1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng Hôn - Hân Hân Hướng Vinh

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      ☆, Chương 15

      Trong nháy mắt Chu Tự Hoành nắm bàn tay bé này, liền cảm thấy như nắm toàn thế giới. Chu Tự Hoành cũng phải là người đàn ông lãng mạn gì, thế nhưng khắc này, nội tâm muốn đem nha đầu này đưa vào trong thế giới của , là của , bắt đầu từ hôm nay, cho đến cả đời......

      Trong mắt Hựu An lóe ra nước mắt trong suốt. Rốt cuộc tin tưởng số mạng còn đối xử tử tế với , có ba, ít nhất còn có Chu Tự Hoành.

      "Nhìn vào ống kính, tốt, tốt, quá tuyệt vời......" Rắc rắc rắc rắc, thanh chụp ảnh vang lên dứt bên tai, Hựu An chưa cảm giác mình bày xong tư thế gì liền chụp xong rồi. Từ đầu đến cuối đều nhìn vào ánh mắt của Chu Tự Hoành, nghe theo thanh trầm thấp của , phối hợp với động tác của , cách tự nhiên như nước chảy thành sông.

      "Ok" nhiếp ảnh gia hô tiếng kết thúc, Hựu An vào thay y phục, Chu Tự Hoành dắt tay : " thôi, vợ ." Khuôn mặt của Hựu An đỏ lên, bị Chu Tự Hoành gọi là vợ, vẫn còn có chút quen, có chút ngượng ngùng bị dắt ra ngoài.

      Lên xe, lát sau, Hựu An mới phục hồi tinh thần lại, nhìn ngoài cửa sổ nghi ngờ hỏi: "Chúng ta đâu?" "Phi trường." Chu Tự Hoành nhìn đồng hồ: "Bây giờ là mười hai giờ, giờ rưỡi máy bay cất cánh, chúng ta có đủ thời gian ăn trưa trước khi lên máy bay."

      Hựu An sửng sốt chút: "Đến phi trường làm gì?" Chu Tự Hoành với tay vuốt lại sợi tóc bị gió thổi rối của : "Đến nhà em, trước khi kết hôn, con rể tốt như cũng nên đến bái kiến cha vợ mới phải chứ!"

      Theo Chu Tự Hoành đứng ở trước mộ của ba, trong lòng Hựu An cảm động ra lời. Mặc dù thời gian rất ngắn, nhưng người đàn ông này lại tỉ mỉ như vậy. Vừa rồi lúc chụp hình, nghĩ nếu như ba ở đây tốt quá.

      Chu Tự Hoành đứng nghiêm, bày ra quân lễ tiêu chuẩn: "Thưa ba, con là Chu Tự Hoành, chồng của Hựu An, con rể của ba. Con đối xử tốt với Hựu An, ba hãy yên tâm!" Xoay người lại, thấy nước mắt Hựu An rơi xuống từng chuỗi từng chuỗi, đưa tay nhàng lau : "Ba nhìn thấy em khóc yên tâm, cho là khi dễ em, đừng khóc, nghe lời......"

      Hựu An gật đầu cái, nhưng nước mắt lại ngừng được, lâu sau, mới mở miệng : "Ba, ba yên tâm, con nhất định sống tốt......" Hai người từ khu nghĩa trang ra, sắc trời tối. Hựu An mệt mỏi cả ngày, lại khóc nửa ngày, sớm mệt chịu được, lên taxi, tựa vào trong ngực Chu Tự Hoành ngủ mê mệt.

      Trong giấc mộng, Hựu An gặp được ba , ba sờ sờ đầu , ngại phiền hà, dặn dò: "An An, con phải sống tốt, đồng ý với ba, con phải sống tốt......" Sau đó cười quay .

      "Ba......" Hựu An hô to tiếng mở mắt ra, đập vào mắt chính là gương mặt tuấn tú gần của Chu Tự Hoành, Chu Tự Hoành rất buồn bực : "Mới qua đêm, chú liền thăng cấp thành ba. Tiểu nha đầu, em cho , rất già sao?" (dễ xương quớ ^^)

      Hựu An nháy mắt mấy cái, nghiêng đầu nhìn chút, là ngôi nhà trong trí nhớ. Mà cùng Chu Tự Hoành nằm giường đơn của , giường rất , cuộn người núp trong ngực , đầu gối lên bả vai , dùng cả tay chân mà ôm , giống như con nít ôm người khổng lồ.

      Mặt Hựu An đỏ lên, ngồi dậy: ", , tại sao gọi em dậy?" Chu Tự Hoành rất vô tội : " gọi rồi, nhưng mà em ngủ say như chết, còn chủ động ôm , lại thể đẩy em ra, chỉ có thể cùng ngủ với em."

      Hựu An liếc cái: " phải là quân nhân sao, ý chí nghị lực của đâu rồi, nên kiên quyết đẩy em ra, chống lại tất cả hấp dẫn." Chu Tự Hoành chợt cười: "Tiểu nha đầu, em quên ư, em là vợ rồi, vợ chủ động ôm ấp thương, chống lại làm gì. Chỉ là, nơi này rất sạch , dáng vẻ giống rất lâu có người ở."

      Hựu An : "Trước kia ba em từng giúp đỡ học sinh, sau khi tốt nghiệp đại học cũng trở về trường ba dạy làm thầy giáo. Em nhờ ta giúp em trông nom nhà cửa, chắc là ta thường xuyên tới đây quét dọn."

      Bụng Hựu An ừng ực kêu lên tiếng, Chu Tự Hoành cười : "Sống ở đâu yên ở đấy, hôm nay em hãy dẫn dạo nơi này chút. Bây giờ, phải kiếm cái gì ăn trước, bởi vì vợ đói bụng rồi." Hựu An cười hì hì tiếng, người đàn ông này luôn có thể dễ dàng khiến quên phiền não.

      Thị trấn này là nơi Hựu An lớn lên, khắp nơi đều có trong trí nhớ của , chỉ là qua nhiều năm như vậy, rất nhiều nơi thay đổi. Nhưng Hựu An vẫn muốn để Chu Tự Hoành hiểu, muốn đem quá khứ của mình, hoàn toàn bày ra cho người đàn ông này. Bởi vì từ hôm qua, xem Chu Tự Hoành trở thành chồng của , đùa bỡn, giận dỗi, muốn gả cho người đàn ông này.

      "Nơi này chính là trường cấp ba trước kia em học, bên kia là ký túc xá. Sau khi tắt đèn, em và Giai Kỳ thường từ nơi này trốn ra, chạy đến con phố khác phía bên kia ăn Ma Lạt Thang*, sau đó leo tường trở về, lần cũng bị phát qua, lợi hại ?!" Chu Tự Hoành nghĩ tới tình cảnh hai nha đầu như hai con chuột nhắt ăn trộm, leo tường ra ngoài, khỏi mỉm cười.

      * Ma Lạt Thang (Mala Tang - 麻辣烫): tương tự như lẩu, là thức ăn được xiên thành xâu, là đồ ăn vặt bày bán ở lề đường phổ biến ở Trung Quốc nhất là Tứ Xuyên – Trùng Khánh

      Tám giờ tối bọn họ lên máy bay, ngày, tiểu nha đầu vừa lên máy bay liền bắt đầu mơ hồ. Chu Tự Hoành thảm, ôm vào lòng, nhìn biển mây quay cuồng ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy, cứ ôm tiểu nha đầu như vậy cả đời cũng rất tốt.

      Chu Tự Hoành chưa bao giờ xem kết hôn là trò đùa, khắc kia khi traim kết, chứng tỏ muốn kết hôn với . Trong hai mươi bốn năm của tiểu nha đầu trước mặt, có mười lăm năm được ba cưng chiều, còn có chín năm, có Giang Đông ở trong bóng tối hộ tống, chỉ cần những năm còn lại là của Chu Tự Hoành là được rồi.

      Chu Tự Hoành chưa bao giờ cảm thấy tim của mình mềm mại đến vậy. Nhưng nha đầu nước mắt này có thể hòa tan tất cả vũ khí sắc bén cứng rắn nhất. muốn nhìn thấy nước mắt của , muốn luôn mỉm cười, luôn nép vào lòng , khi mà vươn đôi cách ra che chở.

      Mới ra khỏi phi trường, mở điện thoại di động có vô số cuộc gọi nhỡ được báo tới, đại đa số là Chu phu nhân gọi. Chu Tự Hoành gọi lại, bên kia truyền đến giọng Chu phu nhân: "Hai con chạy đâu? Sao chụp ảnh cưới xong là biến mất vậy?"

      Chu Tự Hoành nhìn Hựu An có mấy phần khẩn trương, vỗ vỗ mặt trấn an: "Con dẫn Hựu An gặp cha vợ con." Đầu dây bên kia, Chu phu nhân dừng chút : "Đúng, nên ! Chỉ là, cũng phải báo cho mẹ tiếng chứ! Mẹ bảo Tự Hàn đặt bàn ở nhà hàng Vân Hải rồi, mời Giang gia. Sáu giờ tối mai, hai con nhớ tới. Hai bên gặp mặt lần, tiện thể cũng coi như nghi thức đính hôn, dù làm đơn giản, cũng thể quá uất ức người ta. Đúng rồi, ngày mai hai con đến Cục Dân chính đăng ký trước , đây là việc quan trọng......"

      Đôi mắt Hựu An trông mong nhìn đặt điện thoại xuống, hỏi: "Dì gì?" Chu Tự Hoành : "Mẹ bảo ngày mai chúng ta Cục Dân chính đăng ký." Mặt Hựu An có chút hồng: "Ngày mai em phải làm!" Chu Tự Hoành : "Vợ à, hay là xin nghỉ nửa ngày !" Hựu An nhắc: "Báo cáo kết hôn còn chưa viết kìa!"

      Chu Tự Hoành vui vẻ: "Lát nữa viết giùm em, sáng mai vừa làm em liền đem nộp. đảm bảo trong tiếng đồng hồ được ký duyệt." Chu Tự Hoành rất dứt khoát, cha mong kết hôn đến đỏ mắt, báo cáo kết hôn vừa nộp lên còn nhanh chóng kịch liệt bật đèn xanh sao.

      Chu Tự Hoành đưa Hựu An đến dưới chân cầu thang mới : "Tối mai mẹ đặt bàn, mời vợ chồng chú Giang......" Hựu An cúi đầu lời nào, Chu Tự Hoành thở dài, giơ tay nâng mặt lên, : "Hựu An, có số việc ngay cả chúng ta cũng thể hiểu . Nhưng em phải đồng ý với , cố gắng tha thứ, dù sao bà cũng là mẹ em, cho dù có ngàn vạn điều phải, bà cũng là người đưa em đến thế giới này."

      Hựu An giọng : "Em vừa nhìn thấy bà, nhớ tới ba em, trong lòng liền bắt đầu hận bà. Em muốn bà quan tâm, bà có tư cách."

      Chu Tự Hoành : "Sau này dù bà muốn quan tâm cũng được, em là vợ của Chu gia . Nếu ở cổ đại, em phải kèm họ chồng, gọi là chị Chu Hứa, biết ?" Hựu An trừng mắt liếc cái: "Quân Giải Phóng Nhân dân cũng hứng thú với hủ tục phong kiến sao."

      Chu Tự Hoành trầm giọng cười tiếng, nghiêng người, hôn lên trán cái: "Vợ à, ngủ ngon......" Mặt Hựu An đỏ lên, quay người liền chạy vào.

      Đến cửa còn chưa cầm chìa khóa mở cửa, cửa mở ra, Tề Giai Kỳ bắt chéo chân, khoanh tay đứng sau cửa nhìn , Hựu An : "Giai Kỳ, bạn về rồi?" Tề Giai Kỳ trợn mắt cái: "Hôm qua mình về rồi, được chưa? Vốn dĩ mình còn mua đống thức ăn ngon, chuẩn bị an ủi nương nào đó ở nhà gặm mỳ ăn liền hai ngày. Ai ngờ, đợi đến nửa đêm cũng thấy người, gọi điện thoại cũng nghe, thiếu chút nữa mình đến đồn công an báo tìm người mất tích rồi."

      Lúc này Hựu An mới nhớ, dường như điện thoại di động vẫn còn ở xe Giang Đông. Con ngươi Tề Giai Kỳ tựa như đèn pha, quét vài vòng người Hựu An, : "Hứa Hựu An, tại mình cho bạn hai con đường, là tự mình khai báo, hai là mình nghiêm hình bức cung, bạn chọn ."

      "Khai báo gì?" Giả vờ ngốc, Tề Giai Kỳ hừ tiếng: "Khai báo người đàn ông mới vừa rồi ở dưới lầu cùng bạn dính dính dán dán táy máy tay chân là ai? Có phải tối hôm qua các người ngủ chung chỗ hay ? làm gì chưa?"

      Bộ dạng giống như mẹ tra hỏi con trắng đêm về, Hựu An khỏi nở nụ cười: " phải bạn gặp rồi sao, là chú Chu." "Bạn thôi ! Nha đầu chết tiệt chớ lừa mình, bạn cũng nhìn xem bà chị đây là ai. Bà chị đây sinh ra đôi hỏa nhãn kim tinh, bất kỳ điều gì cũng đừng mơ thoát qua được mắt mình. Hơn nữa, mình nhớ lần trước bạn người ta là bạn của Đông kia mà, mới mấy ngày thành chú rồi. Nếu ta muốn làm chú bạn, mình tháo hai tròng mắt xuống làm bong bóng cho bạn đạp."

      Hựu An vô tội : "Mình gọi ấy là chú, tin bạn đến hỏi ấy ." Tề Giai Kỳ ngạc nhiên hồi lâu mới gãi gãi đầu: "Chẳng lẽ đây là cách gọi lưu hành mới nhất giữa nam nữ sao, chính là dùng cái loại quan hệ cấm đoán này để kích thích tình thú sao."

      Hựu An liếc cái: "Giai Kỳ, mình khuyên bạn đừng xem mấy thứ tiểu thuyết lung tung đó nữa. Mình cảm thấy, tình cảm của bạn phát sinh vặn vẹo nghiêm trọng. Còn nữa, Giai Kỳ, mình sắp kết hôn, đến lúc đó bạn là dâu phụ của mình!"

      xong, lướt qua Tề Giai Kỳ vào toilet. Tề Giai Kỳ sửng sốt nửa ngày, xông tới ra sức đập cửa: "Hứa Hựu An, bạn ràng cho mình. Nha đầu chết tiệt kia, quẳng xuống câu kết hôn xong à? Mình còn chưa biết chú rễ là ai kìa?"

      Hứa Hựu An mở cửa toilet: "Giai Kỳ, bạn mà đập hư cửa toilet, chủ nhà bắt hai đứa mình bồi thường đó." Giai Kỳ níu kéo tới giường trong phòng: "Bạn coi, nha đầu chết tiệt kia, bày đặt úp mở, có , có ......" Tề Giai Kỳ chọc lét , Hựu An cười khanh khách, nhịn được mà đầu hàng: "Được, được, mình , mình , mình được chưa, chú rễ chính là Chu Tự Hoành á! ấy là bạn của Giang Đông, cũng là quân nhân chuyên nghiệp."

      Dừng chút, rất nghiêm túc : "Giai Kỳ, sau chuyện Trần Lỗi, mình vốn nản chí với đàn ông. Nhưng gặp được ấy, mình quyết định đánh cuộc lần nữa. Mình muốn gả cho ấy, mình có trực giác, ấy có thể cho mình hạnh phúc......"
      levuong, Halong-ngoc, milktruyenky4 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      ☆, Chương 16

      "Hựu An, ta bạn ?" Khuôn mặt của Hựu An đỏ lên lắc đầu cái: " biết, nhưng mình biết ấy đối tốt với mình." Tề Giai Kỳ giang hai cánh tay ôm lấy : "Nha đầu chết tiệt, vận khí tốt." Hựu An gật đầu cái: "Gặp gỡ chú Chu, mình cũng cảm thấy mình có chút vận cứt chó."

      "Chú Chu?" Tề Giai Kỳ nở nụ cười: "Bạn gọi ta là chú Chu à?" Hựu An gật đầu, nhớ tới mỗi lần gọi chú Chu sắc mặt của Chu Tự Hoành liền tức nghẹn, mắc cười.

      Tề Giai Kỳ vuốt vuốt khuôn mặt nhắn của : "Nhìn này, nhìn này, bộ dáng tư xuân điển hình nha, con lớn thể giữ mà! Giữ tới giữ lui thành ra giữ lại kẻ thù! Chỉ là, có phải thể lực quân nhân chuyên nghiệp cũng đặc biệt tốt hay , dù sao bạn cũng là tiểu xử nữ hai mươi bốn tuổi có kinh nghiệm, chịu nổi sao?"

      Mặt Hựu An đỏ lên đẩy cái: " cái gì đó?" " chuyện quan trọng! Cũng sắp kết hôn rồi, đêm tân hôn phải là chuyện quan trọng nhất sao?"

      Trong mắt Tề Giai Kỳ, Hựu An chính là quái thai. Phải người trẻ tuổi bây giờ, còn có ai xem việc lên giường là quan trọng đâu. Khi lên đại học, phải đều thành cặp ra ngoài thuê phòng sao. Kích tình mà đến là trực tiếp giải quyết dã chiến. Lúc trước sau trường học bọn họ có vườn hoa , có tiếng là căn cứ địa dã chiến.

      Hựu An sớm cùng Trần Lỗi có quan hệ thương. Nhưng nhau sáu năm, vẫn là hàng nguyên đai nguyên kiện, cả phong bì cũng bị hủy, ngờ tiện nghi đột nhiên lại chạy tới cho chú Chu.

      Hựu An liếc cái: "Giai Kỳ, bạn có thể nghĩ chuyện khác trong đầu ?" Tề Giai Kỳ cười cười : "Vậy mình hỏi bạn chuyện nghiêm túc, mẹ bạn biết chưa?"

      Sắc mặt Hựu An tối sầm lại: "Chu gia và Giang gia quen biết nhiều năm, hai nhà hẹn ngày mai gặp mặt." Tề Giai Kỳ thở dài : "Hựu An, mình biết bạn oán mẹ bạn, nhưng chuyện nhiều năm rồi, bạn cũng sắp lập gia đình, có thể tha thứ nên tha thứ! phải vì mẹ bạn mà vì chính bạn, người luôn mang những thứ này sống vui vẻ đâu!"

      Hựu An : "Bạn yên tâm ! Bây giờ ngẫm lại lời Giang Đông ra cũng rất có đạo lý. ta mình căn bản thay đổi được , lại nhất định chống đối đến chết, chỉ làm tất cả mọi người thoải mái."

      Tề Giai Kỳ khỏi thở dài: Đông à! Hủy hay chỉ trong lời. Bình thường cũng thèm tiếng, lại dễ dàng câu. Vốn là tốt bụng muốn khuyên người, lại khiến người nghĩ tốt. chính là điển hình của loại đàn ông lời chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ. câu ra khỏi miệng liền nhanh chóng biến Hựu An thành vợ của em kiêm chiến hữu rồi, chút hi vọng nhoi cũng bị mất, số chính là cả đời làm kế.

      Mặc dù chú Chu cũng rất đẹp trai, nhưng Tề Giai Kỳ vẫn thiên vị Giang Đông. Có câu , há miệng mắc quai - bắt người tay ngắn, Giang Đông ít lần đưa thứ tốt đến đây, giống như cần tiền, đồ ăn vặt đều định kỳ đưa đến như đồ cúng. Chỉ là ta luôn đến lúc có Hựu An, còn dặn dò đừng cho Hựu An biết. Tương tự, tính khí Hựu An đáng chết rất bướng bỉnh, nếu cho , mặc dù đến nỗi đem đồ vặt ném ra, nhưng cũng ăn.

      Nha đầu bướng bỉnh đáng chết kia mà chú Chu cũng dễ dàng lấy được. thể , muốn cưới vợ cũng phải có phương thức phương pháp, giống như Đông, đời này chỉ có thể độc mà thôi.

      Ngày hôm sau, quả nhiên Chu Tự Hoành liền thay Hựu An viết xong báo cáo kết hôn. Lúc Hựu An đem báo cáo nộp, mặt lãnh đạo bình thường đen thui, biểu tình bổng nhiên cổ quái khác thường, có chút cấp bách thể đợi đoạt lấy báo cáo kết hôn của , hết sức hiền lành : "Tiểu Hứa à! Kết hôn cũng trước tiếng, nếu lãnh đạo phía gọi điện thoại, lãnh đạo trong viện chúng ta cũng biết. Lúc nào tổ chức hôn lễ, nhớ thông báo tiếng nghe!"

      Hựu An rất lúng túng ứng phó, ra cửa, bị Triệu Thiến trực tiếp kéo đến dưới cầu thang: "Hứa Hựu An, xấu quá ! Kết hôn cũng tiếng với chị em!"

      Hựu An : "Sao biết?" Triệu Thiến liếc mắt: " còn giả ngốc, trong viện chúng ta có bí mật gì giấu được sao. Hơn nữa, loại chuyện này là nghe tiểu Trương ở phòng Viện trưởng . Sáng sớm Viện trưởng vừa tới, liền nhận được điện thoại từ cấp , hỏi chuyện báo cáo kết hôn của . Lần đầu tiên mới thấy cấp thúc giục báo cáo kết hôn! Tôi đoán đúng rồi! Hứa Hựu An, gả vào Hào Môn rồi......"

      Hựu An liếc cái: "Đừng mò, Hào Môn gì chứ, chỉ là gia đình quân nhân thôi." Triệu Thiến xì tiếng vui vẻ: " thôi ! Còn sạo, ánh mắt những lãnh đạo kia nhìn đều giống như nhìn thấy thỏi vàng. Tôi khẳng định, vấn đề vào đảng của lần này được giải quyết. trước, tôi là chiến hữu khó khăn hoạn nạn ở tầng dưới chót, thành người quan trọng, cũng phải kéo tôi theo nha! Đúng rồi, Hựu An, người đàn ông của , là Binh Vương lần trước tôi quên chích thuốc tê à?"

      Hựu An gật đầu cái. "A! Xong rồi, xong rồi......" Triệu Thiến kêu thảm tiếng: "Ấn tượng của ta về tôi hẳn là rất tệ!" Hựu An nhớ tới những lời Chu Tự Hoành về Triệu Thiến, khỏi cười hì hì vui vẻ, đưa tay vỗ vỗ mặt : "Yên tâm , cũng gả cho ấy, ấy muốn trả thù cũng được. thôi, thăm bệnh."

      Lúc nhận được tin nhắn của Chu Tự Hoành, vừa lúc Hựu An khám xong cho bệnh nhân ở phòng bệnh. Hôm nay phải là phiên trực của , nhõm hơn bình thường rất nhiều. Cúi đầu nhìn đồng hồ, vừa đúng mười hai giờ, người đàn ông này rất có khái niệm thời gian.

      Hựu An đến phòng thay quần áo đổi y phục, soi gương trong phòng thay quần áo. Tối hôm qua tìm nửa ngày, mới tìm thấy cái váy voan màu trắng này. thích mặc váy, cảm thấy tiện, trong tủ quần áo của , đều là đủ loại quần jean dài ngắn kiểu dáng đồng nhất cùng áo thun. Còn cái váy này là thời trang năm ngoái thịnh hành, Tề Giai Kỳ Hongkong mua về, gửi cho làm quà. lần cũng chưa mặc.

      Sáng sớm hôm nay cũng mặc quần jean cùng áo thun làm. Cái váy này nhét vào trong túi, lúc này mặc vào, cảm thấy đẹp mắt. Trang phục thiết kế có chút trẻ con, phía là hai quai đeo màu vàng, từng tầng từng tầng voan rủ xuống tựa như bánh ngọt, che kín cái mông tròn vểnh lên của , lộ ra phía dưới hai chân thon dài thẳng tắp.

      Tề Giai Kỳ từng chân của còn đẹp hơn chân của các minh tinh tạp chí, chỉ tiếc bình thường lại giấu trong quần jean, phí của trời.

      Hựu An chải mái tóc dài của mình, mấy ngày dưỡng, cũng may chất tóc tốt, suông mượt xõa sau lưng, vừa đủ che kín xương bả vai.

      Hựu An cúi đầu nhìn lại, Tề Giai Kỳ hữu tình kín đáo đưa giày cao gót nhọn cho , lại dặn dò, nếu mặc cái váy này mà mang giày thể thao bằng chân cho rồi. Giày gót nhọn trong suốt, cái quai mỏng nạm vàng vòng sau gót chân , là xinh đẹp. Hựu An thử hai bước, cuối cùng vẫn cởi ra, mang giày thể thao của , đem giày cao gót chỉ nhìn được mà mang được gói lại nhét vào bọc lớn trong túi xách. Ghé đầu xem thử bên ngoài còn ai, mới ra, nhanh chóng đến thang máy xuống lầu.

      Nhưng mà Oan Gia Ngõ Hẹp, mới ra khỏi thang máy, liền gặp Trần Lỗi. Trong tay chồng lớn bệnh án, sắc mặt được tốt, giống như có chút tối tăm cùng mất mác giấu được.

      Hiển nhiên ngờ tới gặp Hựu An, Trần Lỗi nhanh quan sát Hựu An lần, mấy phần mất mác mặt càng thêm ràng. Hựu An muốn cùng dây dưa, khẽ cúi đầu tới, vừa qua, chợt nghe Trần Lỗi gọi: "Hựu An......"

      Hứa Hựu An dừng bước quay đầu lại, Trần Lỗi trầm mặc mấy giây, nhàng : "Chúc em hạnh phúc." Hựu An ngẩn người : " cũng vậy." Sau đó xoay người ra ngoài.

      Rốt cuộc Trần Lỗi mới biết, có số việc sai lầm lần, thể vãn hồi, tựa như tình , tựa như Hựu An.

      Hứa Hựu An tới cửa chính bệnh viện, khỏi quay đầu nhìn chút. Trần Lỗi lên, nụ cười thiếu niên như ánh mặt trời trong trí nhớ hoàn toàn biến mất trong đời . lưu luyến, càng nhớ lại, chỉ là có chút phiền muộn, nhưng cuộc đời chính là như thế phải ? Người bên cạnh luôn đến rồi , giống như hạt cát giữa biển, đại đa số đều là khách qua đường, cuối cùng ở bên mình chỉ còn có người. Hựu An vô cùng may mắn vì người đó là Chu Tự Hoành.

      Chu Tự Hoành giấu được kinh ngạc, làm Hựu An cảm thấy, thay cái váy được tự nhiên này, cũng rất đáng giá.

      Ánh mắt Chu Tự Hoành rơi vào giày thể thao dưới chân , khỏi bật cười. Hựu An chìm trong gương mặt tươi cười của , có chút đỏ mặt, chu mỏ : "...... cười cái gì?"

      Chu Tự Hoành mở cửa xe, khẽ khom người ôm bỏ vào trong xe, cúi đầu thắt dây an toàn cho , cười như cười : "Cưới vợ xinh xắn như vậy, cười chút cũng được sao?"

      Hai người dựa vào rất gần, từ người Chu Tự Hoành tỏa ra hơi thở nam tính, khiến khuôn mặt nhắn của Hựu An nóng đỏ lên. Mắt to nhanh chóng chớp mấy cái. Cái chớp mắt này khiến Chu Tự Hoành ngứa ngáy, cái miệng nhắn cong lên cùng hai cánh môi như đào đỏ mê người, dụ dỗ Chu Tự Hoành thưởng thức.

      Chu Tự Hoành cũng theo mong muốn của mình, cúi đầu hôn cái, sau đó nhanh chóng dời , đóng cửa xe. Dọc theo đường , mặt Hựu An đều đỏ, cúi đầu nhìn , tựa như học sinh tiểu học phạm lỗi. Chu Tự Hoành khỏi buồn cười, nha đầu này lại đáng như vậy.

      Xe ngừng lại, Hựu An ngẩng đầu lên mới phát bên cạnh là công viên . Chu Tự Hoành xuống xe, từ ghế sau lấy ra cái túi, kéo cửa xe phía Hựu An ra: "Vợ à, ăn cơm."

      Hựu An nhìn hai phía, căn bản có quán cơm. Chỉ là có vết xe đổ lần trước, Hựu An biết người đàn ông này khẳng định lại lấy cái gì mê hoặc chọc chơi đây.

      Hựu An túm váy nhảy xuống xe, ánh mắt Chu Tự Hoành xẹt qua đùi thẳng tắp của : "Vợ à, mặc như thế rất đẹp, nhưng ông xã đề nghị là, về sau y phục xinh đẹp như vậy nên mặc ở nhà, mấy thứ này của chúng ta thể tiện nghi cho người khác."

      Hựu An thấy đôi mắt ngừng quét qua hai cái chân trần của mình, khỏi liếc cái: "Cái gì mà mấy thứ của chúng ta, là đồ của em."

      Chu Tự Hoành cười, chỉ chỉ đối diện: "Thấy , đối diện chính là Cục Dân chính. Thế này, giờ làm việc, chúng ta liền qua đó đăng ký, đăng ký kết hôn xong, liền danh chánh ngôn thuận có em, và em thành chúng ta, biết ?" Lúc này Hựu An mới phát , cái công viên này ở đối diện tòa nhà của Cục Dân chính.

      Chu Tự Hoành kéo tay , vào vườn hoa , tìm ghế sạch, đem mọi thứ trong túi lấy ra, trong cặp lồng là hai hộp sủi cảo nóng hổi.

      Chu Tự Hoành lấy đũa ra đưa cho : "Vốn dĩ muốn làm mì thịt bò cho em ăn, nhưng mẹ chồng em , người Trung Quốc quan niệm sủi cảo thể đoàn viên xum họp, cho nên liền làm sủi cảo. Em thích ăn nhân tôm, nếm thử chút, xem thử tay nghề của có hơn cha vợ hay ?"
      levuong, Halong-ngoc, milktruyenky5 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆, Chương 17:
      Edit: Lam Phượng Hoàng


      <img class="alignnone" alt="" src="https://lh4.googleusercontent.com/-Fb3d81O5zns/USYMSGox2nI/AAAAAAAAAT0/R7eBU9TA-qA/w966-h284-o-k/images139.jpg" width="414" height="122" />
      Hựu An gắp viên sủi cảo lớn nhét hết vào trong miệng, quai hàm phập phồng hỏi Chu Tự Hoành: "Ưm...... Em cho biết ...... Em thích ăn sủi cảo nhân tôm lúc nào?"

      Chu Tự Hoành lấy bình thuỷ đổ ra nửa chén canh sủi cảo đưa cho : "Lúc ăn đừng chuyện." Sau đó cười : "Hôm em dẫn thăm trường học, em cứ đường thao thao bất tuyệt, sao lại mau quên thế!"

      Hựu An nuốt sủi cảo trong miệng xuống, nhấp hớp canh rồi mới : "Em nhớ hôm đó với rất nhiều, giống như kẻ ba hoa, nhớ hết toàn bộ sao?"

      Chu Tự Hoành cầm khăn giấy lau khóe miệng , cười như cười : "Có tấm gương hai mươi bốn năm của cha vợ, là ông xã mà cố gắng, lỡ như vợ tìm cha vợ khóc nhè phải làm sao?"

      Mặt Hựu An đỏ hồng: "Ai, ai khóc nhè chứ?" Chu Tự Hoành cười: "Được, được, khóc nhè, vợ kiên cường nhất, chưa bao giờ khóc nhè."

      Hựu An hì hì cười tiếng, trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm ấm áp áp. Loại cảm giác bị người thả vào trong lòng mà thương cưng chiều, từ sau khi ba qua đời cũng chưa từng có. Nghĩ tới những thứ này, tròng mắt khỏi đỏ lên.

      Chu Tự Hoành cẩn thận chăm chút hồi lâu, : "Lại bị chồng em làm cảm động? Vợ à, thế này mãi được đâu, sau này em phải quen mới được! Chỉ là em cũng phải chuẩn bị tốt tâm lý, bây giờ là lúc nghỉ phép, về sau trở về bộ đội, mười ngày nửa tháng ở nhà cũng là chuyện thường, cũng với mẹ rồi, chờ khi về bộ đội, em hãy về nhà mà ở."

      Hựu An trừng mắt to ngó : "Chú Chu, ở đây, em cũng sống hai mươi bốn năm rồi." Chu Tự Hoành nhịn được cười, có thể bởi vì chính lớn hơn nha đầu này mười hai tuổi nên luôn có thói quen coi như đứa bé mà chăm sóc. Nha đầu này gọi là chú Chu, cũng cảm thấy tiếng gọi ‘chú’ này tuyệt sai lắm. năm trước, nghĩ đến đời này ngày mình thành vú em, gặp nha đầu này, trở thành vú em.

      Ăn sủi cảo đoàn viên hầm cách thủy xong, Cục Dân chính ở đối diện cũng đến giờ làm việc. Hình như hôm nay là ngày tốt, lúc hai người qua người ta xếp thành hàng dài, Chu Tự Hoành dắt tay đứng ở cuối hàng, cũng cảm thấy phiền hà gì.

      Hựu An khẽ ngẩng đầu nhìn chút, đột nhiên phát đôi giày cao gót dưới chân cũng hữu dụng. Bình thường luôn ngước nhìn Chu Tự Hoành, lúc này khẽ ngẩng đầu là có thể nhìn thẳng vào mắt .

      Hựu An nhìn trước nhìn sau chút, hư vinh trong lòng tăng vọt. Cho dù Chu Tự Hoành là người đàn ông đứng tuổi 36 xuân xanh, nhưng tư thế đứng nghiêm, gương mặt tuấn mỹ, góc cạnh ràng, cùng với loại khí thế hơn người, vẫn như cũ giết cả đám dâu trong nháy mắt. Ánh mắt nhiều chú rễ nhìn Chu Tự Hoành thiện ý, mà ánh mắt các dâu nhìn vào , lại mang đầy ghen tỵ cùng hâm mộ. Điều này khiến chút hư vinh trong lòng Hựu An thỏa mãn vô cùng.

      Chu Tự Hoành cúi đầu nhìn : "Sao vậy, mệt mỏi?" vừa hỏi, Hựu An mới cảm giác chân xác thực thoải mái, đôi giày của Giai Kỳ dưới chân còn chưa quen, mang chút còn miễn cưỡng chịu được. Vừa rồi vì muốn Chu Tự Hoành cười , cố gắng làm cho bước của mình được tự nhiên, tới đây là cực hạn, lại đứng mãi ở nơi này, lúc này mũi chân cùng gót chân vừa căng vừa đau, rất khổ sở.

      Bị Chu Tự Hoành hỏi, cũng ngượng ngùng giày quen chân, nhếch miệng lắc đầu cái, Chu Tự Hoành thở dài: "Tiểu nha đầu, dối ngoan nha!" xong khẽ cúi người xuống dưới chân Hựu An, nâng chân lên, cởi giày, chân mày cau lại: "Trầy da rồi, còn sao!" đứng lên ôm lấy lưng ra lệnh: "Đạp lên chân ......"

      Hựu An nhìn trước nhìn sau chút, nhiều ánh mắt nhìn bọn họ chằm chằm. Khuôn mặt nhắn của Hựu An đỏ đến tận cổ, nhăn nhó cúi đầu, Chu Tự Hoành cười tiếng, kề sát bên tai : "Nếu tự ôm em, em chọn ......" Hựu An vội vàng đạp lên bàn chân .

      Việc này càng khiến mọi người nhìn chăm chú, hai người bọn trở thành tiêu điểm. Hơn nữa Chu Tự Hoành lại thân quân trang, cầu vai ba sao hai vạch cấp bậc Thượng tá, dưới ánh đèn toát ra vầng sáng trang nghiêm, nhưng trong ngực lại ôm tiểu nha đầu mặt đỏ hồng.

      Hựu An phát , da mặt người đàn ông Chu Tự Hoành này rất dày, hình như da mặt đàn ông lớn tuổi đều dày hay sao ấy. Ban ngày ban mặt, lại là quân nhân cấp bậc thủ trưởng, cứ như vậy đem ôm vào trong ngực, hàng dài phía trước bước bước, liền ôm bước bước, tư thái nhàn nhã đương nhiên như bộ trong khoảng sân vắng vẻ, chút nào đem ánh mắt của người khác coi là quan trọng. Hơn nữa cái tay khác của người đàn ông này còn cầm giày cao gót của , cứ mập mờ thế nào ấy.

      Hựu An cúi đầu, cả dũng khí ngẩng đầu cũng đánh mất. cảm thấy, ánh mắt vèo vèo bắn vào người ngừng gia tăng. Khó khăn lắm mới đến lượt mình, cả đồng chí ghi danh cũng khỏi nhìn thêm vài lần. giấy chứng hôn cần dán ảnh, phông nền long phượng tầm thường, Chu Tự Hoành ôm ngang mà chụp ảnh. Ước chừng hai người bọn họ là đôi có tư thế cổ quái nhất, lúc bọn họ ra ngoài, ông thợ chụp hình còn ngừng nhìn theo bọn họ.

      Cạch cạch hai tiếng, dấu nổi đóng lên, Chu Tự Hoành đem tờ giấy đỏ đưa cho Hựu An, ôm ra ngoài. Hựu An cầm giấy hôn thú mới đăng ký xong trong tay, còn có cảm giác phải .

      Chu Tự Hoành nhét vào trong xe, nhìn mang bộ dáng tâm hồn lơ lửng, khỏi bấm gương mặt của cái: "Bước kế tiếp, nên dọn nhà thôi!" "Dọn nhà?" Hựu An nghi hoặc nhìn : "Dọn đâu?"

      Chu Tự Hoành buồn cười chỉ chỉ giấy hôn thú trong tay : " tại chúng ta đôi, em nhẫn tâm để ông xã em phải sống mình chứ?!"

      Hựu An cứ như vậy nhìn Chu Tự Hoành lấy thân phận ông xã của , đường hoàng tuần tự từng bước, hành động rất có hiệu quả, đem đồ đạt của thu dọn tốt.

      Hựu An phát , ở chỗ này hai năm, chỉ cái rương chứa toàn bộ hành lý. tay Chu Tự Hoành xách rương hành lý, tay dắt tay xuống lầu, lên xe, khởi động. Xe lái ra khỏi chung cư xa, tiểu nha đầu còn nhịn được rướn ra cửa sổ nhìn về phía sau, khuôn mặt nhắn là mất mát ra lời.

      Chu Tự Hoành sờ sờ cái trán của , Hựu An mới quay đầu lại nhìn , Chu Tự Hoành khỏi cười: "Nhìn chồng em như vậy làm gì? Vợ à, em phải chính thức nhận thực tế, từ nay trở , em do chăm sóc, biết chưa?"

      Lúc Chu Tự Hoành câu này, khóe miệng khẽ nâng lên độ cong đẹp mắt, trong mắt lại vô cùng nghiêm túc. Nghiêm túc trong mắt khiến chút bàng hoàng trong lòng Hựu An chợt an tĩnh lại.

      Chu Tự Hoành đem hành lý của vào phòng ngủ, Hựu An nhanh chóng xông lại đè lấy rương hành lý, đỏ mặt mà : "Tự em dọn dẹp......" Chu Tự Hoành khỏi bật cười. Điện thoại di động đổ chuông, Chu Tự Hoành nhìn màn hình, buồn cười nhìn mấy giây, mới ra ngoài nghe điện thoại.

      Hựu An mở rương hành lý ra, bắt đầu thu dọn quần áo của mình. Tay chạm vào mấy thứ đồ lót được gấp chỉnh tề, mặt khỏi nóng lên, da mặt của người đàn ông này rất dày.

      kéo tủ treo quần áo tường trong phòng ngủ ra, tủ treo quần áo rất lớn, quần áo bên trong lại nhiều, cơ hồ đều là quân trang. đem quần áo của mình treo vào, toàn bộ quân trang trong tủ xen lẫn với quần áo của , lớn, , đơn điệu, phức tạp, nghiêm túc, thoải mái...... Quần áo của hai người sắp chung chỗ, liền giống như lúc ghi danh ban ngày, cảm giác bị ôm vào trong ngực, vừa mâu thuẫn lại thích hợp.

      Cửa phòng ngủ chợt bị đẩy ra, Hựu An khỏi nghiêng đầu, Chu Tự Hoành : "Vợ à, ra ngoài chuyến, lát nữa trở lại, trong nhà liền giao cho em." xong, xoay người ra.

      Hựu An sửng sốt lâu mới thích ứng việc trong nhà chỉ còn sót lại mình . Nhà...... Chín năm rồi, kể từ khi ba qua đời, hôm nay lại có nhà, nhà của Hứa Hựu An, cái nhà này là Chu Tự Hoành cho .

      đứng lên tới bên cửa sổ, phía nam phòng ngủ toàn là cửa sổ sát đất thủy tinh. Từ tầng mười lăm nhìn xuống, dòng xe biển người cũng trở nên như đàn kiến. Trời chiều nhiễm đỏ phía chân trời, lần đầu Hựu An phát , nơi đô thị tràn ngập khói xe cùng huyên náo này, ra cũng có thời khắc xinh đẹp, sáng lạng như thế.

      ngẩn người nhìn trời chiều chậm rãi rơi xuống nơi xa, chợt nhớ tới câu kinh điển: "Hôm nay quá khứ, ngày mai mặt trời còn có thể dâng lên...... Tựa như cuộc đời của ......

      biết bao lâu, cho đến khi trời chiều hoàn toàn biến mất, sau lưng chợt vang lên giọng ôn hòa mà quen thuộc, Chu Tự Hoành dán vào bên tai của , giọng : "Vợ à, em nghĩ gì thế?"

      Hứa Hựu An lắc đầu cái, Chu Tự Hoành xoay người lại, cúi đầu nhìn kỹ hồi lâu, chợt ấn vào trong lòng mình, thanh trở nên có chút khàn khàn: "Tiểu nha đầu, đừng dùng thứ ánh mắt này nhìn . Dù gì chồng em cũng là người đàn ông đói bụng 36 năm, nhịn được chút hấp dẫn nào đâu."

      Mặt Hựu An đỏ lên, bị ôm chặt vào trong ngực như vậy, bị hơi thở ấm áp của bao lấy. Cái loại ấm áp cùng yên bình đó làm tự chủ được mà quyến luyến. hít sâu hơi, giống như có mùi thơm nhàng mơ hồ xẹt qua chóp mũi, cẩn thận ngửi lần nữa, lại chỉ có hơi thở của , mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt cùng mùi gỗ thông, có cảm giác đậm đà.

      Hựu An đẩy ra vuốt vuốt mũi, ngẩng đầu nhìn : " đâu?" Chu Tự Hoành cười: "Nhà chiến hữu xảy ra chút chuyện, vội sang giúp chút." Chu Tự Hoành cúi đầu nhìn đồng hồ: " thôi! Em còn chưa gặp em trai nhỉ?"

      Hựu An chợt mở to hai mắt: " có em trai?" Chu Tự Hoành bất giác buồn cười: "Chỉ là, hình như tiểu tử kia thích gặp em lắm." Hựu An chợt có chút khẩn trương: "Tại sao?"

      Chu Tự Hoành cúi đầu nhìn chóp mũi ngước thẳng lên của : "Bởi vì trai cậu ta kết hôn, bia đỡ đạn còn. là đối tượng bị Thái hậu nhà bức hôn, có ở đằng trước làm lá chắn, tiểu tử này cũng thoải mái vài chục năm rồi." Hựu An chợt nhớ tới ánh mắt Chu phu nhân nhìn , bất giác nở nụ cười.

      Đến khách sạn, Chu Tự Hoành đỗ xe, Hựu An đứng ở bậc thang khách sạn chờ. "Hựu An!" Giọng của Giang Đông từ phía sau truyền đến, Hựu An quay đầu lại, nhìn thấy Giang Đông ra từ cửa khách sạn, trong tay cầm túi xách của . Trong nháy mắt, Hựu An co quắp lại, cũng nhanh chóng cúi đầu, giống như cho tới hôm nay, cũng biết nên đối mặt với Giang Đông thế nào.

      Giang Đông đứng trước người hồi lâu, Hựu An dường như nghe thở dài khe khẽ. Giang Đông đem túi xách nhét vào lòng , chỉ cứng rắn : "Nếu là người do chính em lựa chọn, nhớ phải hạnh phúc cho xem. với Tự Hoành tiếng, trong doanh trại của có chuyện, trước."
      levuong, Halong-ngoc, milktruyenky5 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆, Chương 18:
      Edit: Lam Phượng Hoàng
      Hựu An sững sờ nhìn bóng dáng của Giang Đông biến mất khỏi tầm mắt . biết có phải vì gió đêm cùng ánh đèn hay , mà Hựu An cảm thấy cái bóng lưng từ từ xa đó, nhìn qua có mấy phần cảm giác hiu quạnh.

      "Vợ à, nhìn gì xuất thần như thế? Chồng em tới cũng biết." Hựu An hồi hồn, Chu Tự Hoành sờ sờ mặt của , có lẽ do đứng ở đầu gió, khuôn mặt nhắn hơi lạnh.

      Hựu An : "Giang Đông mới ra, trong doanh của ta có chuyện, bảo em với tiếng." Ánh mắt Chu Tự Hoành hơi lóe lên, trong lòng lại vô cùng ràng. Mặc dù đêm đó Giang Đông rất tự nhiên, hành động rất đáng mặt đàn ông, nhưng vẫn chưa chân chính buông tay. Ở mọi phương diện hai người giống nhau, đều nhận thức đúng con đường liền chạy tới mục tiêu định. Chấp nhất, kiên định là phẩm chất tốt của quân nhân, nhưng số phương diện, lại phải là chuyện tốt.

      Suy bụng ta ra bụng người, người đàn ông yên lặng quan tâm , từ mười lăm đến hai mươi bốn tuổi, suốt chín năm. Nếu sớm chiều có thể buông xuống, vậy phải là người, huống chi đó là Giang Đông.

      Bởi vì nhân tố gia đình, trong xương Giang Đông có loại cố chấp còn lớn hơn Chu Tự Hoành. Cũng chính vì tính cách này, khiến cuối cùng phải mất Hựu An, thậm chí cho tới bây giờ, Hựu An cũng biết Giang Đông thích .

      Chu Tự Hoành tự nhiên làm gà mẹ nhắc nhở Hựu An. Hôm nay, nha đầu này là vợ ! Giang Đông bỏ lỡ, lại có lợi cho , miễn cưỡng cũng coi như phù sa chảy ra ruộng ngoài!

      Chu Tự Hoành vuốt vuốt sợi tóc Hựu An bị gió phất loạn, cúi đầu nhìn kỹ hồi lâu mới : "Chuẩn bị xong chưa?" "Chuẩn bị cái gì?" Hựu An ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt . Ánh mắt Chu Tự Hoành lấp la lấp lánh, giống như hòa tan cùng ánh đèn, có cảm giác sáng chói.

      Chu Tự Hoành nhàng thốt ra mấy chữ: "Mẹ em!" Hựu An được tự nhiên cắn cắn môi, quan hệ mẹ con hỏng bét chín năm nay, cũng có chút dấu hiệu cải thiện nào. Mà trường hợp hôm nay, Hựu An rất ràng, thể tùy hứng giống như trước đây, dù sao phải nể mặt mũi cha mẹ chồng. Cha mẹ chồng đối xử với rất tốt, mọi chuyện đều theo ý của , cũng thể quá hiểu chuyện!

      Hựu An nhàng gật đầu, Chu Tự Hoành cúi đầu in cái hôn lên trán : " ngoan, chúng ta vào thôi!" Phì…, tiếng cười truyền đến, Hựu An cùng Chu Tự Hoành đồng thời nghiêng đầu, chỉ thấy ở hành lang khách sạn theo phong cách Châu Âu có người đàn ông đứng thẳng, biết đứng bao lâu, hình như phải mới bước ra.

      Mặc áo thun caro trắng, bên dưới là quần âu màu sậm, vai khoát cái áo lông mỏng màu đen, ngũ quan tương đối xuất sắc, vừa nhìn chính là loại đẹp trai giàu có điển hình. ngón tay kẹp điếu thuốc, cười như cười nhìn bọn họ, chút ý tứ kiêng dè cũng có. Khuôn mặt nhắn của Hựu An loáng cái liền đỏ ửng.

      Việc trai kết hôn đối với Chu Tự Hàn mà , là tin tức sánh ngang với bom nổ. Đột nhiên chạm mặt chị dâu , tin tức đó liền thăng cấp lên thành  bom nguyên tử nổ.

      Chu Tự Hoành đoán sai, việc Chu Tự Hàn xác thực muốn nhất chính là trai kết hôn. khi trai trở thành hoa thơm có chủ, sau này, mỗi khi Chu gia lâm vào nước sôi lửa bỏng liền đến phiên . Đúng như câu ‘ai chết cũng được chỉ cần ta chết’, trước kia có cả Chu Tự Hoành độc thân chống trước mặt, Chu Tự Hàn có thể đường hoàng thoải mái.

      Dạo này, loại phụ nữ nào mà nơi phồn hoa có, sao phải nghĩ luẩn quẩn về hôn nhân, gắn bó với người phụ nữ cả đời? Chu Tự Hàn nghĩ đến là cảm thấy nhàm chán. Nhưng mà trai giống nhau, trai ‘trong như nước’, 36 năm, chưa từng thấy bên cạnh có bóng dáng phụ nữ nào. Trước kia chỉ có nha đầu của Giang gia, nhưng sau khi thổ lộ bị trai cự tuyệt, chạy đến nước Mĩ lại xảy ra tai nạn xe cộ mà chết rồi.

      Từ đó cứ nhìn trai từng bước từng bước tới hôm nay, người đàn ông do đánh trận và khói thuốc súng trui luyện ra, có ý chí cứng như sắt thép, giống loại công tử nhàn nhã yếu nhược như . Mặc dù hai người là em ruột thể giả.

      Chu Tự Hàn từng giống như Thái hậu nhà bọn họ, hoài nghi có phải trai có tật xấu sinh lý gì hay , cưới vợ là bình thường, nhưng đến cả phụ nữ cũng hơi biến thái.

      Đề tài này, hai em từng cùng ngồi tán gẫu với nhau. Lời của trai lúc đó, bây giờ Chu Tự Hàn còn nhớ , trai : "Chuyện như vậy chỉ là khoái cảm nhất thời, sau đó biết có bao nhiêu phiền toái, phụ nữ là loài động vật phiền toái nhất thế giới."

      ra Chu Tự Hàn cũng rất hiểu lời của trai, nhưng mà đối phó phụ nữ cũng có phương thức phiền toái. Chỉ là trai là quân nhân, có nhiều thời gian cùng tinh lực để kết giao với phụ nữ. Trong cuộc sống của trai , huấn luyện và nhiệm vụ chiếm tỉ trọng vô cùng lớn, có tinh lực gì dư thừa lãng phí ở người phụ nữ.

      Thế nhưng những lời đó như vẫn còn ở bên tai, mà lúc này trai liền vội vàng xem kết hôn như moden thời thượng: đột nhiên cưới vợ. Khi Thái hậu nhà bọn họ với , Chu Tự Hàn còn tưởng rằng mình chưa già mà nghễnh ngãng rồi.

      Hôm nay vừa ra hành lang hút thuốc, nhìn thấy trai ôm tiểu nha đầu. Cái kiểu dính dính dán dán nhàng hết mực, nếu ánh đèn sáng rỡ, nhìn vô cùng ràng, cho là mình hoa mắt, đây là trai sao?

      Ánh mắt Chu Tự Hàn lướt qua trai rơi vào người Hựu An trong ngực trai, Chu Tự Hàn càng cảm thấy chân thực. Tiểu nha đầu mặc bộ váy voan màu trắng kiểu trẻ con, nhìn thế nào cũng quá ! Mặc dù xinh đẹp, nhưng tuổi cũng quá , nhìn giống như sinh viên Đại Học mới ra trường, khuôn mặt nhắn ửng hồng cúi xuống, cũng có ý ngẩng đầu lên.

      Chu Tự Hoành trợn mắt nhìn em trai cái, ôm bả vai Hựu An giới thiệu: "Chu Tự Hàn, em chồng của em." Hứa Hựu An đỏ mặt ngẩng đầu lên, lí nhí : "Xin chào."

      Chu Tự Hoành cười tiếng, : "Hai người cũng đừng bày đặt khách khí, đều là người nhà, vào thôi! Chú Giang và dì Trương tới chưa?" Chu Tự Hàn : " đến rồi, chờ hai người các , chỉ có Giang Đông mới vừa , là có chuyện gì đó."

      Chu Tự Hoành gật đầu cái, dắt tay Hựu An vào bên trong, lên thang máy trực đến nhà ăn ở tầng cao nhất. Khách sạn Vân Hải là khách sạn sáu sao mới khai trương, đương nhiên phong cách bất phàm.

      Chu Tự Hoành cùng Hựu An vừa vào phòng ăn, Trương Tú Thanh liền đứng lên. Tâm tình Trương Tú Thanh rất phức tạp, thể là chua xót hay là khó chịu. Hựu An phớt lờ bà, hoàn toàn bởi vì ba của con bé - Hứa An, con bé cảm thấy mình phản bội ba con bé.

      Trương Tú Thanh biết Hứa An là người đàn ông tốt, mặc dù ông là giáo viên nghèo, nhưng người ông có cốt khí văn nhân, tuyệt có phẩm cách xấu. Nhưng bà ông, nhiều năm là vợ chồng vẫn .

      Trước khi Trương Tú Thanh gả cho Hứa An quen biết Giang Thành. Lúc ấy Giang Thành đóng quân ở vùng ngoại thành gần nơi ở của họ, là đoàn trưởng. Bà là diễn viên hát dân ca trong đoàn văn công của tỉnh, am hiểu nhất là dân ca Thiểm Bắc. Giang Thành có cha là người Thiểm Bắc, hun đúc từ khiến ông có thích đặc biệt với dân ca Thiểm Bắc.

      Đoàn văn công của họ đến trại của Giang Thành biểu diễn. Trong hội trường to như vậy, Giang Thành ngồi ở dưới mặt cứ ngước nhìn bà. Dù thế nàoTrương Tú Thanh cũng quên được ánh mắt ông lúc đó, chuyên chú mà thâm thúy.

      Khi đó Giang Thành hơn ba mươi, người ông có loại mị lực mà đàn ông khác có, bá đạo rồi lại thành thục, khiến Trương Tú Thanh rất khó bỏ qua. Sau đó ông lại nhiều lần tới tìm bà, trò chuyện rất mạch lạc về dân ca Thiểm Bắc, thậm chí ông còn có thể hát, hát ra rất có khí chất của dân ca Thiểm Bắc.

      Trương Tú Thanh biết Giang Thành kết hôn, hơn nữa còn có bé trai tám tuổi, nhưng vẫn như ‘làm việc nghĩa chùn bước’ mà Giang Thành. Đối với người trẻ tuổi, tình luôn quan trọng nhất, vì tình có thể vứt bỏ tất cả.

      Bà cố ý xem gia đình Giang Thành, cũng lâu sau, bà mang thai đứa bé của Giang Thành. Chuyện tình giữa bà và Giang Thành cũng bị cha mẹ bà biết. Cha mẹ bà tương đối bảo thủ, vả lại lúc ấy, ‘chưa cưới mang thai’ quả thực là chuyện vô cùng xấu hổ. Cha bà nhốt bà trong phòng, cho bà ra ngoài, thay bà xin nghỉ, nhưng bà vẫn nhảy cửa sổ chạy trốn.

      Bà chạy tìm Giang Thành, lại đúng lúc nhìn thấy ông cùng người vợ xinh đẹp dẫn theo Giang Đông, bộ dạng nhà ba người vui vẻ hòa thuận. Trương Tú Thanh quay trở về nhà, buổi tối hôm đó liền sảy thai. bao lâu sau cha bà bệnh nặng, trước khi chết ép bà thề quên Giang Thành, kết hôn với người khác. Trương Tú Thanh gật đầu đồng ý.

      Sau khi  cha bà chết, đồng nghiệp của mẹ bà liền giới thiệu Hứa An. Từ khi quen biết đến khi kết hôn cũng chỉ hai tháng, trước khi kết hôn bà đem chuyện trước kia hết với Hứa An, Hứa An tỏ ý ngại, hai người mới quyết định kết hôn. Trước lúc cưới, Giang Thành tìm bà, giải thích quan hệ vợ chồng bọn họ.

      Lúc ấy Trương Tú Thanh hỏi ông: "Có thể ly hôn hay ?" Giang Thành trầm mặc. Cuối cùng Trương Tú Thanh gả cho Hứa An. bao lâu sau, Giang Thành được điều đến quân khu, rời khỏi thị trấn, vài năm sau, Trương Tú Thanh sinh con chính là Hựu An. (tại sao mọi thứ thể kết thúc ở đây thôi, hai ông bà này gây nghiệt lại để con cái chịu tội, ta ko ưa nổi, hừ hừ)

      Mặc dù gả cho Hứa An, nhưng đoạn tình cảm đối với Giang Thành, Trương Tú Thanh thủy chung thể quên được. Sau nhiều năm, Giang Thành trở lại tỉnh thành, hai người gặp lại lần nữa, lúc ấy bệnh tình của cha Hựu An nguy kịch, Giang Thành cũng ly hôn.

      Sau khi Hứa An qua đời, Giang Thành với bà: " từng nghĩ rất nhiều lần, nếu như đời này còn được gặp lại em coi như xong, nếu như ông trời để cho chúng ta gặp lại, như vậy em chính là của ."

      Đoạn tình cảm trải qua nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có cơ hội hạnh phúc, Trương Tú Thanh muốn bỏ qua. Nhưng tình quay về, Trương Tú Thanh lại mất tin tưởng của con .

      Dù vậy, trong lòng bà cũng chỉ có con là Hựu An. Lúc con bé còn rất , trong lòng bà cũng đầy kỳ vọng nhìn con bé từng chút lớn lên. Hứa An rất thương con này, cũng có nghĩ là bà thương. Bà cũng từng nghĩ tới, đến khi con trưởng thành, ngày kia đưa bạn trai đến trước mặt bà, : "Mẹ, con người đàn ông này, con muốn gả cho ấy!" Sau đó bà chính thức giao con vào trong tay con rể.

      Nhưng bây giờ, con đăng ký kết hôn, bà mới biết. Điều này khiến Trương Tú Thanh khó chịu cả ngày đêm, Giang Thành khuyên bà: " nhìn thấy Tự Hoành từ đứa bé lớn lên. Bình tĩnh mà suy xét, cậu ta thích hợp với Hựu An hơn Giang Đông. Bởi vì quan hệ của và mẹ thàng bé, Giang Đông có mâu thuẫn bản năng với hôn nhân, lại có chuyện của chúng ta ở giữa, khả năng hai đứa trẻ đến với nhau là rất ."

      Giang Đông thích Hựu An, chuyện này Giang Thành và Trương Tú Thanh biết từ rất sớm, cũng quá ngăn trở. Chỉ là biết làm sao hóa giải trở ngại vốn có giữa hai người, lại , ở giữa còn có Trần Lỗi. Những chuyện này bây giờ tới cũng có chút ý nghĩa nào, bởi vì Hựu An lập gia đình, người con bé gả cho phải là Giang Đông mà là Chu Tự Hoành.
      levuong, Halong-ngoc, milktruyenky5 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      ☆, Chương 19:

      Edit: Lam Phượng Hoàng
      Chu phu nhân cũng biết quan hệ của mẹ con Hựu An rất xung khắc, nhưng dù sao hôn nhân cũng là chuyện lớn, phải ngồi xuống có tiếng cũng có miếng ăn bữa cơm, thích thú cười hoà giải: "Hựu An, ngồi bên cạnh dì này......" Đưa tay dắt đến ngồi bên cạnh mình, kêu nhân viên phục vụ mang thức ăn lên.

      Chờ món ăn dọn lên xong, Chu phu nhân mới với mẹ Hựu An: "Kết hôn là chuyện lớn cả đời, tôi bảo bọn trẻ chuẩn bị kỹ càng đầy đủ mà cả hai lại phản đối, tôi liền tùy chúng, nhưng cũng thể quá đơn giản......" xong, từ phía sau lấy ra cái hộp rất cổ mở ra, bên trong là cặp vòng tay Phỉ Thúy cực tốt đặt nền nhung màu đen.

      Chu phu nhân với Hựu An: "Đây là vật do tổ tiên Chu gia truyền lại, đời đời truyền cho con dâu." đến đây, khỏi cười than tiếng: "Dì còn , nếu cả đời con trai độc thân, vòng tay này có thể nằm mãi trong tay dì. May nhờ Hựu An, cuối cùng cũng để dì phụ lòng tổ tông Chu gia."

      Nâng tay Hựu An, đeo chiếc vòng tay vào, Phỉ Thúy long lanh trong suốt làm nổi bậc cổ tay tuyết trắng mảnh khảnh của , xinh đẹp nên lời.

      Chu Tự Hàn đưa tay muốn sờ chiếc vòng còn lại trong hộp, bị mẹ tay mắt lanh lẹ tát bộp cái, tức giận : "Đây là của vợ con, phải của con. Muốn xem sao? Muốn cũng nhanh chóng cưới vợ cho mẹ. Đến lúc đó đeo vào cổ tay vợ con, con muốn xem thế nào cũng được."

      Chu Tự Hàn ngượng ngùng : " xem xem, ai vì vòng tay mà cưới vợ chứ con mắc mưu đâu."

      Mấy người bàn khỏi nở nụ cười, hai mẹ con trêu đùa, cũng khiến khí vui vẻ lên chút. Chỉ là suốt bữa cơm, Hựu An cũng với mẹ câu.

      Thấy bữa cơm xong, Trương Tú Thanh đem sổ tiết kiệm đẩy tới trước mặt Hựu An, Hựu An muốn đẩy trở về, mẹ lại : "Đây là ba con để lại cho con, bất kể như thế nào, mẹ và ba con đều mong con hạnh phúc......"

      xe về nhà, Hựu An vẫn nhìn sổ tiết kiệm ngẩn người. Từ góc độ của Chu Tự Hoành, có thể nhìn thấy hốc mắt nha đầu này đỏ rực. Giang Đông từng với , nha đầu này thích khóc, hưu vượn. Nha đầu này có chuyện gì liền tạo lũ lụt, trái tim trong lồng ngực của sắp bị lũ lụt của ngâm cho mềm nhũn.

      Dừng trước đèn đỏ, Chu Tự Hoành sờ sờ tóc của , hài hước : "Em lại khóc, năm nay phải phòng lụt chống lũ sớm mất thôi." Hựu An ngẩng đầu lên, trong hai con ngươi trữ đầy nước mắt, dưới ánh đèn lấp la lấp lánh, nhìn qua hết sức đáng .

      : "Ba em cả đời nhịn ăn nhịn mặc, cuối cùng lại liều chết làm phẫu thuật, liền vì lưu lại cho em số tiền này. Trước kia em biết hiếu kính ông, tại muốn hiếu kính ông, lại có cơ hội. Vừa rồi nghĩ lại, nếu như khi đó em sớm phát bệnh của ba, ép ông làm phẫu thuật. Có thể ông phải chết rồi ."

      Chu Tự Hoành dừng xe ở ven đường, đưa tay bế kéo vào lòng, ôm chặt, đầu đặt đỉnh đầu của , cái tay vòng qua, vỗ nhè lên sống lưng : " nên quá tự trách, có số chuyện chúng ta có phạm vi khống chế, nhất là sinh lão bệnh tử. Tâm nguyện lớn nhất của cha vợ chính là em có thể sống tốt, sống hạnh phúc, những việc này an ủi ông rất nhiều. Cho nên, cần khó chịu, khi em khổ sở, cha vợ cũng khổ sở theo. chừng, cha vợ xa nhìn em!"

      Hựu An tựa vào ngực lâu, mới : "Hôm chúng ta chụp hình cưới, lúc nhìn về phía ống kính của thợ chụp hình, em giống như nhìn thấy ba em. Ông cười với em, An An nhất định phải tốt, tốt. Ông luôn như vậy, lần lại lần dặn dò em. Chú Chu, đúng! Em nên khổ sở, lại càng nên khóc, em phải cười. Em cười, ba em mới có thể yên tâm lên Thiên đường. Cuối cùng em cảm thấy, đời trước ba em nhất định là thiên sứ, nếu sao lại thiện lương như vậy......" (ta lại xúc động rồi, hic hic)

      Tiểu nha đầu thao thao bất tuyệt rất nhiều, Chu Tự Hoành liền ôm nghe , cho đến khi mệt. mệt, thanh càng ngày càng , càng ngày càng thấp, cuối cùng lặng yên tiếng động, Chu Tự Hoành mới gọi điện thoại tìm xe kéo tới.

      Xe lái đến bãi đỗ xe ngầm, Chu Tự Hoành cởi áo khoác quân đội của mình xuống, bao lấy Hựu An ôm vào thang máy. Lúc thang máy lên, Chu Tự Hoành khỏi cúi đầu nhìn tiểu nha đầu ngủ trong ngực. Bọc trong áo khoác quân đội, khuôn mặt nhắn còn giữ nước mắt, cái miệng nhắn khẽ mím, lông mi dài dưới mắt phủ xuống tạo ra hình cung duyên dáng......

      Đây là dâu của , Chu Tự Hoành khỏi cúi đầu hôn cái lên trán của , trượt xuống mí mắt ...... Chóp mũi có chút đỏ ngạo nghễ ưỡn lên...... Sau đó là cái miệng nhắn......

      vừa đem môi in xuống, miệng tiểu nha đầu chợt giật giật, giơ tay lên đẩy mặt của ra, cau mày, gương mặt nhăn lại, ghim sâu vào trong ngực , giống như chuột đồng vùi vào trong đất.

      Chu Tự Hoành liếc qua mặt của mình chiếu ra vách kim loại trong thang máy, mới nhớ hôm nay quên cạo râu. Chỉ qua ngày, cằm liền mọc ra râu thô cứng, chả trách tiểu nha đầu đẩy ra. Chỉ là nha đầu này có phải cũng quá yên tâm hay , cứ như vậy ngủ trước mặt chút kiêng kỵ.

      Chu Tự Hoành phát , chiêu để trị nha đầu này mình cũng có, nha đầu này giống như có thể xơi tái . Thái hậu nhà tháng sau cử hành hôn lễ, lễ đường chuẩn bị xong, sau hôn lễ là hai mươi ngày nghỉ kết hôn, bảo hỏi Hựu An xem muốn đâu hưởng tuần trăng mật.

      Chu Tự Hoành cúi đầu nhìn mí mắt giống như heo con của Hựu An, nghĩ là ngay bây giờ đem nha đầu này trực tiếp bán , đoán chừng cũng vẫn chưa tỉnh lại.

      Vào nhà, Chu Tự Hoành bế đặt lên giường lớn, đem giầy dưới chân cởi ra, cau mày nhìn gót chân rách da của chút, ra ngoài cầm hòm thuốc vào, ngồi ở giường, đem chân của tiểu nha đầu cẩn thận chuyển lên đầu gối mình, dùng bông băng chấm rượu cồn, vừa mới đụng đến tiểu nha đầu liền rụt lại.

      ngẩng đầu nhìn cái, là phản ứng theo bản năng, hề tỉnh lại. Hết sức cẩn thận xoa thuốc mỡ khử độc, dán băng keo cá nhân lên, nghiêng đầu nhìn đồng hồ báo thức đầu giường chút. Xử lý vết thương này, lại mất 30 phút. 30 phút, cũng đủ để hoàn thành nhiệm vụ khó khăn lúc ban đêm.

      Chu Tự Hoành xử lý tốt chân của , nhìn váy người chút. Tư thế ngủ của tiểu nha đầu thục nữ chút nào. Vừa rồi thoa thuốc cho , nhiều lần muốn lật người đạp , cũng may phản ứng nhanh. Lúc này chân của tiểu nha đầu tự do, rốt cuộc thoải mái lật người. Váy của vốn ngắn, vừa qua khỏi  cái mông. Vào lúc nghiêng người, tay bé theo thói quen sờ soạng giường nệm lớn cái, kẹp giữa hai chân, váy vén cao lên eo, lộ ra quần lót tứ giác hoạt họa bên trong. cái đầu hello kity to in cái mông tròn của , làm động tác đáng diễu võ dương oai với , giống như gây hấn. (ta phát bà tác giả rất thích hello kity, chị Manh Manh cũng có cái ^^)

      Chu Tự Hoành nhìn tiểu nha đầu ngủ thoải mái giường , trong lòng có chút buồn bực. Dù thú tính của bùng nổ, đối mặt với nha đầu hề phòng bị như vậy, cũng thực xuống tay được, cho dù dục vọng tích trữ trong lòng 36 năm sớm giống như nham thạch nóng chảy, cuồn cuộn thiêu ra từng ngọn lửa , vẫn chỉ có thể nhìn.

      Cuối cùng phải vào phòng tắm kế bên tắm nước lạnh dập lửa. Tắm vội ra, đem tiểu nha đầu ôm vào trong lòng, xúc cảm mềm mại ấm áp, làm dục vọng Chu Tự Hoành dễ nén xuống lại vù vù nhảy lên. Nha đầu trong ngực lại như cố tình thông cảm cho , chút chút lại cử động, chút chút lại cử động.

      Chu Tự Hoành mở đèn tường, phát tiểu nha đầu rất thích hợp. mở đèn lớn nhìn kỹ, là đai an toàn kim loại váy tiểu nha đầu cấn lên da tạo ra cái dấu đỏ tươi, hình như hơi ngứa ngáy, tiểu nha đầu ngừng với tay quẹt lên.

      Chu Tự Hoành đem váy voan của cởi ra, mới yên ổn. Bên trong tiểu nha đầu mặc bộ áo ngực bằng ren màu trắng đáng , siết ra khe rãnh mê người trước ngực...... Chu Tự Hoành chợt thấy dưới mũi nóng lên, vội vàng tung chăn mỏng, nghiêng người nhảy xuống giường, vọt vào toilet.

      Chu Tự Hoành xử lý cái mũi của mình, cúi đầu nhìn người em ngẩng lên cao mà cười khổ. Tự chủ vẫn khiến kiêu ngạo, ở trước mặt tiểu nha đầu trẻ trung này lại chịu được đòn.

      Chu Tự Hoành dội nước lạnh xong, ra. Tiểu nha đầu đạp chăn mền người, tứ chi giang ra nằm ở giường, o o ngủ ngon. Chu Tự Hoành khỏi cười khổ, đây quả thực là khảo nghiệm tàn khốc nhất.

      Vì để tránh cho mình nửa đêm hóa thân thành sói, Chu Tự Hoành đem gối ném lên sàn nhà, tắt đèn, nhắm mắt, xoay người nằm xuống. Chu Tự Hoành chợt rất hối hận đồng ý cho nha đầu này thời gian thích ứng. Bây giờ suy nghĩ lại, dường như cho mấy ngày rồi, sáng mai có nên thương lượng với nha đầu chút hay , rút ngắn thời gian thích ứng thỏa đáng, nếu , hậu quả thiết tưởng chịu nổi.

      Chu Tự Hoành phát mình ra cũng là Phàm Phu Tục Tử. Những khảo nghiệm lực khống chế cực hạn, có thể nhàng xông qua. Nhưng đối mặt với dâu của , cả lý trí cơ bản nhất cũng thiếu chút nữa thất bại trong gang tấc. Chủ yếu là trong lòng biết, nha đầu này là vợ danh chánh ngôn thuận của , lại ngủ giường , trong lòng , dù có thể nhịn, người em của cũng nhịn được. Nếu như người em của có thể nhịn được, lại phải là đàn ông.

      Lúc Hựu An tỉnh lại, là sáng sớm ngày hôm sau. Thời gian dậy mỗi ngày đều do thói quen, do quy luật của đồng hồ sinh học tự nhiên trong người. Tỉnh lại mới nhớ tới, chiều hôm qua, lãnh đạo trong bệnh viện gọi điện thoại cho , duyệt thời gian nghỉ kết hôn cho là bắt đầu từ hôm nay. có thể danh chánh ngôn thuận ngủ nướng.

      Chuyện này vừa nghĩ xong, Hựu An mới chậm rãi nhớ lại, dường như ngày hôm qua mình ngủ thiếp trong ngực chú Chu. xoay người ngồi dậy, ngắm nhìn bốn phía vòng, nơi này là nhà hôm qua mới chuyển vào. biết Chu Tự Hoành đâu, nhưng trong phòng ngủ vẫn lưu lại hương vị của , hương vị mang tính xâm lược giống như Chu Tự Hoành, khiến người ta muốn xem cũng thể.

      Hựu An cúi đầu nhìn mình, thét lên tiếng. người chỉ mặc áo ngực đáng cùng quần lót tứ giác. Ngực nha! Bả vai nha! Bắp đùi nha, đều lộ ra ngoài. Vừa nghĩ tới tình cảnh Chu Tự Hoành giúp cởi quần áo, Hựu An cảm thấy cả người nóng hầm hập, muốn sống! Huống chi tư thế ngủ của , a......

      Chu Tự Hoành đẩy cửa phòng ngủ liền nhìn thấy tiểu nha đầu ngồi ở giường. vừa tiến đến, tiểu nha đầu vèo cái liền đem chăn ôm trước ngực, mở to hai mắt nhìn chằm chằm , bộ dáng kia muốn đáng bao nhiêu liền có bấy nhiêu.

      ràng Chu Tự Hoành mới vừa chạy bộ về, mồ hôi đem cái áo lưng rộng của thấm ướt, dính sát người. Hựu An có thể nhìn thấy ràng đường cong bắp thịt căng đầy dẻo dai trước ngực . Lúc này Chu Tự Hoành tựa như con báo mạnh mẽ duyên dáng, cả người tràn đầy vẻ nam tính mạnh mẽ.

      "Xem ra, vợ rất hài lòng với vóc người của !" Lúc này Hựu An mới phát mình nhìn chằm chằm lâu. Khuôn mặt đỏ lên, giấu đầu hở đuôi cúi xuống.

      Chu Tự Hoành khỏi khẽ cười tiếng, tới, đem rèm cửa sổ sát đất kéo ra. Ánh mặt trời ngày xuân tràn vào, trong nháy mắt phủ kín cả căn phòng. Chu Tự Hoành vỗ vỗ cái trán của : "Vợ rời giường ! Mẹ chồng em gọi hai cú điện thoại thúc giục, hôm nay phải thử lễ phục......"

      LPH: ta cũng tham gia đợt khuyến mãi nha, các nàng có từ 40 comment trở lên có chương kế ^^
      levuong, milktruyenky, tart_trung4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :