1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng hậu tìm chết hàng ngày - Nữ vương không ở nhà

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Thôi đỡ ngược tâm là ta cũng vui rồi, còn cứ từ từ gỡ tiếp.
      heavydizzy thích bài này.

    2. minmapmap2505

      minmapmap2505 Active Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      118
      Đúng là Kiếm Thần. kiếm vung lên là mấy chục người đầu rơi máu chảy.
      heavydizzy thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 107

      Chưa bao giờ A Nghiên bội phục Tiêu Đạc như bây giờ.

      giờ nàng mới hiểu được, có thể lên đế vị bảy đời chẳng phải bởi vì vận khí tốt.

      chẳng những có thể chất bách độc bất xâm, hơn nữa có thân thể và ý chí cứng rắn như sắt, người bình thường khó có thể với tới.

      Thí dụ như tại, ràng bị nội thương, ngoại thương bức bách, người bình thường sợ là sớm ngã xuống, nhưng lại có thể giữ ý chí kiên định, bất chấp tất cả tiếp tục mang nàng .

      Gió bên tai gào thét, nàng có thể nghe thấy hơi thở nóng rực ngay bên tai, ổn định mà đều đặn. Cánh tay cường hãn, có lực che chở thân mình nàng, vừa nắm dây cương, vừa che gió cho nàng.

      Cúi xuống, nàng có thể nhìn thấy đôi tay luôn tao nhã thong dong, lúc này gân xanh ra, nắm chặt cương ngựa, thỉnh thoảng lay động dây cương.

      Nàng khỏi rụt thân mình về phía sau, lui cả người vào trong lòng , cảm nhận được bộ ngực rắn chắc phập phồng. hơi hơi cúi đầu, thân thể mạnh mẽ có lực, tràn ngập cảm giác áp bách kề sát phía sau lưng nàng.

      Nàng cắn cắn môi, khỏi nâng tay lên, nắm chặt cánh tay cứng rắn của , ôn nhu : "Muốn nghỉ ngơi chút ?"

      Kỳ nàng có thể ngửi được mùi máu tươi, miệng vết thương của vỡ ra, cả người biết chảy máu bao nhiêu chỗ, thoạt nhìn sao, nhưng nàng vẫn rất thoải mái.

      Bây giờ nàng mới biết, nàng sợ chết, sợ mình chết, cũng sợ người khác chết.

      Càng sợ chết.

      Nàng hi vọng có thể mạnh khỏe, hi vọng san bằng trở ngại ngồi lên ngai vàng kia, cần quá nhiều huyết tinh như vậy.

      Nhưng như mong muốn, tám đời, hầu như nguyện vọng của nàng đều thực được.

      Tiêu Đạc vừa ra khỏi núi, biết bao nhiêu người theo dõi, quân Bắc Địch, nhân mã Đại Hạ Quốc, có nhân mã của Kiến Ninh đế thực muốn đưa Tiêu Đạc trở về, có sát thủ được Tam hoàng tử phái tới, cũng có cao thủ của Ngọc Hương lâu, lớp lớp xuất , bọn họ nóng lòng đẩy Tiêu Đạc vào chỗ chết. Thậm chí còn có người bắt đầu , Tiêu Đạc là nghiệt chuyển thế, nhất định hại nước hại dân.

      "Hại nước hại dân? Ta cũng phải nữ nhân." Lúc Tiêu Đạc nghe như thế, câu môi cười, vết máu cằm còn chưa lau .

      Mặt mày hẹp dài, đỏ tươi mị hoặc, dung nhan như quỷ thần tạc khắc, mâu quang lãnh tàn thị huyết, thần thái ngạo nghễ thiên hạ, chính là Tiêu Đạc, Tiêu Đạc nàng nhận thức qua bảy đời.

      Nàng ngẩng đầu nhìn , xem tóc đen của ở trong gió phô trương kềm chế được, tiếng gió ào ào, hắc bào rộng tung bay phần phật.

      Lúc nhìn , nàng lại thấy có chút hoa mắt, dường như có cảm giác hoảng hốt, cả đời, đời nào, nàng gặp Tiêu Đạc như vậy ở đâu.

      Quan sát Cửu Châu, mây mưa thất thường, chấp chưởng thiên hạ, hành động kinh thiên, phía sau mảnh địa ngục sát nhân, huyết quang đầy trời.

      "Nàng sợ hãi?" Tiêu Đạc cúi đầu, thấy nàng mặt mày bất an.

      "Phải, ta sợ hãi." Nàng đáp.

      "Sợ cái gì?" Lúc nhìn nàng, mặt mày ôn nhu.

      Chút ôn nhu này, trân quý, bởi vì đó là ở giữa hoang mạc điêu tàn, lạnh như băng, nở ra đóa hoa trong bóng tối.

      "Ta sợ chết.”A Nghiên rũ mắt xuống, ra sầu lo trong lòng.

      "Ta cho nàng chết." Lúc ra lời này là bá đạo, cũng là sủng nịch.

      nàng, khắc cốt, sao bỏ được tổn thương nàng nửa phần? có thể giết hết người thiên hạ, cũng cho phép nàng có nửa phần tốt.

      A Nghiên nghe thế, nữa.

      Trải qua nhiều chuyện như vậy, kỳ chính nàng còn sợ chết nữa. Nhưng nàng vẫn sợ cái chết, sợ người khác chết. Có lẽ đời thứ sáu làm đại phu, tâm nhân từ xâm nhập vào linh hồn. Hoặc là đời thứ bảy, mười năm đọc Kinh Phật gột rửa linh hồn nàng. Đến lúc này nàng mới phát , chính mình thế nhưng sinh ra khắc tâm địa từ bi.

      Có tâm thương xót, muốn nhìn chúng sinh thế gian chết trong tay , muốn nhìn thấy huyết quang đầy trời, càng muốn nhìn thấy sinh linh đồ thán.

      Nàng ngẩng đầu nhìn , rướn người, dùng môi mình mô tả khuôn mặt cứng đờ trong gió, nàng dùng thanh ôn nhu : "Ta thích như vậy, ta sợ hãi, chàng theo ta trở về được ?"

      " cần nghĩ báo thù rửa hận, cũng cần nghĩ lấy về hết thảy, chúng ta quên hết mọi người, quên thân phận tôn quý, quên ngôi cửu ngũ, theo ta trở về, tìm nơi non xanh nước biếc, ta làm thôn nữ, chàng làm nông phu bình thường, chúng ta phu xướng phụ tùy, mặt trời mọc làm, ngày tàn về nghỉ, được ?"

      Nàng tới đây, gò má ửng đỏ, nhưng vẫn kiên trì: "Nếu có thể, ta sinh vài hài tử cho chàng. Ta còn có thể mỗi ngày rửa tay nấu canh thang, ta luôn luôn chiếu cố chàng, chiếu cố đứa . Chúng ta cùng nhau già , tóc cùng bạc, cùng dựa vào nhau, được ?"

      Trong ánh nắt nàng có cầu xin.

      "Nguyện vọng nào của nàng, ta cũng có thể đáp ứng, nhưng cái này, được." thanh ôn nhu, cũng kiên định.

      "Ta muốn thiên hạ này, cũng muốn nàng. Ta muốn nắm tay nàng, lên vị trí cao nhất kia, khiến người trong thiên hạ đều quỳ gối dưới chân chúng ta, cho nàng trở thành nữ nhân được người thế gian hâm mộ, cho nàng sủng quan thiên hạ, cho nàng có được hết thảy thế gian."

      nắm tay nàng, thanh khàn khàn nhu hòa: " phải sợ, ta chết, nàng cũng chết."

      nâng con ngươi, nhìn ra phương xa kia vùng đất đai mênh mang: "Thế gian này, vốn là cường giả làm vua, ta chắc chắn trở thành người cường giả trong thiên hạ, thuận ta sống, nghịch ta chết. Đường ta phải , ai có thể ngăn cản."

      A Nghiên cười khổ tiếng, nâng tay lên, dùng cánh tay nhu nhược của mình ôm chặt thắt lưng kiên cố, hẹp gầy của .

      "Nếu truyền thuyết kia là , chàng thực là thanh kiếm, thanh kiếm sát khí huyết tinh, ta đây hi vọng chính mình là vỏ kiếm, che dấu mũi nhọn của chàng, bao dung huyết tinh sát khí của chàng."

      Tiêu Đạc nghe như thế, cúi đầu, cũng nâng tay ôm lại thân hình mảnh mai của nàng.

      Nàng giống như dây mây quấn lên mình, dùng nhu tình khắc cốt vãn hồi dã tâm bừng bừng của mình.

      biết nàng lo lắng, nhưng cũng muốn khuất phục.

      "Nàng quả vỏ kiếm, nhưng vỏ kiếm này dù sao cũng che giấu mũi nhọn, lại càng gạt bỏ huyết tinh sát khí, chỉ làm ta huyết mạch sôi sục, chỉ làm ta càng đánh càng hăng."

      Khi bọn họ sinh hoạt vợ chồng, kiếm thiên hạ đều nghe hiệu lệnh.

      Mấy ngày nay, cảm giác được, A Nghiên cùng kết hợp, tựa hồ khiến lực lượng chôn ở trong cơ thể tỉnh lại.

      Lực lượng này kêu gào, khiến trở nên khát máu, khiến thấy chết như chuyện vặt, khiến để ý mọi người đời này—— trừ A Nghiên.

      nâng tay lên, nắm cằm nàng, nâng khuôn mặt nhắn chỉ to bằng bàn tay.

      "Vì sao ta cảm thấy, nàng càng ngày càng đẹp."

      Giọng trầm thấp khàn khàn, trong mắt nóng rực, tràn ngập khát vọng.

      Kỳ cần Tiêu Đạc , A Nghiên cũng phát , đôi khi ngẫu nhiên ngang suối, nhìn thấy mình trong nước, ràng là mặt mày giống như trước đây, lại thêm vài phần quyến rũ thanh linh, chỉ nhìn liếc mắt cái, liền làm cho người ta tâm say thần mê.

      Ban đêm Tiêu Đạc ôm nàng làm, thân mình nàng so với trước kia lại càng mê đắm, dáng người mềm mại có thể bị uốn thành hình dạng tùy ý.

      Nàng giống như thực trở thành đại hồng nhan họa thủy.

      Còn Tiêu Đạc, Tiêu Đạc dường như cũng bắt đầu thay đổi.

      Nhiệt độ cơ thể lạnh như băng, máu lạnh, người bắt đầu có độ ấm, lúc quật khởi trở nên nóng như sôi, giống như dung nham.

      Trừ chuyện đó ra, so với trước kia càng dễ xúc động, đôi khi hai người cưỡi ngựa, ngẫu nhiên bàn tay to của đụng tới nơi mềm mại, liền bắt đầu cứng rắn, vội muốn nàng.

      Nàng ngăn cản cũng nổi.

      làm ở lưng ngựa, hành vi phóng đãng.

      Nàng bắt đầu là phản kháng, bản thân bị trọng thương, lại còn giữa ban ngày ban mặt. Nhưng thể chất nàng trở nên phi thường kỳ quái, chỉ cần vừa chạm vào liền mềm nhũn, mặc cho muốn gì làm nấy, thậm chí còn có thể phát ra thanh làm cho người ta đỏ mặt, chọc càng quật khởi.

      Mỗi khi như vậy, trong lòng nàng nổi lên cảm giác vô lực nồng đậm, nàng biết mình thế nào, biết thế nào, nhưng nàng minh bạch, này hết thảy đều có quan hệ với chuyện bọn họ sinh hoạt vợ chồng, thậm chí có lẽ có liên quan với chuyện Sài đại quản gia chết, cùng với thần miếu thần bí ở Vọng tộc.

      Có gì đó trong lúc vô ý bị mở ra, từ nay về sau hết thảy đều trở nên mất khống chế.

      Bất an trong lòng nàng dần dần tăng lên.

      Nàng chưa từng quên Sài đại quản gia .

      "Điện hạ nhà ta bản mạng là thanh kiếm, lãnh tâm lãnh tình, nay thân ra khỏi vỏ, sát khí đè nén trong cơ thể dần dần tràn đầy ra ngoài. Đến lúc đó chẳng những là ngươi, ngay cả người bình thường chung quanh sợ là cũng bị sát khí này gây thương tích. Đây cũng là nguyên nhân vì sao cho tới nay ta trăm phương nghìn kế ngăn ngăn cản ngươi tới gần điện hạ nhà ta."

      "Lúc điện hạ nhà ta sinh ra, khâm thiên giám Hoắc đại nhân phê mệnh cho , phê là khắc mẫu khắc thê khắc tử nữ. Nay bởi vì ngươi cùng , kiếm xuất ra, này sát khí sắc nhọn thậm chí làm sinh linh thế gian đồ thán. Ta chịu trọng thương, ít ngày nữa chắc chắn lìa đời, kế tiếp sợ là quốc gia này còn có tai vạ đến nơi. Chuyện tới bây giờ, ngươi ta còn có gì phải lừa ngươi. Vì tốt cho ngươi, vì tốt cho , cũng vì chúng sinh thế gian, ngươi vẫn nên cách xa chút. Chỉ có để kiếm khí thu liễm mũi nhọn, mới cầu được đời an ninh, cũng mới bảo toàn tính mạng ngươi."

      Những lời này lại lần nữa quanh quẩn trong đầu, nàng tránh thoát tay Tiêu Đạc giữ cằm mình, lại chôn đầu vào trong ngực , khô ráo thuần hậu.

      Lồng ngực này cực nóng, huyết mạch bắt đầu khởi động, tràn ngập hương vị nam tính kiên cường, phải lạnh băng như trước kia.

      Nhưng tâm A Nghiên lại dần dần lạnh .

      Nếu trước kia nàng còn có nghi ngờ với lời Sài đại quản gia, tại nàng hoàn toàn tin tưởng.

      riêng gì nàng, cả Tiêu Đạc cũng cảm giác được, dần dần lột xác thành cuồng ma sát nhân.

      ****************************

      A Nghiên nghĩ tới, lúc mình bồi hồi bất định, Ninh Phi lại lần nữa xuất .

      Lúc nàng ở lại nhà tranh hầm canh gà cho Tiêu Đạc, còn Tiêu Đạc có việc ra ngoài, hẳn vào núi tìm thức ăn.

      Ninh Phi đứng ở bên cạnh A Nghiên, A Nghiên vẫn hầm canh gà, canh gà màu sắc thuần hậu trắng sữa, hương bay nồng đậm, là dụ người.

      "Nàng có biết ta muốn ?" Ninh Phi thấp giọng mở miệng.

      A Nghiên ngẩng đầu, cũng nhìn Ninh Phi.

      Ninh Phi cười khổ: "Sài đại quản gia chết."

      "Ta biết." Nàng thản nhiên .

      Kỳ Phi Thiên biết tin tức này, hơn nữa cho Tiêu Đạc, Tiêu Đạc cho mình, bất quá mình lại trộm nghe được.

      Hơn nữa tới hôm nay, nàng còn nghi vấn, tổ tông lão Nô chuyển thế nhân gian, người kia chính là Sài Hỏa. Sài Hỏa xây thần miếu, trong thần miếu khả năng thờ thanh kiếm, Sài Hỏa luôn luôn thủ hộ thanh kiếm kia.

      Thanh kiếm đó chính là nguyên thân của Tiêu Đạc.

      Có lẽ vị tộc trưởng đại nhân kia cũng nhận ra Tiêu Đạc, bất quá lộ ra, chỉ cung kính bái Tiêu Đạc.

      "Người Vọng tộc, chết rất nhiều." Ninh Phi còn thêm.

      A Nghiên nghe thế, có chút kinh ngạc, cần chặt que cời ngừng cúi xuống.

      Ninh Phi thấy vậy, tiếp tục : "Mấy ngày nay, trong thần miếu luôn luôn phát ra hồng quang quỷ dị, đưa tới các dạng chim bay thú chạy chung quanh tiến đến vây công, Vọng tộc bởi vì bảo vệ thần miếu, chết rất nhiều người."

      A Nghiên trầm mặc hồi, rốt cục ngẩng đầu, nhìn Ninh Phi : "Chim bay thú chạy, tất nhiên bao gồm ưng và sói?"

      Ninh Phi mím môi, cắn chặt răng, vẫn gật đầu : "Phải, ưng và sói, cũng giúp đỡ người Vọng tộc thủ hộ thần miếu, ưng và sói cũng chết rất nhiều."

      A Nghiên khẽ thở dài, trong đầu nàng nhớ lại tình cảnh ngày mới đến thôn Vọng tộc, thần miếu cổ xưa thần thánh, người Vọng tộc thuần phác nguyên thủy, trong ánh sáng mông lung yên tĩnh, đó là nơi giống như thế ngoại đào nguyên, nghĩ tới nay phủ kín tầng huyết tinh.

      Nàng nở nụ cười, ngẩng đầu lên, nhìn Ninh Phi: "Ngươi còn có cái gì muốn sao? Nếu có, có thể ."

      Ninh Phi hiển nhiên là nghĩ tới nàng lại quyết tuyệt như thế, hơi giật mình, vẫn : "Ta lần cuối cùng, rời khỏi ."

      A Nghiên lắc đầu: "Ta ."

      Ninh Phi trầm mặc lát, cười khổ: "Nàng ?"

      A Nghiên gật đầu, kiên định : "Phải, ta , là mệnh của ta, rời khỏi , ta liền còn mệnh."

      Nghe đáp án thế, Ninh Phi có khắc hoảng hốt, nâng mắt, ánh mắt dừng ở canh gà nấu kia, canh gà thơm ngon nồng đậm, là A Nghiên dụng tâm nấu ra, nấu cho Tiêu Đạc uống.

      "Vì Tiêu Đạc, nàng có thể để ý tính mạng mọi người, có thể nhìn sinh linh đồ thán, máu nhiễm thiên hạ?"

      Trái tim A Nghiên đột nhiên co rụt lại, co rụt như tác động đến gân mạch cả người, nàng đau như con cá bị rút xương.

      Bất quá nàng vẫn hít sâu hơi, nắm chặt que cời lửa trong tay.

      Sau hồi, nàng hoảng hốt dùng thanh mỏng manh : "Phải, đời này, ta có thể cần mọi người, ta chỉ để ý ."

      Từng chữ từng chữ ra, là cho Ninh Phi, là cho chính mình, cũng cho Tiêu Đạc.

      PS: Ta mới đào hố mới, các nàng qua ủng hộ nhé.
      https://cungquanghang.com/threads/ke-phi-thuong-vi-cong-luoc-cot-sinh-me.31125/
      Last edited: 1/9/20
      Tiểu Ly 1111, hienheo2406, 1620thuy50 others thích bài này.

    4. Yoororo

      Yoororo Active Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      198
      Hố mới ko ngược phải ko nàng? :)
      heavydizzy thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 108

      Ninh Phi rời , trước khi rời , chỉ để lại câu: "Ta cũng phải rồi."

      xong, thực luôn.

      Bất quá A Nghiên lại có cảm giác ràng, có lẽ chính là lần cuối cùng mình nhìn thấy ? thực phải rời khỏi đây, triệt để rời khỏi thế gian này.

      có lẽ thất vọng với mình, cho nên ở lại chỗ này, mà trở lại địa phương nguyên bản của .

      Nàng kinh ngạc nghĩ mãi cho đến khi Tiêu Đạc trở về.

      Tiêu Đạc vừa trở về, thấy nàng trong phòng, nhất thời biến sắc, vội bước nhanh đến, cầm lấy tay nàng.

      Nàng nhìn thấy Tiêu Đạc dùng ánh mắt thương tiếc mà kỳ quái nhìn chằm chằm tay mình.

      A Nghiên hoảng hốt theo ánh mắt nhìn xem, mới thấy đầu ngón tay mình bị que cời lửa làm bỏng.

      Đầu ngón tay bạch ngọc mềm mại, lúc này đỏ hồng.

      Tiêu Đạc nắm ngón tay kia, đưa vào trong miệng, cái lưỡi ướt át nhàng liếm, nhíu mày nhìn chằm chằm nàng: "Choáng váng cái gì, ngón tay bị bỏng cũng biết?"

      A Nghiên ngơ ngác nhìn , cười: "Chàng trở lại a?"

      Tiêu Đạc nâng tay lên xoa xoa tóc của nàng, với nàng, thể ngưng sủng nịch.

      "Cười ngốc cái gì đây?"

      A Nghiên càng cười, lắc đầu : " có gì, chính là nhìn thấy chàng trở lại, cao hứng."

      Nhất thời nàng nhớ tới canh gà mình nấu, vội đón Tiêu Đạc : "Vết thươg người chàng mãi chưa tốt, nội thương rất nghiêm trọng, ta cố ý ninh canh gà cho chàng, thừa dịp còn nóng nhanh uống ."

      Tiêu Đạc nhìn canh gà, chỉ nhìn chằm chằm dung nhan nàng mềm mại quyến rũ. Từ môi mình lấy ra ngón tay bị mình liếm, nhìn vết đỏ mơ hồ, giọng khàn khàn: "Nàng nấu canh gà cho ta, ngốc đến làm mình bị bỏng ? Ngốc đến chết!"

      trách cứ nàng ngốc, nhưng giọng tràn đầy đau sủng và thương.

      A Nghiên trong lòng minh bạch, nàng mới phát mình thích được mắng là ngốc, chữ ngốc kia lại dễ nghe như vậy.

      Nơi ngực nàng có cái gì đầy lên, ngọt ngào thỏa mãn, giống như muốn tràn ra ngoài. Cúi đầu, nước mắt bất tri bất giác rơi xuống, nàng nghẹn ngào : "Ta nhớ chàng, nhớ chàng."

      đến đây, nàng thế nhưng khống chế được, bổ nhào vào trong lòng .

      "Tiêu Đạc, ta chàng, chàng, cho dù bảy đời trước đều chết trong tay chàng, ta vẫn chàng! Cho dù bị chàng giết, ta cũng cam tâm tình nguyện!"

      Tiêu Đạc ôm lấy thân hình mềm mại vừa nhào tới, cánh tay hữu lực gắt gao ôm chặt lấy, bàn tay to thon dài thậm chí nắm lấy bờ vai nàng.

      Con ngươi sâu thẳm khó hiểu, làm cho người ta bắt được cảm xúc gì, đôi bàn tay to, xương ngón tay ràng, mạch máu sôi sục, có thể thấy được.

      cứ ôm A Nghiên như vậy, ánh mắt trầm trọng, bình tĩnh.

      hồi lâu, mới giọng khàn khàn: "Ta biết, ta cũng nàng."

      *************************

      Mấy ngày gần đây, hai người trong lúc đó càng trầm mặc hơn.

      A Nghiên cũng ý thức được Tiêu Đạc nhiều ngày nhiều, thậm chí rất ít tươi cười với mình. dường như hóa thành tòa băng sơn, vốn dĩ trầm trọng, lợi hại mà vô tình.

      Cũng chỉ có ban đêm, Tiêu Đạc dùng độ ấm và lực đạo ôm nàng, khiến nàng cảm thấy giống như núi lửa phát ra nhiệt tình.

      Lúc bắt đầu ngoan độc làm cho người ta chịu nổi, nàng khóc cầu xin tha đều được.

      lần nàng khóc đánh bả vai cứng rắn: "Chàng muốn giết chết ta !"

      Trong bóng đêm, con ngươi thâm trầm đen tối làm cho người ta thấy chân thiết, môi mỏng cũng khẽ hỏi: " phải nàng cam tâm tình nguyện sao?"

      Lời này ra, khiến nàng dùng móng tay hung hăng cào .

      Hai người cứ như vậy đường về hướng đông, mãi đến ngày, đường A Nghiên thấy đám dân chạy nạn. Mắt nàng nhất thời sáng ngời, phát trong đám dân chạy nạn lại có mấy người quen mặt.

      Ánh mắt của nàng tìm trong nhóm người đó, rất nhanh tìm được người có dây buộc tóc đỏ thập phần đáng chú ý.

      Tiểu Linh nhi!

      Trong mắt nàng nở rộ kinh hỉ, muốn tiến lên nhận nhau, ngờ Tiêu Đạc ngăn nàng lại, thấp giọng : "Chúng ta tiện lộ diện."

      A Nghiên ngẩn ra, nhất thời minh bạch, nàng và Tiêu Đạc bị người đuổi giết, nay mình xuất , có lẽ bị người khác nhận ra. Người tiếp xúc với mình khả năng bị ép hỏi, thậm chí có khả năng làm phiền bọn họ.

      A Nghiên trốn tại nơi bí mật gần đó, có chút nỡ nhìn Tiểu Linh nhi, thấy nàng buồn bực bất an ngồi tại chỗ, dùng đầu ngón tay vẽ cái gì mặt đất.

      Nàng kiễng chân nhìn xem, thấy nàng ấy thế nhưng viết họ của mình.

      Cố.

      Trái tim A Nghiên dâng lên cỗ ấm áp, nàng muốn ra trò chuyện, nàng biết Tiểu Linh nhi lo lắng cho mình, bất quá nàng lại có cách nào tiến lên cho Tiểu Linh nhi biết, mình hết thảy mạnh khỏe.

      Lúc nàng rốt cục lưu luyến quay đầu chuẩn bị theo Tiêu Đạc rời , lại nhìn thấy Tiêu Đạc bên môi xả cái cười lạnh.

      Trong lòng A Nghiên cả kinh, thấp giọng : "Chàng cười cái gì?"

      Tiêu Đạc nhíu mày: "Tiểu nha đầu viết họ của nàng, nàng ấy có ý với nàng."

      A Nghiên trừng mắt ngoan độc liếc mắt nhìn cái: "Nàng ấy chính là tiểu nương mà thôi! Hơn nữa nàng ấy —— "

      được nửa, bỗng nhiên nàng minh bạch.

      Tiểu Linh nhi còn , mười , mười hai tuổi rồi, cũng đến lúc thiếu nữ hoài xuân, mà Tiểu Linh nhi luôn gọi mình là Cố ca ca, cho nên nàng ấy cho rằng mình là nam nhân?

      Ngực A Nghiên nhất thời buồn bã, bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Tiêu Đạc cái, cuối cùng thở dài: " thôi."

      nghĩ tới nàng chẳng những có thể là hồng nhan họa thủy, còn có thể trêu chọc tiểu nương.

      Hai người tiếp tục chạy về phía trước, khoảng nửa canh giờ, lại đụng phải đám người Bắc Địch.

      Tiêu Đạc nhíu mày xem xét, lôi kéo A Nghiên trốn sang bên.

      "Đây là quân thông tin của Bắc Địch, phương hướng là Lương thành phía trước."

      A Nghiên biết Lương thành, lại đột nhiên ý thức được chuyện: "Phương hướng của bọn họ phải vừa vặn đuổi theo bọn Tiểu Linh nhi sao?"

      Tiêu Đạc gật đầu: "Phải."

      A Nghiên nhất thời bất an: "Bọn họ đuổi theo Tiểu Linh nhi, Tiểu Linh nhi bọn họ có nguy hiểm."

      Tiêu Đạc thản nhiên lườm nàng cái: " ."

      A Nghiên hiểu: "Vì sao?"

      Tiêu Đạc nhíu mày: "Đám lính thông tin vội vàng, phải vì giết người mà đến, dân chạy nạn kia ước chừng mấy trăm người, giết hết cũng cần thời gian, người Bắc Địch đó có công vụ trong người, sao có thể vì mấy trăm lưu dân mà trì hoãn hành trình?"

      A Nghiên nghe xong, trong lòng vẫn cảm thấy bất an, nàng cầu xin nhìn Tiêu Đạc: "Chúng ta vẫn nên quay về xem , cho bọn họ, bảo bọn họ trốn ."

      Tiêu Đạc mặt mày hờ hững: " còn kịp rồi, chúng ta cho dù đường tắt, cũng vượt nổi người Bắc Địch đó, cho dù có thể vượt qua, thứ nhất bọn họ vị tất chịu nghe ta, thứ hai cũng có nơi có thể trốn."

      A Nghiên ngẫm lại cũng đúng, cúi đầu trầm mặc.

      Tiêu Đạc kéo tay nàng: ", chúng ta phải ."

      A Nghiên thuận theo theo lần nữa xoay người lên ngựa, tiếp tục về phía trước, nhưng ước chừng được mười dặm đường, trái tim nàng hơi trầm xuống, huyệt thái dương đột nhiên khó chịu.

      Nàng thống khổ nhắm mắt lại, lắc đầu : " đúng, ta phải về xem!"

      xong, nàng quay đầu ngựa, chạy ngược về.

      Tiêu Đạc thấy vậy, nhíu mày, bất đắc dĩ, cũng đành phải quay đầu ngựa đuổi theo.

      A Nghiên càng nghĩ càng cảm thấy thích hợp, nàng liều mạng vụt mông ngựa, trong miệng lớn tiếng hô "Giá", đè thấp thân hình ra phía trước, chạy như điên, tiếng gió gào thét, nhanh như điện chớp, chỉ mất ba canh giờ, nàng chạy tới chỗ Tiểu Linh nhi và mọi người thường lui tới.

      Nhưng nhìn từ xa xa, liền thấy rất nhiều người Bắc Địch tụ tập, từng mảnh từng mảnh màu đỏ, màu đỏ sáng , tản mát ra mùi máu tươi nồng đậm.

      Kia cũng là máu a!

      Tâm nàng giống như bị người nện cái búa tạ, kịch liệt co rút lại, huyết mạch bắt đầu từ ngực cấp tốc tràn xuống tứ chi bách hải, nàng liều mạng mở to hai mắt ở những phần chân tay bị cắt cụt còn lại, tìm thân ảnh Tiểu Linh nhi, tất cả là người, người chết, từng người từng người, thiếu tay gãy chân.

      Những người đó trước khi chết nhận tra tấn khủng khiếp, xem ra là bị nghiêm hình bức cung.

      Đúng lúc này, nàng cuối cùng thấy Tiểu Linh nhi.

      Lúc này nàng mở to hai mắt, đờ đẫn trợn tròn nhìn về phía Tiểu Linh nhi.

      Trong đầu bỗng nhiên hồi tưởng đối thoại trước kia của nàng và Tiểu Linh nhi, nàng khen Tiểu Linh nhi đẹp, Tiểu Linh nhi trưởng thành nhất định là đại mỹ nữ nũng nịu. Lúc đó Tiểu Linh nhi cười, trong ánh mắt đen bóng tỏa ra hào quang, hỏi nàng vậy chăng, nàng .

      Nhưng giờ Tiểu Linh nhi vĩnh viễn trở thành đại mỹ nữ nũng nịu nữa.

      Nàng ấy bất quá mới mười , mười hai tuổi mà thôi, tại cái lò sát sinh gặp tra tấn thế nào, mới biến thành cái dạng này?

      Ngực A Nghiên bốc ngọn lửa, ngọn lửa kia cơ hồ muốn nổ mạnh ra, nàng cứng ngắc xoay người xuống ngựa, cũng để ý bao nhiêu ánh mắt kinh dị xung quanh, trực tiếp chạy vội tới bên cạnh Tiểu Linh nhi.

      Nàng cởi ngoại bào, bọc thân thể bị tàn phá của nàng ấy, ôm cả người sát vào mình.

      Tiểu Linh nhi thế nhưng còn có hơi thở, dường như cảm giác được chút độ ấm, con ngươi tuyệt vọng mà tan rã hơi hơi nâng lên, thấy A Nghiên hai mắt phiếm hồng.

      Môi nát bét đầy máu tràn ra chút cười, gian nan mấp máy, mới phát ra tiếng khàn khàn như thú : "Cố ca ca... Ta sắp chết..."

      Nước mắt A Nghiên rơi xuống, nàng run run môi : "Thực xin lỗi, Tiểu Linh nhi, ta tới chậm, ta cứu muội, ta bảo vệ muội, muội chết..."

      Tiểu Linh nhi lại gian nan lắc đầu, hơi thở mỏng manh : "Cố ca ca, còn sống... Ta tin kiếp sau... Kiếp sau huynh... là huynh tại... Ta, ta cảm thấy tốt, trước khi chết ta còn nhìn thấy huynh..."

      Gian nan xong, đầu nàng nghiêng sang bên, mang theo chút cười tàn bên môi, cứ như vậy vô lực gục đầu xuống.

      "Tiểu Linh nhi!”A Nghiên khàn khàn gầm , liều mạng lay nàng, run run bắt mạch, nhưng được.

      Nàng là thần y, có thể cướp người cùng Diêm Vương gia, nhưng nàng lại cứu sống được Tiểu Linh nhi.

      Bởi vì thân thể Tiểu Linh nhi bị tàn phá, tú nương cũng thể chữa nổi.

      Lúc A Nghiên ôm Tiểu Linh nhi, đám người Bắc Địch chung quanh xông tới.

      Bọn họ nhận ra A Nghiên là nữ nhân, lộ ra quang mang cơ khát.

      Chương 109 chỉ mong kiếp sau, vĩnh viễn gặp nhau
      Last edited: 1/9/20

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :