1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sủng hậu danh giá của cuồng đế - Nhất Bút Niên Hoa (103c-Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 21: Nhiếp Chính vương Tắc Bắc



      Tiệc tối được sắp xếp ở trong điện Thái Nguyên, ngoại trừ các vị thần tử trong triều, còn có sứ thần Tắc Bắc, về phần Hoài Bắc, bởi vì trận chiến tranh mấy tháng trước, hai nước trong thời kỳ chiến tranh lạnh. Nếu như hôm nay Hoài Bắc phái sứ giả tới, biết chừng bị dân chúng Hoài Nam lột da sống rồi.

      Điện Thái Cực,

      Mộ Phi Chỉ nắm eo Thẩm Hành Vu, nhìn nàng mặc bộ váy liền màu đỏ nhạt và mái tóc thả, thấp giọng hỏi: “Nàng chuẩn bị xong chưa?”

      Thẩm Hành Vu gật đầu cười.

      Hai người ở phía trước, xuyên qua hành lang khấp khuỷu, dưới ngọn đèn dầu sáng tới điện Thái Nguyên.

      “Vương thượng, Vương hậu giá lâm.” Giọng Phúc Hải vang lên, đám người trong điện Thái Nguyên vốn còn ầm ĩ lập tức yên tĩnh trở lại, thậm chí là dám thở mạnh, cảnh tượng náo nhiệt vừa rồi giống như ở trng mộng.

      Các vị triều thần dắt gia quyến cùng quỳ xuống, đồng thời tự chủ nhìn đôi tới cửa. Đương nhiên bọn họ quen thuộc với Mộ Phi Chỉ, nhưng mà lạ lẫm với Thẩm Hành Vu. Bọn họ vẫn luôn nghe thấy trong nội cung có nữ nhân xinh đẹp như tiên nữ, hôm nay nhìn thấy, mái tóc nàng dài đen búi tùy ý, mặc cung bào tinh sảo màu đỏ nhạt, cái eo nhắn bị Mộ Phi Chỉ nắm lấy, mặc cũng có vẻ tươi cười vui vẻ nậm miệng được như trong chờ mong của bọn họ, mà ngược lại, nét mặt của nàng thậm chí có thể dùng từ ‘tỉnh táo’ để hình dung, ánh mắt của nàng nhàn nhạt liếc nhìn mọi người, có cảm giác chói mắt và cao quý.

      Con Hữu Thừa Tướng quỳ ở đó, đôi mắt tròn rời khỏi Thẩm Hành Vu, đương nhiên nàng ta cũng nhìn thấy bộ dạng thân mật của Mộ Phi Chỉ với Thẩm Hành Vu, nàng ta cúi đầu xuống, thầm nho : “Giống như bình hoa.” Nhìn như mặn nhạt nhưng chừng là nữ nhân có mặt mũi, nghĩ đến hai chữ ‘bình hoa’ này, Quý Tồn nhanh chóng liên tưởng đến con của Quyền Tả Thừa Tướng – Quyền Tiểu Mãn, nữ hân kia cũng chỉ là người có khuôn mặt, ngoại trừ khuôn mặt mảnh mai, quả thực là tay thể cầm vật gì, rất được chiều chuộng. Nàng giương mắt nhìn đối diện, quả nhiên Quyền Tiểu Mãn dùng ánh mắt quấn quýt si mê ái mộ nhìn Mộ Phi Chỉ.

      Mộ Phi Chỉ kéo Thẩm Hành Vu thẳng lên ghế rồng, Mộ Thiếu Khanh và Mộ Tê Hoàng đợi lâu đều đứng lên.

      “Ta nghi ngờ ánh mắt nhìn nữ nhân của ngươi, não , ngươi có phải nên gọi Bổn cung tiếng Vương tỷ ?” Mộ Tê Hoàng đứng bên cạnh Mộ Thiếu Khanh, dùng ánh mắt bễ nghễ nhìn nữ nhân trong ngực Mộ Phi Chỉ.

      “Vương tỷ.” Thẩm Hành Vu phúc thân, mở miệng gọi tiếng.

      Mộ Tê Hoàng lập tức nghẹn lời, nàng vốn định dựa vào tính nết phục của Thẩm Hành Vu, nhưng mà ngờ Thẩm Hành Vu lại gọi.

      “Tỷ, trước kia Phi Chỉ được tỷ bảo hộ rất nhiều.” Mộ Phi Chỉ buông Thẩm Hành Vu ra, tiến lên ôm lấy Mộ Tê Hoàng, thêm câu bên tai nàng: “Tuổi của tỷ cũng còn đâu.”

      Mộ Tê Hoàng vốn là người đệ đệ, hôm nay nghe câu trước của đệ, nước mắt chuyển động, suýt rơi xuống rồi, cuối cùng lại bị câu sau của chặn lại, nàng đẩy Mộ Phi Chỉ ra, giọng điệu cất cao: “Cút qua bên cho ta.”

      “Bình thân, ngồi xuống !” Vẻ mặt Mộ Phi Chỉ chuyển nhanh như vậy, trước mặt người thân vẫn còn bình thường, kết quả vừa nhìn thấy triều thần, chuyển thành bộ dạng Đế vương lãnh huyết.

      Mộ Thiếu Khanh và Mộ Tê Hoàng ngồi ở hai bên Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu, đầu tiên Mộ Phi Chỉ giúp Thẩm Hành Vu ngồi xuống sau đó mới ngồi.

      “Vương thượng, sứ giả Tắc Bắc còn chưa tới.” Phúc Hải cúi người bên tai Mộ Phi Chỉ.

      Phúc Hải vừa dứt lời, bên ngoài đại điện truyền tới giọng của tiểu công công: “Nhiếp chính vương Tắc Bắc đến!”

      Những người trong điện đều bị người này làm cho kinh ngạc, vốn tưởng là sứ thần tới, ngờ lại là Nhiếp chính vương Tắc Bắc.

      Trong điện giọng thảo luận, chủ tớ Nhiếp chính vương Tắc Bắc tiến vào, nam nhân mặc áo tím trước, vừa tiến vào tầm mắt mọi người tất cả sôi trào lên, đặc biệt là các nữ nhân. Mặc dù người nọ là người Tắc Bắc nhưng đen như người Tắc Bắc, hơn nữa lại mặc quần áo Hán tộc, bộ dạng kia giống như nam châm, hút hết ánh mắt của các tiểu thư quý tộc.

      “Đôi mắt rất lạnh.” Thẩm Hành Vu ngồi thượng vị, với Mộ Phi Chỉ.

      “Hại chết Vương phi của mình, nàng thấy ấm chỗ nào?” Mộ Phi Chỉ cười lạnh tiếng, cái này gọi là tự gây nghiệt.

      “Giết Vương phi của mình?” Thẩm Hành Vu giật mình hỏi, Nhiếp chính vương Tắc Bắc này nhìn từ xa dù cười, nhưng đáy mắt hề có ý cười, lạnh như băng.

      “Thác Bạt Thiệu Nguyên bái kiến Hoài Nam Vương. Cung chúc Hoài Nam Vương tân hôn vui vẻ.” Thác Bạt Thiệu Nguyên đứng lại trong điện, khom người cái với Hoài Nam Vương.

      “Thay vương đa tạ ý của Tắc Bắc Hoàng.” Mộ Phi Chỉ lười biếng .

      “Hoài Nam Vương, lần này Thiệu Nguyên đến đây ngoại trừ cung chúc đại hôn của ngài, còn muốn gặp người.” Thác Bạt Thiệu Nguyên đến đây, trong mắt mới có chút ba động.

      “Ai?” ra trong lòng Mộ Phi Chỉ có câu trả lời.

      “Quỷ y.”

      “Phúc Hải, Quỷ y đâu?” Mộ Phi Chỉ quay đầu nhìn Phúc Hải và hỏi.

      Phúc Hải có chút rối rắm: “Bẩm Vương thượng, Quỷ y, Quỷ y còn ngủ.”

      với là có người tìm.” Mộ Phi Chỉ giơ tay với Phúc Hải.

      “Tạ Hoài Nam Vương.” Thác Bạt Thiệu Nguyên cảm ơn rồi ngồi xuống, mang theo ánh mắt lưu luyến của các vị nữ quyến.

      ...

      Thẩm Hành Vu nhàm chán ngồi chỗ kia, thỉnh thoảng đành phải kẹp mấy miếng thức ăn, ngay lúc nàng định gắp tiếp đột nhiên đại điện vang lên tiếng leng keng, chỉ thấy nữ nhân mặc bộ quần áo cưỡi ngựa màu xanh đậm, tay cầm hai thanh trường kiếm khua kiế giữa đám vũ nữ. Tóc nàng ta búi lại, hé ra khuôn mặt mang theo khí. Cảm xúc trong đôi mắt kia làm cho Thẩm Hành Vu nhướng mày, nàng nhìn nam nhân biếng nhác bên cạnh, vừa muốn quay đầu lại bàn tay dưới bàn bị người nắm lấy.

      “Làm sao vậy?” Lười biếng trong mắt Mộ Phi Chỉ tản , con ngươi thâm thúy nhìn chằm chằm vào Thẩm Hành Vu.

      “A!” tiếng thét kinh hãi cắt đứt lời hai người... Lúc xoay đaià lại, thanh kiếm bay thẳng về phía Thẩm Hành Vu, nữ tử múa kiếm lúc này ở tư thế nằm gục đất.

      Mộ Thiếu Khanh tay mắt lanh lẹ, bắt lấy thanh kiếm kia.

      “Quý Tồn, ngươi muốn cái đầu nữa sao?” ‘Bốp’ tiếng, Mộ Phi Chỉ ném ly rượu trong tay xuống đất, đứng bật dậy, lửa giận trong đôi mắt như muốn thiêu hủy cả điện Thái Nguyên.
      Last edited: 27/2/16
      Chris, ngocanh, thuyt 1 thành viên khác thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 22: Đời này, chỉ múa cho xem


      “Vương thượng, có người nới lỏng chuôi kiếm của thần, cho nên mới xuất chuyện như vậy, nhất định có người hãm hại thần, đúng rồi, nhất định là Quyền Tiểu Mãn hãm hại thần, nhất định là nàng ta.” Quý Tồn quỳ mặt đất đột nhiên ngẩng đầu, đưa tay chỉ nữ nhân mặc áo màu trắng ngồi bên trái đại điện, Thẩm Hành Vu nhìn qua thấy người đó có bộ mặt mảnh mai, rất có khí thế cành liễu đu đưa theo gió.

      “Tồn tỷ tỷ, ngươi thể ngậm máu phun người, ngay cả kiếm tiểu Mãn cũng cầm được, làm sao có thể lén đổi chuôi kiếm của ngươi, mà ngươi ấy, chính mình sai rồi, khụ khụ, còn xin lỗi Vương hậu nương nương, đúng là thất lễ.” Quyền Tiểu Mãn dùng khăn tay che môi, giọng cũng mềm mại yếu ớt, nhưng mà lời vừa ra khỏi miệng suýt nữa làm cho Quý Tồn tức chết. Quý Tồn là ái nữ của Hữu thừa tướng Quý Viễn sơn, cả gia tộc Hữu thừa tướng là lên từ võ tướng, cho nên gia tộc rất coi trọng giáo dục võ thuật cho hậu bối, bởi vậy từ Quý Tồn biết các loại binh khí binh pháp, đương nhiên, yếu hơn chút so với ngâm thơ của con Tả thừa tướng xuất thân từ văn nhân. Quý Tồn bị Quyền Tiểu Mãn phản bác như vậy trong lòng rất nóng giận, quay đầu hô lên với cha mình: “Phụ thân, người xem kìa, Quyền Tiểu Mãn vừa cắn con.”

      Quý Viễn Sơn rống lên tiếng: “Tồn Tồn, Vương thượng ở đây, con kêu lên như thế ra thể thống gì?”

      “Khụ khụ.” Quyền Tiểu Mãn ở đối diện che môi ho , nhìn từ xa là bộ dạng khiến người khác đau lòng.

      “Ta...” Quý Tồn thấy cha mình cũng chuyện dứt khoát cầm thanh kiếm còn lại trong tay ném lên mặt đất, quật cường ngửa đầu, phục : “Vương thượng, tội danh này dù thế nào thần cũng nhận, chuyện ngu xuẩn như thế thần sao có thể làm được! Đích thị là Quyền Tiểu Mãn rồi, thể nghi ngờ.”

      “Vương thượng, Tiểu Mãn càng phục, từ thân thể thần yếu, làm sao có thể chạm vào những vật này, hơn nữa, thần có động cơ gì để hãm hại Tồn tỷ tỷ, nàng vẫn luôn có thành kiến với thần, nếu như thần làm như thế chẳng phải làm cho quan hệ của chúng thần ngày càng xa cách sao, cổ ngữ có ...” Quý Tồn thấy Quyền Tiểu Mãn lại bắt đầu ‘cổ ngữ có lập tức cắt đứt lời nàng ta: “Động cơ à? Ngươi muốn thấy ta biểu diễn trước mặt Vương thượng, bởi vì trong trường hợp này đọc thơ dùng được.”

      “Tồn tỷ tỷ, ngươi lại oan uổng ta, ta cũng phải người thích khoe khoang, làm sao có thể ghen ghét với ngươi?” Nước mắt chuyển động quanh hốc mắt Quyền Tiểu Mãn, nhưng lại rơi xuống khiến người khác ngứa ngáy trong lòng.

      “Trước mắt Vương thượng, ngươi là người thích khoe khoang nhất.” Quý Tồn lập tức lại.

      “Hôm nay là đại hôn của Vương thượng và Vương hậu, Tiểu Mãn nghĩ, ai đoạt được phong thái của Vương hậu. Nếu như Vương hậu nương nương có thể múa khúc, màn múa kiếm này của ngươi là cái gì?” Từng chữ của Quyền Tiểu Mãn đều thua kém.

      Quý Tồn nghe được lại gì, hoàn toàn nhìn thấy khuôn mặt cha đen lại mà ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Thẩm Hành Vu ngồi ghế , mở miệng hỏi: “Vương hậu nương nương, ngài múa khúc chứ?”

      chỉ Quý Tồn mà ngay cả Quyền Tiểu Mãn cùng với rất nhiều phu nhân đều nhìn vào Thẩm Hành Vu, mang theo ánh mắt tò mò. Dù sao Vương hậu là nhân vật thế nào các nàng vẫn chưa được biết.

      Thẩm Hành Vu nhìn những ánh mắt dần dần xúm tới nở nụ cười, nàng đặt ly rượu xuống, khuôn mặt ửng đỏ, quay đầu nhìn Mộ Phi Chỉ ở bên cạnh, nở nụ cười, giọng kiểu mị: “Đời này, ta chỉ khiêu vũ cho mình xem.” câu , phong tình giữa hai hàng lông mày có thể làm mù hai mắt Mộ Phi Chỉ. mặt vẫn duy trì hình tượng Đế Vương, nhưng mà bàn tay thả đầu gối kéo tay Thẩm Hành Vu.

      Người ở phía dưới đều bị lời của Thẩm Hành Vu làm cho kinh ngạc. là Thẩm Hành Vu hề đứng ra tranh như trong tưởng tượng của các nàng, hai là, ngờ có nữ nhân trực tiếp biểu đạt tình cả của mình, hề cố kỵ nam nhân bên cạnh đường đường là Hoài Nam Vương.

      Đối mặt với câu trả lời như thế, mọi người lại phản bác được.

      xong chưa?” Mộ Phi Chỉ nắm chặt tay Thẩm Hành Vu, lạnh lùng hỏi Quý Tồn và Quyền Tiểu Mãn: “Các ngươi coi cung yến là cái gì? Trước ám sát thành, sau lại làm khó dễ Vương haiaj, hai tội danh này đủ để vương cắt đầu các ngươi!” Chiếc đũa ‘bốp’ tiếng lại văng rất xa, dường như Mộ Phi Chỉ vô cùng tức giận

      Nhìn Mộ Phi Chỉ ‘tức giận hơn bình thường’, dù Thẩm Hành Vu rất muốn cười nhưng trong lòng càng cảm kích hơn. đóng kịch làm người xấu sao nàng có thể thỏa mãn ý của , vì vậy nàng dịu dàng : “Vương thượng, hai vị tiểu thư đều cố ý, ngươi nhìn kiếm kia, chừng là sai lầm của Kiếm sư, ngươi phát giận với hai nương như vậy ổn đâu!” Thẩm Hành Vu bắt đầu sắm vai người tốt.

      “Vậy theo ý của Vương hậu, nên xử trí hai người kia thế nào?” Đôi mắt Mộ Phi Chỉ chuyển tới người Thẩm Hành Vu, bên trong dường như mang theo những vì sao.

      làm, đương nhiên là vô tội.” Thẩm Hành Vu cười .

      “Còn tạ ơn?” khi Mộ Phi Chỉ tức giận, giọng rất có lực, quả thực dọa người chết khiếp. hô lên tiếng, hai người kia lập tức lạy Thẩm Hành Vu, cùng kêu lên : “Tạ Vương hậu nương nương khai ân.”

      Cung yến cứ như vậy, biết nên khóc hay nên cười.

      Sau khi tan tiệc, người đậu tiên ra chính là vị Nhiếp Chính vương tiếng nào sau khi ngồi xuống, mang theo người hầu vội bã bước vào Thái Y viện, vừa rồi người hầu của nghe được Quỷ y ở đó.

      theo đường tới hậu viện Thái Y viện, cửa chính được mở ra, sân hoang vu lập tức ra trước mặt hai người.

      Bước chân Thác Bạt Thiệu Nguyên rất vội vàng, nên để ý tới trang trí trong sân, vén áo đẩy cửa phòng.

      Tay còn chưa chạm được vào cửa, cửa mở ra, nắp quan tài bên trong cũng từ từ mở ra, Thác Bạt Thiệu Nguyên và người hầu sau lưng đều bị chuyện này dọa sợ, bước chân lùi về sau bước.

      “Hai vị chính là người muốn gặp ta? Quấy nhiễu giấc ngủ của ta, chết cũng cứu.” Nắp quan tài mở ra lộ mái tóc dài màu trắng, giọng khàn khàn truyền từ đó ra.

      Thác Bạt Thiệu Nguyên nhìn cảnh tượng này, trong lòng biết chính là Quỷ y, vì vậy giọng điệu hòa hoãn : “Bổn vương có chuyện muốn cầu Quỷ y.”

      “Chết cũng cứu, ngươi điếc à?” Thân thể Đỗ Trọng lại lùi về quan tài, nắp quan tài đóng lại.

      “Quỷ y, bổn vương muốn hỏi...”

      “Bộp”, cửa phòng bị làn gió ma đóng lại, Thác Bạt Thiệu Nguyên bị nhốt ở ngoài, sau đó thỉnh cầu mấy lần, thậm chí còn ra tay nhưng vẫn thể lại gần được quan tài này.

      Sau khi ra khỏi Thái Y viện, Thác Bạt Thiệu Nguyên nhớ tới chuyện: Vì sao tóc của Quỷ y lại màu trắng? Nghe giọng cũng phải là lão già 80 tuổi. thế gian này, ngoại trừ phát triển tự nhiên, nếu tóc trắng chỉ có hai khả năng: Thứ nhất, người nọ thuộc Vu tộc cư thế ngoại; thứ hai, người này từng trúng độc của hoàng thất Vu tộc.

      Mái tóc của Quỷ y, rốt cuộc thuộc về loại nào?
      Last edited: 27/2/16
      myuyen, Chris, ngocanh 1 thành viên khác thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 23: Đêm động phòng hoa chúc

      Edit: Ciao

      Thẩm Hành Vu bị Mộ Phi Chỉ ôm về điện Thái Cực, nàng làm ổ rất thoải mái, nghĩ thầm, mấy ngày nay quả là dễ chịu, ngay cả đường cũng cần , mỗi lần đều bị người nam nhân này ôm tới ôm lui.

      “Nàng suy nghĩ gì thế?” Mộ Phi Chỉ cúi đầu, thấy nữ nhân trong ngực nhìn về phía, hình như suy nghĩ gì đó.

      nghĩ gì.” Thẩm Hành Vu trả lời theo bản năng.

      “Ta nghĩ đến nàng.” Mỗ nam trực tiếp ra: “ nghĩ tới đêm động phòng hoa chúc của chúng ta.”

      “Mộ Phi Chỉ, ngươi vẫn luôn trực tiếp thế sao? Nữ tử trong kinh đô Hoài Bắc đều ngươi là nam nhân lạnh lùng ít , nhìn bộ dạng ngươi bây giờ xem, ràng là đồn sai rồi.” Thẩm Hành Vu cười, nhưng dưới bóng đêm mông lung, mặt nàng vẫn lên sắc đỏ.

      “Nàng khác, bởi vì nàng là nữ nhân của ta.” Mộ Phi Chỉ xong, bước chân nhanh hơn, nhóm cung nhân sau lưng bị đuổi ra ngoài, chỉ còn lại hai người.

      Lúc sắp tới điện Thái Cực, Mộ Phi Chỉ nhịn được, bước nữa mà ôm Thẩm Hành Vu bay lên. Thẩm Hành Vu làm ổ trong lòng chỉ cảm thấy gió phất qua, sau đó bên tai truyền tới tiếng mở cửa điện Thái Cực.

      “Tối nay, cuối cùng nàng cũng là của ta.” Mộ Phi Chỉ đóng cửa lại, sau đó đặt Thẩm Hành Vu lên cửa điện, nụ hôn nóng rực rơi xuống. Đôi môi non mềm giống như mật ong ngọt ngào hấp dẫn Mộ Phi Chỉ từng bước tiến thêm, cúi đầu, hai tay ôm lấy khuôn mặt Thẩm Hành Vu, nhanh chóng để sát vào cánh môi, mút lấy, dường như muốn nuốt Thẩm Hành Vu vào bụng. Tay Thẩm Hành Vu vốn đặt trước ngực Mộ Phi Chỉ, hô hấp hai người rối loạn, biết qua bao lâu, tay Thẩm Hành Vu ôm chặt cổ Mộ Phi Chỉ. Động tác của Mộ Phi Chỉ ngừng lại, bế Thẩm Hành Vu và đặt lên giường.

      Cảm giác như trời đất lật chuyển, giây sau Thẩm Hành Vu bị Mộ Phi Chỉ áp giường, sờ soạng mặt nàng, tay kia giống như mang theo ma lực nong rực nung đỏ cả người nàng.

      “Mộ Phi Chỉ...” Thẩm Hành Vu vừa muốn chuyện, tay Mộ Phi Chỉ đặt lên môi nàng, cho nàng chuyện.

      “Nàng được là thời cơ được, thành thân rồi, ta muốn làm Liễu Hạ Huệ.” Tên lên dây, phát được. Mộ Phi Chỉ sợ nàng gì đó kéo dài thời gian.

      cổ đột nhiên có lực rất lớn, Thẩm Hành Vu đột nhiên nắm chặt lấy cổ Mộ Phi Chỉ, làm cho càng sát lại với mình, nụ cười kiều diễm của nàng lên trước mắt , giọng mềm mại như có người cầm chổi lông gà gãi lên trái tim Mộ Phi Chỉ.

      “Qua đêm này, ngươi thành nam nhân của ta, là thứ thuộc về ta, ngay cả người khác nghĩ tới ta cũng đồng ý, đây là nguyên tắc của ta, lời của ta đêm nay ngươi có hiểu được ?” Hai người gần như kề sát mặt nhau, Thẩm Hành Vu lại nguyên tắc của mình.

      “Ta hiểu được.” Mộ Phi Chỉ vui vẻ nở nụ cười, cúi đầu hôn lên môi Thẩm Hành Vu.

      Nến đỏ cháy sáng, màn lua bay bay, che xuân quang trong phòng.

      ...

      Đại hôn của Vương thượng, vì vậy hôm sau lên triều ngày. Khi Thẩm Hành Vu tỉnh lại, lần đầu tiên nàng thấy Mộ Phi Chỉ vẫn còn nhắm nghiền hai mắt. Trước kia hôm nàng ngủ, mỗi sáng sớm đều tỉnh dậy sau đó vẻ mặt lạnh lùng được cung nhân hầu hạ chuẩn bị vào triều. Hôm nay nhìn thấy dung nhan an tĩnh của lại thoáng kinh ngạc. Bình thường luôn đẹp, hôm qua bỏ vẻ mặt lạnh lùng, nụ cười tà tính, khuôn mặt như vậy vô cùng hấp dẫn.

      “Nàng tỉnh sớm thế sao?” biết nàng nhìn bao lâu. Mộ Phi Chỉ tỉnh lại thấy nữ nhân bên cạnh mở to hai mắt xuất thần nhìn mình, bàn tay lớn kéo nàng vào ngực, lẩm bẩm: “Chả mấy khi phải lên triều, bị những người kia quấy rồi, ngủ lát .” ra còn chưa tỉnh ngủ, có chút mơ mơ màng màng, sau khi ôm Thẩm Hành Vu vào ngực, còn dùng tay khẽ vô về sau lưng Thẩm Hành Vu, giống như dỗ trẻ con.

      Trước giờ Thẩm Hành Vu vẫn luôn thích ngủ, trong khí an tĩnh ấm áp như vậy, nàng lại lần nữ chìm vào giấc ngủ
      Last edited: 27/2/16
      myuyen, Chris, ngocanh2 others thích bài này.

    4. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      truyen hay.nhay ho thui

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 24: Là sói đừng giả dê.
      Editor: Quỳnh ỉn

      Khi Thẩm Hành Vu tỉnh lại là giữa trưa, nàng cuộn người nằm ở trong chăn, mắt còn chưa mở, liền vươn tay sờ sờ vị trí bên cạnh, vị trí kia có người, lúc này nàng mới chậm rãi mở mắt, giống như phải tốn rất nhiều khí lực.

      "Chủ tử, nô tì hầu hạ người thay y phục." Hoa Dung tiến lên, sắc mặt có chút ửng hồng hỏi Thẩm Hành Vu.

      Lúc này Thẩm Hành Vu còn có chút mông lung, nàng ló đầu ra hỏi Hoa Dung: "Hoa Dung, bây giờ là giờ gì rồi?"

      "Giờ ngọ khắc." Hoa Dung cúi đầu đáp, sau đó có chút do dự hỏi: "Chủ tử, muốn rời giường?" Trước khi Vương thượng rời phân phó qua, chủ tử muốn ngủ đến giờ nào ngủ đến giờ đấy.

      "Giữa trưa sao, được, ta rời giường." Thẩm Hành Vu xoa xoa đầu có chút choáng váng, cả người thoải mái từ giường đứng lên, chân còn chưa chạm xuống đất, liền nghe thấy thanh trầm thấp của Mộ Phi Chỉ ở bên ngoài đại điện: "Các ngươi ra ngoài , để vương."

      Mộ Phi Chỉ thân long bào màu đen, hăng hái vào bên trong nội điện, phía sau là ánh nắng ấm áp của buổi trưa, khóe miệng Mộ Phi Chỉ cong lên, giống như muốn hút người vào.

      Hoa Dung và Thạch Lưu vừa nghe thấy tiếng của Vương thượng, liền lập tức ra ngoài, chỉ để lại Thẩm Hành Vu lười biếng ngồi ở giường.

      "Tỉnh? Có muốn ngủ thêm chút nữa hay ?" Mộ Phi Chỉ đến, ngồi ở giường, sau đó ôm Thẩm Hành Vu đặt ngồi ở đùi mình.

      "Ừm." Thẩm Hành Vu ôm lấy cổ Mộ Phi Chỉ, dựa sát vào người , bộ dạng cực kỳ lười nhác.

      "Ta giúp nàng mặc y phục." Mộ Phi Chỉ tay ôm lấy nàng, tay bắt đầu mặc quần áo cho nàng, cúi đầu, toàn tâm toàn ý thắt đai lưng cho Thẩm Hành Vu, thẳng đến khi thu xếp ổn thỏa cho nàng, Mộ Phi Chỉ mới đặt nàng ngồi giường, còn ngổi xổm xuống, tự mình giày cho nàng.

      Kéo nàng từ giường xuống, ngồi ở trước gương đồng, nhìn mái tóc đen dài hỗn loạn của Thẩm Hành Vu, yết hầu của Mộ Phi Chỉ lại thấy căng thẳng, ngừng nhớ đến bộ dạng xinh đẹp tối qua của nàng, cực lực khống chế để mình nghĩ tiếp, sau đó cầm lấy lược chải tóc cho Thẩm Hành Vu.

      "Chàng còn có thể vấn tóc?" Thẩm Hành Vu vốn chỉ cho là Mộ Phi Chỉ cầm lược để chải, kết quả Mộ Phi Chỉ lại còn động thủ vấn tóc cho nàng, năm nay, nam nhân biết vấn tóc nhiều.

      "Hồi cùng học với Vương tỷ." Mộ Phi Chỉ cười , ngón tay tung bay, mặc dù búi tóc quá cầu kỳ, nhưng đơn giản lại đẹp.

      ...

      Khi Thẩm Hành Vu bị Mộ Phi Chỉ nắm tay kéo ra ngoài, nàng có chút nghi hoặc kéo Mộ Phi Chỉ lại: "Chàng muốn đưa ta đâu?"

      "Phụ vương và mẫu hậu đều qua đời, cho nên ngày thứ hai nhất định phải bái kiến Vương tỷ, bây giờ là giữa trưa, sợ là tỷ ấy chờ được rồi." Mộ Phi Chỉ quay đầu giải thích.

      Thẩm Hành Vu nghe xong liền a lên tiếng.

      Khi hai người đến cung điện của trưởng công chúa, trưởng công chúa nhàn nhã nằm ghế mây trong sân, bên người bày ly trà xanh, nghe thấy tiếng của hai người, nàng trêu ghẹo : "Bực nỗi xuân tiêu ngắn ngủi mặt trời lên cao rồi mới dậy, từ nay quân vương chẳng lâm triều!"

      "A Vu, hành lễ với Vương tỷ." Mộ Phi Chỉ với Thẩm Hành Vu.

      "Hành Vu bái kiến Vương tỷ." Thẩm Hành Vu phúc thân hành lễ với Mooh Tê Hoàng.

      "Được rồi, là sói cũng đừng giả thành dê." Mộ Tê Hoàng từ ghế ngồi dậy, với thị nữ phía sau: "Hải Đường, lấy thứ đó đến đây."

      Thị nữ lên tiếng đáp tiếng, sau đó rất nhanh liền giao cái hộp cho Mộ Tê Hoàng. Mộ Tê Hoàng đứng dậy, vẫy vẫy tay với Thẩm Hành Vu: "Đứa , lại đây."

      Khóe miệng Thẩm Hành Vu run rẩy, nàng khẽ cắn môi, tới bên cạnh Mộ Tê Hoàng.

      Mộ Tê Hoàng mở hộp ra, từ bên trong lấy ra chiếc vòng ngọc được chạm trổ tỉ mỉ đeo lên cổ tay Thẩm Hành Vu, vòng tay ngọc bích thượng hạng này được chạm khắc con phượng hoàng rất sống động, thoạt nhìn như vỗ cánh bay.

      "Đây là vòng ngọc lúc mẫu hậu tặng cho ta, về sau ngươi theo Phi Chỉ, vòng tay này ta liền giao cho ngươi." Mộ Tê Hoàng xong lại ung dung rảnh rỗi ngồi xuống.

      Thẩm Hành Vu quay đầu liếc mắt nhìn Mộ Phi Chỉ cái, Mộ Phi Chỉ nghĩ lúc mới gật đầu.

      "Những thứ đáng giá này ta có rất nhiều, ngươi cần ngại nhận lấy ." Mộ Tê Hoàng lại .

      Những thứ đáng giá đó dĩ nhiên là nàng có rất nhiều, nhưng chân chính coi trọng lại rất ít.

      "Tỷ, có muốn triệu Phong tướng quân đến ." Mộ Phi Chỉ kéo Thẩm Hành Vu ngồi xuống bên cạnh Mộ Tê Hoàng, giọng điệu thản nhiên .

      "Kệ , có cốt khí cả đời đừng trở về." Mộ Tê Hoàng khoát khoát tay Mộ Phi Chỉ: "Các ngươi , đừng làm trở ngại ta suy nghĩ."

      "Phốc." Thẩm Hành Vu nhịn được, cười lên tiếng.

      " nhanh , đừng làm chướng mắt ta." Mộ Tê Hoàng liếc nàng cái.

      ...

      Hai người còn chưa xa, tổng quản Thái Cực điện vội vã chạy đến, ngừng thở gấp : "Vương thượng, Nhiếp chính vương Tắc Bắc xin cầu kiến. chờ ở Thái Cực điện."

      " biết." Sau đó Mộ Phi Chỉ ôm lấy Thẩm Hành Vu rời .

      "Xem ra là Đỗ Trọng có gặp ." Thẩm Hành Vu rất quả quyết .

      "Đỗ Trọng phải ai cũng gặp."

      ...

      Nam nhân thân tử y đứng ở trong Thái Cực điện, nhìn đồ vật bài trí bốn xung quanh, ánh mắt càng trở nên thâm trầm hơn, trong điện này mặc dù thân là Đế vương, chỗ ở cần phải được hưởng xa hoa, nhưng trong nơi này còn kèm thêm chút ấm áp, tỷ như cái bàn này, gần cửa sổ hay cửa sổ, tất cả đều được bày đầy hoa cỏ màu sắc rực rỡ, cách sắp xếp này cực kỳ thân thuộc với , dĩ nhiên là được xuất ra từ tay nữ chủ nhân, nghĩ đến đây, trong lòng lại cảm thấy đau xót.

      " biết Nhiếp chính vương tìm vương có chuyện gì?" Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu đứng sau lưng Thác Bạt Thiệu Nguyên, nhìn bóng dáng hơi đơn lạnh nhạt của , hỏi.

      "Hoài Nam vương, bổn vương có việc gấp muốn gặp mặt Quỷ y lần, thế nhưng, thế nhưng luôn trốn tránh gặp." Thác Bạt Thiệu Nguyên hơi thở dài .

      "Ngươi có chuyện gì?" Mộ Phi Chỉ hỏi, tính khí của Đỗ Trọng rất kỳ quái, lúc trước đáp ứng lấy quyền ra áp chế , chuyện lần này Mộ Phi Chỉ cũng tính muốn giúp Thác Bạt Thiệu Nguyên.

      "Ta..." Quýnh lên, ngay cả tự xưng cũng quên, trầm mặc lát, sau đó mới : "Ta muốn thỉnh cầu cứu người."

      "Ngươi muốn cứu ai?" Đúng lúc này Thẩm Hành Vu mở miệng hỏi, sau khi xong, nàng cảm thấy bàn tay nàng bị Mộ Phi Chỉ nắm rất chặt.

      "Ngươi..." Thác Bạt Thiệu Nguyên có chút do dự, biết phải mở miệng thế nào.

      "Ta là thầy thuốc, ngươi hỏi ta cũng được." Thẩm Hành Vu nhìn nam nhân trước mặt, ánh mắt sắc bén, giống như nhìn tình.

      "Ta muốn cứu Vương phi của ta, Vương hậu nương nương, nếu người có hô hấp mỏng manh, lại vĩnh viễn cũng tỉnh dậy, vậy có thể cứu được ?" Thác Bạt Thiệu Nguyên ôm lấy vị trí trái tim, trong cơn đau đớn giống như bị ngàn vạn cây kim đâm vào ra tình hình thực tế.

      "Nàng còn tượng sinh trưởng ?" Thẩm Hành Vu đột nhiên nhớ tới Mộ Phi Chỉ từng Thác Bạt Thiệu Nguyên tự tay giết Vương phi của mình, nếu Vương phi của chết, vậy người giờ là ai?

      "Vương hậu có ý gì?" Thác Bạt Thiệu Nguyên có chút mơ hồ.

      "Ý của ta là, theo thời gian móng tay cua nàng có dài ra , tóc của nàng có dài ra ?" Thẩm Hành Vu cẩn thận giải thích.

      "Có, ta thường cắt móng tay cho nàng." Giọng của Thác Bạt Thiệu Nguyên bắt đầu có chút run rẩy, cỗ cảm xúc bi thương thể nào khống chế nổi lan tràn khắp người .

      "Vậy chính nàng muốn tỉnh, loại chuyện này, muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, cho dù là thần tiên trời cũng có cách, là chính nàng đem mình vây khốn lại, vậy chắc nàng nhận phải đả kích gì đó rất lớn, thế cho nên ngay cả sống cũng trở thành điều khó khăn." Giọng điệu của Thẩm Hành Vu dần trở nên lạnh, nàng nghĩ nàng hiểu tình, nhưng sau khi mất mới biết quý trọng, sau khi giải thích xong, để ý đến Thác Bạt Thiệu Nguyên, kéo Mộ Phi Chỉ vào bên trong nội điện.
      Last edited: 27/2/16
      myuyen, Christhuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :