1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sủng hậu danh giá của cuồng đế - Nhất Bút Niên Hoa (103c-Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Banashi

      Banashi Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      74
      Oai!!!
      Chưa có chap mới, mong chời quá

    2. thuyhang4589

      thuyhang4589 Active Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      152
      Chương 55: Thân phận bại lộ.

      Editor: Quỳnh ỉn

      Mưu kế giống nhau như đúc, đều vừa mới bắt đầu, Thẩm Hành Vu trù tính giống như khi bắt Dư Thiếu Bình, trước tiên tiết lộ chỗ ở của quỷ y cho biết, sau đó chờ đưa mạng tới, thực tế biện pháp phổ thông này lại là cách tốt nhất, nếu những người này nóng vội, làm sao có thể dễ dàng mắc mưu như vậy được?

      Khi Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu đuổi tới hậu viện Thái Y viện, Đỗ Trọng đến, trong miệng ngậm cành thảo dược, nghiêng người dựa vào khung cửa, nhìn hai người bọn họ đến, phi tiếng phun cọng thảo dược ra, tặc lưỡi hai tiếng : "Sao lại có nhiều người muốn giết ta như vậy? Sư điệt, lúc này ngươi lại tính cái gì?"

      Thẩm Hành Vu méo miệng : "Người khác muốn giết ngươi, sợ ngươi bị người tìm được mang về chữa khỏi bệnh đau đầu cho Tần Hoàng, nếu ngươi có năng lực đó, còn có thể chọc đến họa sát thân này."

      "Lời này cũng đúng, ta đâu có am hiểu trị bệnh đau đầu, đau đầu nặng chết, cần gì phải tìm người chữa trị, quả nhiên là có đầu óc." Đỗ Trọng tặc lưỡi hai câu, lúc này mới vào bên trong theo hai người.

      Đại điện vốn cũ nát nay đèn đuốc sáng trưng, đám thị vệ quây quanh Lý Mông, Lý Mông thân y phục màu đen, cả người có vẻ rất sa sút, nghe thấy có tiếng bước chân tới, ngẩng đầu lên nhìn, nhận ra là Thẩm Hành Vu, trong ánh mắt hàm chứa rất nhiều thứ.

      "Thái tử phi, quả nhiên là ngài." Lý Mông thấy bóng dáng của Thẩm Hành Vu liền lùi về phía sau, nghiến răng nghiến lợi : "Ta đoán, nhất định là khi ngươi còn ở trong phủ thái tử thấy được ta, bằng ngươi quyết đoán muốn bắt người như vậy."

      "Ngươi đoán như thế nào, ta rảnh rỗi quản ngươi." Phúc Hải cho người mang ghế tựa đến, Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu ngồi ở phía xa, nhìn Lý Mông tức giận đến nghiến răng.

      "Phúc Hải, Tứ vương gia đến chưa?" Thẩm Hành Vu hỏi Phúc Hải đứng ở phía sau.

      Phúc Hải nhìn ra bên ngoài, tiểu thái giám đến báo với , gật đầu, cung kính trả lời người phía trước: " Hồi nương nương, đội ngũ đến."

      Quả nhiên, hai người đợi bao lâu, Tần Chinh Viến tới rồi, nhưng mà, người kia còn chưa có tiến vào, tiếng vang lên ở bên ngoài: "Các ngươi muốn ta tới nơi này làm gì? Thị vệ của ta thấy nữa!"

      Nghe lớn tiếng ồn ào, Thẩm Hành Vu và Mộ Phi Chỉ đều nở nụ cười, bọn đoán chính xác, Tứ vương gia này cũng là cao thủ diễn trò đấy!

      "Tứ vương gia, ngươi nhìn chút, người này là ai?" Thẩm Hành Vu đứng lên, chỉ chỉ về người quỳ phía trước, bị người trói lại, với Tần Chinh Viễn.

      "Cái gì?" Tần Chinh Viễn tới, vừa thấy người quỳ, lập tức nóng nẩy, lớn tiếng hét lên: "Hoài Nam vương, ngươi có ý gì? Hơn nửa đêm ngủ lại bắt thị vệ của ta tới đây làm gì?"

      Thẩm Hành Vu tựa vào ghế, lười biếng : "Ngươi nghĩ rằng ta và người đều muốn thế sao? Nếu phải người của ngươi thành , ta cần gì phải ngủ mà lại ra đây xem màn diễn thối nát này?"

      Thẩm Hành Vu nhìn bộ mặt hoài nghi của Tần Chinh Viễn, trong lòng khỏi cười lạnh tiếng, với : "Nhìn chút , hỏi người của ngươi làm ra chuyện tốt gì." xong, Thẩm Hành Vu thấy trong tay thị vệ có cầm chủy thủ, liền với người nọ: "Người tới, đưa hung khí cho Tứ vương gia nhìn."

      Thị vệ này lập tức xoay người, giao chủy thủ cầm trong tay cho Tần Chinh Viễn.

      Mặt Tần Chinh Viễn lộ ra vẻ kinh ngạc, cầm lấy chủy thủ vừa muốn mở ra, liền bị Thẩm Hành Vu ngăn lại: "Cẩn thận, có độc."

      "Ta , các ngươi có ý tứ gì? giết người? Vì sao lại muốn giết người?" Tần Viễn Chinh nóng nảy gắt gỏng, chấp nhận được chút nghi vấn.

      " muốn giết người, nhưng có giết chết thôi. Phúc Hải, đem mọi chuyện cho Tứ vương gia nghe chút." Mộ Phi Chỉ lên tiếng hạ lệnh cho Phúc Hải.

      Phúc Hải vừa nghe thấy, liền cảm thấy đầu lớn lên, lên phía trước, với Tần Chinh Viễn: "Tối hôm nay, Lý Mông bịt mặt đuổi đến nơi đây, chưa kịp ám sát Quỷ y, liền bị Ngự lâm quân bắt được." Phúc Hải lạnh nhạt xong, có nhiều lời, bởi vì trước đó cũng phụng mệnh Vương hậu nương nương tung tin, còn bởi vì cầm ngàn lượng bạc của người ta.

      "Cái gi? Ám sát Quỷ Y?" Tần Chinh Viễn vừa nghe Lý Mông muốn ám sát Quỷ y, lập tức phát hỏa, đến phía trước, vừa muốn đá Lý Mông cước, bị bọn thị vệ cản lại.

      "Tứ vương gia, Quỷ y vừa mới vân du trở về liền bị kinh hách lớn như vậy, thị vệ này của ngươi gây họa , các ngươi ngoài miệng muốn tìm kiếm Quỷ y, chẳng lẽ chỉ là ngụy trang để đến ám sát?" Mộ Phi Chỉ lười biếng đứng dạy, ánh mắt lười nhát lại thêm vạn phần sắc bén nhìn Tần Chinh Viễn.

      Tần Chinh Viễn liên tiếp xua tay, thậm chí còn có chút sốt ruột dậm chân, hào phóng : "Hoài Nam vương, ngươi đừng nghĩ lung tung, chúng ta muốn tìm Quỷ y."

      " sao?" Thẩm Hành Vu hừ tiếng nở nụ cười, trong lòng , chiêu này chỉ sợ là làm thỏa mãn tâm nguyện của ngươi.

      "Đương nhiên, Hoài Nam vương, Quỷ y trở lại, có thể để viết cho ta phương thuốc chữa đau đầu , bệnh đau đầu của Phụ vương ta thể trì hoãn rồi." Tần Chinh Viến sốt ruột .

      " thể." giọng kỳ quái vang lên phía sau Tần Chinh Viễn, chỉ cảm thấy sau lưng lạnh léo, nghe thấy giọng điệu quỷ dị này nhất thời liền tránh sang bên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn người phía sau.

      "Vì sao thể? Ngươi là ai?" Tần Chinh Viễn kinh nghi (kinh ngạc + nghi ngờ) nhìn về phía Đỗ Trọng. Nam nhân này thân đỏ sậm, mái tóc bạc chói mắt, tuy là cúi đầu, nhưng cả người đều toát ra tà khí.

      Đỗ Trọng ngáp cái, từ từ : "Buồn ngủ quá, sư điệt, ngươi xử lý , ta muốn ngủ." cũng quan tâm Tần Chinh Viễn, nhấc chân ra ngoài.

      "Ngươi có phải là Quỷ y !" Nghĩ đến có khả năng này, Tần Chinh Viễn liền đuổi theo, nhưng lại bị đống thị vệ ngăn cản.

      "Đúng sao, ta phải là lang trung, biết trị đau đầu!" Bởi vì thị vệ ngăn cản, nên chờ Tần Chinh Viễn kịp phản ứng Đỗ Trọng biến mất thấy bóng dáng, chỉ để lại câu rất khinh thường, lâu vẫn quanh quẩn ở trong tai Tần Chinh Viễn.

      "Hoài Nam vương, ngươi nhất định phải giúp ta, ngươi muốn bao nhiêu bạc cũng được, ta chỉ muốn có phương thuốc đó, Tam ca của ta nhất định tìm những lang trung vô danh chữa bệnh cho Phụ hoàng ta, chừng ngày nào đó liền trị đến chết." Tần Chinh Viễn này chuyện rất trực tiếp, chuyện chết chóc này mà cũng dám dùng tùy tiện.

      "Ta thiếu tiền." Mộ Phi Chỉ hừ lạnh tiếng.

      Tuy rằng lời của Tần Chinh Viến đả động gì được Mộ Phi Chỉ, nhưng ngược lại cho nhắc nhở, quay đầu nhìn nữ nhân bên cạnh, Thẩm Hành Vu cười nhìn , chỉ nghe nàng giọng với : "Phu quân, tìm chút phiền toái cho cũng tệ."

      Mộ Phi Chỉ gật đầu, dĩ nhiên, quả cho Tần Huyền Qua chút phiền toái cũng tốt.

      Thẩm Hành Vu thấy Mộ Phi Chỉ gật đầu, liền với Tần Chinh Viễn: "Tứ vương gia, phương thuốc này ta thay ngươi cầu là được."

      "Bán đứng ta, liền giết, phế nhân này còn giữ ở bên người làm gì!" Tần Chinh Viễn ánh mắt lạnh như băng liếc nhìn Lý Mông, tuyệt lưu tình.

      "Tứ vương giá, ngươi đừng nghe Thái tử phi vu hãm (vu cáo hãm hại) ta!" Lý Mông bỗng nhiên hô lớn tiếng, lời này vừa ra, sắc mặt mấy người ở đây liền thay đổi!
      Last edited: 22/3/16
      myuyenChris thích bài này.

    3. thuyhang4589

      thuyhang4589 Active Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      152
      Chương 56: Lo lắng cứ việc thẳng với ta.

      Editor: Quỳnh

      Mộ Phi Chỉ theo bản năng kéo Thẩm Hành Vu đến bên cạnh, mặt Tần Chinh Viễn có chút sững sờ, nhưng lập tức lại khôi phục nguyên dạng, tức giận tiêu sái đến trước mặt Lý Mông, đá cước lên ngực : "Cẩu nô tài, dám bán đứng ta, ta coi ngươi như là tâm phúc, ngươi lại coi ta như kẻ ngốc, ngươi biết ta tìm kiếm Quỷ y có bao nhiêu gian nan sao, vậy mà ngươi lại muốn ám sát Quỷ y, Lý Mông, rốt cuộc ngươi muốn cái gì, có phải bổn vương nên thiên đao vạn quả(1) ngươi ?" Tần Chinh Viến tức giận phát hỏa, mắt nhìn Lý Mông muốn chết .

      (1)Thiên đao vạn quả: róc xương lóc thịt.

      Mộ Phi Chỉ đứng ở bên, ánh mắt dừng lại nhìn màn này, ngược lại tay gắt gao ôm lấy Thẩm Hành Vu, sợ nàng chạy cách xa mình, Thẩm Hành Vu biết phiền não trong lòng Mộ Phi Chỉ, nàng dựa sát vào người Mộ Phi Chỉ, để gắt gao giữ chặt tay nàng.

      "Vương gia, nàng là Thái tử phi, vì muốn giết người diệt khẩu nên mới tính kế ta." Khóe miệng Lý Mông bị Tần Chinh Viễn đánh cho chảy máu, cho dù như vậy, vẫn mực chắc chắn Thẩm Hành Vu là Thái tử phi của Hoài Bắc.

      "Ngươi hươu vượn cái gì, Tam vương tẩu sớm chết trong cuộc chiến rồi, nào có Thái tử phi, Lý Mông, ta thấy ngươi ăn gan hùm mật gấu, , có phải Tam ca phái ngươi tới ?" Tần Chinh Viễn vẫn chưa hả giận đá mấy cái vào người Lý Mông, xuống tay làm người khác kinh ngạc.

      "Tứ vương gia, ngươi dừng tay trước, ta muốn mấy câu với ." Thẩm Hành Vu lôi kéo Mộ Phi Chỉ đến phía sau Tần Chinh Viến, với .

      Tần Chinh Viến cũng bởi vì lời của Thẩm Hành Vu mà ngừng tay, ngược lại lực càng thêm lớn, thẳng đến khi Thẩm Hành Vu đến lần thứ hai, mới có chút cam lòng lui về phía sau.

      "Lý thị vệ, ngươi ta là Thái tử phi? Thái tử phi Hoài Bắc? Ngươi là người trong Tứ vương phủ, làm sao có thể nhớ bộ dạng của nữ quyến trong cung vậy?" mặt Thẩm Hành Vu mang theo chút khinh thường châm biếm, nhìn vẻ mặt dữ tợn của nam nhân.

      Lý Mông vốn còn kiêu ngạo nhưng khi nghe thấy câu hỏi của Thẩm Hành Vu, lập tức mặt trắng bệch, còn chưa kịp mở miệng cãi lại, chân Tần Chinh Viễn bay tới, kèm theo đó là tiếng tức giận của : "Ta hỏi sao ngươi lại khẳng định, sao ngươi , trả lời , có phải ngươi thường xuyên ra vào Đông cung , cho nên mới nhớ diện mạo của Tam tẩu, ta là ngu ngốc, giữ nội tặc như ngươi ở bên người, cái gì đến Vương cung tìm Quỷ y, ta thấy ngươi mang ta đến trong cung này để dễ dàng cho ngươi tìm được chỗ của Quỷ y, sau đó tiến hành ám sat, làm cho bệnh đau đầu của Phụ hoàng có cách chữa khỏi, sau đó để Tam ca thuận lợi đăng cơ có phải ?"

      Mọi chuyện bị Tần Chinh Viễn phân tích ràng, Lý Mông câu cũng lên lời, độc dược ở trong miệng bị lấy ra, giờ muốn tự sát cũng có biện pháp, chỉ có thể để mặc cho Tần Chinh Viễn đá mình, trong miệng ngừng ứa ra máu.

      "Tứ vương gia, nơi này ngươi xử lý , chúng ta trước, sáng ngày mai ta để Phúc Hải mang ngươi đến điện Thái Cực, ta giao phương thuốc cho ngươi." Thẩm Hành Vu mệt mỏi, lôi kéo Mộ Phi Chỉ rời , Mộ Phi Chỉ sớm đợi đến phiền não, thấy Thẩm Hành Vu mở miệng, liền vội vàng bế Thẩm Hành Vu dậy, sải bước ra phía ngoài.

      Khi trở lại điện Thái Cực sắp giờ tý, Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu tắm rửa chút, kết quả khống chế được, trong lúc tắm liền ép buộc nàng hồi, Thẩm Hành Vu cả ngày mệt mỏi, muốn mắng chửi người cũng có khí lực, chỉ có thể để mặc muốn làm gì làm, thời điểm hai người chân chính nằm ngủ rất là trễ.

      ...

      Sáng sớm ngày thứ hai, Thẩm Hành Vu vừa mới tỉnh lại, Hoa Dung giọng ở bên tai này: "Chủ tử, người tối hôm qua ở hậu viện bị đánh chết rồi."

      Thẩm Hành Vu nhìn vị trí bên cạnh trống , biết Mộ Phi Chỉ vào triều sớm, nàng đáp lại Hoa Dung tiếng, liền đứng dậy mặc quần áo, sau đó rút tờ giấy đặt ở bàn, vẫy tay gọi Hoa Dung, : "Hoa Dung, qua đây, viết giúp ta."

      Hoa Dung là người rất cơ trí, biết Thẩm Hành Vu muốn nàng làm gì, nhất định là có đạo lý của nàng, cho nên cũng hỏi nhiều, ngồi xuống bên cạnh, lấy bút lông,trải giấy Tuyên thành, chờ Thẩm Hành Vu lên tiếng.

      Thẩm Hành Vu đứng ở bên cạnh nàng, theo thứ tự đọc tên mấy chục loại dược liệu, Hoa Dung liền viết lên giấy, đến khi viết xong, tay có chút đau nhức, Hoa Dung đem tờ giấy viết xong lên môi thổi thổi vài cái, sau đó với Thẩm Hành Vu: "Chủ tử, được rồi."

      Thẩm Hành Vu tiếp nhận phương thuốc, nhìn chút, xác nhận có sai lầm, liền với nàng: "Nếu Tứ vương gia đến, ngươi đưa thứ này giao cho , sau đó với , có tin hay tùy , dù sao, phương thuốc này cũng là ta cầu cho , đừng là ta viết."

      Hoa Dung gật đầu, rất nhanh liền ra ngoài, chỉ chốc lát sau, Thạch Lưu từ bên ngoài bưng nước vào, tiếp nhận nước Thạch Lưu chuyển đến, ngửa đầu uống ngụm nước, sau đó với Thạch Lưu: "Ngươi ở lại đây, nếu Vương thượng trở lại, đến điện Ngô Đồng tìm ta."

      ...

      Khi Mộ Phi Chỉ tìm đến điện Ngô Đồng, Thẩm Hành Vu ngồi ở dưới gốc cây Ngô Đồng, lá diệp tử ngả vàng bay từ xuống, đứng xa xa nhìn, bức tranh về mùa thu đẹp. Trong tay cầm chiếc áo choàng của nữ tử, chậm rãi bước dẫm lên lá cây Ngô Đồng, từng bước từng bước thong thả đến bên cạnh Thẩm Hành Vu, phủ áo choàng lên người Thẩm Hành Vu, sau đó cúi thấp người, hai tay đặt lên bờ vai nàng hỏi: "Sao vậy? mình nàng ở trong này thương nhớ mùa thu sao?"

      Thẩm Hành Vu nghe thấy tiếng của Mộ Phi Chỉ, liền xoay người lại gắt gao áp vào trong lòng Mộ Phi Chỉ, rầu rĩ : " có gì, chỉ là bị mấy chuyện vụn vặt làm cho phiền não thôi, muốn đến đây giải sầu."

      "Phiền cái gì? Tần Chinh Viễn cầm phương thuốc rồi, chỉ sợ lần này mang đến cho Tần Huyền Qua ít phiền toái, coi như là việc tốt. Nàng nên cao hứng mới phải." Mộ Phi Chỉ ngồi xuống, ôm Thẩm Hành Vu vào trong ngực, vỗ về tóc dài của nàng.

      "Phu quân." Thẩm Hành Vu rầu rĩ hỏi.

      "Hả?" Mộ Phi Chỉ lắc đầu cười, nữ nhân này hôm nay là kì quái.

      "Trước kia ta lo lắng việc bị bại lộ thân phận, nhưng bây giờ, ta lại có chút lo lắng, nếu người trong thiên hạ đều biết Vương hậu của Hoài Nam Vương từng là Thái tử phi của Tần Huyền Qua, vậy phải làm sao, ta chỉ sợ gây phiền toái cho chàng." Thẩm Hành Vu thở dài, vừi đầu vào trong lòng Mộ Phi Chỉ.

      Biểu cảm của Mộ Phi Chỉ rất quái dị, đầu tiên là im lặng, sau đó khóe miệng chậm rãi cong lên, hơi đẩy đầu của Thẩm Hành Vu ra, sau đó giữ lấy cằm của nàng, ôn nhu : " cho ta biết, vì sao trước kia nàng lo lắng, mà bây giờ lại lo lắng."

      "Trước kia cảm thấy việc này can hệ gì đến chàng, nhưng giờ, chàng là phu quân của ta, là Hoài Nam Vương, ta và chàng là , dĩ nhiên là muốn tìm phiền toái đến cho chàng, ta... ngô." Đây chính là tác phong của Mộ Phi Chỉ, Thẩm Hành Vu còn chưa xong, Mộ Phi Chỉ liền triền miên hôn lên môi nàng.

      Hồi lâu sau, khi môi Thẩm Hành Vu có chút sưng lên, Mộ Phi Chỉ mới cười : "Đương nhiên chúng ta là thể, nàng lo lắng cứ việc thẳng với ta, cần vòng vo."

      Nghe xong lời này, mặt Thẩm Hành Vu liền xấu hổ đến mức đỏ ửng lên.
      Last edited: 22/3/16
      myuyenChris thích bài này.

    4. thuyhang4589

      thuyhang4589 Active Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      152
      Chương 57: Tình thú khuê phòng

      Edit: sena

      “Chàng có thể đừng chuyện trực tiếp như vậy được hay ?” Thẩm Hành Vu đỏ mặt, vỗ cái vào ngực Mộ Phi Chỉ, Mộ Phi Chỉ cái gì cũng được, nhiều lúc còn rất thẳng thắn, trực tiếp vào vấn đề.

      “Có gì mà phải xấu hổ?” Mộ Phi Chỉ ổm Thẩm Hành Vu, tự mình bật cười. cúi đầu cắn vành tài Thẩm Hành Vu, giọng đầy ái muội: “Chuyện càng xấu hổ hơn chúng ta cũng làm, sao bây giờ lại cho phép ta .”

      "Chàng cái gì a!" Thẩm Hành Vu thực bị Mộ Phi Chỉ đánh bại. Nàng xấu hổ giống như con tôm chín đỏ, cuộn mình trong lòng Mộ Phi Chỉ. Tuy mặt giảm được nhiệt độ, nhưng trong đầu nàng thể kìm được mà nhớ lại những hình ảnh làm cho người ta đỏ mặt tía tai, nhất là việc Mộ Phi Chỉ cứ bắt nàng kêu phu quân liên tiếp, cho đến cuối cùng khiến nàng còn tý sức lực nào.

      "Sao mà mặt nàng càng ngày càng đỏ như vậy, nàng nghĩ đến cái gì thế? Chẳng lẽ suy nghĩ đến những chuyện tu nhân kia, hả?" Mộ Phi Chỉ nâng đầu Thẩm Hành Vu lên, sờ mặt nàng, phá lên cười.

      "Chàng lại bắt nạt người ta!" Thẩm Hành Vu càng vùi đầu sâu, tuyệt đối thèm để ý đến .

      "A Vu, nàng vẫn da mặt mỏng như vậy, thể nghe nổi được câu ngọt ngào." Mộ Phi Chỉ chơi đùa mái tóc dài của Thẩm Hành Vu, hôn liên tiếp lên mái tóc của nàng.

      Thẩm Hành Vu ngầm nhéo eo của , căm giận : "Cái này mà chàng gọi là ngọt ngào sao?" ràng toàn những câu khiến người ta chịu đựng nổi.

      "Trong khuê phòng có nhiều tình thú, nàng nên thích đỏ mặt như vậy." Giọng điệu của Mộ Phi Chỉ cực kỳ vô tội.

      " được nữa.” Thẩm Hành Vu cắn cái lên vai Mộ Phi Chỉ.

      "Ngoan." Mộ Phi Chỉ cảm thấy đau, cho nên cũng mặc kệ Thẩm Hành Vu cắn phát tiết, sờ sờ đầu Thẩm Hành Vu, giọng vô cùng sủng nịnh.

      "Khi nào Tần Chinh Viễn ?" Làm trận ầm ĩ, Thẩm Hành Vu bẻ ngón tay Mộ Phi Chỉ, hỏi.

      "Trước khi ta tới, phương thuốc kia là nàng bảo thị nữ viết?" Mộ Phi Chỉ hỏi Thẩm Hành Vu.

      "Đúng vậy, vận mệnh của phương thuốc kia có như thế nào ta cũng biết, ta chỉ muốn để người ta nhận ra chữ viết của ta." Thẩm Hành Vu suy nghĩ rất chu toàn, vạn nhất phương thuốc kia để người có ý đồ nhìn thấy, rất có khả năng đoán ra được thân phận của nàng.

      "Nhận ra được làm sao, nếu ta dám cưới nàng, dĩ nhiên có khả năng gánh chịu tương lai của nàng, nàng chỉ cần yên ổn ở bên cạnh ta là được." Mộ Phi Chỉ nắm cằm của nàng, giống như bị mê hoặc, liền cúi đầu hôn lên môi nàng. Răng nanh nhàng cắn môi nàng, sau đó theo đó vào, răng môi quấn quýt, ngừng triền miên.

      ...

      Quay trở lại bên này, sau khi Tần Chinh Viễn cầm được phương thuốc của Thẩm Hành Vu, hề hoài nghi bất cứ điểm gì, sai người vụng trộm ra roi thúc ngựa đưa phương thuốc về Hoài Bắc. Bản thân lại giả dạng làm công tử quý tộc lười biếng, cả ngày lởn vởn khắp kinh đô Hoài Nam.

      Tần Huyền Qua thu được tin tức gì từ Lý Mông, lại nghe được thủ hạ bẩm báoTần Chinh Viễn tầm hoan tác nhạc trong kinh đô cả ngày. Về phía Lý Mông, chắc hẳn cũng đoán được ít. Có lẽ Lý Mông bị vạch trần, lại thấy Tần Chinh Viễn như vậy, nghĩ, nếu bản thân vẫn ở Hoài Nam, lại có tin tức gì của thuộc hạ, khẳng định chuyến này có thu hoạch gì. Tần Huyền Qua nghĩ cách làm giảm bớt phòng bị từ phía Hoài Nam vương.

      Khi trời vừa tối, Tần Huyền Qua uống trà ở trong phòng của khách điếm. Đột nhiên ngoài cửa phòng vang lên tiếng đập cửa có quy luật, biết người nọ đến đây, vì thế đứng lên mở cửa. Chỉ thấy toàn thân người nọ mặc choàng màu đen, mũ áo choàng che mặt, làm người ta thấy được ràng hình dáng của y.

      "Sao ngươi lại tới đây?" Tần Huyền Qua hỏi , tuy là gặp mặt bí mật, nhưng khó đảm bảo bị người khác nhìn thấy. nhận thấy bước cờ lần này của hơi nguy hiểm sao?

      "Ta đến để cho ngươi việc." Nam nhân kia ngồi xuống đối diện , nở nụ cười trầm thấp xong mới hỏi Tần Huyền Qua: "Ngươi còn nhớ Thái Tử Phi của ngươi?"

      " Thái Tử Phi của ta ở Hoài Bắc, ngươi hỏi vấn đề này có phải hơi dư thừa hay ." Tần Huyền Qua cười lạnh tiếng, cầm ly trà trong tay, chậm rì rì uống.

      "Ta nhớ vị Thái Tử Phi giờ là sau này ngươi mới cưới, ta là vị Thái Tử Phi trước kia của ngươi." Nam nhân kia tự rót ly trà cho mình, sau đó cười uống ngụm trà.

      "Ngươi hỏi việc này làm gì?" Tay Tần Huyền Qua dừng lại chút, nhưng lập tức lại khôi phục như bình thường.

      " vì cái gì, ta chỉ tò mò mà thôi." Nam nhân kia khinh thường trả lời, nghe giọng điệu của giống như thèm để ý điều đó.

      "Ngày ấy bị mũi tên của ta bắn trúng, sau đó bị Mộ Phi Chỉ cứu . giờ chừng nàng ta chết rồi." Tần Huyền Qua căn bản là thèm quan tâm đến sống chết của nữ nhân đó.

      "Vậy sao?" Nam nhân buồn cười trả lời, giống như nghe được câu truyện cười.

      "Nhỡ đâu nàng ta còn sống sao, ngươi muốn cho người ta quay lại?" Nam nhân nở nụ cười, mở miệng hỏi Tần Huyền Qua.

      "A, ngươi những thứ này với ta là có ý gì?" Tần Huyền Qua chút nhẫn nại nào cho vấn đề này, căn bản muốn chú ý đến nữ nhân kia còn sống hay chết. Nhưng mà nam nhân này trước mặt lại mở miệng đến người nọ, ngược lại khiến cảnh giác.

      "Làm sao ta có thể có suy nghĩ gì? Ba ngày sau là đại hôn của trưởng công chúa, nếu ngươi có thời gian nhất định phải đến tham dự." Nam nhân xong câu đó liền rời ngay lập tức.

      Ngọn nên trong phòng vẫn đốt, Tần Huyền Qua cúi đầu, biết suy nghĩ cái gì.

      …...

      Từng ngày từng ngày trôi qua, đại hôn của Mộ Tê Hoàng và Phong Dự cũng từ từ đến. Vốn Thẩm Hành Vu muốn hỗ trợ trong mấy ngày sau cùng này. Kết quả mỗi lần tới đều thấy Phong Dự ở đó. nam nhân chất phác như thế, ngược lại rất chu đáo suy tính hết mọi chuyện. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Thẩm Hành Vu cảm thấy bản thân có ý nghĩa gì trong hoàn cảnh này. Cho nên, nàng liền an tâm ngây ngốc ở Thái Cực điện hơn, mà đây đúng là điều mà Mộ Phi Chỉ muốn.

      Ba ngày sau, rốt cục đến thời điểm diễn ra hôn lễ của Mộ Tê Hoàng và Phong Dự. Đây là thời điểm mà đường phố kinh đô, cách nửa năm sau lại được trải mười dặm thảm đỏ lên. đường vẻ mặt của các nương đau lòng nhìn nam nhân ngồi con ngựa cao to kia, lòng tràn đầy tình cảm ái mộ biết với ai.

      Phong Dự xuất phát đón dâu từ phủ tướng quân, sau đó vào trong cung đón Mộ Tê Hoàng. Lần trước Thẩm Hành Vu làm đương , nên thể nhìn đến cảnh tượng tráng lệ như vậy, lần này lấy thân phận của người ngoài cuộc quyết tâm ngắm nhìn buổi hôn lễ này kỹ càng.

      Ngay lúc đám ma ma giúp Mộ Tê Hoàng mặc lễ phục, Thẩm Hành Vu và Mộ Phi Chỉ từ bên ngoài vào. Vừa vừa phân phó cho hai nha hoàn phía sau: "Canh giữ cửa tốt cho ta, tân lang (chú rể) đến đây cũng được để cho vào."

      "Nàng làm cái gì vậy?" Mộ Phi Chỉ buồn cười nhìn nàng, trong ánh mắt chứa đầy sủng nịch. Thôi được, toàn bộ mọi chuyện cứ theo ý vương hậu của , chỉ cần nàng vui vẻ là được, Mộ Phi Chỉ thầm nghĩ trong lòng.

      "Mệt cho chàng là Hoài Nam vương mà phong tục của Hoài Nam cũng biết sao?" Thẩm Hành Vu nhéo lưng Mộ Phi Chỉ, sau đó bỉu môi : "Nếu tân lang muốn cưới được tân nương tử nhất định phải có người chặn cửa làm khó tân lang. là, lúc trước ta gả của chàng là rất tiện nghi cho chàng đó." Thẩm Hành Vu xong, tiếc nuối cảm thán câu.

      "Đúng vậy, đúng vậy, là ta nhặt đại tiện nghi của nàng." Mộ Phi Chỉ nhịn cười, ôm lấy nàng.

      "Được tiện nghi lại còn khoe mẽ, hừ." Thẩm Hành Vu đẩy Mộ Phi Chỉ ra, thèm quản , thẳng vào nội điện. Vừa vào bên trong, nàng liền ‘oa’ tiếng, kêu lên.

      Đều ngày đại hôn là ngày mà nữ tử xinh đẹp nhất, lời này quả sai. Khi Thẩm Hành Vu nhìn đến Mộ Tê Hoàng yên ổn ngồi ở chỗ kia, trong lòng cực kì rung động. Vốn bộ dáng của Mộ Tê Hoàng rất đẹp, trang điểm thêm vào, quả thực giống y như tiên nữ hạ phàm.

      "Tiểu muội của ta, chẳng lẽ ngươi chỉ tìm người ngăn cửa thôi sao, đảm bảo ngăn cản được đâu." Mộ Tê Hoàng nghe được lời của Thẩm Hành Vu và Mộ Phi Chỉ ở bên ngoài, buồn cười .

      Vốn Thẩm Hành Vu vẫn tin lời này, nhưng lúc Phong Dự thực mang theo người đến đón tân nương, khóe miệng Thẩm Hành Vu giật giật nhìn và mấy nam tử tráng kiện đằng sau . Mấy nha hoàn ngăn cửa kia làm sao có thể là đối thủ của bọn họ. May mà Phong Dự là người chất phác, cho người nhét mấy phong bao lì xi cho đám nha hoàn. Nhìn đến thiết kế của mình dễ dàng bị người ta phá giải, Thẩm Hành Vu ghé vào trong lòng của Mộ Phi Chỉ, vô cùng thương tâm, lẩm bẩm : "Tại sao lại như vậy..."

      "Phong Dự là mãng phu, làm sao nàng có thể chơi thắng được?" Mộ Phi Chỉ vỗ về nhàng vào lưng Thẩm Hành Vu, rất là tùy ý trấn an nàng.

      "..."

      ...

      Thời điểm ngắm nhìn hôn lễ, Thẩm Hành Vu và Mộ Phi Chỉ mang thân phận Đế hậu nên ngồi ở bên . Sau khi Phong Dự và Mộ Tê Hoàng bái xong trời đất, Thẩm Hành Vu liền ghé vào bên tai Mộ Phi Chỉ, giọng : "Phu quân, ta nhà xí (nhà vệ sinh)."

      Mộ Phi Chỉ lười biếng gật đầu, dặn dò vài câu mới buông nàng ra.

      Thẩm Hành Vu vừa mới có chuyện tìm đến. Trong mảnh vui sướng của phủ tướng quân, ngay khi mọi người ồn ào muốn đem tân lang đưa tân nương vào động phòng, chợt nghe thấy giọng lạnh lùng vang lên ở trong hành lang: "Hoài Nam vương, ngươi chuẩn bị lúc nào trả vương phi cho bổn vương?"
      myuyenChris thích bài này.

    5. thuyhang4589

      thuyhang4589 Active Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      152
      Chương 58.1: Hồng nhan họa thủy

      Edit: sena

      Mọi người nghe thấy thanh, tất cả đều quay đầu xem xét nơi phát ra thanh. Chỉ thấy người đó mặc thân áo bào màu vàng, bên ngoài khoác thêm chiếc áo chòng lông cáo màu trắng. Áo trắng tóc đen, quả là công tử đẹp như ngọc. từ cửa lớn tới, theo bước của , quần áo cũng phiêu phiêu, màn đẹp như vậy quả thực là hình tượng phu quân lý tưởng của nhiều nữ tử.

      Mộ Phi Chỉ ngồi ở ghế, nhìn chằm chằm vào người đến, hai mắt mị mị, Tần Huyền Qua!

      “Hoài Nam vương, lần trước ngươi đoạt vương phi của bổn vương. Vậy khi nào ngươi định trả lại đây? Hay là ngươi định chiếm thành của riêng? Đường đường là Hoài Nam vương, cướp đoạt thê tử của người khác, hình như tốt lắm đâu.” Tần Huyền Qua thẳng tới trước mặt Mộ Phi Chỉ dừng lại, vừa xong làm chấn kinh tất cả mọi người ngồi ở đó. Đám người tới tham gia tiệc mừng đều duỗi thẳng lỗ tai lên, chỉ sợ bỏ qua cái gì. Nam nhân xa lạ này cái gì? vương thượng của bọn họ cướp đoạt nữ nhân của người khác, chuyện gì xảy ra vậy?

      “Tần Huyền Qua, nếu bổn vương nhớ lầm, khi ở trận chiến tại Phong thành, chính tay ngươi bắn chết vương phi của ngươi. Bây giờ, ngươi lại lấy cái lý do này để làm rối loạn tiệc mừng. Bổn vương còn chưa truy cứu xem ngươi có ý đồ gì? “ Từ trước đến nay Mộ Phi Chỉ chuyện cực kỳ lười biếng. Bây giờ Tần Huyền Qua đứng trước mặt , cũng bao giờ coi trọng ta.

      Mộ Phi Chỉ vừa xong, trong đại sảnh lại mảnh sôi trào, lại còn có chuyện như vậy, nam nhân xa lạ này lại bắn chết thê tử của mình? đám người dùng ánh mắt xem kịch vui nhìn Tần Huyền Qua.

      “Nghe Vương hậu của ngươi hôm nay cũng tới đây, vì sao ta thấy? Chẳng lẽ thấy ta ở trong này nên dám thò đầu ra? Nếu bị người trong thiên hạ này biết, vương hậu của Hoài Nam vương từng là chính phi của Tần Huyền Qua ta, ngươi con dân của ngươi liệu có cười rụng răng hay ?” Tần Huyền Qua kéo cái ghế ngồi xuống ở trong hành lang. Bởi vì Phong Dự đưa Mộ Tê Hoàng vào trong phòng tân hôn, cho nên đại sảnh đường này rất trống, chỉ có đống quần chúng ngồi.

      “A” Bởi vì chuyện mà Tần Huyền Qua ra khiến cho có người kinh hô ra tiếng, trực tiếp liên hệ vương hậu và lời của Tần Huyền Qua. Ở đây thiếu nhà phú quý có quyền thế, bọn họ hiểu biết rất nhiều. Vương hậu giờ tuy có chút liên hệ sâu xa với Thanh Bình hậu, nhưng nàng cũng phải xuất thân từ nhà giàu có ở Hoài Nam, thậm chí có thể , thân thế của vương hậu là câu đố. Chẳng lẽ, quả thực giống như lời của nam nhân xa lạ kia, vương hậu của bọn họ là thê tử của nam nhân đó sao? Vậy vương thượng của bọn họ, có chuyện gì xảy ra vậy?

      Hai mắt Mộ Phi Chỉ chớp lóe lên thông minh lanh lợi, miễn cưỡng ngồi ở chỗ kia, động tác rất tùy ý, cầm lấy ly trà khẽ nhấp ngụm, sau đó mới chậm rãi hừ lạnh tiếng: “Ngươi mà cũng xứng đánh đồng với nữ nhân của ta?”

      Vốn Tần Huyền Qua là người có thể nhẫn nhịn khi bị người khác coi thường. Cho nên lúc này tuy bị Mộ Phi Chỉ đối xử lạnh lùng, nhưng mặt vẫn tươi cười trả lời: "Ngươi sợ, vậy bảo Vương Hậu ra gặp ta, để xóa bỏ hiểu lầm này."

      "Phu quân, có người gọi ta sao?" Mộ Phi Chỉ chưa kịp mở miệng, bóng dáng Thẩm Hành Vu từ hậu viện ra. Hôm này nàng mặc bộ cung bào màu tím, váy thêu hoa lan kéo dài mặt đất, chất vải là tốt nhất, cho nên lúc nàng lại, làn váy lay động theo, mỗi bước sinh hoa. Đồ trang sức của nàng phức tạp, chỉ sử dụng cây trâm bạch ngọc đơn giản để vãn tóc lên, mái tóc dài làm nổi bật khuôn mặt tinh xảo trẵng nõn của nàng, giữa hai hàng lông mà điểm nốt chu sa, càng tăng thêm vẻ mị hoặc. Nàng trong ánh mắt muốn giết người của Tần Huyền Qua, bước từng bước đến bên người Mộ Phi Chỉ, giọng mềm mại, nàng túm tay áo của Mộ Phi Chỉ, thuận thế bị Mộ Phi Chỉ ôm ấp, liền ngồi vào trong ngực .

      "Phu quân, mới vừa rồi các ngươi về ta sao?" Thẩm Hành Vu xác định tâm trạng, giọng trở lên mềm mại, muốn có bao nhiều mềm mại có bấy nhiêu mềm mại. Nàng nằm ở người Mộ Phi Chỉ, giống như con mèo lười biếng, vô cùng phù hợp với khí thế của Mộ Phi Chỉ.

      "Uhm, " Mộ Phi Chỉ ừ tiếng, thể cảm xúc.

      Thẩm Hành Vu quay đầu, tầm mắt gắt gao cố định người Tần Huyền Qua. Lúc ánh mắt hai người chạm vào nhau, trong lòng Tần Huyền Qua đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, tuy lại muốn thừa nhận điểm ấy. Nữ nhân trước mặt này, tuy có khuôn mặt rất giống Thái Tử Phi của mình, nhưng từ cách chuyện đến cách ăn mặc quả thực lại khác nhau hoàn toàn. Trước kia, khi Thẩm Hành Vu còn ở phủ thái tử, mỗi ngày đều ăn mặc trang điểm rất xinh đẹp, chỉ hận thể mang hết tất cả đồ trang sức lên đầu. Mà nữ nhân trước mắt này, ăn mặc cực kỳ thanh nhã, hơn nữa đầu căn bản mang nhiều trang sức như vậy. Còn điểm nữa là cách chuyện, Thẩm Hành Vu lúc ở phủ thái tử rất hay gây phiền phức cho người khác, mỗi khi chuyện đều lấy quyền thế áp người, tính tình hung hãn ương ngạnh khác hoàn toàn với người trước mắt này.

      Trong lúc Tần Huyền Qua suy nghĩ, dưới đáy lòng Thẩm Hành Vu cười lạnh tiếng, nàng từ trong lòng Mộ Phi Chỉ đứng lên, bước từng bước về phía Tần Huyền Qua, trong mắt mang theo lãnh khí. Tất cả mọi người nghi hoặc ngồi ở đằng kia, xem vương hậu nương nương muốn cái gì.

      "Vị công tử này, nghe lời vừa rồi của phu quân, hình như vương phi của ngươi chết ở trong trận chiến tại Phong thành, người ra mất nửa năm, ngươi mới tìm, hình như chuyện này có chút buồn cười!" Thẩm Hành Vu ngữ điệu mềm mại, nhưng mà lời này khiến người nghe lại cảm thấy có chút gì đó.

      "Vương hậu nương nương rất đúng a, người mất nửa năm mới đến tìm, lại còn chọn thời điểm như hôm nay, người này thuần túy là tới kiếm chuyện!"

      " Tuyệt đối là bới móc!"

      "..."

      Trong khoảng thời gian ngắn, đám người quần chúng lại bắt đầu phát huy sức tưởng tượng của bọn họ, chỉ trò về phía Tần Huyền Qua.

      Ánh mắt Tần Huyền Qua mang theo hờn giận, hơi lơ đãng nhìn thoáng qua về phía người bàn tiệc.

      Ngay khi Tần Huyền Qua trầm mặc , nhìn thấy bóng dáng màu hồng từ phía sau ra, nhìn kỹ thấy đây chính là Phong Dự vừa hộ tống tân nương về phòng quay trở lại. cũng để ý đến Mộ Phi Chỉ, thẳng tắp đến bên người Tần Huyền Qua, phất tay với hai tên thuộc hạ phía sau lưng: "Tiễn khách."

      Hai người kia nghe được mệnh lệnh của Phong Dự, lập tức nện bước đến bên người Tần Huyền Qua, tính toán muốn đánh người bắt đưa ra ngoài, Thẩm Hành Vu nhìn biện pháp đơn giản thô bạo này, trong lòng dựng thẳng cái ngón tay cái tán thưởng Phong Dự, biện pháp này tốt, cần phải uổng phí võ mồm.

      Vừa rồi Tần Huyền Qua bị Thẩm bắt bẻ nên biết thêm cái gì, hơn nữa mục đích hôm nay của đạt được. Hôm này tới, dựa theo cách người nọ, mục đích là chôn ít nghi vấn vào trong lòng các đại thần, vương hậu Hoài Nam là người của Hoài Bắc, thậm chí lại còn có chút dính dáng đến hoàng thất Hoài Bắc, cứ như vậy, từ nay về sau bọn có thể làm việc thuận tiện hơn. Tần Huyền Qua nghĩ như vậy, phản kháng, chỉ tránh thoát đụng chạm của mấy tráng hán kia, tự mình tuấn tiêu sai ra ngoài.

      Thấy Tần Huyền Qua , lúc này Phong Dự mới tới bên người Mộ Phi Chỉ, giọng lạnh lùng: " uống rượu." Trong ngôn ngữ dường như cũng có chút cố kỵ về vấn đề dưới, giọng tự nhiên giống như em chuyện với nhau.

      Mộ Phi Chỉ ngẩng đầu, nhìn thoáng qua nữ nhân nhà mình, lúc này mới lắc đầu với Phong Dự: "Ta phải quay về xử lý chuyện nhà, việc uống rượu này để lần sau." xong liền khoan thai đứng dậy, ôm Thẩm Hành Vu ra ngoài.

      Lông mày Phong Dự giật giật, sau đó mặt chút thay đổi xoay người ra tiệc rượu.

      …...

      Từ phủ tướng quân trở về, hai người ngồi ngự liễn (kiệu vua) quay về cung. Lúc vừa ngồi vào trong, Thẩm Hành Vu biết bình dấm chua của nam nhân bên người xem ra lại đánh nghiêng. Nhìn thấy toàn thân tản ra khí lạnh, lại liên tưởng đên vẻ mặt phải về cung xử lý chuyện nhà vừa nãy của , Thẩm Hành Vu cực kì lo lắng cho chính mình.

      "Ngồi xa như vậy làm cái gì? Tới gần đây chút." Vốn Thẩm Hành Vu muốn vén rèm lên để nhìn phong cảnh bên ngoài, tiện thể hít thở khí chút, bởi vì Mộ Phi Chỉ phát ra khí tràng quá lớn. Nhưng mông nàng vừa mới nhích ra chút, Mộ PhiChỉ liền đập bể ý đồ của nàng. Nàng nghiêng đầu, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Mộ Phi Chỉ.

      Mộ Phi chỉ vỗ chân của mình, mặt chút thay đổi : "Ngồi ở đây."

      Khóe miệng Thẩm Hành Vu khẽ run rẩy, đấu tranh vùng vẫy mãi cũng vẫn phải ngồi, loại thời điểm này, nàng muốn trêu chọc Mộ Phi Chỉ. Nàng nâng váy di chuyển đến bên người Mộ Phi Chỉ, bỗng nhiên hai tay ôm chặt eo của , vùi đầu vào trong lòng , lẩm bẩm câu: "Phu quân, chàng lại ghen tị?"

      "Nàng cái gì? Uhm?" Giọng của Mộ Phi Chỉ chợt đề cao nên môt nấc, đẩy đầu của Thẩm Hành Vu ra, nắm cằm của nàng, ánh mắt hung tợn hỏi.

      "Vậy chàng giận ta?" Thẩm Hành Vu vô tội mở hai mắt to, tìm tư thế thoải mái ôm , rầu rĩ .

      tay Mộ Phi Chỉ ôm lấy nàng, tay nâng trán, trời đất, chính cũng biết mình tức giận cái gì, chẳng qua mỗi lần thấy Tần Huyền Qua kia chỉ muốn xé ta thành hai nửa.

      "Về sau cho phép nàng gặp ." Yên lặng rất lâu sau, Mộ Phi Chỉ mới nhàn nhạt mở miệng, ôm chặt Thẩm Hành Vu, ở trong lòng cũng như vậy, muốn chiếm lấy Thẩm Hành Vu, tuyệt đối để cho nam nhân khác tiếp cận nửa phần.

      "Hôm nay, lúc ở phía hậu đường nghe thấy những lời này, khi đó vốn ta nghĩ muốn dịch dung. Nhưng quay đầu suy nghĩ kỹ lại, rất nhiều gia quyến đại thần đều gặp qua ta, nếu ta dịch dung, ngược lại dễ để người ta huyên thuyên. Cho nên vẫn cứ ra trực tiếp." Thẩm Hành Vu bắt lấy quần áo của Mộ Phi Chỉ, từng chuyện với : "Ta nghĩ rằng ta đến, lại còn mang theo vấn đề như vậy."

      "Nhưng chuyện trùng hợp này cũng chứng minh, hôm nay làm thế cũng phải nhất thời nghĩ tới. Chắc chắn sau lưng mưu tính chuyện gì.” Mộ Phi Chỉ nhớ tới màn vừa rồi ở đại sảnh đường, ánh mắt tối sầm lại.

      "Vậy, mặt sau?" Thẩm Hành Vu chỉ chỉ phía sau ngự liễn, ý bảo có thể có người theo dõi hay .

      "Yên tâm." Mộ Phi Chỉ ôm nàng, hôn ngụm vào môi của nàng, lúc này mới cười : "Hắc Ưng tìm người giải quyết."

      Chương 58.2: Hồng nhan họa thủy

      Edit: sena

      Hai người tán gẫu dọc đường , khoảng cách từ phủ tướng quân đến Vương Cung cũng có chút xa, lại thêm việc sáng sớm Thẩm Hành Vu thức dậy sang bên Mộ Tê Hoàng bận việc, lúc này liền cảm thấy mệt nhọc.

      Ngay lúc Thẩm Hành Vu ngủ say, ngự liễn vào Vương Cung. Trở lại Thái Cực điện, Mộ Phi Chỉ vừa mới dàn xếp xong cho Thẩm Hành Vu, bóng dáng Hắc Ưng lặng yên tiếng động xuất ở bên ngoài điện.

      "Mọi việc làm tốt sao?" Mộ Phi Chỉ giúp Thẩm Hành Vu đắp chăn, đầu cũng nâng lên, hỏi Hắc Ưng.

      " giải quyết xong sáu tên bám theo." Hắc Ưng trả lời ngắn gọn.

      "Bảo người của Thiên Cơ lâu phải nhìn chòng chọc Tần Huyền Qua."

      "Vâng!"

      …...

      Thẩm Hành Vu bị đánh thức vì cảm thấy ngứa ở mặt và cổ, nàng mơ hồ mở mắt ra, liền chìm vào trong con ngươi thâm thúy của Mộ Phi Chỉ, giống như muốn hút người ta vào, khiến người nhìn đối diện cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Điều này càng làm cho nàng thêm mơ hồ. Nàng định đẩy ra, nhưng vì ngủ lâu nên cả người còn chút sức lực nào. Nàng đành phải dùng nắm đấm nho của mình đánh vào trong ngực , : "Chàng tránh ra a, bây giờ là giờ nào rồi?"

      Mộ Phi Chỉ giống như tiểu hài tử tham ăn, lưu luyến môi nàng, nghe được câu hỏi của Thẩm Hành Vu, trả lời lừa gạt nàng: "Chạng vạng rồi."

      "Chạng vạng rồi..." Thẩm Hành Vu suy nghĩ, nàng ngủ cả buổi trưa.

      "Mộ Phi Chỉ chàng tránh ra, ta đói bụng." Ngủ thoáng cái hết buổi trưa, bụng đói vô cùng, huống chi giữa trưa ở phủ tướng quân cũng chưa ăn được cái gì, tại nàng thể dâng lên được chút sức lực nào.

      "Ta cũng đói bụng." Mộ Phi Chỉ khống chế được hai tay lộn xộn của Thẩm Hành Vu, cúi đầu liền khẽ cắn vành tai mẫn cảm của Thẩm Hành Vu.

      Bởi vì mới vừa tỉnh ngủ nên giọng của Thẩm Hành Vu vẫn mang theo chút giọng mũi nồng đậm, nàng mềm mại hừ tiếng, nghe vào trong lỗ tai của Mộ Phi Chỉ, càng giống như cổ vũ vậy. bên cởi đai lưng của nàng, bên lưu luyến ở hai gò má thẳng xuống cổ nàng, giọng mang theo nồng đậm mị hoặc: "Ngoan, đừng cắn môi."

      Đêm nay, Mộ Phi Chỉ ăn sạch trong ngoài Thẩm Hành Vu. Tuy nhiên sau khi mồm to ăn sạch xong, vẫn quên nương tử của mình đói bụng, kết quả tinh thần mười phần sảng khoái sai người Ngự Thiện Phòng làm vài món ăn mà Thẩm Hành Vu thích ăn rồi đưa đến đây. Thẩm Hành Vu bị lăn qua lăn lại, toàn thân giống như tan ra, ngay cả sức lực để ngồi xuống cũng có, vì thế, Mộ Phi Chỉ vui tươi hớn hở ôm nàng vào lòng, tự mình đút từng ngụm từng ngụm cho nàng, ôn nhu dỗ nàng ăn ít.

      "Phu quân, về sau chàng có thể tiết chế chút sao?" theo Mộ Phi Chỉ được thời gian, Thẩm Hành Vu chuyện càng lúc càng trắng ra, nhưng mà, trình độ trắng ra của nàng đương nhiên bằng tên họ Mộ nào đó, cho nên, sau khi xong câu đó, mặt Thẩm Hành Vu lại bắt đầu đỏ lên.

      "A Vu, ta chưa già." Đột nhiên Mộ Phi Chỉ chậm rãi ra câu như vậy.

      "Uhm?" Nhất thời tâm tư của Thẩm Hành Vu chưa kịp cong quẹo theo.

      "Nếu lúc này ta mà tiết chế chứng minh ta già rồi, hơn nữa chẳng lẽ nàng hưởng thụ sao?" Mộ Phi Chỉ nhíu nhíu mày, mang theo cảm giác lười biếng.

      "Hưởng thụ cái quỷ." Thẩm Hành Vu vừa vừa vung quả đấm về phía Mộ Phi Chỉ, nhưng mà vừa cử động toàn thân đều chua xót. Nghĩ đến đây, cả người nàng liền chui vào trong chăn, thèm liếc mắt nhìn đầu sỏ gây chuyện kia cái.

      Nhìn mặt nàng lại hồng lên, Mộ Phi Chỉ lắc đầu bật cười.

      ...

      Phong Dự và Mộ Tê Hoàng đại hôn ngày thứ ba, hai người liền muốn bắt đầu khởi hành biên quan. Sáng sớm hôm nay, Mộ PhiChỉ moi Thẩm Hành Vu từ trong chăn ra, đút nàng ăn vài miếng cơm, bao quấn vài tầng quần áo cho nàng, lúc này mới cùng nàng vội vàng lên ngựa, chạy thẳng ra ngoài thành.

      Thời tiết bắt đầu trở nên lãnh giá, lúc này có hai bóng dáng đứng ở ngoài thành, hai con ngựa nhàn nhã lại ở đằng sau chủ nhân. Phong dự tự mình tới buộc lại dây áo choàng cho Mộ Tê Hoàng, sau đó lời, cầm lấy tay nàng.

      Hai người rúc vào chỗ, hai mắt nhìn nhau. Đúng lúc này bên tai truyền đến tiếng vó ngựa vội vàng, hai người xoay người lại, chỉ thấy con ngựa trắng chạy nhanh từ trong thành ra.

      "Hu!" Mộ Phi Chỉ giữ chặt ngựa dừng lại ở trước mặt hai người, bay người ôm Thẩm Hành Vu xuống.

      "Vương tỷ, bây giờ ngươi vẫn còn cơ hội đổi ý." Mộ Phi Chỉ ôm chặt Thẩm Hành Vu, với Mộ Tê Hoàng.

      Mộ Tê Hoàng cười cười, quay đầu về phía Phong Dự nhìn chính mình, lắc lắc đầu, giọng nhu hoà trước nay chưa từng có, tất cả sắc bén xưa kia đều biến mất: " Lệnh bài của Thiên Cơ lâu ta giao cho Hắc Ưng, về sau ta cũng cần phải chịu trọng trách này nữa rồi. Ngốc ở trong cung lâu như vậy, ta muốn cảm nhận cuộc sống bên ngoài phen."

      Thẩm Hành Vu đứng ở bên cạnh nhìn Mộ Tê Hoàng giờ, cả người nàng ấy mặc bộ quần áo màu sắc nhã nhặn, búi tóc đơn giản, ngôn ngữ toát nên vẻ nữ nhân kiều mỵ, tất cả gai nhọn người đều thu lại.

      " Thời tiết biên quan vô cùng ác liệt, nếu mặt phơi nắng xướt da, ngươi có thể suy xét quay về, Phong Dự, chiếu cố nàng tốt." Mộ Phi Chỉ lấy hai túi rượu từ lưng ngựa, ném cái cho Phong Dự, chính mình cầm cái, hai người giống như hán tử Tắc Bắc hào phóng, hơi uống sạch bầu rượu.

      Phong Dự lau rượu bên khóe môi, với Mộ Phi Chỉ: "Yên tâm." Xưa nay người này chuyện đều ít như vậy.

      "Phi Chỉ, chuyện của Thiếu Khanh..." Mộ Tê Hoàng muốn lại thôi.

      "Ta biết chừng mực." Mộ Phi Chỉ gật đầu.

      "Bảo trọng." Cuối cùng, tất cả mọi chuyện đều kết thúc bởi hai chữ này, Mộ Tê Hoàng lên vài bước ôm lấy Mộ Phi Chỉ.

      " Đương nhiên ta tự bảo vệ mình, nếu chết trước A Vu, nàng ấy phải thủ tiết." Mộ Phi Chỉ đứng đắn cười .

      " cái gì vậy!" Thẩm Hành Vu trợn mắt nhìn .

      "Tiểu muội, ngươi cũng phải bảo trọng, nữ nhân của Hoài Nam vương phải dễ làm như vậy." Mộ Tê Hoàng xoay người lại ôm lấy Thẩm Hành Vu. Động tác này khiến cho Thẩm Hành Vu có chút thụ sủng nhược kinh, lúc nghe được câu của Mộ Tê Hoàng, trong lòng của nàng mềm mại xuống. Đáp lại bằng cái ôm chặt như thế, Thẩm Hành Vu đối mặt người trưởng tỷ này, giọng : "Bảo trọng."

      Bông tuyết bay phất phới, khắp bầu trời đều là tuyết trằng khiến cho cảnh ly biệt này lại tăng thêm chút buồn bã. Đoàn người của Phong Dự vẫn chưa xa, Mộ Phi Chỉ liền ôm Thẩm Hành Vu bay lên tường thành. Hai người sóng vai đứng ở tường thành, nhìn bóng người từ từ biến mất trong tầm nhìn hai người.

      Lúc bóng dáng đoàn người hoàn toàn nhìn thấy nữa, Thẩm Hành Vu mới dời tầm mắt nhìn đến Mộ Phi Chỉ. yên lặng đứng ở nơi đó, vẻ mặt đưa tiễn ở phía dưới chân thành hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại khuôn mặt bình tĩnh, chút thay đổi.

      "Chàng chán nản, chỉ tạm rời xa thôi." Thẩm Hành Vu đưa tay cầm lấy tay Mộ Phi Chỉ, giọng .

      "A Vu, ta chỉ còn mình nàng thôi." Mộ Phi Chỉ chợt ôm chặt lấy Thẩm Hành Vu vào trong ngực, chặt chẽ khe hở.

      "Ta cũng chỉ có chàng." Thẩm Hành Vu dán chặt vào trong ngực của , thào .

      Ngay tại thời khắc hai người có chút thương cảm, bên phía Tần Huyền Qua nháo loạn cả lên. Nguyên nhân gây ra là do tin tức truyền đến từ Hoài Bắc, Tứ Vương Gia lấy được phương thuốc từ tay quỷ y, sai người ra roi thúc ngựa mang về Hoài Bắc. Lúc này phương thuốc kia giao đến tay Tần Hoàng. Tần Huyền Qua nghe được tin tức do thuộc hạ truyền đến, tức đến mức phổi muốn nổ tung. ra phế vật kia mỗi ngày dạo kỹ viện ở kinh đô, dạo tửu lâu, lười biếng, hóa ra nhằm đánh lạc hướng của . Sao lại nhất thời sơ suất như thế, trúng mưu kế của Tần Chinh Viễn!

      "Thái Tử Gia, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Cấp dưới hỏi Tần Huyền Qua.

      "Làm sao bây giờ? Đương nhiên là giết!" Tần Huyền Qua cười lạnh tiếng, đám phế vật này, chỉ giỏi làm hỏng đại của .

      "Tuân lệnh." Người nọ rốt cục nghe được lệnh giết người, khóe miệng thị huyết giơ lên, vui vẻ rời .

      Mọi người đều Tứ Vương Gia Tần Chinh Viễn là người thô bạo, nhưng thực ra lại là người trong thô có tinh tế. biết từ nơi nào nghe được tin tức Tần Huyền Qua ám sát , liền thay đổi bộ dáng tầm hoan tán nhạc, nhàn tản sung sướng, bắt đầu làm loạn trong kinh đô. Cố ý đá nát hàng hóa của đám người bán hàng rong đường cái, sau đó lại còn cố ý đánh người. Tóm lại, ngắn ngủn trong nửa ngày, đường phố buôn bán phồn vinh bị Tần Chinh Viễn làm cho chướng khí mù mịt. Rốt cục, tới thời điểm gần giữa trưa, Phủ Doãn kinh thành phái người đến. Nhìn thấy thị vệ kinh thành càng ngày càng đến gần, khóe miệng của chút che giấu khẽ nhếch lên, hàm răng trắng sáng bóng, suýt làm mù mắt người khác.

      "Bắt lại cho ta, mang về phủ nha kinh thành." Người đến hô lớn tiếng hướng Tần Chinh Viễn, đống thị vệ nhanh chóng vấy Tần Chinh Viễn đến giọt nước cũng lọt.

      Thời điểm Tần Chinh Viễn bị bắt rất là thành , nhưng mà sau khi bị mang về phủ nha kinh thành lại bắt đầu thành , triển khai toàn bộ tính tình thô bạo ra.

      Đám thị vệ chưa kịp áp giải vào đại lao, bắt đầu phản kháng. trận đánh đấm bắt đầu, bên vừa đánh bên hô to: "Lão tử muốn gặp Hoài Nam vương."

      Chương 58.3: Hồng nhan họa thủy

      Edit: Thu Thủy

      Những thị vệ tầm thường này sao có thể là đối thủ của Tần Chinh Viễn, chỉ lát sau, đánh gục tất cả, vỗ bụi tay, với thị vệ canh cổng: " với quan của các ngươi, ta muốn gặp Hoài Nam vương."

      Hai canh giờ sau, trong điện Thái Nguyên, Mộ Phi Chỉ lười biếng dựa vào long ỷ, ánh mắt khinh thường nhìn nam nhân phía dưới, lạnh giọng châm chọc: "Đầu óc tứ vương gia linh hoạt, Tần Huyền Giáo muốn giết ngươi, tránh khỏi ngươi tìm vương làm bia chắn, đây đúng là nước cờ hay."

      "Nếu ngày khác Hoài Nam vương có việc cần dùng đến bổn vương, ta nhất định cũng dốc lực trợ giúp." Tần Chinh Viễn cực kì đứng đắn xong câu này, sau đó đổi giọng, lại biến thành dáng vẻ cầu xin mang theo hơi thở lỗ mãng: "Hoài Nam vương, ngươi nhất định phải phái người hộ tống ta trở về, bằng ta chết giữa đường mất."

      "Tứ vương gia, vương muốn làm giao dịch với ngươi, thế nào?" Mộ Phi Chỉ bỗng nhiên tràn đầy hứng thú, ngón tay gõ vào long ỷ có quy luật, ánh sáng trong mắt chợt lóe lên.

      "Cái gì?" Tần Chinh Viễn kinh ngạc nhìn Mộ Phi Chỉ

      "Ta đảm bảo ngươi an toàn trở về, nhưng khi ngươi trở lại Hoài Bắc phải nghĩ cách buộc Tần Huyền Qua về, như thế nào?" Mộ Phi Chỉ chỉ cười đến cực kì gian trá, chứng kiến vẻ mặt im lặng của Tần Chinh Viễn.

      "Hoài Nam vương xem trọng ta, ta làm sao có thể làm được việc lớn như vậy, ha ha" Tần Chinh Viễn gãi gãi đầu, cười ngốc nghếch , vẻ mặt vô hại, nhưng trong mắt Mộ Phi Chỉ lại phải như vậy.

      "Người thông minh lời ngu ngốc, từ lúc ngươi đưa Lý Mông tới vương cung, ngươi có ý đồ với vương, ràng ngươi sớm biết Lý Mông là nội gián lại vẫn đưa đến vương cung, vương và vương hậu giúp ngươi diệt trừ người này, tốn phần nhân lực nào của ngươi, bây giờ, ngươi lại chạy vào phải muốn cùng ta hợp tác là gì? Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta và ngươi là quả hồng mềm? Tứ vương gia!" Mộ Phi Chỉ toàn bộ: "Người ngoài ngươi thô bạo dã man, nhưng xem ra đây chỉ là vẻ bề ngoài lừa dối mọi người."

      Tần Chinh Viễn đứng tại chỗ lâu tiếng nào, mãi đến khi Mộ Phi Chỉ uể oải sắp nhắm mắt, mới mở miệng, biến mất lớp ngụy trang, khuôn mặt đen lóe lên kiên định, chỉ nghe : "Thành giao."

      "Tốt, tuy nhiên ta dám đoán chắc, dựa vào người của ngươi cũng có thể bình yên vô trở về, tuy nhiên những chuyện rắc rối phía sau ta giải quyết giúp ngươi, còn về cầu nho của ta, mong tứ vương gia nhớ kỹ."

      "Đương nhiên." Tần Chinh Viễn đáp.

      Sau khi đưa Tần Chinh Viễn ra điện Thái Nguyên, Mộ Phi Chỉ bỗng nhiên quay người về sau : "Ra ."

      "Các ngươi lâu quá." đôi bàn tay trắng nõn vòng quanh cổ Mộ Phi Chỉ, nàng ghé sát vào lưng , giọng than thở câu.

      "Chuyện này oán ta được, là Tần Chinh Viễn quá gian xảo." Mộ Phi Chỉ đánh thẳng vào điểm yếu.

      "Mỗi người đều có mặt nạ, chẳng qua có người mang thời gian dài, có người mang thời gian ngắn, giống Tần Chinh Viễn, sinh ở hoàng tộc, nhà mẹ lại lớn, càng dễ dàng trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích." Thẩm Hành Vu cảm thán

      "Ra ngoài cùng ta chút, phê tấu chương cả ngày lại phải nhiều như vậy, có chút mệt mỏi." Mộ Phi Chỉ đứng dậy, kéo tay Thẩm Hành Vu ra ngoài.

      "Phu quân, nghe Phúc Hải phía Hải Thành gặp đại nạn phải ?" Thẩm Hành Vu hỏi Mộ Phi Chỉ

      "Đúng, vậy nên." Mộ Phi Chỉ dừng chân, sau đó quay ngươi, hai tay ôm lấy mặt Thẩm Hành Vu, suy nghĩ lúc lâu mới : "Vậy nên, vài ngày sau có lẽ ra đến đó chuyến."

      "Vậy à..." Cảm giác bất an và mất mát dần lan tỏa, tuy vẫn chưa rời xa nhưng nàng bắt đầu thấy nhớ.

      Năm ngày sau.

      Tần Chinh Viễn thuận lợi trở lại Hoài Bắc, lại cách năm ngày, người của Thiên Cơ lâu đến báo, Tần Huyền Qua mang theo người của vội vã về nước. Thẩm Hành Vu cho rằng gió êm sóng lặng, nhưng nàng nhờ có cơn cuồng phong cuộn trào trong triều đình.

      "Vương thượng, người kết hôn nửa năm, vương hậu nương nương vẫn chưa có tin vui, lão thần cho rằng, vương thượng nên tuyển tú nữ vào hậu cung, khai chi tán diệp cho vương thất Hoài Nam."

      "Vương thượng, thần cho rằng, Lý đại nhân rất đúng."

      Hôm nay lâm triều, hai đại thần kẻ xướng người họa, trực tiếp với Mộ Phi Chỉ, người thể chỉ có thê tử, nên bổ sung hậu cung rồi.

      Phúc Hải đứng bên cạnh Mộ Phi Chỉ, dám ngẩng đầu nên, nhưng mồ hôi lạnh bắt đầu chảy xuống, hai đại nhân này làm gì vậy? Muốn đầm đầu vào chỗ chết sao?

      Mộ Phi Chỉ gì, vốn là lẳng lặng nghe hai người xong, sau đó lại nhìn hai bên tả hữu thừa tướng cái, hữu thừa tướng vì thời gian trước gặp chuyện của Quý Tại bây giờ vẫn chưa ổn định, đương nhiên là dám làm gì. Tả thừa tướng từ trước đến nay vô cùng thông minh lanh lợi, rất ít khi dám đứng ra.

      "Các vị ái khanh thấy thế nào?" Mộ Phi Chỉ ngẩng đầu nhìn quét qua đám đại thân, mặt có bất cứ biểu cảm nào thể bất mãn và nham hiểm, biểu cảm như vậy khiến các đại thần định theo chiều gió lầm đường.

      Mới đầu, vài vị đứng ra nhao nhao đồng ý với đề nghị của Lý đại nhân, hy vọng Mộ Phi Chỉ tuyển tú nữ bổ sung hậu cung.

      Về sau ngày càng lớn, bắt đầu khen ngợi nữ tử nhà kia hiền lương thục đức, nên cho vào hậu cung.

      "Rầm." ống đựng bút bằng bạch ngọc đột nhiên bị đập xuống đất, Mộ Phi Chỉ đứng lên, nụ cười nhạt mặt biến mất, chỉ còn lại hung ác nham hiểm, đám đại thần bị biểu cảm ấy dọa đều hốt hoảng quỳ xuống.

      " vương thấy các ngươi rảnh rỗi đến mức hồ đồ rồi, nếu rảnh rỗi như vậy, vì sao Hải Thành gặp hạn hán dâng tấu đúng lúc, có phải muốn vương chém hết đầu các ngươi các ngươi mới nhớ được ?" Mộ Phi Chỉ xong những thứ này, giọng điệu chậm lại, vừa nhìn mấy lão già kia vừa từ từ : "Gần đây chỗ của quỷ y cần vật thí nghiệm, nếu các ngươi có nữ nhân thích hợp, có thể đưa vào cung, bổn vương đỡ phải cho người tìm. Được rồi, bãi triều."

      ... .......

      "Hôm nay chàng lại tức giận triều à?" Mộ Phi Chỉ lâm triều, vừa trở lại điện Thái Cực thấy Thẩm Hành Vu ngồi trước bàn bóc trứng, ngẩng đầu lên hỏi.

      "Ừm?" Mộ Phi Chỉ làm bộ như hiểu nhưng ánh mắt nhìn đám cung nhân xung quanh, là ai mở miệng?

      "Các ngươi lui xuống hết ." Bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, thừa dịp Mộ Phi Chỉ còn chưa nổi giận, Thẩm Hành Vu phải cho mọi người lui xuống, sau đó đưa trứng trong tay mình cho Mộ Phi Chỉ

      Lại có chuyện Thẩm Hành Vu bóc trứng cho Mộ Phi Chỉ? Cho nên Mộ Phi Chỉ rất kinh ngạc nhướn mày, sau đó mới nhận lấy, đặt xuống bên, hỏi: "Sao hôm nay lại tốt vậy?"

      Thẩm Hành Vu cầm đũa chọc chọc cháo trong bát mình, nheo mắt nhìn Mộ Phi Chỉ, thản nhiên : "Đây là phần thưởng, thưởng chàng bị người khác hấp dẫn."

      Vừa mới dứt lời, thân thể bị Mộ Phi Chỉ kéo lên, từ phía sau ôm nàng, thổi vào tai nàng: "Chỉ thưởng có vậy?"

      "Chàng thành chút , chàng xem, lúc chúng ra ăn cơm ai dám tiến vào." Thẩm Hành Vu ngừng đẩy Mộ Phi Chỉ,nam nhân này đúng là đáng chết, bao giờ quan tâm đến cái nhìn của người khác, vậy mà những cung nhân trong điện Thái Cực mỗi ngày đều phải nhìn hai người ngọt ngào đến mức chịu nổi, da gà cũng rơi đầy đất.

      "Mắt mọc mặt, chẳng lẽ nàng có thể khoét ra sao?" Cho tới bây giờ Mộ Phi Chỉ cũng đặt những chuyện này vào mắt.

      "Chàng chuẩn bị khi nào Hải Thành?" Thẩm Hành Vu đổi đề tài, cảm xúc cũng vì vậy mà trùng xuống.

      "Ba ngày sau, ta đợi Đỗ Trọng chuẩn bị dược liệu đầy đủ, nơi đó nạn hạn hán nghiêm trọng, các loại tật bệnh tự nhiên cũng nảy sinh." Giọng của Mộ Phi Chỉ cũng trầm xuống, còn vẻ đùa cợt như trước.

      "Chàng chắc chắn là đưa ta ?" Thẩm Hành Vu hỏi Mộ Phi Chỉ lần thứ hai, nàng nhớ mang máng, khuya hôm trước hỏi Mộ Phi Chỉ chuyện này, Mộ Phi Chỉ hề nghĩ ngợi từ chối.

      "A Vu, nàng đừng nuôi hi vọng gì, bất luận thế nào ta cũng đáp ứng, mỹ nhân kế cũng dùng được, biết ?" Mộ Phi Chỉ buông Thẩm Hành Vu ra, ngồi vào chỗ đối diện nàng, chậm rãi ăn cơm.

      Mọi chuyện luôn có thể chuyển biến đột ngột, lúc Thẩm Hành Vu còn buồn bã vì phải xa cách, lời đồn bắt đầu truyền khắp phố lớn ngõ trong kinh đô.

      Điện Thái Cực.

      Hoa Dung đẩy Thạch Lưu, giọng : "Ngươi trước ."

      Thạch Lưu lui về phía sau bước, lắc lắc đầu, chỉ chỉ Hoa Dung, giọng : "Lá gan ngươi lớn hơn, ngươi trước ."

      Lúc hai người giọng tranh cãi, giọng của Thẩm Hành Vu truyền ra: "Hai người các ngươi đứng ở bên ngoài thầm gì đó?"

      Hai người vừa nghe thấy tiếng của Thẩm Hành Vu, vào.

      Cầu Cầu chạy quanh chân Thẩm Hành Vu, Thẩm Hành Vu ngược lại có chút tinh thần nào, chỉ cầm cuốn sách dựa vào giường.

      "Chủ tử, người có tâm gì sao?" Vẫn là Thạch Lưu có tính thà mở miệng trước, nàng chỉ vào cuốn sách Thẩm Hành Vu cầm ngược, cẩn thận hỏi.

      Thẩm Hành Vu cúi đầu nhìn, lúc này mới biết mình vừa mất hồn đến mức nào, nàng ho tiếng, hỏi hai người: " , hai người các ngươi vừa mới ở bên ngoài cái gì?"

      "Cái này. . . . . ." Hai người đều gì.

      "Ở điện Thái Cực này, hai người các ngươi xem như tâm phúc của ta, nếu cả hai ngươi cũng giấu ta vậy ta so với sống dưới đấy giếng có gì khác nhau?" Thẩm Hành Vu quay về hai người uất ức. Dieenndkdan/leeequhydonnn

      "Chủ tử, nô tỳ..." Thạch Lưu khó xử khi thấy ánh mắt như tiểu hài tử của Thẩm Hành Vu, nàng nhìn sang Hoa Dung bên cạnh, chỉ thấy Hoa Dung nháy mắt với nàng, nàng vốn có tính thành , cuối cùng nhịn được, chuyện nghe được ra cách đơn giản: "Nô tỳ với Hoa Dung vừa đến phủ Nội Vụ lấy vải về, kết quả là nghe thấy đám người vào cung thăm người thân , ..."

      "Ngươi cần ấp a ấp úng, thẳng ra ." Thẩm Hành Vu ngày càng hiếu kỳ, Thạch Lưu càng ấp úng càng chứng minh chuyện này .

      "Những người này , trong kinh thành đồn, , người là kẻ gây tai hoạ, , hạn hán ở Hải Thành lần này có liên quan đến người, còn có người chủ tử là mật thám của Hoài Bắc, người hại cả Hoài Nam." Thạch Lưu thấy trong mắt Thẩm Hành Vu có ngạc nhiên , càng càng muốn cắt lưỡi của mình.

      "Đây là ngoài cung truyền?" Đương nhiên là Thẩm Hành Vu giật mình, nàng còn tưởng tiểu thư nhà nào ầm ĩ muốn vào cung, ta chuyện này liên quan đến nàng.

      "Vâng, nghe bọn Tử , bây giờ truyền khắp kinh đô, có ca phường thậm chí phổ chuyện này thành khúc, bắt đầu hát." Ngũ quan của Hoa Dung xoắn lại với nhau, nàng vừa vừa xem phản ứng của Thẩm Hành Vu

      có gì ngoài ngạc nhiên khi nãy, giống như Thẩm Hành Vu có phản ứng gì, hai nha đầu kinh hồn bạt vía xong, vậy mà Thẩm Hành Vu vẫn cực kỳ bình tĩnh xua tay với hai người, : "Các ngươi xuống trước , ta nghỉ lát"

      Hai người dám cãi lời của nàng, đành phải lui ra ngoài.

      Nội điện rộng lớn như vậy chỉ còn lại Cầu Cầu và nàng, lúc này Thẩm Hành Vu mới nghiêm túc ngồi xuống, tay ôm Cầu Cầu, vừa xoa lông của nó vừa nghĩ, chuyện này phải giải quyết thế nào? Bây giờ đúng lúc Hải Thành gặp hạn hán, nàng trùng hợp bị biến thành "kẻ gây tai họa", vào lúc này, nhất định khiến cho sóng to gió lớn, rất nhiều người tin vào thần thành, thiên tai trước mặt này, hễ là phạm phải thần linh, người hại quốc hại dân xuất chỉ có đường chết. Cuối cùng phải giải quyết thế nào đây?

      "A Vu?" biết qua bao lâu, Thẩm Hành Vu nghe thấy tiếng của Mộ Phi Chỉ truyền từ bên ngoài vào, chẳng qua là tiếng này có điều kỳ lạ, mang theo cẩn thận, lại giống như che giấu điều gì.

      "Ta ở trong này." Nàng thuận miệng lên tiếng.

      Đúng lúc này, tiếng lanh lảnh của Phúc Hải vang lên, chỉ nghe : "Vương thượng, lão nô nương nương nhất định ở trong này."

      "Lôi những người ăn lung tung xuống chém cho ta." Mộ Phi Chỉ bỗng nhiên câu tàn bạo, Phúc Hải sợ tới mức lập tức quỳ xuống, ngay cả Cầu Cầu cũng hoảng sợ chui vào lòng Thẩm Hành Vu

      "Chàng làm gì vậy? Đừng có động tý là đòi chém người." Thẩm Hành Vu đứng dậy, ôm Cầu Cầu đến bên cạnh Mộ Phi Chỉ, từ biểu cảm đến động tác đều có gì kỳ lạ, nhưng bình tĩnh như vậy trong mắt Mộ Phi Chỉ bị xem là kinh hồn bạt vía.

      "Chuyện này ta xử lý." Mộ Phi Chỉ vươn hai tay ôm bả vai Thẩm Hành Vu, nhìn chằm chằm nàng.

      "Phúc Hải, ngươi lui xuống trước ." Thẩm Hành Vu với Phúc Hải run rẩy quỳ mặt đất, đợi rồi, lúc này mới quay đầu, nhìn nam nhân cao lớn trước mặt, nàng khẽ thở dài cái, : "Hỏng rồi, có vẻ như ta lại gây phiền phức cho chàng."

      "Ta , chuyện này ta giải quyết." Mộ Phi Chỉ thuận tay ôm thv vào lòng.

      "Nguyên nhân chính là do ta, để ta ra mặt giải quyết phải tốt hơn sao? Những người đó coi ta như kẻ gây họa, nếu ta vẫn núp sau chàng cũng tốt, vậy nên, ta nghĩ rồi, chuyến tới Hải Thành, ta !" Giọng Thẩm Hành Vu vô cùng kiên định.

      " cho phép." Mộ Phi Chỉ kéo ra khoảng cách giữa hai người, mặt phủ lớp sương lạnh, đẩy Thẩm Hành Vu dựa vào cây cột sau lưng "Ta cho phép nàng mạo hiểm."

      "Chẳng lẽ phu quân bảo vệ được ta sao?" Thẩm Hành Vu ngửa đầu, đôi mắt to khẽ chớp, nhàng nhìn về phía Mộ Phi Chỉ

      "..."

      "Phu quân lời nào ta coi như đồng ý, nếu phu quân bảo vệ được ta, vậy ta tự lực cánh snh." Thẩm Hành Vu để ý tới con mắt dần tối của Mộ Phi Chỉ, ràng.

      "A Vu, đừng ép ta." Mộ Phi Chỉ nhíu mày, ánh mắt thâm trầm bao phủ đôi má của Thẩm Hành Vu

      "Ta muốn trốn sau lưng chàng, đẩy tất cả mọi chuyện cho chàng gánh vác." Thẩm Hành Vu kiễng chân, nhàng hôn lên môi Mộ Phi Chỉ.
      Last edited: 22/3/16
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :