1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sủng hậu danh giá của cuồng đế - Nhất Bút Niên Hoa (103c-Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 39: Vẽ lông mày cho nàng

      Edit: Thu Thủy


      Từ sau khi Mộ Phi Chỉ khai trai về, chấp niệm đối với Thẩm Hành Vu ngày càng sâu, ngày nào hạ triệu cũng nhanh chóng quay về điện Thái Cực, sợ bỏ qua dáng vẻ lúc mới tỉnh dậy của nàng, nhưng mà cũng bởi vì như vậy, hai người thường xuyên lau súng cướp cò. (như kiểu vận động buổi sáng ý :v)

      Sáng sớm hôm nay, lúc vào triều, Thẩm Hành Vu vậy mà lại thức dậy mặc y phục cho , cho nên toàn bộ thời gian triều đều cảm thấy bàn tay mềm mại kia vẫy trước mắt, sau khi xử lý xong truyện triều chính, liền đẩy việc cho Phúc Hải, cho người ở điện Thái Cực lui xuống, vội vàng vào trong điện.

      Thẩm Hành Vu thức dậy từ lâu, lúc này ngồi ở trước bàn trang điểm, nàng mặc áo voan mỏng màu trắng, tóc dài gần chạm đất. Nàng ngồi đối diện gương đồng vẽ lông mày, mpc đứng phía sau nàng, lặng yên tiếng động, nàng nhìn thấy Mộ Phi Chỉ trong gương, vừa vẽ mày vừa hỏi: "Sao hôm nay lại nhanh vậy?"

      "Chuyện rơi vào đầu Hữu thừa tướng, hôm nay triều cũng rất yên tĩnh." Mộ Phi Chỉ ở trong gương cười với nàng, sau đó mới tiến lên, dưới ánh mắt ngạc nhiên của nàng cầm bút kẻ mày, sau đó vỗ về mặt nàng : "Để ta."

      Thẩm Hành Vu hiểu , cười rạng rỡ, ánh mắt như chứa cả ngàn ngôi sao: "Chàng vẽ lông mày cho ta?"

      "Chẳng lẽ ta lấy để ăn sao?" Mộ Phi Chỉ buồn cười đáp, sau đó nâng mặt nàng, nghiêm túc vẽ mày của nàng. Hơi thở ngọt ngào của nàng phả vào mặt , làm cho người ta cực kì thoải mái. Lúc này Thẩm Hành Vu nhìn thẳng vào khuôn mặt tinh cảo của , bỗng nhiên cười nhạo tiếng: "Tự nhiên ta lại cảm thấy bộ dạng chàng so với ta cũng tồi."

      "Về sau chúng ta sinh nữ nhi nhất định rất đẹp." Đột nhiên Mộ Phi Chỉ chuyển đề tài: "Nữ nhân Mộ gia phần lớn đều giống phụ thân." die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

      "Phải ?" Thẩm Hành Vu ngồi tại chỗ, hai tay nắm lấy đai lưng của Mộ Phi Chỉ, ngẩng đầu nhìn . Động tác vẽ của Mộ Phi Chỉ rất nhanh, lúc định đặt bút vẽ xuống, nhìn thấy tư thế ngẩng đầu của nàng, cổ nàng rất tinh tế, trắng nõn hoàn hảo như kiệt tác của tạo hóa, còn có tấm lụa mỏng người nàng, vậy nên có thể nhìn thấy nơi lồi lõm.

      "Nàng đẹp." khỏi than tiếng, cúi đầu, nhân lúc Thẩm Hành Vu ngẩng đầu hôn vào đôi môi đỏ mọng, răng nhàng cắn môi dưới của nàng, chiếc lưỡi linh hoạt nhân tiện trườn vào, quấn quýt cùng răng nàng. Ở cùng nhau thời gian dài như vậy, Thẩm Hành Vu quen với nụ hôn của Mộ Phi Chỉ, chỉ là nàng ngẩng đầu lâu có chút mệt, đành phải vòng tay ôm người Mộ Phi Chỉ

      "Ừm, ngọt." Mộ Phi Chỉ tay bế nàng lên, vừa vừa hôn, đôi mắt lên ngọn lửa lan tới tận giường, tiếng lanh lảnh của Phúc Hải vang lên phá hủy cảnh tượng: "Vương thượng, bên trưởng công chúa xảy ra chuyện!"

      Lông mày Mộ Phi Chỉ nhíu lại càng lúc càng sâu, khí tốt như vậy lại bị người khác quấy rầy, hơn nữa còn là ở chỗ Mộ Tê Hoàng. Giờ còn ghé sát vào người Thẩm Hành Vu, Thẩm Hành Vu cũng nghe được giọng của Phúc ,Hải, nàng vươn tay vuốt hai hàng lông mày cau lại của Mộ Phi Chỉ, giọng rất dịu dàng: "Đừng nhíu mày, xem ."

      "Chờ ta trở lại." Mộ Phi Chỉ giày vò môi nàng chút rồi mới vội vàng rời .

      ......

      Vừa vào cung điện, Mộ Phi Chỉ nghe thấy tiếng ồn ào của Mộ Tê Hoàng: "Phong Dự, ngày hôm qua là ai muốn cưới ta, bây giờ ngươi lại muốn ra biên ải? Ngươi coi ta là con khỉ để đùa giỡn sao?"

      Mộ Phi Chỉ nghe thấy tiếng , bước chân khỏi nhanh hơn, lúc vào trong điện, thấy Mộ Tê Hoàng đứng đối diện Phong Dự. Phong Dự mặc áo choàng màu đen, chỉ đứng ở nơi đó, câu nào, ánh mắt nhìn chằm chằm Mộ Tê Hoàng, rời giây nào. Mà bên này, Mộ Tê Hoàng cũng nhìn Phong Dự, nhưng nàng phát hỏa nên khuôn mặt có vẻ hung dữ.

      "Phong Dự, ngươi chịu cưới vương tỷ, ta đành sớm định việc hôn nhân cho tỷ ấy." Mộ Phi Chỉ cho Phúc Hải lui xuống, tựa người vào cột, cười như cười với nam nhân lạnh nhạt kia.

      "Phi Chỉ, thể." Phong Dự cũng coi như nhìn Mộ Phi Chỉ lớn lên, đối với tính nết của cũng hiểu chút, đừng nhìn ăn lười biếng, ra nghi ngờ chút nào, Mộ Phi Chỉ có thể làm chuyện này.

      " thể? Phong Dự, ngươi có tư cách thể với ta sao?" Mộ Phi Chỉ nhanh chóng tới trước mặt Phong Dự, đánh quyền vào mặt , Phong Dự dám đánh lại, đành phải mặc cho Mộ Phi Chỉ đánh. Mộ Phi Chỉ vừa đánh vừa : "Vương tỷ đợi ngươi bao nhiêu năm, ngươi , nếu bây giờ ngươi đồng ý với tỷ ấy còn muốn đâu nữa? Thời gian của tỷ ấy đều lãng phí người ngươi quá lâu rồi!"

      "Phi Chỉ, ngừng tay." Mộ Tê Hoàng ngờ Mộ Phi Chỉ lại động thủ, mà ra tay cũng , Phong Dự lau khóe miệng, đứng lên, khoát tay với Mộ Tê Hoàng: "Ta sao."

      "Phong Dự, ta cho ngươi hai lựa chọn. Thứ nhất, cưới vương tỷ, thứ hai, buông tay. Tự ngươi chọn ." Mộ Phi Chỉ dừng lại nhìn Phong Dự, để cho có đường lui nào.

      "Ta buông tay." Đứng lâu, phong Dự mới chậm rãi mở miệng, giọng của rất thô lỗ nhưng cũng vô cùng kiên định.

      "Tốt, vậy yên tâm ở trong cung , để Khâm Thiên Giám chọn ngày, các người có thể thành hôn." Mộ Phi Chỉ xoa tay, chuyện này phải quá dễ sao?

      "Phi Chỉ, ngoài biên ải còn có việc chờ ta xử lý." Phong Dự có chút khó xử, lần này nghe được trưởng công chúa tuyển chọn phò mã làm sốt ruột, bỏ mặc chuyện ngoài biên ải thúc ngựa trở về.

      Ý của ngươi là, ngươi muốn vương tỷ gả cho người khác, mà bây giờ ngươi cũng thể cưới vương tỷ, ý của ngươi là nàng còn phải đợi ngươi tám năm sao?" Mộ Phi Chỉ xong lời cuối cùng lại tức giận, biểu cảm mặt vô cùng đáng sợ.

      "Ta có thể thành hôn, nhưng thành hôn xong ta lại phải quay về biên ải. Nơi đó..."

      "Ta có thể theo chàng." Mô Tê Hoàng cướp lời.

      " được, điều kiện nơi đó khó khăn, phải là nơi nàng có thể tới." Phong Dự từ chối rất quả quyết.

      "Vương tỷ, tỷ muốn cùng ?" Giọng của Mộ Phi Chỉ bình tĩnh lại, quay đầu nhìn Mộ Tê Hoàng.

      Mộ Tê Hoàng cúi đầu, sau đó đến trước mặt Mộ Phi Chỉ, hai tay nắm tay , giọng : "Phi Chỉ, ta còn nhiều tám năm, bây giờ, giang sơn ổn định, chuyện của Thiên Cơ Lâu ta cũng muốn xem vào nữa, mà ngươi, đệ đệ của ta, cũng có người bên cạnh, cho nên, đồng ý với ta có được hay ?"

      "Tỷ chắc chắn?" Yết hầu Mộ Phi Chỉ, buông tay Mộ Tê Hoàng ra, ôm cổ nàng trong kinh ngạc của Mộ Tê Hoàng, đây là tỷ tỷ của , từ ở bên cạnh , giúp giữ vững giang sơn.dfienddn lieqiudoon

      "Đúng, ta chắn chắn. Đợi đến khi biên quan yên ổn, chúng ta lại thu quân quay về triều, được ?" Mộ Tê Hoàng cũng ôm Mộ Phi Chỉ, giọt lệ trong mắt lay động.

      "Được!" Rất lâu sau, Mộ Phi Chỉ mới lên tiếng, buông Mộ Tê Hoàng ra, quay lưng về phía Phong Dự, lạnh lùng : "Nếu vương tỷ của ta phải chịu chút uất ức nào, ta tự mình giết ngươi!" Sau đó, vén áo bước nhanh ra cung điện, quay đầu lại.

      Lúc này Thẩm Hành Vu phơi nắng bên ngoài điện Thái Cực, Cầu Cầu quanh quẩn dưới chân nàng, tỉnh thoảng lại cọ cọ đầu vào chân nàng. Từ xa nàng nhìn thấy bóng dáng của Mộ Phi Chỉ, Mộ Phi Chỉ cũng thẳng tới bên cạnh nàng, ôm chặt nàng, giống như người chết đuối vớ được cọc, chặt như vậy, như muốn hòa tan vào. Thẩm Hành Vu thấy khó hiểu, đặt tay lên lưng nhàng vỗ.

      "A Vu, nàng rời xa ta chứ?"
      Last edited: 6/3/16
      Christhuyt thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 40: Lặp lại chiêu cũ.

      Edit: Thu Thủy


      Thẩm Hành Vu bị Mộ Phi Chỉ ôm, cảm xúc bi thương này tự nhiên truyền từ người sang người nàng. Nàng nghĩ chắc là vì chuyện của Mộ Tê Hoàng, chuyện tỷ đệ bọn , nàng cũng thể hiểu , chỉ có thể an ủi nam nhân trước mắt.

      "Chàng rời xa ta, ta cũng rời xa chàng." Thẩm Hành Vu vỗ lưng , mềm mại , nhưng lời vừa ra khỏi miệng, ra nàng cũng có phần ngạc nhiên, u mê thành thân cùng hằn, trở thành người của , đây đều là chuyện thuận theo tự nhiên, nhưng trải qua thời gian dài ở chung, dường như nàng quen Mộ Phi Chỉ, cũng coi Mộ Phi Chỉ là vật sở hữu của mình theo bản năng, hai người luôn ăn ý với nhau, bây giờ ngay cả cảm xúc cũng tương thông rồi.

      Cảm xúc chân của Mộ Phi Chỉ chỉ biểu lộ trước mặt Thẩm Hành Vu, sau đó, vẫn là vị đế vương tà mị lãnh khốc.

      .....

      Hôm nay, trong cung xảy ra hai chuyện lớn. Chuyện thứ nhất là Mộ Phi Chỉ hạ lệnh tứ hôn cho hộ quốc đại tướng quân Phong Dự và trưởng công chúa. Chuyện thứ hai, là chuyện mà Phúc Hải báo cáo, nữ nhi của Hữu thừa tướng nhận tội ở Đại Lý Tự, võ sinh Trịnh Vũ và thê tử đều là do nàng tìm người sát hại

      "Thạch Lưu, mang áo choàng của chủ tử ra đây." Mộ Phi Chỉ nhận được tin của Phúc Hải, sai Thạch Lưu lấy áo choàng cho Thẩm Hành Vu

      "Vâng." Thạch Lưu vâng lời, nhanh chóng mang ra.

      Mộ Phi Chỉ nhận áo choàng, kéo Thẩm Hành Vu tới, tự mình choàng áo cho nàng, lúc này mới nắm tay nàng : " phải nàng tò mò Trịnh Vũ là người thế nào sao? Chúng ta đến Đại Lý Tự nhìn cái."

      Thẩm Hành Vu cầm tay , gật gật đầu, trêu tức : "Sợ là cả Đại Lý Tự đều biết ta, làm vương hậu cho tốt lại suốt ngày chạy tới Đại Lý Tự."

      "Ta đâu nàng theo đó, đây gọi là phu xướng phụ tùy." Mộ Phi Chỉ trùm mũ cho nàng, lúc này mới mang theo nàng ra ngoài.

      Hoa Dung là Thạch Lưu phải ở lại điện Thái Cực, hai người nhìn đôi nam nữ đắt tay nhau ra ngoài, khóe miệng tràn ngập ý cười. Đến giờ Hoa Dung mới dám , nàng chạm vào bả vai Thạch Lưu, che miệng cười : "Ta nha, vương thượng chung ta phải phu quân của chủ tử mà là phụ thân chủ tử rồi, đút cơm cho, còn mặc quần áo giúp, hai ta coi như có việc làm."

      "Làm nhanh chuyện này , bằng ngươi biết tay." Lá gan Thạch Lưu có vẻ hơn, cho dù đại tổng quản Phúc Hải có ở đây nhưng vẫn dám lười biếng.

      ....

      Bên này, Mộ Phi Chỉ đưa Thẩm Hành Vu đến thẳng ngục giam, khi tới, viên quan ở Đại Lý Tự giao lời khia cho Mộ Phi Chỉ. Mộ Phi Chỉ liếc nhìn rồi đưa cho Thẩm Hành Vu. cởi mũ cho Thẩm Hành Vu, sau đó đặt nàng ngồi vào ghế rồi mới ngồi xuống.

      "Lại là đốt khói? Lúc Trĩnh Vũ chạy bộ sáng sớm cũng là lúc nhà nhà làm điểm tâm, khói bếp lượn lờ, các ngươi đốt đoạn trường thảo, sau đó Trịnh Vũ hít phải, đợt đến khi ăn cơm tác dụng với nước trà tạo nên cái chết rất tự nhiên. Quý nhị tiểu thư, ta muốn hỏi, ngươi tìm người nào để ra tay?" Thẩm Hành Vu tựa vào ghế, đặt vật trong tay xuống, ánh mắt sắc bén nhìn Quý Tại. Quý Tại tuy quỳ gối nhưng y phục mặc người vẫn là loại vải tốt nhất mà phải y phục của tù nhân, xem ra trong nhà hẳn chuẩn bị cho nàng.

      Lúc Thẩm Hành Vu đánh giá, Quý Tại cũng ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Hành Vu, bởi vì ở trong nhà nàng thường xuyên nghe đại tỷ Quý Tồn về vị vương hậu này, nhưng bây giờ nhìn, vương hậu phải vô dụng như lời đồn, ánh mắt kia ngược lại sắc bén cực kỳ.

      "Quý tiểu thư, lời vương hậu hỏi ngươi nghe thấy sao?" Giọng của Mộ Phi Chỉ lạnh lùng khác thường, vừa khiến Quý Tại sợ tới mức run rẩy.

      "Ta... Là Tiểu Hồng tìm giúp ta." Quý Tại có chút run rẩy .

      "Tiểu Hồng là ai?" Thẩm Hành Vu hỏi.

      "Thị... thị nữ." Dù sao Quý Tại cũng chỉ là nữ tử yếu đuối, bị biểu cảm lãnh khốc của Mộ Phi Chỉ và ánh mắt sắc bén của Thẩm Hành Vu dọa, tâm trạng yên tới cực điểm.

      "Vị thị nữ này ở đâu?" Thẩm Hành Vu nhìn về phía quan Đại Lý Tự đứng bên cạnh.

      Vị quan lắc đầu: "Vẫn truy bắt."

      "Chạy trốn nhanh ." Thẩm Hành Vu cười , như cũng có cái gì lo lắng, sau đó nàng liền chuyển đề tài đến Lưu Tri Lễ: "Còn Lưu Tri Lễ? Có khai ?"

      "Ban đầu khai, nhưng Quý tiểu thư nếu tin, có thể đợi sau khi đứa bé trong bụng nàng sinh ra chích máu kiểm chứng. Vì vậy mà ta mới khai, cha của đứa bé chính là ." Tự thừa (quan trông coi Đại Lý Tự) giải thích.

      "Phu quân, ta nghĩ những điều cần biết biết rồi." Hai chữ "phu quân" này, Thẩm Hành Vu gọi rất dễ dàng, nàng cầm lời khai trong tay, nghiêng đầu với mpc.

      "Tốt." Mộ Phi Chỉ tuy vẫn mím môi như cũ nhưng bàn tay nắm Thẩm Hành Vu để lộ tâm trạng kích động của mình.

      "Vương thượng, giam lại ạ?" Tự thừa dò hỏi.

      "Trước tiên cứ giam lại, chuyện này vương còn phải tìm hữu thừa tướng hỏi cho ." Mộ Phi Chỉ quay lại .

      "Vương thượng, trong cung truyền tới, hữu thừa tướng ở trước ngự thư phòng." Phúc Hải thầm vào lỗ tai. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

      " vương rảnh. Sáng sớm ngày mai rồi sau." Hiển nhiên là Mộ Phi Chỉ nghĩ muốn giải quyết riêng chuyện này.

      "A vu, chúng ta về nhà."
      Last edited: 6/3/16
      Christhuyt thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 41: Có người khi dễ ta.

      Ngày hôm sau lúc lâm triều, Phúc Hải đứng đại điện, tiếng lanh lảnh quanh quẩn trong đại điện như mọi ngày: “Có việc khởi tấu, việc bãi triều.”

      Tiếng Phúc Hải vừa dứt, Hộ Bộ thượng thư đứng ra, hành lễ với Mộ Phi Chỉ, lớn tiếng : “Khởi bẩm Vương thượng, vi thần có việc muốn khởi tấu.”

      “Chuẩn.” Khóe miệng Mộ Phi Chỉ mang theo nụ cười tà mị, thể nhìn thấy tâm tình. ứng tiếng với Hộ bộ thượng thư, sau đó ngồi yên ở đó.”

      “Khởi bẩm Vương thượng, vi thần được biết, con của Hữu thừa tướng vì hãm hại võ sinh mà bị bắt bỏ tù, hôm nay trong dân chúng truyền bá những lời đồn khác nhau, như làm quan bất nhân, giết người bừa bãi. Mọi việc như thế, hạ quan muốn hỏi, Hữu thừa tướng có ý kiến gì với chuyện này , hạ quan nên dẹp loạn phẫn nộ của dân chúng thế nào?” Hộ bộ thượng thư rất chính nghĩa.

      Mộ Phi Chỉ lười biếng quay đầu, nhìn về phía Hữu tướng vẫn vô cùng bình tĩnh, cũng nghe được điều gì trong giọng của : “Hữu tướng, ngươi giải thích việc này thế nào?”

      Hữu tướng bị gọi tên, vững vàng ra khỏi hàng, sau đó quỳ xuống dưới ánh mắt xem cuộc vui của các vị đại thần: “Cựu thần có tội!”

      “A? Ngươi có tội tình gì? cho vương nghe chút.” Mộ Phi Chỉ nghiêng đầu như trước, thoạt nhìn như yên lòng.

      “Cựu thần gia giáo nghiêm, khiến cho tiểu nữ vì tình nam nữ mà nhất thời làm ra chuyện trời đất thể tha. Hôm qua cựu thần triệu tập tộc trưởng của Quý gia, loại bỏ tộc tịch của tiểu nữ ở Quý gia, từ nay về sau, cựu thần có đứa con này.” Hứu tướng với vẻ xúc động. Nhưng mà những lời này của làm cho các đại thần xem cuộc vui lắp bắp kinh hãi: Vì bảo tồn thực lực của mình mà cần cả nữ nhi, nóng lòng thoát khỏi quan hệ cha con.

      vậy bây giờ Quý tiểu thư có chút quan hệ nào với phủ thừa tướng phải ?” moc nhìn khuôn mặt hữu tướng cúi thấp tới gần đất, hừ lạnh tiếng.

      Hữu tướng có thể ngồi vào vị trí này đương nhiên là lão hồ ly, vừa nghe tiếng hừ lạnh của moc trong lòng chấn động, vội vàng ngẩng đầu, đôi mắt chân thành: “Vâng, cựu thần có đứa con bất hiểu này, chưa được cho phép mà uy hiếp thuộc hạ trước kia của thần, nên mới làm ra chuyện thế này... haiz!” Hữu tướng vô cùng đau đớn .

      “Nỗi khổ tâm của Hữu tướng, vương có thể hiểu được, nếu là Quý tiểu thư vô tâm sơ suất, vậy Quý tiểu thư và Lưu Tri Lễ sung quân biên cường, cách chức làm thứ dân, từ nay về sau, sống hay chế cũng có quan hệ gì với Hứu tướng. Hữu tướng, xử lý như vậy ngươi có thỏa mãn ?” Mộ Phi Chỉ ngồi thẳng lên vương tọa, với Hữu tướng.

      Hữu tướng bối rối ngẩng đầu, dám nhìn thẳng vào đôi mắt Mộ Phi Chỉ, hoàn toàn ngờ Mộ Phi Chỉ lại làm ra quyết định như vậy, vẫn cho rằng Mộ Phi Chỉ xử quyết hai người kia ở chợ, nhưng vì sao Mộ Phi Chỉ lại quyết định như vậy?

      “Hữu tướng lời nào nghĩa là có ý kiến gì sao?” Mộ Phi Chỉ thấy Hữu tướng vẫn hỏi.

      , ...” Hữu tướng vô cùng bối rối, vội vàng dập đầu: “Cựu thần tạ Vương thượng khai ân giết.”

      “A, còn quan hệ cha con, ngươi cần gì phải tạ? Được rồi, các vị ái khanh còn có ý kiến gì ?” Mộ Phi Chỉ lạnh lùng cười, đôi mắt như lưỡi dao sắc bén nhìn người đại điện.

      ai lên tiếng.

      “Rất tốt.” Mộ Phi Chỉ đứng dậy, nhìn Phúc Hải, Phúc Hải lập tức cất cao giọng: “Bãi triều.”

      Khi bóng dáng Mộ Phi Chỉ biến mất, lúc này đại điện mới bắt đầu sôi trào lên, tình hôm nay đúng là vượt qua dự đoán của mọi người, người muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con, người lại muốn tha tội chết, đúng là vở kịch thể nhìn thấy.

      Tả tướng tới bên người Hữu tướng, cười khiêm tốn: “Hữu tướng thâm minh đại nghĩa như vậy, đúng là trời đất chứng dám, ta tự nhận thể làm được chuyện như vậy, nếu Tiểu Mãn làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy người làm cha như tà dù chết cũng chịu trách nhiệm.”

      “Tả tướng đùa.” Hữu tướng ngoài cười nhưng trong cười, trong mắt của Tả tướng đúng là vô cùng rạng rỡ.

      Những đại thần quan chức hơi thập đứng sau lưng hai người, nhìn hai lão lồ ly khẩu chiến, mặc dù có khói thuốc súng, nhưng người sáng suốt cũng nhìn ra, chiến hỏa bắt đầu được đốt lên.

      ...

      Mộ Phi Chỉ hạ triều, bước chân bắt đầu vội vàng, thẳng tới điện Thái Cực, lúc vào trong đại điện, ngoài ý muốn nhìn thấy bóng dáng Thẩm Hành Vu.

      “Vương hậu đâu?” Mộ Phi Chỉ hỏi tiểu thám giám phụ trách.

      “Bẩm Vương thượng, Vương hậu dược thảo ở điện Ngô Đồng cũng lớn rồi nên mang theo hai vị tỷ tỷ .” Giọng tiểu thái giám run rẩy, bị dọa sợ mất mậ.

      “Phúc Hải, điện Ngô Đồng.” Mộ Phi Chỉ than trong lòng: “Nữ nhân này, sớm tinh mơ sương nhiều như vậy, nàng lại chạy tới nơi xa thế làm gì?”

      ...

      Thẩm Hành Vu ở điện Ngô Đồng, lúc trước khi dưỡng thương nàng trồng ít dược thảo ở điện Ngô Đồng, hôm nay đến mùa, đột nhiên nàng nhớ tới, vì vậy mang theo Thạch Lưu và Hoa Dung đến hái, nhưng thực tế, dược thảo còn chưa hái xong có người đến điện NGô Đồng.

      Cầu Cầu tròn vo ngồi xổm ở cửa điện Ngô Đồng chờ chủ nhân, nhưng mà Thẩm Hành Vu vừa vào lâu nghe thấy Cầu Cầu kêu ư ử ở cửa ra vào.

      Đầu nó tròn tròn, hai mắt to, đen bóng làm cho người ta thích. Sáng sớm Quý Tồn tiến cung, vừa tới điện Thái Cực nghe Thẩm Hành Vu đến điện Ngô Đồng nàng ta tìm đến đây. Vừa mới tiến vào thấy ở bên ngoài cửa có con vật mũm mĩm, hơn nữa, động vật nhìn như con chó này ràng muốn cho nàng vào, luôn đảo quanh chân nàng, để cho nàng di động.

      “Ngươi biết là chó ngoan cản đường sao?” Quý Tôn hoàn toàn nghĩ đến đây là con vật mà Thẩm Hành Vu thích nhất, bị làm phiền đạp Cầu Cầu cái. đạp này càng hỏng bét. Cầu Cầu là động vật rất có linh tính, trong mắt rớm lệ, nước mắt lưng tròng chạy tới phía Thẩm Hành Vu, giống như đứa làm nũng muốn được ôm.

      Thẩm Hành Vu nhìn qua Cầu Cầu chạy tới phía nàng. Hoa Dung đứng bên nhìn Quý Tồn tới gần, sau đó nghiêng đầu nhìn Cầu Cầu được Thẩm Hành Vu ôm vào ngực, nhanh chóng tiến lên vuốt lông Cầu Cầu : “Đứa ngốc này, nàng đánh ngươi, ngươi biết cắn sao?” Quý đại tiểu thư đúng là ăn gan hùm mật gấu, con cẩu trắng này, dưới điện Thái Cực đều thương nó như bảo bối, còn chưa để cho nó chịu ủy khuất như vậy đâu!

      “Cầu Cầu, nghe thấy chưa? Lần sau có người đánh ngươi, ngươi phải cắn người ta, đừng ngại bẩn.” Thẩm Hành Vu vuốt vuốt lông Cầu Cầu, nhìn đôi mắt lệ lưng tròng, lạc quan.

      “Quý tiểu thư, ngươi đạp chó của bổn cung, hay là thích nhìn bổn cung?” Thẩm Hành Vu ôm Cầu Cầu ngồi xuống ghế đá.

      “Ta biết đây là cẩu của ngươi.” Quý Tồn ngụy biện: “Hôm nay ta muốn cầu, cầu ngươi việc.”

      “Ngươi .” Thẩm Hành Vu đáp ứng rất vui vẻ, nàng rót chén nước sau đó đặt trước mặt Cầu Cầu, Cầu Cầu ngoan ngoãn uống nước.

      “Ta muốn xin ngươi vài lời trước mặt Vương thượng, hi vọng Vương thượng bỏ qua tội chết cho tiểu muội ta.” Quý Tồn rất vội, nàng biết hôm nay phụ thân vào triều nhất định chuyện đoạn tuyệt quan hệ, cho nên nàng chỉ có thể nhân lúc này đến tìm Thẩm Hành Vu, mặc dù nàng rất muốn thừa nhận nữ nhân này rất đặc biệt với Vương thượng.

      “Đầu tiên, Quý tiểu thư nên biết, hậu cung được can chính. Còn nữa, đầu tiên là muội muội ngươi giết võ sinh, vừa rồi ngươi lại đạp chó của ta, về tình về lý, ta đều thể giúp ngươi.” Thẩm Hành Vu cười híp mắt .

      “Ngươi... Ngươi quan báo tư thù.” Quý Tồn bị chặn nên lời.

      “Sao thế? A Vu, nàng lại làm chuyện gì vậy?” Đúng lúc này tiếng trầm thấp vang lên.

      Thẩm Hành Vu vừa nghe, khóe miệng vui vẻ càng sâu, nàng quay đầu, vẫy vẫy tay với bóng dáng màu đen, vẻ mặt ủy khuất: “Phu quân, có người khi dễ ta!”
      Last edited: 6/3/16
      Christhuyt thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 42: đời bi thương

      “Phu quân, có người khi dễ ta.” Giọng mềm dẻo vang lên, khiến Mộ Phi Chỉ dừng bước lại, nhìn khuôn mặt tươi cười, rất tự nhiên qua kéo nàng lên khỏi ghế đá, sau đó trách cứ Hoa Dung đứng đằng sau: “Lần sau mang cái đệm cho chủ tử các ngươi.” xong cũng như nhiều lần trước, kéo Thẩm Hành Vu vào trong ngực mình ngồi xuống, cầm bàn tay bé của nàng, xoa xoa cười : “Ai khi dễ nàng?”

      Thẩm Hành Vu sờ con chó trắng trong ngực, trừng mắt với Quý Tồn: “Đạp chó của ta, còn ta quan báo tư thù.”

      “Sao lại là quan báo tư thù hả?” Mộ Phi Chỉ thấp giọng hỏi, liếc qua nhìn Quý Tôn giống như hề nhìn thấy.

      Thẩm Hành Vu đưa Cầu Cầu cho Hoa Dung ôm, sau đó để ý là có người nhìn, nàng ôm cổ Mộ Phi Chỉ : “Phu quân, Quý tiểu thư muốn ta cầu tình giúp tiểu muội nàng, ta ta thể làm, sau đó người ta ta quan báo tư thù.”

      “Ngươi...” Quý Tồn ngờ Thẩm Hành Vu còn có mặt như vậy, đây quả thực là cho nàng chút mặt mũi nào.

      “Hôm nay ăn sáng chưa?” Mộ Phi Chỉ cũng trả lời câu hỏi của Thẩm Hành Vu, mà đổi chủ đề hỏi Thẩm Hành Vu ăn sáng chưa?

      Thẩm Hành Vu lắc đầu, dứt khoát dựa vào vai Mộ Phi Chỉ, tựa đầu ghé vào trong ngực , tuyệt đối muốn nhìn Quý Tồn.

      “Quý tiểu thư, con chó này rất được chiều vuộng, ngay cả ta cũng dám đạp cái, lá gan của ngươi rất lớn đấy!” tay Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu, tay nhàng gõ lên bàn đá.

      Mặt Quý Tồn tái , lập tức quỳ xuống, cúi đầu, cả người cứng lại.

      “Muội muội của ngươi sung quân biên cương, ngươi có thể trở về .” Mộ Phi Chỉ cũng muốn thêm gì nữa, bây giờ, đối với hậu cung là nhà của và Thẩm Hành Vu, tất cả những chuyện triều đình muốn thảo luận trong nhà.

      xong lời này, Mộ Phi Chỉ bế Thẩm Hành Vu lên, vừa vừa dịu dàng : “Về dùng bữa thôi, ta đói bụng rồi.”

      “Được.” Thẩm Hành Vu ghé vào trong ngực , nhìn Quý Tồn vẫn quỳ đất, mặt thoắt xanh thoắt trắng, trong lòng nàng rất cao hứng.

      ...

      Qúy Tồn tiến cung về phủ Thừa Tướng mới biết được, tiểu muội và Lưu Tri Lễ bị chém đầu, mà là gửi tới trấn ở biên cương, điều kiện cuộc sống ở đó vô cùng ác liệt. Quý Tồn tưởng tượng nổi tiểu muội nũng nịu chút võ công phải sống cuộc sống thế nào.

      “Tồn nhi, con đâu?” Quý Tồn còn chưa kịp trở về phòng, Quý Viễn Sơn đứng trong hành lang, cao giọng gọi tên Quý Tồn.

      “Cha.” Quý Tồn nghe thấy giọng cha mình được tốt, đành đứng lại rồi về phía Quý Viễn Sơn.

      “Cha, chuyện của tiểu muội...” Quý Tồn nhẫn tâm, dù nàng và Quý Tại cùng mẫu thân sinh ra, nhưng vì mẫu thân của hai người đều chết sớm, cho nên tình cảm hai tỷ muội đều rất tốt, khác gì hai tỷ muội thân sinh.

      “Ta , ta đoạn tuyệt quan hệ cha con với nó, dù hôm nay có thể bảo trụ được mang, nhưng những chuyện này có quan hệ với Quý gia chúng ta.” Quý Viễn Sơn rất lãnh huyết ở điểm này, tuyệt đối nể tình: “Nó gây ra họa còn chưa đủ lớn à? Lại vì nam nhân mà thuê giết người, còn đợi lời mách nước của thị nữ, chút thủ đoạn cũng có, nữ nhi như vậy ta cần làm gì?”

      “Cha, sao ngài có thể như vậy? Nếu như hôm nay người phạm sai lầm là ta, có phải ngài cũng muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con ?” Quý Tồn đột nhiên lớn tiếng hô lên.

      Quý Viễn Sơn vỗ bàn cái, giọng nóng giận: “Hai đứa giống, mẹ con chết sớm, con là kỷ niệm duy nhất mà mẹ con để lại cho ta, nếu như hôm nay người phạm sai lầm là con cho dù liều cái mạng già này ta cũng để con nguy hiểm chút nào!”

      Quý Tồn thoáng sững sờ, nàng tìm thấy bất kỳ ngôn ngữ gì để hình dung tư vị trong lòng mình, cảm xúc vừa sợ vừa chán nản tựa như nước biển đầy lên tới cổ của nàng, ép nàng thở nổi. lúc lâu sau, nàng mới ngẩng đầu nhìn phía người cha thương nàng từ , giọng lưu loát: “Cha như thế với con, vì sao thể cứu tiểu muội lần?”

      “Con giống với nó, nếu như phải mẹ nó kê đơn ta con cho rằng đời này có hữu của nó sao? Con cho rằng mẹ con mất từ là vì sao? Nàng là người nghĩ nhiều, nhưng khí đó ta lại bận chính vụ, cho nên liền bỏ quên nàng. Sau khi con sinh ra, ta liền giải quyết mẹ nó, đối với nó, ra cũng muốn nhìn thấy, ta giữ nó lại nhiều năm như vậy là vì muốn nó là đá kê chân cho con, con là liên hệ duy nhất giữa ta và nương con, cha hy vọng con có chút ủy khuất nào.” Quý Viễn Sơn từng câu, nhưng mà khi nghe những lời này, Quý Tồn lại đứng yên, chán chường ngồi ghế.

      “Con trở về , chuyện này ta muốn nhiều lời.” Quý Viễn Sơn xoa trán, vào trong phòng.

      Quý Tồn ngồi ở đó thẫn thờ.

      ...

      tháng sau, Quý Tại và Lưu Tri Lễ rốt cuộc bị đưa tới cái thành ở biên cương, những bông tuyết màu trắng rơi xuống từ bầu trời, đường rất ít người, hoang vu thấu ra từ trong lòng.

      “Tri Lễ, ta đau bụng.” Quý Tại là nương mảnh mai, hành trình gian khổ trong tháng tra tấn nàng còn hình dáng trước kia. Làn da trắng nõn bắt đầu vàng, tóc cũng ngả đỏ, huống chi, trong bụng nàng còn đứa trẻ.

      Lưu Tri Lễ chỉ lạnh lùng liếc nàng cái, ánh mắt lại nhìn về phía thành hoang vu bốn phía, bà chủ khách điếm mặc áo đỏ đứng ở cửa, đánh giá xung quanh.

      Binh lính áp tải bọn họ chạy thấy đâu, hoàn cảnh nơi này cực kỳ tệ, bởi vì ở biên giới tam quốc cho nên thỉnh thoảng còn có giặc cỏ.

      “Tri Lễ.” Quý Tại chịu nổi, bàn tay khô nứt nắm chặt lấy cánh tay Lưu Tri Lễ, ai ngờ, Lưu Tri Lễ lại đạp nàng cước. Thân hình nho của nàng nằm mặt đất, Quý Tại ôm bụng, mặt đầy nước mắt, bụng dưới vô cùng đau lớn, chất lỏng nóng ướt chảy ra từ trong thân thể của nàng, Quý Tại bắt đầu choáng váng, mơ mơ màng màng thấy phương hướng. Máu đỏ chậm rãi chảy mặt tuyết mỏng, người nằm mặt đất sớm mất tri giác, ủy khuất cả đời này cũng được, vinh hoa cũng được, cuối cùng xong!

      lầu hai ở cách đó xa, Lưu Tri Lễ nhìn nữ nhân đứng cửa sổ, dạo bước tới.

      Người nọ nghe thấy tiếng bước chân của , quay đầu, cười ha ha hai tiếng, chỉ vào người nằm trong vũng máu mặt tuyết, cười khẩy : “Dùng hết rồi ngươi đạp , đúng là nhẫn tâm quá nha”

      “A, ngươi nhẫn tâm sao, Tiểu Hồng, đây chính là chủ tử ngươi hầu hạ nhiều năm.” Lưu Tri Lễ châm chọc trả lời.

      “Lần này muốn dẫn hỏa tới người Hữu Tướng, ngờ lão hồ ly lại có chiêu như vậy, đoạn tuyệt quan hệ cha con!” Nữ nhân này phải nha hoàn Tiểu Hồng của Quý Tại mất tích lâu sao?

      “Chuyện này, trở về thương nghị với chủ tử!” Lưu Tri Lễ khoát khoát tay.

      “Sao? Ngươi còn muốn về? Ngươi đứng quên, bây giờ ngươi là Lưu Tri Lễ.” Tiểu Hồng cau mày .

      “Lưu Tri Lễ sao? Đeo mặt nạ này vào ta là Lưu Tri Lễ, tháo mặt nạ này xuống, ta biến thành người khác.” Vừa mới dứt lời, kéo mặt nạ mặt xuống.

      “Tuyết lại lớn rồi, nếu về, vậy cùng thôi!”
      Last edited: 9/3/16
      myuyen, Christhuyt thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 43: nàng hơn cả giang sơn.

      Lúc Hắc Ưng tiến vào, Cầu Cầu vẫy đuôi chạy về phía , Hắc Ưng trước giờ luôn lạnh lùng bị con vật này làm khó, bởi vì Cầu Cầu đứng bên chân , cắn áo choàng của . Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu ngồi giường, nhìn thấy màn này buồn cười với người trong ngực: “Nàng gọi nó lại đây , cắn nữa Đại Tổng quản Thiên Cơ lâu ta đây bị người cười chết rồi.”

      Thẩm Hành Vu cười tiếng, nhìn nam nhân đứng cứng người ở đó, động cũng dám động, cnahr tượng này là quỷ dị đến buồn cười.

      “Cầu Cầu, lại đây.” Thẩm Hành Vu cười đủ mới gọi Cầu Cầu, Cầu Cầu rất có linh tính, hơn nữa chỉ như lời Thẩm Hành Vu ....Nó vừa nghe thấy tv gọi, nhanh chóng thả Hắc Ứng ra, chạy tới vòng vòng quanh chân giường.

      Cầu Cầu chạy, lúc này Hắc Ứng mới thở dài hơi, cung kính đưa lá thư cho Mộ Phi Chi.

      Hai tay Mộ Phi Chi vẫn ôm Thẩm Hành Vu, mở phong thư, lấy thư ra và dùng tốc độ cực nhanh để xem, sau khi xem xong cười lạnh.

      “ Làm sao vậy?” Thẩm Hành Vu nhéo nhéo mu bàn tay Mộ Phi Chi: “ Ta có thể xem phong thư này ?”

      “ Có gì thể?” Mộ Phi Chi bạ câu của Thầm Hành Vu làm cho tức cười, nữ nhân này hôm nay lá gan thế.

      Thẩm Hành Vu từ trong ngực , rất nghiêm chỉnh nằm ngửa giường, lẩm bẩm : “ Ta cũng muốn tham gia vào chính .”

      “ Đồ ngốc!” lúc lâu sau, Mộ Phi Chi mới ngồi dậy, kéo nàng vào trong ngực, : “ Ta biểu như vậy ràng sao?”

      “ Cái gì?” Thẩm Hành Vu bị rất mơ hồ.

      “ Ta nàng, hơn cả giang sơn.” Lời dịu dàng mập mở rơi vào tai nàng, giây sau, vành tai truyền đến cảm xúc ngứa ngứa, cắn nàng.

      “ Ngươi có thể chuyện uyển chuyển được ?” Thẩm Hành Vu đánh vào lồng ngực , rất mất mặt, nam nhân này có cần trực tiếp vậy ?

      “ Tại sao phải uyển chuyển, ta cũng đâu phải những văn nhân kia, ràng là câu vui mừng lại cứng như đóa hoa!” Mộ Phi Chi khinh thường .

      “ Lấy ra.” Thẩm Hành Vu chằng muốn lý với , vươn tay ra, đôi mắt nhìn vào lá thư của .

      Mộ Phi Chi ôm Thẩm Hành Vu vào lòng, lúc này mới đưa thư cho nàng đọc.

      Thẩm Hành Vu nhận lấy thư, đọc từng chữ, trong mắt hề xúc động. Nhưng mà sau khi đọc xong lá thư này, nàng dựa hẳn vào lồng ngực nam nhân sau lưng, cảm thán : “ Quý tiểu thư phạm tội giết người vì Lưu Tri Lễ, cuối cùng lại rơi vào kết cục thảm như vậy.”

      biết người, biết nhìn người, thể trách người khác.” Mộ Phi Chi đưa lá thư này tới, bàn tay nhàng nắm chặt nó, nó liền biến thành đống bột phấn màu trắng.

      “ Hy vọng ta biết nhìn người.” Thẩm Hành Vu giọng lầm bầm câu.

      Nhưng nàng vừa xong câu đó, chỉ thấy thiên toàn địa chuyển, tới khi nàng kịp phản ứng thân thể bị Mộ Phi Chi dùng tay chế trụ hai cánh tay của nàng, tay khác khiêu khích ở chỗ cổ trơn bóng, trong giọng đều mang theo vài phần nguy hiểm: “ Nàng dám so sánh ta với .”

      phải hai người đều là nam nhân sao? Hơn nữa, ta cứ đần độn u mê bị chàng lừa, làm sao biết chàng trông như thế nào?” Thẩm Hành Vu duỗi ngón tay vòng lên lồng ngực của , trong mắt ánh lên giảo hoạt.

      phải nàng sờ nhiều lần rồi sao? Nàng câu xem rốt cuộc chỗ này của ta trông như thế nào?” Mộ Phi Chi rất bình tĩnh cầm tay Thẩm Hành Vu, sau đó đặt lên trái tim mình, khóe mắt hơi nhướng, ánh mắt khiêu khích.

      có lòng tốt.” Thẩm Hành Vu hừ câu, mặt hơi hồng.

      .....

      Án Vĩ sinh chấm dứt khi Quý Tại chết , xét thấy tình huống đẳ biệt, ruộc thi Võ trạng nguyên của Hoài Nam năm nay trở thành phế thải.

      Sau chuyện này là đến hôn của Mộ Tê Hoàng và Phong Dự. Phong Dự xử lý bên trong Hộ Quốc Tướng Quân, mà về phía Mộ Tê Hoàng chính là Thẩm Hành Vu và Mộ Phi Chi mang theo đám lão ma ma giúp nàng.

      Hôm nay, Mộ Phi Chi mang theo Thẩm Hành Vu đến, từ xa thấy Phong Dự và Mộ Tê Hoàng đứng trong đại điện, dường như cãi nhau gì đó.

      Thẩm Hành Vu và Mộ Phi Chi đồng thời dừng bước, lằng lặng nhìn động tĩnh bên trong.

      “ Ta tất cả cần quá phung phí, ta muốn thấy, muốn gả cho chàng, nhưng bây giờ cả ngày thấy bóng chàng, chàng muốn chọc giận chết ta sao?” Cá tính Mộ Tê Hoàng nóng nảy, lớn tiếng tới mức xa cũng nghe thấy.

      muốn ủy khuất nàng.” Phong Dư rất ít , vóc dáng cao, hôm nay mặc trường bào đen càng thân hình thon dài. Ánh mắt đau lòng nhìn Mộ Tê Hoàng, nhưng mà ra niệng cũng chỉ năm chữ này.

      “ Ủy khuất, ủy khuất, tới những năm nayf ta ít bị ủy khuất lắm sao? Trước kia ta ngại, chàng cảm thấy bây giờ ta chú ý sao?” Mộ Tê Hoàng đánh cái lên người Phong Dư.

      Phong Dư cũng nhúc nhích, mặc Mộ Tê Hoàng đánh lên người mình. Đối mặt với Mộ Tê Hoàng tức giận như vậy, chỉ trả lời câu: “ Trước kia cấp nổi, về sau ta thể để nàng chịu ủy khuất.”

      phải chàng còn có viẹc ở biên cương sao? Hôn lễ phải mọt tháng, chàng cần những huynh đệ kia à?” Mộ Tê Hoàng tức giận muốn giơ chân.

      “ Biên cương ta phái người , đợi lúc đại hôn, huynh đệ của Phong Dư đương nhiên cũng tới tham gia, Vương tỷ chỉ cần an tâm xuất giá là được, ta sao cam lòng để Vương tỷ chịu ủy khuất chứ?” Mộ Phi Chi lại kéo tay Thẩm Hành Vu vào .

      “ Hai người các ngươi, đúng là khó chịu.” Thẩm Hành Vu đứng bên người Mộ Phi Chi nhìn hai người này cười .
      Last edited: 4/3/16
      myuyen, Christhuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :