1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng hậu tìm chết hàng ngày - Nữ vương không ở nhà

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      mình lạy mợ tác giả này mãi mỗi cái khúc mắc này mà kéo dài mãi chưa thấy hết
      tội nghiệp tiêu đạc quá đê
      heavydizzy thích bài này.

    2. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Mịe nó. Lại ngược. Bả đánh vài cây roi, bả cho cục kẹo ngọt lịm, xong bả lại đánh mạnh hơn,... Bà tác giả là...!!!
      heavydizzy thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      @Anhdva, @Afang, @Phong Vũ Yên cũng chỉ còn lần hâm cuối cùng này thôi

      Chương 141. Ninh Phi biến mất

      Lúc xong lời này, cũng phóng hỏa thiêu núi giống như lần trước, mà là xoay người rời .

      Thời gian ba ngày, chỉ cho bọn họ thời gian ba ngày.

      Bọn họ , A Nghiên là linh vật phật môn, vậy bọn họ đem linh vật phật môn này đưa về bên , tiếp tục làm thê tử của , hoàng hậu của , cùng vượt qua cả đời này, vì sinh nhi dục nữ.

      Nhưng nếu bọn chịu, đem thiên hạ này quẫy đến long trời lở đất, vĩnh viễn sống yên.

      Tiêu Đạc mặt biểu cảm rời khỏi Hoàng Giác tự, cưỡi ngựa về cung. Màn đêm buông xuống, đèn cung đình đốt, tẩm điện cung Văn Tú, màn che thấp thoáng, vốn dĩ vẫn có thân ảnh xinh đẹp quen thuộc.

      Nhưng tại, bóng người.

      độc đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm giường màn thêu, nhớ dáng vẻ A Nghiên từng ngồi ở chỗ này, trong hoảng hốt, thậm chí như nhìn thấy thân ảnh nàng.

      Nhưng định thần lại, hết thảy đều là ảo giác thôi.

      Nàng rồi, bỗng nhiên mất, đôi câu vài lời cũng chịu lưu lại, cứ như vậy rồi.

      Tay Tiêu Đạc nắm chặt lại, xương ngón tay trở nên trắng bệch, cuối cùng uể oải mà vô lực đánh vào màn thêu kia.

      Trong khoảnh khắc, giường màn biến thành bột phấn.

      Tiêu Đạc thống khổ nhắm mắt lại, cắn răng ngồi xuống, lấy tay sờ thử, hoàng bào tôn quý uốn lượn mặt đất.

      kỳ , có thể rời khỏi thế nào đây?

      Ngoài Văn Tú cung có bao nhiêu thị vệ cao cường, đến cùng là loại người nào có thể thần biết quỷ hay mang nàng ? Nàng tự nguyện theo người ta, hay là tình nguyện ?

      nhiều ngày, ngủ nghỉ, lần lượt hồi tưởng lần cuối cùng nhìn thấy nàng, nàng những lời gì.

      Lúc đó ràng nàng muốn hỏi mình, đến cùng vì sao bỗng nhiên muốn nghe Kinh Phật, vì sao mình cố tình tự cho là đúng, muốn nàng lo lắng, muốn gạt nàng?

      Chẳng lẽ nàng biết cái gì, hay là nàng tức giận, giận mình cho nàng?

      Hay là tức giận mấy ngày nay luôn lãnh đạm?

      Hoặc là giận muốn nạp thêm nữ tử nhét đầy hậu cung?

      kỳ chính là muốn vời vào làm thị nữ a!

      Tiêu Đạc thống khổ cắn răng, trong cổ họng phát ra tiếng kêu khàn khàn: “A Nghiên, ngươi đến cùng nơi nào, chẳng lẽ muốn bỏ ta sao?"

      Nàng ràng , rời bỏ .

      Lúc này, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cẩn thận vào tẩm điện, thấp giọng hỏi: "Hoàng thượng, người muốn dùng thiện hay ?"

      Tiêu Đạc ánh mắt phiền chán, muốn mở miệng, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt vội : "Đây chính là hoàng hậu nương nương tự tay làm."

      Nàng giọng, cấp tốc bổ sung: "Hoàng hậu nương nương mấy ngày trước sai người phơi ít cải củ, là đợi hong khô ăn, nay vừa vặn tốt..."

      Tiêu Đạc rũ mắt xuống, giọng khàn khàn: "Mang vào ."

      Cải củ khô, vị mặn, giòn ngọt, dường như mang theo tia chua xót khôn kể, Tiêu Đạc ăn miếng, mặt vẫn biểu cảm.

      "Hoàng hậu nương nương lúc đó đến cùng gì?" Cơ hồ là lần thứ trăm, Tiêu Đạc hỏi như vậy.

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt có biện pháp, đành phải lần mọi chuyện phát sinh trước khi hoàng hậu biến mất.

      Tiêu Đạc mặt mày thâm trầm, bất đắc dĩ và thống khổ: "Nàng thế nhưng hỏi ngươi, nếu nàng tạm thời rời khỏi hoàng cung, ta gì? có ý vị, kỳ là chính nàng nghĩ phải rời khỏi, cũng có ai bắt buộc nàng?"

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt này.

      Kỳ người này nàng hầu hạ rất nhiều năm.

      Theo nàng, người này luôn luôn cường đại, làm được, kiêng nể gì, lạnh lùng và ác liệt.

      Mãi cho đến lúc người này ở nông thôn gặp tiểu nương gọi là A Nghiên.

      tại, suy sụp mà tuyệt vọng, mất rồi kiệt ngạo bất tuân bên ngoài, giống như bị bại trận trước nay chưa có, thất lạc yên ngồi ở chỗ kia, nhấm nháp từng chút củ cải khô A Nghiên để lại.

      là hoàng đế Đại Hạ Quốc, là đế vương ngoảnh mặt phía nam nhìn về phía bắc, đời này bao nhiêu sơn trân hải vị chờ , nhưng dù đói bụng năm ngày năm đêm, chỉ ăn cải củ khô nàng tự tay làm.

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt buông con ngươi xuống, khẽ thở dài.

      Kỳ nàng đau lòng nam nhân này.

      Từ lần đầu tiên nhìn thấy , nàng bị thuyết phục bởi mị lực của nam nhân phóng đãng kềm chế được này.

      Người khác Hạ Hầu Kiểu Nguyệt bất đắc dĩ bị bức bách lưu lạc đến bên người Tiêu Đạc làm nô tì, hầu hạ nhiều năm, nhưng chỉ có nàng trong lòng biết ràng, nàng cam tâm tình nguyện.

      Nàng xuất thân từ hầu môn thế gia, xưa nay theo khuôn phép cũ, chỉ nhận thức nghĩa huynh Hạ Hầu Mãng thôi. Nàng chưa thấy nam tử nào xuất sắc như Tiêu Đạc.

      ràng giống như bức họa tuấn mỹ tuyệt luân, nhưng làm việc lại cuồng tứ bừa bãi muốn làm làm nấy.

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt biết mình vĩnh viễn thể trở thành người như , cho nên nàng thưởng thức người này, cũng luyến mộ người này, cam tâm tình nguyện buông tha hết thảy, hầu hạ bên người .

      Có lẽ ban đầu nàng từng có chút vọng tưởng, vào trong lòng , trở thành người được khảm trong tâm, nhưng sau này, vọng tưởng cũng dần dần phai nhạt.

      Nàng biết mình cách nào làm được.

      Nam nhân có được dung mạo thế gian hiếm thấy, tính tình lại quái đản như vậy, chẳng phải nàng có thể nắm trong tay.

      Sau này nàng thể nghĩ nữa.

      Nam tử này như gió thể nắm lấy, thế nhưng có khúc mắc như vậy với tiểu nương A Nghiên.

      Chua xót như gió rồi, nàng nhận mệnh.

      Nhưng tại, nam nhân này mất người âu yếm, bộ dáng suy sút, làm cho người ta đau lòng.

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nắm chặt tay lại buông ra, buông ra lại nắm chặt.

      Nàng muốn gì an ủi , nhưng chung quy dám ra.

      Năm đó nàng cũng phải có cơ hội, nàng chỉ cần tiến lên bước, là có thể trở thành vương phi, phải sao? Chính là nàng thanh ngạo tự cao, buông bỏ mà thôi.

      khi buông, nàng liền có đường rút lui.

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cứ như vậy yên lặng nhìn chằm chằm Tiêu Đạc, nhìn ăn sạch đĩa cải củ muối.

      "Hoàng thượng, nô tì lấy chút nước trà?" Hạ Hầu Kiểu Nguyệt ôn thanh .

      Tiêu Đạc cầm cọng cải củ cuối cùng trong tay, ngón tay thon dài chỉnh tề, củ cải ngắn gọn khô ráp, mín chặt môi lời.

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đành phải : "Lại tiếp, đây là hoàng hậu nương nương năm kia tự mình lấy tuyết đầu mùa để trong bình, chôn dưới gốc cây, là đợi đến năm sau tuyết tan, pha trà uống."

      "Được." Tiêu Đạc thanh khô ráp dọa người, bất quá vẫn chỉ chữ "Được".

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt tuân mệnh, vội vàng ra ngoài.

      Ra khỏi tẩm điện, sắc mặt nàng khẽ biến gọi tới vài tâm phúc.

      "Các ngươi vài người, nhanh chóng đem toàn bộ điểm tâm, đồ ăn vặt hoàng hậu nương nương lúc trước làm ra, tất cả bưng lên, được thiếu!"

      "Vâng, tuân mệnh."

      Nhìn vài cái thị nữ tán , Hạ Hầu Kiểu Nguyệt bất đắc dĩ thở dài.

      Nàng tại chỉ hy vọng, A Nghiên có thể sớm trở về.

      tại mới biết, Tiêu Đạc kỳ phải con rồng, chính là con cá, con cá thể rời nước.

      A Nghiên rồi, mang nước của Tiêu Đạc.

      có nước, con cá là sống được lâu đâu.

      ************************

      A Nghiên được Ninh Phi mang , khoảng ngày, nàng và Ninh Phi cùng nhau tá túc trong ngôi miếu đổ nát. Ngày này tiểu oa nhi trong bụng cũng đá nàng, nàng thực an ổn ngủ.

      Vừa ngủ, vừa nghĩ, xem ra ly khai hoàng cung, ly khai Tiêu Đạc, tì khí đứa táo bạo giống trước kia.

      Đêm đó nàng ngủ ngọt ngào, ngày thứ hai tỉnh lại, nàng nhìn thấy ánh mặt trời xuyên qua song cửa sổ chiếu vào. Lúc này đúng là đầu xuân, xuân về hoa nở, ngay cả ánh mặt trời đều lộ ra vài phần xuân ý dạt dào ấm áp.

      A Nghiên lười biếng xoay thắt lưng, nhìn về phía Ninh Phi.

      Ninh Phi canh ở cửa.

      Nhưng khi nàng nhìn sang, lại ngây người.

      Ninh Phi thấy.

      Chỉ còn đống quần áo, và cái mặt nạ sắt, còn có bãi máu.

      A Nghiên khiếp sợ, lảo đảo qua, nhặt quần áo lên, thấy hắc bào và giày, thậm chí nội y các thứ, lại nhặt mặt nạ sắt lên, chính là mặt nạ sắt Ninh Phi thường mang.

      Nàng từ lúc nhận thức Ninh Phi, chưa từng thấy tháo mặt nạ sắt xuống.

      Nhưng tại, mặt nạ sắt cùng quần áo của , tất cả đều ở trong này.

      Nhìn chằm chằm bãi máu kia, hai tay nàng run run nắm mặt nạ sắt, dám nghĩa gì nữa.

      người sống, có khả năng cứ như vậy rời dấu vết.

      Ninh Phi biến vào hư , hóa thành vết máu đó?

      A Nghiên cả người run rẩy, hoảng sợ nắm chặt quần áo, chậm rãi ngồi xổm xuống.

      Nàng nhớ lúc nhìn thấy Ninh Phi, sắc mặt Ninh Phi ràng đúng, cả người thoạt nhìn có chút suy yếu, thậm chí còn từng kịch liệt ho khan.

      Nghĩa là gì, nghĩa là bị trọng thương, hoặc là bị bệnh.

      Nàng nhớ tới ánh mắt nhìn mình.

      mấy ngàn năm, chính mình quên .

      còn , là tảng đá dưới chân mặc liên trong ao tẩy nghiên mực, là đá quý được khảm vỏ kiếm nàng luyện hóa thành, nhất định luôn thủ hộ mình.

      cũng từng , đây là cơ hội cuối cùng.

      Cho nên kỳ sớm biết rồi, biết lưu lại lâu ở nhân thế, cho nên liều mạng khí lực cuối cùng đem mình rời khỏi Tiêu Đạc.

      Bởi vì đây là điều duy nhất có thể làm.

      A Nghiên ôm chỗ quần áo, suy sụp quỳ gối nơi đó.

      Nàng vẫn nhớ nổi người gọi là Ninh Phi này.

      Nhưng nàng biết, bản thân mình lần này chỉ sợ vĩnh viễn gặp nữa.
      Last edited: 28/8/20
      Phong nguyet, HoanHoan, misa45 others thích bài này.

    4. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      ôi ta thề ta mà biết tác giả biến thái như này ta nhẩy cái hố đau tim này nữa :-((((

    5. Yoororo

      Yoororo Active Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      198
      Ta muốn hỏi: tác giả nhây thế???? Hành Đạc vừa thôi
      nguyenhuyen9305 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :