1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng hậu tìm chết hàng ngày - Nữ vương không ở nhà

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 86

      Tiêu Đạc cưỡi ngựa, thấy thị vệ phía dưới bẩm báo: "Khởi bẩm Cửu điện hạ, phu nhân trong phủ cố ý phái người đến, người nhanh về nhà."

      Tiêu Đạc nghe thế, mặc dù mặt lạnh lùng, cũng tránh được chấn động. Cưỡi tuấn mã, giữ dây cương, cúi nhìn người nọ, đạm : " là phu nhân ? nguyên văn nàng như thế nào ?"

      Thị vệ kia cung kính trả lời: "Vâng, Sài đại quản gia là phu nhân cố ý , muốn người nhanh về nhà. Về chuyện khác, thuộc hạ cũng biết."

      Tiêu Đạc hơi hơi mím môi, trầm ngâm, Lục hoàng tử cưỡi ngựa phía sau chạy tới, mặt mũi bầm dập, khỏi cười phen, trêu tức : "Cửu hoàng đệ a, đây là đệ muội kêu ngươi về nhà ăn cơm đây, nhanh thôi!"

      Nhất thời hoàng tử khác cũng khỏi cười rộ lên theo, còn vài câu giễu cợt.

      Vạn vạn nghĩ tới, Tiểu Cửu kia độc, cao quý, thanh lãnh, coi nữ nhân như , trong truyền thuyết còn có đoạn tụ chi phích, cũng có ngày như vậy a, thế nhưng hơi có vẻ bị nữ nhân quản.

      Trong tiếng cười của huynh đệ, Tiêu Đạc mặt đỏ, khí suyễn, vung roi ngựa, tung bụi rời .

      Ta đây về nhà mặc quần áo.

      Mọi người thấy tình cảnh này, càng cười ha hả.

      ******************************************

      Tiêu Đạc đường chạy như điên, trở lại phủ, sải bước lớn tới Thiên Trúc Các của mình, đến nguyệt môn trước viện, đột nhiên dừng bước.

      trầm mặc lát, cúi đầu nhìn trường bào của mình, thợ khéo tinh tế thân quý khí, vẫn là màu hồ lam A Nghiên thích nhất.

      Hơi hơi mím môi, thở sâu, vẻ mặt bình tĩnh bước vào Thiên Trúc các còn quanh quẩn hơi thở nữ nhân kia.

      Lúc đó A Nghiên nhàm chán chơi cửu liên hoàn, nàng vốn ngốc, cửu liên hoàn này làm thế nào cũng giải được, nhất thời khỏi nhớ tới Tiêu Đạc. Tiêu Đạc kia ngón tay vừa dài vừa đẹp mắt, giải liên hoàn thuần thục, ngón tay linh hoạt tung bay, chỉ vài lần mở được.

      Lại phải tiếp trời cao rất công bằng, đem hết thảy tốt đẹp cho , dáng người tốt, bộ dạng tuấn mỹ, xuất thân mỗi lần đều nhất đẳng nhất hảo, lại còn thông minh vô cùng, võ công cũng cao cường!

      nghĩ tới đây, A Nghiên vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tiêu Đạc.

      Mấy ngày gặp, gầy rất nhiều, thân hình càng thon dài, khuôn mặt lạnh lùng thanh quý, góc cạnh ràng, làm cho người ta chợt nhìn cũng dám thân cận, chỉ con ngươi đen sâu thẳm, thần sắc khó phân biệt có vài phần chờ mong, cũng có vài phần dò xét, càng có vài phần thâm tình, nhìn mình.

      A Nghiên cắn môi dưới, cố ý cầm cửu liên hoàn trong tay : "Chơi nửa ngày, vẫn giải được."

      Tiêu Đạc hô hấp hơi nhanh, hạ ánh mắt, thấy cửu liên hoàn được nàng cầm ở trong tay, hơi trầm ngâm, sải bước tiến lên, lấy cửu liên hoàn bắt đầu giải.

      gặp qua là quên, kỳ tài ngút trời, có cái gì mà dễ dàng làm được, bất quá ba năm bước liền giải xong.

      Tiêu Đạc đưa cửu liên hoàn giải xong cho A Nghiên, giọng khàn khàn: "Ngốc đến chết."

      A Nghiên nghe thấy thanh lâu gặp kia, trái tim cảm thấy ủy khuất, trong ủy khuất có vài phần xấu hổ, nghĩ ép buộc mình nửa ngày, sau đó câu cũng có, cứ như vậy chạy .

      Nay ngược lại, vất vả mình gọi được về, câu đầu tiên lại mình ngốc!

      Nàng giương mắt lườm , còn chưa hừ hừ tiếng: "Đúng vậy, ta ngốc như vậy, đến cửu liên hoàn cũng giải được, thế mà có người còn ném ta lại chạy !"

      Tràn đầy oán giận, quả thực là oán phụ trong khuê phòng.

      Tiêu Đạc nghe như thế, hơi run rẩy, sau đó quay mặt chỗ khác, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ gió thổi vào rừng trúc, bóng xanh đung đưa, môi mỏng tự chủ được xuất độ cong.

      A Nghiên mắt sắc, sao nhìn thấy cười, lập tức ném cửu liên hoàn sang bên, nổi giận : "Ngươi cười ta! Thế nhưng cười ta! Ngươi còn chạy uống rượu hát khúc!"

      Càng nghĩ càng tức, hẳn là nên ném vào trong nước tắm ba ngày, tẩy sạch !

      Tiêu Đạc nghe như thế, quay đầu nhìn về phía A Nghiên, thấy A Nghiên giận dỗi ngồi ở chỗ kia, đôi con ngươi thủy nhuận dường như muốn phun ra lửa.

      Vẻ mặt bình tĩnh, đến trước mặt A Nghiên, cúi đầu nhìn nàng hầm hừ, giọng khàn khàn: "Còn đau ?"

      "Gì?" Còn đau , cái gì đau hay .

      Tiêu Đạc vươn tay, xoa xoa tóc nàng mềm mại: "Ngày đó, ngươi."

      trầm ngâm, rồi : "Ngày đó làm cho ngươi vất vả, hóa ra những ba canh giờ."

      biết nàng nhất định bị thương.

      A Nghiên nghe thế, ngờ được, dù da mặt dầy, mặt nàng cũng nháy mắt đỏ như tôm nấu chín.

      "Hoàn hảo, đau." Mệt vẫn nhớ , còn trực tiếp ra như vậy!

      A Nghiên nghĩ nghĩ, lại cảm thấy tâm ngứa khó nhịn, kỹ thuật cưỡi ngựa, mấy ngày nay nàng cân nhắc, nên luyện cẩn thận a.

      Loại chuyện này chỉ nghĩ trong lòng cũng vô dụng, vẫn nên thử lần.

      Nghĩ thế, nàng giương mắt vụng trộm liếc dáng người Tiêu Đạc.

      Tiêu Đạc bộ dạng cao ngất thon dài, dưới y bào, vai thanh khoan, ngực kiên cố, đến phần eo cũng gày khỏe hữu lực, hai chân dài lại tràn ngập sức bật. Kỳ cái khác, ngày đó ba canh giờ, phải người thường có thể làm được a!

      A Nghiên thầm nhớ lại, kỳ ngày đó cũng phải rất đau, dù đau cũng là vui thích cùng với thống khổ. Đặc biệt sau này nàng xoay người lên ngựa, bắt đầu cưỡi ngựa rong ruổi, lúc đó nhìn ra phía chân trời, là nhân sinh lạc thú lớn nhất. (PS: Pó tay bé Nghiên, sắc nữ chính hiệu)

      Nàng liếm liếm môi, cúi đầu, càng giọng : "Kỳ , kỳ ."

      Nàng khó được ngại ngùng, chuyện này làm thế nào ra miệng đây.

      Tiêu Đạc thấy nàng mặt mày ngượng ngùng hàm xuân, hai mắt đỏ bừng như châu, còn có hai gò má là giống như vẽ loạn son đỏ, động lòng người.

      Nàng như vậy, chỉ liếc mắt cái, trái tim say.

      Huống chi nhiều ngày, mỗi khi tựa cửa sổ phẩm trà, nhìn ánh sáng phản chiếu sóng trong vắt, kỳ trong đầu đều nghĩ đến nàng, nàng tức giận, nàng xinh đẹp, nàng mềm mại, nàng phô trương, còn có nàng ủy khuất rơi lệ, mỗi vẻ cũng vẫn là nàng.

      cái gì nữ nhân như quần áo, đây là dỗi.

      Phụ hoàng đúng, dù là quần áo, nàng cũng là kiện vật dán lên thân mình, luyến tiếc lấy ra cho người ta xem, cần che trở ôm vào trong ngực.

      Tiêu Đạc thấy A Nghiên trước mắt vẻ mặt xấu hổ khó có được, lúc này rốt cuộc khắc chế được, khỏi chìa tay ôm cả người nàng vào trong ngực.

      Lâu như vậy, mới biết, nàng sớm như người bị rút xương cốt, mềm mại giống như đậu hủ.

      Giờ này khắc này, tay quen cầm kiếm, hai cánh tay ổn định, vững vàng nhất đời, lúc này cũng có chút run run.

      Lúc bắt đầu cũng dám dùng sức, sợ nàng giận, sợ nàng vui, sau này hưởng tư vị ngọt ngào kia, lại nghe nàng ở trong lòng khẽ gọi, xem như triệt để khiêu khích đốt lửa.

      Trong thời gian ngắn, lửa cháy lan ra đồng cỏ, đốt cũng thổi quét nàng.

      Nhiệt khí bốn phía, nóng bỏng tràn trề.

      Trong thời gian ngắn, đến cùng là ai áp lên ai, đúng là chẳng phân biệt được, đồng thời như nhau.

      ************************************

      Ngày đó, Tiêu Đạc điên rồi, nàng cũng điên rồi.

      Tiêu Đạc điên rồi, vì là nam nhân.

      Nam nhân đại để lúc này luôn điên —— A Nghiên cũng phải chưa từng làm, tuy rằng đời đáng thương đó, nàng vẫn là chỉ gà mờ.

      Nàng điên rồi, vì trong lòng nàng cuối cùng hiểu chuyện.

      Mấy ngày nay Tiêu Đạc ở đây, nàng nóng ruột nóng gan, khỏi nghĩ lại mình, suy nghĩ khổ tưởng phen, minh bạch hơn nhiều. Nay ở cùng Tiêu Đạc, dời núi lấp biển, liều chết triền miên, trong giây lát nàng lĩnh ngộ điều.

      Bao nhiêu lần trùng sinh, luôn có lần như vậy, nàng kỳ là thích người này.

      Từng hận, kỳ cũng từng thích.

      Ở ngoại thành Ký Châu khói lửa gặp nhau thời thiếu niên, nàng vừa thấy ái mộ. Sau này bao nhiêu năm lẩn trốn, nàng cúi đầu hái thuốc, mồ hôi đổ tảng đá nóng, nàng nhớ tới thiếu niên kia, dường như phải ở nhân gian khói lửa. Nàng vướng bận, biết nhiều năm trôi qua, bộ dạng càng tuấn mỹ, hay có thê nhi.

      Lại gặp nhau, nàng bồi bên người mười chín ngày.

      Vẻn vẹn mười chín ngày, nàng xem dần tiến đến cái chết, ôm đại cừu được báo, nàng cứ như vậy lén lút quan sát .

      Nhìn thân thể ngày suy yếu , trong lòng nàng nổi lên tư vị khôn kể, , , từng nghĩ là vui vẻ, kỳ nay hiểu là phải.

      Nàng tự tay đem mạng của rút cạn hầu như còn, nhưng cũng tự tay đem chôn trong lòng mình, mọc rễ, đâm chồi.

      Đợi khi táng mệnh, mầm non chui từ dưới đất lên, ở trong lòng nàng mọc ra, khiến tâm nàng cũng tan nát.

      Tan nát cõi lòng, chết.

      Nhớ tới tình cảnh Trạm vương tuấn mỹ tiều tụy đem cái trang sức bằng ngọc nhét vào trong tay mình, nàng rơi lệ đầy mặt.

      Gắt gao bắt lấy bả vai Tiêu Đạc, trong cuồng phong sóng lớn khàn khàn hô: "A Nguyên!"

      Tiêu Đạc bỗng nhiên nghe thấy, ngẩng đầu, dám tin nhìn A Nghiên.

      Hai tròng mắt tối tăm tràn ngập mê muội, trầm luân trong đó, vẫn nhặt về điểm lý trí, hai môi như dính vào nhau, thanh khàn khàn thô cát hỏi: “A Nghiên, làm sao ngươi biết cái tên này?"

      A Nghiên cúi đầu nhìn chằm chằm nam tử lúc bá đạo giống bạo quân, lúc nghe lời lại giống con ngựa thuần, nhìn dung nhan tuấn mỹ vô cùng, còn có mặt mi dài quen thuộc.

      Đây là , tám đời tám kiếp, sinh tử dây dưa, vẫn là .

      "A Nguyên..." Nàng nỉ non : "Ngươi phải là A Nguyên sao?"

    2. Iluvkiwi

      Iluvkiwi Well-Known Member

      Bài viết:
      240
      Được thích:
      266
      Hay quá
      Lúc ngọt ngào
      Khi bi thương nhớ lại các kiếp
      heavydizzy thích bài này.

    3. Yoororo

      Yoororo Active Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      198
      Cuối cùng cũng đến lúc ngọt ngào rồi :) mọi vướng mắc rồi qua :)
      heavydizzy thích bài này.

    4. Tứ công tử

      Tứ công tử Active Member

      Bài viết:
      173
      Được thích:
      203
      A đạc nếu lúc đấy ko mặc mầu a nghiên thích. Chắc ngươi phải về phòng thay quần áo phen chăng

    5. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Phải như vầy chứ. Hi vọng đừng ngược nhau nữa. Thanks Nàng
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :