1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng hậu tìm chết hàng ngày - Nữ vương không ở nhà

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      A Nghiên, có thể đừng lời gây thị phi như thế được , ở đây toàn sắc nữ.
      saoxoay, heavydizzyB.Cat thích bài này.

    2. Yoororo

      Yoororo Active Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      198
      A nghiên à, chuyện gây hiểu lầm là ko tốt đâu. *cười gian*
      heavydizzy thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 41: Nàng dù tức giận cũng đẹp mắt như vậy
      Editor: heavydizzy
      Beta: apple-socola

      Mưa thu giăng giăng như tơ mỏng dày đặc bay xuống, trận gió thu thổi qua, thổi bay tầng sương mù mỏng mảnh, trong Tiêu phủ đình đài lầu các cầu nước chảy, tất cả đều bao phủ trong mảnh mông lung.

      Tay Tiêu Đạc thon dài kéo áo khoác màu tím, bước đường lát đá xanh ẩm ướt phủ kín lá rụng, tới cửa vòm bên cạnh lan can bạch ngọc trong hậu viện. Hậu viện có con sông, dẫn nước chảy từ núi xuống, lúc này cũng bị mưa thu mềm mại bao phủ trong mảnh sương mù mờ ảo, mặt nước mơ hồ, núi giả xa xa như như . Ở đây trong sương mù như họa như mộng, A Nghiên mình ngồi ở đình hóng mát, cả người si ngốc nhìn xa xa, cũng biết nghĩ cái gì.

      Tiêu Đạc thân áo tím đứng ở trong mưa thu mù mịt, cứ như vậy nhìn A Nghiên ngồi trong đình, nửa ngày sau bỗng nhiên phất áo bào bước vào.

      A Nghiên vốn ở đó ngồi ngẫm nghĩ tâm , nửa thân mình ẩm ướt đến lạnh cả người. Bỗng nhiên thấy Tiêu Đạc tới, đứng bên cạnh nàng, nhất thời cả trái tim nàng cũng lạnh.

      Đầu tiên là phái Sài đại quản gia đến dò hỏi, tiếp theo Phi Thiên ở giữa trung bay qua lại đe dọa, cuối cùng là Mạnh Hán giám thị. tại tốt rồi, Mạnh Hán , tự mình lên sân khấu.

      A Nghiên dùng ánh mắt bi phẫn liếc Tiêu Đạc cái, rồi xoay đầu nhìn.

      Bây giờ nàng bỗng nhiên chẳng quan tâm nữa, có gì để .

      Mười tám năm sau lại làm hảo hán!

      Tiêu Đạc vừa bước vào đình hóng mát, đứng bên cạnh nàng, thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng. Ai ngờ nàng lại dùng đôi mắt ủy khuất rưng rưng trừng mình, sau đó xoay mặt thèm nhìn. Nhất thời tâm Tiêu Đạc cùng giống lá vàng đá lát đường vừa bị đạp lên, ướt sũng rơi đất.

      Nàng mất hứng, thích, còn khóc.

      Nàng thậm chí đến nhìn cũng muốn nhìn mình cái.

      Tay trong tay áo thầm xiết chặt, xương ngón tay hơi lộ ra, môi mỏng nhếch lên, khuôn mặt lộ ra lạnh lẽo bất đắc dĩ.

      Nàng mất hứng. Vì sao mất hứng? Tiêu Đạc biết.

      tại nàng chuyện, Tiêu Đạc cũng chuyện, chỉ dùng vẻ mặt lạnh lùng nhìn mưa thu xa xa.

      Mưa thu như dệt, mặc dù mưa cũng thể xem thường, trong phủ từ xuống dưới có người qua lại. Tại đây trong trời đất dưới mưa thu miên man, dường như chỉ có Tiêu Đạc cùng nàng yên lặng trong đình hóng mát.

      A Nghiên ngồi lâu, ngồi đến mông cũng đau, nhưng người bên cạnh vẫn hề có động tĩnh.

      Muốn giết muốn chém, hoặc là đá nàng xuống nước, hoặc là lại phạt nàng ăn ngàn cái bánh khoai tây muối tiêu, tốt xấu gì cứ ra, làm cho thống khoái, cần gì treo người ta như thế?

      A Nghiên hiểu.

      Nàng rốt cục nhịn được ngửa mặt, dựng thẳng lông mày, lạnh nhạt : "Ngươi muốn làm gì?"

      Tiêu Đạc trong giây lát nghe nàng chuyện với mình, đôi con ngươi u nhất thời rơi xuống người nàng, thấy khuôn mặt nhắn tràn đầy vui, con ngươi trong suốt động lòng người lộ ra ý lạnh.

      Tiêu Đạc mím môi , mặt cũng có biểu cảm gì.

      A Nghiên thấy như vậy, triệt để phát giận.

      là đời thứ tám, mỗi đời đều gặp phải ôn thần như vậy!

      Nàng đứng phắt dậy, nhịn được chất vấn: "Ngươi đứng ở bên cạnh ta làm gì? Sao gì? Bây giờ hoặc là ngươi cho ta lần thống khoái, hoặc là thả ta !"

      Tiêu Đạc môi đẹp hơi hơi giương lên, vẫn chuyện. Bất quá A Nghiên đứng lên, Tiêu Đạc nhàng động thân hình. Sau lưng Tiêu Đạc, cỗ hơi lạnh tràn tới.

      Tiêu Đạc cúi đầu nhìn nàng, thấy nàng bởi vì tức giận mà khuôn mặt nhắn tái còn có vẻ đỏ ửng, đôi mắt to kia bởi vì buồn bực mà tỏa sáng ướt át.

      Nàng đến tức giận cũng đẹp mắt như vậy, trách được mình lại thích.

      Mình quả nhiên là tinh mắt (?!!)

      A Nghiên ngửa mặt nhìn Tiêu Đạc, nhìn đến cổ cũng mỏi. Nàng thế nào cũng , ngày xưa vì sao khắc nghiệt, giờ khắc này đầu lưỡi lại giống như bị mèo tha mất, câu trong trẻo lạnh lùng cũng , cứ nhìn mình chằm chằm như vậy. Tiêu Đạc đến cùng muốn làm gì, lại có chủ ý xấu xa gì?

      Nàng nghiêng đầu, rốt cục : "Ngươi nãy giờ , đến cùng là muốn làm gì? Ngươi muốn buông tha ta sao? Vậy được rồi, ta nhé? Ngươi được đổi ý?"

      xong câu này, Tiêu Đạc vẫn động tĩnh như cũ.

      Nàng nháy nháy mắt, xoay người chạy ra, cũng để ý bên ngoài mưa bụi rơi xuống.

      Ai biết mới ra chưa được hai bước, Tiêu Đạc tiến lên bước, tay tinh chuẩn mà có lực nắm lấy cổ tay nàng.

      "Ta cho ngươi !" trong giọng khàn khàn thanh lãnh lộ ra cố chấp cùng bá đạo.

      A Nghiên bị nắm chặt như vậy, khỏi nhớ tới tối hôm qua bị ôm còn bị ôm chặt buông. Người này là xấu, chiếm tiện nghi người ta đêm, đủ loại khi dễ còn muốn làm “hài tử” người ta. Kết quả sao? tại câu cũng , cứ treo tâm người như vậy.

      Chẳng lẽ đời này nàng phải bị độc chết, phải bị đánh chết, phải bị chém chết, càng bị lửa thiêu chết, đau tim phát tác chết, lại ràng ràng bị túm chết?

      Nghĩ đến đây, nàng hoảng sợ bất an, tức giận, bất đắc dĩ, vẻ mặt ủy khuất nhìn Tiêu Đạc, căm giận lên án: "Ta chán ghét ngươi, ta hận ngươi, vì sao ta phải gặp ngươi? Kiếp sau ta bao giờ muốn nhìn thấy ngươi nữa!"

      Tiêu Đạc nghe thấy mấy câu này, bỗng chốc mơ hồ, trái tim dường như bị người hung hăng đạp vào, đau biết thế nào cho phải, nhíu mày gắt gao nhìn chằm chằm nàng, lúng ta lúng túng : "Vì sao?"

      Tiêu Đạc thế nhưng còn hỏi vì sao!

      A Nghiên dậm mạnh chân: "Ngươi vẫn là cho ta thống khoái , ta chịu đủ rồi!"

      xong, nàng dùng sức vung ra, lúc này có lẽ Tiêu Đạc quá mức khiếp sợ, cho nên dễ dàng để nàng thoát ra.

      Tiêu Đạc nhìn bóng lưng nàng lảo đảo chạy trốn trong mưa thu mông lung, khỏi ngây người tại chỗ nửa ngày, cuối cùng lẩm bẩm: "Cái gì gọi là làm cho thống khoái? Nàng vì sao tức giận như vậy? Nàng chán ghét ta?"

      Có người đưa ô qua, giúp Tiêu Đạc che mưa phùn gió rít.

      Người tới thân thể mượt mà, vẻ mặt tươi cười, đúng là Sài đại quản gia. "Gia vừa rồi vì che mưa cho tiểu nha đầu đó ướt hết cả người. Tiểu nha đầu này chẳng những thông cảm nổi khổ tâm của gia lại còn tức giận. Bất quá chỉ là nha đầu nhà quê thôi, sao có thể vũ nhục gia như thế?"

      Sài đại quản gia đau lòng, đến cùng Tiêu Đạc là đứa bé nhìn từ . Lớn như vậy còn chưa thấy liếc mắt nhìn nương nào, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đẹp như vậy ở trong phòng hầu hạ, cũng chưa từng có chút tâm động. Nay sao? tiểu nha đầu lừa đảo lớn , vẫn chưa hết lông tơ, thế nhưng có thể tra tấn gia thành như vậy?

      Ai biết Tiêu Đạc nghe Sài đại quản gia , nhất thời lạnh lẽo xụ mặt, lạnh giọng hỏi: "Tiểu nha đầu là để ngươi gọi sao?"

      Sài đại quản gia vừa nghe, nhất thời sợ tới mức run rẩy, biết mình cậy già lên mặt, lời nên , cũng để ý ướt lạnh, quỳ tại chỗ liên tục: "Gia, lão nô sai rồi, lão nô đáng đánh, lão nô về sau nhớ kỹ bổn phận."

      Tiêu Đạc lúc này thấy A Nghiên chạy, đúng là vui, liền nhíu mày, lạnh lùng : "Cút."
      Last edited by a moderator: 27/7/17

    4. Yoororo

      Yoororo Active Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      198
      A Nghiên được nha, dám lên tính tình cho a cửu xem :) từ đầu tới giờ mới thấy nàng lên giọng đó :)
      heavydizzy thích bài này.

    5. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Cái nút thắt này quá khó gỡ đối với tiểu Cửu rồi.
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :