1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sủng hậu danh giá của cuồng đế - Nhất Bút Niên Hoa (103c-Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 72: Đừng làm ô uế giày vương

      thể phụng bồi.” mặt Mộ Phi Chỉ lên hơi thở lạnh như băng người lạ chớ tới gần, lướt qua Tần Nghê Thường, mắt thấy muốn gặp thoáng qua, kết quả chỉ nghe vèo tiếng, trong trung đột nhiên truyền đến tiếng tên bắn lén, khí lưu này bay thẳng tới chỗ Tần Nghê Thường.

      “Rắc” tiếng, lúc thân thể Tần Nghê Thường té xuống, Hắc Ưng ở nơi bí mật dùng cục đá đánh bay mũi tên, cả quá trình Mộ Phi Chỉ hề ra tay, chỉ cho Hắc Ưng ánh mắt, Hắc Ưng lập tức men theo mục tiêu, phi thân . thực tế nhưng điều này Tần Nghê Thường đều biết, nàng ta bị mũi tên sắc bén dọa sợ, cho nên khi nguy hiểm bị giải trừ, mũi tên rơi xuống đất theo bản năng ôm lấy chân Mộ Phi Chỉ, cả người run rẩy. Cho dù trong lãnh cung nàng ta có tâm kế thế nào vào lúc tính mạng bị đe dọa, khẩn cầu là bản năng tự bộc phát.

      “Cút ngay, đừng ô uế giày vương.” Mộ Phi Chỉ hề có ý niệm thương hương tiếc ngọc trong đầu, đạp Tần Nghê Thường cước, trong mắt còn lên thâm ý. Vừa rồi thích khách đột nhiên xuất ràng chính là hướng về công chúa bị ám sát tại vương cung Hoài Nam, như vậy Hoài Bắc lại có cơ, nương theo việc này mà khơi mào chiến tranh. Nghĩ tới đây, Mộ Phi Chỉ lại càng hiểu chuyện hòa thân lần này của Hoài Bắc.

      “Phúc Hải, phái người đưa ta về.” Mộ Phi Chỉ dừng lại trong chốc lát, rốt cuộc với Phúc Hải trợn mắt há mồm, chân mềm nhũn.

      Phúc Hải lĩnh mệnh, lập tức gọi đống thị vệ tới, vây xung quanh Tần Nghe ethường, muốn che chở nàng ta trở về.

      “Ném giày của chàng .” Ngay khi nhóm người kia mất, Mộ Phi Chỉ chưa được mấy bước lại nghe thấy giọng mềm nhuyễn, ngẩng đầu, đôi mắt xao động đột nhiên nổi lên vài gợn sóng. Bước chân cũng nhanh hơn, tiê lên, nhìn nữ nhân trước mặt, đầu tiên là nhíu mày, sau đó duỗi tay ôm nữ nhân vào lồng ngực mình, mở rộng áo khoác bao lấy nàng.

      “Hoa đào cũng gọi vào trong cung được, phu quân, bản lĩnh của chàng cũng đâu nhỉ?” Thẩm Hành Vu bị Mộ Phi Chỉ ôm vào, ghé vào bên người Mộ Phi Chỉ, đôi mắt xoay vòng, nàng , trong giọng có chút đố kỵ.

      “Nếu nương tử mở meenjg, đôi giày này ta vâng lời vứt .” Mộ Phi Chỉ cởi giày ra, hơn nữa động tác rất nhanh chóng, đến khi Thẩm Hành Vu nhìn sang chân trần con đường rải sỏi.

      “Chàng...” Thẩm Hành Vu có chút biết nên gì, chỉ là ngay lúc nàng trù trừ, thân thể chợt bẫng, bế nàng lên, bên tai cũng truyề đến giọng trầm thấp mát lạnh của : “Buổi tối khuya cũng biết lối mặc thêm y phục hả?”

      “Vừa mới chữa thương cho Thạch Lựu, có chút bận tâm về chàng mới ra tìm, ai ngờ lại thấy màn như vậy.” Thẩm Hành Vu ra vẻ tức giận.

      có lần sau đâu.” Mộ Phi Chỉ chỉ câu như vậy, buổi tối đầu xuân, nam nhân xưng bá Hoài Nam chân trần ôm vợ bước từng bước đá cuội, giọng trầm thấp và dịu dàng.

      “Trong vương cung đề phòng sâm nghiêm, vừa rồi thích khách nhất định xuất vì sơ hở cung yến.” Thẩm Hành Vu vòng lên cổ Mộ Phi Chỉ, được ôm từng bước đến điện Thái Nguyên, thanh huyên nào càng lúc càng gần.

      “Chỉ cần người chết ở Hoài Nam Hoài Bắc có lý do.” Mộ Phi Chỉ đế đây nhướng mày: “Chủ ý hèn hạ lại có đầu óc như vậy có người ngu ngốc như Tần Huyền Qua mới có thể nghĩ ra.”

      “Đúng vậy, cố tình hòa thân lại đưa tên công chúa giả tới, chúng ta ra tay trước chiếm lợi thế hay hơn.” Cung điện ở phía trước rồi, Thẩm Hành Vu cọ cọ vào người Mộ Phi Chỉ, ý bảo thả nàng xuống, nhưng Mộ Phi Chỉ lại nghe theo, khóe miệng khẽ cong lên, cười : “ sao, nàng cứ ôm lấy là được.” Sau đó trong tiếng im bặt của mọi người, ôm Thẩm Hành Vu đến vị trí của mình. Lúc đó, Thẩm Hành Vu phát ánh mắt vẫn nhìn mình từ cửa vàng, nàng cũng muốn tìm tòi nghiên cứu, nhưng mà lúc Mộ Phi Chỉ đặt nàng xuống, giọng : “Chàng làm như vậy tiếng thơm là hồng nhan gây tai họa lại rơi xuống người ta rồi.”

      “Đầu óc nàng còn chưa thông minh đến mức có thể phá vỡ giang sơn.” Người nào đó bình tĩnh ngồi xuống, liếc mắt nhìn Thẩm Hành Vu, mặt biểu tình tiếp: “Nhưng mà nàng lại có bản lĩnh làm cho ta phá vỡ giang sơn.”

      cho cùng là chàng khoe khoang phải ? Thẩm Hành Vu nâng ly rượu, liếc mắt nhìn Mộ Phi Chỉ.

      Buổi dạ tiệc này, trước kia có Mộ Phi Chỉ nên khí thoải mái hơn, bây giờ người say khướt ít, chỉ có Mộ Thiếu Khanh vẫn an nhiên bình tĩnh ngồi ở đó, trong ngực vẫn ôm lấy biết lai lịch, giơ tay nhấc chân lộ vẻ dịu dàng.

      Lại nhìn Tần Nghê Thường được Phúc Hải hộ tống trở lại, nàng ta cúi đầu khiến ai thấy được ánh mắt, khăn che mặt màu trắng mang theo cảm giác thần bí.

      Yến hối bởi vì Mộ Phi Chỉ quay lại mà dần kết thúc, ngay lúc mọi người cho rằng khuya hôm nay trôi qua như vậy, Thẩm Hành Vu đột nhiên mở miệng, nàng đứng dậy, dáng vẻ hào phóng với Tần Nghê Thường: “Công chúa Nghê Thường, bổn cung nhìn công văn thông quan của ngươi, biết rằng lần này ngươi đế vì Thanh Bình Hầu. vậy đêm nay ngươi ngại về cùng Hầu gia, ta tin rằng quý phủ Hầu gia có nơi chiêu đãi.”

      câu như canh giải rượu, giúp mọi người tỉnh táo lại, ánh mắt mọi người đều dời đến người Mộ Thiếu Khanh và Tần Nghê Thường.

      “Vương hậu nương nương, Nghê Thường vì hòa thân mà đến, hôm nay vô danh phận, lại có lễ tiết, nương nương như vậy quả thực khiến Nghê Thường khó xử.” Tần Nghê Thường có chút cúi người, trong ánh mắt là kiên định và chấp nhất, nàng nhìn Thẩm Hành Vu, trong đôi mắt đen mang theo dòng nước xoáy nhìn thấu.

      Khóe môi Thẩm Hành Vu mỉm cười, chỉ xuyên qua đôi mắt nàng cũng có thể nhận ra này tuyệt đối phải là công chúa điêu ngoa Tần Nghê Thường chân chính, Tần Nghê Thường phải người hời hợt, lại có đầu óc. Nhưng mà nhìn ánh mắt người này, tuyệt đối phải là ánh mắt mà công chúa điêu toa có.

      “Thanh Bình Hầu, ý của ngươi thế nào?” Thẩm Hành Vu xoay đầu nhìn Mộ Thiếu Khanh, Mộ Thiếu Khanh đứng dậy, khoát khoát quạt bạch ngọc trong tay, cười : “Do nương nương làm chủ.”

      vậy Nghê Thường công chúa theo Thanh Bình Hầu .” Thẩm Hành Vu cố ý đưa tay vuốt vuốt cái trán, mọi người thấy nàng như vậy, lại nhớ đến vài ngày trước truyền tới tin tức nàng có thai, cũng dám lưu luyến lâu hơn, sau khi được cho phép của Mộ Phi Chỉ, tất cả đều lui ra ngoài.

      “Hành lý của công chúa ta sai người thu thập xong, dọc theo đường cũng có người bảo vệ ngươi tốt.” Thẩm Hành Vu cố ý nhận mạnh hai từ ‘bảo vệ’, nàng nháy mắt với Phúc Hải, sau đó quay đầu nắm lấy bàn tay duỗi ra của Mộ Phi Chỉ, nghe lời của Tần Nghê Thường.

      ...

      Phủ Thanh Bình Hầu, Mộ Thiếu Khanh thò đầu ra ngoài cửa sổ, sau khi xác định xung quanh có người, lúc này mới đóng cửa sổ, tự nhiên ngồi giường, châm cho mình ly trà, ngửi ngửi rồi nhấp ngụm, lúc này mới từ tử mở miệng với nữ nhân ngồi cạnh bàn: “Hôm nay trong cung thất thủ, ta mau chóng tìm cơ hội mang ngươi tiến cung.”

      Nữ nhân lấy khăn che mặt xuống, nàng chỉ nhìn chằm chằm vào nam nhân trước mặt, trong mắt tràn ra loại thần sắc như ưu thương.

      “Ngươi bị đưa tới đây, chứng tỏ thái tử ca ca của ngươi bỏ ngươi , nếu ngươi phối hợp ta đưa ngươi tới nơi tốt hơn? Quân kỹ sao?” Mộ Thiếu Khanh ưu nhã thưởng thức trà, bộ áo trắng như tuyết, nếu phải lời hung ác này... ai có thể tin tưởng, là người như vậy.

      Đôi mắt Tần Nghê Thường khẽ động, dường như muốn rơi lệ.

      Mộ Thiếu Khanh biết nữ nhân trước mặt phải là Nghê Thường chân chính, thấy nàng muốn khóc, cũng chỉ khoát tay cái : “Từ trước đến nay bản hầu phải người thương hương tiếc ngọc, trong phủ ta phái người bảo vệ ngươi, nhưng mà tương ứng, ngươi cũng phải vì ta,vì thái tử ca ca của ngươi trả cái giá lớn.”

      Màn ảnh quay lại trong nội cung, sau khi tiệc tối chấm dứt, Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu chậm rãi tản bộ về điện Thái Cực, đường, hai bóng dáng đen trắng cùng sau lưng bọn họ, đến gần đại điện, lúc này Thẩm Hành Vu mới xoay người, với Bạch Tước: “Cho ngươi đêm, sáng sơm mai ta muốn toàn bộ người trong kinh đô biết, công chúa hòa thân này là giả.”

      “Thuộc hạ lĩnh mệnh.” Bạch Tước gật đầu, trong nháy mắt thấy người đâu.

      “Nếu phải lần trước ta gặp Tần Nghê Thường sợ lần này cũng nhận ra được!” Thẩm Hành Vu khoác tay Mộ Phi Chỉ vào phía trong.

      “Nương tử, nàng xác định phải thảo luận vấn đề này trong khuê phòng sao?” Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu đến giường, giống như trước kia, tự mình cởi giày cho nàng, sau đó mới ngẩng đầu hỏi.

      “Nếu sao?” Thẩm Hành Vu hít hơi, lăn vào trong chăn.

      Bị bộ dạng ngây ngô của nàng làm cho tức cười, Mộ Phi Chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.

      ...

      Sáng hôm sau, lúc khói bếp các gia đình lượn lờ bay lên, tin tức bạo phát cũng bắt đầu lan truyền với tốc độ nhanh chóng mặt, toàn bộ người trong kinh đô đều biết, vị công chía Nghê Thường ở phủ Thanh Bình Hầu chỉ là đồ giả mạo.

      Mộ Thiếu Khanh như gió lướt về phủ, nhưng từ trước đến nay là người có thể nhẫn, cho dù lửa giận ngập trời, vẫn bình tĩnh vẫy tay cho đám thuộc hạ lui sau lưng, sau đó về phía sân của Tần Nghê Thường.

      , rốt cuộc ngươi là ai?” Mộ Thiếu Khanh đứng ở cửa, hỏi nữ nhân ngồi bên trong đưa lưng về phía .

      Người nọ gì.

      Mâu quang Mộ Thiếu Khanh lóe lên, cái mũi ngửi được mùi quen thuộc, cổ tay vừa động, khuya áo bay ra ngoài, mang theo khí lực lớn đánh vào người Tần Nghê Thường.

      Thân thể ‘yếu đuối’ của Tần Nghê Thường, bị cúc áo của Mộ Thiếu Khanh đánh trúng ngã xuống, mà Mộ Thiếu Khanh nhìn thấy ràng, gương mặt đó, dưới khăn che mặt, máu cứng lại thành màu đen!
      Last edited: 10/5/16
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 73: Ta cũng muốn làm quả phụ

      Edit: sena

      Công chúa của Hoài Bắc đường xa đến để hòa thân thực ra là đồ giả mạo. Tin tức này thực làm người trong kinh đô hoảng sợ. Nhưng việc lại chỉ là chuyện này. Ngay khi tin tức này truyền ra nhiệt náo ồn ào huyên náo trong kinh đô, tin tức vị công chúa giả kia chết ở trong phủ Thanh Bình hầu lại càng khiến mọi người hoảng sợ hơn, đây là chuyện gì vậy? Trong khoảng thời gian ngắn, Mộ Thiếu Khanh bị đổ lên ngọn sóng dư luận. Có người nghi ngờ, có liên hệ gì với vị công chúa giả mạo kia, cũng có người đồng tình, mỹ nam tử ôn nhuận Như Ngọc như vậy, sao lại đụng phải chuyện như vậy.

      Ngay lúc dư luận của thế giới bên ngoài náo nhiệt quấn quýt vào nhau, vị nam nhân nào đó tâm tình rất tốt, nằm ở giường, trong lòng ôm Thẩm Hành Vu, tay khẽ vuốt lên tóc của nàng, cười vô cùng nghiền ngẫm.

      "Là chàng phái người giết chết Tần Nghê Thường giả?" Thẩm Hành Vu nghi ngờ bất cứ ai khác. Dưới tầng thị vệ trùng điệp trong phủ Mộ Thiếu Khanh kia, người có thể cướp đoạt được mạng người khác, thuộc hạ của có mấy người giỏi.

      "Ngày ấy lúc Đỗ Trọng bị đâm, chỉ bằng mùi đàn hương kia là có thể phân , Thiếu Khanh đúng là cùng phe với Tần Huyền Qua. giờ phái người tới hòa thân, nhất định là chiêu hại người của Tần Huyền Qua. Cho nên để cho người đó chết ở trong quý phủ của Thiếu Khanh, hơn nữa phải để cho Thiếu Khanh biết kế hoạch mà vô cùng khó khăn sắp xếp tốt kia, nhưng được phái tới thực ra là công chúa giả. Nhất định giữa hai người này sinh lòng hiềm khích, còn nữa, hai người đều là khách qua đường trận chiến vì lợi ích và quyền lợi, nàng cảm thấy giữa bọn họ có bao nhiêu phần tín nhiệm?" Mộ Phi Chỉ nghiêng đầu đặt nụ hôn giữa trán của nàng.

      "Trai cò tranh nhau, Ngư Ông được lợi. Chàng suy nghĩ cái chủ ý này !"Thẩm Hành Vu ôm lấy , thầm nghĩ rằng, muốn ngồi lên ngôi vị đứng đầu giang sơn này cũng dễ dàng như vậy.

      "Ưh, ta muốn để cho còn đường để ."Mộ Phi Chỉ thu tươi cười lại, trong ánh mắt mang theo vài phần ngoan.

      “Nếu rơi vào tay chàng, chàng vì tình cảm tay chân tha mà cho mạng?"Thẩm Hành Vu nằm ở người , nghe nhịp tim đập mạnh mẽ của , vô cùng bình tĩnh hỏi.

      "Chắc hẳn ." Mộ Phi Chỉ chỉ nhàn nhạt trả lời lại bằng hai chữ này, mà kiên định trong giọng kia giúp cho Thẩm Hành Vu biết được lựa chọn sau cùng của .

      "Sợ?" Thấy Thẩm Hành Vu lời nào, Mộ Phi Chỉ nhàng nâng cằm Thẩm Hành Vu lên, giọng trầm thấp uyển chuyển.

      "Nếu chết, người chết chính là chàng, nhưng ta muốn làm quả phụ." Thẩm Hành Vu hừ lạnh tiếng, ôm chăn, lăn từ trong ngực ra ngoài.

      "A Vu, chuyện đầu tiên mà Vương Cung này dạy ta chính là việc cá lớn nuốt cá bé." Mộ Phi Chỉ nằm thẳng xuống, ánh mắt nhìn lụa mỏng ở đầu giường, giọng chậm rãi trả lời câu.

      Ngày hôm sau, lúc vào triều, có đại thần đứng dậy, báo cáo về việc công chúa Nghê Thường chết trong phủ Thanh Bình hầu với Mộ Phi Chỉ, trong lời , tựa hồ là muốn Mộ Thiếu Khanh phải cho lời giải thích về việc này.

      "Thanh Bình hầu, ngươi cần phải giải thích chút? Trước tiên đến việc vị công chúa này là hay giả, nhưng người sống sờ sờ lại chết trong phủ của ngươi như vậy, ngươi cũng nên vài câu hay ." Mộ Phi Chỉ hỏi Mộ Thiếu Khanh đứng ở bên.

      đại điện, đám đại thần đều nhìn về phía Mộ Thiếu Khanh, chờ xem trả lời như thế nào. Kết quả lại khiến cho mọi người nghẹn họng trân trối nhìn, Mộ Thiếu Khanh quỳ hai đầu gối xuống, quỳ gối trước mặt Mộ Phi Chỉ, vô cùng nghiêm chỉnh : "Hồi bẩm vương thượng, thần có tội."

      "A...? Ngươi có tội gì? Ngươi chút ta nghe." Mộ Phi Chỉ điều chỉnh thân thể, ánh mắt lười biếng khẽ híp lại.

      Hai người, người ngồi ở ngai vàng, người quỳ gối dưới ngai vàng, người mang đầy tính áp bách, khiến cho người ta dám nhìn thẳng vào ánh mắt , người lại ôn nhuận như ngọc, là công tử nhàng. Hai phe đối chọi, chỉ cần bằng ánh mắt là đủ.

      "Vị công chúa giả mạo kia là thần ra lệnh cho người khác xử quyết. Vốn thần biết nàng ta là giả mạo. Nhưng khi nàng ta lại phái thị nữ chuyển động chung quanh thư phòng của thần, thần mới bắt đầu hoài nghi nữ tử này có phải là gian tế của Hoài Bắc phái tới hay . Mặc dù có chút lỗ mãng, nhưng thần muốn nuôi dưỡng gian tế, gây ra điều bất lợi cho Hoài Nam." Tuy Mộ Thiếu Khanh quỳ, nhưng khi những lời này khiến người ta thấy rằng nên để quỳ như vây, cách giải thích như vậy cũng rất hiếm thấy, loại người như vậy có thể liên lụy đến việc đại của quốc gia, lý do này rất tốt, rất cẩn thận.

      “Nếu ngươi cũng thừa nhận ngươi có chỗ lỗ mãng, vậy ta phạt ngươi ba tháng bổng lộc." Mộ Phi Chỉ nặng , sau đó phất tay cho mọi người, ý bảo hạ triều.

      Sau khi Mộ Thiếu Khanh hạ triều rồi trở về phủ Thanh Bình hầu, liền nhốt mình trong thư phòng. Mãi tới gần giữa trưa, quản gia nơm nớp lo sợ đứng ở cửa, nghe thấy thanh đùng đùng vang gần hai canh giờ ở bên trong, mồ hôi chảy trán, giọt càng lúc càng lớn. đám người hầu theo sau lưng ông ta, nhưng trong giờ phút này, có ai dám lên trước.Ước chừng lại thêm nửa canh giờ nữa, mặt trời chiếu đến đầu đỉnh, rốt cục cửa thư phòng cũng được mở ra, Trong bầu khí yên tĩnh đó, chợt nghe vài tiếng thở dốc nhàng thở ra. Cửa mở ra, vị Hầu gia ôn nhuận như ngọc kia yên lặng điềm nhiên đứng ở cửa, giống như người vừa phát giận lớn ở trong thư phòng kia phải là . nhìn người bưng cơm đứng ở sau lưng quản gia, giọng rất là tự nhiên với: "Bảo phòng bếp hâm nóng lại cho ta, ta muốn ăn cơm lạnh."

      "Dạ, dạ” đám người hầu khẩn trương bưng cơm ra ngoài, chỉ có quản gia vẫn đứng ở trước cửa như cũ, rất lo lắng nhìn Mộ Thiếu Khanh.

      Mộ Thiếu Khanh giống như nhìn thấy cảm xúc trong mắt ông ta, với : "Thu dọn thư phòng cho ta."

      "Dạ, thưa chủ tử." Quản gia nhìn bóng dáng lạnh nhạt Mộ Thiếu Khanh qua, bỗng nhiên cảm thấy ngực giống như bị cái gì cho đè nén, cảm thấy rất buồn bã.

      Cùng lúc đó, ở Hoài Bắc cũng có người phát giận lơn, phải ai khác mà chính là thái tử Hoài Bắc Tần Huyền Qua. đứng ở trong tẩm điện của hoàng hậu, chỉ vào người nữ tử khóc sướt mướt ngồi ở bên cạnh hoàng hậu, lớn tiếng quát: "Tần Nghê Thường, lá gan ngươi cũng ? Ta bảo ngươi hòa thân, ngươi tốt rồi, để cho dã nha đầu trong lãnh cung kia thay thế ngươi, lại còn học được cách áp chế người khác, nếu thay ngươi, ngươi chém người ta, khi nào muội muội ta lại có bản lĩnh lớn như vậy? Sao ta lại biết?"

      "Ca ca, ngươi oán ta như vậy sao, ngờ ngươi lại bắt ta Hoài Nam hòa thân. Nếu tới loại địa phương đó, ta về được. Sao ngươi lại nhẫn tâm như vậy, bảo ta làm quân cờ của ngươi, nếu ngươi coi ta là muội muội của ngươi, vì cái gì bắt ta coi ngươi là ca ca?" Người phát giận với Tần Huyền Qua chính là vị công chúa Tần Nghê Thường điêu ngoa chân chính. tay nàng ta chống nạnh, tay chỉ vào Tần Huyền Qua, mặt có chút sợ hãi nào.

      "Được rồi, hai huynh muội các ngươi đừng có náo loạn, việc đến nước này rồi có nhiều lời nữa cũng có ích gì. Chẳng bằng nghĩ ra cách giải quyết lão Tứ như thế nào. Gần đây phụ hoàng ngươi càng thêm coi trọng , nếu ngươi còn gây ra chuyện gì nữa, mọi chuyện phải thất bại trong gang tấc." Ngay khi hai người quấn vào nhau náo nhiệt, nữ nhân ăn mặc hoa lệ với hai người.

      "Mẫu hậu, ngươi thể nuông chiều nàng như vậy. Ngươi có biết hay , lần này bởi vì nàng mà ta tổn thất rất nhiều mạng lưới tình báo ở Hoài Nam? Đây phải là trò đùa! Theo ta thấy cơ hội này phải thất bại ở tay ta, mà là hủy ở tay nữ nhân (con ) của ngươi." Tần Huyền Qua thực bị tức giận . Lúc tin tức công chúa giả mạo bị giết ở phủ Thanh Bình hầu truyền đến trong lỗ tai , thực khiến giật mình. chưa bao giờ nghĩ tới, từ trước đến nay người muội muội điêu ngoa của lại có thể làm ra chuyện này. Lúc vào trong hậu cung của mẫu hậu thấy, quả nhiên, tuy nàng mặc bộ của nha hoàn, nhưng khuôn mặt xinh đẹp này phải là người muội muội kia của là ai? Trong đầu óc lại nghĩ đến bức thư khẩn cấp tám trăm dặm của Mộ Thiếu Khanh vào buổi sáng sớm hôm nay, trong lời tràn đầy tức giận. Cả hai người ai ngờ, trước bước cờ tốt như vậy lại bị hủy tay của nữ nhân như vậy. biết trong lòng Mộ Thiếu Khanh có tính toán gì , nhưng hề có chút nghi ngờ, chính là, Mộ Thiếu Khanh rất là tức giận đối với việc phái ra tên công chúa giả mạo. Hơn nữa còn là tên công chúa giả mạo rất nhanh bị người ta nhìn thấu. Lúc nghĩ đến những lời này, trong đầu Tần Huyền Qua có thứ gì đó lên, nhưng lại nhanh đến mức thể bắt được. chỉ cảm thấy, chuyện lần này đả kích quá lớn vào quan hệ giữa hai người. Tốt nước cờ như vậy lại bị sơ hở của chính mình mà phá hủy, nghĩ, nhất định Mộ Thiếu Khanh từ bỏ ý đồ.

      "Huyền Qua, ta chỉ có con trai là ngươi và nữ nhi là Nghê Thường. Giữa hai người các ngươi ta thể mất bất cứ cái gì. Dĩ nhiên ta giúp ngươi lên ngôi vị hoàng đế, nhưng việc hy sinh muội muội ngươi được là điều kiện đầu tiên." Vương hoàng hậu xuất thân từ đám người phú quý, cho nên dù có phát hỏa cũng vẫn duy trì vẻ tao nhã. Nàng ta bảo hộ Tần Nghê Thường ở sau lưng, với Tần Huyền Qua: "Việc đến nước này, ngươi vẫn nên nghĩ biện pháp cứu vãn tốt hơn, đừng để lão Tứ chui chỗ trống."

      "Kẻ thất phu kia, là do ta coi khinh ." Nhắc tới Tứ hoàng tử Tần Chinh Viễn lớn lên ngày càng bưu hãn kia, Tần Huyền Qua cũng rất bực mình. Lần trước dám để cho thần biết quỷ hay đưa phương thuốc chữa đau đầu tới tận tay phụ hoàng, tiếp theo là kế hoạch của Tần Huyền Qua phải ngâm nước nóng, món nợ này, nhất định để cho Tần Chinh Viễn nhớ kỹ a!

      "Đứa trẻ lớn lên ở trong cung có mấy người là đơn thuần. Ngươi phải nhớ kỹ, thế gian này người có huyết mạch tương liên với ngươi cũng chỉ có mình Nghê Thường mà thôi. Cho nên mặc kệ ngươi có được cái gì, ngươi cũng thể lấy mạng của nàng làm tiền đặt cược. Có vài thứ, nếu mất thể nhận lại được." Vương hoàng hậu cách mệt mỏi, xong những lời này cũng quản Tần Huyền Qua có nghe vào hay , đỡ tay Tần Nghê Thường và vào nội điện.

      Mà Tần Huyền Qua vẫn đứng ở giữa đại điện, trong mắt lóe ra cam lòng. Từ trước đến nay là người rất có khả năng nhẫn nhịn. Nhưng là hôm nay vẫn thể nhịn được mà bạo phát, cái gì mà cốt nhục tình thân, ở trong mắt , chỉ cần có thể giúp tay, hôn nhân cũng được, muội muội cũng được, đều là có thể hy sinh. Lúc này tuyệt đối thể ngờ được, lúc ban đầu lựa chọn từ bỏ tất cả mọi người, đến sau cùng, mọi người cũng vứt bỏ .

      về Hoài Nam, sau khi Tần Nghê Thường giả mạo kia chết, trong khoảng thời gian ngắn ở kinh đô ấn tượng đối với Hoài Bắc lại càng thêm ác liệt. Và theo đám người buôn bán từ Hoài Bắc đến Hoài Nam, thậm chí người đến để buôn bán cũng bị người dân của Hoài Nam đánh phải chạy ra ngoài. chán ghét của người Hoài Nam đối với người Hoài Bắc lại bay lên đến chỗ độ cao mới. Đây là theo phạm vi lớn, trong phạm vi , Tần Huyền Qua này bắt đầu nháo cương với Mộ Thiếu Khanh, mà cái này chính là cái mà Mộ Phi Chỉ rất vui mừng muốn nhìn.

      Hiển nhiên, Mộ Thiếu Khanh đối với việc Tần Huyền Qua phái kẻ giả mạo đến, lại vì điều đó mà bị người ta bắt lấy đuôi nên thấy rất là khó chịu. Suy nghĩ đến việc hai người là huynh đệ ruột thịt, nhưng (Mộ Phi Chỉ) có thể ngồi ở ngôi vị cao kia, mà (Mộ Thiếu Khanh) lại phải quỳ hai đầu gối xuống, phẫn nộ nhiều năm bị áp chế của Mộ Thiếu Khanh lại bắt đầu rộn rạo. Con người trong lúc phẫn nộ thường làm ra chuyện kích thích. Cho dù, từ trước đến nay tự chủ của Mộ Thiếu Khanh rất lớn, nhưng mà cũng chịu được ngoại lực liên tục xâm nhập. Vốn lúc lâm triều, chênh lệch quyền lực giữa và Mộ Phi Chỉ giống như là mức nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển. Còn nữa, thanh lâu do chính mình thầm kinh doanh, thám tử đươc xếp vào bên trong cũng lần lượt bị lộ ra, sau cùng, lộ ra việc đừng cùng phe với Tần Huyền Qua, nhưng việc này cùng xảy ra trong lúc này, cho dù Mộ Thiếu Khanh có khả năng nhẫn nại, cũng phải bạo phát.

      Năm ngày sau,

      Trong Thái Cực điện, Mộ Phi Chỉ dựa ở giường nệm nhìn tờ danh sách trong tay, cười như cười châm chọc : " thể tưởng được, trong tứ đại danh kỹ của kinh đô lại đều là người của ."

      "Gần đây Thiên Cơ lâu cũng vào khá nhiều người làm trong thanh lâu?"Thẩm Hành Vu bước thong thả tiêu sái, đôi bàn tay thon thả cầm lấy ấm trà, nước trà vẽ ra đường cong xinh đẹp theo miệng bình rơi vào hai ly trà bạch ngọc óng ánh trong suốt. Đặt ấm trà xuống, nàng bưng ly trà để vào trong tay Mộ Phi Chỉ, sau đó tự mình cầm cái khác, để bờ môi nhàng nhấp ngụm, khi nhiệt khí quanh quẩn, nàng đùa với Mộ Phi Chỉ.

      "Ngược lại lại thích đường vòng lối tắt, tất cả mạng lưới tình báo lại đều là các nương tử quân (phụ nữ)."Mộ Phi Chỉ đưa tờ danh sách kia tới gần ngọn đèn, trong nháy mắt, tờ giấy t viết chi chít chữ liền hóa thành hư ảo.

      "Nghe cáo ốm mấy ngày nay có vào triều rồi?" Thẩm Hành Vu nằm giường êm, tuy lộ bụng bầu, nhưng nàng vẫn rất là cẩn thận. Nhìn cách nàng bảo hộ với Bảo Bảo khiến cho Mộ Phi Chỉ cực kì cao hứng. Điều này chứng minh, nàng cũng thương tiếc đứa này. ôm nàng gần mình, sau đó tay xoa bụng dưới của nàng, đề tài chuyển đổi, thào mở miệng : "Mặc kệ nhi tử hay nữ nhân, nhất định ta cấp cho nó thiên hạ an ổn nhất."

      "Thiên hạ có lớn, cũng so được với gia đình ấm áp." Thẩm Hành Vu thở dài, kề sát vào người .

      "A Vu, tối ngày mai, nàng phải ngoan ngoãn đứng ở Thiên Cơ lâu, ta đón nàng cũng được ra đó?" Mộ Phi Chỉ giống như nghiện mà vỗ về phần bụng dưới lộ ra của Thẩm Hành Vu, giọng của cũng trầm thấp vài phần, trầm trầm giọng, tiện thể lại nhìn về phía nàng, phát ra ‘uhm’ tiếng.

      "Chàng thực muốn?" Muốn em tương tàn? Loại chuyện này sắp xảy ra ngay trước mặt mình, Thẩm Hành Vu vẫn thể tin tưởng, nàng dám tưởng tượng, mặc kệ cài gì, nhưng khi người tự tay đâm người khác, trong lòng người đó có cảm tưởng gì .

      Mộ Phi Chỉ có trả lời, nhưng ánh mắt kia lại thể kiên định, sát khí lưu động.

      "Chàng cũng phải bảo vệ chính mình, ta và con chờ chàng." Thẩm Hành Vu thở dài hơi, cũng hỏi nhiều, mà rất yên lặng ru rú tại trong lòng , hưởng thụ chút yên lặng trước cơn bão táp này.
      Last edited: 10/5/16
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 74.1: A Vu, ôm.

      Buổi tối đầu mùa xuân, thời tiết có chút lạnh, giống như vài ngày trước đó, Hữu tướng bị giam lỏng trong thư phòng được bảo vệ nghiêm ngặt, lúc người nọ thân áo choàng đen xuất ở cửa, liền lập tức quỳ xuống, cực kỳ cung kính hô: “Cựu thần bái kiến Vương thượng.”

      “Quý ái khanh bình thân.” Mộ Phi Chỉ liếc mắt ra hiệu cho Hắc Ưng đứng ở phía sau, để cho ra ngoài canh chừng, phòng ngừa cuộc chuyện của hai người bị người khác nghe được.

      “Vương thượng, phải là ngài mai?” Hữu tướng Quý Viễn Sơn ngồi đối diện với Mộ Phi Chỉ, trong giọng còn mang theo chút do dự.

      “Mấy ngày này ủy khuất cho ái khanh rồi.” Mộ Phi Chỉ trả lời vấn đề của , mà chỉ câu như vậy với Quý Viễn Sơn.

      “Vương thượng, thần dám, mặc dù danh nghĩa cựu thần bị giam lỏng, nhưng hề ảnh hưởng đến việc cựu thần xử lý chuyện trong triều, có năng lực giúp Vương thượng, cựu thần cũng cam nguyện.” Quý Viễn Sơn nhìn Đế vương trẻ tuổi này, tuy tuổi còn , nhưng tâm trí lại cao xa hơn mọi người, trong lòng khỏi cảm thán: Hoài nam có được người như vậy, nhất định vô cùng phồn vinh.

      “Người vương muốn ngươi thăm dò tìm được chưa?” Mộ Phi Chỉ vẫn ngắm nghía chiếc nhẫn tay: “Từ trước đến nay trong triều Tả Hữu thừa tướng đều có quyền lực ngang nhau, vương muốn Tả tướng rơi xuống ngựa mà vẫn chưa tìm được người có thể gánh vác trọng trách này.” Khi những lời này, Mộ Phi Chỉ cực kỳ hàm xúc.


      “Thần hiểu ., thần nghĩ đến vài cái tên, đều là đối tượng có thể giữ lại để bồi dưỡng.” Khi chuyện, Quý Viễn Sơn giao tờ giấy tay cho Mộ Phi Chỉ, Mộ Phi Chỉ tiếp nhận, mở ra xem chút, thấy khác gì những suy nghĩ trong lòng mình, vì thế liền đứng dậy, phủi phủi tro bụi áo choàng, rồi với Quý Viễn Sơn: “Nếu như phụ vương ta còn sống, chắc là bằng tuổi với ngươi!”

      Quý Viễn Sơn nghe xong những lời này, trong mắt tràn ra tầng hơi nước, những tang thương vốn bị thời gian vùi lấp trong phút chốt lại ra khiến cho mắt đỏ lên, gật đầu giọng có chút nghẹn ngào: “Tiên vương lớn hơn thần tuổi, nếu năm đó phải Tiên vương đề bạt... Chỉ tiếc Tiên vương ra quá vội vàng.” Cái này giống như khơi dậy nỗi bi thương trong lòng , Mộ Phi Chỉ nhìn cựu thần quỳ rạp dưới chân mình, chỉ thản nhiên câu: “Nếu Tả tướng sa lưới, vương trả lại trong sạch cho ái khanh.”

      “Tạ chủ long ân.” Quý Viễn Sơn dập đầu liên tục vài cái, mãi đến khi trong phòng còn ai, đầu của vẫn cúi như cũ, lâu chưa ngẩng lên.


      Sau khi Mộ Phi Chỉ yên lặng tiếng động rời khỏi phủ Hữu tướng, liền tới Ngự thư phòng đổi y phục, sau đó lại giả dạng vừa phê tấu chương xong chuẩn bị đến điện Thái Cực.

      Khi trở lại điện Thái Cực, thời gian muộn, lúc vào, Thẩm Hành Vu cho đám cung nhân lui xuống, nàng tay chống cắm ngồi ở nhuyễn tháp biết suy nghĩ cái gì.

      “Chàng về?” Nghe thấy cửa nội điện bị đóng lại, nàng biết là Mộ Phi Chỉ trở lại, vì thế rầu rĩ .

      “Phu quân, chẳng lẽ tối nay chàng dẫn ta sao?” Thẩm Hành Vu ngẩng đầu nhìn Mộ Phi Chỉ, cực kỳ nghi ngờ hỏi, chẳng lẽ dợi đến lúc hai bên đánh nhau mới được , đến lúc đó chỉ sợ chẳng quan tâm gì đến nàng rồi.

      “Sáng mai , sáng mai Nội vụ phủ có mấy chiếc xe ra ngoài mua đồ, nàng liền mặc đồ cung nhân, Bạch Tước cùng nàng, đến lúc đó tự nhiên có người tiếp ứng cho nàng.” Mộ Phi Chỉ theo thói quen ôm chặt nàng, thở dài tiếng, vuốt vuốt tóc nàng : “Tóm lại, cho dù thế nào nàng cũng thể ở lại trong cung.” Hai bên cùng đánh trận, chừng trong cung này xảy ra chuyện gì đó, Mộ Phi Chỉ cũng muốn thừa cơ hội này, bắt những người náu trong cung, vì vậy dưới tình huống rối loạn này, khẳng định thể để cho Thẩm Hành Vu ở lại trong cung.

      “Phía sau hậu điện có đường thông với Ngự thư phòng, sáng nàng rời từ nơi đó.” Mộ Phi Chỉ buông Thẩm Hành Vu ra, sau đó tự đến tủ đựng đồ tìm cái gì đó.

      “Chàng tìm cái gì?” Thẩm Hành Vu nhìn Mộ Phi Chỉ di chuyển mấy cái y phục, nàng khỏi có chút nhức đầu, nàng giày vào sau đó với Mộ Phi Chỉ: “Chàng chưa bao giờ chạm vào mấy thứ này, sao hôm nay lại... Oa, Mộ Phi Chỉ, từ khi nào chàng, chàng liền buôn bán mấy thứ này rồi hả?”

      Thẩm Hành Vu nhìn Mộ Phi Chỉ ôm ra vài kiện áo choàng lông lá, khỏi đỡ trán nhìn nam nhân toàn thân mặc đồ đen trước mặt, nam nhân cao lớn như vậy, trong tay cầm y phục nữ nhân,

      “Đây là mấy ngày trước ta kêu Nội vụ phủ chuẩn bị cho nàng, ngày mai nhớ mang theo.” Mộ Phi Chỉ để mấy kiện áo choàng qua bên, lúc này mới lại lần nữa ôm Thẩm Hành Vu đến giường.

      Đôi vợ chồng trẻ sắp ly biệt, tuy Thẩm Hành Vu biết Mộ Phi Chỉ nhất định có khả năng thất bại, nhưng nàng phát , nàng vẫn lo lắng muốn chết, đây có lẽ là lo lắng , bây giờ chỉ là trượng phu của nàng, mà còn là cha của hài tử trong bụng nàng, chỉ như vậy cũng đủ để quấn quýt cả đời rồi.

      Đêm nay, hai người đều ngủ ngon, vừa rạng sáng ngày thứ hai, Mộ Phi Chỉ liền vụng về đóng gọi quần áo, mở cơ quan giường hai người, theo đường hầm đưa Thẩm Hành Vu đến Ngự thư phòng, khi hai người xuất , Bạch Tước và Hắc Ưng chờ ở nơi đó, từ trước đến nay mặt Hắc Ưng chút biểu tình, sau khi nhìn thấy hai người chỉ hành lễ, mà Bạch Tước đứng ở bên thấy Thẩm Hành Vu mặc đồ thái giám liền cười nham nhở.

      “Bảo hộ nàng cho tốt, trước khi ta đến, nơi nào cũng được phép .” Mộ Phi Chỉ lạnh lùng vài câu với Bạch Tước, sau đó ngay trước mặt hai người ôm đầu Thẩm Hành Vu, hung hăng hôn nàng, sau đó mới để Bạch Tước dẫn Thẩm Hành Vu rời .


      Thẩm Hành Vu và Bạch Tước giả trang theo xe của Nội vụ phủ xuất cung, mãi đến cửa cung, mặt Thẩm Hành Vu vẫn chưa hết đỏ, Bạch Tước dựa vào bên cạnh xe ngựa, khóe môi vẫn cong lên như cũ.

      “Đây phải là đường đến Thiên Cơ lâu.” Cách mành che, Thẩm Hành Vu nhìn thoáng qua bên ngoài chút, phát ra đường này phải là đường đến khách điếm.

      “Có người bức vua thoái vị, ai dám đảm bảo Thiên Cơ lâu là nơi tốt nhất, hơn nữa, nương nương người còn có Tiểu vương tử, sát khí ở Thiên Cơ lâu trùng điện, sợ là ổn.” Bạch Tước giải thích ràng với nàng.

      “Là chủ ý của Mộ Phi Chỉ?” Thẩm Hành Vu hỏi.

      “Dĩ nhiên, Vương thượng an bài tốt mọi thứ.” Bạch Tước gật đầu.

      “Vậy thôi!” Xe ngựa bình thường, đường về phía trước.
      Last edited: 10/5/16
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 74.2: A Vu, ôm

      Editor: Quỳnh ỉn

      Trải qua ngày chờ đợi, rốt cuộc bóng tối cũng bao trùm lấy toàn bộ Vương cung, Mộ Phi Chỉ ra khỏi điện Thái Nguyên, nhìn sáu mươi sáu bậc thềm ngọc, con ngươi trở nên thâm trầm, thấy màu sắc.

      Cùng lúc đó, mấy đội quân lặng lẽ xuất phát từ phủ Thanh Bình Hầu, tiến vào Vương cung, bản thân Mộ Thiếu Khanh cũng ra khỏi thiền viện, nhìn nam nhân trung niên đứng bên cạnh, cười lạnh tiếng: “Tả tướng chưa lâm trận mà làm phản chứ?”

      “Ta giao quân của Tả gia vào trong tay Hầu gia, Hầu gia còn lo lắng cái gì nữa?” Tả tướng híp hai mắt, rất giống lão hồ li, Mộ Thiếu Khanh nghe xong lời này, chỉ hừ lạnh tiếng, sau đó liền mặc áo giáp bạc ra ngoài, nhìn cái bóng dáng kia, trong lòng Tả tướng cũng khỏi cười lạnh tiếng, mọi người đều có tính toán riêng, hết thảy phải nhìn mệnh của bản thân .

      Khi bóng đêm buông xuống, đèn đuốc bốn phía Vương cung được thắp sáng trưng, Mộ Phi Chỉ đứng trước điện Thái Nguyên, rất lâu nhúc nhích, Hắc Ưng đứng sau lưng , thấp giọng bẩm báo: “Chủ tử, người đến rồi.”

      “Có người của Tả tướng ?” Mộ Phi Chỉ hỏi.

      “Có quân của Tả gia.” Hắc Ưng đáp ngắn gọn.

      “Thiếu Khanh ơi Thiếu Khanh, đến cùng, biết ngươi lừa lão hồ ly kia hay là bị lão hồ ly kia lừa.” Cuối cùng tiếng nỉ non của Mộ Phi Chỉ ngập tràn rời rạc trong gian yên tĩnh, của thành bị đóng, thanh này giống như cỗ tiếc thương.

      Đêm nay Mộ Thiếu Khanh muốn phải quyết tâm đánh thắng, bởi vì chuyện của công chúa Nghê Thường vài ngày trước đó mà mà cùng Tần Huyền Qua ngày càng ầm ĩ, cuối cùng chút biểu cảm, mà đầu mối ở thanh lâu được bố trí tỉ mỉ nhiều năm lại bị tiêu diệt chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Mộ Thiếu Khanh ngờ, trong thời gian ngắn mà Mộ Phi Chỉ có thể tập hợp được nhiều lực lượng đáng sợ như vậy. hiểu , sớm muộn gì hai người cũng phải đối mặt, nếu bức vua thoái vị, Mộ Phi Chỉ cũng bỏ qua cho , quên, khi Mộ Phi Chỉ nhìn thấy Thẩm Hành Vu ngã xuống trong lòng mình, ánh mắt khát máu như thế nào.

      Mộ Phi Chỉ chỉ nắm trong tay Ngự lâm quân, mà còn là chủ nhân của đám sát thủ trong Thiên Cơ lâu, tất cả những người này đều mặc đồ đen, lụa đen che mặt, giơ tay chém xuống, căn bản là kịp nhìn thấy hình dạng, thậm chí cơ hội giơ kiếm cũng có, cứ như vậy chặt đứt sinh mạng, tối nay, đám người của Thiên Cơ lâu giống như mổ đám tử thần, tốc độ cực nhanh, thủ đoạn lưu loát, ngay cả Mộ Thiếu Khanh cũng phải líu lưỡi, vốn cho là chỉ mất hai canh giờ là có thể bức vua thoái vị, giờ ngược lại, thành ra đến nửa canh giờ mà bị tiêu diệt.

      Cửa thành Vương cung chỉ mở cái, phải do thủ hạ của Mộ Thiếu Khanh mở, mà là Mộ Phi Chỉ cố ý để người mở, bởi vì cửa cung này nối thẳng đến điện Thái Nguyên, giờ Mộ Thiếu Khanh đứng ở bên trong của cung, bên trái là thủ hạ do bồi dưỡng, bên phải là quân của Tả gia, tình hình tại khiến khuôn mặt từ trước đến nay luôn vui vẻ của giờ đây nhìn thấy vẻ tươi cười nữa, áo giáp màu bạc của dính đầy máu, nhìn cửa cung được cố ý mở trước mặt, lửa giận trong mắt nhất thời lại cháy lên hừng hực, (Mộ Phi Chỉ) coi thường (Mộ Thiếu Khanh), Mộ Phi Chỉ coi thường như vậy, chẳng lẽ ở trong mắt (Mộ Phi Chỉ) Thanh Bình Hầu luôn là trò cười sao? Cái loại cảm giác tự ti xen lẫn khó chịu này ngừng xoay chuyển trong lòng Mộ Thiếu Khanh, dưới cơn giận dữ, giơ kiếm lên, hô to tiếng, mang theo người đường tiến thẳng tới trước cửa điện Thái Nguyên.

      “Mộ Phi Chỉ, ngươi khinh người quá đáng.” Cuối cùng khi Mộ Thiếu Khanh đứng trước điện Thái Nguyên, trong lòng cười khổ tiếng, người nọ đứng ở phía sáu mươi sáu bậc thang bạch ngọc, thẳng đến bây giờ, Mộ Thiếu Khanh còn phải ngửa đầu nhìn (Mộ Phi Chỉ) sao,vì sao! Vì sao cái người đứng ở cao kia phải là mình, vì sao! chỉ hỏi câu này lần.

      “Tả ái khanh, có phải ngươi nên giải thích chút , vì sao quân của Tả gia ngươi lại xuất đường bức vua thoái vị này.” Mộ Phi Chỉ vừa mở miệng câu, ánh mắt của Mộ Thiếu Khanh bỗng nhiêng trừng lớn, giương mắt nhìn lên, chỉ thấy người nam nhân mặc quân phục bị hai người thị vệ áp giải xuất trong tầm mắt của mọi người.

      “Vương thượng minh giám, cực thần nhận ra mưu muốn làm phản của Thanh Bình Hầu, cho nên mới bố trí cái bẫy này, đến thời khắc cuối cùng, binh lực đủ, đương nhiên cực thần nghĩ ngợi bố trí quân của quân của Tả gia vào đó.” Cho dù bị bao vây, cái miệng của Tả tướng vẫn khéo léo lải nhải như cũ.

      Mộ Thiếu Khanh nghe vậy, ánh mắt càng trở nên đỏ hơn, thấy vẻ giả dối trong mắt Tả tướng, nhìn quân Tả gia bắt đầu tránh lui, thấy Mộ Phi Chỉ từng bước xuống, càng ngày càng gần.

      Người này trời sinh mang theo cỗ khí cường đạikhi đến gần, binh lính bốn phía đều lui về phía sau vài bước, sau đó liền nghe thấy tiếng bước chân chạy chậm chỉnh tề ngay ngắn, trong khoảng thời gian ngắn, tất cả tàn binh đều bị Ngự lâm quân bao vây, mỗi tiếng binh khí rơi xuống đất đều có ý nghĩa họ cam tâm tình nguyện quỳ xuống đầu hàng, ngay thời điểm khi tất cả quỳ xuống, Mộ Phi Chỉ tới trước mặt Mộ Thiếu Khanh, mặt (Mộ Phi Chỉ) vẫn mang theo tươi cười đứng đắn như cũ, thấy áo giáp của Mộ Thiếu Khanh có vết máu, Mộ Phi Chỉ cười : “Thiếu Khanh, ta nhớ trước kia ngươi từng , chiến trường là nơi để rèn luyện người, bây giờ ngươi mang binh lính đến bức vua thoái vị, đây phải là tự tìm đường chết sao?”

      “Là ta đánh giá thấp ngươi, ta chưa bao giờ nghĩ tới chỉ trong vài ngày mà ngươi có thể quét sạch nội giám của ta.” Dường như là cười khổ, Mộ Thiếu Khanh hơi cong môi cái. Nhưng đây cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, ngay sau đó, trong mắt Mộ Thiếu Khanh liền tản ra thù hận, thái độ của trở nên khác thường cười phá lên, sau đó lại cắn chặt răng, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn Mộ Phi Chỉ, khuôn mặt cũng vì vậy mà trở nên dữ tợn: “Nếu có ngươi, Thiên Cơ lâu rơi vào tay ta.”

      “Làm người nhẫn lại có chủ kiến, Thiếu Khanh, đây là tật xấu lớn nhất của ngươi.” Bộ dạng Mộ Phi Chỉ vẫn biếng nhác như cũ, vừa chuyển động cái nhẫn tay, vừa với Mộ Thiếu Khanh: “Tuy ngươi bày ra mạng lưới tình báo lớn, lại bồi dưỡng ít nữ sát thủ cao siêu, nhưng ngươi lại mất đến mười mấy năm để làm, nếu là ta, ta cần đến mười năm có thể làm cho toàn bộ Hoài Nam này đảo điên.”

      “Ngươi biết từ sớm?” Mộ Thiếu Khanh kinh ngạc, khi ba chữ mười mấy năm rời từ trong miệng Mộ Phi Chỉ, nghĩ, đây có phải là trùng hợp , ở dưới mí mắt Mộ Phi Chỉ làm thằng hề mười mấy năm.

      “Ta chỉ đồng ý tin tưởng thôi, ta có cách nào tin tưởng, từ đến lớn đường hỗ trợ nhau cho tới bây giờ lại giấu dã tâm, mà người này còn là đệ đệ ruột của ta, Thiếu Khanh, ngươi , ta có nên tin hay ?” Ánh mắt lười biếng của Mộ Phi Chỉ quay lại nhìn Mộ Thiếu Khanh, mà cả người Mộ Thiếu Khanh đều kinh ngạc đến mức thể động đậy.

      “Chuyện này mà ngươi cũng biết?” Mộ Thiếu Khanh thào câu, thân mình lảo đảo lùi về phía sau bước.

      “Bằng ngươi nghĩ ta lưu ngươi lại đến ngày hôm nay?” Mộ Phi Chỉ hừ lạnh tiếng: “Ta cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi chưa bao giờ tính tới chuyện muốn buông tay, khi như vậy, đêm nay chúng ta liền quyết trận thắng thua.” Mộ Phi Chỉ nhìn Mộ Thiếu Khanh, thu lại tất cả vẻ lười nhác: "Đây là cơ hội cuối cùng ta cho ngươi."
      Last edited: 10/5/16
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 74.3: A Vu, ôm

      Editor: Quỳnh ỉn

      “Dựa vào cái gì? Tất cả những gì tốt đẹp nhất đều bị ngươi chiếm , vì sao lúc trước phải là ngươi ? Vì sao người bây giờ xưng vương phải là ta?” Mộ Thiếu Khanh vung kiếm điên cuồng chém tới Mộ Phi Chỉ, Hắc Ưng luôn thầm nhìn chằm chằm bốn phía, đáp ứng Mộ Phi Chỉ tuyệt đối nhúng tay vào cuộc chiến của hai người, nhưng muốn bảo vệ chủ tử, để ngừa có tên thầm giở trò.

      Lúc này Tả tướng bị người kéo xuống, thị vệ bốn phía cũng được dẫn , trong bóng đêm, hai người đứng đối diện nhau, gió đêm thổi bay tóc đen của hai người, Mộ Thiếu Khanh ra tay trước, mang theo cỗ tức giận từ trước đến nay chưa từng có, hận thể gom hết tức giận của cuộc đời phát tiết lên người Mộ Phi Chỉ, xuống tay vừa nhanh vừa mạnh, mỗi kiếm đều đánh tới chỗ hiểm. Dĩ nhiên Mộ Phi Chỉ cũng phải ngồi , giờ tư tưởng của Mộ Thiếu Khanh quá mức hỗn loạn, hành vi rất dã man, nhưng chỉ cần thoáng động não đều có thể nhìn ra chỗ sơ hở của , vì thế mấy hiệp sau, kiếm của Mộ Phi Chỉ đâm tới xương bả vai của Mộ Thiếu Khanh, khi mũi kiếm đâm vào da thịt , Mộ Thiếu Khanh chỉ nghe thấy Mộ Phi Chỉ : “ kiếm này, là ngươi thiếu A Vu.”

      Lưỡi kiếm đâm vào xương bả vai của cánh tay phải, do Mộ Phi Chỉ liên tục áp sát, Mộ Thiếu Khanh có chút lực bất tòng tâm đứng lên, lúc này, Mộ Phi Chỉ lại đâm kiếm thứ hai, lạnh lùng : “ kiếm này, là ngươi nợ nàng.”

      Tốc độ của hai người cực nhanh, đứng xa nhìn, chỉ thấy đen trắng đứng đan xen nhau, căn bản phân được ai ở nơi nào.

      “Ha ha, ngươi thể tưởng được đâu? Ta còn để lại chiếu cuối cùng, chỉ cần hôm nay ta rời khỏi đây, ta cho ngươi mất người ngươi nhất, cái loại đau khổ này nhất định đau đến khắc cốt ghi tâm đấy!” khắc cuối cùng, khi cả người Mộ Thiếu Khanh toàn là máu nằm xuống, khóe môi của cong lên ra câu như vậy.

      Mộ Phi Chỉ lạnh lùng nhìn cái, mặt mũi bởi vì nhớ tới người nọ mà hơi giãn ra chút, chỉ nghe tản nhiên : “Giữa hai chúng ta, ta luôn thắng.”

      Trận “bức vua thoái vị này” đến thời điểm cuối cùng, Mộ Phi Chỉ giương mắt nhìn lại, chỉ thấy Đỗ Trọng thân áo choàng đỏ sậm từ xa tiến lại gần, rất nhanh liền tới trước mặt .

      “Gia đình đế vương là bi ai.” Đỗ Trọng ngồi xổm xuống, lật lật lại mí mắt Mộ Thiếu Khanh, rất cảm thán .

      “Để người của Thiên cơ lâu trong vòng canh giờ yên lặng tẩy sạch tất cả các phiến đá ở trong cung, ta muốn để nàng nhìn thấy dù chỉ là chút hương vị của máu.” Mộ Phi Chỉ xoay người, thầm nghĩ, bản thân mình cũng nên trở về đổi quần áo, bằng cả người đầy mùi máu tanh đón nàng, biết nàng có nôn ra hay .

      “Ta rất hiếu kỳ, rốt cuộc nha đầu kia có chỗ nào hấp dẫn ngươi, ha ha.” Đỗ Trọng đứng ở bên, tóc bạc tung bay, giọng lạnh lẽo.

      “Có đôi khi, thể khống chế được trái tim!” Mộ Phi Chỉ xong lời này liền quay đầu lại, lập tức đến điện Thái Cực, nghĩ, nàng mới rời chưa đến ngày mà bắt đầu nhớ rồi.

      lúc lâu sau, hai chiếc xe ngựa giống nhau đồng thời rời khỏi Vương cung, chạy theo hai hướng, đường xe chạy, người ở Thiên Cơ lâu ngầm theo sau dọn dẹp chướng ngại, xem có người theo dõi sau lưng hay , vi thế đoạn đường này rất an toàn.

      Lại qua thêm nửa canh giờ, hai chiếc xe ngựa đồng thời chạy ra từ ngõ hẻm, hội họp đường cái ở kinh đô, gió đêm cẩn thận thổi vào làm rèm cửa sổ bay lên, làm lộ ra khuôn mắt nhắm mắt yên tĩnh ngủ, người này phải Thẩm Hành Vu là ai?

      Đúng lúc này, biết từ nơi nào xuất mấy hắc y nhân, ngừng bắn tên, động tác rất lưu loát, chỉ nghe thấy vài tiếng vèo vèo, cả xe ngựa nhanh chóng biến thành tổ ong vò vẽ, đương nhiên, thời gian bọn họ bắn tên dài, bởi vì những người này bị người của Thiên Cơ lâu giết. Thời điểm bốn phía khôi phúc lại yên tĩnh, xe ngựa này lại chở những mũi tên đó rời .

      Khi Mộ Phi Chỉ thu được báo cáo này, ôm Thẩm Hành Vu mở mắt ra được ngồi ở giường trong biệt viện của Hữu tướng.

      “Có người mai phục muốn đánh len?” Thẩm Hành Vu nhắm mắt, có chút bối rối lẩm bẩm .

      “Đúng, hai chiếc xe ngựa đều bị bắn thành tổ ong vò vẽ. Khiếm ta mất người ta nhất, đây đại khái là lời cuối cùng của Thiếu Khanh, chẳng qua ngờ, ta vốn có đưa nàng đến Thiên Cơ lâu, mà thi thể trong xe ngựa cũng chỉ để che dấu tai mắt của người thôi.” Tuy Mộ Phi Chỉ ngồi ở trong chiếc xe ngựa ra ngoài, nhưng lưu lại ở nơi đó, có trở về, bởi vậy cho dù có mai phục, cũng chỉ là cố ý dẫn người núp trong bóng tối ra ngoài mà thôi.

      "Cũng may, đầu óc của chàng tương đối tốt." Bây giờ đến giờ tý, Thẩm Hành Vu thể nào mở mắt nổi nữa, nàng lầu bầu vài câu, sau đó lên tiếng nữa, lúc Mộ Phi Chỉ ôm lấy nàng, nàng ngủ ngon lành. Ôm lấy nàng vào bên trong, sức nặng tay cũng bởi vì nàng mang thai mà tăng thêm, nghĩ, sau khi hồi cung nhất định phải nuôi nàng mập theo chút nữa.
      Last edited: 10/5/16
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :