1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sủng em không tốt sao - Hận Điệp (75 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 10: Hối hận

      Hoàng Phủ Thần Phong gọi người của công ty đến mở khóa, kêu mở khóa cửa ban công của Chỉ Ngưng.


      ... làm sao vào được?” Chỉ Ngưng biết vào bằng cách nào, luống cuống, biết Hoàng Phủ Thần Phong làm ra chuyện gì.


      Hoàng Phủ Thần Phong trả lời , trực tiếp ôm ngang ra khỏi văn phòng. Mọi người thấy màn như vậy đều há miệng mở to hai mắt.


      đường , Chỉ Ngưng ngừng vừa đánh vừa cắn Hoàng Phủ Thần Phong.


      “Hoàng Phủ Thần Phong, là tên hỗn đản, mau buông tôi ra, chết yên lành!” xong, Chỉ Ngưng cắn cái lên cánh tay .


      “A! Em cũng dám cắn ! Em tốt nhất ngoan ngoãn câm miệng lại, bằng đừng trách khách khí.” Hoàng Phủ Thần Phong lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên bị người ta vừa đánh vừa mắng vừa cắn.


      Chỉ Ngưng nghe thấy lời của dám động lực nữa, thế nhưng trong lòng nghĩ như vậy. Thấy Chỉ Ngưng động nữa, Hoàng Phủ Thần Phong nhàng nở nụ cười, nhưng là cười ra tiếng.


      Hoàng Phủ Thần Phong ôm Chỉ Ngưng xuống bãi đỗ xe dưới hầm mới buông ra. Hoàng Phủ Thần Phong điều chỉnh cảm xúc chút, đem thân thể Chỉ Ngưng xoay lại : “Ngưng Nhi, chúng ta có thể cần như vậy được ? Em trước tiên cho biết, trong tiệc rượu hôm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, được ?”


      “Được! muốn nghe tôi liền cho biết.” Chỉ Ngưng nghĩ tới chuyện xảy ra trong tiệc rượu hôm đó liền thương tâm khóc lên.


      Kế tiếp, Chỉ Ngưng đem tất cả mọi chuyện từ đầu tới cuối lần. Hoàng Phủ Thần Phong càng nghe, trong ánh mắt càng lộ ra vẻ hối hận vô cùng.


      “Ngưng Nhi, thực xin lỗi, sai rồi! Tha thứ cho được ? Em muốn như thế nào cũng được, nhưng em cần để ý tới . Ngưng Nhi, thực xin lỗi, em đừng khóc!” Hoàng Phủ Thần Phong nhìn Chỉ Ngưng khóc, lòng của đều tan nát, vội vàng ôm vào lòng.


      “Ô ô ô” là đồ bại hoại, đều tại ! Ô ô ô” tôi thực chán ghét ! Tôi cần phải cho , tránh ra!” Chỉ Ngưng dụng hết toàn lực, liều mạng đấm Hoàng Phủ Thần Phong, mà liền để mặc cho mắng, chỉ cần Chỉ Ngưng cần để ý tới là tốt rồi.


      Chỉ Ngưng ở trong ngực Hoàng Phủ Thần Phong, đem ủy khuất tích tụ mấy ngày nay đều phát tiết hết ra. Qua hồi lâu lại ngủ thiếp trong ngực Hoàng Phủ Thần Phong. mỉm cười, đem Chỉ Ngưng nhàng bỏ vào trong xe, giúp cài dây an toàn, sau đó lái xe đem Chỉ Ngưng về nhà của mình.


      Đến biệt thự theo phong cách Châu Âu, Hoàng Phủ Thần Phong ôn nhu ôm Chỉ Ngưng xuống, vào trong biệt thự, người hầu lớn tuổi tiến đến, “Thiếu gia, ngài hôm nay như thế nào lúc này trở lại a? Vị này là?” Chị là chị Lý, ở Hoàng Phủ Gia mấy chục năm.


      “Chị Lý, giọng chút, Ngưng Nhi ngủ. Chị gọi ấy là tiểu thư là được rồi, trước tiên chị sắp xếp gian phòng bên cạnh phòng tôi, từ nay Ngưng Nhi ở đó. Sau đó, chị hãy chuẩn bị chút đồ ăn có dinh dưỡng.” Hoàng Phủ Thần Phong giọng .


      “Dạ, thiếu gia!” xong, nhanh chóng chạy lên lầu thu dọn phòng.


      đến nửa giờ, chị Lý xuống : “Thiếu gia, gian phòng chuẩn bị xong, ngài có thể ôm tiểu thư nghỉ ngơi rồi, tôi chuẩn bị đồ ăn.”


      “Uhm!” Hoàng Phủ Thần Phong ôm Chỉ Ngưng lên lầu.


      Gian phòng này dùng hồ cá thủy tinh ngăn cách với gian phòng của Hoàng Phủ Thần Phong, cho nên hai người bọn họ đều có thể thấy nhất cử nhất động của đối phương. Hoàng Phủ Thần Phong biết Chỉ Ngưng đồng ý ở cùng gian phòng với , cũng sợ chính mình khống chế nổi, mà hù dọa đến Chỉ Ngưng.


      Căn phòng này màu sắc chủ đạo là xanh lam và trắng, Hoàng Phủ Thần Phong biết Chỉ Ngưng thích đàn dương cầm, cho nên, tiếc món tiền khổng lồ để mua chiếc Piano màu trắng sữa duy nhất thế giới. Trong hồ cá thủy tinh, có đủ loại cá quý hiếm cùng hòn non bộ và san hô, vừa vào cửa có thể trông thấy bức ngăn trong suốt này.


      Hoàng Phủ Thần Phong đặt Chỉ Ngưng lên giường, sau đó giúp đắp chăn, chính mình áy náy ngồi bên cạnh nắm tay Chỉ Ngưng, “Ngưng Nhi, thực xin lỗi, xin em tha thứ cho !” Hoàng Phủ Thần Phong vừa vừa hôn lên bàn tay của . Kỳ , từ lúc đem Chỉ Ngưng đặt giường, cũng tỉnh, khi nghe được Hoàng Phủ Thần Phong lần nữa lời xin lỗi, liền bật khóc.


      Hoàng Phủ Thần Phong thấy tỉnh, liền kinh hỉ vạn phần, : “Ngưng nhi, em tỉnh. Đây là nhà của , từ nay về sau em ở đây cùng , mỗi ngày em đều ở nhà mình, có người chiếu cố, rất lo lắng!”


      “Ô ô em em nghĩ đối xử tốt với em nữa! Ô ô ô” Chỉ Ngưng ghé đầu vào ngực Hoàng Phủ Thần Phong, thương tâm khóc.


      “Đứa ngốc! làm sao có thể đối tốt với em? ở cách vách, có việc gì em có thể gọi bất cứ lúc nào. Được rồi, đừng khóc, khóc nữa mắt sưng lên, đau lòng! Ngưng Nhi, đói bụng ? Chúng ta xuống dưới ăn cơm !” Hoàng Phủ Thần Phong thân mật sờ lên tóc Chỉ Ngưng.


      “Vâng, được!”


      đường , đám nữ hầu đều hâm mộ nhìn Chỉ Ngưng.


      Hoàng Phủ Thần Phong cùng Chỉ Ngưng ngồi xuống bên bàn ăn, đương lúc Chỉ Ngưng muốn ngồi xuống, đem kéo đến trong ngực mình, để cho ngồi ở đùi của mình, lập tức, Chỉ Ngưng xấu hổ đập vào ngực Hoàng Phủ Thần Phong vài cái, “Uy! nên như vậy! Bọn họ nhìn!”


      có chuyện gì! Bọn họ gì, đừng nhúc nhích, giúp em ăn cơm.”


      cần! Em tự ăn được!”


      như vậy, dùng miệng tới đút cho em!”


      sao! Ăn thôi ăn thôi!” cũng muốn trước mặt nhiều người như vậy cùng hôn môi.


      Bọn họ miếng em miếng, Chỉ Ngưng còn hỏi loạt vấn đề, “Phong, nhà lớn như vậy mình ở sao? Ba mẹ đâu?”


      có! Bởi vì từ hôm nay trở , em ở cùng chỗ với ! Ba mẹ ở Mĩ, bọn họ muốn kế thừa nghiệp, đồng ý, cho nên liền rời nhà ra ngoài, bởi vì thích thiết kế trang sức cho nên, vừa làm vừa học thiết kế. Lúc trước, cũng là trải qua cuộc thi ‘D&L’ mới có cơ hội bái David Lachapelle làm thầy, sau đó cùng ông Italy. Bây giờ có ‘Earl’, ông đem hết thảy những điều mình biết truyền dạy cho , ông còn giúp đỡ công ty của , nếu có ông ngày hôm nay.” Đây là lần đầu tiên Hoàng Phủ Thần Phong nới những lời này với người khác.


      Chỉ Ngưng nghe lời của hốc mắt liền đỏ, “Phong, thể tưởng được trải qua nhiều chuyện như vậy?”


      “Đứa ngốc! Đời người phải trải qua nhiều mới hiểu được nhiều! Ngưng Nhi mệt ? Chúng ta lên !”


      “Vâng, Phong, em đột nhiên cảm thấy thực kiên cường a! Em vừa mới nhìn thấy trong phòng có Piano, em đàn cho nghe, được ?”


      “Tốt! Vậy mau lên thôi!”

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 11: Mập mờ tổn thương

      Bọn họ tới phòng của Chỉ Ngưng, bên miệng Chỉ Ngưng lộ ra tươi cười.


      Hoàng Phủ Thần Phong ngồi ghế trước Piano, sau đó, kéo Chỉ Ngưng ngồi yên trong ngực mình, Chỉ Ngưng ngồi xuống, mở nắp Piano, hai tay đặt ngang đàn.


      Những ngón tay thon dài của Chỉ Ngưng phảng phất như khiêu vũ, giai điệu duyên dáng, nhịp điệu phiêu đãng cả tòa biệt thự.


      Chỉ Ngưng đàn chính bài mà sáng tác, tên gọi ‘Mập mờ tổn thương’, đây là bài nhạc rất thương cảm. lâu đàn khúc này, hôm nay lại chơi, ký ức ngày xưa từng chút về trong đầu , nguyên bản tâm can bình tĩnh dậy sóng. Trong mắt của lại có nước mắt, nước mắt nhàng lướt qua khuôn mặt tuyệt mỹ.


      Hoàng Phủ Thần Phong cảm thấy thân thể trong ngực nhàng run rẩy, vội vàng quay mặt Chỉ Nhưng lại, “Ngưng Nhi, làm sao em khóc?” Hoàng Phủ Thần Phong ôn nhu lau nước mắt của .


      có! Chỉ là thời điểm đàn bài này, nhớ tới tình trước kia. Bài nhạc này là em sáng tác, tên gọi “Mập mờ tổn thương”, lúc ấy là lúc em rất tuyệt vọng, khi đó em cảm thấy mình có động lực sống, khi đó em”


      “Ô” đợi Chỉ Ngưng xong, Hoàng Phủ Thần Phong liền cúi đầu hôn xuống, “Ngưng nhi, nhớ kỹ, từ nay về sau em còn có , em cảm thấy độc nữa, được ?”


      “Cám ơn , Phong.” Chỉ Ngưng nghe Hoàng Phủ Thần Phong như vậy, hai tay ôm chặt eo của .


      Hoàng Phủ Thần Phong ý thức được Chỉ Ngưng chủ động ôm chặt eo của mình, rất kích động. Hai người bọn họ cứ như vậy lẳng lặng dựa vào nhau.


      Hoàng Phủ Thần Phong ôm chặt Chỉ Ngưng, giống như hơi chút buông lỏng, từ trong ngực chạy trốn mất.


      “Được rồi, Ngưng Nhi, thời gian còn sớm, em nghỉ ngơi ! còn muốn đến thư phòng xem chút tài liệu.” Hoàng Phủ Thần Phong sợ còn , khống chế nổi mình, cho nên mới viện cớ.


      “Vâng, làm việc ! Bất quá cũng phải nghỉ ngơi sớm chút, ngủ ngon!” xong, còn nhàng hôn cái lên má Hoàng Phủ Thần Phong.


      Hoàng Phủ Thần Phong bất ngờ được hôn liền cao hứng đến hỏng rồi, “Uhm, ngủ ngon! Sáng mai đưa em đến công ty.” cũng hôn đáp trả Chỉ Ngưng, sau đó bước ra khỏi phòng .


      Hoàng Phủ Thần Phong rồi, Chỉ Ngưng liền đứng dậy cẩn thận quan sát phòng ngủ của mình. thực rất thích gian phòng này, cả phòng cơ hồ đều là màu xanh lam và màu trắng, chính giữa phòng là chiếc giường, chăn mền cũng là màu lam. Trong phòng còn có gian thay đồ, trong tủ treo đủ loại quần áo, thậm chí ngay cả nội y đều có. Chỉ Ngưng nhìn thấy bên cạnh tủ quần áo có tờ giấy, đó viết: Ngưng Nhi, những quần áo này đều là mới, là dựa theo kích thước của em, hi vọng em thích. Đồ đạc của em ở nhà cũng cần lấy đến, ở đây cái gì cũng có! Nhìn những quần áo này, Chỉ Ngưng cao hứng, nghĩ tới Hoàng Phủ Thần Phong chu đáo như vậy.


      Hấp dẫn ánh mắt người ta chính là là bể cá thủy tinh, Chỉ Ngưng đứng trước bể cá vuốt vuốt, còn nhìn thấy phòng ngủ của Hoàng Phủ Thần Phong. Phòng của đại bộ phận là màu xanh đậm.


      Nằm ở giường, Chỉ Ngưng rất nhanh chìm vào giấc ngủ, đêm nay, người nào đó vô cùng an ổn, rất lâu ngủ ngon như vậy rồi. Xuyên thấu qua bể cá thủy tinh, Hoàng Phủ Thần Phong nhìn ngủ cũng lộ ra tươi cười.


      Sáng sớm, Hoàng Phủ Thần Phong đến phòng Chỉ Ngưng, Chỉ Ngưng còn ngủ, còn muốn tỉnh dậy. Hoàng Phủ Thần Phong ngồi bên giường, nhàng vuốt ve hai má , Chỉ Ngưng vốn rất cạn ngủ (ý ngủ sâu, dễ bị tỉnh), bị Hoàng Phủ Thần Phong chạm vào như vậy, lập tức liền tỉnh, “Phong, sao lại tới đây?” Bởi vì vừa tỉnh lại, cho nên thanh nghe có điểm khàn khàn.


      “Vừa tới, vốn muốn gọi em xuống ăn điểm tâm, nhưng thấy em ngủ ngon như vậy, nhẫn tâm gọi em, muốn cho em ngủ thêm chút.”


      “Được, vậy xuống trước , em thay đồ xong xuống.”


      “Ừ, quần áo ở trong tủ đều là đồ mới, cảm thấy cực kỳ thích hợp với em.”


      “Vâng, em lập tức thay.”


      Chỉ Ngưng thấy nhiều quần áo như vậy, ánh mắt loạn đảo, biết nên mặc bộ nào. Cuối cùng, chọn chiếc váy hoa liền áo, chiếc khăn quàng cổ bằng tơ màu tím, dây đai lưng màu trắng cùng đôi giày cao gót. Thay đồ xong liền xuống lầu.


      nghĩ những bộ quần áo này rất thích hợp với em, em xem! Đúng vậy a!” Hoàng Phủ Thần Phong nhìn Chỉ Ngưng xuống, hai mắt tỏa sáng.


      “Cám ơn , Phong, suy nghĩ thực chu đáo.”


      “Ăn cơm ! Chị Lý làm bữa sáng rất ngon! Tuyệt đối kém ngoài nhà hàng.”


      bàn cơm, tràn đầy thanh vui vẻ, loại khí ấm áp này lâu xuất ở biệt thự này.


      Ăn xong bữa sáng, Hoàng Phủ Thần Phong cùng Chỉ Ngưng đến công ty. Vấn đề của giải quyết, kế tiếp, nên giải quyết tập đoàn Lăng thị rồi, từng tuyệt đối làm cho tập đoàn Lăng thị trả giá nhiều.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 12: Trả thù

      Hoàng Phủ Thần Phong quyết định hôm nay tìm ra phương án như thế nào thu mua tập đoàn Lăng thị.


      Trong phòng họp, tất cả mọi người toàn lực báo cáo với Hoàng Phủ Thần Phong. ‘Earl’ tuy là công ty vàng bạc đá quý, thế nhưng vẫn có rất nhiều kỳ tài kinh doanh bên trong.


      “Theo tôi được biết, tình trạng kinh tế tại của tập đoàn Lăng thị cũng tốt lắm, hơn nữa, gần đây bọn họ xin ngân hàng cho vay, có rất nhiều ngân hàng cũng muốn. Tháng trước, tập đoàn Vân Lâm thay tổng tài mới, vị tổng tài mới này vài ngày nữa tới đến Đài Bắc, cho nên hai ngày này, bọn họ dùng hết mọi biện pháp, muốn có được hợp đồng với tập đoàn Vân Lam của Mỹ, nếu như phía Mỹ đồng ý..., như vậy, tập đoàn Lăng thị vượt qua nguy cơ.” Vừa chuyện chính là quản lý lâu năm, cũng là nguyên lão của công ty.


      “Được, bọn họ tuyệt đối có được hợp đồng này. Mọi người còn ý kiến gì ?” Tổng tài mới của tập đoàn Vân Lam chính là bằng hữu của Hoàng Phủ Thần Phong, Vân Thụy Toàn.


      Cơ hồ tất cả mọi người lắc đầu.


      “Vậy tan họp! Mọi người mau về lo chuyện tập đoàn Lăng thị.” xong, Hoàng Phủ Thần Phong bước ra khỏi phòng họp.


      Văn phòng tổng tài


      “Uy, Toàn, nghe cậu trở lại? Nhưng lại thành tổng tài mới của tập đoàn Vân Lam?” Hoàng Phủ Thần Phong thích chuyện vòng vo tam quốc, trực tiếp thẳng vào vấn đề.


      “Ừ, đêm qua vừa mới đến, lát nữa bàn hợp đồng với Lăng thị. Như thế nào? Có việc?”


      “Ừ, muốn với cậu về chuyện của Lăng. Nếu như cậu bỏ hợp đồng này, công ty của cậu có tổn thất gì?”


      “Kỳ công ty của chúng tôi có ký hợp đồng này hay , đều sai biệt lắm. Bọn họ mới là có lợi, chúng tôi nhiều lắm bồi thường bọn họ năm trăm vạn phí bội ước mà thôi. Cậu có việc gì sao?”


      “Vậy là tốt rồi! Vậy lát nữa cậu cần chuyện cùng bọn họ nữa, năm trăm vạn phí bội ước tôi bồi thường.”


      “Vì sao?”


      “Bởi vì, nhị công tử tập đoàn Lăng thị trong tiệc rượu vài ngày trước dám cưỡng bức Ngưng Nhi, cho nên tôi muốn làm cho bọn họ trả giá nhiều.”


      “Lại có loại chuyện này? Được, có vấn đề! Việc này tôi giúp. Phí bội ước cũng cần cậu trả, chút tiền ấy tính là gì!”


      “Cảm ơn! Hôm nào mời cậu uống rượu.”


      “Được, tôi còn vội, bye!”


      chuyện điện thoại xong, Hoàng Phủ Thần Phong rót ly Italy 87, đến trước cửa sổ sát đất nhàn nhã uống. Ha ha, dám khi dễ người phụ nữ của , kết cục tuyệt đối rất thảm.


      Hôm nay, loạt trang sức mới ‘Pair of lovers’ đưa ra thị trường, Chỉ Ngưng cũng có vài tác phẩm thiết kế trong đó.


      “Ngưng Nhi, hôm nay hai tác phẩm của em đặt ở quầy bán, như thế nào? Em có lòng tin hay ?” Hoàng Phủ Thần Phong đột nhiên xuất trong văn phòng Chỉ Ngưng.


      , em quá tin tưởng, em biết khách hàng có thích mẫu trang sức em thiết kế ?”


      “Đứa ngốc, cần phải lo lắng, tin tưởng em thành công. Thành tích như thế nào rất nhanh biết được. Bây giờ chúng ta ăn cơm được ?”


      được, em muốn ăn, hơn nữa, em còn muốn nghĩ tác phẩm dự thi, bằng , mua đồ ăn nhanh cho em ăn có được hay ?”


      “Được rồi! Thực có biện pháp với em, gọi đồ ăn nhanh, cũng ăn, lưu lại đây cùng em, bằng mình em ăn cơm cảm thấy nhàm chán.”


      “Phong, vì sao đối tốt với em như vậy?”


      “Bởi vì em từng , từ nay về sau để cho em cảm thấy độc, cũng để cho em cảm thấy thương tâm. Biết ?” Hoàng Phủ Thần Phong sủng nịch ấn mũi Chỉ Ngưng.


      “Uhm! Phong, em dự định đặt tên tác phẩm dự thi là ‘ấn ký hạnh phúc’ được ?”


      “Được, cảm thấy rất tốt! Nhưng tại sao em muốn dùng tên này?”


      “Ha ha! Bởi vì em cảm thấy tại em rất hạnh phúc! Sau đó, vài ngày này em đột nhiên có cảm hứng, cho nên, em liền dùng tên đó.” đến chuyện mình tại rất hạnh phúc, khuôn mặt nhắn của Chỉ Ngưng liền ửng đỏ, mực cúi đầu, dám nhìn Hoàng Phủ Thần Phong.


      tại em cảm thấy rất hạnh phúc? Bây giờ có thể cho xem qua bản thiết kế ?” Hoàng Phủ Thần Phong rất nhanh thấy được Chỉ Ngưng đỏ mặt, biết vì sao, mỗi lần Chỉ Ngưng đỏ mặt, cảm thấy rất thỏa mãn.


      tại được! Chờ đến lúc em nhất định cho xem. Được ?” Chỉ Ngưng muốn lúc làm thành thành phẩm mới cho xem.


      “A! Vậy được rồi!” Hoàng Phủ Thần Phong có chút ít thất vọng.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 13: Sủng ái

      Cuộc thi ngày càng đến gần, mấy ngày nay, Chỉ Ngưng đều tăng ca. sợ chình mình bỏ lỡ cơ hội lần này. Hoàng Phủ Thần Phong sợ mình Chỉ Ngưng về nhà muộn an toàn, cho nên mỗi ngày đều cùng tăng ca, sau đó lại cùng nhau về nhà. Chỉ Ngưng vì muốn thiết kế ra tác phẩm hoàn hảo nên thường xuyên quên ăn cơm, bất quá, mỗi ngày có người nhắc nhở , tin? Xem !


      “Ngưng Nhi, nên ăn cơm ! Ăn xong lại tiếp tục vẽ.” Những ngày này, cứ 11 rưỡi trưa Hoàng Phủ Thần Phong mang đồ ăn đến bên bàn Chỉ Ngưng. Cái này thành thói quen mới của . Đợi hai phút, Chỉ Ngưng có bất kỳ phản ứng nào. “Chỉ Ngưng, ngoan, bỏ bút xuống, ăn cơm trước.” Lần thứ hai gọi Chỉ Ngưng, giọng của Hoàng Phủ Thần Phong có chút đề cao. Đợi phút đồng hồ, Chỉ Ngưng vẫn nắm bút vẽ, nhúc nhích. “Chết tiệt! Hàn Chỉ Ngưng, gọi em ăn cơm, em đáng ghét có nghe thấy hả? Nếu em còn ăn cơm vứt tất cả bút vẽ của em .” Lần thứ ba, Hoàng Phủ Thần Phong rốt cục nhịn được nổi giận. “ là phiền a! Làm gì gọi lớn tiếng như vậy? có biết cảm hứng em vất vả mới có được bị kêu như vậy đều biến mất hay ? Thực chán ghét! Em muốn để ý tới nữa, ra ngoài!” Chỉ Ngưng bỉu môi hô to, nhưng ngữ khí lúc này có chút hương vị làm nũng.


      Hoàng Phủ Thần Phong nghe Chỉ Ngưng muốn để ý tới , còn chán ghét , vì vậy, ngữ khí của lập tức trở nên ôn nhu: “Ngưng Nhi, thực xin lỗi, là sai rồi, em nên tức giận. Em có biết mấy ngày nay em thực gầy, rất đau lòng! Em trước tiên ăn cơm, sau đó cùng em nghĩ ý tưởng, được ?” (Ôi, em tưởng như nào :)))))))) xem chừng có tướng sợ vợ :)))))))))


      “Quên , giận nữa, bất quá, phải đút cho em ăn, tay của em đau quá a!” Chỉ Ngưng thấy bộ dáng Hoàng Phủ Thần Phong liền nở nụ cười, vốn cũng hề tức giận. Mà nghe thấy tay Chỉ Ngưng mỏi nhừ rồi, lập tức tới kéo Chỉ Ngưng ôm vào ngực mình, sau đó giúp nhàng xoa bóp bàn tay, “Được, đút cho em ăn, sau đó giúp em xoa bóp tay.” “Tốt! Vậy nhanh lên ăn cơm.” Bữa cơm này, Hoàng Phủ Thần Phong trong lòng hạnh phúc mà ăn. Ăn cơm xong, Hoàng Phủ Thần Phong chỉ xoa bóp tay cho Chỉ Ngưng mà còn giúp xoa bóp cổ cùng bả vai, đối với Chỉ Ngưng sủng ái giống như chỉ tăng, hề giảm.


      Bởi vì thời gian dài thức đêm tăng ca, Chỉ Ngưng liền ngủ gục trong ngực Hoàng Phủ Thần Phong. Hoàng Phủ Thần Phong thấy ngủ mất, chút do dự mang đến phòng nghỉ của mình. Đem Chỉ Ngưng đặt giường lớn, Hoàng Phủ Thần Phong phát ra ngủ càng đẹp hơn, lông mi dài giống như búp bê Baby, cái miệng nhắn khêu gợi hơi nhếch lên, Hoàng Phủ Thần Phong nhịn được hôn lên cái. Ngay lúc còn muốn ngắm nhìn dưới tầng truyền lên hồi tiếng gõ cửa làm cho thể xuống dưới.


      “Ba ba ba ba Tổng tài, ngài ở bên trong sao? Tổng” gõ cửa chính là Giang Như Ngọc, đợi xong, Hoàng Phủ Thần Phong tới rồi.


      “Chết tiệt, ai cho phép lớn tiếng như vậy, có biết Ngưng Nhi bao nhiêu lâu rồi giấc ngủ ngon hay ? Chẳng lẽ thể chút sao? Tiền thưởng tháng này của cắt bớt. mau, có chuyện gì, tốt nhất chuyện thực quan trọng.” Hoàng Phủ Thần Phong cũng cho Giang Như Ngọc tiến vào trong phòng mà là ra ngoài.


      “Tổng tài, thực xin lỗi, tôi sai rồi. Tôi muốn , tập đoàn Lăng thị bị công ty chúng ta thu mua rồi. tại, tất cả bất động sản, xe, trang sức, hết thảy những vật đáng giá của tổng tài của Lăng thị đều bị đấu giá, dù cho bị đấu giá, bọn họ vẫn thanh toán nổi nợ nần. Tất cả truyền thông Đài Bắc đều bao quanh nhà , còn có những chủ nợ của Lăng thị nữa.” Giang Như Ngọc nước mắt lưng tròng nhưng dám rơi xuống. Đem chồng tư liệu đưa cho Hoàng Phủ Thần Phong, nghĩ tới, Hàn Chỉ Ngưng đối với tổng tài lại có ảnh hưởng lớn như vậy.


      “Tôi biết. Mặt khác, tất cả những cuộc họp xế chiều hôm nay đều đổi thành trước 11 rưỡi ngày mai. Còn hôm nay, mặc kệ có bao nhiêu chuyện trọng yếu cũng cần tới tìm tôi, lại càng nên đến gõ cửa, chuyện chút.” Bởi vì 11 rưỡi là thời gian Chỉ Ngưng ăn cơm cho nên, chuyện có quan trọng hơn nữa cũng đều để qua bên, chờ Chỉ Ngưng ăn cơm xong rồi mới xử lý. đối với Chỉ Ngưng sủng ái muốn vào tâm khảm.


      Hoàng Phủ Thần Phong trở vào văn phòng đem tư liệu ném kên bàn, sau đó, lên lầu tiếp tục xem Chỉ Ngưng ngủ. (thú vui tao nhã :))))))))) Chỉ Ngưng ngủ sáu giờ rồi, xem ra, mệt chết . Hoàng Phủ Thần Phong sợ tỉnh lại đói bụng nên sớm kêu đồ ăn mang đến đặt ở bàn.


      “A! Đây là ở đâu? Vì sao mình ở trong này? Mình làm sao lại ngủ mất?” Chỉ Ngưng tỉnh lại phát mình nơi lạ, rất sợ. “Ngưng Nhi, em tỉnh! phải sợ, nơi này là công ty, chỉ có điều đây là phòng nghỉ. Em ngủ quên cho nên mới có thể mang em lên đây, tính cho em giấc ngủ ngon, em ngủ hơn sáu giờ rồi, em có biết hay , em rất cần nghỉ ngơi.” Thầy Chỉ Ngưng hoảng hốt, Hoàng Phủ Thần Phong liền đến an ủi.


      “A! Nguyên lai là như vậy! Phong, em rất đói, chúng ta ăn cơm được ?” Chỉ Ngưng sờ lên bụng, nháy mắt to nhìn Hoàng Phủ Thần Phong. “Ha ha, sớm biết em đói, chuẩn bị xong rồi. , chúng ta ăn cơm.”


      Hoàng Phủ Thần Phong véo véo cái mũi Chỉ Ngưng sau đó ôm lấy , đến bàn ăn. Chỉ Ngưng cũng ôm cổ Hoàng Phủ Thần Phong, quen ôm . Chỉ Ngưng ngồi đùi Hoàng Phủ Thần Phong, ăn cơm đút cho mình, bên còn ngừng hỏi . Hoàng Phủ Thần Phong cũng rất có kiên nhẫn giải đáp từng câu hỏi của , “Phong, sao phòng nghỉ của cái gì cũng có? Biết hưởng thụ như vậy.” “Bởi vì thường thường phải tăng ca, quá muộn, vừa muốn về nhà cho nên mới đem tầng 30 đổi thành phòng nghỉ. tại nơi này, ngoại trừ và em, có người thứ 3 từng tới. Thích nơi này sao?” Hoàng Phủ Thần Phong thổi cổ Chỉ Ngưng.


      “A! nên như vậy, rất ngứa! Nơi này thực thoải mái, làm cho người ta muốn thả lỏng.” Chỉ Ngưng chịu được Hoàng Phủ Thần Phong thổi vào cổ . “Ha ha, em thích là tốt rồi, nếu như sau này em cảm thấy mệt mỏi, có thể lên đây nghỉ ngơi. Ngày mai, gọi người mang đàn piano tới, bất cứ lúc nào em cũng có thể chơi. Em còn muốn cái gì cho biết, chuẩn bị.”


      cần phải vậy! Em cái gì cũng cần, chỉ cần ở bên cạnh em là tốt rồi, đó. Hơn nữa, nơi này cái gì cũng thiếu, cho nên, cần mua thêm gì hết.” Chỉ Ngưng cảm thấy hạnh phúc tới quá nhanh, cũng rất nhanh, dám cầu điều gì xa vời.”


      “Vậy nghe lời em, bất quá Piano nhất định phải mang tới, bằng lúc em nhàm chán biết phải làm sao. Hơn nữa, nghe em chơi đàn là hưởng thụ cho nên, cần phải cự tuyệt nữa được ?” Hoàng Phủ Thần Phong hôn lên môi Chỉ Ngưng.


      như vậy, em còn có lý do gì cự tuyệt? Bất quá, đêm nay phải theo giúp em tăng ca, hôm nay em vẽ được gì, ngày kia phải nộp bản thảo rồi, em sợ kịp.” muốn chơi đàn cho nghe, như vậy, kêu cùng tăng ca cũng quá phận a!


      “Được, có vấn đề, hơn nữa, cũng tính như vậy!”


      Chỉ Ngưng cảm giác mình càng ngày càng rời xa được, vạn nhất có ngày, cần nữa, biết phải làm sao?

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 14: Piano

      Hoàng Phủ Thần Phong đúng là được làm được. Ngày hôm sau có đám người cẩn thận mang chiếc đàn Piano xa xỉ tới công ty trang sức ‘Earl’. Mọi người biết ai đem Piano đưa đến công ty cho nên đều rất ngạc nhiên, liền theo sau chiếc Piano.


      Piano cùng đám người tới tầng 30, vừa ra khỏi thang máy, đám người liền thấy Hoàng Phủ Thần Phong cùng Chỉ Ngưng ở bên ngoài. Giờ tất cả mọi người mới hiểu được Piano là của tổng tài.


      “Chết tiệt, ai cho phép các người lên tầng này? Các người là ngại công việc quá dễ dàng hay là chê tiền lương quá nhiều rồi? Giảm tiền lương của các người xuống tôi ngại.” Hoàng Phủ Thần Phong ghét nhất người khác lên tầng 30, bất quá, những công nhân mang đàn Piano đến là tình huống đặc biệt.


      “Phong, hung dữ như vậy làm gì a? Chán ghét, lại hung dữ như vậy, em liền để ý tới . chẳng lẽ sợ nhân viên của đều đổi chỗ làm khác sao?” Chỉ Ngưng tức giận dùng sức đạp Hoàng Phủ Thần Phong cước, sau đó trừng mắt với .


      “A” đau! Được rồi, là được, nên tức giận, tức giận tốt cho thân thể, thực đáng.” Đối với Chỉ Ngưng, ngữ khí của lập tức trở nên mềm mại.


      Mọi người đứng ở bên đều mở to hai mắt nhìn, thể tin được tổng tài luôn luôn cao cao tại thượng, vui đùa cũng lộ ra tươi cười, hôm nay ở trước mặt người phụ nữ lại chuyện nhàng, thậm chí còn mua Piano cho người đó, hơn nữa người phụ nữ này còn là nhân viên của ông ty.


      “Quên , Ngưng Nhi như vậy, tôi còn có thể có biện pháp gì. Các người mau nhanh xuống dưới! Từ nay về sau cho phép lên đây nữa.”


      Hoàng Phủ Thần Phong vừa xong, mọi người lập tức bước .


      “Ngưng Nhi, đàn khúc cho nghe được ? Thuận tiện thử sắc Piano chút. Nếu tốt mai đổi lấy chiếc khác.” Hoàng Phủ Thần Phong thấy chỉ còn lại hai người bọn họ, lập tức liền cầu Chỉ Ngưng.


      “Được a! Bất quá, đàn đắt như vậy sắc sao có thể kém. Em chơi khúc Tiểu Tinh Tinh cho nghe được ? Rất êm tai đó.”


      “Được, chỉ cần là em chơi đều nghe!”


      đóa! Ba hoa.”


      “Chợt lóe chợt lóe lấp lánh, đầy trời đều là Tiểu Tinh Tinh,


      Cao cao bầu trời, dường như bảo thạch tỏa ánh sáng


      Chợt lóe chợt lóe lấp lánh, đầy trời đều là Tiểu Tinh Tinh


      Khi mặt trời kia xuống núi, mặt đất phủ thêm màu đen đêm ảnh


      Bầu trời xuất Tiểu Tinh Tinh, chói lọi chiếu rọi đến bình minh.” Chỉ Ngưng bên vừa đàn vừa hát.


      Hoàng Phủ Thần Phong từ phía sau ôm lấy , đem cằm đặt lên vai : “Ngưng Nhi, đây là bài hát thiếu nhi hay nhất từng nghe qua!”


      đều dỗ phụ nữ như vậy sao?” Chỉ Ngưng nửa đùa nửa nghiêm túc hỏi Hoàng Phủ Thần Phong.


      “Trời ạ! Bảo bối, lần này em là oan uổng . , thề, trừ em ra, cho tới bây giờ dùng loại ngữ khí này chuyện với phụ nữ khác, nếu như lừa gạt em, ông trời liền”


      cho Hoàng Phủ Thần Phong hết, Chỉ Ngưng liền hôn lên môi , “Phong, đừng nữa, em tin tưởng .”


      Hoàng Phủ Thần Phong còn muốn tiếp tục hưởng thụ đôi môi vừa thơm vừa mềm của Chỉ Ngưng, lập tức lấp kín môi . Lúc đầu chỉ là nhàng mút vào, chính là về sau, càng muốn càng nhiều, nếu như phải sợ Chỉ Ngưng bị thương tổn, muốn lập tức muốn . Thẳng đến Chỉ Ngưng phát ra tiếng thở dốc mới nỡ buông ra. Bất quá, sớm muộn có ngày, là của , vĩnh viễn đều là của .


      “Chán ghét, nếu như lần sau lại hôn như vậy, em cho hôn nữa, xem a! Miệng đều sưng lên.” Chỉ Ngưng vội vàng đẩy ra.


      “Thực xin lỗi, nhất thời khống chế được, lần sau nhất định !” Hoàng Phủ Thần Phong chết cái bộ dáng này của Chỉ Ngưng, biết như vậy có bao nhiêu mê người. Hoàng Phủ Thần Phong nhàng vuốt ve đôi môi sưng đỏ của .


      “Hừ, chỉ cho lần, lần sau thể lấy cớ này nữa.”


      “Ha ha ha” Hoàng Phủ Thần Phong nhịn được cười to.


      “Có cái gì buồn cười?”


      có, chẳng qua là cảm thấy em như vậy đáng ! Ngưng Nhi, em biết hay em như bây giờ có bao nhiêu mê người?”


      Chỉ Ngưng xấu hổ mặt đỏ bừng, cúi đầu chôn trong ngực Hoàng Phủ Thần Phong, mà cũng lẳng lặng ôm lấy , giống như ôm lấy chi bảo vô giá.


      “Đúng rồi, Ngưng Nhi, cho em biết tin tức tốt. Số mẫu trang sức mới đưa ra thị trường, đặc biệt là những mẫu em thiết kế, mấy ngày nay, có ít công ty và cửa hàng nước ngoài gọi điện thoại đến đặt mua, phỏng chừng tại, bọn họ nhận điện thoại tay muốn mềm nhũn.”


      vậy chăng? Phong, cám ơn, nếu như phải nhờ , em bây giờ còn ở khắp nơi làm công, căn bản có người biết đến trang sức do em thiết kế, càng có người đeo chúng, cho nên cám ơn cấp cho em tất cả.” Chỉ Ngưng kích động đem áo sơmi LV của Hoàng Phủ Thần Phong làm khăn tay lau nước mắt mình. Ai kêu tại cưng chiều như vậy? Cho nên, có ý kiến. (Cơ mà ta có T_T lãng phí lãng phí kinh!!!!)


      “Đứa ngốc, cần phải nhắc lại chuyện trước kia, em chỉ cần nhớ kỹ cuộc sống sau này của em có . Tối nay chúng ta chúc mừng, được ?”


      “Vâng!”


      Chỉ cần Chỉ Ngưng vui vẻ, làm cái gì đều nguyện ý. Chuyện ba năm trước đây, tựa hồ cũng quên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :