1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng hậu tìm chết hàng ngày - Nữ vương không ở nhà

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Nhớ chứ, nhớ chứ, vừa về quăng cho chương thế này, là kích thích trí tò mò quá , hồi hộp đợi chờ chương sau.:034::034::034:
      heavydizzy thích bài này.

    2. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      Nàng tái xuất, chúng ta chờ nàng dài cổ, truyện ngày càng nhiều bí huhu
      heavydizzy thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 106

      Lão tộc trưởng thấy tình cảnh này dừng quải trượng đầu cá lại, trong miệng phát ra mấy tiếng "Tử đằng phổ kéo cổ trát" linh tinh, nghe như là chú ngữ.

      Lão vừa thu lại, liền như mây tan trăng sáng, tiếng ầm vang ngừng lại, chấn động mãnh liệt cũng đình chỉ, phát sinh hết thảy vừa rồi dường như là Tiêu Đạc và A Nghiên nhìn sai.

      A Nghiên nhìn Tiêu Đạc, thấy nhíu mày đẹp, hai tròng mắt lợi hại nhìn chằm chằm lão tộc trưởng kia.

      Nàng cúi đầu nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy chiêu số này hết sức quen thuộc, phải là chính mình và Tiêu Đạc ở sơn động từng sử dụng sao? Nhất thời bỗng nhiên muốn cười, nàng vàTiêu Đạc dùng chiêu này hù dọa người khác, lão tộc trưởng lại dùng đúng như vậy hù dọa mình?

      Nhưng mà vị lão tộc trưởng này dựa vào cái quải trượng đầu cá, có thể khiến cho thần miếu chấn động thôi, sợ là trong thần miếu này có cơ quan ám khí, nếu vội vàng xâm nhập, ngược lại bị ám toán.

      Nếu có cơ quan ám khí, có khả năng là đạo thuật huyền diệu. Dù sao Vọng tộc này ở ngay dưới Thượng Cổ Sơn, vì sao ngoại nhân thể dễ dàng vào. Chỉ có mấy trăm thôn dân cứ như vậy thủ vệ thần miếu kỳ quái này, mấy ngàn năm vẫn để ngoại nhân bước vào, tất nhiên là có chút bản lĩnh độc đáo.

      Lập tức A Nghiên kéo kéo tay áo Tiêu Đạc, cùng ánh mắt ám chỉ, ý tứ là rời thôi.

      Tiêu Đạc bản thân bị trọng thương, nếu cứ cậy mạnh, sợ là khiến cho thương thế tăng thêm, càng dễ dàng khỏe lại.

      Tiêu Đạc trầm mặc mím môi, nhìn chằm chằm lão tộc trưởng.

      Lão tộc trưởng thản nhiên nhìn , con ngươi già nua thâm thúy có quang mang làm cho người ta nhìn hiểu.

      Bốn mắt nhìn nhau, khí hết sức trầm trọng, ngay cả A Nghiên bên cạnh cũng cảm thấy ngực bức bối, hơi thở gian nan.

      lâu sau, Tiêu Đạc nở nụ cười: "Lão tộc trưởng, đa tạ chiêu đãi, hôm nay ta đường đột vào cấm địa, nay nhận lỗi với lão tộc trưởng. Chúng ta lập tức rời , còn thỉnh lão tộc trưởng bớt giận."

      Lão tộc trưởng nhìn chằm chằm Tiêu Đạc, cũng có ý trách cứ, ngược lại cung kính cúi thắt lưng, như là làm đại lễ với Tiêu Đạc.

      Tiêu Đạc thấy vậy, cũng cúi người đáp lại lão tộc trưởng, sau đó khẽ gật đầu, dẫn A Nghiên quay đầu rời .

      lần nữa từ thông đạo chui ra, A Nghiên mệt đến tê liệt ngã xuống tại chỗ.

      "Xem thế này là còn mặt mũi trở về Vọng tộc nữa, đáng tiếc những người đó có nhung hươu và các thứ tốt, cũng mang theo mấy cái!"

      Nàng chưa quên, Tiêu Đạc vẫn là người bệnh, phải điều dưỡng, bằng ra ngoài gặp quân,Bắc Địch hai người đều phải chết.

      Tiêu Đạc cũng như có đăm chiêu, lát sau, nâng tay lên đặt bên môi, phát ra tiếng kêu dài. A Nghiên buồn bực, liền thấy bóng đen từ trung bay đến, giương mắt nhìn chính là Phi Thiên.

      Phi Thiên đầu tiên là bay tới, dừng vai A Nghiên, thân thiết cọ cọ mặt nàng.

      Tiêu Đạc thấy vậy, nhướng mày, mặt có vẻ vui.

      Phi Thiên vội rời khỏi A Nghiên, ở bên cạnh Tiêu Đạc cọ móng lấy lòng.

      Tiêu Đạc thản nhiên phân phó : "Trở về, tìm Sài Hỏa. Nếu còn sống, liền bảo đến gặp ta. Nếu chết, làm chết khi nào, về báo cho ta."

      Phi Thiên kêu ngao ngao vài tiếng, lại lưu luyến nhìn A Nghiên, rốt cục vươn người xòe cánh, lăng bay , trong nháy mắt chỉ nhìn thấy chấm đen, cuối cùng cũng biến mất trong màn đêm.

      Đợi Phi Thiên rồi, Tiêu Đạc mới : "Vọng tộc này xem ra thập phần cổ quái, đời trước ngươi từng gặp tình huống thế này chưa?"

      A Nghiên lắc đầu: "Chưa từng. Hơn nữa Thượng Cổ Sơn này, ta cũng chưa nghe tới bao giờ."

      Những đời trước, nàng cũng từng đạp dấu chân khắp đại giang nam bắc, nhưng biết Thượng Cổ Sơn, càng cần thôn Vọng tộc lánh đời như vậy.

      Tiêu Đạc trầm tư lát, mới thong thả : "tộc này có chút cổ quái, nếu chúng ta xông vào, sợ là đối phương chuẩn bị, phải bàn bạc kỹ hơn. Ta xem Sài Hỏa cùng Vọng tộc này có quan hệ sâu xa thâm hậu. Trước hết tra xem còn sống hay , nếu còn sống, đương nhiên dễ làm, nếu chết, chỉ có thể lại tính tiếp."

      A Nghiên gật đầu, nhìn : "Ngươi phải, thần miếu này và Vọng tộc cũng trốn đâu. Nay mấu chốt là phải dưỡng thân thể rồi lại tới xem..."

      Nàng tới đây, nhớ tới bên ngoài rối loạn, trong có nhân mã của tam hoàng tử và hoàng thượng đuổi giết , ngoài có quân Bắc Địch nhìn như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.

      "Ngươi tính toán làm thế nào?"

      Nàng có thể dự cảm, chờ dưỡng tốt thương thế ra ngoài, tất nhiên làm chuyện lớn.

      tuy rằng thất thế nhất thời, nhưng vẫn luôn trọng chỉnh càn khôn, khiến thiên hạ này phải cúi đầu, cuối cùng vinh đăng ngai vàng, ngồi hướng nam nhìn hướng bắc, xưng đế thiên hạ.

      Chỉ là, bên ngoài lại xuất hồi tinh phong huyết vũ.

      Hơi hơi rũ mắt xuống, nàng khẽ thở dài ở trong lòng.

      Nàng chỉ biết, sát thần, mỗi đời đều giết hết người bên trong để lên đế vị, bước cũng là đao quang kiếm ảnh. Còn mình, từng là địch nhân với , phải cũng đều bi thảm chết sao?

      Đời này, mình theo bên người , cũng phải nhìn khắp thiên hạ bị giết, khiến thiên hạ này vì thế biến sắc sao?

      A Nghiên trong lòng có chuyện, cũng lời nào, chỉ ngơ ngác ngồi.

      Tiêu Đạc thấy vậy, sờ sờ đầu nàng, ôn nhu : "Ngươi cũng cần lo lắng, bên ngoài tuy có chút loạn, ta cũng thu thập xong, chỉ cần ít thời gian thôi."

      A Nghiên cũng muốn tỉ mỉ chuyện trong lòng với , chỉ gật gật đầu.

      Hai người đỡ nhau ra khỏi núi, trong núi đường sá gập ghềnh, hai người đứng đương nhiên có chút gian nan, bất quá cũng may giúp đỡ lẫn nhau, đến mức ngã sấp xuống. A Nghiên lo lắng thân thể Tiêu Đạc, sợ miệng vết thương vỡ ra, cố ý cầu chậm chút.

      Tiêu Đạc nhìn nàng cái, cũng ra, chỉ thả chậm cước bộ.

      Dọc đường , ngẫu nhiên thấy bên đường có chút quả dại dây leo, A Nghiên dừng lại hái, còn tìm trứng chim. Nhưng đáng tiếc là thấy dược thảo tốt gì, nếu hái ít đem bán cũng có thể kiếm chút bạc.

      "Ai cũng phải ăn cơm, tại người hai ta có bạc, phải nghĩ biện pháp kiếm tiền bạc phòng thân, bằng ăn cái gì uống cái gì?"

      "Ngươi chỉ cần thế." bên môi Tiêu Đạc nổi lên chút cười, trêu tức nhìn nàng.

      "Hừ, ngươi đương nhiên hiểu, ngươi mỗi đời đều là hoàng tử, chưa từng quan tâm chuyện củi gạo dầu muối. Ngươi nhìn ta, đều qua ngày như thế! Chỉ là kẻ đáng thương khốn cùng, thất vọng, vất vả làm công chúa, quý nữ cũng được sống yên ổn qua ngày!"

      Nàng oán giận như vậy, quai hàm và cổ đỏ bừng, búi tóc phía sau nhảy lên, là đáng .

      Tiêu Đạc nhịn được nâng tay vuốt ve gò má nàng sinh động mềm mại: "Bằng kiếp sau, ngươi làm nữ hoàng đế, ta làm thuộc hạ, mỗi ngày hầu hạ ngươi, cho ngươi hết giận?"

      "Hừ hừ hừ, vừa nghe biết là thành ý, còn kiếp sau cái gì!" Chuyện kiếp sau, nếu nhớ được mới là lạ đấy. Đến lúc đó bị chém chết, nàng niệm tiếng a di đà phật.

      "Được, vậy đời này . Đời này nếu ta có thể chiếm được giang sơn, liền cho ngươi làm nữ hoàng đế." hứa hẹn ra miệng.

      "Vậy còn ngươi? Làm thừa tướng của ta sao?”A Nghiên nghe chủ ý này cũng tệ —— tuy biết rằng tuyệt đối có khả năng, nàng làm sao được làm nữ hoàng đế a.

      "Ta a, đương nhiên là làm vương phu của ngươi, hôm nào cũng ngày đêm làm lụng vất vả, ban ngày giúp ngươi vất vả làm chính , buổi tối giúp ngươi vất vả làm giường ... Còn ngươi, chỉ cần ở hậu cung tắm rửa sạch , nằm giường chờ ta là được."

      Nghe qua rất tốt đẹp, bất quá vẫn cảm thấy chỗ nào đúng...

      A Nghiên suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng mới hiểu được, nàng mỗi ngày tắm rửa sạch nằm giường chờ, tính là nữ hoàng đế cái gì, ràng là nữ nô!

      Tiêu Đạc nở nụ cười, thấy nàng bất mãn bừng tỉnh đại ngộ, mặt mày tuấn mỹ hẹp dài càng nhu hòa, còn lợi hại như xưa. Ngón tay nhàng cọ lên môi nàng mềm mại, giọng khàn khàn: “A Nghiên, nếu có kiếp sau, chúng ta làm nữ hoàng đế, làm hoàng tử, chúng ta chỉ như thôn nữ, thôn phu nơi sơn dã, mỗi ngày chăm chỉ làm việc, mặt trời lặn về, sống ngày tháng vô tranh với đời, được ?"

      Giọng thanh lãnh, êm dịu khàn khàn, A Nghiên nghe ra trong giọng ôn nhu ấm áp, đến tâm cũng mềm nhũn.

      Chuyện tới bây giờ, nàng mới biết, bao nhiêu khổ, bao nhiêu đau, hóa ra cũng có thể quên hết, chỉ cần câu như vậy của .

      Nàng ngửa mặt, trong mắt mơ hồ ươn ướt, gật đầu : "Được, nếu có kiếp sau, chúng ta chỉ như thôn nữ, thôn phu nơi sơn dã."

      Lúc này nàng nghĩ, tương lai nàng có thể trở thành thôn nữ, nhưng còn có chút thể tưởng tượng được.

      Dù sao đó cũng là chuyện lâu sau này, tại hai người ôm nhau trong bóng đêm nơi rừng núi, tình ý nồng đậm, sầu triền miên, đúng là khó phân khó tách.

      A Nghiên từng cảm thấy Tiêu Đạc thể hàn, cả người đều lạnh, bất quá giờ này khắc này, nàng lại từ trong ngực dày rộng của cảm thấy tia ấm áp.

      Hóa ra cũng có thể phải là băng.

      ************************

      Hai người đường ra khỏi Thượng Cổ Sơn, bên ngoài đương nhiên là mảnh tiêu điều, chung quanh cũng có người ở.

      "Chúng ta tại nên đâu?"

      "Trước cần hỏi, theo ta là được."

      A Nghiên thấy Tiêu Đạc đến đây , có bộ dáng nắm chắc, xem ra là tính trước kỹ càng, lập tức hỏi.

      Ai ngờ bọn họ về phía trước, ước chừng canh giờ lại nghe thấy phía trước truyền đến tiếng gót sắt. Tiêu Đạc sắc mặt trầm xuống, lôi kéo A Nghiên : "Ngươi trốn , ta đến ứng phó bọn họ."

      A Nghiên lo lắng xem vết thương của : "Có thể chứ?"

      Tiêu Đạc đẩy nàng ngã xuống ven đường.

      Thiết kỵ rất nhanh chạy tới, quả nhiên là người Bắc Địch, những người đó đột nhiên thấy Tiêu Đạc, hết sức kinh ngạc, rất nhanh có người nhận ra, kinh hỉ hô: "Tiêu Đạc, bắt !"

      Nhất thời những người đó đều ra tay, Tiêu Đạc cũng trốn, trực tiếp tung người, áo choàng huyền sắc phía sau bay lên trung, tiếng gió phần phật. Thấy Tiêu Đạc giống như hùng ưng bay lên, tung đảo qua quân Bắc Địch, những người Bắc Địch đó đều rơi xuống ngựa, Tiêu Đạc đoạt lấy thanh kiếm, đón đầu quét ngang.

      Cái gọi là kiếm nơi tay, hàn quang chiếu Cửu Châu, đám quân Bắc Địch tất cả đều bị đâm trúng mi tâm, hộc máu ngã xuống.

      A Nghiên theo bên cạnh, là nhìn ngây người, bất quá lát, mấy chục mạng người đều ngã xuống đó.

      Tiêu Đạc lưu loát thu hồi kiếm, lướt kiếm lên chiến bào của người Bắc Địch, lau máu kiếm, lại lấy túi nước và lương thực từ những người đó.

      Sau đó mới tới nắm tay A Nghiên.

      "Xem này ăn uống, ngựa cưỡi đều có."

      thản nhiên, A Nghiên có chút chịu nổi.

      Nàng phải người cổ hủ, biết đối phương là địch nhân, hai quân giao chiến, đao thương có mắt, đương nhiên có người chết.

      Bất quá nhìn mấy chục người, chỉ khoảng nửa khắc ở trước mặt mình mất mạng, nàng còn có chút chấn động.

      Xem ra đời tướng quân kia của nàng là uổng phí, vẫn quá non...

      Tiêu Đạc cũng biết suy nghĩ trong lòng A Nghiên, ôm lấy nàng, xoay người lên ngựa, quất roi phóng .

      A Nghiên được bảo hộ trong ngực, tâm thần có chút hoảng hốt, cứ đờ đẫn tựa vào người .

      Trong hoảng hốt, nàng lại nhớ tới rất nhiều điều, lưu dân nàng từng biết giờ thế nào, còn có tiểu nương Tiểu Linh nhi biết chuyện làm cho người ta đau lòng kia, tại hết thảy ổn ?

      nghĩ như vậy, nàng liền cảm giác được sau lưng có chút mềm nhũn ướt át truyền đến.

      Trái tim A Nghiên khẽ nhúc nhích, nhất thời hiểu được.

      "Ngươi, ngươi, miệng vết thương lại vỡ toang !"
      Tiểu Ly 1111, hienheo2406, 1620thuy57 others thích bài này.

    4. Yoororo

      Yoororo Active Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      198
      Tác giả đúng là giỏi thả dây câu mà :-( cứ tưởng lần này là biết được mọi chuyện rồi chứ
      heavydizzy, A fangTứ công tử thích bài này.

    5. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Gào.. sau mấy chương vẫn ko hiểu về Thượng Cổ Sơn tại sao lại xuất . Thanks Nàng
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :