1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng hậu tìm chết hàng ngày - Nữ vương không ở nhà

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      A Nghiên và A Đạc 9 kiếp dây dưa, lần hạ sinh này biết tác giả có cho ai đầu thai vào đây, chế tác giả lắm trò lắm :v
      Còn vụ Thượng Cổ sơn nữa chứ, đến đó lấy lại thân xác nhỉ :p
      Linh_lung_co_nuongheavydizzy thích bài này.

    2. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Trọng điểm là gì ngoài từ nay hoàng hậu bảo Đông cấn hoàng thượng Tây chứ đâu.
      heavydizzy thích bài này.

    3. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      truyện trọng yếu j nha, ta tò mò quá
      heavydizzy thích bài này.

    4. panda84

      panda84 New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      5
      Mới coi tới chương 8 thôi, nhưng có suy nghĩ .. có lẽ nào bạn Cửu dzớt bạn Nghiên vì mấy kiếp trước bạn Nghiên "sạch"? nào có chồng rồi hôn phu tùm lum?

      Cảm ơn Editor nha!!... 加油!!!
      heavydizzy thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      @panda84 ko phải đâu.
      @ các nàng, truyện trọng yếu cực kì khó đỡ luôn.

      Chương 152 nha hoàn thông phòng của A Nghiên

      A Nghiên giấc ngủ này ước chừng cả ngày, mãi cho đến đêm khuya, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nghĩ nên gọi nàng tỉnh uống mấy thứ, nếu cứ như vậy ngủ tiếp, khó tránh khỏi tốt với thân mình.

      Vì thế nàng đề nghị Tiêu Đạc bên cạnh: "Cũng nên đánh thức hoàng hậu nương nương thôi?"

      Tiêu Đạc ngẫm lại cũng đúng, liền gật đầu.

      Kỳ A Nghiên ngủ no rồi, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt gọi nàng tỉnh lại, nàng mê mang nhìn người trước mắt.

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt bưng chén cháo, tiến lên, ôn nhu : "Nương nương, người cảm thấy thế nào?"

      A Nghiên lắc lắc đầu, tỏ vẻ mình có việc gì, sau mới nghĩ tới đau bụng sinh con, lại cau đầu mi.

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nhất thời nở nụ cười: "Nương nương, đây là cháo tứ hồng bổ huyết, phòng bếp ninh ba canh giờ, người từ từ dùng ít, bổ huyết ích khí, nay thân mình người thiếu hụt, uống cái này tốt nhất."

      A Nghiên ngẫm lại cũng đúng, đành miễn cưỡng muốn ngồi dậy, nhưng Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đương nhiên để nàng ngồi, tự nâng bát, hầu hạ nàng uống cháo.

      Tiêu Đạc thấy A Nghiên tỉnh lại, đương nhiên là nhàng thở ra, xem nàng nửa nằm tại chỗ, được Hạ Hầu Kiểu Nguyệt hầu hạ uống cháo, uống đến chóp mũi cũng thấm ra chút mồ hôi trong suốt, thế này mới cảm thấy hình như là nàng sống được.

      Lúc trước mặt nàng còn chút máu, hơi thở cũng hết, khắc kia cơ hồ tay chân run rẩy lạnh như băng, suýt nữa cho rằng cứ như vậy mất nàng.

      Làm ầm ĩ lớn nửa ngày, tâm mới có thể trở về.

      Nhất thời khỏi nghĩ tới lời nàng lúc đó, nhíu mày : "Về sau cho chuyện sống chết gì nữa."

      A Nghiên sinh xong đứa rồi, hơi thở suy yếu, lười quan tâm , chỉ liếc mắt nhìn , tiếp tục uống cháo.

      Tiêu Đạc cũng động tĩnh, nhìn Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, bỗng nhiên qua, lạnh nhạt ra lệnh: "Ngươi theo giúp hầu hạ là được, ta tự mình đút."

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt tuy có chút ngoài ý muốn, bất quá cũng gì, lập tức đưa cháo cho Tiêu Đạc, tự đến cuối giường giúp A Nghiên kiểm tra góc chăn.

      Tiêu Đạc người này triều đình có thể uy hiếp bách quan, trong quân ngũ có thể uy chấn chư tướng, nhưng đút người ăn cháo loại chuyện này, kinh nghiệm cũng nhiều. Duy nhất kinh nghiệm là trước đây đút cho A Nghiên.

      Bất quá cũng may rất có thiên phú, làm việc thế nhưng có chút cẩn thận, từng thìa đút cho A Nghiên, khiến A Nghiên thoải mái.

      Ai biết đút, Tiêu Đạc lại nhìn chằm chằm A Nghiên, rốt cục hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

      "Trước khi nàng ngủ, từng với ta, có việc chuyện trọng yếu muốn , đến cùng là chuyện gì a?"

      A Nghiên có chút kinh ngạc, nghĩ nghĩ: "Ta có chuyện trọng yếu gì sao? có a?"

      Tiêu Đạc vừa đút ngụm cháo vào miệng A Nghiên, vừa như lơ đãng : "Lúc đó quả nàng như vậy, tốt xấu nhớ lại xem, định với ta cái gì?"

      phải có liên quan đến Hoắc Khải Căn ? Đây là Tiêu Đạc lo lắng.

      A Nghiên nhíu mày nghĩ, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ: "A, hóa ra là chàng cái này!"

      Tiêu Đạc vội hỏi: "Đến cùng là chuyện gì?"

      A Nghiên nhãn châu chuyển động, vừa đúng nhìn thấy chỗ giường ngủ Hạ Hầu Kiểu Nguyệt hiền lành ôn nhu giúp mình thu thập này nọ, bên môi nàng nổi lên chút cười, lại cố ý : "Ai nha, ta nhớ ra rồi, ta phải sinh ra đứa của chúng ta sao? Ta nhớ là con trai!"

      Tiêu Đạc gật đầu: "Phải, được ta phong làm hoàng thái tử."

      như vậy, nhớ tới tiểu lão nhân kia, mặt mũi đỏ bừng nhiều nếp nhăn...

      A Nghiên nhất thời trước mắt nổi lên hưng phấn: "Mau, mang con ta tới, ta muốn nhìn!"

      Vừa rồi thế nào thiếu chút nữa quên mất, nàng bất ngờ thêm đứa con a!

      Tiêu Đạc tuy rằng tình nguyện, bất quá nhìn vẻ mặt A Nghiên chờ mong, lại biết nhi tử này là cốt nhục nàng đánh cược tính mạng sinh hạ, đương nhiên đành lòng để nàng thất vọng, lập tức ra tiếng, lệnh cho người ôm con trai của mình tới.

      Nhất thời tiểu oa nhi này được báo danh trước mặt A Nghiên, tục ngữ mẹ chê con xấu, A Nghiên liếc mắt cái thích đứa này. Lập tức để Tiêu Đạc ôm đến trước mắt mình, tinh tế ngắm nghía.

      Cũng khéo, bé con này mở đôi mắt hẹp dài, miễn cưỡng liếc mắt nhìn A Nghiên cái, thế nhưng dường như mang theo chút cười.

      cười rộ lên rất đẹp mắt, ít nhất ở trong mắt A Nghiên là đẹp mắt, A Nghiên bỗng chốc mừng đến nước mắt cũng rơi xuống.

      "Con ta cười với ta đâu! Nó cười với ta!"

      làm đại phu, nàng biết trẻ con vừa sinh ra theo lý chỉ thấy trước mắt đám sương, căn bản nhìn , nhưng nàng vẫn kinh hỉ hiểu như cũ, cảm thấy đứa dường như biết mình là mẫu thân ruột của nó.

      A Nghiên vừa vui sướng ôm con trai vừa đánh giá, nhìn mặt mày, cái mũi, cái cằm, cuối cùng lẩm bẩm: "Tiêu Đạc chàng có cảm thấy , ánh mắt và cái mũi nó cực kỳ giống chàng, nhưng miệng và cằm đều giống ta. Về sau trưởng thành nhất định rất đẹp mắt, có rất nhiều nương thích nó, muốn gả cho nó."

      Tám đời, cũng chỉ sinh đứa con như vậy, A Nghiên nhìn con liền cảm thấy đây là sinh mệnh của mình, so với tròng mắt còn quý trọng hơn.

      Hơn nữa nàng càng xem càng cảm thấy con tốt, quả thực là thiên hạ vô địch, có thể đấu thắng hết thảy mọi thứ đời này!

      Về phần Tiêu Đạc? Tục ngữ người đàn bà chữa ngốc ba năm, sản phụ hay quên nhất, Tiêu Đạc là ai?

      Bởi vì A Nghiên vừa sinh, cũng dám dùng sức, cho nên lúc nàng ngắm con như vậy, luôn luôn là Tiêu Đạc ôm.

      Lúc này Tiêu Đạc mất mát nhắc nhở: "Nàng nhìn lâu như vậy, cũng nên đủ ?"

      đủ, sao có thể có đủ đâu? A Nghiên chỉ hận thể nhìn cả đời!

      "Làm sao?" Nàng hiểu nhìn Tiêu Đạc.

      Tiêu Đạc nhíu mày: "Ôm nó xuống , để nhũ mẫu chiếu cố."

      lời này, khiến A Nghiên mất hứng.

      "Vì sao phải ôm ? Ta vất vả sinh con, ta muốn luôn nhìn thấy con. Nhũ mẫu ôm ? được, để con nằm bên người ta. Ta muốn tỉnh dậy có thể nhìn thấy con."

      "Nàng... Nàng hiểu đạo lý ..." Tiêu Đạc kỳ cũng dám cứng rắn A Nghiên, nhịn được buông người, mềm giọng dỗ.

      " được, ta ôm con!”A Nghiên cố chấp.

      Tiêu Đạc có biện pháp, đành phải nhượng bộ.

      Việc tới bây giờ, đến chuyện Hoắc Khải Căn cũng có thể nhượng bộ, huống chi chỉ đứa con đây? Tốt xấu vẫn là huyết mạch cốt nhục của mình và nàng a!

      "Được, vậy để đây, nàng tùy thời xem. Nhưng nếu nó khóc náo ngừng, ầm ỹ nnagf nghỉ ngơi, nhất định phải để nhũ mẫu ôm ." Tiêu Đạc cũng có chỗ mấu chốt.

      "Được được được, con ta ngoan như vậy, nhất định ầm ỹ đến ta.”A Nghiên bắt đầu vì con .

      Tiêu Đạc cũng có biện pháp, lập tức sai người đặt cái giường ở bên cạnh sạp của A Nghiên, an trí tiểu Hoàng thái tử ở trong đó.

      vốn cho rằng tình ràng như vậy, nhưng nghĩ tới chuyện khiến mất hứng còn ở phía sau.

      Hóa ra A Nghiên từ khi sinh nhi tử này, là so với tính mạng còn trọng yếu hơn, mỗi khi tỉnh lại, căn bản cũng từng liếc mắt nhìn Tiêu Đạc cái, trực tiếp đăm đăm nhìn chằm chằm con.

      Có đôi khi con ngủ say, miệng cười ngọt cái, nàng cũng ngây ngô cười theo.

      Có đôi khi con đói bụng hoặc là mệt nhọc miệng nhêch lên muốn khóc, nàng liền đau lòng muốn rơi lệ.

      Tiêu Đạc chuyện với nàng, vài câu nàng cũng để ý trả lời, ngữ khí phi thường có lệ.

      trắng ra là, Tiêu Đạc ở trong mắt nàng còn địa vị.

      Để cho Tiêu Đạc có cách nào tha thứ là, có ngày A Nghiên thậm chí nhắc với : "Mỗi đêm chàng phê duyệt tấu chương rất trễ, thế này có chút ảnh hưởng ta và con nghỉ ngơi, có phải chàng nên chuyển ra ngoài , cần ở cùng chúng ta?"

      Nàng nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lại đề nghị: "Hay là chàng nên về cung ?"

      Bởi vì nàng vừa sinh xong, căn bản chưa kịp hồi cung, Tiêu Đạc cùng nàng ở lại trấn thu xếp.

      Nghe Hạ Hầu Kiểu Nguyệt , bởi vì Tiêu Đạc ở trong trấn , nay xung quanh trấn tụ tập rất đông thị vệ hoàng gia canh gác, mỗi ngày thư lại triều đình quan trọng đều phải ra vào trấn , hoàng thân quốc thích, văn võ bá quan cũng tới ba lần năm lượt, hi vọng gặp Tiêu Đạc, hoặc là tới thăm hoàng hậu nương nương ở cữ.

      Càng cần mỗi ngày tấu chương văn thư quan trọng từ biên quan hoặc từ các nơi cấp dưới đưa tới, nối liền dứt.

      Đơn giản , trấn này bỗng chốc vốn có tiếng tăm gì biến thành nơi cơ yếu. Nghe dân chúng nơi này theo buôn bán các loại điểm tâm ăn vặt, còn khai trương các loại cửa hàng, nay rất nhiều người phát tài lớn.

      A Nghiên lấy ngữ khí thương lượng với : "Chàng về cung trước, nếu tiếp tục như vậy, bên ngoài còn biết ta như thế nào đâu."

      Nàng có thanh danh "Vứt bỏ hôn phu cũ, nữ gả hai chồng", nếu lại có thanh danh mị hoặc quân vương phỏng chừng phải lưu danh trăm đời.

      Tiêu Đạc lạnh lùng liếc nàng cái: "Nàng quản gì đây, trước để cho bọn họ , đến lúc đó ta có thủ đoạn thu thập bọn họ."

      Chuyện nhảm đồn đãi đó, Tiêu Đạc còn xem vào trong mắt.

      Đường này thông, A Nghiên cũng lười , nhất thời trong đầu nhớ tới kiện khác: "Hoắc Khải Căn đâu, chàng thả huynh ấy sao? tại đến cùng huynh ấy thế nào ?"

      Tiêu Đạc nghe nàng nhắc tới Hoắc Khải Căn liền cảm thấy vui, nhưng bất đắc dĩ lúc nàng sinh con mình đáp ứng thả Hoắc Khải Căn . Dù thích, cũng chỉ phải : "Yên tâm, nay tuy rằng vẫn giam giữ như trước, nhưng phái đại phu tới chẩn trị thương thế, qua thời gian chờ thương thế tốt hơn, ta thỉnh rời ."

      Khó được dùng chữ "thỉnh", với Tiêu Đạc mà là thực dễ dàng.

      A Nghiên giương mắt nhìn , thấy có vẻ cũng muốn lừa mình, mới vừa lòng, bất quá vẫn hừ tiếng, uy hiếp : "Người ta vốn cũng có can hệ gì, mấy năm nay chàng có thấy ta nhắc tới huynh ấy sao? Nay người ta giúp ta, cũng là ý tốt, nếu như vì chuyện chúng ta mà bị chàng giam giữ tra tấn, ta biết có thể an tâm sao? Ta giúp huynh ấy chuyện, chẳng qua nghĩ tới chàng làm ra việc ngốc thế, khiến trong lòng ta bất an! Nếu lòng ta thẹn với người ta, ta còn có thể sống tốt với chàng sao?"

      Nàng đến đây, lại nhớ tới Ninh Phi bảo hộ mình bảy đời, lại có lần, ràng phải là mình cùng với Tiêu Đạc bái đường thành thân, kết quả là Ninh Phi thay thế, nhưng khiến Ninh Phi trúng đao của mình, cũng là tai bay vạ gió a! Lập tức càng áy náy, cắn môi nhìn Tiêu Đạc, hi vọng có thể nghe vào.

      Nàng ra tuy là những câu có lý, khẩn thiết đến cực điểm, nhưng Tiêu Đạc nghe vào lòng, cũng vẫn cảm thấy vui như cũ. đến cùng, khúc mắc của nàng cùng với nam nhân kia, rất sâu, thể dễ dàng cắt đứt.

      Tiêu Đạc trong lòng vui, bỗng nhiên nghĩ tới việc trọng yếu nàng , khỏi hỏi: "Trước khi nàng ngủ ngày đó, đến cùng muốn với ta chuyện trọng yếu gì?"

      A Nghiên nghĩ tới thế nhưng còn nhớ chuyện này, lập tức con mắt xoay vòng, mới ấp a ấp úng : "Ta, nếu ta , chàng được tức giận?"

      Tiêu Đạc nghe nàng như vậy, nhất thời trong lòng trầm xuống, bất quá vẫn ra vẻ lạnh nhạt : " có việc gì, nàng là được."

      A Nghiên cúi đầu, thở dài, lại nhíu mi, còn cẩn thận đánh giá sắc mặt Tiêu Đạc, cuối cùng mới do dự mà : "Kỳ , kỳ ta nhớ tới chuyện..."

      "Chuyện gì?" Tiêu Đạc trầm giọng hỏi.

      "Ta, ta nhớ ra, phải có đời ta là nam nhân sao..."

      "Ừ, ta biết." trong thanh Tiêu Đạc mang theo căng thẳng khác thường.

      "Sau đó, sau đó ta tuổi ngông cuồng, ta tuấn tiêu sái, ta lại sinh ra trong nhà quý tộc, ta, ta..."

      "Nàng như thế nào?"

      "Ta, ta có nha hoàn thông phòng!”A Nghiên nhắm mắt lại, rốt cục ra.

      Vừa ra, nàng nhất thời cảm giác thấy thoải mái hơn.

      Nếu , nhìn thấy Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, cứ cảm thấy là lạ.

      "Nha hoàn thông phòng?" là cái quỷ gì?

      Tiêu Đạc mặt biến thành màu đen, nghĩ tới, ngày phải nghe thấy nữ nhân của mình nàng từng có nha hoàn thông phòng.

      "Đúng... Vốn cũng có gì, dù sao trùng sinh nhiều đời như vậy, từng làm nam nhân cũng phải đại gì. Nhưng mà, nhưng mà đây cũng quá khéo..."

      "Gì?" Tiêu Đạc lúc này sắc mặt rất khó nhìn.

      "Đúng vậy, nha hoàn thông phòng, dĩ nhiên là Hạ Hầu Kiểu Nguyệt!" Nàng từ trước nhận ra, nay chết lần, trong thông đạo xem hết cảnh đời bảy kiếp, nàng cũng nhớ ra.

      "Hạ Hầu Kiểu Nguyệt?" Tiêu Đạc từng chữ, nghiến răng nghiến lợi.

      Đây... Định đùa cái gì?!

      Ánh mắt Tiêu Đạc thẳng băng, mặt lát xanh, lát đỏ, lát trắng.
      Last edited: 28/8/20

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :