1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sủng em không tốt sao - Hận Điệp (75 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 40: Buổi đấu giá

      “Phong, đây phải là người lần trước cứu em tại tiệc rượu, Nhan Nặc Tư sao?”


      “Ừ, khi còn bé chúng ta thường xuyên chơi chung chỗ, về sau theo người nhà di dân.”


      “Phải ? khéo a!”


      Nhan Nặc Tư ngồi xuống vị trí trong hội trường. Dần dần, mọi người nhìn nữa bởi vì còn món trang sức cuối cùng trong buổi đấu giá hôm nay.


      Tiếng Pháp:


      “***@@@@@@@@, ( Tối nay, đấu giá trang sức của nhà thiết kế Hàn Chỉ Ngưng đến từ công ty trang sức Đài Loan ‘Earl’) @******@@@@@@@.” (gần đây, trang sức của đặc biệt được hoan nghênh ở nước ngoài)


      Trang sức tham gia đấu giá lần này của Chỉ Ngưng chính là chiếc nhẫn ‘Pair of lovers’ cùng Hoàng Phủ Thần Phong thiết kế. Thời điểm nhẫn của Chỉ Ngưng thiết kế xuất màn hình lớn, Hoàng Phủ Thần Phong nắm chặt tay , cho sức mạnh của tình , mà Chỉ Ngưng cũng cảm nhận được sức mạnh này, khẩn trương nữa.


      Sau khi chiếc nhẫn xuất , trong nháy mắt hội trường sôi trào.


      “100000 Euro.” Nhan Nặc Tư ra giá, thể nghi ngờ gây áp lực cho phần đông mọi người.


      “200000 Euro.” Hoàng Phủ Thần Phong nhìn thoáng qua Nhan Nặc Tư ngồi cách bọn họ xa, nhìn ra, Hoàng Phủ Thần Phong muốn Nhan Nặc Tư có được chiếc nhẫn này.


      “Phong, ” Chỉ Ngưng muốn ngăn cản Hoàng Phủ Thần Phong điên cuồng ra giá.


      “Hừ, ngoan, cần .” Hoàng Phủ Thần Phong muốn lời của Chỉ Ngưng làm ảnh hưởng tới việc ra giá, bởi vì chiếc nhẫn này toàn bộ thế giới, Hoàng Phủ Thần Phong chỉ cho sản xuất cái, cho nên nhất định phải có được nó, cộng thêm lần đấu giá này, chiếc nhẫn này chỉ làm nổi bật tâm tư của nhân vật qua hai lần.


      “500000 Euro.” , nhà thiết kế trẻ tuổi nổi tiếng nhất nước Mỹ, Richard Prince, “You look into the designer’s information.” (Cậu điều tra thông tin của nhà thiết kế này) Richard với trợ lý theo.


      “Yes,I’ll go.” (Vâng, tôi lập tức ngay )


      Hoàng Phủ Thần Phong nhìn thoáng qua nơi phát ra thanh kia, khóe miệng giơ lên, lạnh lùng cười. “1000000 Euro.”


      Cái này, tất cả mọi người đều nhìn Hoàng Phủ Thần Phong.


      “1million eurosune.” (1000000 đồng Euro lần thứ nhất)



      Phía dưới bàn luận rối rít, cũng có người muốn ra giá.


      “1milliond eurosàdeuxreprises.” (1000000 đồng Euro lần thứ hai)



      “Troisunmillioneuros.” (1000000 đồng Euro lần thứ ba)



      “***@@@***.” (thành giao)


      Hai chữ ‘ thành giao’ của người chủ trì vừa dứt, tiếng vỗ tay trong hội trường lập tức vang lên.


      “Ngưng Nhi, tại chiếc nhẫn này thuộc về em, cao hứng chứ?” Vẻ mặt Hoàng Phủ Thần Phong đắc ý nhìn Chỉ Ngưng.


      “Hừ! Tại sao phải tiêu nhiều tiền như vậy? 1000000 đồng Euro cũng phải là con số , làm sao lãng phí như vậy? dùng nhiều tiền như vậy để mua chiếc nhẫn, còn bằng đem tiền quyên cho những nơi nghèo khó! Nếu như thích chiếc nhẫn như vậy..., em thiết kế lần nữa là được rồi! Cần gì phải tiêu nhiều tiền như vậy, phí nhiều tâm tư như vậy? là” tiêu nhiều tiền như vậy, tâm Chỉ Ngưng muốn đau chết rồi, nhưng trong lòng vẫn có chút cảm động nho .


      Hoàng Phủ Thần Phong câu đều , chỉ là mỉm cười nhìn Chỉ Ngưng ‘bực tức’.


      “Bảo bối, phát tiết xong chưa? Nếu như em thích, chúng ta trở về có thể quyên tiền cho những vùng nghèo khó. Nếu nữa ..., đem tất cả thẻ tín dụng của đều giao cho em xử lý, sau này khi muốn dùng tiền, hỏi em, được ?”


      “Mới cần dùng thẻ của ! Em có tiền lương cũng đủ tiêu. Bất quá có thể quyên tiền cho những trường học gặp khó khăn.” Cùng Hoàng Phủ Thần Phong chỗ, ngoại trừ quần áo Hoàng Phủ Thần Phong giúp Chỉ Ngưng mua, những thứ khác, Chỉ Ngưng đều động đến.


      “Ha ha, cũng biết em như vậy, bất quá quan hệ, của chính là của em, của em cũng là của . “ tại chúng ta có thể trở về được chưa?”


      “Có thể, chính là chiếc nhẫn” Chỉ Ngưng lo lắng, tiêu nhiều tiền như vậy, lại quên cầm nhẫn về.


      “Yên tâm, gọi bảo vệ nhận rồi.” Từ lúc trước đấu giá, Hoàng Phủ Thần Phong đưa chi phiếu cho bảo vệ tín nhiệm, tại, đại khái điền vào con số khá lớn rồi.


      Rời khỏi buổi đấu giá, Hoàng Phủ Thần Phong cùng Chỉ Ngưng tay trong tay đại lộ Champs Elysees.


      “Phong, triển lãm trang sức kết thúc, chúng ta” cũng phải trở về nước sao?” Chỉ Ngưng nỡ rời khỏi thành phố lãng mạn này.


      có, ở Paris vui đùa vài ngày, chúng ta Nhật Bản, lần trước phải em muốn Nhật Bản chơi sao? Chúng ta có thể đến suối nước nóng ở Nhật Bản, ăn sushi cá sống, còn có thể leo núi Phú Sĩ.”


      “Nhưng như vậy chậm trễ công việc của .” Chỉ Ngưng muốn trở thành gánh nặng của Hoàng Phủ Thần Phong.


      “Đứa ngốc, có thể họp qua video, thành vấn đề.”


      vậy sao?”


      “Đương nhiên rồi!”


      Dưới ánh nắng chiều, hai người bọn họ xa, ánh nắng chiều kéo dài thân ảnh của bọn họ.
      dunggg thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 41: Tan nát cõi lòng

      “Ngưng Nhi, sáng mai chúng ta đến bờ biển xem mặt trời mọc được ?” Sau khi kích tình qua , Hoàng Phủ Thần Phong ôm Chỉ Ngưng, lúc này, thanh của Hoàng Phủ Thần Phong nghe rất gợi cảm, tràn ngập sắc dục.


      “Được! Nhưng em sợ em dậy nổi, trừ phi, gọi em.” So với Hoàng Phủ Thần Phong, thanh của Chỉ Ngưng có vẻ lười biếng, có chút khàn khàn.


      có vấn đề, gọi em, đến lúc đó, tỉnh cũng phải tỉnh.” xong, Hoàng Phủ Thần Phong tà mị cười, nhưng Chỉ Ngưng lại thấy được.


      “Ưm, em ngủ trước, mệt mỏi quá!” Chỉ Ngưng tìm vị trí thoải mái nhất trong ngực Hoàng Phủ Thần Phong, rất nhanh tiến vào mộng đẹp.


      Sáng tinh mơ, chưa tới 4h, Hoàng Phủ Thần Phong bắt đầu gọi Chỉ Ngưng rời giường.


      “Ưm” Chỉ Ngưng mơ mơ màng màng mở mắt, liền nhìn thấy Hoàng Phủ Thần Phong đè người mình, ngừng hôn, tay còn ngừng vuốt ve toàn thân từ xuống dưới, “Phong, làm gì vậy? Hơn nửa đêm còn ngủ.”


      “Ngưng Nhi bảo bối thân ái, tại 4h rồi, chúng ta phải chuẩn bị ngắm mặt trời mọc.” chuyện thuộc về chuyện, tay vẫn ngừng vuốt ve thân thể .


      “Đúng nha! Thiếu chút nữa quên rồi. Ai u, vậy nhanh lên chút!” Chỉ Ngưng đẩy Hoàng Phủ Thần Phong, chính là vô dụng.


      cần phải vội, để cho hôn chút nữa, Ngưng Nhi, em thơm a! hối hận đánh thức em.” Hoàng Phủ Thần Phong còn giống như vô lại ôm Chỉ Ngưng, cho rời giường. “A! Ngưng Nhi, đừng cắn, rất đau.”


      Chỉ Ngưng cắn cái lên bả vai Hoàng Phủ Thần Phong, “Ai kêu mực đè nặng em, cho em rời giường.”


      “Ha ha, chơi nữa, rời giường nào!” Hoàng Phủ Thần Phong xuống khỏi người Chỉ Ngưng, sau đó lại ôm lấy .


      Chỉ Ngưng đau lòng xoa bả vai Hoàng Phủ Thần Phong, đó vẫn còn vài dấu răng, “Phong, rất đau, đúng ? Bằng em cho cắn lại.”


      “Đứa ngốc, làm sao có thể cam lòng cắn em.” Hoàng Phủ Thần Phong giúp Chỉ Ngưng chọn bộ quần áo thoải mái, giúp Chỉ Ngưng mặc vào, sau đó mình cũng chọn bộ quần áo giống như vậy.


      “Ha ha, em cũng biết nỡ.” Chỉ Ngưng vào phòng tắm.


      Mười phút sau, bọn họ xuất phát đến bờ biển xem mặt trời mọc. Chờ bọn họ đến bờ biển, ít người cũng chờ mặt trời, thậm chí có người ngồi chờ từ tối qua. Hoàng Phủ Thần Phong cùng Chỉ Ngưng dựa vào nhau ngồi bờ cát.


      “Phong, xem, mặt trời từ từ lên cao. Đẹp quá!” Chỉ Ngưng hưng phấn chỉ về phía đường chân trời.


      “Đúng vậy! Rất đẹp. Em thích là tốt rồi.” Hoàng Phủ Thần Phong sợ Chỉ Ngưng lạnh, đem khăn choàng chuẩn bị khoác lên người , sau đó đem tay Chỉ Ngưng giữ chặt trong tay mình, ngừng xoa xoa.


      Đến khi mặt trời hoàn toàn lên cao, bọn họ mới lưu luyến rời .


      “Ngưng Nhi, hôm nay rời giường sớm như, em ngủ thêm chút ! Lát nữa ăn cơm trưa gọi em dậy.”


      ôm em, em mới ngủ.”


      “Nếu như biến mất, vậy em phải làm sao bây giờ?” Hoàng Phủ Thần Phong vừa , vừa cởi quần áo chui vào trong chăn ôm Chỉ Ngưng.


      Mà Chỉ Ngưng vừa nghe Hoàng Phủ Thần Phong như vậy, hốc mắt liền đỏ, nước mắt uông uông nhìn Hoàng Phủ Thần Phong : “Phong, quan tâm em sao?”


      Nhìn thấy Chỉ Ngưng khóc, Hoàng Phủ Thần Phong vội vàng ôm chặt lấy , “Ngoan, Ngưng nhi, đừng khóc, em khóc cõi lòng cũng tan nát. làm sao có thể cần em chứ? Ngoan!”


      “Vậy vì sao vừa rồi như vậy? Ô ô ô” Hoàng Phủ Thần Phong càng , Chỉ Ngưng càng kích động, càng khóc to.


      “Bảo bối, thực xin lỗi, từ nay về sau bao giờ thế nữa, em nên tức giận, hại đến thân thể. Ngoan, ngủ !” Hoàng Phủ Thần Phong nhàng vỗ vỗ lưng Chỉ Ngưng.


      “Phong, em muốn Nhật Bản nữa, ngày mai chúng ta trở về nhà, được ?”


      “Được, chúng ta Nhật Bản sau, ngày mai chúng ta trở về nhà.”


      Chỉ Ngưng khóc mệt mỏi, lẳng yên nằm trong ngực Hoàng Phủ Thần Phong ngủ thiếp , nước mắt của còn chưa khô, Hoàng Phủ Thần Phong đau lòng nhìn Chỉ Ngưng, hôn lên những giọt nước mắt của .


      hồi Đài Bắc, vĩnh viễn trôi qua.
      dunggg thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 42: Đau lòng

      Sau khi trở về từ Paris, bọn họ tựa hồ lại nhớ tới đoạn thời gian ngọt ngào kia.


      Hôm nay, Hoàng Phủ Thần Phong cùng bạn bè tụ tập ở quán bar.
      “Phong, cậu rốt cuộc quên người phụ nữ kia sao?” Thịnh Phong Cẩn .


      “Đúng vậy! Nếu như cậu chỉ đem Chỉ Ngưng trở thành người phụ nữ kia…, vậy nên sớm rang với ấy, nhìn ra được, tại Chỉ Ngưng thể rời khỏi cậu.” Vân Thụy Toàn .


      Hoàng Phủ Thần gì, chỉ là uống rượu.


      “Ai, mọi người xem, Nhan Nặc Tư cũng đến đây.” Em trai Thịnh Phong Cẩn, Tiểu Thần nhìn thấy Nhan Nặc Tư cũng tới quán bar này.


      Nhan Nặc Tư tự nhiên cũng nhìn thấy bọn họ, liền đến chỗ bọn họ ngồi.


      “Hmmm sao! Tôi trở về.” Nhan Nặc Tư chào hỏi mọi người.


      Thịnh Phong Cẩn đưa cho Nhan Nặc Tư chén rượu, “Nhan, lâu như vậy mới về.”


      “Cậu ở lại sao?” Hoàng Phủ Thần Phong liếc nhìn Nhan Nặc Tư cái, lại tiếp tục uống rượu, thời điểm ở tiệc rượu kia, nhìn ra Nhan Nặc Tư có ý với Chỉ Ngưng.


      “Đại khái ở Đài Loan khoảng nửa năm.”


      “Tốt lắm, những thứ này, tất cả mọi người tụ ở cùng chỗ, vậy tối nay phải uống cho say!” Vân Thụy Toàn giơ chén rượu lên.


      “Cụng ly.”


      Bốn người đàn ông xuất sắc cùng ở chỗ, làm cho rất nhiều người chú ý.


      ăn mặc vô cùng đẹp qua, ngồi bên cạnh Hoàng Phủ Thần Phong, cố ý đem bộ ngực dán lên cánh tay Hoàng Phủ Thần Phong, còn mực mài tới mài lui. “ là Phong thiếu, đúng ? Chúng ta uống ly a!”


      Ba người kia đều rất có hứng thú nhìn hành động của này.


      “Cút!” Hoàng Phủ Thần Phong lạnh lùng , nhưng kia còn biết tốt xấu tiếp tục .


      “Phong thiếu, đêm nay tâm tình tốt sao? quan hệ, em tới cùng .” Tay ta an phận mở vài nút áo sơmi của Hoàng Phủ Thần Phong.


      “Shit! Tôi kêu cút!” Hoàng Phủ Thần Phong vung tay lên, kia liền ngã nhào đất.


      Lúc này, rất nhiều người đều đến xem náo nhiệt, đều chê cười ta tự mình đa tình, mà kia nhìn càng ngày càng có nhiều người đến xem, liền xấu hổ rời .


      Hoàng Phủ Thần Phong đặt ly rượu xuống : “Tôi trước.”


      đợi bọn họ trả lời, Hoàng Phủ Thần Phong rời khỏi quán bar, muốn mau chóng về nhà, bởi vì Chỉ Ngưng chờ về ngủ.


      “Phong làm sao vậy? Đêm nay có điểm lạ.” Nhan Nặc Tư vẫn tình huống, lúc ấy di dân rồi, cho nên, biết chuyện của ‘người phụ nữ kia’ trong lời của bọn họ.


      có việc gì, mấy ngày nữa .” Thịnh Phong Cẩn nhiều lời.


      Hoàng Phủ Thần Phong về đến nhà, nhìn thấy Chỉ Ngưng ngủ ghế salon, Hoàng Phủ Thần Phong biết Chỉ Ngưng chờ về. Hoàng Phủ Thần Phong qua, cẩn thận đụng phải bàn tay bé của Chỉ Ngưng.


      “Đáng chết, tay lạnh như vậy.” Hoàng Phủ Thần Phong gầm . Đụng phải tay Chỉ Ngưng như vậy, Hoàng Phủ Thần Phong đau lòng muốn chết, ôm Chỉ Ngưng trở về phòng ngủ.


      Hoàng Phủ Thần Phong giúp Chỉ Ngưng thay xong đồ ngủ, giúp đắp lại chăn cẩn thận, sau đó chính mình năm bên cạnh Chỉ Ngưng, ôm chặt lấy .


      Chỉ Ngưng cảm giác được Hoàng Phủ Thần Phong ôm , cọ cọ vào ngực , mơ mơ màng : “Phong, về.” xong, liền ngủ tiếp.


      “Ngủ ! Bảo bối, nên về muộn như vậy, hại em ngủ ghế salon, thực xin lỗi, từ nay về sau như vậy nữa.” Dù cho Hoàng Phủ Thần Phong biết Chỉ Ngưng ngủ, nhưng vẫn xin lỗi với . hối hận vì mình trở về muộn như vậy, nếu như chậm chút nữa, Ngưng Nhi lại bị cảm.


      Trong lồng ngực Hoàng Phủ Thần Phong, thân thể lạnh như băng của Chỉ Ngưng dần dần nóng lên, xem ra, ngày mai, phải gọi chị Lý nấu chút canh nóng cho Ngưng Nhi uống, để ngừa vạn nhất bị cảm.
      dunggg thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 43: Nội gian

      Sáng sớm hôm sau, Hoàng Phủ Thần Phong liền rời giường xuống lầu.


      “Chị Lý, đêm qua Ngưng Nhi ngủ ghế sa lon ở phòng khách, vì sao có ai đắp cho Ngưng Nhi cái chăn? Đêm qua bọn họ ở đâu? Vạn nhất Ngưng Nhi bị cảm phát sốt làm sao bây giờ?” Nghĩ tới bàn tay lạnh như băng của Chỉ Ngưng, Hoàng Phủ Thần Phong tức giận.


      “Thực xin lỗi, thiếu gia, là tôi cẩn thận, bọn họ biết trễ thế như vậy Chỉ Ngưng tiểu thư còn có thể ở phòng khác, thực xin lỗi, thiếu gia.”


      “Chị Lý, tôi trách chị. Chị cho mọi người, nhất định phải chăm sóc Ngưng Nhi tốt, tuyệt đối có lần sau. Còn có, chị Lý, chị nấu chút canh gừng cho Ngưng nhi uống, để phòng ấy bị cảm.”


      “Dạ vâng, thiếu gia.” Nghe Hoàng Phủ Thần Phong phân phó, chị Lý hai lời liền chạy tới phòng bếp.


      Dặn dò chị Lý xong, Hoàng Phủ Thần Phong liền lên lầu xem Chỉ Ngưng.


      tại mới hơn 7h chút, bởi vì đáp ứng Chỉ Ngưng từ nay về sau tuyệt đối đánh thức , cho nên, Hoàng Phủ Thần Phong chỉ lẳng lặng ngồi bên giường ngắm Chỉ Ngưng ngủ.


      “Đinh linh linh” đinh linh linh” điện thoại Hoàng Phủ Thần Phong vang lên, sợ đánh thức Chỉ Ngưng nên chạy vội ra ban công nghe điện.


      Hai phút sau, Hoàng Phủ Thần Phong nhận điện thoại xong, sắc mặt đại biến. đến bên giường hôn môi Chỉ Ngưng cái rồi xuống lầu.


      “Chị Lý, công ty có việc, tôi đến công ty trước, lát nữa Ngưng Nhi tỉnh tẩu bảo ấy nhất định phải uống xong canh gừng, ăn xong bữa sáng mới được đến công ty. Lái xe ở nhà chờ Ngưng Nhi.”


      “Dạ vâng, thiếu gia, thỉnh thiếu gia yên tâm.”


      Vừa mới gọi điện thoại cho Hoàng Phủ Thần Phong chính là thư ký mới của – Thư ký Trương.


      Hoàng Phủ Thần Phong tới công ty, triệu tập những cán bộ cấp cao của công ty lập tức đến phòng họp.


      “Vì sao công ty bọn họ lại có bản thiết kế đó?” Hoàng Phủ Thần Phong rống giận.


      Lúc này, người nào dám chuyện.


      Thấy ai dám chuyện, đều cúi đầu, Hoàng Phủ Thần Phong lại tiếp tục gầm lên: “Các người làm sao bây giờ? Công ty của chúng ta tuyên bố với bên ngoài công bố loạt trang sức mới, nhưng bây giờ, ngay cả bản thiết kế cũng có, còn công bố thế nào! Trong công ty có nội gian hay , tôi nghĩ mọi người hẳn là đều ràng, vô luận như thế nào, loạt trang sức mới nhất định phải ba ngày sau xuất trước mặt người tiêu dùng và phóng viên. Tan họp.”


      Hoàng Phủ Thần Phong vừa về tới văn phòng lâu, Chỉ Ngưng cũng vội vã chạy đến.


      “Phong, công ty làm sao vậy? Rất nghiêm trọng sao?”


      “Ừ, bản thiết kế loạt trang sức mới bị người của công ty bán cho những công ty khác rồi, hơn nữa, bọn họ đưa ra thị trường.”


      “Phong, còn thời gian ba ngày đúng ? Hẳn là còn kịp.”


      “Nhưng Ngưng Nhi, hy vọng em phải mệt mỏi như vậy.”
      “Đừng nhưng gì cả, tại quan trọng nhất là công ty, phải sao?”


      “Ngưng nhi”


      “Được rồi, được , chúng ta bây giờ lại bắt đầu cố gắng!”


      “Đúng, chúng ta cùng cố gắng.”


      Hoàng Phủ Thần Phong biết công ty có nội gian, cho nên, còn chưa ra hết thực lực, ngay cả Chỉ Ngưng cũng . Nhưng Hoàng Phủ Thần Phong vẫn rất lo lắng, thời gian ba ngày, muốn thiết kế loạt trang sức mới, bọn họ có thể kịp sao?


      Cảm hứng của Chỉ Ngưng giống như hệ thống cung cấp nước uống, liên tục ngừng trào đến.


      ngày, rất nhanh trôi qua rồi, Hoàng Phủ Thần Phong cùng Chỉ Ngưng, ai cũng bỏ bút vẽ trong tay ra.


      Đến 8h tối, Hoàng Phủ Thần Phong đột nhiên nghĩ đến Chỉ Ngưng ngày đều chưa ăn cái gì, vội vàng gọi điện cho chị Lý, kêu chị lập tức mang chút đồ ăn tới.


      Hoàng Phủ Thần Phong đến phòng làm việc của Chỉ Ngưng, nhưng Chỉ Ngưng hề chút chú ý tới Hoàng Phủ Thần Phong, vẫn tiếp tục vẽ.


      “Ngưng Nhi, em ngày nghỉ ngơi.” Nhìn Chỉ Ngưng liều mạng như thế, nội tâm Hoàng Phủ Thần Phong đau đến nên lời.


      “Chờ chút, em mệt, em xong ngay đây.” Tuy Chỉ Ngưng chuyện, nhưng cũng cũng ngẩng đầu lên.


      Hoàng Phủ Thần Phong thấy Chỉ Ngưng chăm chú như vậy, cũng gì thêm nữa.


      lát sau, chị Lý cùng vài người hầu cầm đống lớn đồ ăn thịnh soạn tới công ty rồi, chị Lý phải lần đầu tiên tới công ty, nhưng những người hầu theo là lần đầu tiên.


      Hai người hầu theo tò mò, nhìn đông nhìn tây. Đặc biệt cảm thấy hiếu kỳ đối với tầng nghỉ.


      Chị Lý thấy người hầu mực thưởng thức phòng làm việc của thiếu gia, mau chóng ngăn cản : “Hai người làm gì đó? Cho các người mang bữa tối đến, phải cho các người đến thăm văn phòng.”


      Chỉ chốc lát sau, Chỉ Ngưng cũng ra, “Chị Lý, sao chị lại tới đây?”


      “Là gọi chị Lý giúp chúng ta mang bữa tối tới, em ngày ăn cơm rồi, chẳng lẽ đói sao?” Hoàng Phủ Thần Phong giải thích.


      “Đúng vậy! Thiếu gia quan tâm Chỉ Ngưng tiểu thư nhất.”


      “Đúng rồi, Lý tẩu, ba ngày này chúng tôi về nhà, ở tại công ty, phiền chị mỗi ngày mang cơm tới, tôi cho lái xe đưa đón chị.” Tuy bọn họ ba ngày tới muốn tăng ca, nhưng Hoàng Phủ Thần Phong muốn bởi vì vậy mà làm Chỉ Ngưng mệt muốn chết.


      “Dạ, thiếu gia, tôi biết. Thiếu gia, nếu như xong việc chúng tôi xin trở về, sáng ngày mai tôi lại đưa bữa sáng tới.”


      “Được.”


      “Tạm biệt chị Lý.” Chỉ Ngưng .


      “Tạm biệt thiếu gia, tạm biệt Chỉ Ngưng tiểu thư.” Người hầu .


      Vừa ra khỏi văn phòng, chị Lý liền lập tức nhắc nhở hai người hầu, “Hai người nhớ kỹ, ngày mai tới công ty, cần lại nhìn loạn nữa, đặc biệt là tầng , phòng nghỉ ngơi kia chỉ có thiếu gia và Chỉ Ngưng tiểu thư có thể lên.”


      “Dạ, chị Lý.”
      dunggg thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 44: Uống mật ong sao?

      Sáng sớm hôm sau, chị Lý mang theo bữa sáng tới. Ấn tượng đầu tiên chị nhìn thấy chính là bên trong phòng làm việc biến thành bãi chiến trường.


      mặt đất, bàn cùng ghế salon khắp nơi đều có giấy lộn bị vò thành cục; bàn trà cà phê bị đổ ra; tây trang LV số lượng có hạn của Hoàng Phủ Thần Phong bị ném salon; Hoàng Phủ Thần Phong ôm Chỉ Ngưng, ngồi ghế làm việc, Chỉ Ngưng ngủ trong ngực Hoàng Phủ Thần Phong, mà Hoàng Phủ Thần Phong tựa đầu Chỉ Ngưng, mặc dù hai người bọn họ đều ngủ, nhưng trong tay vẫn nắm chặt bút vẽ


      Chị Lý nhìn thấy cảnh tượng này liền lắc đầu, hai người hầu càng mở to hai mắt nhìn, há to miệng.


      Hoàng Phủ Thần Phong cảm giác được có người đến, đành cam chịu tình dậy, tiếp theo, Chỉ Ngưng cũng tỉnh. Hai người nhìn thấy có người ngoài ở đây, lập tức cảm thấy rất xấu hổ.


      Chỉ Ngưng vội vàng từ trong ngực Hoàng Phủ Thần Phong nhảy ra ngoài, “Chị Lý. Chị đến rồi a.”


      “Tôi mang cho hai người bữa sáng, hai người chờ tôi dọn dẹp qua chút!”


      “Chị Lý, chị dọn dẹp ! Tôi cùng Ngưng Nhi lên lầu ăn.” Hoàng Phủ Thần Phong tiếp nhận bữa sáng từ tay người hầu.


      “Dạ, thiếu gia.”


      “Những đồ bàn của tôi và Ngưng Nhi nên lộn xộn.”


      “Tôiđã biết, thiếu gia.”


      Chỉ Ngưng theo sau Hoàng Phủ Thần Phong lên lầu, Chỉ Ngưng vốn muốn đến phòng bếp lấy bát đũa, nhưng bị Hoàng Phủ Thần Phong cản lại.


      “Ngưng Nhi, em ngồi đây là được rồi, lấy bát đũa.” Hoàng Phủ Thần Phong nhàng đặt Chỉ Ngưng lên ghế, sau đó tự mình đến phòng bếp lấy bát đũa.


      Hoàng Phủ Thần Phong cẩn thận giúp Chỉ Ngưng lấy chân giò hun khói và mứt hoa quả, sau đó giúp rót ly sữa.


      “Ngưng Nhi, em ăn nhiều chút, ăn xong bữa sáng lên giường ngủ giấc.” Hoàng Phủ Thần Phong sủng nịnh nhìn Chỉ Ngưng.


      cần đâu! tại em thể ngủ được. Em còn muốn vẽ! quên, trừ hôm nay, chỉ còn có thời gian ngày rưỡi, trước mười rưỡi sáng ngày kia nhất định phải hoàn thành tất cả các tác phẩm.” Chỉ Ngưng lớn tiếng kháng nghị, thanh lớn đến mức chị Lý và người hầu ở dưới lầu quét dọn đều nghe thấy.


      “Nếu bởi vậy mà em mệt mỏi, thà rằng ngày kia mở cuộc họp báo nữa.” Lần này, Hoàng Phủ Thần Phong cũng rất kiên trì.


      “Hoàng Phủ Thần Phong, dám!” Chỉ Ngưng thể để cho Hoàng Phủ Thần Phong vì mình mà đem danh dự của công ty ra làm trò đùa.


      Hoàng Phủ Thần Phong nhìn thấy Chỉ Ngưng sắp khóc, bữa sáng cũng ăn, mau chóng ôm lấy Chỉ Ngưng, hôn lên những giọt nước mắt sắp rơi xuống của , trấn an : “Được được, Ngưng Nhi ngoan, khóc! dám.”


      “Hừ!” Chỉ Ngưng quay đầu chỗ khác, để ý tới Hoàng Phủ Thần Phong.


      “Ngưng Nhi, nên tức giận, em muốn như thế nào liền như thế! Được ?” Hoàng Phủ Thần Phong tiếp tục an ủi.


      “Như vậy còn được. Mau ăn sáng a! Lát nữa còn phải vẽ!”


      “Ai, Ngưng nhi, thực có biện pháp với em. Nhưng em phải đáp ứng việc.”


      “Ha ha, Phong, cần phải , em đáp ứng .” Chỉ Ngưng tinh nghịch mở to hai mắt nhìn Hoàng Phủ Thần Phong.


      “Làm sao em biết? Chẳng lẽ, em là con giun đũa trong bụng sao?” Hoàng Phủ Thần Phong tin nhìn Chỉ Ngưng.


      “Mới phải! Giun đũa đáng ghét, em đây xinh đẹp như vậy.”


      “Ách? Vậy em xem, vừa muốn gì.” Hoàng Phủ Thần Phong ưu nhã uống ngụm nước hoa quả.


      vừa muốn , ngàn vạn nên miễn cưỡng mình, nếu như mỏi mệt, phải cho , sau đó lên tầng nghỉ ngơi. Em sai chứ?”


      “Ngưng Nhi, em đúng là tiểu giun đũa thân ái của , bất quá, là con giun đũa xinh đẹp nhất, đáng nhất.” (Eo =D ta nổi hết cả da gà =D]]])


      “Ha ha! Phong, hôm nay uống mật ong sao? Miệng ngọt như vậy.” Hoàng Phủ Thần Phong dụ dỗ được Chỉ Ngưng làm cao hứng!


      có biện pháp a! Từ khi gặp em, miệng của bắt đầu ngọt như vậy.”


      “Vậy hôm nào lại cho em nghe nha! tại, chúng ta phải tiếp tục cố gắng, !” Chỉ Ngưng hai lời liền lôi kéo Hoàng Phủ Thần Phong xuống lầu.


      Chị Lý nhìn thấy bọn họ xuống, liền cười tủm tỉm : “Thiếu gia, Chỉ Ngưng tiểu thư, hai người ăn no ? Nếu như còn no bụng…, chị Lý lại về nhà làm cho hai người ăn.”


      “Cám ơn chị Lý, chúng ta ăn no rồi, tầng vẫn còn thức ăn dư lại!” Chỉ Ngưng .


      “Cám ơn cái gì, đây là việc tôi phải làm mà.” Chị Lý .


      “Chị Lý, mấy ngày nay làm chị vất vả.” Hoàng Phủ Thần Phong kính trọng chị Lý giống như người thân của mình.


      “Thiếu gia đừng như vậy. Đúng rồi, thiếu gia cùng Chỉ Ngưng tiểu thư ngồi ghế sa lon chờ chút, tôi hút bụi ở thảm sau đó hai người có thể làm việc.”


      Chị Lý sợ chậm trễ công việc của bọn họ, liền vội vàng cầm máy hút bụi bắt đầu hút thảm.


      Chỉ Ngưng khắc cũng muốn lãng phí thời gian, cầm bút vẽ cùng giấy vẽ đặt bàn trà, sau đó bắt đầu vẽ.


      Hoàng Phủ Thần Phong nhìn Chỉ Ngưng vì công ty mà liều mạng như thế, từ trong đáy lòng thấy rất cảm động, càng thêm xót xa Chỉ Ngưng.
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :