1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sủng nhi phúc hắc của yêu nghiệt - Thượng Đế Đô Đọa Lạc (Full - Đã Có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 12 : Họa "Nụ hoa đợi nở"

      Lúc trước hội họa của Hàn Vũ cũng rất tầm thường, nhưng trong lần xem phim thấy Đường Bá Hổ chỉ vẽ nụ hoa tầm thường, sau khi vẩy lên ít nước nụ hoa đó giống như có sức sống bừng nở đẹp, nàng lập tức mê ngay, tra cứu rất nhiều tư liệu, thử rất nhiều cách cuối cùng thành công. Hôm nay nàng muốn vẽ chính là bức tranh kia "Nụ hoa đợi nở"

      Hàn Vũ bày ra rất nhiều giấy vẽ, ở mỗi trang giấy lại vẽ chút gì đó, người bên ngoài rất là ngạc nhiên biết Hàn Vũ rốt cuộc muốn vẽ cái gì lại cần đến nhiều giấy như vậy.

      nén nhang rất nhanh trôi qua, Diễm nương vẽ xong. mặt giấy là hình ảnh đôi nam nữ đứng nhìn mặt trời ngã về tây, phong cảnh tuyệt đẹp, nhưng có vẻ thê lương, Diễm nương là muốn kể với ai cái gì?

      Chút hương tro cuối cùng rơi xuống, Hàn Vũ dừng bút họa, nàng đem bức tranh bày ra cho mọi người xem, biểu tình mặt ai cũng thất vọng đến cực điểm, cứ nghĩ rằng nàng có thể cho mọi người cái kinh hỉ, nhưng xem ra chỉ có nụ hoa mà thôi.

      Tình tỷ lắc lắc đầu, mọi người cũng đồng loạt như thế

      "Ta sớm ngươi nên nhận thua ngươi lại chịu, làm mọi người phí thời gian, tại ta tuyên bố...." Tình tỷ muốn tuyên bố kết quả của cuộc tỷ thí.

      "Chậm " Hàn Vũ đánh gãy lời của TÌnh tỷ, nàng xuống dưới vũ đài rót chén nước chậm rãi tới, tuyên bố với mọi người bên dưới

      " tại mọi người được chứng kiến thời khắc kỳ tích" xong đem nước ngậm trong miệng phun lên bức họa.

      Tất cả mọi người nghĩ Hàn Vũ thẹn quá hóa giận, có người còn nghĩ đầu óc nàng có vấn đề, nhưng quả nhiên xuất kỳ tích. Chỉ thấy nụ hoa bức họa kia tựa hồ như sống, vốn chỉ là nụ hoa trắng bình thường, giờ chậm rãi nở ra từng cánh , chậm rãi biến hồng. Toàn trường lập tức lạnh ngắt như tờ, mọi người kích động đứng lên, vốn xung quanh tiếng cười ồn ào giờ đây ai tiếng gì, ngay cả hô hấp cũng muốn đình chỉ, ai cũng nhìn chằm chằm vào nụ hoa, trong mắt tất cả đều dám tin.

      Hàn Vũ nhìn biểu tình của mọi người, hài lòng gật đầu. Nàng muốn chính là kinh diễm của mọi người lúc này.

      tiếng, hai tiếng đần đần tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía, thực hiển nhiên ván này Hàn Vũ thắng.

      Tình tỷ nhìn người toàn trường tuyên bố "Tỷ thí hội họa, Lạc nương thắng. Lạc nương ngươi làm thế nào mà được như thế?" Tình tỷ nhịn được tò mò hỏi.

      "Đúng vậy, làm như thế nào vậy?"

      "Lạc nương, ngươi làm như thế nào?"

      Có người theo sau phụ họa, muốn biết Hàn Vũ làm cách gì mà nụ hoa có thể nở.

      Hàn Vũ thần thần bí bí mở miệng " Bí mật"

      Mọi người tuy rằng thất vọng nhưng cũng có tức giận, bởi vì đây là tài nghệ của nàng, nàng muốn cũng thể ép được.

      lầu hai Quân Tà Diễm cũng kinh ngạc, rất tò mò hiểu Hàn Vũ làm cách gì, biết nàng có công lực, chẳng lẻ có người giúp? có khả năng, bằng vào công lực của phát ra có người khác sao? Ở đây công lực của ai hơn có thể hơn , rất nghi hoặc vấn đề này, đối với nàng càng thêm hứng thú.

      "Bức tranh của ngươi vô cùng tốt, hoa nở rất là đẹp" Diễm nương nhìn bức họa của Hàn Vũ khen ngợi.

      "Cám ơn, bức họa của ngươi cũng đẹp, nhưng thiếu linh hồn, tự nhiên vẻ đẹp bị mất phần. Bất quá tuy có linh hồn nhưng lại quá cưỡng cầu thứ thuộc về mình" Thời điểm cùng Diễm nương tỷ thí cầm nàng biết nàng ấy gặp chuyện khó , nữ tử tuyệt vời như thế cần gì phải bước chân vào chốn này. Làm đối thủ của nàng hoàn toàn xứng đáng. Hàn Vũ chỉ muốn cho Diễm nương lời khuyên mà thôi.

      Diễm nương nhìn Hàn Vũ, sau trong ánh mắt là nỗi thương tâm, nàng nghĩ nên buông tay nhưng mà tâm lại có cách nào khống chế được, giống như bị trói buộc, nàng còn trông chờ vào điều gì đây?

      "Kế tiếp chính là tỷ thí ca" Thanh Tình tỷ đem suy nghĩ của hai người kéo lại.

      "Lần này ta muốn thi trước, Diễm nương bài hát này ta muốn tặng ngươi, hi vọng ngươi có thể hiểu" Hàn Vũ nhìn Diễm nương .

      Hàn Vũ ngồi trước đàn, thanh thanh thúy vang lên, tuy rằng bài hát này có nhạc đệm hay nhưng nàng cũng có biện pháp

      Ca khúc tên " Có loại tình gọi là buông tay"

      Nếu hai người Thiên đường

      Giống ấm áp tường

      Nhốt giấc mộng của ngươi

      Hạnh phúc hay giống cái song sắt

      Chim di trú mất Nam Phương

      Nếu ngươi nhìn trời hướng tới

      Khát vọng đôi cánh

      Buông tay cho ngươi bay lượn

      Của ngươi cánh chim nên cùng với Mân Côi

      Nghe theo héo tàn thời gian

      Lãng mạn nếu biến thành ràng buộc

      Ta nguyện cho ngươi lựa chọn trở lại đơn

      Triền miên nếu biến thành xiềng xích

      Dứt bỏ lời hứa

      loại tên là buông tay

      buông tha cho thiên trường địa cửu

      Chúng ta gần nhau nếu cho ngươi trả giá sở hữu

      Làm cho chân ái dẫn ta

      loại tên là buông tay

      chấm dứt thiên trường địa cửu

      Của ta rời nếu cho ngươi có được sở hữu

      Làm cho chân ái dẫn ta chia tay

      loại tên là buông tay

      buông tha cho thiên trường địa cửu

      Chúng ta gần nhau nếu cho ngươi trả giá sở hữu

      Làm cho chân ái dẫn ta

      loại tên là buông tay

      chấm dứt thiên trường địa cửu

      Của ta rời nếu cho ngươi có được sở hữu

      Làm cho chân ái dẫn ta

      Vì ngươi mất ngươi

      Nhẫn tâm sắm vai thương tổn ngươi

      Vì ngươi rời ngươi

      Vĩnh viễn chẳng phân biệt được rời

      loại tên là buông tay

      buông tha cho thiên trường địa cửu

      Chúng ta gần nhau nếu cho ngươi trả giá sở hữu

      Làm cho chân ái dẫn ta

      loại tên là buông tay

      chấm dứt thiên trường địa cửu

      Của ta rời nếu cho ngươi có được sở hữu

      Làm cho chân ái dẫn ta

      Vì ngươi mất ngươi

      Vì ngươi rời ngươi

      Vì ngươi tưởng niệm ngươi

      Vì ta và ngươi cũng nguyện rời chính mình"

      Hàn vũ hát xong bài hát, với Diễm nương "Có loại gọi là buông tay, Diễm nương"

      Diễm nương khóc rống, khóc tê tâm liệt phế, tựa hồ muốn đem tất cả nỗi đau chất chứa trong lòng mà khóc ra, đem tất cả nhửng ủy khuất theo nước mắt vơi . Hàn Vũ im lặng đứng nhìn, rốt cuộc say đắm như thế nào mà lại bị đả thương như thế, hi vọng chính mình rơi vào nỗi đau này.

      Tà Diễm nhìn Hàn Vũ, ánh mắt thăm dò, nàng rốt cuộc muốn cho người khác bao nhiêu kinh hỉ? muốn chậm rãi khám phá.

      Người ở nơi đây quên hoan hô, quên ủng hộ, còn trầm tĩnh trong lời bài hát, tiếng đàn tuyệt vời, ca từ thê lương làm cho người ta mơ màng. Tà đứng góc khuất lầu hai nhìn Diễm nương, nàng khóc nhưng tâm rất đau. làm sao muốn được chứ, chính là phải làm như thế nào hai người mới có thể bên nhau. ràng hai người nhau, vì sao thể ở chung chỗ.

      Hàn Vũ qua ôm lấy Diễm nương " Hết thảy qua thôi, buông ra là tốt rồi"

      Diễm nương khóc xong nở nụ cười, là tâm cười, đôi mắt mang theo nước mắt mỉm cười làm cho người ta thương tiếc.

      Diễm nương đến ngồi xuống bên đàn, hát lên "Tiêu tan"

      Chưa từng nghĩ tới, ngươi như vậy đau xót

      Nay thể buông ra

      Nay ngươi là phủ sớm chỗ nào muốn xa rời

      ở hoài niệm lúc trước ta

      tại xem ra, này chính là giấc mộng

      hồi có kết cục mộng

      hồi nhìn như hoa lệ mộng

      an tâm trung , trong lòng vướng bận

      Ta cười khổ tiêu tan, ngươi cấp thương tổn

      Ta muốn như thế nào dứt bỏ, ta muốn như thế nào tiêu tan

      ngươi, có đau

      Nay xem ra

      thể buông ra

      thể tiêu tan

      an tâm trung , trong lòng vướng bận

      Ta cười khổ tiêu tan, ngươi cấp thương tổn

      Ta muốn như thế nào dứt bỏ, ta muốn như thế nào tiêu tan

      ngươi, có đau

      Nay xem ra

      thể buông ra

      thể tiêu tan

      Hàn Vũ cười nhìn Diễm nương, nàng ấy thực có thể giống như nàng ấy hát sao? "Tiêu tan" sao? Chỉ có chính bản thân nàng ấy biết mà thôi.
      Jin292linhdiep17 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 13: Múa

      Hàn Vũ cảm thấy canh giờ còn sớm nữa, hướng Tình tỷ "Tình tỷ, hôm nay tỷ thí tới đây thôi, ta muốn về"

      "Ừ, tốt, tất cả quan khách, cảm ơn các ngươi hôm nay đến cổ vũ các nàng so tài, tỷ thí tạm dừng ở đây...."

      "Lại dừng, chúng ta đến từ sớm để giành chỗ ngồi tốt, như thế nào chỉ mới tỷ thí có b cái lại dừng"

      "Đúng vậy, đúng vậy, tiếp tục so tài, làm sao lại có thể dừng lại chứ"

      "Đúng vậy tiếp tục "

      Thanh kêu tiếp tục càng ngày càng lớn, tình huống tại căn bản có biện pháp dừng lại, làm sao bây giờ, khuya như thế này rồi, Hàn Vũ là trốn ra ngoài a.

      Nhìn thấy mọi người xung quanh ngừng hô to, làm sao có thể cho Hàn Vũ rời được chứ, ba ngày trước khơi dậy hứng thú của mọi người, hôm nay nhất định phải xem cho hết mới uổng phí bạc của chính mình bỏ ra.

      "Lạc nương, xem ra hôm nay ngươi thể được, mọi người rất là mong chờ hai người tỷ thí" Đại hoàng tử Quân Hiếu Liêm chuyện, người này có việc để làm sao?

      "Đúng vậy, đúng vậy, Lạc nương, ngươi tiếp tục tỷ thí , sau khi xong ta mời ngươi bữa, ngươi thấy sao?" Lạc Dad cũng ở đây? là bản mặt chán ghét nhưng đâu cũng gặp được, buổi tối như thế này sợ ra ngoài dọa người khác sợ sao?

      "Lạc nương, ngươi xem...." Tình tỷ khó xử nhìn Hàn Vũ.

      "Nếu tất cả mọi người vẫn còn muốn xem vậy tiếp tục, nhưng nếu muốn tiếp tục xem phải bỏ ra trăm lượng, ta tỷ thí tất cả hạng mục còn lại, biểu diễn tuyệt vời như thế cũng thể chỉ cho xem ? Ta nghĩ trăm lượng đối với mọi người có gì khó ?" Hàn Vũ làm bộ bất đắc dĩ .

      "Tốt, ta bỏ ra ngàn lượng" Đại hoàng tử lớn tiếng phân phó tùy tùng đưa ra ngàn lượng.

      "Tốt, ta đưa trăm lượng"

      "Tốt, ta cũng đưa"

      Tiền cổ đại có thể dễ kiếm như vậy sao?

      "Tình tỷ, chấm dứt tỷ thí, chúng ta chia năm năm" Hàn Vũ giọng bàn bạc với Tình tỷ, cơ hội tốt như thế thể bỏ qua được.

      Tình tỷ bị khí thế như vậy làm ra lời, tuy rằng Vô Tình các là kiếm tiền nhưng cũng có trong buổi tối kiếm ra được nhiều như vậy.

      "Cái này ta thể làm chủ, ngươi chờ ta chút" Tình tỷ lui xuống, chắc là hỏi lão bản chân chính ở đây .

      lâu sau Tình tỷ trở lại đáp ứng cầu của Hàn Vũ, trong lòng nàng rất là vui sướng. Cái này nếu chia ra được rất nhiều.

      "Tốt lắm, tại tiếp tục tỷ thí vũ đạo"

      Bây giờ Diễm nương còn thương cảm như lúc nãy nữa, còn mơ hồ mong chờ tỷ thí cùng Hàn Vũ, thời gian qua có bất cứ thứ gì làm Diễm nương cảm thấy thú vị, sau khi gặp Hàn Vũ dường như nàng tìm ra niềm vui cho mình.

      Diễm nương mời nhạc công đàn cho nàng bài "Nhu tình như nước"

      Diễm nương với Hàn Vũ " Lạc nương, để ta thi trước, lần này ta thua ngươi, đây chính là sở trường ta am hiểu nhất" tự tin mặt Diễm nương, nhìn nàng lúc này vô cùng rực rỡ.

      Hàn Vũ hồi đáp "Sợ là ngươi phải thất vọng rồi, múa cũng là sở trường của ta" Hàn Vũ đối với nhiệt tình của Diễm nương cũng chút ảnh hưởng.

      Tiếng đàn vang lên, Diễm nương vung ống tay áo, hề giống như lúc trước ủy khuất cùng bất đắc dĩ, ánh sáng chiếu vào nàng, làm cho người ta thể rời mắt được, tóc theo xoay tròn của thân thể mà nhảy múa, giống như tiên tử rơi xuống trần gian, chân chính có thể gọi là nhu tình như nước, rất đẹp.

      khúc vừa xong, mọi người ở dưới kích động hô tên Diễm nương, có thể thấy được tài năng của nàng rất cao.

      khúc "Nhu tình như nước" vừa xong, Diễm nương tự tin hỏi Hàn Vũ

      "Thế nào? Ngươi chịu thua được chưa?"

      "Ta chưa bao giờ biết đến hai chữ chịu thua"

      Hàn Vũ tới trước mặt vũ công "Ngươi có thể đàn cho ta khúc nhạc nhanh chút, càng nhanh càng tốt" Hàn Vũ muốn múa điệu tương phản hoàn toàn với Diễm nương, mềm mại của Diễm nương muốn siêu việt, nàng làm được, chỉ có thể tương phản mà thôi.

      Nhạc công suy nghĩ lời của Hàn Vũ, lúc sau "Bài nhanh nhất là "Nở rộ tình cảm mãnh liệt", nhưng khúc này rất là nhanh, thích hợp để múa, nương có thể được sao?"

      Nở rộ tình cảm mãnh liệt? Tên này nghe rất hay, rất thích hợp với điệu múa của nàng.

      "Tốt, bài này " Hàn Vũ quyết định, vị nhạc công kia còn muốn khuyên bảo, nhưng nhìn thấy ánh mắt quyết định của nàng đành từ bỏ ý định.

      Tiếng đàn vang lên, Hàn Vũ vào giữa vũ đài, đứng im lặng có bất kỳ động tác gì, chỉ nhắm mắt nghe tiếng đàn "Nở rộ tình cảm mãn liệt", tìm kiếm nhịp cho mình.

      Hàn Vũ chậm rãi mở to đôi mắt, bắt đầu múa mà là kéo làn váy nhắc vào hai bên hông, lộ ra cặp chân thon dài xinh đẹp, lại cuốn lên ống tay áo, ra cánh tay dài trắng noãn, xung quanh vang lên thanh hút khí ngừng của nam nhân.

      Theo nhạc nổi lên, Hàn Vũ bắt đầu nhảy múa, hai tay lay động, eo thon lắc lư, cổ nhắn run run, hai tay theo thân thể vung lên đỉnh đầu, dẫn đến từng tràng hét chói tai ngừng của đám nam nhân bên dưới, động tác tại của nàng thực là mê hoặc tâm trí của mọi người, điệu múa lớn mật như thế chưa từng ai nhảy qua, càng có ai được thưởng thức qua. Theo tiếng đàn phập phồng, các kiểu động tác quyến rũ được bày ra, điệu nhảy đại nóng bỏng cứ như thế xuất trước mắt cổ nhân, sao có thể điên cuồng được chứ?

      Tà Diễm nổi giận, bất quá xem Hàn Vũ nhảy hấp dẫn, chính cũng biết tại sao lại để ý đến động tác cùng trang phục làm càn của nàng như thế, cái đó đâu có liên quan gì với ? Nếu chỉ vì như thế lại rước đến mầm tai họa phải làm sao bây giờ? Đúng rồi, mạng của nàng hiên giờ là của mà? Tà Diễm tự thuyết phục hành vi của bản thân mình khi để ý đến nhất cử nhất động của nàng là như thế.

      Đại hoàng tử cùng Lạc Đà nhìn nước miếng chảy ròng, còn chút hình tượng nào để .

      Nhảy xong đoạn múa đại, Hàn Vũ đứng giữa trung tâm vũ đài, hô hấp dồn dập, trước ngực phập phồng, làm toàn trường rung động, rất nhanh nàng cài lại khăn che mặt, để lộ khuôn mặt ra bên ngoài, tại mặc kệ Hàn Vũ có làm ra động tác gì nữa đối với đám nam nhân ở nơi này cũng đều mê hoặc. Sửa sang lại quần á, nhìn đám nam nhân bên dưới, trong mắt đều là dục vọng che giấu làm nàng rất thoải mái.

      "Khụ, trận tỷ thí này hai bên đều có điểm tốt, thắng bại này..." Tình tỷ khó xử, biết quyết định ai thắng ai thua.

      "Ta thua, ngươi múa rất can đảm, tuy nhiên xem rất đẹp" Hàn Vũ nghĩ là Diễm nương lại nhận thua.

      "Ngươi nhảy cũng rất đẹp, ta thể so kịp với mềm mại của ngươi" Hàn Vũ lòng khích lệ Diễm nương, nàng thắng là bởi vì nàng múa điệu múa mới lạ mà thôi.

      "Diễm nương, cái này..." Tình tỷ cũn lường trước được Diễm nương nhận thua, nàng ấy thua có gì, chỉ là Vô Tình các như thế nào bây giờ?

      "Tình ma ma, ta thua"

      "Được rồi, Diễm nương cùng Lạc nương tỷ thí xong, tổng cộng có 6 đề mục, Lạc nương thắng bốn : cầm, kì, họa cùng vũ, Diễm nương chỉ thắng được hai đó là thư pháp cùng ca hát, kế tiếp ngâm thơ cùng đối nghịch cần tỷ thí nữa, Vô Tình các là của Lạc nương" Tình tỷ đứng ở trung tâm vũ đài, tuyên bố tin tức Vô Tình các thuộc sở hữu của Hàn Vũ.

      lầu Tà Diễm cười cách mờ ám, tựa hồ đánh thành công chủ ý gì. Hàn Vũ cảm thấy sau lưng trận lạnh lẽo, giống như nàng bị tính kế.
      Jin292linhdiep17 thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 14 " Phong ba qua .

      Hàn Vũ trở lại phòng đổi nam trang, vừa định ra cửa liền bị người bắt , đương nhiên là phải ra bằng cửa chính mà là phi thân qua cửa sổ, đối với điều này nàng nghiên mất rồi.

      "Ngươi mang ta ra đay chỉ để xem ánh trăng, gió thổi cùng chà đạp cây cỏ thôi sao?" Hàn Vũ với Tà Diễm.

      "Ta chỉ muốn ngươi bị người khác vây ở trong Vô Tình các mà thôi" Tà Diễm giải thích với Hàn Vũ đồng thời cũng muốn thuyết phục chính bản thân mnihf.

      "Ngươi đều thấy sao?" ra cũng ở đó.

      "Ừ, ngươi xem nữ hài tử như ngươi làm sao có thể múa như vậy, còn đem quần áo...." Hoảng, trời ạ, như thế nào hai người đó lại giống nhau đến thế.

      Nếu như bị người Tà cung nhìn thấy phỏng chừng tròng mắt của họ đều rớt hết ra ngoài, Cung chủ của bọn họ sao có thể lải nhải như thế, bình thường ngày cũng chữ, chỉ cần ánh mắt là người khác có thể hiểu được ý tứ của rồi.

      Hàn Vũ ngơ ngác nhìn Tà Diễm, rất nuốn cười nhưng lại dám. Ban đêm vẫn hấp dẫn như vậy, tự hỏi cái gì sao? Hoàn toàn có chú ý tới ánh mắt của nàng. Thời điểm tới nơi này, Tà Diễm tháo mặt nạ xuống, biết vì sao lại làm thế, chính là muốn phải ngụy trang cái gì trước mặt nàng.

      Môi khêu gợi, cằm mê hoặc, cái mũi cao thẳng tắp, lông mi dài, làm sao có thể xinh đẹp như thế? Đặc biệt đầu tóc trắng kia, ở dưới ánh trăng phát sáng. Cứ như vậy Hàn Vũ bị mê hoặc, nàng tự nhận mình phải là người thích nhìn dung mạo người khác, hiểu tại sao Tà Diễm lại hấp dẫn nàng đến thế.

      "Ngươi làm sao lại là nữ nhi của Hàn tướng quân?" Tà Diễm đột nhiên quay đầu nhìn thấy Hàn Vũ nhìn đắm đuối như vậy, trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau người nào chịu mở miệng , chút tóc theo gió tung bay, trăng tròn im bóng mặt hồ.

      Đột nhiên Hàn Vũ nhớ đến Diễm nương, ánh mắt nhìn Tà Diễm cũng thay đổi, nàng muốn bản thân mình mê muội môt ai, chỉ gặp có hai lần, biết chút gì về , thậm chí tên còn biết, cứ như vậy mà làm cho mình có thể say mê, nàng cảm thấy sợ hãi.

      Tà Diễm nhìn thấy biến đổi trong ánh mắt của Hàn Vũ, trong lòng có chút mất mát, đây là làm sao vậy?

      "Ta muốn về" xong Hàn Vũ xoay người bước , chưa được mấy bước quay trở lại

      " Đây là nơi nào? Mau đưa ta trở về" Hàn Vũ phát nàng biết nơi này.

      Tà Diễm tiến lên trước định ôm Hàn Vũ về, nhưng nàng đột nhiên lùi hai bước, vốn Hàn Vũ muốn cùng về với , nhưng bây giờ nàng lại sợ hãi cùng . Tuy nhiên động tác của nàng làm Tà Diễm hiểu lầm.

      "Ngươi chán ghét ta sao?" Ngữ khí tốt của Quân Tà Diễm truyền đến, chung quanh độ ấm giảm xuống rất nhiều, Hàn Vũ cảm thấy lạnh buốt, người này sao có thể biến hóa nhanh như thế, ánh mắt đáng sợ, Hàn Vũ cũng biết nàng trêu chọc cái gì.

      Trong lúc Hàn Vũ suy nghĩ nên trả lời như thế nào, Tà Diễm lại nghĩ là nàng cam chịu càng phát hỏa, lúc tức giận có gì để phát tiết lại có mười mấy người sợ chết tiến lại.

      "Nhìn xem, tóc màu trắng, chính là rồi" Hàn Vũ nhìn người tới tóc Tà Diễm, nàng cũng cảm thấy rất kỳ quái, mọi người nơi này đều là tóc đen, trước mắt chỉ có Tà Diễm là tóc bạc, sao lại thế này?

      "Ngươi là đại ma đầu, sang năm chính là ngày giỗ của ngươi, ha ha" Ngươi mới tới có chút tự đại. Tà Diễm cũng biết nghe nhưng lời như thế bao nhiêu lần, nhưng những người như thế đều còn sống.

      Hàn Vũ tự hỏi màu tóc của Tà Diễm mấy người bên kia bao vây , Tà Diễm lạnh lùng nhìn bọn họ, cảm thấy bi ai đối với những người biết tự lượng sức mình. Quân Tà Diễm rút bội kiếm được giắt bên hông, hàn khí phát ra làm cho đầu tóc trắng có gió vẫn tung bay, Tà Diễm cũng muốn cùng bọn họ vô nghĩa, rất nhanh chiêu liền giải quyết hết. Sau khi Quân Tà Diễm phát tiết xong, Hàn Vũ qua nhìn thấy mặt đất thi thể nào còn nguyên vẹn, tay chân bị cắt ra bẩy tám phần nằm rải rác khắp nơi. Nàng cực lực khống chế chính mình nôn ra ngoài, sắc mặt tái nhợt. Tà Diễm nhìn sắc mặt Hàn Vũ được tốt cho lắm, lại nhìn đến kiệt tác của chính mình mặt đất, đối với đó tình huống này là bình thường, căn bản nghĩ lại làm nàng sợ đến vậy.

      Tà Diễm ôm Hàn Vũ bay , sắc mặt Hàn Vũ dần dần khôi phục, nàng biết Tà Diễm đưa mình đến đâu, nếu như bị người trong nhà biết mình ở cùng nam tử đêm, biết tiểu chính thái lại lải nhải bao lâu?

      Đến gốc cây đại thụ Tà Diễm buông nàng xuống. Gió đem thổi đến làm Hàn Vũ thanh tỉnh rất nhiều, rốt cuộc là người như thế nào? Giết người nhưng ánh mắt cũng nháy cái, sinh mệnh đối với là gì cả sao?

      "Ngươi....Ngươi là người nào?" Hàn Vũ vẫn kiềm chế được nghi vấn trong lòng mình.

      "Quân Tà Diễm" trả lời ngắn gọn, cũng đến điểm quan trọng.

      Tà Diễm muốn , tuy rằng cần mình là cung chủ Tà cung, nhưng lại sợ hãi khi nàng biết được là đại ma đầu trong miệng người khác, nàng lại sợ cho tiếp cận.

      "Ta chỉ muốn hỏi ngươi làm gì? muốn ? Được rồi, để ta đoán? là Ma giáo? Ma Cung? Hay là giang hồ đệ nhất sát thủ? Oa, tàn bạo. Còn nữa, đầu tóc ngươi màu bạc, rất suất" Hàn Vũ hưng phấn ra phỏng đoán của mình.

      Tà Diễm nhìn thấy nét hưng phấn mặt nàng, tâm tình cũng dần dần tốt trở lại.

      "Ngươi vì sao Ma giáo cùng Ma cung? Lại tàn bạo? Rất suất là vật gì?"

      "Rất suất phải là vật này nọ, chính là...Ừ, phải giải thích như thế nào bây giờ, ý tứ là rất thích đó"

      "Thích...thích ?" Tà Diễm nghe Hàn Vũ thích, người lầm bầm lầu bầu cái gì.

      "Ngươi sợ sao?"

      "Sợ? Ta sợ cái gì? Ta còn sợ ngươi rất..."Ba chữ có tiền đồ Hàn Vũ muốn ra, xem rất có tiền đồ.

      "Rất cái gì?"

      "Quá yếu, bị người khác bắt nạt"

      "Yếu? Tà cung trong giang hồ có từng nghe đến hay ?"

      " có, Tà cung?" Quả Hàn Vũ có nghe qua.

      "Tà cung là do người trong giang hồ xưng, qua thời gian lâu, vốn phải là tà cung nhưng để cho tiện liền đổi tên"

      "Hoảng, cung chủ Tà cung tùy thích như vậy sao?"

      "..."

      " phải ngươi chính là cung chủ Tà cung . A, có phải hay ?"

      Hàn Vũ nhìn thấy Tà Diễm gật đầu, tâm tình càng hưng phấn.

      Ha ha, vận khí của nàng tốt, có thể kết giao với nhân vật lợi hại như vậy, tuy rằng biết là tốt hay là xấu, đương nhiên cũng biết về sau Tà cung này mang lại thống khổ cho nàng.

      "Đầu tóc của ngươi tại sao lại trắng?"

      " biết, ta nhớ" Tà Diễm muốn nhiều lời, những chuyện lúc trước quên hết, tại cũng có ai dám quái, đây là cấm kỵ của .

      " đẹp, hâm mộ"

      Đẹp? Nàng là người thứ hai tóc đẹp.

      "Ngươi là người thứ hai khen tóc của ta" xong đột nhiên Quân Tà Diễm ôm chầm lấy nàng, làm Hàn Vũ sợ tới mức thiếu chút nữa té xuống.

      "Cám ơn" Tà Diễm nhàng lời cảm ơn bên tai Hàn Vũ, thanh rất , đến mức nàng tưởng mình nghe nhầm.

      Hàn Vũ cũng vươn tay ôm lại, vỗ vỗ bờ vai , ở cổ đại khác mọi người như thế, có lẽ cuộc sống cũng trải qua thuận lợi, hẳn là trước kia người khác khi dễ rất nhiều .

      Tà Diễm mang lại mặt nạ, mang Hàn Vũ trở lại Trúc viên, trước khi Cung Vĩ phát rời , Cung Vĩ nhìn thấy Hàn Vũ bình an trở về liền xoay người đến thư phòng của Hàn tướng quân.

      "Hàn lão, ngài thấy thế nào?" Cung Vĩ kể lại chuyện hôm nay bị người cố ý ngăn cản cho Hàn tướng quân biết.

      " có ác ý gì với Vũ nhi là tốt rồi, ta tin tưởng Vũ nhi, nàng phải là loại người như vậy" Hàn tướng quân đứng trước cửa sổ nhìn phương hướng Trúc viên .
      Jin292 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 15 : May mắn của nữ xuyên

      Sáng sớm Hàn Vũ rời giường vào Tư Vũ viên, nàng tâm muốn học Trảm Liệt kiếm pháp vì đó là Hàn gia kiếm pháp, tại Hàn Vũ dần thích nghi với cuộc sống xung quanh, giờ phút này nàng muốn nghĩ rằng nàng phải là nữ nhi của Hàn tướng quân, phải là thành viên của Hàn gia, cho dù về sau Hàn Vũ chân chính có trở lại, nàng cũng rời , nàng làm tổn thương Hàn gia, Hàn Vũ nghĩ nếu như thế hẳn Hàn gia chấp nhận nàng.

      "Đệ đệ, hôm nay học cái gì?"

      "Hôm nay ta đem chiêu thứ nhất dạy cho ngươi, nhất định phải nhớ kỹ, tuy rằng có tác dụng gì đối với ngươi, nhưng cũng có thể rèn luyện thân thể" Tiểu chính thái nghiêm trang, vừa đến võ thuật lập tức thay đổi tính tình.

      Tiểu chính thái giảng giải tỉ mỉ, Hàn Vũ cũng cố gắng tiếp thu, tại vào chiêu thứ nhất đúng là có khuôn có hình.

      "Kỳ quái, tỷ tỷ, vì sao ngươi chút công lực nào nhưng ta cảm nhận có sát khí trong đường kiếm của ngươi?" Tiểu chính thái xong lại nâng lên cánh tay Hàn Vũ lần nữa, cẩn thận kiểm tra lâu mới buông ra, quả có công lực. chút chiêu thức phòng thân cũng có.

      Hàn Vũ cũng biết nàng rất kỳ quái, nhưng sát khí mà tiểu chính thái chút nàng cũng cảm nhận được, sát khí này nọ rất trừu tượng, chỉ là nàng rất thích chiêu thức này, nếu chỉnh sửa lại chút thành điệu múa tồi chút nào! Hàn Vũ chỉ suy nghĩ điều đó trong đầu, nếu như bị tiểu chính thái biết được, còn chọc tức sao?

      "Đệ đệ, ngươi dạy ta chút nữa , ta còn muốn học, ta muốn học xong Trảm liệt sớm chút"

      "Ừ, cũng được, ngươi học rất nhanh. có công lực vận dụng cũng cần học mỗi chiêu thức quá kỹ, học nhiều chút cũng tốt. Thứ hai là Sơ Viêm, cái này khá phức tạp hơn so với chiêu hồi nãy, nguoi chỉ cần để ý đến quy luật của nó, như thế học được"

      xong bắt đầu múa cho Hàn Vũ xem, múa mỗi chiêu đều giải thích ràng, cụ thể. Hàn Vũ nhìn say mê, đến cũng rất kỳ quái, từ khi đến thế giới này, trí nhớ của nàng tốt lắm, gặp qua lần là quên được, nhưng nếu nàng muốn nhớ kỹ tuyệt đối quên, điều này đối với võ công rất hữu dụng, nàng thấy rất kỳ quái nhưng lại càng hưng phấn nhiều hơn.

      Tiểu chính thái đem chiêu Sơ Viêm múa xong, lại cho Hàn Vũ thử lần, Hàn Vũ cầm lấy mộc kiếm do tiểu chính thái đưa bắt đầu.

      Trừ bỏ vài động tác chưa được chuẩn ra, cơ hồ nàng đem Sơ viêm hoàn thành trong lần đầu tiên, điều này làm tiểu chính thái rất kinh ngạc, lại làm Hàn Vũ cực kỳ vui sướng.

      Tiểu chính thái chỉ ra vài chỗ Hàn Vũ hoàn chỉnh, Hàn Vũ lại tập lại lần, rất hoàn mỹ đến nổi chính nàng cũng thể tin được.

      Hôm nay Hàn Vũ cùng tiểu chính thái học võ đến trời tối, người học say mê, người dạy nồng nhiệt, đến cơm trưa mang tới cũng có ăn, chỉ trong ngày mà nàng học xong chiêu thứ ba Tuyết đầu mùa cùng chiêu thứ tư Sơ Kình, kết quả này làm tiểu chính thái vừa hâm mộ vừa ghen tỵ.

      Trở lại Trúc viên mới phát nàng rất là đói.

      "Thúy Trúc, ngươi đến phòng bếp lấy cho ta con gà làm sạch , lại xem có lá sen hay , sau đó thêm chút đồ gia vị, đêm nay ta làm đồ ăn cho ngươi ăn"

      "Tiểu thư, ngươi muốn làm gì?" Thúy Trúc cảm thấy rất ngạc nhiện, tiểu thư muốn con gà cùng lá sen làm gì chứ? Hai thứ đó có thể làm ra đồ ăn ngon được sao? Nàng rất hoài nghi nhưng cũng dám ra.

      "Biểu ngươi ngươi , hỏi nhiều làm gì, đợi lát nữa biết"

      "A, được rồi, tiểu thư chờ lát, ta lấy mang lại" Thúy Trúc hướng phòng bếp tới, bộ dạng kia rất là ủy khuất, Hàn Vũ nhìn thấy thể nhịn cười được.

      Thúy Trúc mang đến những thứ nàng cần, Hàn Vũ kiểm tra qua lần, rất tốt, gà rửa sạch , tất cả mọi thứ đều đủ hết.

      Hàn Vũ cùng Thúy Trúc đào lỗ trước sân, lần này Thúy Trúc rất là thông minh, hỏi vì sao, tiểu thư làm cái gì màng liền làm theo cái đó, tuy rằng nàng rất là ngạc nhiên. Sau khi đào xong, Hàn Vũ đem lá sen gói kỹ con gà lại cho thêm vài gia vị, lấy đất bọc bên ngoài cùng,Hàn Vũ bắt đầu làm gà ăn mày, đây là thứ nàng thích ăn nhất, Hàn Vũ nghien cứu thứ gì cũng đều nhằm thỏa mãn vị giác của mình, nàng vẫn rất tin câu...

      Thời gian trôi , Hàn Vũ tính toán thời gian đem gà ăn mày trong lỗ đào ra. Khi nàng mang ra, mùi gà cùng hương thơm của lá sen thơm ngát, làm cho người khác rất muốn ăn, ngay tại lúc Hàn Vũ chuẩn bị dỡ ra lớp đất bên ngoài để nhấm nháp chỉ trong nháy mắt, gà ăn mày tay còn, nhìn sang Thúy Trúc cũng thấy? Gà đâu rồi?

      Thời điểm nàng kinh ngạc lại nhìn thấy lão đầu ôm con gà của nàng chạy tới.

      "Nha đầu, gà này làm sao ăn được?" Lão đầu kia chút tự giác khi đoạt đồ của người khác cũng có, còn mặt dày chạy lại hỏi người ta ăn như thế nào?

      Hàn Vũ đánh giá lão đầu kia, nhìn bề ngoài chút lôi thôi lếch thếch nào, thân áo xám sạch , bên hông mang bầu rượu. Hàn Vũ nhìn thấy trong mắt lão đều là khát khao đối với con gà.

      "Ngươi là ai? Làm sao có thể vào trong Hàn phủ? Ngươi vào bằng cách nào?" Hoảng, Thúy Trúc, ngươi hỏi vấn đề này ngây thơ, tuy rằng Hàn Vũ cũng rất muốn hỏi, nhưng nàng thông minh hơn Thúy Trúc rất nhiều, tiếng chỉ nhìn lão nhân, tự hỏi mục đích của , Hàn Vũ cũng ngây thơ mà tin rằng đến để thưởng thức gà ăn mày của nàng. gà ăn mày mặc dù thơm nhưng cũng bay xa như thế.

      Lão nhân trả lời Thúy Trúc, chỉ nhìn chòng chọc Hàn Vũ.

      "Đây là của ta, ngươi cầm nó được tốt lắm, trả lại cho ta " Hàn Vũ hỏi bất cứ vấn đề gì, nàng biết, cho dù hỏi lão nhân cũng trả lời nàng.

      "Hắc hắc, tiểu nha đầu ngươi sao lại mọn như vậy, ngươi làm rồi vậy làm thêm con khác là được mà, cái này cho ta "

      " được, tại ta rất đói bụng, hơn nữa ta cũng muốn cho ngươi, ta biết ngươi tại sao ta lại cho ngươi chứ?"

      "Ặc, Vậy ngươi muốn cái gì lão cho ngươi cái đó"

      "Ta cần, ta lại thiếu thứ gì, mau trả lại cho ta"

      xong Hàn Vũ tiến lên, vẫn chưa kịp đụng vào người lão nhân ngay lập tức lão vòng ra sau lưng nàng, đông tác kia rất nhanh, Hàn Vũ nhìn kỹ cũng thấy lão động chút, điều này làm Hàn Vũ trợn tròn mắt.

      Xoay người đối mặt với lão, Hàn Vũ đề nghị " Cho ngươi cũng được, nhưng ngươi phải đáp ứng cầu của ta"

      Lão cần suy nghĩ lập tức "Tốt tốt, cần cái, mười cái cũng được"

      "Tốt, là do ngươi đó, vậy là mười điều "

      Lúc này đến lượt lão nhân trợn tròn mắt, nha đầu này rất thú vị, những lời khách khí bình thường chỉ cho có mà thôi, tuy rằng đến bây giờ đều có khách khí nhưng hôm nay gặp tiểu nha đầu còn có khách khí hơn , thú vị, là thú vị.
      Jin292linhdiep17 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 16 : Bái sư

      "Vậy tại ngươi có thể cho ta biết làm sao ăn được cái này hay ?" tại việc lão muốn làm nhất chính là ăn cái này, mùi vị làm làm cho miệng lão sắp chảy hết nước miếng rồi.

      "Đưa cho ta"

      " được, ngươi cho ta rồi mà, tiểu nha đầu ngươi sao giữ lời như thế chứ?" Lão nhân phát hỏa, Hàn Vũ cảm thấy rất buồn bực.

      "Tử lão đầu, ta đưa cho ta, ta mở ra cho ngươi ăn, ngươi suy nghĩ cái gì, Hàn Vũ ta là người biết giữ lời sao?" Kỳ trong đầu Hàn Vũ cũng có ý tứ kia, tuy nhiên chỉ có mình nàng biết thôi! Hắc hắc!

      Lão nhân rất tình nguyện giao ra con gà, mắt cũng nháy lấy cái nhìn chòng chọc vào nó, cứ như sợ Hàn Vũ giành ăn hết.

      Hàn Vũ đem gà ăn mày đập vỡ, lấy thịt gà được bọc trong lá sen ra, xé cái đùi gà đưa cho lão, lão nhân lập tức tháo bầu rượu bên hông tiếp nhận chân gà bắt đầu nhấm nháp. Hàn Vũ thấy thế cũng nhanh tay xé cho mình đùi gà, lại cho Thúy Trúc ít, còn lại mới giao hết chô lão. đùa, nếu để cho chính lão mở ra nàng đến chút cũng có mà ăn! Tuy rằng ăn đùi gà, nhưng nàng vẫn còn rất là đói, có biện pháp đành phải sai Thúy Trúc phòng bếp tìm vài thứ ăn tạm.

      Lão nhân xơi gà khen ngon dứt miệng, đến hồi con gà được giải quyết nhanh chóng. Lão nhân tựa hồ có ăn đủ.

      "Còn ?"

      " còn, muốn ăn mai lại đến , đúng rồi, làm sao ta có thể tìm được ngươi?" Làm trước Tà Diễm rồi nàng lại quên hỏi cách tìm được , nàng lại thể hỏi người khác làm sao đến được Tà cung.

      "Cho ngươi cái này, muốn tìm ta chỉ cần mang chủy thủ nàng đến Vô Tình các tìm lão bản ở đó là được" Lão nhân đưa cho Hàn Vũ thanh chủy thủ.

      Hàn Vũ đưa tay tiếp nhận, nhìn hoa văn phía , kỳ quái, đây là hoa gì? Chưa từng gặp qua? đợi chút? Lão bản Vô Tình các?

      "Ngươi xác định ta có thể tìm lão bản của Vô Tình các sao? Ta nghe gần đây đổi người rồi mà?"

      "Đổi người? Tại sao ta lại biết?" Hoảng, lão đầu này cũng đáng tin, lẽ nàng bị lừa?

      "Uy, lão nhân, ngươi là ai? Vì sao trễ thế này rồi lại xuất ở đây?" Hàn Vũ cảm thấy nên hỏi vấn đề này, nếu lão đối với Hàn gia có gì bất lợi, nàng phải suy nghĩ biện pháp để bảo vệ nhà này.

      "Hắc hắc, cái nay...Lỗ mũi của ta rất là thính, thời điểm ngang qua ngử được mùi thơm nhịn được chạy đến đây"

      Có quỷ mới tin những gì lão .

      "Ngươi muốn lừa tiểu hài tử ba tuổi sao? mau, nếu về sau ngươi đừng mơ được ăn gà này nữa"

      Lão nhân cảm thấy thể qua loa cho qua đành , ai, cứ nghĩ đến đường đường là Thánh giả chỉ vì con gà liền có biện pháp nhịn được, ai biểu tiểu nha đầu này lại làm ngon đến vậy chi, sống mấy trăm tuổi, lão cũng chưa từng được ăn qua.

      "Người trong giang hồ gọi ta là Tà lão nhân"

      "Ừ, sau đó sao?"

      " có, ngươi còn muốn biết cái gì?"

      " có?" Hàn Vũ cảm thấy mình bị đùa giỡn, kỳ quái, bình thường chỉ có nàng đùa giỡn người khác, hôm nay lại bị lão nhân lừa dối như vậy.

      "Ta muốn biết ngươi làm gì? Ví dụ như cái gì giáo giáo chủ, cái gì như cung cung chủ, hoặc là lão đại của tổ chức nào đó" Đây là điều mà Hàn Vũ muốn biết nhất.

      "Tại sao ngươi muốn biết cái này? tiểu nữ nhi..." Trời, Hàn Vũ muốn hỏi ông trời, chẳng lẽ người nơi này đều là dạng này cả sao?

      "Ngừng, ngừng, ngừng, ngươi chỉ cần cho ta biết là được rồi, như thế nào lại giống đệ đệ của ta như thế" Hàn Vũ sợ bị lải nhải.

      "Ta phải giáo chủ, cũng phải cung chủ, càng có là lão đại của tổ chức nào hết"

      "A, Ngươi cái gì cũng phải? Mệt, lần này được may mắn sao? Đưa ta, đem gà trả là cho ta" Hàn Vũ đòi lão nhân bồi thường gà ăn mày lại cho nàng, nàng đều chưa được ăn no đâu.

      "Ha ha, tuy rằng ta phải là cái gì cả, bất quá lại lợi hại hơn bon rất nhiều, mấy cái giáo chủ, cung chủ thấy ta còn phải cúi đầu đó" Lão nhân cảm thấy nếu ra bản lãnh, thực sợ về sau có thể nếm gà ngon như thế nữa.

      " ? có gạt ta sao?"

      "Làm sao có thể, đương nhiên là , lại cho ngươi cái này, đây là đại diện cho thân phận của ta, về sau ngươi biết ta có lừa ngươi" Lão nhân vì muốn chứng thực lời của mang ra ngọc bội Ngọc Long, đại biểu cho thân phận của đưa cho Hàn Vũ. Nàng ngắm ngía hồi lâu cũng nhìn ra được đó là cái gì, chỉ là ngọc bội bình thường, coi như xong, Hàn Vũ lựa chọn tin tưởng , Đem ngọc bội cùng chủ thủy cất vào, tâm lý vẫn rất là vui, chỉ con gà lại có thể đổi được hai thứ này.

      Lão nhân nhìn ngọc bội trong tay nàng, trong lòng cũng nhõm, còn suy nghĩ làm thế nào có thể giao ngọc bội này cho nàng đâu.

      "Nha đầu, ngươi có sư phụ ?"

      "Sư phụ? Sư phụ gì?"

      "Chính là trưởng lão của ngươi, dạy công phu hoặc là cái gì đó cho ngươi"

      A, Hàn vũ nghĩ tới, người nơi này gọi sư phụ thay vì gọi lão sư, cả đời người chỉ có duy nhất sư phụ, chẳng lẽ lão đầu này muốn nhận nàng làm đồ đệ?

      Hàn Vũ cũng muốn bái sư, bởi vì như thế lại làm cho mình thêm mối quan hệ, Hàn Vũ cũng có chẩn bị tâm lý, nhưng nhìn lão đầu này dường như rất là lợi hại, làm sư phụ của nàng có lẽ cũng được .

      "A, sư phụ, còn chưa có"

      "Ta có thể làm sư phụ của ngươi ?"

      "Nhưng ta thích hợp để luyện võ, đệ đệ cùng phụ thân của ta có ta chút công lực cũng có, tin nguoi có thể xem thử" Hàn Vũ vươn tay ra ý bảo lão nhìn xem.

      Lão nhân cũng xem chỉ "Ta chỉ cần nhìn cũng biết ngươi có công lực, ta dạy ngươi cũng phải công lực"

      "A, ngươi có thể dạy cái gì cho ta?" Hàn Vũ hứng thú.

      "Hắc hắc, cái này tạm thời bí mật, thế nào? Có muốn bái sư hay ?"

      "Được rồi, xem ngươi rất muốn thu ta làm đồ đệ như thế, vậy ta bái ngươi làm sư phụ cũng được" Hàn Vũ được tiện nghi còn khoe mã .

      Tà lão nhân nghe xong dở khóc dở cười, tiểu nha đầu này cùng Diễm tiểu tử rất giống nhau.

      "Khi nào có thể bái sư?"

      "Để lâu tốt, bằng tại làm luôn " Lão nhân tựa hồ rất là nôn nóng làm Hàn Vũ có tia hoài nghi, đây cũng quá nóng vội ? Bây giờ cái gì cũng có, phải bái sư phải long trọng chút sao?

      "Khụ, nha đầu, cái kia, là như vậy, ngày mai ta có chút chuyện phải khỏi chỗ này, cho nên ta nghĩ tại nên bái sư là tốt nhất" Tà lão nhân cũng hiểu mình quá nóng vội nên tìm cái cớ cho mình.

      "A, vậy tại "

      "Hảo, quỳ xuống"

      Hàn Vũ quỳ xuống

      "Hàn Vũ, từ khoảng khắc này trở về sau, ta là sư phụ của ngươi, mệnh lệnh sư phụ thể tuân theo, bản lĩnh của sư phụ ngươi muốn học đều có thể học"

      " phải đâu, ta..."

      " được ngắt lời, hãy nghe xong lời ta " Lão nhân có cười như vừa rồi mà thực nghiêm túc, điều này làm cho Hàn Vũ cũng nghiêm túc theo.

      "Vâng, sư phụ"

      "Từ nay về sau, ngươi chính là đồ đệ thứ hai của Tà Quân ta, cả đời chỉ có mình ta là sư phụ, thể bái người khác làm sư, ngươi nhất định phải nhớ kỹ"

      "Vâng, sư phụ, ta ghi nhớ kỹ"
      Jin292linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :