1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng Hôn - Hân Hân Hướng Vinh

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆, Chương 5:
      Edit: Lam Phượng Hoàng


      <img class="alignnone size-full wp-image-44853" alt="images (41)" src="http://cungquanghang.com/wp-content/uploads/2013/01/images-41.jpg" width="189" height="267" />


      Hựu An núp ở góc tường nhìn Giang Đông chạy đuổi theo, lên xe, khởi động. Cho đến khi nhìn thấy hình bóng xe Jeep, mới từ góc tường ra ngoài, dọc theo đường mòn từ từ hướng cửa chính mà tới.
      muốn Giang Đông quản . Giang Đông luôn có bộ dạng cao cao tại thượng, cái gì cũng biết, sắc mặt gì cũng hiểu, khiến vô cùng chán ghét. Trong mắt , vĩnh viễn giống như đứa bé thích cố tình gây .
      Nếu xui xẻo, uống miếng nước lạnh cũng tê răng, mới ra đến cửa lớn, gặp phải mưa. Hựu An ghét trời mưa, ghét cái loại cảm giác ướt nhẹp do nước mưa hắt vào người, giống như ngay cả trong lòng cũng u ám theo.
      tìm mái hiên núp ở phía dưới mà đụt mưa. Mưa xuân tí tách từng giọt thoải mái. Hựu An đợi lát, thấy mưa có khuynh hướng ngừng rơi, định cắn răng vọt vào trong mưa. thể chờ ở chỗ này, Giang Đông tìm được , nhất định quay lại, lúc này muốn nhìn thấy khuôn mặt lên giọng giảng dạy của .
      Sau lưng, chiếc xe chạy qua, hắt nước bùn tung tóe lên người , Hựu An tức giận rống lên câu: "Khốn kiếp, lái xe mà nhìn người sao." Chỉ là tâm tình tốt, muốn phát tiết chút, nghĩ ‘két’ tiếng, xe ngừng trước mặt, sau đó đèn xe mở ra, nhanh chóng dừng bên người Hựu An, cửa sổ xe kéo xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai tức giận.
      Những năm gần đây, Chu Tự Hoành muốn nhất chính là về nhà. Bởi vì mỗi lần về nhà, đều phải đối mặt với Thái hậu nhà , bức hôn biết bao nhiêu lần mà sợ người khác phiền lòng. Có lúc còn phát động lôi kéo ông cụ nhà . Gần hai năm, chỉ cần về nhà, chủ đề bàn cơm đều như : "Tự Hoành à! con nhà đó, mẹ thấy rất tốt, tranh thủ lúc rảnh mà gặp mặt ! Hoặc là con xem coi lúc nào kết hôn, mẹ với cha con đều già rồi, phải con muốn chúng ta vào quan tài mà cũng ôm được cháu nội hay sao!"
      Tự Hoành phải con trai độc nhất, nhưng là con lớn trong nhà. Em trai Chu Tự Hàn của , núp ở phía sau người trai này, mỗi ngày trôi qua đều vô cùng thảnh thơi, dễ chịu.
      Đâu phải Chu Tự Hoành muốn kết hôn! Trong bộ đội thường diễn tập, thỉnh thoảng lại có nhiệm vụ khẩn cấp do mấy đồng đội lớn tuổi giải ngũ, phải huấn luyện đội viên, còn phải lựa chọn tân binh, chuẩn bị lực lượng kế thừa...... chuyện tiếp chuyện, cũng hận được sinh ra có bốn tay tám chân, còn ở đó mà xem mắt? Lại còn kết hôn?
      Phải thằng nhóc Tự Hàn này càng ngày càng ra gì, sợ qua được, chỉ còn sót lại mình cậu ta tiếp nhận phát biểu tình ý sâu xa về Thành Gia Lập Nghiệp của Thái hậu cùng đồng chí thủ trưởng. mới vừa vòng vèo thoát ra, liền bị thằng nhóc này chặn trở lại, cuối cùng đồng ý sau lần diễn tập này xem mắt, đồng chí thủ trưởng cùng Thái hậu nhà mới thả ra.
      Lúc Chu Tự Hoành ra, trời mưa, vừa lái xe vừa nghĩ đến chuyện diễn tập lần này, căn bản chú ý có người ở ven đường. Đây là con đường duy nhất ra cổng lớn, bình thường căn bản có ai bộ. Nhưng mà nghe giọng quen thuộc, Chu Tự Hoành vẫn quay trở lại.
      Bình tĩnh mà xem xét, Chu Tự Hoành có chút ý tứ ** với . thể , bộ dáng rất xinh đẹp, lại nhắn xinh xắn, căn bản có thể thỏa mãn ý tưởng cùng mong đợi của đàn ông bọn họ với phụ nữ. Nhưng những nhân tố này cũng đủ để đại đội trưởng đại đội điều tra đặc chủng như quan tâm đến chuyện bao đồng.
      Lại , hay là bởi vì Giang Đông? Xét quan hệ nhà họ Giang cùng nhà họ Chu, cũng phải đến hai đời, là ông nội của Giang Đông và ông nội của Chu Tự Hoành cùng tham gia chiến tranh giải phóng ở nơi.
      Đến đồng lứa của cha Chu Tự Hoành và cha Giang Đông, cũng là cùng nơi mà tham gia quân ngũ. Hôm nay ông Chu đứng đầu quân khu, cha của Giang Đông giữ chức tổng Tham mưu, cũng là đứng đầu.
      Chu Tự Hoành cùng Giang Đông là có tiếng mà cũng có miếng, có thể xem là mãnh hổ cũng ngoa. Hai người cùng học mẫu giáo, tiểu học, trung học (cấp 2), cao trung (cấp 3), trường quân đội, làm tân binh cũng cùng nhau vào cục điều tra, cục trinh sát, là trong những em ưu tú được chọn.
      Có thể , ai hiểu bọn hơn cả hai, hai người vừa là bạn bè vừa là đối thủ, thầm là bạn bè, chiến trường là đối thủ. Giang Đông là lá bài chủ chốt Sư vương của cục trinh sát, Chu Tự Hoành lại được khen là Binh vương – đại đội trưởng đại đội điều tra đặc chủng, lá chắn, khắc tinh của bộ đội, xét trình độ nào đó mà , thế lực hai người ngang nhau.
      Thủ trưởng phía , biết có phải là có hứng thú tệ hại hay , mỗi lần diễn tập, cơ hồ đều đem hai người phân đến hai phe Xanh – Đỏ. Khiến hai người này thầm là bạn bè tốt nhất, chiến trường trở thành kẻ địch, cần phải đánh nhau trận chết tôi sống, thủ trưởng cấp mới thoải mái, thư thái.
      Cho nên mới , quan hệ của Chu Tự Hoành cùng Giang Đông có điểm được. Hơn nữa, ở quân khu cho đến tận lúc này, chỉ còn sót lại hai người lớn tuổi độc thân, vấn đề cá nhân cũng nhanh trở thành vấn đề của tổ chức.
      Hai người giống nhau, chẳng thèm quan tâm, ai cũng tìm đối tượng, ai cũng kết hôn. Đừng cha mẹ của hai người bọn họ gấp gáp, ngay cả tầng tầng lớp lớp lãnh đạo phía cũng gấp gáp. Tân binh hàng năm của đoàn văn công điều xuống, đầu tiên chính là lướt qua trước mắt hai lão độc thân này. Cũng chỉ vì ý định, ngộ nhỡ có ai vừa mắt, cũng có thông tin tốt mà báo cáo với hai vị thủ trưởng.
      Đáng tiếc cho dù có bao nhiêu đẹp, Giang Đông cũng thèm nhìn cái, trực tiếp coi thường. Chu Tự Hoành sao, có lẽ còn ngước mắt lên nhìn cái, thuận đường phát biểu chút ý kiến: "Ừ, nhìn cũng tệ, chỉ là thân thể hơi gầy." (mỗi tính, ta chết cười với hai này^^)
      Lãnh đạo cũng biết gì cho phải, ai bảo cậu chọn tân binh chứ, là bảo cậu tìm vợ! Tóm lại, hai người này chính là hai người duy nhất, khi là tân binh, có thể vượt cấp đuổi kịp đại đội trưởng. Cho tới bây giờ, cả quân khu chắc cũng còn ai có thể hạ được hai thằng nhóc này. Là binh lính đầu tiên dày dạn, có kỹ thuật, đầu óc, năng lực so ra chỉ hơn chứ kém những binh lính lão thành đầy kinh nghiệm, nên ai cũng thèm nghía đến.
      Với ánh sáng chói lọi đếm cũng xuể trước kia, nên ngay khi bên cạnh Giang Đông đột nhiên xuất xinh đẹp như vậy, Chu Tự Hoành hiểu , cũng xin lỗi mình. Hơn nữa, dường như nha đầu này cùng cũng rất có duyên.
      Tiểu nha đầu ngẩng đầu, lúc này giống như con mèo rơi xuống nước, khí thế lần trước lúc gây gổ, chút cũng thấy được. , phải là, cặp mắt to kia hàm chứa lửa giận còn chưa mất, trong mưa càng phát ra ánh sáng.
      Hứa Hựu An muốn cho qua chuyện này, vừa định mấy câu với , nương theo ánh đèn đường, lướt qua ba sao hai vạch bả vai , khí thế mới vừa có trong toàn thân, xì cái lặng mất hết.
      cũng coi như là lính, vô cùng ràng bộ đội là nơi phân biệt cấp bậc. Binh nhất, gặp ai cũng phải chào kêu thủ trưởng. bác sĩ ngoại khoa ở Quân tổng, dám ‘lấy hạ phạm thượng’ va chạm với Thượng tá. Chán sống sao, người này cũng phải là Giang Đông.
      Nhưng Hứa Hựu An cũng cam chịu cứ yếu thế như vậy, lầm bầm câu: " làm nước tung tóe lên tôi, có lỗi trước, thủ trưởng cũng thể lấy lớn hiếp ......"
      Chu Tự Hoành gõ tay lái cái: "Tôi khi dễ lúc nào, tôi trở lại là để xin lỗi, để tỏ thành ý xin lỗi của tôi, lên xe , tôi cho nhờ đoạn."
      "A!" Hứa Hựu An nghĩ thủ trưởng dễ chuyện như thế. Ngẩng đầu nhìn trời chút, cảm thấy mình thoát được cơn mưa, kéo cửa phía ghế lái phụ ra, ngồi lên.
      Chu Tự Hoành liếc ngang cái, nắm cái khăn lông lớn ở phía sau ném cho , Hứa Hựu An lí nhí câu: "Cám ơn thủ trưởng."
      "Thủ trưởng?" Chu Tự Hoành khỏi bật cười: "Bình thường em cũng xưng hô như vậy với Giang Đông sao?" Câu đầu tiên của Chu Tự Hoành giống như ngòi nổ, Hứa Hựu An nhanh chóng trợn to mắt, lông mao cả người mới vừa xẹp xuống, vèo cái liền dựng lên, vẻ mặt phòng bị hỏi: " biết Giang Đông?"
      Chu Tự Hoành nhìn bộ dạng ấy của , nhịn được đưa tay ra, kéo 1 góc khăn lông lớn trong tay qua, rất tự nhiên lau gương mặt cho (ái muội nhe ^^): "Nơi này có bùn. Tôi và Giang Đông cùng ở quân khu này, sao tôi có thể biết lá bài chủ chốt - cục trưởng cục trinh sát chứ?"
      Hứa Hựu An căn bản chú ý động tác này của rất thích hợp, quay đầu lại nhìn đường về: "Nhà cũng ở đây? Vậy cha khẳng định cũng là thủ trưởng lớn?"
      Chu Tự Hoành gật đầu cái: "Cũng khác cha của Giang Đông lắm. Tiểu nha đầu, có thể cho tôi biết quan hệ của em và Giang Đông ?" Hứa Hựu An cắn cắn môi: "Tôi biết thủ trưởng cũng hiếu kỳ như vậy."
      Chu Tự Hoành vui vẻ: "Phải, em thích đừng , đây cũng phải là bí mật quân gì, tôi cũng thể nghiêm hình bức cung với em......" Điện thoại trong túi xách Hứa Hựu An vang lên, Hựu An lấy ra, chưa trực tiếp nhìn liền tắt máy, nhưng Chu Tự Hoành nhìn thấy, còn nhìn thấy đó là số của Giang Đông.
      Với hiểu biết của về Giang Đông, thể bởi vì nha đầu này cắt điện thoại mà liền thôi. Giang Đông và đều có điểm giống nhau, chỉ cần nhận thức đúng mục tiêu, đạt mục đích quyết bỏ qua, vô luận là người hay việc.
      Quả nhiên, điện thoại di động lập tức lại vang lên, lần lại lần. Hứa Hựu An cau mày, cuối cùng thể nhịn được nữa, nghe máy, vừa bấm nút, liền nghe thấy giọng Giang Đông bên kia: "Hứa Hựu An, em ở đâu?" " mượn xen vào." Cái miệng nhắn của Hứa Hựu An nhếch lên liền thốt ra câu như vậy. Chu Tự Hoành khỏi chau chau mày.
      Giang Đông tức giận. Đuổi theo Hứa Hựu An, chạy mãi cho đến nhà trọ cùng bạn bè thuê chung, nhấn chuông cửa nửa ngày, Tề Giai Kỳ mới ngủ mắt mông lung, ngáp liên tục ra ngoài, với : "Hựu An? Hựu An chưa về mà!"
      Thế Giang Đông mới biết mình bị nha đầu kia đùa bỡn. Đường đường là cục trưởng cục trinh sát, lại bị tiểu nha đầu đánh lạc hướng. Ngồi xe, châm điếu thuốc, trực tiếp điện thoại cho tiểu nha đầu. Khó khăn lắm mới nghe máy, tiểu nha đầu lại trực tiếp tống cho câu. Giang Đông cắn răng nghiến lợi : "Hứa Hựu An, hỏi em lần nữa, em ở đâu?"
      thanh này, cách microphone Chu Tự Hoành cũng có thể nghe được. Tiểu nha đầu này đem Giang Đông chọc cho nổi điên. Thấy rằng nếu là cấp dưới của Giang Đông, lúc này sợ run rồi. Nhưng nha đầu này sao, hừ tiếng, cái miệng nhắn mấp máy: " muốn nhúng tay vào sao." Sau đó trực tiếp tắt máy.
      Trong đầu Chu Tự Hoành khỏi lơ đãng xuất tình cảnh Giang Đông bị tức giận sôi gan. , suốt 36 năm, chưa từng thấy. Nhưng mà vẫn cảm thấy cần thiết nhắc nhở nha đầu này cái: "Nếu như bây giờ Giang Đông muốn tìm em, tôi nghĩ ta nhất định ôm cây đợi thỏ."
      Hứa Hựu An nghiêng đầu nhìn : " giống như rất hiểu ta?" Chu Tự Hoành nhếch miệng cười, ánh mắt lấp la lấp lánh: "So với em nghĩ còn hiểu hơn, ta rất lợi hại, nhưng mà, ta từng là bại tướng dưới tay tôi."
      Hựu An ngạc nhiên chốc lát, ánh mắt xẹt qua cầu vai , mắt chợt sáng lên: " kết hôn chưa?" Chu Tự Hoành vui vẻ: "Chưa, sao vậy, em cũng muốn giới thiệu đối tượng cho tôi?" Hựu An lắc đầu cái: ", tôi muốn tự đề cử mình, cảm thấy tôi thế nào?" (các tình có cảm thấy mọi chuyện ngày càng hấp dẫn ? Đợi chương sau nhá ^^)
      levuong, milktruyenky, tart_trung6 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆, Chương 6:
      Edit: Lam Phượng Hoàng


      <img class="alignnone size-full wp-image-45102" alt="images139" src="http://cungquanghang.com/wp-content/uploads/2013/01/images139.jpg" width="414" height="122" />


      Chu Tự Hoành cũng thể nào ngờ, mình lại bị tiểu nha đầu ném cho vấn đề này. Hơn nữa nha đầu này ràng chính là rắp tâm tốt, hiển nhiên phải là coi trọng , lý do lớn nhất có thể là vì đối nghịch với Giang Đông. căn bản cũng muốn giấu giếm động cơ, sao có thể nhìn ra. Việc này đối với Chu Tự Hoành luôn luôn được khen là lòng tự trọng biến thái, có chút bị thương.
      Chỉ là tiểu nha đầu dùng đôi mắt to như lưu ly sáng trong nhìn chằm chằm hỏi : tôi thế nào? Trong lòng Chu Tự Hoành liền chập chờn chút, có giây cảm giác động lòng.
      Suy nghĩ chút, Chu Tự Hoành cũng cảm giác mình buồn cười. 36 tuổi rồi, cũng phải là thiếu niên u mê gì, thế nhưng bởi vì câu đùa bề ngoài của tiểu nha đầu mà dao động.
      Chu Tự Hoành cười như cười nhìn , nhìn Hựu An lo lắng, cúi đầu, hồi lâu mới rầm rì ra mấy chữ: "Cái đó, tôi, tôi đùa thôi......"
      Từ góc độ của Chu Tự Hoành có thể thấy ràng cái cổ trắng nõn của dần nhuộm thành màu hồng phấn, giống như hoa đào trong núi nở rộ vào ngày xuân, thanh lệ mê người.
      Chu Tự Hoành đem xe dừng ở bên đường, mở miệng : "Ngẩng đầu lên, nhìn tôi." Giọng của cứng rắn, mạnh mẽ giống Giang Đông, nhưng lại mang theo khí thế ra lệnh khác biệt. Hựu An tự chủ được ngẩng đầu lên, vừa ngẩng đầu liền chìm vào trong ánh mắt của , bên tai nghe ràng: "Tiểu nha đầu, tôi diễn trò với người khác, hiểu chưa?"
      Hựu An thể gì, khuôn mặt nhắn càng đỏ, cái miệng nhắn vẫn quật cường như cũ, : "Ai chứ, ai thèm đóng kịch?" Lúc này Chu Tự Hoành chợt cười tiếng: " tiểu nha đầu......"
      Hựu An lớn tiếng phản bác: "Tôi phải là tiểu nha đầu, tôi 24 rồi, sớm còn là đứa bé." Chu Tự Hoành chau chau mày, bỗng nhiên : "Em là em kế của Giang Đông?!" Tuy là nghi vấn, lại vô cùng khẳng định.
      Chu Tự Hoành từng nghe Thái hậu nhà đề cập tới chuyện nhà họ Giang. Tiệc cưới của chú Giang, ba mẹ cũng dự, lúc về lại đến chuyện em kế của Giang Đông đại náo hôn lễ. Mẹ : "Aizz! Là bé rất xinh đẹp, chỉ là quá bướng bỉnh! Đủ khiến ông Giang đau đầu." Sau lại nghe Giang Đông cũng đối phó nổi. So sánh trước sau, Chu Tự Hoành có thể hoàn toàn khẳng định nha đầu bướng bỉnh này chính là em kế trong truyền thuyết của Giang Đông.
      Hựu An cắn cắn môi: "Tôi phải là em của ta, tôi và ta có quan hệ gì." Chu Tự Hoành trầm ngâm hồi lâu bỗng nhiên : "Tôi tiếp nhận tấm lòng thích, tự tiến cử của em, chỉ là, tôi có thời gian cũng rãnh rỗi chuyện đương với em. Về việc là đối tượng, nếu như em đồng ý, chúng ta trực tiếp đăng ký kết hôn. Tôi cho em thời gian tháng để suy nghĩ. tháng sau, nếu như em thay đổi chủ ý, chúng ta liền kết hôn. lần nữa, tôi có tâm tình diễn trò với em! Kết hôn, em chính là bà xã của Chu Tự Hoành tôi, thương lượng, giảm giá. Cho nên, em phải suy nghĩ kỹ càng." ( mạnh mẽ, bá đạo nha, ta thích ^^ * hanhphuc *)
      "Chu Tự Hoành?" Đối mặt với Chu Tự Hoành như vậy, Hựu An chợt nhớ, chỉ vào , : " là Binh Vương - Trung tá năm ngoái bị thương lúc diễn tập quân ?"
      Chu Tự Hoành nhếch nhếch khóe môi: " cao hứng rốt cuộc em cũng nhớ ra. Xem ra chúng ta rất có duyên." xong, nổ máy xe: "Bà xã tương lai, có phải tại em nên cho tôi biết địa chỉ nhà em ?"
      "Bà xã tương lai?" Nghe hài hước gọi, khuôn mặt nhắn của Hựu An nóng lên, thân thể được tự nhiên giật giật: "Tôi, tôi còn chưa đồng ý với ." Chu Tự Hoành chau chau mày: "Sao tôi lại nhớ, là em cầu hôn trước mà."
      Hựu An tức giận nhìn , chợt phát , múa mép khua môi với người đàn ông này, vĩnh viễn chiếm được thế thượng phong. Người này am hiểu lòng người, mỗi câu , cũng nhớ vô cùng ràng. Hơn nữa, tốc độ phản ứng rất nhanh, người đàn ông này quá thông minh, thông minh đến mức đáng sợ.
      Hựu An bắt đầu kỳ quái, sao mất thời gian dài như vậy mới nhớ tới . Chu Tự Hoành phải là loại đàn ông người ta có thể dễ dàng quên. Năm ngoái, lần Hựu An tham gia diễn tập đối kháng đạn trong vùng núi đó, chỉ huy phân đội lính điều tra đặc chủng. Mười người cương quyết khiến toàn quân phe Đỏ bị diệt. Ở dọc khu bắn đạn , đạn lạc quẹt qua làm bị thương cánh tay , bèn được đưa đến bệnh viện dã chiến xử lý.
      Lúc ấy còn là thực tập sinh. Đúng lúc y sĩ trưởng có ở đó, chỉ có thể nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy khâu vết thương cho . biết có phải khí thế quá mạnh mẽ hay , mà y tá quên chích thuốc tê. Chu Tự Hoành cũng lên tiếng, thậm chí ngay cả chút phản ứng đau đớn cũng có. Chờ vết thương được khâu xong, băng bó kỹ càng, y tá mới phát quên chích thuốc tê.
      Lúc ấy hai người cũng bị dọa sợ. Lúc bấy giờ Chu Tự Hoành là Trung tá, đối với bác sĩ, y tá thực tập nho như bọn họ mà , quả thực còn lớn hơn thủ trưởng. Hai người nơm nớp lo sợ mấy ngày, chờ xử phạt. Nhưng lâu cũng có động tĩnh, y tá đó chính là Triệu Thiến.
      Sau đó vô số lần Triệu Thiến với : " trách được mọi người đều Binh Vương biến thái! Trong đầu Trung tá Binh Vương đó, đúng là biến thái trong biến thái. khâu vết thương cho mà ta cũng phản ứng, giống như phải là cánh tay của ta."
      Đoạn ký ức này bị hai người quên lãng rất nhanh. nghĩ tới, năm sau lại gặp nhau dưới tình huống này. Hựu An rốt cuộc mười phần khẳng định trình độ của rất lợi hại, càng tin tưởng Giang Đông cũng phải là đối thủ của . Bởi vì dù Giang Đông lạnh lùng nhưng biến thái bằng . (chị quá khen, hắc hắc ^^)
      Xe vững vàng dừng lại, ánh mắt Chu Tự Hoành dừng trước mặt: "Tiểu nha đầu, kế em ở phía trước." Trong nháy mắt, thân thể Hựu An buộc chặt, nhìn ra ngoài cửa sổ. Quả nhiên, xe jeep của Giang Đông dừng ở cửa nhà .
      Giang Đông chậm rãi nheo mắt lại nhìn chiếc Hummer chạy tới. Đây là xe của Chu Tự Hoành. Xe ngừng lại, thấy người trong xe, Giang Đông nhíu chặt lông mày, nhảy xuống xe tới, kéo cửa bên ghế lái phụ ra, đem Hựu An kéo xuống đẩy ra phía sau mình, nhìn Tự Hoành đề phòng: "Sao lại là , sao hai người lại cùng nhau?"
      Tư thái của Giang Đông chính là gà mẹ che chở gà con, khiến Chu Tự Hoành cười cười đùa giỡn. Nụ cười của rơi vào trong mắt Giang Đông, Giang Đông đột nhiên cảm thấy có chút chật vật khi bị nhìn thấu: "Hựu An, em lên nhà trước ."
      Hứa Hựu An chần chờ nhìn nhìn Giang Đông, lại nhìn Chu Tự Hoành chút. Chu Tự Hoành cười gật đầu cái: " ! Tắm nước nóng, ăn chút gì đó, ngủ giấc ngon."
      Hựu An ừ tiếng, xoay người vào cửa nhà. Vào nhà liền vọt vào phòng, vén lên góc màn cửa sổ nhìn xuống. Hai người vẫn còn đứng trong mưa, như vậy lâu, ai cũng nhúc nhích.
      Giang Đông trầm mặt: "Sao Hựu An lại ở xe ?" Ánh mắt Chu Tự Hoành lóe lóe: "Nếu tôi nhặt được đường, có tin ?" Giang Đông trầm mặc hồi lâu: " ấy gì với ?" Chu Tự Hoành : "Giang Đông, tôi nhắc nhở , dù Hựu An là em , nhưng ấy còn là đứa bé, cần cái gì cũng phải báo với !"
      Giang Đông cảnh giác hỏi: "Có ý gì?" Chu Tự Hoành chợt cười: "Đừng khẩn trương, có ý gì, chỉ là nhặt được tiểu nha đầu nhếch nhác mà thôi." xong, cúi đầu nhìn đồng hồ: " còn sớm, tôi phải về bộ đội." Xoay người lên xe, hạ cửa sổ xe xuống, Chu Tự Hoành vươn tay thủ thế: "Giang Đông, gặp lại chiến trường."
      Xe Chu Tự Hoành biến mất trong màn mưa lâu, Giang Đông vẫn nghiêng người ngẩng đầu. Rèm hoa ở cửa sổ lầu hai nhanh chóng lóe lên cái, che che .
      Giang Đông cũng biết mình bị làm sao, có lẽ là trực giác quân nhân. Năm đó lúc biết Hựu An và Trần Lỗi nhau, cũng có loại cảm giác tại này. Trong tiềm thức, Giang Đông cảm thấy, Trần Lỗi và Hựu An nhau, tựa như con nít ranh, nên chuyện. Cho nên, dù mỗi ngày hai người đều ở cùng chỗ, Giang Đông cũng coi là quan trọng.
      Nhưng hôm nay Chu Tự Hoành đưa Hựu An chuyến, liền bắt đầu lo lắng. Bởi vì hiểu Chu Tự Hoành rất . Nếu Giang Đông kiêu ngạo, Chu Tự Hoành hoàn toàn được xưng tụng là vô cùng kiêu ngạo. Hơn nữa, ta cũng phải là gã đàn ông thích xen vào chuyện thiên hạ, đừng đến việc nửa đường cho người xa lạ nhờ xe. Đây phải là phong cách của Chu Tự Hoành.
      Giang Đông về đến nhà, tắm rửa xong vẫn còn suy nghĩ chuyện này. Lúc Giang Thành tiến vào, phát con trai nhìn ngoài cửa sổ biết nghĩ gì, nghĩ đến nhập thần. Điếu thuốc trong tay cháy tới ngón tay cũng có cảm giác.
      Giang Thành đem thuốc trong tay lấy xuống, đặt vào trong gạt tàn, ngồi xuống đối diện hỏi: "Sao vậy? Có tâm ?" Tính tình Giang Đông có chút trầm muộn, rất nhiều việc hề ra. Tạo nên tính tình như vậy, có quan hệ rất lớn với gia đình vẹn toàn của bọn họ. Đối với đứa con trai này, Giang Thành vẫn thủy chung mang phần áy náy.
      Con trai rất xuất sắc, thành tựu hôm nay của , mặc dù thể hoàn toàn loại bỏ nhân tố bối cảnh, nhưng Giang Thành biết, dựa vào bối cảnh, tuyệt đối tạo được Giang Đông ưu tú như vậy. Chỉ là có lúc, tính tình quá mức cứng rắn bền bỉ, cũng phải là chuyện tốt. phải tất cả mọi chuyện đều có thể dùng cách như bộ đội chiến trường để giải quyết. Thế thái nhân tình, tình cảm gia đình, những thứ này đều cần rất nhiều tình thương. Mà với quan sát của Giang Thành, con trai có thể rất xem tình thương. Nhưng Giang Thành lại thể chú ý đến lòng tự ái vô cùng lớn của con trai. Cho nên, có lúc vai trò người cha này cũng nắm chặt.
      Giang Đông lại đốt điếu thuốc, hít hơi rồi : "Hựu An về rồi." Giang Thành : "Cha hỏi Hựu An, là hỏi con. Năm nay 36 rồi, lúc nào con cho cha bồng cháu? Dì Thanh của con con đồng nghiệp của dì cũng tệ, là giáo viên trung học, hai mươi tám tuổi, nếu hẹn......" Giang Thành chưa dứt lời, liền bị Giang Đông cắt đứt: "Cha, diễn tập sát bên rồi, ngày mai con phải trở về bộ đội, sao mà có thời giờ làm những việc này, sau này hãy !"
      Giang Thành thở dài: "Giang Đông, phải mỗi cặp vợ chồng đều giống cha và mẹ con. Mỗi người đàn ông đều phải trải qua quá trình đương kết hôn sinh con, cuộc sống mới có thể đầy đủ. Làm quân nhân phải là toàn bộ cuộc đời, con hiểu chưa. Được rồi, cha dài dòng, dài dòng nữa, con lại thích về nhà. Cha xem kế hoạch diễn tập lần này của các con, Tự Hoành là chủ lực của quân Xanh. Cấp dưới của Tự Hoành đều có thể lấy địch trăm, huống chi trang bị lại hoàn mỹ. Súng máy 95 đấu với súng cối 81, sợ rằng quân Đỏ các con chịu chút thiệt thòi. Chỉ là thắng bại là chuyện thường của nhà binh, làm quân nhân, hơn nữa còn là chỉ huy, nhớ phải có tâm bình tĩnh, thắng kiêu bại nản."
      Giang Đông gật đầu cái: "Con mà, cha ngủ !" Sau khi Giang Thành ra ngoài, Giang Đông liền nghĩ tới Hựu An. Muốn chờ diễn tập quân lần này kết thúc, tìm thời gian rãnh chuyện cặn kẽ chút với tiểu nha đầu. phải sư trưởng từng với bọn họ, thấu hiểu rất quan trọng sao! Suy nghĩ cẩn thận chút, thiếu sót giữa và Hựu An cũng chính là chưa thấu hiểu nhau.
      Tự Hoành cũng có đạo lý nhất định. Có lẽ chính là nhiều năm qua, thủy chung vẫn xem Hựu An như đứa bé mà đối đãi. Thân phận của hai người như vậy, càng khiến tâm lý Hựu An ngoan cường chống đối lâu như vậy.
      Giang Đông nhớ tới ánh mắt Hựu An trong nháy mắt nhìn Tự Hoành, cái loại mập mờ cùng thân cận vô hình đó, khiến trong lòng Giang Đông thoải mái, như bị tảng đá chận lại.
      levuong, Halong-ngoc, milktruyenky6 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆, Chương 7:
      Edit: Lam Phượng Hoàng
      LPH: chương này Đông và Hoành cực cool, nhất là Hoành ^^. Hai hôm nay ta edit 3 chương rồi, ngày mai nghỉ nhá. Chúc các nàng vui ^^


      <img class="alignnone size-full wp-image-44853" alt="images (41)" src="http://cungquanghang.com/wp-content/uploads/2013/01/images-41.jpg" width="189" height="267" />

      Mấy ngày mưa khiến cho địa hình vùng núi Tùng Lâm vốn phức tạp, càng thêm phức tạp khó . Hơn nữa bây giờ là ban đêm, bởi vì mưa bụi cùng độ ẩm, mà nhiệt độ cực thấp. Tự Hoành mang người lẻn vào khu vực phòng thủ của Quân Đỏ. núp trong khu vực phòng thủ của Quân Đỏ suốt ngày đêm, đợi đúng giờ khắc là phát động công kích.
      Cấp dưới của Chu Tự Hoành chia ra thành bốn phân đội , từ bốn phương tám hướng cùng nhau phát động công kích. Chỉ là an bài tuyến công kích lần này, Chu Tự Hoành nhịn suốt cả buổi tối. Nếu biết nơi này do cục trinh sát của Giang Đông trấn giữ, cũng thèm phí nhiều hơi sức như vậy.
      Mặc dù trong miệng Chu Tự Hoành nắm chắc phần thắng, nhưng trong lòng cũng rất ràng. Giang Đông rất đúng, cục trinh sát cũng phải chỉ có cái vỏ. Chu Tự Hoành cũng là từ nơi này mà ra, biết rất bên trong cục trinh sát giấu nhân tài; nhân tài tiềm tàng; ngọa hổ tàng long; thể xem thường, hơn nữa lại có Giang Đông.
      Hai người đối với chiến thuật, chiến lược, tâm lý, chiến tích, thậm chí thói quen của nhau, cũng rất ràng. Lợi là ở chỗ biết người biết ta, nhưng đây cũng là uy hiếp và nhược điểm lớn nhất.
      Chu Tự Hoành nhìn đồng hồ, đến lúc công kích. Nòng súng máy 95 trong tay đưa lên miệng hố, dưới che chở của cỏ dại đầu, xuyên qua ánh sáng nhạt của ống ngắm, nhắm ngay mục tiêu quan trọng phía trước. Bắn ra mấy phát, đều trúng mục tiêu.
      Thân hình như điện, nhanh chóng ra khỏi hố. Dưới che chở của quần áo ngụy trang tác chiến, hướng phía bên cạnh, nhanh chóng di chuyển, đồng thời bắn ra mấy phát đạn, lại đem mấy người đá ra khỏi cuộc diễn tập. (ta nghĩ là mấy người đó bị Game over khỏi cuộc diễn tập ^^)
      Các binh sĩ hỗ trợ nhau, đây là phong cách tác chiến của đại đội điều tra đặc chủng. Tiếng súng vang lên, cả vùng núi Tùng Lâm tràn ngập từng đợt khói thuốc súng. Xen lẫn với cơn mưa phùn là bùn lầy trơn trợt dưới chân, lại cũng cản trở được động tác mau lẹ của Chu Tự Hoành. né tránh phạm vi súng bắn tỉa của đối phương, hướng vách núi phía bên kia nhanh chóng chạy .
      Cùng lúc leo lên vách núi, bóng dáng cũng đuổi theo. Tay leo núi, bằng tốc độ kinh người, hai người trước sau leo lên vách núi. Chu Tự Hoành bị người bắt được bả vai, hai người ở vách núi đá dùng tay đánh mấy chiêu, cùng nhau té xuống. (hai giỏi quá *hâm mộ*)
      Chu Tự Hoành nằm ngang mặt đất, khỏi mắng: "Giang Đông, thằng nhóc như cậu là cầm tinh con chó, cắn cũng nhả ra. Tôi nhận thua, dù sao cũng phải là lần đầu." (hai này ‘ thầm là bạn bè’ nên khi có mặt người khác ta chọn xưng hô -tôi, khi chỉ có hai cậu-tôi, mọi người đừng ném đá nhá ^^)
      Giang Đông lật người đứng lên: "Bớt con mẹ nó được tiện nghi mà khoe mẽ . Bốn mươi người các cậu đem cả doanh trại của chúng tôi diệt gọn, lúc này còn mát, tôi cảm kích đâu......" Chợt trong tai nghe của Giang Đông truyền đến mấy tiếng ra lệnh, Giang Đông cởi cái mũ xuống, ngã mặt đất: "Chu Tự Hoành lại giở trò ‘minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương’ (giương đông kích tây, ta thấy để thế hay hay ^^) với tôi cơ đấy."
      Chu Tự Hoành cười : "Được rồi. Giang Đông, hỏa lực công kích phía dưới có quan hệ với chúng tôi, là chuyện do đạo diễn tham mưu. Chẳng qua dựa số liệu phân tích, tôi đoán chừng lúc này cục diện thất bại của Quân Đỏ các cậu định."
      Giang Đông hừ tiếng: "Vũ khí trong tay các cậu mà trang bị cho cục trinh sát chúng tôi xem, chỉ mình doanh trại của tôi cũng có thể diệt gọn bộ chỉ huy Quân Xanh các cậu."
      Chu Tự Hoành nhảy lên vỗ vỗ bờ vai của : "Được rồi, cậu rất mạnh. Nghe bệnh viện dã chiến phe các cậu khá tốt, bảo người đưa tôi qua đó ! Cánh tay tôi quẹt phải tảng đá bị vết thương, phải xử lý chút."
      Giang Đông sửng sốt, hoài nghi nhìn : "Từ lúc nào mà thằng nhóc như cậu lại yếu đuối như đàn bà vậy? Rách da sâu cũng phải bệnh viện sao?" Chu Tự Hoành khoát khoát tay: "Chưa bị cậu bắt làm tù binh chưa tính, nếu bị bắt làm tù binh phải ưu đãi, có hiểu ." (Lam Phượng Hoàng: muốn gặp người đại ra, cứ giả vờ. Hoành ca cười cười: gì? LPH xách dép chạy…)
      Giang Đông có cách với Chu Tự Hoành, hô tiếng: "Triệu Cương." "Dạ." "Đưa Binh Vương chúng ta đến bệnh viện dã chiến." Chu Tự Hoành hai bước, chợt quay đầu lại: "Giang Đông, đừng quên câu tục ngữ ‘chiến trường hài lòng, tình trường thất ý’. đây, gặp lại mời uống rượu."
      Bóng dáng Chu Tự Hoành biến mất khỏi tầm mắt, Giang Đông còn có chút hiểu. Từ trước đến nay trong lòng thằng nhóc Chu Tự Hoành này nghĩ gì, ai cũng đoán được.
      Chu Tự Hoành vào lều trại tạm thời của bệnh viện dã chiến, liếc mắt liền nhìn thấy Hựu An, khóe môi nhếch nhếch, phải vận khí của mình tệ. Hựu An khoác áo choàng trắng lớn bên ngoài quân trang, khuôn mặt nhắn lớn chừng bàn tay, sạch trong suốt, biết gì đó với y tá bên cạnh, rất nhàn nhã.
      Chu Tự Hoành vừa tiến đến, y tá bên cạnh kéo Hựu An, hai người đứng nghiêm ngay ngắn, trình cái quân lễ tiêu chuẩn: "Chào thủ trưởng." Ánh mắt Chu Tự Hoành xẹt qua Hựu An giả bộ biết , khỏi cười thầm, nha đầu này rất biết giả vờ.
      lính đưa Chu Tự Hoành tới bảo Hứa Hựu An xử lý vết thương cho Chu Tự Hoành. Y tá bên cạnh vội vàng tiến đến lại bị Chu Tự Hoành phất tay, : "Tôi muốn nhờ Hựu An, có thể ?"
      Y tá sửng sốt, nhìn Chu Tự Hoành chút, lại quay đầu nhìn Hứa Hựu An cái, lộ ra nụ cười mập mờ, gật đầu: "Dĩ nhiên, vậy tôi ra bên ngoài xem chút." xong, thức thời ra khỏi lều.
      Chu Tự Hoành với lính sau lưng: " cũng ra ngoài ." "Dạ" Khuôn mặt nhắn của Hứa Hựu An hơi ửng hồng, làm sao cũng nghĩ tới nhanh gặp lại Chu Tự Hoành như vậy, tháng mà. Hơn nữa, sao lại chạy tới nơi này, nhìn phù hiệu đeo tay của chút, Hựu An : " lại bị quân chúng tôi bắt làm tù binh?"
      Lòng tự ái của Chu Tự Hoành có chút bị thương: "Sao gọi là lại, giống như tôi là phế vật vậy." Hứa Hựu An bĩu môi, đưa hai ngón tay ra, giá giá: "Còn mình lợi hại, tính cả hôm nay, cũng hai lần bị bắt làm tù binh rồi."
      Chu Tự Hoành : "Tiểu nha đầu em biết cái gì, làm sĩ quan chỉ huy ưu tú, phải dựa thắng bại toàn cục mà cân nhắc. Tôi bị bắt, mà bộ đội của tôi thắng. chiến trường gọi là thành bại luận hùng, có em cũng hiểu......" xong, cởi áo rằn ri xuống.
      Hứa Hựu An ngẩn người: ", làm gì đấy?" Ánh mắt Chu Tự Hoành chạy vòng người , khỏi bật cười: "Tiểu nha đầu, trong đầu em đoán mò cái bệnh hoạn gì vậy, vết thương ở phần cánh tay, tôi cởi áo làm sao em xử lý."
      Lúc này Hứa Hựu An mới tỉnh táo lại, mình cũng quên mình là bác sĩ, quên nơi này là bệnh viện. Khuôn mặt nhắn của Hựu An ảo não buộc chặt, nhìn vết thương của chút, khỏi trợn mắt cái: "Chỉ trầy da chút, cũng cần phải xử lý sao?"
      Chu Tự Hoành : "Nếu như tôi tôi cố ý đến tìm em, em có tin ?" Mặt Hựu An nhịn được mà đỏ lên, lời nửa nửa giả của người đàn ông này, luôn mang theo mười phần mập mờ.
      Lại , tính cả hôm nay, hai người mới gặp nhau ba lần, lại bàn chuyện cưới gả. Suy nghĩ chút, Hựu An cảm thấy thể tin được. Hựu An quay người, cầm bông sát trùng y tế tới, sát trùng vết thương cánh tay . Vết sẹo cánh tay rơi vào ánh mắt, chợt nhớ tới chuyện lần trước, có chút ngượng ngùng mà : "Lần trước chắc là rất đau! xin lỗi."
      Trong đầu Chu Tự Hoành nhớ lại chút, : "Cũng hơi đau, chỉ là thấy bác sĩ thực tập cố giữ vững trấn định, tay lại run run, cũng cảm thấy đau lắm."
      Hựu An trừng mắt liếc cái: "Đó là lần thứ hai người ta khâu vết thương, hơn nữa bộ mặt của lúc đó, tôi khẩn trương sao được." Chu Tự Hoành cười: "Em làm rất tốt, cũng kém hơn mấy bác sĩ lâu năm."
      Được khen, ngược lại, Hựu An cũng thấy có ý tốt. Chu Tự Hoành nhìn vẻ mặt có chút ngượng ngùng được tự nhiên, khỏi mỉm cười. ra nha đầu này rất đáng , chỉ cần chọc đến .
      Ánh mắt Chu Tự Hoành lóe lóe: "Hứa Hựu An, em suy nghĩ sao rồi?" "Sao? Cái gì?" Hứa Hựu An nhất thời phản ứng kịp.
      Chu Tự Hoành lại ràng: "Chuyện của chúng ta?" Hứa Hựu An cúi đầu: "Cái đó, phải đồng ý cho tôi thời gian tháng sao, diễn tập xong cũng mới hai mươi ngày."
      Chu Tự Hoành : "Diễn tập xong cũng vừa đúng là kỳ nghĩ phép của tôi. Tôi nghĩ kỹ rồi, nếu như em đồng ý, thừa dịp ngày nghỉ, đem chuyện chúng ta hoàn thành luôn, tránh cho về sau lại có thời gian." ( phát huy cực độ câu cưới vợ liền tay nha ^^ *giơ ngón cái*) Hứa Hựu An chưa bao giờ gặp qua người đàn ông khí thế hơn người như vậy. Hơn nữa, ép người với khí thế đó, làm người ta lại cảm thấy như thuận nước đẩy thuyền.
      ra trong khoảng hai mươi ngày, Hứa Hựu An ít lần suy nghĩ chuyện của và Chu Tự Hoành. Xét tuổi tác, Chu Tự Hoành và Giang Đông đều lớn, năm nay đều là 36, lớn hơn mình giáp. Trải qua chuyện Trần Lỗi, Hứa Hựu An cảm thấy, tìm người đàn ông lớn tuổi chút cũng đáng tin hơn.
      công tác mà , Chu Tự Hoành là quân nhân chuyên nghiệp, hơn nữa còn là quân nhân đặc chủng chuyên nghiệp. Nhiệm vụ huấn luyện, nhiệm vụ khẩn cấp đều tương đối nặng nề, cho nên phải rất bận, rãnh quan tâm đến chuyện của , giống như Giang Đông làm phiền . Quan trọng nhất là, cấp bậc của Chu Tự Hoành cao hơn Giang Đông.
      Xét diện mạo, Chu Tự Hoành rất tuấn tú. Nếu như phải là quân nhân chuyên nghiệp, Hựu An cảm thấy, có khi có tiềm chất của chàng đào hoa. Giang Đông cũng kém, nhưng Giang Đông quá lạnh lùng, rất có cảm giác xa cách, thân thiết bằng Chu Tự Hoành.
      Xét gia đình, Hựu An cảm thấy, chính là gia đình thích hợp. là em Giang Đông, con Giang Thành, chính cũng thừa nhận, huống chi là người khác. càng muốn lấy thân phận con nhà họ Giang mà xuất giá, chính là Hứa Hựu An, con của ba .
      Chu Tự Hoành từng , chức vị của cha khác cha dượng của lắm. Gia đình hiển hách như thế có thể tiếp nhận con dâu như sao?! Gia đình bọn họ như vậy phải rất chú trọng môn đăng hộ đối sao?! Hứa Hựu An chợt phát , mặc dù bỏ qua nhân tố tình , kết hôn cũng phải là chuyện rất dễ dàng.
      Nghĩ đến chỗ này, Hứa Hựu An ngẩng đầu nhìn : "Ba mẹ ......" Lại bị Chu Tự Hoành cắt đứt: "Em phải lo lắng về ba mẹ tôi, em gả cho tôi, phải gả cho nhà tôi. Em chỉ cần nghĩ đến con người của tôi, còn lại giao cho tôi xử lý." (có ai câu này với ta ko *mơ màng*)
      Hựu An chợt có cảm giác, mình dường như tìm được chỗ dựa rất tốt. Chỉ là gả cho , mới hai mươi ngày liền quyết định, có phải hơi nhanh hay ? Đối với người đàn ông này, chút cũng hiểu , hơn nữa người đàn ông này sớm , diễn trò với , kết hôn chính là kết hôn , chỉ bao gồm tờ giấy hôn thú, còn có......
      Mặt Hứa Hựu An có chút nóng đỏ, Chu Tự Hoành giống như biết tâm tư của , khẽ cười tiếng, : "Tiểu nha đầu, yên tâm, sau khi cưới tôi cho em thời gian thích ứng nhất định, trong khoảng thời gian này, tôi chủ động chạm đến em, vậy được rồi chứ!"
      Bị thẳng thắn như thế, Hứa Hựu An rất lúng túng: ", bậy bạ gì vậy?" Chu Tự Hoành chợt tới gần bên tai , giọng : "Chẳng lẽ em kịp chờ đợi mà hi vọng tôi chạm vào em sao?" Hứa Hựu An còn chưa kịp xấu hổ, liền nghe bên ngoài truyền đến giọng của Giang Đông: "Chu đội trưởng vẫn còn ở bên trong sao?" lính bên ngoài đáp tiếng ‘Dạ’.
      Giang Đông vén lều vào, thấy tình cảnh Hứa Hựu An cùng Chu Tự Hoành. Theo bản năng Giang Đông nhíu nhíu mày: "Hựu An, sao em lại ở chỗ này?"
      Hựu An nhìn cái, xoay thân mình, thói quen chống đối liền trở về: "Tôi là bác sĩ, ở nơi này ở nơi nào." Giang Đông bị chận họng, nghiêng đầu nhìn Chu Tự Hoành chút.
      Chu Tự Hoành cười như cười nhìn , ánh mắt Giang Đông rơi lên vết thương của , khinh thường : "Chỉ trầy da chút, tại sao lại phải đến đây?"
      Chu Tự Hoành mặc áo xong, : "Tại sao? Cái này gọi là có dụng ý khác, phải hiểu." xong, cầm mũ đội lên: "Diễn tập kết thúc rồi chứ gì! Lính của tôi tới đón tôi sao?"
      Giang Đông hừ tiếng: " cần đắc ý, lần này các vẫn thắng mà cần dùng võ như cũ." Chu Tự Hoành cười: "Bất kể thế nào, lần này lại là Quân Xanh chúng tôi thắng." tới trước cửa lều, chợt quay đầu lại: "Hựu An, tôi chờ quyết định của em."
      levuong, Seen.173, Halong-ngoc7 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆, Chương 8:
      Edit: Lam Phượng Hoàng


      <img class="alignnone size-full wp-image-45256" alt="couple40" src="http://cungquanghang.com/wp-content/uploads/2013/01/couple40.jpg" width="400" height="566" />


      Giang Đông hồ nghi nhìn Hựu An: "Quyết định gì?" Hựu An nhếch miệng, quay lưng lại nhìn , cũng chuyện. Hiển nhiên Giang Đông phải người dễ bỏ qua như vậy, tới đứng ở trước mặt , đanh giọng : " hỏi em, quyết định gì?"
      Hựu An ngẩng đầu, giống như từ lần đầu tiên nhìn thấy , chính là như vậy, lạnh lùng, nghiêm túc, giáo điều. Có lúc Hựu An cũng hồ đồ, biết mình cùng Giang Đông là cái gì. em cũng phải em, bạn bè cũng phải bạn bè. Lại cái gì cũng tính, quen biết thân thích gì, nhưng chính là thích nhúng tay vào việc của , cái gì cũng trông nom, từ học tập đến công việc, ngay cả kết giao bạn trai, cũng muốn can thiệp.
      Hơn nữa, người đàn ông này thần thông quảng đại, trong sinh hoạt của chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay, khẳng định là người biết đầu tiên. Lúc trước phản đối Trần Lỗi, bọn họ thích hợp, tuổi Trần Lỗi còn rất trẻ, tính tình bất định, có chút lỗ mãng, mới vừa lên đại học liền bày đặt đương, có chuyện khác để làm hay sao.
      Giang Đông chuyện rất thẳng thắn, thẳng thắn đến chói tai. Lại còn mâu thuẫn sẵn có với , nên thái độ với ghét càng thêm ghét. Tề Giai Kỳ công bằng với Giang Đông, trẻ con có chút bất mãn trong lòng với mẹ , tìm được cách nào, bèn có chuyện gì cũng phát tiết người Giang Đông. Nhưng Hựu An lại nghĩ, ai bảo nhiều chuyện quản , nếu để ý đến , việc gì phải chống đối .
      Giang Đông lại hoảng hốt, ánh mắt Hựu An, khiến trong nháy mắt giống như quay ngược thời gian, vèo cái trở lại lúc năm mười lăm tuổi.
      Hựu An vừa từ hôn lễ chạy ra ngoài, liền biến mất. Cản trở hôn lễ, ai cũng trách , nhưng lại chạy thấy bóng dáng. Cha con Giang Đông cùng Trương Tú Thanh tìm đến nửa đêm cũng tìm thấy người, cuối cùng Giang Đông với cha : "Con tìm, tình trạng ấy bây giờ, nhìn thấy hai người cũng núp chịu ra."
      Giang Đông còn nhớ , buổi tối đó là ngày mưa dông, mưa lớn, nhưng sấm chớp lại lần tiếp lần. Tiễn dì Thanh cùng cha , Giang Đông xoay người lại trở về nhà cha của Hựu An.
      Cha của Hựu An là giáo sư trung học rất bình thường, ở là nhà công vụ của nhân viên giáo dục, có chút cũ kỹ, hành lang đen sì, đèn cũng hư, nhà Hựu An ở cuối đường. Vừa rồi bọn họ chạy tới tìm lần đầu, có ai, nhưng Giang Đông vẫn có loại cảm giác ở chỗ này.
      ra đoán cũng rất dễ, bé mới mười lăm, trừ nơi này còn có thể chỗ nào. Giang Đông lấy chìa khóa dì Thanh đưa cho mở cửa.
      Ngôi nhà lớn, là loại nhà rất có hai phòng ngủ phòng khách. Trong phòng cũng chỉ có thể để bàn cơm hình chữ nhật cùng vài cái ghế. Giang Đông đẩy cửa phòng bên trong ra, nơi này là phòng của Hựu An, mới vừa rồi dì Thanh vào tìm rồi.
      Giang Đông theo ánh đèn sáng, quét vòng. Gian phòng rất , chỉ để giường đơn, tủ sách, còn có tủ đôi treo quần áo.
      Ga giường cùng bao gối đều in hình Hello Kitty, đầu giường còn có đồng hồ báo thức mini, cửa sổ treo chuông gió may mắn, gió đêm mang theo mưa bụi bay vào, tạo ra tiếng đinh đinh thanh thúy dễ nghe.
      Giang Đông cơ bản có thể khẳng định nha đầu ở chỗ này. Ánh mắt của rơi vào cửa tủ đôi treo quần áo: "Hứa Hựu An, biết em ở nơi này, em tự mình ra ngoài, hay là bắt em ra ngoài, cho em thời gian năm phút để suy nghĩ."
      Giang Đông kiên nhẫn đợi năm phút, tủ treo quần áo cũng có động tĩnh gì. Giang Đông tới trước tủ treo quần áo, đưa tay kéo ra, quả nhiên, tiểu nha đầu ôm cái gối co rút thành cục ngồi ở bên trong.
      Đầu chìm vào giữa hai chân, tóc thắt bím đuôi ngựa sớm tháo tung, tóc dài rũ xuống hai bên che kín mặt của , căn bản nhìn thấy vẻ mặt. Ngoài cửa sổ xẹt qua tia chớp, tiếp đó tiếng sấm vang lên, Giang Đông có thể thấy bả vai run lên hạ xuống, sợ......
      Đêm đó Giang Đông , cũng túm ra ngoài. Hai người, ở trong tủ treo quần áo, ở bên ngoài tủ treo quần áo, cứ như vậy đợi đến  trời sáng, mưa tạnh, Giang Đông mới với : "Mẹ em kết hôn, em phản đối cũng được gì. Em mới mười lăm tuổi, luật pháp người giám hộ em là mẹ em, cho nên, em chỉ có thể cùng trở về, đây là thực tế."
      Hựu An lần đầu ngẩng đầu lên, Giang Đông cảm thấy, đại khái thậm chí cả đời này cũng quên được vẻ mặt của lúc đó, mất mác, phẫn hận, thương tâm, cố chấp, những thứ tâm tình phức tạp này chất đống khuôn mặt còn quá trẻ của , mâu thuẫn rồi lại ràng như vậy.
      khóc, mắt sưng sưng hồng hồng giống hai quả đào, bên quai hàm còn chưa hết nước mắt. Nước mắt thấm ướt con ngươi sáng trong lại chống đối, cứ như vậy thẳng tắp nhìn , cố chấp : "Tôi đâu cả, tôi chỉ ở chỗ này, các người cưỡng ép dẫn tôi , tôi cũng chạy trốn, trừ phi các người khóa tôi ở trong phòng để cho tôi ra cửa. Nếu , tôi nhất định trở về."
      Tiểu nha đầu cắn răng nghiến lợi uy hiếp, ra rất ngây thơ, nhưng Giang Đông chợt cũng nhịn được, trầm mặc hồi lâu, : " mình em ở chỗ này sinh sống thế nào?" Hựu An cắn cắn môi: "Trung học có ký túc xá, sau khi tốt nghiệp trung học tôi cũng 18 rồi......" Ý kia chính là sau khi 18, các người cũng có tư cách xen vào nữa. Người lần đầu tiên trong cuộc sống mà Giang Đông thỏa hiệp chính là Hứa Hựu An.
      Ban đầu cha con Giang Đông và cả Trương Tú Thanh đều cho rằng Hựu An là nhất thời nghĩ thông. Qua mấy năm tốt thôi, ai cũng nghĩ đến, ôm chấp niệm kiên trì nhiều năm như vậy.
      Ba năm trung học, trở về nhà lần. Dì Thanh thăm , cũng để ý, cúi đầu câu nào. Ngược lại Giang Đông trở thành cầu nối giữa hai mẹ con Hựu An. Chỉ là tính tình thẳng thắn, rất nhiều chuyện Giang Đông cũng quanh co lòng vòng, lời ra cũng là ra lệnh và dạy dỗ theo thói quen, cộng thêm mâu thuẫn bản năng của Hựu An với Giang Đông, khiến quan hệ của hai người vẫn luôn rất đối nghịch.
      phải Giang Đông muốn thay đổi, nhưng biết thay đổi thế nào. Tính tình nha đầu này còn bướng bỉnh hơn mấy lính gây nhất của . Mấy lính đó có cách thuần phục, huấn luyện thể năng cường độ cao có thể đem con la hay đá hậu biến thành con lừa nghe lời. Nhưng Hựu An phải lính của , cũng phải là những gã thô lỗ kia, mà là tiểu nha đầu nhu nhu nhược nhược, nhưng lại là tiểu nha đầu có thể bướng bỉnh làm chết người.
      bảo làm gì, lần đồng ý với . Thế nhưng lần này Giang Đông phải tìm hiểu đến cùng, hỏi đến cùng. Bởi vì cảm thấy, giữa Chu Tự Hoành và nha đầu này có cái gì đó vô cùng đúng, cái loại mập mờ cùng liên hệ đó, làm có chút phiền não nhịn được, lặp lại lần nữa: " hỏi sao em trả lời, quyết định gì?"
      Trong lòng Hựu An chợt dâng lên loại trực giác rất tế nhị. Loại trực giác này từ đâu tới, cũng ràng lắm. Nhưng lại rất chắc chắn, Giang Đông khẳng định vui khi thấy mình gả cho Chu Tự Hoành, loại trực giác này xẹt qua đầu, Hựu An hề nghĩ ngợi mở miệng: "Chính là quyết định tôi có muốn gả cho ấy hay ."
      "Cái gì?" Giang Đông cảm thấy trong đầu ‘ầm’ cái, giống như máy bay trực thăng đứt cánh quạt lộn đầu xuống. Hựu An có thể thấy dưới sắc mặt vờ bình tĩnh của Giang Đông, trong nháy mắt tối mấy lần. Lòng Hựu An chợt dâng lên cỗ sảng khoái, quyết định thêm dầu vào lửa: "Tôi muốn gả cho Chu Tự Hoành, lập tức, ngay lập tức."
      "Hồ đồ, em hồ đồ......" Giang Đông cơ hồ hô to, lượng rất lớn, Triệu Cương đứng gác bên ngoài cũng cho rằng bên trong có chuyện, vội vàng vén lều lên muốn xem cho , bị Giang Đông nghiêng đầu ném ra câu “cút ra ngoài”. Bị dọa sợ vội vàng rụt trở về, trong lòng khỏi thầm, bác sĩ bên trong là ai, xem ra có quan hệ gì đó với cục trưởng của bọn họ. Là bạn ?! Nhìn giống lắm, là kẻ thù còn có chút đáng tin.
      Triệu Cương có chút bội phục bên trong này, dám ngay lúc cục trưởng bọn họ nổi giận mà vẫn nhúc nhích, định lực này, can đảm này, có thể cả cục trinh sát bọn họ cũng tìm ra được người. Chỉ là, đến tột cùng hai người này có quan hệ gì?! Trong lòng Triệu Cương khổ sở, nghiêng lỗ tai ghé đến gần lều, nghe lén.
      tại Giang Đông rãnh trông nom Triệu Cương ở bên ngoài. đột nhiên cảm thấy có chút lực bất tòng tâm. Nha đầu Hựu An này rất có thể đồng ý, nhận lời. cũng thể ngăn nổi , mình quá già rồi. Hơn nữa nha đầu này quá coi trọng quy trình tình rồi mới tiến tới hôn nhân rồi. Lúc trước với Trần Lỗi cũng thế, chưa được mấy ngày liền , nhưng kia là thằng nhóc, có thể cùng dạng với Chu Tự Hoành sao.
      Giang Đông đè ép lửa giận, cố dùng giọng nhã nhặn thấm thía : "Em cùng Tự Hoành tổng cộng gặp nhau mấy lần? Em hiểu ta sao?" "Kết hôn và việc gặp nhau mấy lần, hiểu hay có quan hệ sao? ấy chưa lập gia đình tôi chưa gả, vậy là đủ rồi. Sau khi kết hôn là có thời gian gặp mặt, chừng còn có thể từ từ hiểu . Bất kể như thế nào, đây đều là chuyện của tôi và ấy, liên quan tới , mượn xen vào."
      Hựu An chính là hạ quyết tâm chống đối với Giang Đông. Thốt ra mấy câu, tức giận khiến mặt Giang Đông cũng chuyển thành màu đỏ tím. Bàn tay nắm chặt, Hựu An bị làm cho sợ bất giác lui về sau bước. Nhưng Giang Đông chỉ nhìn lâu, đột nhiên xoay người lời ra ngoài.
      Chờ bóng dáng của ra khỏi lều, Hựu An mới thở phào nhõm. ra cũng thoải mái như nghĩ. Hựu An cảm thấy, mình thể giải thích hợp lý, rất bốc đồng, trong lòng chợt dâng lên cảm giác như đưa đám trước nay chưa có, cảm giác cuộc sống của mình quả tệ hết biết, giống như chiếc xe lửa, chạy đông chạy tây cũng biết chạy đâu. Sau khi diễn tập, trở về bệnh viện được mấy ngày, cảm giác đó cũng chưa mất .
      Triệu Thiến vào gõ bàn cái: "Này! Hựu An, linh hồn bé cũng bay rồi. Tôi cho nghe, tôi nghe y tá khoa nội , Chu Na với vị người lúc trước của muốn kết hôn. phờ phạc rã rượi như vậy, người khác nhìn vào tưởng rằng còn nhớ thương Trần Lỗi!"
      Hựu An ngẩn người chút, cho dù trong lòng sớm đao cắt đứt với Trần Lỗi, nhưng nghe tin tức như vậy, trong lòng vẫn chưa thích ứng. Lúc trước cùng Trần Lỗi cũng lên kế hoạch kết hôn vào năm nay. Hôn lễ vẫn diễn ra, dâu lại đổi thành Chu Na, nghĩ tới cũng nực cười.
      Bởi vì cần xử lý gấp cho bệnh nhân, lúc Hựu An xong việc, có chút muộn. Thay quần áo xong, ra cửa hông bệnh viện, nhìn thấy Trần Lỗi đứng ở trước xe.
      Trần Lỗi là chàng trai rất xuất sắc, ở trường học cũng là sinh viên có tiếng, phân đến Quân tổng cũng nhanh liền trở thành lớp kế thừa nòng cốt. Có năng lực, luồn cúi, bộ dạng đẹp trai, tính tình cũng ôn hòa, chàng trai như vậy trong xã hội ngày nay có thể coi là hiếm thấy. Cho nên, Chu Na nhìn trúng cũng phải là chuyện khó lý giải. Chỉ là, nếu quyết định kết hôn, còn nhiều lần làm phiền bạn cũ bị vứt bỏ này làm gì.
      Mắt Hựu An hướng thẳng, thèm nhìn Trần Lỗi, lướt qua . Nhưng Trần Lỗi hiển nhiên muốn buông tha , vươn tay bắt được cánh tay : "Hựu An, chúng ta chuyện chút......"
      Hứa Hựu An hất mạnh, dừng bước châm chọc nhìn : " chuyện gì? phải là muốn tôi chúc phúc các người chứ?! nên hiểu , con người của tôi luôn là bụng dạ hẹp hòi. Nếu như muốn tôi chúc phúc các người, vậy cũng được, tôi chúc đôi nam nữ đê tiện các người trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử, sinh thằng nhóc con, trở thành kẻ đê tiện vô địch."
      levuong, Halong-ngoc, milktruyenky7 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆, Chương 9:
      Edit: Lam Phượng Hoàng


      <img class="alignnone size-full wp-image-45525" alt="101APPLE_IMG_1274" src="http://cungquanghang.com/wp-content/uploads/2013/01/101APPLE_IMG_12741.jpg" width="369" height="538" />


      tiếng cười truyền đến, Hựu An và Trần Lỗi cùng quay đầu, Trần Lỗi lập tức đứng nghiêm ngay ngắn: "Chào thủ trưởng." Hựu An khỏi liếc Chu Tự Hoành cái, nam nhân này vẫn núp ở bên tường phía sau, chút kiêng kỵ mà nghe lén. tường, Ba Sơn Hổ ( loại cây có họ với nho) dài um tùm, dưới trời chiều, cùng quân trang thường phục của trộn lẫn vào nhau, nhìn kỹ, phân biệt được. Người đàn ông này có thói quen nơi nào lúc nào cũng núp, đều là bệnh nghề nghiệp của . (rình rập quen thói, hắc hắc)
      Trần Lỗi chậm rãi phát , dường như quan hệ của Hựu An cùng vị thủ trưởng Thượng tá này tầm thường. Trần Lỗi từng gặp Giang Đông, chỉ là vài lần thấy mặt, chưa bao giờ chuyện nhiều, căn bản mỗi lần Giang Đông thấy , cũng theo thói quen xem như thấy.
      Trần Lỗi chỉ biết Giang Đông là kế của Hựu An. Đối với chuyện mẹ tái hôn, Hựu An vô cùng nhạy cảm, chưa bao giờ nhắc, nếu nhắc tới, có thể tức giận với mấy ngày. Sau đó, Trần Lỗi cũng dám tới. Vì vậy, mặc dù biết Giang Đông, nhưng lại biết gì về cha dượng của Hựu An cả. Vị Thượng tá trẻ tuổi này, càng thêm chưa từng gặp.
      Chu Tự Hoành nhanh chậm tới, đưa tay dắt tay Hựu An, Hựu An quẫy người cái theo bản năng, lại phát căn bản là uổng phí hơi sức. có cảm giác nắm chặt hơn, nhưng mà tránh thoát ra.
      Chu Tự Hoành cúi đầu nhìn cái, tự nhiên khác thường đem tóc rơi bả vai vén ra sau lưng: "Có thể được chưa?!" Hựu An cứ như vậy bị dắt đến phía đường đối diện, ngồi lên xe. Xe chạy xa khỏi cửa hông bệnh viện, Hựu An mới tỉnh táo lại. phải là mình quá ngoan ngoãn nghe lời sao? Nghiêm túc mà , và Chu Tự Hoành vẫn coi như người xa lạ.
      có chút tức giận nghiêng đầu nhìn , khỏi sững sờ. Mới vừa rồi chú ý, lúc này nhìn kỹ, mặt cùng khóe mắt cũng có khối bầm đen lớn, nhìn qua có chút dọa người: "Chu, Chu Tự Hoành, mặt của sao vậy?"
      Chu Tự Hoành quẹo vào đường vòng, đè khóe mắt của mình, hời hợt : " có gì, chỉ là đánh nhau trận với kẻ điên mất trí. Em đừng nhìn tôi như vậy, ta cũng tốt mấy đâu, hai chúng tôi kẻ tám lạng – người nửa cân."
      Hựu An cắn cắn môi, giọng : "Người kia là Giang Đông?!" Chu Tự Hoành chau chau mày, cũng trả lời, mà mở miệng : "Buổi tối muốn ăn gì? Mì sốt tương được ?"
      Hựu An chu miệng: " cũng quyết định rồi, còn hỏi tôi làm gì?" Chu Tự Hoành : "Đồng chí Hựu An bé à, em còn chưa hiểu tôi, tôi rất tôn trọng phụ nữ, em thích ăn mì, chúng ta ăn cái khác." Hựu An còn lâu mới mắc mưu: "Các là thủ trưởng cũng quen thói ra lệnh, còn bày đặt tôn trọng phụ nữ chó má gì đó."
      Chu Tự Hoành rất ủng hộ mà : " à, thô tục cũng hay đâu." Hựu An bĩu môi: "Tôi tin các , lúc diễn tập lần trước, ràng mắng người cũng rất hung hăng, tôi nghe thấy."
      Chu Tự Hoành cười: "Tôi là nam, em là nữ, có thể giống nhau sao. Em là nam, em mắng, bảo đảm tôi bỏ qua." Hựu An nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn . Người này quả thực rất hay nha, nếu là nam, bây giờ có thể ngồi ở đây ư. Huống chi, lần trước còn cùng bàn chuyện cưới gả.
      Chu Tự Hoành quét ngang qua nét mặt của , khỏi bật cười. Cũng thể trách Giang Đông. Tính tình nha đầu này có chút buồn vui thất thường, hơn nữa còn bướng bỉnh đến chết, chỉ là rất đáng . Nếu muốn quản , phải nghĩ ra biện pháp để nha đầu này có thể tiếp nhận. Nếu , chỉ có thể trở thành Giang Đông thứ hai.
      Bản tính Hựu An là thể để lời trong lòng, Chu Tự Hoành để ý tới , chỉ chốc lát sau, liền bắt đầu được tự nhiên, len lén nhìn cái, hỏi: "Chúng ta đâu vậy? Chỉ ăn mì mà thôi, phải xa vậy ư, tôi rất đói bụng."
      Chu Tự Hoành giơ tay ngang qua, sờ đầu : "Ngoan chút, đến ngay thôi, tôi bảo đảm em thích." Hựu An nhịn được hỏi : "Chu Tự Hoành, sao có thể tự tin đến như vậy?" Chu Tự Hoành nở nụ cười: "Tự tin tốt sao, chẳng lẽ em hi vọng tôi tự ti......"
      Xe vào chung cư cũ kỹ, nhìn qua ước chừng là khu nhà tồn tại mấy thập niên. Chu Tự Hoành tìm vòng quanh chung cư, tìm được vị trí đậu xe, cũng bị xe hơi chen ngổn ngang chắn đường nên chỉ có thể lại chạy ra ngoài, dừng ở đường phía ngoài.
      Xuống xe, Chu Tự Hoành lịch khác thường dắt tay Hựu An vào chung cư. Giống như thói quen, Hựu An phản kháng, dù sao phản kháng cũng có tác dụng.
      Hựu An cảm thấy nơi này rất thân thiết, rất giống nhà . Là ngôi nhà tập thể dành cho giáo viên kia, tất cả đều lộn xộn. Chỉ là, nơi này dường như nên là nơi Chu Tự Hoành đến. Huống chi, nơi này đều là hộ gia đình, làm gì có quán bán mì mà ăn.
      Hựu An vài bước, chợt đứng lại, : "Đây là đâu vậy?" Chu Tự Hoành cũng dừng bước, cúi đầu nhìn , ánh nắng chiều sớm biến mất ở cuối chân trời, ánh sáng đèn đường mờ mờ, rơi vào khuôn mặt nhắn trắng noãn của , nhìn qua mượt mà lại hoạt bát. Gió đêm phất qua tóc , có sợi tóc nghịch ngợm nhảy đến bên môi . Chu Tự Hoành giơ tay lên nhàng kéo ra, ngón tay chạm vào gương mặt của , cái loại cảm xúc ấm áp trắng nõn đó, khiến có chút khoái chí.
      Chu Tự Hoành khỏi lắc đầu bật cười. Hựu An bị động tác đột nhiên của , bất động mấy giây ngắn ngủi. Sau đó phục hồi tinh thần lại, mới phát giác được, động tác như thế rất mập mờ. Nhưng kỳ quái là, cũng quá ghét. Bởi vì động tác của Chu Tự Hoành quá mức tự nhiên, tự nhiên giống như vốn nên như thế, chỉ là mặt Hựu An nhịn được mà đỏ chút.
      Chu Tự Hoành chỉ chỉ cửa sổ lầu hai phía trước: "Đến rồi, chính là chỗ đó." Sau đó trực tiếp dắt đến lối vào. Đèn ngoài hiên bị hư, rất tối, vả lại trến đất vứt lẫn lộn nhiều thứ. biết chân Hựu An vấp phải cái gì, lảo đảo suýt ngã quỵ, may mà bên cạnh có đại đội trưởng đặc biệt, tay mắt lanh lẹ đem lôi dậy.
      Trong bóng tối, Chu Tự Hoành chuẩn xác chọc chọc gương mặt của , câu: "Nha đầu ngốc." Hựu An còn chưa kịp phản bác , liền bị ôm ngang, Hựu An kinh hãi ‘a’ tiếng, chỉ kịp ôm cổ của .
      Chu Tự Hoành nhanh nhẹn lên lầu hai, đến bên ngoài cánh cửa, mới cúi đầu bên tai : "Còn buông ra, là muốn tôi ôm em vào sao?"
      Mặt Hựu An như lửa đốt, vội vàng buông cổ của ra, trượt chân xuống, Chu Tự Hoành hạ giọng cười hai tiếng, giơ tay lên ấn chuông cửa. Rất nhanh, cửa mở ra, bên trong là phụ nữ khoảng năm, sáu mươi tuổi. Nhìn thấy Chu Tự Hoành, liền nhiệt tình chào hỏi: "Tự Hoành tới rồi sao, mau vào, mau vào, nổ tương rồi (hình như là phương pháp dùng giấy bịt kín miệng lọ đựng tương rồi đốt, làm cho tương rất thơm ngon, ai biết cụ thể chỉ ta nhé ^^), chờ các con tới nấu thôi."
      Chu Tự Hoành : "Mẹ Phùng, mẹ nghỉ lát , con nấu mì cho!."
      ra đây chính là loại hộ gia đình bình thường nhất, tương tự như ngôi nhà cũ của Hựu An. Nhưng nơi này chỉ có phòng ngủ và phòng khách. Trong phòng đặt cái bàn vuông, bàn có chén tương mới nổ thơm nứt mũi, mâm dưa chuột, cà rốt xắt sợi, còn có mâm cần cắt khúc và đậu hũ. Trong nhà chỉ có mình bà, thấy thêm ai khác.
      Hựu An đứng lên tới cửa phòng bếp, thấy Chu Tự Hoành vừa thuần thục nấu mì, vừa cùng bà cụ bên cạnh chuyện phiếm, phòng bếp bé đơn sơ, cao như Chu Tự Hoành đứng bên trong có chút chật chội.
      Vừa vào nhà, đem áo khoác quân trang cởi ra, nhét vào trong tay . Lúc này, nhìn có chút vẻ thủ trưởng Thượng tá nào, chút kiêu ngạo, rất đời thường, rất hiền hoà, rất hấp dẫn...... Đúng vậy, hấp dẫn, lần đầu Hựu An thấy hai chữ này người người đàn ông, chính là Chu Tự Hoành lúc này.
      Nút cổ áo sơ mi quân trang của cởi ra, tay áo cũng vén lên, tay trái bưng chén nước lạnh, tay phải cầm đũa, mở nồi ra, thêm nước, dùng đũa khuấy khuấy, động tác vô cùng thuần thục. Chu Tự Hoành như vậy có phần lười biếng như ở nhà, phần lười biếng này khiến cho chỉ số hấp dẫn của người đàn ông này nhanh chóng tăng vọt. "Ngơ ngốc đứng đó làm gì? phải đói bụng sao? Khách sáo gì......" xong, đưa đến trước mặt bát mì nóng hổi.
      Mỗi người bên, ngồi ở hai bên bàn cơm ăn mì, tương nổ rất thơm, rau dưa trong vắt, ăn ngon. Trừ bà cụ cười híp mắt dùng ánh mắt mập mờ quan sát , Hựu An cảm thấy, bữa cơm này ăn rất thoải mái. Ăn mì xong, Chu Tự Hoành nhanh nhẹn thu thập bát đũa vào, rửa xong, bước ra ngoài, với Hựu An: "Em là bác sĩ ngoại khoa, đến rồi xem chân cho mẹ Phùng chút !"
      Bà cụ vội vàng : " cần, cần, tuần trước mới vừa bệnh viện kiểm tra rồi. Bảo là có việc gì, bác nhất định uống thuốc đúng giờ, bỏ cữ."
      Chu Tự Hoành lại : "Bác cần ngượng ngùng, Hựu An là bác sĩ ngoại khoa của Quân tổng chúng con. Vết thương cánh tay con do chính ấy may, để ấy kiểm tra cho bác chút, con cũng có thể an tâm."
      Vừa rồi Hựu An cũng thấy bệ cửa sổ bên kia có để thuốc, là bệnh tiểu đường! Nghĩ là mới bị đầu năm nay, là biến chứng phát ở chân của bệnh tiểu đường. Hựu An ngồi xổm xuống, cởi vớ cho bà cụ. Quả nhiên, ngón chân cái bởi vì hoại tử đứt mất nửa, chả trách bà đứng có chút ổn.
      Hựu An nhìn kỹ mức độ vết thương khép miệng, đưa tay đè lên, hỏi: "Nơi này đau , còn nơi này, nơi này nữa ......" Nhấn mấy chỗ đều có việc gì, giúp bà mang lại vớ xong, : " phát bệnh tạo ra đốt cứng, tình trạng khôi phục tốt, vẫn cần uống thuốc đúng hạn, khống chế ăn uống, nếu như chân có khó chịu, nên kịp thời chạy chữa."
      Bà cụ gật đầu đồng ý : "Bác biết rồi, bây giờ bác cũng có bảo hiểm y tế, Tự Hoành làm giúp bác, khám bệnh cũng tốn kém......"
      Hựu An cùng Chu Tự Hoành ra khỏi chung cư, đứng bên cạnh xe, ngẩng đầu dùng loại ánh mắt kỳ quái mới mẻ nhìn , Chu Tự Hoành cười vỗ vỗ cái trán của : "Có phải cảm thấy chồng tương lai của em đặc biệt đẹp trai hay , cho nên mới nhìn tôi như vậy."
      Hựu An khỏi trợn mắt cái: "Tôi thấy kỳ quái, cái người này chơi đùa thế nào mà được làm Thượng tá." Chu Tự Hoành : "Chơi đùa gì chứ, phải đổ máu chảy mồ hôi mới đổi lấy được đó. Lên xe, tôi đưa em về, ngày mai em còn phải làm mà."
      Về đến trước nhà, Hựu An cũng lập tức xuống xe, mà hỏi : "Bà cụ lúc nãy là ai?" Chu Tự Hoành tắt máy, theo thói quen rút ra điếu thuốc, nhìn Hựu An chút, lại trả trở về: "Là mẹ chiến hữu của tôi, trong lần tham gia nhiệm vụ khẩn cấp năm năm trước hi sinh vì nhiệm vụ. Lúc tôi đến nhà mới biết nhà khó khăn như vậy."
      "Cho nên, liền bắt đầu thay thế chiến hữu chăm sóc mẹ ấy, kéo dài năm năm." Chu Tự Hoành nhìn lúc lâu. khỏi cười: "Chớ nghĩ chồng tương lai của em quá vĩ đại, nhiệm vụ lúc ấy vốn nên là tôi , ai ngờ trước lúc làm nhiệm vụ, tôi bị Viêm ruột thừa cấp - Acute appendicitis. Bệnh ruột thừa giữ cho tôi mạng, chiến hữu của tôi lại hy sinh. Tiểu nha đầu, tôi vĩ đại, tôi chỉ vì đền bù cùng có chút áy náy......"
      levuong, Seen.173, Halong-ngoc7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :