1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sủng hậu danh giá của cuồng đế - Nhất Bút Niên Hoa (103c-Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 11: Giải độc

      Theo báo cáo của Mộ Thiếu Khanh, binh lính trúng độc trong doanh trại có khoảng 800 người, số lượng , nhưng đối với doanh trại khổng lồ cũng chỉ là góc sừng mà thôi, có thể thấy được Quân cơ doanh thu thập tình báo có bao nhiêu người.

      Bởi vì độc tính có chút xảo quyệt, cho nên cuối cùng Đỗ Trọng vẫn bị phái đến Quân cơ doanh để giải độc, chỉ có điều người đồng hành còn có Thẩm Hành Vu.

      Sáng sớm hôm sau, hai người xuất phát từ trong cung tới Quân cơ doanh, Thẩm Hành Vu ngồi kiệu, cho nên Mộ Phi Chỉ dắt con Hãn Huyết Bảo Mã từ Ngự Mã Phường cho nàng. Thẩm Hành Vu nhìn thấy con Hãn Huyết Bảo Mã này còn thân thiết hơn với Mộ Phi Chỉ, nàng thuần thục ngồi lên ngựa, vung roi da, thậm chí thèm bắt chuyện với Mộ Phi Chỉ, trực tiếp ra khỏi cửa cung chờ Đỗ Trọng.

      Thẩm Hành Vu ở trước cửa cung đợi khoảng phút, cỗ kiệu siêu lớn từ từ xuất trong tầm mắt của nàng. Vừa thấy cỗ kiệu này, Thẩm Hành Vu cưỡi ngựa tới, duỗi roi ngựa, xốc vải rèm cửa sổ ra.

      “Sư thúc, ban ngày thúc che kín như vậy là muốn gặp người sao?” Đúng là giống như Trưởng công chúa , đám nương nương đại lão gia ngồi kiệu là.

      “Vương hậu điện hạ, quỷ y ngủ, tối hôm qua ngài ấy cho bọn nô tài, chưa tới Quân cơ doanh được đánh thức ngài ấy.” thị vệ nâng kiệu cung kính trả lời Thẩm Hành Vu.

      “Tối qua? Chẳng lẽ các ngươi vừa kéo từ giường xuống?” Thẩm Hành Vu nhìn nam nhân ngủ như trư trong kiệu, ghét bỏ hỏi.

      “Ặc... Là lôi từ trong quan tài ra.” Khóe miệng người nọ khẽ giật, trong lòng còn hốt hoãng, quan tài bạch ngọc đúng là lạnh mà.

      “...”

      Trong Ngự thư phòng, Mộ Phi Chỉ đứng trước cửa sổ, nhìn hồ sen bên ngoài, hỏi Hắc Ưng ở sau lưng: “Người theo bảo vệ nàng phái chưa?”

      an bài thỏa đáng.” Hắc Ưng .

      “Đừng để nàng rơi sơi tóc.” Mộ Phi Chỉ vô cùng nghiêm túc, kém lúc vào triều.

      “Vâng!”

      ...

      Lúc Thẩm Hành Vu và Đỗ Trọng lảo đảo đến Quân cơ doanh, thống lĩnh Dư Thiếu Bình sớm đứng đợi ở ngoài.

      “Vi thần Dư Thiếu Bình khấu kiến chủ tử.” Vương thượng đưa thánh chỉ xuống, nữ tử này chính là Vương Hậu của Hoài Nam, ai dám tôn.

      “Bình thân.” Thẩm Hành Vu lưu loát từ ngựa xuống, sau đó đạp vào cỗ kiệu. Vài thị vệ nâng kiệu ngờ nàng ra chiêu này, tất cả đều bị nàng làm kinh ngạc đứng sững sờ ở đó.

      “Sư thúc, người đúng là như quỷ vậy!” Thẩm Hành Vu đạp hai phát mới dừng lại.

      “Cỗ kiệu này quả thực thoải mái như quan tài của ta.” Trong kiệu truyền ra hai tiếng cười hiểm, giọng điệu dương quái khí làm cho Dư Thiếu Bình chấn động, đây là lần đầu tiên gặp quỷ y.

      Bóng người màu đỏ sậm từ bên trong ra, ngẩng đầu, hé ra khuôn mặt trắng nõn làm người ta kinh hãi thôi, ánh mắt lướt qua vài người, cuối cùng rơi vào người Thẩm Hành Vu: “Chậc chậc, buổi trưa rồi, nên làm việc thôi.”

      Dư Thiếu Bình tự mình đưa hai người vào Quân cơ doanh, sau đó chỉ vào từng dãy phòng ngủ và : “Dựa theo phương pháp kiểm nghiệm của quỷ y, hơn tám trăm người được đưa đến, sân phối dược chuẩn bị tốt, nếu cần gì hai người trực tiếp rung chuông là được.”

      Thẩm Hành Vu nhìn qua cửa sổ, thấy những người mặc y phục màu đen dạ hành, mang theo mặt nạ màu đen của thám tử. Quân cơ doanh an bài như vậy chắc là vì giữ bí mật, dù sao những thám tử này đều đơn độc làm việc, đều có đường riêng.

      Dược liệu trong sân cũng chuẩn bị xong, Đỗ Trọng từ đầu tới cuối ngửi dược liệu lần, sau đó cười ha ha: “ có vấn đề.”

      “Ngươi viết phương thuốc, ta phối dược.” Đỗ Trọng làm xong công việc kiểm tra ngồi xuống bên, bưng bình trả rót nước.

      “Sư thúc tín nhiệm ta như vậy sao?” Thẩm Hành Vu nghĩ, điều này giống với tác phong của Đỗ Trọng.

      “Ta chỉ tín nhiệm sư tỷ chôn sâu dưới đất vàng.” Lần đầu, giọng Đỗ Trọng dương quái khí như vậy.

      “...”

      Ngay lúc Thẩm Hành Vu suy nghĩ ghi phương thuốc, Đỗ Trọng đứng bên cạnh mấy vị thuốc, đem gì đó trong tay áo run lên đổ vào.
      Last edited: 27/2/16
      myuyen, Chris, thuyt 1 thành viên khác thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 12: Chuyện kỳ lạ trong quân cơ doanh.



      Động tác của Thẩm Hành Vu rất nhanh, ghi chi tiết phương thuốc của mình, sau đó đưa cho Đỗ Trọng, hai người cùng bốc thuốc.

      “Sài hồ hai đồng, Úc kim bốn đồng, xích thược bốn đồng, đương quy ba đồng, xuyên khung ba đồng, huyền hồ bốn đồng..., ngươi lại đưa những thuốc này chung với giải dược để lưu thông khí huyết, gân cốt linh hoạt, rất ít gặp nhưng lại hữu dụng.” Đỗ Trọng cầm phương thuốc vừa vừa suy tính phân lượng, bỏ vào chậu gỗ theo phân lượng.

      “Những người kia dãi nắng dầm mưa, nhiều hơn mấy vị thuốc chỉ lợi hại.” Thẩm Hành Vu xách chậu gỗ vào trong viện nấu thuốc, đề phòng có người động tay chân trong thuốc, nàng chỉ có thể tự mình ra tay.

      ...

      lúc lâu sau, thuốc sắc xong, Thẩm Hành Vu định chia thuốc thành hai phần, hai người chia nhau đút hiệu suất cao hơn chút, dù sao cũng có hơn tám trăm người. Nhưng mà Đỗ Trọng lại ngăn lại, đứng trong viện, nhìn đống thuốc đen sì đun xong, cười ha ha: “Ngươi mang thuốc theo phía sau ta, trong quá trình đưa khó tránh khỏi việc gặp phải cái gì đó.” xong, Đỗ Trọng tự đắc ở phía trước, còn lại Thẩm Hành Vu và thùng thuốc nặng muốn chết.

      Sau khi tới những gian phòng kia, có người chuẩn bị tốt bát sứ qua kiểm tra, Đỗ Trọng để cho Thẩm Hành Vu ở phía trước cho những người kia uống thuốc, theo phía sau.

      Thẩm Hành Vu biết Đỗ Trọng làm việc có chút kỳ lạ nhưng cũng hỏi gì nhiều, chỉ tự mình cứu những người kia, lấy thuốc trong thùng đổ vào trong bát sứ của những người kia.

      Đỗ Trọng theo sau Thẩm Hành Vu, cẩn thận nhìn những người gần như che kín toàn thân, tới lui, đột nhiên ngừng lại trước mặt người, xoay người, nhìn về phía người bọc kín toàn thân, đột nhiên đưa tay mình ra, vỗ bả vai người nọ, dương quái khí : “Hạnh ngộ.”

      Người nọ phát ra thanh trầm đục, sau đó toàn thân bắt đầu tê tê, cuối cùng té xuống.

      Thẩm Hành Vu phía trước nghe thấy có điều khác thường, lúc quay đầu có mấy người ngã xuống, nàng nhìn Đỗ Trọng, chỉ thấy vẫn như có việc gì tới. Lúc này nàng mới quay đầu trở lại, nhưng mà trong đầu suy đoán, có khi nào Đỗ Trọng theo phía sau là vì kiểm tra cái gì, những người này cũng che mặt, mặc quần áo giống nhau, có người ngoài trà trộn vào phải thể. Nghĩ tới điều đó, Thẩm Hành Vu gì, vẫn đổ thuốc theo quy định.

      Hai người ai quấy rầy ai, nhưng vì người ít nên đến buổi tối hai người mới xong. Ban đầu Đỗ Trọng còn có tính nhẫn nại hạnh ngộ với những người đó, cuối cùng dứt khoát chào hỏi, cây ngân châm đâm vào cổ người kia, gần như là chiêu chế địch.

      Lúc ra sân, Thẩm Hành Vu hỏi : “Những người kia trà trộn vào sao?”

      “Đúng vậy, ha ha.” Đỗ Trọng duỗi lưng cái, khi trời tối bắt đầu nhớ đến cái quan tài của mình.

      “Khi còn bé, sư phụ đem vài chục loại dược thảo và đóa hoa mùi thơm để ta ngửi, vì để ta có được khứu giác mẫn cảm. Mới đầu ta cũng phát căn cứ sư thúc làm như vậy, nhưng khi ta qua càng nhiều người, ta phát khứu giác người cũng vỡ ra. Hầu hết người đều có vị, nhưng có vài lại mang theo mùi đất nhàn nhạt, ta nghĩ những người mang theo hương bùn đất chính là trà trộn vào. Làm thám tử, người có bất kỳ mùi gì làm cho người phân biệt được đều vô cùng nguy hiể, sư thúc, ta có đúng ?” Thẩm Hành Vu phát của bản thân cho Đỗ Trọng nghe.

      Đỗ Trọng ngáp cái, có tinh thần : “ sai.” Sau đó khoát tay áo với Thẩm Hành Vu, tới gian phòng Dư Thiếu Bình chuẩn bị cho , bởi vì sáng sớm mai còn phải lần thuốc nữa, cho nên hai người phải ở đây đêm.

      Thấy Đỗ Trọng có tinh thần, Thẩm Hành Vu đột nhiên cũng cảm thấy mệt nhọc, nàng cũng quản người nọ có thấy hay , sau khi khoát khoát tay chạy tới gian phòng của mình ở đối diện.

      “A!” Thẩm Hành Vu vừa tiến vào đột nhiên kêu lên, bởi vì có người nằm nghiêng giường, mặc dù mặc quần áo thị vệ nhưng khuôn mặt nghiệt này, phải Mộ Phi Chỉ là ai.

      “Sao ngươi lại ở chỗ này?” Thẩm Hành Vu vỗ vỗ bộ ngực mình, quả thực nàng suýt bị hù chết, đường đường là Hoài Nam Vương mà buổi tối khuya còn mặc như vậy, chắc là lén vào.

      “Buổi tối ôm nàng ta ngủ được.” Mộ Phi Chỉ ngồi dậy, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, ý bảo Thẩm Hành Vu ngồi vào bên cạnh .

      “Vậy hai mấy năm trước ngươi cũng đều mất ngủ sao?” Thẩm Hành Vu trợn trắng mắt, nam nhân này dối cũng cần suy nghĩ hả?

      “Đúng vậy, cho nên những năm này ta mới sống bằng chết.” Mộ Phi Chỉ cười , ánh mắt thâm thúy hề rời khỏi người Thẩm Hành Vu.

      “Ít nhảm.” Cả ngày mệt mỏi, Thẩm Hành Vu nhìn Mộ Phi Chỉ mà cởi giày bò lên giường, kéo chăn mền vào trong góc ngủ.

      Mộ Phi Chỉ vô cùng cam tâm tình nguyện, nhấc chăn lên lăn tới, thuần thục ôm Thẩm Hành Vu vào trong ngực.

      “Đừng nháo.” Thẩm Hành Vu muốn đẩy nhưng tay cũng bị pmc bao lấy.”

      “Ngoan ngoãn ngủ , sáng mai còn có trò hay để xem đấy!” Đây là câu sau cùng mà Thẩm Hành Vu mơ hồ nghe thấy trước khi ngủ say.

      ....

      Rạng sáng hôm sau, Thẩm Hành Vu bị từng tiếng vang bên ngoài đánh thức, cả người nàng còn bị Mộ Phi Chỉ ôm trong ngực, muốn động cũng được.

      “Ôm chặt lấy ta.” Mộ Phi Chỉ đột nhiên bên tai nàng câu như vậy, sau đó nàng cảm thấy thân thể hơi nghiêng về bên phải, ván giường khẽ động, hai người cũng lăn xuống dưới. Theo bản năng, Thẩm Hành Vu ôm lấy Mộ Phi Chỉ.

      “Bên ngoài làm sao vậy.” ra dưới cái ván giường còn có ám thất. Hai người lăn xuống dưới cái giường êm, Thẩm Hành Vu hơi lui người chút, với Mộ Phi Chỉ.

      Mộ Phi Chỉ suỵt tiếng: “Đừng chuyện, trò hay bắt đầu rồi.”

      Ngay lúc hai người trốn dưới ám thất ở dưới giường trong gian phòng đối diện Đỗ Trọng nằm trong phòng tối của ngủ.

      ra, tối hôm qua khi trở về phòng ấn xuống cơ quan, cả đêm ngủ trong phòng tối, cho nên khi sáng sớm, phòng của bị đám tử sĩ vây quanh, điên cuồng bắn tên vào trong tới mức cái ghế cũng thành con nhím, vẫn an toàn ngủ say.

      Động tĩnh của đám tử sĩ kia vẫn động tới thủ vệ của Quân cơ doanh, đám thủ vệ vây khôn lấy đám tử sĩ, bắt đầu đại chiến bắn tên, tiếc là đám tử sĩ kia vốn có ý định còn sống trở về, cả đám lệch cổ ra chết.

      Viện của Đỗ Trọng và Thẩm Hành Vu thành công dẫn tới hơn nửa thủ vệ của Quân cơ doanh, cho nên ai phát giác, bên ngoài đại viện của hơn tám trăm người, trng xó xỉnh hẻo lạnh, có người lén lén lút lút đứng lên, thử hướng gió rồi chất đống củi, lúc lửa bắt đầu bốc lên, vẩy rất nhiều thuốc lên. Củi này vốn dễ dàng cháy, cho nên dù bị đốt cũng bốc lửa, mà là khói đặc ngừng bốc lên, thuốc kia xen lẫn với khói đặc theo cơn gió thổi vào trong viện của hơn tám trăm người bệnh.

      phút đồng hồ sau, Dư Thiếu Bình nhận được tin tức, hơn tám trăm người trong đại viện đều chết hết, thất khiếu chảy máu, cả người kịch độc, ai sống sót.

      (Thất khiếu: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi và miệng)
      Last edited: 27/2/16
      myuyen, Chris, thuyt 1 thành viên khác thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 13: Diễn giỏi quá



      Thẩm Hành Vu ra khỏi phòng, trong sân tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc, thi thể các tử sĩ nằm trong sân, máu đỏ chảy ra từ trong miệng bọn họ.

      Ngón tay nhàng đặt lên chóp mũi, Thẩm Hành Vu bước qua những thi thể kia tới phòng Đỗ Trọng ở đối diện. Gian phòng của Đỗ Trọng ràng chính là mục tiêu bắn của những tử sĩ kia, cửa sổ đầy mũi tên. Mở cửa phòng, mặt đất, mặt bàn mặt ghế đều là mũi tên.

      “Sư thúc, thúc ở đâu? Còn sống thốt lên tiếng .” Thẩm Hành Vu trực tiếp tới trường, đến gần xem xét, chăn và gối giường biến mất thấy đâu. Trong lòng nàng hiểu , vướn tay gõ và hô với ván giường.

      lúc sau, phía dưới mới truyền tới tiếng cười ha ha, ván giường bị mở ra, Đỗ Trọng bò từ trong ra, ghét bỏ vỗ vỗ lên người mình, vui : “Cái ám thất này biết bao lâu sử dụng, cả phòng đầy mùi nấm mốc. Ta nghi ngờ, có phải người trong Quân cơ quanh cũng biết trong này có ám thất .”

      Thẩm Hành Vu được nhắc nhở mới phản ứng được, vừa rồi nàng vẫn bị Mộ Phi Chỉ ôm trong ngực, chóp mũi đều là hương vị của Mộ Phi Chỉ, nếu quả giống như Đỗ Trọng , cơ quan nhạy, bên trong lại ẩm mốc, sợ rằng ám thất này chưa được dùng tới, Quân cơ doanh này cũng có chút thú vị.

      Đỗ Trọng leo ra, áo choàng màu đỏ sậm bị dính rất nhiều bụi bặm, nhìn đống bừa bộn đất mà cũng có chút kinh ngạc nào. chỉ ra bên ngoài, với Thẩm Hành Vu: “Ta muốn thay y phục, ngươi tránh .”

      “Quần áo quỷ y sợ là đổi được nữa, hơn tám trăm người hai vị cứu chữa ngày hôm qua ai còn sống, tất cả đều thất khiếu chảy máu mà chết, ta phái người truyền tin cho Vương thượng, trước khi thánh chỉ chưa ra, hai vị chỉ có thể ủy khuất chút. Người tới.” Dư Thiếu Bình vừa dứt lời có thị vệ tiến lên muốn dẫn hai người .

      mặt Thẩm Hành Vu và Đỗ Trọng đều có chút kinh ngạc nho , ánh mắt Dư Thiếu Bình xẹt qua mặt hai người, có chút phiền não với bọn họ: “Mặc dù 800 người nhiều lắ, nhưng khi mất 800 người này mạng lưới tình báo bị đứt mắt xích. Hạ quan là tổng quản của Quân cơ doanh, thể ngồi yên để ý tới.”

      “Dư tướng quân, ta muốn nhìn chút, ngươi có thể sắp xếp ?” Thẩm Hành Vu bài xích, thoát khỏi việc thị vệ chạm vào, quật cường với Dư Thiếu Bình.

      “Đúng đúng, ta cũng muốn xem, vấn đề này có chút kỳ quặc.” Đỗ Trọng đồng ý với lời của Thẩm Hành Vu.

      “Cũng được, trước dẫn đường.” Dư Thiếu Bình chỉ do dự chút rồi đồng ý.

      Đỗ Trọng và Thẩm Hành Vu cũng gì, lúc hai người tới khách phòng, có người bầy từng thi thể ra ngoài, hai người vào trong, ngồi xổm xuống bên cạnh những người kia. Đỗ Trọng có bệnh thích sạch rất nặng, chỉ nhìn chằm chằm vào ngũ quan những người kia, Thẩm Hành Vu chú ý nhiều như vậy, nàng vươn tay lật mí mắt những người kia.

      “Kỳ lạ, ta thấy có điều gì khác thường, phương thuốc hôm qua là ta mở, ta thể nào mở sai thuốc được! Sư thúc, người thấy vấn đề gì sao?” Ánh mắt Thẩm Hành Vu rất kinh ngạc nhìn về phía Đỗ Trọng.

      Đỗ Trọng thấy vẻ mặt kinh ngạc của Thẩm Hành Vu, trong mắt lên mỉm cười, lắc đầu, lại phát ra tràng cười quái dị: “Độc kỳ quái.”

      “Có phải trong phương thuốc của các ngươi có thuốc xung khắc lẫn nhau?” Dư Thiếu Bình hỏi hai người.

      có khả năng.”

      có khả năng.” Hai người đáp cùng lúc.

      Dư Thiếu Bình bình vẻ mặt của hai người, nhàng thở ra, : “Vương thượng sắp đến đây, hai vị theo ta đến phòng trước, chuyện này, hai vị nên cấp cho Quân cơ doanh cái công đạo.”

      “Tại sao có thể như vậy? Vì sao ta nhìn ra?” Thẩm Hành Vu nóng nảy kêu lên.

      “Tướng quân, Vương thượng đến.” Đúng lúc này có người tới bẩm báo.

      “Hai vị, đắc tội.” Dư Thiếu Bình ra lệnh tinegs, có người áp Thẩm Hành Vu và Đỗ Trọng lên, theo sau Dư Thiếu Bình bước tới sảnh.

      ...

      “A Vu, nàng... Có chuyện gì thế?” Mộ Phi Chỉ vừa thấy Thẩm Hành Vu bị người ép, lập tức từ ghế đứng lên, cất bước về phía Thẩm Hành Vu.

      “Những người kia vô duyên vô cớ trúng độc chết, hai chúng ta tránh khỏi liên quan.” Thẩm Hành Vu được thả cánh tay ta, nàng kéo khuôn mặt, lúc nhìn thấy moc lập tức cúi đầu, bả vai hơi run, giống như nức nở.

      Mộ Phi Chỉ thấy vậy tiến lên ôm nàng vào ngực. vươn tay qua đầu nàng, giọng điệu có chút lạnh lùng hỏi Dư Thiếu Bình: “Dư tổng quan, chuyện còn chưa điều tra ra mà ngươi muốn dùng hình phạt riêng trước sao?” tay Mộ Phi Chỉ vuốt vẻ tay Thẩm Hành Vu, đó là nơi nàng vừa bị người khác chạm vào.

      “Vương thượng, chuyện hơn tám trăm sinh mạng của huynh đệ trong Quân cơ doanh, hạ quan dám lừa dối, chỉ có Quỷ y và Vương hậu tiếp xúc với những huynh đệ kia.” Thái độ Dư Thiếu Bình kiêu ngạo siểm nịnh.

      “Vậy ý của Dư ái khanh thế nào?” Mộ Phi Chỉ nhìn Dư Thiếu Bình với ánh mắt bao che khuyết đimể.

      “Tra lại việc, nhưng hẳn là phải giam hai vị này lại, sau khi tra ra manh mối quyết định.” Dư Thiếu Bình .

      “Hao tổn hơn tám trăm người, xác thực nên tra cho , nhưng mà, Vương hậu của vương sao có thể bị giam ở đại lai. Thế này , trước tiên giam Vương hậu và Đỗ Trọng tại biệt viện Sơn Thành, do thị vệ nội cung trông coi, về phần chuyện trúng độc, giao cho Đại Lý Tự giám thị, sao?” Mộ Phi Chỉ hạ queets định.

      “Vương thượng, điều này... điều này hợp lý.” Dư Thiếu Bình nhìn nữ nhận bị moc ôm vào trong ngực, với Đỗ Trọng mặt thay đổi ở bên, trong lòng có chút cam chịu: “Vương pháp của Hoài Nam, giết người đền mạng, hơn nữa đây là 800 mạng người.”

      “Đúng là giết người phải đền mạng, nhưng mà ngươi có chứng cớ gì chứng mình chuyện này do hai người họ gây nên?” Khí tràng Mộ Phi Chỉ càng lớn hơn, cuối cùng làm Dư Thiếu Bình ra lời.

      “Được rồi, chuyện này quyết định như thế, người tới, đưa Quỷ y và Vương hậu .” Mộ Phi Chỉ hơi rời Thẩm Hành Vu, trước mặt mọi người hôn trán nàng, vuốt tóc nàng và dịu dàng : “Đừng sợ, ta nhanh chóng đón nàng.”

      Mọi người ở đây đều bị động tác của Mộ Phi Chỉ làm cho kinh sợ, Vương thượng danh của bọn họ che chở cho nữ nhân trước mặt mọi người, hơn nữa... hơn nữa còn xưng ta trước mặt nữ nhân kia... là kinh hãi.

      Thị vệ đưa Đỗ Trọng , lúc ngang qua Dư Thiếu Bình, đột nhiên Đỗ Trọng hỏi câu: “Dư tướng quân, gần Quân cơ doanh có ngầm dấu kỹ viện hoặc thanh lâu ?”

      Cả người Dư Thiếu Bình run lên, ánh mắt quay lại nhìn Đỗ Trọng mang theo vài phần khiếp sợ, nhưng lập tức lắc đầu: “Quỷ y suy nghĩ nhiều.”

      “Vậy sao?” Đỗ Trọng cười ha ha hai tiếng, theo thị vệ xa.

      ...

      “Mộ Phi Chỉ, hôm nay ngươi diễn giỏi qua, ngươi có biết lúc nhìn thấy ngươi ở tiền thính suýt nữa ta cười rồi.” Thẩm Hành Vu ngồi trước bàn, với nam nhân nằm giường ở sau lưng: “Nhưng mà tốc độ của người là nhanh, lại còn thay long bào được.”

      “May mà ta nhìn ra, tiến lên ôm nàng, nếu tuồng vui hôm nay hỏng trong tay nàng rồi.” Mộ Phi Chỉ nằm giường, lấy từng miếng bồ đào bỏ vào miệng.”

      “Này, ngươi , khuya hôm nay có người tới ám sát Đỗ Trọng à?” Thẩm Hành Vu xoay người hỏi .

      “A Vu, nên ngủ rồi.” Mộ Phi Chỉ hỏi đằng trả lời nẻo.

      “Ngươi vẫn chưa trả lời ta.”

      “Lên rồi ta cho nàng biết.”
      Last edited: 27/2/16
      myuyen, Bối Nhi, Chris2 others thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 14: Dư Thiếu Bình chết.

      Editor: Quỳnh


      Biệt viện Sơn Thành được xây dựng gần kinh thành, kế núi gần sông. Lúc này, gần giờ tý, trời đêm đưa tay thấy được năm ngón, thân thủ nhanh nhẹn bay vào biệt viện.

      Trong cả biệt viện lớn chỉ còn có phòng Đỗ Trọng là sáng đèn, Đỗ Trọng miễn cưỡng nằm ở giường, đưa tay vuốt tóc bạc của mình. Bỗng nhiên, tất cả ngọn đèn trong phòng đều tắt, nhất thời trong phòng lâm vào trong bóng tối.

      "Chặc chặc, xem ra lại có khách đến chơi rồi!" Đỗ Trọng trầm cười tiếng, thanh này nhấm vào lòng người, làm cho tóc gáy sau lưng người ta đều dựng đứng hết lên.

      đạo ngân quang lên, trong phút chốc thanh trường kiếm đâm tới phía giường.

      "Ta đợi lâu, là phiền toái, còn phải bắt sống." Người nọ chỉ nghe trong phòng có tiếng cười khanh khách, nhưng chút cũng tìm được Đỗ Trọng ở nơi nào.

      Gió xẹt qua sưu sưu, nam nhân cầm kiếm cảm thấy ổn, thân mình bay lên, muốn bay ra ngoài cửa sôt, kết quả phía sau lưng thậy giống như giữ lại, thể nhúc nhích, thậm chí còn biết người nọ ra tay khi nào.

      "Từ mệnh ta cứng rắn, ai có thể giết ta được. Dư đại nhân, hôm nay ngươi là mạo hiểm!" Đỗ Trọng vừa mới dứt lời, tất cả nến trong phòng đều được thắp sáng lên. Thân thể Dư Thiếu Bình thể động đậy, Đỗ Trọng dựa vào cột trong phòng, với người bên ngoài: "Vương thượng, ngươi có thể xuất rồi."

      "A, tệ, Dư Thiếu Bình, an bài này của vương ngươi có vừa lòng ." Mộ Phi Chỉ thân thường phục kéo Thẩm Hành Vu từ bên ngoài vào, Hắc Ưng cũng ở phía sau, lập tức đóng chặt cửa lại.

      Dư Thiếu Bình thể động đậy, nhưng ánh mắt lại mở lớn, , vì sao mình có thể rơi vào kết cục này, ràng, Vương Thượng nên biết, ràng, Đỗ Trọng tay trói gà chặt.

      ...

      Phòng tối trong biệt viện, Dư Thiếu Bình bị trói vào cột tường, Mộ Phi Chỉ và đám người Đỗ Trọng ngồi đối diện với .

      "Quỷ y, câu hôm nay là ngươi cố ý cho ta nghe." Dư Thiếu Bình nhíu mày, hối hận với Độ Trọng. Đỗ Trọng cố ý nhắc tới chuyện đến kĩ viện trước mặt , cho nên mới khiến rối loạn trận tuyến.

      "Ta chỉ muốn tra xét chút, có phải Dư đại dẫn cũng là người biết chuyện hay thôi." Đỗ Trọng nhàn nhã .

      "Ngươi... Các ngươi cố ý bố trí ván cờ này?" Dư Thiếu Bình đột nhiên phản ứng lại, nếu Đỗ Trọng cố ý dẫn đến ám sát, vậy loạt chuyện trước kia, cái nào là ?

      "Tám trăm người chết, Dư tướng quân xem ta là kẻ ăn hại à? Độc dược trong cơ thể những người đó ngoài trừ phản ứng chậm chạm, còn có bí mật được giấu kín, khi dược đó được đặc chết cùng với bột quế, có thể làm cho thất kiếu của người ta chảy máu. Thời điểm phối dược ta vụng trộm bỏ thêm sài hồ vào bên trong giải dược." Đỗ Trọng nhìn biểu cảm ngây ngốc của Dư Thiếu Bình, giọng điệu càng thêm khinh thường: " nghĩ tới, đám ngu đần các ngươi lại hoàn toàn dựa vào sách mà ta viết."

      "Khi đó ngươi có bỏ sài hồ vào sao? Sao ta lại biết?" Thẩm Hành Vu ngờ bên trong còn có thứ này, Đỗ Trọng động thủ khi nào.

      " có hương vị, ngươi cũng phải chó, tất nhiên là ngửi được," Đỗ Trọng còn chưa xong bị Mộ Phi Chỉ quát.

      "Đỗ Trọng, ngươi lặp lại lần nữa cho vương." Mộ Phi Chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn qua.

      "Ta chỉ lý luận." Đỗ Trọng nhún nhún vai, đứng ở bên, con ngươi màu tím phóng ra trầm, Dư Thiếu Bình nhìn cảm thấy lạnh sống lưng.

      "Vương thượng, lẽ ngài theo dõi quân xa doanh từ sớm?" Dư Thiếu Bình nhìn người nhàn nhã ngồi ở chỗ kia, nam nhân thân áo đen, loại cảm giác sợ hãi lan tràn khắp thân thể .

      "Nếu phải nữ nhân của vương tùy hứng, vương vốn tính chờ thêm thời gian nữa mới giải quyết, chỉ tiếc, các ngươi rất tùy hứng." Mộ Phi Chỉ tựa tiếu phi tiêu nhìn Dư Thiếu Bình, khác gì nhìn con cờ tôm tép nhãi nhép.

      "Ngươi ai tùy hứng?" tay Thẩm Hành Vu giữ lấy bả vai Mộ Phi Chỉ, bộ dạng hung hăng như muốn băm chặt Mộ Phi Chỉ.

      "Ngoan, chờ ta xử lý xong xin lỗi nàng." Mộ Phi Chỉ vỗ vỗ lưng trấn tĩnh nàng, sau đó mới nhìn về phía Dư Thiếu Bình: "Dư ái khanh, vương hỏi ngươi mấy vấn đề, có phải ngươi cũng nên trả lời vấn đề của vương ."

      Dư Thiếu Bình chuyện, khép chặt khớp hàm, đôi môi còn chưa có mím chặt lại với nhau, thân hình Mộ Phi Chỉ đến trước mặt , đưa ngón tay điểm hai đại huyệt người , tay hung hăng giữ lấy cắm , giọng điệu băng lạnh dường như muốn xâm nhập vào tận xương cốt Dư Thiếu Bình: "Muốn cắn lưỡi tự sát trước mặt vương, Dư ái khanh, đời này làm gì có chuyện được lợi như vậy?" Tăng thêm sức lực tay, chỉ nghe răng rắc tiếng, xương cắm Dư Thiếu Bình bị Mộ Phi Chỉ dùng sức làm cho vỡ ra.

      "Đại bộ phận thám tử ở quân xa doanh đều là nhi cha mẹ, quân pháp quy định, mỗi tháng nhóm thám tử có thể được nghỉ ngày, ở xung quanh kinh thành chỉ có thị trấn lớn, nơi này cũng có gì phồn hoa, những người này đều là thanh niên, lại vô gia vô thê, Dư ái khanh, ngươi có phải có người thừa dịp này lưu luyến nơi thanh sắc(1)?" Mộ Phi Chỉ xong, nhìn thấy Dư Thiếu Bình đột nhiên trừng mắt lớn, khỏi cười ra tiếng: "Qua nhiên, tuổi trẻ khí thịnh. Dư ái khanh, biết ngươi dùng biện pháp gì để lung lạc đám người này vậy? Xem ra quy định của quân doanh phải sửa lại tốt mới được."

      (1)Thanh sắc: ý chỉ những nơi như thanh lâu.

      " giờ, ngươi có hai lựa chọn. , xong rồi chết. Hai, câm miệng , vương tự mình đưa ngươi ." Mộ Phi Chỉ cười: "Ngươi chọn cách nào."

      Dư Thiếu Bình chuyện, ánh mắt lộ chút kích động.

      "Người trong cung đều biết, tính khí vương tàn bạo, thích phải chờ đợi, nếu ái khanh cố ý tìm chết, vậy vương thành toàn cho ngươi." Ngón tay thon dài chợt vèo cái đánh lên đầu Dư Thiếu Bình, tai Thẩm Hành Vu nghe được tiếng năng nề, sau đó máu tươi liền chảy xuống ở thất khiếu của Dư Thiếu Bình. Đối với cảnh tượng đẫm máu này, ba người ở đây ai bày ra biểu sợ hãi, ngay cả Thẩm Hành Vu, cũng chỉ thờ ơ lạnh nhạt.

      "Đỗ Trọng, đợt lát nữa ngươi dịch dung, giải quyết chuyện trước kia, giờ ngươi chính là Dư Thiếu Bình." Mộ Phi Chỉ quay đầu với Đỗ Trọng, vừa dứt lời Thẩm Hành Vu liền tới.

      "Sao ngươi ít chút, cứ trực tiếp giết như vậy là được rồi." Thẩm Hành Vu có chút hiểu.

      "Chẳng lẽ nàng cho là ta giải quyết được Dư Thiếu Bình? Hôm nay Dư Thiếu Bình xuất ở nơi này chính là manh mối. Sớm qua giờ tý, bây giờ trở về, chúng ta còn có thể ngủ hai canh giờ." Mộ Phi Chỉ ôm lấy Thẩm Hành Vu ra ngoài.
      Last edited: 27/2/16
      Chris, thuytsong ngư thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 15: Quan sát.

      Editor: Quỳnh

      Trời tối, Đỗ Trọng đem mình dịch dung thành bộ dạng của Dư Thiếu Bình, nhưng màu tóc bạc và con ngươi màu tím lại có chút phiền phúc, tóc rất phiền toái, Đỗ Trọng trực tiếp dùng mỹ quan để che giấu tóc, về phần con ngươi dễ dàng hơn, Đỗ Trọng vốn tính uống loại dược, có thể tạm thời làm biến đổi màu sắc con ngươi, nhưng loại dược này lại có hại với thân thể. Mộ Phi Chỉ ngăn Đỗ Trọng lại: "Nếu đêm nay Dư Thiếu Bình vượt qua nguy hiếm đến ám sát ngươi, vậy đối với người sau màn mà , là đồ bỏ , ngươi chỉ cần thành giả ngốc, có chuyện gì, ta để ngươi phải đợi lâu. A Vu, lần này chúng ta nên trở về ngủ rồi." Mộ Phi Chỉ xong, cũng ôm lấy Thẩm Hành Vu, mà trực tiếp xoay người bế nàng lên, từ trong cửa sổ bay ra ngoài.

      Ngày thứ hai, Mộ Phi Chỉ mang theo Thẩm Hành Vu và Hắc Ưng đến trấn lớn cách quân xa doanh xa, Thẩm Hành Vu và Mộ Phi Chỉ đều dịch dung, tuy vẫn là bộ dạng thiếu gia nhà giàu, nhưng dáng vẻ thay đổi rất nhiều, hơn nữa Thẩm Hành Vu còn mặc thân nam trang, chỉ có Hắc Ưng có dịch dung, chưa có ai nhìn thấy diện mạo của , vì để che dấu tai mắt người ngoài, thường chỉ mặc áo choàng màu đen, đeo mặt nạ bạc.


      "Này, Mộ Phi Chỉ, chúng ta kỹ viện sao?" Thẩm Hành Vu hỏi Mộ Phi Chỉ, trong giọng nghe ra được bất kỳ cảm xúc gì.

      "Hai người chúng ta bảo hộ nàng, nàng cần lo lắng." Mộ Phi Chỉ chỉ nghĩ nàng sợ hãi, dù sao đây cũng là Hoài Nam, nữ nhân đến kỹ viện quả là ít lại càng ít, đó là nơi nghênh đón nam nhân đến lưu luyến thanh sắc.

      " tốt quá, từ khi hành nghề y đến giờ, muốn vào trong đó dạo, bên trong thiếu người bệnh, nhưng sư phụ luôn cho , sau này đến phủ thái tử, nhóm hoàng tử này ba ngày hai bữa lại ăn mặn, ai, nhịn lâu như vậy rốt cuộc ta cũng có thể vào nhìn rồi." Giọng điệu của Thẩm Hành Vu đột nhiên lên cao, tâm tình hưng phấn sao hết ra được.

      Hắc Ưng ở bên cạnh khóe miệng run rẩy, may mắn có áo choàng che khuất mặt , bằng , nếu bị Mộ Phi Chỉ nhìn thấy, đao chém chết .

      Sắc mặt Mộ Phi Chỉ xanh mét, bắt lấy cổ tay của Thẩm Hành Vu, để ý nàng kêu đau, kéo nàng đến bên cạnh mình, trong giọng mang theo vài phần cảnh cáo: "Thành theo bên cạnh ta."

      Khi chuyện, ba người đến kỹ viện Xuân Hương các, đứng xa xa nhìn, chỉ thấy nữ nhân mập mạp son phấn dày đứng trước cửa Xuân Hương các, nàng dựa vào khung cửa, nhàm chán cắn hạt dưa, khăn đỏ bị nàng nhét ở đai lưng, Thẩm Hành Vu nhìn bộ dạng vắng vẻ của nơi này, khỏi thở dài, xem ra Xuân Hương các này làm ăn tốt, vậy các nương bên trong chẳng phải chết đói sao?

      "Các vị quan gia, nương dạng nào ở Xuân Hương các chúng tôi cũng có, mời tiến vào nhìn chút?" Tú bà này nhìn thấy đám người Mộ Phi Chỉ, vừa phun bỏ hạt dưa ra bên ngoài, vừa rút khăn đỏ ở thắt lưng ra đến gần Mộ Phi Chỉ. Theo bước chân đến gần của nàng, cỗ mùi son phấn dày đặc cũng truyền đến chóp mũi bọn họ.

      "Mùi hương người nàng vẫn dễ ngửi hơn." Mộ Phi Chỉ đột nhiên nghiêng đầu, vào tai Thẩm Hành Vu. Thẩm Hành Vu liền véo lên cánh tay cái.

      "Hai vị quan gia, phải các ngươi đến nhầm nơi chứ, hoa nương sống lâu như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy đoạn tụ đẹp mắt như vậy,." Ánh mắt hoa nương nhìn chằm chằm hai người bọn họ, trong lòng thầm tán thương : Mặc dù tuấn lãng, nhưng lại là đoạn tụ. Bộ dạng chàng chàng thiếp thiếp đứng trước cửa Xuân Hương các, là có chút châm chọc.

      " tới tìm vui, chúng ta đến quan sát, thế nào? Hoa nương cho? Cha ta là địa chủ có tiếng ở Lâm thành, đến đây vui chỗ vui, hoa nương đuổi chúng ta chứ?" Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu vào trong ngực, sau đó ném thỏi bạc tới trong tay hoa nương, hoàn toàn để ý gì đến bộ mặt đen thui của Thẩm Hành Vu và Hắc Ưng, chỉ dùng biểu cảm để tỏ : Tất nhiên gia là con trai của địa chủ, có tiền, tùy hứng!

      "Nào có, nào có. Vị quan gia này, từ nơi khác đến sao? Thích nương phóng đãng sao?" Hoa nương nhìn thấy bạc liền vui vẻ ra mặt, sau đó quay sang hỏi Hắc Ưng.

      Hắc Ưng thể nhịn được nữa, hận thể lập tức chém lão bà trước mắt thành hai khúc.

      "Đúng." Mộ Phi Chỉ trực tiếp trả lời thay Hắc Ưng.

      "Năm đó Hoa nương là người phóng đãng nhất, nếu phải giờ lớn tuổi, nhất định cũng có thể chăm sóc vị quan gia này." Hoa nương nhét ngân phiếu vào đai lưng, sau đó xoay người dẫn ba người vào bên trong.

      Tay Thẩm Hành Vu luôn bị Mộ Phi Chỉ nắm chặt, thời điểm ba người tiến vào, bộ dạng bên trong tiêu điều giống hệt như ngoài cửa, có lẽ có suy nghĩ chủ quan, Thẩm Hành Vu nhìn các nương nằm sấp bên cạnh lan can nhàm chán cắn hạt dưa, cảm thấy mặt các nàng cực kỳ xám xịt, hoàn toàn diễm lệ giống như trong tưởng tượng.

      Có lẽ lâu rồi có ai đến đây. Khi đám người Mộ Phi Chỉ vào, lập tức hấp dẫn ánh mắt của các nương.

      "A, là tuấn tú." Có người nhịn được hô to.

      "Hoa Mai, xuống dưới tiếp khách." Hoa nương gọi nương hồng y ở lầu .

      Người lầu lập tức quay đầu lại, thấy ba nam nhân đứng dưới lầu nhìn mình, mắt nàng lập tức sáng ngời, gắng gượng kiêu ngạo xuống lầu.

      "Phục vụ cho tốt, ba vị quan gia này đều là khách quý." Hoa nương dặn dò Hoa Mai.

      Hoa Mai cười xinh đẹp, gật đầu. Sau đó liền đưa tay túm chặt tay áo Hắc Ưng, dẫn lên lầu.

      Hắc Ưng vừa ý, quay đầu nhìn lại, chỉ tư nhà mình vốn để ý, ài!

      Đến phòng, Hoa Mai còn chưa kịp châm lư hương, bị người đánh vào sau gáy cái. Sau khi người hôn mê, Hắc Ưng lập tức nhảy ra xa, giống như gặp quỷ.

      "Hắc Ưng, ngươi tìm hiểu chút, A Vu, nàng đổi quần áo ngoài của người kia." Mộ Phi Chỉ cởi ngoại bào của mình ra trải lên nhuyễn tháp, lúc này mới ngồi xuống.

      khắc sau.

      Hắc Ưng trở lại, tra xét xung quanh, có địa phương bí mật nào, kĩ viện này hoang vắng giống như bên ngoài.

      Thẩm Hành Vu cởi ngoại bào của Hoa Mai ra, sau đó đặt mông ngồi lên áo khoác của Mộ Phi Chỉ.

      "Kế tiếp chúng ta làm gì?" Nàng hỏi.

      " ra ngoài." Mộ Phi Chỉ đáp.

      Ba người từ sau cửa sổ bay ra ngoài, khi dừng lại ở cửa sau, vừa vặn nhìn thấy nam tử to lớn từ bên trong ra, người nọ dường như uống say, lẩm bẩm : "Cái địa phương này, còn bằng Câu Lan viện ở trong thôn ."

      "Câu lan viện!" Hai mắt Thẩm Hành Vu sáng lên, đồng thời cực kỳ ăn ý cùng Mộ Phi Chỉ liếc mắt nhìn nhau cái.

      Chẳng lẽ, Câu Lan viện mới là trọng điểm, nhóm thám tử quân doanh phải cũng tiêu khiển ở nơi đó, bởi vậy mới bị trúng độc. Nhưng, tại sao quân xa doanh lại có quan hệ với Câu Lan viện, nước ở sau lưng sâu bao nhiêu, ai có thể biết được.
      Last edited: 27/2/16
      myuyen, laula, Chris 1 thành viên khác thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :