1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sủng hậu danh giá của cuồng đế - Nhất Bút Niên Hoa (103c-Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 84: Trả đòn hãm hại

      Edit: Ciao

      Khi Tần Huyền Qua đề nghị bọn họ ở lại Đông cung, Thẩm Hành Vu có dự cảm, ở đây nhất định có chuyện gì tốt đẹp, trải qua bữa tiệc tối nay Thẩm Hành Vu càng thêm khẳng định suy nghĩ này.

      “Hừ.” Mộ Phi Chỉ lạnh lùng hừ tiếng, thả Thần nhi xuống đất.

      Thần nhi nhanh chóng chạy mặt đất, hai mắt Thẩm Hành Vu vẫn nhìn theo bóng dáng của nhi tử, cười lạnh với Mộ Phi Chỉ: “Nếu như bọn họ có lá gan lớn như vậy, muốn hại Thần nhi ta cũng chẳng cố kỵ gì.”

      “Chơi cũng được nhưng được làm mình bị thương.” Mộ Phi Chỉ duỗi tay ra, ôm Thẩm Hành Vu vào trong ngực.

      Thẩm Hành Vu cười xảo ra, nàng đánh vào ngực Mộ Phi Chỉ, cười : “Chàng thấy ta làm mình bị thương khi nào?”

      “Hừ, nàng ít bị thương.” Mộ Phi Chỉ ôm chặt, giọng đùa: “Nàng chơi vui rồi để cho ta theo ở phía sau lo lắng.”

      “Đừng có làm trò, đừng giả bộ đáng thương.” Thẩm Hành Vu lẩm bẩm : “Lần đó ta trêu người ta, phải chàng theo sau chọc dao găm à, chàng dám lần đó phải chàng bỏ xuân dược cho Phong tướng quân xem.”

      “Nào có?” Mộ Phi Chỉ chết cũng nhân.

      “Được rồi, lần đó ta chỉ muốn chỉnh Vương tỷ chút, cuối cùng chàng lại bỏ xuân dược vào rượu Phong tướng quân, chàng cũng ít có xấu lắm.” Thẩm Hành Vu làm vẻ mặt ghét bỏ, .

      “Cái cọc gỗ kia khó chịu.” đến phong dự, trong giọng Mộ Phi Chỉ cũng có chút ghét bỏ.

      “Theo ta thấy, nam nhân như vậy rất đáng tin cậy.” Thẩm Hành Vu đặt mông ngồi đùi Mộ Phi Chỉ, tay bóc hạt dưa bàn ăn.

      “Nàng lập lại lần nữa xem.” Mộ Phi Chỉ nhéo eo Thẩm Hành Vu, trong giọng có tia lãnh khí, vừa nhíu Thẩm Hành Vu lại làm cho nàng dán chặt vào người , tay lẻn vào trong vạt áo nàng, hài lòng nghe được nàng than tiếng. Mộ Phi Chỉ vùi vào vai nàng, nhàng cắn vành tai nàng, giọng mang theo hơi thở nóng bỏng: “Ý của nàng là ta đáng tin sao?”

      “Ư, đấy là chàng tự , ta chưa gì cả.” Thẩm Hành Vu bị Mộ Phi Chỉ đùa, người hơi mềm, nhưng mà hôm nay buổi tối ăn cơm ngon nên nàng vẫn vươn tay cắn hạt dưa ăn.

      “Mỗi người có khẩu vị khác nhau, tính tình Vương tỷ nóng nảy như vậy, xác thực nên tìm cái cọc gỗ.” Mộ Phi Chỉ quay đầu nhìn Thẩm Hành Vu giống như con chuột gặm thức ăn, híp híp mắt, ý vị thâm trường : “Giống như nàng vậy, ràng xấu hổ muốn chết, mà vịt chết còn cứng mỏ, giả vờ bình tĩnh tự nhiên, nên tìm người thú vị như ta.”

      “Ở trước mặt đứa , chàng gì đó!” Thẩm Hành Vu nhéo nhéo cánh tay Mộ Phi Chỉ, thấp giọng .

      Quả nhiên, Thẩm Hành Vu vừa xong, Thần nhi quay đầu lại, nghiêng đầu, cười híp mắt : “Mẫu hậu, con vịt chết là cái gì?”

      “Chàng xem, là việc tốt chàng làm đó.” Thẩm Hành Vu liếc Mộ Phi Chỉ, ghé vào người , thở phì phò .

      Mộ Phi Chỉ cười hừ hừ, với đứa mặt đất: “Thần nhi, Bạch Tước thúc thúc mua bánh bao thịt cho con, con ra ngoài tìm .”

      sao?” Thần nhi muốn ăn bánh bao thịt.” Thần nhi vuốt vuốt bụng mình, hấp tấp chạy ra gnoaif.

      Bạch Tước đứng thủ ở bên ngoài trông thấy tiểu chủ tử chạy ra bước lên phía trước, bế tiểu chủ tử lên. Bởi vì đôi mắt của Thần nhi tốt, cho nên Bạch Tước lo lắng bé vấp ngã.

      “Bạch Tước thúc thúc, thúc có bánh bao thịt sao?” Thần nhi ôm lấy Bạch Tước, cái đầu dụi dụi người .

      “Vương tử muốn ăn bánh báo thịt sao? Để ta dẫn ngài mua.” Lúc đối mặt với Thần Nhi, tính tình Bạch Tước luôn rất tốt, nghe thấy Thần nhi hỏi như vậy, sợ vừa rồi ở yến hội ăn no, vì vậy ân cần hỏi han.

      “Hừ, Thần nhi biết là phụ vương lừa gạt ta mà.” Thần nhi giọng lầm bầm câu, sau đó nó ngọt ngào với Bạch Tước: “Bạch Tước thúc thúc, thúc thả cháu xuống.”

      Bạch Tước buông tay ra, Thần nhi tuột xuống, sau đó Bạch Tước trợn mắt há hồm nhìn cậu bé mập mạp tới cửa, bàn tay bé vỗ mạnh vào cửa: “Mẫu hậu, mẫu hậu, bụng Thần nhi đau đau.”

      Bạch Tước thấy Thẩm Hành Vu nhanh chóng vọt ra, nàng ngồi xổm trước mắt Thần nhi, vuốt khuôn mặt nhắn, đau lòng hỏi: “ cho mẫu hậu, bụng đau đau thế nào?”

      Mộ Phi Chỉ đen mặt đứng sau lưng hai mẹ con, con thỏ kia giả bộ mệnh, ngẩng đầu nhìn Bạch Tước. Bạch Tước chỉ cảm thấy trong ánh mắt kia có vô số dao bay tới, lập tức chạy , muốn dẫn lửa thiêu thân.

      “Mộ Duyệt Thần, con còn giả bộ nữa .” Mộ Phi Chỉ xách cổ áo Thần nhi, bỏ qua bên, sau đó bế Thẩm Hành Vu lên.

      Thẩm Hành Vu nhìn lớn , chỉ cảm thấy rất đau đầu.

      “Mẫu hậu, bụng Thần nhi đau đau.” Thần nhi chu miệng kêu đau, mà Mộ Phi Chỉ bá đạo ôm lấy nàng, : “Nương tử, ta cũng đau.”

      “Chàng đau ở đâu?” Thẩm Hành Vu rất muốn đạp cước.

      Mộ Phi Chỉ kéo tay Thẩm Hành Vu đặt trước ngực mình, giả bộ đáng thương : “Đau ở đây.”

      “Cút.” Thẩm Hành Vu vỗ vỗ tay, dứt khoát để ý tới hai người này, lớn , ai tĩnh tâm cả.

      ...

      Lúc chiều, Mộ Phi Chỉ theo thủ hạ Thiên Cơ lâu ra ngoài, nhưng mà có Bạch Tước thmaf bảo hộ nên Thẩm Hành Vu cũng có gì suy nghĩ. Trong tịnh hiên trai có xích đu, Thẩm Hành Vu kê cái đệm lên rồi thản nhiên ôm Thần nhi ngồi đó.

      “Thần thiếp bái kiến Vương hậu nương nương.” biết Thẩm Mộng Nhu đứng ở cửa viện lúc nào, nhìn về người giống ‘tỷ tỷ’, cúi đầu ôn nhu .

      “Ơ, trận gió nào thổi Thái tử phi tới đây thế?” Trong lòng Thẩm Hành Vu bắt đầu tính toán, ngoài miệng lại cười hì hì.

      “Vương hậu nương nương đường xa tới, ta cho phòng bếp làm ít điểm tâm của Hoài Nam, hi vọng Vương hậu chê.” Thẩm Mộng Nhu cười ngại ngùng, nàng ta sai người đặt điểm tâm bàn đá sau đó vẻ mặt muốn mà ngập ngừng.

      “Cảm ơn.” Thẩm Hành Vu chỉ hai chữ này, tỏ vẻ gì thêm. Thẩm Hành Vu vỗ vỗ sau lưng Thần nhi, tiểu gia hỏa này lại ngủ rồi.

      “Còn có chuyện gì sao?” Thấy Thẩm Mộng Nhu vẫn , ánh mắt Thẩm Hành Vu lạnh lùng nhìn qua, kết quả Thẩm Mộng Nhu vẫn cười ngọt ngào như trước, trong lòng Thẩm Hành Vu cười lạnh tiếng: Nữ nhân này vẫn giả bộ như thế, cho dù người khác đối xử lạnh nhạt nàng ta vẫn tỏ vẻ vui mừng.

      “Vương hậu nương nương, Nhu nhi có cầu quá đáng.” Hai tay Thẩm Mộng Nhu xiết khăn, bộ dạng như rất thẹn thùng.

      thế đừng .” Thẩm Hành Vu trực tiếp chặn lại lời củ nàng ta. Lời này vừa ra, quả thực khiến Thẩm Mộng Nhu kinh ngạc, nàng ta ngờ Thẩm Hành Vu lại trực tiếp như vậy, thậm chí còn lười phản ứng lại nàng ta.

      “Tiểu Liên, ngươi xuống trước, Vương hậu nương nương trông rất giống tỷ tỷ ta, ta muốn vài lời tỷ muội với nàng.” xong, Thẩm Mộng Nhu lấy khăn xoa xoa khóe mắt, thoạt nhìn rất ưu thương.

      Nha hoàn dường như hề kỳ quái với hành động của Thẩm Mộng Nhu, nàng ta an ủi : “Chủ tử, ngài đừng quá thương tâm, nếu tốt cho tiểu chủ tử.”

      “Ta biết, ngươi ra ngoài đợi ta.” Thẩm Mộng Nhu cúi đầu khoát tay áo với Tiểu Liên.

      Thẩm Hành Vu tuyệt đối hoài nghi Thẩm Mộng Nhu cố ý muốn cho nha hoàn kia ra ngoài trông, lần này nàng ta tới tất nhiên là muốn ra vẻ.

      “Có lẽ Vương hậu nương nương biết. Đây vốn là chỗ ở của tỷ tỷ ta, xích đu này vốn là tỷ ấy năn nỉ Điện hạ làm cho, khu vườn hoa đằng sau ngài cũng là chính tỷ tỷ chăm sóc, trước kia ở đó trồng cả vườn mẫu đơn.” Thẩm Mộng Nhu thương cảm , giống như nhớ chuyện thương tâm gì.

      Vẻ mặt Thẩm Hành Vu đổi nhưng trong lòng cười lạnh. Thẩm Mộng Nhu, ngươi chỉ có chút bản lĩnh đó sao? Cố ý dùng lời tới để tìm hiểu? Bàn đu dây này phải Thẩm Hành Vu năn nỉ Tần Huyền Qua làm mà là nó vốn có, vườn kia phải mẫu đơn mà Thẩm Hành Vu cho trồng vườn hoa đồng lớn.

      “Bây giờ Thái tử phi rảnh rỗi những chuyện này trước mặt ta, còn bằng thêm nén hương cho tỷ tỷ ngươi.” Thẩm Hành Vu nhíu mày nhìn Thẩm Mộng Nhu, thầm nghĩ, chính là muốn tức chết ngươi, ngươi mới có thể tự loạn trận cước.

      “Vương hậu nương nương, ngài có thành kiến gì với ta, vì sao lại chuyện như vậy, như vậy...” Thẩm Mộng Nhu như muốn khóc lên.

      Thẩm Hành Vu gật đầu, : “Đúng vậy, ta rất có thành kiến với những người xinh đẹp.”

      Lời này khiến Thẩm Mộng Nhu biết trả lời thế nào.

      “Nhìn ta kìa, kéo ngài chuyện phiếm, quên cho ngài nếm thử điểm tâm đấy.” xong, Thẩm Mộng Như tự mình bưng chén đĩa tới, muốn đặt đồ mặt ghế đá bên trái Thẩm Hành Vu, tất cả hành vi nàng ta biểu rất tốt, duy chỉ có lúc nhìn Thần nhi, Thẩm Hành Vu phát ánh mắt nữ nhân này có chút phức tạp, có căm hận, cũng có đau lòng.

      “Làm phiền rồi.” Thẩm Hành Vu thu ánh nhìn lại, giọng lạnh lùng.

      “Vương hậu nương nương, điểm tâm ăn rất ngon, ngài nếm thử xem.” Thẩm Mộng Nhu đứng bên cnahj Thẩm Hành Vu, dường như nhất định phải khiến Thẩm Hành Vu ăn vào.

      Hai người nhìn như muốn cãi vã, Thẩm Hành Vu cúi người ôm Thần nhi, ánh mắt nhìn thấy màu vàng thấp thoáng, bên môi nàng nở nụ cười lạnh, xem ra người xem trò vui tới rồi.

      “A...” Đúng lúc này, Thẩm Mộng Nhu hô tiếng, thân thể nghiêng cái, sắp ngã lên mặt ghế đá, bên cạnh lại có nhân chứng, nếu đập vào đứa trẻ trong bụng tất nhiên còn rồi.

      “A...” Giọng Thẩm Hành Vu lại càng lớn hơn, nhưng mà trong lúc nàng kêu lên ngân châm trong tay thần biết quỷ hay chọc vào Thẩm Mộng Nhu, độ gây tê cao lfm cho Thẩm Mộng Nhu cứng ngắc trong chốc lát, nhân lúc ý thức nàng ta tỉnh táo lắm, Thẩm Hành Vu thầm giúp đỡ nàng ta, sau đó chính mình ôm Thần Nhi té xuống vườn sau lưng.

      “Con ngoan, khóc lớn lên.” Khi lưng ngã xuống lá rau mềm, Thẩm Hành Vu bên tai Thần nhi.

      “Oa oa oa...” Thần nhi diễn cũng nhanh, tiếng khóc này khiến Bạch Tước suýt nữa bật cười.

      “Có chuyện gì?” Khi Thẩm Hành Vu và Thần nhi ngã xuống đất, bóng dáng màu vàng cũng tới sân , người nọ nhìn cảnh tượng trước mắt tức giận hỏi: “Lão Tam, có chuyện gì?”

      “Bẩm phụ hoàng, nhi thần cũng biết.” Tần Huyền Qua nhìn vở kịch trước mặt, thầm nghĩ, quả nhiên coi thường Thẩm Hành Vu rồi, trong thời gian ngắn ngủi như vậy mà nàng ta có thể phản ứng nhanh như thế, tuy là khổ nhục kế nhưng biết , vườn kia bùn đất rất xốp, thể làm người bị thương, chẳng khác gì nằm tấm thảm.”

      “Thái tử phi, có chuyện gì, mấy người các ngươi đỡ Vương hậu lên.” Tần hoàng nhìn thấy lớn đau cả đầu, quan hệ Hoài Nam Hoài Bắc vốn được tốt, ông cũng sớm nghe Hoài Nam Vương sủng thê như mạng, nếu như biết được làm sao bây giờ.”

      cần, thê nhi của vương, vương tự đỡ, chỉ có điuề, có phải Tần hoàng nên cho vương công đại , vương ngốc tới mức cho rằng thê nhi ta tự mình ngã vào đó.” Mộ Phi Chỉ lạnh lùng từ ngoài vào, mặt lạnh kéo Thẩm Hành Vu và Thần nhi lên, sau đó cho Thần nhi nằm sấp lưng mình, cũng ghét bỏ tiểu gia hỏa làm bẩn y phục của mình.

      “Thái tử phi, đây là có chuyện gì?” Tần hoàng rống lên với Thẩm Mộng Nhu.

      Thẩm Mộng Nhu lập tức quỳ xuống, nàng ta giật mình nhìn hai nam nhân tức giân, muốn mở miệng nhưng lại phát mình có chút khí lực nfo.

      “Nhu nhi, đây là có chuyện gì? Vương Hậu sao lại ngã đất.” Tần Huyền Qua tiến lên vài bước, kéo Thẩm Mộng Nhu lên.

      Thẩm Mộng Nhu ủy khuất lắc đầu, trong mắt hàm chứa lệ, thoạt nhìn khiến người ta đau lòng.

      “Ta, ta chỉ muốn mang điểm tâm Hoài Nam cho Vương hậu nương nương, kết quả, kết quả...”

      “Kết quả nàng tự mình ngã xuống hả?” Mộ Phi Chỉ tiếp.

      Nhìn cặp mắt kia của Mộ Phi Chỉ, Thẩm Mộng Nhu cảm giác như mình gặp phải ma quỷ rồi, nàng chỉ có thể ngừng lắc đầu.

      phải... phải...” Thẩm Mộng Nhu ngừng lắc đầu.

      “Bây giờ vương muốn kiểm tra vết thương của Vương hậu, về phần hành động việc làm của Thái tử phi, sợ là Tần hoàng còn thiếu vương công đạo, vương tới chúc thọ Tần hoàng, phải đến để bị khinh bỉ.” Dứt lời, Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu và Thần nhi vào trong, mà ba người trong nội viện nghe thấy lời Mộ Phi Chỉ ... giống như trực tiếp xuống lệnh đuổi khách, khí tràng to lớn, khiến người khác cho rằng đây chính là địa bàn của .

      ...

      “Nàng đúng là nhớ lâu.” Mộ Phi Chỉ giao Thần nhi cho Bạch Tước, quả quyết : “Tắm rửa cho tiểu tử này.” Sau đó kéo Thẩm Hành Vu vào trong.

      “Phu quân, chàng tin , nhất định Thẩm Mộng Nhu nghe Tần Huyền Qua sai mà tới.” Thẩm Hành Vu ôm lấy tay Mộ Phi Chỉ, nịnh nọt cười .

      “Nàng cho rằng ta ngu ngốc à?” Mộ Phi Chỉ lạnh lùng liếc nàng cái, ghét bỏ nhìn bùn đất sau lưng nàng.

      “Ta coi chàng ngốc, ta coi chàng là nam nhân mà.” Thẩm Hành Vu cười hì hì .

      “...”
      Last edited by a moderator: 8/6/16
      Chris thích bài này.

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 85: Phụ vương của con dẫn Hoa hồ điệp

      Edit: Ciao

      “Điện hạ, là Nhu nhi tốt, Nhu nhi biết vị Vương hậu nương nương kia là nhân vật lợi hại như vậy.” Thẩm Mộng Nhu ghé vào trong ngực Tần Huyền Qua, ủy khuất .

      “Nhu nhi đừng khóc, ta sợ nhất là Nhu nhi khóc.” Tần Huyền Qua ôm Thẩm Mộng Nhu trong ngực, ôn nhu trấn an.

      Thẩm Mộng Nhu nghe thấy Tần Huyền Qua như vậy càng khóc lớn hơn. Tần Huyền Qua ôm nàng, thực thêm gì nữa.

      Từ Mộng Hoa các ra, quản gia rất thức thời theo, yên tĩnh đứng sau lưng Tần Huyền Qua.

      Tần Huyền Qua nhìn Mộng Hoa các sau lưng , hỏi quản gia có tướng mạo khôn khéo: “Ngươi thấy việc hôm nay thế nào.”

      Quản gia cúi người, do dự chốc lát rồi : “Thuộc hạ cảm thấy, thái tử phi nương nương là cố ý.”

      “A, từ đâu có thể thấy được?” Khóe miệng Tần Huyền Qua vẫn mang theo nụ cười, khôn khéo và tính toán hề ra trong đêm yên tĩnh.

      “Đối với thái tử phi, đối với Thẩm gia mà , con trai trong bụng nàng tuyệt đối có lực hấp dẫn hơn so với việc diệt trừ vị Vương hậu kia.” Quản gia suy đoán của mình.

      “Hừ, nữ nhân Thẩm gia vĩnh viễn là mẫu thân của con ta.” Tần Huyền Qua cười lạnh tiếng, cũng quay đầu lại mà về phía trước, chỉ là, trước khi , ném cho quản gia câu: “Suy nghĩ cho kỹ, như thế nào để cho ta có giấc ngủ an ổn.”

      “Vâng.” Quản gia cúi đầu, lúc sau mới đứng dậy, đêm lành lạnh, trán cũng rỉ tầng mồ hôi.

      ... ......

      Đêm lạnh như nước, Mộ Phi Chỉ ôm đứa kẹp giữa hai người ra, sau đó ôm lấy Thẩm Hành Vu theo thói quen.

      “A Vu, nàng suy nghĩ gì thế?” Mộ Phi Chỉ hôn cái trán của nàng, sau đó nhìn nàng.

      “Ngày mai là dạ tiệc của Tần hoàng, ta nghĩ xem làm thế nào.” Đôi mắt Thẩm Hành Vu nhìn thẳng lên nóc giường, trong đầu suy nghĩ.

      “Nàng có chủ ý gì hay?” Mộ Phi Chỉ hỏi.

      “Ừ ừ.” Thẩm Hành Vu chợt xoay người lại, đôi mắt lóe sáng nhìn Mộ Phi Chỉ, giống như gặp được chuyện gì rất vui, tuyệt giống với bộ dạng nặng nề vừa rồi. Hai tay nàng ôm lấy cổ Mộ Phi Chỉ, cười hì hì : “Trước khi , ta có học được thúc thúc phương thuốc, làm người ta muốn chết được, muốn sống xong.”

      “Nàng định dùng độc sao?” Mộ Phi Chỉ nghĩ nhiều lần, trong lòng cân nhắc xem phương pháp nào tốt hơn.

      “Đúng vậy, nếu sao?” Thẩm Hành Vu hỏi ngược lại.

      “Để ta suy nghĩ.” Mộ Phi Chỉ lại trầm từ.

      “Thần nhi lớn lên từng ngày, ta chịu được việc con nhìn thấy gì.” Cả người Thẩm Hành Vu mềm nhũn ra, nàng ghé vào trong ngực Mộ Phi Chỉ, nhàng thở dài hơi.

      Đứa bị bọn họ đàm luận ngửa cái bụng lên, tay chân lộ ra khỏi chăn, khuôn mặt trắng noãn nhắn mang theo nụ cười ngọt ngào.

      .....

      Buổi tối hôm sau, là dạ yến chúc thọ của Tần hoàng, nhà ba người Mộ Phi Chỉ là những vị khách quan tọng nhất của bữa tiệc hôm nay, còn chưa tới, trong bữa tiệc là những tiếng đàm luận về bọn họ.

      Mà lúc này nhà ba người chậm rãi dạo trong hoa viên.

      “Ai, ở nơi nào?” Chuyện xảy ra quá mức đột ngột, Mộ Phi Chỉ kêu lên tiếng, đột nhiên bay ra ngoài, Thẩm Hành Vu có võ công, cho nên cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng màu đen bay . Ngay lúc Mộ Phi Chỉ bay ra ngoài, Bạch Tước đứng bên cạnh Thẩm Hành Vu và Thần nhi, cảnh giác cao nhìn xung quanh, sau đó bảo vệ hai người sau lưng, khẽ: “Hai vị chủ tử nên cử động.

      “Bạch Tước, ngươi có thấy ai ?” Thẩm Hành Vu hỏi Bạch Tước.

      Bạch Tước lắc đầu.

      Mộ Phi Chỉ lâu, ngay lúc Mộ Phi Chỉ trở lại Bạch Tước cũng vào bóng tối. Thẩm Hành Vu nhìn khuôn mặt dễ nhìn của Mộ Phi Chỉ, cũng gì thêm, nàng chỉ ngồi xổm người xuống, vỗ vỗ sau lưng Thần nhi, Thần nhi tự động đưa tay vòng lên cổ Thẩm Hành Vu, Thẩm Hành Vu ôm , sau đó với Mộ Phi Chỉ: “ thôi.”

      “Để ta ôm.” Mộ Phi Chỉ sợ Thần nhi quá nặng làm Thẩm Hành Vu khó chịu, tay ôm lấy Thần nhi, hai người cứ yên lặng như vậy, sắp rời khỏi Ngự hoa viên, vẫn là Mộ Phi Chỉ nhịn được, nhìn nhìn nữ nhân bên cạnh, sau đó mới khẽ : “Nàng có gì muốn hỏi sao?”

      “Chàng muốn cho ta biết ?” Thẩm Hành Vu quay đầu nhìn Mộ Phi Chỉ : “Chẳng lẽ chàng muốn cho ta, sở dĩ vừa rồi chàng đuổi theo vì chàng thấy được ý trung nhân trước kia của chàng à?” Thẩm Hành Vu chớp mắt, cười rất vui vẻ.

      “A Vu, hình như vừa rồi ta thấy mẫu hậu ta.” Mộ Phi Chỉ với Thẩm Hành Vu.

      “Cái gì?” Thẩm Hành Vu chấn động.

      “Buổi tối ta với nàng.” Mộ Phi Chỉ thấy tới gần đại điện khẽ thở dài cái.

      Thẩm Hành Vu giật mình, chỉ bởi vì Mộ Phi Chỉ mẫu thân , mà càng vì ngoại trừ thở dài vì nàng, chưa bao giờ thở dài, tự phụ cũng được, tự tin cũng được, chưa bao giờ như thế cả.

      “Cho dù thế nào ta vĩnh viễn ở bên cạnh chàng.” Thẩm Hành Vu tựa đầu vào Mộ Phi Chỉ, mềm giọng .

      “Ừ.” Mộ Phi Chỉ ôm lấy eo nàng, nhà ba người nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, vào đại điện mà người trong đó sắp chờ được.

      “Hoài Nam Vương đến, Vương hậu đến.” Thái giám ngoài điện vừa nhìn thấy bóng dáng lập tức hô lên, tất cả mọi người im bặt, yên tĩnh quay đầu nhìn về phía cửa đại điện, nhìn xem Hoài Nam vương có phong thái như thế nào, nhìn xem Vương hậu nương nương được sủng trong lòng bàn tay rốt cuộc xinh đẹp thế nào.

      Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu trước nay đều có phẩm vị, hôm nay Mộ Phi Chỉ mặc áo choàng đen, ống tay áo lộ ra vòng đỏ, vạt áo ám vân đẹp đẽ mà quý phái. Thẩm Hành Vu cũng mặc hai màu đỏ đen, chỉ có điều khác với Mộ Phi Chỉ, người nàng đỏ chiếm nhiều hơn. Thần nhi được Mộ Phi Chỉ ôm trong ngực là áo choàng đỏ, bên hông đeo ngọc bội màu đen, thằng bé ghé vào vai Mộ Phi Chỉ, đưa lưng về phía mọi người, khi qua, mọi người mới thấy được khuôn mặt của đứa .

      “Vị vương hậu nương nương này giống thái tử phi trước kia quá.” Thẩm Hành Vu vừa ngồi xuống, biết tiếng tiểu thư nhà nào vang lên.

      Lời này vừa ra, khuôn mặt Tần Huyền Qua và Thẩm Mộng Nhu lập tức đen lại.

      Mẫu thân của vị nữ tử kia vội vàng che miệng nữ nhi nhà mình, giọng : “Chỉ là giống nhau thôi, con lớn làm cái gì?”

      Nữ tử kia bị mẫu thân ngăn cản, nhưng vẫn cam lòng nhìn Thẩm Hành Vu mấy lần, sau đó mới cúi đầu, rầu rĩ nhìn mặt bàn.

      Sau khi ngồi xuống, Tần hoàng theo lễ nghi hàn huyên vài câu với Mộ Phi Chỉ, nhưng mà người sáng suốt cũng nhìn ra được, hoàng thượng của bọn họ vẫn rất kiêng kị Mộ Phi Chỉ.

      Mộ Phi Chỉ khẽ gật đầu, chỉ ứng tiếng sau đó an tĩnh ngồi xuống. Thẩm Hành Vu ngồi bên cạnh , cảm nhận ánh mắt của những nữ tử xung quanh, nàng mím môi cười cười, dẫn tới chú ý của Mộ Phi Chỉ.

      “Nàng cười cái gì?” Mộ Phi Chỉ ngắt quả nho cho vào trong miệng nàng, lại lấy khăn lau nước nho ở khóe miệng, híp mắt, cười hỏi.

      Dịu dàng cưng chiều như vậy ở trong mắt mọi người, động tác này còn tuấn hơn vài phần so với thái tử của bọn họ, các nữ nhân ở đây cũng sôi trào, mà ngay cả Thẩm Mộng Nhu, ánh mắt nhìn về phía Mộ Phi Chỉ cũng có chút biến đổi.

      “Trước kia chàng thường , muốn giấu ta , bây giờ ta lại cảm thấy nên giấu chàng mới đúng.” Thẩm Hành Vu ngắt quả bồ đào bỏ vào trong miệng tên tiểu tử nhíu mày ôm bụng.

      “Ta thích bộ dạng ghen của nàng.” Mộ Phi Chỉ cười ha ha, nhưng mà lời lại khiến mặt Thẩm Hành Vu đỏ lên.

      Sau đó đơn giản là triều thần quỳ lạy và những biểu diễn ca múa nhàm chán, nhưng mà sau khi ca múa xong có xảy ra chút việc .

      thực tế, trong lịch sử đều là như vậy, phàm là nơi các nữ nhân biểu diễn, đều có chiến tranh, nhưng hôm nay người biểu diễn phải là cung nữ bình thường. Vị đứng ở chính giữa kia, thân quần áo đỏ thẫm, vừa thõng tay áo vừa nháy mắt bốn phía chính là ái nữ của Tần hoàng, Nghê Thường công chúa chân chính.

      Nàng ta vốn muốn nhân cơ hội này biểu mình chút, kết quả vừa mới vòng vài vòng ánh mắt bị Mộ Phi Chỉ ngồi hấp dẫn, đây là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy Mộ Phi Chỉ, người nam nhân kia đứng ở đó, tựa như bức họa, đẹp thể tưởng tượng nổi, cầm lấy cái chén, đôi tay thon dài lập tức hấp dẫn ánh mắt nàng ta, đó là đôi tay dài hữu lực cỡ nào. Ánh mắt dời lên , đôi mắt đen dù nhìn về phía nàng, nhưng Tần Nghê Thường cảm thấy, cho dù chết bên trong cũng ân hận.

      khúc nhạc sắp kết thúc, Tần Nghê Thường chợt múa về phía Mộ Phi Chỉ, nàng ta cố gắng bày ra vẻ vũ mị nhất của mình, khuôn mặt mị và dáng người, hơn nữa cố ý hấp dẫn, Nghe eThường công chúa xác thực là ngốc nhất, dáng người nàng ta chập chờn tới trước mặt Mộ Phi Chỉ, lấy tay bưng lên ly rượu vừa uống, ngón tay phủ lên nơi môi chạm tới, cười quyến rũ : “Nghê Thường kính...”

      Nghê Thường công chúa còn chưa hết, lực mạnh bắn ly rượu kia ra, đến khi nàng ta kinh hãi quay đầu lại thấy ly rượu kia bị chiếc đũa cắm mặt đất, lực lớn tới mức khiến người ta líu lưỡi.

      “Phụ vương, nhìn nhìn, khiến Thần nhi ngạt thở rồi.” Thần nhi đứng lên đùi Mộ Phi Chỉ, ôm cánh tay Mộ Phi Chỉ, ngọt ngào .

      “Nhi tử, phụ vương của con khối.” Thẩm Hành Vu che miệng .

      phải phụ vương thối thối đâu, là có mùi thối thối.” Lúc Thần nhi thốt ra lời này, sắc mặt Nghê Thường công chúa lập tức đen kịt, nàng ta thấy đứa bé đó nắm cái mũi của mình la hét lên lúc mọi người nhìn sang.

      “Cái gì mà có mùi thối chứ, là phụ vương của con dẫn hoa hồ điệp tới.” Thẩm Hành Vu xoa đầu Thần nhi, Thần nhi ngồi lại đùi Mộ Phi Chỉ, rồi dang tay về phía Thẩm Hành Vu.

      Thẩm Hành Vu nhận lấy đứa mập mạp, buồn cười nhìn mặt Mộ Phi Chỉ đen xì, cười ha ha.
      Last edited by a moderator: 8/6/16
      Chris thích bài này.

    3. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 86: Phu quân, thân hình của đẹp như của chàng.

      Edit: Ciao

      Nghê thường công chúa bị biến cố này làm cho giật mình, Tần Hoàng ở phía làm sao có thể dụng ý của Mộ Phi Chỉ, vội vàng tìm lối thoát cho nữ nhi của mình, mặt lạnh : “Nghê Thường, còn quay về chỗ ngồi.”

      Nghê Thường công chúa vẫn còn ngây ngốc, nàng ta thể nào nghĩ ra, nam nhân tuấn mỹ lại có tính tình lạnh lùng như vậy, nhưng mà trong lòng nàng ta vẫn cam lòng, chỉ là nhiều người nhìn như vậy nên nàng ta đành ngoan ngoãn trở về, làm chuyện gì náo loạn nữa.

      “Mẫu hậu, hoa hồ điệp chưa?” Sau khi Nghê Thường bỏ , mùi hương người nàng ta cũng tản ra ngoài, Thần Nhi cầm tay Thẩm Hành Vu, chăm chú hỏi.

      “Bay rồi, bay rồi.” Thẩm Hành Vu che miệng gật đầu.

      “Hoa hồ điệp bay rồi, phụ vương có vui ?” Thần Nhi mềm giọng, bĩu môi hỏi.

      “Con còn nữa, ta ném con ở lại đây.” Mộ Phi Chỉ mở miệng, ôm đứa lên chân mình, giữ chặt người nó, ngoan độc .

      “Phụ vương là thẹn quá hóa giận sao? Mẫu hậu, Thần nhi dùng từ đúng ? Thái phó luôn Thần nhi phản ứng nhanh.” Thần nhi tự nhiên vuốt vuốt bàn tay bé của mình, hoàn toàn biết lời của mình làm cho mặt Mộ Phi Chỉ đen lại, giống như than đá vậy.

      “Ha ha.” Thẩm Hành Vu nhịn được, cười thành tiếng, bởi vì nàng cười nên Thần nhi cũng cười, hai mẹ con đều cười. Mộ Phi Chỉ nhìn tên tiểu phúc hắc trong lòng mình, thầm nghĩ: “Trở lại Hoài Nam mời thêm ba Thái phó cho con, mỗi ngày khiến con mệt đến mức chuyện được mới thôi.”

      Thần nhi nào biết trong lòng cha mình gì, nó chỉ ôm chùm nho Thẩm Hành Vu ném cho, cười hì hì ăn.

      “Phụ hoàng, hôm nay là đại thọ 50 của người, Mộc Thạch đạo trưởng có đồ muốn tặng người đây!” Tần Huyền Qua đứng dậy, bái bái Tần hoàng, sau đó cung kính mở miệng.

      “A, Mộc Thạch đạo trưởng có gì muốn tặng cho trẫm?” Đôi mắt bình tĩnh của Tần hoàng lập tức gợn sóng, Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu bắt được biến hóa này, hai ngươi ăn ý liếc nhau cái, thầm nghĩ, rốt cục lão đạo sĩ này cũng ra sân.

      Khi vị Mộc Thạch đạo trưởng này xuất đại điện, khiến Thẩm Hành Vu lắp bắp kinh hãi, nàng vốn cho là vị đạo sĩ suốt ngày tu luyện thuốc trường sinh bất lão cũng chỉ là đồ vô sĩ, hôm nay lại thấy có vài phần tiên phong đạo cốt, xem ra cũng có vài phần .

      Vị Mộc Thạch đạo trưởng mặc đạo bào màu trắng, mái tóc trắng và chòm tâu, cũng có vài phần khí chất đạo gia, ngược lại có vẻ mê hoặc người. Chỉ thấy bưng hộp gỗ, đứng trong đại điện, cung kính bái Tần hoàng, hai tay dâng hộp kia quá đỉnh đầu, giọng lớn : “Bần đạo có đồ vật hiến cho hoàng thượng, chúc hoàng thượng sống lâu trăm tuổi.”

      Hai mắt Tần hoàng tỏa sáng nhìn cái hộp trong tay Mộc Thạc đạo trưởng, ánh mắt nóng bỏng như thế làm cho tất cả mọi người ở đây cũng thể bỏ qua. Ở đây có ít đại thần, có người nhìn như xem diễn, có người khinh bỉ nhìn lão đạo sĩ kia, trong lòng mắng gì đó.

      “Người tới, trình lên.” Tần hoàng mở miệng với thái giám bên cạnh mình, lão thái giám lập tức xuống dưới, bưng cái hộp kia lên.

      “Đạo rưởng, lần này lại luyện được dược gì tốt vậy?” Tần hoàng mở hộp ra, bị cuốn hút ngửi ngửi, lúc này mới hỏi Mộc Thạch đạo trưởng.

      “Bẩm hoàng thượng, bần đọa dùng chín chín tám mươi mốt loại dược liệu để đóng thành thuốc thanh xuân.” Đạo trưởng đứng dậy, trong ánh mắt mơ hồ lộ ra vài phần đắc ý.

      “Phu quân, đạo sĩ kia là thái giám.” Thẩm Hành Vu đột nhiên ghé vào bên tai Mộ Phi Chỉ, giọng câu.

      Mộ Phi Chỉ bị những lời này của Thẩm Hành Vu làm cho sặc, ổn định lại, che hai lỗ tai Thần nhi, sau đó giọng trả lời: “Người đó có râu.” Ngụ ý chính là, có râu phải thái giám.”

      “Về phần rây, hẳn là dùng thuốc hồi phục gì đó, nhưng mà, ta cam đoan là thái giám, tin đêm nay chúng ta nhìn là được.” Thẩm Hành Vu híp mắt, bộ dạng cực kỳ giống tiểu hồ ly.

      màn này trùng hợp rơi vào mắt Tần Huyền Qua ở đối diện, nhìn Thẩm Hành Vu thân mật dán bên người Mộ Phi Chỉ, vẻ mặt sinh động hoạt bát, mặc dù sinh con trai, nhưng Tần Huyền Qua cảm thấy người Thẩm Hành Vu chút hơi thở của già , ngược lại càng giống thiếu nữ, còn có đôi mắt sáng ngời của nàng, tất cả đều rơi vào trong mắt , mới mẻ như vậy, lại mang theo hấp dẫn trí mạng mà trước đó chưa từng có.

      Ngay khi ánh mắt Thẩm Hành Vu quét tới, ánh mắt Mộ Phi Chỉ lại như mũi tên bắn sáng, tay Mộ Phi Chỉ cầm chặt lấy tay Thẩm Hành Vu. Thẩm Hành Vu khó hiểu nhìn , đen mặt : “Nương tử, xem ra sức quyến rũ của nàng giảm.”

      Vừa rồi Thẩm Hành Vu để ý tới ánh mắt Tần Huyền Qua, nghe Mộ Phi Chỉ vậy cho rằng đùa, vì vậy nàng hừ hừ, cười : “Vậy chàng phải vụng trộm vui mừng rồi, ta có sức quyến rũ giảm theo chàng, có phải chàng ngủ cũng cười tỉnh .”

      “Ôi, ta xem chút nào, có phải da mặt nàng lại dầy thêm chút .” Mộ Phi Chỉ vừa hờn dỗi, bị lời của Thẩm Hành Vu quét sạch, nhéo nhéo da mặt Thẩm Hành Vu, bên môi nở nụ cười, vô cùng mê ngời. Nghê Thường ngồi ở phía xa, nhìn nụ cười này của cảm giác trái tim mình rơi ra ngoài, rốt cuộc cũng tìm về được, nam nhân này, là cực phẩm.

      canh giờ qua , yến hội đầy dẫy nịnh nọt cũng xong, trước khi chấm dứt, Tần hoàng với Mộ Phi Chỉ: “Hoài Nam Vương ở trong cung mấy ngày cũng tốt, có số việc chúng ta cần thương thảo.”

      Ánh mắt Mộ Phi Chỉ chìm chìm, tùy ý : “Có gì thể?”

      Thẩm Hành Vu nắm chặt tay Mộ Phi Chỉ, hai người cười trong lòng, bọn họ biết , sở dĩ Tần hoàng lưu bọn họ lại, bởi vì tại, lưỡng địa của Hoài Nam và Hoài Bắc đúng ở Hoài Nam. Mà ở lại, mới hợp ý bọn họ, bọn họ cũng cần có cơ hội bắt tên đạo sĩ kia, nghĩ tới tây, Mộ Phi Chỉ mở miệng : “Tần hoàng, vương muốn gặp vị Mộc Thạch đạo trưởng vừa rồi, dối gạt Tần hoàng, lần này vương tới, là chúc thọ Tần hoàng, thứ hai chính vì con trai của vương.” Mộ Phi Chỉ đến đây Thần nhi lại bắt đầu giả bộ suy yếu, mềm oặt ghé lên người Mộ Phi Chỉ, đôi mắt híp lại, có chút tinh thần nào.

      Tần hoàng nghĩ nghĩ, sau đó mới hơi do dự phân phó lão thái giám bên cạnh: “Để Mộc Thạch đạo trưởng đến chỗ Hoài Nam Vương.”

      “Vâng.” Lão thái giám lên tiếng.

      Tần hoàng nhìn Mộ Phi Chỉ cười cười: “Mộc Thạch đạo trưởng là dược sư trẫm ngự dụng, Hoài Nam Vương phải trả đúng hạn mới được.”

      “Đương nhiên, Tần hoàng tạo thuận lợi cho vương, điểm đó vương quên.” Mộ Phi Chỉ rất mập mờ.

      “Ha ha, Hoài Nam Vương nhớ là tốt rồi.” Những lời này như lấy lòng Tần hoàng, ta phá lên cười, sau đó ra ngoài trong bảo vệ,

      Mộ Phi Chỉ cũng ra khỏi hội trường, chỉ có điều, lúc qua mọi người, vẻ mặt Thẩm Hành Vu mang theo buồn rầu, nàng vỗ vỗ vào lưng Thần nhi, mặt là vẻ lo lắng của mẫu thân. Mọi người thấy thế càng tin tưởng lời đồn vị tiểu vương tử kia trời sinh mù.

      ra khỏi tầm mắt của mọi người, hai người được dẫn vào cung điện rất đẹp mắt, sau khi vào, Mộ Phi Chỉ cho những hạ nhân lui xuống, sau đó vỗ tay vài cái, Bạch Tước bay vào, ba người tra xét quanh cung điện, lúc này mới ngồi xuống.

      “Trông coi bên ngoài cho tốt.” Mộ Phi Chỉ lại nghĩ tới bóng người giống mẫu hậu, khỏi có chút bất an.

      Mộ Phi Chỉ vừa dứt lời chợt nghe thấy bên ngoài có giọng lanh lảnh: “Vương thượng, Mộc Thạch đạo trưởng đến.”

      Thẩm Hành Vu lập tức liếc nhìn qua Bạch Tước, Bạch Tước lập tức trốn vào trong màn trướng, sau đó Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu liếc nhau cái, Thẩm Hành Vu lấy gì đó ở trong tay áo.

      “Vào .” Mộ Phi Chỉ đứng dậy, giọng lớn .

      Thái giám này mở cửa, sau đó Mộc Thạch đạo trưởng vào.

      vương có việc muốn với đạo trưởng, các ngươi đều lui ra .” Thấy Mộc Thạc tới, Mộ Phi Chỉ ôm Thần nhi, bình tĩnh phất tay với cung nhân.

      Khi cửa đại điện bị đóng lại, đằng sau màn đột nhiên toát r bóng người, linh động như chim tước, nhanh chóng điểm trúng huyệt vị của Mộc Thạch đạo trưởng. Thẩm Hành Vu nhân cơ hội bẻ miệng nhét viên thuốc vào, lại đánh đánh cổ , để nuốt xuống, cả quá trình, rất nhanh, rất nhanh, chỉ giống như chớp mắt. Vị Mộc Thạch đạo trưởng ngờ mình vừa vào cửa lại chịu công kích như vậy, cả người như rơi vào trong hồ băng.

      “Mẫu hậu, lại có hoa hồ điệp tới sao?” Thần nhi vừa rồi còn yếu ớt chợt mở mắt ra, đôi mắt vụt sáng nháy nháy, giống như có thể trông thấy bình thường, Thẩm Hành Vu nhìn bộ dạng khả ái của nhi tử, khỏi cười : “Lần này phải hoa hồ điệp, lần này là đại tỷ thối.”

      “Thối thối.” Thần nhi vừa nghe lập tức dựa sát vào người Mộ Phi Chỉ.

      “Đạo trưởng, khi nào ngươi cũng kiêm chức làm thái giám thế?” Thẩm Hành Vu che miệng nở nụ cười.

      Bởi vì bị điểm huyệt nên Mộc Thạch đạo trưởng cũng thể chuyện, bí mật che dấu hồi lâu bị toạc ra, mở to mắt, dám tin nhìn nữ nhân trước mặt.

      “Mặc dù ta biết râu ria này ngươi lấy ở đâu ra, chỉ có điều nhìn hầu kết của ngươi, nhìn khí sắc trắng hồng, ta liếc là đoán được, đạo trưởng nên là... Ha ha.” Thẩm Hành Vu cười xong, nhìn Bạch Tước, Bạch Tước lĩnh mệnh, tiến lên giật mở cổ áo của người này.

      Mộc Thạch đạo trưởng ngờ Thẩm Hành Vu dùng chiêu này, quá sợ hãi, vẻ mặt có thể dùng hai chữ dữ tợn để hình dung.

      “Chậc chậc, đạo trưởng, những dấu hôn người ngươi là có gì thế? Chẳng lẽ bị muỗi cắn?” Thẩm Hành Vu nở nụ cười.

      “Nương tử?” Mộ Phi Chỉ đứng sau lưng nàng, cắn răng .

      Thẩm Hành Vu giống như nghe được giọng nặng nề của Mộ Phi Chỉ, nàng cười : “Phu quân, thân hình của đẹp như của chàng.”
      Last edited by a moderator: 8/6/16
      Chris thích bài này.

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 87: Đạo trưởng vốn là mĩ nam.

      Edit: Quỳnh ỉn

      đẹp mắt sao nàng còn nhìn?” tay Mộ Phi Chỉ kéo Thẩm Hành Vu lại.

      “Bạch Tước, để chuyện.” Thẩm Hành Vu bị Mộ Phi Chỉ ôm, liền phân phó Bạch Tước.

      Bạch Tước vừa nghe, lập tức điểm điểm vài cái người Mộc Thạch. Mộc Thạch đạo trưởng khụ khụ ho vài cái, vẻ mặt kinh sợ nhìn Thẩm Hành Vu, giọng có chút khàn khàn: “Ngươi cho ta ăn cái gì?”

      “Thứ tốt.” Thẩm Hành Vu lẩm bẩm : “Cho ngươi ăn viên, ta mất rất nhiều dược liệu.”

      “Các ngươi muốn độc chết ta?” Mộ Thạch đạo trưởng khó chịu xoay vặn thân mình, kết quả thân thể liền giống như bị định trụ, thể nào nhúc nhích được.

      Thẩm Hành Vu ồ lên tiếng, nàng lên phía trước, nhìn đạo trưởng có tóc hoa râm và chòm râu, bỗng nhiên nở nụ cười ha ha, nàng xoay người nhìn Mộ Phi Chỉ và Bạch Tước, cười hì hì : “Rất kỳ quái, nếu râu mọc dài, vì sao làn da của còn căng như vậy? Giống như tiểu tử tuổi còn trẻ.” Vừa mới dứt lời, cả người Mộc Thạch đạo trưởng liền chấn động, Thẩm Hành Vu chợt xoay người, đưa tay hung hăng giật chòm râu của Mộc Thạch đạo trưởng.

      “Còn tưởng là ngươi uống thuốc gì, ra là dán lên.” Thẩm Hành Vu chu môi, chỉ cảm thấy mình suy nghĩ nhiều, người ban đầu chỉ dùng dược lực tương đối tốt mà thôi.

      “Nhìn như vậy, là rất trẻ.” Bạch Tước ở bên cạnh ngừng gật đầu, vừa bỏ râu , lập tức lộ ra cái cằm bóng loáng còn có gương mặt thư sinh, tiêu sái tuấn rất nhiều.

      “Ngươi cho là Tần Hoàng tùy tiện để cho lão đầu tử trèo lên giường của ?” Thẩm Hành Vu ném chồm râu cho Bạch Tước, sau đó cảm thán .

      “Hả?” chỉ Bạch Tước, mà ngay của chính Mộc Thạch cũng phát ra thanh hoảng sợ.

      “Chủ tử, ngươi cho ra cái thứ ghê tởm này làm gì?” Bạch Tước ghét bỏ muốn ném chòm râu trắng xuống đất.

      “Ngươi đừng ném, giữ lại còn có chỗ dùng.” Thẩm Hành Vu ném câu cho Bạch Tước, sau đó liền nâng cắm với Mộc Thạch: “Trong vòng ba người, ngươi chắc chắn phải chết.”

      “Ta tin.” Mộc Thạch lắc đầu, ánh mắt căm giận nhìn Thẩm Hành Vu.

      “Vấn đề ở đây phải là ngươi tin hay , tiểu tử, đối với ngươi mà , ta chính là Diêm vương của ngươi, ta trong vòng ba ngày ngươi chết, ngươi nhất định chết, đương nhiên, nếu ngươi tin, bây giờ cho ngươi chết luôn cũng được.” Thẩm Hành Vu lòng vòng chung quanh Mộc Thạch, kiêu ngạo .

      “Điều kiện của ngươi là gì?” Mộc Thạch nghĩ nghĩ, lại nhing nữ nhân này vài lần, sau đó mới .

      chuyện với người thông minh đúng là phí sức.” Thẩm Hành Vu đứng lại đối diện với , tiếp đó lùi về sau mấy bước, ánh mắt trở nên lạnh, hoạt bát nhiệt tình vừa rồi tất cả đều biến mất thấy nữa, nàng nhìn Mộc Thạch, gằn từng tiếng hỏi: “Có phải Huyết Linh Chi ở trong tay Tần Huyền Qua chủ tử ngươi ?”

      Hai mắt Mộc Thạch đầu tiên là trừng lớn, sau đó vô cùng cảnh giác nhìn Thẩm Hành Vu, bởi vì ta trong lời này của Thẩm Hành Vu hỏi hai vấn đề, thứ nhất, Tần Huyền Qua có phải là chủ tử của Mộc Thạch . Thứ hai, có phải Huyết Linh Chi ở trong tay Tần Huyền Qua .

      “Này...” Mộc Thạch do dự, lên tiếng.

      , hai, ba.” Số ba vừa ra, Mộc Thạch bỗng phun ra ngụm máu, cảm giác bụng mình có cái gì đó cháy, loại cảm giác muốn nổ tung.

      “Ngươi... ngươi thả cái gì?” Thân thể Mộc Thạch bị định trụ, chỉ cảm thấy tứ chi bát mạch đều bị ngăn chặn, đau đớn kịch liệt khắp thân thể, bụng càng ngày càng đau đớn mãnh liệt.

      “Trùng tử, phương thuốc kịch độc này là trùng tử, ngươi phun ra bụm máu đều là vì nó gặm nhấu trong bụng ngươi, nửa canh giờ phun lần, ngươi xem, ta rất rộng lượng với tiểu nhân, cho nên, ngươi có thể sống được ba ngày!” Thẩm Hành Vu tặc lưỡi .

      “Ngươi...” Trong lòng Mộc Thạch có chút hoảng, ngờ đám người Thẩm Hành Vu động thủ hôm nay, hơn nữa lại còn dùng phương thức ngoan tuyệt như vậy.

      “Thế nào? Vẫn sao?” Thẩm Hành Vu nhìn biểu cảm rối rắm của Mộc Thạch, trong lòng rất nhanh liền tính toán phải ứng phó như thế nào, chợt, nàng lại nhìn thấy dấu hôn, vì thế giọng điệu của nàng chậm lại, đầu tiên là thở dài tiếng, sau đó về phía Mộ Phi Chỉ, đặt mông an vị ngồi ở đùi Mộ Phi Chỉ.

      “Mộc Thạch đạo trưởng, ta đoán là Tần Huyền Qua an bài ngươi tiến cung, nhưng mà, vì sao ngươi trao thân thể mình cho vậy? Tần Hoàng năm nay năm mươi tuổi, theo , vinh hoa phúc quý cũng chỉ là nhất thời, ngươi nghĩ đến, nếu tin tức ngươi và Tần Hoàng là đoạn tụ, à, , ngươi cùng lắm chi được xem là đồ chơi của , nếu tin tức này bị truyền ra ngoài, ngươi cảm thấy các đại thần xử trí ngươi như thế nào? Chờ Tần Hoàng chết, ngươi cảm thấy ngươi còn có thể sống đời sao? Đương nhiên, cũng có thể, Tần Huyền Qua với ngươi, cho ngươi cơ hội kê đơn Tần Hoàng, nhưng, chờ Tần Hoàng chết, Tần Huyền Qua trực tiếp coi ngươi như người chịu tội thay. À, mặc kệ loại kết quả kia, ngươi chắc chắn phải chết, chặc chặc.” Thẩm Hành Vu vừa đùa với Thần nhi, vừa thản nhiên .”

      “Ha ha ha...” Mộc Thạch đột nhiên nở nụ cười, cùng lúc này, Thẩm Hành Vu phát , hẳn là người còn rất trẻ, ngoại trừ mái tóc hoa râm.

      “Vương hậu nương nương, chiêu ngươi dùng Thái tử gia sớm dùng qua rồi.” Mộc Thạch ổn định tân thần của mình, ha ha cười.

      Mộ Phi Chỉ nhíu mày, nhìn Mộc Thạch, chỉ cảm thấy khuôn mặt này cực kỳ quỷ dị, mà tiếng cười này cũng rất thê lương.

      “Hả, ngươi , cũng hạ độc ngươi?” Thẩm Hành Vu nghiêng đầu nghĩ, sau đó liền giơ tay áo lên, sợ tơ hồng liền bay đến cổ tay Mộc Thạch.

      Mộ Phi Chỉ nhìn thấy màn này, trừng mắt lên, Thẩm Hành Vu lập tức quay đầu, cười tủm tỉm : “Phu quân, chàng xem, ta có chạm vào da .” Biểu tình linh động giống như tiểu nha đầu cầu được thưởng.

      “Ừ, biểu rất tốt.” Thẩm Hành Vu vừa muốn quay đầu bắt mạch cho Mộc Thạch, kết quả Mộ Phi Chỉ liền giữ lấy đầu nàng, khen thưởng cái hôn lên môi đỏ mọng của nàng.

      Vừa bị hôn, Thẩm Hành Vu liền xu lông, đẩy Mộ Phi Chỉ ra, quay đầu, cẩn thận giữ chặt dây tơ hồng.

      Trong quá trình nàng bắt mạch, Mộc Thạch trước dùng ánh mắt dò xét tò mò, sau đó lại hừ lạnh giống như coi thường, giống như cười nhạo tài nghệ của Thẩm Hành Vu.

      “Đoạn trưởng thảo này là đồ làm cho người ta rối loạn.” Bốp tiếng, Thẩm Hành Vu buông dây tơ hồng, sau đó đứng dậy với Mộc Thạch: “Đoạn trường thảo thêm cổ trùng, tốt lắm, sợ rằng ngươi chỉ sống được hai ngày nữa thôi.”

      “Phụ vương, Thần nhi buồn ngủ.” Thần nhi ghé vào người Mộ Phi Chỉ lẩm bẩm .

      Thẩm Hành Vu vừa nghe thấy tiếng của nhi tử, vỗ vỗ tay, với Mộc Thạch: “Ngươi muốn , ta đây liền là người đầu tiên chúc ngươi đường xuống hoàng tuyền, đường tốt.” xong, nàng liền với Bạch Tước: “Bạch Tước, ngươi đứng ở bên cạnh đạo trưởng, ta thấy thân hình của các ngươi khác nhau lắm.”

      Bạch Tước nghe xong lời của Thẩm Hành Vu, chỉ cảm thấy lạnh cả người.

      khéo, các ngươi lại cao như nhau.” Thẩm Hành Vu vừa lòng với kết quả này.

      “Chủ tử, phải ngươi muốn ta thay thế chứ?” Bạch Tước có chút sợ hãi nhìn Thẩm Hành Vu.

      “Vô dụng, có thứ, người của ngươi vĩnh viễn thay thế được.” Đúng lúc này Mộc Thạch đột nhiên mở miệng.

      “Cái gì?” Thẩm Hành Vu giống như rất hài lòng khi mở miệng vào lúc này.

      “Mỗi tối ta đều vào cung điện của Tần Hoàng, ngươi có thể làm sao?” Khi lời này Mộc Thạch chợt nhìn về phía Bạch Tước.

      Tiếp nhận ánh mắt của , Bạch Tước lập tức nhảy đến bên, hoảng sợ nhìn Mộc Thạch : “ như vậy, Tần Hoàng phải bệnh chết mà là túng dục quá độ mà chết.”

      “Ha ha.” Mộc Thạch nhíu mày, làm như khinh thường vấn đề này.

      Thẩm Hành Vu cúi đầu nghĩ, sau đó hỏi: “ có thể nhận ra ngươi tới?”

      “Vương hậu nương nương và Vương thượng ở cùng nhau lâu như vậy, chẳng lẽ đột nhiên đổi người bên cạnh ngươi, ngươi phân biệt...”

      “Làm càn!” Mộ Phi Chỉ quát lên tiếng lập tức ngắt lời của Mộc Thạch.

      “Ta đúng là người của Tần Huyền Qua, Huyết linh chi đúng là do ta đưa đến chỗ , các ngươi có thể dịch dung thành bộ dạng của ta, nhưng hàng ngày tránh được phải tiếp xúc với Tần Hoàng, chỉ cần ta , Tần Huyền Qua biết ta xảy ra chuyện, chỉ cần các ngươi đổi người, Tần Hoàng cũng biết xảy ta vấn đề, cho nên...”

      “Được, ta thả ngươi .” Thẩm Hành Vu đánh gãy lời của Mộc Thạch, trực tiếp để Bạch Tước mở của cho .

      Mộc Thạch ngờ Thẩm Hành Vu làm như vậy.

      “Bạch Tước, buông ra, để ra ngoài.” Thẩm Hành Vu hạ lệnh cho Bạch Tước.

      Bạch Tước nhìn Thẩm Hành Vu, thấy Mộ Phi Chỉ gì, vì thế vui trả lời: Vâng.

      Sau khi Mộc Thạch ra ngoài, lúc này Bạch Tước nhìn được mở miệng hỏi: “Chủ tử, vì sao?”

      “Chẳng lẽ ngươi muốn thị tẩm?” Thẩm Hành Vu mở to mắt, sau đó lẩm bẩm câu: “Tần Hoàng này cũng là ghê tởm, trâu già ăn cỏ non.”

      “Nơi tốt đẹp quý giá, thường có những thứ dơ bẩn.” Mộ Phi Chỉ mở miệng .

      “Chúng ta cứ thả như vậy?” Bạch Tước cảm thấy loại cảm giác để người đào thoát này tốt.

      “Sơn nhân tự hữu diệu kế.” Thẩm Hành Vu nở nụ cười : “ vì danh vì lợi, cũng phải có cừu oán với Tần Hoàng, cho nên, chỉ có chút, có cái gì rơi vào tay Tần Huyền Qua, hơn nữa, thứ kia đối với , vì thủ hộ mà có thể trả giá hết thảy thậm chí cả sinh mệnh của mình.”

      Đêm tối, Mộc Thạch tiêu sái chậm rãi theo hành lang, tuy hai bên đều treo đèn lồng, nhưng cảm thấy con đường này giống như có tận cùng, vẫn thần, giống như nhân sinh của . che ngực mình, nghĩ đến bóng dáng yểu điệu, cuối cùng cảm thấy dòng nước ấm được rót vào thân thể lạnh như băng của .



      Hôm nay Thẩm Hành Vu ngủ được, nàng xoay người, tiến vào trong lòng Mộ Phi Chỉ. Tóc dài bị vuốt ve, sau đó bên tai liền truyền đến giọng trầm thấp khêu gợi của Mộ Phi Chỉ: “ ngủ được?”

      “Phu quân, chuyện hôm nay chàng còn chưa với ta.” Thẩm Hành Vu bỗng nhớ tới, Mộ Phi Chỉ còn chưa cho nàng biết hôm nay gặp chuyện gì ở ngự hoa viên.

      “A Vu, ta qua với nàng, hồi ta cảm thấy mẫu hậu có chút lạnh nhạt.” Mộ Phi Chỉ ôm chặt Thẩm Hành Vu, mở miệng .

      “Ừ, ta nhớ.” Thẩm Hành Vu mơ hồ nhớ được trước kia Mộ Phi Chỉ qua lời này, nhưng mà, hài tử bốn tuổi có bao nhiêu năng lực đâu? chừng vì phụ mẫu mất sớm, cho nên trí nhớ bị chênh lệch cũng nên.

      “Ngoài trừ phụ hoàng, đối với ai bà cũng lạnh nhạt.” Mộ Phi Chỉ giống như sa vào cái gì đó, tiếp: “Hôm nay khi đến ngự hoa viên, ta cảm thấy có nhìn quan sát chúng ta, chờ ta nhìn qua, liền bỏ , ta phát bộ dạng người nọ cực kỳ giống mẫu hậu của ta.”

      “Chàng xác định là chàng nhìn nhầm?” Thẩm Hành Vu cảm thấy việc này có chỗ đúng.

      có, người nọ đứng ở bên bờ hồ, nước hồ bị đèn lồng bờ chiếu vào, ánh sáng phản xạ ra vừa vặn chiếu mặt nàng, sau đó nàng liền bay .” Mộ Phi Chỉ .

      “Phu quân, nếu để ý, vì sao người nọ lại mang mạng che mặt hoặc là miếng vải đen?” Thẩm Hành Vu đưa ra điểm đáng ngờ nhất: “Hoặc là , nàng cố ý để chàng nhìn thấy nàng.”
      Last edited by a moderator: 8/6/16
      Chris thích bài này.

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 88: Lại đây có thịt ăn.

      Editor: Quỳnh ỉn.

      “Nàng nghĩ giống ta.” Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu : “Chẳng qua, mẫu hậu ta chết nhiều năm như vậy, làm sao có thể giống như người còn sống chứ?”

      “Phu quân, mẫu hậu, bà tỷ muội ?” Thẩm Hành Vu hỏi. Có tỷ muội rất giống nhau.

      “Mẫu hậu có tỷ tỷ, nhưng di nương ta chết vì sốt rét sau khi ta ra đời lâu, cho nên đời này tồn tại người này.” Mộ Phi Chỉ nhớ lại .

      “Cái này lạ.” Thẩm Hành Vu cọ xát ở trong lòng , : “Bộ dạng giống mẫu hậu, hơn nữa còn có võ công, đây có thể là trùng hợp, cũng có thể là cố ý.”

      “Được rồi, đừng nghĩ nữa, vất vả tiểu tử này mới có thể thành chiếm lấy nàng, tối hôm nay ta phải ngủ giấc ngon.” Mộ Phi Chỉ đánh gãy suy nghĩ của Thẩm Hành Vu, hôn lên mắt nàng, sau đó lười biếng ngáp cái, lập tức kéo Thẩm Hành Vu vào trong lòng, ôm chặt hơn chút.

      ngày qua , Thẩm Hành Vu cũng mệt mỏi, nàng nghĩ, bước tính bước vậy, ngày mai để cho Bạch Tước thăm dò điều tra, xem có phải vị Mộc Thạch đạo trưởng này có điểm yếu gì rơi vào tay Tần Huyền Qua , cho nên mới có thể bán mạng vì Tần Huyền Qua như vậy.

      Hai người dần dần chìm vào giấc ngủ, đêm ngủ ngon.

      ...

      Rạng sáng ngày thứ hai, khi Thẩm Hành Vu tỉnh lại, Mộ Phi Chỉ mang theo Thần Nhi ra ngoài. Thẩm Hành Vu miễn cưỡng đến cửa đại điện, nhìn bóng dáng lớn về phía mình, Thần nhi vừa tốt, Mộ Phi Chỉ liền ôm , để cho bám lấy đùi mình bước từng bước .

      thẳng, có đá.” Mộ Phi Chỉ ở bên cạnh chỉ dẫn, có lẽ là lúc lâu, Thần nhi thể nhúc nhích, chu cái miệng , dừng bước vươn hai tay về phía Mộ Phi Chỉ, ngọt ngào ngây thơ : “Phụ vương ôm.”

      lớn rồi còn muốn ôm?” Mộ Phi Chỉ cũng tính làm theo Thần nhi, để cho Thần nhi tự mình .

      Thần nhi chu miệng, bộ dạng muốn khóc mà khóc được, tuy là tình nguyện, nhưng vẫn bước tiếp theo bên cạnh Mộ Phi Chỉ, chẳng qua học rất nhanh, vươn tay mập bắt được áo choàng của Mộ Phi Chỉ.

      Nhìn khuôn mặt hai người giống như được khắc ra từ khuôn mẫu, trong lòng Thẩm Hành Vu tràn đầy cảm động, tính khí hai người rất giống nhau, nhưng, Thần nhi hướng nội hơn chút so với Mộ Phi Chỉ, thần kỳ, lớn này, người là phu quân của nàng, người là con của nàng, giữa bọn họ, thể dứt bỏ quan hệ huyết thống.

      dậy?” mặt Mộ Phi Chỉ vốn còn bình tĩnh, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Hành Vu liền trở nên sinh động hơn rất nhiều, giọng cũng trở nên ôn nhu hơn. Thần nhi là tiểu phúc hắc làm sao có thể phát ra chuyện này, vừa nghe thấy giọng của phụ vương mình trở nên ôn nhu, liền vội vàng thở phì phì : “Mẫu hậu, mẫu hậu, chân Thần nhi đau.” xong, còn đứng yên tại chỗ chỉ chỉ vào chân của mình.

      “Thần nhi, đừng túm áo choàng của phụ vương con, nghe giọng của mẫu hậu tới đây.” Thẩm Hành Vu ngồi xổm người xuống, lên tiếng chỉ thị Thần nhi, để theo giọng tới chỗ nàng.

      “Chân, đau chân.” Thần nhi mím môi, trong mắt xuất vũng nước.

      “Thần nhi ngoan, lại đây có thịt ăn.” Thẩm Hành Vu sử dụng đòn sát thủ, lấy đồ ăn để dụ dỗ.

      Thần nhi vừa nghe, đầu tiên là do dự lát, sau đó liền ngoan ngoan theo giọng tới chỗ nàng. Nhìn bộ dạng lắc lư của , trong lòng Thẩm Hành Vu ngổn ngang cảm xúc, loại trò chơi này từ khi biết , người nhà thường xuyên làm, chính là vì muốn rèn luyện cảm nhận phương hướng cho , bởi vì nhìn thấy, cho nên, hai vợ chồng quyết định phải huấn luyện tốt. Đối với phương diện giáo dục nhi tử, hai người đều rất nhất trí, thời điểm nên sủng sủng, thời điểm nên nghiêm khắc tuyệt đối thể mềm mỏng.

      “Mẫu hậu, ăn cơm xong chúng ta còn phải ra ngoài sao?” Thời điểm Thần nhi lung lau đến trong lòng Thẩm Hành Vu, Thần nhi ôm lấy cổ Thẩm Hành Vu, cả người tản ra mùi sữa thơm hỏi Thẩm Hành Vu.

      Thẩm Hành Vu lắc đầu, nhéo nhéo cái mũi của nhi tử, cười : “, hôm nay mình Bạch Tước thúc thúc ra ngoài là được.”

      Mộ Phi Chỉ nghe như thế liền hỏi: “Có đầu mối rồi sao?”

      có, nhưng, chỉ cần để Bạch Tước điều tra biết.” Thẩm Hành Vu giống như rất tin tưởng.

      “Chúng ta ở đây yên lặng xem xét là được rồi, ta khó chịu rất lâu rồi.” Hiển nhiên là Mộ Phi Chỉ có thành kiến rất sâu với Tần Huyền Qua.

      đời này thứ nên mang ra đùa bỡn nhất chính là tâm của con người.” Chuyện này thành khuôn mẫu buộc chặt trong lòng Thẩm Hành Vu, nàng khỏi cảm thán câu.



      Hôm nay Thẩm Hành Vu và Mộ Phi Chỉ tiếp tục ở yên trong hoàng cung của Hoài Bắc, nhưng, bọn họ có động tĩnh gì có nghĩa là trong Hoàng cung gió cuồn tàn tuôn này có động tĩnh. Sáng sớm hôm nay, ngay tại thời điểm nhà Thẩm Hành Vu vui sướng hài lòng ăn điểm tâm, Thẩm Mộng Nhu ngồi kiệu đến trước cửa cung của Vương hoàng hậu. Mỗi ngày đều bắt buộc phải tới thỉnh an Vương hoàng hậu, chỉ là, đây cũng là chuyện tốt, cả ngày Vương hoàng hậu đều ăn chay niệm phật, ở chung cũng phải quá khó khăn, hơn nữa, mỗi ngày đến thỉnh an còn có thể có được tiếng hiếu tâm, cớ sao lại làm?

      Cỗ kiệu dừng lại, Thẩm Mộng Nhu thân váy hoa dài màu xanh từ bên trong bước ra, chân của nàng vừa chạm đất, nha hoàn bên người vội vàng khẩn trương đỡ nàng, sợ nàng lại gặp chuyện may.

      vào trong cung điện yên tĩnh, Thẩm Mộng Nhu theo thói quen nhìn về phía bên trái thiên điện, quả nhiên, Vương hoàng hậu ngồi ở nhuyễn tháp, nắm trong tay bản kinh thư, mà Nghê Thường công chúa an vị ngồi ở bên cạnh nàng.

      Vừa nhìn thấy bóng dáng Thẩm Mộng Nhu đến, hai mắt Nghê Thường công chúa sáng lên, đứng dậy, tiến lên giữa chặt lấy tay Thẩm Mộng Như : “Tẩu tẩu, tẩu đến rồi?”

      Thẩm Mộng Nhu dịu dàng gật đầu.

      Nghê Thường công chúa liếc mắt nhìn Vương hoàng hậu yên tĩnh đọc sách cái, sau đó kéo Thẩm Mộng Nhu sang bên, vội vàng hỏi: “Tẩu tẩu, vải lần trước tẩu may y phục còn ở đây ? Ta nghĩ muốn may bộ quần áo đẹp.”

      “Chờ ta trở về hỏi giúp ngươi, Nghê Thường có người trong lòng sao?” Thẩm Mộng Nhu cười duyên hỏi.

      “Tẩu tẩu đừng giễu cợt ta chứ. Nhớ kỹ, sáng mai ta phái người sang Đông cung lấy.” Nghê Thường xong liền chạy ra ngoài.

      Nhìn bóng dáng huênh hoang này, Thẩm Mộng Nhu chỉ thu hồi ánh mắt, câu cũng liền vào trong thiên điện, sau đó phúc thân cung kính thỉnh an Vương hoàng hậu: “Nhu nhi thỉnh an mẫu hậu.”

      đến?” Vương hoàng hậu là thê tử kết tóc của Tần Hoàng, giờ hơn bốn mươi tuổi, tuy khuôn mặt vẫn đẹp, nhưng vẫn thấy dấu vết của năm tháng. Nghe giọng của Thẩm Mộng Nhu, nàng ngẩng đầu lên, lạnh nhạt hỏi câu, sau đó liền phân phó lão ma ma phía sau: “Phúc ma ma, dâng trà.”

      Phúc ma ma đáp tiếng rồi rời , từ sau khi Vương hoàng hậu ăn chay niệm phật, trong mắt người ngoài tính tình cũng lạnh nhạt hơn trước. Mỗi lần Thẩm Mộng Nhu đến thỉnh an, các nàng chỉ uống trà chung.

      Nhấp ngụm trà hương, Vương hoàng hậu trước uống ngụm, sau đó hỏi: “Gần đây thế nào? Đứa trong bụng thế nào?”

      đến đứa , mặt Thẩm Mộng Nhu giấu được vẻ vui mừng, nàng vỗ về bụng chưa nhô lên của mình, : “Nhờ trời phù hộ.” Thẩm Mộng Nhu vừa uống trà vừa nghĩ đến lần trước bị xảy mất đứa , thầm nghĩ, lần này nhấy định phải sinh hạ bùa hộ mệnh này mới tốt.

      Vương hoàng hậu cũng chuyện lâu với Thẩm Mộng Nhu, hai người chỉ chút liền để Thẩm Mộng Nhu rời , Thẩm Mộng Nhu thấy bộ dạng lạnh nhạt của Vương hoàng hậu, vì thế cũng vui vẻ cáo từ.



      Bên này, Mộc Thạch đạo trưởng tìm quyển sách trong Tàng thư các của hoàng cung, kết quả liền nghe thấy trận tiếng bước chân từ xa truyền đến, vốn nghĩ động, kết quả lời của gã thái giám lại kiến bước nhàng trốn sang bên.

      ra, cách Mộc Thạch đạo trưởng xa, lão thái giám chậm rãi đến trước cái giá sách, đúng lúc này tên tiểu thái giám vội vàng chạy tới, tiểu thái giám nhìn xung quanh có người, liền giọng với lão thái giám: “Công công, Phúc ma ma truyền lời , Thái tử phi uống hết nước trà có pha dược, tin tưởng lúc này ít nhiều cũng gặp chuyện rồi.”

      Nếu có giá sách phía sau ngăn trở, Mộc Thạch kém chút nữa ngã xuống, bọn họ, bọn họ cái gì? Phúc ma ma? Lão cung nữ của cung Hoàng hậu? Thái tử phi? Nhu nhi?

      lát sau, Tàng thư các lại lần nữa khôi phục lại yên tĩnh như cũ, Mộc Thạch mới từ bên trong bước ra, yên tĩnh hai giâu, sau đó vội vàng trở lại chỗ của mình, lấy ra lệnh bài do Hoàng thượng ban cho, tìm con ngựa, vội vàng chạy tới Đông cung.

      lúc sau, liền tới của Đông cung, chính cảnh tượng này, khiến kém chút nữa ngã xuống ngựa.

      Ngay tại của Đông cung, cả người Thẩm Mộng Nhu toàn máu nằm ở nơi đó, bọn nha hoàn bên người ngừng la to.

      Mộc Thạch cảm giác máu toàn thân bắt đầu chảy ngược, cả người động cứng như đứng trong băng tuyết ngập trời, ánh mắt giống như cái gì cũng nhìn thấy, cả người đều bị huyết sắc làm cho hôn mê.

      “Nhu...” Mộc Thạch vừa muốn nhảy xuống ngựa, chạy vội lên trước, thân mình bỗng nhiên bị người kéo lại, Bạch Tước sau lưng , câu đầu tiên giữ lại: “Hôm nay Thái tử phi còn đứa , ngươi còn muốn thêm tội danh hồng hạnh xuất tường cho nàng?”

      Lời này quả nhiên rất có uy lực, Mộc Thạch cứng ngắc đứng yên lát, sau đó liền xoay người sang chỗ khác, nhìn nhìn Bạch Tước, Bạch Tước phát , khi quay đầu lại, ánh mắt giống như còn chút sinh khí.

      “Ta muốn gặp Hoài Nam vương.” lời dư thừa, chỉ năm chữ đơn giản, Mộc Thạch bình tĩnh nhìn Bạch Tước.



      Trong cung, Vương hoàng hậu ngồi đối diện với Tần Huyền Qua, thản nhiên : “Giờ phút này đứa chắc còn, ngươi quay về nhìn chút sao.” Nàng bưng ly trà, người tản ra quý khí khác hẳn với người ăn chay niệm phật sáng nay.

      “Ha ha, mẫu hậu lại đùa, nếu phải nhờ ly trà sáng sớm hôm nay của người, sao ta có thể dễ dàng giải quyết xong cái phiền toái như vậy?” Tần Huyền Qua lạnh lùng cười .

      “Còn phải đều do ngươi làm, ràng là ngươi dùng thuốc, vì sao nàng vẫn có thể mang thai hả?” Vương hoàng hậu tới đây, ánh mắt lên tia nghiêm khắc.

      “Mẫu hậu biết, sau này lại mất trò hay rồi sao?”
      Last edited by a moderator: 8/6/16
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :