1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sủng em không tốt sao - Hận Điệp (75 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 65: Người đàn ông đáng chết, người đàn ông thối

      Tối hôm nay, Chỉ Ngưng phá lệ gợi cảm, hơn nữa bên cạnh còn có hai tiểu suất ca làm nền, càng thêm thu hút ánh nhìn của mọi người. Chỉ Ngưng lấy hai ly nước hoa quả cho con trai, sau đó an vị ngồi ở góc hội trường, vui vẻ trò chuyện.


      “Ivan, Cheney, mẹ với các con thương lượng việc được ?”


      “Tốt! Mẹ, mẹ .” Hai tiểu tử lại đồng thời mở miệng.


      “Các con có thể ít trêu chọc những muội muội xinh đẹp kia được ?” Chỉ Ngưng nhớ chuyện tới chuyện ở đại sảnh khách sạn, liền vừa tức giận, vừa buồn cười.


      【 Bắt đầu nhớ lại 】


      Chỉ Ngưng cùng hai tiểu tử ra khỏi thang máy, vừa vặn, hai vị này liền nhìn thấy tiểu nương chơi đùa, tiểu tử kia vội vàng chạy lên, con trai lớn kéo tiểu nương, : “Muội muội, em đáng a! Từ nay về sau, gọi là em là tiểu dâu tây được ?”


      Con trai cũng cam chịu yếu thế, hôn cái lên gò má tiểu nương : “Thân ái, gọi em là tiểu đào, được ? Từ nay về sau, em hãy theo tốt lắm.” xong, sờ lên đầu tiểu nương, động tác này, rất giống động tác người nào đó sờ đầu Chỉ Ngưng. Kết quả, tiểu nương này còn kịp phản ứng hai suất ca này cuộc cái gì, liền 【 oa】 tiếng, khóc ầm lên. Con trai lớn nén giận với em trai: “Cheney, đều là tại em a! Sao em lại hù dọa tiểu dâu tây? Làm em ấy khóc. Tiểu dâu tây, ngoan, đừng khóc.”


      “Đâu có liên quan tới em a? Hẳn là mới đúng chứ? Đừng tưởng rằng nhảy ra từ bụng mẹ sớm hơn em phút, em sợ . Tiểu đào, em cần để ý , dẫn em gặp mẹ của , mẹ của là người xinh đẹp nhất thế giới.” Con trai kéo tay tiểu nương, muốn tìm Chỉ Ngưng. Tiểu nương tiếng khóc càng lúc càng lớn, đưa tới nhiều người. Chỉ Ngưng mới từ toilet ra, liền nhìn thấy hai con trai bảo bối của mình chuyện với tiểu nương, vội vàng kéo hai đứa ra, hơn nữa còn xin lỗi với mẹ của tiểu nương.


      【 nhớ lại chấm dứt 】


      “Mẹ, đều là Ivan tranh của con, từ nay về sau chỉ cần ấy tranh của con nữa là được rồi.”


      “Quỷ a! Vừa rồi còn phải là nhận thức tiểu dâu tây trước! Em về sau mới đến.”


      Chỉ Ngưng thấy hai con trai bảo bối cãi nhau vì tiểu nương, nhân cơ hội mùi thuốc súng còn chưa nặng mở miệng , “ tại, mẹ rất trịnh trọng với các con, từ nay về sau, cho phép các con đến gần tiểu nương quen biết nghe ? Các con chỉ cần có mẹ là tốt rồi.”


      biết, mẹ.”


      “Như vậy mới ngoan. Đúng rồi, các con hôm nay có học tiếng Nhật hay ?”


      “Có, chúng con cũng chat webcam, cho thầy giáo nghe xong.” tại, hai tiểu tử này được ba ngoại ngữ, nhưng bọn họ vẫn học thêm nhiều ngoại ngữ hơn.


      “Được, ngoan, ngày mai mẹ đưa các con chơi.”


      tốt quá, cám ơn mẹ!” Con trai hưng phấn nhảy dựng lên, ngồi đùi Chỉ Ngưng, ôm lấy cổ , dùng sức hôn lên mặt .


      “Em mau xuống, như vậy mẹ rất mệt mỏi.” Con trai lớn đau lòng nhìn Chỉ Ngưng, nỡ làm mẹ thân ái mệt mỏi.


      “Đúng nga! Mẹ mấy ngày nay nhất định là mệt mỏi.”


      Chỉ Ngưng lại nhìn hai em sinh đôi thương mình như vậy, cảm giác những khổ sở trước kia mình chịu đựng đều đáng giá.


      -------------LOVE-----------


      Hoàng Phủ Thần Phong đứng ở nơi xa nhìn Chỉ Ngưng và hai đưa con trai sinh đôi, nhìn thấy con trai hiểu chuyện như vậy, rất cảm ơn Chỉ Ngưng dạy dỗ hai đứa tốt như vậy. Hoàng Phủ Thần Phong tới, đứng trước mặt Chỉ Ngưng cùng con trai, nội tâm của rất kích động. “Ngưng Nhi”


      Vốn Chỉ Ngưng chuyện phiếm với con trai, nghe được hai chữ [Ngưng Nhi] này, liền biết Hoàng Phủ Thần Phong đến. Chỉ Ngưng cầm tay con trai, còn biết như thế nào đối mặt với Hoàng Phủ Thần Phong.


      Kỳ , hai tiểu tử kia sớm biết cha của bọn họ là Phong đại thiếu trong truyền thuyết, hơn nữa sau khi bọn họ về nước, những phóng viên luôn luôn đưa tin.


      “Xin chào!” Ngoại trừ hai chữ này, Chỉ Ngưng biết còn có thể cái gì.


      “Ngưng nhi, rất nhớ em, trở về !”


      ... ngại quá, chúng tôi còn có việc trước.” Chỉ Ngưng biết Hoàng Phủ Thần Phong còn đến tìm , thất kinh dắt tay con trai muốn rời .


      “Ngưng Nhi, tha thứ cho , thể có em, trở về !” Hoàng Phủ Thần Phong chạy đến chặn đường của Chỉ Ngưng, ôm Chỉ Ngưng vào trong ngực.


      “Buông ra Hoàng Phủ Thần Phong, buông ra, nghe thấy ?” Chỉ Ngưng giãy dụa.


      Hai tiểu tử kia nhìn thấy mẹ thân ái của bọn họ bị người đàn ông đáng chết khi dễ, bọn họ càng chán ghét người này.


      “Uy, tên đàn ông đáng chết, thả mẹ tôi ra.” Con trai lớn muốn cứu Chỉ Ngưng ra.


      “Tên đàn ông thối, ông cút mau ! Mẹ của tôi chán ghét ông, chẳng lẽ ông nhìn ra sao?” Con trai hung hăng trợn mắt nhìn Hoàng Phủ Thần Phong.


      Hoàng Phủ Thần Phong nghe được con của mình, người gọi là tên đàn ông đáng chết, người khác gọi là tên đàn ông thối, thiếu chút nữa tức giận đến bất tỉnh. buông Chỉ Ngưng ra, cư cao lâm hạ nhìn hai đứa con trai sinh đôi của mình, “Cha phải tên đàn ông đáng chết, càng phải tên đàn ông thối, cha là cha của các con.”


      “Shit! Cha của chúng tôi sớm mất, hơn nữa, ông cũng xứng là cha chúng tôi.” Con trai lớn nghe thấy Hoàng Phủ Thần Phong là cha của bọn họ, liền thô tục mắng .


      “Ivan, cho thô tục.”


      “Dạ, mẹ, con sai rồi.”


      “Cha của các con hoàn hảo đứng ở đây, chết sớm như vậy.” Xem ra, hai đứa con của mình dự định nhận người cha là đây. “Ngưng Nhi”


      “Chúng tôi muốn , tạm biệt.” Chỉ Ngưng cho Hoàng Phủ Thần Phong cơ hội chuyện, dắt tay hai đứa con trai rời .


      Hoàng Phủ Thần Phong cũng theo ra ngoài, tiếp tục : “Ngưng Nhi, biết năm đó làm tổn thương em vô cùng sâu, nhưng sau khi em rời , liền hối hận, cũng biết người đàn ông kia ép buộc em đeo nhẫn, biết”


      “Hoàng Phủ Thần Phong, câm miệng!” Chỉ Ngưng nghe thấy Hoàng Phủ Thần Phong đến chuyện năm năm trước, lập tức dừng bước, “Hoàng Phủ Thần Phong, lúc trước tôi cầu xin như thế nào, bảo cần ? là như thế nào đối xử với tôi? Hừ, quên sao? Tôi đây cả đời cũng quên, nếu như quên..., tôi đây liền nhắc nhở , năm đó, tôi cầu xin , đẩy tôi ngã vào bàn trang điểm, nhưng liền liếc nhìn cái bỏ , tôi còn bò theo cầu xin , sao, ngay cả quay đầu cũng .”


      Lời Chỉ Ngưng ..., lần nữa làm cho Hoàng Phủ Thần Phong nhớ tới năm năm trước, năm năm này, Hoàng Phủ Thần Phong thường xuyên nghĩ tới chuyện xả ra ngày đó. “Chỉ Ngưng, tha thứ cho , chỉ cần em chịu tha thứ cho , em muốn như thế nào cũng có thể.”


      cần” xong, Chỉ Ngưng nắm tay con trai ngồi vào xe.


      Hoàng Phủ Thần Phong cũng lập tức ngồi lên xe, đuổi theo Chỉ Ngưng và con trai.


      Chỉ Ngưng vừa đến khách sạn, Hoàng Phủ Thần Phong cũng lập tức đến, luôn luôn theo sau bọn họ.


      “Hoàng Phủ Thần Phong, làm loạn đủ chưa?”


      “Nếu như em tha thứ cho , luôn luôn theo sau ba mẹ con em.”


      “Cheney, em , người đàn ông này có phải da mặt rất dày .”


      “Vậy còn phải sao, tên đàn ông thối ăn no có chuyện gì làm.” Hai tiểu tử kia kẻ xướng người hoạ .


      Nếu như hai tiểu tử này phải con trai của Hoàng Phủ Thần Phong, chút lựa chọn bóp chết bọn họ.
      dunggg thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 66: Tìm phiền toái & sinh bệnh

      Thang máy đến tầng lầu của Chỉ Ngưng, Hoàng Phủ Thần Phong cũng theo ra ngoài. lúc Hoàng Phủ Thần Phong muốn vào phòng của Chỉ Ngưng, hai tiểu tử liền nhảy ra ‘gây ’ với Hoàng Phủ Thần Phong, “Người đàn ông đáng chết (thối), ông vào để làm gì?”


      “Cha tới tìm mẹ các con.” Hoàng Phủ Thần Phong nhẫn nại .


      “Chúng tôi quen ông, ra ngoài a!


      “Cha là cha của các con, các con là con của cha.”


      Hai tiểu tử lại giống như chút cũng nghe thấy lời Hoàng Phủ Thần Phong , Ivan với em trai: “Cheney, người đàn ông đáng chết này đầu óc có vấn đề rồi, chúng ta cần để ý ông ta.”


      “Đúng a! Chúng ta vào là được, mặc kệ ông ta đứng ở đây, ông ta tự rời .” Đóng cửa lại, con trai chen miệng , theo đằng sau trai.


      Hoàng Phủ Thần Phong cứ như vậy, bị hai đứa con trai của nhốt ở bên ngoài: hừ, hai tiểu tử thối các người, dám mắng cha các người, chờ Ngưng Nhi tha thứ cho cha, xem cha đánh cái mông của các người, trong lòng Hoàng Phủ Thần Phong thầm nghĩ.


      Hoàng Phủ Thần Phong đến đại sảnh khách sạn, với nhân viên lễ tân: “Gọi quản lý của đến đây.”


      Quản lí vừa nhìn thấy Hoàng Phủ Thần Phong liền lập tức nịnh nọt : “ biết Phong thiếu hôm nay tới có chuyện gì?”


      “Phòng đối diện phòng 1890 có người ở hay ?”


      “Có người ở.” Quản lí biết Hoàng Phủ Thần Phong rốt cuộc muốn làm gì?


      “Tôi cho các người thời gian năm phút, đem phòng đối diện để trống cho tôi, tôi ở phòng đó. Nghe kỹ, nếu như vượt qua giây, ngày mai, khó biết được kết cục của khách sạn các người là cái gì!” Vì đuổi theo Chỉ Ngưng, Hoàng Phủ Thần Phong có thể tiếc hết thảy, chỉ cầu Chỉ Ngưng có thể tha thứ cho .


      “Dạ, tôi biết, thỉnh Phong thiếu yên tâm.” Sau đó, rồi gầm với nhân viên lễ tân ở đại sảnh, dám lớn tiếng trước mặt Hoàng Phủ Thần Phong, “Còn nhanh gọi điện thoại lên.”


      Hoàng Phủ Thần Phong an vị ngồi ghế salon ở đại sảnh chờ đợi, nhắm mắt lại, chậm rãi với quản lý: “Các người còn 30 giây.”


      Quản lí ngừng dùng khăn giấy lau mồ hồi, chạy tới hỏi nhân viên lễ tân, “Nhanh lên chút, như thế nào?”


      Hoàng Phủ Thần Phong đột nhiên đứng trước mặt quản lý, “Năm phút hết, các người còn chưa giải quyết được, vậy đành phải để người của tôi đến giải quyết. Tiểu Bân, làm cho người ở đối diện phòng 1890 dọn ra ngoài.” Hoàng Phủ Thần Phong chỉnh chỉnh cổ áo của quản lý : “Ngày mai, khách sạn này của các người thuộc về tôi, tại, làm cho tôi chuyện.”


      “Phong thiếu mời .”


      “Lập tức đổi toàn bộ đồ trong phòng đó.”


      Hoàng Phủ Thần Phong rốt cục hài lòng được ở đối diện với Chỉ Ngưng, Hơn nữa còn gọi Tiểu Bân đem hành trình hai mươi tư tiếng đồng hồ của Chỉ Ngưng cho biết.


      -------------LOVE------------


      Ngày hôm sau, hai tiểu tử kia liền rùm beng lên muốn 101 mua sắm, có biện pháp, Chỉ Ngưng đành phải dẫn bọn họ , Hoàng Phủ Thần Phong biết Chỉ Ngưng và hai con trai muốn mua sắm, cũng theo sát sau khi bọn họ rời khỏi phòng.


      “Ngưng Nhi, có thể với các người ?”


      muốn hay , liên quan đến tôi. Bảo bối, chúng ta , cần để ý đến .” Chỉ Ngưng mở cửa xe, để cho con trai bảo bối ngồi vào trong.


      Xe thể thao của Hoàng Phủ Thần Phong cũng theo phía sau bọn họ. Ngưng Nhi, em nhất định phải tha thứ cho .


      “Bảo bối, hai con muốn mua gì, hãy với mẹ, mẹ mua cho các con.”


      “Ha ha, mẹ tốt nhất.”


      Hoàng Phủ Thần Phong theo sau Chỉ Ngưng, cảm giác mình hạnh phúc a! Nếu như tại có thể nắm tay Chỉ Ngưng..., càng hạnh phúc.


      “Mẹ, con mặc chiếc áo này có phải tuấn tú ?” Con trai lớn mặc chiếc áo gió màu xanh đậm.


      “Ivan, đỏm dáng a!” Con trai liếc nhìn trai.


      “Bảo bối mặc cái gì đều rất tuấn tú. Cheney, con chọn quần áo sao?”


      “Lát nữa con chọn, tại Ivan mua là tốt rồi.”


      “Được, lát nữa mẹ và Ivan cùng con.”


      Hoàng Phủ Thần Phong mực ngồi bên nhìn con trai mặc thử quần áo, càng xem càng cảm giác con trai giống mình.


      “Thực xin lỗi tiểu thư, những quần áo ngài mua, vị tiên sinh ngồi ở bên cạnh trả tiền rồi.” Thời điểm Chỉ Ngưng chuẩn bị quét thẻ, lại nghe được những lời này.


      Chỉ Ngưng nhiều, cầm túi lớn bước ra khỏi cửa hàng này.


      “Ivan, tại chúng ta cùng Cheney mua quần áo.”


      Đồng dạng, Hoàng Phủ Thần Phong vượt lên trước bước trả tiền.


      “Bảo bối, các con mệt mỏi sao? Chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi được ?” Chỉ Ngưng quan tâm hỏi hai con trai, dù sao dạo lâu như vậy.


      “Cũng tốt, con trai khẳng định mệt mỏi.” Hoàng Phủ Thần Phong tiếp lời Chỉ Ngưng..., cũng muốn cùng Chỉ Ngưng hảo hảo ngồi nghỉ chút.


      Chỉ Ngưng gì, chỉ là hai tiểu tử kia quay đầu lại trừng Hoàng Phủ Thần Phong, lại đồng thời mở miệng: “Người đàn ông đáng chết (thối) này đúng là phiền.”


      Chỉ Ngưng quay lưng về phía Hoàng Phủ Thần Phong, nhịn được nhàng nở nụ cười, hai con trai bảo bối của là ăn ý.


      Hoàng Phủ Thần Phong lại lần nữa nhẫn nại cảnh cáo nỏi với hai tiểu tử kia: “Cha là cha của các con.”


      “Được rồi, mẹ đưa các con ăn chút gì.” Chỉ Ngưng muốn thấy ba cha con bọn họ ầm ĩ.


      Chỉ Ngưng tìm nhà hàng, Hoàng Phủ Thần Phong theo thói quen ngồi trước mặt Chỉ Ngưng, bất quá, lần này có thêm hai con trai, hơn năm năm, Hoàng Phủ Thần Phong cùng Chỉ Ngưng lần đầu tiên đối mặt ngồi xuống.


      “Bảo bối, bây giờ là mùa đông, các con nên uống đồ uống ấm, nếu bị ốm.” Chỉ Ngưng săn sóc đưa menu cho hai con trai.


      “Ngưng Nhi”


      “Hoàng Phủ Thần Phong, năm năm trước hẳn là kết hôn rồi? Chúc mừng !”


      “Em , kết hôn với ai?”


      “Cái” có ý tứ gì?” Chẳng lẽ kết hôn sao? Làm sao có thể?


      “Ý của là, trừ em ra, kết hôn với bất kỳ người nào.” Hoàng Phủ Thần Phong lời thề son sắt.


      cần náo loạn, mau tìm người kết hôn a!” Chỉ Ngưng sợ chính mình lần nữa .


      “Em nghĩ rằng loạn sao?”


      Chỉ Ngưng né tránh ánh mắt cuar Hoàng Phủ Thần Phong, cúi đầu uống cà phê. Chỉ Ngưng nghĩ mãi mà , năm năm trước chính là Nhã Ngưng kia gọi điện cho Hoàng Phủ Thần Phong? Vì sao kết hôn cùng ta?


      “Cheney, con ăn chậm chút, bị nghẹn.” Chỉ Ngưng ngàng vỗ lưng cho con trai .


      “Con biết, mẹ, ở đây ăn ngon a! Mẹ, mẹ cũng ăn .” Cheney cầm lấy thìa, đút cho Chỉ Ngưng miếng.


      Năm năm trước, Hoàng Phủ Thần Phong cũng là như vậy đút cơm cho Chỉ Ngưng, nhưng hôm nay, lại là con của .


      “Mẹ, ăn được ?” Cheney chờ mong phản ứng của Chỉ Ngưng.


      “Ừ, ăn ngon, Cheney cũng ăn nhiều chút.” Lúc này, Chỉ Ngưng thấy con trai lớn có chút kỳ lạ, liền quan tâm hỏi, “Bảo bối, con làm sao vậy? Ăn ngon sao?”


      “Mẹ, con là khó chịu.” Con trai lớn hữu khí vô lực nhìn Chỉ Ngưng.


      “Khó chịu? Tại sao lại khó chịu? Thân thể thoải mái sao?” Chỉ Ngưng sờ lên trán con trai, “Trời ạ! Nóng quá! Làm sao bây giờ?” Chỉ Ngưng vội càng ôm lấy con trai.


      “Ngưng Nhi, nên gấp, trước đưa con trai bệnh viện.” Hoàng Phủ Thần Phong an ủi Chỉ Ngưng.


      “Đúng, bệnh viện. Cheney, con bám vào người mẹ, được buông tay được ?”


      “Ngưng Nhi, ôm Ivan, em dắt theo Cheney.” Hoàng Phủ Thần Phong tiếp nhận Ivan từ trong ngực Chỉ Ngưng, ôm vào trong ngực mình.


      Đến bệnh viện, Hoàng Phủ Thần Phong ôm Ivan giao cho bác sĩ kiểm tra, sau đó, bọn họ ngồi ở bên ngoài. Chỉ Ngưng khóc rồi, Cheney giúp lau nước mắt, “Mẹ, Ivan có chuyện gì, mẹ đừng khóc.”


      “Cheney, mẹ chăm sóc tốt trai con, ô ô ô” đều do mẹ, đều là lỗi của mẹ.” Chỉ Ngưng ôm con trai , thương tâm khóc.


      Hoàng Phủ Thần Phong nhìn bộ dạng này của Chỉ Ngưng biết có bao nhiêu đau lòng, “Ngưng Nhi, em nên trách chính mình, Ivan có chuyện gì.”


      “Mẹ, bác sĩ ra rồi.”
      dunggg thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 67: Bệnh máu trắng & người đàn ông thối, cám ơn

      “Bác sĩ, con tôi ra sao? Nó sao chứ?”


      “Hàn tiểu thư, trước hãy bình tĩnh nghe tôi .”


      “Bác sĩ, tôi bình tĩnh, phiền ông mau con tôi rốt cuộc làm sao vậy?” Chỉ Ngưng có dự cảm xấu, năm năm trước, thời điểm mẹ ở bệnh viện, bác sĩ cũng bình tĩnh, kết quả” ,


      “Trước mắt, chúng tôi đại khái xác định, nó bị bệnh máu trắng.”


      “Máu” bệnh máu trắng? Làm sao có thể? Nó ràng chỉ là phát sốt! Vì” vì sao? Tại sao lại biến thành bệnh máu trắng? Vì sao? Có phải bệnh viện các người khám sai rồi ?” Chỉ Ngưng lắc lắc người bác sĩ, la to.


      “Ngưng Nhi, em nên kích động, trước hết nghe bác sĩ . Ngoan, nên kích động.” Hoàng Phủ Thần Phong ôm lấy Chỉ Ngưng, sợ quá kích động ngất xỉu.


      “Chúng tôi xét nghiệm tủy của , như vậy mới có thể xác nhận chúng tôi chẩn đoán bệnh có sai hay .”


      “Xét nghiệm tủy? Bảo bối rất đau, cần, nó sợ.” Chỉ Ngưng nghe thấy bác sĩ ..., khóc càng thêm thương tâm.


      “Ngưng Nhi, đừng khóc, chỉ có làm xét nghiệm tủy, bác sĩ mới có thể xác định Ivan có phải bị bệnh máu trắng hay .” cũng rất đau lòng a! Dù sao cũng là con của mình.


      “Hàn tiểu thư xin yên tâm, trước đó chúng tôi gây tê.”


      Hoàng Phủ Thần Phong dìu Chỉ Ngưng ngồi xuống, Cheney nghe được lời bác sĩ ..., cũng khóc, ghé vào trong ngực Chỉ Ngưng, : “Mẹ, trai có chuyện gì, đúng ? Con muốn trai có chuyện, con đem tiểu đào tặng cho trai, con đem tiểu đào ở LA cũng tặng cho trai, chỉ cần trai có việc gì, con đem tất cả tiểu đào đều tặng cho trai, mẹ, ô ô ô” con muốn trại bị bệnh. Mẹ”


      “Cheney ngoan, đừng khóc, trai có chuyện gì.” Hoàng Phủ Thần Phong bên ôm Chỉ Ngưng, bên an ủi con trai .


      “Người đàn ông thối” tôi cầu xin ông, nhất định phải tìm bác sĩ tốt nhất chữa bệnh cho trai tôi.”


      “Cha đáp ứng con, ngoan, đừng khóc.”


      “Người đàn ông thối, cám ơn.”


      Hai giờ sau, bác sĩ lần nữa bước ra: “Hàn tiểu thư, con của ngài xác thực là bị bệnh máu trắng.”


      , tại sao phải như vậy? phải là như vậy, phải như thế” Chỉ Ngưng khóc ra nước mắt.


      “Hàn tiểu thư, trước mắt, chỉ cần có tủy thích hợp, cơ hội khỏi bệnh của con ngài là rất lớn.”


      “Tôi, dùng tủy của tôi, tôi là mẹ nó, tủy của tôi nhất định có thể.”


      được Ngưng Nhi, thể dùng của em. Bác sĩ, tôi là cha nó, dùng của tôi.”


      “Hoàng Phủ Thần Phong,


      “Yên tâm ! Ngưng Nhi, cần phải lo lắng.” Hoàng Phủ Thần Phong hôn lên trán Chỉ Ngưng.


      “Người đàn ông thối” cảm ơn, cám ơn cứu trai tôi! Ô ô ô”


      “Cám ơn cái gì? Cha là cha của các con, đương nhiên phải cứu trai con.”


      Hoàng Phủ Thần Phong cùng Ivan đồng thời được đưa đến phòng giải phẫu, Chỉ Ngưng nhịn xuống nước mắt, “Bảo bối, mẹ cùng em trai ở bên ngoài chờ con, con phải sợ, bảo bối nhất định có chuyện gì. Mẹ thực xin lỗi con, mẹ chăm sóc tốt con.”


      Ivan giúp Chỉ Ngưng lau nước mắt, “Mẹ, mẹ cần phải lo lắng, con sợ, mẹ mỗi ngày đều rất chăm sóc chúng con, cho nên mẹ, mẹ cần phải tự trách, chỉ là, mẹ, con rất nhớ ‘quân đoàn dâu tây’ ở LA, biết các em ấy có nhớ con hay .”


      “Chờ con hết bệnh, có thể cùng các em ấy chat webcam a!” Chỉ Ngưng cầm bàn tay bé của con trai lớn, hôn lên giữa tay , xoay qua chỗ khác, với Hoàng Phủ Thần Phong: “Phong, chúng tôi ở bên ngoài chờ .” Thiên ngôn vạn ngữ, đều bằng lời này.


      “Ivan, có chuyện gì, em đáp ứng đem tiểu đào tặng cho , cho nên, cố gắng lên.”


      Trong phòng giải phẫu, đám bác sĩ cũng khẩn trương làm giải phẫu, ngoài phòng giải phẫu, Chỉ Ngưng và con trai ôm lấy nhau, an ủi lẫn nhau.


      Thời gian trôi qua từng phút từng giây, từ lúc bọn họ vào đến bây giờ, tâm Chỉ Ngưng khắc yên ổn.


      Đèn tắt, bác sĩ ra ngoài.


      “Bác sĩ”


      “Giải phẫu phi thường thành công! Bọn họ được đưa vào phòng hồi sức, chờ thuốc mê hết tác dụng tỉnh lại.”


      “Cám ơn” rất cám ơn ông, bác sĩ!” Chỉ Ngưng rốt cục yên tâm.


      “Mẹ, Ivan cùng người đàn ông thối kia sao rồi.” Cheney cũng vui vẻ ôm chân Chỉ Ngưng, cao hứng cười.


      ngày sau, Hoàng Phủ Thần Phong liền từ phòng hồi sức chuyển qua phòng bệnh VIP, nhưng Ivan vẫn còn ở trong phòng hồi sức, phải ở đó trong ba tháng. cách khác, trong ba tháng tới, Ivan chỉ có thể gặp bọn họ qua kính cách thủy tinh, chỉ có thể chuyện với bọn họ thông qua điện thoại nội tuyến.


      Chỉ Ngưng cùng Cheney mỗi ngày đều đưa ba bữa cơm cho Hoàng Phủ Thần Phong, tuy Cheney vẫn như trước gọi Hoàng Phủ Thần Phong là người đàn ông thối, nhưng thái độ với Hoàng Phủ Thần Phong tốt hơn nhiều, còn thường xuyên cùng Hoàng Phủ Thần Phong chuyện phiếm.


      “Tiểu tử, con chừng nào mới chịu gọi cha là cha?” Những ngày này, Hoàng Phủ Thần Phong hỏi vấn đề này chỉ lần.


      “Tôi gọi, năm năm trước ông hại tôi mẹ thương tâm như vậy, tôi tha thứ cho ông.” Cheney bên chơi lấy PSP, bên cùng Hoàng Phủ Thần Phong tán gẫu.


      “ Nếu như mẹ con tha thứ cho cha, vậy con gọi cha là cha, được ?”


      “Tốt! Dù sao mẹ dễ dàng tha thứ cho ông, cho nên, ông cứ chầm chậm chờ tốt lắm.”


      “Cheney, cha hỏi con a! Ngày đó, con tiểu đào là có ý gì? Còn có Ivan cái ‘quân đoàn dâu tây’ gì đó nữa?” Nhiều ngày trôi qua như vậy, Hoàng Phủ Thần Phong thủy chung nghĩ mãi mà .


      “A! Cái kia a! Tiểu đào chính là em lần trước tôi gặp ở đại sảnh khách sạn! Bởi vì tôi thích đào, cho nên, tôi gọi những em xinh đẹp kia là tiểu đào, Ivan thích dâu tây, cho nên, ấy gọi những em xinh đẹp là tiểu dâu tây, ở LA, tôi có ‘quân đoàn đào’, ấy có ‘quân đoàn dâu tây’, hiểu chưa?”


      Hoàng Phủ Thần Phong nghe xong, thiếu chút nữa từ giường bệnh nhảy dựng lên, trời ạ! Hai tiểu thử thối này, tuổi còn như vậy tiếp cận những em ? So với người cha như còn lợi hại hơn, là hổ phụ sinh hổ tử a! “Tên tiểu tử này”


      “Người đàn ông thối, tôi biết ông muốn mắng tôi. Ông còn phải rất phong lưu, mỗi ngày đều đến hộp đêm sao, chúng tôi phải giống ông sao! Đừng tưởng rằng chúng tôi ở LA biết quân đoàn kia của ông, cho tôi xin a. Tôi và Ivan có gạt mẹ vụng trộm lên mạng tra tư liệu của ông, sớm biết ông là cha của chúng tôi, nhưng chúng tôi sợ mẹ thương tâm, nên đề cập trước mặt mẹ thôi.”


      “Mẹ con rồi, cha liền có quân đoàn gì.”


      Hai cha con này, rốt cuộc chuyện những thứ gì a?


      “Người đàn ông thối, mẹ của tôi ở LA có rất nhiều người theo đuổi. Mấy ngày nữa, thực có người theo đuổi tới đây, ông ấy cũng là nhà thiết kế trang sức, gọi là Richard Prince.” Cheney hảo tâm tiết lộ điểm tài liệu bí mật cho người đàn ông thối.


      “Cái gì?” Lần này, Hoàng Phủ Thần Phong tức giận từ giường bệnh nhảy lên.


      , ông nên kích động như vậy! Ông ấy chuyện điện thoại với mẹ, tôi nghe được.” Cheney kéo Hoàng Phủ Thần Phong xuống.


      “Mẹ con thích sao?”


      “Mẹ tại ngoại trừ tôi cùng Ivan, ai cũng thích, đương nhiên cũng kể cả ông.”


      “Cha biết, cha nhất định đưa mẹ con trở về.” tại, Hoàng Phủ Thần Phong nhất định phải nghĩ hết biện pháp, làm cho Chỉ Ngưng hai mươi bốn tiếng đồng hồ lưu lại chăm sóc , cho Chỉ Ngưng cơ hội hẹn hò.


      Giữa trưa, Chỉ Ngưng đưa cơm trưa tới, “Hoàng Phủ Thần Phong, ăn cơm trưa.”


      muốn ăn, có khẩu vị.” Hoàng Phủ Thần Phong ngủ tiếp.


      làm sao vậy? khó chịu sao? Hay là món ăn tôi làm muốn ăn, muốn ăn cái khác?”


      có, cũng phải.”


      “Vậy rốt cuộc có chuyện gì? nên làm tôi sợ.” Chỉ Ngưng vội nắm chặt tay Hoàng Phủ Thần Phong.


      “Ngưng Nhi, có phải em vẫn rất hận hay ?” Hoàng Phủ Thần Phong nhìn chằm chằm Chỉ Ngưng.
      dunggg thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 68: Người đàn ông thối, ông khóc

      Chỉ Ngưng biết Hoàng Phủ Thần Phong có thể hỏi như vậy, “ , tôi từng, khi đẩy ngã tôi, tôi nghĩ muốn hận , khi hiểu lầm tôi mà nghe tôi giải thích,tôi nghĩ muốn hận , khi tôi bò ra ngoài, muốn cầu xin trở về, mà lại quay đầu bỏ , tôi nghĩ muốn hận , khi tôi thấy những tin tức về bạn mới của , tôi nghĩ muốn hận , khi lúc sấm đánh, ở bên cạnh tôi, tôi nghĩ muốn hận , khi tôi cảm thấy ở bên cạnh tôi lúc tôi ngủ, tôi nghĩ muốn hận đến năm đó, Chỉ Ngưng lại khóc.


      Hoàng Phủ Thần Phong từ giường ngồi xuống, ôm chặt Chỉ Ngưng, dùng thanh run rẩy : “Ngưng Nhi, thực xin lỗi, thực xin lỗi, tha thứ cho , đều là lỗi của , thực xin lỗi” Hoàng Phủ Thần Phong mỗi câu thực xin lỗi đều hôn Chỉ Ngưng.


      “Nhưng tôi vẫn hết thuốc chữa , khi tôi biết tôi mang thai, tôi nghĩ đến mấy hôm trước bị đẩy ngã, biết tôi lúc ấy sợ hãi thế nào ? Tôi sợ bảo bối của chúng tôi bị mất .”


      “Ngưng Nhi, đừng nữa, đừng nữa” Hoàng Phủ Thần Phong nghe xong những lời này, nước mắt của cũng chảy xuống, nếu như, lúc trước bảo bối thực mất , như vậy, cả đời cũng tha thứ cho hành vi ngu xuẩn của mình. “Ngưng Nhi, năm năm nay, cuộc sống của em có tốt ?”


      “Lúc ấy, tôi rời cũng có bao nhiêu tiền, đến LA, cũng biết chỗ đó giá cả cao như thế nào, vừa phải thuê phòng, vừa phải ăn cơm, còn tìm được việc làm, có tiền. Sau đó tôi liền cầm bản thiết kế của tôi tìm việc, nhưng có ai chịu thuê tôi. Bác sĩ tôi thiếu dinh dưỡng, như vậy đối với bảo bối tốt, nhưng tôi có cách nào khác. Vì bảo bối, tôi vẫn tiếp tục tìm việc, lần vô tình tôi gặp được nhà thiết kế Richard Prince. ấy rất xem trọng tôi, mời tôi đến công ty của ấy làm việc, tiền lương cũng rất cao. Tôi cho rằng, mấy tháng sau, bảo bối có thể bình an ra đời rồi. nghĩ tới, người phụ nữ ở công ty ghen ghét nhân viên chủ quản ở công ty đều coi trọng tôi, đẩy tôi trượt chân ngã. Thời điểm tôi được đưa đến bệnh viện, bác sĩ chỉ có thể cứu : tôi hoặc là bảo bối. Lúc đó tôi suy nghĩ, với bác sĩ, vô luận như thế nào cũng phải cứu sống bảo bối, sau đó tôi van xin bác sĩ, với ông ta, nếu như tôi chết liền liên lạc với , đưa bảo bối về Đài Loan.”


      Hoàng Phủ Thần Phong rất hận chính mình, hận chính mình hại Chỉ Ngưng chịu nhiều khổ sở như vậy, thậm chí còn hại khó sinh, “Ngưng Nhi, thực xin lỗi, cả đời cũng tha thứ cho mình, Ngưng Nhi, thực xin lỗi”


      Chỉ Ngưng lau khô nước mắt, chui ra từ lồng ngực Hoàng Phủ Thần Phong, mở hộp giữ nhiệt ra, “Tôi sao rồi, ăn cơm , hôm nay tôi nấu canh ba ba với mộc nhĩ đen và củ cải trắng, canh này có thể tăng sức đề kháng, uống canh này rất tốt cho thân thể.” Chỉ Ngưng lấy bát canh đưa cho Hoàng Phủ Thần Phong.


      “Ngưng Nhi, cám ơn em.”


      “Cám ơn cái gì? Đúng rồi, Cheney? Nó đâu rồi?” Chỉ Ngưng lúc này mới phát con trai ở trong phòng bệnh.


      “Nó trong thư phòng, nó hôm nay muốn học tiếng Pháp.”


      “A! nhanh ăn ! Để lâu nguội. Tôi nhìn Cheney chút.”


      Chỉ Ngưng vào thư phòng được bố trí trong bệnh biện, nhìn con trai chăm chỉ học tiếng Pháp, có phát ra mẹ mình đến đây. Chỉ Ngưng tiếng động ngồi ghế salon, lẳng lặng nhìn bộ dạng con trai chăm chú học tập.


      giờ sau, Cheney xem xong sách, Chỉ Ngưng cuộn tròn ngủ ghế salon. Cheney nhìn thấy mẹ ngủ, cầm chăn lông đắp lên người Chỉ Ngưng, ngồi xổm xuống, lẳng lặng nhìn Chỉ Ngưng, mẹ rất đẹp, Cheney nhàng hôn cái lên gò má Chỉ Ngưng rồi ra ngoài.


      Cheney lúc ra, nhìn thấy Hoàng Phủ Thần Phong khóc, tò mò hỏi: “Người đàn ông thối, làm sao ông khóc?”


      Hoàng Phủ Thần Phong ngượng ngùng vội lau khô nước mắt, “ có gì! Tiểu tử, con nhất định phải hiếu thuận với mẹ con, thể nghe lời mẹ..., có biết hay ?”


      nhảm, cái này còn cần ông , từ sinh ra đến bây giờ, tôi cùng Ivan đều chưa từng làm mẹ tức giận, bởi vì chúng tôi biết , từ sau khi mẹ sinh chúng tôi ra, thân thể rất yếu, mẹ rất vất vả nuôi lớn chúng tôi, cho nên thể làm cho mẹ tức giận, ngược lại người nào đó, làm mẹ tức giận thương tâm như vậy” Cheney tức giận trừng mắt liếc Hoàng Phủ Thần Phong.


      “Cha biết mình rất đáng chết.” Hoàng Phủ Thần Phong rất áy náy nhìn con trai . “Đúng rồi, mẹ con đâu? phải đến thư phòng với con sao?”


      “Mẹ ngủ ghế salon, mấy ngày nay mẹ quá mệt mỏi.”


      Hoàng Phủ Thần Phong lộ ra vẻ mặt đau lòng, nghĩ Chỉ Ngưng vì chăm sóc mà mệt mỏi như vậy, Hoàng Phủ Thần Phong cầm lấy điện thoại, “Uy, chị Lý, Ngưng Nhi trở lại, chúng ta bây giờ ở trong bệnh viện, chị kêu đầu bếp làm đồ ăn Ngưng Nhi thích ăn nhất mang tới đây. Chị Lý, chị đợi chút.” Hoàng Phủ Thần Phong hỏi Cheney: “Tiểu tử, con muốn ăn cái gì?”


      “Tôi muốn ăn bánh chocolate đào, sữa cho hoa quả, khoai tây chiên và bánh gato. Mẹ thích ăn bánh gato.” Cheney vẫn quên gọi cho Chỉ Ngưng cái bánh gato.


      “Chị Lý, chị kêu đầu bếp làm bánh chocolate đào, sữa chua hoa quả, khoai tây chiên và bánh gato. Nhanh lên, Ngưng Nhi lập tức tỉnh dậy.”


      Cúp điện thoại, chị Lý lập tức chạy đến phòng bếp dặn dò đầu bếp làm những thứ này. Chị Lý nghe được thiếu gia Chỉ Ngưng trở lại, chị cao hứng biết bao nhiêu, năm đó, Chỉ Ngưng tặng chị vòng ngọc, chị chưa từng lần tháo xuống.


      Chị Lý đến phòng bệnh, liền nhìn thấy thiếu gia mặc quần áo bệnh nằm giường, chị lo lắng hỏi: “Thiếu gia, cậu làm sao thế? Ngã bệnh sao?”


      “Chị Lý, tôi sao. Chị Lý, tôi giới thiệu cho chị.” Hoàng Phủ Thần Phong với Cheney bên chơi PSP: “Tiểu tử, tới.”


      “Chị Lý, đây là con trai của tôi, gọi Cheney.”


      Chị Lý nhìn thấy Cheney, quả thực giống thiếu gia nhà mình khi còn bé, “Thiếu gia, đây là tiểu thiếu gia a? Rất đẹp trai a! Cùng thiếu gia khi còn bé giống như đúc.”


      “Nó là tiểu tiểu thiếu gia.”


      Lý tẩu , “Thiếu gia, ý của cậu là”


      “Ngưng Nhi sinh đôi, bất quá, con trai lớn vài ngày trước phát bị bệnh máu trắng, tôi đem hiến tủy cho nó rồi, nó bây giờ còn trong phòng hồi sức, ba tháng sau mới có thể ra ngoài.” Hoàng Phủ Thần Phong đến bệnh tình của con trai lớn, vẻ mặt đau lòng.


      “Trời ạ! Tại sao có thể như vậy? Chỉ Ngưng tiểu thư nhất định là rất đau lòng? tại Chỉ Ngưng tiểu thư...” Chị Lý lập tức khóc rồi, chị thực rất đau lòng!


      “Ngưng Nhi bây giờ ngủ ở bên trong.”


      Chị Lý gọi hai người hầu mang đồ Cheney thích ăn đặt mặt bàn, “Tiểu tiểu thiếu gia, đây đều là đồ ăn cậu thích, mau ăn !”


      Hoàng Phủ Thần Phong với hai người hầu: “Từ nay về sau, các người phải gọi nó là tiểu tiểu thiếu gia, biết chưa?”


      “Dạ, thiếu gia, biết. Chào tiểu tiểu thiếu gia.” Hai người hầu cùng chào hỏi Cheney, tiểu tiểu thiếu gia rất đẹp trai a!


      “Người đàn ông thối, đầu bếp nhà ông lợi hại!” Cheney nhìn cả bàn toàn hoa quả bánh ngọt, khen ngợi đầu bếp nhà Hoàng Phủ Thần Phong, Cheney cầm lấy miếng bánh ngọt, “Ăn ngon a! Bác Lý, cám ơn bác, bác muốn ăn cùng cháu .”


      “Tiểu tiểu thiếu gia thích ăn là tốt rồi, bác Lý ngày mai lại mang đến cho cậu.”


      “Được! Cám ơn bác Lý.” Cheney miệng đầy bơ , “Người đàn ông thối, ông có muốn ăn ?”


      “Con kêu mẹ con đến đút cho cha, cha liền ăn.” Hoàng Phủ Thần Phong cười tủm tỉm nhìn con trai .


      “Người đàn ông thối, mẹ đút cho ông ăn, cho nên ông cần ăn.” Đột nhiên, Cheney muốn chọc tức người đàn ông thối, “Ha ha, chờ chút tôi gọi mẹ tới đút cho tôi ăn, tức chết con.”


      “Tiểu tử, con”


      Chị Lý cùng hai người hầu buồn cười nhìn hai cha con bọn họ, bất quá phát kiện, “Thiếu gia, tiểu tiểu thiếu gia vì sao gọi cậu là cha?”


      “Nó khi nào Ngưng Nhi tha thứ cho tôi mới gọi tôi là cha.” Hoàng Phủ Thần Phong bất đắc dĩ giải thích, vẻ mặt thất vọng.


      Ngưng Nhi ở bên trong bị thanh bên ngoài đánh thức, lúc tỉnh dậy nhìn thấy mình đắp cái chăn lông, cũng biết là con trai bảo bối của mình giúp mình đắp, liền hạnh phúc nở nụ cười.


      “Chỉ Ngưng tiểu thư, chị Lý rất nhớ !” Chị Lý nhìn thấy Chỉ Ngưng bước ra, liền chạy đến ôm lấy .


      “Chị Lý, tôi cũng rất nhớ chị.”


      Cheney nhìn thấy Chỉ Ngưng bước ra, lập tức muốn tiến hành kế hoạch, “Mẹ, mẹ đút cho con ăn có được ?” Cheney làm nũng ôm chân Chỉ Ngưng, con mắt còn nhìn phản ứng của Hoàng Phủ Thần Phong.


      Chỉ Ngưng biết con trai hôm nay tại sao muốn mình đút cho ăn, nhưng Chỉ Ngưng lập tức : “Được, mẹ đút cho con ăn, ngồi đùi mẹ .” Chỉ Ngưng ôm con trai ngồi đùi mình. Cheney càng thêm đắc ý nhìn Hoàng Phủ Thần Phong.


      Hoàng Phủ Thần Phong ghen tị nhìn Chỉ Ngưng và Cheney, tiểu tử này, Ngưng Nhi chỉ đút cho nó ăn, còn để cho nó ngồi đùi mình. Từ nay về sau, chính mình khẳng định được sủng. “Ngưng Nhi, lát nữa em cũng đút cho ăn được ?”


      “Chính tự ăn , tôi đút cho .” Chỉ Ngưng ngay cả liếc cũng liếc Hoàng Phủ Thần Phong, tiếp tục đút bánh ngọt cho con trai.


      Điều này làm cho Hoàng Phủ Thần Phong càng thêm đỏ mắt, “Ngưng Nhi”


      “Ha ha, bảo bối, con như vậy giống con thỏ a! Tiểu đào của con thấy con như vậy thích con nữa.” Chỉ Ngưng căn bản chú ý Hoàng Phủ Thần Phong gọi .


      “Con cần ‘đoàn quân đào’ kia, con chỉ cần mẹ là tốt rồi.”


      “Bảo bối, mẹ con a!!” Chỉ Ngưng lại hôn lên khuôn mặt cái.


      Hoàng Phủ Thần Phong tức giận muốn bốc hỏa, này ràng nghe thấy mình gọi, dứt khoát kéo chăn phủ lên đầu, nhìn bọn họ.


      “Chị Lý, các người về trước ! Nơi này có tôi là được rồi.”


      “Vâng, Chỉ Ngưng tiểu thư, cũng ăn chút , ngày mai tôi lại đưa tới nữa.” Ha ha, tiểu tiểu thiếu gia này đáng a!


      “Mẹ, mẹ xem người đàn ông thối, ông ta làm sao vậy a?” Cheney dùng ngón tay chỉ Hoàng Phủ Thần Phong.


      “Mẹ cũng biết, đại khái là muốn ngủ.”


      “Sao hôm nay người đàn ông thối lại muốn ngủ sớm như vậy?”


      “Có lẽ cảm thấy mệt.” Tuy Chỉ Ngưng thế, nhưng lại nghĩ, Hoàng Phủ Thần Phong có phải nghĩ tới Nhã Ngưng kia?


      Những lời này của bọn họ, Hoàng Phủ Thần Phong đều nghe thấy. Ngưng Nhi của và con trai cùng xấu .


      “Bảo bối, người đàn ông thối kia ngủ rồi, chúng ta cần làm ầm ĩ , bây giờ chúng ta thăm trai được ?”


      “Được! Chúng ta thôi.”


      Bọn họ vừa , Hoàng Phủ Thần Phong liền từ trong chăn chui ra. Hoàng Phủ Thần Phong cảm thán : “Ai, nhớ ngày đó, năm năm trước, mình được Ngưng Nhi sủng ái như vậy, nhưng bây giờ, ngay cả liếc cũng thèm liếc cái.”
      dunggg thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 69: Ngưng Nhi, em quan tâm ?

      Chỉ Ngưng và Cheney đứng trước phòng hồi sức quan sát qua lớp kính thủy tinh, bởi vì Cheney đủ cao, cho nên Chỉ Ngưng ôm lên. Sắc mặt Ivan tốt, lẳng lặng nhắm mắt lại, tay còn có kim đâm vào.


      Chỉ Ngưng đau lòng nhìn con trai lớn, hi vọng mình có thể thay con trai bị bệnh biết bao, thay con trai chịu đau đớn, nó mới năm tuổi! tuổi như vậy phải chịu đựng loại thống khổ này.


      “Mẹ, mẹ đừng khóc, Ivan có chuyện gì, người đàn ông thối kia hiến tủy cho Ivan rồi, chờ ấy tỉnh lại chúng ta gọi điện cho ấy.” Cheney lau nước mắt cho Chỉ Ngưng, an ủi .


      “Ừ, mẹ khóc, chúng ta trở về ! Ngày mai lại đến thăm trai.”


      Chỉ Ngưng để Cheney xuống, dắt tay con trai trở về, chuẩn bị gọi Hoàng Phủ Thần Phong ăn tối, vừa rồi còn chưa ăn!


      “Hoàng Phủ Thần Phong, mau ăn tối.” Chỉ Ngưng vỗ vỗ tay Hoàng Phủ Thần Phong, nhưng Hoàng Phủ Thần Phong để ý đến , tiếp tục giả vờ ngủ.


      “Hôm nay rốt cuộc làm sao vậy? Rốt cuộc lại xảy ra chuyện gì nữa? Chỉ Ngưng thở phì phì ngồi mặt ghế.


      muốn ăn.” Hoàng Phủ Thần Phong lạnh lùng phun ra bốn chữ này.


      đến chết có ăn hay ?”


      ăn.”


      Chỉ Ngưng cảm thấy Hoàng Phủ Thần Phong hôm nay là lạ, nhưng biết kì lạ ở chỗ nào, “Quên , ăn, chúng ta đây về trước, ngày mai tôi gọi chị Lý đưa cơm tới cho ăn.” Chỉ Ngưng đóng hộp cơm lại để ở bên, “Cơm đặt ở bên cạnh, lát nữa đói bụng gọi y tác đưa cho là được.”


      “Người đàn ông thối, chúng ta đây! Bye bye!” Cheney từ từ vẫy bàn tay bé về phía Hoàng Phủ Thần Phong.


      Hoàng Phủ Thần Phong liếc nhìn Chỉ Ngưng và nhi tử, lại lần nữa nằm xuống, trong lòng của bắt đầu suy nghĩ lung tung: tại, ngay cả mình ăn cơm Ngưng Nhi cũng quản, Ngưng Nhi quan tâm tới mình sao?


      “Bảo bối, ngày mai chúng ta tới thăm Hoàng Phủ Thần Phong được ?”


      “Tại sao? Con cảm thấy nghe người đàn ông thối kia chuyện phiếm rất vui.”


      “Phải ? Trước con phải rất chán ghét sao?”


      “Kỳ bây giờ còn chút! Ai kêu người đàn ông thối trước kia hại mẹ thương tâm? Con đương nhiên dễ dàng tha thứ cho ông ta như vậy!”


      “Được rồi, chúng ta những chuyện này nữa. Bảo bối, bây giờ còn sớm, mẹ dẫn con chợ đêm Sĩ Lâm chơi được ?” tại, Chỉ Ngưng muốn nhớ đến những chuyện trước đây.


      “Dạ được! Con rất muốn chơi, mẹ, con mẹ a!”


      “Mẹ thương con và Ivan thương ai đây?” Chỉ Ngưng nhéo nhéo khuôn mặt con trai.


      Tại chợ đêm, Chỉ Ngưng cho con trai ăn các loạt quà vặt, chơi các loại trò chơi. Thời điểm qua cửa hàng thú cưng, Cheney muốn vào xem chút. Vừa nhìn, được rồi, thấy cái gì đáng cũng muốn mua.


      “Mẹ, chúng ta mua cái con mèo được ? đáng a!” Cheney bắt con mèo Ba Tư màu trắng ôm vào ngực.


      “Nhưng bảo bối, chúng ta bây giờ ở khách sạn, thể nuôi mèo được.”


      “Ách” đúng rồi, chúng ta có thể đem con mèo nuôi ở nhà người đàn ông thối!”


      “Như vậy được sao?”


      “Cái này có cái gì được? Vừa vặn, chúng ta làm phiền chết ông ta.” Người đàn ông thối, thực xin lỗi, tôi mấy con vật này quá rồi, cho nên đành hi sinh ông vậy.


      “Tốt, như vậy như tồi, nhưng liệu có tức giận hay ?” Trong ấn tượng của Chỉ Ngưng, Hoàng Phủ Thần Phong hình như thích thú cưng.


      có việc gì! Trước đem đến nhà ông ta nuôi rồi sau.” Cheney nghĩ được nhiều như vậy.


      Cuối cùng, Chỉ Ngưng mua tổng cộng hai con chó, con chó chăn cừu của Đức, con chó lông cừu, con mèo Ba Tư, mua cả sữa tắm, thức ăn, xích, lược chuyên dụng, quần áo, đệm nằm, chuồng... cho chó và mèo. Chỉ là, quần áo cho chó mua đến hơn mười bộ.


      “Bảo bối, chúng ta có phải mua hơi nhiều ?” Chỉ Ngưng nhìn đống đồ .


      đâu! Mẹ, chúng ta mau trở về a!” Cheney ôm con chó lông xù màu trắng.


      “Lát nữa mẹ với quản lý khách sạn chút, để cho chúng ở lại khách sạn đêm, ngày mai chúng ta hỏi Hoàng Phủ Thần Phong xem có thể để bọn chúng ở nhà .”


      “Vâng, người đàn ông thối nhất định đồng ý.”


      -------------LOVE------------


      đường , chỉ đọng lại ôm mèo Ba Tư, tay dắt chó chăn cừu, Cheney ôm con chó lông xù. Đến khách sạn, mọi người đều nhìn hai mẹ con bọn họ. Chỉ Ngưng gọi quản lý tới, “Quản lí, có thể cho chúng ở tạm đây đêm được , ngày mai, tôi đưa chúng .”


      “Có thể, có thể, thành vấn đề.” Cho dù muốn cự tuyệt cũng dám a! Ai kêu khách sạn của bọn đổi chủ rồi? cũng tinh tường biết được ông chủ mới với người ôm mèo Ba Tư trước mắt này có quan hệ gì.


      vậy sao? Cám ơn quản lí. Bảo bối, chúng ta lên !”


      “Vâng, mẹ, sáng mai chúng ta phải tìm người đàn ông thối.”


      Chỉ Ngưng phiền não, bởi vì biết ngày mai như thế nào mở miệng chuyện với Hoàng Phủ Thần Phong, cũng biết bạn có để ý hay .


      Vốn hôm nay có ý định đến thăm Hoàng Phủ Thần Phong, chính là vì hai con chó và con mèo, đành phải mang theo con trai đến bệnh viện.


      “Người đàn ông thối, tôi cùng mẹ đến đây.” Cheney vừa đến phòng bệnh, liền cùng Hoàng Phủ Thần Phong chào hỏi, nhưng mở miệng ra là “người đàn ông thối”.


      “Hoàng Phủ Thần Phong, ngày hôm qua tôi cùng Cheney đến cửa hàng thú cưng mua hai con chó và con mèo, để chúng ở lại khách sạn hợp, có thể để chúng ở nhà của thời gian được hay .” xong, Chỉ Ngưng nhìn Hoàng Phủ Thần Phong mực chuyện, “ cảm thấy tiện cũng sao, tôi tìm cách khác.”


      “Ai với em cảm thấy tiện?” Hoàng Phủ Thần Phong còn vì chuyện ngày hôm qua mà hờn dỗi! Nhưng mà thấy cái này cũng tệ, Ngưng Nhi có thể thường xuyên đến nhà rồi, ha ha!


      “Bạn của để ý sao?” Thời điểm hỏi câu này, trong lòng Chỉ Ngưng cảm thấy có chút khó chịu.


      “Trước kia, khi em còn bên cạnh , chỉ có mình em. Sau khi em rời , liền có ai.”


      “Nhưng người kia...”


      “Trước khi gặp em, và Nhã Ngưng còn quan hệ gì.” Hoàng Phủ Thần Phong biết người kia tromg ý của Chỉ Ngưng là ai. “Em gọi chị Lý tới mang chó mèo đến biệt thự !”


      “Người đàn ông thối, cám ơn.”


      Chỉ Ngưng lại trông thấy đồ ăn hôm qua để lại cho Hoàng Phủ Thần Phong, hỏi: “Tối qua ăn cơm?” Chỉ Ngưng nhíu mày.


      “Ừ.”


      “Tôi gọi chị Lý mang chút thức ăn tới! muốn ăn cái gì?”


      “Cái gì cũng muốn ăn, để cho chị Lý mang đồ ăn Cheney thích tới là tốt rồi.” Chỉ Ngưng đút cho ăn, nhất định ăn.


      rốt cuộc làm sao vậy?” Chỉ Ngưng đột nhiên nhớ tới thời điểm ngày hôm qua đút bánh ngọt cho con trai ăn, Hoàng Phủ Thần Phong có “Ngưng Nhi, lát nữa em cũng đút cơm cho ăn được ?”. Chính là, đút cho ăn, từ lúc đó, Hoàng Phủ Thần Phong liền có vấn đề, “ phải vì chuyện hôm qua mà tức giận chứ?”


      “Ngưng Nhi, em quan tâm tới sao? Ngay cả có ăn hay cơm cũng quản?” Hoàng Phủ Thần Phong giận dỗi .


      “Ai tôi quan tâm” lời vừa ra xong, Chỉ Ngưng liền hối hận.


      Hoàng Phủ Thần Phong rốt cục xác nhận Chỉ Ngưng kỳ vẫn thương , “Ngưng Nhi, em vẫn đúng ?”


      “Tôi” tôi gọi điện cho chị Lý.” Chỉ Ngưng lấy cớ, rời khỏi tầm mắt Hoàng Phủ Thần Phong.


      Cái này, Hoàng Phủ Thần Phong càng xác định Chỉ Ngưng vẫn thương , xem ra, Cheney lập tức phải gọi là cha rồi.


      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :