1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng hậu tìm chết hàng ngày - Nữ vương không ở nhà

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Iluvkiwi

      Iluvkiwi Well-Known Member

      Bài viết:
      240
      Được thích:
      266
      Ông Sài có vẻ là trung thần của a Đạc nhỉ,trc muốn hại c Nghiên cũng vì sợ c lm hại a Đạc,là hồng nhan hoạ thuỷ. Cơ mà lm sao lại đc ý trời, moitj vòng lớn,trải qua thiên kiếp lại về vs nhau thôi.
      Hzzzzz mong 1 lần thống khoái mà a Đạc lề mề phát sợ:yoyo32:
      Mi Han Mo Yuheavydizzy thích bài này.

    2. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      Đoạn này dài hơi quá luôn, nhiều khi đọc xong chương muốn cmt để buôn lắm mà cạn văn. Bản thân ta sao thấy cứ nản nản đoạn này, dài quá, hu hu, cả chương quay quay lại ăn cháo mớm cháo là cũng hết :-((
      A Cửu, lời hứa gió thoảng mây bay, tiến lên . Dạo này sắc nữ ta đây dồi dào dư thừa máu k có chỗ đổ
      A fangheavydizzy thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 65

      Tuy rằng ngày đó cảm xúc Tiêu Đạc dao động tới mức mãnh liệt đến quái dị, khiến A Nghiên thực lắp bắp kinh hãi, sau này cũng ngầm suy nghĩ đến cùng là như thế nào. Bất quá chuyện này rất nhanh trôi qua, rất nhanh khôi phục bình thường, chẳng những bình thường, còn càng che chở nàng đầy đủ.

      A Nghiên lại cảm thấy, nếu có kiếp sau, nàng coi như con mèo là được, phải là mèo của Tiêu Đạc, nằm ở đầu gối lười biếng vẫy đuôi. Nàng sống dài lâu, cũng cần lo lắng bị chết thảm.

      Lúc nàng híp mắt cân nhắc hạnh phúc làm mèo, tình bất hạnh phát sinh.

      Chuyện này đối với nàng mà khác gì sấm sét giữa trời quang.

      Sài đại quản gia, từ thôn trang trở lại!

      Vị Sài đại quản gia này nhìn qua ý chí có chút sa sút, phờ phạc, ỉu xìu tiến đến bái kiến Tiêu Đạc.

      Lúc quỳ gối trước mặt Tiêu Đạc, A Nghiên dựa vào lòng Tiêu Đạc chờ ăn cháo, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt bên cạnh dẫn theo thị nữ quỳ tại chỗ chuẩn bị hầu hạ.

      Nàng quá mức kinh ngạc, từ cánh tay Tiêu Đạc mở to hai mắt nhìn Sài đại quản gia. Ai ngờ Sài đại quản gia chút nào khó chịu với tồn tại của nàng, ngược lại có chút hiền lành hòa ái cười với nàng.

      “A Nghiên nương, gần đây khỏe? Ta mới từ thôn trang trở về, mang theo chút đồ ăn thôn quê, đều còn tươi mới. A Nghiên nương hay là nấu lên, cũng để điện hạ nếm thử trước."

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt bên cạnh nghe như thế, khó tránh khỏi có chút kinh ngạc. Đơn giản là tại A Nghiên cũng phải như trước kia, trước kia vui vẻ mỗi ngày chạy xuống phòng bếp, nay bệnh nặng hồi, tinh thần tốt, thân mình suy yếu, khí lực đủ, trong viện bước, còn cần người nâng đỡ. Tiêu Đạc lại càng thương nàng hơn cả, sợ mệt đến nàng, dù uống cháo cũng tự mình đút ngụm, là làm tiểu oa nhi được sủng ái nuông chiều. Sài đại quản gia xưa nay làm việc ổn thỏa, sao lại muốn cho A Nghiên như vậy xuống phòng bếp nấu cơm cho Cửu gia đây?

      Bây giờ cũng giống ngày xưa, cần để A Nghiên xuống bếp nấu cơm, Cửu gia hận thể đem đầu bếp giỏi khắp thiên hạ triệu tập tới, mặc cho tiểu nương sai sử, chỉ vì có thể khiến nàng vui vẻ.

      Bất quá hiển nhiên Sài đại quản gia dường như ý thức được điểm này, quản gia trung thành vì chủ đến mức nào, lòng tràn đầy lý do tính toán vì chủ tử , chút lo lắng đến thân thể A Nghiên nay.

      "Đều là đồ ăn sơn thôn tươi mới nhất, có trăn ma, heo mọi, hoẵng, còn có hươu, đúng rồi, còn có tôm càng, chiên lên ăn rất ngon, khiến người ta phải nuốt mất đầu lưỡi."

      A Nghiên nghe thấy tôm càng, mắt hơi sáng lên.

      Hồi trong nhà nghèo đến có gì ăn, nàng cũng từng dẫn theo đệ đệ Cố Mặc đào đất tìm tôm càng, bắt được rồi đặt trong sọttrúc bên hông, mang về ngâm trong nước muối, cho các thứ bẩn thỉu trong bụng tôm càng phun ra sạch , mới cẩn thận rửa mấy lần, bỏ đầu, dùng dầu vừng chiên lên, trực tiếp cho vào miệng, thơm ngon ròn tan, mới trầm trồ khen ngợi ăn vào. Lúc đó trong nhà luyến tiếc dùng dầu, chỉ có thể rang lên, dù thế, nàng và đệ đệ Cố Mặc vẫn có thể ăn sạch .

      Nàng cúi đầu nghĩ tới đây, nghe thấy Tiêu Đạc ôm lấy nàng, mềm giọng hỏi: “A Nghiên muốn ăn sao? Nếu muốn ăn, ta bảo đầu bếp làm cho ngươi?"

      A Nghiên cào đầu ngón tay trắng nõn gì.

      Nàng muốn làm mèo a, mèo hẳn là tham ăn, nhưng mèo ...

      Sài đại quản gia thấy tình cảnh này, trong mắt chớp qua tia u, bất quá lúc mở miệng, càng cười đến hòa ái : "Cửu gia, xem ra A Nghiên nương vui, ta đây lệnh cho phòng bếp tùy tiện làm thử?"

      Tiêu Đạc thấy A Nghiên đưa ngón tay ra cào, liền tự nắm lấy ngón tay A Nghiên, ngăn cản nàng cào xuống, ôn nhu dỗ: “A Nghiên ngoan, nhiều ngày khẩu vị ngươi tốt, Sài đại quản gia mang theo đồ ăn thôn quê tươi mới đến, để cho phòng bếp làm thử, xem ngươi thích ăn cái gì."

      Vừa đến đây, liền ngẩng đầu bảo Sài đại quản gia: "Mỗi loại đều rửa sạch để làm."

      Lúc như vậy, trong con ngươi hơi có chút ý tứ hàm xúc cảnh cáo: "Sài Hỏa, nhiều ngày thân mình A Nghiên khỏe, trong phủ mọi việc cũng có người quản lý, ngươi trở lại, lo lắng việc vặt vãnh trong phủ, trọng yếu nhất là quảnlí phòng bếp cho tốt, mỗi ngày biến đổi đa dạng món ăn, cũng để khẩu vị A Nghiên tốt hơn."

      Sài đại quản gia nghe thấy lời này, thân mình vốn định đứng lên lại quỳ xuống.

      "Cửu gia, lão nô vì Cửu gia, xưa nay là lo lắng hết lòng, dám có nửa điểm buông lỏng, nay Cửu gia phân phó xuống, Sài Hỏa tất nhiên giám thị phòng bếp, đốc thúc đại phu, chuẩn bị đồ ăn cho A Nghiên nương điều dưỡng thân thể."

      có chút thành khẩn, thanh già nua hơi lộ ra kích động.

      Tiêu Đạc nghe thấy, gật đầu: "Tốt, xuống ."

      Nhất thời Sài đại quản gia xuống, ngón tay Tiêu Đạc thon dài nâng cằm A Nghiên lên, cẩn thận ngắm vẻ mặt nàng.

      A Nghiên có chút mất hứng, hơi từ chối, quay mặt muốn né tránh , cho nhìn.

      càng muốn, vì thế hai tay giữ đầu A Nghiên, thấp giọng cảnh cáo: "Đừng nhúc nhích."

      như vậy, A Nghiên nhất thời nhớ tới, chính mình nên làm con mèo nhu thuận, vì thế nàng liền thực bất động.

      Xem xem, cũng mất miếng thịt!

      trong mắt hẹp dài là ánh sáng đen tối khó hiểu, nâng khuôn mặt nhắn to bằng bàn tay, cứ như vậy quan sát nửa ngày, cuối cùng rốt cục bắt được ít thần thái còn sót lại trong mắt nàng.

      "Ngươi có vẻ cao hứng ?" Giọng khàn khàn, ý tứ hàm xúc , hỏi như vậy.

      A Nghiên nháy nháy mắt, buồn bực nhìn .

      "Ngươi thấy Sài Hỏa cao hứng?" trong giọng Tiêu Đạc có vẻ căng thẳng, nghe ra cái gì cảm xúc.

      Ân? Đây là thế nào với thế nào?

      " luôn có thể quản lí chuyện trong phủ rất tốt." trong giọng Tiêu Đạc ràng có vui.

      A Nghiên đột nhiên minh bạch.

      Bệnh nặng trận, người càng hồ đồ, bây giờ nàng mới nhớ tới, lúc trước Sài đại quản gia bị mình dùng biện pháp gì tiễn bước !

      Này đúng là dùng đá tảng đập chân mình... Chỉ có thể than thở nàng tại là con mèo thể chuyện, thể biện giải cho mình a!

      Ai thèm thích Sài đại quản gia cáo già đâu! Hừ!

      Tiêu Đạc cúi đầu nhìn kỹ thần sắc A Nghiên, nửa ngày sau, bỗng nhiên nở nụ cười.

      Vươn ngón tay hơi lạnh, nhàng mơn trớn hai gò má nàng gần đây có chút sinh động, ngữ khí ám ách giống như gió đem mùa thu thổi qua song cửa sổ, đầy che chở, lại hiu quạnh khiến lòng người chua xót:

      "Ta rồi, ngươi thích, ta đều đưa đến trước mặt ngươi. Trong phủ có người quản lý, nha hoàn đầu bếp đại phu chưa chắc tận tâm, ngươi tại lại bị bệnh, cần phải có người dốc lòng giám thị, nay ta cho Sài Hỏa trở về, ngươi hẳn cũng cao hứng."

      Cao hứng... Cao hứng... Cao hứng cái con mèo!

      A Nghiên quả thực là muốn nuốt luôn đầu lưỡi, bất quá nàng dám, nàng đương nhiên cũng dám thu lại lời mình từng .

      Chính mình dối, ngậm nước mắt nuốt vào .

      Vì thế nàng ủ rũ bẹp dúm liếc mắt nhìn , chậm rãi dựa vào lòng , nhắm hai mắt lại.

      Nhiều chuyện phiền não như vậy, nàng đừng nghĩ nữa, ngủ giấc trước . (PS: giống mình quá mất)

      Ai bảo tại nàng là con mèo đây.

      *********************

      sau khi Sài đại quản gia trở về, mọi việc trong phủ quả nhiên quy củ. Như bây giờ, Sài đại quản gia lại đặc biệt mời ngự y thủ tịch từ Yến kinh đến bắt mạch cho A Nghiên.

      Sài đại quản gia với Tiêu Đạc thế này : "Nàng bệnh mãi khỏe, Cửu gia vướng bận nàng, cũng lao tâm lao lực quá độ, vị ngự y thủ tịch Cố đại phu này, đối với bệnh của nữ tử có chút tinh thông, tuy rằng bệnh Cố nương tốt hơn, nhưng nhìn thân mình cũng hao tổn nhiều, vị đại phu này đến, có lẽ để điều trị phen, từ nay về sau có thể tốt hơn?"

      Tiêu Đạc nghĩ nghĩ, chấp nhận, lập tức lệnh cho Cố đại phu này tới bắt mạch.

      A Nghiên lại để ý, xem mạch xem mạch, làm chút thuốc đến bồi bổ thân mình cũng tốt. Nếu chính xác có thể điều trị tốt thân mình, nàng cũng thích, so với bệnh tật giờ, phấn chấn lại tinh thần tốt hơn.

      Nếu có ngày nàng làm mèo được nữa, thân mình khỏe lên, cũng có thể chạy nhanh hơn nha!

      Nếu Sài đại quản gia giống như trước đây động tay chân trong thuốc, ngược lại, nàng tất nhiên nghĩ cách bắt được nhược điểm, nghĩ cách đem tình bày ra trước mặt Tiêu Đạc, đến lúc đó xem Tiêu Đạc xử trí như thế nào!

      nghĩ tới đây, đại phu kia vào, nhìn qua bất quá bộ dáng nam tử ba mươi tuổi, bộ mặt tuấn tú, thân hình thon dài, bạch sam màu nguyệt bạch.

      A Nghiên có chút ngoài ý muốn, người này có vẻ còn trẻ tuổi, hơn nữa dung mạo như vậy lại mơ hồ bộ dáng có vài phần giống mỗ phụ thân mình đời nọ.

      Nàng cúi đầu cố nhớ lại, đại phu này cũng họ Cố.

      Nhớ tới đây, nàng nhìn Cố đại phu kia, trong lòng khỏi có hảo cảm.

      Cố đại phu đến hành lễ rồi ngồi trước sạp, lấy khăn trắng phủ lên tay A Nghiên vươn ra, bắt mạch cho A Nghiên.

      Tay Cố đại phu có chút man mát, lúc bắt mạch nheo mắt lại, đầu hơi nghiêng, A Nghiên càng cảm thấy thân thiết hơn. Phụ thân đời kia bắt mạch cho người ta, cũng là tư thế và thần thái này.

      Đợi đến bắt mạch kết thúc, Cố đại phu mở mắt ra, gật đầu với A Nghiên, ý bảo nàng có thể thu tay.

      A Nghiên càng cảm thấy Cố đại phu có chút thân thiết, khỏi nở nụ cười gật đầu với Cố đại phu.

      Cố đại phu nhìn thấy A Nghiên cười với mình, trong mắt có chút kinh ngạc, bất quá đến cùng là ngự y trong cung, từng trải việc đời, giây lát kinh ngạc lướt qua, trong mắt lại là mảnh trong sáng bình tĩnh.

      Khi đại phu này rời khỏi đây, tất nhiên hồi bẩm với Tiêu Đạc về thân thể A Nghiên, tình hình là sau khi bệnh nặng dương hư hỏa suy, cần điều dưỡng, lại đề cập đến thời gian này khẩu vị tốt, Cố đại phu hơi trầm ngâm, cũng dám khai phương thuốc điều trị, chỉ mở dược thiện, là phải chậm rãi điều dưỡng.

      A Nghiên nằm ở sạp, nghiêng tai lắng nghe Cố đại phu về dược thiện với Tiêu Đạc, đơn giản là chút thịt dê hải sâm, hồ đào nhục quế viên, chim cút man ngư, quế hồi hương vân vân, là có thể luân phiên sử dụng, lại cố ý nhắc nhở kiêng kị thịt vịt, thịt thỏ vân vân.

      A Nghiên nghe thấy có lý, tất cả đều là mình ngày xưa biết , lập tức yên tâm. Nhất thời nhíu mày nghĩ, Sài đại quản gia này biết trong hồ lô bán thuốc gì.

      Xem ra thủ đoạn dùng qua thất bại, lặp lại lần thứ hai.

      hoặc là là nhìn ra mình về mặt dược liệu đồ ăn hơi có chút kiến thức, biết dễ dàng đầu độc được mình?

      Nàng cân nhắc, thấy cửa mở, Tiêu Đạc vào.

      thân hình thon dài cao ngất, đứng ở trước giường, lại ngược sáng, vừa thấy cũng nhìn vẻ mặt , chỉ mơ hồ cảm thấy có chút thích hợp.

      muốn ngửa mặt nhìn kỹ, ai ngờ lại mở miệng : "Ngươi vừa rồi cười với người khác."

      A Nghiên nghe thấy, hơi kinh ngạc, càng ngửa mặt nhìn .

      Tiêu Đạc trầm mặc đứng tại chỗ, mím môi mỏng, cúi đầu nhìn chằm chằm tiểu nương nửa nằm sạp.

      Trung y màu hạnh hoàng (đỏ vàng), non mềm giống như mầm non tháng ba mới nhú, đôi mắt trong trẻo vô tội, hơi hoảng hốt nhìn mình, giống như nàng có chút ủy khuất.

      vui vừa rồi tiêu tán chút, nhưng chung quy trong lòng Tiêu Đạc thải mái, ngồi bên sạp, nắm đầu ngón tay nàng: "Tay ngươi, chỉ ta mới có thể chạm vào."

      A Nghiên nháy nháy mắt, nghĩ rằng đó là đại phu a...

      Tiêu Đạc nghĩ nghĩ, miễn cưỡng : "Đại phu cũng có thể chạm vào chút."

      A Nghiên nhàng thở ra.

      Ai ngờ Tiêu Đạc lại lập tức : "Ngươi vừa rồi vì sao cười với ?"

      A Nghiên vô tội trừng lớn mắt.

      Mèo cười sao? Đó phải cười, đó là luyện râu mèo!

      Tiêu Đạc lúc này cũng buông tha ép hỏi A Nghiên, dù sao chọc nàng nóng nảy, nàng mất hứng, khổ sở vẫn là mình. khẽ thở dài, bưng khuôn mặt A Nghiên nhắn lắc , nhíu mày :

      “A Nghiên, ngươi biết , từ sau khi ngươi bị bệnh, còn có cười nữa."

      Trước kia A Nghiên, mặc kệ là cười hay cười giả, cả ngày bộ dáng vui tươi hớn hở cười với mình, còn có thể miệng lưỡi lưu loát nịnh hót mình, ít lời hay vừa nghe dối. Đương nhiên nàng còn có thể đối nghịch với mình, sẵng giọng tức giận với mình.

      Lúc đó A Nghiên giống mèo hoang nơi sơn dã, nơi nơi tán loạn, giảo hoạt muốn nắm ở trong tay cũng được, trong ánh mắt luôn tản ra sáng rọi động lòng người.

      Nhưng tại A Nghiên phờ phạc ỉu xìu, mệt mỏi buồn ngủ, tới bây giờ vẫn mở miệng chuyện, càng cần đến nở nụ cười với mình.

      cơ hồ quên mất bộ dáng nàng cười rộ lên.

      càng nâng khuôn mặt nhắn tinh tế ngắm nghía, mềm mà khàn khàn : “A Nghiên, ngươi cười với ta , ta muốn ngươi cười."

      A Nghiên nhìn mắt dài mày kiếm kia, tràn ngập cưỡng bức, cứ như vậy đè lại.

      Làm con mèo trường mệnh trăm tuổi, nàng sao có thể ngoan đây, vì thế nàng vội cong môi, lộ ra nụ cười với .

      A Nghiên nở nụ cười.

      Nhưng Tiêu Đạc lại càng nhíu mày, đánh giá nửa ngày, mới lẩm bẩm: "Đây là cười sao..."

      A Nghiên nghe thế, biết gì.

      Nàng là con mèo a, mèo cười, miễn cưỡng nhếch miệng làm bộ dáng cười cho ngươi, tốt lắm rồi! Chẳng lẽ muốn sống lâu, còn phải biết cười sao?

      Tiêu Đạc thấy nàng như vậy, cũng nhắc lại, chỉ dùng ngón cái nhàng vuốt phẳng khóe môi nàng.

      ***************************

      Sài đại quản gia từ thôn trang mang về các dạng món ăn thôn quê chuẩn bị tốt, bọn thị nữ lưu loát bày lên bàn, A Nghiên trong khoảng thời gian này luôn luôn ăn chút thức ăn lỏng dễ tiêu hoá, chưa được thưởng thức qua thế này. Đảo mắt xem qua thấy có cháo gạo tẻ hải sâm, heo mọi kho tàu, nấm trăn gà con hầm cách thủy, đương nhiên cũng có tôm càng chiên A Nghiên thắc thỏm.

      tôm càng chiên dầu màu bóng loáng, vừa thấy là biết dùng dầu nóng, hỏa hậu vừa đúng. A Nghiên trước mắt sáng ngời, miệng mặc dù thể nóin, đôi tay lại khỏi hưng phấn kéo kéo tay áo Tiêu Đạc.

      Tiêu Đạc cúi đầu nhìn nhìn A Nghiên, thấy A Nghiên ngắm đồ ăn bàn, nhìn đến hai mắt tỏa sáng, thậm chí còn cẩn thận nuốt nước miếng.

      Tiêu Đạc bỗng chốc nở nụ cười: "Hóa ra A Nghiên thích ăn cái này!"

      kỳ cũng lâu chưa từng nở nụ cười, vừa cười, nhất thời dường như mây đen tiêu tán, trước mắt rộng mở trong sáng, ánh mặt trời vụn cứ như vậy rơi vào con ngươi tối tăm, mang đến ấm áp khó được cho .

      A Nghiên thấy vậy, trái tim bỗng nhiên nảy lên.

      Lập tức khỏi nghĩ, chính mình dường như biết người này lâu lâu, nhưng kỳ chưa bao giờ hiểu nửa phần!

      Nhất thời Tiêu Đạc theo A Nghiên ánh mắt, tinh chuẩn cảm giác được nàng thích gì, tự mình gắp con tôm càng chiên dầu đến, chính mình lướt qua miếng trước, hơi hạ mi, cúi đầu nhìn tôm càng chiên dầu kia đen tuyền có hình dáng kì quái, khỏi có chút nghi hoặc.

      A Nghiên thực thích ăn cái này sao?

      nâng tay lên, đưa tôm đến miệng, nhịn được thử miếng.

      A Nghiên vừa thấy liền mở to hai mắt.

      Nàng há miệng đợi tôm càng lâu, thế nhưng thấy đưa vào miệng mình. Nàng có chút khó khăn, làm con mèo, nàng có nên nhanh lấy hai chiếc đũa đến thử đồ ăn ?

      Tiêu Đạc thu vẻ mặt A Nghiên vào đáy mắt, khỏi cong môi muốn cười, hơi nhíu mày, trêu tức : "mèo con tham ăn, sợ ta đoạt của ngươi."

      Lập tức đưa tôm càng chiên đến miệng A Nghiên.

      A Nghiên há to miệng, ngụm nuốt vào, chỉ cảm thấy đầy miệng thơm ngon, hương vị quen thuộc, là ăn quá tuyệt !

      Tiêu Đạc thấy vậy, lại gắp con nữa cho nàng.

      A Nghiên lại ăn miếng, vẫn quá ngon !

      Nhưng lúc nuốt xuống miếng tôm càng thơm ngon, nàng bỗng nhiên nhớ tới Cố Mặc từng ăn tôm càng với mình.

      Cố Mặc, đệ đệ của mình, tuy hơn ba tuổi, nhưng luôn nhường nhịn tỷ tỷ nàng khắp nơi.

      biết tại như thế nào ?

      Còn có phụ thân của mình, ốm đau khỏe, trong nhà nay có bạc, mẫu thân có phải cần mệt nhọc giống trước kia hay ?

      Tiêu Đạc rất nhanh chú ý tới thất lạc mặt nàng, nâng tay sờ sờ gương mặt nàng: "Nào nào, đây là như thế nào?"

      vừa đúng Sài đại quản gia theo giúp bên cạnh, thấy tình cảnh này, cười hề hề : "Ta nghe này tôm càng chiên là đồ ăn vặt tiểu hài tử ở đây thích nhất, Cố nương ăn vào, sợ là khó tránh khỏi nhớ tới người nhà. Cố nương cũng có thời gian dài chưa nhìn thấy người nhà rồi?"

      Tiêu Đạc nghe như thế, ngẫm lại cũng đúng.

      Chính vô tâm tuyệt đối nhớ thương ai, nhưng A Nghiên chưa chắc giống mình, nàng có phụ mẫu, có đệ đệ, đương nhiên tưởng niệm bọn họ.

      Nhưng A Nghiên vì sao lại nhớ thương người nhà của nàng đây? Mình ở bên cạnh nàng, nàng thể nhớ thương mình?

      có chút tình nguyện quét mắt tới Sài đại quản gia bên cạnh, thản nhiên : “A Nghiên cũng nàng nhớ nhà."

      Sài đại quản gia nghe vậy, cứng lại, râu giật giật, cuối cùng cúi đầu thở dài.

      Cửu điện hạ nhà có đôi khi chính là như vậy, phân phải trái!

      Sài đại quản gia cẩn thận đánh giá vị nương được gia nhà mình cung phụng như nãi nãi, thở dài, kiên trì : "Gia, Cố nương thể chuyện, đương nhiên nàng nhớ nhà."

      Tiêu Đạc ngẫm lại cũng đúng, nhíu mi, rất tình nguyện cúi đầu nhìn A Nghiên chằm chằm, nghiêm cẩn hỏi: "Ngươi nhớ nhà sao?"

      A Nghiên nháy nháy mắt, .

      Tiêu Đạc lại hỏi: "Nếu nhớ nhà gật đầu, ta đưa ngươi về."

      A Nghiên nhất thời trước mắt sáng ngời, gật đầu mạnh.

      Nhớ nhà, nhớ nhà a, nhớ chịu được!

      Nhưng gật đầu xong, nàng có chút thanh tỉnh lại, vì sao Sài đại quản gia tốt bụng đề nghị như vậy, chồn chúc tế gà, sợ là có hảo tâm gì.

      Lập tức nàng nghi hoặc nhìn nhìn Sài đại quản gia bên cạnh.

      Sài đại quản gia ra vẻ gật đầu, cười đến hết sức hòa ái, giống như lão nhân gia tầm thường hầu hạ bên cạnh chủ tử, thà lại trung thành.

      Ai ngờ nàng vừa nhìn Sài đại quản gia như vậy, Tiêu Đạc lập tức biết bị làm sao.

      "Đừng nhìn , cũng thể mang ngươi về nhà."

      xong, liếc Sài đại quản gia: "Mấy ngày trước đây có tin tức từ Yến kinh đến, lão gia tử triệu ta trở về, ta bây giờ ở đây, núi cao nước xa, đúng là tiêu diêu tự tại, tuyệt muốn trở về. Sài Hỏa, ngươi về Yến kinh trước, ngăn lão gia tử, còn có kế mẫu ta."

      Lời này vừa ra, Sài đại quản gia dù thành hòa ái, cũng khỏi cứng đờ tại chỗ.

      ... ngăn đương kim thánh thượng... va đương kim hoàng quý phi... sao?

      Tiêu Đạc nhíu mày: "Thế nào, ngươi định ?"

      Sài đại quản gia lúc này còn có thể gì, đành phải gật đầu cười khổ: ", ta ..."

      A Nghiên nghe thế, cũng vui mừng ngoài ý muốn, Sài đại quản gia này cứ như vậy bị bắt rồi?

      Thế này lại có thể thả lỏng thời gian !

      *******************************

      PS: Ôi chương này dài kinh dị, còn nửa nữa cơ.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 65 (tiếp)

      Tiêu Đạc sai người lấy giấy bút đến giao cho A Nghiên: "Ngươi có chuyện muốn , viết ra."

      A Nghiên mờ mịt nhìn Tiêu Đạc, trong lòng cân nhắc, làm con mèo, nàng sao có thể biết viết chữ đây? cảm thấy kỳ quái sao?

      Tiêu Đạc nghĩ nghĩ cũng phải, liền : "Ngươi vẽ ra ."

      A Nghiên vẻ mặt vẫn mờ mịt như cũ.

      Tiêu Đạc kiên nhẫn dạy nàng: "Ngươi tùy tiện vẽ, chỉ cần có thể xem hiểu là được."

      A Nghiên cúi đầu, nghĩ nghĩ, vẫn quyết định vẽ cho Tiêu Đạc.

      Luôn chuyện cũng được, chẳng may Sài đại quản gia trở lại, có lẽ còn phải đấu trí đấu dũng, nàng phải nghĩ biện pháp câu thông cùng Tiêu Đạc.

      Nghĩ như vậy, nàng quyết định thi triển tài hoa, trước vẽ bức phô diễn họa kỹ (kỹ thuật vẽ tranh) của mình.

      đời nọ, nàng cũng từng học vẽ tranh.

      Cố sức nghĩ nghĩ nên vẽ cái gì, cuối cùng nhìn thấy Tiêu Đạc bên cạnh, trước mắt sáng ngời, nàng chấm mực, vẽ lên giấy.

      Tiêu Đạc bên cạnh nhìn chằm chằm, xem nàng phác họa nửa ngày, xuất ra đống biết đám mực nước gì.

      nhíu mày nhìn kỹ, cuối cùng rốt cục giật mình: "Đây là gà hương tô mật nước, ngươi muốn ăn gà ?"

      A Nghiên nhất thời gì, cúi đầu xem tranh mình vẽ, cái này sao lại là gà hương tô mật nước đây?

      Vừa đúng lúc này Hạ Hầu Kiểu Nguyệt chuẩn bị hầu hạ A Nghiên dùng canh, Tiêu Đạc liền thuận miệng : "Kiểu Nguyệt, ngươi tới xem, đây là cái gì?"

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nghe lệnh, lập tức tới, vừa thấy, cau mày đẹp quan sát lâu, cuối cùng rốt cục : "Ta thấy đây là vịt, chắc chắn là vịt quay."

      A Nghiên thế này triệt để hết chỗ rồi!

      Nàng đây là vẽ Tiêu Đạc, vẽ Tiêu Đạc a!

      ********************

      Dù nàng vẽ Tiêu Đạc, lại bị nhầm thành gà vừng chiên và vịt quay, nhưng A Nghiên vẫn buông tay, tiếp tục vẽ.

      Cũng may nàng người rất có thiên phú, rất nhanh tranh nàng vẽ Tiêu Đạc có thể hiểu.

      ngày này Tiêu Đạc chuẩn bị mang theo nàng thôn Ngưu Xuyên Tử, buổi sáng Hạ Hầu Kiểu Nguyệt tới giúp nàng rửa mặt.

      Nàng vẽ tranh làm cho tay đều dính mực nước, phải dùng xà phòng cẩn thận rửa sạch .

      Nàng vừa nhu thuận vươn tay cho Hạ Hầu Kiểu Nguyệt giúp mình thu thập, vừa quay đầu nhìn Tiêu Đạc bên cạnh cầm tranh nàng vẽ.

      Tiêu Đạc là có nhãn lực tốt, đối với từng đống từng đống mực nước nàng vẽ ra, nghiêm cẩn : "Đây là nhà ngươi, đây là cha ngươi, đây là nương ngươi... Đây là đệ đệ ngươi Cố Mặc..."

      A Nghiên gật đầu mạnh, trẻ dễ dạy!

      Tiêu Đạc xem, bỗng nhiên nghi hoặc, chỉ vào chỗ cách nhà A Nghiên xa, hỏi: "Đây là cái gì?"

      A Nghiên liếc mắt xem xét chút, trong lòng vui vẻ, đắc ý nhìn , cũng .

      Tiêu Đạc càng buồn bực.

      A Nghiên lại thầm nghĩ, chờ ngươi nhìn thấy biết!

      Nhất thời xe ngựa bên ngoài chuẩn bị thỏa đáng, A Nghiên được Hạ Hầu Kiểu Nguyệt hầu hạ hạ rửa mặt chải đầu xong, đoàn người lên xe ngựa.

      A Nghiên bị Tiêu Đạc nửa ôm lên xe, sợ nàng mệt.

      Kỳ A Nghiên trong lòng minh bạch, làm con mèo, cũng cần sống lâu chút, rèn luyện gân cốt, thân thể mới nhanh khỏe lên.

      Bất quá... Mèo phải nghe chủ nhân... Mèo nghe lời mới trường mệnh trăm tuổi.

      Nàng chôn trong lòng Tiêu Đạc, mặc ôm mình lên xe ngựa.

      Xe ngựa sớm chuẩn bị thỏa đáng, vài hộp điểm tâm, bên trong các dạng hoa quả khô để sẵn, có bình đồng đặt bàn trà, chuẩn bị sẵn nước trà tùy thời sử dụng.

      A Nghiên được Tiêu Đạc đặt lên tháp, nằm đó cũng khá rộng.

      Nhìn quanh kích thước xe khó có thể tưởng tượng đây chỉ là cái xe ngựa mà thôi, quá mức xa hoa lãng phí. Nhất thời khỏi nghĩ, cha mẹ mình ở thôn Ngưu Xuyên Tử phỏng chừng cả đời cũng thể tưởng tượng trong xe ngựa còn có thể bố trí được phòng xa hoa như vậy.

      Đối với nông dân đời này, tuyệt đại đa số mà , xe ngựa bất quá là cái càng xe và hai cái bánh xe mà thôi.

      Lại lần nữa cho thấy, làm mèo, đặc biệt là mèo của Tiêu Đạc, hạnh phúc.

      Ngoài cửa sổ ánh mặt trời từ màn xe chiếu vào, tuy vào đông ánh mặt trời cũng có chút chói mắt, A Nghiên nheo mắt, cẩn thận đến gần cửa sổ xe hưởng thụ.

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt quỳ gối sạp, muốn buông tầng màn xe thứ hai xuống, tránh cho A Nghiên bị phơi nắng.

      A Nghiên vội ngăn lại, lắc lắc đầu.

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt ngầm hiểu, đành thôi.

      Bây giờ A Nghiên chiếm cứ cái tháp xa hoa, Tiêu Đạc cũng chỉ co quắp ngồi bên cạnh. thấy A Nghiên híp mắt, cho rằng nàng muốn ngủ, liền ngồi tại chỗ cũng chuyện.

      Sau này thấy A Nghiên xoay đến xoay , giống như ma hoa, cũng phải bộ dáng muốn ngủ, mới tiến tới, đưa cho A Nghiên cái bút chì và giấy Tuyên Thành.

      " có việc tập luyện thêm ." Tiêu Đạc đối với họa kỹ của A Nghiên là có chút dám gật bừa —— dù hẳn vẫn coi A Nghiên là có trăm điều tốt.

      A Nghiên ngông nghênh lấy bút đến, đặt đầu gối, nghĩ nghĩ, bắt đầu vẽ.

      Tiêu Đạc nương theo ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ xe, nhìn nàng vẽ.

      giấy Tuyên Thành thượng đẳng từ Kính Châu là cống phẩm ngự dụng, nay bị A Nghiên cầm bút chì lung tung phác họa phen, vẽ ra hình xiêu xiêu vẹo vẹo.

      Tiêu Đạc nhiíu mày cẩn thận phân biệt, cuối cùng rốt cục nhận ra.

      "Đây là đồng tiền."

      A Nghiên gật mạnh đầu!

      Tiêu Đạc lại nhìn tiếp, nửa ngày sau, gian nan : "Đây là... kẹo hồ lô?"

      A Nghiên vui sướng gật đầu!

      Tiêu Đạc nhịn tò mò: "Đây là ý tứ gì?"

      A Nghiên chỉ chỉ đồng tiền kia làm ra bộ dạng khóc, lại chỉ chỉ kẹo hồ lô, làm ra vẻ mặt tham ăn.

      Tiêu Đạc mím môi nửa ngày, giật mình, bỗng nở nụ cười: "Ngươi ngươi hồi , có tiền mua kẹo hồ lô, đành phải ngồi khóc?"

      A Nghiên kích động gật đầu!

      cũng có ngộ tính!

      Tiêu Đạc nhịn được cười ra tiếng, thương xoa xoa tóc Nghiên: "Nơi này có bán kẹo hồ lô ?"

      trong mắt A Nghiên bỗng chốc nở rộ sáng rọi!

      Nàng vội lấy ra bức tranh mình vẽ lúc trước, đám chấm mê mang, lại vén rèm xe lên, hết nhìn đông tới nhìn tây phen, cuối cùng lôi kéo Tiêu Đạc cùng nhìn cách đó xa.

      Tiêu Đạc vừa nhìn xuống, nhất thời giật mình.

      "Vốn dĩ vừa rồi ngươi vẽ chợ?"

      A Nghiên kiêu ngạo gật đầu, rốt cục nhận ra a!

      Bên cạnh Hạ Hầu Kiểu Nguyệt thấy vậy, mím môi nở nụ cười, đề nghị : " nương nhớ thương, chúng ta lại ngang qua, bằng thuận tiện xem?"

      Tiêu Đạc có ý này, hạ lệnh cho xe ngựa tiến vào chợ, lúc sau, vì sợ xe ngựa quá mức xa hoa khiến người trong chợ chú ý, liền cho xe dừng lại, Tiêu Đạc dẫn A Nghiên tự tiến vào.

      Bất quá là thôn trấn nông thôn thôi, đương nhiên so được với Yến kinh phồn hoa, nhưng A Nghiên nhìn trong mắt, cũng có chút hưng phấn. Lại tiếp từ khi vào phủ Tiêu Đạc làm đầu bếp nữ, mỗi ngày chỉ gặp vài người thôi, đặc biệt lúc nàng bị bệnh, ra ngoài lại hạ đều có Tiêu Đạc theo, làm sao có thể được tự do đây.

      Nay xem trong chợ tuyết đọng thấp thoáng, người đến người , thợ rèn lộ giọt mồ hôi cánh tay, thầy tướng số già vuốt râu dê tính toán tài tình, còn có bán hoa giấy, bán bánh mật, bán kim chỉ, các dạng thanh rao hàng mời chào liên tiếp, cảm thấy thân thiết, trong lòng nàng cũng vui mừng theo.

      Nay gần cuối năm, nông dân giờ này thường xuyên tụ tập, dù có tiền hay cũng muốn mua bán chút câu đối tranh tết, lại cho đứa trong nhà mua mấy bánh pháo, hương khói, thịt sống đương nhiên cũng thiếu được.

      Tiêu Đạc thấy ở đây nhiều người , sợ đụng đến A Nghiên, luôn vươn tay ôm nàng, cứ như vậy nửa bảo vệ nàng trong ngực. A Nghiên lại chút để ý, nàng chỉ ngửa mặt nhìn hàng quà vặt hạt dẻ chưng đường, thấy hạt dẻ được rang đen nhánh, tản ra cỗ mùi thơm nồng đậm mềm ngọt, khỏi muốn ăn.

      Nàng liếm liếm môi, con mắt vừa động, ngừng bước.

      Tiêu Đạc thấy chung quanh có chút chật chội, dụng tâm chiếu cố nàng, chỉ nhìn trái phải tránh để người ta va vào nàng, cũng chú ý vẻ mặt nàng, lúc này thấy nàng , khỏi kinh ngạc cúi đầu xem.

      Thấy nàng ngửa mặt, con ngươi hắc bạch phân minh nhìn chằm chằm mình, bộ dáng như là nhìn trúng cái gì.

      suy nghĩ trong lòng Tiêu Đạc nổi lên cỗ ấm áp, lập tức mím môi nở nụ cười.

      Đây là muốn cái gì?

      nhíu mày, lại , cứ chờ.

      A Nghiên nhìn ra ý tứ của , trong lòng thầm hừ tiếng, hơi hơi bĩu môi, lấy đầu ngón tay ấn ngực . mặc áo lông chồn tía, bên trong mặc áo bào lụa trần bông màu lam, cách quần áo dày, muốn ấn cũng được.

      Tiêu Đạc thấy bộ dáng nàng cầu mà được, khỏi cười thấp ra tiếng: "mèo tham ăn."

      xong lại che chở nàng tiếp tục về phía trước.

      A Nghiên miệng há to, trơ mắt nhìn hạt dẻ chưng đường càng ngày càng xa, cuối cùng bị người ta lại tấp nập che khuấn, khỏi trong lòng vui.

      Lại thầm hừ hừ, cố ý ? Nhất định là cố ý ?

      phải chỉ là hạt dẻ chưng đường thôi sao, sau khi trở về nàng phải làm nồi, ăn cho đủ!

      Làm con mèo, tham ăn là bổn phận!

      Trong đầu nàng nghĩ lung tung, bị Tiêu Đạc đưa tới trà lâu. trà lâu này A Nghiên rất quen thuộc, gọi là Thiên Nhất trà lâu, là nơi tốt nhất ở thôn trấn, người bình thường đến nổi.

      Xốc lên mành che dày nặng, luồng hơi ấm từ trà lâu tràn tới, người hầu trà nấu trà mới, lại có nương đàn hát nhàng gảy huyền cầm.

      Tiêu Đạc dắt A Nghiên trực tiếp lên nhã gian lầu, ôm lấy nàng ngồi vào chỗ của mình. Lúc này cúi đầu xem, thấy A Nghiên hơi bĩu môi như cũ, bộ dáng giận dỗi.

      càng cong môi muốn cười, cố ý cúi đầu xuống, ở bên tai nàng dỗ: “A Nghiên sao lại mất hứng?"

      A Nghiên quay mặt sang chỗ khác, vênh quai hàm mất hứng.

      Làm con mèo, giận dỗi hẳn là cũng được, nếu mất hứng, còn muốn dùng móng vuốt cào ngươi!

      Tiêu Đạc xem bộ dáng nàng tức giận, càng cười ra tiếng, tiếng cười trong trẻo, có chút thoải mái, bộ ngực kiên cố cũng phập phồng theo.

      A Nghiên hừ hừ vung tay đánh ngực , phi phi phi, người này chính là cố ý!

      Khi dễ con mèo , thực quân tử sao?

      tức giận, lại nghe thấy bên ngoài thanh trầm thấp rất nặng: "Gia."

      Tiêu Đạc nâng tay sờ sờ tóc A Nghiên, cười : "Tiến vào."

      cửa nhã gian mở, Mạnh Hán tiến vào.

      A Nghiên khỏi giật mình, kinh ngạc nhìn về phía Mạnh Hán, tại sao Mạnh Hán vốn chỉ vung kiếm, nay quả thực biến thành người bán hàng rong đây?

      Thấy tay trái cầm hai hình người bằng đường và đống hình cắt bằng giấy, tay phải cầm bánh bao và hạt dẻ chưng đường, lưng có cái túi, phía treo đèn con thỏ, kẹo tử bao, nhân mã chuyển luân, nao bạt các loại đồ chơi.

      Đangkinh ngạc, thấy Tiêu Đạc nâng tay ra ý, vì thế Mạnh Hán lại đặt đồ phía sau lưng lên bàn, tất cả bày ra, bên trong đều là các loại điểm tâm đồ ăn, đương nhiên cũng có kẹo hồ lô hồng sáng bóng. Tất cả những thứ A Nghiên muốn chơi, muốn ăn, thế nhưng đều có ở bên trong !

      Tiêu Đạc buồn cười thấy nàng trợn mắt há hốc mồm, hơi trêu chọc : "Biết ngươi là mèo tham lam, nhưng bên ngoài nhiều người như vậy, đều rất thối, vạn nhất hun hỏng sao? bằng chúng ta ngồi bên cửa sổ, uống nước trà, nhàn nhã tự tại xem náo nhiệt bên ngoài, cần ăn cần uống, đều mua về cho ngươi."

      A Nghiên ngẩng mặt, ngơ ngác nhìn .

      Tiêu Đạc thấy bộ dáng nàng, cố ý cầm lấy hai hình người bằng đường gõ nàng: "Xem, hai hình người bằng đường, lớn , lớn là ta, là ngươi."

      xong, con ngươi tối tăm mỉm cười nhìn A Nghiên, lại cho hai hình người bằng đường tay chạm vào nhau.

      A Nghiên mờ mịt hiểu.

      Tiêu Đạc chau chau mày, trong mắt lại có vài phần nghịch ngợm, tiếp tục để hai hình người bằng đường chạm vào nhau.

      Cái này vốn là đường thổi ra, hơi có chút dính... cứ như vậy dính chặt có cách nào tách ra...

      A Nghiên mặt bỗng chốc đỏ hồng.

      Tiêu Đạc mày kiếm đen như mực khẽ nhếch, câu môi cười gian, đôi mắt tối tăm làm cho người ta hãm sâu vào mị hoặc trong đó.

      cười nhìn nàng, lấy người bằng đường ra, cắn miếng, sau đó cúi đầu xuống.

      bàn tay to hữu lực đè nàng lại, cho trốn.

      Hai môi chạm vào nhau, đầu tiên là nhè từng đợt từng đợt ngọt ngào thâm nhập vào răng môi, sau đó bá đạo cuồng tứ xâm chiếm, mang đến mùi thơm ngào ngạt trong veo, ngọt tinh tế lại nồng nhiệt, lưu luyến giữa môi với răng, nổi đầu lưỡi, kích thích vị giác mẫn cảm của nàng, lan tràn vào trong lòng nàng, hòa tan bất mãn nho của nàng, tê liệt thân thể nàng giãy dụa, khiến cả người nàng xụi lơ nằm trong lòng .

      Tiêu Đạc buông nàng ra thở hổn hển, nâng khuôn mặt nhắn, dùng ngón cái nhàng cọ môi nàng.

      môi nàng vốn trong suốt hồng nhuận, nay thấm ướt, liễm diễm động lòng người, khiến hận thể cúi đầu nuốt nàng vào.

      Nâng niu trong ngực, cẩn thận che chở, lại sợ nàng biến mất, thể nhìn nàng chịu chút ủy khuất mất hứng, hận thể đào tâm ra cho nàng.

      Tiêu Đạc bỗng nhiên nhớ tới ngày đó Sài đại quản gia , nàng chính là phấn hồng khô lâu, chuyên đến mê hoặc tâm .

      Kỳ nếu như thế, cũng chấp nhận.

      Chỉ cần nàng ngoan ngoãn ở lại bên mình.

      A Nghiên biết ý nghĩ trong lòng Tiêu Đạc, nàng để đầu mình tựa vào bờ vai rộng lớn của Tiêu Đạc, kinh ngạc nhắm mắt.

      ràng nổi lên trong miệng, cứ lưu luyến trong lòng thôi.

      đối với mình rất tốt, trong lòng nàng minh bạch, sao có thể nhìn ra.

      Nhưng mà cũng là Tiêu Đạc.

      Nếu phải Tiêu Đạc tốt rồi.

      Vì sao là Tiêu Đạc đây?

      Nàng nghĩ này nọ, trong lòng dâng lên phiền muộn vô hạn, nhưng vào lúc này, bỗng nhiên cảm thấy bờ vai Tiêu Đạc mình ôm đột nhiên căng thăng.

      Nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, thế nào?

      Ai ngờ vừa ngẩng đầu lên, Tiêu Đạc ôm nàng, đột ngột vụt lên, như mũi tên trực tiếp bay ra ngoài cửa sổ.

      Tiếng gió gào thét, tiếng song cửa sổ vỡ ra vang lên bên tai.

      Nàng bị dọa sợ, nắm lấy quần áo Tiêu Đạc.

      tình cảnh này, hiểu sao có chút nhìn quen mắt.

      Hay là, lại có người muốn tới giết Tiêu Đạc ?
      ChauKhoa2268, conlu124, Tiểu Ly 111156 others thích bài này.

    5. Yoororo

      Yoororo Active Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      198
      Lại ám sát rồi. Ko biết tác giả dùng cách gì cho a nghiên hoá giải khúc mắc trong lòng vs tiêu đạc nhỉ? Ko lẽ cho nàng nhớ tới kiếp đầu tiên ?
      A fangheavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :