1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng hậu tìm chết hàng ngày - Nữ vương không ở nhà

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Phiên ngoại thứ nhất, về hai thanh kiếm, Tiêu Đạc kiếp trước kiếp này

      *********************************

      Kỳ ngày, Tiêu Đạc từng gạt A Nghiên, tự mình vụng trộm chuyến đến Thượng Cổ Sơn. Thượng Cổ Sơn so với trước kia cũng có gì khác, vẫn là núi như vậy, tòa miếu kia, còn có khói bếp nhà ai lượn lờ, Vọng tộc thôn biết sinh sống ở đây bao nhiêu năm.

      đến trước thần miếu đúng vào ban đêm, minh nguyệt treo cao Thượng Cổ Sơn, cao khiết thanh lãnh, làm cho núi non trùng điệp này phủ tầng quang huy khinh đạm mông lung. Xa xa trong dãy núi, có chút yên tĩnh, tiếng dã thú kêu cũng nghe thấy.

      Tiêu Đạc hơi hơi mị mâu, tỉnh táo nhìn về phía Vọng tộc thôn, thấy nhà nhà đóng kín cửa, trước cửa đặt cây quải trượng, như là cử hành nghi thức gì.

      Trong lòng nghi hoặc, lúc này lại kịp nghĩ, tung người vài cái, trực tiếp vào Thượng Cổ Sơn. Dựa vào trí nhớ tìm đến chỗ sơn tuyền ngày xưa và A Nghiên từng qua. Nơi này nước suối chảy ào ào như trước, sờ soạng, tìm được động khẩu dưới nước suối.

      Ở đây như trước vẫn tản ra hương vị bùn đất cũ kỹ, Tiêu Đạc xoay người cấp tốc vào, chỉ mất thời gian chén trà thấy phía trước rộng mở trong sáng. Trước mặt là án kỷ bằng gỗ hồ dương trong trí nhớ, niên đại xa xưa, án kỷ vẫn thờ phụng thanh kiếm kia, bên cạnh còn có lão nhân thần thái lụ khụ chờ đợi.

      Cũng như nhiều năm trước và A Nghiên tới đây, dường như trong thần miếu, quang mãi yên lặng.

      Lần đầu tiên bọn họ đến, cũng nghĩ nhiều, bất quá nay Tiêu Đạc nhìn lại, cũng hiểu thêmđược.

      nhìn chằm chằm thanh kiếm và bức họa nửa ngày, rốt cục vươn tay ra, đầu ngón tay chạm vào bức họa.

      Bức họa biết làm bằng chất liệu gì, cũng biết là người phương nào vẽ ra, nhiều năm thế này, chưa từng có biến hóa gì.

      Lúc đầu ngón tay chạm tới đó, chỉ cảm thấy có cỗ lực lượng kỳ quái dũng mãnh trong cơ thể . Trong nháy mắt, trong đầu đạo bạch quang lóe lên, ý thức được cái gì.

      Nhưng giây lát đạo bạch quang lướt qua, hình như có sở ngộ, lại dường như cái gì cũng nhớ ra.

      Sững sờ lát, rốt cục đứng dậy tiếp tục vào trong miếu.

      Như trước hai bên vách đá thông đạo khảm dạ minh châu, từng bước vào, bước so với bước càng gian nan hơn.

      Kỳ tối nay hiểu, khi bước ra , khả năng còn là Tiêu Đạc trước đây.

      Trước mắt phảng phất có vực sâu, chờ rơi vào, lại thể trốn tránh.

      đời này, kỳ còn tồn tại khác.

      Chưa bao giờ có khắc thế này, ý thức của càng thanh tỉnh, nay quả nhiên là trọn vẹn, đầy đủ. Trí nhớ và sức mạnh, có phần bị phong ấn trong thần miếu, mấy ngàn năm khó đào thoát nổi.

      Đến cuối thông đạo cuối, bạch quang phía trước càng nhiều, xác nhận đến nơi. Tiêu Đạc hơi hơi nhắm mắt, cắn chặt răng, chung quy vẫn ra ngoài.

      Nơi đó là cung điện rộng, vách đá xung quanh treo đầy dạ minh châu lớn bằng trứng gà, chiếu rọi nơi này sáng như ban ngày. Lúc đầu, trước mắt Tiêu Đạc có chút mơ hồ, nhìn chân thiết, đợi lúc ánh mắt dần dần thích ứng, thấy trong đại điện, ngay chính giữa, có đài cao.

      đài cao, có thanh kiếm và cái vỏ kiếm.

      Thanh kiếm kia biết làm từ chất liệu gì, toàn bộ biến thành màu đen, phong cách cổ xưa tinh xảo. Tuy rằng thanh kiếm này cắm vào trong vỏ kiếm, nhưng có thể thấy được, đây là tuyệt thế hảo kiếm trời dưới đất đều hiếm thấy.

      Bao quanh thân kiếm là vỏ kiếm, thuần trắng như ngọc, tản ra oánh nhuận sáng bóng.

      Tiêu Đạc nhíu mày, nhất thời khỏi nghĩ, đây là mình và A Nghiên mấy ngàn năm trước sao?

      Nhìn thanh kiếm và vỏ kiếm kia, bên trong dường như có lực lượng thần bí lôi kéo , khiến tự chủ được về phía trước.

      Đợi đến lúc tỉnh lại mới phát mình đưa tay đặt lên chuôi kiếm.

      định rút kiếm ra, nhưng tay vừa động, hào quang từ phù chú màu vàng vỏ kiếm càng nhiều, chặt chẽ đóng đinh tay tại chỗ, rốt cuộc thể động đậy mảy may.

      Cùng lúc đó, cỗ lực lượng cường đại từ chuôi kiếm cuồn cuộn ngừng truyền vào trong cơ thể , trí nhớ quen thuộc nhất thời tràn đầy đầu óc.

      Tay nắm chuôi kiếm run nhè , trong lòng minh bạch, đây là nửa kia của mình, mấy ngàn năm trước cười ngạo cửu thiên.

      *************************

      Hàng tỉ năm trước, có trời, có đất, càng có người, hết thảy vũ trụ đều là hỗn độn. Sau này có người gọi là Bàn Cổ, ngủ say trong hỗn độn mười vạn tám ngàn năm rồi tỉnh lại.

      tỉnh lại thấy chung quanh tối đen mảnh, liền vung búa lớn khai thiên tích địa. Sau đó khí trong bay lên, khí trọc rơi xuống, thiên địa tách ra, thân thể của cũng phát sinh biến hóa.

      Hai mắt biến thành mặt trời và mặt trăng, tứ chi biến thành bốn cực đại địa đông tây nam bắc tứ, xương cốt biến thành núi non trùng điệp, da thịt biến thành đát đai bát ngát, huyết mạch biến thành sông suối chảy ngừng...

      Đây là chuyện xưa Bàn Cổ khai thiên tích địa mọi người nghe nhiều nên thuộc.

      Nhưng ai biết, thân thể người khổng lồ này, có cái răng, cũng là cái răng chắc chắn sắc nhọn nhất, cũng giống nhữung cái răng khác biến thành núi cao, ngược nằm ở dãy núi.

      Qua biết bao nhiêu vạn năm, tòa núi đó có tên, gọi lên Cổ sơn.

      Cái răng ở Thượng Cổ Sơn biết hấp thụ bao nhiêu tinh hoa thiên địa, phát sinh biến hóa, dần dần biến thành thanh kiếm.

      Răng khác đều biến thành núi non vĩ đại, chỉ có nó là thanh kiếm mà thôi.

      Bất quá thanh kiếm này cũng là vật cứng rắn nhất thế gian, sát khí mười phần, có thể nháy mắt phá hủy núi non trùng điệp, cũng có thể đảo loạn Đông hải.

      Lại qua mấy vạn năm, thế gian có nhân loại, cũng dần dần tu thành hình người. Tu thành hình người, mặc áo choàng đen, kiệt ngạo bất tuân, thân sát khí, ở thế gian này tùy ý làm càn làm bậy, làm theo ý mình.

      Cái gọi là ngũ hồ tứ hải là đồng tộc, thế gian vạn vật đều là huynh đệ, trong thiên địa lúc đó sợ ai. Người nào nhìn vừa mắt, cũng e ngại thanh kiếm này lệ khí tàn lãnh, dám tiến lên khuyên nhủ.

      Kỳ lại phải tiếp, ai có tư cách khuyên giải đâu?

      Tam giới ngũ hành, lục đạo luân hồi, cái gọi là quy củ, bất quá là có nhân thần quỷ rồi mới chậm rãi có quy củ, còn , luận bối phận biết cao hơn quy củ này đó bao nhiêu, người nào có thể ước thúc đây.

      Tính tình ngang ngược, gặp chuyện tùy tâm sở dục, chỉ theo tâm ý, biết tạo ra bao nhiêu sát nghiệt, cũng có người thuận tâm tư , được coi là tri kỷ.

      Sau này vị cao tăng phật môn, gọi là Ngân Hóa, trong khi du lịch, ngẫu nhiên gặp , khỏi quá sợ hãi, chỉ vì có lực lượng cường đại, cơ hồ có thể hủy thiên diệt địa, nhưng được giáo hóa, kiệt ngạo bất tuân. Nếu bị tà môn ma đạo lợi dụng, hậu quả thể tưởng tượng nổi.

      Lập tức vị cao tăng này theo , định độ hóa nhập phật môn, cũng muốn dùng kinh thư phật môn dần dần hóa giải lệ khí người , miễn cho ngày nào sai lầm, nhập vào đường tai họa thương sinh.

      Tiêu Đạc cũng chán ghét Ngân Hóa, thực theo tu luyện phen, vốn là vô cùng tốt. Ai biết sau này Tiêu Đạc lần ngẫu nhiên, lúc lơ đãng phạm vào kiêng kị phật môn, theo tính tình vốn là có gì. Nhưng vì lần đó, chuyện Ngân Hóa thu Tiêu Đạc làm đồ đệ bị người ta biết, chuyện này lan truyền ra, Ngân Hóa bởi vì Tiêu Đạc mà bị xử phạt.

      Cũng là chuyện may, Ngân Hóa chịu xử phạt rồi, biết thế nào lại tẩu hỏa nhập ma, sau này trải qua đủ loại đau khổ rồi đời nhà ma.

      Tiêu Đạc bởi vì thế, tâm thần đại chấn, cảm thấy nếu phải vì mình, Ngân Hóa cũng chết, Kỳ vô cùng thưởng thức, tôn kính "Sư phụ" này, nhưng người lại vì mà chết, chính vạn vạn thể chấp nhận.

      Vì việc này, Tiêu Đạc ở phật môn khuấy lên hồi sóng to gió lớn. Phật môn coi Tiêu Đạc là gian ngoan độc ác, Tiêu Đạc coi họ là tội ác tày trời, vì thế song phương ai nhường ai, cuối cùng nổi lên tranh chấp. Trận này càng đánh càng lớn, sau này, tam giới thiên địa nhân đều bị quấn vào trong đó.

      Đợi khi Tiêu Đạc giết hại biết bao nhiêu đệ tử Phật giáo đạo giáo, tất cả mới khiếp sợ phát , hiểu sao trong nhân gian thế nhưng có nhân vật lai lịch bất phàm như vậy? Luận bối phận, tất cả đều phải gọi tiếng tổ tổ tổ tổ gia a!

      Cái này còn có thể nhịn còn gì thể nhịn, hoặc là thu vào trong túi, hoặc là phải nắm trong tay. ở nhân gian, về sau còn tạo biết bao nhiêu sát nghiệt đâu!

      Bởi vì chuyện này tam giới thiên địa nhân trước nay chưa từng liên hợp, nay tất cả chẳng phân biệt chủng tộc, chẳng phân biệt giáo phái, thậm chí để ý khoảng cách, đoàn kết chưa từng có muốn cùg diệt trừ Tiêu Đạc.

      Dù sao tất cả đều cảm giác được nguy cơ.

      Tâm thần huyết mạch Tiêu Đạc gắn với trời đất, theo tính tình kia muốn làm gì làm, vạn nhất ngày nào mất hứng, muốn hủy thiên diệt địa cũng có thể a!

      Nhưng mà tất cả suy nghĩ đủ loại biện pháp, đều bị thất bại. Dù sao Tiêu Đạc là bản lĩnh thông thiên, vốn là cái răng sắc nhọn nhất của Bàn Cổ sáng tạo thiên địa, lúc huynh đệ tỷ muội đều hóa thân thành núi non sông nước thế gian này, lại mình lưu lại.

      Trong huyết mạch tia tinh khí cuối cùng Bàn Cổ để lại trong thiên địa, tràn ngập lệ khí, cũng mang theo hơi thở giết hại trời sinh, giống như muốn phục tùng bất luận kẻ nào quản giáo, cũng thèm làm bạn với ai, càng cần đến bị chiêu an.

      Cứ như vậy, tất cả vắt hết óc vẫn vô kế khả thi, chỉ có thể để Tiêu Đạc tùy ý làm bậy, tùy tính làm ác.

      Rốt cục có ngày, thần tiên mới nhận chức bỗng nhiên vỗ đầu nghĩ đến chủ ý, mỹ nhân kế.

      Vấn đề là Tiêu Đạc, người như vậy thích mỹ nhân thế nào đây?

      Tất cả ngồi xếp bằng, tham thiền tham thiền, niệm kinh niệm kinh, ngộ đạo ngộ đạo, bấm ngón tay bấm ngón tay, bát tiên quá hải các loại hiển thần thông, sau bảy bảy bốn mươi chín ngày, rốt cục có thần tiên là Nguyệt lão xem tơ hồng trong tay, lĩnh ngộ ra.

      "Hóa ra Tiêu Đạc người này, trong mệnh định cũng có mối nhân duyên."

      "Nhân duyên?"

      Tiêu Đạc thị huyết như vậy, cũng có nhân duyên? Cái dạng nữ nhân gì có thể chịu được ? !

      Nguyệt lão cười hề hề, kéo tơ hồng trong tay, cười mà , lại hướng ánh mắt về phía ao tẩy nghiên mực của phật môn.

      Theo ánh mắt của , mọi người nhất tề nhìn về phía tẩy nghiên mực, thấy nơi đó lay động gốc mặc liên.

      Trong nước nhiễm bùn, thanh liên mà dã, có gió thổi đến, cây mặc liên này ngọc nhan tiên tư, trong tam giới gì có thể so sánh.

      Mọi người nhìn chằm chằm gốc mặc liên, rất nhanh nhìn ra nhân quả trong đó.

      Hóa ra lúc Tiêu Đạc giết vào phật môn, máu chảy thành sông, từng qua ao tẩy nghiên mực, nhìn thấy đóa hoa sen kia trong gió lắc lư thướt tha nhiều vẻ, lập tức tự giác dừng cước bộ, nhìn thêm thoáng.

      Cũng chính là liếc mắt cái, nhất định sau này có bao nhiêu đời nghiệt duyên.

      Đóa mặc liên vốn có phật tính, đương nhiên cam nguyện để phật môn sử dụng, nhưng mỹ nhân kế này chỉ có thể thành công thể thất bại, bọn họ cần phải đem ưu việt của mỹ nhân kế tận dụng hết mức, tranh thủ lần bắt được Tiêu Đạc, từ nay về sau giam cầm Tiêu Đạc, vĩnh viễn trừ hậu hoạn.

      Bởi vậy, biết có cao tăng đắc đạo nào, thế nhưng nghĩ ra luyện hóa cây mặc liên này thành vỏ kiếm, chế phục thanh kiếm có vỏ kia.

      Tiêu Đạc chậm rãi lướt qua lần trí nhớ mấy ngàn năm mấy vạn năm trong đầu, lại mở mắt ra, nhìn kiếm và vỏ kiếm kia gắt gao kết hợp hơn ba ngàn sáu trăm năm.

      Thanh kiếm mình quen thuộc, từng chính là mình, còn vỏ kiếm, chính là A Nghiên.

      Kỳ tại có thể nhớ được ràng cảnh tượng lúc ban đầu nhìn thấy A Nghiên, là ở đồng cỏ Thượng Cổ Sơn ngày xuân, nàng mặc bạch y, mỉm cười đứng trong cỏ thơm.

      Lúc lần đầu tiên nhìn thấy nàng, chỉ cảm thấy trăm hoa thất sắc, vạn vật tiếng động, trong đầu trong lòng chỉ có mình nàng.

      cũng biết nữ tử này chính là mặc liên ở trong ao tẩy nghiên mực của phật môn từng nghỉ chân, nhưng lại biết nàng cứ như vậy phiêu nhiên rơi xuống, vừa đúng rơi vào đáy lòng .

      Quang huy dạ minh châu ánh vào trong con ngươi Tiêu Đạc sâu thẳm, bên môi nhàng nổi lên nụ cười.

      Nâng tay lên, mềm vuốt ve vỏ kiếm, giọng khàn khàn: "Ta chưa từng trách nàng, biết ?"

      Kỳ từ đầu minh bạch, nàng là cái bẫy người khác thiết kế cho , nhưng vẫn nghĩa vô phản cố nhảy vào.

      Tư vị nàng tốt đẹp như thế, vốn nguyện ý trả giá hết thảy.

      Huống chi, nhớ tới ở nhân gian A Nghiên muốn làm bạn với mình cả đời, kỳ như bây giờ cũng rất tốt, phải sao?
      Last edited: 28/8/20
      Phong nguyet, HoanHoan, Sashimi199242 others thích bài này.

    2. Tứ công tử

      Tứ công tử Active Member

      Bài viết:
      173
      Được thích:
      203
      Phục mẹ tác giả " cái răng của bàn cổ"
      ly sắcheavydizzy thích bài này.

    3. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      công nhận má tác giả quá siêu nhân, ta k theo nổi :))) hẳn là cái răng :)))
      ta hóng phiên ngoại về hoàng thái tử, lai lịch k biết là ai

    4. Yoororo

      Yoororo Active Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      198
      Ta nể, nghĩ được biến từ cái răng thành thanh kiếm
      heavydizzy thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Phiên ngoại thứ hai, giải thích kiếp trước kiếp này của Ninh Phi

      *********************************

      ở nhân gian có hai cái tên, tên là Hoắc Khải Căn, tên là Ninh Phi.

      Tên vốn đương nhiên gọi là Ninh Phi.

      Lúc đầu Ninh Phi là tảng đá bình thường. Ao tẩy nghiên mực kia, nét mực hạ xuống sao chép biết bao nhiêu Kinh Phật, ở trong ao trong suốt hưởng khí trời. lây dính phật khí mặc sắc dần dần có ý thức mông lung.

      mở to mắt, xuyên thấu qua nước ao tẩy nghiên mực lành lạnh, nhìn thấy đúng là dáng hình gốc mặc liên thướt tha.

      Lúc đó nàng vẫn là nụ hoa sắp nở, nửa ngâm dưới nước, nửa ở , ngẫu nhiên có gió mang hơi nước thổi qua, thân mình nàng tinh tế mềm mại đáng lắc lư trong ao.

      cảm thấy nàng nhảy múa vì mình.

      Lúc đó thực yếu ớt, ý thức cũng có chút ngây thơ mơ hồ, xem xem, lại tiếp tục ngủ. vừa ngủ chính là mấy trăm năm, thậm chí hơn ngàn năm, đợi lúc khôi phục lại ý thức, ngửi thấy hương thơm nhè .

      cũng biết đó là hương hoa sen, chỉ biết chưa từng ngửi thấy, hương thơm ngập tràn.

      nỗ lực ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy nàng ở trong nước, nghịch ngợm nháy mắt cười với .

      Nàng cười rất đẹp mắt, khắc kia, biết là tim mình đập nhanh hơn, mặt đỏ tới mang tai.

      Bất quá khối đá màu đen, dù mặt đỏ người khác cũng nhìn ra.

      "Ngươi là ai a?" Nàng cúi đầu cười nhìn , hỏi như vậy.

      Lúc nghe thấy, giọng nàng thanh linh như thiên , êm tai cực kỳ.

      muốn há mồm đáp lại nàng, nhưng phát , căn bản mình biết .

      Lúc này mới nhớ, mình là tảng đá, mới vừa có ý thức, có thể nhìn thấy chung quanh hết thảy là vạn hạnh, sao có thể chuyện đây?

      "Hì hì, có phải ngươi biết hay ?" Đọc qua biết bao nhiêu cuốn Kinh Phật, nghe biết mấy vạn năm thiền , thế nhưng nàng nhìn thấu quẫn cảnh.

      đành phải gật gật đầu, ngượng ngùng nhìn nàng.

      "Ngươi khẳng định cũng có tên ?"

      Gật đầu.

      "Ta đặt tên cho ngươi được ?"

      Gật đầu.

      "Hôm qua ta ở kinh thư thấy hai chữ, rất hay, bằng lấy làm tên cho ngươi?"

      Gật đầu.

      "Ngươi cũng hỏi xem là hai chữ nào? Dù sao ngươi , ta đây trực tiếp coi là ngươi đồng ý rồi. Hai chữ đó là Ninh Phi, tên ngươi là thế ."

      Gật đầu.

      "Ninh Phi, ngươi vì sao ?"

      Lắc đầu.

      "Ngươi nhanh học , như vậy có thể chơi cùng ta, ta ở ao tẩy nghiên mực mấy vạn năm, rất nhàm chán."

      Gật đầu.

      Sau này, gốc cây mặc liên thướt tha thanh lệ cùng tảng đá đen như mực cứ như vậy cùng nhau, qua mấy vạn năm quang .

      Tảng đá kia sau này học xong, nhưng đặc biệt thích chuyện. Đa số thời gian, chỉ kề sát bên rễ cây của nàng, nghe trong gió truyền đến lời nàng nhuyễn nhu thanh linh.

      Có đôi khi nàng ghét bỏ phản ứng, vì thế gật gật đầu, cười cười với nàng.

      Nàng lại ghét bỏ cười đẹp, nhìn bóng mình trong nước, làm tảng đá tập cười.

      Ngày tháng vốn tiếp tục qua như vậy, trong tẩy nghiên mực vẫn có rất nhiều nét mực hạ xuống, bọn họ nghe phật lượn lờ, ngửi từng làn khói hương đại điện truyền xuống, bút tích phật môn thực dễ chịu, ngày lại ngày yên tĩnh tường hòa trôi qua.

      Nhưng ngày kia, mùi máu tươi chợt truyền đến, tiếng kêu rên vô cùng thê thảm, nàng và đều chấn kinh. Bọn họ , đến cùng là loại người nào, thế nhưng tùy ý giương oai nơi phật môn thanh tĩnh?

      nghĩ, mùi máu tươi quá mức nồng đậm tràn vào, tiếng bước chân hữu lực truyền đến, đồng thời cỗ sát khí lãnh lệ điên cuồng giết hại đập vào mặt.

      trồi lên mặt nước, che ở trước mặt nàng, nhìn ra xa xa.

      Lại nhìn thấy, có nam tử, cao lớn cứng rắn, phóng đãng kềm chế được, khoác thân huyền bào rộng rãi cuốn động trong gió, cầm theo thanh lợi kiếm vẫn còn đổ máu, đứng bên cạnh ao tẩy nghiên mực.

      Nam tử kia hai tròng mắt u ám, khí thế trầm bạo ngược, đầu tóc đen kềm chế được rối tung vai. u thị huyết, chỗ có dù là phật môn thanh tĩnh tường hòa dường như trong nháy mắt bị hàn sương vạn năm bao phủ, làm cho người ta cảm thấy như rơi vào địa ngục a tì.

      Ninh Phi và A Nghiên đều sợ ngây người, A Nghiên muốn Ninh Phi ấn xuống nước, Ninh Phi lại muốn che ở phía trước A Nghiên để nam nhân kia thấy nàng.

      Ai biết lúc này, nam nhân kia lại hơi xoay đầu, nhìn về phía này.

      Ninh Phi biết A Nghiên sau lưng có phản ứng gì, chỉ biết là, mình thấy đôi con ngươi đen lạnh lẽo đến có ánh sáng, đó là loại tuyệt vọng hắc ám so với tầng địa ngục sâu nhất còn lạnh băng hơn.

      Nhưng loại rung động này cũng duy trì bao lâu, phát việc khiến cảm thấy run rẩy. ánh mắt nam nhân kia dừng ở người A Nghiên phía sau , hơn nữa con ngươi hắc ám kia tràn ra ánh sáng.

      tư vị dũng cảm khôn kể dâng trong lòng, Ninh Phi nắm chặt nắm tay, cơ hồ muốn tiến lên đuổi nam nhân kia .

      Đúng lúc này, nam nhân nhìn A Nghiên lát, cầm kiếm, xoay người rời .

      Chỉ lưu lại trong khí mùi máu tươi thản nhiên.

      Ninh Phi cũng biết, nam nhân này chỉ nghỉ chân lát mà thôi, nhưng tạo thành ảnh hưởng thế nào đối với vận mệnh của và A Nghiên.

      Sau này hỏi A Nghiên về nam nhân này, hai người đối thoại với nhau.

      " thực đáng sợ."

      "Ừ"

      " vừa rồi suýt nữa muốn giết chúng ta."

      ", ta cảm thấy muốn giết chúng ta a, còn cười với ta đâu."

      "Sao ta nhìn thấy, cười với chúng ta, muốn giết chúng ta."

      " thực có ý giết chúng ta, ta nhìn thấy nở nụ cười, ánh mắt cười với ta."

      Tảng đá Ninh Phi nhất thời biết gì.

      luyện tập nhiều năm, vẫn thể cười khiến nàng cảm thấy là cười, nhưng nam nhân kia chỉ nhìn nàng cái, nàng lại cảm thấy nam nhân đó cười.

      cảm thấy thực vô lực.

      Sau này, trơ mắt nhìn nàng ở trong lò luyện trải qua thống khổ thế nào, lại tận mắt thấy nàng rơi xuống phàm trần, gặp nam nhân mệnh trung chú định kia, trơ mắt nhìn nàng và nam nhân ấy cùng nhau hóa thành kiếm và vỏ kiếm bị phong cấm dưới Thượng Cổ Sơn.

      Mấy ngàn năm sau có ngày, cũng từng nghỉ chân nhìn thần miếu Vọng tộc.

      Chung quanh tiểu hài tử ngạc nhiên nhìn , Vọng tộc phòng bị kín người.

      Bọn họ cũng biết trong thần miếu vì sao nhốt người, càng biết người nơi đó với có sâu xa thế nào.

      Quang lướt qua, rất nhiều việc, rất nhiều người đều bị thương hải tang điền bao phủ trong biến động, thậm chí cả A Nghiên cũng lãng quên .

      Ngửa mặt lên, nhìn thương khung mờ mịt Thượng Cổ Sơn, trong đầu lại hồi tưởng mấy ngàn năm trước, A Nghiên ở bên cạnh ao với .

      "Người khác đều cho là ta vì diệt trừ ma cứu vớt thương sinh, người khác đều cho là ta bị ủy khuất, kỳ chỉ có tự mình ta biết, ta ủy khuất."

      "Ta muốn tới gần , nhìn xem, trong mắt , đến cùng có cười hay ."
      Last edited: 28/8/20

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :