1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng hậu tìm chết hàng ngày - Nữ vương không ở nhà

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Ta mới 15 cái xuân xanh mấy chục lần thôi. Nhưng ta thích xem trâu già gặm cỏ non hơn là tự gặm haha. A Nghiên mau nhận mệnh .

    2. dehanmingukmanse

      dehanmingukmanse Active Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      129
      A Nghiên vẫn còn ngoan cố ư, đợi bị bắt về rồi xử tội nhá. sắp tới chương 80 rồi. :yoyo60: thanks nàng nhiều.

    3. Yoororo

      Yoororo Active Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      198
      Mất chương vạn lượng hoàng kim rồi @heavydizzy ơi

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      @Yoororo hình như bị lỗi mất dữ liệu, ta cũng nhớ là hôm qua post rồi, mọi người còn comment rất hăng hái mà bây giờ chẳng thấy đâu cả. Ta post lại vậy.

      Chương 79

      Vừa rồi vị thị vệ kia quả nhiên hổ là kim y vệ trong hoàng cung, ngựa này cũng là ngựa tốt thượng đẳng, A Nghiên cưỡi ngựa đường chạy như điên, dám ngừng lại, dọc đường thậm chí vài lần còn cố xóa dấu vết, tránh bị truy tung.

      A Nghiên tự nhiên cũng lo lắng đề phòng, sợ trong nháy mắt Tiêu Đạc đột nhiên từ trời giáng xuống ôm lấy nàng.

      Bất quá có lẽ là trời xanh thấy nàng đáng thương, rốt cục quyết định thiên vị nàng lần, chuyện nàng lo lắng thế nhưng phát sinh.

      Nàng cứ như vậy đường bỏ chạy về hướng nam, càng hướng nam khí trời càng ấm áp, dọc đường có thể nhìn thấy cành liễu đâm chồi, thửa ruộng bên đường lên màu xanh.

      Kỳ nàng vốn muốn tìm cha mẹ và đệ đệ nhà mình, nhưng nhớ tới Tiêu Đạc còn có vị Sài đại quản gia luôn trầm kia, nàng chung quy lại thở dài.

      Nếu có mình, bọn họ có lẽ sống rất tốt ?

      Dù nhất thời vướng bận lo lắng thương tâm, nhưng ít nhất so với chính mắt nhìn thấy mình chết thảm còn tốt hơn, cũng ít nhất so với ngày nào đó bị mình liên lụy mất mạng càng tốt.

      cả đời này, duyên phận cũng chỉ như thế.

      Điều này làm cho trong lòng A Nghiên khỏi phiền muộn, bất quá đơn phen cũng đành cười cười thôi.

      Nhiều đời như vậy, người đến người , nàng sớm nên quen rồi, phải sao? có ai có thể làm bạn lâu dài, đời trước phụ thân sư phụ chết, có lẽ cả đời chỉ người lạ, cả đời chỉ kẻ địch, đời trước người chết là thân nhân của mình.

      Luôn luôn thay đổi, thế nhưng cũng chỉ có Tiêu Đạc mà thôi.

      A Nghiên nhớ tới Tiêu Đạc, càng cười khổ, vội lắc đầu, để mình suy nghĩ.

      Nàng chỉ hy vọng Tiêu Đạc từ nay về sau biến mất khỏi sinh mệnh nàng, đường dương quang của , mình cầu độc mộc của mình. Đời này kiếp này, vĩnh gặp lại!

      Như thế, nàng có thể hạnh phúc mỹ mãn sống cả đời.

      Nhớ tới tự do nàng dễ có, A Nghiên liền quên chút phiền muộn vừa rồi, bắt đầu lên tinh thần.

      Nàng vì chạy trối chết, sớm bán con ngựa kia, đổi qua ba lần ngựa, vòng qua bốn lần đường, sợ đối phương dựa vào ngựa này đuổi theo mình. Nay nàng cưỡi con ngựa màu đỏ thẫm ở quan đạo, ngẫu nhiên đói bụng, liền từ trong gói đồ lấy ra bánh thịt ngàn tầng mua ở tửu lâu trong thành cắn ngụm.

      Bánh thịt này dùng nguyên liệu thực tuyệt, thịt muối thượng đẳng ba phần béo bảy phần gầy, ăn cũng ngon.

      cắn, thấy phía trước có quán trà, nàng liền dừng lại, xoay người xuống ngựa, thẳng vào.

      người hầu trà trong quán này nhìn qua có chút hoạt ngôn, rót tra cho khách, chén trà và bánh lấy ra, bên trong mơ hồ sơn thủy, nghênh đón những khách nhân nghỉ chân hoan nghênh và tiền thưởng.

      A Nghiên người vốn có tiền, cũng bán yên ngựa con ngựa kia mới miễn cưỡng có được vài đồng, vào quán trà liền tùy ý muốn chén lớn.

      Nước trà này bất quá là dùng bã trà nấu ra mà thôi, hương vị đương nhiên kém xa, bất quá A Nghiên vẫn uống rất ngon.

      Vinh hoa phú quý tính cái gì, đồ vật vàng bạc là cái gì, nay nếu ở bên cạnh Tiêu Đạc, cho dù nàng uống bích loa xuân nạm vàng thượng đẳng nàng cũng vui!

      vui vẻ uống, từ đâu chợt nghe thấy vài thương khách cũng tới vào quán nghỉ chân, bọn họ to, nhất thời toàn bộ trà lâu nghe thấy chuyện bọn họ .

      "Treo giải thưởng ngàn lượng hoàng kim đấy, là đại thủ bút!" (nét bút lớn, ý là ra tay rất mạnh mẽ)

      "Tôn huynh, đến cùng là xảy ra chuyện gì, ngươi đến từ Yến kinh, tốt xấu gì cho chúng ta nghe! đến cùng sao lại thế này, chỉ tiểu thiếp, bỏ chạy thế nào đây"

      Vị tôn huynh kia thấy ánh mắt chuyển biến mấy lần nhìn về phía mình, nhất thời tâm tư bay lên khó tránh khỏi có chút hư vinh, lập tức liền chậm rãi uống ngụm trà, chọc khẩu vị mọi người, mới khụ tiếng thanh lọc cổ họng: "Nhắc tới chuyện này, ta đúng là biết chi tiết, vừa rồi nhắc tới vị Trạm vương điện hạ kia a, hai mươi bốn, nếu là hoàng tử điện hạ khác, hẳn là có mấy tiểu hoàng tôn, nhưng vẫn gần nữ sắc. Đương kim thánh thượng từng quan tâm ít. Nay chuyện này có chuyển biến, nghe luôn sống ở nông thôn hoang vắng, nhưng lại thu phòng tiểu thiếp ở đó, sủng tiểu thiếp này như bảo bối. Tiểu thiếp này nhưng lại biến mất. Vị Trạm vương điện hạ này liền phái nhân thủ tìm, thậm chí ai đồng ý cung cấp manh mối, thưởng ngàn lượng hoàng kim!"

      Mọi người nghe thấy khỏi bừng tỉnh đại ngộ, nhất thời nhớ tới ngàn lượng hoàng kim, khó tránh khỏi đám trong mắt phát kim quang: "Tôn huynh có biết, vị tiểu thiếp Trạm vương này bộ dạng ra sao, còn biết mất ở chỗ nào ?"

      Bọn họ muốn nhặt ngàn lượng hoàng kim này a!

      Tôn huynh nghe, càng thao thao bất tuyệt: "Nhắc tới vị tiểu thiếp đó, nghe cũng là nữ tử dung mạo tuyệt mỹ, trầm ngư lạc nhạn đủ để hình dung vẻ đẹp, ở bên cạnh nàng, ngay cả Hà Tây đệ nhất mỹ nhân Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đều kém vài phần!"

      Mọi người vừa nghe lời này, khó tránh khỏi người người thở dài thôi, ở trong lòng tưởng tượng thấy nữ tử kia so với "Hà Tây đệ nhất mỹ nhân Hạ Hầu Kiểu Nguyệt" còn đẹp hơn vài phần.

      A Nghiên lúc bắt đầu căn bản còn để ý, sau này càng nghe càng thích hợp, nghe đến cuối, nàng mới giật mình!

      Cảm thấy vị "được Trạm vương sủng ái", " nữ tử dung mạo tuyệt mỹ, trầm ngư lạc nhạn đủ để hình dung vẻ đẹp", thế nhưng là mình?

      A Nghiên sợ tới mức bát trà trong tay suýt rơi xuống đất.

      treo giải thưởng ngàn lượng hoàng kim tìm nàng, còn nàng là tiểu thiếp của ?

      Phi!

      A Nghiên nâng bát trà đặt lên bàn, đứng dậy rời .

      Vẫn nên nhanh trốn trốn trốn, chạy trốn tới chân trời góc biển, chạy trốn tới địa phương có người biết tiểu thiếp ngàn lượng hoàng kim của Trạm vương!

      Ai ngờ nàng quá nhanh, người trong đám khách thương kia cũng vừa đúng lúc đứng dậy, cứ như vậy suýt nữa va vào nàng. Vị khách thương kia ngẩng đầu nhìn qua, thấy A Nghiên mặc dù kia mắt trong trẻo, nhưng mặt bẩn thỉu, quần áo cũng hư hỏng chịu nổi, khỏi nhíu mày ghét bỏ : "Người quái dị, lại dám ở trong này suýt nữa đụng phải gia?"

      A Nghiên làm gì có tâm tình cùng so đo, lập tức cúi đầu hé răng, thẳng ra ngoài.

      Bên này A Nghiên vừa chạy , đúng lúc có quan sai tới, đúng là đến quán trà dán bố cáo, phía vẽ bức họa.

      "Tất cả mau đến xem, tiểu thiếp của đương kim Cửu hoàng tử bị mất tích, nay bố cáo tìm người khắp thiên hạ, nếu có chút manh mối, tiền thưởng ngàn lượng!"

      Mọi người mới nghe xong vị kia khách thương kia chuyện, nóng lòng muốn thử, nay nghe thấy quan sai như vậy, đám đều chạy tới vây xem, thấy bố cáo vẽ nương gia, nương kia mặt trái xoan , mi thanh mục tú có chút đẹp mắt, đôi mắt ướt lung linh.

      Mọi người xem, lại nghe Tôn khách thương vừa rồi vỗ mạnh đùi: "Ai u, người vó dáng vừa rồi đụng phải ta, sao ánh mắt so với bố cáo này có chút giống nhau?"

      Mọi người đầu tiên là lắp bắp kinh hãi, ngay sau đó hiểu được trong mắt đám đều toát ra mừng như điên, mừng như điên qua , đám người phía sau tiếp phía trước chạy lấy ngựa.

      "Vừa rồi người vóc dáng đó chính là tiểu thiếp của Trạm vương, tất cả mau đuổi theo!"

      Đáng thương A Nghiên, lúc này buông dây cương, xoay người lên ngựa chạy, ai ngờ vừa chạy được hai dặm, phía sau đám người cũng chặn đường đuổi theo, thậm chí còn có quan sai thi triển khinh công đuổi tới.

      "tiểu thiếp của Trạm vương, chờ chút!"

      "Vị tiểu phu nhân này, đừng chạy!"

      A Nghiên gặp người đuổi theo phía sau, càng cuống cuồng thúc bụng ngựa, đánh mông ngựa, nhưng lúc hay ho uống ngụm nước cũng nghẹn, phóng cái rắm cũng có thể đạp phải gót chân, càng cần ngựa này!

      "Ngươi ngươi ngươi, con ngựa này, chẳng lẽ cũng tham ngàn lượng hoàng kim kia?!”A Nghiên bi phẫn gào lên, dám tin, đầu năm nay, có tiền có thể bắt quỷ đẩy cối xay, còn có thể khiến ngựa cũng phản bội chủ nhân?

      Nàng sốt ruột như vậy, người đuổi phía sau càng thêm tin tưởng: "Xem ra là tiểu thiếp của Trạm vương, đừng chạy!"

      Những việc phát sinh tiếp sau đó quả thực là khiến A Nghiên khóc ra nước mắt, đám người nhìn thấy nàng, như sói đói thấy thịt nhào tới, có ngăn đường , có túm dây cương, cũng có lớn mật, trực tiếp bắt được tay áo nàng.

      quan sai thở hổn hển theo sát mà đến, nhận định nàng, cuối cùng phù phù tiếng quỳ xuống: "Phu nhân!"

      Phu nhân...... Phu nhân cái đầu ngươi!

      A Nghiên muốn mắng, nhưng mà nàng bị bắt như là bị bắt trộm, chỉ có thể cười khổ, chau chau mày với quan sai: "Vị quan nhân này, nghĩ sai rồi? Ta là nam nhân."

      "Mặc kệ nam nhân hay là nữ nhân, ta làm chủ được, vị phu nhân này ngươi vẫn nên đợi chút , kim y vệ từ trong thành Yến kinh đến phía sau..."

      Kim y vệ?

      A Nghiên nghe câu sau, nàng nhất thời tuyệt vọng.

      Còn có thể chạy sao? Còn chạy được sao?

      Lúc nàng khóc ra nước mắt, xa xa truyền đến tiếng vó ngựa, tung lên đám bụi, ngay sau tất cả nhìn thấy mấy kim y vệ tư thế oai hùng hiên ngang cưỡi ngựa đến.

      Đợi kim y vệ kia đến trước mặt, trong lòng A Nghiên vốn lưu lại đường hi vọng nhất thời tan biến.

      Oan gia ngõ hẹp a, cầm đầu phải là người bị nàng lừa mất ngựa sao?

      Vị kim y vệ này họ Đồ, tên Đồ Thành.

      Đồ Thành đầu tiên là dừng ngựa, đánh giá A Nghiên phen, ngay sau đó xoay người xuống ngựa, quỳ gối xuống, hành lễ lần, tiếp theo kiêu ngạo siểm nịnh : "Phu nhân, lại gặp mặt."

      A Nghiên cười với Đồ Thành, cười đến hết sức vô tội: " khéo, thế nào lại gặp mặt đây!"

      ***************

      Đáng thương A Nghiên, dọc đường bị hầu hạ cẩn thận, cứ như vậy đến Yến kinh.

      Đồ Thành đối với nàng cung kính có thêm, hữu cầu tất ứng, nhưng gắt gao trông coi nàng.

      "Đồ đại nhân thế nào, ta mệt nhọc, buồn ngủ."

      Đồ Thành vẫy vẫy tay, nhất thời ba nữ hán tử bưu hãn tiến lên, vây quanh A Nghiên.

      "Người nhiều, ta ngủ được!"

      Đồ Thành lại vẫy vẫy tay, có màn che xông tới.

      "Đồ đại nhân, ta thích các nàng, ngươi để các nàng rời có thể chứ?"

      Đồ Thành khoanh tay nhìn lên trời, giống như căn bản nghe thấy A Nghiên .

      A Nghiên thấy vậy, bất đắc dĩ thở dài: "Đồ đại nhân, có cầu, ngươi nhất định phải đáp ứng ta, có thể chứ?"

      Đồ Thành cẩn thận nhìn nàng, bộ dáng phòng bị, giống như A Nghiên tùy thời biến thành con hổ.

      A Nghiên chậm rãi nâng tay lên, chỉ ra xa xa: "Đám người bắt được ta, ta thích chút nào, ngươi cho bọn họ trận để ta trút giận ."

      Đồ Thành nghĩ nghĩ: "Ta thể tùy tiện đánh dân chúng, bọn họ phạm lỗi."

      A Nghiên cười lạnh: "Nghe ta là tiểu thiếp của Trạm vương, tuy rằng chỉ là tiểu thiếp, nhưng cũng là nữ nhân của Trạm vương a, đường đường là nữ nhân của Trạm vương, lại bị bọn họ lôi kéo ống tay áo, bắt được tha, thành thể thống gì! Quả thực là khiến ta còn thể diện, ta mất thể diện, chính là Trạm vương mất thể diện, làm mất thể diện của Trạm vương, ngươi nhóm người này có nên đánh hay ?"

      Đồ Thành nghĩ nghĩ: "Nhưng ta làm sao biết ai bắt ngươi buông đây?"

      A Nghiên tròng mắt chuyển động, ra chủ ý: " phải muốn thưởng ngàn lượng hoàng kim sao? Đến lúc đó luận công ban thưởng, ai nhiều hoàng kim bị đánh!"

      Đồ Thành cúi đầu lại nghiêm cẩn lo lắng phen, nghiêm túc : "Tiểu phu nhân cực đúng."

      **********************

      A Nghiên lòng dạ hẹp hòi sau khi trả thù đám người kia vì vàng mà coi mình là trộm bắt, rốt cục nhận mệnh theo Đồ Thành về Yến kinh.

      Dọc đường, nàng khỏi nhớ tới Tiêu Đạc, người kia ở sơn động nơi đáy cốc, mím môi mỏng, dựa vào vách núi yên tĩnh ngồi chỗ, tịch mà tiêu điều.

      lúc đó bị trọng thương, hẳn là tốt lắm rồi?

      tốt lên rồi, còn tức giận mình hay ?

      Lúc này bắt mình trở về, có mặt mũi thế nào? Bình tĩnh hờ hững, hay là châm biếm trào phúng? Hoặc cao cao tại thượng chơi trò mèo vờn chuột giễu cợt mình?

      A Nghiên suy nghĩ trăm ngàn loại hình ảnh nàng và Tiêu Đạc gặp lại, thậm chí khi vào cửa thành Yến kinh, nàng còn hơi có chút yên, có loại bất an phải gặp lại phu quân xa cách lâu...

      Nhưng chứng minh, nàng suy nghĩ quá nhiều.

      Nàng bị đưa vào trong thành Yến kinh, tới chỗ xa hoa phía treo đại bảng hiệu "Trạm vương phủ" trước cửa, vào chỗ này đương nhiên có tiền sảnh hành lang trùng trùng. Trong trạch viện, cũng được an trí ở chỗ gọi là "Thính Phong các", hơn nữa bên người còn có rất đông nô bộc hầu hạ.

      Nhưng mà chánh chủ lại chưa bao giờ xuất .

      (còn tiếp)

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 79 (tiếp)

      A Nghiên uổng phí làm tiểu thiếp của Trạm vương trong truyền thuyết, mọi người gọi nàng là "Tiểu phu nhân", cẩm y ngọc thực hầu hạ nàng, nhưng nàng cũng hầu hạ vị Trạm vương kia.

      Nếu cả đời xuất tốt rồi.

      A Nghiên lúc đầu còn hơi cảm thấy bất an, cho rằng Tiêu Đạc sợ là nổi lên cái gì uy phong xuống ngựa với mình. Nhưng ngày qua, hai ngày qua, ba ngày năm ngày qua, thậm chí tháng qua, A Nghiên vẫn hưởng thụ những ngày nô bộc thành đàn cẩm y ngọc thực như cũ, lại cũng có người đến tìm.

      Thời gian dầi, A Nghiên thậm chí bắt đầu cảm thấy, có lẽ Tiêu Đạc bao giờ xuất nữa.

      Mãi cho đến ngày, A Nghiên thưởng thức bát canh ngân nhĩ tổ yến, lại nghe thấy bên ngoài đại nha hoàn cầm đầu gọi là Như Ý tới, : "Vừa rồi trong cung truyền tin tức, hôm nay là tiết đoan ngọ, muốn mở tiệc chiêu đãi văn võ bá quan hoàng thân quốc thích, tiểu phu nhân ngài cũng phải tiến cung."

      A Nghiên vừa nghe, khỏi hỏi tiếp: "Trạm vương điện hạ ở trong cung phải ?"

      Như Ý gật đầu : "Đương nhiên, từ năm trước hoàng thượng luôn luôn long thể khiếm an, qua năm, mới gọi Cửu điện hạ hồi kinh, ở lại trong cung thị tẩm, lại khai phủ Trạm vương. Cũng là Trạm vương điện hạ hiếu tâm cảm động trời xanh, này mới qua tháng tư, hoàng thượng long thể từ từ chuyển biến tốt, đúng hôm nay ngày tết Đoan Ngọ, là muốn mở tiệc chiêu đãi bách quan."

      A Nghiên nghe thế gật đầu, trong lòng cũng khỏi bồn chồn.

      Nuôi binh nghìn ngày, dùng trong lúc, nàng bị giam cầm trong phủ Trạm vương nuôi mấy tháng, nay phải kéo ra ngoài lần.

      đàn nha hoàn vú già xem ra sớm biết tin tức, chỉ là gạt nàng mà thôi, Như Ý ra lệnh tiếng, tất cả tiến lên bắt đầu trang điểm cho nàng, đầu tiên vẽ mi vẽ mắt, tô son thượng đẳng, cuối cùng lại dùng phấn nghênh điệp trang điểm, đầu còn quấn song hoàn vọng tiên kế, cắm cái ngọc trâm xanh biếc, cùng với ba cái châm gắn đại bảo thạch, phía gắn đầy trân châu.

      người là váy vân đoạn tơ vàng thêu trăm bướm vờn hoa, cùng với áo yên la tịnh sắc, trời còn hơi lạnh, bên ngoài phủ thêm áo choàng gấm khảm vàng hình mây Như Ý lớn.

      Như thế trang điểm chỉnh tề phen, A Nghiên còn chưa nhìn vào gương, Như Ý tán thưởng liên tục trước: "Người ta tiểu phu nhân sinh ra rất đẹp, nay trang điểm lên, dung mạo này quả là nổi bất, cả thành Yến kinh mấy tiểu phu nhân có nhan sắc như vậy."

      A Nghiên khỏi buồn cười, nghĩ người này ngọt, ai biết tùy ý nhìn vào gương đồng, vừa thấy cũng khỏi hơi giật mình kinh ngạc.

      Trong khoảng thời gian này coi mình là lợn để nuôi, làm gì cũng có người hầu hạ, nàng đến bộ dáng mình dài ngắn thế nào cũng lười xem, ngờ được là bộ dáng mình ba bốn tháng thấy.

      Nay vừa thấy mới biết, có lẽ cũng đến lúc nẩy nở, tiểu nương trưởng thành, khuôn mặt này tuy rằng vẫn mặt trái xoan , nhưng cũng gầy yếu giống trước kia, ngược lại mặt mày tinh xảo như vẽ, da thịt tinh tế nhu hòa, đôi mắt giống như đá quý màu đen ngâm trong thủy ngân. Nay vóc người nàng cũng cao hơn, trang phục trang điểm lên, cũng cảm thấy bị châu quang bảo khí che mất tao nhã, ngược lại thân hình nhắn mềm mại, duyên dáng kiều thướt tha có tư thái, trang sức quý giá chỉ càng làm đẹp dung mạo nàng.

      Nàng cố nhìn vào gương, nhìn như vậy nửa ngày, đúng là càng nhìn càng đẹp mắt, khỏi bưng mặt, thở dài tiếng: "Hóa ra bộ dạng ta đẹp mắt như vậy!"

      Kể từ đây, chẳng phải là Tiêu Đạc càng giữ lấy mình buông ra ?

      Trang điểm thỏa đáng, A Nghiên liền ngồi lên cái xe ngựa bát bảo thúy châu, ở vài thị nữ hầu hạ, đường vào hoàng cung, đường phố xá rộn ràng nhốn nháo, có hàng rong bánh chưng nhiều màu cùng với dải băng rượu vàng, hết sức náo nhiệt, bất quá A Nghiên đương nhiên vô tâm thưởng thức.

      vất vả qua phố xá, vào đại môn hoàng cung, xem đường này đến đầu tường cong màu đỏ, tâm nàng khỏi nhảy lên bang bang.

      Trong hoàng cung lầu các nguy nga, tường cao dày đặc, lại có mấy cung điện bao quanh, điện tiền các nơi kim bích huy hoàng, cũng có trạm trổ đầu sư tử, giống như ngọc bích điêu khắc dưới ánh mặt trời sáng lóe lên.

      Tình cảnh này, đối với A Nghiên mà , cũng như từng quen thuộc.

      Xa nhớ năm đó đời thứ nhất, nàng cũng ở trong hoàng cung lăn lộn a.

      A Nghiên vào cung rồi, mọi người đều biết đây là tiểu thiếp được Trạm vương điện hạ sủng ái nhất, sớm chuẩn bị tốt nhuyễn kiệu trong cung, chỉ chờ A Nghiên thay đổi cỗ kiệu là tiến vào hậu cung.

      "Hôm nay trong cung người đến dự tiệc chắc ít?”A Nghiên thử thăm dò hỏi Như Ý.

      Như Ý cười khẽ, gật đầu : "Cũng phải sao, bên ngoài là văn võ bá quan cùng các vị thân vương điện hạ, đều Văn Hòa Điện trước, về phần nội mệnh phụ, ngoại mệnh phụ, còn Tùy Dung Cung ở hậu cung đến bái kiến Hoàng quý phi nương nương."

      "Hoàng quý phi?”A Nghiên hiểu bố cục hậu cung.

      Như Ý biết A Nghiên hiểu, lập tức lại giảng giải: "Hoàng quý phi là mẹ đẻ Thập thất hoàng tử, cũng nuôi lớn Trạm vương điện hạ."

      A Nghiên gật đầu, minh bạch, đây là "kế mẫu" trong miệng Tiêu Đạc.

      Thân là tiểu thiếp của Trạm vương, đây là nàng dâu xấu cũng phải gặp mẹ chồng.

      Nhất thời nhuyễn kiệu tới hậu cung, thấy nơi này có phu nhân phi tần quần áo hoa lệ lui tới, xem ra trong cung có hoàng hậu, vị hoàng quý phi này lớn nhất, các phụ nhân đều tiến đến bái kiến.

      A Nghiên vừa vào, ánh mắt mọi người tất cả đều bắn tới đánh giá.

      A Nghiên tốt xấu đời nọ cũng làm qua phu nhân hầu môn, cũng biết lễ nghi, lập tức dè dặt lại rộng rãi cười gật gật đầu với mọi người.

      Đến cũng đến, tiết mục tốt xấu gì cũng phải làm xong, nàng tại chính là tiểu thiếp của Tiêu Đạc.

      Mọi người đều gật đầu đáp lại.

      Đợi A Nghiên xa, lại mơ hồ nghe thấy họ nghị luận tại chỗ: "Đây là vị tiểu thiếp Trạm vương điện hạ dùng ngàn lượng hoàng kim để tìm kiếm, nghe là sủng hết mức."

      "Cứ tưởng ngươi có tin tức linh thông, ngờ lại biết? Nghe vị tiểu thiếp này thời gian ở Trạm vương phủ, thất sủng, ở trong phủ dưỡng ba tháng, đến nay Trạm vương cũng trở về gặp lần, ở đâu ra tiểu thiếp được sủng ái, theo ta thấy, ràng là ngụy trang."

      A Nghiên nghe thấy lời này, khỏi thầm buồn cười trong lòng.

      Nữ nhân chính là nữ nhân, vô luận thế nào, cả đời đời thế nào, mặc dù là phụ nhân trong hoàng cung, cũng tránh được bản tính bát quái.

      Nghĩ như vậy, nàng vào Tùy Dung cung, ở trong cung vài ma ma chỉ dẫn, tới tẩm điện của Hoàng quý phi, bái kiến vị Hoàng quý phi này.

      Nàng vào, đầu tiên là bái kiến, còn chưa ngẩng đầu, chợt nghe thấy hoàng quý phi kia cười : "Nhanh đứng lên, đến gần cho ta nhìn xem."

      A Nghiên vừa nghe thanh này, liền cảm thấy hết sức quen tai, đợi ngẩng đầu lên, thấy này nữ tử mặt như chậu bạc, thân hình hơi đẫy đà, chợt nhìn qua chỉ cảm thấy giống như người mặt trắng bình thường, cũng giống như nữ tử trong cung tinh tế nhu nhược, cao lãnh khó hiểu, ngược lại xem ra hết sức thân thiết khả nhân.

      Đây... Đây phải nhũ mẫu của Trạm vương đời thứ nhất sao?

      A Nghiên nỗ lực nghĩ nghĩ, mới nhớ tới, vị nhũ mẫu Trạm vương năm đó vì Trạm vương được sủng, bà cũng phải chịu ít liên lụy. Sau đó hoàng quý phi mình hầu hạ thích Tiêu Đạc, cũng nhìn vị nhũ mẫu này vừa mắt, sau này tìm lỗi lầm, sai người đánh chết vị nhũ mẫu này.

      ngờ, năm đó chết thảm, chuyển thế làm người, đúng là làm kế mẫu của Trạm vương, hoàng quý phi được vô tận sủng ái.

      A Nghiên nhìn hết thảy, khỏi cảm thán nhân thế tang thương, kiếp này tiền sinh, coi như là nhân quả luân hồi.

      Nàng ở kiếp này được vị hoàng quý phi này thân thiết triệu hồi, tới bên cạnh, được bà nắm tay ngồi xuống.

      "Ta nghe Tiểu Thập thất ." Hoàng quý phi cười tươi nhìn nàng, vẻ mặt thân thiết, giống như coi nàng là khuê nữ ruột thịt.

      Về phần bà nghe Tiểu Thập thất gì đó, cũng lại tỉ mỉ.

      A Nghiên ngày xưa gây nên đủ loại chuyện, là việc xấu loang lổ, nay cũng biết vị hoàng quý phi này có ý tứ gì, thể cúi đầu giả vờ nhu thuận, mím môi cười .

      Hoàng quý phi lôi kéo tay nàng, thở dài: "lại phải tiếp, Tiểu Cửu năm nay cũng hai mươi thêm bốn rồi, cũng đến lúc nên thành gia thất."

      Nhất thời bà cúi đầu đánh giá A Nghiên: "Ta nhìn con bộ dáng đương nhiên là vô cùng tốt, nhưng tuổi đến cùng còn hơi , năm nay đủ mười lăm chưa?"

      A Nghiên lúc này dám giấu diếm, đành phải gật đầu : "Năm nay mới tròn mười lăm tuổi."

      Hoàng quý phi có vẻ cực kì vừa lòng, cười gật đầu: “tình cảm tốt, năm nay tìm ngày, thỉnh hoàng thượng hạ chỉ, nhanh định xong chuyện này, sang năm sinh tiểu tử béo tròn, ta cũng được làm nãi nãi (bà nội)."

      A?

      Đây là thế nào với thế nào...

      A Nghiên buồn bực nháy nháy mắt, cảm thấy hiểu.

      Hoàng quý phi dường như nhìn thấu ý tứ của nàng, cười lắc đầu : "Con cần nghe Tiểu Cửu hươu vượn, tiểu thiếp cái gì! Ta phi! Nay vài huynh đệ của đều có con, chỉ mỗi có, ai chẳng biết hoàng thượng vài năm nay vội muốn chết, chỉ ngóng trông nhìn trúng nương nhà ai, tốt xấu cũng thành thân, lưu huyết mạch. Nay lớn như vậy, lại chỉ nhìn trúng mình con, chúng ta chỉ ngóng trông ngươi vì sinh trưởng tử, đích nữ, sao có thể cho con làm thiếp, chẳng phải là ủy khuất tôn tử, tôn nữ tương lai của ta!"

      Hóa ra đúng là ý tứ này... Để nàng làm phi tử của Tiêu Đạc sao?

      A Nghiên thấy bất an, vinh dự này tới quá mức đột ngột, cũng chẳng phải nàng mong muốn.

      Sinh con đẻ cái cho Tiêu Đạc? Bọn họ vẫn nên trực tiếp giết nàng còn hơn!

      A Nghiên trong lòng vừa động, vội cười : "Hoàng quý phi, người đùa rồi, ta bất quá là thôn nữ ở nông thôn thôi, điện hạ mến mới có thể vào Yến kinh, có thể làm nha hoàn bên cạnh Trạm vương điện hạ, với ta mà là thụ sủng nhược kinh, sao còn dám mơ ước vị trí vương phi."

      Hoàng quý phi nghe thế, cũng khẳng khái đáp: "Ngươi tiểu nương này, làm sao hiểu được, cái gì môn đăng hộ đối, cái gì xuất thân đại gia, đều coi là gì, xuất thân lớn ai có thể so sánh với hoàng thất đệ tử ? Hoàng tử thành thân, vốn chính là cưới thấp, cũng là gả thấp, cần gì phải để ý đến xuất thân hương dã hay là xuất thân danh môn, tiểu Cửu nhi nhà ta thích là được. Lại , ngươi xem Đan Đông Hạ Hầu gia, đó là nhất đẳng Đan Đông, đại danh môn vọng tộc, nay nữ nhi nhà , xuất thân đó, còn phải ở lại bên người tiểu Cửu nhi làm nha đầu sai sử! Vì mấy tháng trước gặp hỏa hoạn, bị thương, mới về nhà tĩnh dưỡng."

      Đan Đông Hạ Hầu gia? A Nghiên nghe thấy thiếu chút nữa bị chính nước miếng của mình sặc chết.

      Đan Đông Hạ Hầu gia nàng cũng biết, thế gia đại tộc lừng lẫy nổi danh, hóa ra Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đúng là xuất thân bực này? Nhưng nương Hạ Hầu gia tới làm nha hoàn cho Tiêu Đạc?

      A Nghiên khó hiểu...

      buồn bực, bên kia hoàng quý phi dắt tay nàng, là muốn khai yến.

      (Còn tiếp)
      Last edited: 8/6/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :