1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sủng hậu danh giá của cuồng đế - Nhất Bút Niên Hoa (103c-Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 16: Câu Lan viện.

      Editor: Quỳnh


      Khi nghe thấy ba chữ Câu Lan viện, trong đầu Thẩm Hành Vu liền nghĩ đến hồi khi nàng theo sư phụ ra ngoài hành nghề y, cũng nhìn thấy qua vài nữ nhân người nồng nặc mùi son phấn đứng mời chào khách nhân. Tuy nghe qua có chút khinh thường, nhưng phải đó cũng là người sao.

      Khi Mộ Phi Chỉ nghe được ba chữ kia, nghĩ đến cũng thể để Thẩm Hành Vu , muốn mang nàng đến kỹ viện nhất định phải chuẩn bị tốt, nhưng muốn đưa nàng đến nơi như vậy, Mộ Phi Chỉ có chút nghi ngờ.

      "Câu Lan viện này chắc chắn là chút gì đó." Thẩm Hành Vu . Nàng cảm giác được có manh mối lộ ra.

      "Nàng muốn ?" Mặt Mộ Phi Chỉ biểu cảm hỏi.

      "Đương nhiên." Thẩm Hành Vu thành trả lời.

      "Thôi được." Mộ Phi Chỉ trầm ngâm trong phút chốc, rồi đột nhiên nở nụ cười: "Nữ nhân của Mộ Phi Chỉ ta, quả nhiên là giống người thường." xong, liền gắt gao nắm lấy tay của Thẩm Hành Vu, hàng ba người rẽ vào đường bên cạnh, nơi đó nối thành trấn với thôn bên cạnh.

      tò mò, biết sau đây nhìn thấy hình ảnh gì.

      đến khắc đồng hồ, thôn xóm liền xuất trước mặt mấy người, Thẩm Hành Vu nhìn phòng ở cao thấp, trong lòng chợt trào lên cảm giác khinh thường. Có lẽ cảm xúc này quá lớn, liền bị Mộ Phi Chỉ nhận ra, cúi đầu hỏi: "Nàng có chỗ nào thoải mái sao?"

      "Mộ Phi Chỉ, ngươi , người trong thôn trước mặt xảy ra chuyện gì? Giả xử, nơi này quả có nhiều Câu Lan viện, ngươi cảm thấy nữ nhân ở nơi đó làm nghề gì?" Thẩm Hành Vu quay đầu nhìn về phía Mộ Phi Chỉ, trong mắt mang theo cảm xúc nặng nề.

      "Đây là ngoại ô kinh thành, nữ nhân liều mạng như thế, vấn đề hẳn là ở người nam nhân." Mộ Phi Chỉ .

      "Ta nghĩ, có nẽ nam nhân ở trong thôn này đều bị điều tòng quân, cũng có lẽ, đất đai nơi này cằn cỗi, nam nhân trẻ tuổi đều ra ngoài làm thuê dài hạn, thế cho nên nữ nhân trong nhà mới phải hi sinh như vậy, Mộ Phi Chỉ, con dân của ngươi như vậy, ngươi cũng có trách nhiệm." ra Thẩm Hành Vu rất ít khi xem Mộ Phi Chỉ là đế vương, nàng từ lớn lên trong núi, phải là biết đến thân phận địa vị, nhưng chưa bao giờ coi trọng, nàng muốn mình sống trong sợ hãi, truy cứu nguyên nhân, vì nàng là người rất lãnh huyết, lúc trước khi bị phụ thân Tể tướng gả cho thái tử Hoài Bắc Tần Huyền Giáo, nàng ở trong phủ thái tử băng lạnh cao ngạo, khiến người khác e ngại, cho đến cuối tính kế chạy ra khỏi nhà giam đáng giận đó, tất cả những thứ này, Thẩm Hành Vu chưa từng tính đến an nguy của Thẩm tể tướng, giả xử mưu kế của mình bị vạch trần, liên lụy đến cha mẹ huynh đệ tỷ muội thứ xuất, nàng cũng đau lòng. Những người đó chưa từng đối đãi nghiêm cẩn với nàng, nàng cần gì phải quý trọng những người đó, đây là quan niệm của Thẩm Hành Vu.

      "Ta biết, lời này ra ở trước mặt Hoài Nam Vương có chút đại nghịch bất đạo, nhưng, nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền, có thể chính sách phải do ngươi đề ra, nhưng chắc chắn là do thần tử của ngươi gây nen, mặc kệ triều đại thay đổi như thế nào, con dân luôn là người tổn thất nhất." Thẩm Hành Vu xúc động.

      Tay bị Mộ Phi Chỉ nắm chặt, hướng .

      Mộ Phi Chỉ im lặng lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn Thẩm Hành Vu, trong mắt phát sáng kinh người, qua hồi lâu, mới kéo Thẩm Hành Vu đến gần bên mình hơn, ở trong ánh mắt khó hiểu của nàng, hôn lên trán nàng cái, lẩm bẩm : "Có Vương hậu như nàng, con dân chúng ta về sau phải chịu khổ nữa."

      ...

      Mới vừa đến cửa thôn, Thẩm Hành Vu khẳng định, trong thôn này này quả nhiên có Câu Lan viện, vừa đến nơi này có thể thấy nữ nhân mặc y phục vải bông thô ráp, liền ngay cả con sông đầu thôn cũng tản ra cỗ hương vị son phấn.

      Lúc ba người vào, trước mặt mỗi căn nhà thấp bé đều có tấm vải đỏ, rất ít nhà có, ba người dọc theo thôn, vừa muốn tìm người vừa muốn nhìn xung quanh, liền nghe thấy cửa phòng bên cạnh đột nhiên mở ra, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy người nam nhân vừa đeo đai lưng vừa ra ngoài, khi nhìn thấy Thẩm Hành Vu còn hạ lưu huýt sao, dùng giọng điệu ngả ngón : "Hậu sinh là tuấn tú." Vừa xong, cánh tay của người nọ nằm ở mặt đất, Thẩm Hành Vu bị Mộ Phi Chỉ kéo vào trong ngực, Mộ Phi Chỉ tay ôm chặt Thẩm Hành Vu, tay cầm nhuyễn kiếm còn dính máu. từ cao nhìn nam nhân kia, trong mắt phát ra lạnh lùng giống như vật sở hữu bị xâm phận, : "Đừng dùng ánh mắt bẩn thỉu của ngươi nhìn nữ nhân của ta."

      "Hả?" Ngay tại thời điểm Mộ Phi Chỉ xử lý nam nhân đáng khinh này, Thẩm Hành Vu đột nhiên nhìn thấy bóng dáng màu hồng xẹt qua trước mặt, nàng vừa phát ra tiếng, Hắc Ưng tiến lên động thủ bắt người.

      "Ngươi là... Chủ nhân nơi này?" Thẩm Hành Vu đánh giá nữ nhân trước mặt, vải bông thô ráp, tóc tai tán loạn, sắc mặt cũng phải là rất tốt, vừa nhìn thấy, liền biết dinh dưỡng đầy đủ, nữ nhân này hẳn là chưa đến hai mươi, sắc mặt có chút khó coi.

      "Đúng, các ngươi đừng giết ta, ta còn có cha mẹ già phải nuôi." Nữ nhân này quá mức kích động, thoáng cái liền quỳ xuống.

      "Ngươi đứng lên." Thẩm Hành Vu thoát khỏi tay của Mộ Phi Chỉ, vừa muốn đền gần nữ nhân kia, Hắc Ưng thấy ánh mắt chỉ thị của Mộ Phi Chỉ, lập tức điểm mấy huyệt đạo người nữ nhân, Thẩm Hành Vu cảm kích nhìn thoáng qua Mộ Phi Chỉ, sau đó mới tiến lên, bàn tay trắng nõn đặt lên cổ tay nữ nhân, ngón tay ở đó nhảy vài cái, nàng liền thu tay lại, quay đầu với Mộ Phi Chỉ: "Trong cơ thể nàng có độc."

      Tiếp đó, Hắc Ưng lại dựa theo phương pháp này, tìm đến mấy người phụ nhân, kết quả người những người này cũng đều có độc.

      "Ta nghĩ, độc người thám tử có thể là từ người những nữ nhân này, thậm chí ta còn nghĩ, có phải những nữ nhân này có giao dịch gì đó với quân xa doanh ." Thẩm Hành Vu nhìn về phía Mộ Phi Chỉ.

      "Nếu những nữ nhân này đồng thời cùng nhiễm bệnh, nàng cảm thấy giếng nước có khả năng ?" Mộ Phi Chỉ hỏi như thế, trong giọng thậm chí còn có chút chắc chắn.

      "Muốn biết giếng nước có vấn đề, phải xem người già và trẻ có độc hay , Hắc Ưng tìm mấy người già yếu đến đây." Thẩm Hành Vu phân phó Hắc Ưng, Hắc Ưng nhìn Mộ Phi Chỉ, Mộ Phi Chỉ gật đầu.

      Hắc Ưng như vậy, khiến Thẩm Hành Vu có chút xấu hổ, nàng quên mất, nam nhân đeo mặt nạ này chỉ nghe lời của Mộ Phi Chỉ.

      "Chờ chúng ta thành thân, người của ta đều là người của nàng, A Vu, giang sơn này và ta, đều là của nàng." Mộ Phi Chỉ cực kỳ thành .

      "Giang sơn có lợi gì với ta." Thẩm Hành Vu giọng hừ tiếng.

      "Để bảo hộ cuộc sống của nàng."

      ...

      Trải qua kiểm tra của Thẩm Hành Vu, người lão nhân và tiểu hài tử đều có loại độc này, cho nên, ba người liền đến giếng nước ngoài cửa thôn, nơi đó là nơi duy nhất mà mọi người dân trong thôn đều tiếp cận qua.

      Vừa đến giếng nước kia, Hắc Ưng liền bay ra ngoài, sau đó trong nháy mắt bắt người trở về.

      "Ngươi lén lút làm gì." Thẩm Hành Vu đứng trước mặt người kia, nhuyễn kiếm của Mộ Phi Chỉ bị nàng cầm ở trong tay, đặt ở cổ người nọ.

      "Tha mang, tha mạng, các vị gia, ta biết các ngươi đến nơi đây nhất định là biết chuyện, ta biết, ta biết hết, xin các ngươi tha cho tiểu nhân mạng." Người nọ bị thanh kiếm ở cổ dọa sợ, hốt hoảng .

      "Ngươi biết? Ngươi biết cái gì?" Kiếm tay Thẩm Hành Vu càng cọ xát cổ nam nhân trung niên.

      "Là Dư tướng quân, là Dư tướng quân làm." Người nọ thất thanh hô lên tiếng,
      Last edited: 27/2/16
      myuyen, Christhuyt thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 17: Phu quân

      Edit: sena


      Ngay khi Mộ Phi Chỉ ra khỏi thôn trở về, lập tứ ra lệnh đuổi Dư Thiếu Bình, đương nhiên vị Dư Thiếu Bình bây giờ là do Đỗ Trọng dịch dung thành. Đường đường là tổng quản quân cơ doanh lại bị trói lại và bị đuổi , khiến cho tất cả binh lính và thám tử của quân cơ doanh bị chấn động. Nhưng vì người của Đại Lý Tự quá thiết diện vô tư, chỉ cần là người xuất danh sách, cho dù có quyền thế ngập trời cũng được đối xủ khác biệt. (*thiết: sắt thép, diện: mặt, vô tư: vì lợi ích của bất cứ cá nhân nào, việc riêng. Ý cả câu : thiên vị cho bất cứ ai.)

      “Vương thượng ra lệnh, mọi công việc của quân cơ doanh bị phong tỏa.” Giang Thành Nghiệp thay mặt Đại Lý Tự, tay cầm thánh chỉ, đứng tại đại sảnh tuyến bố thánh chỉ trước mọi người.

      Người của quân cơ doanh đưa mắt nhìn nhau, mặt mỗi người vẻ, có lúng túng hoảng hốt, có người với vẻ mặt trấn tĩnh câu gì. Giang Thành Nghiệp nhìn tất cả vẻ mặt của đám người đó vào trong mắt nhưng cũng thêm câu gì, mang người ra ngoài.

      …..

      Ngày tiếp theo, tin tức về việc tổng quản Dư Thiếu Bình của quân cơ doanh làm trễ nải việc quân lan truyền khắp nơi.

      Mà lúc này, trong Đại Lý Tự, Giang Thành Nghiệp ngồi ở vị trí đứng đầu đoàn thẩm phán, định tuyên bố mở công đường xét xử, bên ngoài vang lên thanh lanh lảnh của Phúc Hải: “Vương thượng giá lâm, vương hậu giá lâm!”

      Giang Thanh Nghiệp nghe thấy vậy, suy nghĩ nhanh chóng, rồi đứng lên, cung kính quỳ lạy đôi nam nữ vào cửa.

      Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu đều mặc y phục hoa lệ, hai người cùng nhau đến, áo choàng quý giá vượt qua thềm cửa, rơi trước mắt Giang Thành Nghiệp.

      “Tất cử đứng lên.” Giọng của Mộ Phi Chỉ trầm thấp, đầy khí phách vang lên, sau đó liền lôi kéo Thẩm Hành Vu ngồi xuống bên, với Giang Thành Nghiệp: “Giang ái khanh cứ tiếp tục, vương và vương hậu chỉ muốn nghe chân tướng của việc, dù sao Dư tướng quân cũng là người được Hữu thừa tướng cất nhắc đưa lên, là người được vương coi trọng.”

      Giang Thành Nghiệp dập đầu cái mạnh, thanh mang theo chút kích động : “Tạ ơn vương thượng.” vụ án lớn như vậy lại giao cho viên quan của Đại Lý Tự như , làm sao Giang Thành Nghiệp lại kích động cho được.

      “Khai đường, mang phạm nhân Dư Thiếu Bình lên.” tiếng gỗ đập vào bàn vang lên, Giang Thành Nghiệp sai bảo bọn thị vệ, lát sau, “Dư Thiếu Bình” mặc quần áo tù nhân được dẫn lên.

      Hai tay “Dư Thiếu Bình” bị trói, quỳ gối phía dưới, mặt có biểu tình gì, bộ dáng rất bình tĩnh.

      “Dư Thiếu Bình, việc người thám tử quân cơ doanh phát độc dược khiến người ta bị ngu ngốc, phản ứng trì trệ, ngươi muốn giải thích như thế nào về việc này? Có người tố cáo ngươi liên kết với thôn trưởng thôn Thanh Hà ép buộc thôn phụ làm chuyện bất minh, chuyện này ngươi giải thích như thế nào?” Giang Thành Nghiệp hỏi Dư Thiếu Bình. (*thôn phụ: phụ nữ của thôn.)

      Giọng của Dư Thiếu Bình nghe qua có chút khàn khàn, ta ngẩng đầu lên nhưng lại mở mắt : “ ngày ở trong tù tối tăm, cho nên lúc ra mắt của ta vẫn chưa thích ứng được với ánh mặt trời mãnh liệt như vậy, Giang đại nhân có thế cho ta xin miếng vải đen để che mắt ta lại rồi sau đó tiếp tục luận tội của ta.”

      Giang Thành Nghiệp suy nghĩ, sau đó quay đầu nhìn về phía Mộ Phi Chỉ. Thấy Mộ Phi Chỉ gật đầu, lúc này Giang Thành Nghiệp mới sai người tìm miếng vải đen bịt mắt “Dư Thiếu Bình”.

      “Vừa rồi, những tội danh mà ta , ngươi có cái gì muốn giải thích hay ?” Giang Thành Nghiệp thấy chuẩn bị xong, mới hỏi lại lần nữa.

      “Muốn gán tội cho người khác sợ gì có lý do. Giang đại nhân, ngươi ta phạm những tội này, ngài có chứng cớ gì ?” ‘Dư Thiếu Bình’ ngẩng đầu, thái độ rất ngạo mãn, hỏi Giang Thành Nghiệp.

      “Mang thôn trưởng thôn Thanh Hà lên.” Giang Thành Nghiệp liếc mắt ra hiệu cho thị vệ, ngay lập tức thị vệ liền dẫn người chờ ở bên ngoài vào. Chỉ thấy người đó mặc chiếc áo choàng bằng gấm màu đỏ sậm, khoảng năm mươi tuổi, tóc bạc gần hết đầu, hai mắt rất . Bởi vì già cả cho nên hai mắt giống như hai hạt đậu treo ở mặt. Người này đúng là tên nam nhân lén lút cạnh giếng nước mà bọn người Thẩm Hành Vu bắt được ngày hôm qua

      Ánh mắt đánh giá của Giang Thành Nghiệp từ áo choàng bằng gấm có dính chút bụi người thôn trưởng chuyển lên gương mặt xấu xí của ông ta, nhìn vào hai mắt bằng hai hạt đậu xanh của ông ta, vô cùng nghiêm túc hỏi: “Thôn trưởng, loại vải may quần áo của ông rất tốt? Quần áo của quan ngũ phẩm cũng bằng ngươi được? Theo ta được biết, hằng năm thôn Thanh Hà đóng được nổi thuế cho triều đình, ngược lại hình như nhà ngươi sống rất tốt. Thôn trưởng, ngươi lại những lời khai hôm qua ngươi khai .”

      “Ngu ngốc.” ‘Dư Thiếu Bình’ che giấu suy nghĩ quỳ ở bên cạnh, đột nhiên mắng thôn trưởng câu.

      “Tất cả là do , là Dư tổng quản.” Thôn trưởng mặc kệ việc giải thích quần áo của mình là do tiền bạc kinh doanh da thịt đổi được, lấm la lấm lét nhìn về phía Dư Thiếu Bình, tay chỉ vào : “Đều là do Dư tổng quản bảo ta mỗi ngày chở thôn phụ đến của hậu viện quân cơ doanh, cái gì mà trụ cột của quốc gia, đều là lũ háo sắc.”

      Thẩm Hành Vu nghe đến đó, trong lòng chấn động. Nàng vốn chỉ cho rằng đám thám tử này chỉ thừa lúc nghỉ luân phiên để ra ngoài tầm hòa vấn liễu. ngờ là do thôn trưởng mang phụ nữ đến đây. Nàng dám tưởng tượng những thôn phụ kia có tâm tình gì trong hoàn cảnh như vậy.

      “Đồ vô dụng, hôm nay đến ngươi cũng dám bán ta? Haha, xem ta trở thành đồ bỏ đung ?” ‘Dư Thiếu Bình’ nở nụ cười, giọng lãnh như gió trong đêm rằm tháng bảy, lạnh đến tận xương tủy người khác, khiến thôn trưởng kinh sợ lùi sau bước, sau đó cúi đầu khóe môi nở nụ cười, trong lòng thầm mắng: “Đúng thế, ngươi chính là đồ bỏ .”

      “Dư tổng quản, việc này ngươi còn chối cãi gì nữa ?” Giang Thành Nghiệp hỏi.

      “Tên phế vật kia! Ngươi dám coi ta làm đá kê chân.” ‘Dư Thiếu Bình’ bị trói lại đột nhiên nhảy lên. Sắp thấy đá của gần đến thôn trưởng, bóng đen sau lưng Mộ Phi Chỉ nhanh chóng tiến lên ngăn chặn lại.

      “Người đến, ngày mai vào giờ ngọ kéo hai người này ra Ngọ môn chặt đầu.” Ngay tại thời điểm Hắc Ưng bắt giữ được ‘Dư Thiếu Bình” xong, liền ra lệnh. Sau đó quay đầu nhìn Giang Thành Nghiệp : “Ngay hôm nay cho dán cáo thị hành quyết ra, thuận tiện cho tất cả mọi người xem xét xử.”

      “Tội chết?” Thôn trưởng dám tin tưởng, bắt đầu lớn tiếng ồn ào: “Vương thượng, tội của tiểu nhân đáng chết, tội đáng chết.” Tội của ông ta nhiều lắm chỉ là đồng lõa. Vì sao cũng bị chém đầu, theo luật pháp của Hoài Nam, chỉ là lưu đày sao? Chủ tử cũng chuẩn bị tốt mọi chuyện cho tình huống khi ông ta bị lưu đày.

      vương chính là vương pháp, muốn ngươi chết, ngươi được phép sống.” xong Mộ Phi Chỉ thêm câu nào, dẫn Thẩm Hành Vu ra ngoài.

      …….

      “Hành động hôm nay của Đỗ Trọng là do ngươi bắt làm.?” Ra khỏi Đại Lý Tự. Thẩm Hành Vu hỏi .

      làm như vậy, việc ta đóng giả bị lộ.” Mộ Phi Chỉ than thở.

      “Mộ Phi Chỉ, ngươi có nghĩ tới việc thôn trưởng và Dư Thiếu Bình cùng thuộc tổ chức gì ? Người phía sau bọn chúng thể lay động được.” Đột nhiên Thẩm Hành Vu có chút lo lắng, quan hệ rắc rối khó gỡ này, cái này nối tiếp cái khác, khiến cho người ta cũng nhìn được kẻ giật dây sau cùng là ai.

      thể lay động? Vậy chém đứt, Hắc Ưng, ngươi tìm hai tên tử tù để Đỗ Trọng cải trang cho bọn chúng thành Dư Thiếu Bình và thôn trưởng. Sau đó giao thôn trưởng cho Thiên cơ lâu thẩm vấn.” Mộ Phi Chỉ lời này có chút nghiến răng nghiến lợi.

      “Tuân lệnh” Hắc Ưng lĩnh mệnh lệnh, nháy mắt liền thấy bóng dáng.

      “Mộ Phi Chỉ, ngươi…” Hai người tới trước ngự liễn, Thẩm Hành Vu định hỏi thị bị Mộ Phi Chỉ bế lên. Trước mắt mọi người xung quanh, Hoài Nam vương từ trước đến nay được mệnh danh là lạnh lùng, tàn khốc, bây giờ lại có thể ôn nhu ôm nữ nhân lên ngự liễn. (*ngự liễn: kiệu của vua)

      “A Vu, về nàng nên thay đổi cách gọi?” Mộ Phi Chỉ ôm nàng lên xe, sau đó ôm nàng ngồi trong lòng mình.

      “Umh?” Suy nghĩ của Thẩm Hành Vu vẫn chưa thoát ra khỏi vụ án công đường vừa nãy.

      “Về sau nàng phải gọi ta là phu quân, đến, kêu thử chút nghe xem.” Mặt Mộ Phi Chỉ tiến gần đến sát Thẩm Hành Vu, chop mũi đụng vào mặt nàng, vô cùng thân thiết.

      Thẩm Hành Vu thở gấp hơi, nét mặt già nua xấu hổ đỏ lên, ngay lúc đó biết cái gì cho đúng.

      “Mộ Phi Chỉ, vụ án này…” Thẩm Hành Vu có tính xấu, khi gặp phải chuyện mà thể tiếp được nữa, ngay lập tức liền thay đổi đề tài chuyện.

      “A Vu, nàng gọi, lập tức ta kéo mành lên để cho dân chúng đường coi trộm phong cảnh trong ngự liễn này tốt.” Mộ Phi Chỉ càng thêm tiến gần vào Thẩm Hành Vu, người tỏa ra hơi thở nam nhân nhàn nhạt, khiến Thẩm Hành Vu gần như hít thở thông.

      Thẩm Hành Vu cúi đầu, xem xét bộ dáng thân mật giữ hai người. Nàng ngồi ở đùi của Mộ Phi Chỉ, tay Mộ Phi Chỉ gắt gao ôm chặt nàng, tay vô cùng thân thiết di chuyển lưu luyến cằm của nàng. Hai người dựa rất gần, nếu bộ dáng này bị người khác nhìn thấy, a a a, chỉ cần nghĩ đến thế thôi mặt của nàng nóng đến mức chịu được. Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải sủng nịnh trong mắt Mộ Phi Chỉ nhìn chính mình. Bị ánh mắt ôn nhu nhìn như vậy, tay Thẩm Hành Vu để trước ngực của Mộ Phi Chỉ đột nhiên nắm chặt áo của , giọng, kêu câu đến cả mình cũng thể tin là bản thân có thể mở miệng gọi: “Phu quân.”

      Trong lòng Mộ Phi Chỉ nhảy lên cái, toàn thân tràn ra cảm giác khoan khoái trước nay chưa từng có. cúi đầu chiếm lấy đôi môi đỏ mọng mê người của nàng. Trong đầu nhanh chóng nghĩ: “Nữ nhân ăn mềm cũng ăn cứng này chẳng lẽ bị khuất phục trước mỹ nam kế?”

      Răng môi dây dưa quấn quýt, bàn tay to của Mộ Phi Chỉ xuyên qua mái tóc dày của Thẩm Hành Vu, giọng : “A Vu, chúng ta thành thân .”

      ------ lời ngoài mặt ------

      Mẹ ruột: Chủ và thợ sắp thủ đẩy, ngươi ra kiếm khách cho ta. . . .

      Mộ Phi Chỉ: Biến, vương muốn thành thân (hôn).

      A a a, hôm nay là chương béo a, mưu gì gì đó để sau này , Mộ Phi chỉ đại gia sắp kết hôn rồi. . . Cầu cất giữ a cầu cất giữ.
      Last edited: 27/2/16
      myuyen, Chris, thuyt 1 thành viên khác thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 18: Chớ làm nũng

      Edit: sena


      Hai người ngồi trong ngự liễn, Mộ Phi Chỉ vô cùng thân thiết ôm Thẩm Hành Vu ở đùi. Đối mặt với vị đại gia có tính tình bá đạo như vậy, căn bản Thẩm Hành Vu có đường để phản kháng. Dù sao nàng cũng cảm thấy rất thoải mái, cho nên trực tiếp nắm lấy áo ngoài của Mộ Phi Chỉ, rúc vào lòng , vẻ mặt đăm chiêu hỏi: “Cứ theo đầu mối Dư Thiếu Bình này khẳng định có thể bắt được cá lớn.”

      Mộ Phi Chỉ bẻ đầu tiểu nữ nhân trong lòng lại, bàn tay khẽ xoa nắm mặt nàng. Trán Thẩm Hành Vu đụng phải ngực của Mộ Phi Chỉ, chỉ dùng tay nắm lấy cằm của nàng. động tác có tính cưỡng chế như vậy trong chốc lát khiến Thẩm Hành Vu đen mặt. Nàng ngăn chặn cái tay vuốt ve của Mộ Phi Chỉ, tức giận hỏi: “Làm sao vậy?”

      “Nhìn ta.” thanh của Mộ Phi Chỉ to lắm nhưng lại chứa luồng khí tức làm người khác tự chủ phải nhìn về phía .


      "Nhìn ngươi để làm gì?" Thẩm Hành Vu nhìn cái, liền cúi đầu.


      "A Vu, nửa tháng nữa, ta là phu quân chân chính của nàng. Tất cả chuyện tình phía trước đều vứt đến sau đầu cho ta, thành thành ngốc cho ta, cố gắng tăng thêm chút thịt tránh việc buổi tối ta ôm lại cảm thấy đau tay." Mộ Phi Chỉ nâng đầu nàng lên, vuốt ve khuôn mặt non mềm muốn kháp ra nước của nàng, vẻ mặt ái muội : "A Vu, ngươi mong chờ đêm tân hôn của chúng ta."

      "Háo sắc." Thẩm Hành Vu trợn trắng mắt, trong lòng thầm : ‘Kêu ngươi câu ngươi liền lên trời rồi hả? Nếu kêu ngươi là ông nội, chắc cái đuôi của ngươi dài ra mất?’

      "Ngoan." Mộ Phi Chỉ nghĩ đến việc sắp trở thành nàykhiến rất vui vẻ, phát ra tiếng cười trầm thấp. Nhưng mà tiếng cười thoải mái này khiến cung nhân bên ngoài ngự niện hoảng sợ, vương thượng uống nhầm thuốc sao? Bao nhiêu năm qua nghe thấy nở nụ cười, đương nhiên tính nụ cười lạnh.

      …....

      Đám cưới của hai người định tại nửa tháng sau, tuy thời gian để Lễ bộ chuẩn bị dài, nhưng mà người bị kéo bận việc cùng cũng ít. Ví dụ như tại, Thẩm Hành Vu mặc thử kiện Phượng bào này mà , đây chính thứ do trọn vẹn hai trăm cao thủ thêu mất thời gian khoảng mười ngày thêu mới thành.

      Trong Thái Cực điện, Thẩm Hành Vu nâng hai tay để Thạch Lưu giúp nàng mặc, áo choàng đỏ thẫm nhanh chóng che thân thể nàng, Phượng Hoàng màu vàng được thêu rất sống động ở mặt áo choàng, giống như sắp giương cánh mà bay.

      "Chủ tử, y phục này, là... là quá đẹp." Hoa Dung ở phía xa, tay đỡ làn váy dài.

      "Toàn vô nghĩa, từng tấc vải đều là dùng vàng dệt thành, có thể xấu sao?" Thạch Lưu cúi người buộc áo trong cho Thẩm Hành Vu, bên đánh Hoa Dung cười, bên xoay người lấy đai lưng màu đỏ đặt mâm.


      Đúng lúc này Mộ Phi Chỉ từ ngoài điện vào. Thạch Lưu thấy đến đây, lập tức cung kính hành lễ: "Vương thượng."

      Mộ Phi Chỉ bảo người ta đứng lên, ánh mắt chuyên chú kia sớm bị bóng dáng Thẩm Hành Vu mặc phượng bào màu đỏ cướp đoạt mất. Thẩm Hành Vu hiển nhiên cũng thấy , thời điểm hai người nhìn nhau, trong mắt cả hai đều lên tia kinh diễm.

      giờ Mộ Phi Chỉ cũng mặc tân phục sử dụng trong đại hôn do phủ Nội Vụ đưa tới. Nhưng mà Mộ Phi Chỉ cũng mặc áo choàng màu đỏ bên ngoài, chỉ mặc áo trong màu đen, thêu kim long bay lượn xung quanh cổ tay áo và cổ áo của . Quần áo vừa vặn lại càng tăng thêm khí chất điên đảo chúng sinh của Mộ Phi Chỉ, khiến Thẩm Hành Vu kinh diễm phen.

      Mà Mộ Phi Chỉ sao lại kinh diễm, lúc này Thẩm Hành Vu để hai tay xuống, áo trong vừa vặn bao lấy dáng người của nàng. Áo choàng bên ngoài tinh xảo khoác lên ở người, trận gió bên ngoài điện thổi vào, áo choàng bị gió thổi bay lên, nhìn như tiên giáng trần.

      "Để ta." Mộ Phi Chỉ xem xét lúc, sau đó mới mỉm cười ngăn động tác của Thạch Lưu, tự mình cầm đai lưng thêu Phượng Hoàng lại. Ngón tay thon dài, sạch nhàng cảm nhận mịn màng của đai lưng vàng, giống như chạm đến hạnh phúc của chính mình. Mang theo nụ cười có thể mê chết mọi người, Mộ Phi Chỉ đến trước mặt Thẩm Hành Vu, thanh nhu hòa: "A Vu, giang hai tay cánh tay ra."

      Xong rồi, bị ánh mắt ôn nhu của nhìn mình như vậy, Thẩm Hành Vu cảm thấy được tứ chi của mình cứng ngắc, tim đập rộn lên. Nàng trừng mắt, thái độ dịu ngoan trước nay chưa từng có, mở cánh tay ra.

      Khóe môi Mộ Phi Chỉ vẫn nhếch lên cười, cúi người, tự mình thắt đai lưng eo nhắn của Thẩm Hành Vu. Thẩm Hành Vu đứng im ở nơi đó, chỉ nhìn thấy đỉnh đầu đen tuyền .

      "Miễn cưỡng có thể chấp nhận." Mộ Phi Chỉ ngẩng đầu lên, lui về sau vài bước, tỷ mỉ đánh giá nữ nhân trước mắt.

      "A Vu, vài bước cho ta xem." Mộ Phi Chỉ vẫn cười như cũ, khuôn mặt lạnh lùng trước kia lập tức nhu hòa xuống. đứng ở phía xa, hai tay mở ra hướng Thẩm Hành Vu.

      "A!" Kết quả Thẩm Hành Vu vừa bước bước bị ngăn trở bởi làn váy phiền phức kia, nàng trở tay kịp, mắt thấy đầu sắp hôn môi đất đai.

      Mộ Phi Chỉ nhanh chóng tiến lên vài bước ôm Thẩm Hành Vu vào trong ngực. Tiếng cười nhàng vang lên ở bên tai Thẩm Hành Vu: "Gấp như vậy? uh, xem ra, thời điểm diễn ra hôn lễ ta phải ôm nàng. +ddlqd+ Nếu chưa hết mười dặm phố, nàng liền... khà khà." Lần này Mộ Phi Chỉ nở nụ cười sang sảng, vẻ mặt Thẩm Hành Vu nằm trong lòng sớm đỏ hồng rồi.

      Nam nhân có tâm cơ giả dối, sử dụng mỹ nam kế thành nghiện rồi !

      .....

      Trừ bỏ việc mặc thử quần áo ra, trong khoảng thời gian nửa tháng chuẩn bị, ma ma giáo dưỡng trong cung cũng bắt đầu dạy bảo lễ nghi cần có trong hôn lễ cho Thẩm Hành Vu. Dù sao hôn lễ của hai người phải điễn ra tế đàn, cho nên khẳng định thể thiếu các loại quy củ rườm rà đó.

      Ngày đầu tiên kết thúc việc học, buổi tối ngay cả sức lực bò lên giường, Thẩm Hành Vu cũng có. Vẫn phải nhờ Mộ Phi chỉ ôm nàng lên, ôm ấp thân thể mỏi mệt của nàng vào trong ngực, nàng cũng thèm phản kháng nữa, chỉ lúc sau liền ngủ.

      Ngày hôm sau, sau khi ma ma giáo dưỡng trở về, Mộ Phi Chỉ chờ nàng ở Thái Cực điện. Thẩm hành vu vừa thấy Mộ Phi Chỉ, mặt liền lộ ra bộ dáng ủy khuất. Nàng kéo dài bước chân, vẫy Thạch Lưu và Hoa Dung hầu hạ lui ra, chạy thẳng đến bên người Mộ Phi Chỉ.

      "Mộ Phi Chỉ, có thể cần học ." Thẩm Hành Vu ngồi ở bên người Mộ Phi Chỉ, giọng thầm, đường cũng cần phải căn khoảng cách chuẩn, được sai lệch dù chỉ là chút. Quả thực quá hà khắc mà.

      "Ngày mai vẫn phải tiếp tục." Đối với chuyện này, Mộ Phi Chỉ nửa điểm cũng tha.

      "Tối hôm nay ngươi được ôm ta ngủ." Sau lần trước, ở đình giữa hồ, Thẩm Hành Vu phát sử dụng chiêu này rất tốt.

      "Phản kháng cũng có hiệu quả." Mộ Phi Chỉ lập tức đen mặt lại.

      Ngày thứ ba sau khi học xong, cung nhân của Thái Cực điện vẫn ở, Phúc Hải rót trà cho Mộ Phi Chỉ. Thẩm Hành Vu cũng thèm để ý đến mặt mũi, bộ dạng như chân sắp bị chặt đứt vậy. Nàng vừa nhìn thấy Mộ Phi Chỉ, thanh mềm dẻo nhu nhuyễn : "Mộ Phi Chỉ, nhân gia muốn học nữa." Giọng mềm mại kia thiếu chút khiến chính Thẩm Hành Vu phải nôn mửa.

      Cánh tay rót trà của Phúc Hải cũng run rẩy, chút nữa hất nước lên tấu chương bàn.

      “Chớ làm nũng, nàng nhất định phải học được quy củ tế đàn. Chỉ cần vượt qua ngày đó, sau này cho dù nàng giày mà chạy ở trong cung, ta cũng quản nàng nữa." Đầu Mộ Phi Chỉ cũng thèm ngẩng lên, tay vẫn cầm bút son phê chữa tấu chương như cũ.

      Nhưng vừa mới hết, liền ngẩng đầu lên, ngôn từ chính nghĩa với nữ nhân tình nguyện kia: "Về sau ta cũng cho phép nàng giày mà chạy loạn trong cung." bị cảm lạnh. . .

      ------ lời ngoài mặt ------

      Hôm nay thủ đẩy, hi vọng mọi người qua ngang qua cần bỏ qua, cất giữ, page view đối với thân mẹ đều rất quan trọng, về sau mấy ngày nay Cập Nhật thời gian đại khái đều là 21h 55, buổi tối. cầu cất giữ a (づ ̄3 ̄)づ╭? ~
      Last edited: 27/2/16
      Christhuyt thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 19: Mười dặm trang sức màu đỏ

      Edit: Thu Thủy

      Nửa tháng Thẩm Hành Vu ầm ĩ muốn học lễ giáo trôi qua rất nhanh, nửa tháng sau, ngày trước đại hôn, Mộ Phi Chỉ dẫn theo đoàn người hộ tống Thẩm Hành Vu đến phủ Thanh Bình hầu của Mộ Thiếu Khanh.

      Thẩm Hành Vu ở trong hoàng cung, nhưng nàng gả cho chủ nhân của hoàng cung nên thể xuất giá từ trong cung, vì thế sau khi Mộ Phi Chỉ thương lượng cùng Mộ Tê Hoàng mới đồng ý để Thẩm Hành Vu xuất giá từ phủ Thanh Bình Hầu. Sau khi ý chỉ truyền đến Mộ Thiếu Khanh, Mộ Thiếu Khanh lập tức dọn dẹp viện cho Thẩm Hành Vu ở. Vậy nên mới có màn đưa tiễn trước đám cưới này.

      Mộ Thiếu Khanh chưa lấy vợ, cha mẹ cũng qua đời, cho nên trong phủ rất yên tĩnh, khi xuống kiệu, Mộ Phi Chỉ kéo tay Thẩm Hành Vu vào bên trong.

      "Vương thượng, người đến rồi." Mộ Thiếu Khanh đứng ở cửa.

      "Thiếu Khanh, ngươi dặn dò nhà bếp mang chút cơm canh đến, nhiều mỡ chút." Mộ Phi Chỉ gật đầu, dặn dò Mộ Thiếu Khanh

      "Vâng." Mộ Thiếu Khanh lập tức gọi người.

      "Các ngươi lui xuống hết ." Mộ Phi Chỉ lôi kéo Thẩm Hành Vu vào phòng, ra lệnh cho các gia nhân lui xuống.

      "Vu Nhi." Gia nhân vừa , Mộ Phi Chỉ đột nhiên đẩy Thẩm Hành Vu ngã vào giường, sau đó ôm eo Thẩm Hành Vu hôn mạnh, Thẩm Hành Vu có hơi ngạc nhiên, nhưng ngạc nhiên hơn là, nàng cảm nhận được Mộ Phi Chỉ truyền đến cảm giác hồi hộp, hồi hộp vì nàng. Nụ hôn của Mộ Phi Chỉ rất nhiệt liệt, thậm chí có chút mạnh mẽ. Trái tim Thẩm Hành Vu đập thình thịch, quên thở trong chốc lát.

      "Đồ ngốc, nàng muốn nghẹn thở mà chết sao?" Mộ Phi Chỉ lưu luyến rời khỏi môi nàng, sau đó dựa vào giường, theo thói quen mà ôm nàng đặt lên chân.

      "Ngươi làm sao vậy?" Thẩm Hành Vu nhìn Mộ Phi Chỉ, trong ánh mắt bất giác xuất vẻ lo lắng.

      Đương nhiên là Mộ Phi Chỉ bỏ qua ánh mắt quan tâm ấy của nàng, ôm nàng chặt, lúc này mới mở miệng giải thích: "Vu Nhi, ở kinh thành này, có nơi nào là an toàn." Cánh tay Mộ Phi Chỉ có vẻ run rẩy.

      "Ngươi lo lắng tối nay ta gặp nguy hiểm?" Cuối cùng Thẩm Hành Vu cũng hiểu , ra Mộ Phi Chỉ lo lắng việc này, nhưng, có cần phải lo lắng thế ? Phủ của Mộ Thiếu Khanh có vẻ phải ổ thổ phỉ gì mà.

      "Nếu phải xuất giá từ hoàng cung hợp lễ nghi, ta nhất định đồng ý!" căng thẳng của Mộ Phi Chỉ viết hết lên mặt, điều này khiến Thẩm Hành Vu rung động . Rất nhiều năm sau, Thẩm Hành Vu nhớ lại lúc hai người thành hôn, đột nhiên trong lòng đặt ra nghi vấn: Ở Hoài Bắc, nàng trăm phương nghìn kế trốn khỏi phủ thái tử, sau đó tại sao lại dễ dàng gặp Mộ Phi Chỉ như vậy, để cưới nàng về?

      "Hoài Nam vương điện hạ, nếu xung quanh nguy hiểm như vậy, ngươi , nơi nào mới là an toàn?" Thẩm Hành Vu có vẻ bất đắc dĩ, nam nhân này, lúc nào rồi mà còn khó chịu.

      "Trong lòng ta." môi lại truyền đến cảm xúc mềm mại, mặt Mộ Phi Chỉ biến sắc .

      "Làm trò." Thẩm Hành Vu vốn muốn ghét bỏ, nhưng lời ra miệng lại có vẻ làm nũng.

      "Đêm nay Hắc Ưng ở đây, ngày mai là đại hôn, trong cung còn có chuyện phải làm, ôi, biết đêm nay có mất ngủ ." Mộ Phi Chỉ vẫn ôm Thẩm Hành Vu trong lòng, quấy rối gì, chỉ có giọng lạnh lùng mà quyến rũ của : "Mộ Thiếu Khanh chuẩn bị cơm cho nàng, yên tâm ngủ , sáng mai ta tới đón nàng, vương hậu của ta." Mộ Phi Chi xong lời cuối cùng, giọng có chút khàn khàn.

      "Chủ tử, đồ ăn xong." Thạch Lưu bê mâm đứng bên ngoài, cung kính .

      "Ta hồi cung, ngoan." Lại giày vò môi nàng chút rồi Mộ Phi Chỉ mới chịu rời .

      "Chủ tử, môi người làm sao vậy?" Thạch Lưu hành lễ với Mộ Phi Chỉ, bê đồ ăn vào, vừa nhìn thấy Thẩm Hành Vu thấy đôi môi sưng đỏ của nàng.

      "Thử loại thuốc, thành ra như vậy." Thẩm Hành Vu thầm mắng Mộ Phi Chỉ, lúc này mới lấy khăn lụa che môi lại.

      ... ...... ........

      đêm này, mọi thứ đều yên bình. Nhưng vừa đến giờ dần, Thẩm Hành Vu bị Thạch Lưu gọi dậy, bởi vì lễ thành hôn hôm nay có nhiều trang sức, y phục cầu kì, thể chậm được nữa.

      đám người bắt đầu bận rộn trong phòng, mới đầu Thẩm Hành Vu còn mơ mơ màng màng ngồi chỗ, sau đó tóc bị người ta kéo tới kéo lui, muốn tỉnh táo cũng được.

      Trâm phương, hoa tai, áo ngoài áo trong, hai canh giờ sau, Thẩm Hành Vu mới xong.

      Qua nửa canh giờ, tiếng lanh lảnh của Phúc Hải vang lên bên ngoài: "Vương thượng giá lâm."

      Phủ khăn voan lên đỉnh đầu, tay nàng đột nhiên run lẩy bẩy, Thẩm Hành Vu cảm thấy phản ứng của mình kỳ lạ.

      "Vương thượng vạn tuế!" Mộ Phi Chỉ mặc hỉ bào màu đỏ, vén áo, từ bên ngoài vào, thấy ngay Thẩm Hành Vu mặc phượng bào đứng yên lặng.

      "Vu Nhi, ta tới đón nàng rồi." Giọng trầm thấp càng lúc càng gần, Thẩm Hành Vu chỉ cảm thấy thân thể bẫng bị Mộ Phi Chỉ bế lên.

      Cứ như vậy, Thẩm Hành Vu được Mộ Phi Chỉ bế ra phủ Thanh Bình Hầu, bế đến bên ngoài kiệu hoa.

      Đặt Thẩm Hành Vu ngồi trong kiệu xong, cái gì đó trượt từ tay áo Mộ Phi Chỉ lên váy của Thẩm Hành Vu, bàn tay nàng cũng bị bàn tay to kia nắm lấy.

      "Đói bụng ăn chút ." Phải chuẩn bị từ sáng sớm như vậy, chắc nàng rất đói bụng.

      Hạ rèm xuống, Mộ Phi Chỉ mặc long bào oai phòng nhảy lên tuấn mã, khuôn mặt lạnh lùng nở nụ cười thản nhiên.

      Thẩm Hành Vu trùm khăn voan ngồi ngây ngốc trong kiệu, vậy nên biết long trọng bên ngoài thế nào, khoa trương đến mức đời sau vẫn còn ca ngợi.

      Suốt mười dặm, hai bên phố đều có người dân đứng xem, kiệu rước dâu to lớn, có đến tám người khiêng, có ý nghĩ tứ bình bát ổn [1]. Đỉnh kiệu Thẩm Hành Vu ngồi gắn hoa mẫu đơn màu đỏ, đồ hỉ bà, thị nữ mang theo cái nào phải tinh phẩm, đây là đại hôn khiến người đời phải mở to mắt, ngậm được miệng.

      [1] Tứ bình bát ổn: Tứ phía yên bình, tám phương ổn định

      Đoàn người chậm rãi tiến về phía đàn tế, Thẩm Hành Vu ngồi trong kiệu hoa, bụng kêu tiếng, nàng bỗng nhiên nhớ đến đồ Mộ Phi Chỉ đưa cho mình, vì thế lấy thứ đó ra, khi vén khăn trắng lên, thấy nó bọc bánh quế hoa. Thẩm Hành Vu cười , bàn tay trắng nõn của nàng nhàng cầm miếng bánh, vui vẻ bỏ vào miệng.

      Đoạn đường này Mộ Phi Chỉ cưỡi ngựa rất chậm, gần giờ ngọ với đến đàn tế. Đàn tế ở 99 bậc thang. Khi đội ngũ dừng lại, Mộ Phi Chỉ nhảy xuống ngựa, bước chân rất nhanh, xốc màn kiệu lên.

      "Vu Nhi, đến nơi rồi." Mộ Phi Chỉ đặt tay Thẩm Hành Vu vào lòng bàn tay mình, tay Thẩm Hành Vu như bị lực hút lấy, ra ngoài.

      Lúc Thẩm Hành Vu bước xuống, động tác của Mộ Phi Chỉ khiến tất cả cung nhân và dân chúng sợ ngây người. để Thẩm Hành Vu phải chạm đất mà ôm nàng vào ngực, tới 99 bậc thang.

      Thảm đỏ được trải ra, bên dưới đàn tế, mọi người dân đều ngửa cổ nhìn nam nhân ôm nữ dân trong ngực, dần bước lên 99 bậc thang.

      "Đời này lão nhìn thấy ba đại hôn của Hoài Nam vương, chỉ có lần này là khác, ngài ấy ôm vương hậu lên...."

      ------ lời ngoài mặt ------

      Mộ Phi Chỉ lo lắng là có nguyên nhân, lời sai, đối với nữ chính, an toàn nhất là trong lồng ngực của .
      Last edited: 27/2/16
      myuyen, Chris, thuyt 1 thành viên khác thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 20: Cưới nàng làm thê tử, tam sinh hữu hạnh [1]

      [1] Tam sinh hữu hạnh: May mắn của ba kiếp.

      99 bậc thang, Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu bước từng bước , Thạch Lưu theo ở phía sau, nhấc làn váy dài.

      "Bánh quế hoa ngon ?" Giọng Mộ Phi Chỉ vô cùng tự nhiên hỏi Thẩm Hành Vu, để ý đến người dân bàn tán xôn xao đằng sau.

      Tuy là cách tấm khăn voan nhưng Thẩm Hành Vu vẫn cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ của Mộ Phi Chỉ như trước, nàng núp trong lòng Mộ Phi Chỉ, cảm thấy mặt nóng lên, ngón tay nắm chặt áo choàng của Mộ Phi Chỉ, nàng giọng ừ tiếng.

      "Ngọt ?" Biểu cảm của Mộ Phi Chỉ vẫn thản nhiên như cũ, thấy Thẩm Hành Vu trả lời, lại hỏi câu.

      "Ngọt." Thẩm Hành Vu giọng, hoàn toàn giống dáng vẻ bình thường của nàng.

      "Vu Nhi, bây giờ trong lòng ta cũng rất ngọt. Thạch Lưu, ngươi xuống ." Mộ Phi Chỉ quay đầu nhìn Thạch Lưu ra lệnh.

      Thạch Lưu nghe thấy tên của mình, cảm thấy sau lưng lành lạnh, nàng biết mệnh lệnh của Mộ Phi Chỉ từ trước đến nay được làm trái, vì thế liền buông tay lui về bên, làn váy dài của Thẩm Hành Vu rơi xuông mặt đất, chạm vào long bào của Mộ Phi Chỉ, lướt qua từng bậc thang theo bước chân hai người.

      "Từ năm bốn tuổi, con đường này ta hai mươi năm. Đối phó triều thần, giải quyết tham quan, thực cải cách, mỗi ngày trở về điện Thái Cực là nằm xuống ngủ. Trước kia ta chưa bao giờ nghĩ có thể cùng nữ nhân mình thích bước lên bậc thang cẩm thạch này, chẳng qua là cảm thấy ngồi lên ngôi vua này, cả đời độc cao, ta có thể cưới rất nhiều con của các đại thần, an bài các nàng trong hậu cung để cân bằng quyền lực, sau đó cứ như vậy mà hết đời. Mãi về sau, có người mưu động đến vương vị của ta, ta mới bắt đầu sử dụng mọi quyền lực, bảo vệ người của ta, ta bắt đầu chán ghét trói buộc của các đại thần, bắt đầu đánh trả Hoài Bắc và Tây Bắc, xâm lược Hoài Nam, cũng vì vậy mà mới có biên giới yên bình như tại. Vu Nhi, ta biết ta giữ nàng ở bên cạnh là ích kỷ, nhưng so với việc mất nàng, ta chịu nổi. Khi ta còn là đứa bé ngu ngốc còn có thể chịu được cuộc sống có người thương , nhưng khi ta phải lòng nàng, thể chấp nhận điều khác nữa." Mộ Phi Chỉ chậm rãi xong, Thẩm Hành Vu vòng tay ôm chặt .

      " khéo, chúng ta đều là người bị cha mẹ vứt bỏ, điều khác biệt là, cha mẹ ngươi khi đó thể bỏ ngươi mà , mà ta, bởi vì phải con trai như mong muốn nên từ lúc sinh ra bị ném tới nơi rừng núi hoang vu, đến lúc ta có ích mới tìm ta về. Cho nên có thể hiểu được ta có hận đến nhường nào. Mộ Phi Chỉ, ngươi đặt ta xuống ." Giọng điệu của Thẩm Hành Vu rất thấp, như lên đau khổ của nàng.

      Mộ Phi Chỉ dừng bước, thấy chỉ còn vài bậc thang mới đặt Thẩm Hành Vu xuống.

      Thẩm Hành Vu đứng vững, chuyện đầu tiên làm là khéo khăn voan đầu ra, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo hoàn toàn lộ ra trước mắt Mộ Phi Chỉ

      Thạch Lưu ngửa đầu nhìn thấy cảnh đó, nghĩ là Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu dừng lại cãi nhau, hai người này vẫn còn như vậy được.

      " thực tế, ta hề bài xích ngươi, tuy nhiên với ta mà , tình cảm của ngươi kỳ lạ, nhưng ta có trái tim, có thể cảm nhận được ngươi thực tốt với ta, Mộ Phi Chỉ, nhìn ta, ngươi lòng muốn tốt với ra hay chỉ nhất thời.... ưm." Mộ Phi Chỉ vẫn bá đạo như vậy, Thẩm Hành Vu còn chưa , tiến lên bước, hai tay nâng mặt Thẩm Hành Vu hôn lên.

      Mọi người nhìn lên đàn tế, Mộ Phi Chỉ ôm chặt Thẩm Hành Vu, bá đạo hôn.

      "Cảm nhận được ? Vu Nhi?" Mộ Phi Chỉ rất dễ dàng mới buông môi Thẩm Hành Vu ra, kéo tay Thẩm Hành Vu đặt trước ngực mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Hành Vu, sâu sắc đáng sợ: "Cảm nhận được ? Đây là của nàng!"

      "Về sau có hoa thơm cỏ lạ trong lục cung, ta rộng lượng, dù là vì giang sơn của ngươi, giường của ta cũng chấp nhận có người khác ngủ. Người, từ đầu đến cuối chỉ có thể là của mình ta, ngươi chắc ?" Thẩm Hành Vu hơi ngửa đầu, giọng mang theo vài phần kiêu ngạo.

      "Hôm nay Mộ Phi Chỉ ta thề, đời kiếp chỉ có mình Thẩm Hành Vu, nếu như tuân theo, tình nguyện chịu trừng phạt của trời, rơi vào cảnh vĩnh viễn siêu thoát." Mộ Phi Chỉ nhìn vào mắt Thẩm Hành Vu xong những lời này, giơ bàn tay ra.

      Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của , khóe môi hai người đều nở nụ cười, bàn tay trắng nõn đặt vào bàn tay to lớn của nam nhân, lập tức bị nắm chặt.

      Thân thể lại bị bế lên, Mộ Phi Chỉ ôm nàng nốt những bậc thang còn lại, lúc này mới đặt nàng xuống, ôm eo nàng. Hai người xoay người, đối mặt với thần dân hoan hô phía dưới, cười : "Vu Nhi, cưới nàng làm thê tử, tam sinh hữu hạnh."

      ... ...

      Hôn lễ long trọng qua , Thẩm Hành Vu được Mộ Phi Chỉ ôm về điện Thái Cực, Mộ Phi Chỉ đặt Thẩm Hành Vu lên giường, tự mình đắp chăn cho nàng rồi mới xoay người ra ngoài.

      "Ngươi đâu?" Thẩm Hành Vu kéo áo , nghi ngờ hỏi.

      "Buổi tối còn yến tiệc với quần thân, ta sắp xếp lát, nàng nghỉ ngơi trước , nếu chịu ." Mộ Phi Chỉ kéo tay Thẩm Hành Vu, đột nhiên cúi thấp người, bên tai nàng: "Chuẩn bị tinh thần cho tốt, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc, ta muốn vượt qua mình đâu."

      Hai mắt Thẩm Hành Vu khép lại, để ý đến .

      Mộ Phi Chỉ nghĩ đến đêm động phòng hoa chúc làm người ta mơ màng, khỏi phá lên cười.

      Đêm nay, tất nhiên ngủ.

      ------ lời ngoài mặt ------

      Mẹ ruột: Mộ đại gia, chương nào ngươi cũng diễn trò hôn đó!

      Mộ Phi Chỉ: Nữ nhân của ta, ta hôn chẳng lẽ ngươi hôn?

      Mẹ ruột: Ta suy nghĩ xem về sau có để ngươi hưởng phúc hay

      Mộ Phi Chỉ: Chủ và thợ bãi công

      Mẹ ruột: Đêm 30, có gì muốn với các độc gia ?

      Mộ Phi Chỉ: Ta được lợi gì?

      Mẹ ruột: Chương sau cho ngươi ăn thịt.

      Mộ Phi Chỉ (cười): Chúc các nương năm mới vui vẻ, vạn như ý.

      Mẹ ruột: Ngươi có thể thêm câu nữa ?

      Mộ Phi Chỉ: Đúng rồi, nhớ tăng view, giúp mẹ ruột ta tay.

      ... ........

      Các nương, năm mới vui vẻ!
      Last edited: 27/2/16
      myuyen, Christhuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :