1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng hậu tìm chết hàng ngày - Nữ vương không ở nhà

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmapmap2505

      minmapmap2505 Active Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      118
      Còn lâu lắm 2 chị mới đc "thống khoái".
      heavydizzy thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 46 Cam kết đương của Cửu gia
      Editor: heavydizzy
      Beta: apple-socola

      cái tát tai vang dội đánh lên khuôn mặt Tiêu Đạc vốn tuấn mỹ đến có khuyết điểm, nhất thời, mặt tôn quý cao ngạo ra dấu tay hồng hồng.

      Lửa nóng cả người Tiêu Đạc nhất thời như bị người ta đổ cho chậu nước đá từ đầu đến chân, cả người đông cứng tại chỗ.

      Mặt nghiêm lại bao phủ tầng sắc thái tối tăm, lửa nóng trong mắt hẹp dài dần dần tán , thay bằng u nghiêm lạnh làm cho người ta rét mà run.

      "Ngươi —— đến cùng là có ý gì?" nheo con ngươi lại, hàm răng nguy hiểm hơi nghiến, thong thả mà lạnh như băng.

      A Nghiên vất vả thoát khỏi , chật vật đến cực điểm tới đầu giường, ôm cái gối đầu trong tay.

      Nếu còn dám ăn mình, mình lấy gối đầu làm vũ khí, liều mạng cùng !

      "Ngươi cũng dám đánh ta, là quá to gan?" Môi mỏng phun ra lời trào phúng lạnh như băng, nghe vào tai A Nghiên là cười nhạo khinh miệt, là dùng mắt khinh thị từ cao khinh thường nhìn xuống.

      Nhất thời dường như về lại đời thứ nhất, hoàng tử cao quý đứng khoanh tay ở phía đông sát khí đằng đằng giữa ngự lâm quân, nhàng phun ra chữ, đủ để cho nàng lâm vào vực sâu thống khổ.

      Lúc nheo con ngươi lại, trong mắt chiếu ra hàn quang dọa người. A Nghiên nhìn trong mắt, càng thấy nhiều cười nhạo, luôn nhớ lại ác sói trong đêm đen nơi thâm sơn, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm, vận sức chờ phát động, dường như tùy thời đều có thể tiến lên xé ngươi thành mảnh .

      A Nghiên gắt gao ôm gối, răng ngừng gõ lập cập, nàng lạnh run cả người, bả vai tinh tế suy nhược ngừng run rẩy.

      A Nghiên dè dặt nhìn ác sói bảy đời trước mắt, nhút nhát hỏi: "Ngươi, ngươi muốn giết ta sao?"

      Vốn trong lòng Tiêu Đạc tràn ngập phẫn nộ cùng hiểu, phải biết rằng thân phận của tôn quý, từ được bao người nâng niu trong lòng bàn tay, đừng đánh, chỉ quát lớn câu cũng chưa từng có.

      Cho dù sau khi mẫu hậu qua đời, làm việc hoang đường quỷ dị, phụ hoàng cũng chỉ yên lặng bao dung .

      Nhưng nay, thế nhưng bị tiểu nha đầu đánh?

      khắc đó, cơ hồ muốn hung hăng xé nát tiểu nha đầu này, nhìn xem tim gan nàng đến cùng là đỏ hay đen.

      Bất quá giờ khắc này, thấy tiểu nha đầu sợ tới mức đứng cũng nổi, tức giận tràn đầy trong lòng thế nhưng tiêu tán .

      giống như sương mù dày đặc tràn ngập, tan chút, tan chậm, nhưng đúng là bớt dần, làm cho có thể khống chế được mình tới siết cổ nàng, dù nắm chặt ngón tay đến lộ ra xương trắng, phát ra tiếng răng rắc răng rắc.

      "Ngươi đến cùng sợ cái gì?" nghiến răng nghiến lợi, thanh tràn ngập thất bại cùng bất đắc dĩ.

      A Nghiên cẩn thận nhìn , thấy con ngươi hẹp dài tối tăm đúng là đen tối mà bất đắc dĩ, môi mỏng mím gắt gao, đường môi mím lộ ra chút quật cường ủy khuất, là tiểu hài tử có cách nào, chỉ có thể nhẫn, ủy khuất xuống.

      "Ta...” A Nghiên muốn , nhưng thân thể vẫn có cách nào ức chế, cả người phát run.

      Nàng chết bảy lần, ngay cả dù cho chẳng phải là nam nhân này giết, nhưng trải qua nhiều đời như thế, đến mức nhìn thấy là thấy cái chết kinh sợ.

      "." Thanh quật cường cố chấp, mang theo bá đạo cho cự tuyệt, nhíu mày, yên lặng nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt chấp nhất tràn ngập cảm giác cưỡng bức, bắt nàng muốn nàng ra nguyên cớ.

      "Ta sợ chết...” A Nghiên nhút nhát giống như gà con mới ló đầu ra từ chuồng gà.

      "Chết?" Tiêu Đạc nghe thế, mày chau thêm, nhìn chằm chằm tìm tòi nghiên cứu A Nghiên: "Ai muốn giết ngươi?"

      "Ta biết, nhưng ta sợ ta chết ở chỗ này, có lẽ ta chết rất nhanh."

      Nghĩ tới cái này, có chút uể oải, A Nghiên vô tội cúi đầu, trong con ngươi trong suốt dâng lên hoảng hốt.

      Đáp án này là ra ngoài dự kiến của Tiêu Đạc, kinh ngạc nhìn chằm chằm vẻ mặt sợ hãi của A Nghiên mà biết làm sao, tim giống như bị ngườu ta cầm đao cùn nghiền xuống thong thả mà tàn nhẫn, đau tan lòng nát dạ, đao xuống, mang theo máu thịt.

      Giờ khắc này tim cơ hồ đình trệ, hô hấp trở nên gian nan dị thường, yết hầu giật giật.

      Bộ dáng nàng thực yếu ớt, thực khiếp đảm, nàng cần mình bảo hộ.

      Tiêu Đạc hơi ngửa cằm, thong thả mà cứng ngắc buông lỏng mười ngón tay cơ hồ mất tri giác, thở sâu, nắm tay, lại buông ra, lại nắm chặt, như thế vài lần sau, mới gian nan mà ngạo mạn mở miệng: “A Nghiên, nếu có người dám động vào ngươi chút, ta nhất định khiến chết có chỗ chôn."

      Lúc ra lời này, thanh khàn khàn trầm định.

      A Nghiên chợt ngẩng đầu, dám tin nhìn Tiêu Đạc.

      Nam tử tuấn mỹ lúc này lộ ra kiêu căng, con ngươi dài lóe ra ánh sáng lạnh tối tăm.

      Tiêu Đạc tự nhiên đem tất cả vẻ mặt A Nghiên nhìn vào mắt, nhấc môi mỏng, phát ra thanh tựa tiếu phi tiếu, lúc này giọng khàn khàn: "Thế nào, ngươi tin ta?"

      A Nghiên rũ mắt xuống, nửa ngày chưa chuyện.

      Vào lúc này, nàng nhớ tới thuốc bị hạ độc, nhớ tới Sài đại quản gia, cũng nhớ tới Hàn Đại Bạch xa lạ với mình.

      việc, trong lòng nàng kỳ rất ràng.

      chết bảy lần, bảy lần này, đôi khi đem cái chết oán trách lên người Tiêu Đạc đều là giận chó đánh mèo.

      Nhưng lúc xuất mình sống rất tốt, vừa xuất mình chết!

      Nàng cũng từng nghĩ, vì sao vừa xuất , mình liền dễ chết? Nhưng lại nghĩ ra nguyên cớ, trải qua bảy đời, chết các kiểu, đa dạng chồng chất giống nhau, nàng nhất thời có cách nào tìm nhân quả.

      Bất quá, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, kỳ nàng hẳn là biết làm thế nào phải sao?

      Có cái gì so với sống sót càng quan trọng hơn đây?

      Chẳng sợ cuối cùng nàng vẫn phải chết, nhưng lúc chưa chết, luôn nên nỗ lực giãy dụa để khỏi chết a!

      Vì thế trầm mặc hồi lâu, nàng rốt cục hơi cúi đầu, giọng lầu bầu : "Ngươi dễ nghe, bất quá là muốn túm ta lên giường khi dễ ta thôi!"

      Bất luận kẻ nào cũng có thể nghe ra lúc nàng như vậy mang theo vẻ tiểu nương làm nũng.

      Tiểu nương mười bốn mười lăm, thanh rất mềm mại, cúi đầu đỏ mặt, dường như măng mới đâm chồi, mềm đến mức hơi dùng sức làm ra cái dấu.

      Tiêu Đạc bỗng chốc nhớ tới tình cảnh mình vừa mới đè chặt nàng, khuôn mặt tuấn mỹ bỗng đỏ lên.

      Thần sắc kiêu căng dần biến mất, lãnh khí cũng tan , thay vào đó là tia kỳ quái dễ phát .

      "Ta ——" yết hầu dật dật, gian nan : "Ta nghĩ là ngươi muốn."

      A Nghiên nghe đáp án như thế, cũng hơi kinh ngạc, nàng nghi hoặc nhìn , xuyên qua lông mi cong dài cẩn thận quan sát, thấy phảng phất như nam hài tử ngượng ngùng vừa mới rơi vào lưới tình, trái tim bỗng nhiên bị cái gì chạm vào chút.

      Nay tinh tế nghĩ, có lẽ là nàng đem tình nghĩ thành phức tạp.

      Tiêu Đạc đáng sợ như nàng nghĩ, rất nhiều chuyện ngược lại là liên lụy từ chuyện cũ của mình trong trí nhớ, hiểu lầm ý của ?

      Nàng rũ mắt, cắn cắn môi, liền có chủ ý.

      đến cùng ý tưởng ra sao, luôn phải làm cho minh bạch.

      Vì thế nàng càng thả mềm thanh , thấp giọng : "Ta nghĩ cùng ngươi như thế."

      "Ngươi thích ta?" Tiêu Đạc nghe thấy lời ấy, ánh mắt đột nhiên biến đổi, nhìn chằm chằm nàng.

      "Ta thích ngươi."

      "Ngươi thích ta?"

      "Ta... Ta cũng biết...” A Nghiên quyết định áp dụng thái độ chủ động, cự tuyệt, phụ trách.

      "Ngươi đến cùng là có ý gì?" Tiêu Đạc bị đè nén, giọng cũng lộ ra phiền chán khó giải quyết, nghĩ tới chuyện cùng nương lại mệt như thế.

      "Ta sợ hãi, ta sợ chết.” A Nghiên thấy nhíu mày, chậm rãi ra ý nghĩ trong lòng.

      "Ta vừa mới xong." Giờ khắc này trong lòng Tiêu Đạc nổi lên cảm giác vô lực, cho tới bây giờ đều là nhất ngôn cửu đỉnh, lời ra ai dám nghe, thế nào đến lượt nàng cũng vô ích? Nàng câu cũng nghe vào?

      "Ngươi gì đó sao? Ta vừa rồi nghe .” A Nghiên nháy nháy mắt, vẻ mặt giả vờ mờ mịt biết.

      Tiêu Đạc thể làm gì, tay nắm cánh tay nàng, nhíu mày, trịnh trọng : "Ta vừa ngươi phải sợ, chuyện gì cũng phải sợ. Có ta ở bên cạnh, ta nhất định bảo vệ ngươi. Nếu có người dám động vào ngươi chút, ta nhất định khiến chết có chỗ chôn."

      Tiêu Đạc móc tim móc gan, hận thể tại có người gây bất lợi cho A Nghiên, vừa vặn chưởng chụp chết đối phương thể mảnh tâm tư hết sức chân thành của mình.

      A Nghiên nghiêng đầu đánh giá Tiêu Đạc.

      Con ngươi xưa nay lạnh như băng lại có lửa nóng, cứ yên lặng nhìn mình, bên trong mơ hồ có tia yên cùng chờ mong, dường như chờ đợi mình phán quyết.

      A Nghiên rũ mắt xuống, mặt bình tĩnh, bất quá trong lòng lại kinh hoàng dứt.

      ... chẳng lẽ có ý với mình, tâm tư đơn thuần muốn bảo hộ mình?

      Chuyện tốt tới quá dễ dàng, trái tim mừng như điên nảy lên, nàng dường như ở đối diện với tài vật khổng lồ.

      dễ nghe như vậy, giống như với mình gì nghe nấy, như vậy nếu mình muốn giết Sài đại quản gia, thế nào?

      Để Sài đại quản gia bị giết, mình cũng giải trừ uy hiếp.

      Trái tim A Nghiên đập mạnh dứt.

      Kỳ nhiều đời như vậy, mỗi lần chỉ cần nam nhân này xuất , mình rất nhanh chết. Nàng chỉ biết là phải chạy phải trốn, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới, có lẽ trong lúc thích hợp, nàng có thể tiếp cận , nắm trong tay!

      Tôn Tử binh pháp kế thứ ba mươi là đảo khách thành chủ, kế thứ ba mươi mốt là mỹ nhân kế...

      Đảo khách thành chủ, mỹ nhân kế, đảo khách thành chủ, mỹ nhân kế...

      Tiêu Đạc cẩn thận xem sắc mặt A Nghiên, thấy nàng cắn môi mi tâm rối rắm, biết nghĩ cái gì, suy nghĩ trong lòng càng nôn nóng phiền muộn.

      cũng dám gì nữa, sợ dọa đến nàng, cũng dám buông nàng, sợ nàng giống cây xấu hổi lùi về.

      Cho nên cũng chỉ đành chịu nghẹn.

      Muốn biết nàng nghĩ như thế nào, hận thể ôm lấy nàng, lại chỉ có thể nghẹn như vậy.

      Tiêu Đạc sống đến hai mươi ba tuổi, biết rằng chờ đợi đáp án của tiểu nương lại có thể lâu như thế.

      Thời gian dường như tạm ngừng, trong mắt còn hết thảy chung quanh.

      gian nan mấp máy đôi môi khô ráp, con ngươi nóng bỏng vẫn như cũ khóa chặt nàng tha: "Ngươi... Ngươi..."

      Đến cùng là nghĩ như thế nào đây...

      câu này, dường như thổi vào núi luồng gió xuân, gió xuân tuy , từng đợt từng đợt, che chở khắp nơi, khiến cho rốt cục mầm dũng khí cũng nổi lên, chọc thủng lớp đất áp bức phía .

      Ý niệm kia xuất nửa ngày, cứ như vậy từ dưới đất chui ra.

      "Cửu gia, ngươi thực bảo hộ ta sao?”A Nghiên ngước mắt, trong mắt hắc bạch phân minh là nghiêm cẩn trước nay chưa có.

      "." Tiêu Đạc chỉ có chữ, nhưng ngắn gọn hữu lực.

      "Nếu ta sợ hãi ai, ngươi giúp ta sao?”A Nghiên được tấc lại muốn tiến thước hỏi như vậy.

      "Ngươi nhìn vừa mắt, ta cũng nhìn vừa mắt." Tiêu Đạc đưa tay nắm lấy nàng, thanh mềm mà kiên định như vậy.

      "Vậy nếu ta thích cái gì?”A Nghiên có mặt mũi, được tấc lại muốn tiến thước.

      "Nếu ngươi thích, vô luận là cái gì, ta đều cho ngươi." Tiêu Đạc theo bản năng thốt ra.

      Tuy rằng đó là đáp án kịp nghĩ, nhưng vừa ra miệng, trái tim căng chặt, hiểu ra lời vừa rồi liền cảm thấy suy nghĩ trong lòng nổi lên mềm mại cùng chua xót khác thường.

      Yết hầu động đậy, hơi nhếch môi, yên lặng nhìn con ngươi A Nghiên hắc bạch phân minh.

      Trong con ngươi kia, mang theo ý tứ hàm xúc thăm dò, giống như con chim phá vỏ trứng mà ra, từ trong ổ lần đầu tiên xù lông thăm dò, nhút nhát đánh giá trời xanh mây trắng ánh dương quang chiếu khắp thế gian.

      Bỗng chốc, ngực đau đớn, hận thể vươn tay, bảo hộ cả người nàng, tránh cho nàng phải chịu kinh hách.

      "Cái gì cũng có thể..." thanh khàn khàn hàm hồ, cổ họng nỉ non.

      A Nghiên rũ mắt xuống, chậm rì rì đưa ra cầu: "Ta muốn Phi Thiên, có thể chứ?" Nàng giọng .

      "Có thể!" Tiêu Đạc cần nghĩ ngợi đáp.

      Đáp án này trong dự liệu, lại cũng ngoài dự liệu, A Nghiên cắn môi dưới.

      cái gì cũng có thể cho nàng, đương nhiên Phi Thiên cũng có thể.

      Nhưng Phi Thiên, thoạt nhìn là như hình với bóng cùng .

      thế nhưng bỏ được?

      Tiêu Đạc xem bộ dáng nàng dường như tin, bỗng chốc nóng nảy, vội : "Ngươi thích Phi Thiên, ta liền tặng cho ngươi, về sau nó chính là của ngươi."

      Tiếng vừa dứt, chợt nghe thấy tiếng gào thét.

      Mỗ chim ưng gọi là Phi Thiên cúi đầu, phát ra tiếng kêu uể oải.

      Trước đây, chủ nhân nó nhất định ngước mắt nhìn nó cái, sau đó vươn tay, sờ sờ cổ nó, đáng tiếc tại, chủ nhân nó cũng thèm liếc mắt xem nó cái.

      "Ngươi còn muốn gì?" Tiêu Đạc hận A Nghiên thể muốn sao trời.

      " cần, chỉ con ưng kia.”A Nghiên vừa như vậy, vừa vụng trộm xem xét con ưng kia.

      Phi Thiên trợn tròn đôi mắt ưng, lập tức lao vào nàng hung thần ác sát thị uy.

      "Nó giống như thích ta.” A Nghiên thanh hết sức sa sút: "Thế ta cũng cần."

      " được, ngươi phải cần." Tiêu Đạc vừa , vừa nhíu mày nhìn về phía Phi Thiên.

      Ánh mắt lạnh như băng, Phi Thiên bỗng chốc ngốc tại chỗ.

      "Phi Thiên, về sau A Nghiên chính là chủ nhân của ngươi, cho ngươi hung dữ với nàng, phải nghe lời nàng, nếu như nàng có nửa điểm bất mãn với ngươi, ta liền trực tiếp nhổ hết lông, cho ngươi vào trong nồi làm canh chim ưng."

      Uy hiếp tàn nhẫn xuất từ miệng chủ nhân, Phi Thiên sợ tới mức vội rụt cổ vào đám lông chim.

      "Tới đây." Tiêu Đạc lại ra lệnh.

      Phi Thiên vỗ vỗ cánh, phất đuôi đuôi, do do dự dự, rốt cục chậm rãi đậu xuống đầu vai Tiêu Đạc.

      Tiêu Đạc túm cánh nó: “A Nghiên, cho ngươi, muốn nướng nướng, muốn nấu nấu."

      Lúc lời này ra, Phi Thiên nóng nảy, cánh mạnh mẽ đập có lực, móng vuốt cũng cào lung tung.

      lần để ý, cánh Phi Thiên chụp vào đầu A Nghiên, túm lấy tóc A Nghiên.

      "A —— đau!” mấy sợi tóc A Nghiên bị kéo mạnh, nước mắt bỗng chốc rơi xuống.

      Tiêu Đạc vừa thấy thế, sắc mặt thay đổi, kéo Phi Thiên ấn xuống đất, vội vàng tới xem xét thương thế A Nghiên.

      “A Nghiên, rất đau sao?" Tiêu Đạc vẻ mặt thân thiết.

      A Nghiên ủy khuất nhìn Phi Thiên bị ấn xuống đất vỗ vỗ cánh, vẻ mặt hoảng sợ. "Ta sao, chỉ là đứt lọn tóc, có chút đau."

      Tim Tiêu Đạc vô cùng đau đớn, ôm lấy A Nghiên an ủi: "Ngươi đừng sợ, có việc gì, chỉ mấy sợi thôi."

      "Ân, mấy sợi tóc có gì, có chút đau thôi...”A Nghiên tâm nhãn xấu xa, cố ý như vậy.

      Nghe như thế, Tiêu Đạc nắm mấy sợi tóc, ngước mắt nhìn Phi Thiên.

      Phi Thiên đáng thương hề hề rũ cánh.

      Tiêu Đạc sắc mặt khó coi, giọng lãnh liệt: "Phi Thiên, đến lời ta ngươi cũng nghe sao?"

      Phi Thiên thấp giọng gào thét, ủy khuất đến cực điểm.

      "Gia pháp xử trí!" Tiêu Đạc lưu tình hạ lệnh như vậy.

      Lời này vừa ra, trong ánh mắt Phi Thiên đều là hoảng sợ.

      Gia pháp?

      Trong phủ bọn họ, gia pháp gì dùng để quản con ưng này?

      A Nghiên trong lòng buồn bực, bất quá lúc này cũng hỏi, lại thấy Mạnh Hán lên tiếng trả lời vào phòng.

      "Cửu gia." Mạnh Hán quỳ gối xuống.

      "Đem con ưng này lôi ra ngoài, ra sức đánh trăm roi." Tiêu Đạc lời tràn ngập nguy hiểm.

      "Vâng!"

      Ra sức đánh trăm roi? A Nghiên càng buồn bực, đánh trăm đại bản sao? phải muốn chim ưng biến thành nhân bánh?
      Last edited by a moderator: 27/7/17

    3. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Khụ, a Cửu biến thành đội trưởng biệt đội làm quá rồi. Nhưng mà thế mới dỗ được vợ ạ.

    4. minmapmap2505

      minmapmap2505 Active Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      118
      100 roi xương chim ưng cũng thành bột luôn rồi.
      heavydizzy thích bài này.

    5. Yoororo

      Yoororo Active Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      198
      Đem làm thịt còn hữu dụng hơn đó a cửu. Cứ làm quá :))
      Hale205heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :