1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sủng hậu danh giá của cuồng đế - Nhất Bút Niên Hoa (103c-Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 76: Sao ta có thể bỏ được? (2)

      Edit: Thu Thủy

      Cuối cùng cũng đến ngày Mộ Tê Hoàng và Phong Dự hồi triều, giống như năm đó Mộ Phi Chỉ hồi kinh, cửa thành dần mở ra trong chú ý của mọi người, hai con tuấn mã màu đen song song vào. Hai bộ áo giáp đen trắng được mặc người đôi phu thê. Mộ Tê Hoàng và Phong Dự ngồi ngựa, đối mặt với tiếng tung hô của con dân, người cười xinh đẹp, người sắc mặt thay đổi, tuy trái ngược nhau nhưng nhìn lại rất hòa hợp.

      Lúc hai người tới vương cung, Mộ Phi Chỉ mặc áo bào màu tím tuấn lãng đứng đó, theo sau là văn võ bá quan.

      Nhìn thấy Mộ Phi Chỉ, hai người xuống ngựa, tuy là tỷ tỷ và tỷ phu của hoàng đế, nhưng trước mặt thiên tử vẫn phải hành lễ quân thần.

      "Bình thân." Mộ Phi Chỉ tiến lên vài bước, đầu tiên là đánh quyền vào bả vai Phong Dự, sau đó chuyển ánh mắt, nhìn màu da rám nắng của Mộ Tê Hoàng, chậc chậc hai tiếng : "Quả nhiên thời tiết bên ngoài bằng kinh đô, đúng là mặt trắng , mặt đen trở về.

      " thể so với người, mấy tháng gặp, có cả hài tử rồi." Lúc Thẩm Hành Vu mới mang thai, Mộ Phi Chỉ liền phái người truyền tin cho mth, nhưng những chuyện đằng sau lại .

      Nghe thấy Mộ Tê Hoàng đến hài tử, Mộ Phi Chỉ chỉ nhíu màu cười, nhìn hai người trước mặt : "Tất nhiên, tuy người là trưởng tỷ, nhưng mọi thứ đều đứng sau ta."

      Vừa cười vừa , trừ lúc đầu cúi lạy, khí giữa ba người thoải mái hơn.

      Khi sắp vào cổng thành, Phúc Hải vội vàng xuyên qua đám quan, dùng hết sức chạy tới chỗ Mộ Phi Chỉ, lúc đứng thở hổn hển trước mặt Mộ Phi Chỉ, ánh mắt nghi hoặc của vợ chồng Phong Dự và cả Mộ Phi Chỉ đều hướng về phía Phúc Hải.

      "Mọi chuyện xong hết rồi à?" Mộ Phi Chỉ mở miệng hỏi Phúc Hải đầu tiên, nghĩ đến việc phân phó làm.

      Biểu cảm của Phúc Hải nôn nóng, đến gần Mộ Phi Chỉ, mấy câu vào lỗ tai, sau đó Mộ Tê Hoàng chỉ thấy Mộ Phi Chỉ nhướng mày, khóe môi bĩu cái, vừa muốn hỏi sao lại thế này, liền nghe Mộ Phi Chỉ với Phúc Hải: "Đưa công chúa và phò mã vào cung, ta tới ngay đây."

      Bóng dáng Mộ Phi Chỉ càng lúc càng xa, Mộ Tê Hoàng hỏi Phúc Hải: "Xảy ra chuyện gì?"

      Phúc Hải mang vẻ mặt khó xử, nhưng cũng mở miệng, Phong Dự vỗ vỗ tay Mộ Tê Hoàng, Mộ Tê Hoàng liếc mắt với , hỏi gì thêm, lúc đến cửa cung, bước chân của nàng bỗng trở nên vội vàng, Phong Dự kéo nàng lại, chỉ hai chữ "Chậm chút."

      "Đệ đệ của ta vừa có hài tử, trước kia ta thường mắng tiểu quỷ đầu thai vào cháu của ta, chàng ta có thể vội sao?" Tính tình của Mộ Tê Hoàng vốn nóng nẩy, nay về đến địa bàn của mình, sao có thể để ý đến những nghi lễ khác.

      "Chảy mồ hôi rồi." Phong Dự kéo nàng đến bên cạnh mình, xem tư thế này có vẻ nhất định muốn cản Mộ Tê Hoàng nhanh.

      Phúc Hải theo bên cạnh, nhìn đôi vợ chồng này, mở miệng hỏi: "Công chúa, hay là gọi kiệu?"

      " cần." Phong Dự lắc đầu, đường khỏe mạnh nhất, mạng sống ở chỗ vận động.

      Dưới chỉ đạo bộ cho khỏe của Phong Dự, hai người đến điện Thái Cực, Hoa Dung ra ngoài đón tiếp.

      "Chủ tử các ngươi đâu?" Mộ Tê Hoàng vừa vào điện Thái Cực, thở hổn hển lúc rồi mới ngồi xuống, hỏi Thạch Lưu.

      "Ở trong điện, ra ngay ạ." Thạch Lưu cười đáp Mộ Tê Hoàng

      Mộ Tê Hoàng nhận lấy trà, nhấp hớp, lúc này mới quan sát xung quanh , bỗng nhiên nàng phát ra chuyện kỳ lạ.

      "Phu quân, chàng nhìn xem, nơi này có gì khác so với lúc trước chúng ta tới?" Mộ Tê Hoàng quay đầu hỏi Phong Dự. Điện Thái Cực là nơi ở của Mộ Phi Chỉ từ đến lớn, vậy nên từ bé ba người họ tới nơi này ít."

      " có đồ sức, góc bàn cũng được bọc lại." Phong Dự vẫn đáp rất ngắn gọn. DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn

      Hai mươi mấy năm cũng chưa thấy nơi này thay đổi lớn đến vậy, bây giờ những vật sắc nhọn đều biến mất, cạnh bàn cạnh ghế cũng được bọc lụa, nguyên nhân chắc chắn là vì hài tử còn chưa sinh ra kia, cùng với xuất của nữ nhân trước mặt.

      "Vương tỷ, Phong tướng quân." Thẩm Hành Vu ôm bụng bự chào hai người tiếng, sau đó mới nghi hoặc đánh giá đại điện.

      " cần nhìn, Phi Chỉ hiểu có chuyện gì ra ngoài trước rồi. Thạch Lưu, còn mau đỡ chủ tử ngươi ngồi xuống." Mộ Tê Hoàng sai Thạch Lưu.

      "Vậy à..." Thẩm Hành Vu lên tiếng, sau đó ngồi xuống bên cạnh bọn họ.

      "Tính chút chắc là bảy tháng rồi." Tuy giờ Mộ Tê Hoàng vẫn mang vẻ kiêu ngạo, nhưng về gả làm vợ người nên chuyện cũng ôn hòa hơn rất nhiều, điều này khiến Thẩm Hành Vu rất ngạc nhiên.

      "Ừm." Thẩm Hành Vu gật đầu "Bẩy tháng rồi."

      "Sao lại nhìn ta bằng ánh mắt kỳ lạ này?" Mộ Tê Hoàng sao có thể thấy nét ngạc nhiên trong mắt Thẩm Hành Vu

      "Vương tỷ đột nhiên dịu dàng như vậy, ta có chút quen." Thẩm Hành Vu cười nham nhở.

      "Hừ." Mộ Tê Hoàng hừ tiếng, nhấc trà lên nhấp ngụm, nàng dịu dàng, được, như vậy nàng tiếp nổi nữa.

      "Đúng rồi, cái người quỷ ra quỷ người ra người kia là thúc thúc của ta sao? Sao ta biết mình còn có thúc thúc?" Mộ Tê Hoàng đột nhiên nhớ tới Đỗ Trọng, vì thế liền .

      Nghe vậy, Thẩm Hành Vu hơi rũ mắt, sau đó cười : " ở Ly viên, nghe phu quân , đó là nơi trước kia mẫu phi của sư thúc ở."

      "Mắng nhiều năm như vậy, chỉ lớn hơn ngươi vài tuổi, vậy mà lại là trưởng bối của ta." Mộ Tê Hoàng nghĩ đến điều này phát cáu.

      "Ngươi nghỉ ngơi tốt, chúng ta đến Ly viên xem chút." Mộ Tê Hoàng dặn dò Thẩm Hành Vu, sau đó như cơn gió lôi kéo Phong Dự chạy ra ngoài. Thẩm Hành Vu nhìn bóng dáng hòa hợp của hai người, vui vẻ nở nụ cười.

      "Nương nương, vương thượng dặn nô tài, muốn nô tài cho người, vương thượng sớm quay lại." Phúc Hải với nữ tử cười ngọt ngào, Thẩm Hành Vu xoa bụng mình gật đầu, suy nghĩ gì.

      Bên này, Mộ Tê Hoàng kéo Phong Dự chạy nhanh, kết quả vừa chạy đến vườn hoa , nàng đột nhiên cảm thấy toàn thân chấn động, sau đó liền thấy thân thể bẫng, bị đặt lên vật, đến khi kịp phản ứng, Phong Dự ôm nàng lên ngọn cây đại thụ, khống chế hai tay của nàng, đôi mắt đen tuyền nhìn ra cảm xúc gì, bị nhìn chằm chằm như vậy, Mộ Tê Hoàng cảm thấy lạnh dọc sống lưng, nàng nhíu mày, than với Phong Dự: "Chàng làm cái gì vậy? Ban ngày ban mặt ."

      "Nàng chảy nhiều mồ hôi." Phong Dự biến sắc câu.

      "Ta muốn hóng gió bằng cách này." Đôi mắt phượng của Mộ Tê Hoàng trừng Phong Dự

      "...."

      Hai người còn chưa tới Ly Viên, ngửi được mùi thuốc đông y bay lại, nhìn thấy từng làn khói trắng tỏa ra. Đến khi vào, tròng mắt mth suýt nữa rớt, chỉ thấy trong sân, giữa hai cây đại thụ treo mấy sợi dây thừng, cành lá xum xuê tạo thành bức tường chắn gió tự nhiên, mà mấy sợi dây thừng là người nằm vắt vẻo, tóc dài màu trắng buông xuống chạm đất, dưới thân cây, mấy cái nồi bốc khói trắng, mùi thuốc đông y tỏa ra.

      "Quái vật, ngươi làm gì trong này?" Mộ Tê Hoàng nhất thời chấp nhận được chuyện Đỗ Trọng là thúc thúc mình, nên tức giận rống lên với Đỗ Trọng.

      "Ha ha, ngươi hiểu, với ngươi cũng vô dụng." Đỗ Trọng vẫn giữ nguyên tư thế, mắt cũng thèm mở, chỉ cười mấy tiếng.

      "Ngươi sao ta hiểu? Vương thúc?" Mộ Tê Hoàng có ý xấu, đột nhiên muốn trêu đùa Đỗ Trọng.

      "Đừng gọi ta là vương thúc, ta chỉ ngẫu nhiên có hứng ra tay giúp thôi." Lần này Đỗ Trọng ngồi dậy, quay mặt vào hai người, dùng tư thế lười biếng, đôi mắt tím nhìn chằm chằm Mộ Tê Hoàng, bên trong có hàn khí như thể cảnh cáo Mộ Tê Hoàng nhớ kỹ lời vừa .

      "Keng." tiếng vang lên, kiếm bị rút ra khỏi vỏ nhưng lại có lực mạnh đánh trở về.

      "Ngươi tìm được nam nhân tốt đấy." Đỗ Trọng liếc nhìn Phong Dự vừa đông kiếm, sau đó lại nằm xuống, giọng điệu trầm.

      "Ngươi nấu những thứ thuốc này làm thế?" Mộ Tê Hoàng nhìn Phong Dự với ánh mắt có việc gì, sau đó nền kéo đến gần những lò thuốc nhìn, theo hiểu biết của Mộ Tê Hoàng về Đỗ Trọng, nhất tuyệt đối làm chuyện khiến mình mệt mỏi như vậy, sao lại sắc thuốc trong này? Ngoại trừ Mộ Phi Chỉ nàng nghĩ ra lý do để Đỗ Trọng tự nguyện ở vương cung. Tuy giữa bọn họ có chung huyết thống thúc cháu nhưng thực tế dùng hai chữ huynh đệ gần gũi hơn. Dieenndkdan/leeequhydonnn

      "Cẩn thận chạm vào, Mộ Phi Chỉ tìm ngươi liều mạng." Đỗ Trọng tốt bụng nhắc nhở.

      " làm sao vậy?" Lần này là Mộ Tê Hoàng và Phong Dự cùng hỏi.

      .....

      Mộ Phi Chỉ đến cửa cung tìm con ngưa, đầu tiên là đến Thiên Cơ lâu thay quần áo, đeo mặt nạ sau đó mới mang theo Hắc Ưng đến Thiên Hương lâu

      "Vị khách quan này, người muốn gì?" Thiên Hương lâu là nơi bán điểm tâm nổi tiếng nhất trong kinh thanh, tiểu nhị bên trong luôn ra nghênh đón khách, bây giờ nhìn vị khách trước mặt, tuy dáng vẻ khác thường nhưng toàn thân lại toát ra quý khí, là tiểu nhị nhiều lắm, đón tiếp nhiều loại người, cũng coi như luyện được mắt nhìn người, vì thế cúi đầu, lập tức hỏi Mộ Phi Chỉ

      "Ta muốn gặp ông chủ của các ngươi." Mộ Phi Chỉ ném hai thỏi vàng vào tay tiểu nhị, giọng điệu cực kì quyết đoán .

      "..." Tiểu nhị kinh ngạc sau đó ngẩng đầu dùng ánh mắt kính sợ đánh giá Mộ Phi Chỉ lần nữa, lúc này mới liên tục gật đầu, chạy vào trong

      phải nhanh mà ngược lại, lúc sau Mộ Phi Chỉ mới được mời lên nhã gian ngồi, ở bên trong chờ lúc mới gặp được ông chủ.

      Tuy ông chủ này là người buôn bán nhưng dáng người lại rất thư sinh, mở cửa nhìn thấy Mộ Phi Chỉ vẫn bình tĩnh ngôi đó, vì vậy mỉm cười : "Bận quá nhiều việc tiếp đón ngay được, làm phiền vị công tử này đợi lâu như vậy, xin hỏi công tử tìm tại hạ có chuyện gì?"

      "Ta chỉ có chuyện, muốn tìm người làm bánh dẻo giỏi nhất ở đây."
      Last edited: 10/5/16
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 77: Sống chết (1)

      Edit: Ciao

      “Công tử đập bể bảng hiệu của chúng ta sao?” Ông chủ Thiên Hương lâu vừa nghe, hóa ra người nọ đến đục khoét nền tảng, vì bản thân có tu dưỡng nên thái độ của cũng ác liệt lắm, nhưng mà ràng được như trước.

      “Ngươi muốn bao nhiêu tiền mới có thể thả người?” Trước nay Mộ Phi Chỉ làm việc rất trực tiếp, thấy ông chủ này có chút mâu thuẫn trực tiếp mở miệng đến tiền.

      Ông chủ đặt hai nén vàng mà tiểu nhị vừa đưa lên bàn, sau đó bày tư thế xin mời với Mộ Phi Chỉ, lúc này giọng điệu của còn ôn hòa như trước mà có vài phần lạnh lùng: “Vị công tử này, sư phụ làm bánh dẻo là chiêu bài của cửa hàng chúng tôi, nếu sư phụ làm bánh còn ở đây, dù cho có phương thức cũng thể làm ăn được gi, nếu như công tử thể mua được đồ trong lòng, vậy mởi công tử dời bước!”

      Mộ Phi Chỉ nhìn hai nén vàng, lông mày hơi nhíu cái, vẫn bình tĩnh ngồi ở đó, nhưng mà đổi giọng mỉm cười : “Phu nhân ta rất muốn ăn bánh dẻo, ta muốn mỗi ngày nàng đều được ăn những cái nóng hổi nhất.

      Hắc Ưng đứng sau lưng Mộ Phi Chỉ khóe miệng khẽ run, ra chủ tử ra ngoài vì thế này, còn tưởng rằng đến đây để làm chuyện bí mật gì chứ!

      Ông chủ vừa nghe lý do của Mộ Phi Chỉ, lại nhìn ánh mắt của khi đến phu nhân dịu dàng hơn, thần sắc có chút hòa hoãn, nhưng vẫn lắc đầu cái: “Công tử có thể gia đinh đến mua là được.”

      “Quá phiền toái...” Mộ Phi Chỉ lắc đầu phủ quyết. Bánh dẻo mới ra lò mới là ngon nhất, nhưng từ phố xá sầm uất của kinh đô đến Vương cung, nhanh cũng phải hơn chút, trong đầu Mộ Phi Chỉ vẫn luôn luẩn quẩn về vấn đề này.

      “Nếu thế tại hạ thể phụng bồi, hai vị cứ tự nhiên.” Ông chủ quả thực thể gì, nam nhân cổ quái này, đúng là khó hầu hạ, có vàng cũng hầu hạ! Dứt lời, ông chủ xoay người muốn .

      Lần đầu Mộ Phi Chỉ bị người khác bỏ qua, còn chưa có động tác gì nhưng Hắc Ưng ở sau lưng xuất động, cửa nhã gian bị đóng lại, ông chủ nghe thấy tiếng động này sau lưng cũng cứng ngắc, thậm chí còn chưa kịp di động, cổ con dao sắc, mũi dao rất khéo léo đặt bên da của ông, chỉ cần ông khẽ động chút lưỡi dao có thể lập tức cắt đứt da cổ.

      Mặc dù vô thương bất gian, nhưng cửa hiệu Thiên Hương lâu có thể đứng vững ở kinh đô nhiều năm như vậy, đương nhiên ông chủ là người biết tròn biết méo. Hôm nay mệnh ở tay người khác, chỉ có thể thuận theo ý của người khác.

      “Các ngươi muốn gì?” Ông chủ run rẩy , nhiều năm như vậy, ông còn chưa từng thấy ép buộc ràng như thế.

      “Đưa ta nhà bếp.” Mộ Phi Chỉ đứng dậy, vỗ vỗ trường bào, chậm rãi đến sau lưng ông chủ, trầm giọng : “Quả nhiên, vẫn là dùng bạo lực tốt hơn.”

      Kết quả là, hôm nay tại Thiên Hương lâu, khách nhân nhìn thấy bước chân ông chủ có chút kỳ quái, mang theo hai nam nhân tướng mạo thường thường vào nhà bếp. là nhà bếp, nhưng ra là vườn sau Thiên Hương lâu, còn chưa tới gần ngửi thấy hương thức ăn nhàn nhạt.

      “Vương sư phụ.” Ông chủ đẩy cửa ra, nhìn nam nhân béo mập đeo tạp đề vội vàng làm bánh.

      “Ôi, ông chủ, hôm nay cơn gió nào đưa ngài tới đây thế? Bánh dẻo hôm nay làm ngon sao?” Vương sư phụ ngẩng đầu, ngón tay lưu loát xoa nắn gạo nếp trong tay.

      “Có vị công tử muốn gặp ông...” Ông chủ vừa mới dứt lời, cánh cửa bị chưởng mạnh mẽ của Hắc Ưng đóng lại.

      Lúc này, Vương sư phụ mới ngẩng đầu lên nhìn cảnh tượng trước mắt. Ông chủ đứng phía trước, theo phía sau là hai nam nhân, có vẻ như là chủ bộc.

      “Hai vị tìm ta có việc gì?” Vương sư phụ dừng lại, nhìn người đứng phía sau Vương ông chủ, khí quỷ dị trong phòng khiến ông ý thức được chuyện có vẻ như được tốt.

      “Ta trả cho ngươi gấp bội giá tiền ở đây...”

      “Ha ha, lại là người có bệnh.” Lời của Mộ Phi Chỉ bị tiếng cười của Vương sư phụ cắt đứt, Mộ Phi Chỉ vẫn luôn bình tĩnh bị điều này làm cho kinh ngạc.

      “Ngươi có biết điểm tâm xem trọng cái gì nhất ?” Vương sư phụ vỗ vỗ bột người, đến trước mặt Mộ Phi Chỉ, đứng song song với ông chủ, hỏi Mộ Phi Chỉ.

      “Cách làm, con người.” Mộ Phi Chỉ gì, Hắc Ưng lại lạnh lùng mở miệng.

      “Mặc dù cách làm và con người quan trọng, nhưng quan trọng nhất chính là tâm tình của ta, tâm trạng của lão tử hôm nay cực kỳ có chịu, đầu tiên là nữ nhân cầm đống tiền dơ bẩn bảo ta làm hai nồi bánh dẻo mới nhất, sau đó lại là các ngươi muốn cho ta , ta có thể làm cho các ngươi nhưng hương vị của bánh dẻo ta thể cam đoan.” Vương sư phụ với Mộ Phi Chỉ, ông chủ kinh ngạc nhìn , mà ngay cả Mộ Phi Chỉ cũng như suy nghĩ gì đó.

      “Vậy thế nào ngươi mới bằng lòng làm?” lâu sau, Mộ Phi Chỉ giương mắt nhìn, mang theo áp lực nhìn về Vương sư phụ. Chuyện còn phiền toái hơn tưởng tượng của , vốn cho là Phúc Hải đến ua, nhưng người ta sống chết bán, còn bị mắng là có mấy đồng tiền dơ bẩn rất giỏi. Bây giờ tự mình đến tóm người, lại bị ‘giáo huấn’ cho trần, vốn là muốn trực tiếp mang người về cung, nhưng bây giờ sợ là ngay cả cái bánh dẻo bình thường A Vu cũng kịp ăn rồi.

      “Ta rời khỏi Thiên Hương lâu, đây là lời truyền từ các thế hệ trước, nhưng ta có thể cho ngươi mang nồi bánh dẻo nóng hổi nhất.” Vương sư phụ thấy Hắc Ưng quay đầu ra ngoài cười : “Ngươi cần nhìn bên ngoài, tới trước dùng trước, nhiều người chờ ăn bánh dẻo như vậy, ta thể vì mấy đồng tiền mà phá lệ được.”

      “Ngươi điều kiện.” Mộ Phi Chỉ cảm giác đầu cũng to ra, vì sao lại giẫm vào cái hầm này chứ, nhưng mà nghĩ tới giọng mềm mại của Thẩm Hành Vu vào sáng sớm, lại quyết tâm, hỏi Vương sư phụ.

      ...

      Lại đến trong cung, lúc Mộ Tê Hoàng ra từ Lý Viên, ràng là ít hẳn, nàng ngờ, người Thẩm Hành Vu lại xảy ra chuyện như vậy, chuyện thế này mà Mộ Phi Chỉ cũng với nàng câu, hai người kia là...

      có chuyện gì.” Từ trước đến nay Phong Dự luôn ít , thấy Mộ Tê Hoàng có chút yên lòng biết nàng nghĩ những lời Đỗ Trọng vừa , vì vậy vỗ tay nàng, an ủi .

      “Ừ.” Mộ Tê Hoàng yên lặng nắm tay Phong Dự đến điện Thái Cực.

      Lúc bọn họ trở lại điện Thái Cực, Mộ Phi Chỉ vẫn chưa về, Thẩm Hành Vu nằm nệm, vừa nhìn Thạch Lưu thêu thùa, vừa suy nghĩ.

      “Đây là làm cho tiểu bảo bảo sao?” Mộ Tê Hoàng qua, cầm cái yếm khéo léo và hoàn mỹ hỏi.

      “Bẩm công chúa, vâng ạ.” Thạch Lưu cuống quít muốn hành lễ, Mộ Tê Hoàng cười cười vỗ bờ vai nàng, ý bảo nàng cứ làm tiếp.

      “Bây giờ ngươi có bầu đừng làm những chuyện này.” Mộ Tê Hoàng nhìn những vải vóc muốn đánh giá trong tay Thẩm Hành Vu, lắc đầu, trêu: “Về sau nếu những y phục này mặc người con ngươi, nó hận ngươi mới là lạ.” xong, Mộ Tê Hoàng cầm bộ y phục có đường may rất lớn, chậc chậ hai tiếng, sau đó cười ha ha, người này đúng là biết chút gì về thêu thùa.

      Thẩm Hành Vu híp híp mắt, nhìn Thạch Lưu bên cạnh làm được, nàng tự tin : “Nào có khó coi như vậy chứ?”

      Mặc dù Mộ Tê Hoàng và Phong Dự biết tình huống thân thể của Thẩm Hành Vu, nhưng đều hẹn mà nhắc tới, nhất là Mộ Tê Hoàng, nàng chủ động ít chuyện thú vị tại biên cương với Thẩm Hành Vu.

      “Ư ư ư...” khoảng nửa canh giờ đột nhiên Mộ Tê Hoàng nghe được những tiếng ư ư, nàng nghiêng đầu nhìn lại thấy con chó trắng Cầu Cầu cắn áo choàng của người, kéo lê người vào bên trong.

      Đến khi nhìn thấy chủ nhân của chiếc áo choàng Mộ Tê Hoàng cười : “Nửa đường còn mặc kệ chúng ta, biết là đệ vội thế nào.”

      “Đâu có, chỉ là làm việc thôi.” Mộ Phi Chỉ mím môi cười.

      Cầu Cầu vẫn luôn cắn áo choàng của , muốn đá lại thể đá, mặc dù rất ghét con chó này nhưng ai bảo nó là sủng vật của A Vu chứ, vẫn lịch , dùng sức rất đá nó sang bên. Sau đó nhận hộp đựng thức ăn tay Phúc Hải, đưa tới trước mặt Thẩm Hành Vu như hiến vật quý.

      Thẩm Hành Vu đưa tay nhận hộp thức ăn, chỉ nghe thấy Mộ Phi Chỉ kêu lên tiếng, khiến nàng cả kinh vội vàng để hộp đựng thức ăn uống, ánh mắt quét qua, bắt tay Mộ Phi Chỉ tới. Mộ Phi Chỉ nhe răng trợn mắt kêu lên, Thẩm Hành Vu nhíu mày, nhìn vết đỏ lưu lại ngón tay thon dài của , ánh mắt bình tĩnh ngẩng đầu hỏi: “Chàng làm sao thế?”

      có việc gì.” Mộ Phi Chỉ thấy ánh mắt đau lòng của Thẩm Hành Vu, rút tay về, chỉ chỉ vào hộp cơm : “Mới ra lò, nàng nếm thử .”

      Mộ Tê Hoàng nhìn người nguyện đánh người nguyện chịu đựng lặng lẽ kéo Phong Dự ra ngoài điện, đến khi tất cả mọi người đều rút ra khỏi nội điện Thẩm Hành Vu mới vịn bụng dựa sát vào ngực Mộ Phi Chỉ, giọng hỏi: “Chàng tự mình đến Thiên Hương lâu sao?”

      “Thông minh như nàng ta cần lo lắng sinh ra đưa con ngốc rồi.” Mộ Phi Chỉ trêu ghẹo .

      Thẩm Hành Vu cầm lấy bàn tay bị thương của Mộ Phi Chỉ, mười ngón tay đàn vào nhau, nàng vuốt vuốt nơi bị sưng đỏ, vành mắt hồng hồng, mặt vẫn là nụ cười: “Lần đầu chàng đến nơi như thế sao?”

      “Hả?” Mộ Phi Chỉ biết còn cố hỏi.

      người chàng còn vị của bột mì.” Thẩm Hành Vu xong, lại mở hộp cơm bên cạnh, từ bên trong nặn ra miếng bánh dẻo, quơ quơ trước mắt Mộ Phi Chỉ: “Mặc dù hình sai nhưng vẫn rất khó coi”

      “Chàng ngốc, mua được à.” Thẩm Hành Vu tự tay đút miếng bánh vào trong miệng Mộ Phi Chỉ.

      Mộ Phi Chỉ gì, nhưng trong lòng lại oán thầm: Cái tên đầu bếp là khối gỗ cứng đầu, cứng mềm ăn, còn rất xem thường tiền, gì mà gia tài bạc vạn cũng phải ra ngoài xếp hàng, đợi xếp hàng đến bánh cũng nguội rồi.

      “Ngọt ?” Thẩm Hành Vu cũng cầm cái, cắn miếng, hỏi Mộ Phi Chỉ.

      Mộ Phi Chỉ khẽ gật đầu, trong miệng còn lưu lại mùi gạo thơm, giọng mát lạnh: “Rất ngọt.”

      ...

      Bởi vì Mộ Tê Hoàng và Phong Dự hồi kinh nên Mộ Phi Chỉ tổ chức tiệc đón gió tẩy trần cho hai người, nhưng tổ chức đại yến quần thần mà chỉ gọi Đỗ Trọng, vài người tụ cùng chỗ ăn cơm. Từ phương diện này mà , Hoài Nam Vương cung có nhiều hơn vài phần gia đình tình cảm so với các Hoàng thất khác.

      Trong bữa tiệc, Mộ Phi Chỉ cũng mấy câu, toàn bộ quá trình đều chăm sóc cho Thẩm Hành Vu, bởi vì càng lúc bụng càng lớn nên Thẩm Hành Vu ngồi lâu thoải mái, Mộ Phi Chỉ vừa đút cho ít nàng thấy no rồi, được Thạch Lựu và Hoa Dung dìu về nghỉ ngơi.

      Thẩm Hành Vu rồi, khí trong bữa tiệc trở nên nghiêm túc hơn, Mộ Tê Hoàng hỏi Mộ Phi Chỉ: “Chỉ hai ba tháng nữa là đứa được sinh ra rồi, giải dược chưa tìm ra, đệ định làm thế nào?”

      “Bất kể thế nào, A Vu có việc gì là tốt rồi.” Mộ Phi Chỉ ngửa đầu uống ngụm rượu, chậm rãi .

      Mộ Tê Hoàng và Phong Dự liếc nhìn nhau cái, lời của Mộ Phi Chỉ sao nàng được, ngày sinh đẻ, người cần lo lắng nhất ra là đứa , bởi vì độc tố trong cơ thể mẹ chuyển dời lên thân đứa khi sinh, sau khi sinh người mẫu thân có chút độc tố nào, biết thân đứa có phản ứng gì.

      “Giang sơn cũng được, đứa trẻ cũng được, đều so sánh được với A Vu.” Đêm nay Mộ Phi Chỉ uống ít, cả người đều ở trong trạng thái lơ lửng, tay nắm ly rượu, tay rót rượu, nhưng nếu nhìn kỹ trong mắt lại hề say. Những thứ kia đều là hư , sinh mang theo mà chết cũng thể mang theo, có thể cùng trải qua cả đời, sau khi chết có thể chôn cùng huyệt, chỉ có thể là nương tử của . Nếu có nàng, giang sơn cũng còn là giang sơn, đứa cũng có liên hệ gì.

      phải ngươi rất giỏi sao? Sao mà ngay cả giải dược cũng làm được thế?” Mộ Tê Hoàng lại chĩa mũi nhọn vào Đỗ Trọng, nàng ghét bỏ nhìn Đỗ Trọng, trong giọng hề có tôn trọng với tiểu thúc thúc.

      loại thuốc, chỉ vì loại bỏ đoạn trí nhớ ngắn của người này, nhưng chắc là tạo thành bất cứ tổn thương gì tới thân thể, chỉ khi sinh sản hoặc đổi máu mới có thể bài xuất ra bên ngoài cơ thể, loại độc dược xảo trá như vậy ngoại trừ Vu tộc ta nghĩ ra ai làm nó nữa. Bây giờ ta chỉ có thể cho nàng ăn Bạch đoàn tử, nếu như Bạch đoàn tử đúng là thánh vật của Vu tộc có thể có tác dụng triệt tiêu.” Đỗ Trọng nhìn Mộ Phi Chỉ ngàn chén say, giải thích lần lời trước kia.

      “Tất cả chỉ có thể đợi khi đứa sinh ra mới có thể .” Mộ Tê Hoàng ủ rũ tựa vào vai Phong Dự, nhìn Mộ Phi Chỉ khó chịu như vậy, trong lòng nàng cũng được tốt.
      Last edited: 10/5/16
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 77: Sống chết (2)

      Edit: Ciao

      Triều chính Hoài Nam bây giờ rất thái bình, hơn nữa những thanh tiên tài tuấn thông qua những cuộc thi văn võ rót vào quần thần dòng máu mới, cho nên gần như Mộ Phi Chỉ dành tất cả thời gian cho Thẩm Hành Vu, mỗi sáng sớm gọi nàng dậy, sau đó ra ngoài dạo vòng, trở về dùng đồ ăn sáng. Mỗi tối trước khi ngủ tự mình xoa xoa đôi chân sưng tấy của Thẩm Hành Vu. Mỗi ngày đều dặn nàng uống thuốc, ăn cơm, sau hai tháng, Thẩm Hành Vu béo lên chút mà Mộ Phi Chỉ gầy ít.

      Hai tháng sau, đúng thời điểm Thẩm Hành Vu mang thai được chín tháng, bây giờ nàng hành động được tiện, Mộ Phi Chỉ mời bà đỡ riêng của vương thất. Bởi vì đứa trẻ bao lâu nữa sinh ra, khi đó độc tố tạo thành thương tổn thế nào cho đứa , bọn họ cũng nhanh chóng được biết, cho nên mấy ngày nay Mộ Phi Chỉ đều lo lắng muốn chết.

      Nhưng mà ngờ ngày này lại tới nhanh như vậy.

      Sáng sớm hôm nay, Thẩm Hành Vu ôm chăn nằm ngửa nệm, xuyên qua cửa sổ, nhìn từng chiếc lá bắt đầu rơi, trong lòng nàng đột nhiên dâng lên cảm giác thu buồn, thời gian qua nàng rất vui vẻ, trong nháy mắt nàng ở Hoài Nam năm rưỡi, thành thân, sống chết, mỗi chuyện quan trọng của cuộc đời nàng đều hoàn thành tại đây, trong tốc tộ thể tưởng tượng được. Mặc dù ngoài ý muốn nhưng lại hợp tình hợp lý, từ trước đến nàng nàng có tâm tình gì với nam tử thế gian, vậy mà lại nằm trong tay Mộ Phi Chỉ, mà nghĩ lại, nàng có cảm giác Mộ Phi Chỉ nằm trong tay của nàng.

      khí mát mẻ chớp mắt bị ngăn bên ngoài cửa sổ, Mộ Phi Chỉ đóng cửa sổ lại, xoay người xoa xoa tay nàng, cười hỏi: “Làm sao vậy? Nàng nghĩ gì mà xuất thàn như thế?”

      “Phu quân, hình như chúng ta còn chưa đặt tên cho con đấy?” Thẩm Hành Vu hoàn hồn, đôi mắt nhìn thấy Mộ Phi Chỉ, nằm vào trong lòng .

      Quả thực việc đặt tên này bị Mộ Phi Chỉ quên mất, niềm vui được làm phụ thân còn chưa kịp hưởng thụ đủ nghe được tin tức kia, mà lại đặt tất cả quan tâm lên người Thẩm Hành Vu, cái việc này bị ném lên chín tầng mây rồi.

      “Nàng nghĩ...”

      “A...”

      Chuyện xảy ra đột nhiên, lời của Mộ Phi Chỉ còn chưa xong nụ cười cứng lại mặt.

      Thẩm Hành Vu chỉ thấy hạ thân có chất lỏng chảy ra, nàng nắm lấy cánh tay Mộ Phi Chỉ, đau đớn hô lên tiếng: “Phu quân, hình như là sắp sinh.”

      Mộ Phi Chỉ đỏ mắt, lớn tiếng quát um lên: “Nhanh, mau tuyên bà đỡ, ngự y.”

      Hoa Dung và Thạch Lưu vốn canh ở cửa, nghe thấy giọng khống chế được của Mộ Phi Chỉ hai người vội vàng trật tự tuyên.

      Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu lên giường, cảm xúc dinh dính tay gây cho hoảng sợ trước nay chưa từng có, trong nháy mắt, muốn ôm nàng hô ngừng, cần sinh, vì sao sinh con lại là chuyện khủng bố như vậy.

      Mặc dù Thẩm Hành Vu cảm thấy bụng rất đau nhưng mà ý thức vẫn còn, nàng nhìn bàn tay nắm chặt lại của Mộ Phi Chỉ, nỗ lực nở nụ cười, thở hổn hển : “Đừng... lo... lắng.”

      Bã đỡ tới rất nhanh, gần như là trong nháy mắt, hai bà đỡ bữa đến, Mộ Phi Chỉ lập tức chuyển sang đứng bên giường, nhìn Thẩm Hành Vu kêu đau.

      bà đỡ điều chỉnh hô hấp giúp Thẩm Hành Vu, người khác chỉ thị cho Thạch Lưu và Hoa Dung chuẩn bị nước ấm và những đồ khác.

      Trong khoảng thời gian ngắn, điện Thái Cực luôn an tĩnh trở nên ồn ào, Mộ Phi Chỉ đứng ở bên, nhìn những người này lui tới, bên tai nghe tiếng gọi tê tâm liệt phế của thê tử, trong khoảng thời gian ngắn có chút hỗn loạn, trí nhớ trước kia và hình ảnh tại hòa lại làm trước mắt .

      “Ngươi sững sờ ở trong này làm gì? Còn mau ra ngoài.” Dỗ Trọng tới bên người Mộ Phi Chỉ, vỗ vỗ lưng , kết quả phát sau lưng ướt đẫm mồ hôi.

      “Ta muốn ra ngoài.” Mộ Phi Chỉ lắc đầu, vẻ mặt như sợ hãi lại như đáng sợ, tất cả hình dung về Hoài Nam Vương đều bị bỏ , lúc này như người đáng thương bị vứt bỏ, dáng người tiều tụy khẩn cầu ông trời đừng mang thứ trân quý nhất của ,

      Đỗ Trọng thể khuyên ra ngoài, cuối cùng đành phải sai người buông rèm xuống, còn ngồi ngoài chờ cùng Mộ Phi Chỉ.

      Hình ảnh bên trong màn lẫn lộn nhưng Mộ Phi Chỉ có thể nhận ra từng tiếng nức nở nghẹn ngào và tiếng than đau của Thẩm Hành Vu.

      Mộ Phi Chỉ vốn ngồi cứng ở đó, nhưng mà cũng nhịn được nữa, trong từng tiếng ‘mau’ của bà đỡ, vụt đứng lên, Đỗ Trọng vừa kéo lấy , liền quay đầu lại, trong mắt lên vẻ đỏ đậm, giống như ở trong địa ngục, giọng khàn khàn: “Ngươi có nghe thấy ? Nàng kêu đau.”

      Đỗ Trọng biết ngăn được , huống hồ cũng biết trong quá trình sinh có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn , cho nên đành buông tay.

      Mộ Phi Chỉ sải bước vào, thẳng đến đầu giường.

      Các bà kiêng dè Mộ Phi Chỉ, chỉ cố gắng giúp Thẩm Hành Vu, Mộ Phi Chỉ ngồi xuống bên giường, đôi mắt phiếm hồng nhìn thấy đôi môi chảy máu của Thẩm Hành Vu trái tim đau đớn, hề lo lắng, đưa cánh tay của mình đến trước mặt Thẩm Hành Vu, giọng dỗ: “Đừng cắn mình.”

      Ý thức của Thẩm Hành Vu tan rã rồi, làm sao mà có thể nhận biết được, dựa vòa bàn năng nàng cắn ngụm lên cánh tay Mộ Phi Chỉ. ràng cắn chảy máu nhưng Mộ Phi Chỉ lại cảm thấy đau, vẫn nhìn Thẩm Hành Vu mới ánh mắt dịu dàng, trái tim như bị người xé ra.

      Trạng thái này cứ duy trì nửa giờ, khi tiếng khóc nỉ non vang dội Thẩm Hành Vu giống như hao hết khí lực toàn thân, vô lực ngả đầu, miệng cũng thả lỏng ra, có ý thức gì, ngoặt đầu ngủ.

      “Vương thượng đừng lo lắng, nương nương ngủ giấc là tốt rồi.” bà đỡ bọc đứa trẻ lại, bà đỡ khác giải thích với Mộ Phi Chỉ.

      Mộ Phi Chỉ nhìn mái tóc Thẩm Hành Vu ướt đẫm mồ hôi, trái tim vừa rơi xuống đột nhiên bà đỡ lớn tiếng hô lên: “ tốt, vì sao lại có máu đen.”

      Mộ Phi Chỉ lại đứng lên, quát lớn: “Có chuyện gì?”

      “Bẩm Vương thượng, nô tỳ khong biết, nương nương đột nhiên bắt đầu xuất huyết, hơn nữa lại còn máu đen.” Bà đỡ quỳ xuống.

      “Truyền thái y cho vương, hôm nay nếu Vương hậu làm sao diệt toàn bộ cửu tộc các ngươi.” Mộ Phi Chỉ hô tiếng, khí lực rất lớn nhưng trái tim lại treo lên, trước mắt bỗng tối sầm, thậm chí thân thể có chút ổn, hơi dao động chút.

      Đỗ Trọng nghe thấy động tĩnh chạy tới, đứng ở ngoài rèm, hỏi: “Làm sao vậy?”

      “Chảy máu, máu màu đen.” Bà đỡ nghẹn ngào hô.

      Đỗ Trọng bỏ qua lễ tiết, xông vào trong rèm, cầm tấm vải sạch dính máu đen giường, sau đó cầm đến trước mặt.

      Mộ Phi Chỉ nhìn chằm chằm vào , bỏ qua chút biến hóa nào nét mặt .

      Đỗ Trọng chỉ nhìn thoáng qua, thở dài hơi, đầu tiên với Thạch Lưu và Hoa Dung: “Lấy bạch đoàn tử cho ta, cho ít máu vào, sau đó chuẩn bị cho ta chậu dược thảo.”

      “Nàng thế nào rồi?” Mộ Phi Chỉ cảm giác mình dùng hết sức để xong những lời này.

      ngại, chỉ bài độc mà thôi. Ngủ mấy ngày là khỏe.” Đỗ Trọng với Mộ Phi Chỉ, sau đó châm kim cho Thẩm Hành Vu.

      Mộ Phi Chỉ nghe lời này, trái tim thoáng buông xuống chút nhưng vẫn còn có chút lo lắng, bởi vì lần trước khi Thẩm Hành Vu trúng tên, Đỗ Trọng ngủ ngày là được, cuối cùng Thẩm Hành Vu ngủ ba ngày mới tỉnh. Hôm nay Đỗ Trọng Thẩm Hành Vu mấy ngày là khỏe, nếu nàng ngủ cả tháng sao bây giơ? Trong lòng Mộ Phi Chỉ cứ suy nghĩ như vậy, hoàn toàn để ý đến đứa con trai vừa sinh ra của mình, cho đến khi bà đỡ đưa đứa bọc kỹ lại đến trước mặt Mộ Phi Chỉ, đầu tiên nhìn Thẩm Hành Vu sắc mặt tái nhợt giường, sau đó mới cản thận ôm lấy đứa , nhưng mà tư thế ôm đứa ngay cả bà đỡ cũng nhìn được.

      Tâm tình Mộ Phi Chỉ có chút phức tạp nhìn đứa trẻ trong tay, bởi vì vừ sinh nên cả người hơi nhăn nhăn, cái mặt nhăn lại, hoàn toàn nhìn ra giống hay giống nàng.

      “Đút máu cho nàng, sau đó đưa dược thảo vào trong lư hương.” Đỗ Trọng phân phó xong, tới muốn ôm lấy đứa trẻ trong tay Mộ Phi Chỉ.

      “Ta nhìn đứa trẻ chút.” Đỗ Trọng xong lời, ánh mắt nhìn thẳng vào Mộ Phi Chỉ.

      Mộ Phi Chỉ rất lo lắng, bởi vì khi đưa đứa đến tay Đỗ Trọng, nghĩa là đến thời khắc ‘hình phạt’ rồi, rốt cuộc những độc tố kia phản ứng thế nào thân đứa .

      Đỗ Trọng ôm đứa tới, vừa mới sinh nên thể bắt mạch được, đầu tiên Đỗ Trọng nhìn vào làn da của đứa , dù nhiều nếp nhăn nhưng lại trắng nõn. lại vỗ vỗ lưng đứa , đứa lập tức lớn tiếng thét lên. Ừ, nhìn bên trong cũng có vấn đề. Mộ Phi Chỉ đứng bên cạnh Đỗ Trọng, nhìn từng động tác của Đỗ Trọng, cảm giác tim mình đập càng lúc càng nhanh, bây giờ A Vu còn mê man, đứa bé lại như vậy...

      “Bây giờ nó còn quá , thể bắt mạch dò xét, nhưng mà may mắn, ngoại trừ đôi mắt chưa mở chưa có gì ngoài ý muốn.” Đỗ Trọng với Mộ Phi Chỉ.

      “Xem ra bạch đoàn tử và thuốc bổ vẫn có những tác dụng nhất định.” Đỗ Trọng cảm thán .

      “Ngươi cũng thể xác định sao?” Mộ Phi Chỉ lại ôm đứa bé về, ngồi bên giường Thẩm Hành Vu, giọng trầm thấp.

      “Ta phải thần tiên.” Đỗ Trọng lắc đầu.

      “Để ta yên lặng chút.” Mộ Phi Chỉ đưa tay sờ khuôn mặt tái nhợt của Thẩm Hành Vu, với người phía sau.

      Khi tất cả mọi người trong phòng đều lui ra, Mộ Phi Chỉ ôm đứa khóc, vuốt tâm mạch Thẩm Hành Vu, thầm : “A Vu, nàng có nghe thấy ? Đây là tiếng khóc của con chúng ta.”
      Last edited: 10/5/16
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 78.1: Bảo bảo hoàn chỉnh.

      Edit: Quỳnh ỉn

      Lần này Đỗ Trọng lừa Mộ Phi Chỉ, bởi vì Thẩm Hành Vu chảy rất nhiều máu đen sau đó mê man ba ngày, trong ba ngày này, Mộ Phi Chỉ để cho nhũ mẫu ôm bảo bảo đặt ở bên cạnh Thẩm Hành Vu, cũng canh giữ ở bên cạnh ba ngày vào triều, nhưng phàm là lúc dùng cơm cũng canh giữ hai người, Hoa Dung và Thạch Lưu đứng ở bên cạnh nhìn, đến nỗi phải lau nước mắt. Bởi vì Thẩm Hành Vu vừa sinh xong, hơn nữa còn chảy rất nhiều máu, cho nên cho dù Đỗ Trọng có tuyên bố có gì đáng ngại, nhưng khuôn mặt tái nhợt đến cực điểm, cả người im hơi lặng tiếng ngủ ở đó, trong khoảng thời gian ngắn, trong điện Thái Cực đều thiếu khí người. Sau khi nghe được tin Thẩm Hành Vu sinh non, Mộ Tê Hoàng và Phong Dự từ phủ Hộ quốc tướng quân chạy đến, khi bọn họ tới, nhũ mẫu vừa cho bú sữa, bảo bảo liền thảo mãn ngủ bên cạnh Thẩm Hành Vu, mà Mộ Phi Chỉ suy sụp ngồi ở bên giường. Lúc Mộ Tê Hoàng nhìn thấy Mộ Phi Chỉ khỏi giật nảy mình, bởi vì người này từ thích sạch , thậm chí đạt được danh hiệu thích sạch , những nam nhân ngồi trước mặt này là đệ đệ thích sạch kia sao? Tóc chỉ tùy ý dùng trâm cài, quần áo đổi, thậm chí râu ở cằm cũng mọc lên, toàn thân đều là hơi thở suy sụp chao đảo.

      “Đệ đừng lo lắng, Đỗ Trọng có việc gì, đệ an tâm chút , nếu đệ mệt chết rồi, chờ đến lúc A Vu tỉnh lại làm sao có sức chiếu cố nàng.” Mộ Tê Hoàng nghĩ rằng, chỉ sợ người nọ canh giữ ở trong này ba ngày.

      “Ta dám ngủ, ta sợ ta tỉnh lại được thấy nàng nữa.” Loại cảm giác lo lắng đề phòng giống như là lơ lửng trong trung, có cảm giác an toàn, Thẩm Hành Vu là điểm yếu của , dám tưởng tượng đến ngày có nàng. Nếu cưới nàng, hai người bọn họ dây dây cùng nhau cả đời, thiếu ai cũng được.

      cần khuyên.” Phong Dự ngăn cản Mộ Tê Hoàng, lắc đầu, biết vì sao, trong lòng lại hoàn toàn hiểu được cảm giác này của Mộ Phi Chỉ, lúc trước khi ở biên quan nhìn thấy bố cáo Công chúa tuyển phò mã dán ở khắp nơi, kiên cường từ trước đến nay của lần nữa sụp đổ, sau này nếu có thể cho nàng có cuộc sống hạnh phúc trở về tìm nàng, nhưng chưa từng nghĩ tới nàng trở thành thê tử của nam nhân khác ngoài mình. Lúc đó ra roi thúc ngựa chạy về kinh đô, luôn nghĩ phải nhanh, nhanh chút nữa, nếu , kịp.

      Cứ như vậy, ngăn cản toàn bộ quấy nhiễu bên ngoài, Mộ Phi Chỉ canh giữ ba ngày ba đêm ở trước giường, sáng sớm ngày thứ tư, Mộ Phi Chỉ nheo mắt, thói quen vuốt tóc Thẩm Hành Vu, ở trán nàng, chóp mũi, môi theo thứ tự hạ xuống nụ hôn.

      “A Vu, nàng ngủ lâu rồi, dậy nhìn bảo bảo, nhìn ta có được ?” Mộ Phi Chỉ hạ thấp người, môi dám vào môi Thẩm Hành Vu thầm.

      Nhưng đáp lại ngoại trừ hơi thở vững vàng còn cái gì khác, mất mát ngồi trở lại, cầm lấy bàn tay nàng.

      Loại trầm mặc này muốn lăng trì , đáng chết, phải Đỗ Trọng ba ngày sau tỉnh sao? đứng vọt lên, xoay người sang chỗ khác muốn ra ngoài, muốn tình Đỗ Trọng tính sổ, kết quả vừa xoay người, còn chưa bước chân, liền nghe thấy tiếng kêu cực truyền đến từ phía sau, là người tập võ, thính lực tốt hơn người thường, khi thanh kia lọt vào lỗ tai , cứng ngắc đứng yên ở đó, lâu có động, thẳng đến khi nghe thấy tiếng lần thứ hai, Mộ Phi Chỉ mới chậm rãi xoay người, ánh mắt dám tin nhìn người nọ nghiêng đầu nhìn, trong phút chốc liền biến thành mừng như điên, nghĩ, hai tiếng này là hai tiếng dễ nghe nhất mà từng nghe qua.

      Nàng kêu lên: “Phu quân.”

      Gần như là lập tức đến bên giường nàng, Mộ Phi Chỉ vừa vuốt ve mặt Thẩm Hành Vu, vừa cúi đầu xuống, rất ôn nhu hôn môi nàng, ý đồ muốn tìm phương pháp nghiệm chứng, nàng tỉnh.

      Thẩm Hành Vu cảm thấy cả người mệt mỏi, cũng có khí lực, nàng vừa mới tỉnh, Mộ Phi Chỉ lại hôn nàng như vậy, nàng trí muốn giơ tay ôm cũng có sức, chỉ có thể nỗ lực động môi, nhàng đáp lại , nàng biết, nhất định là cũng giống như lần trúng tên trước, sợ tới mức chết khiếp, bởi vì cái tay đỡ mặt nàng ngừng run rẩy.

      Mộ Phi Chỉ dùng sức mút cánh môi của nàng, thẳng đến khi cánh môi lúc đầu tái nhợt đến giờ trở nên đỏ tươi ướt át. Thẩm Hành Vu muốn đưa tay đẩy ra, nàng có chút thở nổi rồi.

      Lạch cạch tiếng, xúc cảm khác thường rơi ở mặt khiến cả người Thẩm Hành Vu cứng đờ, gần như là quên cả hô hấp. Mộ Phi Chỉ nhận thấy nàng ngừng thở, liền ngẩng đầu lên si ngốc nhìn nàng.

      “Chàng... khóc... sao?” Bởi vì có khí lực, lời Thẩm Hành Vu ra cũng trở nên yếu ớt, có quá lớn tiếng.

      Hốc mắt Mộ Phi Chỉ hồng, nước mắt bên trong làm trơn ướt con ngươi của , chống lại ánh mắt lo lắng của Thẩm Hành Vu, Mộ Phi Chỉ lắc đầu, giọng khàn khàn : “Đồ ngốc, nàng ngủ ba ngày.”

      “Ừ, đầu... có chút... đau.” Thẩm Hành Vu cố gắng mỉm cười, muốn an ủi Mộ Phi Chỉ.

      “Có thể ? Ta ôm nàng dậy.” Mộ Phi Chỉ cúi thấp người, nhàng ôm lấy Thẩm Hành Vu, nầng gối đầu để nàng ngồi dậy dựa vào đầu giường.

      “A.” Ngay lúc Mộ Phi Chỉ vừa mới an trí cho nàng xong, Thẩm Hành Vu khống chế được, phát ra tiếng kêu , Mộ Phi Chỉ lập tức ngẩng đầu, vội vàng hỏi nàng: “Sao vậy, đau ở đâu?”

      Thẩm Hành Vu lắc đầu, chẳng qua chỉ là ngủ quá lâu, cảm quan hơi trì độn, hơn nữa vừa mới chạm phải miệng vết thương do sinh bảo bảo, chờ chút! Bảo bảo đâu?

      Thẩm Hành Vu chợt cọ cọ vào tay Mộ Phi Chỉ, giọng điệu suy yếu hỏi: “Bảo bảo đâu?”

      Lúc này Mộ Phi Chỉ mới nhớ ra còn có tiểu gia hỏa, vì thế duỗi cánh tay lớn ra, từ bên trong giường bế bảo bảo ra, ôm bảo bảo chưa mở mắt vào trong ngực, dựa gần vào Thẩm hành Vu, sợ đè lên nàng, cho nên từ từ đưa bảo bảo đến trước mặt nàng, đau lòng : “Về sau cần sinh nữa được ?”

      rất sợ, cho dù có chuyện trúng độc, Mộ Phi Chỉ cũng khó quên được bộ dạng khi nàng sinh, mồ hôi ướt đẫm toàn thân, bộ dạng gào thét của nàng.

      “Bảo bảo... thân thể?” Thẩm Hành Vu nhìn cả người bảo bảo được tắm sạch, trắng trắng mềm mềm còn chưa có mở mắt, liền hỏi Mộ Phi Chỉ.

      “Đừng vội, Đỗ Trọng kiểm tra qua lần.” Mộ Phi Chỉ với Thẩm Hành Vu.

      “Là sao?” Thẩm Hành Vu vẫn cảm thấy trong lòng rất hoang mang, nàng muốn nâng tay vuốt ve khuôn mặt bảo baort, nhưng tay lại hề có sức.

      Mộ Phi Chỉ thấy vậy, tay ôm bảo bảo, tay nắm lấy tay Thẩm Hành Vu đặt lên mặt bảo bảo.

      khắc khi chạm được vào gò má bảo bảo, cho dù Thẩm Hành Vu có là người lạnh lùng lúc này cũng rơi nước mắt. Nàng ngẩng đầu, với Mộ Phi Chỉ: “Ta ôm chút, ta ôm có được ?”

      Còn chưa có xong, Mộ Phi Chỉ ôm nàng vào trong ngực, ngửi mùi hương quen thuộc người , Thẩm Hành Vu có chút khống chế được mà bật khóc, lệ vốn rơi, đến cuối cùng nàng khống chế nổi nữa nức nở ở trong lòng Mộ Phi Chỉ. Nghe được động tĩnh của Thẩm Hành Vu, Mộ Phi Chỉ lập tức đặt bảo bảo ở bên, hai tay ôm lấy mặt Thẩm Hành Vu, mũi dán lên mũi nàng, đau lòng : “Đừng khóc, đừng khóc...” Sau đó, những tiếng nỉ non đều bị Mộ Phi Chỉ nuốt vào trong miệng, đỡ mặt Thẩm Hành Vu, đầu tiên là hôn nước mắt mặt nàng, sau đó mới trở lại môi đỏ của nàng, tùy ý mút, đầu ngón tay có lực của Thẩm Hành Vu nắm chặt quần áo trước ngực Mộ Phi Chỉ, dùng toàn bộ khí lực của mình đáp lại , râu của cọ lên da nàng, nhưng nàng vẫn vui vẻ mà nỗ lực đáp lại .

      lâu sau, khi hai người đều thở hổn hển, Mộ Phi Chỉ đặt nàng trở lại, sau đó vội vàng ra bên ngoài, phân phó Thạch Lưu kêu Đỗ Trọng đến.
      Last edited: 10/5/16
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 78.2: Bảo bảo hoàn chỉnh.

      Edit: Quỳnh

      Lúc Đỗ Trọng tới, Mộ Phi Chỉ vẫn ở cùng chỗ với Thẩm Hành Vu như cũ, tay Đỗ Trọng nắm thành quyền đặt ở môi khẽ ho tiếng, hiểm cười : “Sinh xong tháng thể cùng phòng.”

      câu nhất thời làm mặt Thẩm Hành Vu đỏ lên, nàng tựa vào trong lòng Mộ Phi Chỉ, có chút ý tức thể gặp người khác.

      “Cảm giác thế nào, sư điệt? Để ta bắt mạch.” xong, Đỗ Trọng đặt ba đầu ngón tay lên mạch của Thẩm Hành Vu, ngón tay ở mạch nàng nhảy lên.

      Tuy mặt Mộ Phi Chỉ vẫn lạnh nhạt, nhưng trong lòng rất sốt ruột, biết, độc quỷ dị này có mang đến ảnh hưởng tốt gì cho Thẩm Hành Vu hay .

      “Tốt lắm, quả nhiên có.” Đỗ Trọng nhận thấy mạch tượng vốn ổn định của nàng khôi phục bình thường. thu tay lại với Mộ Phi Chỉ.

      “Nhưng mà...” Ánh mắt Đỗ Trọng nhìn tiểu gia hỏa còn chưa có mở mắt giường kia, muốn nhưng lại thôi.

      Từ trước đến nay Thẩm Hành Vu là người rất biết quan sát, nàng nhìn bộ dạng giống như bình thường của Đỗ Trọng, tâm liền trầm xuống. Toàn bộ chú ý của Mộ Phi Chỉ đều đặt người Thẩm Hành Vu, cho nên cảm xúc vừa có dao động, liền phát .

      “Sư thúc, bảo bảo thế nào?” Thẩm Hành Vu rúc ở trong lòng Mộ Phi Chỉ hỏi Đỗ Trọng.

      “Ta hoài nghi, nhìn thấy được.” chút thời gian để suy xét Đỗ Trọng cũng lưu lại cho Thẩm Hành Vu và Mộ Phi Chỉ, trực tiếp ra lời cần .

      “Cái gì?” Thẩm Hành Vu thất thanh hô tiếng, nàng chỉ cảm thấy cổ họng mình như muốn bốc hỏa.\

      “Hôm qua ta bắt mạch cho , có vấn đề.” Ngụ ý của Đỗ Trọng là toàn thân bảo bảo hoàn hảo, ngoại trừ mắt.

      “Nhưng đến bây giờ vẫn chưa có mở mắt.” Mộ Phi Chỉ nhíu mày .

      “Đứa trẻ bình thường hai ngày mở mắt, mà ngày thứ tư rồi.” Câu đầu tiên của Đỗ Trọng đánh trúng chỗ hiểm.

      “Tại sao có thể như vậy!” Trước mặt chợt trở nên tối tắm, Thẩm Hành Vu lập tức ngã vào lòng Mộ Phi Chỉ.

      “Phải hay , đều phải chờ mở mắt mới được.” Mộ Phi Chỉ ôm chặt lấy Thẩm Hành Vu, dùng ánh mắt ngăn cản Đỗ Trọng tiếp.

      Đỗ Trọng gật đầu, lặng yên tiếng động ra ngoài.

      Mộ Phi Chỉ ôm lấy Thẩm Hành Vu, ánh mắt nhìn về phía đứa còn nằm trong tã lót ngủ kia, trong lòng trận co rút đau đớn, vì sao đứa của bọn họ lại gặp phải chuyện thống khổ như vậy.

      “A Vu, chúng ta phải cảm thấy may mắn vì tính mạng của đứa gặp nguy hiểm, nếu giống như lời Đỗ Trọng , ta tìm tất cả những dược liệu tốt nhất đời này, chỉ cần hai người có thể bình an đứng bên cạnh ta là được.” Mộ Phi Chỉ ôm lấy Thẩm Hành Vu, giọng khàn khàn .

      “Làm sao ta có thể để cả đời sống trong bóng tối?” Trong đại điện yên tĩnh, Mộ Phi Chỉ ôm chặt lấy Thẩm Hành Vu, khẽ câu.

      Sau khi Thẩm Hành Vu tỉnh lại, điện Thái Cực bắt đầu trở nên vô cùng náo nhiệt, rất nhiều quý phu nhân muốn tiến cung dò xét, chẳng qua vì muốn bảo hộ mẹ con các nàng, Mộ Phi Chỉ chỉ cho phép Mộ Tê Hoàng thường xuyên tiến cung, còn những người khác đều ngăn cản.

      Thẩm Hành Vu ngồi ở giường, trong lòng ôm bảo bảo còn ở trong tã lót, bảo bảo mở mắt, đồng tử đen nhánh, rất đẹp, cực kỳ giống Mộ Phi Chỉ, tuy đứa này do Thẩm Hành Vu sinh ra, nhưng nàng thể thừa nhận, càng ngày càng giống Mộ Phi Chỉ, gần như là kế thừa hết những ưu điểm khuôn mặt của Mộ Phi Chỉ, tối hôm đó, khi Thẩm Hành Vu đến chuyện này với , Mộ Phi Chỉ hơi nhíu mày, trong giọng mang theo chút ghét bỏ: “Lúc ta còn có xấu như vậy sao?” Có lẽ là do ấn tượng ban đầu, giờ mỗi lần Mộ Phi Chỉ nghĩ đến đứa , liền nghĩ tới bộ dạng khi vừa sinh cũng có nhiều nếp nhắn.

      Ngày thứ hai, khi Thẩm Hành Vu đem những lời này với Mộ Tê Hoàng, Mộ Tê Hoàng mím môi, ôm tiểu oa nhi trong lòng, phản bác : “Đừng nghe bậy, ràng đứa bé rất giống hồi , thậm chí còn tốt hơn so với .”

      “Ai.” Dường như Mộ Tê Hoàng đột nhiên nghĩ mới chuyện, khỏi hỏi Mộ Phi Chỉ ngồi ở bên phê duyệt tấu chương: “Ta , mấy ngày nay bận việc, các ngươi đặt tên cho đứa này chưa? Cả ngày kêu bảo bảo, chẳng lẽ nhũ danh của đứa bé này là bảo bảo? Nếu sau này trưởng thành, có người kêu bảo bảo, phải để cho người khác người chết Mộ gia chúng ta sao?”

      Mộ Phi Chỉ ngẩng đầu, lạnh nhạt : “Mộ Duyệt Thần, nhũ danh là Thần nhi!” xong lời này, ánh mắt Mộ Phi Chỉ hướng về phía nữ nhân cười dịu dàng ngồi ở giường.

      Mộ Tê Hoàng lầm bầm: “Duyệt Thần, tệ, là ai đặt?” Nàng nhìn về phía hai người.

      Thẩm Hành Vu cười tinh quái, Mộ Phi Chỉ nhíu mày : “Là ta.”

      “Sao vậy? Phi Chỉ người vừa ý sao? Vì sao lại lộ ra biểu cảm như vậy?” Mộ Tê Hoàng hiểu nhìn biểu cảm phức tạp mặt Mộ Phi Chỉ, giống như còn mang theo chút giãy dụa cùng phản đối.

      “Là ta.” Thẩm Hành Vu thở dài : “Hôm qua ta với , muốn đặt cái tên cho nữ nhi.”

      “Ngươi còn muốn sinh nữ nhi? Nhưng mất hứng.” Bỗng chốc Mộ Tê Hoàng hiểu ý tứ của Thẩm Hành Vu.

      Thẩm Hành Vu gật đầu.

      “Cái này có gì mà mất hứng? có đứa bé mập mạp, lại thêm nữ nhi vừa vặn đủ cặp, tốt!” Mộ Tê Hoàng hiểu nhìn về phía Mộ Phi Chỉ.

      thích đứa .” Thẩm Hành Vu rất vô tội chớp chớp mắt, cố ý cúi đầu, làm ra bộ dạng bi thương.

      Mộ Phi Chỉ thấy vậy, khỏi nâng trán.

      “Vì sao? Phi Chỉ? Chẳng lẽ đệ trọng nam khinh nữ?” Mộ Tê Hoàng nhíu mày nhìn Mộ Phi Chỉ.

      “Ta chỉ muốn lại phải trải qua loại tra tấn này.” Mộ Phi Chỉ thở dài, buông bút son xuống, tới nâng đầu Thẩm Hành Vu lên, sau đó lôi kéo tay nàng để nàng dựa vào trong lòng mình.

      , bao giờ nữa, chàng xem, ca ca kêu Duyệt Thần, muội muội kêu Duyệt Vi, vậy phải là tốt lắm sao?” Thẩm Hành Vu cọ xát làm nũng trong lòng , ôm lấy cánh tay lung lay.

      “Chàng muốn có nữ nhi đáng giống như ta sao?” Thẩm Hành Vu chui từ trong ngực ra, rất nghiêm túc với Mộ Phi Chỉ.

      Lông mày Mộ Tê Hoàng run rẩy, quăng cho hai người cái ánh mắt, sau đó ghét bỏ : “Chưa thấy ai chán ghét như hai người các ngươi.”

      phải tỷ với Phong tướng quân cũng chán ghét như vậy sao?” Thẩm Hành Vu hài hước nhìn về phía Mộ Tê Hoàng.

      “Được, ta ở trong này cũng chướng mắt, nên rồi.” Gò má Mộ Tê Hoàng đỏ lên, cuối cùng đứng dậy ra ngoài.

      Sau khi Mộ Tê Hoàng rời , lúc này Thẩm Hành Vu mới buông tay ôm cổ Mộ Phi Chỉ ra, cười khanh khách : “Đề nghị vừa rồi của ta thế nào?”

      Mộ Phi Chỉ nhìn nhi tử vừa mới bị Mộ Tê Hoàng đặt ở bên giường, lông mày run rẩy, trong lòng thở dài, sao lại thích, rất muốn có nữ nhi giống như nàng, sau khi cưới nàng về, thậm chí còn muốn sinh phòng đứa , nhưng giờ, cả đầu đều là bộ dạng đau đến tê tâm liệt phế của nàng ngày đó.

      “Phu quân, chàng sợ cái gì?” Hai tay Thẩm Hành Vu xoa mặt Mộ Phi Chỉ, chăm chú hỏi.

      “Tuy là Thần nhi nhìn thấy, nhưng có mẫu thân biết y thuật như nàng, thúc thúc của lại là Quỷ y, phải chàng phía người tìm Huyết linh chi sao?” Thẩm Hành Vu dựa sát vào trong lòng Mộ Phi Chỉ, cọ xát: “Ta muốn cả ngày đều lặng lẽ sống trong nhà, làm phụ thân và mẫu thân của , nếu ngay cả chúng ta cũng chống đỡ đứng dậy được, làm sao chống đỡ được?”

      “Được, ta như vậy. Có các nàng bên ta, ta thỏa mãn rồi.” Mộ Phi Chỉ ôm lấy nàng, hai mắt nhắm lại...

      Trong Thiên Cơ lâu, Bạch Tước đong đưa cái quạt lông màu trắng, đôi mắt xếch lên, thoang thả : “Ý của chủ tử, là muốn ta Tắc Bắc?”

      “Đúng.” Mộ Phi Chỉ gật đầu: “Tắc Bắc tương đối rét, có lợi cho việc sinh trưởng của Huyết linh chi. Ngươi mang theo thư của ta tìm Tắc Bắc Vương. Lúc trước khi kế vị còn thiếu ta nhân tình, nếu có thể tìm được là tốt nhất, cho dù tìm thấy cũng phải manh mối về.”

      “Chủ tử, các huynh đệ trong Thiêu Cơ lâu đều quan tâm, biết tình hình của tiểu chủ tử thế nào?” Bạch Tước phe phẩy cây quạt, mong chờ hỏi.

      “Khỏe mạnh, có huyết linh chi càng tốt.” Mộ Phi Chỉ rất hào phóng khi đến nhi tử của mình.

      biết, ngày mai thuộc hạ xuất phát.” Bạch Tước gật đầu cười, gương mặt tái nhợt kia càng điểm nhiều ý cười hơn.

      Sau khi từ Thiên Cơ lâu trở về, Mộ Phi Chỉ trực tiếp hồi điện Thái Cực, mà Ly Viên. Khi đến, Đỗ Trọng nằm giường ngủ ngon, nghe thế tiếng bước chân, biết là Mộ Phi Chỉ, cho nên cũng đứng dậy, nằm ở giường, từ từ nhắm hai mắt ngủ.

      “Oành.” Mộ Phi Chỉ đá cước. Đỗ Trọng kịp đứng dậy, chỉ kịp bịt lỗ tai của mình.

      “Thời tiết hôm nay rất đẹp, Vương thúc cũng rất thích thú, xem ra là có thói quen ngủ giường rồi.” Mộ Phi Chỉ khoanh hai tay trước ngực đứng ở nơi đó, ánh mắt buốt lạnh liếc nhìn Đỗ Trọng.

      Đỗ Trọng mở hai mắt ra, miễn cưỡng ngáp cái, đưa tay để sau ót, bắt chéo hai chân giường, tóc bạc tán loạn giường, híp mắt, giả vờ yếu ớt : “Vì tiểu tử Thần nhi, ta ngủ ngon tháng nay, sao vậy? Còn thể để lão nhân gia ta ngủ giấc?” Nghĩ đến sau này tiểu tử Mộ Duyệt Thần kia gọi mình thúc thúc, Đỗ Trọng liền cảm thấy cực kỳ thích.

      “Ha ha.” Đỗ Trọng thấy Mộ Phi Chỉ nghiêm mặt, nhưng lại hiểm cười hai tiếng, vươn tay chỉ đám cỏ bên ngoài cửa sổ : “Bên ngoài phơi đống dược, đủ cho tiểu tử này ăn năm rồi.”

      “Huyết linh chi là vị thuốc chữa bệnh, nhưng dược này cũng là dược tẩm bổ, ngươi yên tâm .” Đỗ Trọng lười giải thích nhiều với Mộ Phi Chỉ, xong lời này, buông chân, nghiêng đầu ngủ.

      Mộ Phi Chỉ yên lặng tiếng động rời khỏi phòng, đến lều Đỗ trọng với mình, nhìn đủ loại thảo dược bên trong, trong lòng càng kiên định.

      Khi trở lại điện Thái Cực, Hoa Dung mang theo bà vú ôm Thần nhi cho uống sữa, Thẩm Hành Vu rảnh rỗi ngồi ở giường xem sách, nghe thấy tiếng bước chân của Mộ Phi Chỉ, nàng quay đầu, khuôn mặt ỉu xìu với : “Khi nào ra có thể phải nằm giống như heo vậy.”

      “Còn vài ngày nữa, nàng an phận .” Mộ Phi Chỉ sờ đầu nàng giống như tiểu hài tử, ngoài miệng còn mang theo chút ý cười.

      “Làm sao bây giờ? Ta đột nhiên phát chàng lớn hơn rất nhiều.” Thẩm hành Vu chợt thâm trầm với Mộ Phi Chỉ.

      “...” Mộ Phi Chỉ bị lời của nàng làm cho phát nghẹn, chẳng lẽ trước kia ta rất ngây thơ sao? Trong nháy mắt mặt Mộ Phi Chỉ đen lại.

      “Trước kia chàng ngây thơ lại là mặt dày, bây giờ nhìn cũng có vài phần bộ dạng của người làm phụ vương rồi.” Ngoài miệng Thẩm Hành Vu cười như vậy, ra lại rất đau lòng, bởi vì hai người mẫu tử bọn họ, cả người gầy hẳn vòng.

      “Chờ nàng khỏe lại, ta lại càng mặt dày.” Mộ Phi Chỉ tiến lên, nhàng giữ lấy cằm của nàng, cúi người, triền miên mút chặt môi của nàng, lúc vẻ mặt của nàng ửng đỏ, liền dán ở môi nàng ái muội .

      “Chàng có thể đừng cắt câu lấy nghĩa như vậy ?” Thẩm Hành Vu vô vào lồng ngực .

      ràng, tâm tình của hai người đều tốt lên rất nhiều, chuyện của Thần nhi còn chưa giải quyết, cứ vui vẻ nhìn lớn lên, che chở tốt cho , cho đến khi lấy được giải dược đến tay.

      Con trai của bọn họ, sao bọn họ có thể để hoản chỉnh cả đời được chứ?
      Last edited: 10/5/16
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :