1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sủng hậu danh giá của cuồng đế - Nhất Bút Niên Hoa (103c-Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyhang4589

      thuyhang4589 Active Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      152
      Chương 59.1: Mộ Phi Chỉ, ngươi khốn kiếp

      Edit: Ciao

      Mộ Phi Chỉ tuyệt đối là người rất cố chấp, Thẩm Hành Vu giả bộ đáng thương, vô tội, thậm chí ngay cả mỹ nhân kế cũng dùng nhưng mà vẫn đồng ý đưa nàng đến Hải thành. Nàng thấy thời gian xuất phát đến Hải thành sắp tới, nhưng vẫn lấy được lời hứa của Mộ Phi Chỉ, điều này làm Thẩm Hành Vu rất đau đầu.

      Buổi sáng trước xuất phát ngày, từ lúc Mộ Phi Chỉ vào triều Thẩm Hành Vu vẫn nằm sấp bàn ngẩn người, ăn cả cơm, lúc Mộ Phi Chỉ trở lại nhìn màn trước mắt dừng lại, cứ đứng ở bên bàn nhìn Thẩm Hành Vu ngẩn người. Có lẽ là cảm nhận được khí kỳ lạ, Thẩm Hành Vu ngẩng đầu, nhìn thấy trong đôi mắt đen của Mộ Phi Chỉ bắt đầu hừng hực lửa giân.

      “Nàng ăn cả cơm sao?” Mộ Phi Chỉ thấy Thẩm Hành Vu ngẩng đầu nhìn hỏi, ý lạnh trong giọng còn lạnh hơn cả băng ngoài kia.

      Đầu tiên Thẩm Hành Vu sững sờ, sau đó có khí lực gật đầu, mặt lộ vẻ ủy khuất: “Nếu như sau này có chàng ở bên cạnh nhìn ta, ta ăn gì cả ngày, dù sao chàng cũng nhìn thấy.” Thẩm Hành Vu nghĩ thầm, tương kế tựu kế a, nếu muốn lấy ăn cơm để uy hiếp nàng nàng uy hiếp lại thử xem.

      “A Vu, Hải thành có đôi khi cả ngày cũng kịp ăn bữa cơm.” Khu thiên tai đều như thế, làm sao có thể ăn ngon ba bữa, hơn nữa, với nguyên liệu nấu ăn ở đó, sợ là khó có thể nuốt xuống.

      “Phu quân, rốt cuộc chàng có hiểu , ta muốn mình ở lại vương cung, cho dù bốn phía đều là võ lâm cao thủ bảo vệ ta, cho dù ba bữa cơm ta đều ăn cá thịt, nhưng mà ta quan tâm những thứ này. Hôm nay ta hỏi chàng, bây giờ chàng đồng ý ta ăn cơm, nếu chàng đồng ý, vậy ta về phòng được rồi.”

      “A Vu, nếu như đến khu hạn hán, chúng ta có khả năng ngày kịp ăn cơm, thậm chí còn có khả năng lây dịch bệnh.” Mộ Phi Chỉ đứng lặng hồi lâu mới lên tiếng, lửa giận trong mắt dần lắng xuống, nhưng mà lại trở nên vô cùng thâm thúy.

      “Chàng xem, ta vốn ăn ít, về phần dịch bệnh, ta là người học y, nếu như ngay cả mình cũng bảo vệ được làm sao có thể trị bệnh cứu người, hơn nữa, mình Đỗ Trọng rất bận.” Sống chung cũng thời gian, Thẩm Hành Vu cũng hiểu được chút về Mộ Phi Chỉ, nghe giọng vừa rồi của , ràng chính là buông lỏng rồi, nàng đứng lên, chạy lại trước mặt Mộ Phi Chỉ, níu áo ngửa đầu nhìn Mộ Phi Chỉ như nàng từng làm.

      “Ngoan ngoãn, ăn cơm trước .” Mộ Phi Chỉ kéo tay của nàng, bước qua bậc cửa, đặt nàng lên ghế, lúc này mới ngồi xuống theo.

      “Chàng còn chưa với ta là chàng có đáp ứng ?” Thẩm Hành Vu tuyệt để ý với cơm trước mặt, nàng chỉ qua tâm Mộ Phi Chỉ có gật đầu hay .

      “Lúc nào nàng cũng phải ở bên cạnh ta.” Ngón tya thon dài Mộ Phi Chỉ cầm chìa lên, tự mình múc chén súp cho nàng, sau đó dùng thìa múc ngụm đưa tới bên môi nàng, thản nhiên .

      “Đương nhiên.” Đôi mắt Thẩm Hành Vu sáng lên, nàng vừa cười vui vẻ vừa nắm tay Mộ Phi Chỉ, uống ngụm cháo mà đút.

      ... .....

      “Chủ tử, ngày mang theo ai sao?” Buổi tối Thẩm Hành Vu thu thập hành lý, Hoa Dung và Thạch Lưu trước sau theo, ngươi hỏi câu ta hỏi câu.

      “Cũng phải hưởng phúc, hai người các ngươi theo làm gì?” Động tác dọn dẹp của Thẩm Hành Vu rất nhanh, chỉ thỉnh thoảng mới đáp lại hai người.

      “Nếu phải hưởng phúc sao vẻ mặt ngài lại vui vẻ như vậy.” Hoa Dung giọng lầm bầm.

      theo Vương thượng của các ngươi, ta ngày nào cũng thấy vui vẻ.” Thẩm Hành Vu .

      Mà những lời này đúng lúc bị nam nhân vừa tiến vào nội điện nghe thấy, đứng tại chỗ, gần như là sững sờ, đợi đến lúc hoàn hồn, hai nha hoàn che miệng cười sợ hãi nhìn , khoát tay với hai người, hai người kia ăn ý yên tĩnh lui xuống.

      Thẩm Hành Vu đưa lưng về phía cửa, ngừng tìm kiếm gì đó trong tủ, tim lát mới cảm thấy hai người vừa rồi còn líu ríu sao lại gì, vì vậy nàng hô lớn: “Thạch Lưu, cái váy trắng của ta đâu rồi?”

      Vẫn là khí yên lặng, nàng chợt quay đầu, trong cung điện lớn như vậy, đèn đóm leo lét, chỉ có người lẳng lặng đứng ở đó, dường như cảnh vật dưới ánh đèn cũng dịu dàng hơn. cũng gì, cứ như vậy lẳng lặng nhìn nàng, cho dù nhìn thế nào cũng thấy đủ.

      “Trở lại nhanh thế sao?” Thẩm Hành Vu thu thập xong tay nải, sau đó cười tới bên người Mộ Phi Chỉ, chui vào trong ngực .

      “Ừ.” Mộ Phi Chỉ ôm nàng, khẽ gật đầu.

      “Ngày mai mấy giờ chúng ta xuất phát?” Thẩm Hành Vu phát mình thể chờ đợi được muốn tới đó rồi, có lẽ là ở trong cung quá lâu, cũng có lẽ lâu nàng ra ngoài làm nghê y, cảm giác đầu óc cũng chậm chạp hơn.

      “A Vu, nàng còn có thể hối hận.” Mộ Phi Chỉ thêm câu, giọng nghe ra điều gì.

      “Tại sao ta phải hối hận, khi nào mà ta hối hận chuyện làm.” Thẩm Hành Vu lập tức trả lời, nam nhân này có lẽ vẫn mong nàng ở lại.

      “Thời gian còn sớm, chúng ta ngủ .” Mộ Phi Chỉ giống như thường ngày, với Thẩm Hành Vu xong vươn tay muốn thoát ngoại bào của nàng.

      “Này, đừng.” Thẩm Hành Vu ra vẻ bảo vệ chính mình, khuôn mặt nhắn đỏ rực như quá táo chính.

      Điều này thể trách Thẩm Hành Vu nghĩ lệch được, là do Mộ Phi Chỉ, mỗi lần muốn làm chuyện xấu đều câu như vậy, cho nên mới là cho Thẩm Hành Vu tư duy theo quán tính.

      “Nghĩ gì thế!” Mộ Phi Chỉ búng trán Thẩm Hành Vu, giọng điệu cũng vì chuyện này mà trở nên tà mị, hoàn toàn thấy vẻ thâm trầm vừa rồi: “Cho dù ta muốn, nhưng mà ngày mai giờ mẹo phải xuất phát rồi.” Mộ Phi Chỉ cởi quần áo cho Thẩm Hành Vu, sau đó bế nàng lên, nhét vào trong chăn, lúc này mới bắt đầu cởi y phục mình ra.

      Thẩm Hành Vu làm ổ trong chăn, chỉ ló cái đầu, nàng nhìn quần áo người Mộ Phi Chỉ ngày càng ít khuôn mặt lại đỏ lê, đến cuối cùng nàng ảo não a tiếng, xoay người chôn đầu trong chăn. Ông trời ơi, nàng còn mặt mũi gặp người nữa, bây giờ nàng có chút sức chống cự nào với Mộ Phi Chỉ.

      lát sau, đầu Thẩm Hành Vu lộ ra, cả người nàng bị cuốn vào trong vòng tay ấm áp. Nàng ôm lấy theo thói quen, lại cọ cọ trong ngực , sau đó mới an tâm nhắm mắt lại.

      Mộ Phi Chỉ cúi đầu nhìn nữ nhân ngủ ngon trong lòng mình, nửa năm trước nàng còn sống chết muốn chung giường với , nhưng bây giờ có thể an tâm ngủ trong lòng , thậm chí còn chủ động ôm eo . thấp giọng cười, duỗi dài cánh tay ôm chặt người trong ngực.

      đêm ngủ ngon giấc.

      Vừa sáng hôm sau, Thẩm Hành Vu giống như được uống thuốc kích thích, nàng thay đổi thân quần áo mộc mạc, tóc cũng tùy ý buộc lên, sau đó ngồi xuống cạnh bàn.

      biết có phải Đỗ Trọng ngủ hay , lần trước quân cơ doanh còn bị đám thị vệ đào từ quan tài lên. Bây giờ ngủ giường rồi, biết có khá hơn .” Thẩm Hành Vu ăn vội vàng, vừa ăn vừa lẩm bẩm, giống như có người đuổi theo vậy.

      “Ăn chậm chút, Đỗ Trọng áp tải xe dược liệu, qua tụ hợp với chúng ta.” Mộ Phi Chỉ vỗ vỗ lưng Thẩm Hành Vu, ý bảo nàng cần ăn vội vàng như vậy.

      “Hải thành cách kinh đô xa, nạn hạn hán lần này có thể ảnh hưởng trực tiếp tới kinh đô ?” Thẩm Hành Vu nhìn bát cháo trước mặt, đột nhiên hỏi Mộ Phi Chỉ.

      ảnh hưởng quá lớn, trong triều có quan giám thị.” Mộ Phi Chỉ giải thích đơn giản với nàng.

      “Chúng ta cải trang ra ngoài, trong triều có ai trông ?” Thẩm Hành Vu đột nhiên phát , trước khi , nghi vấn của mình ngày càng nhiều, đột nhiên rất sợ hãi, cũng an lòng.

      “Đương nhiên, Tả Hữu thừa tướng đều ở dây, hơn nữa Thiếu Khanh cũng lưu lại.” Mộ Phi Chỉ thản nhiên .

      “Ừ, vậy là tốt rồi.” Tảng đá trong lòng Thẩm Hành Vu rơi xuống đất, lại bắt đầu bới cơm ăn, nàng cũng muốn ngày đầu tiên đảm biệm chức vụ bị đói lả ở đó.

      Chưa tới khắc sau, Phúc Hải vội vàng tiến vào, giọng có chút run rẩy: “Vương thượng, quỷ y cầu kiến.”

      Mộ Phi Chỉ nghe giọng run rẩy của Phúc Hải, trong lòng có chút sáng tỏ, : “Cho vào.”

      “Ngươi rốt cục chịu để cho nàng rồi hả? Ta biết là ngươi nỡ chia lìa mà, lúc đầu ta khuyên ngươi mang nàng theo mà ngươi còn động thủ với ta, chậc chậc, là.” Bóng dáng màu đỏ sậm của Đỗ Trọng còn chưa tới, giọng dương quái khí truyền vào.

      Mộ Phi Chỉ lau miệng, liếc cái, hừ lạnh: “Ngủ giường lâu quá nên lời của ngươi cũng nhiều lên chút nhỉ.”

      Thẩm Hành Vu nghe lời hai người, hình như là dính dáng đến mình rồi, nhưng mà chi tiết trong chuyện này nàng muốn truy cứu, cầm túi quần áo của mình ra chuẩn bị khởi hành.

      “Ngươi cứ như vậy sao, sợ những con sâu triều đình chui vào hả.” Đỗ Trọng tựa khung cửa, vuốt ống tay áo hoa văn đỏ sậm, hỏi Mộ Phi Chỉ.

      phải lần này chúng ta bắt sâu sao?” Mộ Phi Chỉ tỉnh táo trả ời.

      “Thế sao, là tốt quá, sợi dây thừng này cuối cùng kéo người nào ra đây.” Đỗ Trọng nhếch môi cười, thấy hai người thu thập thỏa đáng theo sau lưng hai người ra ngoài.

      Hải thành ở phía Nam kinh đô khoảng 100 dặm, lần này Mộ Phi Chỉ mang theo nhiều người, bên ngoài là như thế nhưng Thẩm Hành Vu biết , những người ở Thiên Cơ lâu thầm bảo vệ bọn họ. Đỗ Trọng vốn đề nghị ngồi xe ngựa , bởi vì ngồi xe ngựa thoải mái, nhưng về sau ba người vẫn đổi sang cưỡi ngựa, bởi vì tốc độ của xe ngựa chậm chạm, đến Hải thành có lẽ chạng vạng tối, hai là Thẩm Hành Vu cực lực đề cử dùng ngựa. Trong mắt Mộ Phi Chỉ, lời của nữ nhân của mình đương nhiên có tác dụng hơn lời của Đỗ Trọng.

      Bởi vì là ngựa thượng đẳng cho nên buổi trưa ba người đến phạm vi Hải Thành, khoảng mười dặm nữa, sắp tới nơi đột nhiên Mộ Phi Chỉ dừng lại, thấy dừng lại, Thẩm Hành Vu và Đỗ Trọng cũng xuống ngựa.

      “Làm sao vậy?” Thẩm Hành Vu hiểu hỏi.

      “A Vu, nàng chờ ở đây lát, nên chạy loạn, chúng ta trở về ngay lập tức.” Mộ Phi Chỉ nhìn những cây ngô ở cách đó xa hồi lâu, đột nhiên quay đầu với Thẩm Hành Vu.

      “Các ngươi muốn đâu?” Trong lòng Thẩm Hành Vu nghi ngờ, có chuyện gì xảy ra?

      “Đằng trước có ít chuyện, ta và Đỗ Trọng rồi trở về.” xong lời này, Mộ Phi Chỉ kéo Đỗ Trọng bay về phía con đường trong rừng.

      Thẩm Hành Vu buộc ngựa lại, nàng thể mình, đành phải ngoan ngoãn nghe lời Mộ Phi Chỉ ở lại đây, chỉ có điều, quanh đây có mùi gì nhỉ? Có chút giống mùi đồ vật bị thiêu cháy.
      Chris thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 59.2

      Bên này, Đỗ Trọng theo Mộ Phi Chỉ vào trong rừng, cũng xa, nhìn nữ nhân ngồi chồm hổm bên gốc cây, với Mộ Phi Chỉ: “Ngươi cũng ngoan tâm , thiệt thòi nàng còn tưởng rằng ngươi có việc.”

      Mộ Phi Chỉ trả lời vấn đề của Đỗ Trọng, mà ra hiệu ở sau lưng, trong nháy mắt bóng dáng Hắc Ưng rơi xuống bên cạnh .

      “Người cũng sắp xếp xong xuôi rồi sao?” Mộ Phi Chỉ lạnh giọng hỏi.

      “Bẩm chủ tử, Bạch Tước ở bên cạnh Vương Hậu, về phần người hộ tống Vương hậu hồi cung cũng xếp xong xuôi.” Hắc Ưng đáp.

      ra ngươi có chủ ý này, ngươi muốn đưa nàng trở về sao?” Đỗ Trọng đứng bên cạnh nhìn như xem diễn, nghe cuộc chuyện của hai chủ tớ, mới hiểu được Mộ Phi Chỉ muốn làm gì.

      “Lần này ta xuất cung dẫn tất cả chú ý tới bọn người kia, lúc nàng nàng ở bên cạnh ta an toàn như trong nội cung, ta thể đánh cuộc điều đó.” Mộ Phi Chỉ nhìn bóng dáng màu trắng đứng bên cạnh gốc cây, lại bốn phía.

      “Vậy ngươi định làm thế nào? Nhìn bộ dạng nàng như vậy, dường như rất chấp nhất với chuyện này, có vẻ như là cứng mềm đều được.” Đỗ Trọng chậc chậc hai tiếng.

      “Nàng sợ, đương nhiên về.” Mộ Phi Chỉ .

      “Sợ, ngươi cảm thấy nàng sợ cái...”

      “Bùm”, thanh đột nhiên vang lên, cắt đứt lời của Đỗ Trọng..., quay đầu lại chỉ thấy cách đó xa từ những lùm cây ngô có gì đó ra ngoài, những cây ngô vàng vàng còn sống, chỉ nghe thấy những tiếng vang lên vì ma sát.

      Đỗ Trọng nhìn kỹ lại, chỉ thấy người là người xông ra, có mấy người. quay đầu nhìn Mộ Phi Chỉ, thấy Mộ Phi Chỉ có ý nhúc nhich mới cong môi nhìn.

      Thẩm Hành Vu thấy tràng cảnh trước mặt kinh ngạc há to miệng, sau đó có cỗ bi thương bắt đầu tràn ra đáy lòng.

      Những người vừa từ lùm cây ngô ra trước mặt nàng, những người này tóc tai bù xù, hài, trong ánh mắt là đói khát, từ lâu có cơm ăn. Vừa rồi biết có vật gì rơi vào trong lùm cây ngô cho nên bọn họ mới kinh ngạc ra.

      “Oa oa...” Trong thời khắc an tĩnh này, Thẩm Hành Vu đột nhiên nghe thấy tiếng khóc nho nghẹn ngào, giống như là tiếng khóc của đứa bé sơ sinh. Nàng chuyển mắt nhìn về phía đám người kia, chỉ thấy có người ôm đứa bé sơ sinh trong ngực.

      phải là tắt thở rồi sao? Sao lại khóc? phải vừa bảo ngươi bóp chết sao?” chỉ Thẩm Hành Vu mà cả đám người kia cũng nghe thấy tiếng khóc nho của đứa bé. nam nhân đứng đầu quay người lại, hỏi nữ nhân bên trái ôm đứa trẻ.

      “Tộc trưởng, ta, ta ra tay được, van xin ngài, để cho nàng đem con ta cho ta được ?” Nữ nhân mặc lam lụ đột nhiên quỳ xuống giọng khóc, nàn vừa khóc vừa kể lể, vừa chỉ vào nữ nhân ôm đứa trẻ: “Trả cho con ta, ta cũng cần ăn con của ngài, van cầu các ngài thả nó được ?”

      “Con bé tắt thở rồi.” Nữ nhân bên phải ôm đứa cúi đầu rất thấp.

      “Con của ta!” Nữ nhân quỳ khóc đỏ đôi mắt, nhìn đứa trẻ mới sinh trong ngực nữ nhân, lâu thể bình tĩnh.

      “Cái này chẳng thể trách ai, ngươi nhìn những vỏ cây ở đây đều bị lột sạch rồi, làm gì có cái để ăn.” Nam nhân được xưng là tộc trưởng chỉ chỉ những cây sau lưng Thẩm Hành Vu, những vỏ cây kia quả thực bị lột sạch .

      Thẩm Hành Vu nhìn màn trước mắt, trong đầu lên bốn chữ: Dịch tử nhi thực. phải lương thực trợ giúp thiên tai được chuyển sao? Vì sao những người này còn làm chuyện tàn nhẫn như vậy!

      (Dịch tử nhi thực: vì đói quá mà ăn con của nhau)

      “Khụ khụ, tộc trưởng, ngựa, ở đây có ngựa, chúng ta giết ngựa, như vậy Ngư nương cũng sai lầm.” nam nhân còn trẻ đứng bên cạnh tộc trưởng chỉ ba con ngựa bên cạnh thân cây, trong giọng mang theo niềm vui.

      Thẩm Hành Vu nhìn qua, lúc tộc trưởng nhìn ngựa, đôi mắt tỏa ra ánh sáng, nhưng mà cũng rất cảnh giác nhìn Thẩm Hành Vu.

      Thẩm Hành Vu móc từ trong tay áo cái túi gấm, đó là bạc vụn mà Thạch Lưu chuẩn bị cho nàng trước khi , nàng cầm bạc đưa cho những người này : “Ngựa chúng ta còn cần dùng, ở đây có chút bạc, các ngươi chợ phía trước mua ít lương thực trở về, vậy ... cũng cần làm chuyện dịch tử nhi thực nữa.”

      “Bạc!” Tộc trưởng kia thấy bạc giống như nhìn thấy điều gì đó đáng cười. chống cây gậy, khinh bỉ: “Bạc dùng vào cái gì, bây giờ ngàn vàng cũng khó mua được đấu gạo.”

      phải triều đình gửi lương thực cứu tế sao? Vì sao các ngươi lĩnh?” Thẩm Hành Vu nhớ vài ngày trước khi tin tức hạn hán ở Hải thành được truyền tới, Mộ Phi Chỉ phê duyệt phát gạo.

      “Những tên cẩu quan của triều đình, đường ăn bớt, còn được bao nhiêu cho dân chúng.” Tộc trưởng ghét bỏ , Thẩm Hành Vu nhìn ra, dường như rất chán ghét quan viên triều đình.

      “Tộc trưởng, bắt cả nàng lại, như vậy chúng ta cũng cần ăn trẻ con!” đám người có sức, chỉ treo lời ăn thịt người bên bờ môi.

      Vị tộc trưởng kia liếc nhìn Thẩm Hành Vu, nghĩ nghĩ rồi gật đầu, những người còn lại khập khiễng xông lên, giống như muốn nuốt sống Thẩm Hành Vu và ngựa của nàng, trong ánh mắt bọn họ là đói khát cùng cực.

      Thẩm Hành Vu nhìn bốn phía, thấy bóng dáng Mộ Phi Chỉ, đám người kia càng ngày càng gần, nàng chợt la lớn: “Mộ Phi Chỉ, chàng chết dẫm ở đâu rồi?”

      Nàng vừa hô xong, cả người rơi vào vòng tay ấm áp, Mộ Phi Chỉ ôm nàng từ sau lưng bay lên. Thẩm Hành Vu sững sờ, khí lực vô hình đánh đám người kia bay ra ngoài.

      “A Vu, bây giờ nàng có thể hối hận.” Mộ Phi Chỉ ôm lấy nàng, dán chặt sau lưng nàng .

      “Hối hận cái đầu chàng ấy!” Thẩm Hành Vu đẩy ra, về phía nữ nhân ôm đứa trẻ sơ sinh. Những người này đủ cơm ăn, lại bị Mộ Phi Chỉ đánh như vậy, Thẩm Hành Vu ngồi xổm xuống bên cạnh nữ nhân, vươn tay thăm dò hơi thở của đứa bé kia, lại gẩy gẩy mí mắt đứa bé, hết thuốc chữa! Nàng lắc đầu, nó tắt thở.

      “Xích Cước đại phu , đứa này sống lâu.” Nữ nhân thấy Thẩm Hành Vu lắc đầu tiếc nuối mở miệng .

      “Vậy con của ngươi sao?” Thẩm Hành Vu nhìn nữ nhân ở đối diện vẫn ôm thi thể đứa trẻ, hỏi: “Con của nàng sinh hạ sống lâu, con của ngươi cũng vậy sao? Cho nên các ngươi mới đổi đứa , để đỡ đói?”

      “Vâng, bây giờ ngay cả ta cũng nuôi sống được, huống chi nuôi đứa bé.” Nữ nhân kia vô lực ngồi xuống, đột nhiên cười như điên.

      “Ngươi sợ sao?” Đỗ Trọng tới sau lưng Thẩm Hành Vu, lúc nàng đứng dậy hỏi: “Chuyện ác tâm như vậy mà ngươi ói, sợ hãi à?”

      “Lần trước ngươi mổ bụng người ở quân cơ doanh, ngươi sợ hãi ?” Thẩm Hành Vu phiền muốn chết, dừng lại hỏi .

      , ta lấy đó làm niềm vui.” Đỗ Trọng cười hiểm vài tiếng.

      “Ta cũng biến thái như ngươi.” Thẩm Hành Vu phủi tay, vừa muốn trở về bỗng nghe Đỗ Trọng với Mộ Phi Chỉ: “Ngươi xem, ta ddaxx cái này dọa được nàng rồi, phải chỉ là dịch tử nhi thực thôi sao?”

      “Có ý gì?” Thẩm Hành Vu nhìn những người nằm, lại nhìn hai nam nhân trước mặt có vẻ lạ lạ.

      “Ngươi đoán xem.” Đỗ Trọng cười ngừng, bộ dạng như xem kịch vui.”

      “Phu quân.” Thẩm Hành Vu đột nhiên ngọt ngào gọi Mộ Phi Chỉ tiếng. Lúc đó, khoes miệng Mộ Phi Chỉ và Đỗ Trọng run rẩy, nữ nhân này biết bị gạt, chẳng lẽ nên nổi giận sao?

      “Phu quân, tìm người dọn , chúng ta nên lên đường rồi.” Thẩm Hành Vu tới sát Mộ Phi Chỉ, ngọt ngòa , còn duỗi tay véo người Mộ Phi Chỉ, sau đó tới gần lỗ tai , ngoan độc : : “Trước tiên cho chàng chút mặt mũi, sau này tính sổ với chàng.”

      “Đỗ Trọng, ngươi lưu lại giải quyết tốt hậu quả.” Mộ Phi Chỉ lén bắt lấy cái tay kia, kéo nàng lên ngựa, sau khi phân phó xong mới quay đầu nhìn nữ nhân tức giận, bình tĩnh hòa nhã hỏi: “Nàng sợ sao?”

      “Sợ, ta sợ người nào đó nửa đêm đánh ta hôn mê rồi đưa ta trở về.” Thẩm Hành Vu nghiêng đầu nhìn .

      “...”

      Nhìn hai người chạy lên ngựa còn bóng dáng, bóng đen chạy tới bên người Đỗ Trọng: “Quỷ y đại nhân, lão đại bảo ta tới giúp ngài giải quyết hậu quả.”

      “Hả?” Đỗ Trọng đầu tiên lạnh lùng nhìn , sau đó rất thỏa mãn, hơn nữa còn khoa trương gật đầu: “Tốt, ở đây ta giao cho ngươi, ta phải chạy , tốt nhất có thể tới trấn trước buổi tối.”

      “Ngươi muốn tới thành trấn phía trước? Chỗ đó đều người.” Tộc trưởng nằm mặt đất vô lực hỏi Đỗ Trọng.

      “Vì sao?” Ánh mắt Đỗ Trọng vì những lời này của Tộc trưởng mà đen lại.

      “Chết sạch, chết đói, bệnh chết cũng bị chôn sống rồi.” Tộc trưởng chỉ những người xung quanh, có sức: “Chúng ta trốn từ đó ra.”

      “Thú vị, xem ra có quan viên lại dối quân tình rồi.” Mặc dù Đỗ Trọng cười , nhưng trong mắt tràn đầy sát khí.

      ...

      , có phải vừa rồi chàng sớm biết ở đó có người ăn trẻ con ? là chàng có chuyện gì chứ, ngay cả cái rắm cũng có, có phải chàng muốn làm ta sợ phải ? Còn thiệt cho ta phải chờ ở đó, nếu như ta sợ quá khóc lên càng cho người trói ta về phải ? Mộ Phi Chỉ, cái tên khốn kiếp này.” Thẩm Hành Vu vừa cưỡi ngựa vừa mắng.

      “Phải.” Mộ Phi Chỉ : “Ta nghe có mùi lựa, hơn nữa cũng nghe được chút giọng .”

      “Khốn kiếp, khốn kiếp. Nếu phải ta lớn gan đúng là bị chàng dọa chết rồi.” Thẩm Hành Vu trong con tức giận, thúc roi vào ngựa, mặc kệ Mộ Phi Chỉ mà chạy vội .

      Mộ Phi Chỉ nghe tiếng hí của ngựa sốt ruột, thúc vào bụng ngựa, chạy về phía Thẩm Hành Vu, kết quả Thẩm Hành Vu chạy quá mau nên rơi vào đường cùng. Mộ Phi Chỉ đành phải đứng lên lưng ngựa, kéo chênh lệch khoảng cách gần nhât gữa hai con ngựa rồi phi thân nhảy lên, ngồi xuống sau lưng Thẩm Hành Vu, ôm lấy nàng, vươn tay đoạt lấy cương ngựa. “Phì” tiếng, con ngựa chạy mau từ từ dừng lại.

      “Chàng khốn kiếp!” Thẩm Hành Vu quay đầu mắng , đúng lúc đó Mộ Phi Chỉ ôm lấy mặt nàng hôn lên.

      Bạch Tước vẫn luôn thầm bảo vệ Thẩm Hành Vu đương nhiên bỏ qua được màn này, nhìn cảnh tượng này khỏi cảm thán: “À, ra chủ tử dỗ nữ nhân thế này!”

      Lúc Đỗ Trọng tới Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu sắp tới trấn phía trước, chỉ cần qua trấn này là tới Hải thành, tất cả hoạt động trợ giúp hạn hán đều ở đó.

      “Trực tiếp vào thành.” Lúc tới gần trần kia, Mộ Phi Chỉ . Ý là hôm nay dừng chân ở trấn này.

      “Theo ta thấy ngươi vẫn nên dừng lại tốt hơn.” Con ngựa của Đỗ Trọng dừng bên trái Mộ Phi Chỉ, cười quái dị : “Hôm nay chúng ta cưỡi ngựa, tốc độ chạy cũng nhanh hơn dự đoán, cho nên vẫn kịp xem số việc.”

      “Đây là thôn trấn sau? Sao lại hoang vu như vậy?” Thẩm Hành Vu nhìn cảnh tượng còn hoang vu hơn cánh đồng ngô vừa rồi, giống như vừa đánh giặc, nàng nhìn về phía Mộ Phi Chỉ theo bản năng.

      “Vào xem.” Bên tai Mộ Phi Chỉ truyền tới tiếng gào khóc, ngựa của chạy lên, men theo nơi phát ra tiếng khóc.

      Khi ba người tới ngọn nguồn của thanh, cảnh tượng đó dọa mọi người kêu lên.
      Chris thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 60.1: Vòng vo

      Editor: Quỳnh

      đám quan binh đứng thành vòng ở bên ngoài thôn trấn, mà ở giữa bọn họ là cái hố đất rất lớn. Khi bọn người Thẩm Hành Vu xuống đất, đám quan binh đẩy hàng loạt người xuống đó. Những người này quỳ ở cạnh hố, hai tay bị buộc ở phía sau, người gần như có mặc gì, thời điểm đám quan binh đẩy mọi người xuống, từng đợt tiếng khóc thảm thiết ngừng vang rội, tuy rằng miệng những người đó bị vải ngăn chặn, nhưng tiếng khóc nức nở vẫn khiến trong lòng Thẩm Hành Vu run sợ, nàng theo bản năng dựa sát vào trong lòng Mộ Phi Chỉ, sau đó mới lên tiếng chặn đám người đó lại: "Dừng tay."

      Quan huyện đứng ở giữa bóng tối ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Thẩm Hành Vu, khuôn mặt vốn hung hăng đột nhiên cười lớn, đưa tay vuốt râu của mình, tiếp đó chớp chớp mắt với Thẩm Hành Vu: "Ngươi nhiễm bệnh ? Nếu có, tại liền chôn ngươi, đáng tiếc đáng tiếc, lại là tai họa thể giữ lại. Nếu ngươi nhiễm bệnh, bản quan thu ngươi làm tiểu thiếp thứ mười của ta, sư gia, từ khi nào huyện chúng ta lại có đại mỹ nhân như vậy hả?"

      Bản tính háo sắc của huyện quan này thể nghi ngờ, bởi vì hai nam nhân đứng ở phía sau Thẩm Hành Vu, bộ dạng cũng xuất sắc đến cực điểm, nhưng vị đại nhân đó lại chỉ cố tình nhìn thấy nữ sắc, hoàn toàn để ý đến khuôn mặt càng ngày càng đen của nam nhân đứng phía sau, cho nên phát , khi muốn thu Thẩm Hành Vu làm tiểu thiếp thứ mười của mình, mặt nam nhân đen triệt để.

      "Các ngươi thất thần làm gì? Chuyện bản quan thi tiểu thiếp liên quan gì đến các ngươi, nhanh chôn những người này cho ta." Có lẽ ba khuôn mặt xa lạ hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của quan binh, cho nên bọn họ mới dừng tay quay đầu lại xem xảy ra chuyện gì, cũng bởi vậy mới làm chậm trễ tình, cho nên huyện quan mới rống lên như sư tử.

      "Trung khí (1) đủ, ràng là túng dục quá độ." Đỗ Trọng đứng ở bên cạnh Mộ Phi Chỉ, ngừng cười .

      (1)Trung khí: trong đông y chỉ khí trong dạ dày, có tác dụng tiêu hóa thức ăn và dinh dưỡng của cơ thể.

      "Rốt cuộc là ngươi có bệnh hay ? Bản quan hỏi sao ngươi trả lời?" Huyện quan thấy Thẩm Hành Vu quay đầu , khỏi có chút sốt ruột, nhìn quan binh muốn đào hố, lại thấy Thẩm Hành Vu quay đầu với nam nhân phía sau, tựa như suy tính xem có muốn hay .

      Thẩm Hành Vu quay đầu, vì cái gì khác, mà là vì tay nàng giữ tay Mộ Phi Chỉ, vừa rồi nếu nàng ngăn cản, chừng Mộ Phi Chỉ chém rồi.

      "Phu quân, đừng tùy tiện giết người." Thẩm Hành Vu ngẩng đầu cảnh cáo Mộ Phi Chỉ: "Nơi này ràng có dịch bệnh, dĩ nhiên quan viên phải xử lý, nhưng cũng phải hỏi sau đó mới xử lý chứ." Thẩm Hành Vu .

      "Chôn sống nhiều người như vậy, chỉ cần dựa vào việc này, cái mạng của cũng đủ dùng rồi." Mộ Phi Chỉ lôi kéo Thẩm Hành Vu, về phía trước vài bước, sau đó phát ra tiếng vỗ tay, loạt người áo đen ăn mặc chỉnh tề xuất ở sau lưng . bãi đất trống ở thị trấn hoang vắng, bởi vì xuất của đám người này mà cuốn theo tầng cát bụi, tất cả bọn họ đều mặc đồ màu đen, mặt mang theo khăn bịt mặt, nhìn thấy dung mạo chân tướng, bởi vì bọn họ đến, nên liền hấp dẫn lực chú ý của quan binh.

      "Trói tất cả lại." Mộ Phi Chỉ lạnh lùng hạ lệnh, ánh mắt tĩnh lẵng đến ngờ. chán ghét nhìn tên quan huyện Tiểu Hồ Tử, mở miệng lần nữa: "Người này, thiến."

      Thẩm Hành Vu đứng ở bên, nhìn hơn mười hắc y nhân quỷ mị giống như quỷ trói đám quan binh, trói ba mươi người chỉ trong nháy mắt. Quan huyện nhìn thấy vậy, chân mềm nhũn ra, ngơ ngác đứng ở đằng kia, ngón tay vô lực chỉ vào Mộ Phi Chỉ: "Các người... các ngươi là... A a a a!" còn chưa kịp xongg, người bị thiến đao.

      Cùng lúc này, tay Mộ Phi Chỉ nhàng giơ lên che mắt Thẩm Hành Vu, muốn để nàng nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu này.

      Hai tay Thẩm Hành Vu phủ lên bàn tay kia của Mộ Phi Chỉ, lỗ tai vừa động, giống như nghe được tiếng gì đó, ở bên cạnh, tốc độ của Đỗ Trọng nhanh hơn so với nàng, : "À, đại đội nhân mã, tin tức của nhóm người này là nhanh, vừa nghe thấy đến đây rồi."

      Đỗ Trọng vừa dứt lời lâu, từng đợt tiếng vó ngựa truyền tới, tay Mộ Phi Chỉ còn chưa rút về, Thẩm Hành Vu liền nghe thấy có ít người đến gần nơi này rồi.

      "Vi thần cứu giá chậm trễ, thỉnh Vương thượng, Vương hậu thứ tội." Tri phủ Hải Thành Khương Đại Hải dẫn đầu quỳ xuống trước mặt Mộ Phi Chỉ.

      "A, nàng... Nàng là Vương hậu?" Đến tận giờ khắc này, trong mắt huyện quan Tiểu Hồ Tử vẫn chỉ nhìn thấy Thẩm Hành Vu, hoàn toàn quên mất vị nam nhân nắm giữ Hoài Nam.

      "Phế vậy, thấy Vương thượng và Vương hậu còn quỳ xuống!" Khương Đại Hải đá quan huyện Tiểu Hồ Tử cái, kết quả vừa vặn chạm vào miệng vết thương của , làm đau đến hôn mê bất tỉnh.

      "Phế vật, có mắt như mù, giữ ngươi lại có tác dụng gì!" Thấy quan huyện Tiểu Hồ Tử hôn mê bất tỉnh, Khương Đại Hải rút kiếm bên hông ra, kiếm đâm xuống.

      "Oành" tiếng, Đỗ Trọng đánh hòn đá đến, vừa vặn làm nghiêng góc kiếm, vì thế mới khiến cho vị quan huyện kia đời nha ma ở trong mộng.

      "Khương Đại Hải, giết người trước mặt vương, lá gan của ngươi lớn đó!" Mộ Phi Chỉ hừ lạnh tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn tri phủ Hải Thành quỳ ngay trước mặt.

      "Vi thần dám." Khương Đại Hải vội vàng ném kiếm xuống, hai tay giơ lên, dập đầu xuống.

      " dám? vương thấy ngươi dám đấy? Ngươi dâng tấu chương như thế nào! bệnh dịch chỉ tập trung ở trung tâm Hải Thành, vậy chuyện này ngươi giải thích thế nào? Triều đình cấp bạc cho các ngươi, các ngươi vứt hết sao? Có bệnh dịch liền đem người sống chôn sao? Mau chứng thực cho ta, nếu , ngày mai vương chôn cả nhà ngươi!" Hôm nay Mộ Phi Chỉ tức giận , cái này phải là mạng người sao?

      "Vâng, vi thần tuân mệnh, vi thần biết tội!" Khương Đại Hải dập đầu liên tiếp.

      "Đừng dập đầu với vương, ngươi nên dập đầu với con dân mà ngươi quản lí đó, thân là quan phụ mẫu, ngươi làm gì cho họ?" Mộ Phi Chỉ lại quát lên câu. Lúc này Khương Đại Hải liền chuyển hướng, nhìn đám người suy yếu vô lực đứng lên nổi trong hố.

      Chương 60.2: Vòng vo

      Editor: Quỳnh

      Giữa trưa, bọn người Thẩm Hành Vu liền dựng lều trại trong huyện thành, Khương Đại Hải tập trung đám người trong hố kia cùng nơi, lại bắt đầu chuyển lương thực và dược liệu đến nơi này, trong khoảng thời gian ngắn, cũng tập trung ít người.

      Thẩm Hành Vu và Đỗ Trọng ngồi ở trong lều phối dược, mấy viên binh sĩ ở bên ngoài dùng bình nấu dược.

      "Bệnh tình của những người đó thế nào?" Mộ Phi Chỉ ngồi đối diện với hai người, mở miệng hỏi.

      "Dịch chuột, lạc quan lắm. Bằng trấn này cũng chỉ còn lại có từng này người." Thẩm Hành Vu thuần thục lấy dược liệu từ trong túi ra, lúc luyện tập chuyện này, cho nên dưới tình huống này, dùng tay cũng có thể áng chừng phân lượng của dược.

      "Khi nào ra ngoài hãy dùng khăn lụa mỏng này." Mộ Phi Chỉ đưa cái khăn lụa cho Thẩm Hành Vu, giải thích với nàng: "Thân thể nàng yếu đuối, đừng để bị nhiễm bệnh."

      "Phu quân, chàng quên, ta từ ăn các loại cỏ mà lớn lên, chút bệnh này làm gì được ta." Thẩm Hành Vu cười với , sau đó bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó liền quay đầu hỏi Đỗ Trọng: "Sư thúc, ngươi sao?"

      "Ta từng ăn qua những thứ ghê tởm hơn rất nhiều." Đỗ Trọng hiểu cười khanh khách hai tiếng.

      "Phu quân, chàng giúp ta chuyển mấy cái sọt chỗ khác ." Thẩm Hành Vu ôm đống lớn thảo dược đứng dậy, kết quả lại bị mấy sọt thảo dược xung quanh vây lại bên trong, nàng đứng dậy bĩu bĩu môi với Mộ Phi Chỉ.

      Mộ Phi Chỉ nhàng xách hai cái sọt để qua bên.

      Bởi vì vừa mới bắt đầu đóng quân, người còn chưa đủ dùng, cho nên lúc Thẩm Hành Vu ôm dược liệu ra ngoài lâu, nàng liền chạy vào lôi kéo Mộ Phi Chỉ ra ngoài, vừa vừa chuyện: "Phu quân, người đủ, chàng giúp ta rót đầy nước vào hai cái thùng này ."

      Nghe thấy vậy, Mộ Phi Chỉ liền ngẩn người, còn chưa từng làm qua những chuyện này, đại gia này từ đến lớn đều có người hầu hạ, tuy rằng cũng gặp ít gian khổ, nhưng sinh hoạt hàng ngày chưa từng tự mình múc nước nhóm lửa.

      "Sao vậy? Giếng ở chỗ này, chàng đến đó xách qua đây là được, đúng rồi, cổ tay áo này phải xắn lên chút." Thẩm Hành Vu tới dặn dò vài câu, sau đó còn tự mình xắn tay áo cho , giống như nàng. Lúc Mộ Phi Chỉ xoay người, nàng lại lo lắng giữ chặt : "Cách xa những người bệnh này chút, chàng phải là đại phu." Trong lòng nàng rất lo lắng, nàng và Đỗ Trọng, hai người có việc gì, nhưng Mộ Phi Chỉ là người thường, tuy rằng người luyện võ có thể chất cao hơn người thường, nhưng dù sao cũng phải là sắt đá.

      Cho nên, sau khi Mộ Phi Chỉ xách xong nước trở về, Thẩm Hành Vu thừa dịp thuốc sắc kéo Mộ Phi Chỉ vào bên trong trướng, Đỗ Trọng vừa mới ra ngoài, nên trong này chỉ còn lại hai người bọn họ, Thẩm Hành Vu cầm chủy thủ cách dược liệu, sau đó bình tĩnh rạch phát vào lòng bàn tay mình, giọt máu rơi vào trong bát. loạt động tác này nhanh đến nỗi Mộ Phi Chỉ kịp phản ứng, sau khi nhìn thấy máu của Thẩm Hành Vu, đầu óc cũng bắt đầu cảm thấy trì độn, nắm chặt tay kia của Thẩm Hành Vu, từ quần áo mình xé ra mảnh vải băng bó cho nàng.

      "Phu quân, uống hết nó." Thẩm Hành Vu giữ chặt tay Mộ Phi Chỉ, mắt chớp nhìn chằm chằm vào mắt Mộ Phi Chỉ.

      Thấy Mộ Phi Chỉ gì, giọng điệu của nàng chậm lại: "Nơi này quá nhiều bệnh, ta lo lắng chàng xảy ra chuyện, máu của ta có thể trị bệnh!"

      Mộ Phi Chỉ vẫn động đậy.

      Thẩm Hành Vu nổi giận, tay ấn chặt mạch tay kia của mình, bên quát Mộ Phi Chỉ: "Mộ Phi Chỉ, chàng uống, máu của ta lại chảy rồi."

      Lúc này Mộ Phi Chỉ nâng tay của nàng lên , nhàng hôn lên lòng bàn tay nàng, hiểu mạch người, bên gắt gao đè lại vết thương để cho nó chảy máu nữa, bên nhàng mút sạch máu còn vương lòng bàn tay nàng. Nhưng cho dù làm gì, ánh mắt của luôn thâm trầm nhìn Thẩm Hành Vu.

      "A Vu, đây là lần thứ hai nàng cho ta máu của nàng." Mộ Phi Chỉ giọng : "Nếu như nàng còn dám cắt nữa, đời này ta nhất định đồng ý để nàng rời khỏi cung, nàng hiểu chưa?" im lặng nhìn Thẩm Hành Vu, chờ nàng gật đầu.

      "Lần thứ hai, vì sao ta lại hề có chút ấn tượng nào?" Thẩm Hành Vu biết Mộ Phi Chỉ lại đến chuyện trước kia, nhưng vì sao, từ đầu đến cuối nàng nhớ nàng từng gặp qua Mộ Phi Chỉ, càng nhớ mình từng cho máu, hôm nay nàng cũng bỗng nhiên nghĩ ra biện pháp này, cho nên cũng suy nghĩ nhiều, trực tiếp kéo Mộ Phi Chỉ vào trong.

      " chút ấn tượng cũng có?" Mộ Phi Chỉ thầm , trong mắt cũng tránh được lên chút suy tính.

      "Vương hậu nương nương, Quỷ y ở bên ngoài tìm người." Đúng lúc này, binh sĩ đứng ở bên ngoài doanh trướng, khom lưng với Thẩm Hành Vu.

      Thẩm Hành Vu lên tiếng, vừa muốn ra. Mộ Phi Chỉ liền giữ nàng lại, tự mình băng vết thương cho nàng.

      " cần băng, vừa rồi chàng ấn chặt mạch máu của ta." Thẩm Hành Vu vừa muốn xua tay, tay Mộ Phi Chỉ vươn ra, nhanh chóng băng bó xong, lúc này mới kéo tay kia của nàng : "Ta ra ngoài cùng nàng."

      ...

      Chương 60.3: Vòng vo


      Editor: Quỳnh

      Lúc trời tối, Khương Đại Hải cung kính đứng ở trước màn nghe Thẩm Hành Vu , tự mình cầm bút lông viết từng tí .

      "Tập trung người ở mười vạn xung quanh đây lại, đưa toàn bộ nước và dược liệu đến đó, mỗi ngày đúng giờ nấu cháo, nấu dược. Nếu có người chết, thi thể phải hỏa táng..." Thẩm Hành Vu ra từng điều , lúc xong đến điều cuối cùng, nàng hỏi Khương Đại Hải: "Nghe vị quan huyện hôm nay chết?"

      "Vâng, thắt cổ tự tử." Khương Đại Hải cúi đầu : "Vi thần có tội, biết lại dám trêu chọc đến nương nương, như vậy, coi như là chuộc tội."

      "Ngày mai khởi hành tri phủ Hải Thành, chỉ sợ phải quấy rầy Khương đại nhân thời gian, ta và Vương thượng thương lượng qua, khó tránh phải điều động người, ở trong nha môn tri phủ tốt hơn." Thẩm Hành Vu và Mộ Phi Chỉ liếc mắt nhìn nhau cái, cực kỳ tùy hứng với Khương Đại Hải.

      Vâng ạ, Khương Đại Hải đáp tiếng, liền khom lưng lui ra ngoài.

      Sau khi ta lâu, Mộ Phi Chỉ dời tầm mắt về phía Đỗ Trọng, hỏi: "Lúc chạng vạng, ngươi nghe được cái gì?"

      "Tiểu Hồ Tử này ràng bị người ta giết chết sau đó mới tạo thành bộ dạng thắt cổ, ta đe dọa , , Khương Đại Hải truyền mệnh lệnh xuống, khiến cấp dưới các trấn ở Hải Thành mau chóng xử lý xong bệnh nhân mắc bệnh dịch, cho nên chẳng qua chỉ là người chịu tội thay." Đỗ Trọng nửa ra sau ghế, ngón tay nhàng gõ lên mặt bàn.

      "Lá gan của người này , chúng ta ở đây mà cũng dám động thủ." Thẩm Hành Vu thở dài, tuy rằng người nọ cũng phải là người tốt, nhưng chung quy cũng là mạng người.

      " kéo, Khương Đại Hải này lại là môn sinh của Hữu Thừa Tướng!" Đỗ Trọng bỗng nhiên chen vào câu.

      Thẩm Hành Vu vừa nghe xong khỏi liên hệ chuyện này với Dư Thiếu Bình trước kia, cùng chuyện ở Võ sinh quán lại với nhau, hai lần trước mọi chứng cứ đều chỉ về hướng Hữu Thừa Tướng, nhưng lần này lại có phần lớn là do thiên tai. Nhưng nếu tra được cái gì, chừng mũ ô sa của Hữu Thừa Tướng cũng giữ được nữa rồi.

      "Mọi chuyện chờ đến Hải Thành rồi định đoạt." Mộ Phi Chỉ nắm tay Thẩm Hành Vu, trong mắt phát sáng tinh quang.

      Sáng sớm hôm sau, ba người tập trung ở trong thôn từ sớm, Khương Đại Hải phái người dẫn đường ở phía trước, từ nơi này đến trung tâm huyện Hải Thành cũng xa, cho nên chỉ trong thời gian ngắn là đến nơi.

      Khi tới Hải Thành, cảnh tượng nơi này hoang vu hơn nhiều so với trong tưởng tượng của Thẩm Hành Vu, rất nhiều người quần áo tơi tả chống gậy cầm bát có chút khí lực chạy đến nơi phát cháo, khi qua nơi phát cháo, Mộ Phi Chỉ dừng ngựa, lấy muỗng múc ra chút đồ ở trong thùng gỗ, kết quả tất cả đều là nước suông, hạt gạo.

      "Khó trách bọn họ ăn cũng vẫn có khí lực." Thẩm Hành Vu nhìn tất cả nước canh " cháo", giọng cảm thán câu.

      Ba người hàng cuối cùng cũng dừng lại trước phủ đệ của Khương Đại Hải, bọn họ vừa đến, Khương Đại Hải thân áo quan màu xám từ trong ra, nhìn qua, áo choàng này dường như mặc từ rất lâu.

      "Hai vị chủ tử, Quỷ y đại nhân, mời vào, mời vào." Khương Đại Hải cung kính khom người mang theo người vào trong.

      Mộ Phi Chỉ và Đỗ Trọng ở đằng trước, Thẩm Hành Vu ở cuối cùng, nàng vừa vừa đánh giá tri phủ này, cuối cùng nàng kết luận hai chữ: có quỷ. Trong phủ này có thể dùng hai từ mộc mạc để hình dung, nhưng khi qua hành lang dài, đúng lúc nàng nhìn thấy trong góc khuất có chậu hoa lục diệp, tuy rằng bị ít tro bụi che , nhưng dưới ánh mặt trời vẫn chiếu xạ ra vài ánh sáng, nàng chút suy nghĩ, ném cái túi hương thảo dược ở trong váy ra, lại thêm vài bước, nàng bỗng nhiên dừng lại, sốt ruột với Mộ Phi Chỉ: "Phu quân, túi hương của ta rơi rồi, lại là cái chàng đưa."

      Mộ Phi Chỉ lập tức dừng bước, quay đầu nhìn nàng, tuy sắc mặt chút biểu cảm, nhưng trong mắt vẫn ra vẻ ân cần, nhìn nàng, khẽ : "Được tìm xem."

      Vì thế Thẩm Hành Vu quay đầu lại, về hướng lúc nãy.

      Khương Đại Hải nhìn thấy Thẩm Hành Vu quay lại, bàn tay ở bên cạnh lập tức nắm chặt, ánh mắt nhìn Thẩm Hành Vu trở nên khát máu.

      Có lẽ cảm nhận được cái gì đó, tầm mắt Mộ Phi Chỉ đảo qua, lại làm ra bộ dạng cung kính như trước.

      Thẩm Hành Vu chưa được mấy bước, liền lớn tiếng reo lên, nàng ngồi xổm xuống chậu hoa bên cạnh, nhặt túi hương lên, phất phất tay cười với Mộ Phi Chỉ, cao hứng : "Ta còn tưởng là đánh mất rồi, ra nó ở ngay phía sau ta."

      Mộ Phi Chỉ cười cười vẫy tay với nàng: "Lại đây."

      Thẩm Hành Vu cầm đồ vội vàng chạy tới.

      Cuối cùng Khương Đại Hải cũng dẫn bọn đến trong cái tiểu viện , : "Đây là nơi trước kia gia mẫu ở, tất cả mọi nơi trong quý phủ đều an bài nạn dân, chỉ có nơi này còn trống, tối hôm qua ta sai người quét dọn qua, chăn đệm cũng thay mới."

      "Ngươi xuống trước , sau đó đưa chúng ta an bài nạn dân ở trong danh trướng." Mộ Phi Chỉ gật gật đầu, ý bảo lui ra.

      Khi ba người thu xếp ổn thỏa, khóe miệng Đỗ Trọng cong lên, bên uống trà bên hỏi Thẩm Hành Vu: "Lần trước thấy người đánh mất đồ cũng chưa từng nhặt lại, sao lần này ngươi lại nhặt lại túi hương để làm gì?"

      Thẩm Hành Vu lấy túi hương ra, sau đó rút ra cái khăn, đổ đồ bên trong túi hương lên đó.

      "Ngươi vì lấy nắm đất chứ?" Đỗ Trọng tặc lưỡi hai tiếng.

      Thẩm Hành Vu rối rắm nhìn cái, sau đó mới : "Trong phủ này có quỷ, vừa rồi lúc chúng ta qua hành lang dài, ta nhìn thấy phía sau chậu hoa lớn lộ ra góc màu vàng, bị ánh sáng chiếu vào, thế nhưng có thể có màu sắc, trong đó chỉ có đất có hoa. Sau đó ta thừa dịp nhặt túi hương, đào nắm đất, hai người xem đất này, xốp xốp mềm mềm, còn có chút ẩm ướt, hơn nữa cấu tạo và tính chất của đất là màu đen, ràng được người chăm sóc tỉ mỉ, ẩm ướt này chứng tỏ, đất này ràng là dùng để trồng hoa.

      "Ý của ngươi là Khương Đại Hải biến phủ đệ của như thế này trong đêm?" Đỗ Trọng hỏi.

      "Trong đêm hẳn là thể, nhưng cũng thể quá dài, chúng ta cưỡi ngựa tới, tốc độ vốn nhanh, hơn nữa mấy ngày trước đều phong tỏa tin tức, cho nên Khương Đại Hải mới có thể bại lộ như vậy." Thẩm Hành Vu .

      "Còn có chỗ, trước kia khi ta ở phủ Thừa tướng, mỗi bữa ăn xong đều có người dọn đồ ăn thừa , có rất nhiều thứ cho heo ăn, có số thứ trực tiếp cấp cho hạ nhân ăn, cho nên chúng ta có thể tìm nơi như thế ở đây, nhìn chút xem hàng ngày bọn họ xử lí đồ ăn thừa như thế nào. Ta nhớ là ngày hôm qua Khương Đại Hải mặc quan phục mới tinh, sao đến hôm này liền đổi thành bộ đồ cũ, là giả vờ tiết kiệm sao?" Thẩm Hành Vu .

      "Hắc Ưng." Mộ Phi Chỉ từ nãy giờ lên tiếng bỗng hô tiếng, từ ngoài cửa sổ lập tức bay đến cơn gió, gió thổi qua, người mới hạ xuống.

      "Vừa rồi nghe những lời Vương hậu chưa? Ngầm điều tra xem." Mộ Phi Chỉ .

      "Nàng cái gì ngươi làm cái đó? Ngộ nhỡ Khương Đại Hải ngu xuẩn như vậy sao?" Đỗ Trọng nhìn nam nhân chỉ thấy mình thê tử, rất đáng ghét .

      "Sư thúc, ngươi quên, tối hôm qua Khương Đại Hải dùng cơm chiều ở huyện thành , tất nhiên có ngu xuẩn như vậy, nhưng có nghĩa là người nha cũng nghĩ như vậy, quen phú quý đột nhiên bắt bọn họ ăn rau dại, ngươi cảm thấy có thể sao?"Thẩm Hành Vu buồn bực câu với Đỗ Trọng.

      "Chúng ta mỏi mắt mong chờ." Đỗ Trọng cười hì hì như trước, áo choàng đỏ sậm vung lên, dứng dậy đến bên cạnh cửa sổ, lên tiếng chuyện nữa.

      Hắc Ưng chính là Hắc Ưng, Khương Đại Hải còn chưa có gọi người tới, trở lại rồi.

      "Thế nào? Tìm được đồ cho heo ăn sao?" Đỗ Trọng trêu đùa hỏi.

      Hắc Ưng gật đầu.

      "Cái gì?" Lúc này đến phiên Đỗ Trọng kinh ngạc.

      "Sau đống rơm trong hậu viện hẻo lánh có nuôi mấy con heo, đó có đồ ăn thừa, rất phong phú." Khóe miệng Hắc Ưng ngừng run rẩy, đường đường là người của Thiên Cơ lâu, vậy mà lại phải tìm heo, ngẫm lại cảm thấy buồn cười.

      " bị ta đoán trúng." Thẩm Hành Vu cũng bị chuyện này làm cho choáng váng.

      "Có người đến." Mộ Phi Chỉ liếc mắt ra hiệu với Hắc Ưng, Hắc Ưng lập tức yên lặng tiếng động, trốn vào nội thất phía sau.

      "Vương thượng, mọi thứ chuẩn bị xong, có thể xuất phát." Khương Đại Hải đứng ở bên ngoài cửa hô to tiếng.

      " vương biết." Mộ Phi Chỉ đáp.

      ...

      Số người tập trung ít hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn người Thẩm Hành Vu, phần lớn những người này đều là thanh niên trai tráng, nhưng tại thân thể gầy yếu, Thẩm Hành Vu rất hiếu kỳ, sao lại có ít người như vậy, nàng thừa dịp nấu dược hỏi nam nhân nằm phơi nắng bên cạnh trướng: "Vị đại ca này, sao trại này lại có ít người như vậy? Gia quyến của các ngươi đâu?" Đại bộ phận đều là nam nhân, vậy nữ nhân và tiểu hài tử đâu?

      "Đều chết." Người nọ chút khí lực với Thẩm Hành Vu: "Lão nhân và nữ nhân thân thể tốt, kết quả chịu được qua vài ngày liền tắt thở rồi."

      "Thiên tai khó tránh, hạn hán lần này rất nghiêm trọng." Thẩm Hành Vu cảm thán , vừa muốn đứng dậy, lại nghe người nọ : "Thiên tai cái gì, căn bản là tai họa do người gây ra."

      "Ngươi cái gì?" Thẩm Hành Vu ngừng bước, lại lần nữa ngồi xổm xuống.

      Người nọ tóc tai vù xù ru rú ở bên cạnh trướng, sắc mặt chuyển vàng, cố gắng nâng cánh tay khô gầy lên, chỉ chỉ về phía đông, : "Người trong nhà ta sợ chết, phía đông vốn có con đập lớn, kết quả lần mưa to liền vỡ đập, đừng là nước, ngay cả cọng cỏ cũng sống được."

      "Đập chứa nước hề có tác dụng sao? Triều đình cho người tu sửa sao?" Thẩm Hành Vu bị tin tức này làm cho chấn động, nàng vẫn cho rằng bảy phần là do thiên tai, ba phần là do con người, nhưng giờ xem ra có vẻ thành chín phần do người, phần thiên tai.

      "Bạc đều bị nuốt hết, tu sửa đập chỉ là hổ giấy." Nam nhân mím miệng lắc đầu, sau đó lại chậm rãi quay đầu lại, chỉ vào người mặc trang phục quan binh: "Đều là sâu hút máu."

      "Ngươi cái gì?" quan binh ở gần đó thấy nam nhân chỉ vào mình, vì thế trới quát nam nhân câu, vung cây gậy trong tay lên muốn đánh nam nhân kia.

      "Cút." Thẩm Hành Vu ngẩng đầu, quát lên tiếng với .

      " nương cần cứu ta, ta phải tìm vợ con ta, bọn họ còn ở dưới lòng đất chờ ta đấy!" Nam nhân đối với chuyện quan binh đánh người gần như có vẻ gì là kinh ngạc, thái độ như vậy khỏi làm Thẩm Hành Vu thấy hoài nghi, trước khi bọn họ đến, nơi này cũng từng có chuyện như vậy sao, còn có cái đập lớn kia, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, rốt cuộc là ai nuốt mất bạc.

      "Ngồi ở đây làm gì?" Mộ Phi Chỉ tra xét bên ngoài trở về, chỉ thấy Thẩm Hành Vu ngồi xổm chuyện với người nằm cạnh trướng, Mộ Phi Chỉ nhớ lúc nãy quay đầu nhìn, cũng thấy Thẩm Hành Vu ngồi ở tư thế này, sợ nàng ngồi lâu choáng váng, liền ôm nàng đứng lên.

      "Phu quân, bảo Hắc Ưng truyền tin tức cho người của Thiên Cơ lâu, lập tức thăm dò đập nước ở Hải Thành." Thẩm Hành Vu hoàn hồn, cầm lấy tay áo của Mộ Phi Chỉ .

      "Đập nước có vấn đề?" Đầu óc Mộ Phi Chỉ tinh tế như thế nào, vừa nghe Thẩm Hành Vu đến đập nước, đầu óc lập tức nghĩ đến khả năng này, gật đầu, : "Được."

      Chuyện sắc thuốc cần phải nắm chắc độ lửa, Thẩm Hành Vu dám nhờ người khác, cho nên, vài câu với Mộ Phi Chỉ xong liền chạy tới lều nấu dược. Cho nên nàng và Mộ Phi Chỉ đều phát , sau khi bọn họ rời , mội nạn dân ngồi cách đó xa đứng dậy rất có sức sống, đầu tiên lén lút nhìn xung quanh cái, sau đó kéo người nam nhân vừa chuyện với Thẩm Hành Vu ra ngoài.

      "Ngươi tới giết ta?" Nam nhân kia xem như có chuyện gì, vô cùng nhiệt tình với người đó, rồi bỗng nhiên thào câu: "Ngươi là người làm vườn trong nhà tri phủ, ha ha."

      "Ngươi muốn chết..." Người nọ từ trong lồng ngực lấy ra viên thuốc, đưa đến trong miệng nam nhân kia, sau đó mới vỗ vỗ tay, cười lạnh : "Đời sau nhớ kỹ, đầu lưỡi cần quá dài, đỡ phải giống như mấy người nhiều chuyện."

      lúc lâu sau, thấy nam nhân kia tắt thở người nọ liền đá cước, lại nhìn xung quanh, lúc này mới rời . Nhưng ngờ, tất cả việc làm của lọt vào trong mắt Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu, nhưng lại bị Hắc Ưng nhìn thấy.

      Còn đây chính là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sâu!
      Last edited: 28/3/16
      Chris thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 61: Hoài nghi năng lực của phu quân nàng?

      Edit: sena

      Tối hôm đó, cơm tối đến tận đêm khuya mới ăn, Thẩm Hành Vu vội vàng đến đầu cũng nhấc được lên. Hai người Mộ Phi Chỉ và Đỗ Trọng cũng được nghỉ ngơi, ba người luôn luôn bận việc trong trại tập trung. Khương Đại Hải thấy vài vị chủ tử vẫn ngừng bận việc, bản thân nào dám ăn cơm trước, cho dù tiểu nhi tử trong nhà đói khóc, vẫn dám hạ lệnh cho nhi tử ăn cơm.

      "Lão gia, Định nhi mới ba tuổi, chịu được đói!" Khương phu nhân ôm nhi tử mãi tới già mới có, cực kì đau lòng với Khương Đại Hải.

      "Ngươi nghĩ rằng ta muốn sao? Nhưng mà tại vài vị kia vẫn bận việc ở bên ngoài, ta chỉ là thuộc hạ của người ta, sao dám mở miệng trước? Hơn nữa, còn phải do ngươi hiểu chuyện, đêm qua dám để Đinh nhi ăn thịt heo, nếu chuyện này bị lộ ra, mũ cánh chuồn này của ta bị ngươi làm hại, khó mà giữ được." Khương Đại Hải rống trận với Khương phu nhân.

      "Ngươi cũng biết, Đinh nhi rời được thịt." Khương phu nhân cực kì ủy khuất .

      "Ai, cố gắng nhẫn nhịn, sau khi mấy vị đại thần này , cuộc sống của chúng ta tốt hơn." Khương Đại Hải khoát tay với phu nhân của mình. Lại nhìn thấy quản gia ở bên ngoài ngoắc, ông ta vội vàng chạy chậm ra ngoài.

      Quản gia đứng ở cửa, tay giơ cây đuốc lên, lúc Khương Đại Hải chạy tới, quản gia dời cây đuốc ra phía ngoài, tay chỉ bên ngoài : "Mấy vị đại nhân kia trở lại." Kỳ bọn họ đều biết thân phận của Mộ Phi Chỉ, nhưng mà Mộ Phi Chỉ thích nhiều người sau gọi là vương thượng như trước, cho nên hạ nhân trong phủ Tri Phủ đều gọi mấy người bọn là đại nhân, nương.

      Khương Đại Hải vừa nghe quản gia , lập tức bước nhanh ra ngoài đón, thấy ba người từ bên ngoài vào, Khương Đại Hải vén quan bào, gối quỳ xuống : "Hạ quan bái kiến vương thượng, Vương Hậu, quỷ y đại nhân."

      "Hãy bình thân." Mộ Phi Chỉ nắm tay của Thẩm Hành Vu ở phía trước, nhờ Khương Đại Hải dẫn đường về sân , tắm rửa sạch , thay đổi quần áo, rồi mới ra ăn cơm.

      bàn cơm có những người khác, chỉ có phu thê Khương Đại Hải, đứa con trai ba tuổi, sau đó đến đám người Thẩm Hành Vu. Tuy là lần đầu tiên ăn cơm cùng nhiều người như vậy, nhưng là vì bận rộn cả ngày cho nên rất đói, Thẩm Hành Vu cũng cảm thấy mất tự nhiên, ăn ngấu nghiến, mặc dù cũng chỉ có mấy món ăn gia đình, có cả bánh bột ngô.

      So sánh với nàng, ngược lại Mộ Phi Chỉ tao nhã hơn, người này cho dù đói ít hay nhiều cũng vẫn cứ có bộ dáng tao nhã lười biếng. chầm chậm ăn, thậm chí còn có thể thỉnh thoảng gắp chút đồ ăn cho Thẩm Hành Vu. Thẩm Hành Vu ăn gần no hơi ngẩng đầu nhìn , chỉ thấy hai mắt khẽ hạ, ăn rất yên tĩnh.

      "Mẫu thân, ta muốn ăn thịt." Ngay tại trong lúc mọi người yên lặng ăn cơm, tiếng ngọt ngào ngây thơ bỗng nhiên truyền ra từ trong lòng Khương phu nhân. Thẩm Hành Vu ngẩng đầu, chỉ thấy tiểu oa nhi (đứa trẻ) vặn vẹo ở trong lòng Khương phu nhân, vô cùng kiên nhẫn, duỗi tay giống như muốn nắm cái gì. Sắc mặt Khương phu nhân cùng Khương Đại Hải vì những lời của tiểu oa nhi này mà trở nên tái mét. Khương phu nhân theo bản năng nhìn về phía Khương Đại Hải. Khương Đại Hải nháy mắt liên tiếp với Khương phu nhân, Khương phu nhân thu hồi tầm mắt, cẩn thận ôm Khương Định, giọng dỗ dành : "Định nhi ngoan, chờ răng nanh của ngươi dài hết rồi lại ăn thịt có được hay ?"

      "Định nhi muốn ăn thịt thịt." Tiểu oa nhi kia đồng ý, Khương phu nhân đút rau dại cho , cực kỳ lưu tình phun hết ra. Thẩm Hành Vu liếc mắt nhìn cái Mộ Phi Chỉ, chỉ thấy Mộ Phi Chỉ vẫn chậm rãi ăn cơm của mình, làm như thấy màn này.

      "Thực trùng hợp, đêm qua ta nằm mơ thấy trong hoa viên sau phủ nuôi mấy con heo con. Nếu mộng này là tốt rồi, giờ tiểu công tử được ăn thịt heo mềm mại." Đỗ Trọng ăn rất nhanh, lúc này ăn xong, thưởng thức đôi đũa trong tay, cười tít mắt .

      "Lọc cọc." tiếng, ngay sau khi Đỗ Trọng vừa mới dứt lời, chiếc đũa tay Khương phu nhân liền rơi xuống. ~~ Đỗ Trọng chỉ nhìn cái, rồi với Mộ Phi Chỉ: "Ta ăn no, về trước."

      Mộ Phi Chỉ quay đầu nhìn bát trong tay của Thẩm Hành Vu thấy đáy, thấp giọng hỏi: "Ăn no rồi hả?"

      Thẩm Hành Vu gật đầu, biết cũng muốn rời , vì thế với Khương Đại Hải: "Khương đại nhân, có lẽ do chúng ta ở trong này cho nên tiểu công tử sợ hãi. Tiểu hài tử hay sợ người lạ, chúng ta cũng ăn xong rồi, các ngươi cứ chậm rãi ăn tiếp." xong, liền sau lưng Mộ Phi Chỉ, hai người cùng nhau ra ngoài.

      Ba người về sân kia, mới vừa vào phòng, Hắc Ưng cũng vào, bẩm báo những chuyện mà nhìn thấy tối qua .

      "Ngươi cái gì? Người kia chết?" Thẩm Hành Vu sau khi nghe xong tin tức, cực kỳ giật mình. Nàng còn nhớ tên nam nhân quần áo tả tơi dựa vào bên màn trướng, đập lớn vô dụng mà biết sợ, nhưng chỉ trong chớp mắt người còn.

      "Vâng, tiểu nhân tra xét qua, trại tập trung có rất nhiều hạ nhân của Tri Phủ, cả trai lẫn có khoảng trăm người, người làm vườn cũng có, đầu bếp, hạ nhân, bà tử." Hắc Ưng trả lời.

      "Xem ra, hạ nhân phủ Khương Đại Hải ít." Mộ Phi Chỉ hừ lạnh: "Muốn nuôi sống cả trăm hạ nhân này, bổng lộc ba năm của cũng đủ, xem ra cũng có nhiều thủ đoạn vơ vét của cải đó.”

      "Chỉ sợ muốn chúng ta nhìn ra điều gì, cho nên mới đẩy nhiều hạ nhân đến trại tập trung, vừa phân tán chú ý, vừa có thể dò xét hướng của chúng ta, hòn đá ném hai chim, quả là kế sách tốt." Thẩm Hành Vu theo.

      ...

      Sở dĩ tình hình tai nạn Hải Thành trở nên nghiêm trọng, là vì lương thực trợ cấp từ quốc khố bị từng tầng quan lại cắt xén quá nhiều, cho nên đủ để cung ứng, tạo thành. Hơn nữa, bởi vì nạn hạn hán, các loại dịch bệnh cũng bắt đầu bùng phát. Vốn những người này ăn đủ no, sức chống cự yếu ớt, lại thêm bệnh tật xâm nhập, sinh mệnh nhanh chóng đến tận cùng.

      Sau khi Mộ Phi Chỉ tự mình đến đây, lương thực được cung ứng nhanh chóng. Về phương diện dịch bệnh, Thẩm Hành Vu và Đỗ Trọng đều là cao thủ đệ nhất trong lĩnh vực này, cho nên quá bảy ngày, dịch bệnh ở Hải Thành được khống chế, vì thế mà miệng Khương Đại Hải càng ngày càng mở rộng. Người trong lúc vênh váo đắc ý thường dễ dàng mắc phải sai lầm, Khương Đại Hải cũng thể tránh khỏi.

      Lúc trời tối, trong bữa cơm, giọng điệu của Thẩm Hành Vu có chút thoải mái với Mộ Phi Chỉ: "Trải qua cố gắng trong mấy ngày nay, tình huống của Hải Thành có chuyển biến tốt đẹp hơn nhiều, rốt cuộc có thể yên tâm mà ăn bữa cơm rồi."

      Mộ Phi Chỉ gật đầu, ngay cả Đỗ Trọng cũng rất đồng ý : "Có lẽ tối hôm nay có thể ngủ giấc thoải mái."

      Khương phu nhân ngồi ở đối diện ôm Khương Định, ánh mắt chờ mong nhìn ba người chuyện. Khương Đại Hải ở bên rốt cục cũng nhịn được, với Thẩm Hành Vu: "Nếu có trận hạn hán này, cảnh sắc Hải Thành vẫn rất đẹp. Nếu vương hậu nương nương có thời gian rảnh rỗi có thể thăm thú mợi nơi chút." Trong lời làm người ta cảm thấy ngày mai đám người Thẩm Hành Vu rời .

      Thẩm Hành Vu cười gật đầu, : "Có thời gian ta suy nghĩ."

      Bữa cơm này là bữa cơm mà Khương Đại Hải ăn thấy hài lòng nhất trong bảy tám ngày tính từ khi đám người Thẩm Hành Vu đến đây. Sau khi ba người ăn xong sớm rồi trở về, trong sảnh lớn chỉ còn lại hai vợ chồng Khương Đại Hải, Khương phu nhân thở phào nhõm : "Xem ra họ rời thôi!"

      Khương Đại Hải cũng thả lỏng theo, gật đầu: "Vương thượng rời triều cũng nhiều ngày như vậy, tự nhiên muốn trở về sớm. Nhiệm vụ của chúng ta cũng sắp xong, Định nhi muốn ăn bao nhiêu thịt có thể ăn bấy nhiêu."

      "Cuối cùng sau cơn mưa trời lại sáng rồi." Trong lòng Khương Đại Hải suy nghĩ như vậy. Nhưng mà hoàn toàn biết, tình hình bên này của Thẩm Hành Vu lại là loại khác.

      Buổi tối Thẩm Hành Vu ngủ được, nằm ở trong lòng Mộ Phi Chỉ, tay chống đầu, tay thưởng thức lọn tóc đen của Mộ Phi Chỉ, lẩm bẩm : "Hắc Ưng , ~~Bạch Tước dẫn người của Thiên Cơ lâu đập lớn trước, phu quân, chàng nếu như kiểm tra được đập lớn có vấn đề, ngỗ nhỡ sau lưng kéo theo đống tham quan, ảnh hưởng đến vận hành bình thường của triều làm sao bây giờ?"

      "Nàng hoài nghi năng lực của phu quân?" Đột nhiên Mộ Phi Chỉ bắt lấy bàn tay của Thẩm hành vu, sau đó lấy tốc độ cực kỳ nhanh áp Thẩm Hành Vu ở dưới thân. dùng tay bắt lấy lọn tóc của Thẩm Hành Vu, giọng trầm thấp đầy mị hoặc, là tác phong từ trước đến này của khi ở giường.

      "Chàng cái gì vậy? Ta đâu có hoài nghi?" Thẩm Hành Vu đấm quyền vào ngực Mộ Phi Chỉ, đối với Mộ Phi Chỉ mà liền chỉ giống như gãi ngứa ngứa.

      "A vu, ta kìm nén mấy ngày rồi." Mộ Phi Chỉ chợt nghiêng xuống dưới, thân thể kề sát Thẩm Hành Vu, mặt tiến gần sát mặt của nàng. hôn nụ hôn lên chóp mũi của nàng, giọng khàn khàn mang theo mị hoặc.

      "Cả ngày trong đầu chàng suy nghĩ cái gì, phải mấy ngày hôm trước còn rất đứng đắn sao?" Thẩm Hành Vu đau cả đầu.

      "Mấy ngày hôm trước nàng mệt đến mức nằm xuống là ngủ. Ta sợ nàng mệt, dĩ nhiên dám năn nỉ nàng." Mộ Phi Chỉ đến đây, bỗng nhiên chuyển thái độ, khóe môi hơi cong lên, ánh mắt mang theo nhiệt độ khiếp người, dường như muốn nướng chính Thẩm Hành Vu. Thấy Thẩm Hành Vu si ngốc gì, nhìn chính mình, vô cùng đắc ý : "Ngày mai chúng ta , dĩ nhiên bằng xe ngựa, cho nên, tối hôm nay nàng có mệt chút cũng sao.” Vừa mới dứt lời, hôn lên môi Thẩm Hành Vu.

      Lúc đai lưng của mình bị Mộ Phi Chỉ rút ra, Thẩm Hành Vu suy nghĩ, tối hôm nay bọn họ thê yên bình được.

      Mà cuối cùng, Mộ Phi Chỉ cũng làm nàng "thất vọng".

      ...

      Buổi sáng ngày hôm sau, lúc xe ngựa rời Khương phủ rất xa, Thẩm Hành Vu vẫn như cũ nhớ khi Đỗ Trọng với Khương Đại Hải rằng muốn chuẩn bị xe ngựa rời , trong mắt Khương Đại Hải thể ức chế tình cảm kích động.

      "Khẳng định Khương Đại Hải suy nghĩ, rốt cục cũng có thể tiễn bước ba tên ôn thần là chúng ta." Thẩm Hành Vu gối lên chân Mộ Phi Chỉ, trêu đùa.

      Ai ngờ Đỗ Trọng từ bên ngoài xe ngựa, vén rèm lên, bình tĩnh với Thẩm Hành Vu: " , khẳng định Khương Đại Hải suy nghĩ, cuối cùng con của có thể ăn thịt heo rồi."

      "Phốc." Thẩm Hành Vu chưa kịp hít thở xong, lập tức cười văng lên.

      Bởi vì bằng xe ngựa, cho nên hành trình của bọn họ cũng vội như lúc , nhanh chậm về phía đập lớn. Tuy bên ngoài với Khương Đại Hải là bọn họ quay về kinh thành. Nhưng trước khi trở về, Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu quyết định đến nơi đó trước.

      Đập lớn cách trung tâm Hải Thành quá xa, nếu nhanh chỉ hết khoảng nửa canh giờ. Nhưng mà ai ngờ rằng lúc này lại xảy ra chuyện.

      Ngay lúc xe ngựa chạy vững vàng, giây trước, Thẩm Hành Vu cười cười với Mộ Phi Chỉ. giây sau, xe ngựa chấn động mạnh. Sau đó lại nghe thấy tiếng cười khách khách hiểm của Đỗ Trọng ngoài xe ngựa: "Hương thơm của nữ nhân nồng đậm."

      Tuy võ công của Thẩm Hành Vu cao, nhưng nàng có đầu óc. Vừa nghe thấy giọng ấm dương quái khí của Đỗ Trọng, thêm việc xe ngựa lắc lư càng ngày càng kịch liệt, đương nhiên nàng hiểu nhất định là bên ngoài xảy ra tình hình gì.

      Thanh vang lên liên tiếp ở xe ngựa, đến khi, Mộ Phi Chỉ còn chưa cùng Thẩm Hành Vu ra ngoài, bên ngoài truyền đến thanh đánh nhau. Chắc là Hắc Ưng và Đỗ Trọng đánh nhau với bọn thích khách. Trong đầu nghĩ đến Hắc Ưng, đột nhiên Thẩm Hành Vu suy nghĩ đến vấn đề tới. Đó chính là, Bạch Tước mang gần hết người đập lớn, người theo bọn họ, thầm bảo hộ hình như chỉ còn mình Hắc Ưng. Nhỡ đám người đến cực kì hung tàn, chống đỡ được làm sao?

      "Ôm ta." Ngay lúc Thẩm Hành Vu miên man suy nghĩ, giọng của Mộ Phi Chỉ truyền vào tai. Hai tay Thẩm Hành Vu ôm lấy cổ . Khi ôm nàng nhảy ra khỏi xe, nàng giọng với : "Cẩn thận."

      Tình hình giao đấu bên ngoài rất kịch liệt. Khi Mộ Phi Chỉ ôm bay ra, Thẩm Hành Vu mới nhìn , đám người che mặt đến đây. Có lẽ là bản năng của thầy thuốc, Thẩm Hành Vu chỉ nhìn thân hình của bọn chúng, hiểu được câu kia của Đỗ Trọng: hương vị của nữ nhân rất nồng đậm, bởi vì trong đám người kia đa số là nữ.

      "Sư điệt, ngửi kỹ hương vị người của đám người kia." Đỗ Trọng thấy hai người họ ra khỏi xe, thừa dịp chung quanh chưa có người bao vây, lập tức bảo hộ ở sau lưng Thẩm Hành Vu, nhắc cho nàng.

      Thẩm Hành Vu nghe thấy lời nhắc nhở của Đỗ Trọng, lại được Mộ Phi Chỉ bảo vệ, bắt đầu tĩnh tâm nhận biết hương vị vờn quanh bốn phía bọn họ.

      Ngay lúc Mộ Phi Chỉ và Đỗ Trọng đứng trước Thẩm Hành Vu bảo vệ nàng, có hai hắc y nhân bay tới chỗ này. Ngoài dự kiến của Thẩm Hành Vu, bọn chúng áp dụng cách đánh xa, mà đánh cận chiến (đánh gần, áp lá cà). Có tên còn áp sát người Đỗ Trọng. Tuy nhiên do nắm được tình hình, cho nên cách Đỗ Trọng khoảng thước, bị ngân châm trong tay Đỗ Trọng lặng yên đâm trúng, thân thể ngã xuống ngay bên cạnh bọn họ. Ngay lúc nàng ta ngã xuống, bởi vì nàng ta ngã rất gần, Thẩm Hành Vu ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt người nàng ta. Đối với người bình thường khó có thể phân biệt ra: là mùi phấn đàn hương.

      "Lại là mùi hương này." Thẩm Hành Vu đột nhiên nhớ tới trước kia Đỗ Trọng qua với nàng về buổi tối Đỗ Trọng bị ám sát. Người hủy cỗ quan tài của chính là kẻ mà người mang theo hương vị phấn đàn hương. Lần này, dựa vào này hương vị, khẳng định chính là đám người kia, cùng đám người, địa phương khác nhau, cái này chắc chắn phải là trùng hợp, chính xác là có mưu từ trước.

      "A vu, cẩn thận." Suy nghĩ của Thẩm Hành Vu bị mùi hương này làm cho phân tâm. Cho nên khi nghe thấy giọng của Mộ Phi Chỉ, toàn thân nàng chấn động, khi quay đầu lại, cảnh tượng trước mặt làm trái tim nàng dường như đình.

      mũi tên bắn lén bay trực tiếp về hướng Mộ Phi Chỉ.
      Last edited: 29/3/16
      Chris thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 63: Ngoan chút, thương. (1)

      Edit: Thu Thủy

      Ba ngày sau, Thẩm Hành Vu vẫn chưa tỉnh, suýt nữa Mộ Phi Chỉ xé xác Đỗ Trọng, tức giận túm áo Đỗ Trọng hói: " phải ngươi qua đêm nàng tỉnh sao? Bây giờ sang ngày thứ ba rồi, cái gì là thánh vật của Vu tộc?" Tính nhẫn nại của Mộ Phi Chỉ đến cực điểm, , phải chịu được việc Thẩm Hành Vu cứ nằm chỗ, có chút ý thức nào, chịu cảm giác như bị thiêu lò lửa thế này đủ rồi, muốn nàng tỉnh lại ngay giây sau.

      "Chuyện này ta cũng đoán được, theo lẽ thường, qua đêm nàng tỉnh, bây gườ như vậy, cũng có thể là trong cơ thể nàng có cái gì đó tương xung phải máu của con vật, ngươi giết ta cũng vô dụng." Đỗ Trọng từ trước đến nay vô cùng bình tĩnh, cho dù kề sao vào cổ cũng bối rối.

      Mộ Phi Chỉ buông Đỗ Trọng ra, sau đó quay người, hất tất cả tấu chương bàn xuống, đấm vào tương, trong mắt tràn ngập bi thương, nghĩ, điên rồi.

      "Phản ứng của ngươi có phải hơi quá ? Bây giờ ngươi giam Khương Đại Hải lại, kéo theo cả Hữu thừa tướng, đối với người nam nhân mà , chuyện này là bình thường, nhưng đối với vị vua, đây phải là chuyện tốt!" Đỗ Trọng dựa vào cột, nhìn nữ nhân nằm giường, nghiêm túc .

      "Giang sơn có là gì? Cùng lắm giao cho ngươi là được." Mộ Phi Chỉ lại hừ lạnh tiếng, quả nhiên, lời này mới vừa xong, Đỗ Trọng cũng lên tiếng, ho tiếng, liền cố làm ra vẻ nhàn nhã ra ngoài.

      Sau khi Đỗ Trọng rời , trong nội điện chỉ còn là có thể cử động, Mộ Phi Chỉ đến giường rồi ngồi xuống, áp tay Thẩm Hành Vu lên mặt mình theo thói quen, bắt đầu thong thả chuyện, giống như Thẩm Hành Vu cười trước mặt .

      "A Vu, hôm trước ta phái người giam Khương Đại Hải lại, nàng biết ta tra ra được bao nhiêu bạc ?" Mộ Phi Chỉ nắm tay Thẩm Hành Vu vuốt ve mặt mình, lẳng lặng tiếp: "Mười vạn lượng bạc trắng, còn chưa kể những tranh chữ bằng vàng và đồ sứ. Ta vốn định kéo dài chuyện này, nhưng thấy nàng phải nằm đây có cảm xúc gì, ta liền mất hết ý chí, nàng tỉnh dậy được , trả lời ta tiếng được ?" Mộ Phi Chỉ xong lời cuối cùng, thanh càng ngày càng , rất nhớ giọng mềm mại của nàng, còn cả đôi mắt cười cong cong.

      Thẩm Hành Vu đáp lại, giống như thái độ của nàng mấy ngày nay. Ngoài điện bị bóng đêm bao phủ, Mộ Phi Chỉ hề định phê tấu chương, cởi áo ngoài, chỉ mặc quần áo trong leo lên giường, giống như những đêm trước kai, ôm Thẩm Hành Vu vào ngực mình, dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cho nàng, trong mũi nhộn nhạo hơi thở của nàng, lúc này có thể an tâm nhắm mắt lại, nữ nhân của vẫn còn ở trong ngực .

      ... ...... ....

      Lúc Thẩm Hành Vu tỉnh lại, bốn phía tối đen, nàng khó chịu nhúc nhích người, cánh tay còn có cảm giác, người đột nhiên bị cái gì đó chặn lại, cổ họng nàng rất khô, ra lời, nhưng nàng còn chưa kêu lên ngửi được mùi hương quen thuộc, là của . Nàng cọ vào thân thể cứng ngắc kia theo thói quen, giọng khàn khàn: "Được rồi... nặng."

      Mộ Phi Chỉ chuyện mà dùng lực giữ chặt ót của Thẩm Hành Vu, trong đêm đen yên tĩnh hôn nàng. DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn

      Thẩm Hành Vu vừa mới tỉnh lại, người có chút lực nào, thậm chí nàng còn nâng nổi tay, Mộ Phi Chỉ vẫn giữ chặt nàng như vậy, nàng có cảm giác thở nổi. Có lẽ là cảm nhận được hô hấp của nàng có chút mất tự nhiên, Mộ Phi Chỉ ôm nàng xoay người khiến cho thv dựa vào người đầy ái muội, sau đó ắn giống như môt đưa trẻ bị nghiện, bám lấy môi thv hôn, mãi đến khi đôi môi tái nhợt của nàng đỏ lại mới buông nàng ra.
      "Nàng có biết , nếu nàng vẫn tỉnh, ta điên mất." Mộ Phi Chỉ vuốt mái tóc dài của Thẩm Hành Vu, đè lên trán nàng, thở hổn hển.

      Thẩm Hành Vu vừa mới tỉnh lại, lại bị Mộ Phi Chỉ hôn đến đầu óc choáng váng, nàng vô lực dựa vào người Mộ Phi Chỉ, bàn tay đặt lên ngực Mộ Phi Chỉ, lúc sau mới giọng : "Phu quân, ta muốn uống nước."

      "Được." Mộ Phi Chỉ nghe thấy tiếng kêu yếu đuối như muỗi của Thẩm Hành Vu mới giật mình, nàng vẫn là bệnh nhân. Sau đó cẩn thận đặt Thẩm Hành Vu nằm thẳng xuống, tự mình xuống giường lấy nước. bưng cốc nước đến bên giường, nâng người Thẩm Hành Vu dậy, để nàng thoải mái dựa vào lòng mình sau đó đút cho nàng từng thìa nước.

      Thẩm Hành Vu mê man mấy ngày nay, trong miệng khát khô, uống liền ba chén nước mới đỡ, Mộ Phi Chỉ đau lòng nhìn nàng, cầm tay nàng chặt, vừa hôn vào môi nàng vừa hỏi: "Vết thương còn đau ?"

      "Chàng có sao ?" Thẩm Hành Vu cầm tay Mộ Phi Chỉ hỏi.

      Mộ Phi Chỉ lắc lắc đầu, bám riết tha hỏi: "Có đau hay ? Trả lời ta?"

      " sau." Thẩm Hành Vu khẽ lắc đầu, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh mình, với Mộ Phi Chỉ "Đến đây, ôm ta cái được ?" Nàng vô cùng mệt mỏi, ngủ mấy ngày nay, cảm thấy xương cốt toàn thân đều lười nhác, muốn nhúc nhích.

      Mộ Phi Chỉ cẩn thận đặt nàng xuống, lúc này mới lên giường chui vào chăn, ôm Thẩm Hành Vu vào ngực.

      Thẩm Hành Vu chỉ thức dậy chút, đến khi Mộ Phi Chỉ nhìn nàng, nàng lại chìm vào giấc ngủ.

      ....

      Sáng sớm hôm sau, triều đình, các vị đại thần giật mình phát hôm nay khóe môi của Mộ Phi Chỉ cong lên, mấy hôm trước vẫn luôn mím chặt, suýt nữa dọa chết bọn họ, mà bây giờ mặt lại xuất biểu cảm kỳ lạ như vậy, mọi người khỏi suy đoán tới cùng là chuyện gì xảy ra.

      "Vương thượng, thần có việc khai tấu." Mộ Thiếu Khanh vô cùng ung dung bước ra, với Mộ Phi Chỉ: "Bây giờ Hải Thành ở thời điểm xây dựng lại, Đại Lý Tự tra ra được trong nhà Khương Đại Hải cất giấu mười vạn lượng bạc trắng và vạn lượng hoàng kim, quốc khố nên tịch thu số bạc này, sau đó dùng vào việc xây dựng lại Hải Thành, dù sao Hải Thành cũng là vùng nông nghiệp lớn."

      "Chuẩn tấu." Mộ Phi Chỉ có ý kiến gì.

      Mộ Thiếu Khanh nhận được câu trả lời liền khiêm tốn lui về, hoàn toàn coi như có ánh mắt xung quanh nhìn mình.

      "Đại Lý Tự trông trừng Khương Đại Hải kỹ, năm ngày sau, vương đích thân thẩm vấn." Mộ Phi Chỉ xong lời này liền tuyên bố bãi triều, sau đó vội vàng tới điện Thái Cực.

      Lúc Mộ Phi Chỉ quay lại điện Thái Cực, Hoa Dung và Thạch Lưu đứng ở trước giường, vẻ mặt sốt ruột nhìn Thẩm Hành Vu. Thẩm Hành Vu dựa lưng vào gối đầu ngồi ở giường, lúc này nàng rơi vào trạng thái dở khóc dở cười, nàng thể động đậy, bởi vì trong lòng có khối tròn màu trắng cọ cọ. Cầu Cầu nép vào ngực nàng như làm nũng, vô cùng thân thiệt cọ vào người nàng, giống như lâu chưa gặp Thẩm Hành Vu, thấy Thẩm Hành Vu động đấy, nó liền liếm lòng bàn tay nàng, mãi đến khi Thẩm Hành Vu vuốt ve người nó nó mới thoải mãn vẫy đuôi với Thẩm Hành Vu

      "Hoa Dung, ngươi bắt nó lại , chủ tử còn chưa rửa mặt, nó liền làm xấu rúc vào lòng chủ tử, chẳng khác gì giở trò lưu manh cả." Thạch Lưu với Hoa Dung, vừa vừa ghét bỏ nhìn con vật trong lòng Thẩm Hành Vu.

      Thẩm Hành Vu bất đắc dĩ trấn an Thạch Lưu: " sao, ta ra khỏi cung lâu như vậy, vừa về là bất tỉnh mấy ngày, chắc là nó cũng sốt ruột rồi." Thẩm Hành Vu lắc đầu với hai nha hoàn, bàn tay vừa định xoa lông Cầu Cầu liền xuất bàn tay to xách lỗ tai Cầu Cầu lên, ba người nhìn theo cánh tay ấy, thấy Mộ Phi Chỉ mang Cầu Cầu ra ngoài.

      "Phu quân, chàng muốn dẫn nó đâu?" Thẩm Hành Vu sốt ruột mở miệng, nàng nghi ngờ Mộ Phi Chỉ ném vật cưng đến ngự thiện phòng hầm canh.

      "Phúc Hải, đưa con vật này đến chỗ quỷ y mấy ngày, ta đồng ý được phép đưa về." Mộ Phi Chỉ ném Cầu Cầu vào lòng Phúc Hải, sau đó quay người ôm Thẩm Hành Vu giường, với Thạch Lưu: "Bê nước vào đây."

      Hai tay Thẩm Hành Vu ôm cổ Mộ Phi Chỉ, lười biếng nhìn Mộ Phi Chỉ thấm ướt khăn mặt lau mặt mình, nàng vô cùng hưởng thụ để Mộ Phi Chỉ lau mặt và tay mình sạch .

      "Có đói bụng , ta ôm nàng ra ngoài dùng sữa." Lau mặt cho nàng sau, trong ánh mắt ngạc nhiên của đám nha hoàn, Mộ Phi Chỉ cầm lược chải tóc cho Thẩm Hành Vu, sau đó búi kiểu tóc đơn giản rồi mới ôm Thẩm Hành Vu ra ngoại điện.

      "Trời ạ, vương thượng có thể chải tóc sao." Hoa Dung ngạc nhiên thốt ra tiếng.

      Mộ Phi Chỉ them để ý, nhưng Thẩm Hành Vu nằm trong lòng Mộ Phi Chỉ với Thạch Lưu kinh ngạc: " ra chàng chỉ biết làm vậy."

      "....."

      "Nghe Phúc Hải , chàng giam Khương Đại Hải rồi sao?" Lúc dùng đồ ăn sáng, Thẩm Hành Vu hỏi Mộ Phi Chỉ

      "Ừm." Mộ Phi Chỉ để ý đáp lời, tập trung mọi chú ý vào tay mình, tự mình xé thịt gà thành từng sợi , sau đó đút những miếng thịt này vào miệng Thẩm Hành Vu

      "Ta ăn nổi nữa rồi." Thẩm Hành Vu cảm thấy vết thương của mình đau lắm nhưng trong dạ dày chưa được nhiều đồ ăn, nàng được Mộ Phi Chỉ đút cho vài miếng là muốn ăn nữa, nhưng Mộ Phi Chỉ muốn bỏ qua nàng dễ dàng như vậy, vừa nâng cằm Thẩm Hành Vu, vừa dỗ: "Ngoan, há miệng ra." d,0dylq.d

      "Phu quân, ăn nổi nữa." Thẩm Hành Vu lắc đầu, có chút né tránh đôi đũa Mộ Phi Chỉ đưa đến.

      "Nàng chắc chắn?" Lông mi Mộ Phi Chỉ khẽ chớp, bĩu môi cái, thanh cao hơn, mang theo nguy hiểm khó hiểu.

      Thẩm Hành Vu bình tĩnh nhìn vài lần, sau đó chắn chắn gật đầu, thậm chí nàng còn lau miệng muốn đứng dậy. Kết quả, còn kịp đứng lên, thân thể liền ngã xuống, bị Mộ Phi Chỉ kéo vào lòng, lúc nàng kinh ngạc, nụ hôn của Mộ Phi Chỉ cũng rơi xuống, nàng muốn đẩy ra đột nhiên phát ra đúng. Vị thịt gà nhàng tràn ra khoang miệng hai người, Mộ Phi Chỉ nắm chặt ót thv, giống như chim mẹ bón đồ ăn cho con mình, dùng cách như vậy đút đồ ăn vào miệng nàng.

      Thẩm Hành Vu buồn bực nhìn , đấm vào ngực cái, Mộ Phi Chỉ cầm nay nàng, khàn khàn : "Ngoan chút, thương."
      Last edited by a moderator: 10/5/16
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :