☆, Chương 90
Edit: giọt biển
Hàn Vũ vẫn chưa gì, hai tay bị móng vuốt của Quân Tà Diễm đâm trúng.
"Ưm. . ."
Hàn Vũ rên lên tiếng đau đớn, Quân Tà Diễm rút móng vuốt ra, đầu ngón tay sắc nhọn từ từ ngắn lại
Tiểu Thánh thú dùng sức chỉ vào móng vuốt của Quân Tà Diễm muốn Hàn Vũ nhìn, Hàn Vũ nhìn theo phương hướng nó chỉ, nhìn thấy toàn bộ ngón tay của Quân Tà Diễm trở lại hình dáng ban đầu, thế nhưng lâu sau đó liền bén nhọn như cũ.
"Tỷ tỷ, tỷ sao chứ. Tại sao tỷ phu có thể làm tổn thương tỷ?"
ngờ khi ở trạng thái này ngay cả Hàn Vũ mà Quân Tà Diễm vẫn đả thương. Chẳng lẽ nếu mất lý trí giết chết Hàn Vũ sao?
" có việc gì, đệ cứ ở đó nên cử động"
Hàn Vũ nhìn về phía Tiểu Thánh thú hỏi "Có phải có biện pháp có thể thay đổi bộ dạng bây giờ của chàng hay ?”
Thấy Tiểu Thánh thú lắc lắc cái đầu , Hàn Vũ thất vọng vô cùng.
Tiểu Thánh thú cũng có biện pháp, có nghĩa là tại có cách gì để thay đổi, chẳng lẽ phải cùng chàng chống chội qua đêm, phải đối mặc với Quân Tà Diễm mất lý trí? Hàn Vũ suy nghĩ, nếu bị Quân Tà Diễm hút máu, nàng có thể chống đỡ qua buổi tối được hay .
"Xèo xèo chi"
Tiểu Thánh thú chỉ vào chỗ chảy máu của Hàn Vũ, rồi chỉ chỉ vào dòng nước chảy khe núi đá bên cạnh. Nó có cách nào thay đổi được hình dáng của Quân Tà Diễm, nhưng có cách giúp lấy lại lý trí
"Ngươi là lấy máu của ta và nước hòa lẫn nhau? Rồi cho chàng uống?"
Tiểu Thánh thú gật gật cái đầu .
"Cái này có hiệu quả gì?"
Nếu như tỉ mỉ quan sát, đầu Tiểu Thánh thú có ba giọt mồ hôi.
Có hiệu quả gì? tại nó khoa tay múa chân, Hàn Vũ nàng có thể hiểu sao?
Tiểu Thánh thú từ đầu vai Hàn Vũ nhảy xuống, lôi kéo Hàn Vũ.
"Đệ đệ, đệ đổ hết nước trong bình , rồi lấy nước chảy rửa sạch bình nước, sau đó hứng nước sạch mang lại cho ta, nhanh lên chút."
tại Hàn Vũ thể buông Quân Tà Diễm ra, đành phải nhờ Hàn Thạc.
Quân Tà Diễm bắt lấy cánh tay của Hàn Vũ bắt đầu liếm láp dòng máu chảy, lần lại lần, mắt Quân Tà Diễm nhìn chăm chăm vào cổ của Hàn Vũ tản mát ra tham lam.
Tay sờ lên cổ Hàn Vũ, chậm rãi ma sát, Hàn Vũ cảm thấy sợ hãi, chẳng lẽ chàng lại muốn cắn cổ của mình lần nữa?
Hàn Vũ quay đầu sang chỗ khác, tay Quân Tà Diễm chạm tới, trong cơ thể Hàn Vũ tản ra mùi thơm, hòa lẫn mùi máu tươi, càng thêm kích thích thú tính trong Quân Tà Diễm.
Quân Tà Diễm bắt được tay Hàn Vũ, muốn cắn cái.
Tiểu Thánh thú thấy thế, móng vuốt nho lấy ra viên thuốc trong người nó, bắn vào trong miệng của Quân Tà Diễm .
Sau khi Quân Tà Diễm ăn viên thuốc đầu vô cùng choáng váng, buông tay Hàn Vũ ra, ôm đầu, lắc lắc.
Viên thuốc của Tiểu Thánh thú chỉ có thể trì hoãn lúc, tay bé của nó vỗ lên mặt đất, sau lại quay qa Hàn Thạc ra sức vẫy tay, ý bảo Hàn Thạc nhanh lên.
Rốt cuộc Hàn Thạc cũng rửa sạch bình nước, lấy được phân nửa nước từ dòng nước núi đá, về phía Hàn Vũ, đưa bình nước cho nàng.
"Cám ơn, đệ qua bên chỗ Nam Dương Huyễn , tự chăm sóc mình cho tốt."
Hàn Thạc gật đầu cái, gì trở về.
"Đệ đệ, ta giải thích cho đệ sau."
Hàn Vũ biết trong lòng Hàn Thạc tràn đầy nghi vấn, nhưng bây giờ phải lúc giải thích cho .
"Ừ, được, tỷ cũng phải bảo vệ tốt chính mình. "
"Ta có việc gì, ta còn muốn tham gia hôn lễ của đệ và Thúy Trúc!"
Hàn Thạc tới bên cạnh Nam Dương Huyễn, ánh mắt chớp nhìn chằm chằm vào bọn họ.
"Tiểu Thánh thú, cần trộn tỷ lệ bao nhiêu?"
"Tư tư?"
Tiểu Thánh thú hiểu lời của nàng, cái gì tỷ lệ?
Hàn Vũ nhìn vẻ mặt nghi ngờ của nó, nàng im lặng triệt để.
Nàng cũng quan tâm nhiều như vậy, đưa cổ tay của mình ra, máu vào bên trong bình nước.
Hàn Vũ nhíu nhíu mày, ngờ chuyện thân thể nhanh chóng phục hồi như cũ cũng phải chuyện tốt. Chỗ bị Quân Tà Diễm tổn thương gần hồi phục. tạ chỉ có thể tự tạo vết thương.
Vết thương Hàn Vũ tự tạo cũng nhanh chóng phục hồi như cũ, Hàn Vũ chỉ có thể dùng sức cắn mạnh vào miệng vết thương.
Tiếp tục lấy máu của nàng hòa vào nước.
Tiểu Thánh Thú nhìn Hàn Vũ, trong mắt tràn đầy đau lòng. Hàn Thạc chứng kiến tất cả cảm thấy người tỷ tỷ này là người tốt, nếu như bây giờ biến thành quái vật, Thủy Trúc có thể cũng bất chấp nguy hiểm tính mạng mà cứu hay ?
"Đủ chưa?"
Tiểu Thánh thú dùng sức gật đầu, nó rất đau lòng khi Hàn Vũ tự thương tổn tới mình, mặc dù nó biết vết thương của Hàn Vũ rất nhanh phục hồi, thế nhưng lúc tạo ra vết thương cũng rất đau đớn.
Nhân cơ hội Quân Tà Diễm hôn mê, Hàn Vũ rót hỗn hợp máu và nước hòa lẫn vào trong miệng Quân Tà Diễm.
Cảm thấy được mùi máu tươi Quân Tà Diễm nhắm mắt lại điên cuồng uống nước trong bình.
Uống xong, cảm giác choáng váng liền biến mất.
Quân Tà Diễm mở mắt ra thấy ngay vẻ mặt lo lắng của Hàn Vũ, trong lòng trận ấm áp.
"Lão bà"
Quân Tà Diễm dang hai tay ra ôm Hàn Vũ vào trong ngực, nhìn vết máu nơi cánh tay và cổ tay của nàng, biết, mình tổn thương nàng.
Lòng tự trách dâng lên. là đáng chết.
Hàn Vũ còn ngơ ngác, Quân Tà Diễm. . . Chàng khôi phục lại?
"Diễm, chàng bây giờ có cảm thấy chỗ nào thoải mái hay ?"
Hàn Vũ muốn tránh thoát lồng ngực của Quân Tà Diễm, muốn xác định biện pháp này có tác dụng hay , nhưng ôm nàng chặt, cho nàng nhúc nhích.
"Ta rất khỏe, chưa khi nào khỏe như bây giờ”
Quân Tà Diễm biết, mặc kệ thế nào, bây giờ muốn Hàn Vũ rời xa , nàng làm được, càng thể làm được, thể rời xa nàng được nữa rồi.
Hãy để ích kỷ lần, giữ Hàn Vũ ở bên mình mãi mãi, dù cho…dù cho mình có thể làm tổn thương nàng, cũng thể để nàng rời xa .
sâu đậm, đó chính là có cách nào tự kiềm chế bản thân.
Quân Tà Diễm nhìn hai tay của mình, cảm thụ nanh vuốt của mình, kỳ quái, tại mình sao có thể duy trì được lý trí?
Cuối cùng, Hàn Vũ thoát khỏi lồng ngực Quân Tà Diễm, nàng nắm tay Quân Tà Diễm nhìn chút, có trở lại như thường, hai nanh vẫn còn, tóc còn chạm mặt đất. có gì thay đổi cả.
Hàn Vũ nhìn Tiểu Thánh thú " có gì thay đổi cả"
Bây giờ Tiểu Thánh thú là hận mình thể chuyện được.
Nó cũng trước là Quân Tà Diễm thể trở về hình dạng con người được, chỉ lấy lại lý trí mà thôi..
"Lão bà, có thay đổi, tại ta có lý trí của mình, quá khứ đều là bị ma thú khống chế, nhưng bây giờ là ta khống chế nó, thay đổi như vậy là rất tốt."
"Nhưng. . ."
Quân Tà Diễm nâng cái tay lên, ngăn lời của Hàn Vũ.
"Lão bà, này rất tốt rồi."
Hàn Vũ nắm tay Quân Tà Diễm, đúng, bây giờ rất tốt, đợi khi tìm được Thiên Lôi thạch, có thể giải quyết tất cả phiền toái.
Kỳ thực nếu suy nghĩ lại, tại cũng có gì tốt.
"Ha ha ha ha"
Hàn Vũ vì ý tưởng của mình mà cảm thấy buồn cười.
"Lão bà nàng cười cái gì?"
“"Ta suy nghĩ, lão công của mình là thiên hạ độc nhất, lão công của ta đặc biệt. Ha ha ha, trong thiên hạ, tìm thấy ai có thể so sánh với chàng? Ha ha ha!”
Quân Tà Diễm nhìn nụ cười kia của Hàn Vũ, trái tim băng giá trước giờ đột ngột rung động.
Chuyện này mà nàng cũng có thể lấy ra khoe khoang ? Rốt cuộc tìm được lão bà tốt thế nào đây.
Hết chương 90
☆, Chương 91
Edit: giọt biển
Thời điểm hai người chàng chàng thiếp thiếp, Tiểu Thánh thú lại nhảy lên đỉnh đầu của Quân Tà Diễm mà nhảy nhót.
Quân Tà Diễm cau mày, cái vật này càng ngày càng quá đáng, dám nhảy lên đầu mà nhảy nhót…
Móng tay nhọn của Quân Tà Diễm vương tới bắt nó, nhưng Tiểu Thánh thú vốn rất linh hoạt, phải ai cũng bắt được nó.
Tiểu Thánh thú lại nhảy đến đầu vai Hàn Vũ, hướng Quân Tà Diễm ra oai.
Quân Tà Diễm nhìn đến nó nữa.
Vốn định trêu Quân Tà Diễm phen, bỗng nó cảm giác Thiên Lôi thạch xôn xao.
"Chi chi chi chi. . ."
"Lão bà, Thiên Lôi thạch xuất ."
Bọn họ tới núi đá trước mặt của mình, giữa núi đá bắt đầu thay đổi, vốn là núi đá lớn đều dần dần biến mất, Tiểu Thánh thú nhanh chóng chạy đến núi đá, đục khoét những núi đá biến đổi kia, nhìn Hàn Vũ, trong mắt hưng phấn, Hàn Vũ chân tướng liền theo nó.
Vốn là núi đá lồi lõm, tại biến thành hang động bình thường, chỉ có chỗ ngay chính giữa, lồi ra khoảng .
"Xì xì xì"
Tiểu Thánh thú chỉ vào chỗ lồi ra đó, vui mừng nhảy lên.
"Diễm"
"Được, ta biết"
Quân Tà Diễm bay lên hang động kia, đứng , chưởng đánh về chỗ lồi ra, nhưng chỗ đó vẫn thay đổi gì cả.
Tiểu thánh thú mặt đất cười ha ha, nhưng vẫn quên che cái eo sắp thấy của nó
Quân Tà Diễm quay người đáp xuống đất, nhanh chóng bắt được Tiểu Thánh thú, lại bay tới chỗ lồi ra, dùng móng nhọn của Tiểu Thánh thú từ từ cào chỗ đó.
Tiểu Thánh thú mặc dù tình nguyện, nhưng cũng chỉ có móng của nó mới có thể chà xát được những thứ núi đá bảo vệ Thiên Lôi thạch này.
Hàn Vũ nhìn chỗ lồi ra dần dần ra, là viên nhất. . . Vũ hoa thạch?
Cái này phải ở thế giới của mình người đời gọi là tảng đá vũ hoa thạch sao?
Hàn Vũ nhìn kỹ, lại cảm thấy có chút giống, Thiên Lôi Thạch toàn thân màu đỏ như máu, cũng phải trong suốt, bên trong bẩn đục ngầu, giống như bên trong núp cái gì đó.
Quân Tà Diễm lấy Thiên Lôi thạch ra ngoài, nhưng ngờ tới tốc độ của Tiểu Thánh thú rất nhanh, cướp Thiên Lôi thạch từ trong tay của , sau đó bỏ vào trong miệng, nuốt xuống.
"Tiểu Thánh thú, ngươi. . ."
Sau khi Tiểu Thánh thú nuốt Thiên Lôi thạch vào thân thể nó tản ra huyết quang, bắt đầu thay đổi, từ từ bóng người xuất trước mặt bọn họ.
Là mỹ nam tử, khỏe mạnh có trách nhiệm, tuấn mỹ luân (ý có đối thủ), đẹp đến nỗi giống người nhân gian, nếu như Quân Tà Diễm là ánh mặt trời, vậy là dòng nước chảy.
Hàn Vũ quan sát xong mới xoay người sang chỗ khác, bởi vì tại có mặc cái gì cả.
"Tiểu Vũ Vũ, làm gì đưa lưng về phía ta, người ta nhớ ngươi muốn chết, ta chính là đợi ngươi mấy trăm năm !"
Tiểu Thánh thú muốn tiến lên ôm Hàn Vũ, người mà mong nhớ ngày đêm Quân Tà Diễm lại ra tay tàn nhẫn với .
"Hừ, cái tên tiểu tử thúi, đừng biết điều, trở ngại ta và Tiểu Vũ vũ nhà ta thân thiết, cho ngươi biết, nếu như ngươi ngoan, ta liền tìm sư phụ ngươi tố cáo, khiến Hàn Vũ gả cho ngươi"
"Ngươi...ngươi làm sao biết? Ngươi rốt cuộc là ai?"
Quân Tà Diễm khiếp sợ, nó làm sao biết sư phụ của là ai.
"Ta phải là người, ta là Tiểu Thánh thú, chỉ là trước kia có chỉ số võ công mà thôi, ta ở nơi này chờ Thiên Lôi Thạch xuất mấy trăm năm rồi."
"Tiểu Thánh thú, chúng ta cũng cần Thiên Lôi thạch, làm sao ngươi có thể ăn nó?"
Giọng của Hàn Vũ chứa ít ý tứ trách cứ, nàng đợi lấy được Thiên Lôi thạch để giải trừ “nguyền rủa” của Quân Tà Diễm
"Tiểu Vũ vũ, ngươi những lời này sợ làm tổn thương tâm hồn của ta sao? Các ngươi muốn Thiên Lôi thạch làm gì? Thiên Lôi thạch đối với nhân loại có chỗ dùng."
"Làm sao ngươi biết nó đối với nhân loại dùng được?"
Điểm này Quân Tà Diễm cho tới bây giờ có nghe qua.
"Có phải ngươi muốn lấy được Thiên Lôi thạch để tìm được chân trời góc biển? Ta có thể mang bọn ngươi , các ngươi căn bản cần lợi dụng Thiên Lôi thạch, các ngươi lấy được Thiên Lôi thạch quá lãng phí, còn bằng cho ta khôi phục chỉ số võ công! Ngươi thấy đúng , Tiểu Vũ Vũ, ta thất nhớ ngươi muốn chết!"
"Mặc quần áo vào"
Hàn Thạc cởi áo khoác của mình xuống đưa cho Tiểu Thánh thú.
"Tiểu Thánh thú? Làm sao ngươi biết biến thành hình dáng con người vậy?"
Những việc hôm nay Hàn Thạc nhìn thấy, số người cả đời cũng thể đoán được, nhưng lại hiểu biết.
"Ta mấy trăm năm trước chính là hình dáng loài người, chỉ vì cứu chủ nhân, ta mất chỉ số võ công, chút Thiên Lôi thạch đối với Thần Thú mà , là biện pháp tốt nhất khôi phục chỉ số võ công."
"Vậy sao ngươi biết tỷ tỷ ta?"
"Tỷ tỷ của ngươi? Ngươi là Tiểu Vũ vũ?"
"Ừ, đúng! Cho tới bây giờ tỷ tỷ ta có tới nơi này, ngươi đợi nàng mấy trăm năm rồi, ta thấy thế nào tỷ tỷ cũng giống mấy trăm năm tuổi?"
Hàn Thạc hỏi, Hàn Vũ và Quân Tà Diễm cũng muốn biết chuyện.
"Ha ha ha, ta chính là nhìn Tiểu Vũ vũ ra đời, khi đó, Tiểu Vũ Vũ đáng , ta liền thích hôn hôn lên cái miệng bé bỏng của nàng, còn thích sờ sờ gò má nàng, cả khuôn mặt non nớt nhắn! Chỉ cần ta trêu chọc Tiểu Vũ Vũ, nàng liền cười khanh khách!"
biết Tiểu Thánh thú có phải cố ý những lời này, hay là , Quân Tà Diễm giận mặt đỏ bừng kết hợp với ánh lạnh nơi hai răng nanh càng thêm lộ ra vẻ trầm kinh khủng, thế nhưng Tiểu Thánh thú lại làm ngơ nhìn .
"Khụ khụ, Tiểu Thánh thú, nghe ngươi như vậy, vậy ngươi khẳng định biết cha mẹ của ta là ai ?"
Hàn Vũ nắm tay Quân Tà Diễm muốn bỏ qua, khi đó nàng vẫn còn rất , còn hiểu chuyện chút nào!
"Ta đương nhiên biết! Nhưng mà bây giờ phải là lúc để ! Đến lúc đó phụ thân của ngươi tự nhiên cho ngươi biết!"
“Ngươi ta cũng đón được, nhưng ta hiểu , ta làm sao có thể tới thế giới bên kia?”
Những lời này, Quân Tà Diễm và Hàn Thạc nghe cũng hiểu, nhưng Tiều Thánh thú lại hiểu nàng cái gì.
"Khi đó, phụ thân ngươi mất ái thê, cũng chính là mẫu thân của ngươi, cực kỳ bi thương, đưa ngươi trở về thế giới mẹ ngươi, bởi vì, đây là nguyện vọng của mẹ ngươi, nhưng là, xuyên qua gian và thời gian, tiêu hao toàn bộ chỉ số võ công của phụ thân ngươi, ta là sủng vật của phụ thân ngươi, chúng ta tương sinh tương thích, ta liền đem chỉ số võ công của ta truyền cho , ta còn chỉ số võ công, ta trở về nguyên hình, sau này ta ở nơi sâu nhất của Huyễn Lâm, chờ đợi Thiên Lôi thạch xuất , rốt cuộc ngươi cũng trở lại!"
"Nhưng ta ở thế thế giới bên kia chỉ là sinh sống mười tám năm mà thôi, mà ngươi ở đây chờ đợi ta mấy trăm năm? Giải thích như thế nào?"
Hàn Vũ vẫn hiểu, chẳng lẽ hai cái thế giới có chênh lệch thời gian lớn như vậy sao?
"Ngươi lớn lên ở thế giới kia, và nơi này là hai thời điểm khác nhau, cho nên ngươi ở nơi đó mười tám năm, mà ở nơi này là mấy trăm năm rồi. Phụ thân ngươi vốn định, để cho ngươi ở nơi đó sống tốt, nhưng trong lúc vô tình, ngươi lại trở về, này, có lẽ chính là ý trời."
Hàn Vũ tự hỏi có nên tin lời của Tiểu Thánh thú , nàng biết nên quá tin tưởng, nhưng ít chuyện, cũng chứng minh nó đúng.
"Mẫu thân ta là từ thế giới kia tới?"
"Đúng, mẫu thân ngươi là nhi !"
nhi? Chẳng lẽ nàng và mẫu thân cùng ở nhi viện?
Khi đó, nàng thường nghe viện trưởng , nàng cực kỳ giống người, cũng là đứa bé nhi viện, tuy nhiên nó mất tích, vẫn tìm được. Chẳng lẽ, người kia chính là mẫu thân mình?
"Mẫu thân ta có phải gọi là An Phàm Linh?"
"Ừ, đúng, mẹ ngươi có cái tên dễ nghe!"
"Trời ạ, làm sao có thể, tỷ tỷ, mẫu thân của tỷ tỷ, có phải . . Là nương tử Thánh Giả đời trước, chỉ là, cũng có thể là cùng tên mà thôi. . ."
" phải cùng tên, nàng chính là mẫu thân của ta, đúng , Tiểu Thánh thú, nếu như mà ta sai, đời trước Thánh Giả chính là phụ thân ta"
Hết chương 91
Đây là bộ truyện lần đầu mình edit...nếu có sai sót gì mấy nàng cứ trực tiếp góp ý mình xem lại và sữa ngay.
Chương 92
Edit: pedieu.annhien
hổ là nữ nhi của An Phàm Linh, đều thông tuệ giống như nàng ấy. “Tiểu Vũ Vũ lại đây cho ta ôm cái nào!”
Quân Tà Diễm lập tức ôm Hàn Vũ tránh khỏi thân thiết của tiểu thánh thú.
“Trời ạ, là thể tin được, nếu kiếp trước tỷ tỷ của ta là nữ nhi của Thánh Giả, vậy trôi qua mấy trăm năm! Nhưng hình dáng nay của tỷ tỷ cũng chỉ mười mấy tuổi, là kỳ quái!”
Đương nhiên Hàn Thạc cũng có tư duy phong phú như vậy, dù cho có thông minh ra sao, có hiểu Huyễn Lâm như thế nào, nhưng ngoại trừ thế giới này, làm sao biết còn tồn tại thế giới khác.
Nhưng Quân Tà Diễm nghĩ vậy, vì đạt tới Thánh Giả hiểu ngoài thế giới này còn tồn tại những thế giới khác, vừa rồi những gì Hàn Vũ và Tiểu thánh thú với nhau đều hiểu. Vốn Hàn Vũ được sinh ra ở Võ đại lục, nhưng nàng bị phụ thân đưa đến thế giới của mẫu thân nàng và sống ở đó mười tám năm, mà ở Võ đại lục trôi qua mấy trăm năm.
Quân Tà Diễm cảm thấy may mắn, lúc trước phụ thân Hàn Vũ quyết định như vậy nếu cũng gặp và nàng say đắm như tại. Đây là trời cao ban ơn cho sao? Tay ôm Hàn Vũ thầm siết chặt, bây giờ bắt đầu sợ ngày nào đó Hàn Vũ rời khỏi Võ đại lục phải làm sao?
“Nhìn hình dáng hẹp hòi của ngươi kìa, ta ăn Tiểu Vũ Vũ, hừ” Tiểu thánh thú muốn gần gũi hơn với Hàn Vũ chút đều bị Quân Tà Diễm ngăn cản.
Hàn Vũ thể làm gì khác hơn là cười gượng. Nếu tiểu thánh thú còn hình dáng nhắn nàng cũng để ý, nhưng tại nó đường đường chính chính là nam tử, muốn thân thiết nàng, Quân Tà Diễm chấp nhận được ngay chính mình Hàn Vũ cũng khó tiếp nhận.
“Khụ khụ, tỷ phu, hình dáng này của huynh phải duy trì tới khi nào?” Nhìn hình dạng này của Quân Tà Diễm mà kêu tỷ phu, …cậu rất tự nhiên.
“ biết, chắc cũng sắp thay đổi trở về hình dáng ban đầu rồi”
“Đệ đệ, chúng ta chờ tỷ phu đệ biến trở về hình dáng ban đầu rồi ”
“Được, cũng chỉ có thể như thế”
Hàn Thạc rất muốn tìm hiểu móng vuốt và nanh của Quân Tà Diễm nhưng khí tức hàn lãnh của làm chùn bước, vẫn có chút lo ngại vì thực ra là thấy móng vuốt của Quân Tà Diễm đâm vào bả vai Hàn Vũ. Nếu móng vuốt của Quân Tà Diểm mà quay về phía cổ của , vậy xuống Địa Phủ báo cáo rồi.
“Tiểu thánh thú, mẫu thân của ta, bà ấy…có phải chết rồi ?”
Hàn Vũ sợ biết đáp án. Vì biết về nguồn gốc của ngày ái thê ở Võ đại lục, làm nàng hiểu rằng mẫu thân nàng ra từ mấy trăm năm trước rồi. Nhưng nàng vẫn muốn nghe từ chính miệng người cho nàng biết đến cùng mẫu thân nàng chết hay chưa.
“Trước ngày con đến thế giới kia…nàng ấy cũng sắp rời thế giới này rồi”
Thời điểm tiểu thánh thú hồi tưởng lại quá khứ… nữ tử thông minh thiện lương như vậy nhưng cũng bất lực trước quy luật thời gian.
“Mẫu thân con thích đánh đánh giết giết, có tu luyện bất kỳ công pháp nào. Đời người luôn có sinh lão bệnh tử, sau khi sinh con bao lâu, thân thể nàng ấy càng ngày càng suy yếu. Nàng với phụ thân con tâm nguyện cuối cùng của mình là muốn đưa con đến thế giới kia, phụ thân con đồng ý. Sau khi phụ thân con trở về, người liền dùng các loại linh dược duy trì thân thể cho mẫu thân con. Nhưng cho dù làm như thế nào, có võ công nàng mỗi ngày vẫn già yếu, nhìn phụ thân con tóc vẫn còn đen mà nàng tóc bạc, cuối cùng nàng vẫn rời . Lúc ấy phụ thân con có vì nàng ấy già yếu mà ít mấy phần thương, ngài ấy vẫn luôn nàng tha thiết. Sau khi mẫu thân con rời , ngài ấy còn ý muốn tiếp tục sống, khi đó nếu phải ta khổ cực khuyên nhủ, đời này con còn sống, đoán chừng ngài ấy cũng rời theo mẫu thân con. Thời gian ấy, tinh thần ngài ấy ngày càng sa sút, đến cuối cùng, bỏ qua viêc thống trị Võ đại lục, mai danh tích, sống cuộc sống yên bình, hàng đêm ngài quan sát tinh tú, ngài muốn biết con ở thế giới kia sống có tốt .”
Hàn Vũ khóc, nàng cũng phải khóc vì chính mình mà vì nàng cảm thấy đau xót cho tình của phụ mẫu mình. Khi mẫu thân nàng tóc trắng bạc trong khi nhìn lại phụ thân ngài ấy vẫn thay đổi so với lúc còn trẻ trong lòng bà ấy biết có bao nhiêu khổ sở. Chứng kiến người mình thương tóc bạc trắng rời xa mình, phụ thân của nàng đến cùng tuyệt vọng bao nhiêu.
Hàn Vũ ngã vào lòng Quân Tà Diễm khóc
Tương lai của nàng cũng có kết quả như thế sao?
Nhìn hình dáng hoàn mỹ như được trời cao tạo ra của Quân Tà Diễm, nàng cảm thấy mọi thứ đều mơ hồ .
“Lão bà, câu chuyện tình đau buồn xảy ra lần là đủ rồi ta để cho kết cục như vậy xảy ra với chúng ta”
xong y hôn lên trán Hàn Vũ. Tại thời điểm đó, Quân Tà Diễm cũng bắt đầu thay đổi lại hình dáng lúc ban đầu.
Tiếng khóc của Hàn Vũ dần dần lại Hàn Thạc thấy thời gian cũng sai biệt lắm, liền : “Tỷ phu, mau cứu Nam quốc chủ tỉnh lại, lúc này chúng ta nên rời thôi.”
Quân Tà Diễm đến trước mặt Nam Dương Huyễn, truyền sinh khí vào đầu Nam Dương Huyễn, từ chỗ đó khoát ra luồng khí xanh.
Khi dần tỉnh lại, Nam Dương Huyễn thấy xuất thêm người nam nhân, biết có chuyện gì xảy ra.
Hàn Vũ ổn định lại tâm trạng, lau khô nước mắt ở khóe mắt, tới bên cạnh Nam Dương Huyễn áy náy : “Ca, huynh có thấy chỗ nào được thoải mái hay ? là xin lỗi, chúng ta…”
Nam Dương Huyễn đưa tay ngăn cản Hàn Vũ giải thích.
“Ta hiểu, các muội có đối xử với huynh như khi đối với Bắc Trấn Thiên, muội gọi ta tiếng ca, những chuyện nhặt ta lưu tâm. Các muội cũng có chuyện của mình, lần này tiến vào cùng muội, ta cũng chỉ muốn bảo vệ muội mà thôi, muội gặp nguy hiểm gì, những chuyện khác, ta để ý!”
Nam Dương Huyễn vốn cũng có tính toán muốn có Thiên Lôi thạch, cũng cần phải để ý việc bọn họ đánh hôn mê.
“Cám ơn”
Ngoại trừ cảm ơn, Hàn Vũ cũng biết còn có thể gì nữa.
Hàn Thạc đỡ Nam Dương Huyễn đứng lên “Chúng ta nhanh rời khỏi chỗ này thôi!”
Vốn nên trở về rồi, nếu ra khỏi Huyễn Lâm đoán chừng hoàng thượng và Hàn tướng quân chờ đến phát lo rồi.
Vốn là đường lúc đến bị phá hỏng, nhưng Tiểu thánh thú vẫn dẫn bọn họ chạy về hướng đó.
Đứng trước cửa hang bị lấp kín, Tiểu thánh thú phất tay cái, sơn động nhất thời sáng lên.
Cũng chỉ cần đưa tay tách ra, con đường thông ra ngoài bỗng nhiên xuất trước mặt bọn họ.
“Tiểu thánh thú, ngươi quá lợi hại!”
“Tất nhiên rồi, bằng ta cũng xứng làm sủng vật của Thánh Giả!”
Đúng vậy, nó là sủng vật của Thánh Giả, có võ công cao cường, còn tại cái gì cũng có.
Vẻ mặt ủ rũ của Hàn Thạc thoát khỏi đôi mắt của Quân Tà Diễm.
Khi mọi người ra khỏi sơn động, hai thị vệ của Nam Dương Huyễn vui sướng cung nghênh quốc chủ của bọn họ.
“Chủ tử, cuối cùng ngài cũng ra ngoài, nếu ngài ở trong đó xảy ra chuyện gì, ngài chúng thuộc hạ trở về biết báo cáo như thế nào?”
Quỳ mặt đất, biểu của hai người rất trung thành và tận tâm.
“Được rồi, đều đứng lên , chúng ta nhanh trở về”
“Tuân mệnh”
“Vũ Nhi, chúng ta từ biệt tại đây, vào kinh thành gặp lại”
“Được, ca, chính huynh cẩn thận”
“Các vị bảo trọng”
“Bảo trọng”
Đến lúc nên rời , tại Hàn Vũ cần bảo vệ. Quân Tà Diễm đạt Thánh Giả, Tiểu thánh thú biến thành người, nếu vì câu “Tiểu thánh thú, ngươi quá lợi hại!” của Hàn Thạc, cũng biết lúc hôn mê nó thành nam nhân.
Xem ra nhân duyên của Hàn Vũ vô cùng tốt.
Hàn Vũ tới chỗ Bắc Trấn Thiên, thu hồi kết giới, Bắc Trấn Thiên rơi vào trạng thái hôn mê.
Hàn Thạc “Đóng gói” lại, khiêng lên vai.
Điều này làm Hàn Thạc rất tự hào, bắt cóc vua của nước. Điều này nếu truyền ra Đông Lâm quốc, tuyệt đối là đời kiêu hùng, nhưng nếu là truyền ra ở Bắc Tuyết quốc, Hàn Thạc thầm sợ run cả người, dám tưởng tượng tiếp nữa.
"Hàn Thạc, đệ cầm cái này, mang theo Bắc Trấn Thiên đến bên trái Huyễn Lâm tìm món đồ trong nhà tranh, ở sau nhà tranh là Tà cung, đệ mang theo lệnh bài của ta, đến nhà tranh đưa ra có người tới tiếp ứng đệ, đến Tà cung đệ tìm người tên là Tà Hiên, giúp đệ, đến lúc đó, biết phải làm gì”
Hết chương 92
Last edited by a moderator: 16/3/16