1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng hậu tìm chết hàng ngày - Nữ vương không ở nhà

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yoororo

      Yoororo Active Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      198
      Haha hoá ra mình cũng đoán đúng :)) mấy ngày ko vô, ko kịp cmt góp vui với các nàng :)
      heavydizzyYenny mare thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Vầng, kính thưa các quý vị đây là đáp án:

      Nàng chỉ nghe thấy Tiêu Đạc ra lệnh: "Cầm lấy kiếm, được buông ra."

      Lúc Tiêu Đạc , bên ngoài người Bắc Địch cách sơn động chỉ trăm trượng.

      A Nghiên nhất quyết, cắn răng, vươn tay cầm lấy kiếm.

      "Tốc độ phải nhanh! Lực đạo phải đủ!" chỉ huy.

      ...


      Các nàng đoán đúng muốn quà gì?

      Chương 98

      Theo tuyến báo của quân Bắc Địch, Tiêu Đạc ở gần đây. Bọn họ thậm chí tra được vết máu và dấu chân trong rừng núi, đoán được Tiêu Đạc trốn ở trong núi.

      Bọn họ phái nhân thủ có khả năng lên núi tróc nã Tiêu Đạc.

      Chuyện này đương nhiên là liên quan gì với A Nghiên, dù sao tróc nã Tiêu Đạc cần phiên dịch. Nhưng A Nghiên lo lắng Tiêu Đạc, liền thương lượng với râu quai nón, để mình cũng theo, nếu có ai bị thương mình có thể giúp băng bó, lại mình là người Hạ quốc, cũng quen thuộc tình cảnh trong núi này.

      Râu quai nón là người tâm tư đơn giản, cũng qua thời gian tín nhiệm A Nghiên, nghe A Nghiên liền đáp ứng.

      trong lòng A Nghiên thầm nhàng thở ra, lập tức càng cẩn thận nịnh hót râu quai nón. Râu quai nón dẫn dắt nhân mã lên núi tìm kiếm Tiêu Đạc, A Nghiên theo giúp đấm lưng, bưng nước, góp ý kiến.

      hôm mọi người tới khe núi, lúc này trời lạnh, trong núi lá rụng rực rỡ, chung quanh mảnh yên tĩnh, chỉ ngẫu nhiên có chim trong rừng bay xẹt qua.

      Vốn dĩ yên tĩnh, nhưng A Nghiên lại cam thấy vài phần bình thường.

      Nàng ngẩng đầu, xuyên qua cành lá trụi lủi, dây leo thưa thớt nhìn về phía bầu trời xanh thẳm, thấy hùng ưng mạnh mẽ lướt ngang trời, giây lát vụt qua.

      đồng tử A Nghiên chợt co rút lại, cả người nàng căng thẳng, nhìn chằm chằm dấu vết hùng ưng lưu lại bầu trời.

      Đây là Phi Thiên, nàng biết.

      Phi Thiên sao có thể vô duyên vô cớ xuất ở nơi này, chỉ có khả năng, Tiêu Đạc quả thực trong núi?

      Hồi tưởng lại lúc trước người Bắc Địch phát ra vết máu, chẳng lẽ thực bị thương, đến tình thế cùng đường. Bản thân bị trọng thương trốn ở nơi hoang vắng này?

      A Nghiên lại nghĩ tới tình cảnh lúc trước bị đuổi giết, lúc đó trẻ người non dạ, lại cố chấp tùy hứng, chỉ cảm thấy Tiêu Đạc tệ nhất đời này, Tiêu Đạc sao có thể làm chuyện tốt gì. Nay hồi tưởng, càng thêm chua xót ngọt ngào.

      nhìn như lạnh lùng tàn khốc, kỳ đường đều hết lòng bảo hộ.

      Nay lại lâm vào tuyệt cảnh.

      Có thể có người giúp ?

      nghĩ tới đây, râu quai nón quay đầu, cười cười với A Nghiên: "Nghe vị Trạm vương này tàn nhẫn cuồng bạo, giết người như ma, nếu ngươi sợ hãi, ta phái người đưa ngươi xuống núi ."

      A Nghiên cũng chỉ cứng ngắc cười cười với .

      Kỳ râu quai nón là rất giống huynh trưởng mình đời nọ, bề ngoài thô lỗ, lại đối với mình vô cùng tốt.

      Có lẽ đây chính là huynh trưởng mình chuyển thế.

      Nàng lắc lắc đầu, với râu quai nón: "Ta sợ, ta theo các ngươi cùng bắt Tiêu Đạc."

      , đột nhiên chợt nghe thấy từ núi rừng truyền đến thanh bén nhọn chói tai, ngay sau đó hùng ưng màu đen vươn cánh dồn dập từ xẹt qua rừng cây, dồn dập lao xuống.

      "Cẩn thận!" Râu quai nón quát to tiếng, bảo vệ A Nghiên.

      quân Bắc Địch chung quanh triển khai thế trận, chuẩn bị nghênh địch.

      Nhưng hùng ưng là Phi Thiên dồn dập lao xuống rồi, đột nhiên duỗi cánh trực tiếp bay lên, cho nên lúc quân Bắc Địch bắn cung, căn bản thể mảy may chạm vào nó, cứ thế tên rơi xuống.

      Râu quai nón nhíu mày: "Có mai phục!"

      này vừa dứt lời, liền nghe thấy có tiếng gió truyền đến, lập tức sắc mặt đại biến, quay đầu nhìn, thấy bóng kiếm trước mắt lóe ra, áo tím phiêu diêu, khỏi hoa cả mắt.

      Nhưng đến cùng là người có kinh nghiệm sa trường, quyết định nhanh, rút đao ra, bổ thẳng về phía kiếm ảnh lóe ra. Chém lung tung rồi, lại cảm thấy lực đạo giống như trâu sắt vào vũng bùn, vô nghĩa vô cùng, lại giống như ra sức đánh vào bông, căn bản tác dụng.

      kinh hãi, vội vàng lui về phía sau, tướng sĩ Bắc Địch chung quanh đều giơ trường cung và vũ tiễn (cung dài và mũi tên đuôi có gắn lông) lên, trong khoảng thời gian ngắn tên bay như mưa, mạnh mẽ bén nhọn vèo vèo tiếng động liên tiếp lướt qua thiết kỵ.

      Nhưng những mũi tên này cuối cùng đều chính xác rơi mặt đất, thân ảnh màu tím kia cũng thấy.

      Râu quai nón vội tiến lên, nhìn chằm chằm tên rơi đầy đất, mới chợt nhớ tới kiện: "Cố tiểu tử đâu, Cố tiểu tử đâu!"

      Thế nhưng ràng mất người!

      Bên cạnh có tướng sĩ thận trọng, cẩn thận quan sát chỗ thân ảnh màu tím xuất , cuối cùng trong bụi cỏ phát vài giọt máu, máu đỏ tươi, hẳn là vừa chảy xuống.

      hưng phấn : "Đây là Tiêu Đạc, Tiêu Đạc bị trọng thương, bất quá lại biết trời cao đất rộng, thế nhưng chạy tới trêu chọc chúng ta, nay sợ là miệng vết thương vỡ ra! Chúng ta theo vết máu này tìm, nhất định có thể tìm được !"

      tướng sĩ khác lại cảm thấy thích hợp, nghi hoặc : " thân thủ tốt như vậy, khinh công cũng rất cao, có công phu kia vì sao nhanh chạy thoát, lại chạy tới chỗ chúng ta tìm chết?"

      Râu quai nón nhìn chằm chằm chỗ bụi cỏ A Nghiên vừa mới đứng, nhìn nửa ngày mới chậm rãi nhíu mày, lẩm bẩm: " là vì mang Cố tiểu tử ... Vì sao vậy?"

      ************************

      A Nghiên choáng váng đầu óc, hoa mắt chóng mặt, bất quá trong lòng nàng so với lúc khác lại càng thanh tỉnh.

      Tiêu Đạc xuất !

      mang mình !

      A Nghiên hai chân cứng đờ, theo bản năng ôm lấy thắt lưng người bên cạnh, hung hăng ôm lấy, thậm chí nỗ lực dán mặt vào ngực dày rộng mà kiên cố.

      Cũng biết qua bao lâu, tiếng gió bên tai chợt ngừng, lòng bàn chân nàng chạm xuống cái gì, mơ hồ hiểu đây là đất.

      Nhưng nàng vẫn muốn động, chỉ chôn ở trong ngực kia dày rộng kiên cố lại hơi lạnh lẽo khó chịu.

      Phía truyền đến thanh khàn khàn lạnh lùng: "Buông ra."

      A Nghiên càng chôn đầu vào trong lòng : " buông."

      Tiêu Đạc cười lạnh trào phúng, mặt lạnh, ngôn ngữ khắc nghiệt: "trốn rất nhanh a, thoát được rất xa."

      A Nghiên buồn giọng : "Ta ."

      ngón tay Tiêu Đạc thon dài hơi lạnh vuốt ve tóc của nàng: "Vì sao ?"

      A Nghiên chau chau mày, cắn môi : "Ngươi giết ta !"

      Ngẫm lại cũng đúng, nàng vội vã bổ sung thêm: "Chỉ cần ta buông ngươi ra, ngươi nhất định giết ta! Ta sợ chết!"

      Tiêu Đạc nhíu mày, lạnh giọng ra lệnh: "Buông ra!"

      A Nghiên hừ tiếng, càng cố ý : " buông, buông, buông!"

      Tiêu Đạc cười lạnh, ngón tay dài từ tóc nàng mơn trớn xuống gương mặt nàng: "Cố Nghiên, ngươi ta sao?"

      A Nghiên chôn mặt vào giữa lưng , tham lam hít ngửi hương vị từng quen thuộc kia, thấp giọng : "Đương nhiên , đến chết!"

      Tiêu Đạc trầm mặc, cúi đầu nhìn nữ tử trong lòng, sợi tóc đen giống như lụa, giọng khàn khàn: "Ngươi tốt nhất sai, bằng —— "

      A Nghiên cơ hồ là bổ nhào vào người , ôm lấy thắt lưng : "Ta ngươi, đương nhiên ngươi, ngươi vạn năm! Chỉ cần ta sống ta liền ngươi! Sống ngày ngày!"

      Trong con ngươi Tiêu Đạc hẹp dài nổi lên chút nhu ý, cúi đầu xuống, nhàng đặt cằm lên sợi tóc nàng mềm mại, mệt mỏi nhắm hai mắt lại, khàn khàn mà ôn nhu : "Là ngày, sống ngày."

      Thanh trầm thấp, giống như huyền nhạc diễn tấu trong khe núi, mềm thong thả rung động, như có như lay động tâm A Nghiên.

      Mảnh mai mà mẫn cảm, tâm hơi hơi run rẩy, co rút lại, mang đến chút đau nhè , chạm đến tứ chi bách hải của A Nghiên.

      Nàng nhắm mắt, trong đau đớn xa lạ mà quen thuộc hiểu ra câu giống như từng quen thuộc.

      Nửa ngày sau, rốt cục nàng : " ngày... Sống ngày..."

      Tiêu Đạc khe khẽ thở dài, nâng cằm nàng tinh xảo, khéo léo, trong khoảng khắc, bốn mắt nhìn nhau.

      con ngươi tối tăm giống như biển sâu làm cho người ta khó có thể hiểu, khuông mặt tuấn mỹ tuyệt luân từng hăng hái nay là nồng đậm mỏi mệt.

      đầu ngón tay hơi lạnh xẹt qua môi nàng, nhàng cọ xát, bên môi gợi lên chút cười, thấp giọng : “A Nghiên, có đôi khi ta thực cần lý do."

      A Nghiên lông mi nhàng buông xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.

      Tiêu Đạc giọng khàn khàn: "Lúc rời Trạm vương phủ, rời Yến kinh, tâm ta khắc vướng bận ngươi. Sau này hai quân đối chọi, lúc ta biết ngươi thoát khỏi phủ, ngươi có biết ta có tư vị gì sao?"

      A Nghiên muốn , nhưng yết hầu giống như bị cái gì ngăn chặn, nàng nên lời.

      Tiêu Đạc kỳ cũng cần nàng đáp, tiếp tục : "Ngươi luôn gạt ta, vẫn dối gạt ta. Đêm hôm đó ngươi mềm mại nhu thuận như vậy, ở trong lòng ta run run thân mình, lại ướt lại vội, khiến ta kìm lòng đậu, khiến ta hận thể chết trong lòng ngươi. Ngươi còn lời ngon tiếng ngọt với ta, ít lời căn bản là nghĩ đằng nẻo, dỗ ta vui vẻ, nhưng ta chân trước mới vừa , ngươi liền bắt đầu động cân não."

      bàn tay to của nhàng đưa lên, vuốt ve đầu A Nghiên, thấp giọng : "Trong cái đầu này đến cùng nghĩ cái gì, đến cùng là ngốc hay giả ngốc, hay ngươi cho là ta thực luyến tiếc giết ngươi? Cho là ta để ý ngươi, có thể mặc cho ngươi đùa nghịch lừa dối?"

      A Nghiên thở dài: "Ta có thể giải thích ?"

      Tiêu Đạc trầm mặc .

      A Nghiên bất đắc dĩ: "Nếu ta giải thích, ngươi tin sao?"

      Tiêu Đạc nhíu mày: "Chỉ cần ngươi đừng với ta, ngươi thoát khỏi ta, trêu đùa ta cũng vì cứu vớt chúng sinh thiên hạ, ta tin."

      A Nghiên cười khổ: "Nếu ta có chút ý tứ như thế?"

      Tiêu Đạc câu môi: "Ta ném người vào trong nước, tẩy rửa sạch , cho ngươi thanh tỉnh lại."

      A Nghiên ôm cánh tay Tiêu Đạc: "Tiêu Đạc, chúng ta sinh hoạt vợ chồng ngày đó, ngươi nghe thấy tiếng động kì dị sao?"

      Tuy rằng ngày đó uống say, nhưng kiếm cũng vang đến hơn nửa đêm.

      Tiêu Đạc lườm nàng cái, đạm : "Ta nghe thấy ngươi khóc kêu muốn ta dùng lực thêm chút."

      A Nghiên cắn răng, hung hăng trừng mắt nhìn : "Ta chính ."

      Tiêu Đạc cười lạnh: "Ta cũng chính ."

      A Nghiên thở dài, cúi đầu nghĩ nghĩ, rốt cục nắm chặt cánh tay , ngửa mặt nghiêm cẩn : "Ta muốn cho ngươi chuyện trọng yếu, trước kia ngươi là Kiếm Thần."

      Tiêu Đạc căng thẳng: "Ừ, sau đó sao?"

      "Sau đó, đời trước ngươi là Kiếm Thần, tràn ngập sát khí, kiếm này khi ra khỏi vỏ, khiến thiên hạ thương sinh, đến lúc đó sinh linh đồ thán, dân chúng lầm than, mà kiếm ngươi làm sao có thể ra khỏi vỏ, đó là vì cùng ta sinh hoạt vợ chồng..."

      Tiêu Đạc lúc này thanh có chút tối nghĩa: "Sinh hoạt vợ chồng như thế nào?"

      A Nghiên mặt ủ mày chau, thấp giọng : " khi cùng ta sinh hoạt vợ chồng, kiếm ra, đả thương tính mạng người, chẳng những thương tổn ta, còn có thể thương tổn người khác, tỷ như Sài đại quản gia, tỷ như Ninh Phi... Trừ cái này, còn có thể —— "

      Tiêu Đạc thanh tràn ngập khác thường: "Còn có thể khiến thiên hạ đại loạn?"

      A Nghiên gật mạnh đầu: "Đúng đúng đúng, còn có thể khiến thiên hạ đại loạn!"

      Nhưng nàng vừa gật đầu, liền phát Tiêu Đạc trước mắt sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, ngay sau đó, thân hình chợt ngã xuống.

      "Ai ai ai, Tiêu Đạc ngươi làm sao vậy —— "

      Lúc nàng kêu như vậy, mới phát , ngón tay mình cũng dính máu, mà máu kia ——

      "Ta... Ta túm phải miệng vết thương của ngươi? !"

      Lúc nàng khiếp sợ phát này, miệng vết thương vỡ ra, Tiêu Đạc ngã xuống.

    3. Tứ công tử

      Tứ công tử Active Member

      Bài viết:
      173
      Được thích:
      203
      Chương mới làm quà. Ai đồng ý điểm danh
      heavydizzy, susu, mattroiden28104 others thích bài này.

    4. Yenny mare

      Yenny mare Well-Known Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      894
      là tiểu nữ cam bái hạ phong tỷ tỷ tác giả. Có thể nghĩ ra được những tình tiết gay cấn và đầy sắc thái như vậy tác giả tài ba
      Mi Han Mo Yuheavydizzy thích bài này.

    5. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      1....à ko, 2 tay, 2 chân đều có, điểm danh, chương mới làm quà đê......
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :