1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng hậu tìm chết hàng ngày - Nữ vương không ở nhà

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Cảm thấy bất an, nghe chừng vẫn còn nhiều trắc trở đón chờ :-(.
      talamotconrongheavydizzy thích bài này.

    2. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      truyện dần hé mở rồi

    3. Hiyoko

      Hiyoko Active Member

      Bài viết:
      88
      Được thích:
      102
      Hy vọng A Nghiên bình an sinh hạ đc tiểu ĐĐ đừng có trắc trở gì nữa :014::014::014:
      Thanks ad :th_18:

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 140 hoàng hậu biến mất

      Sài Hỏa vô cùng tức giận, chỉ vào nàng chửi mắng, trách cứ nàng ti bỉ vô sỉ, câu dẫn gia chủ , đau đớn mắng nàng là tiện nhân, hận thể giết cho thống khoái.

      Sau này biết nữ tử gì đó với Sài Hỏa, vẻ mặt Sài Hỏa có thay đổi, nàng kia chảy lệ xoay người mà .

      Khi ánh sáng lướt qua, thời gian qua nhanh, A Nghiên cứ như vậy cúi đầu quan sát cuộc sống phía dưới, đời lại đời. Nữ tử đứng ở trước phật tiền phát hạ trọng thệ, Sài Hỏa dấn thân vào nhân gian tìm nguyên thân bị phong cấm, nguyên thần lưu chuyển thế gian.

      Nhìn hết thảy, A Nghiên thở dài tiếng, rơi lệ đầy mặt.

      Nàng mỗi đời nhất định đều gặp Tiêu Đạc, trốn thế nào cũng thoát, bởi vì từ mấy ngàn năm trước thời thượng cổ, nàng và gắt gao được khảm cùng nhau, bởi phù chú phong ấn, căn bản có cách nào đào thoát.

      Mà nàng cũng nhất định mỗi đời lặp lại vận mệnh thê thảm, bởi vì nàng trừng phạt chính mình.

      Tiếng thở dài rơi lại, nàng rốt cục mở mắt.

      Đèn cung đình sớm tắt, tẩm điện to như vậy, yên tĩnh tiếng động, A Nghiên xoa xoa lệ trong mắt, giãy dụa đứng lên.

      Nàng nhớ được trước khi có giấc mộng này, bụng nàng đau đớn, cũng biết tại như thế nào, nàng theo bản năng sờ sờ bụng.

      vuốt, chợt nghe thấy thanh vang lên.

      “A Nghiên."

      A Nghiên trong giây lát ngẩng đầu lên, thấy nam tử vào tẩm điện, đầu đội mặt nạ sắt, mặc huyền bào, vạt áo phiêu dật.

      "Ninh Phi!"

      Lúc nàng quyết tâm cùng với Tiêu Đạc, Ninh Phi từng xuất , nay lâu gặp.

      Nàng vẫn nhớ được, lúc trước Ninh Phi xuất lần cuối cùng, ràng từng bao giờ trở lại nữa.

      “A Nghiên, vậy tại nàng đều biết?" Ninh Phi lời này, ngữ khí vẫn thập phần bình tĩnh, nhưng A Nghiên lại có thể cảm giác được, khí thế của mang theo vài phần suy yếu.

      A Nghiên nhíu mày, nhìn kỹ : "Huynh làm sao vậy, bị thương?"

      Ninh Phi hơi rũ mắt xuống, lắc đầu : "Ta sao, nàng cần phải xen vào. Ta chỉ hỏi nàng, nàng biết hết rồi, có phải ?"

      A Nghiên gật đầu, vuốt bụng mình lúc này bình tĩnh trở lại: "Ừ, đúng vậy, ta vừa rồi có giấc mộng, mơ thấy ta..."

      Lời kế tiếp nàng biết như thế nào.

      Nàng mơ thấy mình câu dẫn Tiêu Đạc, để Tiêu Đạc và mình làm chuyện vợ chồng, kết quả chính là như vậy, vây khốn Tiêu Đạc.

      Vây lần là mấy ngàn năm, ra được.

      Ninh Phi khẽ thở dài, con ngươi có cảm xúc gì thoát ra tia bất đắc dĩ.

      “A Nghiên, đây là cơ hội cuối cùng của ta. Chỉ cần nàng nguyện ý, ta lập tức mang nàng rời khỏi Tiêu Đạc."

      "Nhưng mà nếu ta muốn ?”A Nghiên cắn cắn môi, hỏi như vậy.

      "Chính nàng hạ nguyền với mình, là tám đời vì Tiêu Đạc mà chết. nàng chết bảy lần, bảy lần này nàng đều thể trốn thoát, nàng cho là tại nàng có thể thoát được lần thứ tám sao?"

      Ánh mắt của rơi xuống bụng nàng: "Trong bụng nàng có đứa của , nhưng nàng đừng tưởng rằng nguyền rủa mất hiệu lực. Tiêu Đạc nhất định khắc thê khắc tử, nếu nàng khư khư cố chấp tiếp tục ở lại bên người , đứa này cũng bị khắc chết."

      Những lời này vừa ra, vốn A Nghiên còn sót lại tia hi vọng tan biến.

      Ninh Phi kịch liệt ho khan vài tiếng, gian nan mở miệng: “A Nghiên, đứa này trời sinh tương khắc với , hai người thể cùng tồn tại. Nàng cho là đứa này phiền chán tiếng tụng kinh, thực tế phải, nó chính là thích Tiêu Đạc thôi."

      A Nghiên nghe lời này, giật mình, nàng nhớ lại, dường như mỗi lần niệm kinh, đều có Tiêu Đạc xuất .

      Chẳng lẽ Ninh Phi , đứa này phải chán ghét kinh Phật, mà là chán ghét Tiêu Đạc?

      Phụ tử trời sinh thể chung sống?

      Ninh Phi gian nan gật đầu, giọng khàn khàn: “A Nghiên, rời khỏi ."

      A Nghiên thở sâu, nhíu mày hỏi Ninh Phi: "Ninh Phi, trước kia huynh luôn gạt ta, tại có thể với ta, huynh đến cùng là ai?"

      Ninh Phi nghe nàng hỏi như vậy, trầm mặc lát, cuối cùng rốt cục : “A Nghiên, hơn năm ngàn bốn trăm năm qua, có lẽ nàng quên ta."

      Nàng nhớ ...

      Ninh Phi nhìn chằm chằm A Nghiên, lạnh nhạt : "Lúc nàng là mặc liên trong ao tẩy nghiên mực, ta là đá dưới đáy ao. Sau này nàng bị luyện hóa thành vỏ kiếm, ta cũng hoá thành đá quý được khảm vỏ kiếm."

      Mâu quang A Nghiên khẽ nhúc nhích, nhìn : "Vì sao huynh phải giúp ta?"

      Ninh Phi rũ mắt, thanh càng : "Ta chỉ là nhất định phải bảo hộ nàng mà thôi."

      Chỉ tiếc, mấy ngàn năm, chưa từng có thể bảo hộ nàng lần tốt.

      A Nghiên nghe như thế, cười khổ, gật đầu : "Vậy bây giờ ta theo huynh."

      Ninh Phi trong mắt hơi chấn động.

      A Nghiên lại : " phải ta vì mình, mà vì thai nhi trong bụng, ta chỉ có thể bỏ qua Tiêu Đạc."

      Nàng thanh nhàng nhu hòa, lộ ra tia bất đắc dĩ.

      ***************************

      thấy Hoàng hậu!

      Hoàng hậu lớn bụng hiểu sao biến mất

      Hoàng thượng giống như điên rồi, tìm kiếm khắp nơi, sai sử tất cả thị vệ hoàng gia, ngăn chặn tất cả cửa thành Yến kinh, lại tìm kiếm bốn phía trong thành, cơ hồ đảo lộn toàn bộ Yến kinh mấy lần.

      Nhưng mà tìm hai ngày ba đêm, tìm được chính là tìm được.

      Lại phải tiếp cũng kì quái, hoàng hậu dường như biến mất vào hư .

      người lớn như vậy, còn mang thai, toàn bộ cung nữ cùng thị vệ hề phát ra, cứ như vậy thấy.

      Nghe toàn bộ thị nữ thị vệ Văn Tú cung tất cả đều bị trọng phạt, đánh biết bao nhiêu đại bản tử, nếu phải muốn giữ lại bọn họ tìm hoàng hậu, phỏng chừng cả mệnh cũng cần.

      Mọi người kinh ngạc hiểu, vị thiên tử này mới niệm phật vài ngày, vốn tưởng rằng đổi tính, ngờ hoàng hậu vừa mất tích, cả người lại trở về nguyên dạng, càng thêm sát khí.

      Thậm chí nghe , còn cố ý phái người đến Hoàng Giác tự, là muốn hủy tượng phật trong Hoàng Giác tự, phải san Hoàng Giác tự thành bình địa.

      Quan viên trong thành Yến kinh khiếp sợ hiểu, nghị luận trong, nghị luận ngoài, lại có số người hơi mừng thầm —— đặc biệt ai trong nhà có nữ nhi vừa độ tuổi lại cao hứng chỉ thiếu bắn pháo chúc mừng.

      Hoàng hậu thấy, vừa vặn bày ra cái vị trí. Tuy rằng hoàng thượng tại như điên tìm hoàng hậu, bộ dạng dầu muối vào, bất quá nếu thực tìm thấy, về sau cũng phải bỏ qua ? có nữ nhân và đứa , dù sao cũng phải thú hoàng hậu khác hoặc chiêu nạp vài phi tần để kéo dài hương khói?

      Bởi vậy, nữ nhi nhà mình, cơ hội phải tới rồi sao?

      Mọi người càng nghĩ càng cảm thấy tốt.

      Còn Tiêu Đạc đâu, cơ hồ ăn uống , chỉ đen mặt, tự mình mang theo nhân mã, lật toàn bộ Yến kinh, vẫn thấy nửa bóng người A Nghiên.

      Năm ngày sau, Tiêu Đạc tiến vào đại môn Hoàng Giác tự, đối mặt với phương trượng đại sư đến nghênh đón, trực tiếp vung ra kiếm, chặt vỡ nát tượng phật trong thiên vương điện.

      "A di đà phật, hoàng thượng bớt giận." Phương trượng đại sư sợ tới mức biết làm sao, nhưng cũng đành phải cố gắng tự trấn định xuống.

      Tiêu Đạc cười lạnh, câu môi, trong mắt tất cả là tơ máu đỏ sát khí bức người, thân hoàng bào phất động, phát ra hàn khí cực hạn lạnh thấu xương, dường như muốn hủy thiên diệt địa.

      "Cút."

      Tất cả hòa thượng Hoàng Giác tự đều tụ vào chỗ, hai tay chắp thành chữ thập giơ lên.

      Bọn họ ý thức được đại nạn đến, nhưng hoàng thượng làm mất hoàng hậu, vì sao muốn phát tiết tức giận ngập trời đến Hoàng Giác tự bọn họ, mọi người đều .

      Phương trượng đại sư lau mồ hôi, nơm nớp lo sợ tiến lên : "Hoàng thượng, chúng ta là người xuất gia, chưa bao giờ gặp hoàng hậu nương nương, càng cần giấu . Lại , cho dù ta gặp, cho ta mượn trăm lá gan, cũng tuyệt đối dám giấu hoàng hậu nương nương."

      "Ai trẫm hoài nghi các ngươi giấu hoàng hậu nương nương ?" Tiêu Đạc cao nhìn xuống .

      "A?" Phương trượng đại sư hiểu, run run hỏi: "Vậy hoàng thượng, hoàng thượng tại sao muốn..."

      muốn tại sao muốn đến Hoàng Giác tự phát tiết tức giận, nhưng lại dám ra.

      Tiêu Đạc dường như biết được nghi vấn trong lòng , cười lạnh tiếng, khinh miệt : "Trẫm cao hứng."

      Cao hứng?!

      Phương trượng đại sư mồ hôi lạnh chảy ròng.

      Đúng rồi, là hoàng thượng, là cửu ngũ chí tôn, muốn giết người, cho dù là hòa thượng, cũng ý mà giết. Chỉ Hoàng Giác tự, còn phải tùy ý bị nắm trong tay, tùy tiện xử trí.

      Tiêu Đạc nheo mắt, sát ý phụt ra, lệ khí cơ hồ bao phủ tất cả hòa thượng ở đây.

      "Trẫm nhìn các ngươi, đám lừa ngốc này vừa mắt, trẫm chính là muốn giết các ngươi, trẫm còn muốn phóng hỏa đốt núi, đem Hoàng Giác tự này thiêu thành tro!"

      Ở đây có người sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, đôi môi run run, có tiểu hòa thượng khỏi bị dọa khóc, cũng có người trầm mặc niệm "A di đà phật".

      Tiêu Đạc ngước mắt, nhìn trời cao, bầu trời thanh lãnh gợn mây, chỉ có đầy trời xanh ngắt.

      thanh túc lãnh vô tình, bay thẳng lên.

      "Cố Nghiên là hoàng hậu của ta, trong bụng nàng là hoàng nhi của ta, là thái tử tương lai của Đại Hạ Quốc. Ai dám đem nàng cướp khỏi ta, phải đối địch với ta."

      Lúc như vậy trong đầu bỗng nhiên có cái gì chợt lóe lên.

      "Người đối địch với ta, tất cả đều chết." ngạo nghễ đứng nhìn trời cao, khép hờ con ngươi, đem lời mấy ngàn năm trước từng , lập lại lần nữa.
      Last edited: 28/8/20

    5. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Ta bực a Nghiên rồi, nào là thấu hiểu, nào nhận tâm mình, xong rồi lại thế.
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :