1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sủng hậu danh giá của cuồng đế - Nhất Bút Niên Hoa (103c-Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 31: Huyết thư

      Trong màn đêm an tĩnh, hai bóng dáng quấn lấy cùng chỗ, động tác cởi dây lưng áo của Mộ Phi Chỉ rất ưu nhã thong thả, nhưng ánh mắt nhìn Thẩm Hành Vu như muốn nuốt cả người nàng vào, nhìn tới nỗi Thẩm Hành Vu sợ hãi.

      “Hay là chúng ta trở về .” Thẩm Hành Vu muốn ra ngoài nhưng làm sao Mộ Phi Chỉ có thể nghe theo nàng, kéo nàng trở về, áp dưới thân thể, trêu tức : “Có Hắc Ưng trông chừng ở ngoài, ai có thể tới gần đây. Hơn nữa, tên lên dây bắn được, A Vu, có phải trong đầu nàng suy nghĩ tới rồi ?” Mộ Phi Chỉ cười ha ha.

      “Trong đầu chàng mới nghĩ ấy, này, chàng đừng cắn ta.” Thẩm Hành Vu trợn trắng mắt, nam nhân này là chó sao!

      “Ta là chó.” Mộ Phi Chỉ cười mập mờ bên tai nàng, mặt mày bởi vì cười vui nên giãn ra, nhìn nàng giận, cười, ngây ngốc, trong ánh mắt đều là vui mừng.

      Đêm dài đằng đẵng, bởi vì Hắc Ưng trông coi ở phía xa, cho nên ai tới quấy rầy buổi đêm của hai người.

      Ngày hôm sau, Thẩm Hành Vu muốn cưỡi ngựa săn, nhưng mà bị Mộ Phi Chỉ dùng lý do nguy hiểm ngăn cản, nàng tức giận chạy ra khỏi màn trướng, đùa với Cầu Cầu.

      Bởi vì nhàn rỗi có việc gì, Mộ Phi Chỉ ra ngoài chút việc với Phúc Hải rồi tìm Thẩm Hành Vu, thầm nghĩ muốn hưởng thụ thời gian của hai người, ai ngờ vừa vào Thạch Lưu chủ tử vừa khỏi. Trong lòng Mộ Phi Chỉ tức giận, phải nàng phải ngoan ngoãn đợi sao? Tại sao chớp mắt thấy người rồi, nữ nhân đáng chết này, là muốn dùng đai lưng buộc chặt nàng lại.

      Lúc này Thẩm Hành Vu ở bờ sông với Hoa Dung, nàng ôm Cầu Cầu hưởng thụ nằm thảm cỏ, bên tai truyền tới thanh rào rào của dòng sông.

      “Chủ tử, như vậy ra thể thống gì.” Hoa Dung đứng ở đó có chút luống cuống chân tay, bởi vì cách đó xa chính là những tiểu thư công tử quý tộc, chủ tử tùy ý như vậy phải những người kia đều biết sao. Nếu những người đó biết đây chính là Vương hậu của bọn họ, như Thạch Lưu, phải những người đó làm ầm ĩ lên sao.

      “Hoa Dung, ngươi thả lỏng chút , nơi này hơi dốc nên có ai thấy đâu, hơn nữa, Mộ Phi Chỉ lại là nam nhân của ta!” Thẩm Hành Vu lười biếng ngẩng đầu lên.

      “Ai cho nàng nằm ở đây? Thẩm Hành Vu, nàng đứng lên cho ta!” tiếng hô lớn đột nhiên vang lên sau lưng Thẩm Hành Vu, Thẩm Hành Vu còn chưa kịp đứng lên đôi giày trắng dừng lại trước mặt Thẩm Hành Vu, khóe miệng nghiêm túc mím lại, sau khắc kéo Thẩm Hành Vu đừng lên.

      “Ta nằm đây cũng phạm vương pháp.” Thẩm Hành Vu nhíu mày.

      “Ở đây vừa mới mưa, nàng nằm xuống là muốn bị bệnh à?” Mộ Phi Chỉ kéo Thẩm Hành Vu dịu dàng, phủi cỏ dại ở sau lưng nàng, nhưng mà trong giọng vẫn nghiêm túc, gương mặt tuấn tú cũng căng thẳng.

      “...” Thẩm Hành Vu ngờ Mộ Phi Chỉ lại vì nguyên nhân đó, nhưng mà vừa rồi nàng thử qua, hề có cảm giác ẩm ướt, có phải Mộ Phi Chỉ nhớ lộn rồi ? Nghĩ tới đây, nàng mở miệng hỏi: “Mộ Phi Chỉ, ở đây mưa lúc nào?”

      “Nửa tháng trước!” Mộ Phi Chỉ nhếch miệng.

      “...” Thẩm Hành Vu phụt tiếng, suýt nữa nhổ ra ngụm máu.

      Lúc này Hoa Dung yên lặng lui ra rất xa.

      Mộ Phi Chỉ nhìn vẻ mặt kinh ngạc của nữ nhân, thở dài, muốn ôm nàng vào trong ngực, nhưng ràng, giữa hai người còn có vật cản rất ảnh hưởng.

      “Oẳng...oẳng.” Cầu Cầu kêu lên, đôi mắt to nhìn Mộ Phi Chỉ mà nhìn xung quanh, dường như muốn nhảy xuống.

      “Làm sao nàng lại dẫn theo thứ này?” Mộ Phi Chỉ nắm lỗ tai Cầu Cầu, xách nó lên.

      Cầu Cầu rất vô tội, vùng vẫy bốn cái chân ngắn, đôi mắt ngập nước nhìn Thẩm Hành Vu.

      “Chàng làm gì thế, nó vừa mới mở mắt!” Thẩm Hành Vu tức giận ôm Cầu Cầu vào trong ngực, thấy nó giãy dụa muốn xuống dưới lại để nó cách xa Mộ Phi Chỉ chút.

      Mộ Phi Chỉ nhìn vẻ mặt phòng bị của nàng, dở khóc dở cười, đáng sợ thế sao?

      “Mộ Phi Chỉ, chàng xem, đó là cái gì?” Thẩm Hành Vu vừa thả Cầu Cầu xuống đất tiểu tử này kia lập lức kêu về phía bờ sông. Thẩm Hành Vu cũng nhìn qua đó, nhìn cái liền thấy vấn đề.

      Mộ Phi Chỉ hơi nhíu mày, nhìn trong sống biết có gì đó chảy theo, chảy rất nhanh. ngăn Thẩm Hành Vu sau lưng mình, lúc này mới về phía bờ sâu.

      “Gâu gâu.” Cầu Cầu như ngửi được mùi gì đó, vẫn đứng bờ sông ngửi ngửi tờ giấy.

      “Đừng động.” Mộ Phi Chỉ ngăn Thẩm Hành Vu vươn tay bắt tờ giấy kia. Thẩm Hành Vu mỉm cười với : “Ta học y, chàng cũng đừng xem ta.”

      “Ta xem nàng, ta chỉ dám mạo hiểm.” Mộ Phi Chỉ đưa Thẩm Hành Vu đừng sang bên, sau đó cầm cây gậy trong tay Thẩm Hành Vu vớt tờ giấy tới, sau đó kéo tấm vải từ y phục, cầm vào lấy tờ giấy xuống.

      Tờ giấy kia mở ra đặt thảm cỏ, Cầu Cầu chạy tới sau đó đứng kêu bên cạnh tờ giấy kia.

      “Để ta ngó ngó.” Vẻ mặt Thẩm Hành Vu còn lộ vui cười, nàng cầm vải trong tay Mộ Phi Chỉ, nhìn chữ viết màu đỏ trang giấy, màu đỏ lập tức dính lên vai.

      có độc, đây là chu sa trộn máu người, cho nên dù bị nước trôi cũng bị nhòe, ảnh hưởng đến chữ viết.” Thẩm Hành Vu buông vải ra, bế Cầu Cầu lên: “Khứu giác của tên tiểu tử này đúng là tốt.”

      “Phi Chỉ, nhìn chữ viết này xem.” Thẩm Hành Vu kéo ngồi xổm xuống, chỉ vào những chữ viết tờ giấy.

      “Dân nữ có oan, phu quân họ Trịnh tên Vũ, người Nam Dương, tháng năm vào kinh thi đậu Võ Trạng Nguyên nhưng chết bất đắc kỳ tử ở khách sạn dành cho võ sinh, cầu trời linh cầu địa ứng, quý nhân nào gặp xin trợ giúp, an ủi vong hồn.”

      Thẩm Hành Vu đọc những chữ này lên, quay đầu nhìn về phía Mộ Phi Chỉ: “Nếu như ta nhớ lần phải nửa tháng sau là thi Võ Trạng Nguyên sao!”

      “Hắc Ưng, lên phía thượng lưu điều tra chút, cần phải tìm được người viết những thứ này, cho dù sống hay chết.” Mộ Phi Chỉ hô lên, Hắc Ưng lập tức bay ra quỳ phía sau .

      Nghe câu cuối của Mộ Phi Chỉ, Thẩm Hành Vu nhìn , ra bọn họ nghĩ giống nhau, nếu như việc này là sợ rằng ở thượng lưu cỗ thi thể.

      Chương 32: Lần theo dấu vết vụ án

      Hắc Ưng trở lại, Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu còn chưa tới màn trướng. Thẩm Hành Vu gần như nghe được tiếng gì Hắc Ưng dùng tốc độ nhanh nhất xong vào màn, nhìn thấy thế, Mộ Phi Chỉ kéo tay Thẩm Hành Vu : “Thân phận của Hắc Ưng rất ít người biết.”

      Sau khi hai người vào, Hắc Ưng thành quỳ gối đứng ở đó, thấy hai vị chủ tử tiến vào, đến tràng cảnh lúc nãy: “Người nữ chết rồi, là bị người dùng tên bắn chết, miệng vết thương ở cổ.”

      “Thủ pháp quá tàn nhẫn.” Thẩm Hành Vu ngồi xuống, đầu chợt lóe suy nghĩ, hỏi Hắc Ưng: “Nếu như dùng tên bắn chết, có phải là , ra sát thủ cách nữ nhân đó khoảng, nếu đâm chết.”

      Hắc Ưng gật đầu: “Miệng vết thương rất , lên sát thủ dùng tên vừa nhanh vừa chuẩn, hơn nữa có khoảng cách nhất định, cho nên mới phải cam đoan có lực mạnh.”

      Mộ Phi Chỉ vẫn gì, giống như suy tư gì đó, khi hai người thảo luận xong, lúc này mới thản nhiên với Hắc Ưng: “Truyền tin cho Bạch tước, để điều tra chuyện so tài Võ Trạng Nguyên, ngươi vẫn ở đây, bảo vệ nàng.”

      “Vâng.” Hắc Ưng lên tiếng, mà bay xuyên ra ngoài màn trướng.

      “Làm rối kỷ cương khoa cử là chuyện thường xảy ra, ít nhất ở Hoài Bắc là như thế, ta còn nhớ mang mang lúc cha ta vừa đón ta hồi phủ, đúng khi đó là giai đoạn trước khoa cử ở Hoài Bắc, phủ thừa tướng thường thường có người tới, đều là tặng lễ vật cho cha ta, có người thậm chí vì tiến sĩ nho mà nguyện ý bỏ ra mười vạn lượng bạc, chàng xem, đây có phải là khó hiểu ! Được lợi nhất đời này chính là nhân danh và bạc.” Thẩm Hành Vu vuốt bộ lồng mềm mại của Cầu Cầu trong ngực, từ từ .

      “Khoa cử của Hoài Nam cải cách mới mười năm, xem ra chuột mà ta phải bắt ít đâu, cổ ngữ rằng, người đến với người đều vì lợi ích.” Mộ Phi Chỉ ngồi xuống bên cạnh nàng, tóm tên tiểu tử trong lòng nàng ném sang bên giường.

      “Chàng dịu dàng với nó chút, nó còn rất đấy! Lại , cuối cùng chàng ăn dâm với nó gì chứ, chàng là nam nhân của ta, đâu phải là nó!” Thẩm Hành Vu ôm Cầu Cầu lại, nhìn Mộ Phi Chỉ với ánh mắt có tiền đồ.

      “Hừ, nếu phải nó là cái nàng nghĩ rằng ta để cho nó nằm trong ngực nàng chắc?” Mộ Phi Chỉ hừ lạnh tiếng.

      “... Chuyện này chàng định làm thế nào?” Thẩm Hành Vu nhìn Mộ Phi Chỉ, mở miệng : “Ta mới tới chưa được nửa năm, mà những đầu mối bắt được từng cái , vương vị của chàng bị nhiều người nhìn quá.”

      “Nàng xem thường vi phu sao? Mọi chuyện sớm được dự liệu sai, nhưng cũng vẫn phải hết sức cẩn thận. Triều đình này dù là trách nhiệm của ta nhưng ại phải toàn bộ của ta, cho nên ta cũng thích vì giang sơn này mà sớm bỏ mạng, ta còn muốn cùng nàng sinh con đẻ cái đầy cả sảnh đường mà!” Mộ Phi Chỉ nắm lấy cái cằm của nàng.

      “Ta lo lắng cho chàng! Ta cũng muốn làm quả phụ đâ.” Thẩm Hành Vu đẩy ra.

      “A Vu, những chuyện này đều xuyên thành cái tuyến, chỉ cần cái tuyến này lộ ra chút rất dễ bắt được những cái khác.” Mộ Phi Chỉ thấy Thẩm Hành Vu vẫn trừng mắt nhìn mình ra.

      “Chàng cũng đừng lý luận suông.” Thẩm Hành Vu bị nắm cằm, rầu rĩ .

      “Đừng gấp, nương tử, trò hay giờ mới bắt đầu!”

      ...

      Săn bắn ba ngày vì chuyện này xảy ra mà chấm dứt, rất cả đều là Bạch Tước và Thiên Cơ lầu lén lút điều tra. Thẩm Hành Vu và Mộ Phi Chỉ hồi kinh vào hai ngày sau đó.

      Trong xe ngựa, Hoa Dung và hai nha hoàn khác ngồi cách chủ tử xa xa, gần như tựa vào màn cửa. Ngó chỗ bên cạnh, Mộ Phi Chỉ mặc áo trắng lười biếng ỷ tại đó, Thẩm Hành Vu lười biếng nằm trong ngực, mà trong ngực Thẩm Hành Vu là cuộn trắng trắng.

      Con đường về kinh cũng xa, hai canh giờ bọn họ về tới vương cung. Lúc hai người về tới cung, bộ dạng lười biếng của Mộ Phi Chỉ bị thu lại, sắp xếp tốt cho Thẩm Hành Vu ngủ rồi mới Thiên Cơ lâu.

      Bạch Tước nhận được tin của Hắc Ưng đứng chờ ở đó, thấy Mộ Phi Chỉ đến, nở nụ cười: “Vương thượng, thần đoán được hôm nay ngài về.”

      “Chuyện thế nào?” Mộ Phi Chỉ đùa giỡn với , ngược lại rất nghiêm túc hỏi.

      “Quỷ y ở bên trong, chúng thần nghiệm thi, điều ra về tư liệu của Trịnh Vũ và Vương thi, về phần khoa cử, chúng ta cũng có chút manh mối.” Bạch Tước cũng khôi phục bộ dạng nghiêm túc, những tư liệu điều tra được trong ngày cho Mộ Phi Chỉ nghe.

      Mộ Phi Chỉ cùng vào gian phòng, vừa vào cửa thấy Đỗ Trọng xuất trước mặt, đưa lưng về phía bọn họ, dùng tay trái nhanh chóng viết gì đó.

      “Chậc chậc, 1000 đóa hoa tươi nở rộ mới có thể nghiền nát ramột đồng chu sa, ta đúng là bội phục tài lực của nương tự Trịnh gia.” Đỗ Trọng nằm sấp bàn đưa lưng về phía Mộ Phi Chỉ, đầu tiên duỗi lưng cái, sau đó ngón tay thon dài tái nhợt cầm tờ giấy vừa viết xong, lắc lắc với người đứng phía sau, cười : “Đúng là phương thuốc tốt, lấy máu người để sử dụng, chậc chậc!” Đỗ Trọng tán thưởng.

      “Quy củ của Hoài Nam, trong lúc khoa cử diễn ra, các võ sinh trúng cử có thể ở khách điếm, do người của bộ Bih giám thị, tối qua Quỷ y lẻn vào phòng chứa thi thể để nghiệm thi, tìm ra chút sơ hở nào, về phần huyết thư của Vương thị, đáng giá tham khảo duy nhất chính là chu sa sang quý này. Trịnh Vũ là người an phận, thích khoe khoang, từ những người trong khách điếm võ sinh người được xem trọng, thân thể khỏe mạnh, võ nghệ cao cường, hơn nữa vô cùng chăm chhir, mỗi ngày đều chạy bộ đường cái vào giờ Dần. Ngày xảy ra chuyện, té xỉu trong lúc ăn cơm ở khách điếm, vốn định tìm đại phu nhưng kết quả tắt thở!” Bạch Tước chắp tay sau lưng .
      Last edited: 4/3/16
      Christhuyt thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 33: Trưởng công chúa


      " người Trịnh Vũ đúng là có miệng vết thương, trúng độc, cho nên vấn đề chắc chắn xuất người , về phần vì sao chết, có lẽ phải xem sáng sớm chạy bộ gặp phải cái gì." Đỗ Trọng đứng lên, cất phương thuốc Chu Sa phải suy nghĩ canh giờ mới ra, sau đó ngáp cái khoát tay áo với hai người kia, từ biệt rồi ngủ.


      "Chủ tử, người trong lâu vẫn tiếp tục tra, Bạch Tước bận rộn cả ngày, cũng phải ngủ đây." Đừng nhìn Bạch Tước có vẻ mặt thư sinh yếu đuối, cả Thiên Cơ lâu chỉ có dám chuyện với Mộ Phi Chỉ như vậy.


      "Rất tốt." Mộ Phi Chỉ dường như rất hài lòng với kết quả điều tra của bọn họ, phất phất tay cho Bạch Tước , cửa vừa đóng lại, khoé môi của cong lên: "Tốt quá, từ dâu thừng này kéo được con hồ ly sau lưng."


      .....


      "Binh Bộ báo do nguyên nhân gì?" Thần Hành Vu nằm người Mộ Phi Chỉ, níu lấy sợi tóc dài của vuốt.


      "Bệnh cấp tính chết." Mộ Phi Chỉ vòng tay qua eo nàng miễn cưỡng .


      " là chi tiết." Thẩm Hành Vu cười khẽ tiếng, chợt ấn lâu bả vai Mộ Phi Chỉ, bò lên người , mái tóc dài tán rộng lồng ngực Mộ Phi Chỉ, nàng ngửa khuôn mặt nhắn, vẽ vòng lại vòng lồng ngực Mộ Phi Chỉ, giọng vô cùng mềm dẻo: " xem, chàng nghĩ được biện pháp gì tốt?"


      "Ta có biện pháp gì." Mộ Phi Chỉ giả vờ ngây ngốc.


      " sao?" Thẩm Hành Vu bỏ qua khoé miệng cong lên của Mộ Phi Chỉ, hai tay nàng vòng cánh tay Mộ Phi Chỉ, vẻ mặt quỷ dị : "Phu quân, chàng có cảm thấy trong khách điếm võ sinh có thể có thể có tin vịt gì !"


      Cả người Mộ Phi Chỉ cứng đờ, chớp mắt cái, vui vẻ nở nụ cười, ôm đầu Thẩm Hành Vu, cắn lên tai nàng cái, nghe được tiếng hít sâu của nàng như ý nguyện, lúc này mới cười : "Nàng lại muốn xuất cung rồi à?"


      "Phu quân biết mà, ta tò mò với mọi việc." Thẩm Hành Vu vẫn vẽ vòng tròn lên ngực Mộ Phi Chỉ, đôi mắt linh động nhìn Mộ Phi Chỉ, thỉnh thoảng còn phóng điện,chọc cho Mộ Phi Chỉ rất phát lửa." thu lại vẻ biếng nhác, bắt lấy tay Thẩm Hành Vu, đè nàng xuống dưới người, ngón tay thon dài xoa xoa đôi môi nàng, trong giọng mang theo vẻ trêu tức: "Đêm nay cái miệng này ngọt như vậy, quả nhiên lúc nhờ vả người là ngoan nhất." xong, đôi môi lạnh buốt đặt lên, Mộ Phi Chỉ chế trụ cái ót Thẩm Hành Vu, làm sâu sắc thêm nụ hôn này trong tiếng ưm ưm của nàng.


      Sáng hôm sau, đường cái kinh đô có nhiều hơn hai vị huynh đệ ăn mặc mộc mạc, mà hai người này chính là Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu. Hai người tới khách điếm võ sinh.


      "Xin lỗi khách quan, gần tới cung khảo, khách sạn chúng ta nhận ai ngoại trừ võ sinh." Bà chủ nhìn thấy hai người đứng ở cửa, rất khách khí .


      Thẩm Hành Vu để ý tới việc bị chặn, mà vẻ mặt nóng bỏng giữ lấy bà chủ, chỉ chỉ nam nhân đứng bên cạnh vẫn gì: "Bà chủ, huynh trưởng ta sang năm cũng muốn tham gia, cho nên chứng ta tới sớm nhìn chút, để huynh trưởng ta biết ngọn nguồn."


      "Sang năm vẫn còn sớm!" Bà chủ phất phất tay, ý bảo hai người phải .


      Thẩm Hành Vu nghe mấy lời này lại kéo tay áo Mộ Phi Chỉ . Lúc này tới góc, Mộ Phi Chỉ buồn cười nhìn Thẩm Hành Vu, mỉm cười : " phải muốn trà trộn vào sao, sao lại lâm trận bỏ chạy thế?"


      "Chàng coi người khác là ngốc hay coi ta là ngốc thế, nếu tiếp tục dây dưa bứt dây động rừng. Ta thấy Bạch Tước đưa tư liệu tới, trong khách điếm võ sinh này có vị gọi là Lưu Tri Lễ, nghe là văn võ song toàn, là người duy nhất có thể ngang tài ngang sức với Trịnh Vũ." Thẩm Hành Vu giải thích .


      "Sau đó sao?" Mộ Phi Chỉ rất nhàn nhã nhìn vẻ mặt suy nghĩ của Thẩm Hành Vu.


      " theo ta." Thẩm Hành Vu trả lời Mộ Phi Chỉ...mà kéo đến lầu đối diện với khách điếm võ sinh, hai người ngồi xuống gần cửa sổ, từ cửa sổ nhìn sang chính là lầu hai của khách điếm võ sinh.


      "Chàng nghiêm túc chút được ?" Thẩm Hành Vu thu hồi tầm mắt lại, thấy Mộ Phi Chỉ khoanh tay ngồi ghế, đôi mắt nhắm lại, hàng mi dài.


      "Nàng thấy ta nghiêm túc khi nào hả?" Mộ Phi Chỉ mở mắt ra, lười biếng : "Chỉ có điều ta thích cách làm vụng trộm quan sát như nàng, ta thích chủ động ra trận."


      "Ra trận chính diện như thế nào?" Thẩm Hành Vu tuỳ ý cắn hạt dưa, chờ đợi nam nhân trả lời.


      "A Vu, nàng nhìn xem, dưới lầu là ai? Mộ Phi Chỉ cười.


      Thẩm Hành Vu nghi ngời, chẳng lẽ có người theo dõi bọn họ, nhưng mà nàng cũng cảm giác được mà. Nàng nằm úp sắp cửa sổ nhìn xuống, người đứng ở cửa khách điếm võ sinh nhìn sao lại quen mắt như vậy.


      "Trưởng công chúa!" Thẩm Hành Vu kinh hãi.





      Chương 34: Kén phò mã?


      Editor: Quỳnh


      Đứng ở trước cửa khách điếm võ sinh chính xác là Mộ Tê Hoàng mặc nam trang và Hải Đường thị nữ nhất đẳng của nàng. Hải ĐƯờng lén lút lấy ra khối kim bài đưa cho bà chủ, bà chủ kia vừa nhìn thấy lập tức thay đổi thái độ, rất cung kính : "Mời vào."


      Mộ Tê Hoàng khoát khoát cây quạt trong tay, tỏng ánh mắt đánh giá của đám người từ từ .


      "Bà chủ, bình Bích Hoa Xuân tốt nhất." Hải Đường với bà chủ.


      Bà chủ kia gật đầu sau đó vội vàng rời .


      Mộ Tê Hoàng ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh cửa sổ, đong đưa cây quạt trong tay, các nam nhân ngồi xung quanh nàng dần dần cũng thu hồi ánh mắt, trong mắt còn mang theo chút nghi hoặc.


      "Khách điếm tiếp đãi khách hả? Sao hôm nay lại kì lạ thế?" Có người giọng lên tiếng .


      " chừng là quý công tử nhà ai đó, nhìn quần áo người , chắc là kẻ có tiền."


      "Đúng vậy, có thể là công tử nhà giàu đến tìm người cho tỷ tỷ muội muội của mình, mấy hôm trước phải chúng ta thấy mấy người phụ nhân đứng ở bên cửa sổ sao?" Có người cười hắc chắc, cái này giống như Văn trạng nguyên, chỉ vậy? Lúc Trạng Nguyên Thám Hoa Bảng Nhãn ra, phải những quý tộc đó đều muốn doạt lấy Trạng Nguyên làm con rễ sao?


      "À, cũng phải."


      Mộ Tê Hoàng nghe những lời thầm này, khoé môi vẫn nhếch lên, ý cười .


      "Đây là nước trà của người, phía sau có chút chuyện, cho nên nhờ ta bưng đến." Đúng lúc này nam nhân diện mạo lịch mang theo ấm trà tới, để nước trà xuống, câu như vậy, vốn muốn bước rồi chợt dừng lại.


      Vẻ mặt Mộ Tê Hoàng vẫn thay đổi như cũ, nàng nhìn nam nhân diện mạo tuấn tú cười nhìn mình khoé môi cong lên : "Múa nghiêng dương liễu trăng lầu rọi, ca dứt đào hoa gió quạt nồng (1)."


      (1) Trích trong bài thơ Giá thiên kỳ của An Kỳ Đạo, bản dịch Nguyễn Trí Viễn


      "Ngươi là võ sinh ở đây?" Mộ Tê Hoàng ngẩng đầu nhìn, trong mắt màng theo vài phần chế nhạo: "Nhìn bộ dạng của ngươi, giống như văn thư sinh vậy."


      "Huynh đài đùa, tại hạ võ sinh Lưu Tri Lễ, phải là thư sinh." Nam nhân kêu là Lưu Tri Lễ ôm quyền với Mộ Tê Hoàng, sau đó rời .


      Ánh mắt Mộ Tê Hoàng luôn nhìn , tuy người mặc áo choàng màu tím bình thường, nhưng mỗi cái giơ tay nhấc chân đều có khí chất thư sinh, hơn nữa diện mạo ôn nhu, quả nhiên phải bình thường.


      "Công tử, uống trà." Hải ĐƯờng châm trà cho Mộ Tê Hoàng, mà Mộ Tê Hoàng lại híp mắt nhìn xung quanh, hề có chút cố kỵ đánh giá nam nhân bốn phía, tư thế này giống như muốn tuyển chọn con rễ.


      Sau nữa canh giờ, nàng nhàn nhã đứng lên, đong đưa cây quạt trong tay từ từ ra ngoài.


      Đến khi nàng hồi cung, Mộ Tê Hoàng còn chưa kịp thay quần áo nam trang người ra. Mộ Phi Chỉ liền mang theo Thẩm Hành Vu lảo đảo đến.


      "Ôi, hai người các ngươi đến nơi này dạo sao." Mộ Tê Hoàng để cho Hải Đường rời ra ngoài, sau đó nàng cũng có tư thái dựa vào nhuyễn tháp, cầm lấy ly trà bến cạnh, nhàng nhấp ngụm.


      "Cho dù tỷ thêm hầu kết giả, nhưng thân phận nữ tử vẫn bị lộ ra ngoài, tỷ trắng trợn đến khách điếm võ sinh như vậy, ta biết còn tưởng là tỷ muốn đến đó tuyển chọn phò mã đấy." Mộ Phi Chỉ ngồi xuống bên cạnh Mô Tê Hoàng, sau đó kéo Thẩm Hành Vu ngồi trong lòng minh.


      "Đúng vậy, Bạch Tước mọi chuyện với ta, ta làm như vậy là mũi tên trúng hai đích, thứ nhất, ta nghĩ hôm nay ta khiến Lưu Tri Lễ chú ý, thứ hai, Phi Chi, người biết." Mộ Tê Hoàng chợt nở nụ cười, ánh mắt sáng đến mức chói mắt, nàng nhìn hai người vô cùng thân thiết trước mặt, cảm thán : "Ta muốn bức trở về, ta tin, cho tới hôm nay, chịu đối mặt với ta như trước."


      "Ta lập tức nghĩ ý chỉ, chờ mong, bộ dạng tức giận của Phong đại tướng quân." Mộ Phi Chỉ cười vô cùng hiểm.


      "Mau cút , đừng có chàng chàng thiếp thiếp trước mặt ta, là chướng mắt." Mộ Tê Hoàng liếc mắt nhìn hai người cái.


      Mộ Phi Chỉ cười ha ha, nhàng vỗ lên lưng Thẩm Hành Vu, Thẩm Hành Vu nhanh chóng rời khỏi chân , sau đó mau chóng tới bên cạnh. Khoé miệng Mộ Phi Chỉ cong lên liếc mắt nhìn nàng cái, lúc này mới đứng dậy, cánh tay lại thản nhiên duỗi ra kéo nàng gắt gao ôm vào trong ngực ra ngoài.


      Khi hai người trở lại điện Thái Cực, Thanh Lưu và Hoa Dung cùng mấy tên tiểu thái giám chơi với Cầu Cầu trước cửa đại điện, Cầu Cầu vốn chạy loạn chợt dừng lại, ngay tại lúc đám người phía sau hiểu gì quay mông chạy thẳng về phía Thẩm Hành Vu.


      Thẩm Hành Vu cười lên tiếng, ngồi xổm xuống bên cạnh Mộ Phi Chỉ, ôm tiểu gia hoả kia vào trong ngực, có lẽ lúc được nhặt về là Thẩm Hành Vu ôm nó, cho nên nó đặc biệt thân thiết với Thẩm Hành Vu.


      "Các người lui xuống , Thạch Lưu bưng trà lên ." Thẩm Hành Vu kéo Mộ Phi Chỉ ngồi xuống ghế đá phía trước, tiếp đó lên tiếng phân phó cung nhân.


      Đợi đến khi tất cả mọi người rồi, Thẩm Hành Vu thả Cầu Cầu xuống chân mình, tiếp đó nhìn nam tử uống trà bên cạnh, trực tiếp hỏi: "Chàng nghĩ ý chỉ để Trưởng công chúa lựa chon phò mã?"
      Last edited: 27/2/16
      Christhuyt thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 35: Đau lòng.

      Editor: QUỳnh

      Mộ Phi Chỉ cười cười: "Tất nhiên."

      "Ta mơ hồ có thể đoán được kế hoạch của các chàng là gì, nhưng mà chàng sợ ảnh hưởng đến danh dự của tỷ ấy sao?" Thẩm Hành Vu còn có chút lo lắng, tuy là đoán ra, nhưng khi nghe muốn tuyển phò mã, trong lòng nàng liền hiểu vài phần.

      "A Vu, đời này có người nam nhân nàng giống như ta nàng, dễ dàng để Vương tỷ gả cho bất kỳ kẻ nào khác, theo ý , Vương tỷ chỉ có thể là người của ." Lời của Mộ Phi Chỉ gợi lên lòng hiếu kỳ trong lòng Thẩm Hành Vu.

      "Chính là Phong Dự mà chàng từng đến kia sao?" Thẩm Hành Vu nghe đến nghiện, luôn tò mò nam nhân càn rỡ mà Mộ Tê Hoàng ái mộ là dạng nam nhân gì.

      "Nàng muốn ta kể chuyện xưa cho nàng nghe?" Mộ Phi Chỉ nhíu mày nhìn Thẩm Hành Vu.

      "Thế nào? Chàng có ý kiến?" Thẩm Hành Vu rất phiền lòng, thời điểm mấu chốt lại mắc kẹt trong cổ, đây là muốn trêu chọc người à?

      "Qua đây, để ta ôm." Mộ Phi Chỉ vươn tay về phía Thẩm Hành Vu.

      Vì muốn nghe chuyện xưa này, Thẩm Hành Vu đành phải chạy tới trong lòng , Thẩm Hành Vu di chuyển, Cầu Cầu cũng theo bên cạnh chân nàng.

      Khi nàng đến bên cạnh Mộ Phi Chỉ, Mộ Phi Chỉ ôm nàng ngồi ở đùi, Thẩm Hành Vu phát , Mộ Phi Chỉ đặc biệt thích ôm nàng như vậy, cho dù là giống như ôm tiểu hài tử.

      " ." Thẩm Hành Vu nhéo cằm Mộ Phi Chỉ, dường như muốn nhéo để giải hận.

      "Ta qua với nàng, khi ta bốn tuổi phụ vương và mẫu hậu còn, khi đó bốn bề là địch, nhưng khi đó người gánh vác tất cả mọi chuyện đều là Vương tỷ. Nàng chỉ lớn hơn ta ba tuổi, năm đó mới bảy tuổi, Phong Dự là thị vệ mà Phụ vương ban cho Vương tỷ, lúc đó cũng chỉ có mười tuổi. Ngay tại năm ấy, Vương tỷ tiếp quản Thiên Cơ lâu, đứa trẻ tuổi phải làm lâu chủ của Thiên Cơ Lâu. Rất kinh ngạc phải ?" Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu lên, sau đó áp đầu nàng vào trong ngực , sau đó tiếp: "Vương tỷ mặt cố gắng thích ứng với thân phận mới, mặt ném ta tới Thiên Cơ lâu để tôi luyện, đến khi ta mười hai tuổi chân chính chấp chưởng quyền lực, trong tám năm kia toàn bộ ba người chúng ta đều hỗ trợ lẫn nhau. Ta còn , thường bị ném vào Thiên Cơ lâu, cho nên ở bên cạnh Vương tỷ luôn là Phong Dự, nàng nên hiểu, cùng nhau lớn lên từ , cho nên giữa hai người liền nảy sinh tình cảm, nhưng Phong Dự là người cực kỳ để ý, có lần yến hội, có người muốn hứa hôn cho Vương tỷ, Vương tỷ còn chưa gì, Phong Dự liền đứng nổi, kém chút còn đánh chết người nọ, sau đó có người Phong Dự xứng với Công chúa, cũng vì nguyên nhân này nên Phong Dự mới có thể rời khỏi kinh đô, mò mẫm lăn lộn sa trường, hàng năm trừ bỏ gửi về phong thư còn lại đều có tin tức, Vương tỷ lại là người kiêu ngạo, chưa bao giờ chủ động xuất kích, cho nên mới làm ra tình huống tại." Mộ Phi Chỉ chậm rãi .

      "Vậy giờ Phong Dự giữ chức vị gì?" Thẩm Hành Vu hỏi, thực ra nàng cảm thấy cách làm của Phong Dự có gì sai, lấy phận thận người thị vệ để cưới trưởng công chúa Mộ Tê Hoàng hoàn toàn thể, ít nhất cũng phải kiến bản thân mình cường đại hơn mới có thể xứng đôi với nữ nhân này.

      "Hộ quốc Đại tướng quân." đến Phong Dự, hình như Mộ Phi Chỉ luôn ngừng cười được: "Người kia tuy đầu óc có chút ương bướng, nhưng mang binh đánh giặc tệ."

      "Trẻ tuổi như vậy mà là Hộ quốc đại tướng quân, quả là cũng tệ lắm." Thẩm Hành Vu ghé sát vào người Mộ Phi Chỉ, giọng điệu rất đứng đắn : "Để trở về ."

      " biết Vương tỷ còn có thể nhẫn được ? Hai người đó đều có thể nhẫn, nếu là ta, nhất định phải..." được nửa, Mộ Phi Chỉ chợt im bặt.

      "Nếu là chàng, chàng làm thế nào?" Thẩm Hành Vu hỏi.

      Mộ Phi Chỉ cười có chút ai muội, giãn hai hàng lông mày ra, đầu tiên cúi đầu cắn ngụm lên tai Thẩm Hành Vu, sau đó mới bên tai nàng: "Nếu là ta, nhất định phải khiến người nọ trở thành của ta, ta mới yên tâm đánh giặc thắng công danh."

      "Chàng sợ ta bị người khác lừa sao? Thế khó lường, chàng có thể tin tưởng?" Thẩm Hành Vu thể gật bừa với : "Nếu khi chàng đánh giặc đúng lúc Công chúa bị quân địch coi trọng, Phò mã lại cùng với những người khác, chàng muốn ta thủ cả đời sao? Mộ Phi Chỉ, chàng có thể gây tai họa cho người nha!"

      "Mấy chuyện này đời sau nàng lại lo lắng , dù sao đời này nàng bị ta bắt nhốt, chừng nơi này có cục cưng rồi." Tay Mộ Phi Chỉ có ý tốt vuốt ve bụng Thẩm Hành Vu.

      "Đừng có được tấc lại muốn tiến thước, ngày ta tự do còn chưa đủ đâu, bây giờ chưa nghĩ muốn làm nương." tại Thẩm Hành Vu còn chưa chuẩn bị tốt để làm nương, thực tế làm vợ của Mộ Phi Chỉ cũng là việc quá đáo, sao lại có thể đáp ứng chứ.

      "Ta cũng chưa nghĩ đến." Mộ Phi Chỉ bưng trà để Thẩm Hành Vu nhấp ngụm, sau đó liền đặt cốc xuống, giọng điệu chua xót, : " con cẩu tranh thủ tình cảm, ta cũng nghĩ muốn có thêm đứa con."

      "..."

      "Nếu như tiểu tử này đến đây trước thời hạn, ta phải huấn luyện từ sớm, chờ khi mười tuổi chúng ta liền ra ngoài ngao du thiên hạ, để ở lại giữ nhà."

      "..."

      "A Vu, nàng cảm thấy ý tưởng này tàn nhẫn sao? Nhưng khi ta bốn tuổi ngồi lên vương vị rồi." Mộ Phi Chỉ cực kỳ thoải mái .

      Thẩm Hành Vu đột nhiên dang tay ôm lấy , ngay sau khi xong câu kia. Bởi vì thân thể kề sát nhau cho nên Thẩm Hành Vu có thể cảm nhận được thân thể cứng ngắc của Mộ Phi Chỉ, vỗ vào lưng đến khi người trở nên mềm mại lại. ra nàng cũng biết vì sao mình lại xúc động như vậy, giống như bản thân mình vì sao lại tiếp nhận Mộ Phi Chỉ nhanh như vậy, nghe thấy lời , trong đầu nàng lên hình ảnh mình hồi với cái sọt lưng lên núi.

      "Sao vậy?" có giọng điệu trêu đùa, giọng của Mộ Phi Chỉ có chút khàn khàn.

      "Chỉ là có chút đau lòng." Ta đau lòng, càng đau lòng chàng.

      Chương 36: Bọ ngựa bắt ve.

      Editor: QUỳnh ỉn

      Ngày thứ hai, tin tức Trưởng công chúa Mộ Tê Hoàng muốn kén phò mã được truyền ra, hơn nữa chỉ tìm võ sinh, người sáng suốt vừa thấy tin tức này liền biết, nam nhân công chúa tìm, nhất định phải là người đứng đầu, cho nên điều này cũng ám chỉ đám võ sinh, ai đoạt được võ trạng nguyên, người đó chính là phò mã, phò mã của trưởng công chúa, điều này có thể tốt hơn nhiều so với con rể là đại thần, huống hồ Trưởng công chúa còn là đệ nhất mỹ nhân, như nào đây cũng là hôn nhân tốt.

      đám võ sinh trong khách điếm đều vì tin tức này mà hưng phấn hẳn lên, tuy rằng nam nhi ăn cơm nhão có gì khoe, nhưng có được trưởng công chúa, loại cơm nhão này ăn cũng tệ, vì vậy tin tức này khiến cho người cảm thấy phấn chấn, mọi người đều bắt đầu xoa tay, chỉ có Lưu Tri Lễ là vẫn thản nhiên như cũ, chuẩn bị cung khảo.

      Hai ngày sau khi tin tức trưởng công chúa kén phò mã được truyền ra, khách điếm Võ sinh lại lần nữa nghênh đón Mộ Tê Hoàng, nàng vẫn mặc nam trang như mấy ngày trước, vẫn ngồi ở vị trí ngày hôm đó, Hải Đường đứng sau lưng nàng, bộ dạng tùy tùng.

      Lưu Tri Lễ từ lầu xuống, khi nhìn thấy Mộ Tê Hoàng, trong mắt liền thoáng lên vẻ kinh ngạc, nhưng lập tức khôi phục lại bộ dạng bình tĩnh, rất ổn trọng tiêu sái xuống cầu thang, ngồi xuống cái bàn kế bên quầy.

      Mộ Tê Hoàng thấy Lưu Tri Lễ muốn để ý gì đến mình, nàng lại từ ghế đứng lên, bưng mâm đậu phộng đến bên cạnh Lưu Tri Lễ, sau đó với Lưu Tri Lễ: "Vị huynh đài này, ta có thể quấy rầy chút ."

      Lưu Tri Lễ gì, chỉ giương mắt liếc nhìn Mộ Tê Hoàng cái.

      Mộ Tê Hoàng coi như đồng ý, tiếp đó ngồi xuống bên cạnh Lưu Tri Lễ, tự nhiên ăn đậu phộng, Hải Đường ở phía sau nhìn thấy màn này, cơ hồ muốn cười ra tiếng.

      Trong lúc này, hai người ai gì, Lưu Tri Lễ luôn luôn yên tĩnh ăn cơm, nhưng biểu cảm của Mộ Tê Hoàng lại quá mức ràng, bởi vì nàng thường xuyên liếc mắt nhìn Lưu Tri Lễ, biểu cảm này, ánh sáng tỏa ra trong đôi mắt kia, giống như thiếu nữ vừa mới có người trong lòng, cho dù là ăn đậu phộng cũng phải ngẩng đầu liếc mắt nhìn cái, kỹ thuật diễn hoàn hảo đến bùng nổ. Trái lại Lưu Tri Lễ, vẫn luôn yên tĩnh như vậy, cho đến khi cơm nước xong, muốn đứng dậy ra ngoài, Mộ Tê Hoàng đột nhiên bắt lấy tay áo Lưu Tri Lễ, sau đó dùng sức túm lấy.

      Lưu Tri Lễ nhíu mày nhìn Mộ Tê Hoàng, Mộ Tê Hoàng ngoắt ngoắt tay với : "Huynh đài, ta có lời muốn với ngươi."

      Lưu Tri Lễ có chút do dự, trong lòng Mộ Tê Hoàng nghĩ, quả nhiên trong lòng nam nhân này có quỷ.

      Sau đó, dưới ánh mắt nhìn của nhiều người, Lưu Tri Lễ mới chậm rì rì ngồi xuống, giọng có cảm xúc hỏi: "Ngươi muốn gì?"

      " ra ta vừa ý ngươi, hi vọng người có biểu tốt." Sau khi câu ngắn ngủn như vậy, Mộ Tê Hoàng lại gì thêm nữa, mang theo Hải Đường khoan thai ra ngoài.

      "Công chúa, chúng ta làm như vậy có phải là quá mạo hiểm ?" Mọi việc xảy ra nhanh đến nỗi Hải Đường gần như kịp phản ứng.

      "Có đôi khi mạo hiểm còn tốt hơn so với bảo thủ." Mộ Tê Hoàng ngẩng đầu nhìn trời xanh, nhàng cảm thán câu.

      Giờ ngọ hôm nay, tin tức nhanh chóng truyền đến khắp phố lớn ngõ trong kinh thành, trưởng công chúa ngưỡng mộ người trong khách điếm Võ sinh, là công tử tuấn tú. Sau đó, lời đồn đại lại biến thành, trưởng công chúa ngưỡng võ sinh Lưu Tri Lễ, bởi vì người mang theo dáng vẻ thư sinh, bộ dạng vô cùng tiêu sái.

      ...

      Buổi tối ở kinh thành vẫn luôn nhốn nha nhốn nháo, cho nên nơi yên tĩnh này lại làm cho người ta cảm thấy bầu khí tốt, làm cho người ta có cảm giác lạnh sống lưng. Đây là ngõ , bên trong đó chỉ thấy hai bóng dáng đứng, đen sẫm, thấy diện mạo, chỉ nghe thấy có người chuyện.

      "Sao ngươi có thể đối với ta như vậy, từ khi nào ngươi lại thông đồng với Trưởng công chúa, ngươi có biết ta vì ngươi nỗ lực bao nhiêu , nếu ngươi dám phụ ta, ta tuyệt đối tha cho ngươi." Tiếng khóc lóc kể lể của nữ tử vang lên, trong thanh đó còn mang theo chút ủy khuất.

      "Đừng nghe bọn họ lung tung, ta làm sao có thể phụ nàng, nàng là người của ta, ta làm sao có thể thích nữ nhân khác." Giọng điệu của nam nhân mang theo vài phần ý cười, theo bóng dáng kia có thể nhìn ra được, nam nhân này ôm lấy nữ nhân vào trong ngực.

      "Nhưng nếu như Trưởng công chúa coi trọng chàng phải làm sao? Vậy chẳng phải những gì ta làm cho chàng đều thành rồi sao?" Nữ nhân vẫn khóc như trước.

      "Ta phụ nàng, nàng là người ta trong tim ta, được rồi, đừng khóc, nhanh về , gác cổng của khách điếm sắp đến, nàng nhanh chạy về phủ Thừa tướng , vạn nhất bị cha nàng bắt được tốt." Nam nhân cúi đầu hôn nàng, lúc này mới buông nàng ra, chút lưu luyến đến đầu ngõ.

      Trong bóng đêm,diển#dan$le%quy%don bước chân của nam nhân rất lớn, vài bước liền ra khỏi ngõ , trong ánh trăng ảm đạm, quay đầu liếc mắt nhìn ngõ , khóe miệng xuất nụ cười khinh miệt.
      Last edited: 4/3/16
      Christhuyt thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 37: Trần Thế Mỹ?

      Edit: sena

      Mười ngày sau, trước cổng nam của vương cung dựng xong sân khấu dùng để thi đấu (võ đài). Thị vệ đúng bảo vệ xung quanh võ đài, rất nhiều bình dân bá tánh (dân thường) cũng bị thị vệ ngăn cản đứng cách võ đài ba thước. (1 thước = 0,23 m)

      Hôm nay Thẩm Hành Vu vốn cần phải lên võ đài, cho nên sáng sớm hôm nay nàng vẫn chôn trong chăn, yên tâm ngủ nướng.

      “A Vu, tỉnh tỉnh.” Mộ Phi Chỉ luồn bàn tay vào trong chăn, đụng đến khuôn mặt nhắn của Thẩm Hành Vu. Ngón tay lành lạnh của làm Thẩm Hành Vu giật mình khẽ run rẩy, đưa tay đánh cái.

      "Tối hôm qua cho ta được ngủ, sáng sớm tinh mơ chàng lại ồn ào cái gì?" Thẩm Hành Vu cảm thấy Mộ Phi Chỉ rất phiền phức.

      Mộ Phi Chỉ có chút dở khóc dở cười nhìn người than thở, do vừa nãy giãy dụa làm lộ ra chiếc cổ trắng nõn được dấu trong chăn của nàng, phía đầy vết hôn cái mờ cái . Mộ Phi Chỉ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng lại nóng lên.

      "Hôm nay nhìn vương tỷ diễn trò." Mộ Phi Chỉ lôi Thẩm Hành Vu từ trong chăn ra, vỗ vỗ mặt nàng, giọng dỗ dành.

      " ." Đêm qua Thẩm Hành Vu tập Ngũ Cầm hí, kết quả Mộ Phi Chỉ từ Ngự thư phòng trở lại, nhìn thấy nàng liền đè nàng đến giường, lăn qua lăn lại cả đêm. Mãi đến khi vào triều, Thẩm Hành Vu mới có thể mơ hồ ngủ được chút. Bây giờ, cho dù trời có Hồng vũ, nàng cũng thèm nhìn. (hồng vũ: mưa máu, nước mưa màu đỏ như máu.)

      " ?" Mộ Phi chỉ nghĩ đến mấy ngày hôm trước bạch tước thu được tin tức, trong lòng nghĩ muốn, hôm nay tất nhiên là màn kịch vui, làm cái này vương thượng nhàm chán cực kỳ, bình thường việc vui nhiều lắm, bất quá xem các đại thần gièm pha cũng tính là việc.

      " ." Thẩm Hành Vu đẩy Mộ Phi Chỉ ra, lăn từ trong ngực ra giường, chui ngay vào chăn.

      "Phúc Hải, giao con chó trắng ở tiền điện cho Ngự Thiện Phòng, buổi trưa hôm nay vương muốn ăn thịt chó ninh hầm." Mộ Phi Chỉ cố ý to, phân phó cho Phúc Hải.

      Vừa mới dứt lời, y như dự đoán của , thân thể người nằm giường lập tức căng thẳng. Mộ Phi Chỉ cho rằng việc có chuyển biến, duỗi tay dài ra muốn ôm Thẩm Hành Vu vào lòng, ngờ Thẩm Hành Vu đột nhiên nổi giận. Nàng bất ngờ ngồi đứng lên, hai tay liều mạng đánh vào ngực Mộ Phi Chỉ: "Chàng ép ta, đều do chàng ép ta, đồ bạo quân này, tức giận trút lên con chó có tác dụng gì!"

      Trong lòng Mộ Phi Chỉ ngạc nhiên kêu tiếng, bạo quân? Lá gan nữ nhân này càng lúc càng lớn.

      "Hu hu..." Dường như Thẩm Hành Vu muốn cho Mộ Phi Chỉ có thời gian phản ứng, xong lời cuối cùng liền khóc to. Sau lau đống nước mắt nước mũi lên người Mộ Phi Chỉ. Nàng khóc làm Mộ Phi Chỉ sợ hãi, nhanh chóng ôm lấy nàng. muốn lau nước mắt cho nàng, nhưng càng lau càng thấy nhiều. Cuối cùng chỉ có thể ôm Thẩm Hành Vu vào lòng mình, vừa vỗ phía sau lưng của nàng, vừa cúi xuống hôn xuống dòng nước mắt mặt nàng. hầu như chưa từng thấy Thẩm Hành Vu khóc, cho nên lần này thực sư bị luống cuống.

      Nhưng Mộ Phi Chỉ hiển nhiên xem chuyện, đó chính là thể tự chủ trước mặt Thẩm Hành Vu. Vốn chỉ muốn hôn để dỗ dành nàng, kết quả hôn rồi hôn liền biến vị. Mà hôm nay Thẩm Hành Vu biết bị đụng phải cái gì, khóc dừng lại được. Mộ Phi Chỉ vừa đau lòng vừa an ủi nàng. Đợi đến khi dàn xếp tốt cho tiểu nãi nãi xong, trận thi đấu ở bên ngoài cung cũng bắt đầu. Mộ Thiếu Khanh và Mộ Tê Hoàng nhìn chủ vị bỏ trống cùng vẻ mặt khóc ra nước mắt của Phúc Hải, trong lòng cũng có chút suy đoán.

      …....

      Thời điểm Mộ Phi Chỉ cùng Thẩm Hành Vu tới trường, ba người bị loại bỏ. nắm tay Thẩm Hành Vu, vẻ mặt cực kì lãnh khốc, tiêu sái bước đến chủ vị, ánh mắt lạnh như băng nhìn cái về phía những ánh mắt đánh giá từ bốn phía xong mới ngồi xuống.

      võ đài có hai người vẫn đánh, Mộ Tê Hoàng nghiêng đầu nhìn Mộ Phi Chỉ, vỗ cùng ghét bỏ : “Mặc dù vẫn là tân hôn, nhưng mà cũng nên kiềm chế chút."

      "Nếu sau này vương tỷ gả cho Phong Dự, ta cho phép sáng sớm Phong Dự có thể vào triều." mặt Mộ Phi Chỉ cười gian.

      "Hừ." Vừa nghe đến cái kia tên, Mộ Tê Hoàng liền xoay đầu , muốn chuyện với .

      Bên này, ánh mắt Thẩm Hành Vu tuy vẫn nhìn vào đám người đánh nhau đài, nhưng trong lòng nàng suy nghĩ về bữa trưa hôm nay. Vừa rồi nàng có thể đồng ý ra ngoài với Mộ Phi Chỉ, cũng là vì Mộ Phi Chỉ buổi trưa hôm nay đích thân làm đồ ăn ngon cho nàng ăn. Cứ như thế, nàng đắm chìm trong suy nghĩ của mình, quên mất đại của ngày hôm nay. Sau cùng, vẫn nhờ tiếng trầm trồ khen ngợi chung quanh đánh thức nàng. Nàng nhìn về phía đài cao, thấy Lưu Tri Lễ thực cú ném xinh đẹp, quẳng ngã nam tử tráng tráng kiện nằm mặt đất.

      "Tốt!" Đột nhiên Mộ Tê Hoàng đứng lên, vỗ vỗ tay về phía Lưu Tri Lễ. Cái vỗ tay của nàng khiến cho Thẩm Hành Vu hoàn toàn thanh tỉnh. Tuy đây chỉ là trận chọn lựa Võ Trạng Nguyên, đúng hơn nó chỉ là tuồng kịch, đám người xung quanh ai là diễn trò.

      Ngay tại thời điểm Mộ Tê Hoàng đứng dậy vỗ tay, trong đám người có hai đạo ánh mắt nóng cháy nhìn về phía Mộ Tê Hoàng.

      Dưới đài ngừng vang lên từng đợt trầm trồ khen ngợi. Khi người cuối cùng cũng bị Lưu Tri Lễ đánh bại, Quan kiểm sát Mộ Thiếu Khanh cũng đứng lên, từng bước lên võ đài. đứng ở đài cao, mở miệng : "Cuộc thi đấu hôm nay, tất cả mọi người đều nhìn thấy rất ràng, ta tuyên bố, người được chọn làm Tân Võ Trạng Nguyên là: Lưu Tri Lễ. Đồng thời, căn cứ theo ý của trưởng công chúa, Lưu Tri Lễ cũng được chọn là Phò mã." Mộ Thiếu Khanh cười ôn nhuận với Lưu Tri Lễ, sau đó lại thêm: "Lưu Tri Lễ còn nhanh chóng tạ ơn vương thượng." (quan kiểm sát: là viên quan có trách nhiệm giám sát trận đấu giống trọng tài bóng đá vậy)

      Lưu Tri Lễ phản ứng rất nhanh, lập tức liền quỳ xuống dập đầu tạ ơn Mộ Phi Chỉ.

      " được!"

      " được!"

      Đúng lúc này, hai đạo thanh đồng thời truyền từ dưới đài lên, giọng thô kệch, giọng thanh tế ( ràng + tinh tế).

      "Lưu Tri Lễ, làm sao ngươi có thể nhận chức Phò mã? Ngươi phụ lòng của ta." thiếu nữ mặc kệ nha hoàn thân cận ngăn cản, ngừng xông về phía thị vệ.

      Lưu Tri Lễ yên lặng quay đầu, trong ánh mắt xa lạ kia thể thái độ mình quen biết này thiếu nữ.

      Thiếu nữ bị ánh mắt kia làm cho hoảng sợ, giọng của nàng càng lúc càng lớn hơn: "Ngươi làm sao có thể phụ lòng ta, ta mang thai hài tử của ngươi!"

      Lời này ra, khiến những người có mặt phải giật mình. Quan niệm của dân chúng Hoài Nam khá thoải mái, việc chưa kết hôn mà có con cũng thường có, nhưng ra ràng mà chỉ cần ngầm hiểu. giờ này thiếu nữ lớn tiếng ồn ào ra, sợ là có thêm chuyện phiền toái đến.

      "Này đây phải nhị tiểu thư nhà Hữu thừa tướng sao?" Phúc Hải đứng ở sau Mộ Phi Chỉ, giật mình ra.

      "Lưu Tri Lễ, bản cung hỏi ngươi, lời của Quý tiểu thư có hay ?" Mộ Tê Hoàng đứng dậy, hỏi Lưu Tri Lễ vẫn quỳ ở dưới.

      Lưu Tri Lễ ngẩng đầu, mắt cũng nhìn Quý thị (Quý nhị tiểu thư), cực kì lạnh lùng, bình tĩnh : "Thưa công chúa, ta biết vị tiểu thư này, còn chuyện nàng ta mang thai, đây là mưu hãm hại.”
      Last edited: 6/3/16
      Christhuyt thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 38: Ai là hoàng tước (chim sẻ)?

      Edit: sena_diễn đàn lê quý đôn

      "Lưu Tri Lễ, ta làm nhiều chuyện vì ngươi, giờ ngươi có cơ hội trèo lên cành cao, ngươi liền nhận người? Mắt ta đúng là bị mù mới có thể theo ngươi." khuôn mặt nhắn của Quý Tại tức giận đến trắng bệch. Nếu phải bị thị vệ chung quanh ngăn cản, chỉ sợ nàng lên võ đài xé Lưu Tri Lễ ra.

      "Vị tiểu thư này, ta cũng năn nỉ ngươi làm bất cứ chuyện gì, ta cũng biết ngươi." Lưu Tri Lễ mỗi tiếng mỗi cử động đều cực kì cẩn thận, lời cũng rất thành khẩn.

      "Ngươi có năn nỉ ta bất cứ tình gì? Vậy người nào dụ dỗ ta, rằng thân phận của Võ Sinh đủ để cho cha ta đồng ý ngươi. Cho nên muốn ta trải bằng đường cho ngươi, giúp ngươi đạt được ngôi vị Võ Trạng Nguyên. Ngươi dám cái chết của Trình Võ có chút quan hệ gì với người?" Quý Tại là nữ tử yếu đuối, lúc chuyện, cho dù phẫn nộ tột cùng thanh vẫn . Thẩm Hành Vu lại nhớ đến lúc trước săn bắn, Hoa Dung từng qua, vị tiểu thư Quý Tại này vì thân thể nhu nhược, cho nên thể tham gia săn bắn cùng Quý Tồn.

      " làm việc trái với lương tâm, sợ quỷ gõ cửa, Trịnh đại ca chết quan hệ có quan hệ gì với ta, nếu ngươi có thể tìm ra chứng cứ chứng minh ta là hung thủ giết người, ta nhận tội. Chỉ tiếc, người phải do ta giết, cho nên hung thủ là ta, việc này là vu cáo hãm hại ta." Lưu Tri Lễ chút khiếp sợ.

      "Quý Tại lớn mật, ngươi có biết ngươi cái gì hay ?" Mộ Tê Hoàng về phía trước bước, ánh mắt cực kì sắc bén nhìn nương mảnh mai chen chúc trong đám người, trong lòng liên tục thở dài hơi, nữ tử nhu nhược như vậy, chỉ có thể làm vật hi sinh thôi: "Người tới, bắt Quý Tại lại cho bản cung."

      "Người tới, bắt Lưu Tri Lễ lại cho vương, Phò mã của trưởng công chúa được phép có tia dơ bẩn." Lúc này Mộ Phi Chỉ cũng ra lệnh cho bọn thị vệ. Ngoài dự kiến của mọi người, Lưu Tri Lễ cũng có chút phản kháng. Vì thế, ngay tại thời điểm Lưu Tri Lễ và Quý Tại bị bắt , đám dân thường vây xem cũng có chút bồn chồn, buổi kén chọn Võ Trạng Nguyên tốt đẹp lại kết thúc như vậy?

      "Phong Dự, người vừa rồi lên tiếng ngăn cản phải còn có ngươi sao? Như thế nào? Bây giờ..." Mộ Tê Hoàng đứng ở đài, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm chỗ phía dưới đài. Đầu nàng vẫn ngẩng cao cao như cũ, cao ngạo giống cái thiên nga đen. Nhưng nam nhân kia cũng có hành động giống như nàng dự đoán, mà lại phi ra từ trong đám người. Loáng cái ôm Mộ Tê Hoàng vào trong ngực, căng thẳng chặt chẽ như thế, thiếu chút nữa làm cho Mộ Tê Hoàng thở nổi. Cũng vì vậy mà Mộ Tê Hoàng muốn cũng được. lúc sau, nàng có chút thất thần : "Ngươi trở lại!"

      Thẩm Hành Vu đứng ở bên người Mộ Phi Chỉ, nhìn nam nhân có làn da ngăm đen kia, hỏi Mộ Phi Chỉ: "Đây là Phong Dự? Nhìn cũng rất được, đến mức lên được mặt bàn*.” (*: ý của chị PD này cũng xấu xí giống như lời của MPC, xấu nhìn được)

      "Thời gian còn sớm, chúng ta nên trở về ." Hiển nhiên Mộ Phi Chỉ muốn quấy rầy hai người kia, vì thế kéo Thẩm Hành Vu về cung. đường, Thẩm Hành Vu đột nhiên với Mộ Phi Chỉ: "Có phải chúng ta bị mắc bẫy của người khác hay ?"

      "A...? Sao nàng như thế?" Mộ Phi Chỉ nở nụ cười, tay nắm tay nàng lúc chặt lúc lỏng.

      "Nếu Lưu Tri Lễ đúng là phụ thân của hài tử trong bụng Quý Tại, như thế cách khác Trịnh Võ chết đúng là do Quý Tại tìm người giết. Vừa rồi tuy Quý Tại luôn phủ nhận, nhưng mà lời trước đó của nàng ta rất ràng. Chàng xem, Quý Tại tìm sát thủ để giết người, mục tiêu chỉ thẳng vào hữu thừa tướng, bởi vì Quý Tại là nữ nhi của hữu thừa tướng, vì hạnh phúc của nữ nhi, giết người với ông ta mà là cái gì. Còn có, việc xảy ra trong quân cơ doanh, Dư Thiếu Bình là người do hữu thừa tướng đề bạt lên, hiển nhiên toàn bộ chuyện này đều chỉ vào hữu thừa tướng. Có phải có người đánh lạc hướng tầm mắt của chúng ta, dẫn mọi đầu mối chỉ vào hữu thừa tướng hay ?" Thẩm Hành Vu lôi kéo tay của Mộ Phi Chỉ, cúi đầu, bên đá cục đá mặt đất, bên ra suy nghĩ của mình.

      " tệ." Mộ Phi Chỉ gật gật đầu: "Nhưng mà nhánh cây này vẫn còn có thể tùm được dài hơn chút."

      "Mộ Phi Chỉ?" Thẩm Hành Vu đột nhiên nhảy đến trước mặt Mộ Phi Chỉ, chặn đường của .

      "Uhm?" Mộ Phi Chỉ bị thu hút bởi tính trẻ con người nàng, sờ sờ đầu nàng, hất cằm lên hỏi: "Như thế nào?"

      " có gì? Đừng quên buổi trưa hôm nay chàng phải xuống bếp." Nàng cười khách khách.

      "..." Mặt người nào đó đen lại.

      …...

      Trong ngự thiện phòng, đám cung nhân đều đứng ở bên ngoài, nhìn thấy được quang cảnh bên trong, chỉ có thể nghe thấy thanh được truyền từ bên trong ra.

      “Cháy rồi. Mộ Phi Chỉ chàng biết nấu ăn sao? Chàng lừa ta đúng !"

      "Chàng đổ nước sao?"

      "Thôi, vẫn nên để ta làm ."

      Phúc Hải đứng ở bên ngoài, nghe động tĩnh vọng ra từ bên trong, trong lòng vô cùng cảm khái: Quả nhiên Vương thượng là lão hồ li, hành quân đánh giặc bên ngoài lâu, ngài ấy còn biết cái gì nữa? Có thể giả vờ như thế, mười phần là muốn nếm thử tay nghề của Vương Hậu!
      Last edited: 6/3/16
      Christhuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :