1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sủng hậu danh giá của cuồng đế - Nhất Bút Niên Hoa (103c-Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

      Chương 79: Phụ vương, cơm cơm.


      Editor: Quỳnh ỉn.

      tháng sau, Thiên Cơ lâu, Bạch Tước bình tĩnh với Mộ Phi Chỉ: “Chủ tử, đây là thư mà Tắc Bắc Vương muốn thuộc hạ giai cho ngài.”

      Mộ Phi Chỉ tiếp nhận thư, vội vàng mở ra, rút ra giấy viết thư, chỉ đưa mắt nhìn, Bạch Tước cũng cảm giác được cả người phát ra áp lực lớn mạnh.

      Vốn là sau khi Bạch Tước đến Tắc Bắc, giao thư mà tự tay Mộ Phi Chỉ viết cho Tắc Bắc Vương, nhưng biết sao sau khi Tắc Bắc Vương xem xong lại tiếc nuối với Bạch Tước: “Mấy năm nay Tắc Bắc chỉ tìm được hai cây huyết linh chi, trong số đó ở chỗ Vương đệ của ta, cũng chính là trong tay Nhiếp Chính vương, huyết linh chi kia để tẩm bổ cho Vương phi của . Còn cây khác mấy hôm trước mới bị Tần hoàng Hoài Bắc phái người tới lấy .”

      “Hoài Bắc lại dùng hai tòa thành trì đến đổi cây huyết linh chi.” Mộ Phi Chỉ bóp chặt thư trong tay, trong phút chốc lá thư liền biến thành những mảnh vụn, hừ lạnh tiếng, dường như hài lòng với kết quả này.

      “Ý của Tắc Bắc vương là, Tần Hoàng cảm thấy huyết linh chi có thể chữa được bệnh đau đầu của , cho nên mới buông tha hai tòa thành trì.” Bạch Tước đem lời của Tắc Bắc Vương với cho Mộ Phi Chỉ nghe.

      “Ta biết.” Mộ Phi Chỉ gật đầu, lại phân phó Bạch Tước vài câu, lúc này mới xoay người ra ngoài.
      Sau khi trở lại vương cung, Thẩm hành Vu vội vàng chào đón, dường như cả người nàng đều muốn bám lấy Mộ Phi Chỉ, ánh mắt khẩn cấp nhìn , khẩn cấp trong mắt tựa như muốn hỏi.

      xin lỗi, A Vu.” Mộ Phi Chỉ trực tiếp ôm Thẩm Hành Vu đến nhuyễn tháp, tiếp đó ôm nàng ngồi ở đùi, giọng điệu trầm thấp , tựa đầu vào tóc Thẩm hành Vu, ngửi hơi thở ôn như của nàng, lúc này phần hung ác trong thân thể mới an ổn chút.

      sao, chúng ta tìm cách khác.” Thẩm Hành Vu đưa tay ôm lấy đầu Mộ Phi Chỉ, an ủi .



      Độc trong thân thể Thẩm Hành Vu bởi vì sinh được bài trừ ra ngoài, mà thân thể của tiểu Duyệt Thần mỗi ngày khỏe mạnh, tuy mắt của còn chưa chưa khỏi, nhưng có Đỗ Trọng và Thẩm Hành Vu điều trị, cũng khỏe mạnh hơn rất nhiều. Tuy nhìn thấy, nhưng đôi mắt này vẫn rất đẹp, mỗi lần Mộ Tê Hoàng tiến cung đều phải ôm tiểu Duyệt Thần rất lâu, mỗi lần nhìn ánh mắt của tiểu Duyệt Thần, bọn họ đều lần lượt cảm thán : “Ánh mắt đẹp như vậy, muốn hút người vào mà, đợi đến khi tìm được huyết linh chi, đứa này, biết còn phong hoa đến mức nào.”

      “Thần nhi, đừng cắn ngón tay.” Trời cuối thu, Thẩm Hành Vu ôm Thần nhi ngồi trong điện Thái Cực, nhìn nhi tử bảo bối quấn tã híp mắt cắn ngón tay mình, Thẩm Hành Vu khỏi lên tiếng ngăn cản.

      Bây giờ Thần nhi mới có mấy tháng, còn chưa biết , có lẽ vì ánh mắt nhìn thấy, cho nên lỗ tai của đứa này càng thính, Thẩm Hành Vu vừa xong liền thu ngón tay về, Thẩm Hành Vu đối với biểu vượt xa người thường này của nhi tử khỏi giật mình, ngoài trừ ánh mắt nhìn được mọi thứ bên ngoài, những hành động khác của Thần nhi đều tốt hơn nhiều so với bảo bảo bình thường, ban đầu Thẩm Hành Vu cũng giật mình, nhưng sau loại chuyện này phát sinh càng nhiều, nàng cũng cảm thấy kinh sợ nữa.

      Lúc này Thần nhi yên tĩnh nằm ở trong lòng Thẩm Hành Vu, cặp mắt kia nhìn thấy nhưng vẫn nhìn Thẩm Hành Vu, điều này làm cho Thẩm Hành Vu có loại ảo giác, ra Thần nhi có thể nhìn thấy, nhưng khi nàng đặt tay ở trước đôi mắt ngăm đen đẹp mắt hơn so với Mộ Phi Chỉ kia, Thần nhi lại hề có chút phản ứng.

      “Để ta, nàng nghỉ ngơi chút .” biết từ lúc nào Mộ Phi Chỉ đến, nhận lấy Thần nhi ở trong lòng Thẩm Hành Vu, mặc dù là nam nhân, nhưng tư thế ôm đứa cũng tương đối vững vàng.

      “Phu quân, tin tức Thần nhi bị bệnh nặng là chàng thả ra?” Thẩm Hành Vu đứng dậy, tựa đầu vào lưng Mộ Phi Chỉ, hai tay ôm lấy thắt lưng .

      “Ừ.” Mộ Phi Chỉ gật đầu, rất hưởng thụ độ ấm sau lưng, tiếp: “Chuyện nàng trúng độc ta tra ràng được, phong Thần nhi làm thái tử, ta làm như vậy là vì muốn mê hoặc tầm mắt của người ở trong tối. Tuy ta nghĩ nuông chiều nhi tử của ta, nhưng ta cũng để bị thương tổn.”

      “Tùy ý chàng .” Thẩm Hành Vu ôm gật đầu.



      Mỗi ngày Thần nhi lớn lên, quả nhiên giống những đứa khác, tám tháng mở miệng chuyện, chẳng qua, lần đầu tiên lên tiếng phải gọi mẫu phân, mà là phụ vương, vì vậy, thời điểm Mộ Phi Chỉ có việc gì thường thích ôm Thần nhi, lần lượt dậy gọi mẫu thân, nhưng tiểu tử này mở miệng lại gọi câu phụ vương, lúc đó, nhà ba người cơm, vốn ngồi đùi Thẩm Hành Vu, Mộ Phi Chỉ sợ đè hỏng lão bà của mình, liền chạy vội đến ôm Thần nhi đến đùi mình, bưng đến chén được đặc chế cho , muỗng lại muỗng đút cho ăn.

      Quần áo Thần nhi mặc đều do Thẩm Hành Vu tự mình làm cho , ngồi ở đùi Mộ Phi Chỉ, tay gắt gao nắm lấy bàn tay ôm của Mộ Phi Chỉ, khi Mộ Phi Chỉ đưa thìa đến môi , đầu tiên nghiêng đầu, giống như liếc nhìn Mộ Phi Chỉ cái, nhưng bọn họ người nào cũng biết, Thần nhi nhìn thấy. Hai tay gắt gao bắt lấy, sau đó mở cái miệng nhắn ra, ngụm lại ngụm mút hết canh, cực kỳ lanh lợi.

      Mộ Phi Chỉ ăn ít, lòng hầu hạ tiểu gia hỏa, thường lau canh xót lại miệng cho , Thẩm Hành Vu nhìn màn này, bưng bát khỏi cười lên tiếng: “Bây giờ chàng lại càng ngày càng có thói quen chiếu cố rồi.”

      “Chiếu cố chính là chiếu cố nàng.” Mộ Phi Chỉ ngẩng đầu, miễn cưỡng cười.

      Tuy độc tố bị đẩy ra khi sinh con, nhưng thân mình Thẩm Hành Vu vẫn còn có chút yếu ớt, dù sao cũng tính là vừa trải qua hồi sinh tử, cho nên nhưng gì có thể làm Mộ Phi Chỉ đều làm. Thẩm Hành Vu còn nhớ lần nàng đến Ngự thư phòng tìm , để Phúc Hải thông tri mà tự mình trực tiếp vào, kết quả liền nhìn thấy màn ấm áp này, Mộ Phi Chỉ đặt Thần nhi ngồi ở đùi, tay ôm , tay cầm bút son phê duyệt tấu chương, Thẩm Hành Vu đứng bên ngoài nhìn lâu, thẳng đến khi tiểu bảo bảo trong ngực hắt hơi cái, lúc này Mộ Phi Chỉ mới từ cảnh giới tập trung cao độ hoàn hồn, ngẩng đầu liền nhìn thấy mặt Thẩm hành Vu đầy ý cười. Cảnh tượng kia, cho dù bây giờ nàng nhớ tới, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp như trước.

      “Phụ vương, muốn.” Ngay tại lúc hai người yên lặng, tay Thần nhi chợt nắm lấy mu bàn tay Mộ Phi Chỉ, ngọt ngào ngây thở lên tiếng.

      “Cạch.” tiếng, bát trong tay Thẩm Hành Vu chợt rơi xuống đất, nàng ngẩn người, nhìn về phía Mộ Phi Chỉ cũng ngây người, dám tin hỏi: “Phu quân, vừa rồi Thần nhi sao?”

      “Thần nhi, con vừa cái gì?” Thẩm Hành Vu ngồi xổm xuống, hai tay vỗ về mặt Thần nhi, vội vàng mà lại hưng phấn hỏi.

      Thần nhi dẩu cái miệng nhắn lên, tiếp đó gãi gãi mu bàn tay Mộ Phi Chỉ, có chút ủy khuất lại: “Phụ vương, muốn, cơm cơm.”

      Mộ Phi Chỉ cúi đầu cùng Thẩm Hành Vu liếc mắt nhìn nhau cái, sau đó ôm Thần nhi, để đứng lên đùi mình, hai tay ôm lấy thân mình bé của nhi tử, dụ dỗ : “Thần nhi, gọi tiếng mẫu hậu, ta đút cơm cơm cho con ăn.”

      “Mẫu hậu, cơm cơm.” Thần nhi khoa tay múa chân tay Mộ Phi Chỉ, cảm giác mềm yếu này đánh tới mặt , Mộ Phi Chỉ quay đầu đặt Thần nhi vào trong lòng Thẩm Hành Vu, vẻ mặt vui mừng nhìn con trai của mình.

      Thẩm Hành Vu bị giọng ngây thơ ngọt ngào làm cho xuất thần, thẳng đến khi Mộ Phi Chỉ đặt Thần nhi lên đùi nàng, nàng mới hoàn hồn, tay ôm lấy tiểu oa nhi, tay tiếp nhận bát cơm Mộ Phi Chỉ đưa qua, dùng thìa tiếp tục động tác vừa rồi của Mộ Phi Chỉ, thìa lại thìa đút cho .

      “Phu quân, con lại mở miệng chuyện.” Thẩm Hành Vu vừa đút cho cục cưng ăn, vừa kích động với Mộ Phi Chỉ.

      “Con của chúng ta, tất nhiên là phải người thường.” Mộ Phi Chỉ sờ sờ đầu nhi tử, nở nụ cười.

      “Khin khít.” Mút lát, Thần nhi mới quay đầu, cọ xát vào trong lòng Thẩm Hành Vu, Thẩm Hành Vu nhìn nhi tử miệng dính đầy dầu mỡ cọ trong lòng mình, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp.

      ăn sao?” Thẩm Hành Vu ôm đầu , tiếp nhận khăn lau miệng của , cúi đầu hỏi.

      “Buồn ngủ.” an phận cọ trong lòng Thẩm hành Vu, đúng lúc này Mộ Phi Chỉ ôm lấy qua, Thẩm Hành Vu nghi hoặc nhìn Mộ Phi Chỉ, liếc cái.

      Mộ Phi Chỉ dở khóc dở cười : “Thần nhi nặng như vậy, nàng mệt sao?”

      Có lẽ tiểu hài tử là như vậy, ăn no liền ngủ, Mộ Phi Chỉ còn chưa đứng dậy, tiểu oa nhi ngã vào lòng ngủ, nhìn khuôn mặt nhắn giống hệt mình, Mộ Phi Chỉ đứng dậy, tay ôm eo Thẩm Hành Vu, nhà ba người vào trong nội điện.

      Bởi vì vừa mới biết , cho nên Thần nhi chỉ được vài chữ, lúc này trời tối, Mộ Phi Chỉ vừa muốn đặt vào trong nôi , kết quả tiểu oa nhi này đột nhiên cọ xát vào trong lòng Mộ Phi Chỉ, sống chết chịu chuyển chỗ, nhất định phải dựa vào trong lòng , gắt gao nắm chặt long bào Mộ Phi Chỉ, giống như tiểu hầu tử vô lại bám người.

      Mộ Phi Chỉ vỗ vỗ mông của Thần nhi, ghét bỏ : “Con ngoan, phụ vương muốn ôm mẫu thân ngươi ngủ, rảnh quan tâm ngươi, ngươi cần phá hư chuyện tốt của phụ vương được ?”

      “Chàng gì vậy?” Thẩm Hành Vu ngồi trước gương tức giận lên tiếng.

      Khí lực của Mộ Phi Chỉ rất lớn, túm lấy Thần nhi ở trong lòng mình, sau đó đặt vào nôi, hai tay cẩn thận dịch cóc chăn đắp cho , mới thở phào nhõm hơi, xoay người vội vàng qua chỗ nữ nhân ngồi trước bàn trang điểm. cúi người, ôm lấy nàng, nhịn được hôn vành tai nàng, ái muội : “Nương tử, nên ngủ rồi.”

      “Đừng làm loạn, tối qua chàng ép buộc ta còn chưa đủ sao?” Thẩm Hành Vu đẩy , kết quả Mộ Phi Chỉ ngược lại được tấc lại muốn tiến thước, hai tay bắt lấy ao Thẩm Hành Vu, miệng lưỡi nóng rực đường xuống phía dưới, Thẩm Hành Vu tự chủ được phát ra tiếng ưm.

      “A Vu, nàng ngọt...”
      Last edited: 10/5/16
      Chris thích bài này.

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 80: Chọn đồ vật đoán tương lai

      Edit: sena

      Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt, Thần Nhi tròn tuổi. Theo quy củ cũ trong cung, hôm nay là ngày Thần Nhi tròn tuổi, tổ chức lễ chọn đồ vật đoán tương lai. Trong mấy ngày trước khi diễn ra sinh nhật của Thần Nhi, Thần Nhi vừa ăn điểm tâm vừa vểnh mông , ghé lên người Thẩm Hành Vu, cọ cọ giống như con khỉ . Thẩm Hành Vu cầm trong tay quyển sách, vừa xem vừa hỏi chuyện với người nam nhân nhàn rỗi kia: "Phu quân, nhỡ lúc Thần Nhi chọn đồ vật đoán tương lai bắt được thỏi son làm sao bây giờ?"

      Khóe miệng Mộ Phi Chỉ khẽ giật, lập tức trêu ghẹo cười : "Cái này dễ thôi? Đến lúc đó chúng ta bỏ son lên là được?"

      "Rất thông minh." Thẩm Hành Vu gật đầu, vỗ về cái đầu lông lá xù xì của Thần Nhi : " ý kiến hay."

      Mộ Phi Chỉ nghe hết những lời này, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm túc. nhìn Thẩm Hành Vu, nhìn chuyển mắt. Thẩm Hành Vu bị nhìn cảm thấy mạc danh kỳ diệu (khó hiểu), vì thế mở miệng hỏi: " Sao chàng lại nhìn ta như vậy?"

      "A Vu."Mộ Phi Chỉ trầm giọng gọi nàng tiếng, sau đó vô cùng nghiêm túc đứng đắn : "Người ta vẫn phụ nữ sau khi mang thai ngốc thêm ba năm."Sau đó, vô cùng nghiêm túc đến, rất là đồng tình sờ đầu Thẩm Hành Vu.

      "Mộ Phi Chỉ!" Đột nhiên Thẩm Hành Vu gầm lên câu.

      Nhưng câu này khiến tiểu oa nhi (đứa bé con) vốn ngủ say chân nàng bị đánh thức. Thân hình mũm mĩm của Thần Nhi ngồi dậy, vừa dùng ánh mắt lên án, lại vừa ngọt ngào ngây thơ : "Mẫu hậu, tiểu."

      Thẩm Hành Vu nhìn bộ dạng ngốc nghếch đáng của nhi tử nhà mình, liếc mắt nhìn Mộ Phi Chỉ cái, sau đó với : "Còn đưa con trai của chàng tiểu?"

      Mộ Phi Chỉ mím môi nở nụ cười, đến, tay ôm lấy Thần Nhi vào trong lòng. Nhìn lớn kia ra nội điện, Thẩm Hành Vu nhàng thở ra, lập tức ngã lên giường nệm. Nàng kéo chăn ra, miễn cưỡng nằm úp sấp ở trong, thoải mái đến mức muốn kêu to. năm kể từ khi Thần Nhi sinh ra, Hoài Nam mưa thuận gió hoà, nhà ba người bọn họ trôi qua rất là ngọt ngào suôn sẻ. tính ánh mắt của Thần Nhi, tất cả mọi việc đều phát triển theo chiều hướng rất tốt đẹp.

      .....

      Rốt cục lễ chọn đồ vật của Thần Nhi bị Mộ Phi chỉ trắng trợn xử lý, được quyết định vào hai ngày sau. Bữa yến tiệc lần này là cung yến có quy mô lớn đầu tiên tính từ lễ đại hôn của Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu, hễ là đại quan trong triều đều đến đây.

      Sau khi quần thần đều ngồi xuống, Phúc Hải hắng giọng hô lớn: Vương thượng giá lâm, Vương hậu giá lâm." tiếng này mới phát ra, mọi người trong bữa tiệc đều đứng lên ra, sau đó quỳ xuống vô cùng cung kính.

      Tận cùng của thảm đỏ, cả người Mộ Phi Chỉ mặc cái áo choàng màu tím, nổi bật bộ dáng càng ngày càng tuấn lãng của , tay ôm con trai nhà mình mút ngón tay, tay ôm lấy thê tử ở bên cạnh. nhà ba người đều mặc quần áo màu tím, rất là tao nhã về phía ghế ngồi bên .

      "Thần Nhi ngoan, để ôm."Mộ Tê Hoàng thấy Thần Nhi được Mộ Phi Chỉ ôm đến gần, nàng kích động vội vàng đưa tay ôm lấy Thần Nhi. Thần Nhi rất quen thuộc với Mộ Tê Hoàng. nhu thuận buông hai tay ôm cổ Mộ Phi Chỉ, vòng lên cổ của Mộ Tê Hoàng. Lúc cánh tay nhắn mềm mại kia chạm vào mình, Mộ Tê Hoàng cảm thấy lòng mình đều hòa tan hết.

      "Thần Nhi có nhớ hay ?"Mộ Tê Hoàng cười tít mắt hỏi Thần Nhi.

      Mắt to của Thần Nhi xoay xoay nhanh như chớp, sau đó chỉ thấy ngẩng khuôn mặt nhắn lên, giọng mềm mại, ngoan ngoãn trả lời: "Rất nhớ!"

      " ngoan, còn ngoan hơn cả phụ vương ngươi trước kia."Mộ Tê Hoàng cảm động rất muốn rơi lệ.

      "Hóa ra trước đây chàng nghịch ngợm?"Thẩm hành vu nghe mộ tê hoàng mà , thân thủ che miệng lại triều Mộ Phi chỉ đạo.

      Mộ Phi Chỉ hừ lạnh tiếng, hai tay ôm lấy Thần Nhi trong lòng Mộ Tê Hoàng, gặp ánh mắt vừa lòng của Mộ Tê Hoàng, Mộ Phi Chỉ nhíu mày với Phong Dự đứng ở bên người nàng: "Muôn ôm hài tử tự mình sinh cái liền đươc.”

      Phong Dự thấy Mộ Phi Chỉ lộ ra ánh mắt như vậy, từ trước đến nay luôn khiêm tốn trầm ổn như vậy mà cũng phải nhướng mày, trong lòng hừ tiếng.

      Chỉ có Mộ Tê Hoàng đứng ở giữa hai người, liền cảm thấy được tối nay bản thân mình yên ổn.

      "Phụ vương, khát, khát." Thần Nhi ngồi ở trong lòng Mộ Phi Chỉ, tay kéo vạt áo của Mộ Phi Chỉ, ngửa đầu, chu miệng , mềm mại .

      Mộ Phi Chỉ sớm biết cứ đến canh giờ này tiểu tử kia muốn uống nước, cho nên sớm bảo người ta chuẩn bị nước mật ong. ôm Thần Nhi ngồi ở đầu gối của mình, bàn tay ôm người Thần Nhi, bàn tay cầm thìa đưa lên môi của (Thần Nhi).

      Cảnh Mộ Phi Chỉ đút cho hài tử uống nước, khiến đại thần phía dưới đều cảm thấy kinh sợ. Trước kia, lúc Mộ Phi Chỉ cũng ôn nhu đút cho Thẩm Hành Vu như vậy, đám người bọn họ cho rằng, Mộ Phi Chỉ có chút háo sắc, thích vẻ đẹp của Thẩm Hành Vu. Nhưng về sau thực chứng minh, Thẩm Hành Vu tuyệt đối chỉ là người chỉ có sắc đẹp. giờ, đối với hài tử do nàng sinh ra, trước mặt nhiều người như vậy, Mộ Phi Chỉ cũng che giấu thích của mình với đứa bé. Ở trước mặt mọi người thương như thế, nếu có ai còn thương đến mức nào. Khó trách, khi đứa này vừa sinh ra, Mộ Phi Chỉ liền phong làm thái tử. sủng ái như vậy, bọn họ có tu ba đời cũng được. Nhưng mà, hình như tinh thần của hài tử kia cũng tốt. Lúc nào cũng dựa vào Mộ Phi Chỉ, sắc mặt cũng có chút tái nhợt. Lúc trước trong cung có truyền ra rằng đứa này trời sinh gầy yếu, ánh mắt bị mù. Nếu việc truyền ngôn là , chỉ sợ về sau cũng phải thay đổi lại.

      Gầy yếu cũng được, cường tráng cũng được, mặc kệ như thế nào, cũng có ai nghi ngờ, đứa này bảo vật được thương trong tay của vương thất.

      Nhìn sắc mặt của đám đại thần phía dưới, trong lòng Thẩm Hành Vu cười cười, khỏi nhớ đến cảnh lúc xế chiều hôm nay.

      Hóa ra, vì lúc trước Mộ Phi Chỉ để cho người ta truyền tin tức thân thể của tiểu vương tử gầy yếu truyền ra ngoài. Cho nên, trong lần đầu tiên tiểu vương tử được làm nhân vật chính nổi bật trước mọi người, Mộ Phi Chỉ muốn để cho người ta tóm được đuôi , sợ có người nhìn ra thân thể Thần Nhi cũng có gầy yếu như vậy, dẫn đến nguy hiểm cần thiết. Cho nên cả buổi trưa hôm nay, Mộ Phi Chỉ cứ ôm nhi tử nhà mình lien tục lặp lặp lại: "Con ngoan, tối hôm nay được đứng, chỉ được ghé vào trong lòng phụ vương, giả vờ làm bộ chưa tỉnh ngủ, nghe ?"

      "Phốc." Nghe được lời này của , Thẩm Hành Vu phun ngụm nước ra.

      Chính vì Mộ Phi Chỉ giáo dục lý luận "ngủ bất tỉnh", cho nên hôm nay Thần Nhi ngoan vẫn luôn lười nhác ru rú ở trong lòng Mộ Phi Chỉ, ánh mắt híp lại, vẻ mắt kia rất là giống Mộ Phi Chỉ. việc này tuy có chút khôi hài, nhưng cũng là vì bảo vệ an toàn của Thần Nhi.

      Cung yến diễn ra được lúc, Phúc Hải liền bẩm báo với Mộ Phi Chỉ rằng giờ lành đến.

      Vừa nghe thấy giờ lành đến, Mộ Phi Chỉ liền cúi đầu thấp hơn, bên tai của Thần Nhi: " tiếp theo giả vờ hôn mê, nghe được ?"

      "Nghe được, phụ vương."Thần Nhi chuyện mềm mại, tcọ xát trong lòng Mộ Phi Chỉ, hai bàn tay vì Mộ Phi Chỉ đứng dậy nên treo ngay cổ của (MPC).

      Giữa đám người vây quanh, Mộ Phi Chỉ ôm Thần Nhi đến cái bài lớn trước mặt kia. bàn được trải tầng vải đỏ, mà mặt vải đỏ kia bày đủ mọi thứ, Tam Tự kinh, đồng tiền, bút lông, mảnh vải, dược thảo, ngân châm, đủ loại. Mà trong mấy thứ này, thứ làm người ta líu lưỡi nhất chính là vật màu vàng làm bằng vàng ròng kia.

      Thẩm Hành Vu liếc nhìn nam nhân bên người, giọng : “Thứ đồ chơi này chàng cũng lấy ra?"

      Vẻ mặt của Mộ Phi Chỉ như thể đó là điều đương nhiên, : "Sáng nay Thần Nhi vẫn còn cầm nó để đập vỡ quả hạch đào, ta nghĩ, bảo người đặt luôn lên ."

      Phúc Hải đứng ở bên, khóe miệng co giật, nhưng mà lời của chủ tử sai, sáng sớm hôm nay, tiểu chủ tử đúng là dùng ngọc tỷ để đập vỡ quả hạch đào.

      " ..." Thẩm Hành Vu phát bản thân mình biết cái gì.

      "Con ngoan, thích cái gì lên lấy cái đó ."Mộ Phi Chỉ cúi người thả Thần Nhi mặc bộ quần áo màu tím lên mặt bàn, vỗ mông của Thần Nhi, giọng vô cùng nhàng.

      Thẩm Hành Vu nhìn bộ dáng chậm rãi của nhi tử ở mặt bàn, khỏi ở trong lòng dựng ngón tai cái cho hành động của nhi tử. Đứa này, bảo giả vờ chưa tỉnh ngủ, quả nhiên liền híp mắt, miễn cưỡng bò ở mặt bàn. Sờ phải cái gì thích, đều coi như thấy, cước đá ra bên ngoài. Cứ như thế, Thần Nhi vừa lần mò, vừa đá đồ vật liền đến được chỗ giữa bàn. nhìn thấy, đành phải lấy tay cầm vật để tìm cảm giác. Nhìn bộ dáng ngốc nghếch đáng kia của , Thẩm Hành Vu dựa vào trong lòng Mộ Phi Chỉ nở nụ cười nham nhở.

      Chợt, trong đám người vây xem phát ra từng tiếng thán phục. Đợi mọi người lại nhìn kỹ thấy tình hình, động tác của đứa này hoàn toàn khiến mọi người sợ ngây người. Thần Nhi chậm rãi đừng lên, vểnh mông lên, tay cầm chặt ngọc tỷ, đặt ngọc tỷ lên bàn tĩnh, sau đó lợi dụng xoay tròn của viên châu trong bàn tính phụ giúp xoay người lại kéo ngọc tỷ , sau đó ngọt ngào ngây thơ hô câu: Phụ vương, ôm ôm."

      Mộ Phi Chỉ biết đây là dấu hiệu của việc nhi tử nhìn thấy phương hướng nên ra hiệu với , đứng ở trước bàn, đối diện với ThầnNhi, tay vỗ cái bàn, vươn tay về phía Thần Nhi, : "Thần nhi, đến đây, phụ vương ở chỗ này."

      ra Mộ Phi Chỉ cũng có cường điệu với Thần Nhi, nhất định phải cầm lấy đồ mà ngươi chọn. Chỉ là hai đồ vật này được đứa khá coi trọng, cho nên vừa vểnh mông lên, vừa kéo bàn tính phía trước, theo hướng của giọng, về phía Mộ Phi Chỉ.

      Rốt cuộc, lúc Thần Nhi cũng bổ nhào vào trong lòng Mộ Phi Chỉ , Mộ Phi Chỉ ôm lấy Tiểu Đoàn tử (đứa bé tròn vo) này, cười với thê tử bên người.

      Mộ Tê Hoàng dở khóc dở cười nhìn ngọc tỷ bàn tính, cười sang sảng thành tiếng: "Tốt, Thần Nhi rất chí khí, khẳng định tương lai có thể tay nắm tiền bạc tay nắm quyền."

      Mộ Tê Hoàng vừa xong, các đại thần xung quanh lập tức phụ họa thêm, tất nhiên trong đó có mấy phần nhằm lấy lòng, nhưng kinh ngạc lại chiếm phần lớn. Những hài tử bình thường khi chọn đồ vật đoán tương lai, phần lớn là đều cầm lấy thứ. Nhưng tiểu thái tử này lại khác biệt hoàn toàn, hơn nữa còn lấy được hai thứ có tính đại biểu rất mạnh. Bàn tính vàng kia luôn khiến người ta lien hệ với việc buôn bán, còn ngọc tỷ, ý nghĩa của nó cần cũng biết. Mà hết thảy việc này lại xảy ra cái thân thể gầy yếu, tuy khuôn mặt đẹp, nhưng có chút tinh thần nào, các đại thần đều cẩn thận nhìn vẻ mặt của Mộ Phi Chỉ, nhằm có ý định suy xét phương hướng sau này của mình.

      Lúc trời tối, trước khi Thần Nhi ngủ, Thẩm Hành Vu liền hỏi Thần Nhi vì sao đêm nay lại cầm hai thứ kia.

      "Phụ vương lấy cái mà ở mặt có hương mật ong."Thần Nhi trừng mắt to, cong miệng lên .

      " ..."
      Last edited by a moderator: 10/5/16
      Chris thích bài này.

    3. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 81: Hành trình đến Hoài Bắc

      Edit: sena

      Từ sau lễ chọn đồ vật đoán tương lai được hoàn thành, vợ chồng Mộ Phi Chỉ liền bảo vệ Thần Nhi vô cùng kín. Nơi tiểu gia hỏa hoạt động thường xuyên nhất là Thái Cực điện và Ngự Thư Phòng. Bởi vì là đứa trẻ được chiều chuộng nhất trong cung nhất, lại có bạn cùng lứa tuổi. Cho nên, viên tròn màu trắng Cầu Cầu trở thành bạn chơi thường xuyên của .

      Thân thể của Thẩm Hành Vu dần dần khôi phục trở lại. Lúc rảnh rỗi việc làm nàng liền đứng ở phòng bếp hầm canh cho hai phụ tử kia, nếu ngồi yên tĩnh ở chỗ kia, nghiên cứu dược thư cổ, điều trị thân thể giúp Thần Nhi.

      vào đông, hôm nay, Mộ Phi Chỉ phải vào triều sớm. Vì muốn đánh thức Thẩm Hành Vu, tất cả hành động của đều làm hết sức im lặng. Nhưng lúc sắp , cúi người, định hôn trán Thẩm Hành Vu theo thường lệ, thấy Thẩm Hành Vu sớm mở mắt ra, trong con ngươi sáng lộ ra tia ấm áp, quấn quýt chặt chẽ trong lòng .

      "Trời có chút lạnh, nàng ngủ nhiều thêm chút." Mộ Phi Chỉ dùng tay dịch chăn cho nàng, sau đó hôn nụ hôn lên môi của nàng. Ai ngờ, định đứng dậy, Thẩm Hành Vu liền vươn hai tay bóng loáng ra ôm lấy đầu của Mộ Phi Chỉ, đầu mũi cọ vào nhau , vuốt ve trận tốt mới thả ra.

      "Ngoan." Mộ Phi Chỉ sờ đầu nàng, dụng giọng điệu chuyện với nàng y như khi chuyện với Thần Nhi, sau đó khóe miệng mang theo nụ cười, ra ngoài.

      Sau khi bóng dáng của Mộ Phi Chỉ ra ngoài, bên giường cái đầu lông lá xù xì từ từ vươn ra. Thấy phụ vương của mình ra ngoài, cả người mặc bộ quần áo mỏng, từ trong giường xoay người chui ra ngoài, cọ cọ chạy lên giường, vểnh mông lên, cố hết sức lực chui lên giường, sau đó vén chăn lên chui vào trong.

      "Thần Nhi?" Thẩm Hành Vu cảm thấy bên người chợt lạnh, sau đó nhìn thấy con trai của mình giống như chú khỉ con chui vào bên trong.

      "Có lạnh ?" Thẩm Hành Vu ôm Thần Nhi vào trong ngực, giọng ôn nhu.

      "Mẫu hậu, ngủ giấc." Thần Nhi cuộn mình thành cục, ghé vào trong lòng Thẩm Hành Vu, chỉ trong chớp mắt là ngủ. Thẩm Hành Vu dở khóc dở cười nhìn cục trong lòng, khóe miệng hơi nhếch lên, ôm thân thể bé ấm áp của rồi nhắm mắt ngủ.

      Lúc Mộ Phi Chỉ hạ triều liền nhìn thấy hai người lớn vô cùng nghiêm chỉnh ngồi ở ghế, ánh mắt đồng thời nhìn về phía mình.

      "Như thế nào? Thấy ta có tuấn ( khí, tuấn tú) hay ?" Mộ Phi Chỉ tiến lên, tay bế Thần Nhi lên, sau đó ở ngay trước mặt đám người hôn môi Thẩm Hành Vu chút. Mặt Thẩm Hành Vu đỏ lên, mà Thần Nhi dùng hai tay mập che mặt mình, mềm mại : "Xấu hổ xấu hổ."

      "Xú tiểu tử (đứa nhóc thối), bảo ngươi đọc thơ ngươi đọc, bảo ngươi linh tinh, ngược lại ngươi lại rất thông thạo." Mộ Phi Chỉ nhéo khuôn mặt nhắn mũm mĩm của nhi tử, sau đó liền đặt ngồi lên chân của mình. Mộ Phi Chỉ bảo tất cả người trong cung lui ra, sau đó với Thẩm Hành Vu: "A Vu, Huyết Linh Chi có tin tức rồi."

      "Huyết linh chi ở Hoài Bắc kia phải bị Tần hoàng sử dụng làm thuốc rồi sao?" Thẩm Hành Vu hiểu, hỏi.

      "Bạch Tước trở về , vị đạo sĩ bên người Tần Hoàng tuy ra chủ ý bảo ông ta dùng hai tòa thành trì để mua Huyết Linh Chi. Nhưng thực tế, trong thuốc để chữa đau đầu, trường sinh bất lão mà đạo sĩ kia nghiên cứu chế tạo căn bản là có Huyết Linh Chi." Mộ Phi Chỉ tin tức mà sáng sớm hôm nay Bạch Tước đưa đến với Thẩm Hành Vu.

      "Vậy Huyết Linh Chi ở trong tay ai, ta nghĩ, nhất định sau lưng vị đạo sĩ này có người giật dây." Thẩm Hành Vu cảm thấy việc bắt đầu phát triển dọc theo phương hướng quỷ dị, thể đoán trước.

      "Chính xác có người." Mộ Phi Chỉ gắp khối thịt được ninh nhừ để đến miệng của Thần Nhi, sau đó nghe thấy : " Tần Huyền Qua."

      "Xem ra ta vẫn chưa từ bỏ ý định?"Thẩm Hành Vu cười lạnh tiếng, mang theo châm chọc : "Tính toán quá nhiều, ngày nào đó tự mình ăn phải quả đắng."

      "Mẫu hậu, quả đắng là cái gì nha? Ăn ngon sao?"Thần Nhi phồng má, vừa ăn thịt trog miệng, vừa nhìn về phía Thẩm Hành Vu.

      Nhìn ánh mắt có tiêu điểm của nhi tử, Thẩm Hành Vu định chuyện, tay Mộ Phi Chỉ liền xoay đầu Thần Nhi chuyển về phía , lau miệng cho Thần Nhi, vô cùng nghiêm túc : "Lúc ăn được ."

      "Thần Nhi, ngươi có muốn nhìn thấy bộ dáng của phụ vương và mẫu hậu hay ?" Thẩm Hành Vu đưa tay xoa cái đầu xù xì long lá của Thần Nhi, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh hỏi. Thần Nhi tuổi hơn, nhưng đây là lần đầu tiên nàng hỏi vấn đề này cách trực tiếp như vậy.

      "Thần Nhi nhìn thấy, mẫu hậu và phụ vương Thần Nhi nữa sao?" Thần Nhi bỉu môi hỏi.

      Vấn đề này vừa hỏi ra, Thẩm Hành Vu còn lời nào để , nàng chợt nở nụ cười, sờ khuôn mặt nhắn của Thần Nhi, lúc lâu sau mới : " Sao có thể có chuyện đó? Ngươi vĩnh viễn là đứa bé ngoan của mẫu hậu."

      "A Vu, ngày hôm qua Lễ bộ thu được thiếp mời của Hoài Bắc, hôm nay lúc lâm triều trình lên cho ta." Mộ Phi Chỉ chuyển rời thân thể gầy yếu của Thần Nhi ra, đặt thìa vào trong tay , để cho tự dựa theo cảm giác của mình để lấy thịt trong bát.

      "Vì dịp gì?" Thẩm Hành Vu bình tĩnh hỏi, nhưng trong lòng luôn có cảm giác yên. Ánh mắt nàng có chút vội vàng nhìn Mộ Phi Chỉ, rất muốn Mộ Phi Chỉ nhanh chóng ra, để kiểm tra xem có phải giống như suy nghĩ trong lòng nàng hay .

      "Tần hoàng tổ chức đại thọ 50 của mình."Mộ Phi Chỉ thản nhiên .

      Phu quân, ý của chàng là?"Thẩm Hành Vu hỏi tiếp. Từ khi hai người thành thân tới nay, trong hậu cung ngoài Thẩm Hành Vu còn nữ chủ nhân nào khác. Cho nên nơi này giống như gia đình của Mộ Phi Chỉ. Bởi vậy, lúc xua Mộ Phi Chỉ rất ít bàn luận chuyện triều chính ở chỗ này. giờ như vậy, đối với những hiểu biết về Mộ Phi Chỉ, Thẩm Hành Vu trực giác được trong lòng có tính toán gì, chỉ là nàng thể tin mà thôi.

      "Ta muốn tự mình ." Hai người tâm ý tương thông, ánh mắt của chợt ấm áp hơn, trấn an Thẩm Hành Vu: “Huống hồ, chuyện nàng bị hạ dược, ta cũng cần phải tra ra ràng."

      "Ta đồng ý." Thẩm Hành Vu trực tiếp mở miệng phản đối.

      "A vu, nàng cũng biết, ai có thể ngăn cản quyết định của ta." Mộ Phi Chỉ quay đầu lại, nhìn con trai ăn cơm giống như con gà con mổ đồ ăn, ánh mắt càng trở nên nhu hòa hơn.

      "Nếu chàng , Hoài Nam làm sao bây giờ? Ta làm sao bây giờ? Thần Nhi phải làm sao?" ra nhưng lời này, cảm xúc của Thẩm Hành Vu bắt đầu cuộn trào như sóng biển, đến chính nàng cũng cảm thấy kinh ngạc. Chỉ trong thời gian hai năm ngắn ngủn, hóa ra, ỷ lại của nàng đối với Mộ PhiChỉ đến mức này. Nàng trở thành thói quen mỗi tối ngủ yên ở trong lòng Mộ Phi Chỉ, sáng sớm hôm sau tỉnh dậy ở trong lòng mỗi ngày đều có mặt .

      "Triều chính ta giao cho Đỗ Trọng và Phong Dự, còn nàng và Thần Nhi, ta có thể bảo Vương tỷ thường xuyên vào cung ở cùng các ngươi. Bạch Tước theo bên người các ngươi."Chỉ trong thời gian lâm triều ngăn ngủi, Mộ Phi Chỉ sắp xếp mọi việc tốt.

      " được."Thẩm Hành Vu lắc đầu, hai tay che mặt mình, dường như trầm tư suy nghĩ cái gì đó. lát sau, nàng thu lại toàn bộ yếu ớt vừa bày ra, sau đó bình tĩnh nhìn Mộ Phi Chỉ, giọng kiên quyết: " Chàng phải mang ta theo."

      "A Vu!" Mộ Phi Chỉ dùng vẻ mặt cứng rắn ngăn trở suy nghĩ của Thẩm Hành Vu.

      “Phi Chỉ, đời này chỉ có chàng mới có thể bảo vệ được ta."Thẩm Hành Vu nắm lấy cánh tay của Mộ Phi Chỉ, giọng điệu vô cùng quyết đoán : “Huống chi, tranh đấu ở Hoài Bắc gay gắt như thế, việc tìm Huyết Linh Chi cũng phải chỉ cần hai ngày có thể giải quyết, chàng nhẫn tâm khiến ta lo lắng đề phòng và chờ ngươi nửa năm, năm?"Thẩm Hành Vu xong lời cuối cùng, giọng điệu như nhũn ra.

      "Nàng để cho ta suy nghĩ." Mộ Phi Chỉ.

      "Phụ vương muốn ra ngoài sao?" đúng lúc Thần Nhi ngẩng đầu lên, đầu lưỡi liếm nước thịt dính ở khóe môi, bỉu môi : " Thần Nhi cũng muốn chơi có thể chứ?"

      Mộ Phi Chỉ đau cả đầu, người lớn thành , trẻ con cũng vô cùng an phần, nâng trán, quả thực việc này hơn khó.

      "Phu quân." Thẩm Hành Vu lay động cánh tay của Mộ Phi Chỉ.

      Chắc vì mẹ con liền tâm, nghe thấy giọng mềm mại kia của Thẩm Hành Vu, Thần Nhi vốn ngồi ở đùi của Mộ Phi Chỉ , liền níu chặt quần áo của Mộ Phi Chỉ, cọ xát vào ở trong lòng Mộ Phi Chỉ, sau đó mới cười tít mắt ngửa đầu nhìn về phía Mộ Phi Chỉ, học bộ dáng của Thẩm Hành Vu, lắm lấy quần áo của Mộ Phi Chỉ, ngọt ngào : "Phụ vương, phụ vương..."

      Mộ Phi Chỉ: "..."

      ...

      "Ngươi muốn ta giám quốc, ngươi sợ Hoài Nam mất ở trong thay ta sao?" cười khanh khách hai tiếng, miễn cưỡng dựa cây cột, ánh mắt hung tợn nhìn về phía Mộ Phi Chỉ.

      "Ngươi cần giả vờ, ta biết ngươi có khả năng này, huống hồ, có Phong Dự và Hữu Tướng trợ giúp ngươi, ngươi cũng nên ít giả ."Mộ Phi Chỉ nâng trán, vô cùng ảm đạm .

      "Sau đó ngươi liền dắt díu con cái Hoài Bắc?" Ánh mắt Đỗ trọng nhìn về phía bên có lớn nhìn chăm chú.

      " có biện pháp, ta sợ vợ." Mộ Phi Chỉ rất thản nhiên đạo.

      "Mẫu hậu, sợ vợ là cái gì? Ăn ngon sao?" Thần Nhi lại đến câu như vậy.

      Thẩm Hành Vu gì, ngược lại là Đỗ Trọng : "Ăn ngon vô cùng, phụ vương ngươi rất là thích."

      "Như vậy sao." Thần Nhi có vẻ đăm chiêu nghiêng đầu, ôm lấy eo của Thẩm Hành Vu.

      "Tiểu tử này, mới tuổi mà có thể nhiều như vậy, là mầm tốt." Đỗ Trọng chậc hai tiếng, cảm thán .

      "Xem con ta là ai?" Mộ Phi chỉ hừ lạnh.

      " lời hẳn hoi tử tế vào, đừng quên tại ngươi có việc cầu xin ta." Đỗ Trọng xoay người, vừa dứt lời.

      "Phu quân, như vậy, chàng cũng đồng ý phải hay ?" Thẩm Hành Vu cực kì hưng phấn nhìn Mộ Phi Chỉ.

      Gương mặt Mộ Phi Chỉ lạnh lùng, dưới ánh mắt khó hiểu của Thẩm Hành Vu liền tới, ôm Thần Nhi ra ngoài, lúc ra đến bên ngoài điện, Mộ Phi chỉ với Thạch Lưu: "Coi chừng giúp ta."

      Thạch Lưu nghe thấy thế, vội vàng nhận lấy tiểu chủ tử.

      Mộ Phi Chỉ dàn xếp tốt cho nhi tử xong, lúc này mới lảo đảo đến, đưa tay đóng cửa lớn của nội điện. mặt lại mang theo ý cười lười nhác, đứng đắn kia, đến trước mặt Thẩm Hành Vu, tay nhàng nắm cằm của nàng, vô cùng ái muội dán vào môi của nàng : "Nương tử, ta đồng ý với nàng, vậy buổi tối mấy ngày nay nàng phải bồi thường tốt cho vi phu."

      " cái đấy?" Thẩm Hành Vu nhát muốn đẩy Mộ Phi Chỉ ra, kết quả Mộ Phi Chỉ lại dùng ta kéo Thẩm Hành Vu đến gần. tay di chuyển ái muội ở sau lung Thẩm Hành Vu, nhiệt khí thở ra phun lên mặt Thẩm Hành Vu. cười hắc hắc, cúi đầu hôn triền mien đôi môi đỏ mọng kia.
      Last edited by a moderator: 10/5/16
      Chris thích bài này.

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 82: Tỷ muội gặp lại, vô cùng tức giận.

      Edit: Ciao + Quỳnh ỉn

      “Phụ vương, Thần nhi muốn Cầu Cầu.” Trong xe ngựa Hoài Bắc, Thần nhi ghé vào trong ngực Mộ Phi Chỉ, nghịch ngón tay, ủy khuất .

      “Thúc gia gia coi nó dùm con.” Mộ Phi Chỉ để ý .

      “Nhưng mà con nghe thúc gia gia , ông ném Cầu Cầu vào Ngự Thiện Phong hầm cách thủy.” Từ khi bắt đầu rời khỏi kinh đô Hoài Bắc, Thần nhi thầm cả đường.

      “Phụ vương con lời nào ai dám động vào nó.” Thẩm Hành Vu bị nhi tử làm cho hơi nhức đầu, nàng nhíu nhíu mi tâm theo bản năng, vừa muốn ôm Thần Nhi Mộ Phi Chỉ nhìn thấy vẻ mặt nàng, xách Thần nhi bỏ qua bên, ôm Thẩm Hành Vu vào trong ngực mình, sau đó mặt lạnh với đứa : “Nếu con còn nghe lời phụ vương hạ lệnh đem nó hầm cách thủy đấy.”

      Dù sao Thần nhi cũng còn , bị Mộ Phi Chỉ dọa như vậy dám thở mạnh, đến mức khuôn mặt nhắn cũng đỏ bừng lên.

      Thẩm Hành Vu xoa lên khuôn mặt nhi tử, giọng dịu dàng: “Thần nhi ngoan, còn hai canh giờ nữa chúng ta tới kinh thành, đến khi thành mẫu hậu mua thịt cho con ăn được ?”

      Vừa nghe đến thị thân thể Thần nhi cứng đờ, lập tức ngoan ngoãn tới bên người Thẩm Hành Vu, lấy tay lục lọi, làm ổ trong ngực Thẩm Hành Vu, giọng ngọt ngào: “Thần nhi ngoan, mẫu hậu mua thịt thịt cho Thần nhi.”

      “Con ngoan, ngủ giấc .” Thẩm Hành Vu dựa vào trong ngực Thẩm Hành Vu, vươn ty vuốt mái tóc dần dài ra của nhi tử.

      “Chỗ ở trong kinh thành chuẩn bị xong chưa?” Có mộng đẹp, Thần nhi nhanh chóng ngủ, Thẩm Hành Vu thấy nhi tử ngủ mới chuyện với nam nhân phía sau.

      “Đương nhiên là chuẩn bị tốt rồi, chỉ có điều, theo ta thấy, chúng ta có cơ hội ở đó rồi.” Mộ Phi Chỉ rút tấm tham ở sau lưng đắp lên người Thần nhi và Thẩm Hành Vu.

      “Ý chàng là Tần Huyền Qua giở trò?” Thẩm Hành Vu như có điều suy nghĩ .

      “Bên ngoài chắc biết, dù sao lần này chúng ta sứ Hoài Bắc, thanh thế to lớn, nếu có gì hay xảy ra địa bàn Hoài Bắc, bọn họ cũng thể được.” Mộ Phi Chỉ lắc đầu, cười : “Chờ coi, Tần Huyền Qua, ngươi đừng có làm cho ta thất vọng.”

      Hai canh giờ trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt, đoàn xe của Mộ Phi Chỉ với kin thành Hoài Bắc, mà lúc này là giữa chiều, vừa đến cửa thành, xe ngựa Mộ Phi Chỉ dừng lại, Bạch Tước vén rèm lên, hưng phấn với Mộ Phi Chỉ: “Chủ tử, tư thế nghênh tiếp quả nhiên rất lớn.”

      “Bạch Tuyết, bảo những người phía sau dừng lại.” Mộ Phi Chỉ phân phó cho , sau đó vỗ vào khuôn mặt Thần Nhi, ý bảo tỉnh lại.

      Thần nhi vốn ngủ say, đột nhiên bị người đạp tỉnh lại, đôi mắt còn mơ màng, mềm mại : “Mẫu hậu, thịt thịt tới rồi sao?”

      “...” Thẩm Hành Vu đen mặt nhìn nam nhân đằng sau, khóe miệng run rẩy.

      Sở dĩ Bạch Tước nghênh đón rất lớn, là vì hai bên đường kinh thành được quan binh dọn dẹp, chỉ để lại con đường rất lớn, mà đứng chỉnh tề ngoài cửa thành có ít quan viên của Hoài Bắc, chủ yếu nhất là nam nữ đứng ở đầu. Đương nhiên nam nhân là thái tử Hoài Bắc Tần Huyền Qua, còn người nữ kia, nhắc tới cũng khéo, chính là thứ muội cùng cha khác mẹ của Thẩm Hành Vu, sau khi Thẩm Hành Vu hi sinh cho tổ quốc’ được nâng lên thành thái tử phi, Thẩm Mộng Nhu.

      Dưới nhiều ánh nhìn như vậy, ba cái xe ngựa xa hoa từ từ dừng lại ở cổng thành, khi tiếng lộc cộc dừng hẳn, người bước xuống hấp dẫn phần đông ánh mắt của mọi người, chỉ thấy nam tử kia ngọc thụ lâm phong, nhàng vừa vặn, đứng ở đó, chỉ cần là bên mặt đủ làm cho người ta thần hồn điên đảo, trong những người ở đây, phàm là người gặp qua Hoài Nam vương đều cảm thán trong lòng, sao gen của hoàng tộc Hoài Nam lại mạnh như vậy.

      Dưới ánh mắt mọi người, nam nhân áo đen đứng lại, lát sau, đứa khoác áo choàng xanh nhạt lung la lung lay tới bên cạnh, bộ dáng giống như chưa tỉnh ngủ, đôi mắt chưa mở ra, bởi vì vóc dáng quá , nhìn tuổi cũng lớn, giống như mới hơn tuổi, bé tới trước mắt Mộ Phi Chỉ, duỗi hai bàn tay mập mạp.

      Nam nhân kia mỉm cười, mang theo sức quyến rũ vô cùng, tay ôm đứa sắp ngủ vào lòng, sau đó vẫn đứng bên xe ngựa, ánh mắt dịu dàng.

      Lúc này bàn tay vén rèm lên, bóng dáng yểu điệu ra, đến lúc khuôn mặt người này ra, những người kia khỏi chấn động, phần đông đều bối rối, có phần vì này rất đẹp mắt, cung bào màu đỏ, giá trị xa xỉ, mấu chốt là gương mặt đó, là nghiêng nước nghiêng thành cũng đủ. Mà trong những người kinh ngạc đó, giọng của thái tử phi vầ Thẩm thừa tướng là lớn nhất.

      “Tỷ tỷ!”

      “Hành Vu?”

      Thẩm thừa tướng và Thẩm Mộng Nhu giật mình hô lên, mọi người đều biết, hai người này đều luôn cười, trước nay bình tĩnh tự nhiên, hôm nay tự kiềm chế được như vậy đúng là kỳ lạ.

      Thẩm Hành Vu hoàn toàn có phản ứng với tiếng giật mình của hai người kia, nàng vừa định giẫm thùng xuống bị Mộ Phi Chỉ ôm lấy eo, cả người được ôm xuống.

      “Cảm ơn phu quân.” Thẩm Hành Vu ngửa đầu, ngọt ngào với Mộ Phi Chỉ.

      “Cần phải vậy.” Mộ Phi Chỉ để ý xung quanh có người nhìn, hôn Thẩm Hành Vu cái.

      Thần nhi ghé vào vai Mộ Phi Chỉ, mặc dù nhìn thấy nhưng vẫn dùng đôi tay mập mạp ôm lấy mặt, : “Xấu hổ xấu hổ, Phụ vương xấu hổ.”

      phải bảo con giả vờ ngủ sao?” Mộ Phi Chỉ đón lấy cái miếng vải, xoa lên đầu nhi tử, thầm.

      “Phụ vương, đầu Thần nhi rất mơ hồ!” Thần nhi lập tức kêu lên.

      Mộ Phi Chỉ: “...”

      Hình ảnh nhà ba người ngọt ngào bị Tần Huyền Qua phá vỡ, ánh mang theo Thẩm Mộng Nhu và Thẩm thừa tướng cùng nghênh đón, mặt cười cười: “Hoài Nam vương đường xá xa xôi tới, Hoài Bắc ta vô cùng vinh hạnh.”

      vương cũng thế.” Mộ Phi Chỉ tay ôm con trai, tay nắm tay vợ, khuôn mặt vô cùng cưng chiều hé ra trước mặt mọi người.

      Đôi mắt Thẩm Mộng Nhu vẫn nhìn chằm chằm vào mặt Thẩm Hành Vu, Thẩm Hành Vu coi như biết nhìn sang, hai năm gặp, Thẩm Mộng Nhu vẫn mềm mại như trước, liễu yếu đu đưa theo gió, cảm giác như thổi qua là ngã. Nhưng mà ràng nhìn rất nhu nhược, lại búi tóc cao, mặt rực rỡ muôn màu, dù vô cùng phú quý nhưng thiếu mất vài phần thanh lệ, xem ra, dù cho lấy được Thái tử phi vị, nhưng mà nàng ta vẫn có nhiều áp lực.

      “Điện hạ, vị này là?” Thẩm Mộng Như nhịn được hỏi, cho tới toàn bộ nội tâm đều bị đánh rớt, từ , Thẩm Hành Vu chính là ác mộng của nàng, giờ, ác mộng “ chết” hai năm nay lại xuất trước mặt nàng, làm sao nàng có thể an tâm.

      “Vị này dĩ nhiên là Vương hậu Hoài Nam.” Tần Huyền Qua híp mắt, nhìn nữ tử xinh đẹp trước mặt, sau khi từ Hoài Nam trở về, tuy người được phái tìm hiểu đều bị giết sạch, nhưng có thể khẳng định, nữ nhân này thể nghi ngờ chính là Thẩm Hành Vu.

      “Nhưng bộ dạng của nàng giống hệt với tỷ tỷ.” Thẩm Mộng Như liếc mắt nhìn Thẩm Thừa Tướng cái, chỉ thấy Thẩm thừa tướng cũng đánh giá Thẩm Hành Vu.

      “Rất giống sao? Khó trách lần trước Tứ điện hạ và Thái tử điện hạ đều kinh ngạc trước khuôn mặt của bản cung, nếu nương đó rất giống bản cung, vì sao mời nàng ấy ra vài câu với ta, chừng, chúng ta còn có thể làm bằng hữu, phu quân, chàng có phải ?” Thẩm Hành Vu cười duyên nhìn Mộ Phi Chỉ.

      mặt Mộ Phi Chỉ có biểu cảm, nghe được lời của Thẩm Hành Vu, chỉ thản nhiên : “Ngoan, chuyện đau lòng của người ta cần nhắc đến.”

      “Cũng phải.” Thẩm Hành Vu nhìn bộ dạng tốt của Thẩm Mộng Nhu, trong lòng cực kỳ cao hứng, nàng nghĩ, sau này nhất định càng thú vị hơn.

      “Hôm nay đa tạ Thái tử nghênh đón, chẳng qua, nhi tử của vương rất mệt.” Mộ Phi Chỉ ôm Thần nhi, quay đầu muốn , Thẩm Hành Vu cũng xoay người theo.

      , hai, ba.” Trong lòng Thẩm Hành Vu còn chưa đếm đến ba, Tần Huyền Qua đột nhiên lên tiếng.

      Đưa lưng về phía bọn họ, phu thê hai người cực kỳ ăn ý mỉm cười, cùng nhau xoay người lại.

      biết Thái tự điện hạ còn muốn biết điều gì?” Thẩm Hành Vu mở miệng trước.

      Tần Huyền Qua liếc mắt ra hiệu cho Thẩm Mộng Nhu, Thẩm Mộng Nhu lập tức ôn nhu với hai người: “Nếu Tiểu vương tử mệt mỏi, bằng tới Đông cung nghỉ tạm trước , nghe Hoài Nam Vương tới, nô tỳ sớm quét dọn sạch sân viện.”

      Thẩm Hành Vu trả lời trực tiếp, mà sờ đầu Thần nhi, giọng to hỏi: “Cục cưng, có muốn ngủ hay ?”

      Ngón tay út của Mộ Phi Chỉ ấn hai lần lưng Thần nhi, Thần nhi lập tức mơ màng đáp: “Mẫu hậu, Thần nhi thấy buồn ngủ.”

      “Ha ha, Tiểu vương tử mở miệng đáp ứng rồi, xin mời hai vị di giá thôi!” Tần Huyền Qua ngoài cười nhưng trong cười.

      Thẩm Mộng Nhu đứng ở bên, ánh mắt lại nhìn Thẩm Hành Vu, cuối cùng dưới điều khiển của Tần Huyền Qua, tâm nặng nề theo.

      Khi đến Đông cung, ngoài ý muốn, bởi vì viện mà bọn họ chuẩn bị cho Mộ Phi Chỉ chính là nơi Thẩm Hành Vu ở lúc trước, cho nên, khi ba chữ Tịnh Hiên Trai xuất trước mặt Thẩm Hành Vu, nàng có cảm giác nhớ đến chuyện cũ mà đau lòng, điều này đối với Thẩm Mộng Nhu mà , nàng ta vốn nghĩ tới, dĩ nhiên là vì người ở nơi này giống tỷ tỷ dòng chính của mình như đúc.

      “Phụ vương, Thần nhi muốn ăn thịt thịt.” đường xóc nảy, Thần nhi ôm cổ Mộ Phi Chỉ ngọt ngào ngây thơ khẽ .

      “Tài thúc, phân phó xuống dưới, để cho người làm chuẩn bị.” Tần Huyền Qua xoay người phân phó Tài thúc, nhưng khóe miệng cũng cong cách quỷ dị.
      Last edited by a moderator: 8/6/16
      Chris thích bài này.

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 83: Mưu tính thất bại.

      Edit: Ciao

      Còn lúc nữa mới bắt đầu ăn cơm tối, lúc mấy người Tần Huyền Qua rồi, Thẩm Hành Vu bắt đầu quanh trong sân, kiểm tra hết sân và phòng ngủ, tới khi xác nhận an toàn mới yên tâm lại.

      Mộ Phi Chỉ bình tĩnh hơn rất nhiều so với cẩn thận của Thẩm Hành Vu, rất an nhiên ngồi ghế, hai chân khẽ mở, đứa ngồi đầu gối, trong tay đứa cũng ôm chén chà hồ lô.

      Nhìn bộ dạng nhàn nhã của Mộ Phi Chỉ, trái tim Thẩm Hành Vu mới bình tĩnh lại, đột nhiên với Mộ Phi Chỉ: “Phu quân, trước kia ta ở đây.”

      “Ta biết.” Thẩm Hành Vu ngờ, Mộ Phi Chỉ vẫn rất bình tĩnh .

      “Chàng phái người điều tra ta?” Thẩm Hành Vu bĩu môi, qua, hai tay vòng qua cổ , ghé vào lưng .

      Yết hầu Mộ Phi Chỉ hơi căng, nghĩ lát, mới : “Sau chuyện ở Vô Tình cốc, ta trở về vẫn luôn tìm nàng, cuối cùng tìm hai tháng mới biết được nàng gả cho Tần Huyền Qua.” ngủi được hơi thở dễ ngửi của nàng truyền tới từ sau lưng, chợt thở mạnh hơi, rất sợ hãi : “Lúc trước nàng gả làm vợ người, mưu quỷ kế lúc đó ta lại thấy , nàng biết đấy, ta rất dễ mất lý trí với những chuyện liên quan đến nàng. Khi đó ta an ủi mình, nàng có thể lấy được người chồng tốt, ngày nào đó Tần Huyền Qua phát cái tốt của nàng, hôm nay, ta lại cảm thấy may mắn, may mắn vì Tần Huyền Qua bị mù nên ta mới mất nàng.”

      Mộ Phi Chỉ xong, hai người trầm mặc rất lâu, sau đó Thẩm Hành Vu mới nghiêng đầu, mặt ghé lên gò má Mộ Phi Chỉ, nhàng cắn cái, còn có cả nước mắt ẩm ướt.

      “Tên ngốc, sao chàng tìm ta sớm chút.” Giọng Thẩm Hành Vu càng nghẹn ngào, nàng ôm Mộ Phi Chỉ, vùi vào trong vai : “Hai năm đó, ngày nào ta phải lo lắng đề phong, lúc nào ta cũng ngụy trang mình là kẻ ngang ngược, ta thể để lộ chút sơ sót nào, chỉ có thể làm cho Tần Huyền Qua từ từ chán ghét ta. ra tình rất đơn giản, người có ta hay , ta có thể biết được ràng, tất cả những điều này chỉ vì sinh tồn mà thôi.”

      Thần nhi ngửa đầu, nó cảm giác được những cảm xúc người phụ vương và mẫu hậu, nhưng mà loại tâm tình phức tạp này nó thể hiểu hết được.

      “Được rôi, đừng tức giận nữa, tức giận xấu .” Mộ Phi Chỉ ôm con trai đứng dậy, xoa đầu Thẩm Hành Vu, sau đó ôm nàng vào trong ngực. Có lẽ cảm nhận được mùi của mẫu thân, Thần nhi cũng đưa tay ra ôm lấy Thẩm Hành Vu, giọng ngọt mềm: “Mẫu hậu, ôm ôm.”

      ....

      lúc lâu sau, tiệc tối của phủ thái tử cũng chuẩn bị xong, khi nha hoàn đến thông báo, Thần nhi ôm túi quả hạch đào ngủ trong lòng Mộ Phi Chỉ, nghe thấy muốn ăn cơm bò lên, toàn bộ quả hạch đào đều rơi người Mộ Phi Chỉ.

      “Rốt cuộc tiểu tử này muốn ăn mấy bữa cơm ngày thế.” Mộ Phi Chỉ dọn lại quả hạch đào, đặt vào trong cái túi mà Thẩm Hành Vu làm cho nó.

      “Thần nhi, tới đây.” Thẩm Hành Vu ôm Thần nhi ra, bĩu môi với Mộ Phi Chỉ, ý bảo đổi bộ quần áo khác, sau đó tự mình ôm lấy Thần nhi, lau những mảnh vụn quả hạch đào bên miệng.

      “Thần nhi, đợi lát nữa ăn cơm, lúc mẫu hậu cho con ăn con mới được ăn, biết ? Nếu người khác gắp cho con con thể động tới, biết ?” Thẩm Hành Vu vừa sửa sang áo choàng cho con trai, vừa dặn dò.

      “Thần nhi biết rồi.” Thần nhi nhàng gật đầu.

      Thẩm Hành Vu hiểu Tần Huyền Qua, rất hèn hạ, chừng làm ra được chuyện gì đó, cũng may biết nàng tinh thông y thuật, như vậy có thể bảo vệ trượng phu và nhi tử.

      Mộ Phi Chỉ thay quần áo xong, cũng rất tự nhiên ôm đứa vào ngực, lúc này mới nắm tay Thẩm Hành Vu ra ngoài nhà thủy tạ.

      đoạn đường tới Tịnh Hiên trai, hạ nhân nhìn thấy ba người đều rơi vào trạng thái khiếp sợ, đầu tiên bởi vì vẻ xuất chúng của ba người, quả thực như tiên nhân. Về phương diện khác, đương nhiên là do tướng mạo của Thẩm Hành Vu, quả thực giống hệt vương phi trước, chỉ có điều, nhìn bộ dạng dịu dàng ngoan ngoãn của nàng, chắc hẳn ôn nhu hơn vương phi trước rất nhiều.

      phải Thẩm Hành Vu cảm nhận được những ánh mắt kia, nhưng mà nàng cảm thấy sao, dù sao thân phận bây giờ của nàng là Hoài Nam vương phi, nam nhân của nàng là Hoài Nam Vương.

      “Thần thiếp đặc biệt sai người chuẩn bị thức ăn của Hoài Nam, hy vọng hai người thích.” Thẩm Mộng Nhu mặc váy màu lam dịu dàng đứng bên người Tần Huyền Qua, cúi đầu, trang sức đầu đinh lắc lư.

      “Làm phiền rồi.” Thẩm Hành Vu khách sáo .

      Đến khi ngồi xuống, Mộ Phi Chỉ vẫn để cho Thần nhi ngồi đùi mình, mà Thẩm Hành Vu bưng chén đặt ít rau và mấy khối thịt vào trong, sau đó đặt trước mặt Thần Nhi, xoa lên đầu nó và : “Ăn từ từ.”

      Thần nhi nghe thấy giọng của mẫu hậu, bắt đầu cầm thìa ngây ngốc ăn.

      Thẩm Mộng Nhu ngồi ở bên, nhìn nhìn Tần Huyền Qua bên cạnh, nàng đột nhiên nở nụ cười, cho người bưng cái đĩa tới trước mặt Thần nhi, với Thẩm Hành Vu: “Nghe tiểu vương tử đến đây, ta ra lệnh phòng bếp chuẩn bị phần đồ ngọt, khi ta còn chưa xuất giá trong phủ thừa tướng thường làm ít, rất được tiểu hài tử thích, hay là tiểu vương tử nếm thử xem.”

      Nghe như thế động tác của Thần nhi hơi dừng lại, Mộ Phi Chỉ vỗ vào sau lưng nó, lúc này mới tiếp tục gặm thịt thịt. Mẫu hậu đồ ngọt ngon mấy cũng được ăn.

      Thẩm Hành Vu nhìn đĩa đồ ngọt xuất trước mặt, mở miệng chuyện mà dùng đũa gắp chút, đặt ở chóp mũi, lập tức nhìn Thẩm Mộng Nhu, : “Đậu hũ và mật sao?”

      “Đúng thế, là đậu hũ và mật.” Thảm Mộng Nhu khe gật đầu, tán dương : “Nếm thử rất ngon miệng, nếu phải ta có mang ta rất muốn ăn bữa, mặc dù có thể béo lên.”

      “Thính lực của Thái tử phi có vấn đề sao?” Thẩm Hành Vu để đũa xuống, cũng động tới món điểm tâm ngọt mà cũng cho Thần nhi ăn, nàng ngẩng đầu hỏi Thẩm Mộng nhu.

      “Hả?” Thẩm Mộng Nhu bị vấn đề này làm cho sửng sốt.

      “Lúc trước khi mang thai Thần nhi, bổn cung đọc ít sách về mang thai, ta nhớ là đậu hũ và mật thể ăn cùng nhau, nếu dùng sợ là chắc chắn điếc.” Thẩm Hành Vu cũng rất tự đắc nhìn sắc mặt Thẩm Mộng Nhu khẽ biến: “Thái tử phi nhất định phải chú ý, bây giờ có mang rồi, đừng làm chuyện tốt cho đứa .”

      “Chuyện gì xảy ra?” Tần Huyền Qua phản ứng rất nhanh, lập tức Thẩm Mộng Nhu: “ phải cho nàng lo chuyện bếp núc sao? mang thai cứ dưỡng thai cho tốt, nàng xem, hôm nay náo ra chuyện gì, như thế này sao có thể công đạo với Hoài Nam Vương?”

      Trong lòng Thẩm Hành Vu cười lạnh, những lời này của Tần Huyền Qua là dễ nghe.

      Thẩm Mông Nhu cầm khăn, giống như khóc lóc, vừa lau nước mắt vừa mêm mại : “Điện hạ, là thần thiếp tốt, thần thiếp đâu ngờ đồ ngọt này có thực vật tương khắc, từ đến lớn gặp chuyện gì may, đúng là vô cùng may mắn.”

      Mộ Phi Chỉ nhéo nhéo bàn tay Thẩm Hành Vu, Thẩm Hành Vu cười với , sau đó bắt đầu hạ đũa, lúc hạ đũa tay trái nàng lại nhéo nhéo tay Mộ Phi Chỉ. Giữa hai vợ chồng có chút ăn ý, Mộ Phi Chỉ thầm nhớ kỹ những món ăn Thẩm Hành Vu gắp, mỗi ần Thẩm Hành Vu ăn xong cái gì đều hạ đũa theo.

      ngờ Vương hậu có chút nghiên cứu với dược lý, chuyện đồ ngọt là sơ sẩy của chúng ta, biết những món ăn này có hợp khẩu vị của các vị ?” Tần Huyền Qua híp híp mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Hành Vu, chuyện nfy làm cho Mộ Phi Chỉ và Thẩm Mộng Nhu cực kỳ khó chịu.

      “Thái tử khách khí, ngoại trừ đồ ngọt, chúng ta đều rất hài lòng.” mặt Thẩm Hành Vu cười , nhưng mà trong lòng lại ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Tần Huyền Qua, thỏa mãn cái tắm? Nếu phải mình tinh thông dược lý sợ rằng hôm nay ngây thơ đợi ở đây, nhìn những món ăn này, ngoại trừ món điểm tâm ngọt chuẩn bị cho Thần Nhi, trong bữa tiệc còn hai món ăn chứa thực vật tương khắc. Thứ nhất, canh cá lư gần nàng nhất, nhưng ràng có hương vị táo ta, ràng trong quá trình chế biến có bỏ thêm táo. Có lẽ người bình thường biết, nhưng những người học y đều biết, hai thứ này thể ăn chung, bất lợi với bụng, bị đau bụng, nặng hậu quả tưởng tượng nổi. Hai là trong bát súp ba ba có vị bạch quả, người lớn còn dễ nhưng đứa thể ăn nhiều bạch quả, đứa như Thần nhi, ăn mười miếng trí mạng. Trong lòng Thẩm Hành Vu lạnh lùng, mặc dù Hải Nam có nhiều vùng ven biển, yến tiệc có ít hải sản, nhưng mà bọn họ quả thực ngoan độc, chỉ cẩn thận chút thể bọn họ.

      Tần Huyền Qua, Thẩm Mộng Nhu, các ngươi có biết làm thế có hậu quả gì ?”

      Mộ Phi Chỉ thấy ánh mắt Thẩm Hành Vu càng lúc càng lạnh vỗ vỗ tay nàng, cúi đầu hỏi: “No rồi sao?”

      “Ừm. xe mệt nhọc, ăn trôi.” Lúc Thẩm Hành Vu những lời này, cố ý to hơn để người đối diện nghe .

      “Nhi tử, ăn no chưa?” Mộ Phi Chỉ xoa đầu Thần nhi hỏi.

      Thần nhi quay đầu, dùng ống tay áo Mộ Phi Chỉ xoa miệng, sau đó đập đập vài cái, lúc này mới ngọt ngào : “Ăn no rồi, phụ vương.”

      “Thái tử chậm dùng, vương cáo từ trước.” Mộ Phi Chỉ chẳng muốn nhiều với Tần Huyền Qua, đứng dậy kéo lão bà và nhi tử bước , Thẩm Mộng Nhu còn muốn điều gì nhưng mà hai người kia cho nàng cơ hôi.

      Sau khi ba người , Thẩm Mộng Nhu thấp giọng với Tần Huyền Qua: “Điện hạ, là Nhu nhi làm tốt, Nhu nhi ngờ vị Vương hậu kia lại biết được thực vật tương khắc.”

      chỉ có ngươi mà ta cũng ngờ.” Đôi mắt Tần Huyền Qua nhìn ba món ăn kia, trong mắt nổi lên vài tia tự hỏi.

      Ngay lúc Thẩm Mộng Nhu muốn thu dọn, Tần Huyền Qua đột nhiên : “Nhu nhi ngày mai rảnh Tịnh Hiên trai chút, dù sao trong Đông Cung lâu có kịch xem.”
      Last edited by a moderator: 8/6/16
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :