1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sủng em không tốt sao - Hận Điệp (75 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 70: Ngưng Nhi, cho thêm cơ hội nữa

      Chỉ Ngưng gọi chị Lý mang tới chút đồ ăn cho Hoàng Phủ Thần Phong, sau đó, chị Lý đem Cheney và chó mèo trở về biệt thư, Chỉ Ngưng cùng.


      “Ăn cơm !” Chỉ Ngưng ngồi bên giường Hoàng Phủ Thần Phong, chuẩn bị đút cơm cho . biết , nếu như đút cơm cho Hoàng Phủ Thần Phong, nhất định ăn, cho nên Chỉ Ngưng đành phải vậy, bởi vì, nỡ.


      Hoàng Phủ Thần Phong trừng mắt nhìn Chỉ Ngưng.


      “Há mồm, tôi đút cho ăn.”


      Hoàng Phủ Thần Phong nghe thấy Chỉ Ngưng muốn đút cơm cho , liền ngoan ngoãn há miệng ra. Trước kia, bọn họ thường đút cơm cho nhau ăn. Về sau, có nhiều chuyện xảy ra nhưng tại, bọn họ cái gì cũng , chỉ là ăn cơm.


      “Ngưng Nhi”


      “A? Làm sao vậy?”


      “Ngưng Nhi, em còn .” Lần này, Hoàng Phủ Thần Phong khẳng định , phải hỏi nữa.


      “A? Tôi” tôi biết.” Chỉ Ngưng biết nên như thế nào. “ cùng Nhã Ngưng kia tái hợp rồi, chúng ta thể nào, chờ Ivan bình phục, tôi dẫn hai con trai trở về, quấy rầy nữa.”


      “Đáng chết, với em rồi, cùng ta có bất luận quan hệ gì, vì sao em tin ?” Hoàng Phủ Thần Phong nhịn được muốn hét lên.


      “Vậy trước kia vì sao cũng tin tưởng tôi? tại ngược lại bảo tôi tin tưởng ? Nhưng tôi tin tưởng có ích ? Trước khi tôi rời cũng nghe được tin nhắn kia, tên của ấy bên trong cũng có chữ ‘Ngưng’, chắc hẳn, cũng gọi là ấy là Ngưng Nhi phải ? Trách được lần đầu tiên mở miệng, kêu tôi Ngưng Nhi.” Chỉ Ngưng tự chế giễu, liếc Hoàng Phủ Thần Phong cái.


      Hoàng Phủ Thần Phong chán ghét Chỉ Ngưng dùng loại ánh mắt này nhìn , rất chán ghét.


      “Hàn Chỉ Ngưng, lời kế tiếp , em nghe kỹ cho !” mặt Hoàng Phủ Thần Phong chưa bao giờ có vẻ nghiêm túc và chăm chú đến thế, còn có cả phẫn nộ. “Trước khi gặp được em, quên người phụ nữ kia, cũng chưa từng gọi ta là Ngưng Nhi. Lần đầu tiên nhìn thấy em, em, nếu như phải em, cứu em. Còn về đoạn tin nhắn kia, tối hôm đó, đến khách sạn, sau đó, ta đến công ty tìm , ràng với ta. Ngày hôm ấy em rời , chiếc áo sơmiLV em đặt ở cửa hàng cũng được chuyển đến. Đêm hôm đó, liền ở gian phòng của chúng ta, ôm gối ngủ của em, nhưng như thế nào cũng đều ngủ được. Mỗi ngày bất kể là ở nhà, ở công ty, trong xe, thậm chí là ở bàn làm việc của , cũng có thể thấy thứ gì đó em lưu lại, mỗi ngày cầm cặp tài liệu em mua cho đến công ty, thời điểm quét thẻ cũng nhìn thấy ví em mua cho , móc khóa xe cũng có hương vị của em, lúc ngủ mặc áo ngủ cùng kiểu với em, phía cũng có mùi của em, buổi sáng rời giường, bất kể là cà vạt, giầy, quần áo, đồng hồ, còn có nhẫn, hết thảy hết thảy, đều làm cho nhớ tới em. Hàng năm, ngày mười bốn tháng hai, đều tự mình thiết kế bộ trang sức, mua cái bánh sinh nhật, mình ngồi trong hoa viên đốt nến, sau đó chúc em sinh nhật vui vẻ” đến đây, Hoàng Phủ Thần Phong chợt dừng lại, bởi vì, nhìn thấy Chỉ Ngưng lệ rơi đầy mặt. “Ngưng Nhi, em.”


      Chỉ Ngưng lại ngừng khóc, kinh ngạc nhìn Hoàng Phủ Thần Phong, con mắt hồng hồng, mặt còn vương lệ. Hoàng Phủ Thần Phong giúp Chỉ Ngưng lau nước mắt, lúc này Chỉ Ngưng mới kịp phản ứng, “ cần phải vậy, nhanh nằm xuống.” Chỉ Ngưng dìu Hoàng Phủ Thần Phong nằm xuống.


      Hoàng Phủ Thần Phong chế trụ gáy Chỉ Ngưng, đè xuống, hôn lên môi của , “Uhm... ... nên như vậy!”


      Nhưng Hoàng Phủ Thần Phong để ý Chỉ Ngưng giãy dụa, càng hôn sâu hơn, Chỉ Ngưng cũng buông tha phản kháng, ôm cổ Hoàng Phủ Thần Phong. Mà Hoàng Phủ Thần Phong thấy Chỉ Ngưng phản kháng nữa, hai tay của cũng bắt đầu an phận, tham tiến vào bên trong chiếc áo lông của Chỉ Ngưng.


      , được” Chỉ Ngưng chợt đứng lên, Hoàng Phủ Thần Phong điên rồi hay là choáng váng? Vừa mới hiến tủy cho con trai, nào có nhiều tinh lực như vậy tinh lực? Hơn nữa, cũng muốn tha thứ cho !


      Từ sau nụ hôn này, Chỉ Ngưng hai ngày chưa đến bệnh viện, thẳng đến ngày thứ ba có cuộc điện thoại.


      “Chỉ Ngưng tiểu thư, mau tới bệnh viện a! Thiếu gia cậu ấy hai ngày ăn cơm rồi, chúng tôi khuyên như thế nào cậu ấy vẫn ăn.” Trong điện thoại, chị Lý sốt ruột .


      Chỉ Ngưng cúp điện thoại, gọi con trai bảo bối tới.


      “Bảo bối, chúng ta bây giờ đến bệnh viện, bởi vì Hoàng Phủ Thần Phong chịu ăn cơm.”


      “Được, mẹ, nhưng sau khi con đến bệnh viện với mẹ, con muốn qua nhà người đàn ông thối chơi với cẩu cẩu.” Nhà của người đàn ông thối lớn a! Còn rất đẹp, quan trọng nhất là, hoa viên của nhà ông ta thối rất lớn, rất thích hợp với chó chăn cừu.


      “Được, chờ sau khi đến bệnh viện, mẹ kêu chị Lý đưa con đến nhà người đàn ông thối.”


      Trước khi đến bệnh viện, Chỉ Ngưng cùng con trai bảo bối thương lượng việc, “Bảo bối, lát nữa con vào, mẹ ở ngoài chờ con, sau đó con đút cơm cho ăn, được ?” Chỉ Ngưng cảm thấy, từ ngày đó, nhìn thấy Hoàng Phủ Thần Phong rất xấu hổ.


      “Được.” Lời mẹ , tuyệt đối cự tuyệt.


      “Bảo bối, mẹ con chết mất.”


      Đến bệnh viện, Chỉ Ngưng đứng ngoài hành lang chờ tin tức của con trai.


      Chị Lý nhìn thấy Cheney đến, liền lập tức vấn an, “Tiểu tiểu thiếu gia, cậu đến rồi a?”


      “Dạ, chào bác Lý. Lát nữa cháu muốn bác đưa cháu đến nhà người đàn ông thối chơi.” Cheney rất có lễ phép chào hỏi chị Lý.


      có vấn đề, tiểu tiểu thiếu gia.” Chị chính là rất mến tiểu tiểu thiếu gia này.


      “Người đàn ông thối, mẹ của tôi bảo tôi tới đút cơm cho ông ăn.”


      “Vậy mẹ con đâu?” Người phụ nữ chết tiệt này, ràng hai ngày tới bệnh viện.


      “Mẹ ở bên ngoài chờ tôi. Người đàn ông thối, ông thực thối! nhiều tuổi như vậy, cư nhiên còn muốn được đút cho ăn.”


      “Hàn Chỉ Ngưng, em vào đây cho !” Hoàng Phủ Thần Phong hướng ngoài cửa hô to.


      Chỉ Ngưng ở bên ngoài nghe được Hoàng Phủ Thần Phong hô to, nghĩ thầm: năm năm gặp, người đàn ông này như thế nào điên rồi?


      Chỉ Ngưng bất đắc dĩ tiêu sái vào.”Chị Lý, chị đưa bảo bối đến nhà của người đàn ông... đến nhà Hoàng Phủ Thần Phong trước, ở đây có tôi.” tại, Chỉ Ngưng ràng cũng theo con trai gọi Hoàng Phủ Thần Phong là người đàn ông thối rồi, may mắn chỉ ba chữ, nếu như bốn chữ toàn bộ đều ra, Hoàng Phủ Thần Phong nhất định phát điên.


      Bên này, Hoàng Phủ Thần Phong lại bắt đầu ăn bậy dấm chua: hừ, mở miệng, ngậm miệng cũng gọi con trai bảo bối, gọi mình, đều gọi là Hoàng Phủ Thần Phong, vừa rồi cư nhiên còn muốn học con trai gọi mình là người đàn ông thối.


      Cheney cao hứng theo chị Lý đến nhà Hoàng Phủ Thần Phong, để lại Chỉ Ngưng mình.


      “Ngưng Nhi, hai ngày chưa ăn cơm.” Hoàng Phủ Thần Phong đáng thương nhìn Chỉ Ngưng.


      “Tôi biết .” làm sao có thể biết đây là lý do dể gặp a!


      “Ngưng Nhi, em!”


      Chỉ Ngưng chuyện, chỉ là mở hộp giữ nhiệt ra.


      Hoàng Phủ Thần Phong còn : “Ngưng Nhi, cho cơ hội nữa, để cho lại tới em, đền bù tổn thất năm năm nay gấp bội cho em.”


      “Ăn cơm ! ăn cơm đối với thân thể tốt, có chuyện gì chờ chút sau.” Ai, người đàn ông này a! Nên làm gì với bây giờ?
      dunggg thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 71: Cha, cám ơn cha

      “Ngưng Nhi, em, rất rất em.” Ăn cơm xong, Hoàng Phủ Thần Phong lại bắt đầu .


      “Tôi” tôi biết .” Chỉ Ngưng ngồi ghế salon cách xa Hoàng Phủ Thần Phong, dám ở gần bên Hoàng Phủ Thần Phong.


      “Ngưng Nhi, em cùng con trai đến nhà ở được ? Như vậy, Cheney cũng cần thường xuyên chạy tới chạy lui phiền toái như vậy.” Hoàng Phủ Thần Phong đem con trai ra làm lá chắn.


      “Tôi trở về cùng bảo bối thương lượng chút.”


      Lại gọi bảo bối, trong nội tâm Hoàng Phủ Thần Phong chính là rất chua a! “Được. Ngưng Nhi, vì sao em muốn gọi con trai là bảo bối?”


      “Bọn họ vốn chính là bảo bối của tôi! Vì sao thể gọi bọn họ như vậy?” Chỉ Ngưng càng ngày càng cảm thấy người đàn ông này rất bình thường.


      “Vậy còn ? là gì của em?”


      , trước kia là bảo bối của tôi, tại, bảo bối của tôi là hai con trai.” xong những lời này, Chỉ Ngưng lại có chút chột dạ.


      “Vậy còn có cơ hội lần nữa trở thành bảo bối của em ?”


      “Tôi... tôi biết.” Kỳ , trong lòng Chỉ Ngưng, ba cha con họ đều là bảo bối của . “Bác sĩ có khi nào có thể xuất viện hay ?”


      “Qua ngày mai có thể xuất viện, Ngưng Nhi, em đến đón sao?” Cách bọn họ đối xử với nhau bây giờ, Hoàng Phủ Thần Phong vô cùng quen.


      “Nếu có thời gian, tôi đến.” Chỉ Ngưng nhìn vẻ mặt chờ mong của Hoàng Phủ Thần Phong, đành lòng cự tuyệt.


      “Đinh linh linh” đinh linh linh” chuông điện thoại của Chỉ Ngưng vang lên. “Uy, xin chào! Được, được, tôi biết, cám ơn các người, tôi lập tức đến.” Cúp điện thoại, Chỉ Ngưng lộ ra nụ cười chân thành nhất mấy ngày qua. “Bảo bối tỉnh, bây giờ tôi đến xem nó.”


      “Ngưng Nhi, cũng muốn xem Ivan.”


      “Được, tôi đẩy qua.” Chỉ Ngưng đẩy xe lăn tới, vốn chỉ cần dìu qua đó thôi, nhưng Chỉ Ngưng sợ thân thể Hoàng Phủ Thần Phong còn yếu nên để cho ngồi xe lăn.


      Chỉ Ngưng dìu Hoàng Phủ Thần Phong xuống giường, Hoàng Phủ Thần Phong vui vẻ dựa vào Chỉ Ngưng, ngồi lên xe lăn.


      -------------LOVE------------


      Đến phòng hồi sức, Chỉ Ngưng chạy đến trước kính thủy tinh, cầm điện thoại lên, “Bảo bối, con rốt cục cũng tỉnh lại, mẹ rất nhớ con! Bảo bối, con có cảm thấy thoải mái ở đâu , cho mẹ biết.” Chỉ Ngưng vui mừng khóc.


      Ivan nhìn thấy Chỉ Ngưng đến, cũng rất kích động, “Mẹ, con cũng rất nhớ mẹ a! Mẹ, con làm mẹ lo lắng.” Ivan cố gắng kìm nén để nước mắt rơi xuống.


      “Con trai ngốc, chỉ cần con khỏe là mẹ an tâm rồi.”


      “Mẹ, con muốn chuyện với người đàn ông đáng chết kia.” Ivan nhìn nhìn Hoàng Phủ Thần Phong bên cạnh Chỉ Ngưng.


      Chỉ Ngưng đưa điện thoại cho Hoàng Phủ Thần Phong.


      Ivan nhìn thấy Hoàng Phủ Thần Phong, nước mắt rốt cuộc khống chế nổi chảy xuống, “Cha, cám ơn cha, rất cám ơn cha, ô ô ô ô”Cha “


      Hoàng Phủ Thần Phong cũng lệ nóng doanh tròng, con trai lớn của cuối cùng cũng nhận rồi, nhịn được, nước mắt cũng chảy xuống. Hoàng Phủ Thần Phong lau nước mắt, cười : “Tiểu tử thối, cha cứu con trai vốn phải chuyện kinh thiên động địa gì, cám ơn cái gì? Con trai, con ở trong đó hảo hảo nghe lời bác sĩ..., cha và mẹ mỗi ngày tới thăm con.”


      “Cha, nếu lần nay cha lại làm cho mẹ thương tâm, cả đời này con hận cha.” Ivan nghiêm trọng cảnh cáo Hoàng Phủ Thần Phong.


      “Cha cam đoan với con, từ nay về sau, tuyệt đối .” Hoàng Phủ Thần Phong nhìn Chỉ Ngưng.


      Chỉ Ngưng tại cũng ăn giấm chua. Bọn họ hàn huyên lâu như vậy, còn nhớ có có bên cạnh sao.


      Chờ bọn họ chuyện xong, Chỉ Ngưng bye bye với con trai, liền giúp đẩy Hoàng Phủ Thần Phong .


      “Vừa rồi vì sao khóc?” Chỉ Ngưng tò mò hỏi.


      “Con trai gọi là cha, có thể kích động sao?” Từ khi Ivan gọi là cha đến bây giờ, Hoàng Phủ Thần Phong mực mỉm cười.


      “Bảo bối gọi như vậy sao?”


      “Đương nhiên a! lừa em làm gì? chỉ gọi lần, vừa rồi chúng ta hàn huyên, nó gọi rất nhiều lần. Nó còn , nếu như lại làm cho em thương tâm, vậy cả đời này nó hận .” Hoàng Phủ Thần Phong quay đầu, đắc ý nhìn Chỉ Ngưng.


      “Tiểu bảo bối phải vẫn gọi là người đàn ông thối sao.” Chỉ Ngưng giọng thầm, cũng cao hứng vì con trai lớn rốt cục gọi Hoàng Phủ Thần Phong là cha.


      “Sớm muộn gì nó cũng gọi là cha.” Hoàng Phủ Thần Phong tràn đầy tin tưởng nhìn Chỉ Ngưng.


      cần phải tự tin như vậy, nó nhất định gọi !”


      “Ngưng Nhi, trở về ! em.” Hôm nay, Hoàng Phủ Thần Phong biết bao nhiêu lần câu “ em” với Chỉ Ngưng rồi.


      “Tôi biết, hôm nay nhiều lần.” Tuy như vậy, nhưng trong lòng Chỉ Ngưng vẫn thấy rất ngọt.


      “Từ nay về sau, mỗi ngày đều với em.” Hoàng Phủ Thần Phong cầm tay Chỉ Ngưng. năm năm cầm tay , thực chết bàn tay mềm mại, trơn bóng của Chỉ Ngưng, sờ thoải mái a!!


      Lần này, Chỉ Ngưng cũng trốn tránh, cứ như vậy để cho Hoàng Phủ Thần Phong nắm tay mình. Kỳ cũng chỉ là muốn trừng phạt Hoàng Phủ Thần Phong chút, ai kêu lúc trước mắng như vậy, còn nghe giải thích!


      Đến phòng bệnh, Chỉ Ngưng dìu Hoàng Phủ Thần Phong nằm chết dí giường, Hoàng Phủ Thần Phong còn buông tay ra.


      “Ngưng Nhi, để cho cầm tay của em, như vậy mới có thể cảm giác em trở lại, hơn nữa ngay tại bên cạnh , sợ em lần nữa rời .”


      “Được, tôi , nghỉ ngơi ! Chờ ăn cơm tối tôi gọi .” Chỉ Ngưng cũng nắm chặt tay Hoàng Phủ Thần Phong.


      “Đinh linh linh” đinh linh linh” chuông điện thoại của Chỉ Ngưng lại vang lên, Chỉ Ngưng tay nghe điện thoại, “Uy!”


      “Chỉ Ngưng, là .”


      “Prince?”


      Hoàng Phủ Thần Phong vừa nghe đến cái tên này, liền lập tức biết là người nào, bởi vì, con trai của với , nghĩ tới người đến rồi.


      ngại quá, tại em bận rộn nhiều việc, thể đến đón được, tự mình bắt xe được ?” Chỉ Ngưng rất tình cảm Prince dành cho , năm năm này, chăm sóc , hiểu được. Nhưng trong lòng của người đàn ông, làm sao có thể tiếp nhận thêm người đàn ông khác?


      Hoàng Phủ Thần Phong nở nụ cười, bởi vì, Ngưng Nhi của , tại bận rộn nhiều việc, bảo tự mình bắt xe. Xem ra, người đàn ông kia đối với mình nửa điểm uy hiếp cũng có, Ngưng Nhi căn bản cũng quan tâm , bằng , nhất định đón . Hoàng Phủ Thần Phong cầm lấy tay Chỉ Ngưng, hôn lên bàn tay bé của .
      dunggg thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 72: Ba tháng sau kết hôn

      “Tôi giúp làm xong thủ tục xuất viện, trước khi , đến thăm bảo bối chút, bảo bối muốn gặp .” Chỉ Ngưng chính là , tại con trai lớn của cùng Hoàng Phủ Thần Phong quan hệ sao lại tốt như vậy.


      “Ngưng Nhi, biết em bây giờ ghen, suy nghĩ tại sao quan hệ của và con trai lại trở nên tốt như vậy có đúng ?”


      Hoàng Phủ Thần Phong thực luôn biết nội tâm Chỉ Ngưng nghĩ gì, nhưng Chỉ Ngưng muốn thừa nhận: “Tôi” tôi làm sao mà phải ghen? Dù sao con trai vẫn chưa gọi là cha. Nó cũng dễ dàng gọi như vậy.”


      “Cheney sớm muộn cũng gọi là cha.” Vẻ mặt Hoàng Phủ Thần Phong tự tin, bởi vì, chỉ cần Chỉ Ngưng tha thứ cho , con trai của gọi là cha.


      “Vậy cứ chầm chậm mà chờ !” Chỉ Ngưng dìu Hoàng Phủ Thần Phong đến phòng hồi sức thăm Ivan.


      Hoàng Phủ Thần Phong thích cảm giác Chỉ Ngưng dìu , rất hạnh phúc, nhưng Hoàng Phủ Thần Phong muốn Chỉ Ngưng đơn thuần là dìu đường như vậy. Bất quá, được từ từ đạt được.


      Thăm Ivan xong, ra khỏi thang máy, Chỉ Ngưng nhìn thấy Prince, người đàn ông lúc Chỉ Ngưng khó văn nhất, bất lực nhất giúp đỡ , cũng là tình địch của Hoàng Phủ Thần Phong.


      “Chỉ Ngưng, làm sao em lại ở bệnh viện? Ngã bệnh sao?” Prince nhìn Chỉ Ngưng và Hoàng Phủ Thần Phong, chắc hẳn, chính là người đàn ông Chỉ Ngưng nhất?


      phải em, hôm nay là ấy xuất viện.” Chỉ Ngưng chỉ Hoàng Phủ Thần Phong bên cạnh.


      ta là?”


      ấy” ngay tại thời điểm Chỉ Ngưng biết như thế nào mở miệng giới thiệu Hoàng Phủ Thần Phong, Hoàng Phủ Thần Phong liền lên tiếng.


      “Tôi là vị hôn phu của Ngưng Nhi, Hoàng Phủ Thần Phong.” Hoàng Phủ Thần Phong liếc nhìn liền biết thích Ngưng Nhi.


      Prince ngây cả người, Chỉ Ngưng mới trở về vài ngày như vậy đính hôn sao? Xem bộ dạng Chỉ Ngưng, hẳn là rất hạnh phúc! Kỳ , chính cũng hiểu được, Chỉ Ngưng cho tới bây giờ hề thích , cảm giác đối với chỉ đơn giản như người bạn tốt, như vậy, mình cũng nên buông tay ra? Có lẽ, Chỉ Ngưng phải lựa chọn tốt nhất của mình.


      “Xin chào, tôi là Richard Prince.” Prince cùng Hoàng Phủ Thần Phong bắt tay. “Chỉ Ngưng, vậy em có trở về LA ?”


      “Em”


      “Ngưng Nhi quay về, chúng tôi lập tức kết hôn, đến lúc đó mời tới dự hôn lễ của chúng tôi.” Hoàng Phủ Thần Phong giúp Chỉ Ngưng trả lời.


      “Hoàng Phủ Thần Phong, bừa cái gì đó?” Chỉ Ngưng nhéo cánh tay Hoàng Phủ Thần Phong.


      “Chỉ Ngưng, bây giờ em rất hạnh phúc, nghĩ” hẳn là nên buông tay, chúc hai người hạnh phúc.” Prince lòng chúc phúc Hoàng Phủ Thần Phong và Chỉ Ngưng.


      Nghe được câu này, Hoàng Phủ Thần Phong rất cao hứng, bởi vì chính mình còn tình địch nữa, : “Cám ơn lời chúc phúc của , thời điểm chúng tôi kết hôn nhất định phải tới.” Có lẽ, Prince là người bạn tệ.


      “Hoàng Phủ Thần Phong, đủ chưa hả? Prince, đừng nghe ấy bừa, ấy có bệnh.” Chỉ Ngưng hung hăng trợn mắt nhìn Hoàng Phủ Thần Phong.


      còn có việc, trước.” Prince tiêu sái xoay người, hề lưu luyến.


      mau, lái xe ở bên ngoài.” Nguyên bản động tác Chỉ Ngưng dìu Hoàng Phủ Thần Hoàng Phủ rất mềm , tại biến thành nặng nhọc.


      “Ngưng Nhi, em.” Hoàng Phủ Thần Phong lại bắt đầu em”. Hai ngày này, Hoàng Phủ Thần Phong biết bao nhiêu lần “ em”.


      Chỉ Ngưng cũng quen ba chữ kia, nhếch miệng mỉm cười, gì.


      “Ngưng Nhi, năm đó, mẹ của biết em bị làm cho tức giận bỏ , bà , nếu như đem em trở về, bà cũng có đưa con trai như .”


      “Vậy là tốt! Tôi làm con của bá mẫu.” Mấy năm này, mình cũng thường xuyên suy nghĩ đến mẹ Hoàng Phủ, phải tìm thời gian mau gọi điện cho mẹ Hoàng Phủ a.


      được, Ngưng Nhi, em làm sao có thể làm con của mẹ ? Em là lão bà của , con dâu của mẹ , mẹ của hai con trai.” đùa sao, nếu như Chỉ Ngưng thực trở thành con của mẹ , vậy đâu tìm lão bà?


      “Tôi phải là lão bà của .”


      Nửa giờ sau, tới biệt thự của Hoàng Phủ Thần Phong, Chỉ Ngưng dìu Hoàng Phủ Thần Phong xuống xe. Vừa xuống xe, Chỉ Ngưng nhìn thấy tiểu bảo bối của mình ôm con chó lông xù vui đùa trong hoa viên. Chỉ Ngưng giang hai tay gọi: “Bảo bối, mẹ đến rồi.”


      Cheney nghe được mẹ thân ái gọi mình lập tức buông con chó trong ngực ra, chạy về phía Chỉ Ngưng. “Mẹ!”


      “Bảo bối!” Chỉ Ngưng liền hôn lên khuôn mặt nhắn vài cái.


      Hoàng Phủ Thần Phong bên nhìn, Ngưng Nhi của hơn năm năm có chủ động hôn , hoài niệm cái cảm giác này a!


      “Người đàn ông thối, ông rốt cục xuất viện rồi hả?”


      “Tiểu tử, trai của con cũng gọi cha là cha, con có phải cũng có thể gọi cha như thế rồi hay ?” Hoàng Phủ Thần Phong cười cười, vuốt tóc con trai.


      “Người đàn ông thối, ông cứ chậm rãi chờ a! Chờ mẹ nguyện ý tha thứ cho ông rồi sau.” cũng quên ngày đó tại bệnh viện cùng người đàn ông thối ước định.


      “Tiểu tử, sớm muộn gì con cũng phải gọi cha là cha.” Hoàng Phủ Thần Phong đột nhiên nghĩ đến việc, “Con trai, con có đồng ý cùng mẹ ở lại đây ?” Chỉ Ngưng còn hỏi, vậy chính hỏi .


      Cheney nhìn nhìn Chỉ Ngưng, muốn hỏi ý kiến Chỉ Ngưng. Chỉ Ngưng hiểu ánh mắt con trai, : “Bảo bối con quyết định ! Mẹ nghe lời con.”


      “Người đàn ông thối, ông nghĩ, nếu như chúng tôi ở đây, ông dễ dàng theo đuổi mẹ của tôi hơn phải ?”


      “Cheney, hổ là con trai của cha! Đúng vậy!”


      “Được, vậy ông phải đáp ứng tôi ba điều kiện.”


      “Có thể, con !” Chỉ cần có thể làm cho bọn họ ở lại, mặc kệ vài cái điều kiện, đều đáp ứng.


      “Mẹ, có thể chứ?” Cheney mắt to chớp chớp nhìn Chỉ Ngưng.


      Chỉ Ngưng đành lòng cự tuyệt, biết , con trai của mình rất muốn ở lại biệt thự này. Con trai muốn Hoàng Phủ Thần Phong đáp ứng ba điều kiện, chẳng qua là muốn trêu đùa Hoàng Phủ Thần Phong chút. “Được, chúng ta ở lại đây!”


      tốt quá, Ngưng Nhi.” Hoàng Phủ Thần Phong cao hứng lắm! Chỉ Ngưng rốt cục đáp ứng ở lại đây rồi.


      “Thiếu gia, Chỉ Ngưng tiểu thư, tiểu tiểu thiếu gia, có thể ăn cơm.” Người hầu đến gọi bọn họ ăn cơm.


      “Ngưng Nhi, chúng ta ăn cơm!”


      Chỉ Nhưng nắm bàn tay bé của con trai, cùng Hoàng Phủ Thần Phong ăn cơm.


      Chỉ Ngưng cẩn thận gỡ xương cá ra, sau đó đặt cá vào đĩa của Cheney, lại đem hành và nấm để ở bên, bởi vì con trai thích ăn những thứ này. Hoàng Phủ Thần Phong nhớ kỹ những món ăn con trai thích và ghét, sau đó với chị Lý dặn dò đầu bếp.


      “Tôi muốn ăn đậu hũ.” Cheney chỉ chỉ đĩa đậu hũ Nhật Bản đặt đối diện Hoàng Phủ Thần Phong.


      Hoàng Phủ Thần Phong gắp miếng đậu hũ đặt đĩa của con trai, “Con trai, con còn muốn ăn cái gì?”


      “Tôi ăn no, ăn nữa.” Cheney lau miệng, “Người đàn ông thối, khi nào ông đến công ty?”


      “Mấy ngày nữa, làm gì vậy? Con muốn theo cha cùng đến công ty sao?”


      “Đúng, tôi muốn đến công ty của ông xem chút có được ?”


      có vấn đề, đến lúc đó cha dẫn con .” Con trai của mình muốn đến công ty, đương nhiên là có vấn đề a!


      “Tuyệt quá, cám ơn ông! Người đàn ông thối.”


      “Bảo bối, con đến công ty của làm gì vậy?” Chỉ Ngưng nhìn con trai.


      “Con muốn đến công ty của người đàn ông thối chơi đùa, thời điểm ở LA, con điều tra qua internrt, thấy công ty của ông ta thoạt nhìn rất lớn a! Cho nên, con muốn đến xem.” Cheney nghịch tóc Chỉ Ngưng, và Hoàng Phủ Thần Phong giống nhau, đều thích hương vị mái tóc của Chỉ Ngưng.


      “Sao mẹ biết con điều tra qua internet?”


      “Con biết mẹ thương tâm, cho nên, con vụng trộm tra. Ha ha!” Cheney hôn lên mặt Chỉ Ngưng cái.


      “Đúng rồi, bảo bối, con trước tiên đến trường học được ? thể mỗi ngày đều ở nhà chơi, chờ Ivan xuất viện, tu dưỡng hồi cũng đến trường học.”


      “Tốt! Con nghe mẹ.”


      “Ngày mai chúng ta báo danh được ?” Hoàng Phủ Thần Phong dự định theo chân bọn họ đến trường học báo danh.


      “Thân thể có vấn đề gì chứ?” Chỉ Ngưng lo lắng hỏi.


      “Yên tâm ! Ngưng Nhi, sáng mai chúng ta đến trường học báo danh.”


      Chỉ Ngưng gật đầu với Hoàng Phủ Thần Phong. “Được rồi, bảo bối, thời gian còn sớm, chúng ta lên nghỉ ngơi! Hoàng Phủ Thần Phong, gian phòng bên cạnh có thể ở ?”


      bảo chị Lý dọn dẹp chút, nếu , em để cho Cheney ngủ ở phòng của trước , lát nữa ôm nó qua phòng kia.”


      “Có thể chứ? Bảo bối!” Chỉ Ngưng hỏi con trai, bởi vì sợ Cheney quen giường.


      “Được ạ!”


      Hoàng Phủ Thần Phong đưa bọn họ lên lầu. Chỉ Ngưng mang Cheney toilet rửa mặt, Hoàng Phủ Thần Phong bật hệ thống sưởi, biết Chỉ Ngưng rất sợ lạnh.


      Chỉ Ngưng ôm con trai nằm giường, Cheney nhất định phải có Chỉ Ngưng ôm mới có thể ngủ, Hoàng Phủ Thần Phong cũng ngồi bên cạnh, nhìn Chỉ Ngưng dỗ con trai ngủ. đến mười phút, tiểu tử kia liền ngủ mất.


      Nhìn bộ dạng Chỉ Ngưng, Hoàng Phủ Thần Phong nhịn được, có năm năm chạm vào rồi. Thời điểm Chỉ Ngưng vừa buông con trai ra, bị Hoàng Phủ Thần Phong hôn.


      muốn làm gì?”


      Hoàng Phủ Thần Phong trực tiếp lấp môi Chỉ Ngưng, say sưa hôn.


      được, ầm ĩ đến bảo bối.” Thừa dịp khe hở, Chỉ Ngưng thở nặng nề .


      “Ngưng Nhi, nhịn được, muốn em.” Hoàng Phủ Thần Phong ôm lấy Chỉ Ngưng, về hướng gian phòng bên cạnh, vẫn quên hôn môi Chỉ Ngưng. Chỉ Ngưng cũng vòng tay qua cổ Hoàng Phủ Thần Phong, quên hết thảy.


      Hoàng Phủ Thần Phong đóng cửa, sau đó khóa lại, đặt Chỉ Ngưng lên giường, còn mình đè lên người Chỉ Ngưng. Bắt đầu dùng tay cởi bỏ quần áo của Chỉ Ngưng, quần áo của hai người, từng cái từng cái rơi xuống mặt đất, trong phòng nhiệt độ cũng càng ngày càng cao.


      “Ngưng Nhi, em là đẹp!” Hoàng Phủ Thần Phong ngừng hôn Chỉ Ngưng, tay cũng ngừng trêu đùa thân thể . Hoàng Phủ Thần Phong đem dục vọng căng cứng của mình động cái, tham tiến vào bên trong cơ thể Chỉ Ngưng.


      “A” Phong” chậm” chậm chút.” Chỉ Ngưng gắt gao nắm chặt cánh tay Hoàng Phủ Thần Phong, cũng theo động tác của Hoàng Phủ Thần Phong ngừng đung đưa.


      Hoàng Phủ Thần Phong nghe được Chỉ Ngưng cuối cùng cũng gọi là Phong rồi, càng hưng phấn, động tác chẳng những chậm lại, ngược lại càng lúc càng nhanh.


      “Ngưng Nhi, em có tha thứ cho hay ?”


      Chỉ Ngưng thở hổn hển, nên lời câu đầy đủ rồi, “” dừng” mau”


      , rốt cuộc có tha thứ ?” Hoàng Phủ Thần Phong hôm nay nhất định thể làm cho Chỉ Ngưng tha thứ cho .


      “A” được” em” em “ tha thứ cho , cầu” cầu xin ” a” cánh tay và bả vai Hoàng Phủ Thần Phong bị Chỉ Ngưng nhéo đến hồng hồng rồi. “Phong” mau” mau dừng” dừng lại, , thân thể của còn” còn được!”


      Hoàng Phủ Thần Phong chỉ nghe được nửa câu trước của Chỉ Ngưng, để ý đến nửa câu sau của , tiếp tục đẩy nhanh động tác của mình, “Ngưng Nhi, em có gả cho hay ?”


      dừng lại” em được!”


      “Em có gả cho hay ?”


      “Gả” mau dừng lại, a”


      Hoàng Phủ Thần Phong nghe được lời cần nghe rồi, rốt cục có thể cùng Ngưng Nhi của kết hôn, tiểu tử kia cũng phải gọi là cha rồi.


      Chỉ Ngưng mệt mỏi dựa vào người Hoàng Phủ Thần Phong, nhưng Hoàng Phủ Thần Phong vẫn hưng phấn, chút cũng biết mệt mỏi.


      “Ngưng Nhi, chờ Ivan xuất viện, chúng ta liền lập tức kết hôn, được ?” Hoàng Phủ Thần Phong cầm tóc Chỉ Ngưng đặt trước mũi mình, ngửi ngửi.


      “Được” chờ chút, em khi nào muốn kết hôn với ?” Nghe được hai chữ kết hôn, Chỉ Ngưng từ người Hoàng Phủ Thần Phong ngẩng đầu lên, nhìn .


      “Chính là vừa mới a! Chúng ta, tại cái thời điểm đó, em đáp ứng .”


      “Hoàng Phủ Thần Phong, vô lại, ràng trong loại này tình huống này hỏi em.” Chỉ Ngưng lật người, xoay lưng về phía Hoàng Phủ Thần Phong, thế nhưng, cười.


      Hoàng Phủ Thần Phong tới gần Chỉ Ngưng, “Chỉ cần em chịu gả cho , em là vô lại, cũng chấp nhận.”


      Chỉ Ngưng đột nhiên đứng dậy, muốn tìm quần áo.


      “Ngưng Nhi, em làm gì?”


      “Em muốn đắp chăn cho bảo bối, bảo bối khi ngủ đá chăn .”


      “Ngưng Nhi, em mau nằm xuống, lạnh, giúp con trai đắp chăn.” xong, Hoàng Phủ Thần Phong mặc áo tắm, ra khỏi phòng.


      Chỉ Ngưng nằm giường, hạnh phúc cười, Hoàng Phủ Thần Phong lúc trở lại trông thấy Chỉ Ngưng cười, ôm lấy hỏi: “Ngưng Nhi, em cười cái gì?”


      Chỉ Ngưng tìm vị trí thoải mái nhất trong ngực Hoàng Phủ Thần Phong, : “Phong, em lại có thể ôm ngủ. cảm giác hạnh phúc.”


      “Ngưng Nhi bảo bối, từ nay về sau, mỗi ngày, đều ôm em ngủ.” Hoàng Phủ Thần Phong đặt nụ hôn lên trán Chỉ Ngưng, “Ngưng Nhi, em.”


      “Em cũng , rất rất .” Chỉ Ngưng ôm chặt Hoàng Phủ Thần Phong.


      Năm năm, hai người bọn họ ai cũng giấc ngủ an ổn, ngoại trừ đêm nay.


      Sáng sớm hôm sau, Chỉ Ngưng tỉnh dậy, vội chạy đến gian phòng bên cạnh nhìn con trai. Bởi vì chuyện đầu tiên khi con trai tỉnh lại chính là tìm mẹ của .


      Chỉ Ngưng ôm con trai, rất nhanh lại lần nữa ngủ thiếp .


      Đợi khi tỉnh lại, là tám rưỡi rồi. Con trai ngủ ở bên cạnh cũng thấy nữa. Chỉ Ngưng liền rời giường, sau khi rửa mặt xong xuống lầu. đến nửa, nhìn thấy Hoàng Phủ Thần Phong bưng bữa sáng muốn lên lầu, biết đây là Hoàng Phủ Thần Phong mang lên cho .


      “Ngưng Nhi, em tỉnh a? Vậy xuống ăn điểm tâm !”


      “Vâng, ăn xong bữa sáng chúng ta phải đến trường học.”


      Hoàng Phủ Thần Phong giúp Chỉ Ngưng rót ly sữa nóng. Cheney nhìn Hoàng Phủ Thần Phong và Chỉ Ngưng, liền biết mẹ của tha thứ cho người đàn ông thối này rồi. có biện pháp, đành phải gọi là cha thôi. Cheney nhấp ngụm sữa, kêu lên: “Cha.”


      Hoàng Phủ Thần Phong quết mứt hoa quả, nghe được tiếng cha này liền ngừng động tác, chằm chằm nhìn con trai. “Con trai, con vừa mới gọi cha là cha sao?” Hoàng Phủ Thần Phong chắc chắn, cho nên hỏi lại.


      “Dạ, con gọi cha là cha, bởi vì con biết , mẹ tha thứ cho cha. Trước đó con đáp ứng cha, nếu như mẹ tha thứ cho cha, con liền gọi cha là cha, cho nên tại con liền gọi. Chỉ là, con nghĩ tới mẹ lại tha thứ cho cha nhanh như vậy.”


      “Con trai, cha con chết mất.” Hoàng Phủ Thần Phong kích động ném bánh mỳ và mứt hoa quả qua bên, đem Cheney ôm đến đùi của mình, hôn khuôn mặt nhắn của con trai.


      “Cha, con cho cha biết, nếu như cha lại làm cho mẹ thương tâm, con hận cha cả đời.”


      “Con trai, cha cam đoam, từ nay về sau, tuyệt đối làm cho mẹ con thương tâm.” Hai em này, lời cảnh cáo cũng giống nhau như đúc.


      “Vậy là tốt rồi. Chỉ cần mẹ hạnh phúc là tốt rồi.” Cheney cũng hôn Hoàng Phủ Thần Phong cái.


      Mà Chỉ Ngưng ở bên khóc đến rối tinh rối mù rồi, Hoàng Phủ Thần Phong cũng ôm Chỉ Ngưng vào ngực, thay lau nước mắt.


      dunggg thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 73: Đều là người mẹ nhất

      xe Cadillac, Hoàng Phủ Thần Phong ngồi bên trái con trai, Chỉ Ngưng ngồi bên phải, Cheney ngồi ở chính giữa, bọn họ tại muốn đến trường học quý tộc Đài Bắc báo danh.


      “Phong, lát nữa em muốn gọi điện thoại cho bá mẫu.”


      “Lát nữa đến công ty chat webcam với mẹ là được, để cho mẹ nhìn thấy cháu của mình.” Hoàng Phủ Thần Phong sờ lên tóc con trai.


      “Grandma sao?” Cheney ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Thần Phong.


      “Đúng! Lát nữa đến trường học xong có thể đến công ty cha cùng Grandma chat webcam.”


      “Ha ha, tốt quá.” Người cha này của kỳ thực tệ, đối với cũng rất tốt, là càng ngày càng thích người cha này.


      Bọn Hoàng Phủ Thần Phong đến, làm trường học trận xôn xao. Tuy đây là trường học quý tộc nhưng đều như Hoàng Phủ Thần Phong, đằng sau có tận mười bảo vệ theo.


      “Phong, có phải có quá nhiều bảo vệ ?”


      có, Ngưng Nhi, em xem, ngày đó em cùng hai con trai đến sân bay, mọi người đều chú ý đến các người. Con trai lớn lên giống như vậy, toàn bộ Đài Loan đều biết đó là con trai của Hoàng Phủ Thần Phong, vạn nhất bị bắt cóc phải làm thế nào? Cho nên, chúng ta có thể phòng ngừa vạn nhất.” Hoàng Phủ Thần Phong nắm tay Chỉ Ngưng, Chỉ Ngưng nắm tay con trai.


      Chỉ Ngưng suy nghĩ chút, “Cũng đúng.”


      Hoàng Phủ Thần Phong trước khi đến cũng gọi điện cho hiệu trưởng của trường học rồi, cho nên, Hoàng Phủ Thần Phong mang theo Chỉ Ngưng và con trai trực tiếp đến phòng làm việc của hiệu trưởng, do hiệu trưởng tự mình phỏng vấn.


      Trong hồ sơ, sở trường của Cheney là có thể được ba ngoại ngữ, tại vẫn còn tiếp tục học. Hiệu trưởng quyết định, muốn dùng tiếng để kiểm tra Cheney.


      “Hiệu trưởng, chúng tôi có hai đứa con trai sinh đôi, đây là con trai , con trai lớn bởi vì nguyên nhân đặc biệt, ba tháng sau mới có thể đến trường học, có thể chứ?”


      “Có thể, tại, tôi muốn bắt đầu hỏi vài câu hỏi.”


      Cheney ngồi đối diện hiệu trưởng, Hoàng Phủ Thần Phong và Chỉ Ngưng ngồi ghế salon bên cạnh.


      “Hello. What’s your name?” (Xin chào, cháu tên là gì?)


      “Hello President, my name is Cheney!” (Xin chào ngài hiệu trưởng, tên của cháu là Cheney!)


      “Why did you choose our school?” (Tại sao cháu lại chọn trường học của chúng tôi?)


      “Because I listen to my Daddy said that this school has a good schoolethos, and the teachers are very strict!” (Bởi vì cháu nghe cha cháu , phong cách trường học này rất tốt, hơn nữa thấy giáo cũng vô cùng nghiêm khắc.)


      Loại tình huống này, Chỉ Ngưng sớm lường trước, ngược lại Hoàng Phủ Thần Phong, có chút bất ngờ, tiếng của con trai ràng tốt đến trình độ này.


      Hiệu trưởng đối với câu trả lời của Cheney hài lòng gật đầu. Đứa này, tiếng xác thực rất tốt.


      “Hiệu trưởng, con tôi học ở đây có vấn đề gì ?” Hoàng Phủ Thần Phong thấy thái độ của hiểu trưởng, liền mở miệng hỏi.


      “Hoàng Phủ tổng tài, tiếng của Cheney rất tốt, so với những đứa trẻ cùng tuổi tốt hơn nhiều. Tôi cho rằng, cháu học ở trường chúng ta hoàn toàn có vấn đề gì.”


      “Tốt lắm, tuần sau con tôi bắt đầu lên lớp, có vấn đề gì chứ?”


      có vấn đề, đến lúc đó trực tiếp đến phòng làm việc của tôi! Tôi tự mình mang Cheney đến gặp thầy giáo.”


      “Cám ơn ông, hiệu trưởng, Cheney liền phiền ông chiếu cố.” Con trai rốt cuộc tìm được trường học rồi, Chỉ Ngưng đương nhiên cao hứng.


      cần khách khí!”


      “Chúng tôi còn có việc, phải trước.” Hoàng Phủ Thần Phong dắt tay con trai, chuẩn bị rời .


      “Hiệu trưởng tạm biệt.” Cheney vẫy tay với hiệu trưởng.


      đường đến công ty, Hoàng Phủ Thần Phong và Chỉ Ngưng thương lượng về vấn đề phòng ở.


      “Ngưng Nhi, gọi người đem hai gian phòng ở tầng hai sửa chữa lại, sau đó để cho hai tiểu tử kia ở có được ?”


      Chỉ Ngưng biết trong nội tâm Hoàng Phủ Thần Phong có chủ ý gì, : “Ách” cái này” hay là hỏi bảo bối !”


      “Con trai, con được ? Hay chúng ta chuyển đến biệt thự lớn hơn chỗ tại, con chọn !” Hoàng Phủ Thần Phong chỉ có ngôi biệt thự nha.


      “Dạ” trước mắt cứ sửa lại hai gian phòng kia là tốt rồi, sau này hãy a!” Cheney nâng cằm lên, suy tư trong chốc lát .


      “Được, vậy nghe lời con trai, lát nữa đến công ty, cha bảo thư ký an bài, trong thời sửa chữa này, chúng ta chuyển đến ở biệt thự khác.”


      “Được, vậy nghe lời !” Chỉ Ngưng cảm thấy rất hạnh phúc, Chỉ Ngưng cảm thấy so với năm năm trước càng hạnh phúc hơn, bởi vì, cùng Hoàng Phủ Thần Phong còn có hai con trai sinh đôi. “Đúng rồi, Phong, chúng ta còn phải đến hiệu sách mua sách cho con trai. Ngày mai chúng ta được ?”


      “Được, ngày mai chúng ta mua.”


      “Mẹ, mẹ xem, Grandma nhìn thấy con có thích con ? Vạn nhất Grandma thích con làm sao bây giờ?” Cheney lo lắng Grandma của thích a!


      “Grandma làm sao có thể thích tiểu bảo bối của mẹ đây? Lát nữa Grandma nhìn thấy bảo bối, nhất định rất thích, bảo bối cần phải lo lắng. Được .” Chỉ Ngưng dán cái trán lên trán Cheney, an ủi con trai.


      Cheney nhìn về phía Hoàng Phủ Thần Phong, còn muốn xác nhận lại, “Cha, có ?”


      “Mẹ con đều là , cha cam đoan với con, như vậy có thể chưa?”


      “Vâng, con tin tưởng cha mẹ gạt con.” Cheney nghe được cha cũng như vậy, liền tin tưởng.


      “Ai, các người xem, Hàn Chỉ Ngưng trở lại. ta còn mang theo đứa bé, giống tổng tài như đúc a!”


      “Đứa kia rất đẹp trai!”


      “Nghe Hàn Chỉ Ngưng bây giờ là nhà thiết kế trang sức quốc tế rồi, rất nổi danh!”


      “Các người có ai biết Hàn Chỉ Ngưng năm năm trước vì sao rời khỏi tổng tài ?”



      Nhân viên công ty, từ khi bọn Hoàng Phủ Thần Phong vừa xuống xe, ánh mắt của họ vẫn dõi theo nhất cứ nhất động của bọn Hoàng Phủ Thần Phong.


      “Cha, nhân viên của cha làm gì nhìn con như vậy?” Cheney lôi kéo tay Hoàng Phủ Thần Phủ, bắt đầu từ khi vào công ty, bọn họ vẫn nhìn Cheney.


      “Bởi vì con trai lớn lên đẹp trai a! Nếu như đẹp trai..., [đoán quân đào] của con sao có thể thích con?” Hoàng Phủ Thần Phong phen ôm lấy nhi tử giỡn.


      “Ha ha! Mẹ, mẹ con và Ivan hơn, hay là cha hơn?” Cheney ghé vào vai Hoàng Phủ Thần Phong, hỏi Chỉ Ngưng ở phía sau.


      Hoàng Phủ Thần Phong nghe được con trai hỏi Ngưng Nhi của vấn đề này, dừng bước, cũng muốn nghe xem Ngưng Nhi của trả lời vấn đề này như thế nào.


      Chỉ Ngưng biết Hoàng Phủ Thần Phong mong đợi câu trả lời của , “Mẹ đương nhiên đều ! Mấy cha con đều là người mẹ nhất.”


      “Ngưng Nhi, em!”


      “Mẹ, con cũng mẹ!”
      dunggg thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 74: Bị con trai bắt gặp

      Mẹ Hoàng Phủ vừa mở chat webcam ra, liền nhìn thấy Hoàng Phủ Thần Phong, Chỉ Ngưng và Cheney. “Chỉ Ngưng, bá mẫu rất nhớ cháu!”


      “Bá mẫu, cháu cũng rất nhớ bác, thực xin lỗi, làm bác lo lắng.” Chỉ Ngưng ôm Cheney đến đùi của mình, “Bá mẫu, đây là con trai của cháu.”


      “Chào Grandma! Cháu tên là Cheney.” Tiểu tử kia cười tươi chào hỏi mẹ Hoàng Phủ.


      “Cái này” đây là cháu trai của tôi sao? Ai u! Tôi rốt cục có cháu rồi. Cháu nội ngoan, Grandma rất muốn hôn cháu a!” Mẹ Hoàng Phủ hưng phấn muốn lập tức bay đến bên người cháu nội ngoan của mình để đích thân hôn vài cái. “Chỉ Ngưng! Bá mẫu cám ơn cháu.”


      “Cháu cũng rất thích Grandma! Grandma, mẹ của cháu sinh đôi, cháu là tiểu bảo bối của mẹ.”


      Mẹ Hoàng Phủ còn đắm chìm trong vui sướng, lại nghe đến cháu nội ngoan là cháu trai sinh đôi, điều này làm cho bà càng thêm hưng phấn “Cháu nội ngoan, trai cháu đâu?”


      “Ivan ở trong bệnh viện, ấy bị bệnh, mẹ rất đau lòng.” đến trai của mình trong bệnh viện, tiểu tử kia cũng lộ ra vẻ mặt rất khổ sở.


      “Tiểu tử thối, cháu nội ngoan của mẹ tại sao phải ở trong bệnh viện? Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Con cho mẹ.” Mẹ Hoàng Phủ rống to với Hoàng Phủ Thần Phong, nghe được cháu nội ngoan ngã bệnh, lòng của bà đau đớn giống như là bị dao cắt.


      “Mẹ”


      “Bá mẫu, Ivan bị bệnh máu trắng, nhưng Phong hiến tủy cho bảo bối, bảo bối bây giờ còn trong phòng hồi sức, phải ba tháng sau mới có thể ra ngoài, thỉnh bá mẫu nên trách Phong, là cháu chăm sóc tốt cho bảo bối.” Nước mắt Chỉ Ngưng lại rơi tay Hoàng Phủ Thần Phong, Hoàng Phủ Thần Phong thấy vậy liền ôm chặt .


      “Chỉ Ngưng, cái này thể trách cháu, là tiểu tử thối nó có lỗi với cháu.”


      “Grandma, bà nên tức giận, tốt cho thân thể.” Cheney kịp thời can ngăn.


      “Cháu nội ngoan, cháu chờ Grandma, tại Grandma kêu người mua vé máy bay, lập tức bay đến Đài Bắc thăm cháu nội ngoan.” Mẹ Hoàng Phủ vừa chuyện với tiểu tử, vừa gọi quản gia giúp bà mua vé máy bay.


      “Mẹ, mẹ lập tức muốn tới sao?” Hoàng Phủ Thần Phong từ sau lưng Chỉ Ngưng thò đầu ra.


      “Đúng, mẹ gọi người mua vé máy bay rồi, tiểu tử thối này, mẹ lo lắng để Chỉ Ngưng và cháu nội ngoan mình ở bên cạnh con, vạn nhất con lại làm Chỉ Ngưng tức giận bỏ , mẹ đâu mà tìm con dâu ngoan đây?” Mẹ Hoàng Phủ chuyện với Hoàng Phủ Thần Phong chính là rất hung hăng, căn bản giống như chuyện phiếm với con trai.


      Hoàng Phủ Thần Phong vô tội nhìn Chỉ Ngưng, Chỉ Ngưng nghe thấy mẹ Hoàng Phủ hai chữ [con dâu], đỏ mặt nhìn Hoàng Phủ Thần Phong.


      “Grandma, cháu cùng cha mẹ đến sân bay đón bà. Hì hì!” Tiểu tử kia mở ra bàn tay bé, muốn Hoàng Phủ Thần Phong ôm mình, Hoàng Phủ Thần Phong cũng cao hứng ôm con trai vào trong lòng.


      “Được, được, cháu nội ngoan, cháu chờ Grandma.” Mình rốt cục có cháu rồi, “Tiểu tử thối, mẹ cảnh cáo con, con nếu tiếp tục làm ra chuyện gì có lỗi với Chỉ Ngưng, mẹ tuyệt nhận con nữa, nghe chưa?” Nếu như tại bà ở ngay trước mặt Hoàng Phủ Thần Phong mà ..., bà hận thể hung hăng hét vào lỗ tai !


      “Mẹ, con biết, chờ con trai xuất viện, con liền cùng Ngưng Nhi kết hôn.” thề, sau này, tuyệt đối làm cho Ngưng Nhi của thương tâm nữa, cũng khiến Ngưng Nhi của chảy giọt nước mắt nào.


      “Tiểu tử thối, coi như con rốt cục làm được việc đúng đắn. Được rồi, chuyện phiếm nữa, chờ chúng ta gặp mặt lại tán gẫu, mẹ muốn chuẩn bị hành lý.”


      “Grandma, cháu chờ bà a!”


      “Bá mẫu, chúng cháu đón bác.”


      “Mẹ, tạm biệt.”


      Đóng chat webcam, Cheney bắt đầu thăm văn phòng của cha , cảm thấy văn phòng của cha là đẹp!


      “Cha, con có thể lên tầng ?” Tiểu tử kia chỉ chỉ lên tầng .


      “Có thể! Con trai muốn nơi nào nơi đó! Công ty của cha chính là công ty của con.”


      Tiểu tử kia cười hì hì chạy lên.


      Sau khi con trai chạy lên, Chỉ Ngưng đứng trước mặt Hoàng Phủ Thần Phong, nhìn Hoàng Phủ Thần Phong, nghiêm túc hỏi: “Hoàng Phủ Thần Phong, tốt nhất nên cho em, tầng kia có người phụ nữ khác lên qua hay .”


      “Ngưng Nhi bảo bối, phía kia, ngoại trừ và em, cũng chỉ có con trai lên, làm sao dám để người phụ nữ khác lên chứ?” Hoàng Phủ Thần Phong kéo Chỉ Ngưng ôm vào trong ngực.


      vậy sao?


      Hắc! Con này ràng tin , “Đương nhiên, Hàn Chỉ Ngưng, em dám tin ?”


      có” em làm sao có thể tin chứ?” Thừa dịp Hoàng Phủ Thần Phong còn chưa [trừng phạt] , Chỉ Ngưng đành phải ngoan ngoãn đổi giọng.


      tầng, Cheney ngồi trước dương cầm, chuẩn bị đàn khúc. Cheney nhàng đặt tay phím đàn, tiếng đàn du dương nhàng ra. chơi chính là bài Tiểu Tinh Tinh thích nhất.


      Hoàng Phủ Thần Phong nghe thấy tiếng đàn tầng truyền đến, hỏi Chỉ Ngưng trong ngực mình: “Bảo bối, con trai còn có thể chơi đàn dương cầm?”


      “Ân, tiểu bảo bối cùng đại bảo bối đều biết chơi, thời điểm bọn nó hai tuổi bắt đầu học. Chỉ cần là thứ gì bảo bối thấy hứng thú, em đều cho bọn chúng học, bọn chúng thích rất nhiều thứ.” Đối với hai con trai bảo bối của mình, Chỉ Ngưng cảm thấy rất tự hào.


      Hoàng Phủ Thần Phong rất khó tưởng tượng, Ngưng Nhi của mình như thế nào có thể dạy dỗ hai con trai thông minh như vậy? “Ngưng Nhi, cám ơn em, cám ơn dạy dỗ con trai thông minh như vậy.”


      “Cám ơn cái gì? Hai bảo bối cũng là con em mà! Bởi vì, thời điểm bọn chúng còn ở trong bụng em, em dã đáp ứng bọn chúng, em , tuy các con sau khi ra đời có cha, nhưng mẹ thương các con gấp bội.”


      “Ngưng Nhi, sau này đều ở bên em, để cho em mình đối mặt với khó khăn, thương hai con trai gấp bội. Tin tưởng !”


      “Vâng, em tin tưởng . Em , Phong!”


      cũng em!” xong, Hoàng Phủ Thần Phong cúi đầu xuống, phong bế cái miệng nhắn của Chỉ Ngưng.


      Tay Hoàng Phủ Thần Phong cũng tham tiến vào bên trong quần áo của Chỉ Ngưng.


      “Cha! Nơi này là công ty, phải trong nhà, phiền người chú ý chút.” Cheney đứng ở đầu bậc thang, nhìn Hoàng Phủ Thần Phong.


      Hoàng Phủ Thần Phong và Chỉ Ngưng nghe thấy con trai , vội ngừng động tác. Chỉ Ngưng càng dùng sức chôn đầu trong ngực Hoàng Phủ Thần Phong, nếu như bây giờ có thể nhìn thấy mặt ... khẳng định là so với mặt trời còn đỏ hơn. Hoàng Phủ Thần Phong da mặt dày, chỉ là rút tay từ trong quần áo Chỉ Ngưng ra, trấn định nhìn con trai bảo bối.


      “Con trai, cha biết sai rồi, lần sau nhất định chú ý.”


      Chỉ Ngưng nghe thấy Hoàng Phủ Thần Phong còn [lần sau], dùng sức nhéo vào bụng Hoàng Phủ Thần Phong.


      “A! Ngưng Nhi, đau” Hoàng Phủ Thần Phong giữ chặt tay Chỉ Ngưng, thống khổ kêu.


      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :