1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sủng nhi phúc hắc của yêu nghiệt - Thượng Đế Đô Đọa Lạc (Full - Đã Có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 33: Nam Dương Huyễn

      Hàn Vũ theo Hàn tướng quân về phủ, chuẩn bị về Trúc viên nghỉ ngơi lại bị Cung Vĩ mời đến thư phòng, Hàn tướng quân thần sác nghiêm túc, dường như có chuyện khó mở miệng.

      "Phụ thân, trễ thế này, người còn có việc gì tìm nữ nhi sao?" Hàn Vũ biết Hàn tướng quân muốn gì, mê tinh kia cũng phải là thứ có thể tùy tiện tìm được, tuy rằng lúc đó có hỏi, có nghĩa về sau truy cứu.

      "Vũ nhi, cám ơn con"

      "Phụ thân, người cần cảm ơn với nữ nhi, nữ nhi cũng là người trong Hàn gia, chuyện gì con làm cũng đều vì Hàn gia, đây là việc nên làm, cũng cần người cảm tạ, nếu người còn cảm tạ nữ nhi, có nghĩa là người đem nữ nhi trở thành người Hàn gia sao? Lại khách sáo như thế?" Tuy rằng biết Hàn tướng quân những lời này, nhưng thời điểm ra, Hàn Vũ cũng cảm thấy thất vọng. nếu như Hàn Thạc lấy ra mê tinh, Hàn tướng quân có cảm tạ với ?

      "Ừ, tốt lắm, Vũ nhi, là do phụ thân quá lo lắng, nhưng mà...." Hàn tướng quân vẫn chưa yên tâm, muốn hỏi kỹ càng.

      "Phụ thân, nữ nhi hi vọng người có thể tin tưởng con, mỗi người đều có vài chuyện thể ra được, người cũng có, nưc nhi đáp ứng người làm Hàn gia bị thương tổn bất cứ gì" Hàn Vũ thích bị hoài nghi, nhưng cũng thích bị người khác tra hỏi đến bất cứ chuyện gì.

      Đúng vậy, Hàn Vũ đúng, ai cũng có chuyện mà muốn cho người khác biết, Hàn tướng quân gật gật đầu, gì nữa, cho phép Hàn vũ cùng Cung Vĩ ra.

      Rời khỏi thư phòng

      "Tiểu thư, ta đưa ngươi đến Trúc viên" Cung Vĩ theo sau Hàn Vũ lên tiếng.

      " cần, ta sao, ngươi về nghỉ ngơi " Hàn Vũ muốn im lặng chút, trước khi còn quay đồi bổ sung thêm câu " cho phép lén lút theo sau ta"

      Sau khi xong nàng hướng đến Trúc viên .

      Trở lại Trúc viên, Thúy Trúc ngủ say, nàng cũng muốn quấy rầy tiểu nha đầu đáng này, tại nàng chỉ muốn mình, mười tám năm như thế, chuyện gì cũng chỉ có mình làm, nàng cũng muốn làm tiểu thư được nuông chiều từ bé, cái đó thích hợp với nàng.

      Hàn Vũ vào trong đình, bên trong đặt cái bàn gỗ chế tác vô cùng tinh xảo, bề mặt khắc rất nhiều trúc với đủ hình dạng, nhìn vào là biết được người khắc rất coi trọng nó, quanh thân bàn còn để bốn cái ghế , cũng được điêu khắc như thế, xung quanh đình trồng đầy trúc, tỏa ra mùi hương của trúc, ngày hè gió ấm áp, làm cho Hàn Vũ có chút buồn ngủ, nàng gục đầu xuống bàn nhớ lại những chuyện của thế giới kia, trong tâm dần lên từng trận đau thương.

      đến Đông Lâm quốc, tuy rằng nàng rất vui vẻ, thỏa mãn cuộc sống có quá nhiều vướng bận của nàng, nhưng vẫn che dấu được hư cùng đơn nơi đáy lòng, nàng khát vọng vòng tay che chở, khát vọng có ai kề cận, thương nàng, muốn bi thương, muốn thừa nhận nỗi đau mất thân nhân lần nữa.

      lần bị đả thương, Hàn Vũ muốn thêm lần nữa, nhớ về viện trưởng qua đời, còn có Vi Vi, nàng còn chưa bước vào cánh cửa đại học, cho dù nàng cần, có thể rời xa thế giới cho Hàn Vũ đau khổ, nhưng chung quy vẫn nhớ về nó như vậy.

      Trong lúc bất tri bất giác, nước mắt lặng lẽ chảy xuống, biết bao lâu nàng được khóc như vậy, từ lúc viện trưởng ra đến bây giờ nàng có khóc như thế, Hàn Vũ đứng dậy muốn cầm khăn tay lau nước mắt, nhìn thấy ghế đối diện bên kia ngồi nam tử phong vận, đột nhiên có người xuất dọa Hàn Vũ nhảy dựng lên.

      Hàn Vũ đánh giá , đầu tóc đen cùng ti đái màu đỏ buộc lên, khuôn mặt bình thường thanh tú làm cho người ta xem khí chất của , đồng thời cũng cho Hàn Vũ cảm thấy hồi thân thiết, trường bào màu trắng ngà bên hông lại mang đai lưng màu đỏ, đơn giản lại mất hoa lệ, nhan sắc phối hợp làm cho Hàn Vũ.... biết gì.

      biết đến đây từ khi nào, mang theo thiện ý hay ác ý? Hàn Vũ nhìn người tới ở đối diện nhúc nhích nhìn nàng, cảm nhận chút ác ý nào, Hàn Vũ thở ra hơi, nàng nhìn thấy trong mắt chất chứa rất nhiều tình cảm phức tạp, dường như có thể xuyên thấu qua nàng có thể nhìn thấy hình ảnh khác, trong mắt cũng phản chiếu hình ảnh của nàng, cái này Hàn Vũ rất là ràng.

      Hoài niệm, người thương? Tơ vương, tơ vương ai? Áy náy, vì sao lại áy náy?

      Đủ loại tình cảm biểu lộ trong ánh mắt , suy nghĩ đến cái gì? Thấy , Hàn Vũ cũng mở miệng.

      Người đến là Nam Dương quốc Nam Dương Huyễn, Nam Dương Huyễn theo Hàn Vũ đến Trúc viên. khi thấy Hàn Vũ ngồi xuống bàn gỗ cũng im lặng ngồi về phía đối diện, cẩn thận đánh giá nàng.

      Hơi thở ưu thương tản ra từ người Hàn Vũ, khí ưu thương này làm tâm Nam Dương Huyễn dâng lên trận đau xót trong lòng, dường như ưu thương của nàng dành cho người thể gặp được, nàng vốn nên là đóa hoa vạn người mê, nhưng tại sao nàng lại bi thương như thế, thậm chí còn cảm nhận được nỗi độc nàng, chẳng lẽ những chuyện hôm nay đều là nàng muốn che giấu người ngoài? Nhìn đầu vai nàng khẽ run, chẳng lẽ nàng khóc sao?

      Trong buổi tiệc tối nay nàng có bao nhiêu tự tin, vì sao bây giờ lại lặng lẽ ngồi khóc mình?

      Xem nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, cho dù có bị nàng băt gặp cũng muốn rời , muốn chia sẻ nỗi đau của nàng, cũng muốn giúp đỡ nàng.

      Nàng cùng nàng ấy rất giống nhau, thần thái lúc ưu thương cũng giống nhau, ánh mắt sáng ngời, nụ cười mỉm cũng giống nhau như thế, cỗ tự tin trong buổi tối nay cũng giống nhau, lúc đó Nam Dương Huyễn cũng có cách nào phân biệt được.

      rất muốn ôm nàng, cho nàng biết nhớ nàng bao nhiêu, muốn với nàng tiếng : xin lỗi. Nhưng biết những lời này người đó cũng còn có thể nghe được nữa, Nam Dương Huyễn chỉ muốn an ủi chính mình mới muốn đem lời xin lỗi kia ra với nàng (Hàn Vũ), muốn cảm giác tội lỗi này đeo bám chính , làm cho cảm thấy ngột ngạt thở nổi.

      Nhưng Nam Dương Huyễn biết, nàng cũng phải là nàng ấy, nàng ấy qua đời nhiều năm rồi, mặc dù như thế Nam Dương Huyễn cũng muốn rời , muốn ôm Hàn Vũ, ôm nàng để giải tỏa tâm tình trong lòng mình.

      P/s :Đố các bạn, NDH đến ai? Bạn nào đoán đúng, Ly tặng cho bạn ấy chương sau.
      Jin292 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 34 : Nam Dương Huyễn (p2)

      Hai người im lặng nhìn nhau, có ai lên tiếng phá vỡ khí yên tĩnh này, mới đầu Hàn Vũ còn có chút khẩn trương, tuy rằng người này có ác ý cũng có nghĩa nàng gặp nguy hiểm. Nhưng tại Hàn Vũ lại cảm thấy càng thoải mái, lo lắng qua nàng mới nhớ tới người này là ai, phải chính là Nam Dương Huyễn quốc chúa Nam Dương quốc sao? Tại sao lại xuất ở đây? TÌnh cảm chất chứa trong ánh mắt của là dành cho ai?

      "Yến nhi, ca ca rất nhớ ngươi, rất muốn, rất muốn....rất muốn" Rốt cuộc Nam Dương Huyễn cũng đứng dậy về phía Hàn Vũ, vốn Hàn Vũ vừa mới thả lỏng tinh thần lập tức lại cảnh giác lên, chưa kịp phản kháng bị Nam Dương Huyễn ôm vào lòng chặt.

      Nhu tình, Nam Dương Huyễn dịu dàng vuốt ve tóc Hàn Vũ, điều này làm cho Hàn Vũ ứng đối kịp, tuy nhiên nàng lại chán ghét cái vuốt ve này, ngược lại cảm thấy rất ấm áp giống như năm đó viện trưởng từng làm cho nàng vậy. Hàn Vũ phát Nam Dương Huyễn có xâm phạm thân thể nàng nên cũng thả lỏng đề phòng. Cái ôm này rất ấm áp nhưng nếu cứ như bị Nam Dương Huyễn ôm như vậy vẫn là cảm thấy tốt lắm.

      Chợt bừng tỉnh tâm trí, Hàn Vũ vội lên tiếng "Nam quốc chúa, nam nữ thụ thụ bất thân, thỉnh ngài tự trọng" Mặc dù có tư tưởng phong kiến, nhưng nếu như bị người chỉ mới gặp mặt hai lần ôm ấp nhu thế, nàng vẫn cảm thấy quen. Đột nhiên, như nhớ tới điều gì, vội đẩy ra, trong lòng Nam Dương Huyễn còn người lại dâng lên cảm giác mất mát.

      "Yến nhi...Ta"Nam Dương HUyễn muốn điều gì đó, lại bị Hàn Vũ đánh gãy.

      "Nam quốc chúa, ngài nhận nhầm người rồi, tiểu nữ là Hàn Vũ trưởng nữ của Hàn tướng quân Đông Lâm quốc, phải là Yến nhi của ngài"Hàn Vũ cảm thấy rất bất dắc dĩ, tại nàng thay thế nữ nhi của Hàn tướng quân, muốn thêm thân phận thay thế khác, nàng có nhiều sinh lực a.

      "Hàn Vũ? Đúng vậy a, ngươi là Hàn Vũ, Yến nhi của ta

      rồi, vĩnh viễn bao giờ trở lại. Nam Dương Huyên vô cùng phiền muộn, nhưng hổ là người đứng đầu quốc gia, rất nhanh điều chỉnh tâm tình của mình “Vừa rồi có nhiều mạo phạm, thỉnh Hàn nương thứ tội.”

      dám nhận, ngài nhớ thương muội muội của mình, lại lầm ta là muội muội của ngài mà thôi, ngài lại làm gì quá đáng, tình cảm nhớ thương người ta rất hiểu, hơn nữa, cho dù ngài có tội, nhưng ngài lại là quốc chúa, có ai dám giáng tội cho ngài đây?”

      Hàn Vũ vô cùng đáng thương, nếu chiếm được tiện nghi gì thôi quên . Hàn Vũ cũng để ý tính toán đến những chuyện nhặt.

      Nam Dương Huyên nhìn khóe miệng mỉm cười tính kế của Hàn Vũ lại cảm thấy nhàng, giống như năm đó Nam Dương Yên tính kế , ngay cả tính cách cũng đều tương tự như vậy. từ trong ngực lấy ra cái vòng tay tinh xảo, bề mặt có khắc Yến tử hình dạng cánh quạt , rất mỏng manh.

      cẩn thẩn đưa đến trước mặt Hàn Vũ “Cái này coi như ta bồi tội cùng ngươi, có được ?”

      Hàn Vũ muốn lấy lễ vật của người khác cách tùy tiện, nhưng cái vòng tay này nàng rất là thích, tuy rằng đơn giản nhưng lại mất nét tinh xảo, nào thích trang sức rườm rà.

      “Được rồi, nếu ngài thành khẩn muốn xin lỗi như thế, ta đành miễn cưỡng nhận lấy vậy.” Điệu bộ của Hàn Vũ lúc này điển hình của được tiện nghi mà còn khoe mẽ.

      Ndh nhìn thấy trong lòng lại cảm thấy vui, ràng rất thích còn bày ra bộ dáng cần, tiểu nha đầu tinh quái. Bất quá, nhận lấy là tốt rồi, đây là di vật của Nam Dương Yên để lại cho , đưa cho Hàn Vũ, Nam Dương Huyên cũng có tính toán trong lòng.

      tại ngài ở trong đình viện của ta, đừng là ngài bị lạc đường nhé, có ta cũng tin đâu?” Hàn Vũ vừa xem xét thủ liên, bên tùy tiện hỏi.

      “Ta theo nàng, chỉ muốn nhìn nàng chút, nàng lớn lên rất giống muội muội của ta, rất giống.” Nam Dương Huyên có suy nghĩ nhiều liền trả lời Hàn Vũ, dù sao cũng .

      “Giống bao nhiêu phần?” Tại sao lại giống người? Rốt cuộc giống bao nhiêu người? lẽ vận khí của nàng tốt đến như vậy sao? Lại trưởng thành giống công chúa của quốc gia? người lại có cái bớt của nữ nhi của tướng quân?

      “Giống bảy tám phần.”

      Hàn Vũ nghe thấy chỉ có bảy tám phần liền thở dài nhõm phen. Hoàn hảo là có giống hoàn toàn. Bảy tám phần vẫn có thể chấp nhận đc, nhân các hữu di, con người có thể giống nhau cho dù cùng huyết thống mà.

      “Muội muội của ngài ở đâu.”

      “Nàng… nàng qua đời.” Nam Dương Huyên lại nhớ đến chuyện thương tâm.

      “Hả, xin lỗi” Hàn Vũ biết, nhắc đến nỗi đau mất người thân thống khổ như thế này.

      “Ha ha, quan hệ, nên đối mặt vẫn phải đối mặt thôi.”

      “Ừ, người qua đời rồi, những vẫn để lại nỗi đau cho những người còn sống” Hàn Vũ an ủi Nam Dương Huyên, đồng thời cũng là an ủi chính bản thân nàng.

      “Thời gian còn sớm nữa, nàng nên nghỉ ngơi ” Nam Dương Huyên lấy khẩu khí của trưởng bối với Hàn Vũ

      “Hả?” Hàn Vũ cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng chỉ ra, muội muội của người ta còn, có lẽ xem nàng chính là muội muội của mình .

      “Ừ, tốt, ngài tùy ý ” Hàn Vũ cho phép tùy ý, tỏ vẻ có thể được rồi, sợ làm đau , bị người giống muội muội mình đuổi rất khổ sở, nàng đành uyển chuyển đuổi khéo ng.

      “Ừ, ta cũng phải trở về hoàng cung, ngày mai gặp lại, bảo trọng” Nam Dương Huyên xong lại phi thân bay . Hàn Vũ nhìn thấy, còn kinh ngạc nữa, tại người nào có công lực bay tới bay lui, bộ làm gì cho mệt. Khi nào nàng cũng có thể bay như thế?

      Hàn Vũ cũng cảm thấy mệt mỏi, trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng lại thể ngủ được, tại nàng cảm thấy chút an toàn nào, lẽ ai cũng có thể vào nhà này được sao? Hôm nay là Nam Dương Huyên, mặc dù có phát sinh chuyện gì, nhưng nếu như tới là người có ý tốt phải làm sao? Trong sân của nàng cũng có thị vệ, hơn nữa tường vây ngay cả chính nàng cũng có thể trèo, nếu có ai tùy tiện tiến vào làm sao? Càng nghĩ càng sợ, nàng hải nên làm cái gì đó để đề phòng?

      Sang sớm hôm sau Hàn Vũ bị Thúy Trúc đánh thức, bày ra đôi mắt gấu trúc làm Thúy Trúc sợ hãi, có biện pháp, tối hôm qua xảy ra rất nhiều chuyện nên ngủ trễ, nếu hải hôm nay nàng phải tiến cung nàng cũng muốn dậy sớm như thế này đâu?
      Last edited by a moderator: 3/2/15
      Jin292 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 35: chuyện phiếm

      Hàn Vũ vội vàng đến hoàng cung, lúc này mới biết được hoàng hậu bế quan tu luyện, vừa ăn qua cam lộ thảo lại có trợ giúp của huyễn thú mê tinh, chắc chắn thời gian tới đột phá Thiên Thê, có lẽ hoàng hậu quên nên mới cho Hàn Vũ tiến cung gặp nàng sao?

      Hàn Vũ đành trở lại phủ, chuẩn bị ngủ bù lại thấy tiểu chính thái vào Trúc viên muốn cùng nàng chuyện, điều này làm cho Hàn Vũ giật mình.

      "Tỷ, chúng ta về những chuyện tỷ trải qua bên ngoài , đệ rất là tò mò a" Tiểu chính thái lên tiếng, là tò mò hay lại bắt đầu hoài nghi nàng?

      " ngày đến tính ngày thôi, bằng như thế nào trải qua? Đúng rồi, đệ đừng có quên ước định lúc trước của chúng ta nha" Hàn Vũ sang chuyện khác

      "Ước định gì? Đệ khi nào ước định cùng tỷ?" Tiểu chính thái cố tình giả ngu nhưng Hàn Vũ chỉ cần liếc mắt là nhận ra.

      "Đệ làm ta rất thất vọng, cứ tưởng đệ là chính nhân quân tử thủ tín, là bậc trượng phu, nhưng nghĩ lại là....mà thôi quên , tỷ tỷ xem như chỉ là vui đùa chút thôi" Hàn Vũ làm ra vẻ tiếc hận, nàng rất hiểu tiểu chính thái, là nhi tử của đại tướng quân làm sao có thể để cho người khác là mình là người giữ chữ tín đây?

      "A, đệ nhớ rồi, tỷ tỷ đưa cho di nương lễ vật rất tốt, về sau đệ nhất định nghe theo tỷ, tỷ có chuyện cứ , chỉ cần đệ có thể làm được đệ tuyệt chối từ" Tiểu chính thái tuy rằng hối hận, nhưng vẫn có biện pháp, ai biểu thua cuộc đâu?

      "Ha ha, ngoan, quả nhiên làm cho tỷ tỷ thất vọng"

      "Đúng rồi, tỷ tỷ, ngươi còn chưa kể cho đệ những năm qua tỷ sống như thế nào đâu? Có người đặc biệt chăm sóc tỷ ?" Đỉnh đầu Hàn Vũ bốc hỏa, tiểu tử này còn đến chuyện này sao? Nếu tránh được liền ứng đối ứng , đừng trách ta lừa gạt ngươi, là do ngươi bức ta a.

      "Tỷ a, tỷ sống cùng gia gia nuôi ở trong thâm sơn, chưa từng rời , sau khi gia gia qua đời, mình ra ngờ lại bị người lừa, biết vì sao...khi tỉnh lại nằm tường vây của Hàn phủ, đệ đệ, đệ xem đây có phải là duyên phận hay ?" Hàn Vũ lại lặp lại lời dối cũ, biết nàng còn phải bao nhiêu lần.

      "À, vậy là tốt rồi, đệ cho tỷ bí mật, trăm ngàn lần tỷ đừng là đệ nha" tiểu chính thái làm ra vẻ bí mật.

      Hàn Vũ rất muốn cười, bình thường khi ai đó chuyện gì bí mật, câu đầu tiên lúc nào cũng như vậy a.

      "Đệ đệ, vậy đệ cho tỷ biết bí mật này là do ai cho đệ vậy?"

      "Đệ ở thư phòng phụ thân nghe lén được"

      Hàn Vũ nghĩ, phụ thân ở thư phòng chuyện với người khác làm thế nào tiểu chính thái có thể nghe lén được? Chẳng lẻ phụ thân cố tình cho nàng biết? Hàn Vũ muốn biết đó là chuyện gì.

      "Tỷ tỷ, năm nay tỷ cũng mười tám, lúc trước có cũng có quen nam tử nào, phụ thân muốn tìm cho tỷ đấng lang quân như ý a"

      "Phốc..."Hàn Vũ chưa kịp nuốt xuống ngụm trà phun hết lên mặt tiểu chính thái, nàng xin lỗi giúp tiểu chính thái chà lau, phải định lực của nàng đủ, nàng mới đến liền vội vã muốn đem nàng gả ra bên ngoài như vậy.

      "A, xin lỗi đệ đệ, tỷ phải cố ý"

      "Tỷ tỷ, đệ biết tỷ rất kích động, nhưng thân là nữ nhi, cũng thể để ý đến phép tắc như thế, kích động như thế nào cũng nên che giấu cho tốt, đừng cho người khác nhìn thấy lại tỷ kịp đợi muốn xuất giá rồi"

      Hoàn hảo là lần này Hàn Vũ có uống trà, nếu nhất định phun lần thứ hai. Quả Hàn Vũ rất là kích động nhưng phải vì được gả mà là nàng nghĩ làm cái nào tránh được kiếp này.

      "Vì sao đệ lại cho tỷ biết?"

      "Đệ sợ tỷ có người trong lòng, phụ thân biết lại tìm cho tỷ người khác, như vậy phải phụ thân cố tình chia rẽ đôi uyên ương sao?"

      "Hả? tỷ tỷ còn chưa có ai trong lòng đâu"

      "Quả như thế, đệ sớm đoán được" tiểu chính thái chăm chú đánh giá Hàn Vũ từ xuống dưới, dường như muốn nàng như thế làm sao có ai thích đây?

      "Hôm nay là ngày đẹp, nhất định tối nay phụ thân dẫn tỷ với đệ ra ngoài, tỷ nên chuẩn bị , cố gắng làm cho mình xinh đẹp chút, chừng tìm được mối nhân duyên tốt, bất quá tuổi tỷ lớn, haizzz, xem duyên phận của tỷ "

      Trời, cái gì thế này? Hàn Vũ mới mười tám tuổi bị tiểu chính thái chê là lớn tuổi, Hàn Vũ chịu nổi điều này mà.

      "Lớn tuổi cái gì? bất quá tỷ chỉ lớn hơn đệ có hai tuổi, nếu tỷ tìm được người phù hợp, về sau lấy được chồng đệ cũng đừng mong lấy vợ, cho đệ biết, phải chờ tỷ được gả đệ mới có thể tìm vợ có nghe hay ?"

      "Tỷ tỷ, Hàn gia chúng ta độc đinh, phải chờ tỷ được gả vậy phải chờ đến bao giờ? Đệ còn phải kế thừa hương khói Hàn gia nha"

      "Như vậy a, vậy được rồi, tỷ nhớ hình như hoàng thượng còn thiếu tỷ hai cái cầu, bằng bây giờ tỷ tiến cung cầu hoàng thượng gả tiểu công chúa cho đệ như thế nào? Ừ, được, liền quyết định như vậy , tỷ ngay bây giờ luôn"

      "Tỷ tỷ, tỷ tỷ..." tiểu chính thái hoảng sợ, tin tưởng Hàn Vũ được làm được.

      "Tỷ tỷ, đệ sai rồi, đệ cam đoan, tỷ chưa gả tuyệt đối đệ tìm thê tử đâu"

      "Hừ, cái này còn tạm được" Để xem đệ còn dám cười nhạo tỷ hay , tỷ cho đệ đẹp mặt, Hàn Vũ tà ác nghĩ.

      "Làm sao đệ lại biết tối nay phụ thân dẫn hai chúng ta ra ngoài?"

      "Hỳ, cái này bí mật, buổi tối tỷ biết, à tỷ tỷ bộ kiếm pháp kia tỷ luyện tới đâu rồi, cũng thể lơ là nha, tuy rằng thiên phú tốt nhưng thường xuyên luyện tập cũng bị mai ngay, đến, xem thử có thể tiếp được mấy chiêu của đệ?"

      Mấy chiêu? Hàn Vũ tuyệt đối phải là đối thủ của , phải là muốn chỉnh Hàn Vũ ?

      Hàn Vũ cười cười đáp ứng, tối nào nàng cũng luyện <<Dưỡng khí hành công>>, tại thừa dịp này kết hợp chút, biết uy lực như thế nào, Hàn Vũ rất chờ mong.

      "Tỷ hãy dùng mộc kiếm đệ đưa cho tỷ lúc trước , đệ cần vũ khí để tránh làm tỷ bị thương" Ở phương diện này tiểu chính thái rất tự tin, có thể vãn hồi lại ít mặt mũi của mình, bất quá, có thể thất vọng.

      Luận võ bắt đầu, Hàn Vũ cầm mộc kiếm đối chiến, vừa vặn nàng có thể đem chiêu thức cùng dưỡng khí hành công kết hợp tốt.

      Kinh nghiệm thực chiến đủ, mới đầu Hàn Vũ sử dụng chiêu thứ nhất, chiêu thức cùng nội lực kết hợp tung ra công kích về phía tiểu chính thái, nhưng Hàn Vũ xuất ra chiêu nào đều bị tiểu chính thái hóa giải rất nhanh, Hàn Vũ cũng nổi giận, kinh nghiệm chiến đấu của nàng chưa đủ, hơn nữa chỉ biết duy nhất bộ kiếm pháp này lại do tiểu chính thái dạy cho nàng, chiêu nào nàng xuất ra tiểu chính thái đều thuộc như lòng bàn tay, quan trọng là Hàn Vũ công kích tiểu chính thái nhưng chút tổn thương cũng có cho dù có bị trúng chiêu, chút lực sát thương đều có a.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 36: Tăng lên mạnh mẽ

      Hàn Vũ cũng chấp nhận chịu thua nhanh như vậy, bắt đầu tăng nội lực lên cùng kết hợp với chiêu thức thứ hai, chậm rãi có lực công kích, nhưng vẫn khoong đủ, tiểu chính thái vẫn rất ứng đối tự nhiên, liên tiếp nâng cao nội lực bắt đầu công kích, nàng biết nàng thể làm bị thương đến tiểu chính thái, nàng chỉ xuất ra hai phần nội lực, dần dần có ưu thế, chiêu thức càng ngày càng nhanh, càng ngày càng thuần thục, làm cho Hàn Vũ cực kỳ hưng phấn.

      Lúc đầu tiểu chính thái còn giật mình, đến bây giờ là kinh ngạc, lần đầu tiên cùng Hàn Vũ so chiêu qua mấy chiêu hạ được, nhưng tại mặc dù có sử dụng hết công lực, nhưng lại dễ dàng bắt được nàng, tiểu chính thái bắt đầu nghiêm túc, phối hợp công lực Trứ Đích Cơ tầng ba cùng Hàn gia kiếm pháp, muốn xem người học nhiều năm cùng người mới bắt đầu học nửa tháng, ai mạnh hơn?

      Càng ngày Hàn Vũ cảm thấy kiệt sức, chiêu thức của tiểu chính thái nàng đỡ được, tại Hàn Vũ rất là hưng phấn, chống đỡ được nàng lại tăng nội lực lên kết hợp với chiêu thứ tư.

      Uy lực tuy rất nhưng tiểu chính thái vẫn cảm nhận được, Hàn Vũ có công lực tại sao lại có lực công kích đây? Tiểu chính thái rất là khó hiểu, nhưng tại phải là thời điểm suy nghĩ đến điều này, tại nếu cẩn thận có thể thua, làm sao có thể chấp nhận được?

      Tiểu chính thái thay đổi kiếm pháp, nếu như là cùng sử dụng Hàn gia kiếm pháp, cuối cùng thua , vì vậy sử dụng vũ kỹ phá thổ.

      Phá thổ phải là vũ kỹ cao cấp, đối với võ giả tầng thứ năm mà , tuyệt đối là vũ kỹ tốt, vũ kỹ hi hữu, cũng phải ai cũng có được, nếu có gia thế của Hàn tướng quân, tiểu chính thái có được vũ kỹ, võ công lũy thừa ai cũng có thể luyện được nhưng nếu là vũ kỹ, còn phải xem kỳ ngộ.

      Tiểu chính thái tăng công lực lên tầng thứ năm, phối hợp cùng vũ kỹ đối chiến cùng Hàn Vũ. Quanh thân tiểu chính thái tản ra ánh sáng mờ ảo, Hàn Vũ chú ý thấy, chẳng lẽ đây là võ công lũy thừa của thế giới này sao? Chẳng lẽ là đặc dị công năng? Hàn Vũ khó hiểu.

      Đột nhiên tiểu chính thái thay đổi phương thức đối chiến làm Hàn Vũ rơi vào thế hạ phong, lần đối chiến này làm Hàn Vũ thực cảm nhận được ý nghĩa của chiến đấu, nàng cũng nghĩ thắng nhưng đây lại là cơ hội tốt nàng muốn kiểm tra xem năng lực của chính mình vì thế nàng tiếp tục tăng nội lực lên, Hàn Vũ cũng chỉ mới học dưỡng khí hành công bao lâu, nội lực cũng chỉ có ba tầng, tại nàng đem ra sử dụng hết, biết hậu quả như thế nào, nhưng nàng cần phải nếm thử.

      Hàn Vũ nhìn tiểu chính thái, mạnh mẽ tăng nội lực, có gió nhưng tóc vẫn tung bay, nàng cảm thấy toàn thân đều đau đớn, giống như bị lửa thiêu đốt, nàng cố gắng khắc chế cơn đau thình lình của bản thân, bắt đầu vòng chiến mới.

      Tiểu chính thái cũng hưng phấn lên, nghĩ đến sử dụng phá thổ nhưng vẫn bị Hàn Vũ đỡ được mấy chiêu, dần dần thể lực của Hàn Vũ cạn kiệt, chống đỡ nổi, xoay người bị chưởng lực của tiểu chính thái làm ngã mặt đất, phun ra ngụm máu tươi nhiễm đỏ mảnh đất .

      Tiểu chính thái vội vàng thu hồi võ công lũy thừa chạy nhanh đến chỗ Hàn Vũ.

      "Tỷ tỷ, tỷ sao chứ? Đều là do đệ tốt, xuống tay quá nặng, ràng biết tỷ có chút công lực nào nhưng còn sử dụng vũ kỹ, tỷ tỷ có sao ?" Tiểu chính thái hoảng sợ, chưởng lực cuối cùng của cũng quá nặng nhưng vừa nghĩ đến Hàn Vũ có chút võ công lũy thừa, làm sao có thể đỡ được chưởng phá thổ đâu, tại tiểu chính thái rất tự trách bản thân mình.

      Bây giờ chút khí lực để Hàn Vũ cũng có, chỉ cố gắng lắc đầu, nàng muốn cho tiểu chính thái biết cũng phải chưởng lực kia đả thương nàng, là do nàng mạnh mẽ tăng nội lực lên mà ra, tiểu chính thái còn có khả năng kia, nhưng Hàn Vũ còn chưa kịp nhất xỉu trong lòng tiểu chính thái.

      "Xú tiểu tử này, ngươi xem, Vũ nhi trêu chọc ngươi cái gì, ngươi lại đánh nàng ra như vậy, thái y nàng bị thương rất nặng, chẳng lẽ phải do công lực của ngươi sao?" Hàn phu nhân rất tức giận, muốn nhéo lỗ tai của Hàn Thạc, bình thường tiểu tử này rất hiểu chuyện, biết vì sao hôm nay lại làm ra chuyện tình này, bà còn nghĩ quan hệ của hai người tốt lắm, cũng nghĩ đến...

      "Nương, xin lỗi. Nhi tử cũng nghĩ xuống tay nặng như thế....Con..."

      "Con cái gì con, chờ tỷ tỷ ngươi tỉnh dậy, phải thành xin lỗi biết , nếu tỷ tỷ ngươi chịu tha thứ cho ngươi, hừ, ta cũng tha thứ cho ngươi" Hàn phu nhân phải mất mười mấy năm mới tìm được nữ nhi, nghĩ lại bị con trai bảo bối đánh thành như vậy, điều này làm sao có thể làm cho bà thương tâm.

      "Nương, nhi tử biết, phụ thân rồi" Hàn Thạc tại rất là hối hận, so cái gì so lại so võ, tốt rồi, bây giờ tất cả đều do làm sai.

      "Hừ, phụ thân ngươi tha cho ngươi lần này, nếu như còn có lần sau, ta bảo phụ thân ngươi cấm túc ngươi năm"

      "Nương..."tiểu chính thái rất sợ bị cấm túc.

      "Khụ khụ khụ...Nương" Hàn Vũ thực nhịn nổi, tiểu chính thái lớn như vậy còn bị cấm túc, điều này làm Hàn Vũ rất muốn cười lớn.

      "Vũ nhi, ngươi tỉnh, có phải do nương làm ồn hay ? Ngươi hãy nghỉ ngơi tốt, tiệc tối nay ngươi cần phải đâu" Trong mắt Hàn phu nhân đều tràn đầy đau lòng, có chút nào tính kế hay ngụy trang.

      "Nương" Hàn Vũ kêu tiếng lại biết gì, ôm Hàn phu nhân khóc, rất ấm áp, đây là cảm thụ của Hàn Vũ tại, nàng muốn trốn tránh cảm giác này nữa, bắt đầu lưu luyến nó.

      Hàn phu nhân nghe được tiếng khóc của Hàn Vũ lại nghĩ chắc bà làm đau nàng, vội buông Hàn Vũ ra để nàng nằm xuống.

      "Ngoan, tại nên nằm nghỉ , qua thời gian nữa đau nữa"

      "Tỷ tỷ, xin lỗi, đệ..."

      "Ha ha, phải lỗi của đệ, là do chính tỷ làm ngộ thương mình, đệ còn có khả năng làm tỷ bị thương đâu" Hàn Vũ thực vui vẻ cười trả lời.

      "Vũ nhi, cần che chở cho , rồi, nếu phải do đánh ngươi, ngươi làm sao có thể bị thương nặng đến như thế?"

      "Nương, nữ nhi sao, tại có việc gì rồi, ngươi xem!" Hàn Vũ muốn gia tăng độ tin tưởng trong lời của mình, liền bước xuống giường lại, nhưng lại dọa đến Hàn phu nhân cùng tiểu chính thái đứng bên cạnh.

      "Mau xem, thực có việc gì rồi, phải ta rất tốt sao! có nghiêm trọng như lời thái y "

      "Thạc nhi, nhìn xem Trần thái y chưa, nếu chưa mời lại đây nhìn tỷ tỷ con chút" Hàn phu nhân vẫn tin, muốn cho thái y nhìn qua chút để an toàn hơn.

      "Vâng, nương" Tiểu chính thái rất muốn biết, vừa mới còn hộc máu ngất , tại sao chỉ qua đoạn thời gian ngắn tốt nhanh đến thế, chẳng lẽ vừa rồi là do nàng giả bộ hù dọa ? Ý nghĩ này rất nhanh bị bác bỏ, ngụm máu kia cũng phải muốn giả liền có thể giả được.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 37: ngày 27 tháng 5

      "Nương, Trần thái y đến" theo phía sau tiểu chính thái là nam tử trung niên, giống thái y mà giống thư sinh hơn, trong tay cầm cái rương tinh xảo. Hàn tướng quân cũng theo phía sau.

      "Trần thái y, làm phiền ngươi rồi, ngươi có thể xem lại cho tiểu nữ chút, nàng có chuyện gì nhưng ta cũng yên tâm cho lắm"

      "Hàn phu nhân cần phải khách khí, đây là chuyện lão phu nên làm" Trần thái y xong bước đến trước mặt Hàn Vũ.

      "Hàn nương, làm phiền ngươi vươn tay ra cho lão phu xem mạch chút"

      Hàn Vũ nghe theo, nhưng nàng lại tò mò phải trong tivi mấy lão thái y xem bệnh cho mấy nương đều dùng sao? tại sao người này lại cần, Hàn Vũ cũng muốn nhìn xem chút. Hàn Vũ nhìn thấy hai hàng lông mày của Trần thái y nhăn lại gắt gao trong lòng khỏi trận chán ghét, nàng rất ghét những người giả vờ, ràng chính nàng biết mình có chuyện gì nhưng tại bộ dáng của lại giống như nàng bị bệnh gì thể chữa được.

      "Trần thái y, tiểu nữ thế nào?" Đứng bên Hàn tướng quân nóng nảy.

      "Kỳ quái, ràng lúc nãy bị nội thương rất nặng, nhưng tại....lại tốt như thế?" Trần thái y hoài nghi lẽ lúc nãy bắt mạch sai sao? rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

      "Cái này.... có chuyện gì tốt rồi, làm phiền Trần thái y" Hàn tướng quân nhìn Hàn Vũ, có hoài nghi, chỉ có vui mừng, tâm thần thả lỏng, có chuyện gì là tốt rồi.

      "Ừ, nếu có chuyện gì nữa lão phu xin cáo từ"

      "Trần thái y thong thả, xin đa tạ" Hàn phu nhân đứng dậy chuẩn bị đưa tiễn .

      "Hàn phu nhân khách khí, ngươi vẫn nên ở lại chăm sóc Hàn nương , cũng cần đưa tiễn ta, đều là chỗ quen biết cần gì khách sáo như vậy, cáo từ"

      Hàn tướng quân tiễn bước Trần thái y xong quay trở lại phòng của Hàn Vũ, Hàn phu nhân cùng tiểu chính thái đến chuyện tiệc tối nay Hàn tướng quân bước vào.

      "Vũ nhi, chuyện gì xảy ra? Vừa mới ràng....liền nghiêm trọng như vậy"

      "Phụ thân, con cũng biết, người nhớ quyển sách người đưa cho con lúc trước?"

      "Con là quyển sách <<Dưỡng khí hành công>> kia? Cái này có liên quan gì đến nó? Chẳng lẽ con..."

      " sai, phụ thân, là con tu luyện công pháp trong đó, hơn nữa có chút khởi sắc, tuy rằng con cũng biết ràng lắm, nhưng con đoán hẳn là có liên quan đến quyển sách đó" Lời này của Hàn Vũ cũng được tính là , mặc dù nàng bị nội thương đúng là do sử dụng hết trăm phần nội lực, gián tiếp cũng là bởi vì quyển sách đó, nhưng tốc độ hồi phục nhanh cũng có liên quan đến, nhưng nàng thể .

      "Ừ, nếu con có thể tu luyện được quyển sách kia vậy cố gắng tu luyện cho tốt, có tác dụng lớn gì nhưng để phòng thân cũng tốt, hôm nay Thạc nhi ra tay quá nặng phải ?"

      "Phụ thân, phải do đệ đệ, là do chính con, con...là do chính con chỉ mới tu luyện được có ba phần nội lực nhưng hôm nay thời điểm cùng đệ đệ so chiêu,con sử dụng hết mới phản phệ gây thương tích, vừa vặn lúc đó đệ đệ tung ra chưởng, phản phệ bạo phát. Chuyện này có liên quan đến đệ đệ" Hàn Vũ càng thanh càng .

      "Hồ nháo, quả hồ nháo, con có biết hay , mặc kệ là tu luyện cái gì, kiêng kị nhất chính là sử dụng hết trăm phần công lực của mình, hậu quả chính là phản phệ, nặng có thể mất mạng ngay, chỉ được lần này, lần sau..., đúng, có lần sau, có nghe hay ?"Ngữ khí Hàn tướng quân cực kỳ nghiêm khắc, giống như là phụ thân giáo huấn con cái của mình, tuy rằng Hàn tướng quân tức giận nhưng Hàn Vũ lại cảm thấy phi thường vui vẻ.

      "Vâng, phụ thân, nữ nhi nhớ kỹ" Hàn Vũ ân hận cách thành khẩn. Bây giờ nên cuối đầu nhận sai mới là nữ nhi tốt phải sao? Hàn Vũ biết nên làm nữ nhi của người khác như thế nào, bây giờ nàng còn học hỏi.

      Tuy rằng phản phệ nho này làm Hàn Vũ bị thương, nhưng cũng làm cho nàng lĩnh ngộ đến điểm quan trọng bộc phát. Thời điểm vừa tăng lên hai phần nội lực Hàn Vũ cũng có mất nhiều khí lực hoàn thành chiêu thức, khi tăng lên ba phần nội lực Hàn Vũ cũng rất cố gắng, nhưng đến bốn phần nội lực Hàn Vũ lại chậm chạp thể hoàn thành, chính nàng vừa rồi có kỳ ngộ nào để bộc phát nếu cùng tiểu chính thái đối chiến, còn biết nguyên nhân dưỡng khí hành công tăng lên như thế nào.

      Sư phụ cũng biết chạy đâu, vẫn có đến tìm nàng, làm hại nàng có rất nhiều nghi vấn nhưng biết làm thế nào, Hàn Vũ cảm thấy ba phần công lực là cao nhất của nàng, nhưng chính là vẫn đột phá được, điều này làm cho Hàn Vũ thực vôi, vốn có chút nào tò mò với võ học dần dần nàng càng ngày càng mê luyến.

      "Vũ nhi, về sau cần học đến những công pháp gì đó nữa, bên cạnh có người Hàn tướng quân bảo vệ rồi, nữ tữ chỉ cần luyện tập cầm, kỳ, thư họa là được rồi, làm bị thương đến mình tốt lắm" Hôm nay Hàn phu nhân bị phen hoảng sợ, thời điểm nàng đến Trúc viên chỉ thấy bãi máu, tâm đều tan nát, mười ba năm trước mất nữ nhi làm bà thống khổ ít, tại bà muốn lại phải nếm tư vị đó thêm lần nữa.

      "Nương, con sao, con thích dưỡng khí hành công, cầm kỳ thư họa gì đó con có hứng thú" Hàn Vũ nghĩ vì Hàn phu nhân mà buông tha cho sở thích của chính mình.

      "Nương, tỷ tỷ tài hoa ở trong yến tiệc sinh thần của hoàng hậu người biết qua, cầm kỳ thư họa cần luyện cũng là đệ nhất Đông Lâm quốc, tại nàng chính là đệ nhất tài nữ Đông Lâm quốc rồi, người cần lo lắng về sau tỷ tỷ có tài hoa mà gả được, người đừng có lo lắng quá, về sau có nhiều người đến cầu hôn, người vẫn nên tìm cách đối phó " tiểu chính thái thay Hàn Vũ chuyện, khóe miệng Hàn Vũ khẽ giương lên.

      "Đúng rồi, nương, người yến hội tối nay là gì?"

      "Haizzzz, nữ đại bất trung lưu, Vũ nhi" xong Hàn phu nhân khẽ khóc lên, vừa nghĩ đến nữ nhi mới trở về phải gã , nàng luyến tiếc a.

      "Nương, người như thế nào? cái gì nữ đại bất trung lưu, con còn muốn ở với người lâu, tốt nhất là nên lập gia đình" Thành hôn cũng chắc được hạnh phúc như tại.

      "Tỷ tỷ, ngươi cũng thể như vậy, tỷ lấy chồng ta phải làm sao bây giờ...Tỷ" Hàn Vũ dùng ánh mắt uy hiếp tiểu chính thái, thành công làm cho ngậm miệng lại.

      "Vũ nhi, mỗi năm chỉ có ngày hôm nay, đêm nay có yến hội ở Thịnh Hoa đình, có rất nhiều nương chưa xuất giá cùng công tử ở kinh thành tới đó, con cần thẹn thùng, nhìn trúng ai hãy cho nương biết, nương thay con như thế nào?" Tuy nỡ nhưng chung quy nữ nhi vẫn phải xuất giá lấy chồng a.

      Hoảng, ở đại còn như thế, còn là cả yến hội. Cái này tốt lắm, đêm nay Hàn Vũ cũng muốn đến xem thử.

      Ở bên cạnh tiểu chính thái cười tà ác, cũng biết là cười cái gì, chẳng lẽ nghĩ nàng lớn tuổi thể tìm được lang quân như ý sao? Phỏng chừng tiểu chính thái nghĩ sai lầm rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :