Sầm Mặc đáp ứng kết thân, nhưng chuyện phải làm cũng đơn giản như câu như vậy. Sứ thần hai nước sớm mang tin tức trở về, để người trong hoàng thất có thể chọn ra nhân vật phù hợp, sau đó còn phải chuẩn bị hồi môn tương ứng, tất cả đều đòi hỏi phải có thời gian.

      Trong lòng Chung Linh cũng rất điểm này, nàng phải nắm bắt thời gian, củng cố quyền lực hậu cung tay mình.

      Thời điểm Thái tử điện hạ gần tròn ba tháng, tại Giáng Tuyết hiên, Chu Dung Hoa hạ sinh tiểu công chúa khỏe mạnh, ban danh Minh Đức. Rốt cuộc Sầm Mặc cũng có nam nữ song toàn. Long tâm cuối cùng cũng có thể buông xuống, trực tiếp tấn phong nàng ấy từ ngũ phẩm Dung Hoa lên phân vị Tần tam phẩm, ban thưởng ở Thính Vũ lâu, cho phép tự mình nuôi dưỡng Minh Đức công chúa.

      Vốn Chu Dung Hoa mặc dù sinh hạ hoàng tự, nhưng cũng thể trực tiếp được tấn thăng đến phân vị tần, dĩ nhiên là vì Chung Linh nhìn thấy nàng ấy sinh ra chính là nàng công chúa có khả năng cạnh tranh, lại thêm nam nữ song toàn cũng là điềm tốt, nên trực tiếp phong cao hơn chút.

      Dù sao gia thế Chu Tần cũng tệ, lại có hài tử, cũng danh chánh ngôn thuận hơn những phân vị khác đến nay vẫn chưa có con nối dõi. Chung Linh cũng vừa mới sinh, thấu hiểu tâm lý nên miễn cho nàng ấy cốt nhục phân ly.

      Chu Tần dĩ nhiên vô cùng cảm kích, đồng thời cũng cảm thấy may mắn vì bản thân sinh công chúa, nếu là tiểu hoàng tử, chỉ sợ được tự mình nuôi dưỡng.

      Những phi tần khác trong hậu cung, có đố kỵ nàng thăng vị, ăn được nho chua, cùng lắm là nàng chỉ sinh được tiểu công chúa mà thôi. Nhưng trong lòng mọi người đều biết, con nối dõi trong hậu cung, cho dù là công chúa, đó cũng là hài tử của Sầm Mặc.

      --- ------o---- -----o---- -----

      Trọng Hoa cung và Hàm Phúc cung cũng sớm được dọn dẹp sạch . Rất dễ nhận thấy, mặc kệ hai nước phái người nào đến đây kết thân, phân vị cũng tuyệt đối phải thấp, có thể từ việc Hoàng Quý phi vì bọn họ chuẩn bị cung điện mà nhìn ra được.

      Tốc độ của Chu Tước quốc và Huyền Vũ quốc quả hề chậm, trong vòng tháng chuẩn bị xong hồi môn, liền trực tiếp để hai vị công chúa lên đường.

      Người Chu Tước quốc phái đến kết thân có mối quan hệ hết sức mật thiết cùng Hoàng thượng, chính là nữ nhi của Vương gia, Thiện Thủy công chúa. Mà Huyền Vũ quốc phái đến đích thị là vị công chúa, thân muội của Hoàng thượng, Thích Hoa công chúa. Hai vị này có lai lịch , khiến mọi người trong hậu cung sinh lòng áp lực.

      Cũng may Hoàng Quý phi sớm , hai người bọn họ chung quy cũng phải người Tử Thần quốc, khó tránh khỏi được thân thiết, đến lúc đó nàng dĩ nhiên chiếu cố người Tử Thần rồi. Nghe được tin tức như thế khiến tất cả mọi người thở phào nhõm, cũng sinh ra cảm xúc đồng lòng đối phó.

      "Nương nương cần gì phải làm như vậy?" Tưởng Nhi khó hiểu hỏi, giống nhau ở chỗ đều là nữ nhân của Hoàng thượng, thân phận hai vị công chúa này lại có chút tôn quý, vì sao chủ tử nhà mình lại sớm như vậy.

      "Những phi tần khác , dầu gì cũng do Hoàng thượng tự mình chọn. Hai vị công chúa thân phận tôn quý này, cũng phải Hoàng thượng đưa vào, khác biệt trong đó cũng phải là hai điểm." Chung Linh giải thích, trắng ra bọn họ cũng chỉ là con rối chính trị, bản thân Hoàng thượng cũng hiểu điều này, mặc dù tạo điều kiện sống tốt, nhưng tuyệt đối quá mức thân cận.

      Đều nữ nhân hướng ngoại, nhưng giáo dục của hai vị công chúa này như thế nào cũng thể so với người đại, từ phải thuộc lòng giáo huấn nên vì quốc gia lo nghĩ, cũng là dạng đáng thương hại. Phải xa ngàn dặm đến Tử Thần kết thân, minh chứng tốt nhất. Nếu tâm tư quá nặng, hai nước làm sao dám đưa tới.
      Christart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :