1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng hậu tìm chết hàng ngày - Nữ vương không ở nhà

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yoororo

      Yoororo Active Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      198
      Hai người này phải tu sao mới vừa lòng trời vậy? Thấy đời trước của 2 người sao mà thống khổ thế
      heavydizzy thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 31: nhà đoàn tụ
      Editor: heavydizzy
      Beta: apple-socola​

      A Nghiên nhớ lại ràng tư vị bị thiêu chết trong lòng bỗng nhiên cảm thấy rất bội phục mình. Trí nhớ thống khổ này, cuộc đời này mình thế nhưng còn trở thành đại trù.

      Nàng tầm thường nha!

      đắc ý, thu thập đồ đạc, tay bỗng nhiên đau xót. Cúi đầu nhìn, đúng là có cây kim, trong lúc vô tình đâm vào đầu ngón tay.

      Máu đỏ tươi theo ngón tay ứa ra, dần dần tụ đầu ngón tay trắng noãn thành giọt trong suốt.

      Khẽ thở dài, mắt A Nghiên lộ ra bất đắc dĩ, người ta quả nhiên thể quá đắc ý.

      Nàng vẫn nên nhanh thu thập đồ về nhà thôi!

      Ai ngờ A Nghiên gói đồ xong vừa muốn ra hành lang gấp khúc, lại thấy Sài đại quản gia vội vã tới.

      Từ lần trước Sài đại quản gia bị hạ lệnh cùng đám nha hoàn chia nhau đống cứt chó, Sài đại quản gia liền sâu sắc nghĩ lại hành vi của mình, cũng vì mình về sau mà đặt ra mục tiêu mới, chính là —— nghe lời Cửu gia, ôm đùi A Nghiên nương.

      “A Nghiên nương, A Nghiên nương!"

      "Ừ ừ, Sài đại quản gia, có việc sao?"

      “A Nghiên nương, ngươi rồi, ai nấu cơm cho Cửu gia đây?"

      "Hàn Đại Bạch, Hà Tiểu Khởi.” A Nghiên nhún vai, đề nghị như vậy.

      "Cửu gia giờ chỉ thích ăn cơm ngươi làm a!" Sài đại quản gia ưỡn ngực nghiêm mặt cười, trong lòng đau khổ. Cửu gia ăn ngon, tâm tình tốt. Tâm tình tốt, đánh người giết người đều có khả năng, đến lúc đó chừng lão nhân gia đây cái mông già cũng phải chịu ủy khuất.

      "Hà Tiểu Khởi mỗi ngày nhìn ta nấu cơm, sớm học xong, để làm .” A Nghiên chút khách khí kéo Hà Tiểu Khởi ra. Nàng cần làm cơm cho Tiêu Đạc cả đời đâu, đến lúc đó chừng cả mạng cũng bồi theo.

      "Hà Tiểu Khởi..." Sài đại quản gia sầu mi kiểm khổ tính tiếp tục .

      "Ta đây, Sài đại quản gia, sau này gặp lại!” A Nghiên chào, cười với , đeo đồ nhanh chóng xuất phát.

      Sài đại quản gia nhìn bóng lưng nàng rời , nổi lên chút cười khổ bất đắc dĩ.

      Ngày này, có cách nào qua!

      ***********************

      Lúc A Nghiên đến cửa chính, phát Hạ Hầu Kiểu Nguyệt chờ ở đó.

      Sau lưng Hạ Hầu Kiểu Nguyệt là chiếc xe rộng rãi xa hoa, trong tay Hạ Hầu Kiểu Nguyệt còn mang theo cái bao.

      "Hạ Hầu tỷ tỷ!” A Nghiên vui vẻ chạy tới.

      đến phủ mấy tháng, nàng thích nhất là Hạ Hầu Kiểu Nguyệt và Hàn Đại Bạch. Đáng tiếc sau này nàng được Tiêu Đạc ưu ái, Hàn Đại Bạch có khả năng cảm thấy có mặt mũi, liền có chút xa cách với nàng. Hạ Hầu Kiểu Nguyệt ràng là nữ nhân bên cạnh Tiêu Đạc, thoạt nhìn cũng có ý ghen tị chán ghét bài xích, ngược lại khắp nơi giúp đỡ chăm sóc mình.

      Nay A Nghiên nhìn Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, quả thực giống như nhìn thấy tỷ tỷ thân thiết.

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nhìn nàng cười đến vô tâm vô phế, cũng mím môi nở nụ cười. "Hôm nay trời lạnh, ta thấy ngươi ngày thường chỉ mặc hai kiện quần áo. Vừa đúng mấy ngày trước sai người làm đồ mới cho ngươi, còn chưa kịp đưa cho ngươi, nay vừa vặn mang về nhà mặc. Mặt khác trong xe ngựa còn có ít thịt khô điểm tâm."

      A Nghiên nghe thấy liên tục gật đầu, cảm động thôi.

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn trời: " còn sớm, ngươi trở về . Qua hai ngày, ta phái xe ngựa đón ngươi."

      "Mới hai ngày đón ta về sao?” A Nghiên nghe có chút thất vọng.

      "Đây là gia , nhiều nhất hai ngày." Hạ Hầu Kiểu Nguyệt thong thả mà tàn nhẫn ra chỉ lệnh Cửu gia bên kia.

      "Nha, được rồi.” A Nghiên khuôn mặt nhắn vốn hưng phấn cúi xuống.

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt xem cái dạng này của nàng, muốn cười, cười xong, lại thở ra.

      Còn A Nghiên tại đương nhiên vô tâm để ý tới tâm tư của Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, nàng vui mừng lên xe ngựa.

      Xe ngựa rộng rãi thoải mái a, vừa thấy chính là do danh gia Yến kinh chế tạo. đường cũng giống xe trâu ở nông thôn xóc nảy ngừng.

      A Nghiên ngồi, sau đó cầm khối bánh hoa sen lên ăn, rồi nằm xuống.

      Trong xe ngựa xóc nảy, nàng bắt đầu cân nhắc chuyện này kế tiếp nên tiến hành như thế nào.

      Nàng cùng Tiêu Đạc, phải nàng chết, chính là Tiêu Đạc vong, chỉ đơn giản như vậy.

      Đời trước nàng ôm thân thể lạnh như băng, cứu tính mạng của , trái lại đối đãi mình thế nào? Chính mình cắt thịt cho ưng ăn, lại đem độc xà đông cứng giấu vào trong ngực nông phu.

      Nàng lần này còn chút thiện tâm, đối với nàng mà đó là xa xỉ phẩm.

      Nàng chỉ cần Tiêu Đạc chết, chết thế nào cũng được.

      Chỉ có Tiêu Đạc chết, nàng mới có thể vui vẻ.

      Như vậy nên làm chết thế nào đây?

      Xem ra hạ độc là có khả năng. Có lẽ thể chất Tiêu Đạc đặc thù, căn bản cỏ đoạn trường cũng thể độc chết .

      A Nghiên đau khổ suy nghĩ, mình tập hợp trí tuệ bảy đời, nhất định có thể nghĩ ra biện pháp rất tốt.

      Ai biết nàng nghĩ nghĩ liền — ngủ.

      Đợi đến lúc ngủ dậy, xe ngựa vào thôn.

      Thôn bọn họ là thôn bình thường làm sao dễ dàng gặp xe ngựa xa hoa bực này a? Càng đừng xe ngựa quý khí như vậy lại tiến vào con đường đất mấp mô xóc nảy trong thôn.

      Thôn dân sôi trào, đoán đây là quý nhân nơi nào? Chức sắc trong thôn đều chạy đến, ăn mặc chỉnh tề, là muốn bái kiến quý nhân.

      Ngay lúc mọi người vạn phần chờ đợi, xe ngựa theo đường bụi đất mù mịt, tới cửa nhà A Nghiên.

      Phụ thân của A Nghiên là Cố Tam Bát, mẫu thân Trần Thúy Hoa, còn có đệ đệ Cố Mặc, đều cả kinh nên lời.

      (PS: Tên bạn A Nghiên nghĩa là cái nghiên mực, như trong từ bút nghiên, còn em bạn ý tên là Mặc nghĩa là mực để viết đấy. Bố mẹ bạn này cũng khéo đặt tên).

      A Nghiên cười khanh khách vén mành, xuống xe.

      Tất cả mọi người đều cả kinh, thấy mái tóc đen nhánh của A Nghiên cắm cây trâm hỉ thước đăng mai tinh xảo đặc sắc, người mặc váy dài bạch quyên và khoác áo tơ mềm viền đỏ, bên ngoài còn khoác kiện áo lông khổng tước lục linh, giày da dê bảo vân song điệp. Mặc thân thế này, nông dân bọn họ xem ra là mười phần phú quý, chưa thấy bao giờ.

      Bành nhị nương bên cạnh trừng lớn hai mắt: “A Nghiên, hóa ra ngươi chết?"

      A Nghiên thấy cha mẹ đệ đệ, vui sướng bổ nhào tới. "Cha, nương, A Mặc, con trở về!"

      Nương của A Nghiên là Trần Thúy Hoa tiến lên, ôm A Nghiên vào trong ngực, khóc gọi tâm can bảo bối: “A Nghiên, mấy ngày nay nương hối hận đến chết. nên vì ham mười lượng bạc, để Bành nhị nương đưa ngươi làm đầu bếp nữ cho người ta! Nguyên bản nghĩ ngươi về được nữa, thương lượng nhiều ngày, làm cho ngươi cái mồ chôn quần áo và di vật rồi."

      Cha A Nghiên mấy năm nay thân thể tốt, bất quá cứng rắn chống đỡ ra, lúc này thấy nữ nhi, cũng kích động, trong mắt cơ hồ rơi lệ: "Cũng từng phủ đó tìm hiểu, tiếc rằng chúng ta thân phận này, đến đại môn cũng vào được, muốn dò hỏi tin tức, cho đối phương chút bạc vụn, người ta cũng nhận."

      Lại còn Bành nhị nương kỹ càng trong phủ này trầm khủng bố như thế nào, cùng với kẻ đeo mặt nạ sắt ngưu đầu mã diện (đầu trâu mặt ngựa) dọa người ra sao, lại còn làm thế nào mới giữ được mạng . Chỉ thôi làm người nhà hoảng sợ, cho rằng vĩnh viễn được gặp A Nghiên.

      A Nghiên ngẫm lại mình suýt nữa còn mạng, nay lại gặp ôn thần ác sát Tiêu Đạc kia, còn biết về sau như thế nào, cũng khỏi bi ai, ôm mẫu thân khóc lớn hồi.

      Kỳ tuy rằng mẫu thân này lúc ban đầu thấy nàng, vẫn cứ là câu ngàn bài điệu "Đứa này giống cha nàng", nhưng những năm gần đây, cha mẹ thương khiến nàng mơ hồ rất nhiều việc kiếp trước, tình coi mình là con cái bọn họ.

      khóc, lại nghe Cố Mặc bên cạnh : "Bên ngoài gió lớn, tỷ tỷ vừa về, vẫn nên về phòng trước."

      A Nghiên hai mắt đẫm lệ nhìn đệ đệ của mình.

      Cố Mặc hơn ba tuổi so với mình, mười , đọc sách ở trường tư thục. Năm trước mới thi tú tài, sinh ra thanh tú cao gầy, nhìn như tiểu thiếu niên mười ba mười bốn.

      Cố Mặc xưa nay ít lời lại cực kì biết săn sóc, đối với thân tỷ tỷ lại càng thêm chiếu cố.

      Nàng bổ nhào qua ôm lấy đệ đệ: "Ô ô ô, A Mặc!"

      Suýt nữa sinh ly tử biệt a!

      Tám đời, nàng còn chưa gặp được đệ đệ tốt như vậy. Kiếp này may mắn, đệ đệ như vậy, tựa hồ chết cũng đáng giá.

      Cố Mặc tuổi cũng , tuy rằng ở nông thôn như nhà giàu trong thành so đo chuyện nam nữ như vậy. Nhưng đến cùng Cố Mặc là tiểu thiếu niên, da mặt mỏng, nay bị tỷ tỷ ôm như vậy, khỏi đỏ mặt, được tự nhiên : "Tỷ, vào phòng trước ."

      Cha mẹ A Nghiên cũng liên tục vào nhà, lúc đó người nhà mới vào.

      vào rồi, nương A Nghiên lấy nước sớm nấu rất nóng, mọi người uống xong, lúc này mới chuyện.

      A Nghiên đem chuyện trong phủ Tiêu Đạc nhất nhất hết, chỉ giản lược chuyện mình bị khi dễ: "Nay chủ tử trong phủ thích nhất đồ ăn của con, vì thế con rất được tôn trọng, chẳng những cho tiền bạc, còn cố ý sai xe ngựa đưa con về."

      vậy, A Nghiên coi như là vinh quy áo gấm về nhà?

      Cha mẹ A Nghiên vừa nghe, tự nhiên vui sướng vạn phần. Vốn tưởng rằng còn nữ nhi, nay thân phú quý trở về, làm sao có thể mất hứng? Vì thế càng lôi kéo A Nghiên hỏi tình hình cụ thể.

      Cố Mặc gì, yên tĩnh ngồi bên nghe cha mẹ, tỷ tỷ chuyện.

      lúc này, bên ngoài rầm rầm tiến vào đám người. Dáo dác, tò mò lại đánh giá, trong đó Ngưu trưởng thôn và Bành nhị nương cầm đầu.

      Cha mẹ A Nghiên thấy vậy, thể mời bọn họ vào.

      Bành nhị nương vừa tiến đến, ánh mắt trượt qua trượt lại người A Nghiên đánh giá, cuối cùng nhìn chằm chằm trang sức, chua xót : “A Nghiên ở phủ quý nhân đúng là phú quý."

      Nữ nhi Bành nhị nương là Bành A Kiều, ngày xưa cũng cùng A Nghiên lớn lên, tự cao mỹ mạo. Nay thấy A Nghiên phủ đệ gì đó chuyến, thân trang sức, trâm hỉ thước đăng mai mà người thường mấy ai có. trong thôn, nương nhà có tiền trấn cũng thể so sánh nổi. Còn thân quần áo tơ lụa, đều là chất liệu tốt đời này Bành A Kiều chưa sờ qua a.

      mặt A Nghiên càng thêm chói lọi, thấy là được quý nhân ở phủ đệ nuôi tốt, cả người càng nhìn càng dễ chịu.

      Bành A Kiều thực biết tư vị gì : “A Nghiên, áo lông của ngươi xanh mượt, là gia chủ đưa cho ngươi sao? Hay là mượn a?"

      Ngẫm lại liền thấy thích hợp, bất quá là đầu bếp nho , sao có khả năng gia chủ đưa gì đó?

      A Nghiên cho tới bây giờ nghĩ tới vấn đề này, từ lúc Tiêu Đạc bắt các nha hoàn biểu diễn rồi, Sài đại quản gia lại ra sức nịnh bợ, cái gì tốt đều tự bản thân đưa qua. Nhưng nàng nào có chú ý, tùy tiện ném sang bên, hôm nay cũng tùy ý nhặt vài món mặc lên thôi.

      Bây giờ A Kiều hỏi, nàng hơi hiểu liền tùy ý : "Chỉ mặc người mà thôi, cái gì là của ta."

      Có lẽ ngày mai nàng và Tiêu Đạc mỗi người ngả.

      A Kiều nghe xong, dường như nhàng thở ra. Bất quá ánh mắt lại rời khỏi áo lông khổng tước lục linh người A Nghiên.

      Nhưng vào lúc này, Ngưu trưởng thôn đanh giọng hỏi: “A Nghiên ở phủ đệ quý nhân biết cái gì, cho Ngưu bá bá nghe chút?"

      Cố gia là hộ ở ngoại vi thôn (hộ ven thôn, nhà ở bên ngoài thôn), mấy đời đơn truyền, ngày thường cũng được mấy vị trong thôn này nhìn vào mắt. Nay Ngưu trưởng thôn chẳng những tự mình đến nhà bọn họ, còn xưng là Ngưu bá bá.

      A Nghiên trong lòng buồn cười, bất quá nàng là nữ hài tử, lập tức gì, chỉ mím môi cúi đầu im lặng, làm ra bộ dáng biết .

      Dù sao người trong thôn đều biết nàng ngốc, tiếp tục giả ngu là được.

      Ngưu trưởng thôn cùng mọi người vây xem Cố gia, nghe A Nghiên ở phủ đệ quý nhân trải qua đủ chuyện, tán thưởng thôi, lại cực kì hâm mộ, thậm chí còn đưa ra mấy chủ ý, muốn A Nghiên dẫn đường, bọn họ cũng muốn đưa con phủ quý nhân làm việc.

      A Nghiên thể giả vờ ngây ngốc.
      Last edited by a moderator: 17/7/17

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 31 (tiếp)
      Editor: heavydizzy
      Beta: apple-socola

      Đợi cho mọi người ra về, Cố gia mới yên tĩnh chút. Nương A Nghiên làm cơm, cha A Nghiên thân mình luôn luôn tốt, lại lâu thấy A Nghiên, trong lòng lo lắng nên thân thể càng hao mòn, sớm nằm kháng nghỉ tạm.

      Nhất thời trong nhà chính chỉ còn lại A Nghiên và đệ đệ Cố Mặc.

      A Nghiên đợi được hỏi: "Phụ thân sao thân mình bằng trước đây?"

      Lúc trước cầm mười lượng bạc, phải xem bệnh sao?

      Cố Mặc cầm quyển sách trong tay ngồi ở cửa mượn ánh mặt trời bên ngoài để đọc, nghe tỷ tỷ như vậy, trong mắt lóe lên ánh sáng ảm đạm: "Phụ thân luôn chịu ."

      Phụ thân nữ nhi còn, mười lượng bạc này là tiền bán nữ nhi, dùng được.

      A Nghiên kinh ngạc nhìn Cố Mặc, đột nhiên hiểu nguyên nhân.

      Nàng qua, an ủi vỗ vỗ đầu Cố Mặc: "Tỷ trở về, phụ thân khẳng định xem bệnh!"

      Nhất thời nàng cúi đầu nhìn sách Cố Mặc, cũng là tứ thư ngũ kinh, liền thuận miệng hỏi: "Đệ gần đây đọc sách thế nào?"

      Cố Mặc lắc đầu: "Đệ ."

      A Nghiên ngồi xổm xuống, đối mặt cùng đệ đệ, mặt thanh tú của đệ đệ lên vẻ lo lắng, khỏi cười rộ lên: "Chuyện có lớn đâu mà sao đệ trường tư thục? Tỷ sao, ngày mai đệ học , tương lai phải đỗ trạng nguyên. Tỷ còn muốn làm tỷ tỷ của trạng nguyên đó."

      Cố Mặc ngẩng đầu, thấy ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt nhắn trắng nõn của tỷ tỷ, chiếu vào con ngươi trong suốt của tỷ tỷ, trong con ngươi là thần thái phấn khởi.

      ràng nhìn qua hết thảy đều tốt, Cố Mặc lại cảm thấy tỷ tỷ có việc gạt mình.

      Cố Mặc rũ mắt, thản nhiên : "Tỷ tỷ, nếu có chuyện gì, tỷ nhất định phải với đệ."

      A Nghiên nháy mắt, cười đến nghịch ngợm mà vô tội: "Tỷ có thể có chuyện gì đâu..."

      ************************

      Ban đêm A Nghiên cùng nương ngủ chung, hai mẹ con ít chuyện. Cho nên buổi sáng ngày thứ hai lúc A Nghiên tỉnh mới phát , nương ra ngoài phòng bếp bận rộn, kháng chỉ còn lại mình.

      Nàng mơ mơ màng màng mặc xong quần áo, trong lòng cân nhắc: nếu mình thực hại Tiêu Đạc gây ra phiền hà cho cha mẹ, vẫn nên tìm kế vẹn toàn, dấu vết hại Tiêu Đạc.

      nghĩ, lại nghe thấy bên ngoài trận huyên náo, còn có tiếng kêu gào hùng hùng hổ hổ, A Nghiên buồn bực bước ra cửa, thấy nữ nhân dẫn đầu la hét tới, phía sau còn đám người theo.

      Nhìn chăm chú lúc, thấy người nọ quen mắt. Nghĩ nghĩ, mới nhớ lại, phải là nương của Hoắc Khải Căn sao? Cũng chính là mẹ chồng tương lai của nàng.

      Cha chồng tương lai đứng thứ ba, người ở đây gọi là Hoắc lão tam, vị mẹ chồng này gọi là Hoắc Tam nương. Nhà mẹ đẻ Hoắc Tam nương là người trong thôn, cùng với Ngưu trưởng thôn là nhất mạch đồng tông (người trong họ). Sau này gả đến, có chỗ dựa nên lưng xưa nay cứng rắn, bình thường chửi bới người khác cũng thua ai.

      Bây giờ cuối mùa thu, bà ấy kéo tay áo, tóc xõa nửa, vươn cổ hướng vào nhà A Nghiên, vừa thấy A Nghiên đến liền càng giận, chỉ A Nghiên mắng liên tục. "Khải Căn nhà ta ngày đó đính ước với ngươi, cần đồ cưới, cũng sợ ngươi là người có khả năng. Người khác đều ngươi ngốc, ta chỉ người thành , nhưng hôm nay ngươi có biết bên ngoài như thế nào ? Ngươi xem ngươi hôm qua ăn mặc như thế, làm đầu bếp nữ có thể mua sắm được sao? Hôm nay ngươi phải cho ta, đến cùng là xảy ra chuyện gì? Trước mặt liệt tổ liệt tông Hoắc gia ta giải thích , bằng ta liền hưu ngươi!"

      Hoắc lão tam là người thành sợ vợ, có chút xấu hổ, giọng khuyên nương tử mình: "Còn chưa vào cửa, hưu cái gì mà hưu? Ta xem bà nên bớt giận, đây đều là đồn đãi bên ngoài, ta hỏi ràng trước."

      "Hỏi cái gì mà hỏi? Người bên ngoài đều , người ta đưa nàng làm nha hoàn thông phòng cho kẻ có tiền, đây còn có thể giả sao?"

      Trong thôn các nhà các hộ đều làm tường ngăn bằng bùn cao nửa người, ai đổ bô người khác cũng có thể nghe được động tĩnh. Huống chi sáng sớm la hét ầm ĩ như thế, rất nhanh đám người vây quanh Cố gia.

      Thôn trang xưa nay yên tĩnh, thu hoạch vụ thu xong, cũng có đại gì, giờ xảy ra chuyện bát quái, liền có đám người vây quanh xem náo nhiệt.

      Lập tức mọi người trong thôn nghe xong đều minh bạch, có người liền phụ họa: "Hừm, Cố Tam Bát, ra A Nghiên nhà ngươi ở bên ngoài làm lẽ cho người ta?"

      "Làm lẽ cái gì? Làm lẽ cho người ta, còn phải được kiệu hoa nâng vào cửa. Ta xem a, đây là nha hoàn thông phòng!" Bành Tam nương trong giọng có chút xem thường.

      A Kiều nhìn chằm chằm A Nghiên: “A Nghiên, ngươi , ngươi làm nha hoàn thông phòng?"

      A Nghiên hiểu, vẻ mặt mờ mịt lắc đầu: "Ta có."

      Nhưng xong, nàng có chút chột dạ.

      Nàng tính là gì? Nha hoàn thông phòng hiển nhiên tính, nàng cũng lên giường. Nhưng nếu là đầu bếp nữ đơn thuần, dường như cũng .

      A Nghiên mơ hồ, những người khác đều nhìn ra manh mối. Hoắc Tam nương thiếu chút nữa bật dậy. "Ngươi, ngươi còn phải? Ta xem ràng chính là còn trong sạch!" xong Hoắc Tam nương khóc lóc nỉ non tiếp: "Đáng thương A Căn nhà ta bên ngoài chinh chiến, sinh tử chưa biết, ai ngờ nương tử chưa quá môn của có ngoại tâm, ràng cho làm vương bát sống!"

      Ba chữ "vương bát sống" ra tràn ngập phá hoại cùng oán giận, bỗng chốc khiến thôn dân chung quanh khinh thường, mọi người đều chỉ trích: “A Nghiên, ngươi nếu có thể ràng, chúng ta cũng tin ngươi. Nhưng ngươi ràng, đúng là làm ra chuyện có lỗi với Hoắc gia."

      Giờ khắc này, A Nghiên bỗng nhiên phát nàng thể ràng.

      Bành Tam nương bên cạnh vừa thấy tình cảnh này, liền giọng khích bác: "Nhà A Nghiên cầm lễ hỏi của Hoắc gia. Còn đồ đê tiện biết xấu hổ này, ở bên ngoài với thông đồng nam nhân, cũng thể tha. Nếu như trước kia, bắt dìm lồng heo!"

      " đúng, thôn Ngưu Xuyên Tử chúng ta có tiền lệ này. Nếu truyền ra, thanh danh đều hỏng, về sau nương trong thôn còn gả thế nào?"

      Mấy câu này làm tất cả dâng lên lòng căm phẫn. Có người ghen ghét A Nghiên đầu cài trâm, cũng có người chỉ chen vào giúp vui. Tất cả xông tới, dường như cho "đồ đê tiện" A Nghiên trận giáo huấn.

      Nương A Nghiên tức giận đến trắng bệch mặt mũi, tay nắm cái muôi run rẩy: "A Nghiên nhà ta trong sạch, nhà ta..."

      Vấn đề là ồn ào náo động, lời của nương A Nghiên căn bản có ai nghe.

      Đúng lúc đó cha A Nghiên mang theo Cố Mặc từ ruộng trở về. Vừa thấy tình cảnh này, vội vàng ngăn mọi người lại. Vấn đề là làm sao ngăn được? Thấy Hoắc Tam nương hung tợn nâng bàn tay chuẩn bị tát vào mặt A Nghiên.

      A Nghiên sửng sốt rồi ý thức được nguy hiểm đến.

      Ngay lúc cái tát của Hoắc Tam nương tới, nàng nhấc chân đá cái.

      Nàng tại là tiểu nương mười bốn mười lăm tuổi. Khí lực đủ lớn, hạ bàn cũng đủ vững chắc. Bất quá làm cách nào vung chân lên, lại thu chân về đá ra cước nàng vẫn nhớ rất !

      Đặc biệt tại thời khắc nguy hiểm này, càng ràng vô cùng!

      Vì thế mọi người thấy Hoắc Tam nương uy phong lẫm lẫm muốn giáo huấn con dâu tương lai, bị con dâu tương lai đá ngã mặt đất.

      Mọi người đều chấn kinh.

      A Nghiên đá người xong, ôm tai, kêu to: "A —— nương, con rất sợ a! cần đánh con!"

      Thanh rung chuyển, mọi người đều che lỗ tai.

      Trong khoảng thời gian ngắn, dọa đám gà mái trong sân sợ tới mức bay lung tung, lông gà đầy trời, chó trong thôn cũng chấn kinh sủa loạn.

      Nương A Nghiên chạy nhanh tới, gắt gao A Nghiên, đau lòng khóc : "A Nghiên nhà ta từ ngốc. Chỉ là đứa trẻ, các ngươi cũng phải biết? Nàng nào biết cái gì là nha hoàn thông phòng a? Các ngươi lại bức nàng như thế, đây là muốn đem nàng bức điên a!"

      Thế này mọi người mới nhớ tới, đúng vậy, A Nghiên vốn là ngốc tử a.

      A Nghiên nghe nương nàng như vậy, càng kêu hăng hái.

      Hừ, ta là ngốc tử ta sợ ai!

      Tất cả hai mặt nhìn nhau. A Nghiên vốn bình thường, người Hoắc gia cũng phải biết. Nay chạy tới đại náo, bức người đến choáng váng, giờ kết thúc việc này thế nào?

      Cố Mặc nhìn chằm chằm nương cùng tỷ tỷ mình, mặt mày thanh tú có chút tàn nhẫn, gắt gao nắm chặt tay, cắn răng, từng chữ từng chữ: "Nếu tỷ tỷ ta xảy ra chuyện, ta để yên chuyện này đâu!"

      Chỉ là hài tử mới lớn mà thôi, nhưng lời ra bi phẫn thôi, mọi người nghe thấy, trong lòng run lên.

      Đầu năm nay, sợ đánh nhau, chỉ sợ liều mạng.

      Ngay lúc mọi người biết làm thế nào cho phải, chợt nghe bên ngoài có từng đợt vó ngựa.

      Tất cả vốn hoang mang, lúc này nghe thấy tiếng vó ngựa, càng cảm thấy bất an.

      Tiếng vó ngựa ở đâu? Hơn nữa là rất nhiều tiếng vó ngựa... Ngựa rất quý, cả thôn cũng tìm ra nổi hai con.

      biết sao lại thế này?

      Bất quá chỉ giây lát, tiếng vó ngựa tới ngoài cửa Cố gia. Tiếng vó ngựa kèm theo tiếng ngựa hí chợt im bặt. Ngay sau đó, chợt nghe thấy giọng khàn khàn thản nhiên vang lên: “A Nghiên?"
      Last edited by a moderator: 17/7/17

    4. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Đạc đạc lại sát phong cảnh rồi, há há, A nghiên, kêu cũng ngọt wớ, .....

    5. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Nửa chương trước ta thấy bức xúc rồi, thêm chương này lại càng muốn hộc máu, nông thôn chân chất cái gì chớ, khổ thân kẻ yếu mà thôi :yoyo11:
      A fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :