1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sủng em không tốt sao - Hận Điệp (75 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 20: Điên cuồng

      Cơm nước xong, Hoàng Phủ Thần Phong kêu Chỉ Ngưng về phòng nghỉ ngơi trước, còn có việc chưa xử lý xong nên phải đến thư phòng.


      Chỉ Ngưng trở lại phòng, tắm rửa xong, liền nằm nửa người giường nghĩ tới chuyện của mình và Hoàng Phủ Thần Phong mấy tháng nay, nghĩ đến Hoàng Phủ Thần Phong sủng ái , quan tâm . Chung quanh thiếu người theo đuổi, nhưng Chỉ Ngưng chưa từng động tâm. Những năm gần đây, trái tim thủy chung vẫn luôn đóng băng, thẳng đến khi Hoàng Phủ Thần Phong xuất , tất cả đều thay đổi.


      biết bắt đầu từ lúc nào bắt đầu, ban đêm có Hoàng Phủ Thần Phong, khó có thể chìm vào giấc ngủ. muốn rời khỏi , thế nhưng cũng dám hy vọng xa vời Hoàng Phủ Thần Phong vĩnh viễn chỉ thuộc về mình .


      Ngay khi Chỉ Ngưng còn suy nghĩ Hoàng Phủ Thần Phong khi nào mới có thể trở về cửa phòng ngủ liền mở ra. Có trời biết thời điểm Hoàng Phủ Thần Phong nhìn Chỉ Ngưng khêu gợi nằm giường, dục vọng của mạnh đến cỡ nào.


      “Ngưng Nhi, trễ thế như vậy sao em còn chưa ngủ?”


      bên cạnh em ngủ được.” Chỉ Ngưng nhìn .


      sao?” Nghe được câu này, Hoàng Phủ Thần Phong có chút ít hưng phấn, nguyên lai, Ngưng Nhi ngủ được.


      “Lừa làm gì!”


      “Ha ha, tắm, sau đó ngủ.” xong, liền về phía phòng tắm.


      20’ sau, Hoàng Phủ Thần Phong mặc chiếc áo choàng tắm màu lam nằm bên cạnh Chỉ Ngưng, ôm lấy . Kỳ thực, áo choàng này còn chiếc dành cho nữ, Hoàng Phủ Thần Phong đặc biệt chuẩn bị cho Chỉ Ngưng.


      giường, Hoàng Phủ Thần Phong dám hôn Chỉ Ngưng, bởi vì biết mình có thể tự chủ được bao nhiêu.


      Chỉ Ngưng cảm thấy xuất của Hoàng Phủ Thần Phong liền xoay người hôn lên môi .


      “Ngưng Nhi, em biết em làm như vậy hậu quả là gì ?” Hoàng Phủ Thần Phong đẩy Chỉ Ngưng ra, thanh của có chút kích động.


      “Em biết , em nguyện ý làm như vậy.” Chỉ Ngưng thẹn thùng chôn đầu trong lồng ngực Hoàng Phủ Thần Phong.


      Nhận được khẳng định của Chỉ Ngưng, Hoàng Phủ Thần Phong xoay người đè mình lên Chỉ Ngưng, nhưng vẫn muốn hỏi câu cuối cùng, “Ngưng Nhi, tại em hối hận vẫn còn kịp.”


      Chỉ Ngưng trả lời Hoàng Phủ Thần Phong bằng cách chặn miệng .


      Hoàng Phủ Thần Phong đem đồ ngủ của Chỉ Ngưng cởi ra, tiện tay ném xuống đất. Lúc này toàn thân Chỉ Ngưng từ xuống dưới chỉ còn cái quần lót Lace màu đen khêu gợi. Sau đó, Hoàng Phủ Thần Phong cũng cởi áo choàng tắm của mình ra.


      Chỉ Ngưng nhìn thấy người mình chỉ còn lại cái quần lót , rất khẩn trương, dám nhìn vào mắt Hoàng Phủ Thần Phong. khẽ bên tai : “Ngưng Nhi, ngoan, cần khẩn trương.”


      Hoàng Phủ Thần Phong ngừng hôn Chỉ Ngưng, ngón tay thon dài tới chỗ tư mật chờ mong lâu.


      “A” được” Chỉ Ngưng hoảng sợ mở to mắt nhìn Hoàng Phủ Thần Phong.


      “Đừng sợ! Bảo bối!” Hoàng Phủ Thần Phong miệng hơi mở, ngậm lấy bên nụ hoa ngọt ngào.


      “Phong, em... em rất khó chịu!” Chỉ Ngưng cảm thấy trong cơ thể như có vạn con kiến bò.


      “Ngoan, biết.” Hoàng Phủ Thần Phong biết Chỉ Ngưng chuẩn bị tốt vì , liền đem của mình kiên quyết đưa vào nơi tinh tế của .


      “A! Phong” đau quá.” Đau đớn tê tâm liệt phế làm nước mắt Chỉ Ngưng chảy xuống.


      “Ngưng Nhi, chờ chút đau nữa, đừng khóc.” Hoàng Phủ Thần Phong hôn lên nước mắt của Chỉ Ngưng, tự mình chịu đựng đau đớn, yên lặng bất động trong cơ thể Chỉ Ngưng. Mồ hôi rơi xuống bộ ngực trắng nõn của .


      Rốt cục, Hoàng Phủ Thần Phong nhịn được nữa nhàng di chuyển, giọng hỏi: “Ngưng Nhi, còn đau ?”


      “Giống như đau nữa.” Ngưng Nhi đỏ mặt.


      Hoàng Phủ Thần Phong chế trụ eo của , ra sức bắt đầu chuyển động. Tốc độ từ chậm dần dần đến nhanh.


      “A” Phong, chậm chút, em, em được” a!” Chỉ Ngưng điên cuồng thét lên, giống như thân thể chịu nổi thêm tiến sâu vào nữa.


      Hoàng Phủ Thần Phong lần nữa tiến sâu vào nhanh hơn, cũng điên cuồng hét lên tiếng, lần đầu tiên đem hạt giống hoan ái phóng vào cơ thể người phụ nữ.


      Hoàng Phủ Thần Phong xoay người cái, làm cho Chỉ Ngưng dựa vào người của mình, cũng muốn làm Ngưng Nhi bảo bối của sợ. vẫn chưa rút ra khỏi cơ thể Chỉ Ngưng, của vẫn rục rịch, mà Chỉ Ngưng ngủ mê man rồi, căn bản cảm giác được gì.


      Hoàng Phủ Thần Phong thấy mệt mỏi mê man ngủ mất liền đem chính mình lui ra, sau đó vào phòng tắm chuẩn bị nước. Hoàn Phủ Thần Phong ôm Chỉ Ngưng cùng tiến vào bồn tắm xa hoa, để Chỉ Ngưng thoải mái dựa trước ngực mình. ôn nhu giúp Chỉ Ngưng xoa nơi tư mật của , lần đầu tiên, khó tránh khỏi cảm giác thoải mái.


      Sau khi rửa sạch, Hoàng Phủ Thần Phong giúp Chỉ Ngưng lau khô thân thể, mặc cho chiếc áo choàng tắm màu lam cùng bộ giống mình. (Áo đôi :))))


      Hoàng Phủ Thần Phong đem Chỉ Ngưng đến giường sau đó ôm , chỉ chốc lát mình cũng tiến nhập mộng đẹp ngọt ngào!

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 21: Truyền thuyết vòng đu quay cao chọc trời

      “Uhm” sáng sớm, Chỉ Ngưng bị Hoàng Phủ Thần Phong hôn tỉnh.


      “Sớm, Ngưng Nhi.” Thấy Chỉ Ngưng tỉnh, Hoàng Phủ Thần Phong xoay người đặt Chỉ Ngưng dưới mình.


      “Làm sao lại nằm đè lên người em?” Hồi tưởng lại màn đêm qua, Chỉ Ngưng liền đỏ bừng mặt.


      “Ngưng Nhi bảo bối, em xem, loại tư thế này là muốn làm gì? Hả?” Vẻ mặt Hoàng Phủ Thần Phong tà ác nhìn Chỉ Ngưng.


      “A! phải còn muốn đấy chứ?”


      “Ngưng Nhi, em ngủ đêm.” Đêm qua tắm rửa xong, Hoàng Phủ Thần Phong nỡ muốn lần nữa, sợ Chỉ Ngưng lần đầu tiên quá mệt mỏi, cho nên liền chịu đựng.


      “Nhưng hôm nay đợi Chỉ Ngưng xong, Hoàng Phủ Thần Phong liền tiến vào nơi nữ tính của .


      có nhưng, hôm nay là thứ bảy, làm.” Hoàng Phủ Thần Phong kiềm chế vận động của mình, mỗi lần từ từ thêm sâu hơn.


      Hoàng Phủ Thần Phong kéo hai chân thon dài của Chỉ Ngưng giữ chặt ở eo của mình, mười ngón tay của Chỉ Ngưng siết chặt lấy bả vai Hoàng Phủ Thần Phong, đâm xuống sâu, da bị xước ra thế nhưng Hoàng Phủ Thần Phong có chút cảm giác đau đớn nào.


      “A! Phong, ... chậm chút, em... em chịu nổi! Chỉ Ngưng bất lực lắc lắc đầu, mái tóc sớm bị mồ hôi dính lại mặt.


      “Bảo bối, em có thể, kiên trì chút. Ngoan!” Hoàng Phủ Thần Phong bên an ủi Chỉ Ngưng, bên còn quên tiếp tục vận động.


      Hồi lâu sau, Hoàng Phủ Thần Phong cũng mồ hôi đầm đìa, nhưng vẫn thể nào thỏa mãn, giống như muốn đem dục vọng tháng này đều lập tức thỏa mãn. Cho nên, vẫn ra sức khổ chiến. Chỉ Ngưng rốt cục chống đỡ nổi nữa, hét lên tiếng, lần nữa lại ngủ mê man.


      Lúc này, Hoàng Phủ Thần Phong cũng ngừng động tác, trở mình rời khỏi người Chỉ Ngưng, ôm lấy Chỉ Ngưng thỏa mãn ngủ thiếp .


      -----------LOVE-----------


      Khi Chỉ Ngưng tỉnh lại, là xế chiều. Phản ứng đầu tiên của Chỉ Ngưng chính là nhìn người bên cạnh chút, thế nhưng lại thấy người đâu, Chỉ Ngưng cho rằng Hoàng Phủ Thần Phong làm. Nhưng ràng hôm nay cần làm? Vậy ở đâu?


      Kỳ trước khi Chỉ Ngưng tỉnh lại, Hoàng Phủ Thần Phong rời giường chuẩn bị chút thức ăn cho Chỉ Ngưng, biết khi tỉnh lại nhất định đói.


      Chỉ Ngưng còn chưa muốn rời giường, vô lực nằm giường, tại toàn thân đều đau nhức, muốn di chuyển cũng nhúc nhích được.


      Ngay khi Chỉ Ngưng lại muốn ngủ, Hoàng Phủ Thần Phong mở cửa bưng cơm chuẩn bị cho Chỉ Ngưng vào.


      đem cơm đặt bàn, đến bên giường ngồi xuống, “Ngưng Nhi, em tỉnh a? Ngồi dậy ăn cơm , đây là tự mình làm!”


      “Chính là khiến em quá mệt mỏi! Hơn nữa, quần áo cũng còn chưa mặc!” Chỉ Ngưng càng thanh càng .


      “Yên tâm, khi em còn ngủ, giúp em mặc đồ ngủ rồi.” xong, Hoàng Phủ Thần Phong liền ôm lấy Chỉ Ngưng. Hoàng Phủ Thần Phong ngồi ghế salon, còn Chỉ Ngưng ngồi đùi .


      “A! Phong, đột nhiên em cảm thấy ngay cả tay cũng có khí lực, nâng nổi, đút ăn cơm cho em được ?” Chỉ Ngưng biết Hoàng Phủ Thần Phong nhất định đáp ứng cầu của .


      “Em đó!” Quả nhiên, Hoàng Phủ Thần Phong cự tuyệt cầu của , cầm lấy thìa, đem thức ăn đưa vào miệng .


      “Phong, ăn cùng em được ? Bằng em ăn mình có khẩu vị, em đút cho , há miệng nào.” Chỉ Ngưng cầm lấy thìa trong tay Hoàng Phủ Thần Phong, múc muỗng, đưa đến miệng Hoàng Phủ Thần Phong.


      Bữa cơm này, bọn họ đút cho em, em đút cho liền sớm ăn xong rồi.


      ------------LOVE-----------


      Lúc dùng cơm, Hoàng Phủ Thần Phong chiều nay muốn dẫn Chỉ Ngưng công viên trò chơi, Chỉ Ngưng cao hứng ôm cổ Hoàng Phủ Thần Phong, ngừng hôn .


      Hai người bọn họ thay đổi quần áo bình thường. Hoàng Phủ Thần Phong mặc bộ quần áo thể thao màu hồng. Thực khéo là, Chỉ Ngưng cũng mặc bộ quần áo màu hồng phấn, bọn họ là xứng đôi a!


      “Phong, có phải nhìn lén em mặc quần áo màu hồng phấn cho nên cũng chọn bộ màu hồng phải ?” Chỉ Ngưng cố ý giả bộ rất tức giận.


      “Nào có! Cái này ràng là hai người chúng ta thần giao cách cảm.” Hoàng Phủ Thần Phong gần đây mới đổi chiếc xe Porsche thể thao màu đỏ số lượng có hạn. Hoàng Phủ Thần Phong dễ gì mới mua được chiếc xe này, dự tính chỉ cần xe 2 chỗ cho và Chỉ Ngưng.


      Hai người miệng nhao nhao, rất nhanh đến công viên trò chơi.


      “A! Tuyệt quá! Rất lâu rồi em chưa đến công viên trò chơi.” Tiến vào bên trong, Chỉ Ngưng liền kéo cánh tay Hoàng Phủ Thần Phong kêu to.


      “Ha ha! Chỉ cần Ngưng Nhi cao hứng là tốt rồi. thôi, chúng ta bắt đầu chơi!” Nếu như có người nhìn thấy Hoàng Phủ Thần Phong chơi trong công viên này, người nọ nhất định là hai mắt của mình bị hoa, cho nên mới nhìn thấy Hoàng Phủ Thần Phong.


      “Phong, em muốn ăn kẹo đường, mua giúp em.” Nhìn thấy kẹo đường, Chỉ Ngưng làm nũng với Hoàng Phủ Thần Phong, đương nhiên dám kháng lệnh, đành phải ngoan ngoãn mua.


      “Này!” Hoàng Phủ Thần Phong đem kẹo đường đưa cho Chỉ Ngưng.


      “Ha ha! Phong tốt nhất!” Chỉ Ngưng lại hôn cái.


      chuỗi kẹo đường đổi lấy cái hôn, đáng giá.


      “Phong, chúng ta ngồi thuyền hải tặc được ?”
      “Được.”


      “Phong, chúng ta ngồi ngựa gỗ xoay tròn được ?”
      “Được.”


      “Phong, chúng ta chơi dòng nước xiết được ?”
      “Được.”



      Ngoại trừ chơi tàu cao tốc cùng quỷ ốc, hầu hết trò chơi trong công viên bọn họ đều chơi qua. Bất quá, Hoàng Phủ Thần Phong nhất định có biện pháp làm cho Chỉ Ngưng cùng chơi những trò chơi kia.


      Cuối cùng, “Phong, chúng ta ngồi vòng đu quay cao chọc trời được ?”
      “Được.”


      Ngồi bên trong vòng đu quay, Chỉ Ngưng tựa bên ngực Hoàng Phủ Thần Phong, vẻ mặt hạnh phúc, “Phong, em cho biết truyền thuyết về vòng đu quay cao chọc trời a! Có người , ngồi đu quay cao chọc trời này được hạnh phúc. Khi đu quay lên đến điểm cao nhất, nếu hai người nhau hôn môi, bọn họ sau khi xuống dưới vĩnh viễn hạnh phúc.”


      “Ngưng Nhi, em.” Ba chữ ‘ em’ kia, Hoàng Phủ Thần Phong lần đầu tiên ra miệng, Trước khi gặp được Chỉ Ngưng, tin mình người nào đó.


      , cái gì?” Chỉ Ngưng thể tin được Hoàng Phủ Thần Phong với ba chữ kia.


      , * * em!” xong, Hoàng Phủ Thần Phong liền hôn lên môi Chỉ Ngưng.


      Mà thời điểm hôn Chỉ Ngưng, vòng đu quay vừa vặn lên đến điểm cao nhất.


      Truyền thuyết vòng đu quay cao chọc trời, có ?


      Bọn họ, sau khi xuống vĩnh viễn hạnh phúc sao?
      dunggg thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 22: Chỉ Ngưng bị dọa đến bệnh 1

      Hồi lâu, Hoàng Phủ Thần Phong mới lưu luyến rời khỏi môi Chỉ Ngưng, gắt gao ôm Chỉ Ngưng vào trong ngực. Nét mặt của rất nghiêm túc, sau đó, nâng cằm Chỉ Ngưng lên, ánh mắt chằm chằm nhìn Chỉ Ngưng :


      “Hàn Chỉ Ngưng! Lời này chỉ lần, em nghe cho . Hoàng Phủ Thần Phong xác định cùng Hàn Chỉ Ngưng, chắc chắn xác định cả đời vĩnh viễn cùng nhau hạnh phúc!”


      Chỉ Ngưng chính là nước mắt giàn giụa nhìn Hoàng Phủ Thần Phong, tại lúc này, Chỉ Ngưng nên lời..., chỉ đành phải ôm chặt lấy Hoàng Phủ Thần Phong, sợ tất cả chỉ là giấc mộng đơn giản và hạnh phúc.


      Nhìn thấy Chỉ Ngưng khóc, Hoàng Phủ Thần Phong liền luống cuống, “Ngưng Nhi, em làm sao vậy?”


      “Ô ô ô Phong, em sợ đây là giấc mộng, sau khi tỉnh mộng cái gì cũng biến mất, em sợ mất ! Bởi vì em rất thích ! Ô ô” rời em phải ?” Chỉ Ngưng lần nữa đem quần áo của Hoàng Phủ Thần Phong trở thành khăn tay.


      “Ha ha, đứa ngốc! Đây là , tuyệt đối phải là mộng. cam đoan với em, đời này, luôn luôn bên cạnh em, bảo vệ em, che chở em, cưng chiều em. rời xa em nửa bước. Được ?” Vẻ mặt Hoàng Phủ Thần Phong sủng nịch. Loại vẻ mặt này, cho dù ba năm trước đây cũng chưa từng thấy.


      “Vâng! Phong, tại sao đối tốt với em như vậy? Thậm chí mới gặp qua em 2 lần đối tốt với em như vậy.” Khóe mắt Chỉ Ngưng còn vương vài giọt nước mắt.


      “Kì thực, lúc trước, ngày đầu tiên em đến ‘Earl’ làm việc, đứng dưới công ty nhìn tấm biển cười, từ lúc đó liền muốn bảo vệ em, cho em bị thương tổn. Sau khi nhìn thấy em, ngồi trong phòng làm việc như thế nào cũng thể tập trung tinh thần, trong đầu đều là bóng dáng của em, sau đó liền muốn hiểu về em, gọi thư ký đem tư liệu của em đến. Xem tư liệu mới biết cuộc sống của em khổ cực như vậy, càng muốn muốn cưng chiều em, liền thề, từ nay về sau bao giờ để em khổ cực như vậy nữa, bù đắp cho em vui vẻ hạnh phúc gấp bội. Ngày đó, tan ca sớm, sau đó, vẫn theo phía sau em. Em đến bệnh viện, cũng đến bệnh viện, rất thương em. Em từ bệnh viện ra, cũng vẫn theo sau em, thấy em gần đến nhà, nghĩ trở về rồi nhưng là vừa mới quay chợt nghe thấy tiếng kêu của em, mau chóng chạy tới cứu em. Ngưng Nhi, em biết ? rất vui mừng vì ngày đó vẫn theo em từ bệnh viện ra, bằng , khẳng định cả đời cũng tha thứ cho mình.” Hoàng Phủ Thần Phong thâm tình cho Chỉ Ngưng nghe tình huống ngày đầu tiên.


      “Em biết, em biết! Phong, em , cám ơn cũng en.” Chỉ Ngưng xem ra còn nhìn Hoàng Phủ Thần Phong chăm chú và nghiêm túc hơn.


      vậy sao? Ngưng nhi, em cũng ?”


      “Vâng! Em ! Thời điểm cứu em, em .” Chỉ Ngưng thực rất thẹn thùng.


      cũng em! Ngưng Nhi bảo bối, chơi với em nhiều trò chơi như vậy rồi, kế tiếp, em phải nên chơi những trò thích sao? Chúng ta trước tiên chơi tàu cao tốc, sau đó quỷ ốc, được ?” Nhân cơ hội, Hoàng Phủ Thần Phong đưa ra cầu.


      Chỉ Ngưng hơi suy nghĩ chút, mới chậm rãi mở miệng: “Được rồi! Chúng ta chơi!”


      ------------LOVE----------


      Ngồi tàu cao tốc, Chỉ Ngưng gắt gao nắm lấy cánh tay Hoàng Phủ Thần Phong, xem ra thực rất sợ.


      “Ngưng Nhi ngoan! Đừng sợ, có ở đây.” Hoàng Phủ Thần Phong nhàng xoa đầu Chỉ Ngưng.


      Ngay khi Hoàng Phủ Thần Phong vừa xong chữ cuối cùng tàu cao tốc liền chuyển động.


      “A” a” a” trong nhiều người, Chỉ Ngưng kêu lớn tiếng nhất.


      đến phút đồng hồ, tàu cũng dừng lại.


      “Phong, nghĩ tới tàu cao tốc kích thích như vậy a! Chơi thực vui a! Chúng ta chơi lại lần được ?” Ai, vừa mới còn sợ muốn chết, đảo mắt, còn muốn nữa chơi thêm lần nữa.


      “ A! Vừa mới người nào đó còn A lớn tiếng như vậy!”


      “Nào có! thôi thôi!” Chỉ Ngưng lôi kéo Hoàng Phủ Thần Phong đến hướng vào cửa.


      Chỉ Ngưng kéo Hoàng Phủ Thần Phong liên tục ngồi tám lần tàu cao tốc.


      “Ngồi tàu cao tốc nhiều lần như vậy, em cảm giác thoải mái! sao? Cảm giác như thế nào?”


      “Ừ! Mỗi ngày đều ngồi trong phòng làm việc, thỉnh thoảng ra ngoài thư giãn chút tệ.” Hoàng Phủ Thần Phong ôm eo Chỉ Ngưng, “Chúng ta nên quỷ ốc.” sợ Chỉ Ngưng hối hận, liền nhanh ôm về hướng quỷ ốc.


      Quỷ ốc có rất nhiều người, tại, Chỉ Ngưng càng lo lắng hơn so với thời điểm ngồi tàu cao tốc, lòng bàn tay ngừng đổ mồ hôi lạnh.


      Vừa mới tiến vào quỷ ốc, Chỉ Ngưng chợt nghe thấy tiếng thét chói tai từ bên trong truyền tới, thậm chí còn có tiếng la khóc. Điều này làm cho Chỉ Ngưng càng thêm sợ hãi.


      “A” Phong, ô ô ô ô” có bạch cốt tinh đột nhiên xuất trước mặt Chỉ Ngưng. Chỉ Ngưng sợ tới mức chân đều mềm nhũn thế nhưng thanh hế giảm thấp chút nào.


      Hoàng Phủ Thần Phong ở sau ôm lấy Chỉ Ngưng, để ngã xuống.


      “A” Phong, em” lúc này con ma cà rồng bò ra nắm lấy chân Chỉ Ngưng, dọa ngất .


      “Ngưng Nhi, Ngưng Nhi bảo bối. ôm em về nhà, ngoan! Đừng sợ, sao chứ.” Hoàng Phủ Thần Phong vừa chuyện với Chỉ Ngưng hôn mê, vừa ôm Chỉ Ngưng rất nhanh rời khỏi quỷ ốc. Hừ! Dám dọa bảo bối của , quyết định ngày mai thu mua công viên trò chơi này, sau đó đem hủy quỷ ốc.


      ------------LOVE-----------


      Trở lại biệt thự, chị Lý trở lại, nhìn thấy thiếu gia ôm Chỉ Ngưng liền hỏi: “Thiếu gia, tiểu thư làm sao vậy?”


      “Chị Lý, chị trở lại a? Chị nấu chút cháo, Ngưng Nhi tỉnh dậy đói. Ngưng Nhi bị hù dọa ngất xỉu, tôi ôm ấy nghỉ ngơi.” Chị Lý rất chiếu cố , từ lúc mới sinh ra, chị Lý chiếu cố .


      “Được, tôi lập tức ngay.” Bị dọa ngất? Thiếu gia mang theo tiểu thư đâu vậy? Sao lại té xỉu a? Quên , thiếu gia chưa chị cũng hỏi nhiều làm gì.


      Đến phòng ngủ, Hoàng Phủ Thần Phong giúp Chỉ Ngưng thay đổi đồ ngủ, sau đó đặt lên giường, đắp kín chăn. Chính mình ngồi giường, nắm lấy tay Chỉ Ngưng, giờ phút này, trong mắt của tràn đầy cảm giác áy náy.


      “Ngưng Nhi bảo bối, ngoan! cần ngủ nữa, cháo Lý tẩu nấu em thích nhất a!”


      “Ngưng Nhi, thực xin lỗi! Nếu sớm biết em sợ như vậy..., đánh chết , cũng .”


      “Ngưng Nhi, tỉnh lại được ?”



      Hoàng Phủ Thần Phong ngừng chuyện với Chỉ Ngưng hôn mê. Chị Lý bưng cháo đứng ở ngoài cửa lâu rồi, đều nghe được những lời thiếu gia . Ba năm trước từ sau khi kia rời , thiếu gia liền thay đổi tại, giống như quay trở về, tựa hồ so với trước kia càng thêm ôn nhu. Chị cũng hi vọng thiếu gia có thể ở cùng chỗ với Chỉ Ngưng.


      “Thiếu gia, cháo tôi đặt lên bàn.”


      “Uhm! còn sớm, chị Lý, chị cũng nghỉ ngơi !” Mặc dù chuyện cùng chị Lý nhưng ánh mắt hề rời khỏi Chỉ Ngưng.


      “Vâng, vậy có việc cứ bảo tôi.”


      ------------LOVE-----------


      Nửa đêm, Hoàng Phủ Thần Phong vẫn nắm tay Chỉ Ngưng, nhưng cảm thấy tay Chỉ Ngưng càng ngày càng nóng, cảm thấy có chút ổn liền sờ lên trán Chỉ Ngưng.


      “A! Ngưng Nhi phát sốt.” Vừa sờ trán Chỉ Ngưng, nóng muốn chết, thần kinh Hoàng Phủ Thần Phong đều căng cứng.


      “Chị Lý!” Hoàng Phủ Thần Phong gần như rống lên, cả tòa biệt thự đều bị bao quanh bởi cơn giận của .


      “Dạ, thiếu gia xin phân phó.” Chị Lý vừa nghe thấy thiếu gia gọi mình, giống như chuyện rất nghiêm trọng nên bà cũng dám chậm trễ liền chạy đến.


      “Nhanh gọi điện thoại cho bác sĩ Tề, sau đó kêu Tiểu Lưu đến nhà đón , dùng tốc độ nhanh nhất đến đây.” Nếu như có thể, tại rất muốn tự mình đến nhà bác sĩ Tề mang đến đây a!


      đến nửa giờ, bác sĩ thở hổn hiển xuất ở biệt thự của Hoàng Phủ Thần Phong. Bác sĩ Tề tiêm thuốc giúp Chỉ Ngưng hạ sốt, sau đó lại truyền dịch.


      “Bác sĩ Tề, Ngưng Nhi thế nào rồi? Có nặng lắm ? Tại sao lại phát sốt?” Thấy bác sĩ thu dọn đồ đạc liền vội vã hỏi tình hình của Chỉ Ngưng.


      “Phong thiếu xin yên tâm, tiểu thư bởi vì bị kinh hãi, cho nên mới sốt cao, nghỉ ngơi vài ngày có thể bình phục, ngày mai tôi tới khám lại cho tiểu thư. Ngoài ra ở đây có y tá, chút giúp tiểu thư truyền dịch, xin ngài yên tâm.” Bác sĩ Tề cẩn thận dặn dò.


      “Bác sĩ Tề vất vả rồi. Chị Lý, gọi Tiểu Lưu đưa bác sĩ Tề trở về, ngày mai lại tới đón. Còn có, các người cũng có thể xuống, tôi chăm sóc Ngưng Nhi, có việc gọi các người.”


      “Dạ, thiếu gia.” Y tá trả lời.


      Sau khi bọn họ rời khỏi, Hoàng Phủ Thần Phong ngồi giường nhàng vuốt ve vết tiêm ở tay Chỉ Ngưng, nhìn thấy Chỉ Ngưng hôn mê bất tỉnh, Hoàng Phủ Thần Phong càng thêm áy náy dứt.
      dunggg thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 23: Chỉ Ngưng bị dọa đến bệnh 2

      Cả đêm, Hoàng Phủ Thần Phong ngừng dùng khăn mặt lau thân thể giúp Chỉ Ngưng để hạ nhiệt độ, lại sợ khát nước dùng bông ẩm thấm ướt môi .


      Hoàng Phủ Thần Phong cũng thấm mệt rồi, thẳng đến hừng đông, Chỉ Ngưng cuối cùng cũng có dấu hiệu hạ sốt mới ôm Chỉ Ngưng cùng ngủ, nhưng ngủ sâu, rất sợ Chỉ Ngưng lại phát sốt.


      Hoàng Phủ Thần Phong mới ngủ hơn hai giờ liền tỉnh, nhìn thấy Chỉ Ngưng vẫn chưa tỉnh, giúp chỉnh lại chăn rồi tới ngoài cửa, đối với hai y tá: “Hai người hảo hảo chăm sóc Ngưng Nhi khi tôi ở đây, có chuyện gì báo lại với tôi, tôi lập tức lên.” xong liền xuống lầu.


      “Thiếu gia sớm, bữa sáng chuẩn bị xong, xin ngài tới ăn. Tiểu thư còn chưa tỉnh sao?” Chị Lý thấy thiếu gia xuống lập tức tiến lên chào hỏi.


      Hai y tá quả thực hâm mộ Chỉ Ngưng chết được, có người đàn ông vừa có tiền, vừa đẹp trai lại biết săn sóc .


      , Ngưng Nhi còn chưa tỉnh. Bữa sáng tôi muốn ăn, chị Lý, chị nấu ít cháo, bất cứ lúc nào Ngưng Nhi cũng có thể ăn. A, đúng rồi, Tiểu Lưu đón bác sĩ Tề chưa?” Dù sao đêm ngủ, Hoàng Phủ Thần Phong nhìn qua thực tiều tụy.


      “Cháo tôi chuẩn bị xong, Tiểu Lưu sáng sớm qua nhà bác sĩ Tề, phỏng chừng rất mau trở lại. Thiếu gia, ngài có lẽ đêm ngủ? Ngài vẫn nên ăn chút điểm tâm! Bằng bệnh của tiểu thư còn chưa khỏe, ngài cũng bị bệnh vậy có người chăm sóc tiểu thư.” Bất đắc dĩ, chị Lý chuyển hướng sang Chỉ Ngưng, chị biết tại thiếu gia lo lắng cho Chỉ Ngưng.


      “Được rồi! Lát nữa bác sĩ Tề đến liền gọi tôi.” Nghe xong lời chị Lý , Hoàng Phủ Thần Phong lập tức tới phòng ăn ăn điểm tâm.


      Hoàng Phủ Thần Phong dùng tốc độ nhanh nhất ăn xong, sau đó lên lầu cùng Chỉ Ngưng. Trước khi Chỉ Ngưng tỉnh lại tuyệt đối làm.


      “Phong thiếu, ngài vừa mới xuống tiểu thư cũng tỉnh lại, thế nhưng lâu sau liền ngủ.” y tá báo cáo chi tiết lại tình hình của Chỉ Ngưng. Con mắt y tá nhìn chằm chằm vào Hoàng Phủ Thần Phong, chính là Hoàng Phủ Thần Phong liếc lấy cái, thậm chí cũng câu.


      tại, trong mắt Hoàng Phủ Thần Phong dung bất luận kẻ nào.


      “Thiếu gia, bác sĩ Tề đến.”


      “Ừ, mời lên.” Thanh Hoàng Phủ Thần Phong có chút độ ấm nào.


      -----------LOVE----------


      Bác sĩ Tề dùng nhiệt kế điện tử ấn cái đằng sau tai Chỉ Ngưng, nhìn chút : “Phong thiếu, tiểu thư hạ sốt rồi, tôi truyền dịch cho ấy lần nữa, phỏng chừng có thể tỉnh.”


      Hoàng Phủ Thần Phong nghe Chỉ Ngưng còn sốt nữa rốt cục lộ ra tươi cười, “ vậy chăng? tốt quá, cám ơn , bác sĩ Tề.”


      “Phong thiếu quá khách khí, đây là việc tôi phải làm.” Bác sĩ Tề ở Hoàng Phủ gia nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy Hoàng Phủ Thần Phong cười vui vẻ.


      phòng đầy người, bọn họ nhìn Hoàng Phủ Thần Phong nở nụ cười, cũng đều ngây dại.


      Thời điểm kim đâm vào tay Chỉ Ngưng, liền cảm thấy đau nhức, “Phong, đau quá!”


      “Ngưng Nhi, em tỉnh, ngoan, xong ngay đây. Hôm qua em bị sốt, phải truyền dịch, em đói bụng ?” Nghe Chỉ Ngưng kêu đau, Hoàng Phủ Thần Phong liền nhàng giúp xoa chỗ đau.


      “Chị Lý, nhanh, đem cháo hâm lại.”


      “Vâng, tôi lập tức ngay.”


      Chỉ Ngưng tỉnh, Hoàng Phủ Thần Phong cuối cùng cũng yên tâm.


      “Phong, có vẻ gầy , râu cũng dài ra, thực xin lỗi, có phải em làm cho lo lắng ?” Nhìn bộ dạng Hoàng Phủ Thần Phong, Chỉ Ngưng cảm thấy thực áy náy.


      Hoàng Phủ Thần Phong cẩn thận ôm vào trong ngực, hoàn toàn để ý bên cạnh còn có hai y á liền hôn lên gò má : “Đứa ngốc, phải là thực xin lỗi với em mới đúng, nếu như phải do , em cũng bị sốt.”


      “Ô ô ô ô! Phong, hôm qua biết vật gì đó bắt được chân của em, hù chết em.” đến chuyện ở quỷ ốc ngày hôm qua, Chỉ Ngưng lại khống chế được.


      “Ngoan! Ngưng Nhi, đừng khóc, chúng ta đến chuyện đó nữa.” Hoàng Phủ Thần Phong gắt gao ôm lấy Chỉ Ngưng.


      “Thiếu gia, cháo có thể ăn.”


      “Lấy đến đây! Tôi đút cho Ngưng nhi.”


      Hoàng Phủ Thần Phong ôm Chỉ Ngưng ngồi đùi mình, giúp Chỉ Ngưng kéo lại chăn, sợ bị lạnh sau đó nhận lấy cháo đút cho ăn. Hai y tá trợn mắt há mồm, thể tưởng được người đàn ông độc thân hoàng kim được hoan nghênh nhất toàn cầu đút cho người khác ăn.


      “Ngưng Nhi, sau khi em phát sốt càng gầy, kêu Lý tẩu bồi bổ cho em.” Hoàng Phủ Thần Phong vừa đút cháo, vừa đau lòng nhìn Chỉ Ngưng.


      “Nào có gầy nhanh như vậy? Vậy cũng gầy , cũng nên hảo hảo bồi bổ.” Chỉ Ngưng sờ lên mặt Hoàng Phủ Thần Phong.


      “Ha ha, thấy em tỉnh liền yên tâm rồi, gầy chút có chuyện gì.” Thừa dịp Chỉ Ngưng ngẩng đầu, Hoàng Phủ Thần Phong cúi đầu hôn lên môi .


      Sau hai phút bị hôn, Chỉ Ngưng mới kịp phản ứng trong phòng còn có người khác, “Thực đáng ghét! Còn có người khác nhìn!” Mặt Chỉ Ngưng đỏ bừng, chôn đầu trong ngực Hoàng Phủ Thần Phong, còn đập vào lồng ngực vài cái.


      “Vậy có sao, để cho bọn họ xem.” Vẻ mặt Hoàng Phủ Thần Phong đắc ý.


      “Hừ! để ý tới nữa.” Chỉ Ngưng giãy dụa muốn xuống khỏi đùi Hoàng Phủ Thần Phong.


      để cho bọn họ ra ngoài là được. Em cẩn thận chút, tay em còn kim châm!” Hoàng Phủ Thần Phong ra hiệu cho hai y tá ra ngoài.


      “Hừ!” Chỉ Ngưng lại hừ tiếng.


      “Ngưng Nhi, em để ý sao! Bọn họ ra ngoài, tại có thể cho hôn được ?” đợi Chỉ Ngưng trả lời, Hoàng Phủ Thần Phong hôn .


      “Uhm” Chỉ Ngưng nhịn được kêu lên tiếng. “Quên , lần này tha thứ cho , bất quá, lần sau được ở trước mặt người ngoài hôn em.”


      “Tuân mệnh, Ngưng Nhi bảo bối.” Đối với Hoàng Phủ Thần Phong mà , chỉ cần Chỉ Ngưng vui vẻ, làm gì cũng được!


      Trải qua chăm sóc cẩn thận của Hoàng Phủ Thần Phong, bệnh của chỉ Ngưng khá lên nhiều, Hoàng Phủ Thần Phong càng thêm sủng ái Chỉ Ngưng.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 24: Hương vị

      Từ sau khi chỉ Ngưng bị sốt, Hoàng Phủ Thần Phong hơn tuần lễ tới công ty, mỗi ngày đều ở nhà cùng Chỉ Ngưng, sợ lưu lại di chứng gì.


      cho phép Chỉ Ngưng làm cái này, làm cái kia, ngay cả ăn cơm đều là Hoàng Phủ Thần Phong đút cho , còn giúp mát xa.


      tại, Hoàng Phủ Thần Phong cùng Chỉ Ngưng ngồi xích đu trong hoa viên chuyện phiếm.


      “Phong, mỗi ngày ở nhà nhàm chán! Ngày mai chúng ta đến công ty làm việc được ?” Chỉ Ngưng gối đầu lên đùi Hoàng Phủ Thần Phong.


      “Em vừa mới khỏi bệnh, mệt mỏi.” Hoàng Phủ Thần Phong nghịch nghịch mái tóc .


      có! Cũng lâu như vậy, em sớm khỏe rồi. Hơn nữa, như vậy rất mệt mỏi, mỗi ngày đều ngủ muộn, còn muốn chăm sóc em. Mặc kệ, ngày mai đến công ty !” Chỉ Ngưng kháng nghị vỗ vỗ chân Hoàng Phủ Thần Phong.


      “Được rồi! Nhưng em phải đáp ứng , em chỉ có thể ở tầng nghỉ ngơi, cho dù muốn thiết kế bản vẽ..., cũng chỉ có thể ở tầng. Được ?” Hoàng Phủ Thần Phong cầm lấy tay Chỉ Ngưng, nhàng đặt lên nụ hôn.


      “Được, đáp ứng , em còn đàn cho nghe nữa.”


      “Được, chỉ cần đừng để cho mình mệt mỏi là được.”


      “Tuyệt quá! Em biết Phong tốt nhất, thưởng cho cái hôn nhé!” Chỉ Ngưng ngẩng đầu hôn Hoàng Phủ Thần Phong.


      “Cám ơn nụ hôn của em! Ngưng Nhi, em dễ dàng thỏa mãn như vậy sao? Phụ nữ các em phải đều thích đồ trang sức, quần áo, giày dép, xe, nhà sao... vì sao em cái gì cũng thích?”


      “Đúng vậy! Em thích những kia, đồ trang sức thực tế, quần áo giầy dép chỉ cần mặc thoải mái, mình thích là tốt rồi, nhà ở chỉ cần sạch thoải mái là được, có hương vị là tốt rồi.”


      “Đúng! Chỉ cần có hương vị là tốt rồi.”


      ------------LOVE-----------


      Sáng sớm hôm sau, cả tòa biệt thự đều là thanh của Chỉ Ngưng.


      “Phong, rời giường a!” Lần đầu tiên gọi, Chỉ Ngưng hôn Hoàng Phủ Thần Phong cái.


      “Bây giờ còn sớm! Hơn ba giờ sáng mới ngủ.” Hoàng Phủ Thần Phong ôm chặt Chỉ Ngưng, tiếp tục ngủ.


      đến hai phút sau.


      “Phong, nhanh lên! Muộn rồi.” Lần thứ hai gọi, Chỉ Ngưng gạt Hoàng Phủ Thần Phong muộn, kỳ thực mới có bảy giờ.


      “Ngưng Nhi ngoan, nào có muộn! Mới vừa vặn bảy giờ.” Hoàng Phủ Thần Phong cầm lấy điện thoại nhìn đồng hồ, lai tiếp tục ngủ, hai ngày này, vô cùng thiếu ngủ.


      Lại lát sau.


      “Hoàng Phủ Thần Phong, nếu như rời giường..., hôm nay em ăn cơm!” Trong lòng Chỉ Ngưng thầm cười trộm, tin còn chịu rời giường.


      Vừa nghe Chỉ Ngưng ngày ăn cơm, Hoàng Phủ Thần Phong vội vàng ngồi dậy : “ cho phép ăn cơm, lập tức dậy là được, em chờ chút.”


      “Phong, đáng ! Lát nữa đến văn phòng, em giúp pha cà phê, còn giúp mát xa nữa. Ha ha!” Chỉ Ngưng ôm cổ Hoàng Phủ Thần Phong.


      Nửa giờ sau, Hoàng Phủ Thần Phong cẩn thận ôm Chỉ Ngưng xuống ăn điểm tâm, chỉ là còn muốn ngủ nữa a.


      “Phong, há miệng, em đút cho ăn, em biết còn muốn ngủ.” Chỉ Ngưng cầm thìa đưa đến bên miệng Hoàng Phủ Thần Phong, cầu há miệng.


      “Vừa mới muốn ngủ! Bất quá bây giờ, em đút cho ăn, chút cũng muốn ngủ nữa.” Kỳ , Hoàng Phủ Thần Phong ghét nhất lúc ngủ bị quấy rầy, nếu như đổi thành người khác, người kia sớm thảm, nhưng là Chỉ Ngưng nên chịu đựng.


      “Vậy là tốt rồi, uống sữa.” Chỉ Ngưng đem sữa đưa cho Hoàng Phủ Thần Phong.


      Hoàng Phủ Thần Phong nghe lời uống ngụm sữa, “Ngưng Nhi, làm sao em ăn?” Hoàng Phủ Thần Phong rốt cục phát chuyện quan trọng.


      “Em có ăn! em vừa đút cho vừa ăn mà. Em uống xong ly sữa rồi này.” Sợ Hoàng Phủ Thần Phong tin, Chỉ Ngưng đem ly sữa uống xong đưa cho Hoàng Phủ Thần Phong xem.


      “A! Em ăn xong rồi, vậy thôi!”


      “Vâng, xuất phát.”


      ------------LOVE-------------


      Vừa đến văn phòng, Hoàng Phủ Thần Phong sắp xếp tốt cho Chỉ Ngưng liền chôn đầu trong đống văn kiện lớn, lâu như vậy tích trữ rất nhiều văn kiện quan trọng.


      Thừa dịp Hoàng Phủ Thần Phong bận, Chỉ Ngưng lên tầng giúp Hoàng Phủ Thần Phong pha tách cà phê.


      “Phong, cà phê. bận! Em lên trước.” Chỉ Ngưng đem cà phê đặt bàn của Hoàng Phủ Thần Phong.


      “Ừ, đừng để bị mệt, có chuyện gì bảo .” Hoàng Phủ Thần Phong phân phó.


      “Vâng, cũng vậy!” tại, Chỉ Ngưng thường xuyên chủ động hôn Hoàng Phủ Thần Phong, khiến cho Hoàng Phủ Thần Phong giống như ăn được mật ngọt.


      Chỉ Ngưng lên tầng, ngồi trước dương cầm mở nắp ra, chuẩn bị chơi khúc cho Hoàng Phủ Thần Phong giảm bớt sức ép.


      Chỉ Ngưng đàn bài “Hoài niệm ngày thu” của Richard Clayderman, đây là trong những khúc dương cầm thích nhất.


      Hoàng Phủ Thần Phong nghe được tiếng đàn của Chỉ Ngưng liền cảm thấy thoải mái.


      Mọi người trong công ty nghe được tiếng Piano của Chỉ Ngưng đều bàn luận.


      “Các người xem, đây phải là tổng tài chơi dương cầm chứ?” Công nhân viên A .


      “Ngu ngốc! Trước khi Hàn Chỉ Ngưng đến có nghe qua tổng tài chơi dương cầm sao? Đương nhiên là Hàn Chỉ Ngưng đàn!” Công nhân viên B .


      “Có lẽ là tổng tài đàn cho Hàn Chỉ Ngưng nghe?” Công nhân viên C .


      “Đàn piano kia là tổng tài đặc biệt mua cho Hàn Chỉ Ngưng.” Công nhân viên D .


      “Còn có a! Tôi nghe , tuần trước tổng tài làm là vì Hàn Chỉ Ngưng bị bệnh, tổng tài mỗi ngày đều ở nhà chăm sóc Hàn Chỉ Ngưng.” Lại là công nhân viên B .


      “Xem ra, quan hệ của tổng tài cùng Hàn Chỉ Ngưng đúng là tầm thường, trước đều chưa thấy tổng tài ôn nhu với người khác như vậy, ai! Chúng ta hẳn là có hi vọng.”



      Quan hệ của Hoàng Phủ Thần Phong cùng Hàn Chỉ Ngưng cứ như vậy được thảo luận mở.


      Nhưng giờ phút này, ai biết có kế hoạch được từ từ triển khai!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :