1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng hậu tìm chết hàng ngày - Nữ vương không ở nhà

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 69

      vòng cháo uống xong rồi, Tiêu Đạc dùng ánh mắt khát vọng nhìn chằm chằm A Nghiên.

      A Nghiên nghĩ nghĩ, ý bảo mình phải phòng bếp, cháo hạt bồng bồng uống xong rồi, hay là lấy cho bọn chút bánh mật .

      Ai ngờ nàng mới vừa đến phòng bếp, bận rộn, liền thấy Sài đại quản gia cũng xuất , đầu tiên là tới bên chuồng gà vòng, sau đó mới chầm chậm vào phòng bếp, cười hề hề hỏi: "Cố nương, ta đến giúp ngài?"

      A Nghiên quay đầu nhìn, thấy dưới ánh sáng lờ mờ, khuôn mặt già cười đến mức làm cho người ta thấy chân thực.

      ràng cười, lại cảm thấy trầm.

      A Nghiên tức giận trừng mắt nhìn , cười lạnh, tiếp tục dùng dao cố sức ấn bánh mật, bánh mật đông lạnh, chưa đun nóng, cũng dễ cắt.

      Sài đại quản gia thấy nàng cũng để ý, lại sát vào thêm, hạ giọng : "Đừng giả vờ, ngươi bất quá là hò hét gia nhà ta thôi, rơi vào lưới tình, tẩu hỏa nhập ma, có thể nhìn ra chút mưu kế của ngươi."

      A Nghiên nghe thế, cũng giả vờ, càng cười lạnh tiếng, cũng đè thấp thanh : "Chúng ta ngày xưa vô oán ngày nay vô cừu, Sài đại quản gia, ngài sao lại chịu nổi tiểu nữ tử như ta?"

      Sài đại quản gia cười lạnh trả lại: "Ngươi tới câu dẫn gia chủ nhà ta, sao lại vô cừu với ta?"

      A Nghiên vừa nghe, cũng hết chỗ rồi, nhíu mày: "Ai câu dẫn gia chủ nhà ngươi? Ngươi có tận mắt thấy được? ràng là gia chủ nhà ngươi khi dễ ta, câu dẫn ta. Bây giờ nếu ta rời khỏi gia chủ ngươi, gia chủ ngươi lập tức khóc ôm ta buông ra, tin hay ?"

      Lời này vừa xong, Sài đại quản gia nét mặt già nua xanh mét, trong mắt hơi có chút chật vật, nhíu mày trầm tư lát, càng đè thấp thanh : "Ngươi căn bản thích gia chủ ta."

      A Nghiên cười nhạt: "có quan hệ với ngươi sao? Ngươi là tôi tớ, lão nhân kia, vì sao phải quan tâm chuyện chúng ta?"

      Sài đại quản gia bị A Nghiên chọc giận đến đỏ mặt, trầm mặc nửa ngày, cuối cùng rốt cục hừ lạnh tiếng: "Tiểu nương, ngươi nếu có chút tự mình hiểu lấy, vẫn nên sớm bỏ mưu ma chước quỷ , cách Cửu gia chúng ta xa chút. Bằng —— "

      xong, trong mắt phát ra ánh sáng lãnh.

      A Nghiên nhìn thấy, bỗng nhiên ngẩn ra, hàn khí từ lòng bàn chân chạy thẳng lên, nháy mắt giống như rơi vào vết nứt, cả người cứng ngắc lạnh như băng, hô hấp khó khăn, mất tri giác, dường như thân thể tại chỉ là cái xác , còn ý thức nàng có tất cả đều cuộn mình trong nỗi hoảng sợ đó.

      Nàng kinh ngạc nhìn nửa ngày, dùng sức nắm chặt ngón tay mình run lên, gian nan tìm thanh : "Ngươi... Ngươi đến cùng là loại người nào... Ta thấy ngươi sao?"

      Ngay vừa rồi trong nháy mắt kia, nàng bỗng nhiên phát , người này có chút quen mắt.

      Giống như ngự y Cố đại phu, nhất định là lấy thân phận nào đó xuất trong những đời trước của mình, đáng tiếc mình thế nào cũng nhớ ra.

      Sài đại quản gia nheo con ngươi lại, dí sát vào, dùng thanh cực thấp : "Ngươi đến cùng là muốn sống hay muốn chết?"

      A Nghiên từ trong đè nén đến mức hít thở thông cố sức tìm về thanh của mình: "Ta muốn sống."

      Lúc nàng ra lời này, mới đột nhiên phát , thanh mình có bao nhiêu khàn khàn và nặng nề, hoàn toàn giống như tiểu nương mười bốn tuổi.

      Sài đại quản gia nhìn kỹ nàng nửa ngày, gật gật đầu: " tệ, ngươi muốn sống, ngươi chẳng những nên vì mình suy nghĩ, còn phải vì phụ mẫu thân nhân ngươi suy nghĩ, đúng ?"

      A Nghiên nghe lời này, nhìn chằm chằm Sài đại quản gia, thở sâu, chát chúa : "Ngươi lấy người nhà ta uy hiếp ta?"

      Sài đại quản gia bỗng chốc ha ha nở nụ cười: " phải uy hiếp, là nhắc nhở. Ngươi trong lòng có Cửu gia nhà ta, rời khỏi , phải tốt lắm sao? Như vậy ngươi có thể còn sống, người nhà ngươi cũng có thể bình an đến Hoắc Châu, ta cũng cao hứng."

      A Nghiên cắn môi dưới: "Tốt lắm, ngươi hi vọng ta rời , ta cũng hi vọng có thể rời khỏi . Cho nên —— "

      Nàng nhìn , thử thăm dò : "Ngươi tại có phải giúp ta rời hay ?"

      Sài đại quản gia nghe thế, bỗng nhiên càng nở nụ cười, cười đến cực lạnh, giống như thâm sơn trong đêm đen trầm đột nhiên tóe ra ánh đao lạnh: " nương, ngươi khỏi thông minh quá mức. Có phải định để ta giúp ngươi rời , ngươi đem chuyện này báo cho gia chủ ta, đến lúc đó mượn đao giết người, kết thúc ta, từ nay về sau, gia chủ còn phải đắn đo ở trong tay ngươi, muốn bài bố thế nào làm như thế."

      càng đè thấp thanh : " cần quên, ngươi bây giờ được, ngươi bỗng nhiên có thể chuyện, gia chủ ta nghĩ sao đây? Cho nên, ngươi ngoan ngoãn ở tại chỗ, cần nghĩ đến như thiêu thân bay ra chỉnh ta."

      đắc ý nở nụ cười, tiếp tục : "Về chuyện ngươi rời , phải tìm thời cơ tốt nhất, bằng gia chủ ta bỏ xuống được, tìm ngươi khắp thiên hạ, đây cũng là hậu hoạn."

      , bỗng nhiên biến sắc, vốn dĩ tươi cười sâu xa khó hiểu nháy mắt biến thành hòa ái dễ gần, còn ôn thanh : "Cố nương, sao tay lại bị bỏng thế, đến, hay là để ta làm , ngài trở về nghỉ ngơi là tốt rồi."

      A Nghiên hơi kinh ngạc, bất quá rất nhanh hiểu được, hóa ra bên ngoài vang lên tiếng bước chân.

      Tiếng bước chân đều đều ổn trọng, cực kì quen tai, cho thấy là Tiêu Đạc tới.

      Tiêu Đạc đến trước cửa phòng bếp, thấy Sài đại quản gia cách A Nghiên khá gần, hai người cùng nắm cái đũa tre, nắm đầu này, nắm đầu kia.

      nhíu mày, thản nhiên hỏi: "Các ngươi làm gì?"

      Sài đại quản gia nghe thấy, vội quay đầu lại, trước cung kính chào, sau đó mới cười hề hề : "Là Cố nương, vừa rồi suýt nữa bị bỏng tay, ta nghĩ vẫn nên để Cố nương nghỉ ngơi chút, để ta làm. Bằng mệt đến Cố nương làm sao bây giờ."

      Tiêu Đạc mặt mày phiếm lãnh: "Sài đại quản gia là săn sóc chu đáo a..."

      Ngữ khí hơi có chút khác thường.

      Dù Sài đại quản gia là người tinh minh duệ trí, mưu kế đa đoan, cũng nghĩ tới, A Nghiên đến cùng từng thổi gió gì bên gối Tiêu Đạc, ngờ rằng đây là vị gia nhà mình nổi lên bình dấm dấm chua vạn năm chưa bao giờ có, vị chua tận trời, đến , nửa lão già như vậy cũng ăn dấm chua!

      lúc này cũng có hiểu vi diệu trong giọng khắc sâu hàm nghĩa của gia nhà , ngược lại cúi đầu khom lưng : "hẳn là phải thế, Cố nương cả buổi sáng bận rộn vì gia, lão nô phải chăm sóc nhiều hơn, vốn hẳn là thế..."

      Lời vừa ra, Tiêu Đạc kia mặt mày càng lạnh băng, vui lườm A Nghiên.

      A Nghiên trải qua Sài đại quản gia kia hiểm giả dối, nhất thời cảm thấy chính mình tạm thời phải co đầu rút cổ trở về, ngoan ngoãn ở lại bên người Tiêu Đạc.

      Lập tức nàng vội tới bên cạnh Tiêu Đạc, tình nguyện lườm Sài đại quản gia cái, sau đó chôn mặt vào trong ngực Tiêu Đạc.

      Tiêu Đạc nhìn thấy A Nghiên như thế, thần thái bay lên, nhất thời mặt mềm lại, ngẩng đầu sờ sờ đầu A Nghiên, ôn thanh hỏi: "Vừa rồi Sài đại quản gia tới cái gì? khi dễ ngươi ?"

      A Nghiên cắn cắn môi, ủy khuất lườm Sài đại quản gia, sau đó lắc đầu .

      Sài đại quản gia bỗng chốc sửng sốt.

      bước lên phía trước : "Cố nương, ngài, ngài đây là ý tứ gì?"

      A Nghiên vẫn chỉ cắn môi, chuyện.

      con ngươi Tiêu Đạc lợi hại nhìn chằm chằm Sài đại quản gia, trong giọng lạnh nhạt lộ ra vui cực độ: "Sài Hỏa, !"

      Sài đại quản gia hận thể đào tâm lấy phế: "Lão nô chỉ cùng Cố nương mấy câu, cái gì cũng làm a!"

      Tiêu Đạc cười lạnh tiếng: "Sài Hỏa, ngươi vẫn nên biệt viện tiếp tục đợi ."

      **************************

      Sài đại quản gia lại bị điều thôn trang, đối với A Nghiên mà là tin tức tốt, nhưng nàng thế nào cũng cao hứng được.

      Đến thôn trang, Sài đại quản gia vẫn làm chuyện phải làm a.

      Vì thế, vẫn phải tính toán rời khỏi Tiêu Đạc, miễn cho Sài đại quản gia này nhìn mình vui, sinh ra tâm tư hại mình.

      Xe ngựa rộng lớn chạy đường gập ghềnh hồi hương, dù có vững chắc cũng tránh được xóc nảy, A Nghiên từ trong xóc nảy, nửa dựa ở đùi Tiêu Đạc, yên lặng nghĩ tâm .

      Nếu Sài đại quản gia hôm nay , chính mình nếu rời khỏi Tiêu Đạc, có phải thể buông tha mình hay ?

      Chuyện này nghe qua thể tưởng tượng, bất quá A Nghiên đột nhiên nhớ tới chuyện từng xảy ra. Nhiều lần như vậy, mỗi đời, chính mình chết thế nào cũng thoát khỏi dính dáng đến Tiêu Đạc.

      Nhưng khổ sở suy nghĩ, nàng nghĩ mãi , trong vãng thế, có người như Sài đại quản gia sao? Nếu có, ở trong nhân sinh của mình sắm vai gì?

      Nhất thời xóc nảy, ý nghĩ choáng váng, cứ như vậy mơ màng ngủ, ai ngờ vừa nhắm mắt lại, trong mộng lên đôi mắt của Sài đại quản gia, mang theo máu nhìn chằm chằm mình, trong con ngươi kia tràn ngập thù hận, dường như chính mình làm cái gì khiến người người oán trách, nhất thời giật mình cái, tỉnh lại.

      Tỉnh lại nàng mở to mắt, đập vào mắt đó là con ngươi Tiêu Đạc đen như mực ôn nhuận, mang theo thân thiết, cứ như vậy nhìn mình.

      Nàng hơi kinh ngạc, vì còn trong mộng, nhất thời thể thoát ra, có chút có cách nào lý giải, vì sao Tiêu Đạc kia hung tàn thô bạo, nhưng lại dùng ánh mắt như vậy nhìn mình.

      "Tỉnh?" Tiêu Đạc tới, dùng cái mũi cao thẳng cọ cọ trán nàng, thanh khàn khàn ôn nhu bên tai.

      A Nghiên ngồi dậy, ngây ngô nhìn nhìn, thấy mình dĩ nhiên ghé vào đùi Tiêu Đạc, vẫn nằm sấp, nằm sấp lâu.

      Nàng buông đùi ra, nhìn bốn phía, thấy xe ngựa nữa, khỏi tò mò nhìn về phía Tiêu Đạc.

      Tiêu Đạc dường như nhìn ra A Nghiên nghi hoặc, nâng tay giúp A Nghiên vuốt tóc, cười : "Ngươi vừa rồi vẫn ngủ, ước chừng ngủ ba canh giờ."

      Ba canh giờ? A Nghiên nghĩ tới chỉ nháy mắt mình thế nhưng ngủ lâu như vậy.

      Này... Ba canh giờ, phải hẳn là đến phủ Tiêu Đạc sao?

      Tiêu Đạc giật giật hai cẳng chân thẳng tắp thon dài, ôn nhu : "Xe ngựa đến phủ, chỉ còn chờ ngươi tỉnh."

      A Nghiên khỏi có chút kỳ quái, kéo màn xe nhìn ra, quả nhiên là vào phủ.

      Nàng càng kỳ quái, hiểu nhìn Tiêu Đạc, vì sao gọi mình tỉnh dậy?

      "Vì sao phải gọi dậy?" Tiêu Đạc rất nhanh minh bạch tâm tư A Nghiên, đương nhiên hỏi lại như vậy.

      A Nghiên nhất thời còn gì để , cho nên, bởi vì mình ngủ, cứ như vậy đợi ba canh giờ trong xe ngựa?

    2. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      Ôi nằm phòng tối tối ngoài trời gió dồn sắp mưa đọc đoạn a Nghiên sợ lão Sài lúc trong phòng bếp ta cũng giật mình thon thót h vẫn sợ sợ lạnh ng, hix. Nghĩ mãi chưa ra ng nào như Sài Hỏa ở kiếp trc của A Nghiên, có 2 giả thiết 1 là ng từng gây cho a Nghiên sợ hãi đau khổ, 2 là ng a Nghiên từng gây tổn thương h đến đòi nợ, mà 2 hướng đều thấy ngõ cụt.
      Ta cũng từng nghĩ các đời của a Nghiên chỉ là 1-2 đời của Tiêu Đạc, nhưng lâu lâu lại có tình tiết mới xuất làm chệch suy đoán.
      Mai Trinhheavydizzy thích bài này.

    3. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      A Cửu ngố quá, biết đường bế người ta vào nhà sao phải ngồi chờ trong xe chứ.
      heavydizzy thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      @nữ sinh 9x đoán ra cần đoán nữa :)

      Chương 70

      Lúc này Hạ Hầu Kiểu Nguyệt báo lại, là phòng bếp chuẩn bị tốt đồ ăn, chỉ còn chờ gia và nương dùng bữa. Tiêu Đạc gật gật đầu, ý bảo Hạ Hầu Kiểu Nguyệt: "Ngươi trước đỡ nương trở về phòng."

      A Nghiên có chút buồn bực, vì sao để mình về trước, đâu?

      Bất quá nàng cũng gì, lập tức theo Hạ Hầu Kiểu Nguyệt vào phòng.

      Tiêu Đạc ngồi xe ngựa, giật giật hai chân cứng ngắc, nhắm mắt vận khí, để máu trong tứ chi bách hải lưu thông, bởi vì thời gian dài bị đè ép, huyết mạch ngưng trệ, hai chân tê rần, lúc này mới có thế này xuống xe.

      Việc này A Nghiên đương nhiên là biết, nhưng Mạnh Hán bên cạnh đều thấy trong mắt, khỏi thở dài trong lòng, nghĩ gia nhà mình nay đối đãi với A Nghiên nương kia, là thương tận trong xương .

      Nhưng vị A Nghiên nương kia đối với gia nhà mình, có vài phần chân tình ?

      Tiêu Đạc bên này vừa mới vào phòng, Tiểu Thập thất cũng theo vào, ngáp cái, rất bất đắc dĩ nhìn bọn họ: "Các ngươi đây là như thế nào, sao ở trong xe ngựa ngồi lâu như vậy!"

      Tiêu Đạc liếc mắt quét Tiểu Thập thất cái: "Ít nhảm, ăn cơm!"

      Tiểu Thập thất nhún nhún vai, nhanh ngồi xuống.

      Bữa tối cực kì phong phú, có thung hương nhĩ du thiêu hải sâm (hải sâm nướng thung hương và nấm gỗ du), hãn chưng đạo thảo kê (gà chưng hơi bằng rơm),hải loa hồng thiêu nhục (ốc biển nhồi thịt nướng), nhũ nhưỡng ngư (cá ninh sữa), ma ẩm tiểu kê đầu (cái này chịu, chắc là 1 món gà), hương loa quải (ốc hương cuộn) vân vân, vừa thấy biết là do nhóm đại trù tỉ mỉ chế biến ra. Nhưng ánh mắt A Nghiên xẹt qua các món đó, rơi xuống món ăn trong bát sứ tinh tế, bên trong bay ra cỗ mùi thơm tươi mát mơ hồ, A Nghiên chỉ vừa ngửi biết là cháo tì bà lá dâu—— nhất định là Hà Tiểu Khởi làm.

      [​IMG]
      thung hương nhĩ du thiêu hải sâm

      [​IMG]

      nhũ nhưỡng ngư

      Nàng lâu chưa gặp Hà Tiểu Khởi, cũng biết giờ như thế nào. Kỳ này cháo này phải ăn lúc đúng mùa tươi mới, trong mùa đông khắc nghiệt, Hà Tiểu Khởi tất nhiên dùng lá dâu phơi năm cũ, hương vị so với lá dâu mới tươi ngon bằng. Trừ lần trước mình cảm mạo mới đặc chế cháo lá dâu tì bà, ngày thường nên làm.

      Bay giờ giữa các món ngon sơn trân hải vị thế nhưng làm món cháo như vậy là có ý tứ gì? A Nghiên trong lòng khỏi đoán rằng, Hà Tiểu Khởi có phải muốn gặp mình, có chuyện muốn hay ?

      Vụng trộm liếc Tiêu Đạc bên cạnh, khuông mặt tuấn mỹ như ngọc cũng có vẻ mặt gì, nghiêm trang dùng bữa. Đến cùng là sinh từ hoàng tộc, xuất thân cao quý, tư thái dùng bữa tao nhã thong dong.

      Nhưng nhìn Tiêu Đạc như vậy, trong lòng nàng khỏi thầm suy nghĩ, nếu mình muốn gặp Hà Tiểu Khởi, tất nhiên là cho phép.

      Từ sau khi bị bệnh, trừ vài người bên cạnh Tiêu Đạc, nàng rất ít khi có dịp nhìn thấy người ngoài. cái khác, dù muốn dạo chợ, còn phải nghiêm mật bảo vệ, sai người chọn mua tất cả đồ vật thích trong chợ đưa đến trà lâu ngồi xem phong cảnh bên ngoài.

      Tiêu Đạc đối với mình vô cùng tốt, mình cảm động hiểu, nhưng lại vĩnh viễn biết, kỳ chính mình muốn lạc thú ở trong đám người đông đúc to ồn ào, mồ hôi đầm đìa mua cái đồ chơi thổi bằng đường.

      Giáp chi mật đường, ất chi tì sương. (với người này là mật đường, với người khác là thạch tín)

      Sống nhiều đời như vậy, A Nghiên cầu nhiều lắm, chỉ cầu đừng chết, đừng chết sớm như vậy, chỉ cầu chính mình có thể cùng người thường bình thường, dung nhập nhân gian khói lửa, hưởng thụ thế gian bi ai hoan nhạc thị thị phi phi.

      Nhưng Tiêu Đạc hiển nhiên hiểu được, hận thể tạo ra cái lồng sắt tơ vàng, cất mình vào đó, còn muốn lấy vải dầy làm mành che, khiến mình trong mắt trong lòng chỉ có , cũng nhìn được phong cảnh bên ngoài.

      Đáng sợ nhất là, lồng sắt này phía còn giắt thanh kiếm nhìn thấy, tùy thời đều có khả năng rơi xuống, khiến A Nghiên trước nghĩ sau suy sợ hãi sống yên, viễn vĩnh được an bình.

      nghĩ tới đây, trong giây lát thấy Tiểu Thập thất và Tiêu Đạc nhìn mình.

      A —— phát sinh chuyện gì sao?

      Tiểu Thập thất thấy A Nghiên vẻ mặt mờ mịt, khỏi cười ra tiếng: "Nhìn ngươi ngơ ngác ngây ngốc, nghe ngươi bị bệnh nặng lần, phải đầu óc bị bệnh hỏng rồi ?"

      vừa , nhất thời Tiêu Đạc cảnh cáo liếc cái, sợ tới mức cái gì cũng dám .

      Tiêu Đạc buông bát đũa, thanh khàn khàn tận lực phát ra ngữ khí mềm mại: “A Nghiên, ta có chút việc phải ra ngoài mấy ngày, ngươi ở nhà mình, có thể chứ?"

      A Nghiên vừa nghe, trong lòng vui sướng, vội gật đầu, nguyện ý a, nguyện ý, rất nguyện ý !

      Tiêu Đạc nhìn kỹ thần sắc A Nghiên, nghi hoặc : "Ta có việc ra ngoài, nên cao hứng như vậy?"

      A Nghiên nháy nháy mắt, giương mắt nhìn Tiêu Đạc, làm ra vẻ buông bỏ.

      Bộ dáng này, Tiểu Thập thất nhìn thấy càng cười rộ lên: "Ngươi rất thú vị, vốn biết ngươi là người, ai biết còn tưởng rằng ngươi là con mèo Cửu ca ta nuôi!"

      Lời này vừa ra, thấy tiếng gió nổi lên, Cửu ca nhà trực tiếp đá bay .

      Tiểu Thập thất nghĩ tới mình nơm nớp lo sợ, cẩn thận câu liền rước lấy tai họa như vậy, rầu rĩ sờ sờ ngực, ủy khuất : "Ngươi lại đánh ta... Đợi về Yến kinh, ta với lão gia tử."

      Nhưng Tiêu Đạc căn bản xem trọng lời đệ đệ này—— hiển nhiên ở nhà có việc gì, đá đệ đệ trở thành thói quen.

      cúi đầu nhìn về phía A Nghiên: "Ngoan ngoãn chờ ta, nhiều ngày ta ở nhà, ngươi ngoan ngoãn cần đâu, ở lại trong viện, còn nữa, nhớ để Kiểu Nguyệt hầu hạ ngươi nghỉ sớm."

      A Nghiên ngoan ngoãn gật đầu.

      Trong lòng lại thầm nhảy nhót.

      **********************

      A Nghiên cũng quan tâm Tiêu Đạc có việc gì quan trọng hơn phải làm, nàng chỉ ngóng trông Tiêu Đạc sớm , trái chờ phải chờ, trong lòng ngứa ngày khó chịu như bị mèo cào, vất vả, Tiêu Đạc mới lưu luyến xuất môn.

      Tuy rằng vừa ra đến cửa trước, Tiêu Đạc lại triệu Mạnh Hán đến, phen phân phó dặn dò cẩn thận, bất quá đến cùng cũng rồi!

      A Nghiên bên môi nhất thời nổi lên nụ cười!

      Nàng đầu tiên là ra vẻ lạnh nhạt cầm bút chì, ở giấy Tuyên Thành vẽ nửa ngày, cuối cùng mới dường như bỗng nhiên nhớ ra cái gì, vội vẽ cái nồi và bếp, cầm đưa cho Hạ Hầu Kiểu Nguyệt xem.

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt vừa thấy nhìn ra ý tứ A Nghiên, nhưng bên này có Tiêu Đạc phân phó rồi, nàng nào dám cho , lập tức : " nương, Cửu gia , cho ngươi nghỉ sớm chút."

      A Nghiên đương nhiên hiểu , Tiêu Đạc tất nhiên là ra lệnh rồi. Bất quá phải Tiêu Đạc ở đây sao? Tiêu Đạc ở đây, hết thảy đều dễ làm hơn!

      Vì thế nàng nháy nháy mắt, lại đưa bức tranh nồi và bếp tới Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, chỉa chỉa Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, lại chỉa chỉa mình, lại làm tư thế quỳ lạy.

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt lúc đầu hiểu, sau này mới , nhất thời minh bạch ý tứ, mặt phiếm hồng, lại có chút xấu hổ.

      A Nghiên ý tứ kỳ , ngươi ràng xưng là thị nữ của ta, vì sao phải nghe Cửu gia phân phó, chẳng lẽ để ý mệnh lệnh của ta?

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt trầm mặc lát, bất đắc dĩ nhìn A Nghiên, vẫn miễn cưỡng : " nương có thể phòng bếp, bất quá phải để ta cùng, nếu mệt mỏi, liền sớm trở về nghỉ ngơi."

      A Nghiên gật đầu mạnh!

      Lúc ra sân thời , Mạnh Hán thấy đầu tiên, vội tới ngăn đón: "Cố nương đây là chỗ nào?"

      A Nghiên lấy giấy Tuyên Thành, đưa cho Mạnh Hán.

      Mạnh Hán đầu như phình to ra, gia là thiên phú dị bẩm mới có thể xem hiểu Cố nương vẽ, ngộ tính kém, xem thế nào cũng hiểu a!

      May mắn Hạ Hầu Kiểu Nguyệt tiến lên : " nương muốn phòng bếp nhìn."

      Mạnh Hán cười tiếng: " phòng bếp cái gì, gia chưa nương có thể phòng bếp."

      Lời này vừa ra, A Nghiên giận.

      Mấy ngày qua, nàng nhẫn lại nhẫn, tự coi mình là con mèo ngoan ngoãn lấy lòng Tiêu Đạc, nhưng thời gian dài, con người thấy phiền thấy chán.

      Đặc biệt trải qua suýt nữa bị nổ chết ở chợ, cùng với về nhà nhìn thấy cha mẹ nhưng có cách nào đoàn tụ, phiền muộn rồi, nàng càng thể chịu đựng được nữa.

      Nghĩ đến chính mình muốn phòng bếp nhìn cũng thể, ngực nàng bị đè nén cơ hồ bỗng chốc muốn bộc phát ra.

      Vì thế nàng lên phía trước, nghiêng đầu đánh giá Mạnh Hán, hung hăng nhìn chằm chằm Mạnh Hán.

      Mạnh Hán liền phát hoảng, này... này Cố nương vì sao bỗng nhiên chán ghét nhìn mình như vậy?

      A Nghiên trừng Mạnh Hán, như thị uy cầm giấy Tuyên Thành trong tay vung lên với Mạnh Hán.

      ý tứ dường như là, ta muốn , muốn .

      Mạnh Hán nhất thời có chút ngây dại, cũng dám quá thân cận với A Nghiên, theo bản năng lui về phía sau bước.

      Cửu gia nhà là cái bình dấm chua, khô khan mấy cũng nhìn ra, cũng thể lây dính phải vị A Nghiên nương này.

      Ai ngờ lui, nàng liền tiến, càng cầm giấy Tuyên Thành trong tay, miệng phát ra thanh tê tê, ra vẻ uy hiếp.

      Nếu A Nghiên là con mèo, tại nhất định là lông người đều dựng lên, cái đuôi cũng thẳng tắp dựng lên trời.

      Mạnh Hán nhìn Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, vẻ mặt xin giúp đỡ.

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt thở dài tiếng, gục đầu xuống, ra vẻ biết.

      Nhưng vào lúc này, A Nghiên càng gần thêm bước, ngửa mặt, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Mạnh Hán, bộ dáng ngươi để ta , ta trừng chết ngươi.

      Mạnh Hán lần này triệt để sợ, trùng trùng thở dài: "Thôi, thôi, nương ngài phòng bếp , nhớ là phải nhanh trở về! Bằng Cửu gia biết, ta nơi này cũng giải thích được."

      vừa ra, A Nghiên dựng lông nhất thời biến mất, miệng cười gật đầu với Mạnh Hán, lòng tràn đầy vui mừng cầm lấy giấy Tuyên Thành, thẳng đến phòng bếp.

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nhanh đuổi theo.

      Mạnh Hán lại thở dài, xem bộ dáng A Nghiên nương kia cao hứng phấn chấn, bỗng nhiên cảm thấy, Cửu gia nhà mình, đường tình là nhấp nhô a!

      Nhất thời hai người đến phòng bếp, A Nghiên đôi mắt hưng phấn hết nhìn đông tới nhìn tây, thấy trong phòng bếp giống với trước kia. Phòng bếp, như trước lúc ban đầu A Nghiên đến, nơi đây trắng noãn sạch nhiễm hạt bụi, chẳng qua các dạng nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị đầy đủ hơn. Phóng tầm mắt xem qua, đủ các dạng các loại, có hạt sen, gạo tẻ, gạo nếp, danh tử thước, gạo vàng vân vân, tất cả đều phân loại vào trong các ô vuông khác nhau, tùy thời sử dùng. bên cũng có cái bếp , luôn luôn đốt lửa, sẵn sàng chuẩn bị đồ ăn cho mình dùng trong phòng.

      Lúc này trong phòng bếp cũng có người khác, các đại trù đều tránh , chỉ có mấy đầu bếp nữ nơm nớp lo sợ nghe lệnh. Các nàng nhìn thấy A Nghiên, so với nhìn thấy bản thân Tiêu Đạc còn muốn kính cẩn hơn.

      A Nghiên vừa lòng nhìn nhìn bốn phía, lúc này khỏi ngứa tay, rửa tay trước, chuẩn bị làm chút gì.

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt vốn muốn ngăn trở, nhưng nhìn thấy khuôn mặt nhắn A Nghiên tràn ngập ý cười, trong con ngươi phát ra sáng rọi động lòng người, bỗng chốc nổi.

      A Nghiên phải là tiểu thư khuê các nuôi dưỡng ở khuê phòng, nàng vốn là nữ tử nông thôn, là đầu bếp nữ cần cù và thà làm việc. Nay Cửu gia tự cho là đối tốt với nàng, đem nàng giam cầm ở trong phòng, ra vào đều đỡ ôm, ngày thường ăn uống dưỡng tâm điều trị, nhưng chưa chắc nàng thích.

      Xa nhớ ngày đó, A Nghiên tuy rằng ngẫu nhiên thể ngu ngốc, nhưng cặp mắt trong suốt linh khí , cùng Cửu gia nhà mình chuyện đều nhanh mồm nhanh miệng, có thể ràng đem người như Cửu gia sặc tại chỗ. Nhưng gần đây thời gian này, nàng thành bộ dáng gì? Giống con mèo nhu thuận kêu tiếng phủ phục ở dưới chân chủ nhân, ba lần năm lượt còn muốn lắc lắc đuôi.

      Lập tức Hạ Hầu Kiểu Nguyệt rũ mắt, cái gì cũng .

      *******************

      Từ khi A Nghiên có thể vào phòng bếp, nàng coi như là cá gặp nước, mỗi ngày làm hai ba món ăn cho mình, trở về chậm rãi nhấm nháp. Ăn xong rồi, nàng lại được tấc muốn tiến thước, mang theo Phi Thiên ở trong sân bộ vòng. Dù sao tại Tiêu Đạc rời , nàng là lớn nhất trong nhà, ai dám gì.

      Duy nhất tiếc nuối là đến nay gặp được Hà Tiểu Khởi, hỏi người khác, người khác cũng lí do, chỉ gần đây cũng ra ngoài.

      ngày này, nàng dẫn Phi Thiên bộ bên hồ, ai ngờ hiểu sao lại có tuyết. Hậu viên có chút thanh tĩnh, lúc này bông tuyết óng ánh trong suốt rơi nhanh xuống, giống như hoa lau mặt hồ, liếc mắt nhìn lại, đúng là nhìn thấy giới hạn, chỉ mơ hồ có thể thấy được xa xa dãy núi mông lung.

      A Nghiên khoác áo lông, tâm tình vốn sa sút cũng ràng sáng sủa hơn, nhịn được hô lớn tiếng với mặt hồ.

      Quay đầu nhìn Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, nàng nghĩ nghĩ, khoa tay múa chân làm tư thế uống nước trà, ý bảo Hạ Hầu Kiểu Nguyệt lấy nước trà, dưa và trái cây cho nàng.

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cũng hơi khó xử, theo vị chủ nhân an phận như vậy, nay có Cửu gia, nàng quả thực như là chim thoát khỏi lồng sắt, vui vẻ trốn khắp nơi nơi, chính mình có cách nào ước thúc.

      Nàng vốn muốn , nhưng A Nghiên lại giở trò cũ, vung tay áo, làm ra bộ dáng ta uống trà ta, uống trà. Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đành phải dặn dò: "Ngươi tránh ở dưới tàng cây này, thể loạn, ta lập tức quay lại."

      A Nghiên gật mạnh đầu, trong mắt tỏa ánh sáng.

      Phi Thiên thoạt nhìn thấy tuyết cũng có chút hưng phấn, chớp cánh, phần phật như tên xông ra ngoài, cánh vỗ lướt mặt hồ vẽ nên đường màu trắng, bông tuyết bay lên gian, như cành hoa.

      A Nghiên thấy vậy, khỏi thoải mái cười to, vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

      Phi Thiên thấy A Nghiên thích, càng dùng cánh lượn mặt hồ vẽ nên đường lại đường sóng trắng, giống như lướt trong nước, tốc độ nó rất nhanh, khiến bông tuyết liên tiếp rơi xuống, cành hoa văng khắp nơi, bông tuyết bay múa, hết sức đẹp mắt.

      A Nghiên nhịn được càng trầm trồ khen ngợi: "Phi Thiên! Giỏi!"

      Ai biết vừa dứt lời, liền nghe thấy thanh hơi nghi hoặc vang lên.

      “A Nghiên?"

      A Nghiên ngờ nơi này lại có người, quay đầu lại, thấy thiếu niên hơi đơn bạc, thân mặc bộ áo bào màu xanh, cứ như vậy độc đứng ở sau cây khô.

      Người này đúng là Hà Tiểu Khởi.

      người còn sót lại chút bông tuyết, sợi tóc dính trước trán, thân thanh bào có chút cuốn lên, cho thấy là đứng ở trong này rất lâu.

      "Nga...”A Nghiên cứ như vậy vừa vặn bị người túm được, miệng mở ra vài lần, biết như thế nào cho phải.

      Là nên chuyện hay là nên chuyện đây.

      Hà Tiểu Khởi cũng bước tới bên cạnh A Nghiên, cúi đầu nhìn chằm chằm A Nghiên, nghi hoặc hỏi: "Ta nghe ngươi bệnh nặng hồi, được nữa, nay thế nhưng ngươi lại có thể chuyện? A Nghiên, ngươi đến cùng làm sao?"

      A Nghiên mặt đỏ lên, đành phải gật đầu, sau khi gật đầu, lại lắc lắc đầu.

      Hà Tiểu Khởi càng thân thiết: "Sư phụ, ngươi là sư phụ ta, ta mấy ngày nay luôn luôn nhớ thương, nhưng lại thể gặp ngươi, muốn nhìn xem ngươi làm sao. Nay vất vả nhìn thấy, ngươi trò chuyện . phải mới vừa rồi ngươi có thể sao?"

      A Nghiên bất đắc dĩ, nhìn nhìn vẻ mặt thân thiết của Hà Tiểu Khởi, đành phải thừa nhận: "Ta có thể chuyện."

      Hà Tiểu Khởi trầm mặc xuống, cũng đem phong thư giao cho nàng.

      A Nghiên nghi hoặc tiếp nhận thư kia, bên ngoài là bút tích của Cố Mặc, lập tức trong lòng vui mừng, vội vàng mở ra, thấy bên trong chờ năm mới, rời Hoắc Châu. Nhìn thấy thế, lập tức khỏi nhàng thở ra, nghĩ cha mẹ đệ đệ rồi, nàng ít nhất là có gì vướng bận nữa.

      Ngẩng đầu, thấy Hà Tiểu Khởi nhíu mày nhìn nàng: "Sư phụ, phát sinh chuyện gì?"

      A Nghiên nháy nháy mắt: "Cũng có đại gì, chính là đôi khi muốn chuyện thôi, bên ngoài truyền ra cái gì, ngươi cũng cần để ý, hảo hảo ở phòng bếp làm việc là được."

      Hà Tiểu Khởi nhìn A Nghiên sâu, nhăn mày : "Sư phụ, ngươi còn nhớ lúc trước ta bái ngươi làm sư phụ, ngươi định ra quy củ cho ta ?"

      A Nghiên gật đầu: "Nhớ được."

      Hà Tiểu Khởi giọng khàn khàn: "Sư phụ lúc đó , thứ nhất là ta phải nghe lời sư phụ, thứ hai là phải bảo vệ sư phụ. tại sư phụ có cách nào chuyện, ta hỏi ngươi, ngươi cũng , cho nên ta có cách nào nghe lời ngươi."

      Còn lại bên trong, ra, nhưng ý tứ của A Nghiên minh bạch.

      cảm thấy chính mình nhất định là bị bắt, phải tình nguyện, cho nên phải bảo vệ mình.

      Nhưng A Nghiên làm sao có thể để Hà Tiểu Khởi này giao du với kẻ xấu đây.

      Nàng nghĩ nghĩ, vẫn nghiêm cẩn với Hà Tiểu Khởi: "Tiểu Khởi, tâm ý của ngươi ta hiểu, nhưng tại ta rất tốt, ở bên người Cửu gia, đối tốt với ta. Ta cần ngươi bảo hộ, cũng cần ngươi giúp ta. Mấy ngày trước ta phòng bếp, kết quả ngươi ở đó, ta còn lo lắng cho ngươi, hỏi người khác, người khác cũng gì. Nhưng bây giờ nhìn thấy ngươi, ngươi bình yên vô , ta an tâm. Nay ngươi cũng cần vướng bận gì ta, chỉ muốn ngươi hảo hảo làm đầu bếp, đền ngày hội Bạch Lan, tin tưởng ngươi nhất định có thể đoạt được hoa lan bạch ngọc. Đây mới là việc ngươi phải làm."

      Ai biết lời này vừa ra, Hà Tiểu Khởi bỗng nhiên tiến lên bước, nắm chặt tay A Nghiên.

      A Nghiên muốn giãy dụa, cũng thoát.

      Hà Tiểu Khởi cắn chặt răng, vành mắt đỏ lên: "Sư phụ, ngươi đối tốt với ngươi, nhưng vì sao mọi người đều ngươi bệnh, bệnh rất nặng, ngươi tầm thường bên ngoài cũng nhìn thấy, thậm chí tất cả đều ngươi thể chuyện?"

      A Nghiên bất đắc dĩ, tay nàng bị Hà Tiểu Khởi nắm chặt rất đau, nhưng Hà Tiểu Khởi thoạt nhìn bỗng nhiên kích động, căn bản có cách giảng đạo lý.

      Nàng đành phải trấn an i: "Ta tốt a, ngươi xem ta tại có thể chuyện. Ta —— "

      Nàng nghĩ nghĩ, vẫn : "Ta chính là đối mặt Tiêu Đạc, có đôi khi muốn chuyện thôi. với , trong lòng ta cảm thấy càng thoải mái."

      Hà Tiểu Khởi nghe như thế, dường như nắm được cái gì: "Ngươi thích ?"

      A Nghiên nhíu mi, đây vấn đề khó trả lời.

      Nếu ba tháng trước, nàng nhất định chút do dự , nàng chán ghét Tiêu Đạc, hận chết Tiêu Đạc, hận Tiêu Đạc thể lập tức chết ! Bị chết càng thảm càng tốt!

      Nhưng tại, nàng có chút luyến tiếc Tiêu Đạc, cũng chán ghét Tiêu Đạc.

      chán ghét, cũng nhất định là thích, ít nhất có Tiêu Đạc thích mình như vậy. Hơn nữa tình cảnh Hàn Đại Bạch chết thảm ngay trước mắt, dường như bộ dáng chính mình cả đời, mỗi đời chết . Nàng cảm thấy ngày như vậy, chính mình cũng giống , chết thảm dưới bàn chân Tiêu Đạc.

      Mỗi đời qua luôn có nam nhân mang đến vận rủi cho mình, nàng làm sao có thể thích đây? Nàng làm sao dám thích đây?

      Hà Tiểu Khởi thấy nàng cúi mắt , càng sốt ruột: "Sư phụ, ngươi với ta được ? Ngươi thích sao?"

      bức bách như vậy, tâm A Nghiên hung ác, thế nhưng thốt ra: "Ta đương nhiên thích , ta chán ghét , nhưng đối với ta tốt lắm, ta nay cũng chỉ có thể ở lại bên người ."

      Hà Tiểu Khởi nghe thấy thế, trong lòng chỉ cảm thấy ngàn vạn vui sướng, nhưng lại biết thế nào, lúc đamg muốn gì, ai ngờ vừa nhấc mi, sắc mặt chợt thay đổi.

      thiếu niên thanh tú, mặt còn chút máu, giống như giấy trắng.

      con ngươi vừa mới còn tràn ngập nóng nảy và vội vàng, nay tràn ngập tuyệt vọng.

      A Nghiên nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn qua, nhất thời phát vẻ mặt quá thích hợp, dường như nhìn thấy gì khủng bố.

      Chợt ý thức được, nàng cứng ngắc mà thong thả theo ánh mắt Hà Tiểu Khởi xoay người.

      Bông tuyết tiếng động, triền miên phiêu dật rơi mặt đất, cùng thế giới này phấn điêu ngọc mài hòa hợp thể, cách đó xa, thấy thân ảnh Phi Thiên xòe cánh ở trung, bát ngát mà cứng cáp.

      thân ảnh thon dài tịch, thân cẩm y hồ lam, mặt biểu cảm đứng trong tuyết trắng lưu ly, đôi con ngươi tối tăm bình tĩnh khiến người ta nhìn thể hiểu, cứ như vậy yên lặng nhìn A Nghiên.
      (còn tiếp)

      PS: bị bắt quả tang rồi
      PS2: Chương này tiếp tục dài lê thê, ta muốn drop, ta muốn drop

    5. dehanmingukmanse

      dehanmingukmanse Active Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      129
      khổ thân Tiêu Đạc, đây có phải là màn ngược mà nàng tới ko. Thanks nàng nhiều nhé.
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :