1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sủng hậu danh giá của cuồng đế - Nhất Bút Niên Hoa (103c-Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 63: Ngoan chút, thương (2)

      Edit: Thu Thủy

      Thẩm Hành Vu hừ tiếng, quay đầu nhìn , kết quả cằm lại bị giữ chặt kéo về, sát vào môi nàng, giọng hỏi: "Có muốn ăn thêm chút nữa ?"

      " cần đâu!" Thẩm Hành Vu vùi đầu vào trong lòng , hai tay ôm cổ , sống chết chịu ăn thêm thứ gì.

      Mộ Phi Chỉ xoa tay mình, lúc này mới ôm nàng đứng dậy, sức lực của nam nữ vốn khác nhau, lúc này, ôm Thẩm Hành Vu vào ngực như ôm đứa bé.

      "Ra ngoài phơi nắng mặt trời có được hay ?" Bây giờ Mộ Phi Chỉ làm chuyện gì cũng hỏi Thẩm Hành Vu, nhưng Thẩm Hành Vu có đường phản bác, chỉ cần cho là tốt liền nhất định bắt nàng phải làm theo.

      Mặt trời mùa đông ấm áp, Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu ra ngoài, bảo Thạch Lưu ôm chăn theo, đặt lên chỗ ngồi ở hành lang, lúc này mới ôm Thẩm Hành Vu ngồi xuống.

      "Ngủ thời gian dài như vậy, cảnh đẹp cũng được thấy." Thẩm Hành Vu dựa lưng vào lồng ngực rộng lớn của Mộ Phi Chỉ, tay này chỉ vào cây mai trước điện Thái Cực biết sum xuê từ lúc nào, mắt cong cong với Mộ Phi Chỉ

      Mộ Phi Chỉ cầm tay nàng nhét vào chăn, hôn đỉnh đầu nàng : "Ta chờ nàng tỉnh lại, sau đó đưa nàng ngắm mai, trước kia nàng luôn cây mai trước điện Thái Nguyên đẹp, ta sai bọn thuộc hạ dời qua đây."

      "Cám ơn phu quân." Thẩm Hành Vu quay người lại, khó khăn đặt vào môi Thẩm Hành Vu nụ hôn.

      Thẩm Hành Vu tỉnh lại làm cho tất cả cung nhân trong cung điện của Hoài Nam thở phào nhõm. Bởi vì, chỉ cần Thẩm Hành Vu tỉnh lại, bọn họ cần nơm nớp lo sợ nữa, chỉ cần vị chủ tử kia giọng vài câu, vương thượng của bọn họ giây trước còn nổi giận lôi đình, giây sau dịu dàng chuyện cùng Thẩm Hành Vu

      Đều đông xuân tới, tuy bây giờ chưa qua mùa đông, nhưng bọn họ cảm thấy, mùa xuân đến cung điện Hoài Nam. Sau khi Thẩm Hành Vu tỉnh lại, mỗi lần bọn họ qua điện Thái Cực đều thấy Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu ngồi hành lang, đôi khi hai người gì, chỉ yên lặng dựa vào nhau. Dựa vào nhau trong giây lát nhưng cũng làm cho người ta có cảm giác lâu dài. Mỗi khi nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều hiểu ý cười, trong thâm cung, khó có người chồng si tình, khó có cuộc tình lâu dài.

      Năm ngày sau, xe ngựa trang trí đơn giản từ trong vương cung chậm rãi chạy ra, thẳng tới Đại Lý Tự.

      Thạch Lưu ngồi trong xe ngựa, nhìn sang bên phải thấy chủ tử bị Mộ Phi Chỉ bọc tròn vo như cái bánh chưng, khóe miệng ngừng giật giật. Nàng còn nhớ , lúc mới ở trong cung ra, Thẩm Hành Vu nhất định mặc nhiều y phục như vậy, kết quả Mộ Phi Chỉ đồng ý, lấy y phục mặc lên người nàng, cuối cùng Thẩm Hành Vu bắt đầu lộn xộn bất mãn, nhiều y phục như vậy khiến nàng rất nặng nề, vết thương của nàng tốt rồi, cần quá để ý như vậy, nhưng Mộ Phi Chỉ thèm nghe, nếu nàng phản kháng, Mộ Phi Chỉ liền ấn chặt nàng, hôn môi nàng đến khi sưng lên, sau đó lại mặc tiếp quần áo cho nàng.

      "Phu quân, trong xe hơi nóng, ta cởi chiếc áo choàng ra được ?" Thẩm Hành Vu khó khăn cựa quậy thân thể tròn vo, bĩu môi với Mộ Phi Chỉ

      " được." Mộ Phi Chỉ vẫn xem tấu chương như cũ, ngẩng đầu lên .

      "Chàng có cần bắt nạt người khác như vậy ?" Thẩm Hành Vu nhíu mày, vươn tay véo mặt Mộ Phi Chỉ

      Thạch Lưu giật mình nhìn, suýt nữa giơ tay lên ôm trái tim của mình, trời ơi, đây là Hoài Nam vương đó, chủ tử cứ véo như vậy sao? Khuôn mặt hoàn hảo như vậy, nếu xuất vết cấu véo là chuyện buồn cười thế nào. Nghĩ đến đây, Thạch Lưu khỏi có chút muốn cười. dienndnle,qu.y don

      "Muốn cào buổi tối về chúng ta làm tiếp, bây giờ để ta yên tĩnh chút." Rốt cuộc Mộ Phi Chỉ cũng bắt đầu động thủ, ôm lấy lưng Thẩm Hành Vu khéo vào ngực mình, sau đó cắn cắn lỗ tai nàng, ái muội .

      "Chàng gì đó." Thẩm Hành Vu tức giận lườm Mộ Phi Chỉ, nhưng cũng yên lặng lại, rúc vào lòng Mộ Phi Chỉ

      tới nửa canh giờ, xe ngựa dừng lại trước cửa Đại Lý Tự, chỗ này đối với Thẩm Hành Vu còn xa lạ, Mộ Phi Chỉ xuống xe trước, sau đó vươn tay ôm Thẩm Hành Vu như ôm đứa trẻ. Thẩm Hành Vu vòng tay ôm cổ , yên tâm giao mình vào tay .

      Quan của Đại Lý Tự chờ ở bên ngoài, nhìn đôi nam nữ phong thái xinh đẹp tới, khỏi cảm thán trong lòng: thiên hạ này sớm muộn gì cũng là của bọn họ.

      "Vương thượng, phiền phức vào vị trí rồi." Giang Thành Nghiệp với Mộ Phi Chỉ

      Mộ Phi Chỉ nắm tay Thẩm Hành Vu, gật đầu, đáp: "Đưa chúng ra vào."

      Giang Thành Nghiệp gật đầu, đưa hai người vào đại đường, vừa tiến vào, Thẩm Hành Vu nhận ra có bóng người quỳ, dáng vẻ suy sụp, phải Khương Đại Hải là ai.

      "Khương Đại Hải, vương hỏi ngươi, đám thích khách hành thích vương tại đê có phải do ngươi sắp xếp ?" Mộ Phi Chỉ hỏi Khương Đại Hải.

      "Thần bị oan." Khương Đại Hải khổ sở mở mắt ra với Mộ Phi Chỉ "Vương thượng, thần sai kẻ nào ám sát người."

      "Vậy sao? Vậy ngươi người đứng sau chuyện này là ai?" Giọng điệu của Mộ Phi Chỉ rất tùy ý.

      Thẩm Hành Vu phát , Khương Đại Hải nghe đến vấn đề này sắc mặt hơi cứng lại, tuy rất nhanh nhưng tránh được đôi mắt nàng, đương nhiên cũng tránh được tầm mắt của Mộ Phi Chỉ

      " vương hỏi lại ngươi, lúc trước xây đê tốn năm vạn lượng bạc trắng ngươi tham ô bao nhiêu? Trong bản cung ghi là vạn lượng, chuyện này ngay cả Giang ái khanh cũng tin, Khương Đại Hải, người nghĩ vương ngu ngốc sao?" Mộ Phi Chỉ xong lời cuối cùng thanh chợt cao lên, bản khai ném xuống Khương Đại Hải, trúng đầu làm kêu lên.

      "Thần bị oan." Khương Đại Hải dập đầu liên tục, nhưng đối với chân tướng, vẫn ngậm miệng .

      "Được, mạnh miệng, Khương Đại Hải, sáu vị phu nhân và đứa con trong nhà người cũng cần nữa đúng ?" Giọng của Mộ Phi Chỉ vẫn chút để ý như vậy, nhưng Thẩm Hành Vu biết, mỗi khi tức giận có biểu cảm này, cho nên ngàn vạn lần đừng chọc giận , có thể cười mà giết người.

      "Thần..." Trong chốc lát, Khương Đại Hải biết phải gì, từ khi bị bắt, biết tình hình người nhà thế nào, nghĩ đến đứa con Khương Định còn tuổi, liên tục dập đầu : "Cầu vương thượng khai ân, tha cho đứa mạng."

      "Chuyện này rất đơn giản, chỉ cần ngươi ra người đứng sau, vương tha cho đứa bé ba tuổi kia mạng." Mộ Phi Chỉ kéo tay Thẩm Hành Vu đặt vào tay mình, xoa xoa cho nàng ấm.

      "Sao, điều kiện như vậy vẫn lời sao?" Mộ Phi Chỉ híp mắt, hừ lạnh tiếng.

      "Thần. . . . . . Thần ." Khương Đại Hải nghĩ lát, dập đầu với Mộ Phi Chỉ, lúc ngẩng đầu lên, giữa trán đỏ, bắt đầu rỉ máu.

      "Được." Mộ Phi Chỉ thấy chịu , nhướn mày hỏi.

      "Là hữu tướng." Khương Đại Hải thở dài hơi, giọng điệu cực kì xót thương .

      "Được lắm." Mộ Phi Chỉ chỉ hai chữ này.

      ... .......

      Ra khỏi Đại Lý Tự, Mộ Phi Chỉ với Giang Thành Nghiệp: "Giờ ngọ ngày mai, trảm toàn bộ Khương gia, Khương Đại Hải để đến cuối cùng."

      "Vương thượng, trảm cả Khương gia sao?" Giang Thành Nghiệp khỏi có chút kinh ngạc, bởi vì vừa mới ở đại đường, vương thượng ràng có ý tha cho người nhà Khương Đại Hải

      "Giang ái khanh, ngươi thấy lời khai của Khương Đại Hải thế nào?" Mộ Phi Chỉ hỏi Giang Thành Nghiệp.

      "Chuyện này..." Giang Thành Nghiệp lắc lắc đầu: "Khương Đại Hải trả lời rất ràng, hơn nữa sau khi ra hữu thừa tướng, ràng có khẽ thở phào hơi."

      "Tuy là như vậy, nhưng Giang ái khanh, ngày mai còn phải phiền ngươi đến phủ hữu thừa tướng chuyến." Mộ Phi Chỉ những lời này làm Giang Thành Nghiệp mơ hồ. Dieenndkdan/leeequhydonnn

      "Xin nghe vương thượng phân phó." Giang Thành Nghiệp biết mình phải đến phủ hữu thừa tướng truyền tin gì.

      "Ngươi phái người cầm thánh chỉ của ta lệnh cho hữu thừa tướng đến Đại Lý Tự lát." Mộ Phi Chỉ cười bí hiểm.

      "Sao ạ?" Giang Thành Nghiệp giật mình hỏi, nghe ý của Mộ Phi Chỉ, là muốn giải trừ hữu thừa tướng sao?

      " ta đến đây, thân thể vương hậu yếu, ở lâu được." xong, Mộ Phi Chỉ khom lưng bế Thẩm Hành Vu lên, sau đó đến chỗ xe ngựa.

      Thạch Lưu thấy Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu tới, lập tức trải thảm, Thẩm Hành Vu vừa ngồi xuống, nàng liền đắp chăn lên người Thẩm Hành Vu, thân thể chủ tử rất yếu đuối, thể có sai sót gì, Thạch Lưu nghĩ vậy trong lòng.

      "Buồn ngủ quá, vốn tưởng là có chuyện gì mới, kết quả lại là chiêu này." Thẩm Hành Vu cọ vào lòng Mộ Phi Chỉ, miễn cưỡng nhắm nghiền mắt.

      "Buổi trưa ngủ, bây giờ đừng ngủ." Mộ Phi Chỉ sợ Thẩm Hành Vu ngủ nhiều quá tốt, liền nhéo mặt nàng, cho nàng ngủ.

      "Ta là người bệnh, ta là người lớn nhất." Thẩm Hành Vu bắt đầu chơi xấu.

      Mộ Phi Chỉ cười : "Nàng phải người bệnh cũng lớn nhất."
      Last edited by a moderator: 10/5/16
      Chris thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 64: đến dỗ ta?

      Sau khi từ Đại Lý Tự trở về, Mộ Phi Chỉ mang theo Phúc Hải Ngự thư phòng, rốt cuộc Thẩm Hành Vu thở dài hơi, bắt đầu cởi quần áo từ ngoại điện của điện Thái Cực, vừa cởi vừa thầm : “Mặc nhiều như vậy, ngay cả chân cũng động được, muốn ta biến thành con gấu chó lớn sao?”

      Thạch Lưu thấy vậy trong lòng run sợ, nàng tiến lên nhặt vài cái áo choàng Thẩm Hành Vu ném xuống đất, sau đó nhàng với Thẩm Hành Vu: “Chủ tử, nếu như để Vương thượng biết bọn nô tỳ bị trừng phạt!”

      “Có ta chịu trách nhiệm các ngươi lo lắng cái gì?” Rốt cuộc Thẩm Hành Vu cởi mấy cái áo nặng nề xuống. Nàng vừa định vào nội điện chợt nghĩ đến con nhóc kia, cho nên quay đầu lại với Hoa Dung: “Hoa Dung, đến chỗ Quỷ Y ôm Cầu Cầu về cho ta, biết Quỷ Y có để nó bị đói .”

      “Nhưng chủ tử, vương thượng có mệnh của ngài ấy được ôm Cầu Cầu về.” Hoa Dung khó xử nhìn Thẩm Hành Vu.

      “Bảo ngươi ngươi , mè nheo cái gì?” Thẩm Hành Vu khoát tay với Hoa Dung, sau đó cả người thoải mái vào nội điện. Nàng ngồi xuống nệm, tay sờ lên bả vai mình, trong lòng mang theo vài phần tò mò, bởi vì sau khi tỉnh lại, Mộ Phi Chỉ chăm sóc như đại gia, cho nên nàng cũng có cơ hội hỏi, rốt cuộc là dùng thuốc vì mà chỉ trong bốn năm ngày, vết thương của nàng còn cảm giác, dường như hiệu quả của thuốc này cũng nhanh quá.

      Lúc suy nghĩ, Hoa Dung thở mạnh chạy vào, nhét Cầu Cầu vào trong ngực Thẩm Hành Vu, sau đó lại thở dốc: “Từ nay về sau, đánh chết nô tỳ cũng tới chỗ Quỷ Y!”

      “Làm sao vậy? lại làm chuyện gì kinh thiên động địa à?” Thẩm Hành Vu tò mò hỏi.

      lấy dược đen xì bôi lên ánh mắt của con thỏ .” Hoa Dung vừa nghĩ tới ánh mắt đáng thương của con thỉ, trong lòng nàng mắng mười tám đời tổ tông nhà Đỗ Trọng, bởi vì như vậy quá tàn nhẫn, con nhìn rất thảm.

      cũng phải là thiện nam tín nữ gì, ngươi thể mong chờ đối xử tử tế với tất cả mọi thứ, tới mức ngay cả con kiến cũng giết chết đực.” Thẩm Hành Vu bình thản , trong lời cũng có vẻ gì là mềm lòng với chuyện như vậy.

      Hoa Dung há hốc mồm nhìn Thẩm Hành Vu, dường như nàng tin Thẩm Hành Vu cũng là người máu lạnh như vậy.

      “Hoa Dung, đôi mắt của thỏ là mẫn cảm nhất, là nơi yếu ớt nhất, dùng mắt để thí nghiệm là tốt nhất.” Thẩm Hành Vu xong, nhìn Hoa Dung há hốc mồm, chỉ lắc đầu sau đó xem sách trong tay.

      Thẩm Hành Vu thích yên tĩnh, lúc đọc sách thường thích ở chỗ, hơn nữa dường như vừa rồi nàng dọa Hoa Dung , cho nên nàng cho Hoa Dung và Thạch Lưu lui ra, chính mình làm ổ giường đọc sách.

      biết qua bao lâu, Thẩm Hành Vu có chút khô miệng, nàng hề suy nghĩ mà chân trần bước tới bàn cách đó xa uống nước. Kết quả nước còn chưa rót vào trong ly trà, cửa nội điện bị Mộ Phi Chỉ mở ra, khuôn mặt Mộ Phi Chỉ vốn mỉm cười, nhưng mà khi nhìn thấy người Thẩm Hành Vu mặc ít như vậy, lại còn chân đất gương mặt đó căng lên. lên vài bước, giọng to đến dọa người, giận dữ hét lên với Thẩm Hành Vu: “Thẩm Hành Vu, lời của ta nàng coi như gió thoảng bên tai phải ?”

      Trước kia Thẩm Hành Vu chưa từng nghe nặng với nàng, bây giờ bị rống lên như vậy, ly trà nàng bừng trong tay khỏi run rẩy

      Mộ Phi Chỉ lạnh nhạt đứng trước mặt nàng, khuôn mặt băng giá, nhiệt độ trong phòng lập tức vì tâm tình của mà hạ thấp xuống, gần như có thể so với trời đông giá rét.

      “Nàng biết là mình vừa bệnh sao? biết chân như vậy bị lạnh à?” giọng của Mộ Phi Chỉ bởi vì cảm xúc nên cũng có phần tức giân, gương mặt lạnh lùng, ôm Thẩm Hành Vu lên giường, kéo mạnh cái chăn đắp lên cho nàng.

      Cả quá trình Thẩm Hành Vu câu nào, chỉ yên lặng nhìn Mộ Phi Chỉ, nhưng bây giờ cơn giận của Mộ Phi Chỉ rất lớn, cố gắng kiềm chế chính mình nổi giận với Thẩm Hành Vu, nhưng mà lời ra lại rất lớn, trong khoảng thời gian ngắn cũng khiến Thẩm Hành Vu kinh hãi.

      “Nàng nghe lời ta chưa? Từ nay về sau được như vậy nữa, nghe ?” Mộ Phi Chỉ đắp mấy cái chăn lên cho nàng, kết quả phát lửa giận trong lòng mình vẫn còn chưa lui xuống. lại quay người lại, vươn tay cầm lấy cằm Thẩm Hành Vu, trong giọng nghiêm khắc và hung ác trước nay chưa từng thấy.

      “Xoạch” tiếng, Thẩm Hành Vu mở to hai mắt nhìn Mộ Phi Chỉ, giọt nước mắt cứ như vậy rơi xuống mu bàn tay Mộ Phi Chỉ.

      Bởi vì giọt nước mắt này mà tay Mộ Phi Chỉ run rẩy hạ xuống, cả người cứng ngắc, vẻ mặt lạnh như băng tan rã trong chốc lát, nước mắt kia giống như giọt nước nóng hổi, làm cháy da và tim . lát sau mới hoàn hồn, vừa muốn vươn tay ôm Thẩm Hành Vu vào ngực Thẩm Hành Vu vén chăn lên chạy ra ngoài.

      Thần trí của Mộ Phi Chỉ vẫn bị giọt nước mắt vừa rồi làm loạn, sau khi Thẩm Hành Vu chân đất bỏ chạy mới kịp phản ứng, đuổi theo nàng. Đợi chạy tới Thẩm Hành Vu ngồi ghế đá trong sân điện Thái Cực, hai mắt nhìn đóa hồng mai trong sân có tiêu cự. Cả người Mộ Phi Chỉ cứng ngắc đứng ở đó, cảm xúc bối rối dâng lên trong lòng , nghĩ, có phải vừa rồi thái độ của mình quá cứng rắn rồi , muốn thương nàng, bình thường chưa bao giờ câu nặng lời với nàng, lần này thái độ hung ác nổi giận với nàng như vậy. Nhưng mà, rất tức giận, sợ nàng vì cảm lạnh mà bệnh tái phát, những lúc nàng mê man.... nỗi đơn tra tấn phát điên rồi, cho nên cho phép chuyện như thế xảy ra lần nữa, chẳng lẽ là dọa nàng sao? Là quà nghiêm khắc rồi à?

      Hai người cứ như vậy gì, người ngồi người đứng. Mãi lúc sau, bước chân Mộ Phi Chỉ hơi động chút, muốn tiến lên, đột nhiên Thẩm Hành Vu quay đầu lại, bĩu môi hỏi Mộ Phi Chỉ: “Chàng đến dỗ ta sao?” Bởi vì giọng khàn khàn, nên khi Thẩm Hành Vu những lời này, giọng rất thấp, cộng thêm cả đôi mắt to trong trẻo, Mộ Phi Chỉ chỉ cảm thấy tràn đầy trong lòng, bước nhanh đến phía trước, ôm Thẩm Hành Vu vào trong ngực, vuốt vuốt tóc nàng, lại thấp giọng vội vàng : “Dỗ, xin lỗi nàng, giọng điệu của ta hơi nặng. Nhưng cảm giác đau khổ này ta chịu được lần thứ hai, mặc dù chỉ có ba ngày, nhưng mà A Vu à, với ta mà còn dài hơn là ba mươi năm.” Mộ Phi Chỉ xong hôn lên mái tóc Thẩm Hành Vu, giọng cùng dần khàn khàn.

      “Vừa rồi chàng làm ta sợ muốn chết, có biết ?” Thẩm Hành Vu ngẩng đầu lên, học nắm lấy cằm của , giọng điệu ra vẻ ghét bỏ: “Mộ Phi Chỉ, chàng làm hư ta rồi, ta thành thói quen rồi, chàng đột nhiên giận dữ với ta, giọng còn lạnh như vậy nữa, ta cũng rất sợ đấy, biết ? Cảm giác đó giống như, ta rất có lòng tin rằng chàng tốt với ta cả đời, nhưng mà đột nhiên chàng phát giận như vậy, khiến ta bắt đầu hoang mang. Là chàng trêu chọc ta trước!” Thẩm Hành Vu rất ủy khuất, vừa rồi nàng bị bộ dạng như muốn ăn thịt người của Mộ Phi Chỉ dọa sợ, được ăn nhiều ngọt ngào quá nên chịu được chút khổ.

      “Ta rồi, nàng được chân đất trong cung, bệnh của nàng còn chưa tốt, sao ta có thể lo lắng được?” Mộ Phi Chỉ dừng lại nhéo nhéo mũi Thẩm Hành Vu, trong lòng vừa tức vừa buồn cười. Nữ nhân này, đúng là khiến người ta tức giận được, vừa rồi nàng giang tray với , mềm mại dỗ nàng, Mộ Phi Chỉ cảm nhận được sâu sắc, đời này chính là nàng, người động được tới trái tim chỉ có nàng, khi mềm giọng dỗ nàng, cảm thấy lòng mình cũng mềm mại hơn.

      “Ta là người sống, phải hoa trong nhà kính, chàng chiều ta như vậy, về sau ta yếu đuối phải làm sao?” Thẩm Hành Vu đấm lên người chút, biểu đạt bất mãn của mình.

      “Được rồi, giận nữa hả? Lần sau ta nhất định dịu dàng chút.” Mộ Phi Chỉ nắm chặt lấy tay nàng, vuốt vuốt, sau đó bế nàng lên, vào trong nội điện.

      Khi cửa nội điện đóng lại, Thạch Lưu và Hoa Dung liếc nhìn nhau cái, sau đó hai người cùng bật cười.
      Last edited by a moderator: 10/5/16
      Chris thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 64 (2)

      Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu tới giường, dụ dỗ nàng nằm ngoan bên trong. Sau đó bảo Phúc Hải đưa tấu chương tới, chính mình ngồi bên bàn phê duyệt tấu chương, nhưng mà đôi mắt thỉnh thoảng hướng về giường, mang theo quyến luyến vf triền miên, đợi tới khi Thẩm Hành Vu ngủ ngồi đến cạnh giường, nắm tay nàng, đặt lên môi hôn, lại dùng mặt mình cọ cọ, khóe môi mỉm cười mang theo hấp dẫn mê người.

      ...

      Hình ảnh chuyện xưa lại kéo về phía Hữu tướng, bởi vì ở Đại Lý Tự, Khương Đại Hải Hữu tướng là người giật đây, cho nên Mộ Phi Chỉ giam lỏng Hữu tướng, người Đại Lý Tự bắt Hữu tướng , tin tức Hữu tướng bị giam lỏng lập tức truyền khắp đinh đổ, tất cả đại thần đều bị tin tức này khiến cho hoảng loạn, chỉ có phủ Tả tướng vẫn như trước.

      Tối hôm đó, Hữu tướng ngồi trong sân nhà uống trà, chợt thấy sau lưng luồng gió lạnh, tới lúc quay đầu lại thấy sau lưng có hai người, chợt quỳ xuống, vô cùng hoảng sợ dập đầu với Mộ Phi Chỉ, : “Cựu thần biết Vương thượng giá lâm, tiếp đón từ xa.”

      “Hắc Ưng.” Mộ Phi Chỉ quay đầu nhìn, Hắc Ưng lập tức biến mất, bắt đầu làm công tác bí mật ở ngoài để ngừa có người nghe được lời của hai người .

      “Quý ái khanh đứng bên.” Mộ Phi Chỉ ngồi xuống trước, sau đó với Hữu tướng.

      Ngoại trừ vừa rồi hơi bối rối, bây giờ Hữu tướng vô cùng bình tĩnh, lấy chén , rót ly trà nóng cho Mộ Phi Chỉ, lúc này mới hỏi Mộ Phi Chỉ: “ biết Vương đến đây có gì phân phó?”

      “Hữu tướng thấy hiếu kỳ, vì sao vương phải giam lỏng ngươi sao?” Mộ Phi Chỉ cầm lấy ly trà nhưng uống, từ từ quơ quơ, nhưng mà tràn giọt nước nào.

      “Nhất định có người hãm hại cựu thần, về phần là ai, cựu thần nghĩ hẳn là Vương thượng biết . Cựu thần biết, việc Quân ky doanh trước kia mọi đầu mối đều ám chỉ là cựu thần, mà chuyện võ sinh quán vừa rồi lại hủy diệt nữ nhi của cựu thần, hôm nay Vương thượng giam lỏng cựu thần, có nghĩa là lời khai của Khương Đại Hải nhất định chính là cự thần. Nhưng mà khéo là, năm đó Dư Thiếu Bình và Khương Đại hải là tân khoa trạng nguyên và tiến sĩ tay cựu thần nhấc bạt lên. Hôm nay mọi điều ngụ ý, cựu thần có mười cái miệng cũng được, kế hoạch kín đáo như vậy, ràng có người bày cái lưới lớn sau lưng cựu thần, cựu thần bị bao phủ, chỉ có thể trách mình bất lực. Hữu tướng hơi xong mới thở dài, rất bình tĩnh nhấp ngụm trà, nhìn Mộ Phi Chỉ.

      vương đương nhiên biết ngươi đến ai, nhưng mà bây giờ còn chưa tới lúc vạch trần chân tướng, trước mặt bây giờ còn có người.” Mộ Phi Chỉ chuyện như giải đố, dùng phương thức của mình để chuyện với Hữu tướng.

      “Mục tiêu của đơn giản chính là Lục hoàng tử, muốn nắm vương quyền, chỉ có tìm người danh chính ngôn thuận, có huyết mạch hoàng gia, có thể giúp , làm con rối ngụy trang của . Xét những điều này, Lục hoàng tử là đệ đệ của tiên hoàng, đương nhiên là thí sinh tốt nhất.” Hữu tướng giải thích .

      “Nếu như ái khanh hiểu được, vậy thời gian này ủy khuất ngươi.” Mộ Phi Chỉ đứng dậy, giọng mặn nhạt.

      “Cựu thần dám.” Hữu tướng bị lời Mộ Phi Chỉ gây kinh hãi, lúc kịp phản ứng Mộ Phi Chỉ bình tĩnh hình .

      “Cũng còn sớm, ái khanh nghỉ .” Mộ Phi Chỉ thêm gì nữa, có những lời nên tới điểm dừng, hai người hiểu là được rồi, những thứ khác muốn nhiều lời.

      Đêm lạnh như nước, càng gần tối trừ tịch nhiệt độ càng thấp, cho tới khi Mộ Phi Chỉ biến mất rất lâu, lúc này Hữu tướng mới khoác áo vào phòng. Lúc người, ông nhàng thở dài: “Có được minh quân, Hoài Nam hưng thịnh!”

      ....

      Lúc Mộ Phi Chỉ hồi cung, Thẩm Hành Vu giường, vài lớp chăn dày đăhc, nàng cầm quyển sách trong tay, đọc rất hăng say, nhìn vẻ mặt nàng đọc rất say sưa.

      “Xem cái gì đấy?” Mộ Phi Chỉ ngồi bên giường ôm lấy Thẩm Hành Vu, đầu tiên là giữ cái ót nàng lại, tàn sát bừa bãi môi nàng, lúc này mới vuốt ve đầu vai nàng và hỏi nàng.

      “Chàng trở lại rồi sao, mau đổi y phục, lạnh quá.” Bởi vì vừa ở ngoài về nên cả người Mộ Phi Chỉ mang theo luồng khí lạnh, Thẩm Hành Vu ghét bỏ dựa, muốn nhận cái khí lạnh người .

      cần đổi, cởi ra là được, dù sao nhiệt độ người ta cũng cao hơn.” Mộ Phi Chỉ xong cởi quần áo người mình xuống, rồi vén chăn chui vào trong. Đồng thời quyển sách tay Thẩm Hành Vu cũng bị Mộ Phi Chỉ ném ra ngoài, Thẩm Hành Vu thấy vậy phiền chán : “Chàng làm cái gì vậy?”

      “Đến, để cho ta ôm nào.” tay Mộ Phi Chỉ chống đầu, lười biếng với Thẩm Hành Vu.

      Thẩm Hành Vu nhìn lồng ngực lộ ra, thầm nuốt nước bọt, nàng lắc đầu : “Phu quân, người ta còn có vết thương, chàng đừng làm loạn.” Từ sau đại hôn của hai người, Mộ Phi Chỉ quả thực vô cùng thích phương diện kia, tới mức khiến người phẫn nộ. Mỗi khi Thẩm Hành Vu đều bị lăn qua lăn lại muốn chết, nàng luôn thích cắn cái lên vai , sau đó rầu rĩ : “Mộ Phi Chỉ, chàng có thể tiết chế chút !” Lúc đó, Mộ Phi Chỉ hùng hồn : “Nam nhân cấm dục hai mươi lăm năm, nàng bảo ta tiết chế thế nào?” Khẩu khí vô lại đó, đúng là vô sỉ.

      “Nàng nghĩ cái gì thế, mặc dù ta nhịn được nhưng đến mức để ý tới vết thương của nàng.” Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu vòa lòng, ấn đầu nàng vào trong ngực mình, sau đó nhắm mắt lại.

      Qua nửa năm, Thẩm Hành Vu sớm thích ứng với cái ôm của Mộ Phi Chỉ. Nàng tìm tư thế thoải mái, cọ cọ vào ngực Mộ Phi Chỉ, sau đó thoải mái nhắm mắt lại, hai tay theo thói quen ôm eo Mộ Phi Chỉ, cơ thể hai người dính chặt lấy nhau, cảm xúc tốt đẹp này suýt nữa làm Mộ Phi Chỉ nhịn được.

      “A Vu, gần đây nàng có vẻ thích ngủ!” Mộ Phi Chỉ nghe thấy tiếng thở trong ngực, bất đắc dĩ và cưng chiều .
      Last edited by a moderator: 10/5/16
      Chris thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 65.1: Con của chàng với chàng

      Những ngày Thẩm Hành Vu sinh bệnh, Mộ Phi Chỉ chỉ lần tuyên bố muốn đem hang hổ của Đỗ Trọng , cuối cùng, cho dù là người sợ trời sợ đất, da mặt dày như Đỗ Trọng cũng bị Mộ Phi Chỉ dọa sợ, cho nên thời gian này cũng lộ diện trước mặt Mộ Phi Chỉ, thành ở trong Ly viên của mình nghiên cứu các loại độc dược. Cũng vì thế mà hồi lâu nàng đến gặp , bởi vậy lần này thấy Đỗ Trọng ở điện Thái cực nàng rất kinh ngạc.

      “Sao ngươi lại tới đây?” Thẩm Hành Vu ngồi ghế đá ở ngoại điện chơi đùa với Cầu Cầu. Cầu Cầu rất khôn, vừa nhìn thấy Đỗ Trọng chui tọt vào trong ngực Thẩm Hành Vu giống như gặp quỷ.

      “Mộ Phi Chỉ ở đây ?” Đỗ Trọng giống như người xương, tựa cây cột, mái tóc phiêu dật sau lưng, trông cực kỳ đẹp.

      “Ngươi thành ở trong Ly viên mà đến đây làm chi?” chuyện Mộ Phi Chỉ chay tới bên cạnh Thẩm Hành Vu, nắm lấy tay nàng.

      “Có chuyện với ngươi chút.” Mặc dù giọng Đỗ Trọng vô cùng lười nhác nhưng từ trong ánh mắt Thẩm Hành Vu nhìn ra chút gì đó giống, mà đương nhiên Mộ Phi Chỉ cũng nhìn ra.

      “Ya, bên ngoài tuyết vừa rơi, ta cũng học văn nhân ra ngoài thưởng tuyết, hai người các ngươi cứ trò chuyện .” Thẩm Hành Vu biết hai người cần thời gian, cho nên nàng ôm Cầu Cầu đứng dậy muốn ra ngoài.

      “Chờ chút.” Nàng vừa đứng dậy, cổ tay bị Mộ Phi Chỉ nắm được, bởi vì Thẩm Hành Vu luôn thích yên tĩnh cho nên bên ngoài đại điện chỉ có mình Thạch Lưu, mà ngay cả Phúc Hải cũng lui ra ngoài. Mộ Phi Chỉ phân phó cho Thạch Lưu: “Lấy vài cái áo khoác cho chủ tử ngươi.”

      Thạch Lưu biết Mộ Phi Chỉ sốt ruột vì ái thê, nàng nhanh chóng ôm ra đống lớn quần áo khiến Đỗ Trọng phải líu lưỡi. Mộ Phi Chỉ lại tư tay mặc từng cái cho Thẩm Hành Vu, cuối cùng cài mũ choàng lên cho nàng, lúc này mới dặn dò với Thạch Lưu: “Thân thể nàng còn yếu, các ngươi được ở bên ngoài quá lâu.”

      “Biết rồi.” Thẩm Hành Vu nhéo nhéo tay Mộ Phi Chỉ, ý bảo yên tâm, sau đó ôm Cầu Cầu mập mạp ra ngoài.

      Đôi mắt Mộ Phi Chỉ nhìn theo Thẩm Hành Vu, tới khi Thẩm Hành Vu ra khỏi điện Thái cực, mới quay lại, vừa vặn đụng vào ánh mắt có thâm ý của Đỗ Trọng.

      “Bây giờ có người rồi, ngươi có thể .” Mộ Phi Chỉ cau mày, trong ấn tượng của , Đỗ Trọng giống như người có thể cẩn thận ôm bí mật.

      “Có chuyện ta cảm thấy ngươi cần phải biết, nhất là vị ngươi bắt quan trọng như vậy.” Rốt cuộc thân thể Đỗ Trọng cũng đứng thẳng lên, ngọc thụ lâm phong đứng ở đó, từ ngôn ngữ đến ánh mắt cũng tràn đầy hương vị quỷ di.

      “Ngươi muốn gì?” Mộ Phi Chỉ liếc ra ngoài, lúc này mới cầm ly trà trong tay, nhấp ngụm, ưu nhã hỏi Đỗ Trọng.

      “Son có mùi đàn hương, lúc gặp chuyện ở Hải thành, ngươi có ngửi thấy ?” Khóe môi Đỗ Trọng cong lên, đôi mắt nhìn chằm chằm từng cử động mặt Mộ Phi Chỉ.

      “Lúc trước ta bị ám sát ở Thái y viện, ta từng phát chuyện rất thú vị, nhưng mà ta muốn cho ngươi đoán thử, cho ngươi chút phiền toái cũng tooit, nhưng mà bây giờ dường như chuyện phát triển theo hướng rất tệ, cho nên ta nghĩ có nên chuyện này cho ngươi biết, để ngươi phòng bị nhiều hơn, dù sao giữa hai chúng ta coi như nhà...” Hai chữ cuối cùng kia Đỗ Trọng rất , gần như nghe .

      “Ngươi muốn ta chú ý ?” Mộ Phi Chỉ cười lạnh tiếng, lấy tay dính nước trà viết hai chữ bàn, lại ngẩng đầu nhìn Đỗ Trọng.

      “Ngươi biết sao?” Đỗ Trọng kinh ngạc.

      “Ngươi biết đêm đại hôn của ta và A Vu, ta phái bao nhiêu người thầm canh giữ bên cạnh nàng sao?” Mộ Phi Chỉ hỏi ngược lại Đỗ Trọng.

      “Khi đó ngươi biết sao?” Đỗ Trọng nghe xong lời Mộ Phi Chỉ thu lại bộ dạng lười nhác, tiến lên ngồi cạnh Mộ Phi Chỉ, bắt đầu dùng ngón tay gõ bàn theo thói quen.

      “Nếu ngươi nghĩ rằng chỉ ta và ngươi mà xuất động cả Thiên cơ lâu sao?” Mộ Phi Chỉ khẽ hừ tiếng.

      “Đúng là điên rồi.” Đỗ Trọng lắc đầu, chậc chậc hai tiếng.

      “Ta muốn A Vu gặp bất cứ hiểm nguy nào.” Ngón tay Mộ Phi Chỉ nhàng vẽ vài nét lên hai chữ kia, cái tên đó lập tức biến thành mảnh nước đọng, cuối cùng cũng thấy .

      “Những chuyện này ngươi cần với ta, nếu ngươi biết rồi chỉ cần chú ý nếu ngươi động thủ cho ta tiếng, kiện bị ám sát kia vẫn còn cháy trong lòng ta đấy, chậc chậc, đúng là đáng mong chờ nha, huynh đệ tàn sát.” Trước khi , Đỗ Trọng quăng lại câu.

      “Hừ.” Mộ Phi Chỉ hừ lạnh tiếng, đợi sau khi Đỗ Trọng khỏi, đứng lên ra ngoài điện Thái cực. Còn chưa ra khỏi đường gạch, chợt nghe thấy tiếng cười vui từ trong viện truyền tới, giọng này vô cùng quen thuộc, chỉ nghe như vậy cũng có thể làm vui vẻ. lại tiến về phía trước vài bước, đứng cầu thang ngoài điện Thái cực, cách lan can nhìn nữ nhân mặc bộ áy trắng đứng trong sân, bốn phía là những bông tuyết bay. Nàng cười lớn nhìn nắm trắng nhảy lạch bạch trong đống tuyết. Cầu Cầu đạp bốn cái chân ngăn đuổi theo những bông tuyết, bộ dạng khờ khạo này làm cho Thẩm Hành Vu tức cười, hai tay nàng nhét trong áo choàng, trong gió lạnh cặp mắt linh động tản ra sức hấp dẫn vô cùng.

      Có lẽ chơi mệt, Cầu Cầu chạy quanh chân nàng, muốn trở lại trong lòng nàng ngủ giấc, Thạch Lưu và Hoa Dung nhìn màn này, khỏi cười : “Quả cầu mệt mỏi rồi.”

      Thẩm Hành Vu cười vui vẻ, tuyết bay đầy trời khiến tâm tình nàng cũng tốt hơn, nàng há miệng thở hơi, sau đó liền ngồi xổm xuống. Cầu Cầu cho rằng Thẩm Hành Vu muốn ôm mình lên, thậm chí hai chân trước của nó vểnh lên, chờ Thẩm Hành Vu qua ôm, cuối cùng Thẩm Hành Vu lại nắm nắm tuyết ném lên người Cầu Cầu. Cầu Cầu ngẩn người, sau đó ghét bỏ rũ tuyết người, khom người định nhảy lên người Thẩm Hành Vu, Thẩm Hành Vu lùi ra sau bước, sau đó lại nắm ít tuyết ném về phía Cầu Cầu, Hoa Dung vàThạch Lưu cũng ngồi xổm xuống, quẩn bị giúp Thẩm Hành Vu hoàn thành việc vùi chó. Ba người ném những nắm tuyết đuổi theo Cầu Cầu.

      “Hả?” Thẩm Hành Vu chạy tới trước, đột nhiên đụng vào lòng người, nàng ngẩng đầu lên thấy người tới là Mộ Phi Chỉ, cũng để ý mà nụ cười vẫn treo bên môi. Nàng đẩy Mộ Phi Chỉ ra vì chặn đường của nàng, nhưng Mộ Phi Chỉ bá đạo bế cả người Thẩm Hành Vu lên.

      “Chàng muốn làm gì thế?” Thẩm Hành Vu cứ như vậy bị Mộ Phi Chỉ bế lên, còn lại hai nha hoàn há hốc mồm rồi cũng quen , cộng thêm con chó trắng đứng ngây ngốc trong đống tuyết.

      “Tay cũng đông lạnh đỏ lên rồi, có cảm giác gì sao?” Mộ Phi Chỉ thở dài, cố ý trứng mắt hỏi Thẩm Hành Vu.

      “Phu quân, có phải chàng quá chiều chuộng ta rồi , tay đụng vào tuyết sao đỏ lên được? Chàng làm như vậy, khiến ta có loại ảo tưởng.” Thẩm Hành Vu như nghĩ tới chuyện gì, nàng ôm cổ Mộ Phi Chỉ, ghé vào trong ngực cười haha.

      “Nghĩ gì?” Mặc dù Mộ Phi Chỉ bình tĩnh hỏi như vậy, nhưng trong lòng vẫn rất tò mò, bởi vì vô cùng để ý hình tượng của mình trong mắt Thẩm Hành Vu.

      “Chàng là cha ta.” Thẩm Hành Vu bật cười.

      Khuôn mặt Mộ Phi Chỉ lập tức đen xì, có lẽ ở chức vị cao lâu, từ được người hầu hạ quen, cho nên người Mộ Phi Chỉ luôn kèm theo cỗ khí áp bách người, hôm nay bị Thẩm Hành Vu như vậy khí tràng này càng lớn hơn.

      Thẩm Hành Vu cũng sợ mà cọ cọ vào ngực , rất vui vẻ cười : “Ta đúng sao? ràng ta tìm được người cha nha? Cái này thể ăn, cái đó thể ăn, hôm nay quá nóng ra ngoài bị nhiệt, hôm nay trời quá lạnh, ra ngoài bị cóng. Phu quân, có phải chàng định chốt ta vào đai lưng chàng mới yên tâm ?” Thẩm Hành Vu trêu ghẹo , hoàn toàn để ý sắc mặt Mộ Phi Chỉ ngày càng đen.

      “Thẩm Hành Vu.” Mộ Phi Chỉ gần như nghiến răng ra ba chữ kia, rất ít khi gọi nàng như vậy, bởi vì gọi đầy đủ tên khiến người ta có cảm giác xa lạ.

      “Phu quân đại nhân, ta rất cao hứng, vì chàng đối với ta như vậy.” Thẩm Hành Vu rất thỏa mãn, vì được nam nhân này mến và cưng chiều nàng như nữ nhân bình thường.

      “Phu quân, sao mặt chàng đỏ vậy?” Thẩm Hành Vu ngẩng đầu, đôi mắt sáng long lanh tò mò nhìn khuôn mặt Mộ Phi Chỉ, vùi đầu cười .

      “Thẩm Hành Vu!” Mộ Phi Chỉ ôm nàng nhanh vào trong điện.

      Mộ Phi Chỉ giận đùng đùng, nhưng Thẩm Hành Vu lại cười ngã vào ngực , chả mấy khi Mộ Phi Chỉ lại đỏ mặt.
      Last edited by a moderator: 10/5/16
      Chris thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 65.2

      Edit: Ciao

      Hai người trải qua thời gian ngọt ngào, nhưng mà luôn có người tới quấy rối. Hôm nay lúc lâm triều, vị đại nhân rất già ra, đầu tiên là cúi đầu sâu với Mộ Phi Chỉ, sau đó nghiêm túc : “Vương thượng, hôm nay nạn hạn hán ở Hải thành được dẹp, Vương hậu nương nương cũng xứng danh, có phải nên suy tính chút chuyện Vương tử ? Dù sao, Vương hậu nương nương gả vào cung cũng nửa năm, có phải là...”

      “Là phải cái gì?” Mộ Phi Chỉ ném cái tấu chương đến bên chân lão thần tử, phát ra tiếng loảng xoảng, khiến lão thần tử này giật mình.

      “Tiền lão, vương nhớ là, cháu của ngươi đến bây giờ cũng chưa có con nối dòng, chuyện nhà mình trông mom mà ngươi còn muốn trông nom chuyện tình nhà vương sao, lá gán ngươi to cỡ nào?” Mộ Phi Chỉ đứng lên, mang theo khí tràng bức người, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Tiền đại nhân.

      Nhà Tiền lão con mấy đời, nhưng mà tới thế hệ tôn tử ính được con trai, chính thê sinh vài đứa đều là nữ nhi, tiểu thiếp cũng như thế, người ngoài đều truyền rằng thế hệ này bị nguyền rủa sinh được nhi tử. Mộ Phi Chỉ lấy chuyện này bắt bí khiến cho nên lời.

      “Chuyện này vương muốn nghe thấy lần thứ hai, đương nhiên, nếu như có người muốn chết vương cũng để ý. Dù sao, mấy năm nay số người ăn chơi rảnh rỗi cũng hơi nhiều, thanh lọc lần cũng được.” Mộ Phi Chỉ hừ lạnh tiếng, xoay người mang theo Phúc Hải ra khỏi đại điện, Mộ Phi Chỉ phân phó cho Phúc Hải: “Chuyện hôm nay được để rơi vào tai Vương Hậu.” muốn bảo vệ nàng chu đáo toàn bộ, muốn giữa hai người bị xen lẫn cái gì.

      “Vâng, lão nô tuân mệnh.” Phúc Hải hiểu rất quan hệ của hai vị chủ tử.

      Trở lại điện Thái Cực, Mộ Phi Chỉ thấy bóng dáng Thẩm Hành Vu, lạnh lùng nhìn Thạch Lưu. Thạch Lưu vội vàng cúi đầu, sợ muốn chết: “Bẩm Vương thượng, chủ tử còn nghỉ ngơi.”

      Mộ Phi Chỉ nghe thấy thế có chút bận tâm, mấy ngày gần đây Thẩm Hành Vu ngủ rất nhiều. Trước khi bị thương, Thẩm Hành Vu ngủ cũng đúng, bởi vì nguyên nhân quả thực là do Mộ Phi Chỉ, từ lúc Mộ Phi Chỉ được khai trai gần như hàng đêm tha cho Thẩm Hành Vu, Thẩm Hành Vu thường hôn mê nửa đường. Nhưng mà từ sau khi nàng bị thương, cho dù bị nghẹn tới mức sắp nội thương, Mộ Phi Chỉ cũng chạm vào nàng, nhưng mà như thế mà Thẩm Hành Vu vẫn ngủ như vậy, Thẩm Hành Vu có chút lo lắng, có phải là dùng máu Cầu Cầu, người Thẩm Hành Vu xảy ra phản ứng gì tốt nên mới thế . Vừa nghĩ tới khả năng này, vội vàng lên trước, ngồi bên giường, vỗ vỗ khuôn mặt Thẩm Hành Vu, nhàng gọi: “A Vu, Tỉnh.”

      Thẩm Hành Vu ngủ say, kết quả là bị Mộ Phi Chỉ gọi dậy, nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, bất mãn với Mộ Phi Chỉ: “Làm sao?”

      “Có phải người nàng có gì khỏe ?” Mộ Phi Chỉ chỉ sợ nàng có chỗ nào thoải mái.

      “Phu quân, ta còn muốn ngủ tiếp lát.” Thẩm Hành Vu lắc đầu, quấn chăn lại.

      Nhìn bộ dạng mệt mỏi của nàng, Mộ Phi Chỉ cũng suy nghĩ nhiều, sờ lên trán nàng, thấy có gì khác thường cũng ầm ỹ nàng nữa.

      Giằng co hơn mười ngày, Mộ Phi Chỉ cho rằng gần tới cuối năm, trong nội cung có nhiều chuyện, nàng có chút mệt mỏi, nghĩ gì khác.

      Vài ngày sau, rốt cuộc Thẩm Hành Vu đón đêm trừ tịch đầu tiên tại Hoài Nam, dựa theo phong tục Hoài Nam, lễ trừ tịch hàng năm đều tổ chức cung yến, mở tiệc chiêu đại những đại thần và thương nhân bỏ công sức vì quốc gia trong năm. Nhưng năm nay hạn hán ở Hải thành vừa qua , Mộ Phi Chỉ phô trương lãng phí như vậy, chỉ để cho các quý phụ tiến cung bái kiến Vương hậu, về phần cung yến hủy bỏ chờ năm sau.

      Thẩm Hành Vu biết quy củ này, sáng sớm trừ tịch mang theo Thạch Lưu và Hoa Dung tới điện Ngô Đồng tìm dược liệu, bởi vì nàng chứa rất nhiều dược liệu trong này, nên ở đây giống như gian riêng tư của nàng. Nhưng nàng còn chưa lấy đồ xong, Thẩm Hành Vu bắt đầu choáng váng, bởi vì biết vì sao trong điện Ngô Đồng có nhóm quý phu nhân, các nàng ăn mặc vô cùng xinh đẹp, mang theo hơi thở của năm mới. Chỉ có điều, thái độ đối với Thẩm Hành Vu các quý phu nhân này còn cần phải nâng cao.

      “Cấp bậc lễ nghĩa đến là được rồi, Bổn cung có chút mệt mỏi, các ngươi cứ tự nhiên.” Thẩm Hành Vu ngồi ở thượng vị tiếp nhận lễ bái xong, cũng muốn tốn thời gian với những người này.

      Nhưng ai biết, những quý phu nhân này hoàn toàn hiểu thân phận của Thẩm Hành Vu trong cung cao đến mức ai sánh bằng, các nàng thậm chí quên lời dặn của trượng phu. Bởi vì trong mắt những người này, Thẩm Hành Vu là người có xuất thân còn chiếm lấy cơ hội của nữ nhi các nàng, cho nên xảy ra cuộc đối thoại phía dưới.

      “Vương hậu nương nương, mẫu nghi thiên hạ nên có phong phạm của Phượng tôn, phải ân huệ cùng hưởng, như thế Hoài Nam của chúng ta mới có thể hưng thịnh.”

      “Quan hệ quân thần cần có nữ nhân trợ giúp, Vương hậu là người hiểu đạo lý như vậy, nhất định hiểu được lời của lão phụ.”

      “Vương hậu nương nương...”

      Thẩm Hành Vu hoàn toàn ngờ, phát sinh ra việc như vậy, tới đây nửa ngày hóa ra nguyên nhân là tới khuyên bảo nàng phải ‘Thâm minh đại nghĩa”.

      Bên tai nghe lời những người kia ồn ào, Thạch Lưu tri kỉ với Thẩm Hành Vu: “Chủ tử, chúng ta về thôi.” Đám người kia quả thực huyên náo muốn chết.

      “Đương nhiên phải về, nhưng mà trước khi , ta có vài thứ muốn gửi cho các nàng.” Thẩm Hành Vu nhìn thấy nam nhân từ xa, nàng cười với , nụ cười kia chiếu sáng cả tòa cung điện.

      “Đến lâu như vậy mà còn biết trở về sao?” Mộ Phi Chỉ bất đắc dĩ hỏi Thẩm Hành Vu, nàng rời khỏi canh giờ rồi, vì vậy nhịn được chạy tới xem, ngờ ở đây náo nhiệt vậy, nhìn hàng lông mày của nàng hơi nhắn, Mộ Phi Chỉ hoàn toàn coi những tiếng ồn ào ra gì.

      ồn ào.” Thẩm Hành Vu chu mỏ, dán vào ngực Mộ Phi Chỉ.

      “Bình thường thủ đoạn đối phó với ta đâu hết rồi, hay là nàng muốn mở miệng, chờ ta trở lại đuổi người?” Mộ Phi Chỉ e dè mà kề tai với nàng trước mặt mọi người.

      đám quý nhu nhân quỳ xuống, nhưng khi nhìn Mộ Phi Chỉ thân mật với Thẩm Hành Vu, trong mắt các nàng là tràn đầy cam lòng và xem thường.

      Chỉ là dùng sắc quyến rũ mà thôi! Lúc này, các nàng đánh giá trong lòng như thế.

      “Mộ Phi Chỉ, câu vừa rồi là con của chàng với chàng.” Thẩm Hành Vu làm ổ trong lòng nam nhân, nắm tay Mộ Phi Chỉ bỏ lên bụng mình

      Mộ Phi Chỉ sững sờ, cảm giác có ngàn bông pháo nở rộ trước mặt mình, mãi mới có phản ứng, bàn tay xoa lên bụng Thẩm Hành Vu, sau đó trong nháy mắt bế Thẩm Hành Vu lên, lạnh lùng phân phó cho Phúc Hải ở sau lưng: “Cắt toàn bộ lưỡi của các nàng cho ta.”

      “...”

      “Mỗi nhà lại đưa tới mười cơ thiếp.” Bọn họ có lá gan làm, phải khiến cho bọn họ nếm thử mùi vị hậu viện bốc lửa.

      “Vương thượng thứ tội!” đám quý phu nhân sợ tới mức quỳ xuống toàn bộ.

      Nam nhân ôm nữ nhân dừng bước, nghĩ nghĩ, mọi người ở đây tưởng rằng có thể xoay chuyển bỗng nhiên : “Cãi nhau quấy rầy đến thanh tĩnh của Vương hậu và tiểu Vương tử, thôi, chém toàn bộ!”

      “....”
      Last edited by a moderator: 10/5/16
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :