1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng hậu tìm chết hàng ngày - Nữ vương không ở nhà

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tóc Xù

      Tóc Xù Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      161
      Lọt hố, cảm ơn bạn nhiều.
      heavydizzy thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 09 Thiết hải đường
      Editor: heavydizzy
      Beta: apple-socola​


      [​IMG]

      Từ hôm đó, nàng được an trí trong tạp viện, theo đám thị nữ làm công việc may vá giặt giũ. Nàng mới đến, tuổi lại , cũng có người biết nàng vì đắc tội Cửu gia mới bị biếm chức, nên luôn có người khi dễ, thậm chí châm chọc khiêu khích.

      Thí dụ như hôm nay, nàng lao lực giặt bộ chăn bông, chợt nghe thấy vài nương bên cạnh cùng nhau giặt quần áo ở đó cười cười, còn thường thường có người dáo dác nhìn nàng.

      "Đây là đầu bếp nữ mới tới phòng bếp Cửu gia. Nghe bị Cửu gia ném ra."

      "Nghe nàng làm đồ ăn hợp khẩu vị Cửu gia, Cửu gia rất thưởng thức tính cất nhắc để nàng hầu hạ bên người, ai biết nàng đúng là biết tốt xấu, ít lời ngốc nghếch chọc giận Cửu gia, nay bị ném ra."

      "Nghe Cửu gia hạ lệnh, nha đầu này năng điên điên khùng khùng, cho nàng vào phòng bếp."

      "Còn có a, Hàn Đại Bạch, Hà Tiểu Khởi ở phòng bếp đều bị nàng liên lụy, bởi vì nàng, chịu ba mươi đại bản."

      Trong khoảng thời gian ngắn, dường như chuyện của nàng bị tất cả mọi người biết hết, bọn thị nữ chung quanh xa lánh trào phúng nàng. Lúc nàng muốn giặt quần áo, tất cả đều né tránh, nàng muốn lấy chút xà phòng, cũng bị người ta làm khó móc.

      Thậm chí ngay cả lúc ăn cơm, cùng lấy cơm, đại thúc phòng bếp đến đưa cơm cũng hừ lạnh tiếng.

      Nàng khỏi nghi hoặc, nhíu mày hỏi đại thúc kia: "Xin hỏi đại thúc, ta làm đại thúc vui chỗ nào?"

      Đại thúc trừng mắt cái: "Đại Bạch ca ca là ân nhân của ta! Ngươi lại hại chịu khổ!"

      Nguyên lai là vì Hàn Đại Bạch bênh vực kẻ yếu.

      Bởi vì đại thúc này, A Nghiên nhận cháo loãng, cầm ít mì lạnh ở đó ăn miếng, vừa ăn vừa nghĩ nên tìm lúc nào xem Hàn Đại Bạch và Hà Tiểu Khởi.

      Mặc kệ như thế nào, Hàn Đại Bạch đối với nàng tệ, cũng quả là mình làm cho bị đánh.

      A Nghiên suy nghĩ, tiểu nương bỗng nhiên chạy tới. Tiểu nương mặc áo tơ hoa trắng, đầu chải hai búi tóc, bộ dáng rất thanh tú.

      Tiểu nương nhìn chằm chằm nàng, duỗi thắt lưng khí thế kiêu ngạo hỏi: "Ngươi, ngươi là Cố A Nghiên sao?"

      A Nghiên chậm rãi lắc đầu.

      Tiểu nương mở to hai mắt, dám tin: "A, ngươi phải?"

      A Nghiên gian nan nuốt mì xuống rồi mới đáp: "Ta là Cố Nghiên, người thân gọi ta là A Nghiên, nhưng ngươi thể trực tiếp kêu ta là Cố A Nghiên a, gọi như thế."

      Tiểu nương nghe xong nhất thời ánh mắt trừng lên, cái mũi tức giận phồng lên: "Ngươi ngươi ngươi, ngươi cho ngươi là ai, dám đùa giỡn với ta thế này?"

      xong, tiểu nương nâng chân lên, đá về phía A Nghiên.

      Tiểu nương mang ủng da hươu màu đỏ, nếu như đá trúng rất đau, A Nghiên tự nhiên thể để bị đá trúng. Lập tức ngầm thi triển thân pháp đời trước, dấu vết lăn vòng tránh né.

      Tiểu nương nghĩ tới lại đá trúng, xấu hổ chuyển thành giận dữ, cũng chưa định bỏ qua, chạy tới, đạp A Nghiên giống như đạp con kiến, trong miệng còn hô: "Ta cũng tin đạp trúng ngươi!"

      A Nghiên thấy tiểu nương sốt ruột như vậy, biết hôm nay trốn thoát, liền ngầm dùng chân quét cái, tiểu nương nhất thời té rạp xuống đất, ngã sấp xuống như chó ăn phân.

      "Oa ——" thanh như heo bị giết vang lên.

      "Cố A Nghiên, ngươi cũng dám đánh ta!" Vị tiểu nương này cũng hiểu tình huống, đánh lung tung, ai biết chó ngáp phải ruồi dẫm đúng tay A Nghiên.

      Tiểu nương tức giận vung tay lên, chỉ vào bọn nha hoàn chung quanh xem náo nhiệt : "Các ngươi, các ngươi, còn tới giúp ta?"

      Nhất thời bọn nha hoàn nhìn nhau, nhưng tiểu nương vênh mặt hất hàm sai khiến, tất cả cũng dám nghe, đều vây lại, thậm chí có người cầm cây côn, vây A Nghiên vào giữa.

      Tiểu nương nhìn A Nghiên, trong mũi phát ra tiếng hừ hừ: "Biết ta là ai sao? Ta đá ngươi, đó là cho ngươi mặt mũi, ngươi còn dám trốn?"

      A Nghiên ngửa mặt xem vòng nha hoàn vây quanh giúp tiểu nương, hỏi: "Như vậy xin hỏi, ngươi là ai a?"

      Tiểu nương kiêu ngạo ngẩng mặt, lớn tiếng tuyên cáo: "Ngươi nhớ kỹ, ta họ Sài! Các ngươi hết thảy đều do cha ta quản. Về phần ta, bọn họ đều gọi ta tiếng Sài đại nương!"

      A Nghiên minh bạch: "Nguyên lai ngươi là nữ nhi của Sài đại quản gia a!"

      Tiểu nương cao nhìn xuống A Nghiên; "Đúng vậy, thế nào, sợ rồi sao?"

      A Nghiên cúi đầu, lấy tay lau lau đất xong bèn ngẩng đầu, thành khẩn : "Sài đại nương, ta tự nhiên là sợ ngươi, cũng dám đắc tội ngươi. Bất quá ngươi vì sao muốn đạp ta? Chúng ta ngày xưa oán gần đây vô cừu, ta thậm chí cũng chưa gặp Sài đại nương."

      Tiểu nương tiếp tục hừ hừ trong mũi: "Ngươi làm hại Tiểu Khởi ca ca của ta bị đánh, chẳng lẽ ngươi đáng đánh?"

      A Nghiên nhìn tiểu nương này lỗ mũi chỉ lên trời. Bên trong A Nghiên cũng phải tiểu nương mười mấy tuổi, nhất thời hiểu được, nguyên lai Sài đại nương thích Hà Tiểu Khởi. Biết Hà Tiểu Khởi bị liên lụy, cố ý chạy tới giúp Hà Tiểu Khởi hả giận?

      Tiểu nương cảm thụ được ánh mắt A Nghiên, bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ thích, chỉ cảm thấy A Nghiên như nhìn thấu tâm tư của bản thân. Tiểu nương đỏ mặt lên, vừa xấu hổ vừa hung hăng dậm chân: "Về sau cho ngươi khi dễ Tiểu Khởi ca ca nữa!"

      xong quay người, hùng hổ .

      Chung quanh bọn nha hoàn đều buồn cười nhìn A Nghiên.

      tại A Nghiên tóc tai rải rác chật vật, mặt mang theo nước mắt lẫn bùn, váy bị dẫm vài dấu chân, ngón tay cũng bị dẫm sưng lên, sắp chảy máu.

      A Nghiên nằm tại chỗ ngửa mặt, nhìn mọi người trong mắt toát ra hai chữ: Xứng đáng.

      Buổi tối, nàng bò về phòng của mình, hỏi thăm nha hoàn cùng phòng chỗ ở của Hàn Đại Bạch.

      Nha hoàn cùng phòng gọi là Tiểu Huệ, làm người đơn thuần, cúi đầu xem ngón tay nàng bị chảy máu, đồng tình : "Tay ngươi có việc gì ?"

      A Nghiên lắc đầu: " có việc gì, đau."

      xong lấy mảnh vải xoa xoa ngón tay như có việc gì.

      Tiểu Huệ nhất thời ánh mắt trừng lớn, ngón tay kia ràng sưng to như cái bánh bao .

      Năm ngón tay của A Nghiên rất đẹp, tinh tế thon dài trắng nõn, tựa như tay của đại tiểu thư sống an nhàn sung sướng. Bây giờ đầu ngón tay sưng lên, đỏ đến khó coi, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy đau, nhưng dường như A Nghiên có cảm giác.

      Tiểu Huệ thể tin nhìn A Nghiên, nhất thời biết gì cho phải.

      A Nghiên lại hỏi: "Ngươi có biết Đại Bạch thúc và Hà Tiểu Khởi ở đâu ?"

      Tiểu Huệ chớp mắt: " phải trong phòng bếp sao? Bọn họ là đại trù phòng bếp a!"

      A Nghiên hiểu: "Nhưng bọn ban ngày làm việc ở phòng bếp, buổi tối cũng ngủ ở phòng bếp sao?"

      Tiểu Huệ mờ mịt lắc đầu: "Ta biết."

      A Nghiên có biện pháp, thoạt nhìn Tiểu Huệ căn bản cái gì cũng biết, hỏi cũng được gì. Về phần hỏi người khác, bọn họ nhất định .

      Nàng chỉ biết, người đổ mọi người đá. Nàng ở trước mặt Cửu gia phong cảnh phen, hại Hàn Đại Bạch và Hà Tiểu Khởi. Nay lại bị Cửu gia vắng vẻ, tại mọi người đều vui sướng khi người gặp họa, ai hảo tâm cho nàng nghe cái gì?

      có biện pháp, nàng đành phải cố lấy dũng khí, lần nữa phòng bếp. Nơi nàng hoàn toàn muốn liếc mắt nhìn thêm cái.

      Ngày thứ hai nàng bận ngập đầu xong, lau nước tay, lại dùng vải thô băng bó đầu ngón tay sưng đỏ, cứ thế đến phòng bếp. Ai biết đường gặp phải Mạnh Hán, Mạnh Hán vừa thấy nàng liền nhíu mày, hờn giận hỏi: "Ngươi sao vẫn còn ở trong phủ?"

      "Mạnh đại nhân, ý ngài là ta có thể rời ? Bây giờ ta liền đây." A Nghiên nghe như thế, trong lòng nhất thời bốc lên hi vọng, nàng hận thể gói đồ nhanh chân chạy lấy người.

      Ai biết Mạnh Hán lại nhíu mày: " , cần nữa."

      Chỉ câu, ném A Nghiên từ hạnh phúc ngập đầu đến vực sâu thống khổ.

      Nàng thở dài, thất vọng hỏi Mạnh Hán: " thể rời ?"

      Mạnh Hán mi nhăn càng sâu, cao thấp đánh giá A Nghiên, rồi : "Trong phủ có trăm thị vệ, người người đều là cao thủ nhất đẳng, phàm là người trong phủ, muốn dễ dàng ra ngoài, tuyệt có khả năng."

      Lại câu, triệt để làm A Nghiên tuyệt vọng, đây là ý muốn chạy trốn cũng thể trốn?

      Nàng nghĩ nghĩ, cẩn thận nhìn Mạnh Hán: "Ta có thể thăm Hàn đại thúc sao?"

      Mạnh Hán banh mặt: " theo ta."

      A Nghiên vốn tưởng rằng chỉ bằng bộ mặt quan tài này của Mạnh Hán, chắc chắn đáp ứng mình, ai ngờ lại đáp ứng dễ dàng như vậy?

      nghĩ, Mạnh Hán sải bước về phía trước, nàng chạy nhanh theo sau.

      Tốc độ của Mạnh Hán cực nhanh, nàng ở phía sau, chân ngắn lại , phải chạy mới miễn cưỡng đuổi kịp.

      Mạnh Hán thấy vậy, cước bộ chậm xuống ràng.

      A Nghiên cảm giác được, ngẩng đầu nhìn sườn mặt như sắt của Mạnh Hán. Mặc dù vẫn cảm thấy mặt mũi đằng đằng sát khí đáng sợ như cũ, nhưng trong lòng lại nổi lên tia cảm động, nở nụ cười: "Mạnh đại nhân, cám ơn ngươi."

      Mạnh Hán , đột nhiên nghe thấy giọng nàng mềm như vậy, nhất thời cả kinh. Quay đầu nhìn, thấy tiểu nha đầu này cười với , trong tươi cười lại có vài phần ngọt ngào.

      Mạnh Hán đánh giá nàng phen rồi, rồi quay mặt .

      Đến ngoài phòng bếp, Mạnh Hán quét mắt về cửa phòng: "Hàn Đại Bạch và Hà Tiểu Khởi ở bên trong, ngươi vào thôi."

      A Nghiên gật đầu: "Cám ơn Mạnh đại nhân đưa ta tới."

      Mạnh Hán đanh giọng: " cần cảm tạ, ta cũng chỉ tiện đường mà thôi."

      A Nghiên nở nụ cười: "Dù là tiện đường, cũng cảm tạ Mạnh đại nhân."

      Mạnh Hán bị cảm tạ, sắc mặt cũng tốt: "Ta đây."

      Nhìn theo bóng lưng Mạnh Hán rời , A Nghiên quay đầu đến trước phòng bếp. Chưa vào, đứng ở cửa nhìn, thấy Hàn Đại Bạch và Hà Tiểu Khởi bận rộn ở bên trong.

      Hàn Đại Bạch cong thắt lưng, gian nan cầm cái xẻng xào rau, hai chân còn run rẩy. Hà Tiểu Khởi quỳ cái ghế con bận rộn làm gì đó.

      Tư thế bọn họ quá mức quỷ dị, thế cho nên A Nghiên liếc mắt cái liền minh bạch, bọn họ bị đánh cho tàn phế, mông đến bây giờ còn tốt.

      Lúc này, Hà Tiểu Khởi thấy A Nghiên trước. Hà Tiểu Khởi vừa thấy A Nghiên, mắt tóe lửa giận.

      Hà Tiểu Khởi nhìn chằm chằm A Nghiên, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Ngươi, ngươi lại tới làm gì?"

      Hàn Đại Bạch sắc mặt cũng quá tốt, nhìn A Nghiên, giận dữ : "Nguyên bản trông cậy vào ngươi có thể ở trước mặt Cửu gia cho tốt, ai ngờ ngươi lại đắc tội Cửu gia còn liên lụy chúng ta."

      đề cập tới còn tốt, nhắc tới Hà Tiểu Khởi càng giận: "Đại Bạch thúc, nếu phải nàng, chúng ta thành như bây giờ sao? Ta xem xú nha đầu này chính là tang môn tinh (sao chổi) hay ho gì, ai dính phải nàng đều hay ho. Kêu nàng cút , miễn cho bẩn phòng bếp, vạn nhất Cửu gia thấy lại mất hứng, đến lúc đó thúc và ta lại phải chịu đòn!"

      xong, Hà Tiểu Khởi quả thực cầm dao hướng về phía A Nghiên: "Ngươi mau!"

      A Nghiên nghĩ tính tình Hà Tiểu Khởi lớn như vậy, lập tức hỏi: "Đại Bạch thúc, đắc tội Cửu gia là ta đúng, làm các ngươi bị đánh cũng là ta đúng, ta gặp các ngươi xin lỗi, tại các ngươi bị thương, ta...

      Nàng còn chưa dứt lời, Hàn Đại Bạch tới kéo tay nàng: "A Nghiên a, ta thấy kỳ Cửu gia rất thích ăn đồ ăn của ngươi làm. Tay nghề của ngươi tệ, chờ Cửu gia hết giận, chúng ta lại giúp, cho ngươi trở về."

      Hàn Đại Bạch vậy, Hà Tiểu Khởi lại càng tức, trong mắt bắn ra tức giận lạnh băng: "Tiểu nha đầu, đừng tưởng rằng chúng ta có ngươi, phòng bếp làm nổi nữa. Trước kia có ngươi, Cửu gia luôn ăn đồ ăn chúng ta làm, mặc dù có lúc thích, nhưng ít nhất chúng ta sống rất tốt!"

      A Nghiên nghĩ tới chuyến, lại đối mặt với cảnh tượng như vậy.

      Hàn Đại Bạch hiển nhiên muốn cho mình trở về, nhưng Hà Tiểu Khởi muốn thế.

      Nhưng bọn họ đều biết vô luận thế nào nàng cũng muốn trở về.

      Nàng tình nguyện giặt quần áo dính nước tiểu, cũng muốn nấu ăn cho nam nhân kinh khủng kia.

      Hai tay này, nàng tình nguyện bị Sài đại nương đạp vào trong bùn phá hỏng, cũng muốn bị ngâm trong ôn tuyền của bọn họ để rửa sạch .

      Nhìn Hà Tiểu Khởi vẻ mặt tức giận, nàng nở nụ cười, ngẩng mặt : "Thứ nhất, ngươi cần tức giận, ta tại định về phòng bếp, đoạt bát cơm và vị trí của ngươi. Thứ hai, ta muốn : các ngươi bị thương, có thể dùng thiên hồ tuy (rau mùi) nghiền đắp lên, lại dùng tế long cốt (xương rồng ) bỏ gai và xơ, ngâm với rượu gạo đun nóng, thoa ngoài da cũng có thể uống. Như thế quá năm ngày, vết thương có thể tốt rồi."

      Mũi nàng tốt, đời trước từng làm đại phu, vừa đến có thể ngửi được, vết thương của bọn họ còn chưa dùng thuốc, cứ để như vậy được.

      Hà Tiểu Khởi nghe A Nghiên xong ngẩn ra, Hàn Đại Bạch cũng giật mình kém.

      A Nghiên biết bọn họ nghi hoặc, liền giải thích: "Cha ta năm mới lên núi tìm thổ sản, bị thương, cũng dùng cách này."

      "Ngươi rất hay, chúng ta nơi nào tìm được tế long cốt? Phải biết rằng trong phủ canh gác sâm nghiêm, dễ dàng ra ngoài, Cửu gia cho chúng ta mời đại phu, chúng ta làm thế nào ra?"

      Hà Tiểu Khởi vẻ mặt trào phúng.

      A Nghiên nở nụ cười: "Cha ta trước kia thường xuyên dùng thứ này, cho nên ta nhận ra được. Ngay ở đường bên cạnh phòng bếp cũng có nhiều tế long cốt, còn gọi là thiết hải đường."

      Lời này vừa ra, Hàn Đại Bạch và Hà Tiểu Khởi đều giật mình, hai mặt nhìn nhau.

      Bọn họ ngờ tiểu nha đầu này trừ biết nấu cơm, còn có bản này.

      A Nghiên để ý bọn họ giật mình như thế nào, quay đầu chạy lấy người.

      Tay nàng cũng bị thương, đường trở về hái mấy cành thiết hải đường trước.

      Ai biết nàng vừa tìm được thiết hải đường, định hái, trước mắt liền nhìn thấy bức tường màu đen.

      Nàng nghi hoặc tại sao nơi này có bức tường? Ngẩng đầu nhìn, kết quả thấy cái mặt nạ làm từ sắt đen (huyền thiết).

      Phía sau mặt nạ, đôi mắt có vẻ an tĩnh nhìn nàng.

      Đôi mắt kia, sâu như biển, làm cho người ta cảm giác được có cảm xúc gì.

      Nàng hơi kinh ngạc, vội cúi đầu: "Chào Ninh đại nhân."


      Tác giả có chuyện muốn :

      A Nghiên: Ta muốn xoay người ta muốn xoay người ta muốn xoay người!

      Cửu gia: Ta muốn cưỡi ngựa ta muốn cưỡi ngựa ta muốn cưỡi ngựa!

      Mai chắc ta bận cả ngày, bây giờ post trước vậy.
      Last edited by a moderator: 16/7/17

    3. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      Ai cưỡi ai chưa biết đâu a Cửu :055::055::055:

    4. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Mới ngược thân chút thôi ta thấy bất nhẫn lắm á. Mau đến đoạn sủng mà. Có ngược phải ngược lão Cửu ý.
      Trịnh Thị Ninh Kiều thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 10: Cháo gạo tẻ lòng bò dưỡng vị
      Editor: heavydizzy
      Beta: apple-socola​


      Ninh Phi đeo mặt nạ huyền thiết, ánh mắt chậm rãi chuyển mặt A Nghiên lúc, sau đó nhìn phía trước, dùng điệu phập phồng hỏi: "Ngươi muốn đâu?"

      A Nghiên nhanh chóng trả lời: "Ta hậu viện, bây giờ ta phụ trách hỗ trợ giặt quần áo."

      Ninh Phi nghe xong, gật đầu: " thôi."

      A Nghiên như được đại xá, xoa đầu mũi bị đau, cúi đầu lui ra bên ngoài.

      Ai biết vừa được ba bước, chợt nghe thấy Ninh Phi bỗng nhiên mở miệng : "Cố nương."

      A Nghiên sửng sốt, cứng đờ tại chỗ, thong thả quay đầu nhìn Ninh Phi.

      Nàng từ khi vào phủ đến nay, mọi người hoặc gọi nàng là tiểu nha đầu, hoặc là xú nha đầu, hoặc là A Nghiên, còn chưa có ai gọi Cố nương.

      Nàng ôm mũi nỗ lực nhớ lại, kỳ từ lúc nàng sinh ra tới nay, chưa có ai gọi nàng là Cố nương hết.

      Nàng ngoái đầu nhìn lại, đánh giá Ninh Phi: "Ân, Ninh đại nhân, còn có gì phân phó sao?"

      Ninh Phi thản nhiên : " có gì, ta muốn hỏi chút, thân thể Hàn Đại Bạch và Hà Tiểu Khởi thế nào?"

      A?

      A Nghiên nháy mắt mấy cái, có chút hiểu: "Bọn họ, bọn họ hoàn hảo..."

      Trừ mông có chút đau.

      Ninh Phi gật đầu, điệu bình tĩnh hề phập phồng : "Vậy là tốt rồi."

      xong Ninh Phi lại “bay” về phía trước.

      A Nghiên vẫn buồn bực như cũ: "Ninh đại nhân cố ý đến phòng bếp tìm bọn họ, có chuyện gì sao?"

      Ninh Phi mắt nhìn phía trước, quay đầu nhìn A Nghiên phía sau: "Vài ngày gần đây, khẩu vị Cửu gia tốt."

      Ninh Phi ném câu này, trực tiếp bay về phía phòng bếp.

      A Nghiên đứng tại chỗ ôm mũi, cẩn thận cân nhắc những lời này nửa ngày.

      Có ý gì?

      Cửu gia khẩu vị tốt, Ninh đại nhân đến phòng bếp tìm Hàn Đại Bạch và Hà Tiểu Khởi, vì thế cho nên?

      Vì thế Hàn Đại Bạch và Hà Tiểu Khởi phải bị đánh nữa chứ?

      A Nghiên nắm chặt tay, nhớ tới vừa rồi Hà Tiểu Khởi bất mãn với mình cùng với tình lúc đầu Hàn Đại Bạch đưa mình đến phòng bếp.

      Người khác đều nàng ngốc, kỳ nàng chỉ lười so đo này nọ mà thôi!

      Dù sao đối với người chung quanh mà , nàng là lão nhân gia sống chết qua 7 lần, đối với lão nhân gia nàng mà , có cái gì đáng giá để tính toán chi li đâu.

      Thiên hạ vốn vô , chỉ có chết mà thôi.

      Trừ chuyện phạm đến mạng của nàng cho nàng sống sót, cái khác nàng căn bản quan tâm.

      Nhưng tại nàng đứng ở chỗ này, cẩn thận so đo mọi chuyện, nàng cũng minh bạch.

      Kỳ lúc trước, trong lúc vô tình nàng làm cho nhị thẩm hàng xóm cái bánh mãnh sư. Cái bánh này được nhị thẩm đưa cho biểu cữu Hàn Đại Bạch của bà ấy, kết quả Hàn Đại Bạch ăn thấy tệ, vì thế thông đồng với nhị thẩm, muốn lừa nàng đến.

      Hàn Đại Bạch biết đây là cái hố lửa, lại vẫn để nhị thẩm đưa mình đến chịu tội, để mình giúp làm việc, đối mặt với Cửu gia đáng sợ!

      Nhị thẩm biết đến phủ này sợ là mạng khó bảo toàn, lại vẫn dỗ mẫu thân mình, đưa mình tới!

      Nhớ lại lúc nhị thẩm đưa mình đến, ánh mắt đồng tình, như biết mình cách chết xa!

      Suy nghĩ cẩn thận rồi, A Nghiên lại nắm chặt tay!

      Bọn họ chịu đánh, mình đến thăm, là hết lòng. Về phần Cửu gia mất hứng, bọn họ ứng phó nổi, cùng với mình quan hệ!

      Nàng bắt đầu cất bước, lòng đầy căm phẫn về phía trước, cũng quay đầu lại! Ai biết về tới chỗ nàng ở trong tạp viện, chợt nghe thấy đám nha hoàn vừa làm việc vừa nghị luận cái gì.

      Phải cũng là có quy củ, cả ngày mấy người ba hoa nghe mấy câu chuyện bát quái.

      Kỳ nàng sớm phát , trong phủ đệ này, phải là rất có quy củ. Trong phòng bếp quy củ lớn như trời, có quy củ, trừ bỏ phòng bếp, chỗ khác ai cũng quản. Sài đại quản gia cũng là câu được câu , quản theo tâm tình.

      A Nghiên lỗ tai tốt, nghe thấy đám nha hoàn kia bàn tán về Cửu gia.

      Nàng tuy rằng rất phản cảm Cửu gia, bất quá lúc này nghe thế, cũng nhịn được dỏng lỗ tai lên nghe.

      Biết người biết ta trăm trận trăm thắng thôi.

      "Nghe gần đây khẩu vị Cửu gia tốt, ăn cơm."

      "Đúng vậy, nghe Hà Tiểu Khởi và Đại Bạch thúc sắp buồn chết."

      "Nghe hai ngày trước Cửu gia uống ngụm rượu, trực tiếp phun ra, mặt trắng bệch..."

      "Hư, tiếng chút, lời này chúng ta nên ..."

      Đúng vào lúc này, đám người kia hiển nhiên phát ra A Nghiên, nhất thời tất cả đều ngừng tiếng, dùng ánh mắt mang theo thù hận quét về phía A Nghiên, cũng mang theo vài phần khinh thường, trong lỗ mũi còn phát ra hừ hừ giống vị Sài đại nương kia.

      A Nghiên cũng lười quan tâm các nàng, nghênh ngang tới chỗ Vương ma ma, hỏi xem hôm nay muốn nàng làm việc gì.

      Ai biết Vương ma ma ánh mắt nheo lại khắc nghiệt liếc nàng cái, chỉ sang bên cạnh: "Chỗ đó có đống khăn lau, ngươi giặt sạch ."

      A Nghiên quay đầu nhìn, nhất thời ngây người: "Nhiều như vậy?"

      Vương ma ma khẽ cười tiếng: "Làm xong, cơm chiều cũng đừng ăn!"

      A Nghiên bị kích như vậy, tính tình nổi lên, tới ôm lấy kia chỗ khăn lau: "Làm làm!"

      nhiều khăn lau rách a, vừa bẩn lại thối. A Nghiên vừa giặt cho hả giận, vừa hoài nghi: khăn lau rách như vậy, có cần giặt sao? Thực có người dùng lại mấy thứ này?

      A Nghiên hoài nghi Vương ma ma cố ý giở trò xấu.

      Bất quá có biện pháp, người ở dưới mái hiên thể cúi đầu, trừ bỏ giặt khăn lau theo chỉ thị của Vương ma ma, nàng có thể có lựa chọn khác sao?

      A Nghiên giặt đến khi trăng treo đầu cành liễu, giặt đến lúc bọn nha hoàn chung quanh đều về nghỉ, nàng vẫn vùi đầu khổ sở làm việc.

      Ngón tay nàng buổi sáng bị Sài đại nương đạp, vốn sưng lên, nàng cũng bôi thuốc. Nay lại bị ngâm nước lạnh như vậy, ngâm đến miệng vết thương đau nhức, lúc này sưng lợi hại hơn, trong chỗ sưng thậm chí bắt đầu trở nên trắng.

      Cuối cùng, A Nghiên dùng bàn tay run run sờ bụng kêu ọp ọp, rốt cục thở dài.

      Ngửa đầu nhìn chấm trời, màn đêm mùa thu xám xanh cao tít, nhiều chấm sáng ngời trong màn đêm bát ngát cao lạnh xa xôi nhìn xuống nhân gian.

      Thế gian nhân sinh đủ loại, A Nghiên cũng trải qua qua đủ loại nhân sinh, cao quý nghèo hèn, nam nữ, lười nhác, chịu khó, bi thương thống khổ.

      Nhưng vô luận là loại người gì, nàng đều cố gắng sống tốt, mãi cho đến lúc chết .

      Vô luận nàng lao vào trong đó thế nào, đến lúc chết nàng mới phát , vận mệnh bảy đời, cho tới bây giờ đều bị sợi dây nắm giữ.

      Nàng chính là con rối gỗ bị giật dây, mỗi lần cho dù thoạt nhìn là khác nhau, mỗi lần vô luận nàng giãy dụa thế nào cũng phí công, cuối cùng phát trăm sông đổ về biển, nàng vẫn chết thê thảm, luôn bởi vì người nam nhân xếp thứ chín trong hoàng gia tôn quý vô cùng.

      tại là lần thứ tám, nàng gặp nam nhân này lần thứ tám.

      A Nghiên hít hơi sâu, trong lòng nàng minh bạch, lúc này đây, có lẽ vẫn là vận mệnh như thế.

      Bất quá nàng có đường lui, lúc bước vào phủ đệ này nàng có đường lui.

      Nàng đến nơi đây, sứ mệnh là làm nữ đầu bếp. Cho nên tại lưu lạc đến làm công việc tạp sử, nàng gặp các loại đãi ngộ phải cho mình, khả năng đây là bắt đầu.

      Kế tiếp nàng vẫn chết , có khả năng lặng yên tiếng động bị bệnh ở hậu viện, cũng có khả năng đột phát trận hoả hoạn mà bị liên lụy, thậm chí có thể là nha hoàn nào đó tìm chết, nàng bị liên luỵ, cứ như vậy sống bị đánh chết.

      Thế nào cũng là chết.

      Cứ yên lặng chờ đợi vận mệnh an bày kết cục cho mình, còn bằng chủ động làm chút gì. Nếu dựa vào tay trù nghệ tiếp cận nam nhân này, sau đó nghĩ cách tiên hạ thủ vi cường, độc chết , có phải có thể thay đổi vận mệnh hay ?

      A Nghiên ngửa mặt thở dài, đứng lên, chà lau bàn tay giặt quần áo đến trắng bệch, phòng bếp.

      Lúc ra khỏi tạp viện, trong phòng hạ nhân bên cạnh, tiểu nha hoàn ra đổ nước rửa chân, nhìn thấy nàng ra ngoài, lập tức chất vấn: "Ngươi làm việc, chạy ra ngoài làm gì?"

      A Nghiên hờ hững liếc nàng ấy cái, căn bản quan tâm, thẳng về phía trước.

      Tiểu nha hoàn bị A Nghiên nhìn, nhất thời ngốc tại chỗ.

      A Nghiên vừa rồi liếc mắt cái hoàn toàn khác hẳn nha đầu ngốc nghếch lúc trước bị khi dễ, quả thực là thay đổi hẳn, làm cho người ta dám khi dễ.

      A Nghiên cũng biết suy nghĩ trong lòng tiểu nha hoàn này. Trong bóng đêm nàng xuyên qua đình đài hành lang gấp khúc, cuối cùng tới phòng bếp chuyên dụng của Cửu gia.

      Trong phòng bếp thực yên tĩnh, chỉ có mấy thị vệ trông coi ở đó.

      Bọn họ thấy A Nghiên tới, lặng yên tiếng động tới trước mặt A Nghiên, dùng ánh mắt ý bảo A Nghiên trở về.

      A Nghiên cười cười với bọn họ: "Ta là đầu bếp nữ nấu cơm cho Cửu gia."

      Vài thị vệ nhìn nhau, tựa hồ suy tính chuyện này.

      Thoạt nhìn trong ấn tượng bọn họ, A Nghiên thuộc loại nhân vật bị xoá tên.

      Bất quá bọn họ cũng do dự bao lâu, liền cho nàng vô.

      A Nghiên đến gần phòng bếp, nhìn phòng bếp sạch tia bụi bặm cũng có ai, cuối cùng nhàng thở ra. Nàng biết bây giờ mình xuất , Đại Bạch thúc và Hà Tiểu Khởi chắc gì thích.

      Nàng nghĩ cẩn thận xem nên làm cho nam nhân kia cái gì, nàng muốn lén lút làm, chờ làm tốt rồi, để Đại Bạch thúc đưa cho nam nhân kia.

      Thậm chí nàng có loại dự cảm kỳ quái, nam nhân kia nhất định thích.

      Nàng từ đối với nấu cơm rất có thiên phú, nguyên liệu nấu ăn cùng phương pháp giống hệt, mình làm hương vị lại bất đồng so với người khác.

      Đêm nay nàng bừng tỉnh đại ngộ, chẳng lẽ hết thảy là vì lấy lòng nam nhân này?

      Nàng mặc cái áo choàng gấm màu trắng chuyên dụng trong phòng bếp, lại lấy chậu bạc đến, lấy ít nước ở bồn bên cạnh. Chỉ nhìn thoáng qua nàng liền minh bạch, đây phải nước bình thường, sợ là nước suối từ chỗ nào trong núi đưa ra, nước suối lành lạnh, phải nước giếng bình thường có thể so sánh.

      Lại lấy xà phòng thơm đến, nàng cẩn thận rửa tay. Rửa tay xong, bắt đầu chuẩn bị làm món ăn đêm nay.

      Kỳ nàng làm rất đơn giản, là chén cháo dưỡng vị thôi.

      Thoạt nhìn Cửu gia tính khí tốt, thịt cá sợ là ăn, nay làm cháo rau xanh là thỏa đáng nhất.

      Nàng kiểm tra nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp, thấy gạo tẻ gạo nếp cùng táo đỏ và lòng bò đều có sẵn, liền nhàng thở ra.

      Nàng đem gạo tẻ gạo nếp cùng táo đỏ dùng nước suối vo sạch, lại ngâm gạo nếp. Gạo nếp phải ngâm ước chừng nửa canh giờ, trong thời gian này, nàng lấy lòng bò ngâm mềm rửa sạch mỡ cắt thành sợi để ở bên.

      Đợi cho gạo nếp ngâm được rồi, nàng rửa sạch cho vào nồi đất bếp, múc hai bầu nước, đem gạo tẻ gạo nếp cùng táo đỏ đều cho vào, cũng bỏ thêm chút dầu vừng, bắt đầu dùng lửa lớn đun.

      Mãi cho đến lúc sôi, nàng giảm bớt củi, để lửa vừa, bắt đầu chậm rãi hầm nhừ.

      Cháo trong nồi dần nhừ, mùi gạo nếp mang theo hương táo đỏ ngọt ngào xông vào mũi, nàng cho nốt lòng bò lúc trước thái vào.

      Lòng bò thái vốn mềm, cũng cần đun lâu, hơi nóng lên là được.

      Nàng tắt lửa, tự mình múc thìa ăn thử, thấy cháo thơm ngọt mềm nhuyễn, lòng bò phối hợp với cháo loãng, vị vừa miệng, rất ngon.

      Ngoài cháo, nàng làm thêm phần cải trắng, cải trắng có thể thanh nhiệt giải hỏa, cũng có thể lưu thông tiêu hóa, phối hợp với cháo lòng bò dưỡng vị, có gì tốt hơn.

      Làm xong hết, nàng cẩn thận đem đồ ăn và cháo cho vào bát bạc khay bạc chuyên dụng của Cửu gia.

      Nhìn đồ ăn, xoa xoa mồ hôi thái dương, bắt đầu nghĩ nên báo cho Đại Bạch thúc như thế nào, ai biết nghĩ, thanh bỗng nhiên vang lên: "Ngươi tới đây làm gì?"

      A Nghiên nhìn lại, thân ảnh cao gầy đứng trước phòng bếp, đưa lưng về phía ánh trăng, nghiêm mặt nhìn chằm chằm mình.
      Last edited by a moderator: 16/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :