1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng hậu tìm chết hàng ngày - Nữ vương không ở nhà

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tứ công tử

      Tứ công tử Active Member

      Bài viết:
      173
      Được thích:
      203
      Ta cũng muốn có 1 cái thảm như thế:yoyo19::yoyo19::yoyo19:
      heavydizzy thích bài này.

    2. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      kẻ mê giai đẹp như ta chết 8 chứ 10 kiếp cũng vẫn lao vào a Cửu, nhất là khi sủng người đến trình độ này.
      heavydizzyPhong Vũ Yên thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 67

      A Nghiên kỳ cũng có chút tò mò với vị Tiểu Thập thất này, từ lời vừa rồi giữa Tiêu Đạc và Tiểu Thập thất, nàng cân nhắc đây hẳn là đệ đệ của Tiêu Đạc. Có lẽ phải thân đệ đệ, là hoàng tử được người gọi là Hồ quý phi sinh hạ, mà vị Hồ quý phi này hiển nhiên là quan hệ có chút thân cận với Tiêu Đạc, vị Thập thất này lớn lên cũng được Tiêu Đạc coi là đệ đệ.

      Tuy rằng Tiêu Đạc đối đệ đệ này nhiều, nhìn như có chút nào thân thiết, nhưng nàng nhìn ra tính nết . Nếu thực chán ghét, sớm cước đá xuống xe ngựa, đâu để cho ở trong này làm càn. Có thể thấy được trong lòng vẫn thích bao dung, chẳng qua mặt ra vẻ lạnh như băng thôi.

      Tiểu Thập thất nhìn A Nghiên trong lòng Tiêu Đạc thăm dò đánh giá mình, lập tức cũng nhìn sang, vì thế hai người đều mở to ánh mắt tinh lượng tò mò nhìn đối phương.

      A Nghiên phát vị Thập thất hoàng tử này là mỹ mạo, nếu vẻ ngoài Tiêu Đạc đương nhiên là tuấn mỹ vô cùng, nhưng quá mức lạnh như băng, lại vì trí nhớ huyết tinh ngày xưa, luôn làm cho người ta sợ hãi, còn vị Thập thất hoàng tử này, cũng là trời sinh mắt hoa đào, lúc chuyện bên môi hai cái xoáy , phối hợp với da thịt như băng tuyết, là mỹ nhân trời sinh.

      Đáng tiếc là thân nam nhi.

      Còn Tiểu Thập thất, nhìn nửa ngày rồi, chỉ cảm thấy A Nghiên áo lông xù, khuôn mặt nhắn to bằng bàn tay lớn, trốn ở trong lòng Cửu ca của mình, giống như mèo con, hết sức đáng .

      khỏi mím môi cười với nàng: "Hóa ra Cửu ca thích người như vậy a!"

      lúc cười lên, như hoa đào nở, trong xe ngựa đều tràn đầy hơi thở mùa xuân.

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nhìn mặt chuyện, thấy vị gia ôm A Nghiên kia, mặt kết băng, đó là cực kì vui.

      Nghĩ đến cũng đúng, A Nghiên chính là bảo bối trong lòng bàn tay , ai cũng thể nhìn nhiều, cũng có cách nào chấp nhận A Nghiên nhìn người khác.

      Nay xuất Thập thất gia, bộ dáng tốt, tuổi lại xấp xỉ, hai người ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, ràng là có chút thưởng thức bộ dáng đối phương.

      vị gia nhà mình này, trong lòng có thể thoải mái sao?

      Vì thế nàng hợp thời tiến lên, nâng ly trà, cung kính : "Thập thất gia, thỉnh dùng trà."

      Tiểu Thập thất nháy nháy mắt hoa đào với nàng, cho nàng cái cười tuyệt diễm tứ phương, đủ để câu hồn đoạt phách: "Hóa ra là Hạ Hầu tỷ tỷ a, ngươi thành theo bên người Cửu ca ta nhiều năm như thế, nhưng vẫn chịu được xấu tính."

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt mím môi bất đắc dĩ, yên lặng lui ra.

      Tiểu Thập thất lại nhìn về phía A Nghiên, chút nào khách khí ngồi bên cạnh Tiêu Đạc: "Ngươi tên là gì, sao lại biết Cửu ca ta ? có từng tức giận với ngươi hay ? có phải thường xuyên bãi sắc mặt với ngươi hay ? có phải thường xuyên châm chọc móc ngươi hay ? có phải bá đạo phân phải trái hay ? Ngươi có phải thực chán ghét hay ?"

      A Nghiên kinh ngạc mở to hai mắt nhìn , nghĩ rằng Tiểu Thập thất này tốt quá, sao mỗi câu đều đúng nỗi lòng nàng!

      Đúng vậy đúng vậy, trước kia mỗi ngày tức giận, ngày ngày bãi sắc mặt, ba lần năm lượt châm chọc móc, về phần bá đạo phân phải trái? —— có phân phải trái bao giờ sao?

      Về phần chán ghét, đương nhiên là chán ghét, chán ghét hận thể để chết!

      Tiểu Thập thất thấy con ngươi A Nghiên sáng rọi, nhất thời đôi con ngươi đen càng sáng, vỗ lên sạp, có cảm giác tìm được tri kỷ: "Ta sớm , chính là đại trứng thối giết người như ma bá đạo ngang ngược, lãnh huyết vô tình, vong ân phụ nghĩa, hề có tình cảm huynh đệ tay chân! đời này sao có thể có nương nào thích đây, ngươi nhất định là bị bắt đúng ?"

      A Nghiên rốt cuộc nhịn được !

      Nàng tuy rằng lập chí phải làm con mèo sống mơ mơ màng màng ghé vào lòng bàn chân Tiêu Đạc, nhưng là mèo cũng có tính nết, có sức phán đoán, có thích!

      Tiểu Thập thất quá đúng!

      A Nghiên rốt cục cố kỵ mình nằm trong cánh tay ai, ôm lấy thắt lưng ai, nàng cứ như vậy trùng trùng gật gật đầu với Tiểu Thập thất, muốn bao nhiêu đồng ý có bấy nhiêu đồng ý!

      Nếu nàng tại có thể chuyện, nàng nhất định blah blah ra đống chuyện xấu của Tiêu Đạc với Tiểu Thập thất!

      Tiểu Thập thất thấy A Nghiên gật đầu, càng có cảm giác tri kỷ, vươn tay giữ chặt tay A Nghiên:

      "Ta chỉ biết có nữ nhân nào thích , loại vô tình vô nghĩa giống này..."

      mới được nửa, Tiêu Đạc chen chân vào đá ra, mũi chân vừa đúng chạm vào vai Tiểu Thập thất, vì thế Tiểu Thập thất đáng thương thẳng tắp đụng vào vách xe ngựa, toàn bộ xe ngựa xa hoa đều rung lên theo.

      Sài đại quản gia đánh xe nhíu mi lại.

      Đáng thương Tiểu Thập thất ôm ngực nặng nề mà "Khụ" vài tiếng, khóc nức nở ủy khuất : "Ngươi muốn giết chết ta, thân đệ đệ này sao?"

      Tiêu Đạc căn bản để ý đến , cúi đầu xuống, ánh mắt khác thường cứ như vậy nhìn chằm chằm A Nghiên trong lòng.

      A Nghiên nhìn nhìn Tiểu Thập thất bị đá bay, chột dạ cúi đầu, cũng dám nhìn Tiêu Đạc.

      Thực ra chỉ là mà thôi...

      Nàng ở trong ngực cúi đầu thưởng thức đai lưng ngọc, cắn môi.

      Tiêu Đạc thấy nàng bộ dáng chột dạ, con ngươi đen thần sắc khó phân biệt tiếp tục nhìn chằm chằm nàng.

      A Nghiên chỉ cảm thấy đỉnh đầu dường như bị tòa núi lớn đè ép, hô hấp cũng có chút gian nan.

      Nàng chịu nổi, liền lấy tháo đai ngọc xuống, lại duỗi tay cào ngực , nhàng cào, giống như mèo cuộn móng vuốt làm nũng với chủ nhân.

      Tiêu Đạc bỗng nhiên cười ra.

      cười, áp lực đỉnh đầu A Nghiên nhất thời còn, nàng ngửa mặt nhìn , theo góc độ này nàng chỉ có thể nhìn thấy cằm góc cạnh ràng.

      cười rộ lên kỳ rất đẹp mắt, thanh trầm thấp động lòng người, ngực cũng chấn động theo, ấm áp sủng nịch.

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt hầu hạ bên cạnh cũng thôi, nàng sớm quen, vị gia kia, từ khi có A Nghiên nương, A Nghiên nương đó là trời, đó là, trong mắt trong lòng chỉ có A Nghiên nương, có người khác. Về phần A Nghiên nương gì đó xuôi tai, làm chuyện sai gì vui, kia hết thảy sao cả.

      Tiểu Thập thất ai u ai u xoa mông đứng lên, nhìn thấy sợ ngây người, cơ hồ đánh rơi cằm.

      Này, này... Vị này đối với nương trong lòng cười đến đẹp mắt như vậy, là vị kia Cửu ca giết người như ma, bá đạo ngang ngược, lãnh huyết vô tình, vong ân phụ nghĩa có tình cảm huynh đệ tay chân sao?

      phải bị người treo đầu dê bán thịt chó chứ? !

      ****************************

      Lúc đoàn người A Nghiên đến thôn Ngưu Xuyên Tử, là chạng vạng tối.

      Vào ngày đông sơn thôn chìm trong tuyết, tịch dương xuống tản ra ánh sáng mờ tỏ, lúc này khói bếp nổi lên bốn phía, các nhà các hộ châm khói bếp lượn lờ, lại có tiếng trẻ con nhà ai thét to đuổi gà, cũng ngẫu nhiên truyền đến tiếng chó sủa.

      Cửu biệt gặp lại, nay nhìn thôn mình sinh trưởng mười mấy năm qua, khỏi dường như mấy đời.

      Tiểu Thập thất xuống xe, ai ngờ cước dẫm lên đống phân trâu, đầu tiên là cả kinh, sau mới cúi đầu : "Cửu ca, ngươi ở nơi này sao?"

      Tiêu Đạc liếc mắt cái: "Bảo Mạnh Hán mang ngươi chung quanh tìm cái khách sạn ở trọ ."

      mắt Tiểu Thập thất đen bóng nhìn nhìn Tiêu Đạc, nhìn nhìn lại A Nghiên: "Vậy các ngươi sao?"

      Tiêu Đạc kéo tay A Nghiên: "Ta bồi ngươi gặp cha mẹ ngươi."

      nghiêm cẩn, ngữ khí có chút tự nhiên.

      A Nghiên cũng đột nhiên cả kinh, vì sao ngữ khí này, thế nhưng như là nam nhân cùng nương tử nhà mình về nhà mẹ đẻ đây? Nàng dựa vào cái gì đây?

      Tiêu Đạc cười nhéo nhéo gương mặt nàng, nắm tay nàng : " thôi."

      A Nghiên cứ như vậy ngơ ngác bị dẫn về tới nhà mình gia, dọc đường đương nhiên có hàng xóm kiễng đầu kiễng chân vây xem, bất quá bọn họ rất nhanh nhận ra đây là người lần trước khiến bọn họ bơi sông vài canh giờ , lúc này đám trong lòng run sợ, ai dám vây xem nữa, đều rụt cổ về nhà.

      Giây lát sau, đường thôn Ngưu Xuyên Tử có người, các nhà đóng cửa cài then, ai dám ra ngoài.

      A Nghiên tới trước cửa nhà mình, thấy cửa chính nhà mình đóng chặt, cách đầu tường bằng gạch, có thể nghe thấy bên trong truyền đến tiếng gà mái .

      A Nghiên trong lòng vui vẻ, vội đẩy cửa vào, liền nhìn thấy đệ đệ Cố Mặc nhà mình ngồi ở trước chuồng gà đọc sách đâu.

      Cố Mặc thấy A Nghiên trở về cũng vui vẻ, vội nghênh đón: "Tỷ, ngươi trở lại?"

      cao hứng, liền thấy Tiêu Đạc đứng ở bên cạnh tỷ tỷ mình, nhất thời mặt thu liễm tươi cười: "Tỷ?"

      Tiêu Đạc nắm tay A Nghiên, liếc Cố Mặc, thấy Cố Mặc trong tay cầm quyển sách ngả vàng, mặc thân áo bông vải thô đứng cạnh chuồng gà.

      thần thái khinh đạm : "Tỷ tỷ ngươi trước đây vài ngày bị bệnh, từ lúc nàng bị bệnh, gì."

      Đại phu cũng xem qua, có gì trở ngại, nàng có lẽ chính là muốn mà thôi.

      Tiêu Đạc cảm thấy có gì đáng ngại, sao.

      Nhưng Cố Mặc lại kinh hãi, gấp rút đến, thấy tỷ tỷ sắc mặt coi như đỏ thắm, dường như vóc dáng cũng cao hơn trước kia chút, nhưng đến cùng vẫn đau lòng: "Tỷ, ngươi bị bệnh như thế nào? gập qua đại phu, thời ý kiến đại phu như thế nào?"

      , cha mẹ A Nghiên cũng từ trong nhà ra, hai người vừa thấy A Nghiên, tất nhiên là ngạc nhiên mừng rỡ vạn phần, rồi đau buồn, mẫu thân A Nghiên nhào tới ôm lấy A Nghiên, phen khóc thút thít phen.

      Tiêu Đạc thấy A Nghiên sống sờ sờ từ trong tay mình bị cướp , trong nháy mắt định nhíu mày, bất quá suy tính đây là A Nghiên cha mẹ, đến cùng đành nhịn xuống.

      rút hai tay trống về, vẻ mặt hơi có vẻ kiêu căng : "A Nghiên tại rất tốt."

      cha mẹ A Nghiên vừa rồi lòng tràn đầy nhớ thương nữ nhi, trong ánh mắt tất cả chỉ nhìn nữ nhi, thời mới chú ý tới quý nhân tuấn mỹ cao quý ở bên cạnh, lập tức khỏi bị hù dọa nhảy dựng, hai mặt nhìn nhau, lúc này mới nhớ tới phải dập đầu, phu thê hai người tay chân vụng về định quỳ xuống.

      Tiêu Đạc nhìn lướt A Nghiên bên cạnh, thấy nàng rơi chút nước mắt, khuôn mặt nhắn trắng nõn tràn đầy tình cảm quấn quýt, trái tim đột nhiên khẽ nhúc nhích, cũng dẫn ra chút tâm .

      Khẽ rũ mắt mắt xuống, mặt phiếm hồng, mím môi : " cần quỳ."

      Ai ngờ cha mẹ A Nghiên nhìn nhìn định quỳ xuống.

      Tiêu Đạc vui, vươn tay ra, ngăn cản bọn họ, trầm giọng : " cần."

      A Nghiên kỳ biết thân phận Tiêu Đạc, tuy rằng ra, nhưng cha mẹ mình quỳ lạy người này, cũng là đúng, nàng đây cũng cảm thấy có gì, nhưng nay Tiêu Đạc lại muốn để cha mẹ mình quỳ xuống, nàng cũng khỏi giật mình.

      Tiêu Đạc cảm nhận được ánh mắt A Nghiên có chút kinh ngạc, chỗ tai cũng đỏ lên, có chút được tự nhiên : "khách khí làm gì."

      Lời này vừa ra, tất cả mọi người khỏi lắp bắp kinh hãi.

      giật mình nhất là đám Mạnh Hán, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt theo phía sau.

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt dù tính tình lạnh nhạt, cũng nhịn được nhìn nhìn Mạnh Hán bên cạnh, quả nhiên, Mạnh Hán khiếp sợ đến miệng cũng khép được.

      Cố Mặc, còn nhìn Tiêu Đạc trước mắt, hơi hơi nhíu mi.

      nam tử xa lạ mà quý khí này, vừa nhìn biết là lai lịch , nhìn và tỷ tỷ mình trong động tác có chút thân mật, trong lòng Cố Mặc khỏi nghi hoặc, tỷ tỷ mình nay thể chuyện, phải vì bị nam tử này khi dễ ?

      Tiêu Đạc tự nhiên cảm nhận được vòng ánh mắt khác thường này, cũng để ý, chỉ mạch nhìn chằm chằm A Nghiên, trong mắt cũng có hàm xúc ý tứ khác.

      A Nghiên run sợ nửa ngày, dù thế nào cũng có cách nào lĩnh ngộ ý tứ trong đó, cuối cùng đành phải qua đỡ cha mẹ, ý bảo bọn họ cần quỳ.

      quỳ vậy quỳ nữa.

      cha mẹ A Nghiên cũng có chút xấu hổ, lần trước Tiêu Đạc đến, bọn họ còn chưa kịp tới thỉnh an Tiêu Đạc , sau khi Tiêu Đạc rồi, Ngưu trưởng thôn bên kia coi nhà bọn họ nâng đỡ như trời, còn rất cung kính, bọn họ lúc này mới ý thức được, người tuấn mỹ trẻ tuổi này, thân phận hẳn là rất cao quý bọn nhìn thế nào cũng tới.

      Biết rằng thấy quý nhân là phải quỳ lạy, nhưng bây giờ nên làm cái gì đây, quý nhân cho bọn họ làm gì.

      A Nghiên thấy cha mẹ mình sợ đầu sợ đuôi, đau lòng bọn họ là chưa từng trải việc đời, nay sợ là bị dọa đến choáng váng, vội kéo tay cha mẹ, ngô ngô ngô ý bảo bọn họ trước vào nhà .

      Ai ngờ mẫu thân của A Nghiên căn bản là thể buông tay A Nghiên, bà sợ tới mức biết làm thế nào cho phải, nữ nhi vừa trở về, càng luyến tiếc buông tay, A Nghiên có cách nào khác, đành phải theo nàng cùng vào. Cố Mặc thấy vậy, nhìn nhìn Tiêu Đạc, cũng theo vào nhà.

      Vì thế ngoài sân chỉ còn lại Tiêu Đạc, đúng là có người tiếp đãi?

      Nhưng vào lúc này, trong viện kia có duy nhất con gà, hất đầu đánh giá , dường như xem xét người xa lạ mới đến.

      Tiêu Đạc mắt lạnh quét xuống con gà, phất áo, cũng theo vào nhà !

      ***************************

      Vào phòng, nương A Nghiên khỏi òa khóc, ôm A Nghiên: "Đến cùng là như thế nào, ngờ nuôi ngươi lớn như vậy, nay muốn gặp cũng thể !"

      Lại cứ là người danh phận, cũng biết là tình huống thế nào mới theo quý nhân kia. Tuy rằng trong thôn ai dám nhảm gì, nhưng mà đối mặt với thông gia cùng thôn, nương A Nghiên đến cùng vẫn cảm thấy đuối lý.

      Trước mặt Tiêu Đạc, A Nghiên cũng được gì, đành phải nắm tay nương an ủi.

      Lúc Tiêu Đạc vào nhà, nhìn nhìn, thấy mới sửa lại phòng ở, khẳng định lúc trước phái người đến sửa cũng có chút chỉnh tề, nhưng đến cùng so với trạch viện trong phủ vẫn đơn sơ rất nhiều.

      cha A Nghiên thấy Tiêu Đạc, cũng biết gì, vì thế mấy người mắt to trừng mắt , cũng dám quỳ, định chiêu đãi chút nước trà, sợ là quý nhân này cũng chướng mắt.

      Ngược lại Cố Mặc bên cạnh, mặc dù tuổi trẻ, nhưng cũng đọc qua sách, từng trải việc đời, lập tức tiến lên bái hạ, : "Xin hỏi Cửu gia hôm nay đến thăm, là có việc phải làm sao?"

      Lần trước huyện đại nhân gọi là Cửu gia, hẳn là sai.

      Tiêu Đạc nhìn nhìn Cố Mặc, đạm : "Quả việc."

      Cố Mặc: "Cửu gia mời ."

      Tiêu Đạc vô tình : “A Nghiên có phải đính ước với người họ Hoắc hay ?"

      Cố Mặc gật đầu: "Vâng."

      Tiêu Đạc nhìn chằm chằm A Nghiên nằm sấp nằm trong lòng nương nàng, giọng khàn khàn: "Lui."

      Cố Mặc hơi giật mình: "Cái gì?"

      Tiêu Đạc cho cự tuyệt : "Ta , lui cửa hôn này cho A Nghiên."

      nữ nhân nhìn trúng, thế nhưng lại có vị hôn phu? Điều này sao có thể đây.

      A Nghiên nghe thế, tình nguyện nhìn Tiêu Đạc cái, cảm thấy người này khăng khăng muốn theo mình về nhà là vì thế này sao?

      cha mẹ A Nghiên cũng là sợ ngây người, nửa ngày sau, cha A Nghiên mới thành tiến lên : "Đây... Đây... Ngày đó cũng có tam mối lục sính định ra, hôm nay lui liền lui, đúng..."

      còn chưa xong, Tiêu Đạc nhân tiện : "Kia A Căn ca ca gì đó sợ là về được."

      về được?

      Tiêu Đạc đạm : " phải chết trận sa trường sao?"

      A?

      Mọi người mắt to trừng mắt .

      Tiêu Đạc tiêu sái phất áo bào, chọn chỗ băng ghế ngồi xuống, lúc này thản nhiên : "Vị hôn phu kia chết trận sa trường, các ngươi hy vọng A Nghiên goá chồng trước khi cưới? Còn nhanh từ hôn ."

      cha A Nghiên nghe thấy kinh hồn táng đảm, có chủ ý, nhìn về phía nương A Nghiên.

      nương A Nghiên ngây người lát sau, cuối cùng có gan : "Xin hỏi quý nhân, lời này là ?"

      Tiêu Đạc kiêu căng gật đầu: "Đương nhiên là ."

      cha mẹ A Nghiên hai mặt nhìn nhau, nhất thời càng biết làm sao bây giờ, ngược lại Cố Mặc theo giúp :

      "Nếu Khải Căn ca ca còn ở nhân thế, đương nhiên thể để tỷ tỷ goá chồng trước khi cưới, bằng lui hôn này. Chúng ta tất cả cùng nhau quay về Hoắc Châu ."

      Quay về Hoắc Châu?

      A Nghiên tò mò nhìn đệ đệ.

      Cố Mặc cảm nhận được ánh mắt tỷ tỷ, gật đầu : " sai, vài ngày trước, phụ thân bị bệnh, luôn tưởng niệm gia hương, nghĩ rằng lá rụng về cội, chúng ta bằng cả nhà trở về, có lẽ còn có thể tìm đường sống khác."

      A Nghiên cúi đầu nghĩ nghĩ, trong lòng trận cuồng hỉ. Kỳ nàng theo bên người Tiêu Đạc, hành xử có nhiều ràng buộc, sợ liên lụy đến cha mẹ đệ đệ, nếu như bọn đến Hoắc Châu, nơi ấy xa xôi, người thưa, nếu chẳng may có chuyện gì, dù có tâm tìm, cũng dễ dàng tìm được.

      Lập tức nàng nhìn phía đệ đệ mình, trong mắt nổi lên ánh sáng, gật gật đầu.

      Cố Mặc nhìn chằm chằm tỷ tỷ, thấy nàng dường như rất đồng ý chủ chương của mình, khỏi thầm nhíu mày, nhìn về phía Tiêu Đạc, ánh mắt có vài phần hoài nghi.

      Tiêu Đạc thấy người nhà do do dự dự, nhìn lại kỳ hơi có chút vui, bất quá đến cùng là người nhà A Nghiên, liền lạnh giọng : "Còn mau mau gọi người Hoắc gia đến, nhanh lui hôn này."

      thanh lạnh chát đến cực điểm, lộ ra uy nghiêm chân đáng tin, cha A Nghiên cả kinh, sợ tới mức vội gật đầu, liên thanh : "Vâng vâng vâng."

      Lập tức mọi người tha thiết đợi ở chỗ này, lúc sau người Hoắc gia và Ngưu trưởng thôn đều đến.

      Ngưu trưởng thôn lúc này thấy Tiêu Đạc, quả thực là so với thấy gia gia mình còn thân thiết hơn vài phần, quỳ xuống nịnh bợ phen, dường như chỉ hận thể xán vào trước mặt Tiêu Đạc làm nô tài. Lúc này nghe Tiêu Đạc lệnh cho hai nhà Hoắc, Cố giải trừ hôn ước, vội với Hoắc Tam nương: "hôn này, nên lui a!"

      Hoắc Tam nương trong mắt rưng rưng: "Con ta thực chết trận sa trường ?"

      Ngưu trưởng thôn căn bản cũng muốn quan tâm chuyện này, thầm nghĩ lập tức làm tốt để Tiêu Đạc nhìn với cặp mắt khác xưa, lập tức bắt buộc Hoắc Tam nương: "Dù chết trận sa trường hay , hôn này phải lui, A Căn nhà ngươi bất quá là nông dân thôi, làm sao xứng đôi với A Nghiên nương tài tình mỹ mạo bực này?"

      Hoắc Tam nương nghe lời này, ngơ ngác nhìn Ngưu trưởng thôn, ngày đó là ai hợp ý, cái gì Cố Nghiên kia bất quá là nữ nhi hộ gia đình ngoại lai, căn cơ trụ cột mỏng, người ngốc đồ cưới, nay định ra nàng là ủy khuất A Căn? Thế nào mới chỉ qua hơn năm, Ngưu trưởng thôn này liền thay đổi ý kiến!

      Bất quá nàng này có oan cũng có chỗ kể, tình thế mạnh hơn người, quan lớn đè chết người, huống chi bọn họ chỉ là dân chúng tầm thường, nào dám cùng quý nhân đến huyện thái gia cũng sợ tranh phải trái đây, dù nghẹn khuất vẫn phải đáp ứng lui hôn .

      Bên này hoắc Tam nương đáp ứng rồi, Tiêu Đạc lạnh nhạt : "Nếu thiếu lễ hỏi, tìm nha hoàn của ta là được."

      Hoắc Tam nương vui vẻ, tuy bị bắt buộc từ hôn, lễ hỏi còn có thể lấy về, nàng vội vã ngàn ân vạn tạ ra. Biết nha hoàn chính là người xinh đẹp như thiên tiên kia, vội quỳ xuống với Hạ Hầu Kiểu Nguyệt.

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt vừa nghe, tất nhiên là dở khóc dở cười, lập tức xuất ra năm nén bạc, đầy đủ năm mươi lượng bạc cho Hoắc Tam nương, xem như trả tiền lễ hỏi nhà bọn họ.

      Hoắc Tam nương đời này chưa từng thấy nhiều bạc như vậy, lập tức vui mừng miệng cũng khép lại được.

      Mất nàng dâu tính cái gì, năm mươi lượng bạc này, cũng đủ !

      Thu phục chuyện từ hôn này, tâm của Tiêu Đạc xong, liền muốn dẫn A Nghiên rời . A Nghiên lôi kéo tay cha mẹ, nước mắt lưng tròng, làm sao chịu .

      Tiêu Đạc nhíu mày, vui nhìn cha mẹ A Nghiên, nghĩ rằng đúng là được tấc lại muốn tiến thước.

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt thấy thế, cũng bất đắc dĩ, đành phải tiến lên : "Cửu gia, A Nghiên nương thấy cha mẹ, cửu biệt gặp lại, sao có thể rời ngay được."

      A Nghiên cảm kích nhìn về phía Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, ra vẻ gật đầu, gật đầu rồi mất hứng hừ Tiêu Đạc chút.

      Chỉ thế này, khiến Tiêu Đạc chịu thua, thấp giọng hỏi A Nghiên: “A Nghiên ngươi tức giận?"

      A Nghiên quay mặt sang chỗ khác, nhìn .

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt lại hợp thời : "Cửu gia, theo kiến giải vụng về của nô tì, bằng để nương cùng lão gia và phu nhân đoàn tụ đêm, ngày mai chúng ta tới đón nàng trở về."

      Thế này thể được, Tiêu Đạc bây giờ hàng đêm đều phải ôm A Nghiên ngủ, làm sao có thể bỏ được nàng.

      A Nghiên nghe thấy chủ ý của Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, đúng là gãi đúng chỗ ngứa, nàng thấy Tiêu Đạc dường như vui, vội vàng thu hồi tiểu tính tình lúc trước, cắn môi, đáng thương hề hề nhìn Tiêu Đạc, trong mắt tràn đầy cầu xin.

      Xem thế này Tiêu Đạc coi như thể gì.

      Sắc mặt khó coi nhìn A Nghiên, nửa ngày sau, cắn chặt răng, nhượng bộ.

      "Ngày mai sáng sớm tới đón ngươi, nhớ dậy sớm chút." xong, còn sờ sờ đầu A Nghiên.

      PS: Các chương càng ngày càng dài lê thê
      Last edited: 12/5/17
      conlu124, Tiểu Ly 1111, 1620thuy63 others thích bài này.

    4. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Đau lòng cho Hoắc Căn ca ca. Sắp mất vợ mà biết gì, thanks Nàng!
      heavydizzy thích bài này.

    5. Iluvkiwi

      Iluvkiwi Well-Known Member

      Bài viết:
      240
      Được thích:
      266
      Chương dài lê thê edit bị ngán mà ng đọc sướng:yoyo53:
      Bạn Đacj ra mắt phụ huynh cũng có vẻ điềm đạp nín nhịn phết ấy, nghĩ vớt con nhà ng ta mà dễ à:yoyo36:
      Lazzy Le, Mi Han Mo Yuheavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :