1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng hậu tìm chết hàng ngày - Nữ vương không ở nhà

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kemmut

      Kemmut New Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      13
      Các chế k thua j conan :yoyo52::yoyo52::yoyo52:
      heavydizzy thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 119

      "Nàng —— nghĩ thế nào ?" Lần thứ hai, thanh khàn khàn vang lên, hỏi nàng.

      A Nghiên ngửa mặt nhìn nam tử tuấn mỹ vô cùng trước mắt, nghe khàn khàn lời kia, dường như từ đó nghe thấy tia kìm nén yên.

      dĩ nhiên là bất an, mang theo chút khẩn trương, đợi mình trả lời.

      Cùng vấn đề, hỏi hai lần.

      A Nghiên càng ngửa mặt lên, cẩn thận đánh giá nam nhân trước mắt.

      Đây là dung nhan quen thuộc, dây dưa bảy đời, từng xa xa tướng vọng, cũng từng sớm chiều ở chung, có thể , này khuôn mặt sớm khắc nhập cốt nhục nàng, trở thành hình ảnh nàng thể tránh khỏi nhớ lại vô số lần trong mộng.

      Đây là khuôn mặt tôn quý tuấn mỹ, giống như bạch ngọc điêu khắc, mày dài bay xéo, phong lưu hàm súc, phượng mâu dài giống như khép mà khéo, môi mỏng hơi mím giống như sợi tơ hồng mảnh.

      luôn thân phận cao quý, dẫm đạp lên vạn người, môi mỏng nhàng phun ra chữ, giây lát đoạt tính mạng nàng.

      tàn nhẫn, thị huyết, lạnh lùng, cao nhìn xuống, xem mạng người trong thiên hạ như chuyện vặt.

      Ở trong trí nhớ của nàng, vĩnh viễn cần để ý cái gì, đời này có cái gì khiến để ý đâu.

      có thể giết người, giết rất nhiều người.

      Trong trí nhớ qua bảy đời của A Nghiên, ai dám vi phạm mệnh lệnh của , cũng ai làm trái ý mà có thể bình an vô .

      như vậy, sao có thể khẩn trương, yên, bất an, đem câu như vậy trầm trọng hỏi hai lần đây?

      Nhưng mà chính là khẩn trương, chính là yên, vẫn nhúc nhích đứng ở trước mặt mình. Tuy là đứng cao ngất, thậm chí còn cúi đầu, chút khí thế từ cao nhìn xuống, ngược lại, có vài phần cầu xin, bất đắc dĩ.

      Giọng kìm nén, ngoài khẩn trương, thậm chí dường như còn có loại ý tứ hàm xúc khẩn cầu.

      A Nghiên yên lặng suy nghĩ sau hồi, rốt cục thở dài.

      Bất quá chỉ nhàng thở dài cái thôi, thân hình Tiêu Đạc cao ngất căng thẳng, mặt mày hẹp dài lên tia thất lạc cùng đau thương.

      kỳ chờ, chờ đáp án của nàng, mà đáp án này đối với rất quan trọng.

      Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng rèm cửa sổ rất truyền vào trong tai, trong lư hương bát giác thầm cháy loại ấm hương hiếm thấy, hương khí kia lượn lờ từng đợt từng đợt quanh quẩn.

      A Nghiên có thể nghe thấy tiếng thở dốc của Tiêu Đạc liên tục hơi dồn dập, chút lại chút. Nàng rũ mắt xuống, hơi hơi mím môi, muốn cười, nhưng đến cùng giữ lại, cười ra.

      Nàng cúi đầu, nhàng nắm chặt tay, nỗ lực khống chế.

      Thân hình Tiêu Đạc căng thẳng đột nhiên chuyển động, bỗng nhiên lui về phía sau chút, thanh hơi khàn khàn đánh vỡ trầm tĩnh giữa hai người trong lúc đó.

      "Nàng ——" chỉ là chữ mà thôi.

      hiển nhiên còn muốn cái gì, muốn đánh phá khí đè nén mà buộc chặt giữa hai người trong lúc này, nhưng lời kế tiếp có chút gian nan.

      A Nghiên mím môi, tiếp tục bảo trì trầm mặc.

      Tiêu Đạc đột nhiên cười khổ, càng lui về phía sau bước, thấp giọng : “A Nghiên, nếu nàng muốn gả cho ta, muốn rời , đều có thể, chỉ cần nàng ra."

      như vậy, nàng lại càng nhịn được cười rộ lên.

      Nàng ngẩng ngẩng đầu lên, nhìn về phía .

      Tiêu Đạc nhìn nàng mặt mày đầy ý cười, có chút ngoài ý muốn, cứ như vậy yên lặng nhìn nàng, nhất thời nhưng hiểu ý tứ nàng thế nào.

      A Nghiên ho , rốt cục mở miệng.

      "Được, chàng cho phép ta rời , ta đây liền rời !"

      Lời này vừa ra, đôi con ngươi lợi hại của Tiêu Đạc đột nhiên bắn về phía nàng, trong con ngươi là tức giận và lạnh lùng, còn có tuyệt vọng và đau lòng.

      A Nghiên thấy vậy, ràng đứng dậy, trực tiếp ra ngoài: "Chàng đáp ứng rồi, nếu ta , chẳng phải là có lỗi với chính mình."

      Nhưng nàng còn chưa tới cửa, bị Tiêu Đạc đột nhiên vươn cánh tay hữu lực, bá đạo túm lấy, cứ như vậy cứng rắn kéo nàng vào trong lòng .

      " thể." gắt gao giam cầm nàng ở trong ngực, cúi đầu bá đạo .

      "Nàng cũng quá vô tình vô nghĩa, thực rời khỏi ta như vậy?" nghiến răng nghiến lợi.

      "Là chàng muốn ta rời a?”A Nghiên ngửa mặt nhìn , vẻ mặt có chút vô tội.

      Tiêu Đạc suýt nữa nghẹn tại chỗ, chăm chú nhìn nàng nửa ngày, bỗng nhiên cười lạnh tiếng:

      "Cố Nghiên, nàng chừng nào trở nên nghe lời như vậy, ta cho nàng , nàng liền ? Ta đây bảo nàng lưu lại, nàng cũng nghe lời lưu lại sao?"

      đến nhường này, A Nghiên rốt cục nhịn được, nắm chặt tay trực tiếp đánh lên bả vai Tiêu Đạc, dùng khí lực lớn nhất.

      Nàng cũng còn tâm tư thương xót nam nhân này, hận thể đánh chết .

      "Ta phi, chàng chấm dứt !" Nàng là nhịn được.

      Đây cũng quá mức giả vờ giả vịt, nếu là người khác có lẽ bị lừa rồi, nhưng nàng tốt xấu gì cùng Tiêu Đạc qua vài lần hoạn nạn, dây dưa bảy đời, nàng còn có thể nhìn ra tiểu tâm tư của sao?

      "Kỳ căn bản chàng muốn cho ta rời , chàng chính là cố ý thử ta, cố ý đùa cợt ta? Hừ, chàng làm như ta là đứa ngốc a. Khâm thiên giám phê mệnh, người bình thường muốn biết có thể biết sao? Nếu chàng muốn để ta biết, trăm loại biện pháp khiến ta biết, làm sao có thể để loại chuyện này dễ dàng truyền đến tai ta đây? Còn phải chàng cố ý, chàng cố ý để ta biết, sau đó cố ý chạy đến trước mặt ta, giả bộ làm vẻ muốn , kỳ chính là thử ta có phải hay . Chàng giả bộ a, tiếp tục giả mù sa mưa tỏ vẻ rộng lượng a! Chàng có thể giả vờ rộng lượng, ta vì sao thể rời đây? Chẳng lẽ ta phải ở đây chảy lệ thề, ta đời này rời khỏi chàng, chàng mới cảm thấy mỹ mãn?"

      Lại A Nghiên nhìn ra tiểu tâm tư của , nhịn lâu, nhịn đến bây giờ, rốt cục bùng nổ, đem tâm cơ của hết thảy toạc ra, giống như đổ hạt đậu, bùm bùm nửa ngày.

      xong, nàng cắn răng, còn chưa hết giận, vươn ngón tay ra cào ngực , hơn nữa chỉ chọn chỗ yếu ớt nhất, mẫn cảm nhất: "Chàng xấu xa, bảy đời trước, mỗi lần đều là chàng hại ta chết, mỗi lần gặp chàng ta đều hay ho! vất vả lần này ta mới dễ dàng chết , chàng lại khi dễ ta! Vừa mới bắt đầu nhìn thấy ta liền khi dễ ta, đùa ta, ỷ thế hiếp người! tại lại ỷ vào thân phận, địa vị của mình để thử ta!"

      Tuy rằng lực đạo của nàng ở trước mặt Tiêu Đạc chỉ như mèo mà thôi, nhưng mèo hoang cũng mạnh mẽ, vừa cào vừa đánh, hơn nữa đánh đến đột nhiên dâng trào lên, chỉ đau, còn có dòng tê dại truyền qua, khiến cả người Tiêu Đạc căng thẳng.

      cũng quản này nọ, hai cái cánh tay chặt chẽ vây nàng trong lòng mình, cúi đầu nhìn chằm chằm nàng, vội vàng hỏi nàng: "Phải, ta cố ý, cố ý muốn nhìn chút có phải nàng định rời khỏi ta hay ! Vậy còn nàng, theo ta, đến cùng nàng có sợ ? Có phải nàng còn muốn rời khỏi ta hay ?"

      A Nghiên đánh được nữa, tiếp tục cào , thậm chí bắt đầu cúi đầu cắn , dùng răng cắn da thịt tinh tế cổ : "Chàng còn hỏi ta, còn biết xấu hổ hỏi ta, ta dù muốn chạy, chàng để cho ta sao?"

      Tiêu Đạc nghe nàng như vậy, cũng cường ngạnh : " cho, đương nhiên là cho!"

      Răng của nàng cắn cổ , dường như cũng châm lên ngọn lửa người , lúc đầu ngọn lửa còn , sau này càng bốc lên, cháy mạnh hơn, cháy đến cả người nóng lên, khiến tràn ngập khát vọng.

      "Cố Nghiên, ta vẫn còn câu kia, cho dù ta xuống địa ngục, nàng cũng phải theo ta. Mạng của nàng có bao nhiêu ngắn, mạng của ta còn có ngắn hơn. Mạng của ta có bao nhiêu dài, nàng còn dài hơn."

      Dù là nhân gian phú quý, hay địa ngục a tì, đều phải lôi nàng theo cùng, bồi cùng nhau vượt qua.

      Nếu trong mệnh nàng định thể lâu dài, cũng chết cùng nàng.

      Nàng chuyển thế đầu thai, cũng theo chuyển thế đầu thai.

      Đời đời kiếp kiếp, bọn họ nên ở cùng nhau.

      A Nghiên nghe thấy lời này, trong lòng nổi lên ấm nóng khôn kể, ngực vừa chua xót lại ấm áp, mắt cũng suýt rơi lệ: "Chàng lời này dễ nghe, nhưng lúc trước sao, nhiều đời như vậy!"

      Tiêu Đạc ôm chặt lấy nàng, cúi đầu hôn nàng, hôn dung nàng kiều mị, cũng hôn lệ nơi đáy mắt nàng.

      "Ta , chúng ta sinh tử tướng bồi. Nàng phải gả cho ta, trở thành người của ta. Chúng ta gặp lại bảy đời, lại từng có lần nàng gả cho ta, lần này nàng nhất định phải gả cho ta."

      Lời vội vàng mà nhiệt liệt giữa môi hai người, hơi thở quanh quẩn, ôm ngang nàng, tới bên sạp.

      sạp cá nước thân mật, mưa rền gió dữ.

      (cua đồng qua, hết thảy qua – ý là tất cả hài hòa )

      Hết thảy bình ổn rồi, ấm hương trong phòng càng nồng đậm, ôm nàng mệt đến xụi lơ ở trong lòng mình, nhìn mái tóc nàng bị mình ép buộc còn hình dạng, vươn tay ra, nhàng phủ lên hai gò má nàng ửng hồng.

      "Ta bảo hộ nàng, nàng chết." Trong con ngươi sâu thẳm là thâm tình và thương tiếc khó có được, cứ như vậy si ngốc nhìn nàng, như là muốn nàng nhìn thấy trong lòng.

      A Nghiên nhớ tới vừa rồi phóng đãng giống như mãnh hổ xuống núi, ép buộc mình phen, lúc này mình đến đứng dậy, chỉ nhúc nhích chút hai chân đều cảm thấy đau nhức thôi.

      Khe khẽ thở dài, nàng oán trách lườm chút: " cái gì chàng che chở ta, ta xem ta dù chết ở bên ngoài, nhưng sớm muộn gì cũng chết trong tay chàng."

      " hươu vượn." Tay thon dài tao nhã sáp đến tóc nàng mềm mại, nhè vỗ về: "Ta thương nàng còn kịp đâu."

      Ai biết A Nghiên càng thở dài, nháy nháy mắt : "Ta xem sớm muộn gì cũng chết ở giường."

      Tiêu Đạc nghe thế, đôi tay vuốt ve tóc nàng nhất thời ngừng lại, trầm mặc lát, lấy tay nhàng nâng cằm nàng tinh xảo khéo léo lên.

      Ngón cái cọ xát môi nàng mềm mại, rốt cục giọng khàn khàn : "Nàng cũng đúng, nam nhân khác có tam thê tứ thiếp, ta cái gì cũng có, như vậy, nàng làm sao chịu được đây?"

      A Nghiên giương mắt, bất đắc dĩ : "Sau đó thế nào, chàng nên làm gì bây giờ đây?"

      Tiêu Đạc nhíu mày, cố ý nghĩ nghĩ: "Biện pháp đúng là có ."

      "Cái gì?"

      phải tại bắt đầu nghĩ đến tiếp thu nữ nhân, nhét đầy hậu cung ?

      Ai ngờ Tiêu Đạc lườm nàng cái: "Đương nhiên là mỗi ngày cho nàng ăn nhiều chút, bảo dưỡng thân thể."

      Hơi nhíu mày, quay lại, nhìn chằm chằm nàng: "Thế nào, nàng nghĩ đến chỗ nào?"

      A Nghiên nghĩ tới dĩ nhiên có ý tứ này, trong lòng minh bạch chính mình lại bị lừa, chỉ cố ý để mình hiểu lầm, lập tức sắc mặt khó coi, cắn môi, bất quá cũng nên lời, dù sao cũng là mình hiểu sai, thể trách .

      Tiêu Đạc nhìn nàng nghẹn khuất lại bất đắc dĩ, nhất thời nở nụ cười.

      sinh tuấn mỹ, khuông mặt tôn quý hoàn mỹ căn bản là có khuyết điểm gì, cả người chính là băng chạm ngọc khắc, nay cười như vậy, là gợi cảm mị hoặc nhân tâm, người nhìn thấy tâm đều hóa mở.

      lại nâng tay ôm thân mình nàng mảnh khảnh vào trong ngực, ôn nhu bên tai nàng: "Nàng cần nghĩ có được hay này nọ, chỉ cần ngoan ngoãn ở lại bên ta, nàng muốn gì, ta đều đưa đến tay nàng."

      "Nếu ta ngoan ngoãn ở lại bên chàng?" Tâm tình động lòng người như thế, bất quá A Nghiên bỗng chốc nghĩ tới chuyện này mặt trầm.

      Tiêu Đạc nghe thế, mặt có biểu cảm gì, chỉ thản nhiên lườm nàng cái: "Nếu nàng ngoan ngoãn ở lại bên ta, đương nhiên ta cũng giết nàng. Bất quá đến lúc đó chắc chắn tính tình ta đại biến, cũng biết xảy ra chuyện gì."

      Đây là uy hiếp, cũng là .

      Nếu nàng thực rời khỏi , còn có cái gì cố kỵ, đời này còn có thể để ý cái gì?

      A Nghiên nghe lời này, nhất thời cũng nở nụ cười.

      Chỉ là thay đổi phương pháp, muốn mình hứa hẹn thôi, lúc mình mình đùa với , chính là nghĩ kỹ. Kỳ cũng là có tâm nhãn, trả thù từng tốt với mình, trả thù bảy đời chết thảm của mình.

      tại đáp trả , chơi , nàng rốt cục sát lại, kéo cổ áo lên, xem xét trước ngực .

      Tiêu Đạc cũng biết nàng muốn làm cái gì, bất quá cũng trốn, chỉ nằm tại chỗ, mặc cho nàng nhìn,

      A Nghiên cẩn thận nhìn cổ và xương quai xanh của Tiêu Đạc nửa ngày, thấy răng và móng tay mình để lại rất nhiều dấu vết, xanh xanh tím tím, hết sức gây chú ý.

      Nàng nhìn thấy, chẳng những thương xót, ngược lại có chút đắc ý: "Về sau nếu chàng dám khi dễ ta, để ta cắn chàng, khi dễ ta lần ta liền cắn mười ngụm, khi dễ mười cần liền cắn trăm ngụm, khi dễ trăm lần ta cắn chết chàng."

      Tiêu Đạc chưa đồng ý, cũng chưa phản đối, đôi mặc sắc chỉ lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, hỏi ngược lại: "Về sau, về sau, là bao lâu về sau?"

      A Nghiên nở nụ cười, nâng tay nhéo nhéo gương mặt .

      Gương mặt cũng mềm mại so như mặt nữ nhân, kỳ nhéo vào, xúc cảm phải đặc biệt tốt, cứng rắn.

      A Nghiên cười : "Về sau thôi, đương nhiên là ta sống bao lâu chính là về sau bấy lâu."

      Tiêu Đạc nghe được, con ngươi trầm tĩnh vốn có cảm xúc nhất thời phụt ra ra ánh sáng, vội nhìn chằm chằm nàng rời.

      Mâu quang nóng rực, khiến A Nghiên có chút đỏ mặt.

      A Nghiên quay mặt sang chỗ khác, rũ mắt xuống, thấp giọng : "Chàng cũng như vậy, ta đành cùng chàng cả đời vậy. Kiếp này chúng ta gặp nhau, có đủ năng lực nhau, hẳn là hữu duyên."

      " là hữu duyên, ta dùng cả đời ta, dùng mạng của ta đến đổi ."

      Bình sinh lần đầu tiên, A Nghiên cảm thấy, kỳ cho dù chết cũng đáng giá.

      Dùng chính mệnh của mình, đổi lấy kiếp này cùng .
      Last edited: 28/8/20

    3. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      ngọt ngào quá . khổ thân a Đạc như trẻ con suốt ngày lo được lo mất
      heavydizzy thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      @ các nàng, hôm nay ta bù thêm chương

      Chương 120

      Kỳ Tiêu Đạc trước kia tin số mệnh, số mệnh là cái gì đây, nhìn thấy, sờ tới.

      tin thần phật, tin số mệnh, chỉ tin chính mình.

      Chỉ cần trong tay có kiếm, có gì khiến phải sợ đâu.

      Gặp thần sát thần, ngộ phật sát phật, đây là Tiêu Đạc.

      Nhưng tại, Tiêu Đạc cho dù tin số mệnh, tin thần phật, cũng trở nên thần bí hoang đường hơn.

      Khâm thiên giám nếu Cố Nghiên làm hoàng hậu, mệnh thể lâu dài.

      Tiêu Đạc nên để Cố Nghiên làm hoàng hậu của mình, muốn sủng nàng nàng, để nàng trở thành thê tử danh chính ngôn thuận của mình, để người đời đều hâm mộ tuyệt đại sủng hậu này.

      Nhưng nếu mệnh còn, sao có thể làm sủng hậu đây?

      Tiêu Đạc cho dù tin, nhưng nhớ đến bảy đời trước, cũng cảm thấy phải làm gì đó.

      Vì thế A Nghiên phát , Tiêu Đạc gần đây có biến hóa, khác hẳn trước kia.

      Trước kia lúc hai người sinh hoạt vợ chồng, chính mình muốn niệm kinh, nhất định chịu. tại hai người muốn sinh hoạt vợ chồng, nếu mình quên niệm, lại nhắc nhở: “A Nghiên, có phải nàng nên niệm kinh hay ?"

      Thế này làm cho A Nghiên thể tưởng tượng.

      Cảm thấy Tiêu Đạc kia bộ dáng tuấn mỹ kềm chế được xứng với cả người sát khí, cùng phật môn kim cương có tí liên quan nào.

      Bất quá muốn, vậy mình liền niệm.

      Tuy rằng đời trước niệm Kinh Phật mười hai năm cũng thay đổi kết cục bi thảm cuối cùng, nhưng dù sao niệm so với niệm hẳn là tốt hơn?

      đôi nam nữ ban ngày bận rộn, buổi tối niệm kinh, bước lên vị trí cao nhất kia.

      Tiêu Đạc đăng cơ làm đế, phong hào là Trạm Hòa đế, còn A Nghiên là mẫu nghi thiên hạ, trở thành thế hệ sủng hậu, phong hào là Văn Duyệt hoàng hậu.

      Làm hoàng thượng và hoàng hậu, Tiêu Đạc với A Nghiên đương nhiên còn ở trong vương phủ, mà nhất tề chuyển đến hoàng cung. Bởi vì náo động lần trước, phi tần, cung nữ trong hậu cung biết chết bao nhiêu người, nay trong hoàng cung rất hoang vắng, có đôi khi ba dặm cũng nhìn thấy bóng người.

      A Nghiên lúc đầu còn hoàn hảo, có thể dạo khắp nơi, qua vài ngày có chút thích ứng nổi.

      "Người ta hoàng hậu đứng đầu lục cung, nhưng chàng xem, trong hậu cung này, nữ nhân cũng có, ta muốn đứng đầu lục cung cũng được.”A Nghiên ra ý kiến của mình.

      Tiêu Đạc trầm ngâm lát, ngẫm lại cũng đúng, nhân tiện : "Vậy ngày mai hạ chỉ, tuyển tú nạp thái ."

      ở ngôi cửu ngũ thiên tử, miệng vàng lời ngọc, huống chi bao nhiêu thuộc hạ văn võ bá quan đều chờ câu này, đợi hơn tháng, nay nghe , đám kinh hỉ vạn phần, đâu cho phép nghe lầm, lúc này quỳ xuống lĩnh chỉ, vội làm.

      A Nghiên nghe thế, nghẹn lại, nghĩ tới nhanh như vậy nhét đầy hậu cung ? Bất quá nghĩ nghĩ, cũng gì. Bởi vì nàng cũng biết tật xấu của , trừ với mình còn có thể, nữ nhân khác có lẽ thực được, trong hậu cung tuyển đám nữ nhân trước hết để đó thôi.

      Nghe bây giờ triều, văn võ bá quan mỗi ngày dâng tấu chương muốn phong phi tần, tấu chương xêp đống. Đương nhiên cũng có đại thần tiến hành công kích nàng, cái gì hậu cung con nối dõi, hậu cung phi tần, còn nàng xuất thân thấp kém, đảm đương được trọng trách mẫu nghi thiên hạ.

      Theo A Nghiên, đây cũng chỉ hươu vượn, hoàng hậu nàng còn chưa muốn làm đâu, là Tiêu Đạc bắt nàng làm, bọn họ có chuyện phải công kích Tiêu Đạc, vì sao tìm mình phiền toái?

      Bất quá bị người mắng quá lâu cũng phiền lòng, tại Tiêu Đạc muốn nạp ít phi tần vào hậu cung, cũng là chuyện tốt.

      Tiêu Đạc kỳ có an bài, A Nghiên hỏi như vậy, cũng chỉ mượn nước đẩy thuyền. Nhưng ai biết lời này ra rồi, A Nghiên thế nhưng có dị nghị, vui vẻ tiếp nhận, khiến cũng sửng sốt, trong lòng nổi lên vui.

      Bất quá hai người đến cùng là vợ chồng, lại cùng chung hoạn nạn, cãi nhau, mắng nhau cũng đánh nhau rồi, còn có thể hiểu nhau sao, Tiêu Đạc gì.

      được hưởng thụ tư vị thê tử ghen tuông, ôm mình làm nũng? Nhịn.

      ************************

      Nay thiên hạ mới định, vạn nghiệp bắt đầu, Tiêu Đạc mỗi ngày đều rất bận rộn. Sau đêm chinh chiến, A Nghiên còn chưa dậy, cũng vào triều, vào triều rồi, ăn sáng cùng đại thần, bữa trưa là cùng chư tướng, sau đó lại bận rộn, mãi cho đến bữa tối, mới rút ra thời gian cùng A Nghiên.

      Dùng bữa tối xong, có thể lại bận, bận đến lúc canh ba, mới bỗng nhiên trở lại tẩm cung, tiến vào long sàng, túm lấy A Nghiên ngủ say, bắt đầu làm.

      Lúc này, A Nghiên phát ban ngày mình gặp Tiêu Đạc càng ngày càng ít, có đôi khi thậm chí cả ngày đều thể câu.

      Hai người trong lúc đó được nhiều nhất dĩ nhiên là Kinh Phật, nàng niệm nghe, động chút, nàng niệm câu.

      cho nàng ngàn vạn long loại nóng rực, nàng cho những câu Kinh Phật Bàn Nhược.

      Có lần tràn đầy tinh lực, ép buộc quá mức, nàng hưng trí bắt đầu niệm cho quyển [lăng nghiêm kinh]. lửa nóng khó nhịn, từng bước ép sát, công thành chiếm đất, nàng liền thầm: " tập giao tiếp, phát vu tướng ma; nghiên ma bất hưu, như thị cố hữu đại mãnh hỏa quang vu trung phát động, như nhân dĩ thủ tự tướng ma xúc, ấm tướng tiền. Nhị tập tướng nhiên, cố hữu thiết sàng đồng trụ chư ." (Quan hệ nam nữ, phát sinh cọ xát lẫn nhau; cọ xát mãi thôi nên trong ấy có ngọn lửa lớn nổi lên; giống như có người lấy hai bàn tay cọ xát cảm thấy nóng lên. Hai tập khí đốt nhau, nên chịu những việc như giường sắt, trụ đồng thiêu đốt.)

      Tiêu Đạc nghe đúng lúc khẩn yếu quan đầu, bỗng nhiên cả người cứng tại chỗ, căng thẳng kìm nén, rồi văn chương trôi chảy.

      A Nghiên mồm to thở hổn hển, nỗ lực muốn tiếp tục niệm xong đoạn kinh này, lẩm bẩm: "Thị cố thập phương nhất thế Như Lai, sắc mục hành dâm, đồng danh dục hỏa, bồ tát kiến dục, như tị hỏa khanh." (Mười phương Như Lai nhìn vào các chuyện hành dâm, đều gọi là lửa dục. Bồ Tát thấy dục, bèn như tránh né hố lửa.)

      Tiêu Đạc phóng thích rồi, bên trong có vài phần mệt mỏi, thấp giọng hỏi A Nghiên: "Đây là kinh gì?"

      Lúc này A Nghiên hai gò má ửng hồng, kiều mị làm cho người ta hận thể xoa nắn nàng. Nàng nghe thấy Tiêu Đạc hỏi, cho rằng có hứng thú, liền đè nén hơi thở dồn dập, mở đôi mắt mê ly: "Là Lăng Nghiêm kinh."

      Tiêu Đạc nghe thấy tên này, cũng nhíu mày: "Vì sao ta dường như nghe mấy câu này ở đâu?"

      A Nghiên nghĩ nghĩ, chính mình hình như chưa từng niệm cho đoạn kinh này, nhân tiện : "Có lẽ trước kia chàng từng nghe ở nơi nào đó?"

      Tiêu Đạc lại càng nhíu mày: "Đây là bộ kinh thư, về cái gì?"

      A Nghiên nghĩ nghĩ, mới : Bộ kinh Lăng Nghiêm này là bảo điển của phật môn, kinh thư từ bắt đầu phá ma, tới kết thúc phá ma. Kinh Phật ngay từ đầu là phật lấy A Nan chỉ ra đọa nhân duyên, cũng thần chú phá ma; cuối cùng, phật năm mươi loại ma, chỉ dạy hành giả giữ lăng nghiêm làm như thế nào biết ma , phá ma, để kết thúc. Ở giữa có các loại phá lập, chủ yếu là giảng phá ma, phá tà, phá vọng. Bên trong còn có A Nan xin phương pháp tu định, bởi vì người tu hành ở cảnh giới tiền, thường thường cầm giữ được, cho nên sa đọa."

      Nàng nhiều như vậy, Tiêu Đạc lại chỉ nghe vào hai câu: "Chỉ ra đọa nhân duyên? cầm giữ được, cho nên sa đọa?"

      A Nghiên nghe lặp lại câu này hai,lần trong lòng giật mình, bỗng nhiên nhớ tới ngày xưa Sài đại quản từng câu.

      "Điện hạ nhà ta thân phận đặc thù, từ lãnh tâm lãnh tình, chắc chắn động tình với nữ tử tầm thường thế gian. Tuy làm đế vương bảy đời, nhưng mỗi lần đều là thân đồng tử, cho tới bây giờ gần nữ tử. Nay nghĩ đến, cũng chỉ có ngươi."

      "Điện hạ nhà ta lãnh tâm lãnh tình, nay thân ra khỏi vỏ rồi, sát khí đè nén bên trong cơ thể dần dần tràn đầy ra ngoài."

      Theo những lời này của Sài đại quản gia, trước đây, nàng kỳ cũng bán tín bán nghi, nhưng nay, những lời này lại giống như đạo bạch quang nhập vào trong đầu nàng, dường như thể hồ quán đỉnh, nàng nhất thời lĩnh ngộ được.

      Nàng có khả năng nhớ lại bảy đời trước, nàng và Tiêu Đạc nhất định còn đời nữa, đời đó hai người dây dưa ngừng. Tiêu Đạc vì nàng mà cầm giữ được, từ đây rơi vào vực sâu?

      Cho nên Sài đại quản gia hận nàng, giết nàng bảy đời, nghĩ mọi biện pháp theo xuống nhân gian, khiến nàng vĩnh viễn tiếp cận được Tiêu Đạc.

      Nàng lại nghĩ tới từ sau khi ở Thượng Cổ Sơn, dung mạo, thân thể mình dường như là hồ ly tinh, khỏi trong lòng hoảng hốt. Chẳng lẽ đời nàng nhớ kia, nàng là hồng nhan họa thủy quyến rũ Tiêu Đạc ?

      Nàng nghĩ như vậy, càng nghĩ càng cảm thấy mình đoán sai, nhất thời khỏi chảy mồ hôi lạnh.

      Nàng trước kia hận Tiêu Đạc, hận thể giết cho thống khoái, nhưng tại, lại chợt ý thức được, có lẽ hẳn là Tiêu Đạc nên hận mình? Là mình có lỗi với Tiêu Đạc?

      Tiêu Đạc bên cạnh, thầm thưởng thức hai câu Kinh Phật kia, suy nghĩ nữa, ngược lại thấy A Nghiên trong lòng sắc mặt tái nhợt, cả người căng thẳng, lập tức khỏi giật mình, đau lòng thôi, vội ôm lấy nàng, ôn nhu hỏi : “A Nghiên, nàng làm sao vậy?"

      A Nghiên nghe thấy tiếng , bỗng chốc từ trong suy nghĩ sâu xa kia tỉnh lại, ngước mắt nhìn Tiêu Đạc, thấy mặt mày tinh xảo như họa, môi đỏ diễm tuyệt tứ phương, lại dùng con ngươi ôn nhu thương tiếc như vậy nhìn mình.

      A Nghiên nhất thời khỏi ngây ngốc, nàng cắn cắn môi, thấp giọng : "Tiêu Đạc, chàng ta sao?"

      Dù hai người có thể là sinh tử gắn bó, nhưng cũng rất ít nhắc tới loại lời này, lúc này nghe A Nghiên như vậy, Tiêu Đạc ngừng chút, : "."

      là nam tử, chỉ chữ này là đủ rồi.

      A Nghiên nhào tới, ôm cổ : "Nếu chàng ta, ngày nào đó ta làm chuyện gì có lỗi với chàng, chàng có tha thứ cho ta hay ? Có giận ta ?"

      Khuôn mặt Tiêu Đạc tuấn mỹ ra ôn nhu, bất quá trong mắt lại lòe ra ánh sáng thanh lãnh, nhếch môi, nở nụ cười, nâng tay sờ sờ đầu A Nghiên: "Chỉ cần nàng có thể luôn luôn ở bên ta, ta giận nàng."

      Thiên hạ vốn có việc lớn, chỉ duy nhất A Nghiên rời khỏi có cách nào tha thứ dễ dàng. Trừ chuyện đó ra, nàng có chuyện gì có lỗi với .

      A Nghiên nghe thấy lời này, cuối cùng là thả tâm, khỏi ôm chặt lấy thắt lưng Tiêu Đạc, lại để thân thể mình nằm sấp nằm ở trong ngực Tiêu Đạc: "Được, đây là chàng , nếu ngày chàng phát đời trước ta làm sai cũng nhất định phải tha thứ cho ta."

      Tiêu Đạc cúi mâu, trầm mặc lát: "Chúng ta trải qua chỉ có bảy đời sao? trước bảy đời đó, có phải còn có đời nữa hay ?"

      A Nghiên nghe vậy cả kinh, nghĩ tới lại sâu sắc như thế, đành phải hàm hồ : "Làm sao ta biết được, dù sao ta chỉ có trí nhớ bảy đời. Nếu Sài đại quản gia nhà chàng còn sống, chàng có thể hỏi ông ta xem."

      Đương nhiên, lời này là vô nghĩa, Sài đại quản gia nhà phỏng chừng hồn về Thượng Cổ Sơn.

      Tiêu Đạc cúi đầu đặt cằm xoa lên tóc nàng, thấp giọng nở nụ cười: " có ai biết, chắc là có, nàng lo lắng làm gì."
      Last edited: 28/8/20

    5. Yenny mare

      Yenny mare Well-Known Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      894
      A nàng @heavydizzy ơi lúc đầu ta đoán đúng nhé, ở chương 95 í . Ta đoán là A nghiên là tinh quyến rũ làm hại Tiêu Đạc.
      :034::034::034:
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :