1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sủng hậu danh giá của cuồng đế - Nhất Bút Niên Hoa (103c-Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 25: Cải trang xuất cung.
      Editor: Quỳnh

      Sau khi Mộ Phi Chỉ đại hôn, , phải là từ sau khi Thẩm Hành Vu vào cung, tất cả mọi người trong cung đều nhìn ra Vương thượng của bọn họ thay đổi. Hạ nhân hầu hạ bên ngoài điện Thái Cực có thể biết, nhưng cung nhân hầu hạ trong điện, đối với bọn họ, ấn tượng về Vương thượng mà từ trước đến nay người ta vẫn kính ngưỡng (kính trọng + ngưỡng mộ) thay đổi trời vực, như trước kia Mộ Phi Chỉ khiến cho người ta kính ngưỡng, vậy bây giờ, người lại có thể khiến cho Mộ Phi Chỉ "kính ngưỡng", vị chủ tử kia tùy rằng rất lười làm việc, có cao ngạo, nhưng lại là điểm yếu của Mộ Phi Chỉ, Mộ Phi Chỉ đối với nàng là nắm trong tay sợ ngã, đặt trong miệng sợ tan.

      Sau khi đại hôn, mỗi ngày Mộ Phi Chỉ cực kỳ cần mẫn, thời điểm rời giường tùy rằng có rời giường, nhưng ràng yên tĩnh hơn rất nhiều, bởi vì muốn đánh thức người kia. Lâm triều, hiệu suất xử lý công việc càng nhanh đến kinh người, vừa hạ triều liền vội vàng chạy về điện Thái Cực, hầu hạ người nọ ăn sáng.

      Lúc trở về, nhóm cung nhân theo bị đuổi xuống dưới, mình Thẩm Hành Vu nằm sấp ở bàn giống như ngủ, Mộ Phi Chỉ bước đến cửa liền dừng lại, loại cảm giác có người chờ là tốt, con đường này rất nhiều lần, trước kia cho tới giờ nghênh đón đều là vẻ mặt nơm nớp lo sợ, bây giờ, nữ nhân mình thích chờ đợi mình, trái tim nhất thời ấm lên.

      "Vương thượng?" Phúc Hải đứng phía sau Mộ Phi Chỉ, thân mình cong như con tôm.

      "Lui ra . Đúng rồi, Phúc Hải, chuẩn bị cho ta hai bộ thường phục(1)." Mộ Phi Chỉ vẫy vẫy tay với Phúc Hải.

      (1) Thường phục: y phục mặc hàng ngày.

      Tuy hai người chuyện rất , nhưng vẫn đánh thức Thẩm Hành Vu, nàng từ bàn ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi mông lung nhìn Mộ Phi Chỉ, Mộ Phi Chỉ cho rằng nàng muốn lời dịu dàng gì đó, kết quả ánh mắt Thẩm Hành Vu chỉ liếc cái, còn mang theo vẻ kiên nhẫn, sau đó liền lẩm bẩm câu: "Cuối cùng cũng trở lại, chết đói rồi."

      "Bây giờ liền ăn, ăn xong ta mang nàng xuất cung." Mộ Phi Chỉ ngồi xuống bên cạnh nàng, múc cháo cho nàng.

      "Xuất cung... Xuất cung!" Mắt Thẩm Hành Vu lập tức mở lớn, nàng cười toét miệng, cười rất vui vẻ, tay ôm lấy cánh tay Mộ Phi Chỉ, cực kỳ có hình tượng nở nụ cười: "Quân vô hí ngôn, tứ mã nan truy!"

      "Dĩ nhiên." Mộ Phi Chỉ cũng cảm thấy bị nàng truyền nhiễm, cười ha ha.

      Rất nhanh, Phúc Hải đưa tới hai bộ thường phục, Mộ Phi Chỉ kéo Thẩm Hành Vu vào nội điện, : "Hôm nay cải trang ra ngoài, phải mặc khiêm tốn chút." Sau đó bên tự thay quần áo của bản thân, bên ném quần áo cho Thẩm Hành Vu.

      Thẩm Hành Vu vừa thay quần áo, vừa cẩn thận nhìn, : "Đây mà gọi là khiêm tốn." Chất liệu vô cùng tốt, chẳng qua chỉ là sặc sợ mà thôi.

      Hai người thay đồ xong, Mộ Phi Chỉ kéo Thẩm Hành Vu đến bên cạnh mình, chậm rãi tiến sát vào nàng, Thẩm Hành Vu vỗ vào ngực phen: "Ban ngày ban mặt chàng muốn làm gì?"

      "Nàng nghĩ gì vậy?" Mộ Phi Chỉ nhéo mũi nàng, bất đắc dĩ : "Đừng nhúc nhích, Đỗ Trọng cho ta hai tấm mặt nạ da người, ta giúp nàng mang lên."

      Lời của Mộ Phi Chỉ khiến Thẩm Hành Vu cả kinh, lấy trình độ y thuật của Đỗ Trọng, chế tạo mặt nạ nhất định là cực kỳ giống, mà khéo là, thuật dịch dung là thứ mà Thẩm Hành Vu kém nhất, lần trước nàng thấy Đỗ Trọng giả dạng Dư Thiếu Bình lần, giờ dùng mặt mình, cảm tư vị phức tạp.

      ...

      Hai người đều giả trang thành công tử phú gia, chẳng qua là bộ dạng giống như người bình thường, nhìn thoáng qua để lại bất kỳ ấn tượng nào với người ta. Hai người ở đường cái phồn hoa nhất Kinh đô, tâm tình Thẩm Hành Vu còn có chút kích động, nàng nhìn trái chút, nhìn phải chút, cực kỳ hiếu động. Ngược lại, Mộ Phi Chỉ lại yên tĩnh hơn rất nhiều, chỉ theo sau Thẩm Hành Vu, gắt gao che chở cho nàng.

      "Cẩu Tử ca, ngươi mua cho ta chuỗi đường hồ lô được ?" Phía sau đám người truyền đến tiếng la mềm mại của nữ hài tử.

      "Được, hôm nay bán hết bánh, Cẩu Tử ca mua kẹo hồ lô cho ngươi ăn." nam nhân vẻ mặt ngây ngô lôi kéo nữ hài tử bên cạnh, ha ha cười lớn hai tiếng, liền kéo nàng ta đến chỗ bán kẹo hồ lô.

      Mộ Phi Chỉ trùng hợp nhìn thấy màn này, lấy ra khối bạc vụn, kêu tiểng thương ở bên kia, trực tiếp mua hết kẹo hồ lô trong tay .

      "A Vu, nàng có muốn ăn ?" Khi Thẩm Hành Vu quay đầu , Mộ Phi Chỉ liền giơ cao cây tre có kẹo hồ lô lên cho Thẩm Hành Vu nhìn.

      Thẩm Hành Vu đưa mắt nhìn ngó xung quanh, cười khanh khách lấy từ cây xuống cái, thấp giọng : "Cảm ơn đại ca."

      Cuối cùng sau khi đem tặng cây tre có kẹo hồ lô đó cho người khác, Mộ Phi Chỉ đưa Thẩm Hành Vu đến tửu lầu tệ trước mặt.

      "Tiểu nhị, nhã gian, cho hai huynh đệ chúng ta vài món ngon." Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu song song vào, cực kỳ quen thuộc hét to với tiểu nhị.

      "Được được! Gian chữ nhất, mời hai vị." Trong tửu lâu buôn bán tệ, tiêu nhị tới hô, Thẩm Hành Vu nghe thấy được ăn, hai mắt lại bắt đầu tỏa sáng.

      Hai người được tiểu nhị đưa tới gian chữ nhất, vừa mới tiến vào, Hắc Ưng liền giống như quỷ, từ từ tới trước mặt hai người.

      "Chủ tử, mọi thứ chuẩn bị xong." Hắc Ưng nửa quỳ mặt đất, báo cáo với Mộ Phi Chỉ.

      "Tốt, ngươi an bài hai người giả trang ở trong này, A Vu, chúng ta ." Mộ Phi Chỉ kéo Thẩm Hành Vu ra đằng sau tấm bình phong.

      nhàng xoay bình sứ, cái giá liền di chuyển, con đường dài vô tận ra trước mặt hai người, Thẩm Hành Vu biết bây giờ ngoài trừ theo còn cách nào khác, vì thế nắm lấy tay Mộ Phi Chỉ từng bước vào bên trong.

      "A Vu, mang nàng đến nơi này, tất cả mọi thứ của ta đều chê giấu xuất trước mặt nàng, nếu có ngày nàng muốn diệt ta, ta nhất định thua thảm hại!"
      Last edited: 27/2/16
      Christhuyt thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 26: đôi giày thêu đỏ.

      Editor: Quỳnh

      "Ta cho chàng thua." Thẩm Hành Vu liếc mắt nhìn : "Trừ phi chàng làm cho ta bại bởi thiên hạ của chàng, bại bởi nữ nhân của chàng."

      "Ta để cho nàng thua." Mộ Phi Chỉ đưa tay hai người nắm chặt lên, hôn lên mu bàn tay nàng cái.

      qua đoạn thông đạo tối tăm, sau đó đến cầu thang có đèn đuốc sáng trưng, hai người theo dọc cầu thang, lại tiếp lát, lúc này mới thấy trụ sở bí mật được giấu kín ở nơi này.

      "Phó tổng quản Thiên Cơ lâu Bạch Tước bái kiến hai vị chủ tử." Nam nhân thân bạch y đứng ở cầu thang quỳ xuống trước mặt hai người.

      "Bình thân." Mộ Phi Chỉ trả lời.

      "Chủ tử, mọi việc được chuẩn bị xong, ngài vào ạ." Vị Bạch Tước kia thân bạch y, khuôn mặt đứng lên cũng suy yếu, khiến cho người ta có cảm giác gầy yếu.

      "Mang chúng ta !" Mộ Phi Chỉ kéo Thẩm Hành Vu theo phía sau, quay đầu nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Thẩm Hành Vu, trong lòng có chút ngứa ngáy, tà mị cười hỏi: "Có thể nhịn như vậy, hỏi xem chúng ta ở đâu? Muốn làm gì sao?"

      "Chờ ta mở miệng hỏi như vậy sao?" Thẩm Hành Vu chớp chớp mắt, nhìn Mộ Phi Chỉ bằng đôi mắt sáng chói, hỏi.

      Vâng ạ, Mộ Phi Chỉ trực tiếp đáp.

      "Được rồi, Hoài Nam vương điện hạ minh bá đạo, chàng có thể cho ta biết đây là nơi nào, chàng muốn mang ta làm gì ?" Thẩm Hành Vu bất đắc dĩ .

      " cho nàng biết." Giọng của Mộ Phi Chỉ vốn rất êm tai, bây giờ mỉm cười lại càng mê người hơn.

      "Ấu trĩ!" Thẩm Hành Vu lên tiếng.

      Bạch Tước đằng trước có chút nhịn được cười, bả vai run lên.

      "Bạch Tước, coi chừng nghẹn chết." Mộ Phi Chỉ lạnh lùng câu.

      "Chủ tử, Vương hậu nương nương là người thú vị, theo ngài nhiều năm như vậy, ngoại trừ Trưởng công chúa, thuộc hạ chưa từng thấy ai dám đối với ngài như vậy." Bạch Tước này giống như Hắc Ưng, Hắc Ưng chính là khối băng vừa lạnh vừa cứng, mà vị Bạch Tước gầy yếu này, lại dám !

      "Ngươi cũng rất thú vị, nhổ lông đầu lão hổ ta cũng rất ít thấy qua." Thẩm Hành Vu cảm thán , biểu đạt mình có chút thưởng thức Bạch Tước.

      "Kèo nhèo cái gì? Mọi thứ chuẩn bị xong chưa?" Mộ Phi Chỉ rất hài lòng, gắt gao ôm lấy Thẩm Hành Vu, đồng thời bắt đầu phát uy với Bạch Tước.

      "Chủ tử, đến, vị trưởng thôn đại nhân kia chờ ở bên trong." Trong lúc chuyện, mấy người đến gian phòng tối, giống như loại phòng thẩm vấn ở trong Đại Lý Tự, Bạch Tước mở cửa, cỗ gió lạnh lập tức đập vào mặt, trong gió, Thẩm Hành Vu còn ngửi thấy mùi khen khét.

      Hai người ngồi xuống, Bạch Tước đứng cạnh hai người, chỉ huy đám thuộc hạ dẫn người trong lao ra.

      "Ngươi... Ngươi là... Vương, Vượng thượng, tiểu nhân bị oan!" Tuy tóc dài có chút tán loạn, nhưng người có bất kỳ thương tổn nào khác, vừa nhìn thấy Mộ Phi Chỉ, lập tức quỳ sạp xuống.

      "Lui xuống." Lập tức kêu thuộc hạ thả ra.

      "Vương thượng, tiểu dân oan uổng quá!" Trưởng thôn lải nhải ngừng.

      "Tiêu Ngũ, ngươi có cơ hội, ra người phía sau lưng ngươi." Ánh mắt Mộ Phi Chỉ như mũi tên phóng vèo vèo về phía trưởng thôn, ánh mắt lạnh như băng cơ hồ muốn đông cứng .

      "Vương thượng, tiểu nhân bị oan, ta khai nhận, tất cả đều là do Dư Thiếu Bình gây ra, ta cũng bị buộc bất đắc dĩ!" Tiêu Ngũ bắt đầu khóc lóc nức nở, lớn tiếng hô to.

      "Tốt, có cơ hội mà biết quý trọng, Bạch Tước, bắt đầu ." Đầu tiên Mộ Phi Chỉ phân phó Bạch Tước câu, sau đó mới quay sang với Thẩm Hành Vu: "A Vu, nàng có muốn ta ôm , vì cảnh tượng sắp tới có thể có chút kinh sợ." Biện pháp chỉnh người của Thiên Cơ lâu muốn bao nhiên tàn nhẫn có bấy nhiêu, Mộ Phi Chỉ sợ Thẩm Hành Vu chịu nổi.

      "Đừng quên ta là ai." Nàng gặp qua rất nhiều người gần chết, huống hồ, lá gan của nàng vốn rất lớn. Tuy nàng là đại tiểu thư con nhà giàu, nhưng dù sao nàng cũng lớn lên ở trong sơn dã, yếu ớt như vậy.

      Bạch Tước phân phó thuộc hạ, : "Giày thêu đỏ."

      Vừa nghe thấy ba chữ "Giày thêu đỏ" kia, sắc mặt của trưởng thôn lập tức thay đổi, ngờ nơi này lại có loại khổ hình ấy.

      Thuộc hạ lời tiếp nhận mệnh lệnh của Bạch Tước, tốc độ rất nhanh lấy ra hai khối sắt được nung đỏ ở trong lò lửa.

      Lúc này Mộ Phi Chỉ lại nhìn Thẩm Hành Vu cái, cười : "Còn có thể chịu đựng?" nghĩ, Thẩm Hành Vu có thể hiểu được ý nghĩa của giầy thêu hồng.

      Cái gọi là "Giầy thêu đỏ" chính là thiếc được chế tạo thành chiếc hài ném vào trong lò lửa đốt cho đỏ lên, sau đó áp vào người phạm nhân, bởi vì thiếc bị đốt cháy đỏ bừng, cho nên mới gọi tên là "Giầy thêu đỏ".

      Trong lò lửa cháy rừng rực, trưởng thôn nhìn chiếc giầy sắt ngừng đỏ lên, trong lòng bắt đầu cảm thấy sợ hãi, mắt nhìn miệng, trong đầu chợt nhớ đến già trẻ lớn bé bị nhốt, liền ép nỗi sợ của bản thân xuống,

      Cũng biết trôi qua bao lâu, Thẩm Hành Vu nhìn thấy Bạch Tước đem ra cái giày, vài thuộc hạ giữ chặt chân trưởng thôn, Bạch Tước lấy giày thiếc cháy đổ rực lên, sau đó quơ quơ ở trước mặt trưởng thôn, ồ lên tiếng, cảm thán : " biết có vừa với chân của ngươi ."

      "Vương thượng, tiểu nhân vô tội, tiểu nhân biết gì hết!" Giày còn cho vào chân, trưởng thôn cảm nhận được độ nóng của nó, trong lòng bắt đầu kéo đến, mỗi khi nỗi sợ hãi chiến thắng, hình ảnh của nhà già trẻ lại xuất trước mắt .

      "Ngươi vô tội, vậy ngươi cho vương biết, già trẻ lớn bé phụ nữ yếu đuối của thôn Thanh Hà có vô tội ?" Mộ Phi Chỉ thấy tiếp tục khóc lóc kể lể, liền liếc mắt ra hiệu cho Bạch Tước, Bạch Tước tuân mệnh, trực tiếp cầm "Giày thêu đỏ" áp lên chân trưởng thôn.

      "A..." tiếng thét quanh quẩn bên trong phòng tối, dùng từ cực kỳ bi thảm để hình dung cũng đủ, Mộ Phi Chỉ liếc mắt nhìn Thẩm Hành Vu cái, thấy nàng thờ ơ, mới phóng mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.

      Cặp hài kia bao chặt lấy chân trưởng thôn, mùi da thịt khét truyền ra, Bạch Tước cầm hai miếng sắt hình đôi giày gõ gõ tạo ra những tia sáng màu đỏ, lại hỏi lần nữa: "Ngươi vẫn sao? Ài, ta nghĩ, biết lát nữa nên dùng hình gì. , loại giày thêu đỏ này chỉ là loại cấp thấp nhất, ta sợ đợi đến loại khác, ngươi càng sống bằng chết, trưởng thôn đại nhân, chết là chuyện dễ, nhưng sống bằng chết mới là giày vò, ngươi ?"

      "Ta biết, ta biết." Trưởng thôn bên gào khóc, bên lớn tiếng hét to, hai chân kịch liệt run rẩy.

      Bạch Tước thấy như trước, từ trong thùng bên cạnh múc ra gáo nước hắt lên chân . Trong nước này có muối, chân trưởng thôn vốn bị đốt lộ ra da thịt, giờ bị nước lạnh pha muối giội lên càng đau đến tận xương tủy.

      "Trưởng thôn đại nhân phối hợp như vậy, ta đây liền khách khí, người đâu, lấy hình cụ lưới cá ra đây cho ta, lưới cá lớn hơn ngàn đao, lưới cá chỉ cần khoét năm mươi đao là đủ rồi, trưởng thôn đại nhân, đây là hình cụ độc nhất vô nhị do ta thiết kế, ngươi may mắn, là người đầu tiên được thử!" Bạch Tước đứng ở trước mặt trưởng thôn, lúc những lời này mặt Bạch Tước vẫn ung dung lạnh nhạt như trước, giống như buổi trưa hôm nay ăn cái gì.

      "Là Hữu thừa tướng!"
      Last edited: 27/2/16
      myuyen, Christhuyt thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 27: Tóc rối
      Edit: sena


      Cuối cùng, thôn trưởng bị lăng trì , nhưng chỉ mới dùng có mười mấy nhát đao róc xương lột thịt ông ta chịu nổi, buộc phải mở miệng trả lời câu hỏi của Mộ Phi Chỉ. Lúc Mộ Phi Chỉ kêu người lấy đồ trong miệng ông ta ra (nhét vào để đề phòng ông ta cắn lưỡi tự sát), miệng của ông ta có thể được cách ràng: “Là hữu thừa tướng, hữu thừa tướng bắt nhà của tiểu nhân từ già đến trẻ, biết bị giam cầm ở nơi nào. Vì để bảo vệ tính mạng của cả gia đình, tiểu nhân buộc lòng phải nghe lệnh. Vương thượng, tiểu nhân xin chịu phạt nhưng xin ngài hãy cứu gia đình tiểu nhân.” Lời đứt quãng, vừa dứt lời máu tươi chảy ra từ miệng ông ta.

      Bạch Tước lên thăm dò hơi thở của ông ta, sau đó đột nhiên rút ra chủy thủ, đâm trực tiếp vào trái tim của ông ta. Có giả chết hay , chỉ có tự mình ra tay mới đảm bảo. Nếu bước vào Thiên cơ lâu, cho dù là người chết cũng được truyền chút tin tức gì ra ngoài. Sau khi làm xong mọi chuyện, Bạch Tước mới vỗ vỗ tay của mình, rồi xoa xoa, làm xong mới với Mộ Phi Chỉ: “Chủ tử, mọi chuyện xong.”

      “Bạch Tước, ngươi làm việc càng ngày càng chu đáo chặt chẽ.” Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu đứng dậy, đánh giá Bạch Tước câu.

      Bạch Tước ở phía sau cười: “Nếu phải lo lắng cho vương hậu, chỉ sợ ta còn có thể làm nhiều chuyện tàn nhẫn hơn. Ngài biết mà, từ đối với mấy thứ này ta nắm chúng như lòng bàn tay.”

      Lúc ra phòng tối, Hắc Ưng canh giữ ở bên ngoài. Bạch Tước vừa nhìn thấy Hắc Ưng, liền nở nụ cười haha: “Lão đại, lâu gặp.”

      “Cút!” Hắc Ưng lạnh như băng, miệng phát ra chữ.

      " thú vị." Bạch Tước than thở câu, sau đó mới tạm biệt Mộ Phi Chỉ: "Chủ tử, tối hôm qua ta được ngủ cho nên giờ rất buồn ngủ, muốn ngủ giấc rồi."

      Hắc Ưng cùng Mộ Phi Chỉ quá quen với những lời chút quy của này của hắ. Bạch Tước "nhanh nhẹn" rời , ba người Mộ Phi Chỉ bắt đầu trở lại dọc theo đường cũ.

      "Nàng thấy thế nào?" Mộ Phi Chỉ tới lui, hỏi Thẩm Hành Vu.

      Thẩm Hành Vu chắt lưỡi, lắc lắc đầu: "Vừa vừa giả, nếu sau lưng vẫn còn con cá lớn như thế, ta tin tưởng, việc mới chỉ bắt đầu. Trước kia chàng cũng , Dư Thiếu Bình là người được hữu thừa tướng tay cân nhắc đề bạt. tại manh mối là thôn trường cũng trực tiếp chỉ vào hữu thừa tướng, nếu kết luận ông ta là chủ mưu e rằng cũng nên xem hậu quả sau đó."

      "Thói xấu đều tích lũy từng chút . từng giống như bậc trưởng giả cùng ta xây dựng giang sơn này, phụ giúp ta giành chính quyền, giờ sớm cảnh còn người mất." Mộ Phi Chỉ hiếm khi cảm thán câu. (cảnh còn người mất: ý con người thay đổi bản chất, tính cách của mình, còn như lúc ban đầu.)

      "Đói bụng ? Ta bảo người dọn cơm lên" Mộ Phi Chỉ đối với mọi việc xảy ra chỉ có thể than tiếng, Thẩm hành Vu coi thở dài này là cảm thán của đối với chuyện trước kia, đối với đạo lí đối nhân xử thế.

      …....

      Thời điểm hai người quay trở lại gian chữ nhất ở tửu lâu, hai tên thuộc hạ giả dạng hai người trong phòng lui ra. Nháy mắt Hắc Ưng cũng có bóng người, bàn bày sắn mấy món ăn, Thẩm Hành Vu cũng có chút đói bụng, ngồi xuống xong liền cầm đũa lên ăn.

      "Ăn xong ta mang nàng hồi cung." Mộ Phi Chỉ cũng cầm lấy bát đũa, trước khi ăn câu như vậy.

      Thẩm Hành Vu lập tức dừng động tác ăn cơm lại, tròng mắt nàng xoay xoay, sau đó cũng nhìn Mộ Phi Chỉ, tự mình cảm thán câu: " cái gì mà mang ta xuất cung, hóa ra chỉ là để cho ta xem màn tử hình sao, ai!"

      Mộ Phi Chỉ nở nụ cười, buông đũa xuống, sờ sờ mái tóc dài mềm mại của nàng, hoàn toàn bây giờ quên nàng vẫn còn mặc nam trang, khẽ cười : "Trở về nghỉ ngơi tốt, vài ngày nữa đám vương tôn quý tộc có buổi tụ tập săn, ta mang nàng ra ngoài chơi vui vẻ."

      " ?" Thẩm hành Vu nghiêng mặt nhìn .

      "A Vu, nàng có biết hậu quả của việc nghi ngờ ta." Mộ Phi Chỉ lại tiếp tục ăn, mà mặt Thẩm Hành Vu hồng thành mảnh.

      …....

      Buổi chiều sau khi quay trở về cung, Mộ Phi Chỉ gọi Phúc Hải tới, hỏi Ngự Thư Phòng có chuyện gì , Phúc Hải lắc lắc đầu, Mộ Phi Chỉ liền cho đám người trong Thái Cực điện lui hết ra

      Thạch Lưu cùng Hoa Dung buồn ngủ đứng ở ngoài Ngự Hoa Viên của Thái Cực điện, Hoa Dung dựa núi giả, mơ mơ màng màng : "Hai ta có thể tới Thái Cực điện hầu hạ đúng là phúc khí tu được tám đời, nhìn xem, vương thượng sắp làm hết công việc hai chúng ta rồi."

      "Đúng vậy, mặc quần áo ăn cơm việc nào là làm. Có lần, vào ban đêm ta trực ở ngoài điện, hơn nửa đêm vương thượng từ bên trong ra. Ta sợ hãi, hỏi ngài ấy có cái gì giao cho, ngài ấy chỉ lạnh lùng bảo ta bê trà được đun nóng tới. Ta muốn tự mình bưng trà vào, kết quả bị vương thượng lấy . Sáng sớm ngày hôm sau, lúc vào để thu dọn, chủ tử ngồi ở bên giường liên tục lôi kéo vương thượng hỏi trà tối hôm qua là trà gì, sao lại uống ngon như vậy. Lúc đó ta mới biết, hóa ra đêm hôm khuya khoắt, vương thượng còn thức dậy để hầu hạ chủ tử uống nước." Thạch Lưu đó, chính mình cũng nhịn được mà cười lên tiếng: "Thế gian này quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn."

      Sau giờ ngọ, bên ngoài hai tiểu nha đầu líu ríu , mà trong Thái Cực điện, Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu nằm ở giường, tay thưởng thức tóc của nàng. Nàng bị chọc cảm thấy da đầu tê tê, liền cũng cầm lấy tóc của Mộ Phi Chỉ. Hai người giống như đứa bé cãi nhau ầm ĩ, cho đến lúc tóc của hai người đều quấn vào nhau. Thẩm Hành Vu tín trẻ con nổi lên, liền biên tóc hai người thành cái bím tóc. Mộ Phi Chỉ nằm nghiêng, tay chống đầu, nhìn tóc hai người dần dần được bện vào cùng chỗ.

      "A vu?"

      "Uhm?" Thẩm Hành Vu ngẩng đầu.

      Mộ Phi Chỉ thử hôn nàng từ góc độ này, dường như lúc nào cũng thấy đủ. Mộ Phi Chỉ luôn luôn thích "Gặm" nàng khi có việc gì, làm môi của Thẩm Hành Vu luôn luôn sưng tấy. Thẩm Hành Vu bị hôn đến mức tay chân như nhũn ra, sau cùng đến tay cũng nhấc được lên.

      Đúng lúc này Mộ Phi Chỉ mở mắt ra, nhìn hàng lông mi dài dài che mí mắt của nàng, trái tim của lại bắt đầu nhảy bang bang, thầm nghĩ: Trái tim này thuộc về mình rồi.
      Last edited: 27/2/16
      Chris, ngocanhthuyt thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 28: tinh!
      Edit: sena


      Ttrong Thái Cực điện, Thạch Lưu ôm chồng quần áo về phía nội điện, Hoa Dung thu dọn cái bàn cho Thẩm Hành Vu nhìn thấy vậy khỏi trêu ghẹo : “Lại đến ngày làm mai mối rồi.”

      Thẩm Hành Vu xem sách, có chút khó hiểu hỏi hai nàng: “Tại sao lại vậy?”

      Hoa Dung tính tình hoạt bát ở nột bên vừa cười vừa giải thích: “ phải là sắp đến hội săn bắn năm mới mở lần sao? Tập tục săn bắn này ở Hoài Nam cứ năm được cử hành lần. Vương thất Hoài Nam có chỗ săn bắn ngự dụng. Gọi là săn bắn nhưng thực chất cũng chỉ là lần liên hoan mà thôi. Nhóm nữ nhân quý tộc mượn cơ hội này nhận thức nhiều vương tôn quý tộc hơn. Mà những thiếu gia quý tộc lại dựa vào trận săn bắn này nắm được trái tim của dám tiểu thư. Cho nên trước khi diễn ra săn bắn, tất cả các tiêm may nổi danh ở kinh thành vô cùng bận rộn, làm từng bộ từng bộ quần áo, kiếm tiền đầy túi. Mà sau đại hội săn bắn, những bà mối cũng bắt đầu bận việc. Bởi vì, đại hội săn bắn hằng năm, nhóm nam nữ xem mắt cũng ít.

      “Tất cả nữ tử chưa có hôn ước cũng được tham gia hội săn bắn sao?” Thẩm Hành Vu ngạc nhiên hỏi: "Tại Hoài Bắc, các tiểu thư quý tộc tham gia cung yến đều phải do người nhà sắp xếp trước, có số gia tộc gia giáo có vẻ nghiêm khắc, thậm chí còn bắt nữ tử chưa chồng phải đeo khăn che mặt. Nhưng mà tại Hoài Nam, nữ tử chưa lấy chồng lại có thể công khai cưỡi ngựa, được quan sát cuộc chiến, nhìn xem, đây chính là khác biệt về văn hóa của mỗi quốc gia.

      " Điều đó là tất nhiên, nhưng cũng có điều kiện trước tiên là vị tiểu thư kia nhất định phải biết cưỡi ngựa. Nếu là nữ tử mềm mại yếu ớt , cần có đống hạ nhận theo, nêu cưỡi ngựa trông rất buồn cười." Hoa Dung : "Hai nữ nhi của hưu thừa tướng, đại tiểu thư quý được coi là tay nghề đệ nhất, có nhiều lúc đến nam nhân cũng phải thua nàng., nhưng mà nhị tiểu thư quý tại liền là nương nhu nhược, cho nên đại lần này tiểu thư đều phong quang , phong quang về, mà Nhị Tiểu Thư hầu hết là lộ mặt."

      “Các ngươi biết nhiều chuyện.” Thẩm Hành Vu nghe mười phần nồng nhiệt, trong đại gia tộc vốn là có số chuyện cực kỳ buồn cười nhưng lại cực kỳ bí , liền giống như Bát Quái, rất hấp dẫn người khác.

      "Chủ tử, phải chúng ta biết được nhiều, là danh tiếng của vị đại tiểu thư kia quá lơn, trong kinh thành truyền ra hai câu , ‘văn bằng mãn, võ bằng tồn’, từ " mãn" này là đến nữ nhi Quyền tả tướng học Phú Ngũ Xa, Quyền Tiểu Mãn, mà ‘tồn’ này là đến nữ nhi hữu tướng Quý Tồn. Nhưng mà, cánh cửa nhà Quyền tướng nhanh bị người đến cầu thân đạp nát, còn vị Quý đại tiểu thư này lại là nữ tư hai mươi tuổi quá ." Thạch Lưu hưng trí bừng bừng đến, tiếp.

      Hai mươi tuổi là lỡ , Thẩm Hành Vu hiểu điểm này. Ở Hoài Bắc, mười ba mười bốn là có thể thành thân, hai mươi tuổi thực có chút lớn. Tuy nhiên qua năm này, nàng cũng sắp được hai mươi tuổi, nhưng mà, dù gì tại nàng cũng được coi là người có phu quân.

      "Chủ tử, đây là quần áo do Nội Vụ phủ đưa tới, để người sử dụng trong mấy ngày săn bắn." Hoa Dung ôm mấy bộ quần áo đến trước mặt Thẩm Hành Vu, Thẩm Hành Vu khoát tay áo: "Trước tiên cứ để ở chỗ !" Quần áo vô cùng hoa lệ, định muốn gây náo động. Nàng cũng muốn cướp đoạt mấy cái vị trí đầu sóng ngọn gió này, dù sao nam nhân tôn quý nhất Hoài Nam ở bên người nàng

      ...

      Ngày diễn ra lễ săn bán, Mộ Phi Chỉ cùng Thẩm Hành Vu ngồi trong xe ngựa, hai người đều mặc áo trằng, thích ý vô cùng, ru rú trong lòng Mộ Phi Chỉ, tay Thẩm Hành Vu cầm quyển sách, tay lấy miếng hạnh đào ở trong đĩa cho vào miệng.

      “Để ta làm tiếp." Mộ Phi Chỉ thấy nàng rất là bận, liền xa xoa tay giúp nàng, khiến cho hai tay của nàng được thoải mái, sau đó tự mình đút nàng ăn.

      " ảnh hưởng đến mắt?" Mộ Phi Chỉ , tuy xe ngựa rất ổn định, nhưng dù sao cũng bị lung lay, vài chỗ xóc nảy.

      "Chưa thể mù được." Thẩm Hành Vu đọc vui vẻ, bị Mộ Phi Chỉ như thế, có chút thất thần.

      " gì? ngày thu thập nàng, nàng sắp đè đầu cưỡi cổ ta " Mộ Phi Chỉ cường ngạnh rút sách của nàng ra, ngã ngửa người về phía sau, Thẩm Hành Vu ghé vào trước ngưc Mộ Phi Chỉ, tư thế rất ái muội.

      "Chàng đưa sách cho ta." Thẩm Hành Vu chỉ nghĩ muốn lấy lại bản tiếu lâm quảng ký (Truyện cười), nhưng mà Mộ Phi Chỉ nghe, nhét sách xuống dưới mông rồi ngồi lên, sau đó nhìn thẳng tắp vào Thẩm Hành Vu.

      Thẩm Hành Vu thở dài hơi, nàng chịu nổi nhất là ánh mắt chuyên chú của Mộ Phi Chỉ này, giống như muốn nuốt người ta vậy. Làm cho người ta nổi hết cả da gà. Mộ Phi Chỉ nhìn lúc lâu, tiếng nào chờ xem Thẩm Hành Vu có hành động gì, cuối cùng, Thẩm Hành Vu bị nhìn đến đỏ mặt xấu hổ.

      "Nhìn đủ chưa?" Tay Thẩm Hành Vu bị giữ lại, có cách nào để cử động được, chỉ có thể cọ a cọ ở người , mắt nhìn Mộ Phi Chỉ bị cọ đến mức phát hỏa.

      "Nàng yên lặng chút." Mộ Phi Chỉ cầm cánh tay của Thẩm Hành Vu, để cho nàng được động đậy nữa.

      "Chàng trả sách lại cho ta, ta yên lặng!" Thẩm Hành Vu ghé lên người , mắt nháy giảo hoạt .

      "Trả lại cho nàng? Nàng thấy, có bao giwof ta thỏa hiệp lần!" Mộ Phi Chỉ ngồi dậy thẳng tắp, ôm Thẩm Hành Vu ngồi vào trong ngực. Tay của Thẩm hành vu thủ được tự do, trong lòng cười xấu xa, liền in dấu tay lên mặt Mộ Phi Chỉ, trêu tức : " Hôm nay, muội bắt phải ngươi thỏa hiệp lần."

      Tư thế ngồi hai người ôm ấp nhau làm cho yết hầu Mộ Phi Chỉ càng thêm khô ráo. bên khống chế được lộn xộn thân thể Thẩm hành vu, bên lại muốn hôn Thẩm Hành Vu để giảm bớt ngọn lửa trong lòng. Thẩm Hành Vu nhìn thấu suy nghĩ của , muốn cho được thỏa mãn ý nguyện, vẫn cố ý ghé vào người Mộ Phi Chỉ, thổi khí bên tai , cười tít mắt : "Vừa rồi xem tiếu lâm quảng, ta vẫn nhớ câu chuyện cười, ta kể cho chàng nghe. Hắc hắc, người nữ tử nọ đến tuổi xuất giá (cưới chồng), phụ thân của nàng với nàng, trước mắt ngươi có hai lựa chọn, con trai của ông chủ có tiền nhưng mà bộ dáng lại xấu, con trai của Tây gia có tiền nhưng là có bộ dạng đẹp trai, ngươi muốn gả cho ai? Ngươi có biết nữ tử kia trả lời như thế nào ?"

      giờ Thẩm Hành Vu giống như con rắn vặn vẹo trong lòng Mộ Phi Chỉ, Mộ Phi chỉ đột nhiên phát chính mình có biện pháp thỏa hiệp. Lúc này hai người lại vẫn ở xe ngựa, có muốn làm cái gì cũng có cách nào.

      "Đoán ?" Thẩm Hành Vu níu chặt vạt áo trước của Mộ Phi Chỉ, cười tít mắt hỏi.

      "Nàng thử xem." Mộ Phi chỉ nắm chặt cánh tay Thẩm Hành Vu, dường như muốn bóp chết nàng.

      "Người nữ tử kia : Nếu ta ăn cơm nhà ông chủ phía đông, còn ngủ ở nhà phía Tây" vừa dứt lời, Thẩm Hành Vu cười ngã vào trong lòng Mộ Phi Chỉ.

      " tinh!" Mộ Phi Chỉ đen mặt mắng câu.

      Mấy tùy tùng theo xe ngựa ở bên ngoài, nghe thấy bên trong xe ngựa tiếng cười mơ hồ truyền ra, lại làm như nghe thấy gì rồi tiếp tục .

      Đến địa điểm tổ chức trận săn bắn, Mộ Phi Chỉ xuống xe trước, áo trắng tung bay. đứng cạnh xe ngựa, ngón tay thon dài vén màn cửa lên, duỗi vào bên trong. Thẩm Hành Vu cầm lấy bàn tay cho nàng có cảm giác an toàn kia, phía dưới có nô tài chờ đợi tốt. Thẩm Hành Vu muốn dẫm lên người khác để xuống. Cho nên nàng muốn nhảy xuống, nhưng Mộ Phi chỉ lại trực tiếp ôm nàng xuống, hai người đều mặc thân gấm màu trắng làm từ Thiên tàm ti, gió thổi bay mái tóc của hai người, cảnh đẹp.
      Last edited: 27/2/16
      Christhuyt thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 29: Là đực hay cái?

      Edit: Thu Thủy


      Trong trận săn bắn, từng con ngựa chạy vào, lúc này, khái niệm thân phận mờ nhạt, người trẻ tuổi chiếm đa số, các đại nhân lớn tuổi cưỡi ngựa dạo xung quanh. Mộ Phi Chỉ đứng trước doanh trướng, liếc mắt cái là thấy ngay Quý Tồn toàn thân màu lam cưỡi ngựa trong đám người. Quý Tồn tóc búi sau đầu giống nam nhi, ngồi lưng ngựa, quả là có chút uy phong lẫm liệt. biết là ai trong đám người hô tiếng, rất nhiều công tử tiểu thư trẻ tuổi cùng cưỡi ngựa lao ra ngoài, trong Thẩm Hành Vu mắt lên vẻ kinh ngạc, Hoài Nam cởi mở, nữ nhân cũng có thể phi ngựa trong khu vực săn bắn, điều này đúng là tốt hơn nhiều so với Hoài Bắc.

      "." Bên tai truyền đến giọng thân mật của Mộ Phi Chỉ, Thẩm Hành Vu hoàn hồn, ngẩng đầu, thấy Mộ Phi Chỉ ngồi con tuấn mã màu đen, giày trắng dẫm lên giá đỡ chân, cúi người vươn tay về phía Thẩm Hành Vu, tóc dài màu đen vì thế mà rơi xuống vạt áo.

      Thẩm Hành Vu sững sờ trong nháy mắt, sau khi phục hồi tinh thần trong lòng lại ảo não: Vì sao lần nào cũng bị nam nhân này mê hoặc? Nàng vươn tay, bàn tay lập tức được Mộ Phi Chỉ nắm, lực mạnh kéo nàng vào lòng .

      , cảm giác ngồi lưng ngực đúng là khác so với đứng mặt đất, hai người chung ngựa, mang tùy tùng, Thẩm Hành Vu được Mộ Phi Chỉ ôm vào ngực, cảm giác này rất tốt.

      " phải chàng muốn săn à? Sao lại nhàn nhã vậy?" Đôi khi Thẩm Hành Vu nhìn thấu trong đầu Mộ Phi Chỉ suy nghĩ cái gì, những người trẻ tuổi phải đều hào hứng ra ngoài săn thú sao?

      "Chúng ta chơi, chuyện săn thú Hắc Ưng phái người làm!" Mộ Phi Chỉ nhàng .

      "Chàng muốn ăn gian?" Thẩm Hành Vu mở to hai mắt nhìn, nam nhân này muốn làm gì? Mình dạo sau đó đem con mồi thuộc hạ săn được đến góp sao?

      "Cái này sao gọi là ăn gian được, chỉ là vật có chỗ dùng mà thôi. nào, ta đưa nàng dạo." xong, vung roi lên, con ngựa bắt đầu chạy băng băng, chạy về hướng núi rừng xa xôi.

      Khi vào trong rừng, tốc độ của ngựa chậm lại, hai người ngồi ngựa, từ từ nhìn cảnh tượng xung quanh, rừng phong màu đỏ dần dần ra trước mắt. Thẩm Hành Vu thốt lên tiếng, sao lại có cảnh sắc mỹ lệ như vậy? Thời tiết vào cuối thu, rất nhiều lá cây rụng, bây giờ hai người ở nơi giao của hai cánh rừng, phía trước là rừng phong rực đỏ, phía sau là rừng cây ánh vàng, thiên nhiên rộng lớn như vậy làm người ta thấy ngạc nhiên.

      "Đẹp ?" Mộ Phi Chỉ cúi đầu nhìn dáng vẻ kinh ngạc của nữ nhân trong lòng.

      " là đẹp mắt." Thẩm Hành Vu nhịn được thán phục.

      "Còn điều đẹp hơn." Hai tay Mộ Phi Chỉ ôm eo Thẩm Hành Vu, sau đó ôm nàng bay lên ngọn cây: "Đứng ở đây càng đẹp hơn." DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn

      "Chẳng lẽ trước kia mỗi lần săn bắn, chàng đều để Hắc Ưng săn, sau đó chạy tới chỗ này dạo chơi?" Thẩm Hành Vu hầu như có thể tưởng tượng ra bộ dạng lười biếng của Mộ Phi Chỉ

      "Ta chưa bao giờ dùng thủ đoạn này để hấp dẫn nữ nhân." Mộ Phi Chỉ thản nhiên giải thích: "Nên của ta cuối cùng vẫn là của ta."

      Đứng cao lúc, Mộ Phi Chỉ sợ Thẩm Hành Vu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lại ôm nàng vào trong ngực, bay xuống. Buộc ngựa ở gốc cây, hai người tay trong tay vào sâu trong rừng.

      Có lẽ qua nửa canh giờ, Thẩm Hành Vu cảm thấy hơi mệt, Mộ Phi Chỉ đỡ nàng ngồi xuống, còn chưa ngồi ấm mông, Thẩm Hành Vu liền nghe thấy tiếng khóc ở đằng sau truyền tới, nàng và Mộ Phi Chỉ nhìn thoáng qua, hai người liền tìm tiếng khóc kia.

      đến bụi cỏ rung rung, hai người dừng bước, cách đó xa có con vật trắng như tuyết, cái đầu mập mạp màu trắng, nhìn giống hồ ly mà lại giống con chó, nhưng người con vật kỳ lạ này dính đầy máu. Nghe thấy có tiếng lại gần, nó hơi hơi mở mắt ra, mới vừa mở to mắt, Thẩm Hành Vu thầm nghĩ ổn, nhìn rã rời trong mắt nó có thể thấy được, tuổi thọ nó có vẻ cao, thân có mũi tên, chỉ sợ cũng phải người săn làm hại, nhưng toàn thân đầy máu kia có chút ghê người.

      "Hu hu." Tiếng nó phát ra càng lúc càng lớn, Thẩm Hành Vu bước nhàng tới bên cạnh nó rồi ngồi xổm xuống, xé miếng vải người lau máu cho nó. Con vật hơi giật giật móng vuốt, lúc này Thẩm Hành Vu mới thấy trong ngực nó còn có con lông lá xù xì, cũng có cái bàn tay lớn như vậy.

      Thẩm Hành Vu muốn tìm miệng vết thương của nó, hình như nó bị trúng độc, móng vuốt ở ngón út biến thành màu đen, mà còn dính bùn đặt, có lẽ là vì tiểu bảo bảo trong lòng mà lặn lội đường xa chạy tới đây.

      Cuối cùng Thẩm Hành Vu cũng tìm thấy miệng vết thương người con vật, ở phần da phía dưới bụng, là phi tiêu hình ngôi sao năm cánh kỳ lạ, Thẩm Hành Vu dùng vải bọc phi tiêu, vừa cất vào người liền nghe thấy Mộ Phi Chỉ bên tai: "Nó xong rồi."

      Thẩm Hành Vu hoảng sợ, quay đầu nhìn, ánh mắt kia nhìn thẳng vào nàng, vẫn còn rơm rớm nước mắt, nó vẫn nức nở, sau đó dùng đầu đỡ con vật trong lòng rồi lại ngẩng đầu nhìn Thẩm Hành Vu .

      "Ngươi muốn ta chăm sóc nó sao?" Thẩm Hành Vu giọng hỏi.

      "Hu hu..." Nó rên vài tiếng rồi đôi mắt chậm rãi khép lại, khóe mắt còn đọng nước mắt trong suốt.

      " là có linh tính." Thẩm Hành Vu dùng vải bọc lấy con vật lông lá xù xì rồi bế lên."

      "Mộ Phi Chỉ, chúng ta trở về , đứa nhóc này cần rửa sạch." Thẩm Hành Vu thân thiết ôm vật còn chưa mở mắt vào ngực.

      "Chờ chút." Đột nhiên Mộ Phi Chỉ ngăn Thẩm Hành Vu

      Thẩm Hành Vu nhìn sắc mặt nghiêm túc của , nghi ngờ hỏi: "Làm sao vậy?"

      "Nó là đực hay cái?" Mộ Phi Chỉ nghiêm mặt hỏi.

      "....."

      Chương 30: Ghen.


      Edit: Thu Thủy

      Thời tiết rất đẹp, Hoa Dung và Thạch Lưu dọn dẹp trong doanh trướng xong, ngồi xuống thảm cỏ, cùng này nọ. Hai người hàn huyên hồi, bên tai truyền đến từng đợt vó ngựa, Thạch Lưu hỏi: "Sao ta lại nghe thấy tiếng về hướng chúng ta? phải chủ tử quay về chứ?"

      "Tình chàng ý thiếp như vậy, sao vương thượng lại bỏ về sớm như thế được... Ồ, Thạch Lưu, đúng là chủ tử quay về." Hoa Dung quay đầu, nhìn tuấn mã càng lúc càng gần và hai thân hình xuất sắc kia, phải Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu là ai?

      Hai người vội vàng đứng dậy, tiến đến đón hai vị chủ tử.

      lưng ngựa, Thẩm Hành Vu ôm trong lòng bọc gì đó, Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu, Hoa Dung nhìn cảnh này, thấy sắc mặt Mộ Phi Chỉ tốt lắm, nhịn được cười.

      Bây giờ Thẩm Hành Vu chỉ muốn tắm rửa cho vật kia, nàng lập tức nhảy xuống ngựa, sau đó gọi Hoa Dung: "Hoa Dung Thạch Lưu, nhanh lấy thùng nước nóng cho ta, ta muốn tắm rửa cho vật cưng này chút."

      Phân phó xong Thẩm Hành Vu liền vội vàng vào, hoàn toàn quên mắt đằng sau còn có nam nhân mặt này đen như than. Tôn nghiêm của Mộ Phi Chỉ sao có thể vị con vật còn chưa mở mắt khiêu khích như vậy, nghĩ tới đây, trong lòng có phần thoải mái, sao lại dễ dàng ăn dấm như vậy.

      "Nàng định xem phu quân của mình thế à?" vào trong lều, thấy Thẩm Hành Vu đặt con vật giường, Mộ Phi Chỉ tức giận đến giậm chân, tiến lên ôm Thẩm Hành Vu, há mồm cắn lỗ tai nàng.

      "Chàng làm gì đấy? Là người chỉ biết gặm nhấm à?" Thẩm Hành Vu xoay người định đánh .

      Mộ Phi Chỉ đứng yên hưởng thụ "ôm ấp thương" của Thẩm Hành Vu, lấy tay xoay người Thẩm Hành Vu ngã nhào lên giường, suýt nữa đè chết con vật kia.

      "Chủ tử, nước..." Thạch Lưu xốc màn lên, thấy cảnh bên trong như vậy, khuôn mặt biến đổi, nàng đặt nước xuống, ấp úng : "Có rồi." Sau đó chạy ra ngoài như gặp quỷ.

      Thẩm Hành Vu đẩy Mộ Phi Chỉ ra, ôm con vật kia đến chậu nước rồi ngồi xuống.

      Mộ Phi Chỉ nhìn nữ nhân ngồi mặt đất, trong lòng nổi lên hơi chua, hừ lạnh tiếng, xốc màn ra ngoài.

      Thẩm Hành Vu nghĩ: Đầu tiên tắm sạch cho nó rồi tìm nam nhân mọn kia. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

      Mộ Phi Chỉ vừa , Hoa Dung và Thạch Lưu liền vào giúp đỡ: Thạch Lưu giữ vật , thv và Hoa Dung rửa sạch vết máu người nó .

      "Chủ tử, con vật này là gì? Mặt tròn tròn, lại giống hồ ly." Thạch Lưu cầm móng vuốt của nó nhéo nhéo.

      "Chó." ra trong lòng Thẩm Hành Vu cũng biết đây là con gì, nhưng rất giống chó.

      "A a a, nó mở mắt rồi." Đột nhiên Hoa Dung dừng động tác lại, kích động tiến lên, nhìn đôi mắt đen tuyền của nó , cảm thấy có thể ngay được.

      Thẩm Hành Vu nghe thấy cũng dừng tay, đột nhiên nảy ra ý tưởng xấu, gãi gãi vào bụng con vật, bé con kia vẫn mờ mịt nhìn ba nữ nhân té nước lên người mình, bây giờ bị Thẩm Hành Vu trêu đùa, miệng bắt đầu rên, trong đôi mắt bao phủ màng nước.

      "Tốt lắm, ta bắt nạt ngươi rồi." Ngoài miệng như vậy nhưng Thẩm Hành Vu vẫn gãi bụng nó cái nữa rồi mới lấy vải sạch lau thân thể cho nó, sau đó đặt vào tổ.

      "Vật đáng , chủ tử, có đặt tên cho nó , em nghe Hoài Bắc có nhiều quý phu nhân nuôi mèo cũng đặt tên cho chúng. Hay ta cũng đặt cho nó cái?" Hoa Dung sờ sờ vật nhỏm bị ánh mắt đáng thương của nó nhìn, cảm giác trái tim cũng mềm nhũn ra rồi.

      "Đúng vậy." Thẩm Hành Vu xoa đầu, quay về phía hai nha hoàn : "Gần như trong các đại gia tộc ở Hoài Bắc đều nuôi mèo, bởi vì người Hoài Bắc nghĩ mèo có linh tính. Nhưng nhóm quý phu nhân nuổi mèo chỉ là trò tiêu khiển thôi." Trong gia đình có rất nhiều nữ nhân, tranh sủng được chỉ có thể tự mình tìm trò tiêu khiển.

      "Chủ tử, vậy..." Thạch Lưu chỉ chỉ vật kia.

      "Nhìn giống quả cầu, gọi là Cầu Cầu !" Thẩm Hành Vu nhìn tiểu tử kia, lại bảo hai nha hoàn: "Bảo Phúc Hải tìm chút sữa dê tới, ta ra ngoài chút, hai ngươi trông chừng nó."

      Thẩm Hành Vu ra khỏi liền tìm mpc, kết qua vòng ngay cả bóng sáng cũng gặp, sau đó bất đắc dĩ lại trở về lều.

      Lúc thv xung quanh tìm Mộ Phi Chỉ, cưỡi ngựa chạy băng băng trong khi vực săn bắn, bóng dáng mạnh mẽ, áo trắng tung bay, giương cung bắn tên, đích đến phải những con mồi mà là từng chiếc lá cây, tài bắn hoàn mỹ, là bách phát bách trúng có vẻ chưa đủ.

      Hắc Ưng theo sau Mộ Phi Chỉ, tuy hiểu vì sao lại như vậy nhưng cũng hiểu, nhất định là trong lòng Mộ Phi Chỉ tức giận.

      Lại bên này, Thẩm Hành Vu tìm thấy Mộ Phi Chỉ, sau khi về giường nghỉ ngơi, gọi là nghỉ chút nhưng lại ngủ thiếp , đến giữa trưa Hoa Dung bưng đồ ăn tới, nàng chỉ hỏi câu: "Mộ Phi Chỉ về chưa?" Hoa Dung lắm đầu, nàng liền ngủ tiếp, mạch tới tối.

      Buổi tối săn bắn còn náo nhiệt hơn ban ngày, lửa trại đốt ở giữa sáng trưng, cả nam lẫn nữ vây quanh đám lửa nướng con mồi lúc sáng, lúc Thẩm Hành Vu ra là nhìn thấy khung cảnh như vậy.

      Tiếng người ồn ào, từ rất xa liền nhìn thấy Mộ Phi Chỉ toàn thân áo trắng, đứng bên ngoài đám người náo nhiệt, ánh mắt vắng vẻ biết hướng về nơi nào.

      Thẩm Hành Vu trở về lều khoác thêm áo, định đến chỗ Mộ Phi Chỉ thấy bên cạnh Mộ Phi Chỉ có nữ nhân, cười duyên đưa xiên thịt nướng cho .

      Thẩm Hành Vu còn suy nghĩ, hôm nay Mộ Phi Chỉ buổi trưa cũng về, có phải vẫn chưa ăn . Bây giờ nhìn thấy cảnh này, nàng thong tha bước tới, đứng ở cách đó xa xem kịch vui.

      Thạch Lưu múc nước trở về từ bên ngoài, thấy Thẩm Hành Vu có ở đây, trong lòng sốt ruột, muốn ra ngoài tìm, kết quả cảnh này cũng bị nàng nhìn thấy, nữ nhân đứng xum xoe trước mặt vương thượng, chủ nhân của nàng đứng ở cách đó xa mím môi cười. Hỏng rồi! Thạch Lưu vỗ đầu mình, chiều nay lúc chủ tử ngủ vương thương có trở về nhìn vài lần, ôi trời, lần này gây ra hiểu lầm rồi. dfienddn lieqiudoon

      "Vương thượng, đây là thịt thỏ mới nướng, người có muốn nếm thử chút ?" Tiểu thư quý tộc kia cầm xiên thịt trong tay.

      Mộ Phi Chỉ trả lời, sớm nghe được tiếng bước chân của nàng, xoay người sang chỗ khác, quả nhiên Thẩm Hành Vu đứng ở cách đó xa. quan tâm đến nữ nhân ngu ngốc đằng sau, Mộ Phi Chỉ tới trước mặt Thẩm Hành Vu, tay bế nàng lên.

      " phải chàng tức giận để ý tới ta sao?" Thẩm Hành Vu nắm áo .

      "Người dọc đường ôm chó còn thân thiết hơn cả ta phải nàng sao?" Mộ Phi Chỉ hừ lạnh.

      "Á, chàng đưa ta đâu, lều của chúng ta phải trong này." Thẩm Hành Vu lờ mờ nhìn Mộ Phi Chỉ đúng đường.

      "Phía sau có cái lều yên tĩnh." Mộ Phi Chỉ tùy tiện .

      "Chàng..."

      "A Vu, ta muốn nàng!"

      "...."
      Last edited: 4/3/16
      Chris, myuyenthuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :