1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng hậu tìm chết hàng ngày - Nữ vương không ở nhà

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 61 (tiếp)

      Nhưng đến cùng còn chưa chết.

      Kỳ A Nghiên chết nhiều như vậy, nàng cũng hơi có chút tâm đắc.

      Đương đầu đao trực tiếp chết , là hạnh phúc nhất.

      Có cái gì càng giày vò hơn so với biết chính mình phải chết, lại chậm chạp thể chết được.

      Người ở này, trước mắt biết mình nhất định chết, lại kéo dài hơi tàn còn chưa chết.

      Người đó, là Hàn Đại Bạch.

      A Nghiên trong đầu thanh tỉnh, giống như bị người trực tiếp dùng tảng đá ném cái.

      Nàng định nghĩ cái gì hoặc là cái gì, nhưng đầu gối mềm nhũn, cả người trực tiếp ngồi bệt đất.

      Nàng vừa ngã như vậy, vạn vật tĩnh lặng bỗng chốc có động tĩnh, mọi người đều quay sang nhìn. Đèn lồng trong gió tuyết phiêu diêu, phát ra ánh sáng lập lòe, bất quá mọi người vẫn thấy được, ngã mặt đất là đầu bếp nữ A Nghiên nương.

      Trong đám người Hà Tiểu Khởi lo lắng nhíu mày, cơ hồ định cất bước ra nâng nàng dậy.

      Sài Minh Nhi vội gắt gao nhéo cánh tay , để ra ngoài.

      "Buông ta ra!" Hà Tiểu Khởi muốn liên lụy nàng, cắn răng như vậy.

      "Ngươi ra ngoài, nàng chết, ngươi chết!" Sài Minh Nhi hạ giọng thầm.

      Hà Tiểu Khởi bỗng chốc ngây ngẩn cả người.

      Đúng vậy, tại bất luận kẻ nào cũng biết, A Nghiên là tiểu đầu bếp nữ Cửu gia âu yếm nhất, cơ hồ cùng tiến cùng lùi, thậm chí... cùng ngủ giường.

      Hà Tiểu Khởi cắn chặt răng, nắm chặt quyền, lo lắng nhìn về phía A Nghiên ngã lăn đất.

      Lúc này A Nghiên ngẩn ngơ biết là năm nào tháng nào.

      Bông tuyết bay, lạnh thấu xương, ngay cả người có áo lông tơ vàng, nhưng nàng vẫn cảm thấy ấm áp.

      Vãng thế trong trí nhớ bắt đầu ngừng trào ra, cũng cùng màn trước mắt dần dần mơ hồ hợp lại trong mắt nàng.

      thị vệ xung quanh, ánh mắt vụ lạnh như băng, tuyết lạnh, phía bãi máu...

      A Nghiên mờ mịt lắc lắc đầu, định xua trí nhớ trong đầu, nhưng trí nhớ này lại càng ràng, huyết mạch tứ chi bắt đầu nổi lên loại hoảng sợ run run, nàng sợ đến mức cả người vô lực đôi môi run run.

      Bỗng có tiếng giày sắt đạp tuyết, phát ra tiếng động ròn rã.

      Tiêu Đạc cất bước, tới trước mặt A Nghiên.

      A Nghiên kinh hoàng ngửa mặt, thấy trong mênh mang tuyết trắng, mặt mày thâm trầm lạnh lùng, tóc đen kềm chế được bay múa trong gió tuyết, cơ hồ cùng đêm đen hắc ám hòa thành thể.

      Tiêu Đạc ngồi xổm xuống, hơi nhíu mi, nâng tay lên, nhàng dừng mặt A Nghiên.

      Toàn bộ thế giới ở trong mắt A Nghiên trở thành cảnh nền, trong lòng trong mắt nàng chỉ có đôi tay kia.

      Đó là đôi tay thon dài tao nhã xương ngón tay ràng, nổi bật trong ánh sáng phản chiếu tuyết, như bạch ngọc điêu khắc, như băng tuyết tạo ra, dường như tản ra ánh sáng trắng bóng.

      máu chảy xuôi trong cánh tay đó, là lạnh.

      ngón tay lạnh đụng đến chóp mũi A Nghiên, A Nghiên giờ khắc này, thế nhưng hết sức yên tĩnh.

      có phải biết rồi , biết mình với Hàn Đại Bạch kỳ từng có mưu đồ bí mật.

      Hàn Đại Bạch bị tra tấn thành như vậy, cung khai cái gì sao?

      Chính mình, có phải hay cũng phải chết?

      Nhưng ngón tay lành lạnh mơn trớn chóp mũi nàng, lại xoa bông tuyết chóp mũi nàng.

      Trong bóng đêm, Tiêu Đạc ngước đôi mi đen như mực, trong con ngươi hẹp dài nổi lên chút ý cười: “A Nghiên, sao ngươi lại tới?"

      A Nghiên mờ mịt nhìn nam nhân cười trước mắt, sửng sốt lâu, lúc sau mới choáng váng, trực tiếp ngã xuống.

      giống như... phải muốn giết nàng a...

      Sống lại từ trong tuyệt địa, vui quá mà khóc, nàng có chút chịu nổi.

      Té xỉu ngay lập tức!

      ****************************

      A Nghiên trực tiếp ngã bệnh.

      Trận bệnh này, tới hùng hổ, cơ hồ muốn nửa mạng của A Nghiên.

      Tiêu Đạc luôn luôn canh giữ ở bên người A Nghiên, tự mình chăm sóc, để người khác. Vài ngày sau, A Nghiên bệnh đỡ, cả người gầy rất nhiều.

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt theo giúp, thấy tình cảnh lần này, thở dài.

      Nàng theo bên cạnh Tiêu Đạc bốn năm, đây là lần đầu tiên thấy nóng ruột nóng gan với người như vậy.

      Đương kim Cửu hoàng tử là người thế nào, đời này có gì có thể được xem vào trong mắt đâu? Nay tốt, bị A Nghiên ăn gắt gao.

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt ôn nhu nâng chén thuốc: "Gia, nương nên uống thuốc."

      Tiêu Đạc cầm bát tới, lấy thìa bạc, định đút thuốc, nhưng chỉ cần đút thìa, A Nghiên liền phun thìa, rất nhanh bát thuốc nâu sẫm từ khóe môi tái nhợt khô ráp tràn ra, làm ướt chăn gấm, thấm vào khăn lót phía dưới, thậm chí xương quai xanh mảnh khảnh cũng nhiễm màu nâu.

      "Gia, hay là để ta làm ." Hạ Hầu Kiểu Nguyệt giọng, cẩn thận đề nghị.

      mặt Tiêu Đạc trầm xuống, lạng lùng liếc mắt lườm nàng, nhíu mày : "Được."

      Mấy ngày chưa từng chợp mắt, tiếng khàn khàn, giống như cát sỏi va chạm với sắt thép, lạnh như băng dọa người, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt ở bên người hầu hạ nhiều năm, nghe cũng thấy sợ nổi da gà.

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đến bên giường A Nghiên, cẩn thận dùng thìa bạc múc ít nước thuốc, sau đó ôn nhu đút cho A Nghiên. A Nghiên bệnh nặng, ràng là hôn mê bất tỉnh, thế nhưng đôi môi hơi hơi mấp máy, theo bản năng nuốt thuốc nước này xuống.

      Tiêu Đạc vừa thấy cảnh này, mặt liền khó coi.

      mấy ngày, vì sao Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đút thuốc, nàng liền nuốt.

      Chính mình đút, nàng nuốt?

      đút thuốc, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, bỗng nhiên cảm thấy phía sau lưng trận lạnh lẽo, cơ hồ kìm lòng đậu rùng mình cái.

      Nàng hơi mím môi, thở sâu, lập tức dám gì, chỉ tận tâm tận lực đút thuốc cho A Nghiên.

      Từ lúc A Nghiên hôn mê rỗi nhiễm bệnh nặng, cả phủ đệ cao thấp cơ hồ người người câm như hến, sợ cẩn thận đắc tội vị gia này, đến lúc đó đúng là khó giữ được tính mạng.

      Nàng nay chỉ mong bệnh A Nghiên có thể mau tốt hơn, đến lúc đó Cửu gia dù có tức giận lớn, cũng có thể dập tắt.

      Trong ánh mắt Tiêu Đạc lạnh như băng nhìn chăm chú, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cuối cùng đút được hơn phân nửa chén thuốc vào, nàng nhàng thở ra, trước giúp A Nghiên lau khóe môi dính thuốc, sau đó đứng dậy, cúi đầu với Tiêu Đạc, ôn nhu :

      "Gia, thuốc này ngày ba lần, ta trước ra xem sao, thuốc buổi tối cũng nên chuẩn bị, thuận tiện bảo phòng bếp hầm chút trư phu thang." (canh da lợn)

      "Trư phu thang?"

      "Đại phu , nương bây giờ hư viêm phù, tì kiện vận, lại dẫn tới đau họng, còn nữa nhiều ngày cũng dùng thức ăn, dùng da lợn hầm thành canh đặc, lại cho thêm bạch mật chậm rãi thành nước cao, cũng có thể tư dịch nhuận táo, cũng có thể hỗ trợ lưu thông máu."

      Tiêu Đạc gật đầu: " ."

      [​IMG]
      Trư phu thang

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt được lời này, khom người bái lui, tự phòng bếp.

      Tiêu Đạc tới bên giường A Nghiên, thấy khuôn mặt nàng nhắn càng gầy lợi hại, tái nhợt đến có chút máu, giống như trong suốt, còn có cái miệng nhắn kia, trước kia hồng nhuận đầy đặn, chọc người thích, giờ như mất nước, phía khô ráp, thậm chí còn có vết nứt tràn ra tơ máu.

      mi đen như mực càng đè nén, trong con ngươi hẹp dài nổi lên cảm xúc khó phân biệt, nâng tay lên, giúp nàng vuốt tóc dài vương ở bên tai.

      Xoay người cúi thấp xuống, khàn khàn : “A Nghiên, ngươi mau tỉnh lại a."

      Nhưng A Nghiên nghe thấy lời này, chỉ khẽ nhíu mày, trừ lần đó ra cũng có phản ứng.

      Tay lưu luyến rời đến bên môi nàng, ngón tay cái nhàng cọ khóe môi nàng khô ráp bong da, thở dài tiếng, nhịn được áp lên, dùng môi mình nhàng hôn lên chỗ khô ráp kia.

      từng thực thích cái miệng nhắn mềm mại sinh động này, dò xét hút vào, bên trong đều là tư vị ngọt ngào thơm tho, nhưng nay, đầu lưỡi liếm lên, lướt qua vét nứt dẫn theo tơ máu kia, cảm nhận được chút mặn chát.

      tóc đen buông xuống, mềm chàm vào má A Nghiên tái nhợt, giống như dương liễu phất phơ đê. Nhìn hai mắt nhắm chặt, cánh môi khỏi bớt lực đạo, cứ như vậy áp lên đôi môi nàng khô nứt.

      Bất đắc dĩ nhắm hai mắt, trong lòng nổi lên uể oải đời này chưa từng có.

      Vì sao ràng đại phu , kỳ chỉ là bệnh thương hàn thông thường, nàng lại có cách nào tỉnh lại đâu?

      Lúc Tiêu Đạc đau lòng liếm khóe môi A Nghiên, A Nghiên mơ mãi ngừng.

      Trong mộng, nàng nhấc chân trần, nơi sương trắng lượn lờ, chung quanh đều là cảnh tượng kỳ quái mờ ảo, diễn lại mỗi đời nàng từng sống.

      lần lại lần chết , trùng sinh, lại chết , vòng vòng lại.

      Nàng ôm chặt cánh tay, muốn chạy trốn , nhưng trước mắt có đường, đập vào mắt đều là sương trắng, nàng phân đông nam tây bắc.

      Hoảng hốt, nàng dường như nghe thấy có người gội tên mình, người kia dùng thanh ôn nhu khàn khàn gọi nàng.

      thanh cỡ nào quen thuộc, nhưng nàng lại nhớ nổi, người này đến cùng là ai?

      Nàng theo phương hướng tiếng gọi kia, nhấc hai chân liều mạng vội chạy về phía trước, chạy đến thở hổn hển hai chân phát đau, cũng biết chạy bao lâu, chợt thấy sương trắng phía trước tiêu tán, có vạn trượng kim quang bắn ra, lại có hàn khí lạnh thấu xương đập vào mặt, nhất thời dường như rơi vào hầm băng, nàng cả người lạnh buốt, ở giờ khắc này máu dường như ngừng chảy.

      Gian nan ngửa mặt lên, nàng nhìn thấy phía trước là thanh kiếm, lơ lửng trôi giữa trung kiếm, chuôi kiếm màu đen, cắm trong vỏ kiếm màu trắng bạc.

      Nhìn thấy cảnh này, trong đầu nàng ầm tiếng, dường như nổ tung.

      Tỉnh lại, A Nghiên nằm giường đột nhiên lúc đó mở con ngươi, hoảng sợ nhìn hết thảy trước mắt.

      Ai vậy, tóc đen, mi tối, con ngươi sâu thẳm hẹp dài đầy tơ máu đỏ.

      Giống như lệ quỷ.

      sợ sệt, nàng cảm thấy môi trận đau đớn.

      thanh hàm hồ thô suyễn vang lên: “A Nghiên, ngươi nếu tỉnh lại, ta liền ăn ngươi."

      "A —— "

      Trí nhớ trở lại, đêm gió tuyết, băng hàn thấu xương, Hàn Đại Bạch nửa chết nửa sống, Tiêu Đạc tàn bạo lạnh thấu xương...

      A Nghiên trực tiếp nhắm mắt lại, hôn mê tiếp!

      Tiêu Đạc môi cứng ngắc ngừng bờ môi A Nghiên, thấy ràng nàng mở mắt, kết quả vừa nhìn thấy mình, lại hôn mê tiếp...

      sợi tóc đen bóng rủ xuống, gắt gao cau mày, gắt gao nhìn chằm chằm A Nghiên vừa mới ngất xỉu tiếp.

      "Đại phu!" thanh trầm trọng lạnh thấu xương, như từ trong hàm răng tóe ra.

      PS: @Anhdva Còn lâu lâu, rất lâu nữa nhé!
      Last edited: 4/5/17

    2. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Huhu, lâu lắm nữa á, tra tấn cái quả tim rất bé yếu ớt của ta mà.
      heavydizzy thích bài này.

    3. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Truyện chơi khó nhau quá à , thank nàng @heavydizzy nhìu nhoa :-*
      heavydizzy thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 62

      Nghe thấy mệnh lệnh của Tiêu Đạc, bảy tám đại phu nhanh chóng cúi đầu vào phòng, tất cả chạy tới, trong đó lão đại phu râu bạc đức cao vọng trọng nhất bắt đầu run rẩy chẩn trị cho A Nghiên.

      cau mày, híp đôi mắt già, chẩn trị nửa ngày, rốt cục mở mắt ra, mặt đầy khổ sở.

      "." Tiêu Đạc mặt biểu cảm, trong mắt lại phát ra ánh sáng lạnh như hàn băng, quét thẳng về phía vị đại phu giàkia.

      "Vâng... Vâng... Vâng, ta ..." Lão đại phu mấy ngày nay bị dọa sợ, cả người run run: "Vị nương này vốn bị bệnh thương hàn, nhưng nhiều ngày uống thuốc vào, lại được châm cứu, theo lý hẳn là tốt lắm..."

      Tiêu Đạc kiên nhẫn nhíu mày: "Ít nhảm."

      Lão đại phu gật đầu như gà mổ thóc, hơi khó xử : "Gia, chúng ta cũng có biện pháp a, lẽ ra nàng hẳn tỉnh lại, nhưng nàng lại bất tỉnh, chúng ta là —— "

      xong, ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về các đồng nghiệp phía sau, trông cậy bọn họ có thể giúp phen.

      Nhưng mọi người đám phía sau này co đầu rút cổ, ai dám lên tiếng.

      làm thế nào được, lão đại phu đành phải cứng rắn ngẩng đầu lên ăn ngay : "Nếu vị nương này muốn tỉnh lại, chúng ta cũng bất lực."

      "phế vật vô dụng." Tiêu Đạc sẵng giọng, ánh mắt quét về phía bọn họ: "Tất cả đều vô dụng, Mạnh Hán, kéo tất cả bọn họ ra ngoài, mỗi người đánh hai mươi bản!"

      Trong khoảng thời gian ngắn, nhóm đại phu khóc kêu cầu xin tha thứ ngừng bên tai.

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt dè dặt cẩn thận bưng canh da lợn tới: "Gia, canh đến, vẫn nên để nương uống xong lúc còn nóng ."

      nhóm đại phu bị kéo xuống, trong phòng lần nữa khôi phục yên tĩnh, mơ hồ chỉ có thể nghe thấy tiếng nhóm đại phu ở phía sau viện kêu khóc vang trời.

      lo lắng Tiêu Đạc trong lòng bị đè nén, liếc mắt lườm bá canh, chỉ hơi gật đầu.

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt thấy vậy, liền lệnh cho bọn thị nữ mang khăn và các thứ khác tới, chuẩn bị cẩn thận cho A Nghiên, sẵn sàng đút cho nàng.

      Ai ngờTiêu Đạc thấy tình cảnh đó, hết sức vui : "Để ta đút."

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt ngẩn ra, bất đắc dĩ nhìn cái, cắn môi dưới, gật đầu : "Được "

      Nghĩ đến vị gia này lại muốn tự mình đút, nhưng vấn đề là, có thể đút được sao?

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đương nhiên dám lập tức ra suy nghĩ trong lòng, chỉ có thể yên lặng lui ra phía sau, đem bát canh đưa tới tay Tiêu Đạc.

      Trong lòng cũng dám tính toán, may mắn nấu nhiều chút, xem ra hay là cho bọn nha hoàn nhanh chóng bưng chén nữa đến mới được. Còn có khăn các lại sắp xếp chung quanh cũng phải chuẩn bị nhiều thêm ít.

      Tiêu Đạc cầm bát trong tay, nhíu mày sâu nhìn A Nghiên suy yếu tái nhợt giường, cùng với đôi môi khô ráp mím chặt, trầm mặc hồi lâu sau, bỗng nhiên : " ra ngoài."

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nghe thấy, bất đắc dĩ, dẫn theo thị nữ, ra khỏi Noãn các. Vừa ra đến trước cửa, nàng còn lo lắng nhìn lại.

      Vị gia này... thực có thể đút sao?

      làm người sặc chết sao...

      Tiêu Đạc đương nhiên biết từ đáy lòng Hạ Hầu Kiểu Nguyệt hoài nghi , trong tay gắt gao cầm bát canh da heo kia, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm môi A Nghiên khô ráp, nửa ngày sau, rốt cục cúi đầu xuống, chính mình uống ngụm.

      Uống ngụm canh vào rồi, cũng nuốt xuống, mà lại cúi đầu dùng môi mình dán lên môi nàng. Đầu lưỡi linh hoạt tách môi nàng ra, lại nhàng đem canh trong miệng mớm vào.

      Khâm thiên giám từng phê mệnh cho cũng qua, cực hung chi cách, khắc thiên khắc địa, bách độc bất xâm, tà bệnh thể nhập thể. Năm đó khâm thiên giám phê mệnh cho xong, ngay lập tức hôn mê ngã xuống đất.

      Phụ hoàng cất kín mệnh cách năm đó khâm thiên giám phê, đời này cũng có mấy người biết thể chất là bách độc bất xâm, tà bệnh nan xâm.

      Mấy năm nay, cũng từng tao ngộ qua tuyết sương mưa gió, các dạng tư quỷ kế, nhưng ai có thể làm gì .

      ngụm canh từ trong miệng mình ôn nhu thong thả trôi vào trong miệng A Nghiên, nhìn nàng bộ dáng yếu ớt mảnh khảnh, trong con ngươi có thần sắc khó phân biệt.

      A Nghiên là tiểu nương rất sợ chết, có lẽ là quá mức yếu ớt.

      tự mình đút cho nàng, có phải đuổi ốm đau giúp nàng hay ?

      A Nghiên ngủ say hơi nhíu mày, nàng hiển nhiên cảm thấy chút ổn.

      Bất quá Tiêu Đạc mặc kệ, vươn ngón cái, mềm vuốt phẳng mi tâm cho nàng, rồi vùi đầu xuống, tiếp tục dùng miệng đút cho nàng ăn.

      Nàng theo bản năng mím chặt môi, mở ra, liền giữ cằm nàng, khiến cho nàng mở miệng ra, sau đó môi lại thừa dịp tiến vào.

      Đút xong chén, xoa xoa khóe môi ướt át, thân thủ nhéo nhéo gương mặt nàng, uy hiếp : "Nhanh tỉnh lại, bằng mỗi ngày ta lại đút như vậy."

      Nhưng mà A Nghiên vẫn nhắm mắt, chính là bất tỉnh.

      *********************

      Lại ngày qua, A Nghiên vẫn bất tỉnh như cũ.

      Tiêu Đạc có lẽ quá mệt, ôm A Nghiên, bồi nàng cùng nằm chỗ, cứ như vậy ngủ thiếp .

      Tỉnh lại rồi, kinh ngạc nhìn A Nghiên nửa ngày, thấy da thịt kia giống như trang giấy, có chút máu nào, giống như... giống như người này căn bản là chết rồi.

      Trong trái tim loại ý niệm tốt chợt xuất , ngực bỗng nhiên đau nhói.

      Khẽ nhíu mày, thống khổ nhắm mắt lại, trong đầu có tình cảnh hoảng hốt chợt lóe ra.

      Tổng cảm thấy ở trong trí nhớ, có cảnh tượng, giống tình cảnh tại như đúc, nhưng làm thế nào cũng thể nhớ ra.

      cỗ cảm giác thất bại bất đắc dĩ tràn ngập trong lòng, sống lâu như vậy, chưa bao giờ thế này, phiền lòng nôn nóng, ngực bị đè nén, cả người khó chịu có cách nào hô hấp.

      Bỗng nhiên mở con ngươi đen sâu thấy đáy, lạnh lùng : "Đại phu."

      vừa cất tiếng, lập tức có mấy đại phu để ý đau đớn, vội vàng xuất .

      Đây đều là ngự y từ Yến kinh theo tới, đám cũng đều nổi tiếng trong thái y viện. Ngày đó thánh thượng phái ngự y theo vị Cửu hoàng tử nhận hết đế sủng này, bọn họ phía sau tiếp phía trước tới, chỉ cho rằng có thể qua khoảng thời gian thanh tịnh —— ai ngờ vị Cửu hoàng tử này là có bệnh thể theo a!

      Này căn bản chính là chút nhàn rỗi cũng có!

      Còn biết gì, thế nhưng gặp phải chuyện sốt ruột như vậy, tất cả trong lòng sầu khổ, mặt ai dám hiển lộ nửa phần, đám cúi đầu cung kính tới bái kiến.

      " , nàng khi nào tỉnh lại." tại Tiêu Đạc, phảng phất giống gà chọi, thô bạo lãnh trầm như ban đầu, trong giọng ngược lại có loại uể oải thể coi thường.

      có thể giết người, cũng có thể đem mọi thứ đời này đặt trước mặt nàng, nhưng nàng có tỉnh lại hay , chuyện này thực phải có thể quản.

      Vài đại phu hai mặt nhìn nhau, mông miệng vết thương còn co rút đau đớn, nhiều sai nhiều, bọn họ biết nên cái gì.

      Tiêu Đạc mệt mỏi nhắm hai mắt, xung quanh đôi mắt hẹp dài là mịt mờ ảm đạm.

      "Nàng hôm nay nếu thể tỉnh lại, các ngươi đời này, cũng cần về thái y viện."

      nhóm đại phu vừa nghe, nhất thời sợ tới mức râu đều dựng lên.

      Này, này, đây là chặt đứt quan lộ của bọn họ a!

      đám quỳ tại chỗ, dập đầu cầu xin tha thứ, khóc lóc nức nở.

      Ai cũng biết vị Cửu hoàng tử này tính tình quái đản, cuồng vọng đến cực điểm, ở trong cung, đừng những người khác, cả vị hoàng đế lão tử kia cũng dám trêu chọc. Nay bản thân bộ xương cốt già của mình rơi vào tay , còn phải mặc cho xử trí, người nào dám chữ !

      Có lẽ nhóm người này quá mức đánh trống reo hò, thế cho nên trong lúc ngủ mơ A Nghiên lại nhíu mi, gian nan mở mắt.

      Này, làm cái gì vậy... đám người quỳ khóc a khóc...

      Nàng mờ mịt nháy nháy mắt, phát sinh chuyện gì sao?

      Tiêu Đạc đau đầu nâng tay lên, xoa xoa mi tâm trừu đau: "Kéo ra ngoài, lại đánh hai mươi đại bản!"

      Đánh hai mươi đại bản? A Nghiên nghe như thế, nhất thời rùng mình cái.

      Đánh ai?

      Mọi người càng dập đầu cầu xin tha thứ, lại đánh đòn đến nở hoa rồi, nhóm đại phu năm nay thực được a!

      Nhưng trong đám đại phu ở đây, có người dập đầu cầu xin tha thứ này, bỗng nhiên cảm thấy có gì thích hợp, đánh bạo ngước con mắt nhìn thử, di, vị nương giường kia, phải trợn tròn mắt sao?

      cơ hồ thể tin được mắt mình!

      Tiêu Đạc nghĩ đến vừa rồi chính mình cơ hồ mộng ảo thấy cái gì, tâm liền trầm xuống theo.

      Nếu nàng có cách nào tỉnh lại?

      gian nan hít vào hơi, giọng khàn khàn: "Trong vòng 3 ngày nếu nàng thể tỉnh lại, liền đem các ngươi hết thảy ném xuống vách núi đen, để Phi Thiên ăn các ngươi!"

      Phi Thiên, ăn? A Nghiên nhất thời mở to hai mắt nhìn...

      Thế giới này rất đáng sợ, nàng vẫn nên ngủ , nghĩ như vậy, hai mắt nhắm lại, hôn mê tiếp.

      Vị đại phu kia xoa xoa hai mắt rồi, cuối cùng nhìn ràng, vị nương giường kia, nàng chính là tỉnh a!

      Kinh hỉ xong, lên tiếng kêu lên: "Tỉnh, tỉnh!"

      Lời này vừa ra, có người bắt đầu sửng sốt, bọn họ thậm chí ý thức được cái gì!

      Tiêu Đạc đầu tiên cũng hơi giật mình, sau này đột nhiên ý thức được ý tứ trong lời đại phu kia , chợt quay đầu nhìn sang, lại vừa đúng nhìn thấy A Nghiên hai mắt sắp nhắm, lần nữa hôn mê.

      " được!" lớn tiếng quát.

      Lập tức mọi người chỉ thấy bóng dáng như chớp giật nhanh chóng hướng về phía giường, tay áo tung bay, tiếng gió chợt nổi, các đại phu đều thấy ràng vừa phát sinh cái gì.

      Đợi khi hết thảy bình tĩnh trở lại, tất cả nhìn chăm chú, lại thấy Cửu gia tuấn mỹ tàn bạo của bọn họ lúc này vươn ngón tay dài, chặt chẽ khóa cằm nương.

      Đáng thương nương, hai mắt mờ mịt nhìn nam tử đột nhiên xuất trước mắt, muốn nằm cũng thể nằm, muốn choáng váng cũng thể choáng váng, cứ như vậy ràng bị túm chặt cố định tại chỗ.

      " cho ngươi ngất xỉu tiếp!" Tiêu Đạc mặt mày lạnh lẽo, nghiến răng nghiến lợi .

      A Nghiên nên lời, trợn to ánh mắt kinh hoàng nhìn , chỉ có thể ra vẻ gật đầu cái. nhưng vì cằm bị giữ chặt, gật đầu cũng gian nan, nàng đành phải nỗ lực nháy mắt.

      Tiêu Đạc cúi đầu xuống, yên lặng nhìn kỹ nàng nửa ngày, xác định nàng thoạt nhìn tỉnh lại, mới nhàng thở ra, buông cằm nàng ra.

      A Nghiên vừa được buông ra rồi, giống như xương cốt trực tiếp tê liệt ngã vật xuống giường.

      Đại phu đám vây quanh tới.

      Này cũng thể ngất nữa, bằng bọn họ đống xương cốt già này cũng chôn cùng ở trong này !

    5. Yoororo

      Yoororo Active Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      198
      Tội nghiệp tiêu đạc
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :