1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sủng nhi phúc hắc của yêu nghiệt - Thượng Đế Đô Đọa Lạc (Full - Đã Có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 27: Lễ vật tặng sinh thần

      Hàn Vũ lên phía trước, cúi đầu hành lễ với hoàng thượng và hoàng hậu, sau đó từ trong lòng lấy ra huyễn thú mê linh, Hàn Vũ cũng nghĩ tìm cái hộp gấm bỏ vào, nhưng tìm hoài thấy cái nào phù hợp, liền quyết định cứ xuất ra như thế, nhưng lại dẫn đến người biết chê bai.

      "A, hoàng hậu tỷ tỷ, lễ vật Hàn gia bằng mọi năm nha, năm nay chỉ đưa tới lọ nước , là keo kiệt, nếu Hàn gia khó khăn như thế, có thể nhờ Lạc gia giúp đỡ nha" Lạc thục phi đợi cơ hội để cười nhạo hoàng hậu phen, tuy nhiên hoàng hậu cũng có nhìn Lạc Thục phi, để cho bà ta tự biên tự diễn.

      "Di nương, đây là lần đầu tiên Vũ nhi tham gia sinh thần của người, huyễn thú mê linh này là do phụ thân tặng cho người, chúc người sinh thần vui vẻ, vĩnh viễn vui vẻ"

      Thời điểm Hàn Vũ lấy ra huyễn thú chi linh cũng có mấy người biết, nhưng thời điểm nàng ra tên lễ vật, tất cả mọi người ngồi ở đây đều đồng loạt đứng lên nhìn về phía nàng, toàn trường lạnh ngắt như tờ.

      "Huyễn thú..Huyễn thú mê tinh, Vũ nhi, ở đây ngươi có được?" Hoàng hậu dám tin.

      "Di nương, chỉ cần nó có thể giúp cho người là tốt rồi, cần gì phải hỏi xuất xứ của nó đâu, huyễn thú mê tinh nhất định là được lấy ra từ cơ thể của huyễn thú" Hàn Vũ cũng muốn cho bọn họ biết huyễn thú mê tinh từ đâu tới.

      Hoàng thượng đến bên cạnh nhìn lọ nước tay Hàn Vũ, xem vô cùng cẩn thận, Hàn Vũ trực tiếp giao cho , hoàng thượng liền xuất ra công lực kiểm tra có phải là hay , đương nhiên kết quả cần phải nghĩ.

      " là huyễn thú mê tinh, Vũ nhi, là " Hoàng thượng đem huyễn thú mê tinh giao cho hoàng hậu, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn theo lọ nước đó. Hàn Vũ thấy buồn cười, những người này hầu như thèm che giấu ham muốn của mình.

      "Hoàng thượng, huyễn thú me tinh này có thể giúp di nương đột phá Thiên Thê, Vũ nhi muốn hỏi ba cái hứa hẹn của hoàng thượng lúc trước có còn tính ?" tại Hàn Vũ quan tâm nhất chính là điều này.

      "Đương nhiên, ngươi muốn cái gì?" tại cần ba cái cầu, đến ba chục cái hoàng thượng vẫn vui vẻ đáp ứng

      "Cái thứ nhất, chính là cầu Hàn gia được vĩnh viễn bình an vô " Hàn Vũ ra cầu này với hoàng thượng, đồng thời cũng với chính bản thân mình. Thời điểm Hàn tướng quân, Hàn phu nhân cùng tiểu chính thái nghe thấy đều giật mình.

      "Được, ta đáp ứng" Hoàng thượng do dự liền gật đầu, đây là muốn cho Hàn gia yên tâm hay là vì Hàn Phong Vũ? Hoặc là vì lý do gì khác?

      "Còn hai cái nữa" Hoàng thượng hỏi.

      "Còn hai cái chưa có nghĩ ra, xem như hoàng thượng thiếu Vũ nhi " Hàn Vũ nghĩ để hoàng thượng thực cầu của mình nhanh như vậy, để dành về sau chừng có tác dụng.

      "Vũ nhi, tại ngươi có thể đột phá Thiên Thê, giấc mộng cả đời của ngươi thực được"

      "Vâng, hoàng thượng, Vũ nhi, đến đây ngồi bên cạnh di nương, ngươi muốn cái gì? Chỉ cần di nương có, di nương đều cho ngươi" Hoàng hậu nhiệt tình lôi kéo cánh tay Hàn Vũ.

      "Di nương, đây là lễ vật tặng sinh thần của người, Vũ nhi cần hồi đáp, di nương vui là tốt rồi" Hàn Vũ chỉ cần ba cái cầu của hoàng thượng, đối với hoàng hậu nàng vẫn cần.

      Lúc này, những người phía dưới mới bàn luận.

      "Hàn tướng quân đưa ra huyễn thú mê tinh này là do lấy từ đâu? Gần đây nghe có người vào sâu trong Huyễn Lâm a"

      " tìm được tại sao dùng, tiểu nhi tử của kia của phải cũng cần thăng cấp sao? Như thế nào cho cho nhi tử của mình? Chẳng lẽ chỉ vì mặt mũi Hàn gia sao? giống a"

      Hoàng đế ba nước kia nhìn chằm chằm vào huyễn thú mê tinh, trong mắt che giấu tính kế. Thử hỏi ai có thể chống lại mê hoặc của nó đâu.

      "Di nương, mê tinh này người phải cất giữ kỹ, chỉ cần sơ ý chút mất ngay" Hàn Vũ hảo tâm nhắc nhở.

      "Vũ nhi, ngươi hãy yên tâm, tại ta làm cho người ở đây bỏ ý định lấy nó" xong hoàng hậu liền lấy xuống trâm cài tóc đâm vào đầu ngón tay, sau đó lên mặt của huyễn thú mê tinh.

      "Huyễn thú mê tinh này thuộc về ta, cho dù người khác có lấy cắp cũng chỉ vô dụng mà thôi" Hoàng hậu với Hàn Vũ.

      ra còn có thể làm vậy? Về sau nếu như mình có mê tinh cũng sợ người khác lấy , chỉ cần lên vài giọt máu là tốt rồi.

      Người lúc nãy chê cười huyễn thú mê tinh sắc mặt có bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu khó coi. Hàn Vũ cảm thấy rất là vui.
      Jin292linhdiep17 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 28: Tam quốc làm khó dễ trong lễ sinh thần

      "Hoàng hậu nương nương, tam quốc chúng ta mang theo lễ vật tiến đến, nhưng mà trực tiếp tặng còn thú vị, cuối cùng chúng ta nghĩ đến trò chơi, chỉ cần Đông Lâm quốc có thể đưa ra kết quả chính xác, lễ vật tam quốc chúng ta tặng cho người hơn nữa trong hội nghị tứ quốc sắp tới, tỷ thí bốn trận nhưng Đông Lâm quốc chỉ cần tham gia ba trận mà thôi, xem như Đông Lâm quốc thắng trận. Tuy nhiên nếu như Đông Lâm quốc đưa ra được đáp án những lấy được lễ vật này, còn phải chấp nhận thua trận trong hội nghị tứ quốc, người thấy thế nào?" Đại biểu được tam quốc phái ra .

      "Nhân tài Đông Lâm quốc xuất tầng tầng lớp lớp, biết trò chơi thú vị như thế nào?" Hoàng thượng hỏi.

      "Hoàng thượng đáp ứng?"

      "Đương nhiên, hảo ý của tam quốc làm sao Đông Lâm tiếp nhận đây?" Ngoài miệng hoàng thượng là hảo ý của tam quốc, nhưng trong lòng nghĩ như thế nào chỉ có mình biết.

      "Tốt, người đâu, đem lễ vật ra"

      Ở giữa hoa viên có hai người đều cầm tay cái bàn, chứa cái hộp.

      "Hoàng thượng, lễ vật của tam quốc được đặt trong hai cái hộp này, tuy nhiên do người nào cầm phải nhờ hoàng thượng đến đoán, ngài chỉ có thể hỏi câu hỏi, trong hai người có người , người còn lại là dối, người có thể bắt đầu rồi"

      Hoàng thượng cảm thấy khó khăn, biết trong hai người ai ai láo, chỉ có thể hỏi câu hỏi, phải làm sao mới tốt đây? Hàn Vũ ngồi bên hoàng hậu cười khinh bỉ, trò chơi này từ hồi tiểu học nàng chơi biết bao nhiêu lần rồi, tại lại gây khó dễ ở đây quả là vũ nhục trí thông minh của nàng.

      Hoàng thượng nhìn xuống đại thần bên dưới ra lệnh "Bất cứ ai có thể giải đáp được vấn đề này, trẫm ban thưởng hậu hĩnh"

      Tuy nhiên sau khi hoàng thượng xong cũng ai dám lên tiếng, hoàng thượng bất đắc dĩ nhìn xung quanh, khi nhìn đến Hàn Vũ lại thấy nàng chả thèm quan tâm đến hai cái hộp đó, lẽ nàng biết đáp án? Đương nhiên hoàng thượng cũng quan tâm là lễ vật gì, chỉ coi trọng mặt mũi của quốc gia mà thôi, chỉ có thể thử lần.

      Hoàng thượng hướng về hoàng hậu cho bà ánh mắt lại nhìn về phía Hàn Vũ, ở bên người hơn hai mươi năm, hoàng hậu lập tức hiểu.

      "Vũ nhi, cái này giao cho ngươi, ngươi có thể giải đáp được ?" Hoàng hậu dịu dàng hỏi Hàn Vũ.

      "Di nương, tuy rằng Vũ nhi có thể, nhưng trong triều có rất nhiều nhân tài, phận nữ nhi của ta sao có thể ra mặt đây, ta thấy hình như Lạc đại nhân rất muốn thử, ta đoán có thể đại nhân biết đáp án, phải Lạc đại nhân?" Hàn Vũ cam lòng bỏ qua cho người khi dễ Hàn gia nàng.

      "À, Lạc đại nhân biết đáp án sao? Vậy thỉnh Lạc đại nhân đến giải đáp . Nếu thất bại ngươi chờ đợi hậu quả " sau khi Hoàng thượng nghe Hàn Vũ cũng trực tiếp ra lện cho .

      "Vậy xin mời Lạc đại nhân trả lời , cũng thể đánh mất mặt mũi bổn cung và Đông Lâm quốc a" Hoàng hậu .

      "Hoàng thượng, hoàng hậu xin tha tội, thần cũng biết đáp án, xin hoàng thượng có thể ra lệnh cho nữ nhi của Hàn tướng quân trả lời, cựu thần biết" Trong lòng Lạc đại nhân rất hận, im lặng ngồi ở đó, khi nào chọc qua Hàn Vũ, biểu muốn thử khi nào? cũng biết bởi vì bộ dáng của trêu chọc đến Hàn Vũ rồi, nếu mà biết có thể sai người giết Hàn Vũ hay ?

      "Lạc đại nhân, ngài cần khiêm tốn như vậy, ngay cả ta cũng có thể giải làm sao ngài lại biết đâu? À, hay là Lạc đại nhân nghĩ muốn cho ta cơ hội thể bản lãnh của mình? Vũ nhi lòng đa tạ Lạc đại nhân a" Hàn Vũ khiêm tốn đa tạ Lạc đại nhân.

      " dám nhận, dám nhận" Lạc đại nhân đáp lễ.

      "Vũ nhi, ngươi thử xem" Hoàng hậu lên tiếng.

      "Vâng, di nương"

      Hàn Vũ đến trước mặt hai người đó, cũng lời nào, cũng hỏi bọn cái gì, cứ tới lui như vậy, dường như suy nghĩ nên hỏi cái gì. Kỳ Hàn Vũ cố ý, nếu vừa đến giải quyết vấn đề còn ý nghĩa gì, nếu tam quốc nghĩ vấn đề của bọn họ đưa ra khó khăn, vậy cho bọn họ chút mặt mũi cũng tốt.

      "Vị nương này, rốt cuộc có nghĩ ra nên hỏi cái gì hay ? Để cho mọi người chờ cũng được tốt cho lắm" Sứ giả tiến lên trước thúc giục Hàn Vũ.

      "Ta cũng phải suy nghĩ hỏi cái gì, ta thắc mắc là ai đưa ra trò chơi này"

      "Ha ha ha, người đề xướng cái này là quốc chúa Bắc Tuyết quốc? Có phải làm khó nương?"

      ", phải, chỉ là ta nghĩ nếu là quốc chúa đưa ra trò chơi này, tại sao lại đơn giản như thế? Chẳng lẽ muốn Đông Lâm quốc vui vẻ thôi sao?"

      "Đơn giản? Từ trước đến nay chưa có ai giải được trò chơi này? Tại sao nương lại như thế?"

      Chẳng lẽ chỉ số thông minh ở đây có vấn đề? Hàn Vũ nghĩ thầm trong lòng.

      " biết vị nào là quốc chúa Bắc Tuyết quốc?" Vừa rồi tam quốc đồng thời ra, Hàn Vũ cũng biết ai là quốc chúa nước nào.

      "Ngồi bên trái Hoàng thượng là quốc chúa Bắc Tuyết quốc" Sứ giả giới thiệu.

      "Quốc chúa Bắc Tuyết quốc, hữu lễ" Hàn Vũ hướng về Bắc Chấn Thiên hơi hơi nghiêng người, cũng có quỳ lạy.

      "Bắc quốc chúa, Hàn Vũ có cầu hơi quá đáng, chẳng biết có được hay ?"

      ""

      "Bắc quốc chúa, ngài có thể giúp ta chọn ra người để hỏi có được ?" Kỳ hỏi ai cũng quan trọng, mấu chốt là nên hỏi như thế nào mà thôi.

      Mọi người ở đây tò mò nhìn Hàn Vũ, biết tại sao nàng lại nhờ Bắc Tuyết chúa chọn người, nếu chọn người dối phải làm sao?

      "Được" Bắc Chấn Thiên đáp ứng.

      "Vũ nhi, như thế có được hay ?" Hoàng hậu lo lắng.

      "Di nương, người cứ yên tâm. Làm sao Vũ nhi lại làm mất lễ vật sinh thần của người được?" Hàn Vũ cho hoàng hậu ánh mắt yên tâm.

      "Vũ nhi? Tên rất hay, biết ngươi có thông minh như vậy hay , cho ngươi biết, ta chỉ ra ai là người dối, ai là người đâu"

      "Bắc quốc chúa, kỳ ta cũng hi vọng người cho ta biết, ngài chọn ai cũng sao cả, chẳng qua bởi vì ngài đưa ra trò chơi này nên ta muốn ngài tham gia cho vui mà thôi"

      "Bắc Chấn Thiên đến trước mặt hai người, chỉ vào người bên trái "Ngươi hỏi "

      "Được" Hàn Vũ đến trước mặt người đó hỏi "Nếu ngươi là ( chỉ người bên cạnh), ngươi lễ vật ở cái hộp nào?"


      --- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

      Chương 29: Đệ nhất tài nữ.

      Hàn Vũ hỏi câu rất kỳ quái, người bên trái dường như có phản ứng kịp, sửng sốt hồi mới trả lời " Nếu ta là , ta lễ vật ở.....ở trong cái hộp này" Người kia chỉ cái hộp mình cầm tay.

      Hàn Vũ cười cười nhìn về phía Bắc Chấn Thiên, đến phía trước định mở cái hộp bên trái lại bị Hàn Vũ cản lại.

      "Bắc Tuyết quốc chậm , ngài có ý gì? Ta cũng phải chọn cái hộp này, ta chỉ muốn hỏi câu mà thôi, lúc trước cũng có quy định bọn họ lễ vật ở đâu chọn cái hộp đó " Hàn Vũ nhìn Bắc Chấn Thiên muốn mở cái hộp đó vội chạy lại ngăn cản.

      "Vậy ngươi muốn thế nào?" Bắc Chấn Thiên tò mò nhìn Hàn Vũ, biết rốt cuộc nàng chọn cái nào?

      "Ta chọn cái bên phải, lễ vật nhất định ở bên trong nó" xong liền cầm cái hộp đó để lên trước mặt hoàng hậu, mở ra.

      Hàn Vũ cũng nhìn lễ vật bên trong rốt cuộc là cái gì, bởi vì nàng chắc chắn lễ vật ở bên trong trừ phi tam quốc cố ý, logic này nàng hiểu rất , đương nhiên rất tự tin. Giờ phút này nàng rất chói mắt, hấp dẫn Bắc Chấn Thiên, biết có biết bao nhiêu người ganh tỵ với hấp dẫn của nàng.

      "Ha ha ha, tốt, Vũ nhi, trẫm biết ban thưởng cho ngươi cái gì, hùng nữ nhi thua đấng mày râu, rất tốt" Hoàng thượng rất là vui vẻ.

      "Hoàng thượng quá khen"

      " tài nữ, Vũ nhi, trẫm phong cho ngươi làm đệ nhất tài nữ Đông Lâm quốc, cần quỳ lạy bất cứ người nào, bao gồm cả trẫm" Đông Lâm quốc thắng trận như vậy, cơ hội rất khó xảy ra. Đệ nhất tài nữ như vậy hoàn toàn xứng đáng với nàng. Nàng giúp Đông Lâm quốc thắng chỉ lễ vật đơn giản như vậy.

      "Tạ hoàng thượng" Hàn Vũ bằng lòng với ban thưởng của hoàng thượng, nàng hơn bọn 5000 ngàn năm tri thức, nếu Hàn Vũ biết trước đáp án nàng thoải mái như vậy.

      nhà Hàn gia rất là cao hứng, nhưng Lạc gia lại buồn rầu, cho tới bây giờ hai nhà đều là đối thủy mất còn, biết bắt đầu từ khi nào? Từ lúc Đông Lâm quốc ra đời tới nay có, ít nhất cũng hơn hai mươi năm, Hàn gia huy hoàng làm Lạc gia chịu nổi đả kích.

      "Hoàng thượng, vận khí của nữ nhi của Hàn gia đúng là rất tốt, làm sao nương lại có thể hiểu biết nhiều như thế? Nếu như vừa rồi cha ta nhường cơ hội tốt này lại cho nàng, nàng được như vậy đâu, đúng ? Hoàng thượng?" Lạc Thục phi ngu ngốc, khó trách vĩnh viễn chỉ có thể làm Thục phi, hơn hai mươi năm cũng thể thăng tiến được chút nào. Đầu óc của bà ta như vậy lại có thể tồn tại trong hoàng cung thâm sâu này, xem ra vận khí của nà tốt hơn Hàn Vũ rất rất nhiều.

      "À? Ý tứ của ái phi là muốn trẫm ban thưởng cho cả phụ thân của nàng?" Hoàng thượng hỏi Lạc Thục phi, giọng điệu ràng được vui.

      Nhưng Lạc Thục phi cố tình hiểu

      "Hoàng thượng minh, phụ thân ..."

      "Mẫu phi, đừng nữa" Đại hoàng tử nhìn ra, cho dù ngu ngốc cũng biết thể chọc giận hoàng thượng trong lúc này, Lạc Thục phi lập tức im miệng.

      "Làm sao ngươi có thể nghĩ ra?" Bắc Chấn Thiên hỏi Hàn Vũ

      " ra đạo lý này rất đơn giản, mặc kệ là hỏi ai, quan trọng là hỏi như thế nào? Nếu ta hỏi người , người đó trả lời lễ vật ở đâu trong hai cái. Nhưng nếu hỏi là người dối, cũng biết đáp án, cho nên, chỉ cần hỏi lễ vật ở đâu trong hai cái này, nếu như cũng biết, nhất định trả lời lễ vật ở trong tay , vậy chắc chắn lễ vật ở trong cái hộp bên kia." Hàn Vũ giải thích, nhưng nghe hiểu xác thực cũng có mấy người, Hàn Vũ cũng để ý cho lắm, bản thân mình hiểu là được rồi ( Muội cũng hiểu Vũ tỷ ơi, có mem nào giải đáp giùm Ly Ly với)

      "Hay, Vũ nhi rất thông minh" Bắc Chấn Thiên đến bên cạnh Hàn Vũ câu, làm Hàn Vũ cũng hoảng sợ.

      "Bắc quốc chúa quá khen" Hàn Vũ khiêm tốn, lại thêm câu "Chút lòng thành mà thôi"

      Bắc Chấn Thiên biết Hàn Vũ là khiêm tốn hay kiêu ngạo, nhất thời làm được, điều này làm cho nổi lên hứng thú với nàng. Nhưng lúc này, Hàn Vũ cũng biết nàng gieo vào lòng mầm mống tình cảm, về sau lai trở thành hận tình thù làm cho mầm mống này lặng lẽ trưởng thành trong lòng Bắc Chấn Thiên, thương đến rất nhiều người.

      " biết Đông Lâm quốc xuất tài nữ này khi nào?" chuyện là Tây Phong quốc quốc chúa Tây Hạo Nhiên, ngồi bên trái đại công chúa Đông Lâm quốc Quân Phi Yến.

      "Hạo Nhiên, thế nào? Ngươi hứng thú? Ta cho phép" Đại công chúa Đông Lâm quốc Quân Phi Yên bá đạo ra lệnh cho Tây Hạo Nhiên.

      "Cũng phải, chỉ là người mới nên chú ý chút, cảm thấy hứng thú cũng chỉ có mình ngươi mà thôi" Hai người bên kia để ý đến ánh mắt của người khác, thản nhiên bàn luận về vấn đề này. Linh Quý phi nhìn, cảm thấy rất bất đắc dĩ, biết tại sao đứa con nào của nàng cũng đeo bám nam nhân như thế, người ta tâm hay còn biết, haizzz, về sau phải làm sao bây giờ?

      Nam Dương quốc Nam Dương Huyễn nhìn Hàn Vũ rất ấm áp, giống như chứa cả ngàn tương tư cùng quan tâm, làm cho người ta suy nghĩ ra.

      Chuyện lễ vật kết thúc như thế, xa xa thân cây cổ thụ.

      "Hôm nay đến đây uổng công, nghĩ ra nha đầu kia lại thông minh như thế, tiểu Diễm, ngươi cần phải coi trọng nàng" Ở cay Tà lão nhân vừa ăn vừa uống rượu, lại biết từ nơi nào lấy ra con gà.

      "Sư phụ, phải lúc trước người cấm ta lui tới với triều đình sao? Vì sao tại lại đồng ý?" Quân Tà Diễm hiểu dụng ý của sư phụ mình.

      " tại cấm ngươi tiếp xúc với bất cứ người nào trong triều đình, ngươi có đồng ý ?"

      " đồng ý" Quân Tà Diễm cần suy nghĩ ngay lập tức trả lời, nếu như là đồng ý, vậy Hàn Vũ cũng là người trong số đó, cũng muốn cùng nàng hai đường song song gặp nhau.

      "Hắc hắc, tiểu tử, về sau ngươi hiểu dụng ý của ta. Ta thu Hàn Vũ là đệ tử của mình"

      "Cái gì? Khi nào?"

      "Mấy hôm trước, cụ thể thời điểm nào ta nhớ , đêm nay có thể xem náo nhiệt như vậy, đúng rồi thương thế của ngươi thế nào? Haizzz, nghĩ ngươi muốn làm hùng lại trở thành cẩu hùng"

      "Ít nhiều cũng có sư phụ hỗ trợ, huyễn thú mê tinh là Hàn Vũ muốn, đệ tử chỉ muốn giúp nàng mà thôi"

      "Nàng muốn, nhưng phải nàng dùng, mà lại đưa cho người kia hoàng hậu, quên , đều vào Huyễn Lâm, về sau muốn vào phải thông báo cho ta biết trước tiếng, ta muốn nhặt xác ngươi"

      "Ta lại nhờ ngươi mang ta ra"

      "Ngươi cái gì?"

      "Ta cái gì sao? Sư phụ, ngài lớn tuổi rồi nên nghe " Sau khi xong Quân Tà Diễm lại đưa mắt nhìn vào trong viện xa xa, tại lúc nào cũng muốn nhìn thấy nàng, muốn nghe nàng chuyện, nghe nàng khen tóc đẹp, nghe nàng trưởng thành rất suất....Tất cả đều nghĩ về người tên Hàn Vũ.


      Chương 29: Đệ nhất tài nữ.

      Hàn Vũ hỏi câu rất kỳ quái, người bên trái dường như có phản ứng kịp, sửng sốt hồi mới trả lời " Nếu ta là , ta lễ vật ở.....ở trong cái hộp này" Người kia chỉ cái hộp mình cầm tay.

      Hàn Vũ cười cười nhìn về phía Bắc Chấn Thiên, đến phía trước định mở cái hộp bên trái lại bị Hàn Vũ cản lại.

      "Bắc Tuyết quốc chậm , ngài có ý gì? Ta cũng phải chọn cái hộp này, ta chỉ muốn hỏi câu mà thôi, lúc trước cũng có quy định bọn họ lễ vật ở đâu chọn cái hộp đó " Hàn Vũ nhìn Bắc Chấn Thiên muốn mở cái hộp đó vội chạy lại ngăn cản.

      "Vậy ngươi muốn thế nào?" Bắc Chấn Thiên tò mò nhìn Hàn Vũ, biết rốt cuộc nàng chọn cái nào?

      "Ta chọn cái bên phải, lễ vật nhất định ở bên trong nó" xong liền cầm cái hộp đó để lên trước mặt hoàng hậu, mở ra.

      Hàn Vũ cũng nhìn lễ vật bên trong rốt cuộc là cái gì, bởi vì nàng chắc chắn lễ vật ở bên trong trừ phi tam quốc cố ý, logic này nàng hiểu rất , đương nhiên rất tự tin. Giờ phút này nàng rất chói mắt, hấp dẫn Bắc Chấn Thiên, biết có biết bao nhiêu người ganh tỵ với hấp dẫn của nàng.

      "Ha ha ha, tốt, Vũ nhi, trẫm biết ban thưởng cho ngươi cái gì, hùng nữ nhi thua đấng mày râu, rất tốt" Hoàng thượng rất là vui vẻ.

      "Hoàng thượng quá khen"

      " tài nữ, Vũ nhi, trẫm phong cho ngươi làm đệ nhất tài nữ Đông Lâm quốc, cần quỳ lạy bất cứ người nào, bao gồm cả trẫm" Đông Lâm quốc thắng trận như vậy, cơ hội rất khó xảy ra. Đệ nhất tài nữ như vậy hoàn toàn xứng đáng với nàng. Nàng giúp Đông Lâm quốc thắng chỉ lễ vật đơn giản như vậy.

      "Tạ hoàng thượng" Hàn Vũ bằng lòng với ban thưởng của hoàng thượng, nàng hơn bọn 5000 ngàn năm tri thức, nếu Hàn Vũ biết trước đáp án nàng thoải mái như vậy.

      nhà Hàn gia rất là cao hứng, nhưng Lạc gia lại buồn rầu, cho tới bây giờ hai nhà đều là đối thủ mất còn, biết bắt đầu từ khi nào? Từ lúc Đông Lâm quốc ra đời tới nay có, ít nhất cũng hơn hai mươi năm, Hàn gia huy hoàng làm Lạc gia chịu nổi đả kích.

      "Hoàng thượng, vận khí của nữ nhi của Hàn gia đúng là rất tốt, làm sao nương lại có thể hiểu biết nhiều như thế? Nếu như vừa rồi cha ta nhường cơ hội tốt này lại cho nàng, nàng được như vậy đâu, đúng ? Hoàng thượng?" Lạc Thục phi ngu ngốc, khó trách vĩnh viễn chỉ có thể làm Thục phi, hơn hai mươi năm cũng thể thăng tiến được chút nào. Đầu óc của bà ta như vậy lại có thể tồn tại trong hoàng cung thâm sâu này, xem ra vận khí của bà tốt hơn Hàn Vũ rất rất nhiều.

      "À? Ý tứ của ái phi là muốn trẫm ban thưởng cho cả phụ thân của nàng?" Hoàng thượng hỏi Lạc Thục phi, giọng điệu ràng được vui.

      Nhưng Lạc Thục phi cố tình hiểu

      "Hoàng thượng minh, phụ thân ..."

      "Mẫu phi, đừng nữa" Đại hoàng tử nhìn ra, cho dù ngu ngốc cũng biết thể chọc giận hoàng thượng trong lúc này, Lạc Thục phi lập tức im miệng.

      "Làm sao ngươi có thể nghĩ ra?" Bắc Chấn Thiên hỏi Hàn Vũ

      " ra đạo lý này rất đơn giản, mặc kệ là hỏi ai, quan trọng là hỏi như thế nào? Nếu ta hỏi người , người đó trả lời lễ vật ở đâu trong hai cái. Nhưng nếu hỏi là người dối, cũng biết đáp án, cho nên, chỉ cần hỏi lễ vật ở đâu trong hai cái này, nếu như cũng biết, nhất định trả lời lễ vật ở trong tay , vậy chắc chắn lễ vật ở trong cái hộp bên kia." Hàn Vũ giải thích, nhưng nghe hiểu xác thực cũng có mấy người, Hàn Vũ cũng để ý cho lắm, bản thân mình hiểu là được rồi ( Muội cũng hiểu Vũ tỷ ơi, có mem nào giải đáp giùm Ly Ly với)

      "Hay, Vũ nhi rất thông minh" Bắc Chấn Thiên đến bên cạnh Hàn Vũ câu, làm Hàn Vũ cũng hoảng sợ.

      "Bắc quốc chúa quá khen" Hàn Vũ khiêm tốn, lại thêm câu "Chút lòng thành mà thôi"

      Bắc Chấn Thiên biết Hàn Vũ là khiêm tốn hay kiêu ngạo, nhất thời làm được, điều này làm cho nổi lên hứng thú với nàng. Nhưng lúc này, Hàn Vũ cũng biết nàng gieo vào lòng mầm mống tình cảm, về sau lai trở thành hận tình thù làm cho mầm mống này lặng lẽ trưởng thành trong lòng Bắc Chấn Thiên, thương đến rất nhiều người.

      " biết Đông Lâm quốc xuất tài nữ này khi nào?" chuyện là Tây Phong quốc quốc chúa Tây Hạo Nhiên, ngồi bên trái đại công chúa Đông Lâm quốc Quân Phi Yến.

      "Hạo Nhiên, thế nào? Ngươi hứng thú? Ta cho phép" Đại công chúa Đông Lâm quốc Quân Phi Yên bá đạo ra lệnh cho Tây Hạo Nhiên.

      "Cũng phải, chỉ là người mới nên chú ý chút, cảm thấy hứng thú cũng chỉ có mình ngươi mà thôi" Hai người bên kia để ý đến ánh mắt của người khác, thản nhiên bàn luận về vấn đề này. Linh Quý phi nhìn, cảm thấy rất bất đắc dĩ, biết tại sao đứa con nào của nàng cũng đeo bám nam nhân như thế, người ta tâm hay còn biết, haizzz, về sau phải làm sao bây giờ?

      Nam Dương quốc Nam Dương Huyễn nhìn Hàn Vũ rất ấm áp, giống như chứa cả ngàn tương tư cùng quan tâm, làm cho người ta suy nghĩ ra.

      Chuyện lễ vật kết thúc như thế, xa xa thân cây cổ thụ.

      "Hôm nay đến đây uổng công, nghĩ ra nha đầu kia lại thông minh như thế, tiểu Diễm, ngươi cần phải coi trọng nàng" Ở cay Tà lão nhân vừa ăn vừa uống rượu, lại biết từ nơi nào lấy ra con gà.

      "Sư phụ, phải lúc trước người cấm ta lui tới với triều đình sao? Vì sao tại lại đồng ý?" Quân Tà Diễm hiểu dụng ý của sư phụ mình.

      " tại cấm ngươi tiếp xúc với bất cứ người nào trong triều đình, ngươi có đồng ý ?"

      " đồng ý" Quân Tà Diễm cần suy nghĩ ngay lập tức trả lời, nếu như là đồng ý, vậy Hàn Vũ cũng là người trong số đó, cũng muốn cùng nàng hai đường song song gặp nhau.

      "Hắc hắc, tiểu tử, về sau ngươi hiểu dụng ý của ta. Ta thu Hàn Vũ là đệ tử của mình"

      "Cái gì? Khi nào?"

      "Mấy hôm trước, cụ thể thời điểm nào ta nhớ , đêm nay có thể xem náo nhiệt như vậy, đúng rồi thương thế của ngươi thế nào? Haizzz, nghĩ ngươi muốn làm hùng lại trở thành cẩu hùng"

      "Ít nhiều cũng có sư phụ hỗ trợ, huyễn thú mê tinh là Hàn Vũ muốn, đệ tử chỉ muốn giúp nàng mà thôi"

      "Nàng muốn, nhưng phải nàng dùng, mà lại đưa cho người kia hoàng hậu, quên , đều vào Huyễn Lâm, về sau muốn vào phải thông báo cho ta biết trước tiếng, ta muốn nhặt xác ngươi"

      "Ta lại nhờ ngươi mang ta ra"

      "Ngươi cái gì?"

      "Ta cái gì sao? Sư phụ, ngài lớn tuổi rồi nên nghe " Sau khi xong Quân Tà Diễm lại đưa mắt nhìn vào trong viện xa xa, tại lúc nào cũng muốn nhìn thấy nàng, muốn nghe nàng chuyện, nghe nàng khen tóc đẹp, nghe nàng trưởng thành rất suất....Tất cả đều nghĩ về người tên Hàn Vũ.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 30: Vốn định khiêm tốn ngờ lại bị gây chú ý

      Hàn Vũ ngồi xuống, Bắc Chấn Thiên cũng theo ngồi xuống, bên cạnh ngồi người đứng đầu quốc gia làm Hàn Vũ được tự nhiên, Hàn Vũ ngồi im lặng thèm nhìn cái làm Bắc Chấn Thiên trong lòng rất khó chịu, từ đến lớn có người nào dám lơ như thế, huống chi lại là nữ nhân, cho đến bây giờ nữ nhân đều tự nguyện đưa đến cửa cho , thái độ này của Hàn Vũ làm cho Bắc Chấn Thiên có ý nghĩ muốn chinh phục nàng.

      Haizzz, cũng phải Hàn Vũ muốn làm ra vẻ, nàng vốn có cấp bậc gì nên cần hướng đến a dua nịnh hót, mà nếu có cấp bậc Hàn Vũ bao giờ làm thế.

      Hàn Vũ cứ thế ăn, chợt có người lên tiếng "Hoàng thượng, nếu ngài phong Hàn nương làm đệ nhất tài nữ, hôm nay lại là sinh thần của Hoàng hậu, bằng mời Hàn nương biểu diễn tài nghệ của nàng, ngài thấy thế nào? biết ý kiến của Hàn Vũ nương ra sao?"

      Ai a uy, Hàn Vũ chỉnh người là tốt rồi, còn có người biết tốt xấu bắt nàng biểu diễn cho bọn xem? Hàn Vũ nhìn về người vừa lên tiếng, là trong ba quốc chúa, nhưng nàng là của nước nào.

      " là quốc chúa Tây Phong quốc Tây Hạo Nhiên, là người rất phong lưu, nhân phẩm có vấn đề rất lớn" Bắc Chấn Thiên hảo tâm giới thiệu cho Hàn Vũ, Hàn Vũ nhìn "Cám ơn, tuy nhiên câu sau cần thiết phải ra, ta thấy nhân phẩm có vấn đề chỉ mình , ngươi cũng giống như thế mà thôi" Nào có người nào giới thiệu giống , đây ràng là muốn làm tổn thương danh dự của người khác.

      "Vũ nhi, nếu Tây quốc chúa như vậy, bằng ngươi biễu diễn tiết mục , cũng làm cho sinh thần của di nương ngươi thêm thú vị" Hoàng thượng phải hỏi ý kiến Hàn Vũ mà là trực tiếp ra

      lệnh làm cho nàng có cơ hội cự tuyệt, Hàn Vũ đành phải miễn cưỡng đứng lên.

      Hàn Vũ vốn muốn gây chú ý, nhưng hiểu sao lại có người cố tình làm cho nàng bị người khác chú ý, đương nhiên khi được người khác chú ý vẫn làm cho trong lòng Hàn Vũ hưng phấn vô cùng.

      "Nếu hoàng thượng lên tiếng, Hàn Vũ liền cung kính bằng tuân lệnh. biết Tây quốc chúa ngồi muốn Hàn Vũ biểu diên cái gì đây?"

      "Nếu là đệ nhất tài nữ, vậy cái gì cũng biểu diễn ." Làm khó dễ, khẳng định là làm khó dễ, cái này vốn phải là biểu diễn, ràng chính là kiểm tra, nếu thông qua chờ xem Hàn Vũ xấu mặt như thế nào .

      "Nếu biểu diễn tất cả làm trễ nãi thời gian của mọi người, ta đây biểu diễn cầm, thơ, ca."

      "Được, nhưng có cầu, nếu chỉ biểu diễn từng cái có gì thú vị nữa, bằng biểu diễn cả ba cùng lúc . biết Hàn nương có thể làm được hay , nếu làm được, cũng làm ảnh hưởng đến danh xưng đệ nhất tài nữ." Nếu làm được xứng với danh hiệu đệ nhất tài nữ, ý tứ này của Tây Hạo Nhiên mọi người hiểu rất .

      "Tây quốc chúa còn có cầu gì nữa ? Ta có thể bắt đầu chưa?"

      " còn, Hàn nương, xin mời."

      Hàn Vũ đến chỗ nhạc công, nhạc côn lui xuống nhường chỗ cho nàng, Hàn Vũ ngồi xuống, tuy nhiên tư thế rất thoải mái.

      "Hàn Vũ bất tài, làm bài thơ "Thủ y điều ca đầu", đem bài này hát ra" tiếng đàn bắt đầu vang lên.

      "Minh Nguyệt bao lâu có, nâng cốc hỏi thanh thiên.

      biết bầu trời cung khuyết, nay tịch ra sao năm?

      Ta dục thuận gió trở lại, lại chỉ quỳnh lâu điện ngọc.

      Cao xử bất thắng hàn.

      Khởi múa may Thanh Ảnh, gì giống như ở nhân gian!

      Chuyển chu các, thấp khởi lộ, chiếu .

      ứng có hận, chuyện gì dài hướng đừng khi viên?

      Nhân có thăng trầm, nguyệt có chuyện tròn khuyết,

      Việc này cổ nan toàn bộ, chỉ mong nhân lâu dài, ngàn dặm cùng thiền quyên.

      Nhân có thăng trầm, nguyệt có chuyện tròn khuyết.

      Việc này cổ nan toàn bộ. Chỉ mong nhân lâu dài, ngàn dặm cùng thiền quyên."

      bài thơ "Thủ y điều ca đầu' lên tiếng lòng của rất nhiều người, ai cũng có vài chuyện xưa, chính là muốn cho người khác biết.

      "Hay, nhạc hay thơ hay ca hay, hổ là tài nữ." Tây Hạo Nhiên lên tiếng thức tỉnh người khác.

      "Cao xử bất thắng hàn sao?" Bắc Chấn Thiên còn đắm chìm trong ý nghĩa của bài thơ ban nãy.

      "Người có khi thăng trầm, trăng cũng có lúc tròn lúc khuyết, xác định rất đúng." Quốc chúa Nam Dương quốc Nam Dương Huyễn theo phụ họa, vừa rồi cũng đắm chìm trong ca khúc, hồi tưởng về rất nhiều chuyện xưa, ánh mắt nhìn Hàn Vũ càng thêm thâm thúy.

      Hàn Vũ biểu diên xong trở lại vị trí ngồi xuống, lại bị câu của Bắc Chấn Thiên kích động đứng lên.

      "Vũ nhi, ta xem trọng ngươi, ta muốn mang ngươi về Bắc Tuyết quốc, ngươi có thể theo ta ?" Bắc Chấn Thiên thâm tình hỏi Hàn Vũ.

      "Đầu óc ngươi bị cửa đập? Hay là do hôm nay quên uống thuốc?" Hàn Vũ sợ tới mức đứng lên bỏ lại hai câu xoay người bỏ .

      Bắc Chấn Thiên tự hỏi ý tứ hai câu kia của Hàn Vũ.

      Hàn Vũ đến bên người Hàn phu nhân ngồi xuống "Nương, tại sao thấy Cung tướng quân? Sinh nhật di nương làm sao lại đến?"

      "Ngươi nên hỏi phụ thân ngươi."

      "Phụ thân, ngươi có biết ?" Hàn Vũ hỏi sang Hàn tướng quân.

      " cũng đến, chỉ là ngươi thấy mà thôi." Hàn tướng quân cười bí hiểm.

      Chẳng lẽ là ám vệ? thầm bảo hộ hoàng thượng cùng hoàng hậu? Cái này kích thích nha.

      "Tỷ, ca khúc ngươi vừa hát là do chính ngươi làm?" Tiểu chính thái tin tưởng tài nghệ của tỷ tỷ cho lắm, bây giờ còn được hoàng thượng phong đệ nhất tài nữ, điều này làm cho chưa làm được điều gì cảm thấy rất là xấu hổ.

      " phải ta làm, lẽ ngươi làm?" Da mặt Hàn Vũ rất dày, sao chép của người khác nhưng vẫn tự tin mình làm, haizz, dối cũng chớp mắt cái, tiểu chính thái hoàn toàn tin tưởng, thừa nhận tỷ tỷ của rất tài.

      Phía sau còn vài tiết mục biểu diễn, tuy nhiên Hàn Vũ cũng còn tâm tình xem.

      "Nhàm chán, aizzzz, biết bây giờ Diễm thế nào?" Hàn Vũ giọng thầm nhưng lại bị Bắc Chấn Thiên chú ý đến nàng nghe thấy.

      Diễm? Là ai? Tình lang của nàng? Bắc Chấn Thiên rất là để ý đến điều này.

      Hàn Vũ nhàm chán, muốn ra ngoài dạo chút, nàng lặng lẽ rời hoa viên mình, hướng tới phương hướng Tà lão nhân cùng Quân Tà Diễm đứng, phía sau Bắc Chấn Thiên theo.

      Hôm nay Hàn Vũ là nhân vật chính , hấp dẫn ánh mắt của mọi người, nàng nghĩ đến nàng rất thỏa mãn, nhưng vẫn cảm thấy hư , ra nàng cũng phải muốn như thế này, rốt cuộc nàng muốn gì? Lúc này, Hàn Vũ giống như tiểu hài tử lạc ở ngã tư đường, biết đường nào mới chân chính là đường về nhà của mình. Hàn Vũ có mục đích.
      Last edited: 15/1/15
      Jin292 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 31: Yên tĩnh trước nửa đêm

      Hàn Vũ ra ngự hoa viên, có rất nhiều người chú ý đến nàng, ra chỉ có mình Bắc Chấn Thiên, nhưng với người chút công lực như Hàn Vũ phát ra có người theo nàng lúc này.

      Hàn Vũ càng ngày càng tiến lại gần cây đại thụ Quân Tà Diễm đứng, rất là cao hứng khi thấy nàng tiến lại chỗ nhưng lại thấy vài người theo sau nàng

      làm cho khó chịu.

      Quân Tà Diễm nhìn Tà lão nhân, Tà lão nhân hiểu ý gật gật đầu, lập tức phi thân bay ra khỏi hoàng cung.

      Lại là cảm giác này, Hàn Vũ có thể cảm nhận được Tà lão nhân gọi nàng, nàng nhắm mắt lại, nghiêm túc lắng nghe muốn tìm phương hướng của sư phụ nàng.

      "Vũ nha đầu, ta mang ngươi đến nơi khác được ? Có người muốn gặp ngươi."

      Hàn Vũ nghe được lời sư phụ nhưng biết làm sao để trả lời, đành gật đầu, nàng tin tưởng sư phụ nhất định có thể nhìn thấy được. Hàn Vũ vừa gật đầu xong lập tức có cảm giác mình được mang bay lên, gió bên tai nhanh chóng thổi mạnh, nàng dám mở mắt ra.

      Mấy người vốn theo phía sau Hàn Vũ, trơ mắt nhìn nàng biến mất nhưng lại bất lực, đành quay trở lại ngự hoa viên tiếp tục yên tiệc.

      Bắc Chấn Thiên nhìn Hàn Vũ biến mất, tâm lý dâng lên cảm giác phiền chán hiểu, chỉ mơ hồ có người tiếp cận lại nhìn ra được võ công của đối phương, dám mạo hiểm theo ngăn cản, bởi vì cảm nhận được uy áp, có thể có được uy áp như vậy nhất định là ngoài Thiên Thê cấp tám, mới đột phá Thiên Thê cấp bảy nhưng vẫn cảm thụ được.

      hồi công phu Tà lão nhân thi triển mang Hàn Vũ rời kinh thành nhưng nàng lại biết.

      Tà lão nhân mang Hàn Vũ đến cánh rừng , buông nàng ra : "Nha đầu, hôm nay ngươi biểu diễn rất hay, rất có tài, rất xứng đáng với danh hiệu đệ nhất tài nữ, đệ tử của ta ai ai cũng xuất sắc như vậy, ta đây rất hãnh diện."

      Hàn Vũ nghe xong nhìn được kích "Sư phụ, có ai biết ta là đồ đệ của ngài? Cho dù có người biết, ngài dạy ta cái gì sao? cần dát vàng lên mặt mình có được hay ? Ta muốn đả kích ngươi nhưng vẫn phải ra, sư phụ đừng có trách ta nha! hắc hắc."

      "Nha đầu, ngươi cái gì?"

      "Ha ha, sư phụ, lời ta đều là , ngài đừng có mất hứng, nếu ngài mất hứng, về sau ta đây nịnh ngài nhiều hơn là được." Hàn Vũ ủy khuất nàng còn muốn trách nàng, nàng rất rất là ủy khuất mà.

      "Sư phụ, ngài khi dễ Vũ nhi?" Quân Tà Diễm từ xa mang theo cái bao chạy lại chất vấn Tà lão nhân.

      "Ta khi dễ nàng? Ánh mắt nào nhìn thấy? Nàng khi dễ ta là tốt lắm rồi." Tà lão nhân nghẹn họng, haizzzz, như thế nào lại thu nhận hai đệ tử tà ác như vậy đâu.

      "Hai mắt đều có thể nhìn thấy." Quân Tà Diễm suy nghĩ hồi liền ra những lời này, thiếu chút nữa đem Tà lão quân tức giận đến muốn ngất xỉu.

      "Được rồi, được rồi. Diễm ngươi cầm cái gì tay vậy?"

      "Ta thấy lúc trước ngươi ăn rất là ít có phải cảm thấy đói bụng hay ? Sư phụ sai ta đem đến đây ba con gà." Quân Tà Diễm mở miệng bao ra, bên trong trừ bỏ ba con gà còn có đầy đủ nguyên liệu làm gà ăn mày.

      "Ta ăn no rồi, đói bụng chút nào, ngươi đem vứt bỏ ."

      "Đừng, đừng vứt bỏ nó. Ngươi đói bụng nhưng ta rất là đói, nha đầu, mau đem mấy con gà này làm sạch rồi làm gà gà gì kia cho sư phụ ăn ."

      Sau khi Quân Tà Diễm nghe thấy lời Hàn Vũ, rất tình đem mấy con gà vứt , tuy nhiên vẫn kịp tốc độ của Tà lão nhân, nhanh chân tiếp được, bộ dáng ủy khuất "Nha đầu, ta cùng Diễm rất là đói bụng, ngươi nhanh ."

      Hàn Vũ nghĩ lại trêu chọc sư phụ, rất nhan làm gà ăn mày.

      Tà lão nhân kịp đợi, chốc chốc lại hỏi Hàn Vũ có thể ăn được chưa, Hàn Vũ bị hỏi rất là phiền phức trực tiếp làm ngơ thèm để ý đến lão, lại nhìn sang Quân Tà Diễm, từ lúc bắt đầu làm gà ăn mày tại sao mở miệng chuyện.

      "Diễm, ngươi suy nghĩ cái gì?"

      "Ngươi cách xa Bắc quốc chúa chút." Lấy công lực của Quân Tà Diễm, nghe được bọn ở trong đó chuyện rất dễ dàng.

      "Hả? Ha ha ha, ta vốn nhĩ cùng , ngươi có thể an tâm." Tuy rằng Hàn Vũ như vậy nhưng trong lòng vẫn rất là cao hứng, kỳ quái, quan hệ của hai người cũng thân thiết như vậy, vì sao Tà Diễm lại cầu nàng như thế? Tại sao Hàn Vũ lại đáp ứng nhanh chóng rồi? Trong lòng hai người đều im lặng suy nghĩ cùng vấn đề, nhưng lại có ai hỏi ra, dường như như vậy cũng tốt.

      "Nha đầu, rốt cuộc có thể ăn được chưa? Ngươi muốn sư phụ ngươi chết đói sao?" Lại là thanh oán giận của Tà lão nhân.

      Hàn Vũ nghĩ muốn bóp chết Tà lão quân, thấy thời gian cũng còn nhiều lắm, lập tức đào gà ăn mày đem ra, Tà lão nhân hai lời nhanh tay đoạt hai con cùng lúc, phi thân bay . Tốc độ Tà lão nhân Hàn Vũ nhìn thấy chỉ có thể cảm thán nhanh hơn xe lửa, đây là tốc độ của con người sao?

      rồi cũng tốt, rồi có ai đến quấy rầy nàng cùng Quân Tà Diễm ở chung.
      Last edited: 15/1/15
      Jin292 thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 32: Quá khứ người nào biết

      Hàn Vũ cùng Quân Tà Diễm ngồi ở trong rừng cây , ngẩng đầu có thể thấy bọn họ bị lá cây che kín hết bảy tám phần, vì sao mỗi lần gặp Quân Tà Diễm đều là buổi tối đây?

      "Cám ơn ngươi" Hàn Vũ nhìn Tà Diễm, chân thành cảm tạ.

      " cần" Tà Diễm biết Hàn Vũ cảm tạ cái gì, nhưng muốn hai người trở nên mất tự nhiên như vậy, cũng muốn nàng có tư tưởng khách khí với

      "Có phải ngươi bị thương?" Hàn Vũ vẻ mặt lo lắng. Tà Diễm nhìn thấy nàng như vậy, trong lòng cảm thấy thỏa mãn.

      "Ừ, bị thương" trả lời vô cùng chân thành.

      "Có nghiêm trọng ?" Hàn Vũ nghe được câu trả lời của càng thêm lo lắng.

      "Rất nghiêm trọng" Đột nhiên Tà Diễm nổi lên tư tưởng muốn đùa giỡn với Hàn Vũ.

      Hàn Vũ bắt gặp tia giảo hoạt chợt lóe mặt Tà Diễm, thầm nghĩ có lẽ bị thương là , tuy nhiên có nghiêm trọng . Đột nhiên Hàn Vũ ra tay, công kích về phía Tà Diễm, sợ Hàn Vũ bị thương nên sử dụng công lực đối chiến, mấy chiêu chế ngự được Hàn Vũ.

      "Nhìn ngươi sinh long hoạt hổ ( sinh khí dồi dào, khỏe mạnh), chắc hẳn là thương thế được chữa tốt?"

      "Còn có tốt lắm"

      Hàn Vũ quyết định hỏi vấn đề này nữa.

      "Tà tra xét chuyện tình của ngươi trong 18 năm qua"

      "À, khẳng định thu được cái gì?"

      "Làm sao ngươi biết? Trong tứ quốc có bất kỳ người nào Tà thể tra ra lý lịch được, nhưng lại thể tra ra bất kì chuyện gì của ngươi, giống như ngươi đột nhiên xuất đời này vậy"

      Hàn Vũ rất muốn cho biết, kỳ nàng chính là giống như . Ở thế giới này, nàng có quá khứ, chỉ có tại cùng tương lai. Quá khứ của nàng có ai biết được, càng có lý lịch, nhưng mà những chuyện này thể được, ra có ai nguyện tin tưởng đây?

      "Tra ta làm cái gì? Nếu các ngươi hoài nghi ta có mục đích, các ngươi có thể cách xa ta ra chút, ta biết nay tuy Vô TÌnh các là của ta nhưng người bên trong cchir cần câu của ngươi đều bỏ , hoài nghi ta, ngươi có thể làm như vậy, ngươi đến tìm ta, ta lại có khả năng tìm ngươi, tại, ngươi hoàn toàn cần phải thử ta"

      Hàn Vũ cũng tức giận vì tra nàng, nàng muốn nhắc lại những chuyện đó, đó là vết thương sâu, nhắc lại chỉ thêm đau lòng, vết sẹo kia vĩnh viễn thể nào khép lại. Đau lòng, bây giờ Hàn Vũ rất là đau lòng, khí chung quanh cũng tràn ngập đau lòng như thế. Quá khứ của nàng cũng có gì vui vẻ, từ khi viện trưởng ra , Hàn Vũ luôn sống trong tự ti, cùng những trọng trách lớn, có mấy người hiểu được.

      "Mặc lệ ngươi có mục đích gì, ta đều từ bỏ ngươi"

      Quân Tà Diễm có hoài nghi Hàn Vũ, cũng để ý đến mục đích của nàng, tiếp cận với nàng trước, nếu có mục đích phải là mới đúng, nhưng tại cũng quan trọng nữa rồi.

      Quân Tà Diễm cũng biết tại sao, Tà lão nhân bắt tiếp xúc với nàng, để ý đến nàng. Mới đầu khi biết, cật lực phản đối, trong suy nghĩ của nữ nhân chỉ là những sinh vật phiền toái, nhưng Tà lão nhân cho xem qua, nếu muốn cũng cưỡng ép. Tuy nhiên trong đêm đó, khi bốn mắt nhìn nhau cùng với chính mình luống cuống, còn nghĩ mạng nàng thuộc về , từ đó liền chấp nhận cầu của Tà lão nhân. Tà muốn điều tra xem rốt cuộc Hàn Vũ muốn tính mưu kế gì, cuối cùng lại thể tra được bất kì cái gì. Thời điểm Tà đem chuyện này cho biết, liền nổi lên hứng thú, biết quá khứ của nàng như thế nào? Lại như thế nào còn sống? Tà Diễm rất là ngạc nhiên.

      "Còn ngươi sao? Ngươi có mục đích gì?"

      Hàn Vũ cũng phải là kẻ ngốc, buổi tối đầu tiên xuất trong phòng của nàng, nàng biết đó phải chỉ là trùng hợp, khi đó bị người đuổi giết, lại làm kinh động đến thị vệ, phải sát thủ cùng thích khách, muốn tính mạng của nàng, cũng phải hái hoa tặc, có khinh bạc nàng. Sau khi tiếp xúc nàng lại biết là Cung chủ Tà Cung, sư phụ lại xuất sau đó, thu nàng làm đồ đệ, tặng lễ vật cho nàng, giúp nàng có được thứ nàng muốn, cho dù Hàn Vũ tự cho là đúng như thế nào lại được nhiều người chiếu cố như thế, cũng muốn lấy cái gì mà trả giá.

      Hàn Vũ có mục đích, nhưng có nghĩa là có, có lẽ Hàn Vũ nghĩ mình có cái gì để cho người khác nhắm đến.

      "Mới đầu là do sư phụ sai bảo, tại có"

      "À" Hàn Vũ cũng muốn hỏi đến mục đích khi bọn tiếp cận nàng, chỉ cần làm tổn thương đến người Hàn gia nàng đều mặc kệ, nàng đều có thể chấp nhận được, bởi vì nàng cảm thấy ghét khi ở cùng chỗ với .

      "Diễm, tại sao chúng ta chỉ có thể gặp vào buổi tối? Còn thần bí như thế? Đến bây giờ ta chưa trở lại, biết trong cung có phát ra ?"

      " , ngươi ở nơi đó chỉ có nhàm chán, biểu diễn sinh thần của hoàng hậu có gì thú vị cả" Quân Tà Diễm rất là cảm thụ thời gian khi cùng nàng ở chung chỗ.

      "Haizzz, được, ta phải trở về thôi, cũng biết đây là đâu? Có xa hoàng cung lắm ?"

      "Đây là biên giới Huyễn Lâm" Thình lình Quân Tà Diễm lên tiếng làm Hàn Vũ kinh hoàng.

      "Cái gì? Huyễn Lâm? rời khỏi kinh thành rồi sao? thể nào? Tốc độ của sư phụ nhanh như thế sao? được, ta phải về, làm sao tìm được sư phụ bây giờ?"

      "Sư phụ rời , ngươi tìm được đâu" Tà Diễm vẫn rất nhàn nhã ngồi dưới đất, dựa vào thân cây, giọng điệu kiêu nóng vội, Hàn Vũ nghe thấy muốn phát cáu, sư phụ rồi, làm sao nàng trở về đây?

      "Diễm, ngươi mau đưa ta trở về, thời gian lâu như vậy, trong cung sinh nghi"

      "Nếu ta nhớ lầm, lần trước ta muốn đưa ngươi về, ngươi có vẻ chán ghét, cự tuyệt ta" Quân Tà Diễm còn nhớ chuyện lần trước Hàn Vũ lui ra phía sau khi thấy tiến lại gần nàng.

      "A, cái đó. Đó là bởi vì đột nhiên chân bị trẹo chút, ai chán ghét ngươi, ngươi còn kịp đâu" (Tỷ ấy tự mình bán thân luôn rồi, kaka) Hàn Vũ năng lộn xộn lấy lòng Tà Diễm, lại phát điểm khác thường trong lời của mình, hết thảy đêu thấy bình thường, nhưng khi lọt vào tai Quân Tà Diễm lại là hồi giật mình, Hàn Vũ chứa chút ý tứ làm nũng, thương kịp làm sao có thể chán ghét đây?

      Thương , thương sao?

      Tà Diễm tin nhìn Hàn Vũ, Hàn Vũ thương ? vậy chăng? Xem ra tối nay thu hoạch nha.

      Quân Tà Diễm đứng dậy, nhấc bổng Hàn Vũ lên, đem nàng bế vào trong ngực. Tựa vào ngực , Hàn Vũ cảm nhận tim đập rất nhanh, tuy cố gắng khắc chế kích động của mình nhưng vẫn che giấu được nhịp đập của con tim mình. Quân Tà Diễm ôm Hàn Vũ hướng hoàng cung chạy như bay, nàng ôm cổ cảm thấy rất là yên tâm, chút sợ hãi, đơn khi ở mình trong đêm tối, ra chạy cùng lại cảm thấy thoải mái đến vậy?

      Hưởng thụ thời gian ngắn ngủi, rất nhanh về đến nơi mới lúc đầu nàng , nàng còn chưa kịp nhìn thấy Tà Diễm lắc mình ly khai trong bóng tối, mỗi lần đều là như thế.

      Hàn Vũ xoay người hướng nơi yến hội tới.

      Trời, còn chưa kết thúc, nhìn những tiết mục nhàm chán như vậy, Hàn Vũ rất muốn ngủ a.

      "Tỷ, vừa rồi ngươi đâu thế? lâu như vậy đệ đây nhàm chán muốn chết"

      " phương tiện" ( làm việc đó, nhưng nếu dịch ra thấy kỳ kỳ nên Ly để luôn như thế nha)

      "Hoảng....Lâu như thế...."

      bao lâu hoàng thượng tuyên bố yến hội chấm dứt, các quốc chúa, sứ giả cùng các đại thần đều lui ra, canh giờ cũng còn sớm, nhà Hàn tướng quân cũng trở về phủ, lúc gần hoàng hậu lại bên tai Hàn Vũ "Vũ nhi, ngươi trở về nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai tiến cung di nương có chuyện muốn với con"

      "Vâng, di nương" Hàn Vũ cung kính trả lời sau đó cùng Hàn tướng quân ra cung.
      Jin292sanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :